Read more
Trực giác, chứng
ngộ, vô trí...
Osho kính yêu,
Tối hôm nọ tôi nghe thầy nói rằng trực giác
và chứng ngộ là không khác nhau. Có phải điều đó là vì cả hai đều là vô trí
không? Và điều đó có nghĩa là khi trực giác làm việc bên trong chúng ta, chúng
ta có hương vị nhỏ của chứng ngộ?
Maneesha, trong câu hỏi đơn giản
của bạn, bạn đã nêu ra nhiều câu hỏi. Thứ nhất, tối hôm nọ không bao giờ xảy
ra! Quá khứ là quá khứ. Tôi phải nhắc bạn bao nhiêu lần rồi? Không có tối hôm nọ
khác tối nay và sẽ không có tối nào khác hơn tối nay! Thay vì là ở đây, bạn bị
lo nghĩ rằng bạn đã nghe tôi nói rằng "trực giác và chứng ngộ là không
khác nhau. Có phải điều đó là vì cả hai đều là vô trí không?"
Tôi muốn tất cả các bạn, không
chỉ Maneesha, hiểu rằng đây không phải là hội chúng của những người tìm hỏi về
thượng đế học, triết học. Đây là việc gặp gỡ của chư phật. Khi có liên quan tới
cái ta bên trong nhất của bạn, bạn có thể cho nó bất kì cái tên nào, trực
giác... Từ đó ngụ ý cái gì? Nó ngụ ý ‘biết từ bên trong.' Chúng ta hiểu hoàn hảo
dạy bảo nghĩa là gì, thầy kèm nghĩa là gì: tri thức tới bên ngoài, từ thầy cô
giáo, thầy kèm, toà chủ; mọi điều họ làm đều là dạy bảo.
Trực giác là cái nảy sinh bên
trong bạn, nó là chính bản thể bạn. Bạn có thể gọi nó là chứng ngộ. Bạn có thể
cho nó bất kì cái tên này - không thành vấn đề - những cái tên không thành vấn
đề trong thế giới này của sự tồn tại thực.
Và thế rồi chung cuộc bạn hỏi,
"Và điều đó có nghĩa là khi trực giác làm việc bên trong chúng ta..."
Không, Maneesha, trực giác
không bao giờ làm việc; nó đơn giản có đó. Cái làm việc bao giờ cũng là tâm
trí: cái bao giờ cũng nghỉ ngơi, không làm việc, là bạn. Trung tâm của bạn ở
bên ngoài việc làm hay không làm, nó đơn giản hiện hữu: nó là ngôn ngữ khác cần
hiểu - nó không làm cái gì. Cho nên khi bạn nghĩ trực giác của bạn làm việc, bạn
đã bị tâm trí của bạn đánh lừa. Đừng bị lừa bởi tâm trí. Nhớ rằng trực giác hiện
hữu: nó không làm việc; nó là sự hiện diện, nhận biết. Đó là lí do tại sao tôi
đã gọi chúng theo hai cái tên của một kinh nghiệm: trực giác, chứng ngộ, thức tỉnh,
phật tính - những cái tên của cùng một trung tâm bất động.
Bạn không thể có, Maneesha này,
chỉ một hương vị của nó. Hoặc bạn có nó toàn thể, hoặc bạn không có nó. Nó là
không thể phân chia được.
Điều này cho tôi cơ hội để chỉ
cho bạn nghĩa của cá nhân. Không từ điển nào, không bách khoa toàn thư nào sẽ
giúp ích. Với chúng sẽ rất gượng gạo để kết nối cá nhân với tính không phân
chia được, cái mà không thể được phân chia. Nếu nó không thể được chia ra, bạn
không thể có nếm trải về nó. Bạn sẽ hoặc phải có nó, hoặc quyết định vẫn còn
trong dốt nát, nhưng bạn không thể nói, "Tôi đã có được chút ít chứng ngộ."
Theo cách đó nó không có tác dụng.
Bạn không thể nói, "Tôi được
chứng ngộ một phần." Hiện hữu - một cách toàn bộ. Và cái tên nào bạn gán
cho tính toàn bộ đó của bản thể bạn là tuỳ ở bạn. Vào khoảnh khắc đó tôi đã chọn
từ chứng ngộ, vì nó có phẩm chất của việc xua tan mọi bóng tối, đau khổ, phiền
não, tiêu cực; nó mang bạn tới bản thể tích cực của bạn, nó đem bạn tới chính
tâm bạn, khi nói, "Vâng," với mọi nhịp đập của vũ trụ bao quanh bạn.
Nhưng Maneesha này, không thể
nào có kinh nghiệm bộ phận được. Nhìn điều đó theo cách này: bạn có thể nói với
ai đó, "Anh đang trong tình yêu một phần với em, chỉ ba mươi phần trăm
thôi. Anh sẽ cố thêm chút nữa, nhưng vào khoảnh khắc này anh chỉ có một phần ba
bản thể anh dành cho yêu em được không?” Nếu bạn nói điều này cho bất kì người
nào, người đó sẽ nghĩ ai đó đã trốn khỏi nhà thương điên! Ngay cả yêu cũng
không thể bị phân chia, đó là lí do tại sao yêu bao giờ cũng được lấy như ví dụ
về chứng ngộ. Điều duy nhất là tương tự trong cả hai là, chúng là không thể
phân chia được.
Nhưng tất cả chúng ta đều đang
sống những cuộc đời bộ phận. Chúng ta yêu một cách bộ phận, hiển nhiên rất giả
tạo, rất hời hợt, rất không thực và lừa dối giả tạo và không gì nhiều hơn.
Chúng ta thiền một cách bộ phận. Nhưng không cái gì xảy ra theo cách đó. Tự
nhiên không cho phép những kinh nghiệm lớn này theo bộ phận. Tự nhiên không phải
là Mĩ - bạn không thể có mọi thứ theo cách trả góp.
Ý tưởng Mĩ này về trả góp là
tuyệt đối ngược với sự tồn tại. Tại sao không có nó một cách toàn thể khi nó sẵn
có? Bạn có thể chặt mọi thứ ra từng mảnh, nhưng không có sự sống trong từng mảnh.
Sự sống sẽ chết nếu bạn chặt chúng thành từng mảnh.
Đây là một trong những vấn đề
khó nhất cho tâm trí khoa học, vì nó quen với việc mổ xẻ. Chỉ khi cái gì đó có
thể được mổ xẻ ra thì khoa học sẽ chấp nhận sự tồn tại của nó. Và tâm thức của
con người không thể được mổ xẻ, do đó khoa học liên tục phủ nhận có bất kì sinh
linh nào, bất kì tâm thức bất tử nào trong con người. Điều đó thực sự buồn cười.
Mọi thứ đều trong phòng thí nghiệm của nhà khoa học ngoại trừ bản thân nhà khoa
học; ông ấy không có đó. Ông ấy không thể chấp nhận được rằng ông ấy hiện hữu,
trừ phi ông ấy để bản thân mình lên bàn mổ, nhìn mọi phẩm chất, khả năng, truy
hỏi vào mọi phần, kéo chúng ra, gắn chúng lại và xem cái gì xảy ra.
Một cách tự nhiên nếu bạn cắt một
sinh linh sống ra và rồi gắn nó lại, bạn sẽ có cái xác trong tay bạn. Sự sống sẽ
biến mất.
Từ "Thiền:
Bước nhảy lượng tử từ tâm trí sang vô trí"
0 Đánh giá