Read more
Giao cảm nghĩa
là tôi không là tâm trí, bạn không là tâm trí
Mọi hệ thống đều tuyệt vời. Những
hệ thống của Hegel, Kant, Marx tất cả đều tuyệt vời. Kẽ hở duy nhất là điều này
- chúng là chết.
Tôi không có hệ thống nào. Hệ
thống chỉ có thể là chết, chúng không thể sống động được. Tôi là người không hệ
thống, luồng chảy hỗn loạn; thậm chí không phải là người, chỉ là quá trình. Tôi
không biết tôi đã nói gì với bạn hôm qua. Người nói không có đây để trả lời;
người đó mất rồi, tôi ở đây. Và tôi là trả lời được chỉ cho khoảnh khắc này,
cho nên đừng đợi tới mai vì tôi sẽ không ở đây. Và ai sẽ làm ra nhất quán, ai sẽ
tìm ra mạch không có mâu thuẫn? Không có ai cả. Và tôi muốn bạn trở thành cùng
điều đó.
Chỉ khoảnh khắc này tồn tại,
tuyệt đối nhất quán, vì không thể có so sánh. Không có quá khứ, không tương
lai; chỉ khoảnh khắc này hiện hữu. Làm sao bạn có thể so sánh được? Nếu bạn sống
trong khoảnh khắc này sẽ đi tới nhất quán mà không phải là của hệ thống, cái là
của cuộc sống, cái là của bản thân năng lượng. Cái đó sẽ là nhất quán bên trong
của chính bản thể bạn, không của tâm trí.
Tôi quan tâm tới việc hiện hữu
không trong tâm trí, cho nên đừng coi câu trả lời của tôi là rất nghiêm chỉnh;
chúng chỉ là trò chơi, chơi với lời. Tận hưởng chúng và quên chúng đi; tận hưởng
tôi nhưng đừng cố hệ thống hoá tôi. Toàn thể nỗ lực này là vô dụng, và trong nỗ
lực đó bạn bỏ lỡ nhiều điều là đẹp; bạn bỏ lỡ nhiều thứ mà có thể trở thành cực
lạc sâu sắc trong bạn.
Nhìn tôi và đừng bận tâm với điều
tôi nói; hiện hữu cùng tôi và đừng bị bận tâm về các lí thuyết và lời. Hành động
cùng tôi, lắng nghe tôi, và đừng cố nghĩ về nó; và việc lắng nghe này nên là
hành động, không là nỗ lực tâm trí. Tôi không cố thuyết phục bạn, tôi không cố
cho bạn niềm tin; tôi không cố tạo ra bất kì tôn giáo hay giáo phái nào - không
học thuyết nào được ngụ ý. Khi nói với bạn, tôi ở đó; nói chỉ là cái cớ. Tôi có
thể dùng giáo phái này hôm nay, giáo phái khác ngày mai. Nếu bạn nhìn vào giáo
phái của tôi, bạn sẽ nói, "Thầy không nhất quán. Hôm qua thầy đã có giáo
phái này, và hôm nay, cái này."
Tôi nói: Nhìn tôi đây, lời chỉ
là trang phục. Tôi nhất quán, bản thể tôi nhất quán; nó không thể khác được.
Làm sao bản thể bạn có thể là không nhất quán? Không có kẽ hở trong nó, nó là sự
liên tục, nhưng tâm trí bắt đầu suy nghĩ, so sánh, và thế thì vấn đề nảy sinh.
Có lần chuyện xảy ra là một đệ
tử tới một Thiền sư và hỏi, "Tại sao vài người thông minh thế và vài người
ngu xuẩn thế? Tại sao vài người đẹp thế và vài người xấu thế? Tại sao có sự
không nhất quán này? Nếu Thượng đế là ở mọi nơi, nếu ngài là đấng sáng tạo, thế
thì tại sao ngài tạo ra người này xấu và người khác đẹp? Và đừng nói với tôi về
nghiệp. Tôi đã nghe tất cả những câu trả lời vô nghĩa đó - rằng vì nghiệp, các
kiếp sống quá khứ, mà người này đẹp, người khác xấu. Tôi không quan tâm tới các
kiếp sống quá khứ. Lúc ban đầu, khi không có hôm qua, làm sao sự khác biệt này
tới? Tại sao người này được tạo ra đẹp và người khác được tạo ra xấu? Và nếu mọi
người đã được tạo ra bình đằng, đẹp và thông minh bình đẳng, làm sao họ có thể
hành động khác nhau, làm sao họ có thể có nghiệp khác nhau?"
Thầy nói, "Đợi đã! Đây là
điều bí mật tới mức ta sẽ nói cho ông khi mọi người đã đi hết." Thế là người
này ngồi lại, háo hức, nhưng mọi người cứ tới và đi và chẳng có cơ hội nào.
Nhưng đến tối mọi người đã đi hết cho nên người này nói, "Bây giờ được chứ?"
Và thầy nói, "Đi ra cùng
ta." Trăng đã lên và thầy đưa anh ta ra vườn và nói, "Trông đấy, cây
kia nhỏ, cây này ở đây cao thế. Ta đã từng sống với những cây này trong nhiều
năm và chúng chưa bao giờ nêu ra các câu hỏi về tại sao cây kia nhỏ và cây này
lớn.
"Khi có tâm trí trong ta,
ta dùng để hỏi cùng câu hỏi khi ngồi dưới những cây này. Thế rồi tâm trí ta rơi
rụng đi, và câu hỏi rơi rụng đi. Bây giờ ta biết. Cây này nhỏ và cây kia lớn;
không có vấn đề gì. Cho nên nhìn mà xem! Không có vấn đề gì."
Tâm trí so sánh. Làm sao bạn có
thể so sánh khi tâm trí không có? Làm sao bạn có thể nói cây này là nhỏ và cây
kia là lớn? Khi tâm trí bị bỏ đi, so sánh bị bỏ đi, và khi không có so sánh,
cái đẹp của sự tồn tại bùng phát. Nó trở thành việc bùng phát núi lửa, nó bùng
nổ. Thế thì bạn thấy cái nhỏ là lớn và cái lớn là nhỏ; thế thì mọi mâu thuẫn đều
mất đi và nhất quán bên trong được thấy.
Bỏ tâm trí và lắng nghe tôi, thế
thì bạn sẽ không hỏi, "Tại sao có hôm qua? Tại sao có hôm nay này và hôm
qua kia?" Thế thì không có hôm qua và không có hôm nay; thế thì tôi ở đây
và bạn ở đây. Có gặp gỡ, và việc ở đây và bây giờ này, khi tâm trí không có đó,
trở thành giao cảm.
Tôi không quan tâm tới trao đổi
cái gì đó với bạn, tôi quan tâm tới giao cảm. Trao đổi nghĩa là tâm trí tôi nói
với tâm trí bạn.
Giao cảm nghĩa là tôi không là
tâm trí, bạn không là tâm trí - chỉ tim bạn tan chảy trong tim tôi, không lời.
0 Đánh giá