Read more
Tôi có thể gặp
lại ông ở đâu?
Một hôm Vân Nham bị ốm và Đạo
Ngô hỏi ông ấy câu hỏi: "Khi ông lìa khỏi túi xương, tôi có thể gặp lại
ông ở đâu?"
Vân Nham đáp, "Nơi không
sinh, không diệt."
Đạo Ngô nói, "Đừng nói điều
đó!"
Bây giờ đây là cái gì đó cần được
hiểu. Chúng ta thường hiểu hai điều: khẳng định và phủ định. Tâm trí chuyển giữa
khẳng định và phủ định, giữa ủng hộ và chống đối. Tâm trí không có cách tiếp cận
nào, không có cách nào đi ra ngoài tính cực này, nhị nguyên này, biện chứng
này. Và toàn thể kinh nghiệm của chư phật chỉ nhấn mạnh vào một điều này, cái ở
bên ngoài nhị nguyên và biện chứng, bên ngoài có và bên ngoài không. Nếu bạn hiểu
kinh nghiệm siêu việt này, thế thì phát biểu này của Đạo Ngô sẽ lập tức được hiểu.
Tại sao ông ấy đã nói, "Đừng
nói điều đó"? Bởi vì Vân Nham đã dùng phủ định như cách diễn đạt cho điều
tối thượng. Đó không phải ảo tưởng của chỉ Vân Nham, nó là ảo tưởng của toàn thể
nhân loại. Ai đó tin vào thượng đế khẳng định, vào triết lí khẳng định; ai đó
phủ định thượng đế, cõi trời, sáng tạo. Nhưng chân lí không là Cơ đốc giáo
không là Cộng sản, không ở trong có, không ở trong không – nhưng bên ngoài cả
hai, trong im lặng.
Khi Vân Nham đáp, "Tôi sẽ
đi tới chỗ không sinh, không diệt," Đạo Ngô tuyệt đối đúng mà giận Vân
Nham, khi ông ấy nói, "Đừng nói điều đó! Nói,`Nơi không có không sinh và
không diệt, và chúng ta không ham muốn lại gặp nhau.' "
Đạo Ngô là rất rõ ràng nhưng chỉ
cho những người có kinh nghiệm nào đó về cái mà bạn không thể giới hạn vào
trong từ `sống' hay `chết', điều bạn không thể giới hạn vào trong `có' hay
`không', hữu thần hay vô thần, điều bạn đơn giản nói – qua im lặng của bạn,
không qua lời. Bạn chỉ ra bằng sự hiện diện của bạn nhưng không bằng ngôn ngữ.
Nếu bạn thử ngôn ngữ, bạn sẽ trở nên bị vướng vào khó khăn.
Đạo Ngô đang cố gắng nói cái
không thể được nói. `Nơi không có không sinh' – bây giờ nó là phủ định của phủ
định. `Không sinh' là phủ định, và `không có không sinh' là phủ định của phủ định.
Đã có các triết gia có toàn thể triết lí dựa trên phủ định mọi thứ, kể cả phủ định.
Chỉ phủ nhận mọi thứ và khi không cái gì còn lại đằng sau, im lặng đó, không
gian đó là bản thể đích thực của bạn.
Và hiển nhiên ông ấy là đúng rằng,
"Chúng ta không có ham muốn nào. Cho nên làm sao chúng ta có thể có ham muốn
gặp lại nhau? Chúng ta đã gặp đủ rồi. Tôi được thoả mãn, ông được thoả mãn, phỏng
có ích gì mà gặp lại nữa? Ông được hoàn thành, tôi được hoàn thành. Sao bận
tâm, sao thậm chí hỏi nơi chúng ta sẽ gặp gỡ?"
Nói cách khác ông ấy đang nói:
Khoảnh khắc ông đi ra ngoài tâm trí và thời gian, ông tản mác trong cái toàn thể.
Ông không tồn tại như một thực thể tách biệt. Không có vấn đề gặp bất kì ai.
Ông đã gặp cái toàn thể trong đó mọi người đều được bao hàm. Hòn đá nhỏ nhất
trên bãi biển và ngôi sao lớn nhất trên trời – cả hai đang gặp gỡ trong không
gian tối thượng đó. Tội nhân và thánh nhân, người tin và người không tin, đàn
ông hay đàn bà... không thành vấn đề việc bạn đã từ hình tướng nào đi vào trong
cái vĩnh hằng. Khoảnh khắc bạn bỏ hình tướng, bạn biến mất trong cái vô hình tướng.
Vấn đề gặp gỡ không nảy sinh.
Trích quyển ‘Thiền
- Bước nhảy lượng tử từ tâm trí sang vô trí’ - Osho
0 Đánh giá