Chương 8. Từ hỗn độn tới hỗn độn với Aum

Chương 8. Từ hỗn độn tới hỗn độn với Aum

Price:

Read more

Yoga: Alpha và Omega (Tập 2)
Chương 8. Từ hỗn độn tới hỗn độn với Aum

Câu hỏi thứ nhất:
Osho ơi,
Con đường dường như hướng tới an bình và nhận biết. Thế thì tại sao mọi người và mọi thứ quanh thầy là trong hỗn độn thế?
Bởi vì tôi là hỗn độn, và chỉ từ hỗn độn mà hài hoà mới được sinh ra; không có cách khác. Bạn giống như toà nhà cổ, rất cổ, cổ đại; bạn không thể được làm mới lại. Trog hàng triệu kiếp bạn đã từng ở đây. Đầu tiên bạn phải bị phá huỷ hoàn toàn, chỉ thế rồi mới được tái tạo lại.
Nâng cấp là có thể, nhưng điều đó sẽ không ích về lâu dài. Nó sẽ chỉ là trang trí bề mặt. Sâu trong nền móng của bạn, bạn sẽ vẫn còn là cái cũ, và toàn thể cấu trúc bao giờ cũng vẫn còn lung lay: nó có thể đổ bất kì ngày nào. Nền móng mới là được cần - mọi thứ đều phải mới. Bạn phải được tái sinh hoàn toàn, bằng không nó sẽ là sửa đổi thôi. Bạn có thể được sơn lại từ bên ngoài, nhưng không có cách nào để sơn cái bên trong. Cái bên trong sẽ vẫn còn như cũ - cùng thứ mục nát cũ.
Gián đoạn là được cần tới. Bạn phải không được phép tiếp tục... Cái cũ đơn giản chết đi và cái mới đi vào nó, từ cái chết. Và có lỗ hổng giữa cái cũ và cái mới; bằng không cái cũ có thể cứ tiếp tục. Mọi sửa đổi thực sự là cứu cái cũ, và tôi không phải là người sửa đổi. Và hỗn độn sẽ tiếp tục cho bạn nếu bạn chống lại nó. Thế thì mất thời gian lâu hơn.
Nếu bạn cho phép nó xảy ra, nó cũng có thể xảy ra trong một khoảnh khắc. Nếu bạn cho phép nó xảy ra, cái cũ biến mất và sinh linh mới đi vào hiện hữu. Cái mới đó sẽ là điều thiêng liêng bởi vì nó sẽ không tới từ quá khứ; nó sẽ không tới từ thời gian. Nó sẽ là vô thời gian - bên ngoài thời gian. Nó sẽ không tới từ bạn, bạn sẽ không phải là bố và mẹ của nó. Nó sẽ tới bất thần từ trời xanh. Đó là lí do tại sao Phật nhấn mạnh rằng nó bao giờ cũng tới từ cái không.
Bạn là cái gì đó; đó là khổ. Thực ra bạn là gì? Chỉ là quá khứ. Bạn cứ tích luỹ quá khứ; đó là lí do tại sao bạn đã trở thành như đống đổ nát - người rất cổ đại. Nhìn ra vấn đề và đừng cố tiếp tục cái cũ nữa. Vứt nó đi!
Do đó, quanh tôi bao giờ cũng sẽ có hỗn độn bởi vì tôi liên tục phá huỷ. Tôi có tính phá huỷ, bởi vì đó là cách duy nhất để có tính sáng tạo. Tôi giống như cái chết, bởi vì chỉ thế thì bạn mới có thể được sinh ra qua tôi. Điều đó là đúng, có hỗn độn. Bao giờ cũng sẽ là vậy - nó sẽ tiếp tục, bởi vì người mới sẽ tới. Bạn sẽ không bao giờ tìm thấy tổ chức không thay đổi quanh tôi. Người mới sẽ tới và tôi sẽ phá huỷ họ.
Nó có thể dừng lại cho bạn một cách cá nhân; nếu bạn cho phép tôi phá huỷ bạn hoàn toàn, với bạn hỗn độn sẽ biến mất. Bạn sẽ trở thành hài hoà, hài hoà ẩn kín, trật tự sâu sắc. Với bạn hỗn độn sẽ biến mất, nhưng quanh tôi nó sẽ tiếp tục, bởi vì người mới sẽ tới. Điều này phải như vậy; điều này bao giờ cũng là vậy.
Không phải là lần đầu tiên bạn đã hỏi tôi điều này. Cùng điều này đã được hỏi cho Phật, cùng điều này đã được hỏi cho Lão Tử; cùng điều này sẽ được hỏi đi hỏi lại, bởi vì bất kì khi nào có thầy... điều đó nghĩa là thầy dùng cái chết như phương pháp cho phục sinh. Bạn phải chết đi; chỉ thế thì bạn mới có thể được tái sinh.
Hỗn độn là đẹp bởi vì nó là bụng mẹ, và cái gọi là trật tự của bạn là xấu bởi vì nó bảo vệ chỉ người chết. Cái chết là đẹp; người chết là không đẹp - nhớ khác biệt này. Cái chết là đẹp, tôi nhắc lại, bởi vì cái chết là lực sống. Người chết không đẹp vì người chết là chỗ mà cuộc sống đã bỏ đi. Nó chỉ là tàn tích. Đừng là người chết; đừng mang quá khứ. Vứt nó đi, và đi qua cái chết. Bạn sợ cái chết, nhưng bạn không sợ người chết.
Jesus mời hai người đánh cá đi theo ông ấy, và khoảnh khắc họ đi ra khỏi thị trấn một người chạy theo, và người này nói với người đánh cá, "Các anh đi đâu đấy? Bố các anh chết rồi. Quay lại đi."
Họ hỏi Jesus, “Cho phép chúng tôi vài ngày để chúng tôi có thể đi và làm bất kì cái gì được cần. Bố chúng tôi chết và nghi lễ cuối cùng phải được thực hiện.”
Jesus nói, “Cứ để người chết đi chôn người chết - các ông đừng bận tâm, các ông theo ta.”
Jesus nói gì? Ông ấy nói toàn thể thành phố là chết - họ sẽ chăm lo: “Cứ để người chết đi chôn người chết. Các ông theo ta.”
Nếu bạn sống trong quá khứ bạn là thứ chết, bạn không là lực sống động; và chỉ có một cách để trở thành sống, và đó là chết đi quá khứ, chết đi cái đã chết. Điều này sẽ không xảy ra một lần và mãi mãi. Một khi bạn biết bí mật, từng khoảnh khắc bạn phải chết đi quá khứ để cho không bụi nào tụ lại trên bạn. Thế thì chết trở thành việc thay đổi quan điểm thường xuyên, việc tái sinh thường xuyên.
Bao giờ cũng nhớ: chết đi quá khứ. Bất kì cái gì đã qua là đã qua rồi. Nó không còn nữa; nó không ở đâu cả. Nó chỉ níu bám trong kí ức; nó chỉ có trong tâm trí bạn. Tâm trí là cái kho của mọi thứ đã chết. Đó là lí do tại sao tâm trí chỉ ngáng trở cuộc sống tuôn chảy. Thân thể chết tích luỹ quanh luồng chảy; chúng trở thành khối chắn.
Mọi điều tôi đang làm ở đây là giúp bạn biết cách chết bởi vì đó là khía cạnh thứ nhất của cách được tái sinh. Chết là đẹp vì sống bắt nguồn từ nó tươi mát như giọt sương. Cho nên hỗn độn là được dùng, và bạn sẽ cảm thấy nó quanh tôi; và điều đó bao giờ cũng là vậy, bởi vì ở đâu đó này khác tôi đang phá huỷ ai đó. Theo cả nghìn cách, được biết với bạn, không biết với bạn, tôi đang phá huỷ bạn. Tôi làm rung chuyển bạn ra khỏi cái chết của bạn, rung chuyển bạn ra khỏi quá khứ của bạn, cố gắng làm cho bạn nhận biết hơn và sống động hơn.
Trong kinh sách Hindu cổ đại có nói rằng thầy là cái chết. Họ biết rằng thầy phải là cái chết, bởi vì từ cái chết đó mà cách mạng, chuyển hoá, biến đổi, siêu việt tới. Cái chết là giả kim thuật - nó là giả kim thuật tinh tế nhất; tự nhiên dùng nó. Khi ai đó trở nên rất già và cổ đại, tự nhiên giết người đó.
Bạn sợ bởi vì bạn níu bám lấy quá khứ. Bằng không bạn sẽ hạnh phúc và bạn sẽ đón chào nó, và bạn sẽ cảm thấy biết ơn tự nhiên bởi vì tự nhiên bao giờ cũng giết cái cũ, quá khứ, vật chết, và cuộc sống của bạn đi vào trong thân thể mới.
Người già trở thành đứa trẻ mới, sạch bách quá khứ. Đó là lí do tại sao tự nhiên giúp bạn không nhớ quá khứ. Tự nhiên dùng cách cho phép bạn không nhớ quá khứ; bằng không bạn sẽ già mọi khoảnh khắc bạn được sinh ra. Người già chết đi và được sinh ra như đứa trẻ mới, nhưng nếu người đó có thể nhớ được quá khứ người đó sẽ già; toàn thể chủ định này sẽ bị mất.
Tự nhiên đóng quá khứ lại cho bạn, cho nên mọi việc sinh dường như là việc sinh mới. Nhưng bạn bắt đầu lại tích luỹ. Khi nó quá nhiều, tự nhiên sẽ giết bạn lần nữa. Người ta trở nên có khả năng biết các kiếp sống quá khứ của mình chỉ khi người ta là chết với quá khứ. Thế thì tự nhiên mở cánh cửa. Thế thì tự nhiên biết và không có nhu cầu cho tự nhiên che giấu khỏi bạn. Bạn đã đạt tới tính mới thường xuyên, tươi mát của cuộc sống. Bây giờ bạn biết cách chết: tự nhiên không cần giết bạn.
Một khi bạn biết rằng bạn không là quá khứ, rằng bạn không là tương lai, nhưng bạn là chính "tính hiện tại" của mọi sự, thế thì cái toàn thể của tự nhiên mở cánh cửa và bí ẩn của nó. Toàn thể quá khứ của bạn - hàng triệu kiếp sống trong nhiều, nhiều cách - tất cả đều được hiển lộ. Bây giờ nó có thể được để lộ ra vì bạn sẽ không bị nặng gánh bởi nó. Bây giờ không quá khứ nào có thể làm nặng gánh bạn. Và nếu bạn đã đi tới biết giả kim thuật của cách trở thành mới liên tục, đây sẽ là kiếp sống cuối cùng của bạn, bởi vì thế thì không cần giết bạn và giúp bạn được tái sinh nữa. Không có nhu cầu. Bạn đang làm điều đó cho bản thân bạn mọi khoảnh khắc.
Đó là nghĩa của lí do tại sao vị Phật biến mất và không bao giờ quay lại, tại sao người chứng ngộ không bao giờ được sinh ra lần nữa. Đó là bí mật: bởi vì bây giờ người đó biết cái chết, và người đó dùng nó liên tục. Mọi khoảnh khắc bất kì cái gì là quá khứ, đều là quá khứ và chết rồi, và người đó được tự do với nó. Mọi khoảnh khắc người đó chết đi quá khứ và được sinh ra mới mẻ. Điều đó trở thành luồng chảy thường hằng, chảy như dòng sông của đạt tới cuộc sống tươi mát mọi khoảnh khắc. Thế thì không cần tự nhiên dồn lại bẩy mươi năm vô nghĩa, rác rưởi, mục nát, và thế rồi giết chết đống hoang tàn này của một người và giúp người đó được sinh ra lần nữa và để người đó vào cùng vòng tròn - bởi vì người đó sẽ thu thập mọi thứ lần nữa.
Đây là cái vòng tròn luẩn quẩn. Người Hindu đã gọi nó là sansar. Sansar nghĩa là bánh xe: bánh xe cứ quay đi quay lại theo cùng một đường. Người chứng ngộ là người đã bỏ, đã ra khỏi bánh xe này. Người đó nói, “Không thêm nó nữa! Tự nhiên không cần giết tôi vì bây giờ tôi tự giết mình mọi khoảnh khắc.”
Nếu bạn tươi mát, tự nhiên không cần dùng cái chết cho bạn - nhưng thế thì không có nhu cầu cho sinh nữa, bởi vì bạn đang dùng sinh liên tục. Mọi khoảnh khắc bạn chết đi quá khứ và được sinh ra cho hiện tại. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy sự tươi mát tinh tế quanh vị Phật, dường như ông ấy vừa mới tắm. Bạn lại gần ông ấy và bạn cảm thấy hương thơm - hương thơm của tươi mát. Bạn không bao giờ có thể gặp cùng vị Phật lần nữa. Mọi khoảnh khắc ông ấy đều mới.
Người Hindu rất trí huệ vì trong hàng nghìn năm đương đầu với chư Phật, jinas - những người chinh phục cuộc sống, người chứng ngộ, người thức tỉnh - họ đã nhận ra nhiều chân lí. Một trong các chân lí bạn sẽ thấy khắp xung quanh. Không vị Phật nào được vẽ là già, không Mahavira nào được vẽ là già. Không tượng, không tranh nào tồn tại... Krishna, Rama, Phật, Mahavira - không ai được vẽ là già.
Không phải là họ chưa bao giờ trở nên già: họ trở nên già chứ. Phật trở nên già khi ông ấy tám mươi tuổi. Ông ấy già như bất kì ai cũng trở nên già khi người đó tám mươi, nhưng ông ấy không được vẽ là già. Lí do là bên trong: bởi vì bất kì khi nào bạn tới gần ông ấy bạn sẽ thấy ông ấy trẻ trung và tươi mát. Cho nên tính già chỉ là trong thân thể, không trong ông ấy. Và tôi phải phá huỷ bạn bởi vì thân thể bạn có thể trẻ, nhưng bản thể bên trong của bạn là rất, rất già và cổ đại - đống tàn tích, cũng hệt như những tàn tích Hi Lạp về Persepolis và những nơi khác.
Bên trong bạn, bạn có đống điêu tàn của bản thể. Nó phải bị phá huỷ, và tôi phải là lò luyện, ngọn lửa, cái chết cho bạn. Đó là cách duy nhất tôi có thể giúp đỡ và đem hài hoà vào bên trong bạn, trật tự. Và tôi không làm việc để áp đặt bất kì trật tự nào lên bạn vì điều đó sẽ không ích gì. Bất kì trật tự nào bị ép buộc từ bên ngoài sẽ chỉ là thứ chống đỡ cho điêu tàn cổ đại cổ xưa: nó sẽ không ích gì.
Tôi tin vào trật tự bên trong. Điều đó xảy ra với nhận biết riêng của bạn và việc tái sinh. Điều đó tới từ bên trong và lan toả ra ngoài. Nó mở ra như đoá hoa, và cánh hoá mở ra từ trung tâm tới ngoại vi. Chỉ trật tự đó mới là thực và đẹp, điều mở ra bên trong bạn và lan toả khắp xung quanh bạn. Nếu trật tự này bị áp đặt từ bên ngoài, nếu kỉ luật được trao cho bạn - “Làm điều này và không làm điều nọ” - và bạn bị buộc phải là tù nhân, điều đó sẽ không ích gì vì nó sẽ không thay đổi bạn.
Không cái gì có thể thay đổi được từ bên ngoài. Chỉ có một cuộc cách mạng, và đó là cái tới từ bên trong. Nhưng trước khi cuộc cách mạng đó xảy ra bạn phải bị phá huỷ hoàn toàn. Chỉ trên nấm mồ của bạn cái mới sẽ được sinh ra. Đó là lí do tại sao có hỗn độn quanh tôi: bởi vì tôi là hỗn độn, và tôi dùng hỗn độn như phương pháp.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi,
Trong khi làm sadhana về aum, điều tốt hơn là lặp lại nó như mật chú hay cố nghe nó như âm thanh bên trong?
Mật chú aum phải được làm trong ba giai đoạn. Thứ nhất, bạn phải lặp lại nó rất to. Điều đó nghĩa là nó nên tới từ thân thể - thứ nhất là từ thân thể vì thân thể là cánh cửa chính. Thứ nhất để thân thể được bão hoà với nó.
Cho nên lặp lại nó to vào. Đi vào đền chùa hay vào phòng của bạn hay đâu đó nơi bạn có thể lặp lại nó to tuỳ thích. Dùng toàn thân để lặp lại nó, dường như hàng nghìn người đang nghe bạn mà không có microphone, và bạn phải làm rất to để cho toàn thân run rẩy, rung chuyển với nó. Và trong vài tháng, gần ba tháng, bạn không nên bận tâm về bất kì cái gì khác. Giai đoạn đầu tiên là rất quan trọng vì nó cho nền móng. Nói to, cứ dường như mọi tế bào thân thể của bạn đang kêu nó, đang tụng nó....
Sau ba tháng, khi bạn cảm thấy thân thể mình hoàn toàn được bão hoà, nó đã đi vào sâu trong các tế bào thân thể - và khi bạn nói nó to, nó không chỉ từ mồm: từ đầu tới ngón chân, toàn thân đang lặp lại nó.... Nó tới! Nếu bạn liên tục lặp lại nó trong ba tháng, ít nhất một giờ mỗi ngày, trong vòng ba tháng bạn sẽ cảm thấy rằng nó không phải là mồm, nó là toàn thân. Nó xảy ra - nó đã xảy ra nhiều lần.
Nếu bạn làm nó thực sự chân thành, đích thực, và không tự lừa bản thân mình, nếu nó không hờ hững mà là hiện tượng một trăm phần trăm, thế thì ngay cả người khác cũng có thể nghe. Họ có thể để tai họ vào chân bạn, và khi bạn nói nó to họ sẽ nghe thấy nó tới xương bạn, bởi vì toàn thân có thể hấp thu âm thanh và toàn thân có thể tạo ra âm thanh. Không có vấn đề gì về nó. Mồm bạn chỉ là một phần của thân thể, một phần đặc biệt, có vậy thôi. Nếu bạn thử, toàn thân bạn có thể lặp lại nó.
Chuyện xảy ra: một sannyasin Hindu, Swami Ram, đã làm nó trong nhiều năm, tụng to “Ram.” Một lần ông ấy ở trong một làng Himalaya với một người bạn. Người bạn này là nhà văn Sikh rất nổi tiếng, Sardar Purnasingh. vào nửa đêm Purnasingh đột nhiên nghe thấy tiếng tụng “Ram, Ram, Ram.” Không có ai khác cả - chỉ mỗi Ram, Swami Ram, và bản thân ông ấy. Họ cả hai cùng ngủ trên giường cũi của họ, và làng ở xa - xa hai, ba dặm. Không có ai.
Thế là Purnasingh dậy, đi quanh lều; không có ai cả. Và khi ông ấy đi xa khỏi Ram, âm thanh trở nên bớt đi. Khi ông ấy quay lại, âm thanh này lại nhiều lên. Thế rồi ông ấy lại gần Ram hơn, người vẫn ngủ say. Khoảnh khắc ông ấy lại gần hơn, âm thanh này thậm chí còn to hơn. Thế rồi ông ấy áp tai vào thân thể của Ram. Cả thân thể đang rung động với âm thanh “Ram.”
Điều đó xảy ra: toàn thân bạn có thể trở nên được bão hoà. Đây là bước thứ nhất - ba tháng, sáu tháng - nhưng bạn phải cảm thấy được bão hoà. Và bão hoà được cảm thấy giống như khi bạn đói và bạn ăn thức ăn - cách bạn cảm thấy khi dạ dầy được thoả mãn. Thân thể phải được thoả mãn trước nhất, và nếu bạn tiếp tục, điều đó có thể xảy ra trong ba tháng hay sáu tháng. Ba tháng là giới hạn trung bình; với vài người điều đó xảy ra thậm chí trước nữa, với vài người còn mất ít thời gian hơn nhiều.
Nếu nó bão hoà toàn thân, dục sẽ biến mất hoàn toàn. Toàn thân được làm dịu thế, nó trở thành bình thản với âm thanh rung động mà không cần ném năng lượng ra, không cần xả ra, và bạn sẽ cảm thấy rất, rất mạnh. Nhưng đừng dùng sức mạnh này... bởi vì bạn có thể dùng nó, nhưng mọi việc dùng sẽ là dùng sai. Đây mới là bước thứ nhất.
Năng lượng phải được thu thập lại để cho bạn có thể lấy bước thứ hai. Nếu bạn chọn dùng nó bạn có thể dùng nó, bởi vì sức mạnh này sẽ nhiều tới mức bạn có thể làm nhiều điều - bạn có thể đơn giản nói cái gì đó và nó sẽ thành đúng. Nhưng ở giai đoạn này nó đã bị cấm; bạn không nên tích cực, và bạn không nên nói cái gì. Bạn không nên nói với ai đó trong giận dữ, “Đi và chết đi,” bởi vì điều này có thể xảy ra. Bạn nên trở thành mạnh thế khi nó được bão hoà với toàn thân bạn tới mức người ta nói rằng tại giai đoạn này không điều tiêu cực nào nên được nói ra. Cho dù không chủ ý, không điều tiêu cực nào nên được nói ra.
Bạn có thể ngạc nhiên, nhưng điều tốt là tôi nói với bạn. Chúng ta đã làm ra chiếc mái ở sau ngôi nhà này: nó đổ xuống. Nó đổ xuống vì nhiều người trong các bạn. Các bạn làm nỗ lực vô cùng trong thiền, và đã có ít nhất hai mươi người nghĩ rằng nó sẽ đổ. Họ đã giúp đỡ: họ đã giúp cho nó đổ. Ít nhất hai mươi người đã nghĩ liên tục. Khi họ ở đó họ nhìn vào nó, và họ nghĩ nó sẽ đổ bởi vì hình dáng không giống với tâm trí họ rằng nó sẽ còn lại.
Nó đã đổ! Và khi nó đổ, họ nghĩ, “Tất nhiên chúng tôi đúng.” Đây là cái vòng luẩn quẩn. Bạn là nguyên nhân! - và bạn nghĩ bạn đúng. Và tất cả các bạn đều làm nhiều nỗ lực thế trong thiền. Bất kì cái gì bạn nghĩ đều có thể xảy ra. Đừng bao giờ nghĩ một ý nghĩ tiêu cực khi bạn thiền. Điều đó là có thể - bởi vì bạn thu được sức mạnh nào đó. Nhưng tôi không quan tâm tới cái mái, rằng nó đổ. Bởi vì việc đổ của nó nhiều người trong các bạn đã mất phẩm chất nào đó của sức mạnh; điều đó là đáng quan tâm nhiều hơn với tôi, bởi vì không cái gì xảy ra mà không có sức mạnh của bạn được dùng trong nó.
Đã có những người nói rằng cái mái sẽ đổ, và nó đã đổ. Họ có thể quan sát bản thân họ. Trong vài ngày họ vẫn còn rất bất lực, buồn, chán nản. Họ mất sức mạnh của họ. Họ có thể nghĩ họ buồn vì cái mái đã đổ - không! Họ buồn vì họ đã mất phẩm chất nào đó của sức mạnh, và cuộc sống là hiện tượng năng lượng.
Khi bạn không thiền, không có mấy vấn đề. Bạn có thể nói bất kì cái gì bạn thích bởi vì bạn bất lực. Nhưng khi bạn thiền, bạn nên quan sát mọi lời bạn nói bởi vì mọi lời của bạn có thể tạo ra cái gì đó xung quanh.
Bước đầu tiên là làm bão hoà toàn thân, để cho toàn thân trở thành lực tụng. Khi bạn cảm thấy được thoả mãn, thế thì lấy bước thứ hai. Và đừng bao giờ dùng sức mạnh này, bởi vì sức mạnh này phải được tích luỹ và được dùng cho bước thứ hai.
Bước thứ hai là khép miệng lại và lặp lại và tụng aum trong tâm trí. Thứ nhất là thân thể, thứ hai là tâm trí. Bây giờ thân thể không nên được dùng chút nào. Họng, lưỡi, môi - mọi thứ khép lại, toàn thân bị khoá lại và tụng chỉ trong tâm trí, nhưng to nhất có thể được: cùng mức to như bạn đã dùng với thân thể. Bây giờ để tâm trí bão hoà với nó. Ba tháng nữa, để tâm trí bão hoà với nó.
Cùng thời gian đó sẽ mất cho tâm trí như đã mất cho thân thể. Nếu bạn có thể đạt tới bão hoà trong một tháng với thân thể, bạn cũng sẽ đạt tới trong một tháng trong tâm trí. Nếu bạn đạt tới trong bẩy tháng với thân thể, bẩy tháng sẽ cần cho tâm trí, bởi vì thân thể và tâm trí không đích xác là hai; thay vì thế chúng là thân-tâm, hiện tượng thân tâm. Một phần là thân thể, phần kia là tâm trí: thân thể là tâm trí thấy được, tâm trí là thân thể không thấy được.
Cho nên để phần kia, phần tinh tế của nhân cách của bạn, được bão hoà; lặp lại to bên trong. Khi tâm trí được rót đầy, thậm chí nhiều sức mạnh hơn được thoát ra bên trong bạn. Với giai đoạn thứ nhất, dục sẽ biến mất, với giai đoạn thứ hai, yêu sẽ biến mất - yêu mà bạn biết, không phải là yêu mà vị Phật biết, nhưng yêu của bạn sẽ biến mất - bởi vì dục là phần thân thể của yêu và yêu là phần tâm trí của dục. Khi yêu biến mất, thế thì thậm chí có nhiều nguy hiểm hơn. Bạn có thể rất, rất gây tai hoạ chí tử cho người khác. Nếu bạn nói điều gì đó, nó sẽ lập tức xảy ra. Đó là lí do tại sao với giai đoạn thứ hai, im lặng toàn bộ được đề nghị. Khi bạn ở giai đoạn thứ hai, phải hoàn toàn im lặng.
Sẽ có xu hướng dùng sức mạnh này, bởi vì bạn sẽ rất tò mò về nó, và bạn sẽ có năng lượng nhiều tới mức bạn muốn xem điều gì có thể xảy ra. Nhưng đừng dùng nó và đừng chưa trưởng thành, bởi vì bước thứ ba phải được lấy và năng lượng là được cần. Đó là lí do tại sao dục biến mất - bởi vì năng lượng phải được tích luỹ: yêu biến mất - bởi vì năng lượng tinh tế phải được tích luỹ.
Bước thứ ba là khi tâm trí cảm thấy được bão hoà - và bạn sẽ đi tới biết điều đó khi điều này xảy ra; không có nhu cầu để hỏi làm sao người ta sẽ cảm thấy nó. Điều đó chỉ giống như khi ăn bạn cảm thấy, “Bây giờ, vậy là đủ”: tâm trí sẽ cảm thấy khi nào là đủ. Thế thì bạn bắt đầu bước thứ ba. Bước thứ ba là ở chỗ không thân thể nào phải được dùng, không tâm trí nào phải được dùng. Như bạn khoá thân thể lại, bây giờ bạn khoá tâm trí.
Và điều đó là dễ dàng. Khi bạn đã từng làm việc tụng trong ba, bốn tháng, điều đó là rất dễ: bạn đơn giản khoá thân thể, bạn đơn giản khoá tâm trí. Chỉ lắng nghe, và bạn sẽ nghe thấy âm thanh tới với bạn từ trung tâm riêng của bạn về các trái tim. Aum sẽ có đó dường như ai đó khác đang tụng; bạn chỉ là người nghe. Đây là bước thứ ba, và bước thứ ba này sẽ thay đổi toàn thể bản thể bạn. Mọi rào cản sẽ mất đi và mọi chướng ngại sẽ biến mất. Cho nên có thể phải mất gần chín tháng trung bình, nếu bạn đưa toàn bộ năng lượng vào trong nó.
Bạn nói: “Trong khi làm sadhana về aum, điều tốt hơn là lặp lại nó như mật chú hay cố nghe nó như âm thanh bên trong?” Ngay bây giờ bạn không thể nghe thấy nó như âm thanh bên trong được. Âm thanh bên trong có đó nhưng nó im lặng thế, tinh tế thế, và bạn không có tai để lắng nghe nó. Tai phải được phát triển. Khi thân thể được bão hoà và tâm trí được bão hoà, chỉ thế thì bạn sẽ có tai đó - tai thứ ba, nói tạm như vậy - cho nên bạn có thể lắng nghe âm thanh đó mà bao giờ cũng có đó.
Nó là âm thanh hài hoà. Nó ở bên trong và bên ngoài. Áp tai bạn vào cây và nó có đó, áp tai bạn vào đá và nó có đó. Nhưng đầu tiên thân-tâm bạn phải được siêu việt lên, và bạn cũng nên thu lấy ngày càng nhiều năng lượng hơn. Cái tinh tế sẽ yêu cầu năng lượng vô cùng để được nghe thấy.
Với bước thứ nhất dục biến mất, với bước thứ hai yêu biến mất và với bước thứ ba mọi thứ bạn đã biết đều biến mất, cứ dường như bạn không còn nữa - chết, qua đi, tan biến. Nó là hiện tượng chết. Và nếu bạn không trở nên sợ và trốn đi... bởi vì sẽ có mọi xu hướng trong bạn để trốn, bởi vì điều này có vẻ giống như vực thẳm và bạn đang rơi vào trong nó, và vực thẳm là không đáy. Dường như không có chỗ cuối cho nó. Bạn trở thành giống như chiếc lá rơi vào trong vực thẳm không đáy - rơi mãi và rơi mãi và rơi mãi, và dường như không có chỗ cuối cho nó.
Bạn sẽ hoảng sợ. Bạn muốn chạy khỏi nó. Nếu bạn chạy khỏi nó, toàn thể nỗ lực đã thành phí hoài. Và việc chạy sẽ không là ở chỗ bạn sẽ bắt đầu tụng mật chú aum: điều đó sẽ là điều đầu tiên phải làm nếu bạn bắt đầu chạy, bởi vì nếu bạn tụng bạn trở lại trong tâm trí. Nếu bạn tụng to, bạn trở lại trong thân thể.
Cho nên khi người ta bắt đầu lắng nghe người ta không nên tụng bởi vì việc tụng đó sẽ là việc trốn chạy. Mật chú phải được tụng và thế rồi bỏ. Mật chú là đầy đủ chỉ khi bạn có thể bỏ nó. Nếu bạn cứ tụng nó bạn sẽ níu bám lấy nó như chỗ trú ngụ, và bất kì khi nào bạn trở nên sợ bạn sẽ lại tới và tụng nó.
Đó là lí do tại sao tôi nói tụng nó sâu sắc tới mức thân thể được bão hoà; không có nhu cầu tụng trong thân thể lần nữa. Tâm trí được bão hoà, tràn ngập, cho nên không cần tụng nó, không có không gian để để nhiều việc tụng vào trong nó. Cho nên bạn không thể trốn thoát được. Chỉ thế thì việc nghe âm thanh vô âm mới thành có thể.
Một người bạn khác đã hỏi:
Câu hỏi thứ ba
Osho ơi,
Trước đây thầy thường nói về mật chú hoo. Thế thì tại sao thầy bây giờ nhấn mạnh vào mật chú aum?
Tôi không nhấn mạnh; tôi đơn giản giải thích Patanjali cho bạn. Nhấn mạnh của tôi vẫn còn với hoo. Và bất kì cái gì tôi đang nói về aum, cùng điều đó áp dụng được cho hoo. Nhưng nhấn mạnh của tôi vẫn còn với hoo.
Như tôi đã bảo bạn, Patanjali tồn tại năm nghìn năm trước. Mọi người đã là đơn giản - rất đơn giản, hồn nhiên. Họ có thể tin cậy dễ dàng; họ không có nhiều tâm trí. Họ không hướng đầu; họ hướng tim. Aum là âm thanh ôn hoà - mềm mại, không bạo hành, không hung hăng. Nếu bạn tụng aum, âm này đi từ họng vào tim, không bao giờ dưới nó. Đó là những người theo trái tim. Aum là đủ cho họ; liều lượng dịu, vi lượng là đủ cho họ.
Với bạn, nó sẽ không ích gì mấy. Với bạn, hoo sẽ giúp ích nhiều hơn. Hoo là mật chú Sufi; cũng như aum là mật chú Hindu, hoo là mật chú Mô ha mét giáo, Sufi. Hoo đã được phát triển bởi người Sufis cho một nước và giống nòi rất năng nổ, bạo hành; không phải là người đơn giản, không hồn nhiên, nhưng là những chiến sĩ tinh ranh và láu lỉnh. Với họ, hoo được phát minh ra.
Hoo là phần của cuối của Allah. Nếu bạn lặp lại “Allah, Allah, Allah, Allah” liên tục, dần dần nó lấy hình dạng của “Allahoo, Allahoo, Allahoo.” Thế rồi, dần dần, phần thứ nhất bị bỏ đi. Nó trở thành “Lahoo, lahoo, lahoo.” Thế rồi ngay cả ‘lah’ cũng bị bỏ đi. Nó trở thành “Hoo, hoo, hoo.” Nó là rất mạnh, và nó đập vào trung tâm dục trực tiếp. Nó không đập vào tim bạn, nó đập vào trung tâm dục của bạn.
Với bạn, hoo sẽ có ích bởi vì bây giờ tim bạn gần như không vận hành. Yêu đã biến mất; chỉ dục còn lại. Trung tâm dục của bạn vận hành, không phải trung tâm yêu của bạn, cho nên aum sẽ không có ích mấy. Hoo sẽ là sự giúp đỡ sâu hơn bởi vì năng lượng của bạn bây giờ không ở gần tim. Năng lượng của bạn ở gần trung tâm dục, và trung tâm dục phải bị đập thẳng vào để cho năng lượng dâng lên trên.
Sau một thời kì làm hoo, bạn có thể cảm thấy rằng bây giờ bạn không cần làm nhiều liều như thế. Thế thì bạn có thể quay qua aum. Khi bạn bắt đầu cảm thấy rằng bây giờ bạn ở gần tim, không gần trung tâm dục, chỉ thế thì bạn mới có thể dùng aum - không trước điều đó. Nhưng không có nhu cầu; hoo có thể đi toàn thể con đường.
Nhưng nếu bạn cảm thấy thích nó bạn có thể thay đổi. Nếu bạn cảm thấy rằng bây giờ không có nhu cầu, bạn không cảm thấy dục tình - dục không phải là lo nghĩ cho bạn, bạn không nghĩ về nó; nếu nó không phải là tưởng tượng của não, bạn không bị mê mải bởi nó; người đàn bà đẹp đi qua và bạn đơn giản lấy một lưu ý là vâng, người đàn bà đã đi qua, nhưng không cái gì nảy sinh bên trong bạn, trung tâm dục của bạn không bị đập, không năng lượng nào chuyển bên trong bạn - thế thì bạn có thể bắt đầu aum.
Nhưng không có nhu cầu: bạn có thể tiếp tục với hoo. Hoo là liều mạnh hơn. Khi bạn làm hoo, bạn có thể lập tức cảm thấy nó đi vào dạ dầy - tới trung tâm của hara, và thế rồi tới trung tâm dục. Nó buộc năng lượng dục lập tức đi lên. Nó khuấy động trung tâm dục.
Và bạn là hướng theo cái đầu nhiều hơn. Điều này bao giờ cũng xảy ra: con người, đất nước, nền văn minh cái hướng theo cái đầu đều trở thành có tính dục - nhiều dục hơn những người hướng tim. Người hướng tim là đáng yêu. Dục trở thành như cái bóng của yêu; nó không quan trọng trong bản thân nó. Người hướng tim không nghĩ nhiều nhưng thực sự, nếu bạn quan sát, trong hai mươi bốn giờ, hai mươi ba giờ bạn nghĩ về dục.
Người hướng tim không nghĩ về dục chút nào. Khi nó xảy ra, nó xảy ra thôi. Điều đó cũng giống như nhu cầu thân thể. Và nó đi theo như cái bóng của yêu; nó chưa bao giờ xảy ra một cách trực tiếp. Họ sống ở giữa - tim là ở giữa đầu và trung tâm dục. Bạn sống trong đầu và trong dục. Bạn đi từ hai cực đoan này; bạn chưa bao giờ ở giữa. Khi dục được đáp ứng, bạn chuyển lên tim; khi ham muốn dục nảy sinh bạn chuyển sang dục. Nhưng bạn chưa bao giờ ở giữa. Con lắc chuyển bên phải và bên trái - chưa bao giờ dừng ở giữa.
Patanjali đã phát triển phương pháp này về tụng aum cho những người rất đơn giản, các dân làng hồn nhiên sống cùng tự nhiên. Với bạn, bạn có thể thử nó; nếu nó giúp ích, nó là tốt. Nhưng hiểu biết của tôi về bạn là thế này, rằng nó sẽ không giúp ích nhiều hơn một phần trăm các bạn. Chín mươi chín phần trăm sẽ được giúp bởi mật chú hoo. Nó là gần bạn hơn.
Và nhớ, khi mật chú hoo thành công, khi bạn đạt tới điểm lắng nghe, bạn sẽ lắng nghe aumkar, không phải hoo; bạn sẽ lắng nghe aum. Hiện tượng cuối cùng sẽ là như nhau. Nó chỉ là trên đường thôi. Các bạn là những người khó! Liều mạnh hơn được cần, có vậy thôi. Nhưng ở bước chung kết, bạn sẽ kinh nghiệm cùng hiện tượng.
Nhấn mạnh của tôi vẫn còn với hoo bởi vì nhấn mạnh của tôi không là với người Hindu hay người Mô ha mét giáo; nhấn mạnh của tôi tuỳ thuộc vào bạn, nhu cầu của bạn là gì. Tôi không là người Hindu không là người Mô ha mét giáo; tôi là không ai cả, cho nên tôi tự do. Tôi có thể dùng bất kì cái gì từ bất kì đâu. Người Hindu sẽ cảm thấy mặc cảm khi dùng Allah; người Mô ha mét giáo sẽ cảm thấy mặc cảm khi dùng aum. Nhưng tôi không quan trọng hoá những điều như vậy: nếu Allah có ích, nó là hay; nếu aumkar có ích, nó là hay. Tôi đem mọi phương pháp tới cho bạn tương ứng theo nhu cầu của bạn.
Với tôi, mọi tôn giáo đều dẫn tới cùng điều; mục đích là một. Và mọi tôn giáo đều giống như những con đường dẫn tới cùng đỉnh núi. Trên đỉnh núi, mọi thứ trở thành một. Bây giờ điều đó là tuỳ vào bạn - bạn đang ở đâu, và con đường nào sẽ là gần hơn. Aum sẽ rất xa với bạn; hoo gần hơn nhiều. Đó là nhu cầu của bạn. Nhấn mạnh của tôi tuỳ thuộc vào nhu cầu của bạn. Nhấn mạnh của tôi là không lí thuyết, nó không có tính giáo phái; nhấn mạnh của tôi là tuyệt đối cá nhân. Tôi nhìn vào bạn và quyết định.
Câu hỏi thứ tư:
Osho ơi,
Thầy đã nói rằng nhu cầu là để giải quyết với thân thể và ham muốn là để giải quyết với tâm trí. Cái nào trong hai điều này đem chúng tôi tới thầy?
Trước khi tôi trả lời câu hỏi này, một điều nữa phải được hiểu; thế thì sẽ có khả năng cho bạn hiểu câu trả lời cho câu hỏi này. Bạn không là thân thể và tâm trí: bạn là cái gì đó khác nữa - linh hồn, cái ta, atman. Thân thể có nhu cầu, atman cũng có nhu cầu; ngay giữa hai điều này là tâm trí cái có ham muốn. Thân thể có nhu cầu - đói cần được thoả mãn, và khát. Chỗ trú ngụ được cần, thức ăn được cần, nước được cần. Thân thể có nhu cầu; tâm trí có ham muốn. Không cái gì được cần, nhưng tâm trí tạo ra nhu cầu giả.
Ham muốn là nhu cầu giả. Nếu bạn không chăm nom nó bạn cảm thấy thất vọng, thất bại. Nếu bạn chăm nom nó chẳng cái gì được đạt tới bởi vì ngay chỗ đầu tiên nó chưa bao giờ là nhu cầu, nó chưa bao giờ tồn tại như nhu cầu.
Bạn có thể đáp ứng nhu cầu; bạn không thể đáp ứng được ham muốn. Ham muốn là mơ. Mơ không thể được đáp ứng; nó không có gốc rễ, không trong đất, không trong trời. Nó không có rễ. Tâm trí là hiện tượng mơ. Bạn đòi hỏi danh vọng, tên tuổi, uy tín: cho dù bạn đạt tới bạn sẽ không đạt được gì bởi vì danh vọng sẽ không thoả mãn cho bất kì nhu cầu nào. Nó không phải là nhu cầu. Bạn có thể trở nên nổi tiếng: nếu toàn thể thế gian biết về bạn, thì sao nào? Cái gì sẽ xảy ra cho bạn? Bạn có thể làm gì với nó? Nó không là thức ăn không là thức uống. Khi toàn thế giới biết tới bạn, bạn cảm thấy thất vọng. Làm gì với nó? Nó là vô dụng.
Linh hồn lại có nhu cầu. Cũng như thân thể có nhu cầu về thức ăn, linh hồn có nhu cầu về thức ăn. Tất nhiên, thế thì thức ăn là Thượng đế. Bạn phải nhớ Jesus nói với đệ tử của ông ấy nhiều lần, “Ăn ta đi, ta là thức ăn của ông. Và để ta là thức uống của ông.” Ông ấy ngụ ý gì? Nó là nhu cầu khác. Chừng nào nó còn chưa được thoả mãn, chừng nào bạn chưa thể ăn Thượng đế, chừng nào bạn chưa trở thành Thượng đế bằng việc ăn ngài, hấp thu ngài để cho ngài chảy trong linh hồn bạn như máu và ngài trở thành tâm thức của bạn, bạn sẽ vẫn còn không được thoả mãn.
Linh hồn có nhu cầu; tôn giáo đáp ứng cho những nhu cầu này. Thân thể có nhu cầu; khoa học đáp ứng các nhu cầu đó. Tâm trí có ham muốn và cố gắng hoàn thành chúng, nhưng không thể hoàn thành được. Nó chỉ là mảnh đất biên giới nơi thân thể và linh hồn gặp gỡ. Khi thân thể và linh hồn là tách rời, tâm trí đơn giản biến mất. Nó không có sự tồn tại của riêng nó.
Bây giờ lấy lại câu hỏi này: “Thầy đã nói rằng nhu cầu là để giải quyết với thân thể và ham muốn là để giải quyết với tâm trí. Cái nào trong hai điều này đem chúng tôi tới thầy?”
Có ba kiểu người ở đây quanh tôi: một nhóm đã tới vì nhu cầu thân thể của họ. Họ thất vọng với dục, thất vọng với yêu, khổ trong thân thể. Họ đã tới, họ có thể được giúp; vấn đề của họ là chân thật, và một khi nhu cầu thân thể của họ biến mất, nhu cầu linh hồn của họ sẽ nảy sinh.
Thế rồi có nhóm thứ hai người đã tới bởi vì nhu cầu linh hồn của họ. Họ có thể được giúp đỡ bởi vì họ có nhu cầu thực. Họ đã không tới vì vấn đề dục của họ, vấn đề yêu, bệnh thân thể, hay ốm. Họ đã không tới vì điều đó. Họ đã tới để tìm chân lí; họ đã tới để đi vào điều bí ẩn của cuộc sống; họ đã tới để biết sự tồn tại này là gì.
Và thế rồi có nhóm thứ ba, và nhóm thứ ba này là lớn hơn cả hai nhóm này. Những người đã tới bởi vì ham muốn tâm trí của họ. Họ không thể được giúp đỡ. Họ sẽ lơ lửng quanh tôi một thời gian nào đó và thế rồi biến mất. Hay, nếu họ lơ lửng quanh tôi trong thời kì dài hơn, thế thì tôi có thể đưa họ hoặc tới nhu cầu thân thể hoặc tới nhu cầu linh hồn, nhưng nhu cầu tâm trí của họ không thể được đáp ứng bởi vì chúng không phải là nhu cầu ngay chỗ đầu tiên.
Có vài người ở đây vì lí do bản ngã. Tính chất sannyas là trò bản ngã với họ. Họ trở thành đặc biệt, phi thường. Họ đã thất bại trong cuộc sống: họ không thể đạt tới quyền lực chính trị, họ không thể đạt tới danh vọng trần gian, họ không thể đạt tới của cải, những thứ vật chất. Họ cảm thấy là không ai cả. Thế rồi tôi cho họ tính chất sannyas, và không có gì về phần họ, họ trở thành ai đó quan trọng, đặc biệt. Nhưng chỉ đổi sang mặc mầu cam, họ nghĩ bây giờ họ không là người thường - họ là vài người được chọn, khác với mọi người khác. Họ sẽ đi vào thế giới và kết án mọi người: “Các ông là sinh vật trần tục. Các ông tuyệt đối sai và bị kết tội. Chúng tôi là những người được cứu, vài người được chọn.”
Đây là ham muốn tâm trí. Nhớ đừng ở đây vì bất kì ham muốn tâm trí nào; bằng không bạn đơn giản phí hoài thời gian của bạn. Chúng không thể được hoàn thành. Tôi ở đây để đem bạn ra khỏi giấc mơ của bạn, tôi không ở đây để hoàn thành mơ ước của bạn. Những người này sẽ đem tới đủ mọi loại chính trị ở đây bởi vì họ đang trong trò bản ngã. Họ sẽ đem tới mọi loại xung đột; họ sẽ tạo ra bè phái. Họ sẽ tạo ra thế giới thu nhỏ ở đây, và họ sẽ tạo ra cấp bậc: “Tôi cao hơn anh, thánh thiện hơn anh.” Họ sẽ chơi trò chơi giành lợi thế với người khác.
Nhưng họ là kẻ ngu. Họ không nên ở đây ngay chỗ đầu tiên. Họ đã chọn sai chỗ cho trò bản ngã của họ bởi vì tôi ở đây để giết chết các bản ngã của họ hoàn toàn, làm tan tành chúng. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy nhiều hỗn độn thế quanh tôi. Nhớ lấy, bạn có thể ở đúng chỗ vì lí do sai; thế thì bạn lỡ, bởi vì vấn đề không phải là nơi chỗ này, vấn đề là tại sao bạn ở đây. Nếu bạn ở đây vì nhu cầu thân thể của bạn, cái gì đó có thể được làm, và khi nhu cầu thân thể của bạn được giải quyết, nhu cầu linh hồn của bạn sẽ nảy sinh.
Nếu bạn ở đây vì nhu cầu tâm trí, vứt các nhu cầu đó đi. Chúng không phải là nhu cầu, chúng là mơ. Vứt chúng hoàn toàn nhất có thể được. Và đừng hỏi cách vứt chúng, bởi vì không cái gì là được làm cho họ để vứt. Chính hiểu biết rằng chúng là ham muốn tâm trí là đủ: chúng tự động mất đi. 255

Câu hỏi thứ năm:
Osho ơi,
Liệu có thể tìm ra sự tổng hợp giữa yoga và mật tông không? Cái nọ có dẫn tới cái kia không?
Không, điều đó là không thể được cứ dường như bạn cố tìm sự tổng hợp giữa đàn ông và đàn bà. Thế thì cái gì sẽ là sự tổng hợp? - một giới thứ ba, người bất lực sẽ là tổng hợp, và cái đó sẽ không là đàn ông không là đàn bà. Không gốc rễ, người đó sẽ không ở đâu cả.
Mật tông là đối lập tuyệt đối, đối lập xuyên tâm với yoga. Bạn không thể làm được tổng hợp nào. Và đừng bao giờ thử những điều như vậy bởi vì bạn sẽ ngày càng bị lẫn lộn hơn. Một thứ là đủ làm lẫn lộn bạn rồi; hai thứ sẽ là quá nhiều - và chúng đưa đi theo các chiều khác nhau. Chúng đạt tới cùng đỉnh cao; chúng đạt tới cùng đỉnh núi. Tổng hợp có đó ở trên đỉnh, ở cực đỉnh, nhưng ở chân núi, nơi cuộc hành trình bắt đầu, chúng tuyệt đối khác biệt. Cái này đi sang đông, cái kia đi sang tây. Chúng nói lời tạm biệt với nhau; chúng quay lưng lại nhau. Chúng giống như đàn ông và đàn bà: tâm lí khác nhau, đẹp trong sự khác biệt của họ.
Nếu bạn làm tổng hợp, nó trở thành xấu. Đàn bà phải là đàn bà, nhiều phần đàn bà tới mức cô ấy trở thành một cực với đàn ông. Trong tính cực của mình họ là đẹp vì trong tính cực họ bị hấp dẫn tới nhau. Trong tính cực của mình họ là bổ sung, nhưng bạn không thể tổng hợp được. Tổng hợp sẽ chỉ là nghèo nàn, tổng hợp sẽ chỉ là không có sức mạnh. Sẽ không có căng thẳng trong nó.
Tại đỉnh họ gặp gỡ, và gặp gỡ đó là cực thích. Nơi đàn ông và đàn bà gặp gỡ, khi thân thể họ tan biến, khi họ không là hai điều, khi âm và dương là một, nó trở thành vòng tròn năng lượng. Trong một khoảnh khắc, ở đỉnh của sinh năng họ gặp gỡ, và thế rồi họ lại đổ xuống.
Cùng điều đó là với mật tông và yoga. Mật tông là nữ tính, yoga là nam tính; mật tông là buông xuôi, yoga là ý chí. Mật tông là vô nỗ lực, yoga là nỗ lực - nỗ lực vô cùng. Mật tông là thụ động, yoga là chủ động. Mật tông giống như đất, yoga giống như trời. Chúng gặp gỡ, nhưng không có tổng hợp. Chúng gặp gỡ ở đỉnh núi, nhưng ở chân núi nơi cuộc hành trình bắt đầu, nơi tất cả các bạn đang đứng, bạn phải chọn con đường.
Các con đường không thể được tổng hợp, và những người thử điều đó làm lẫn lộn nhân loại. Họ lẫn lộn rất sâu và họ không có ích, họ là rất có hại. Các con đường không thể được tổng hợp, chỉ mục đích mới có thể. Con đường này phải tách rời với con đường khác - hoàn toàn tách rời, khác trong chính phong thái của nó, chính bản thể của nó. Khi bạn đi theo mật tông bạn đi qua dục. Đó là con đường của mật tông; bạn cho phép tự nhiên việc buông xuôi toàn bộ. Nó là buông bỏ; bạn không tranh đấu, nó không phải là con đường của chiến binh. Bạn không vật lộn; bạn buông xuôi theo bất kì nơi nào tự nhiên đưa tới. Tự nhiên đưa vào trong dục, bạn buông xuôi theo dục. Bạn hoàn toàn đi vào trong nó mà không mặc cảm, mà không có quan niệm về tội lỗi.
Mật tông không có quan niệm về tội lỗi, không mặc cảm. Đi vào trong dục. Vẫn còn tỉnh táo, quan sát điều đang xảy ra. Tỉnh táo, để ý về điều đang diễn ra, nhưng không cố gắng kiểm soát, không cố gắng kìm lại bản thân bạn; cho phép việc chảy. Đi vào trong người đàn bà, để người đàn bà đi vào trong bạn. Để cho bản thân bạn trở thành vòng tròn và bạn vẫn còn là người quan sát. Qua việc quan sát này và buông bỏ, mật tông đạt tới siêu việt. Dục biến mất. Đây là một cách để đi ra ngoài tự nhiên, bởi vì đi ra ngoài dục là đi ra ngoài tự nhiên.
Toàn thể tự nhiên mang tính dục. Hoa có đó bởi vì chúng mang tính dục. Mọi cái đẹp tồn tại bởi vì hiện tượng dục nào đó. Trò chơi liên tục diễn ra. Cây đang hấp dẫn các kẻ khác, chim đang gọi chim khác: mọi nơi trò chơi dục cứ tiếp diễn. Tự nhiên có tính dục, và đạt tới siêu dục là đi ra ngoài dục. Nhưng mật tông nói, dùng dục như một bước. Đừng tranh đấu với nó; đi ra ngoài nó bằng việc dùng nó. Đi qua nó, chuyển qua nó, và đạt tới siêu việt qua kinh nghiệm. Kinh nghiệm có quan sát trở thành siêu việt.
Yoga nói, đừng phí hoài năng lượng; bỏ qua dục hoàn toàn đi. Không cần đi vào trong nó, bạn có thể đơn giản bỏ qua. Bảo tồn năng lượng, và đừng bị lừa bởi tự nhiên. Tranh đấu với tự nhiên, trở thành sức mạnh ý chí; trở thành người có kiểm soát ở mọi nơi. Cái toàn thể của yoga, phương pháp của nó, là làm sao làm cho bạn có khả năng để cho không cần buông bỏ trong tự nhiên, không cần cho phép tự nhiên có cách riêng của nó. Bạn trở thành người chủ và bạn đi theo cách riêng của bạn ngược lại tự nhiên, tranh đấu với tự nhiên. Nó là con đường của chiến binh, chiến binh hoàn hảo, người liên tục tranh đấu, và qua tranh đấu siêu việt lên.
Những điều này là khác toàn bộ. Cả hai dẫn tới cùng đích: chọn một con đường; đừng thử tổng hợp. Làm sao bạn có thể tổng hợp được? Nếu bạn đi qua dục, yoga bị bỏ. Nếu bạn bỏ dục, mật tông bị bỏ. Nhưng nhớ, cả hai đều dẫn tới cùng đích: siêu việt là đích. Điều đó tuỳ vào bạn, vào kiểu của bạn. Bạn là kiểu chiến binh, người chiến đấu liên tục? - thế thì yoga là con đường của bạn.
Nếu bạn không phải là kiểu chiến binh, nếu bạn thụ động, nữ tính theo cách tinh tế; nếu bạn không thích tranh đấu với bất kì ai, thực sự bất bạo hành, thế thì mật tông là con đường. Và bởi vì cả hai đều dẫn tới cùng đích, không có nhu cầu tổng hợp.
Người tổng hợp, với tôi, gần như bao giờ cũng sai. Mọi Gandhi đều sai. Bất kì ai tổng hợp cũng đều sai, bởi vì đó là tổng hợp đối trị liệu pháp với ayurvedic, đó là tổng hợp vi lượng liệu pháp với đối trị liệu pháp, đó là tổng hợp người Hindu với người Mô ha mét giáo, đó là tổng hợp Phật và Patanjali. Không cần tổng hợp; từng con đường trong bản thân nó là hoàn hảo. Từng con đường trong bản thân nó là hoàn hảo thế, nó không cần bất kì cái gì được thêm vào cho nó, và bất kì việc thêm vào nào cũng có thể là nguy hiểm bởi vì một phần có thể vận hành trong một máy đặc biệt có thể trở thành rào cản trong phần khác.
Bạn có thể lấy một phần từ chiếc xe Impala, cái vẫn chạy tốt trong nó, và bạn có thể gắn nó vào xe Ford và nó có thể tạo ra vấn đề. Bộ phận vận hành trong hình mẫu; bộ phận tuỳ thuộc vào hình mẫu, vào cái toàn thể. Bạn không thể đơn giản dùng bộ phận ở bất kì đâu được. Và những người tổng hợp này làm cái gì? Họ lấy phần này từ hệ thống này, phần khác từ hệ thống khác; họ làm ra món hẩu lốn, và nếu bạn theo những anh chàng này bạn sẽ thành món hẩu lốn. Không cần tổng hợp. Chỉ cố tìm ra kiểu của bạn, cảm thấy kiểu của bạn - và không vội gì; quan sát và cảm thấy kiểu của bạn.
Bạn có thể buông xuôi, buông xuôi theo tự nhiên không? - thế thì buông xuôi đi. Nếu bạn cảm thấy điều đó là không thể được, “Tôi không thể buông xuôi được,” thế thì đừng bị chán nản bởi vì có con đường khác cần không buông xuôi theo cách này, con đường cho bạn mọi lối mở tranh đấu. Và cả hai đều dẫn tới cùng đỉnh núi, khi bạn đã đạt tới Gourishankar. Dần dần, khi bạn đạt tới ngày càng gần đỉnh núi hơn, bạn thấy những người khác cũng đạt tới, người đi theo các con đường khác.
Ramakrishna đã thử một trong những thực nghiệm vĩ đại nhất trong toàn thể lịch sử nhân loại. Khi ông ấy trở nên chứng ngộ, sau chứng ngộ của ông ấy, ông ấy đã thử nhiều con đường. Không ai đã bao giờ làm điều đó, bởi vì không có nhu cầu. Bạn đã đạt tới đỉnh; tại sao lo nghĩ liệu con đường khác có dẫn tới nó hay không? Nhưng Ramakrishna đã làm việc phục vụ lớn lao cho nhân loại. Ông ấy lại đi xuống tới chân núi và thử con đường khác để tìm ra liệu nó cũng dẫn tới đỉnh hay không. Ông ấy đã thử nhiều con đường, và mỗi lúc ông ấy đạt tới cùng một điểm.
Đây là biểu dụ của ông ấy, rằng ở chân núi các con đường là khác nhau, chúng đi theo các hướng khác nhau - thậm chí trông đối lập, mâu thuẫn - nhưng trên đỉnh chúng gặp gỡ. Tổng hợp là ở tại đỉnh. Lúc bắt đầu là các hướng chệch nhau, cái nhiều; đến cuối là thống nhất - cái một.
Đừng bận tâm về tổng hợp. Bạn đơn giản chọn con đường của bạn và bám lấy nó. Và đừng bị lôi cuốn bởi người khác những người sẽ vẫy gọi bạn tới con đường của họ bởi vì nó dẫn tới... Người Hindus đã đạt tới, người Mô ha mét giáo đã đạt tới, người Do Thái đã đạt tới, người Ki tô giáo đã đạt tới. Và chân lí tối thượng không có ước định nào rằng bạn sẽ đạt tới chỉ nếu bạn là người Hindu.
Điều duy nhất cần lo nghĩ tới là cảm thấy kiểu của bạn và chọn. Tôi không chống lại cái gì; tôi ủng hộ mọi thứ. Bất kì cái gì bạn chọn, tôi có thể giúp bạn con đường đó. Nhưng không tổng hợp - đừng thử tổng hợp.
Câu hỏi thứ sáu:
Osho ơi,
Thường khi thầy nói với chúng tôi, sóng năng lượng tới chúng tôi mở trái tim chúng tôi và đem tới nước mắt biết ơn. Thầy đã nói rằng thầy rót đầy chúng tôi bất kì khi nào chúng tôi mở, nhưng thường hiện tượng này xảy ra cho nhiều người đồng thời, giống như shaktipat. Sao thầy không cho chúng tôi kinh nghiệm tuyệt vời này thường xuyên hơn?
Điều đó là tuỳ ở bạn. Không phải là tôi đang cho bất kì kinh nghiệm nào cho bạn đâu. Đó là tuỳ ở bạn đấy; bạn có thể nhận nó. Đó không phải là việc cho, bởi vì tôi cho mọi lúc rồi. Điều đó dành cho bạn để cởi mở và nhận nó. Và điều này là đúng, rằng nó xảy ra nhiều lần cho nhiều người cùng nhau. Thế thì tâm trí logic nói tôi phải đang làm cái gì đó; bằng không, sao nó xảy ra cho nhiều người cùng nhau thế?
Không, tôi không làm đâu. Nhưng khi một người mở, việc mở của một người có tính lây nhiễm. Người khác lập tức bắt đầu mở. Nó cũng giống như người này bắt đầu ho và người khác bắt đầu ho; nó là lây nhiễm.
Một người mở: bạn đột nhiên cảm thấy cái gì đó đang xảy ra xung quanh; bạn cũng trở nên mở.
Tôi liên tục sẵn có. Bất kì khi nào bạn mở bạn có thể chia sẻ tôi, bất kì khi nào bạn đóng, bạn không thể chia sẻ được. Và điều đó không phải là ở tôi; nó là ở bạn làm cái gì đó. Tất nhiên nó xảy ra cùng nhau, bởi vì người này mở người khác, và thế thì nó cứ tiếp diễn mãi. Nó có thể trở thành hiện tượng như cơn lụt.
Ở Indonesia có một phương pháp đặc biệt được biết tới là latihan. Họ dùng từ ‘mở’: người mở có thể mở người khác. Thầy, một trong những người rất có ý nghĩa trên thế gian ngay bây giờ, thầy của latihan, là người có tên là Bapak Subud. Ông ấy đã mở vài người và thế rồi ông ấy bảo những người đó đi khắp thế gian và mở những người khác.
Và họ làm gì? Họ làm một phương pháp rất đơn giản. Bạn sẽ có khả năng hiểu được nó bởi vì bạn đang làm nhiều phương pháp trên những tuyến tương tự. Người được Bapak Subud mở đi cùng với người mới tới, người được dự định mở, đệ tử. Họ đứng trong phòng đóng kín. Người đã mở rồi, người đó giơ tay lên trời. Người đó mở bản thân mình, và người kia đơn giản đứng đó. Trong vòng vài phút người kia bắt đầu run. Cái gì đó đang xảy ra, và khi người đó được mở, được mở với bầu trời vô hạn, với năng lượng vô hạn từ cõi bên kia, thế thì người đó được phép mở người khác.
Và không ai biết họ làm gì; ngay cả người làm cũng không biết mình làm gì. Người đó đơn giản đứng đó và người kia, người mới nhập, chỉ đứng gần đó, và họ không biết. Họ hỏi Bapak Subud, “Cái này là gì?” Họ làm nó - nó xảy ra - nhưng Bapak Subud chưa bao giờ cho bất kì giải thích nào. Ông ấy không phải là kiểu người đó. Ông ấy nói, “Ông đơn giản làm nó thôi. Đừng bận tâm tại sao nó xảy ra - nó xảy ra!”
Cùng điều đó xảy ra ở đây. Một người mở - đột nhiên năng lượng chuyển quanh người đó; người đó tạo ra một chỗ. Bạn ở gần người đó; đột nhiên bạn cảm thấy sự dâng trào đi lên, nước mắt bắt đầu chảy ra, tim bạn tràn đầy. Bạn mở, bạn giúp người khác... điều đó trở thành phản ứng dây chuyền. Toàn thế giới có thể được mở, và một khi bạn mở bạn biết cái mẹo của nó. Nó không phải là phương pháp, bạn đơn giản biết cái mẹo của nó. Thế thì bạn đơn giản để tâm trí bạn vào tình huống nào đó, bản thể bạn vào cách thức nào đó. Điều này là điều tôi gọi là lời cầu nguyện.
Với tôi, lời cầu nguyện không phải là trao đổi bằng miệng với điều thiêng liêng, bởi vì làm sao bạn có thể trao đổi bằng ngôn ngữ với điều thiêng liêng được? Điều thiêng liêng không có ngôn ngữ và bất kì cái gì bạn nói sẽ không được hiểu. Bạn có thể được hiểu không phải bằng ngôn ngữ, nhưng bằng bản thể của bạn. Bản thể là ngôn ngữ duy nhất.
Thử một phương pháp lời cầu nguyện nhỏ. Vào ban đêm, khi bạn chuẩn bị lên giường, quì xuống gần giường. Tắt đèn đi, giơ cả hai tay của bạn lên, nhắm mắt lại, và chỉ cảm thấy dường như bạn đang ở dưới thác đổ - một thác đổ năng lượng từ trên trời. Lúc ban đầu đó là tưởng tượng. Lúc ban đầu nó phải là tưởng tượng. Trong vòng hai hay ba ngày bạn bắt đầu cảm thấy rằng nó là hiện tượng thật, rằng bạn đang ở dưới thác đổ. Thân thể bạn bắt đầu rung lên dường như nó là chiếc lá trong cơn gió mạnh. Và việc rơi xuống mạnh thế và mãnh liệt thế bạn không thể nào ngăn lại được nó; nó rót đầy bạn từng lỗ chân lông, từ ngón chân tới đầu. Bạn đã trở thành chỉ là con thuyền rỗng và nó tràn đầy bạn.
Khi bạn cảm thấy rung rung tới với bạn, hợp tác với nó. Giúp cho việc rung rung phát triển nhiều hơn, bởi vì bạn càng rung nhiều, càng có khả năng cho năng lượng vô hạn giáng xuống bạn, bởi vì năng lượng bên trong riêng của bạn trở thành động. Khi bạn là động, bạn có thể gặp lực động; khi bạn tĩnh, bạn không thể gặp được lực động.
Khi bạn rung, năng lượng được tạo ra bên trong bạn. Năng lượng hấp dẫn nhiều năng lượng hơn. Trở thành chiếc thuyền - được rót đầy, tràn ngập. Khi bạn cảm thấy bây giờ nó là quá nhiều, không thể chịu đựng được, rằng việc đổ xuống là quá nhiều và bạn không thể chịu đựng nó thêm nữa, cúi mình xuống đất, hôn đất và vẫn còn im lặng ở đó dường như bạn đang đổ năng lượng này vào đất.
Nhận từ trời, trả lại đất. Bạn trở thành chỉ là trung gian ở giữa. Cúi mình hoàn toàn, lại trở thành trống rỗng. Khi bạn cảm thấy bây giờ bạn trống rỗng, bạn sẽ cảm thấy im lặng thế, bình thản thế, tràn đầy với năng lượng. Thế rồi đi xuống, hôn đất, trao năng lượng lại cho đất.
Năng lượng là trời, năng lượng là đất. Có hai kiểu năng lượng: trời bao giờ cũng được gọi là tính nam bởi vì nó cho, và đất bao giờ cũng được gọi là tính nữ vì nó nhận, nó như bụng mẹ. Cho nên lấy từ trời và trao cho đất. Và điều này phải được thực hiện bẩy lần, không ít hơn, bởi vì mỗi lúc năng lượng sẽ thấm vào một luân xa của thân thể bạn, và có bẩy luân xa.
Mỗi lúc năng lượng sẽ đi sâu hơn trong bạn; nó sẽ khuấy động cốt lõi sâu hơn bên trong bạn. Bẩy lần là điều phải có. Bạn phải không làm ít hơn, bởi vì nếu bạn làm ít hơn bạn sẽ không có khả năng ngủ. Năng lượng sẽ có đó bên trong và bạn sẽ cảm thấy bất ổn. Làm nó bẩy lần đi. Bạn có thể làm hơn, không có hại gì, nhưng đừng ít hơn. Làm nó bẩy lần hay hơn.
Khi bạn cảm thấy trống rỗng hoàn toàn, đi ngủ. Cả đêm của bạn sẽ trở thành việc xảy ra. Trong giấc ngủ bạn sẽ trở nên ngày một im lặng hơn. Mơ sẽ dừng lại. Đến sáng bạn sẽ cảm thấy bản thể mới hoàn toàn nảy sinh, được phục sinh. Bạn không còn là người cũ; quá khứ bị mất đi, bạn tươi mát và trẻ trung.
Làm điều đó mọi đêm. Trong vòng ba tháng nhiều thứ sẽ trở thành có thể. Bạn sẽ mở, và thế thì bạn có thể mở người khác. Sau khi làm hiện tượng mở này trong ba tháng, bạn có thể đơn giản đứng bên cạnh ai đó và mở bản thân bạn, và ngay lập tức bạn sẽ cảm thấy rằng người kia đang rung động, rung rung. Cho dù người đó không biết, cho dù không có việc biết của người đó bạn vẫn có thể mở được ai đó. Nhưng đừng làm điều đó bởi vì người kia sẽ đơn giản sợ hãi. Người đó sẽ nghĩ rằng cái gì đó kì quái đang xảy ra.
Một khi được mở, bạn có thể mở cho người khác. Nó là việc tiêm nhiễm, và tiêm nhiễm hay: tiêm nhiễm của mạnh khoẻ hoàn hảo, không của bệnh nào - việc tiêm nhiễm của cái toàn thể, tiêm nhiễm của sự linh thiêng, tiêm nhiễn của điều thiêng liêng.
Đủ cho hôm nay.

0 Đánh giá

Ads Belove Post