Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 9)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 4. Alok,
tìm người đàn bà khủng khiếp thực
Câu hỏi 1
Sao tôi bao giờ cũng sợ già?
Chỉ cho tôi con đường làm sao
tôi có thể gạt bỏ được nó.
Sống, nếu được sống đúng, nếu
được sống thực sự, chưa bao giờ sợ chết. Nếu bạn đã sống cuộc sống của bạn, bạn
sẽ đón chào chết. Nó sẽ tới như việc nghỉ ngơi, như giấc ngủ lớn. Nếu bạn đã
lên tới đỉnh, cực đỉnh trong cuộc sống của bạn, thế thì chết là việc nghỉ ngơi
đẹp, phúc lành. Nhưng nếu bạn đã không sống, thế thì tất nhiên chết tạo ra sợ.
Nếu bạn đã không sống, thế thì chắc chắn chết sẽ lấy đi thời gian khỏi tay bạn,
lấy đi mọi cơ hội tương lai để sống. Trong quá khứ bạn đã không sống, và sẽ
không có tương lai: sợ nảy sinh. Sợ nảy sinh không phải bởi vì chết mà bởi vì
cuộc sống chưa được sống.
Và bởi vì sợ chết, tuổi già
cũng cho nỗi sợ, bởi vì đó là bước đầu tiên của chết. Bằng không tuổi già cũng
là đẹp. Nó là chín muồi của bản thể bạn, chín chắn, trưởng thành. Nếu bạn sống
từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, với mọi thách thức mà cuộc sống cho, và bạn
dùng mọi cơ hội mà cuộc sống mở ra, và nếu bạn dám phiêu lưu vào trong cái
không biết, mà với nó cuộc sống đang vẫy gọi và mời chào bạn, thế thì tuổi già
là sự chín muồi. Bằng không tuổi già là bệnh tật.
Không may nhiều người đơn giản
già đi, họ trở nên già, không có chín chắn nào tương ứng với nó. Thế thì tuổi
già là gánh nặng. Bạn đã già đi trong thân thể, nhưng tâm thức bạn vẫn còn chưa
là người lớn. Bạn đã già đi trong thân thể bạn, nhưng bạn đã không chín chắn
trong cuộc sống bên trong của bạn. Ánh sáng bên trong bị thiếu, và chết đang tới
gần mọi ngày; tất nhiên bạn sẽ run rẩy và bạn sẽ sợ và sẽ nảy sinh phiền não lớn
trong bạn.
Những người sống đúng, họ chấp
nhận tuổi già với đón chào sâu sắc, bởi vì tuổi già đơn giản nói rằng bây giờ họ
đang đi tới nở hoa, rằng họ đang đi tới kết quả, rằng bây giờ họ sẽ có khả năng
chia sẻ bất kì cái gì họ đã đạt tới.
Bình thường tuổi già là xấu bởi
vì nó đơn giản là bệnh tật. Các cơ quan của bạn đã không chín chắn, đã chỉ trở
nên ngày một ốm hơn, ngày một yếu đi, bất lực. Bằng không tuổi già là thời gian
đẹp nhất của cuộc sống. Mọi cái ngu xuẩn của thời thơ ấu qua rồi, mọi cái phát
sốt và đam mê của tuổi trẻ qua rồi... thanh bình nảy sinh, im lặng, thiền,
samadhi.
Tuổi già cực kì đẹp, và nó đáng
phải vậy bởi vì toàn thể cuộc sống chuyển động tới nó. Nó phải là đỉnh. Làm sao
đỉnh có thể ở chỗ bắt đầu được? Làm sao đỉnh có thể ở giữa được? Nhưng nếu bạn
nghĩ thời thơ ấu của bạn là đỉnh của bạn, như nhiều người vẫn nghĩ, thế thì tất
nhiên cả đời bạn sẽ là khổ bởi vì bạn đã đạt tới đỉnh của bạn rồi - bây giờ mọi
thứ sẽ là sụt giảm, đi xuống. Nếu bạn nghĩ tuổi trẻ là đỉnh, như nhiều người vẫn
nghĩ, thế thì tất nhiên sau ba mươi nhăm bạn sẽ trở nên buồn, chán nản, bởi vì
mọi ngày bạn sẽ mất dần và mất dần và chẳng thu được gì. Năng lượng sẽ bị mất,
bạn sẽ yếu đi, bệnh tật sẽ đi vào trong con người bạn, và chết sẽ bắt đầu gõ cửa.
Gia đình sẽ biến mất, và bệnh viện sẽ xuất hiện. Làm sao bạn có thể hạnh phúc
được? Không, nhưng ở phương Đông chúng ta chưa bao giờ nghĩ rằng tuổi thơ ấu
hay tuổi trẻ là đỉnh. Đỉnh chờ đợi cho tới chính lúc cuối cùng.
Và nếu cuộc sống tuôn chảy
đúng, dần dần bạn đạt tới những đỉnh ngày càng cao hơn. Chết là đỉnh tối thượng
mà sống đạt tới, cao trào.
Nhưng tại sao chúng ta bỏ lỡ sống?
Tại sao chúng ta già đi mà không chín chắn? Ở đâu đó cái gì đó đã đi sai, ở đâu
đó bạn đã bị đặt vào đường sai - ở đâu đó bạn đã đồng ý được đặt vào đường sai.
Thoả thuận đó phải bị phá vỡ; hợp đồng đó phải bị thiêu huỷ. Đó là điều tôi gọi
là tính chất sannyas: một hiểu biết rằng mãi cho tới giờ mình đã sống theo cách
sai - mình đã thoả hiệp, không sống một cách thực sự.
Khi bạn còn là trẻ nhỏ bạn đã
thoả hiệp. Bạn bán bản thể của bạn. Chẳng vì cái gì. Điều bạn đã thu được đơn
giản chẳng là gì, chỉ là rác rưởi. Với những điều nhỏ bé, bạn đã đánh mất linh
hồn của bạn. Bạn đã đồng ý là ai đó khác hơn bản thân bạn; đó là chỗ bạn bỏ lỡ
con đường của bạn. Mẹ muốn bạn trở thành ai đó, bố muốn bạn trở thành ai đó, xã
hội muốn bạn trở thành ai đó; và bạn đã đồng ý. Dần dần bạn đã quyết định không
là bản thân bạn. Và từ đó trở đi bạn đã giả vờ là ai đó khác.
Bạn không thể chín chắn được bởi
vì cái người ai đó khác đó không thể chín chắn. Nó là giả. Nếu tôi đeo mặt nạ,
mặt nạ không thể chín chắn được. Nó là chết. Mặt tôi có thể chín chắn, nhưng
không phải là mặt nạ của tôi. Và chỉ mặt nạ của bạn mới liên tục già đi. Đằng
sau mặt nạ, ẩn kín, bạn không trưởng thành. Bạn có thể trưởng thành chỉ nếu bạn
chấp nhận bản thân bạn - rằng bạn sẽ là bản thân bạn, không ai khác.
Bụi hồng đã đồng ý trở thành
voi, voi đã đồng ý trở thành bụi hồng. Đại bàng lo nghĩ, gần như phải tư vấn
nhà tâm thần, bởi vì nó muốn trở thành chó, và chó vào bệnh viện bởi vì nó muốn
bay như đại bàng. Đây là điều đã xảy ra cho nhân loại. Thảm hoạ lớn nhất là đồng
ý làm ai đó khác: bạn không bao giờ có thể chín chắn.
Bạn không bao giờ có thể chín
chắn như ai đó khác. Bạn chỉ có thể chín chắn như bạn. Những cái "phải"
phải bị bỏ đi, và bạn phải bỏ mối quan tâm quá nhiều về điều mọi người nói. Ý
kiến của họ là gì? Họ là ai? Bạn ở đây để là bản thân bạn. Bạn không ở đây để
hoàn thành mong đợi của ai đó khác, và mọi người đều đang cố là điều đó. Bố có
thể chết, và bạn đang cố hoàn thành lời hứa bạn đã nói với bố. Và bố đã cố gắng
hoàn thành lời hứa cho bố của bố, vân vân và vân vân. Cái ngu xuẩn đi tới chính
lúc ban đầu.
Cố hiểu, và dũng cảm lên - và nắm
cuộc sống trong tay riêng của bạn. Đột nhiên bạn sẽ thấy việc dâng lên của năng
lượng. Khoảnh khắc bạn quyết định, "Mình sẽ là bản thân mình và không là
ai khác. Với bất kì giá nào, nhưng mình sẽ là bản thân mình," chính khoảnh
khắc đó bạn sẽ thấy thay đổi lớn lao. Bạn sẽ cảm thấy sống động. Bạn sẽ cảm thấy
năng lượng chảy trong bạn, đập rộn ràng.
Chừng nào điều đó chưa xảy ra,
bạn sẽ sợ tuổi già, bởi vì làm sao bạn có thể tránh việc thấy sự kiện là bạn
đang phí hoài thời gian và không sống và tuổi già đang kéo tới và thế thì bạn sẽ
không có khả năng sống sao? Làm sao bạn có thể tránh việc thấy sự kiện rằng chết
đang chờ đợi ở đó và mọi ngày nó lại tới một gần hơn, gần hơn và gần hơn, và bạn
vẫn còn chưa sống? Bạn nhất định ở trong phiền não sâu sắc.
Cho nên nếu bạn hỏi tôi phải
làm gì, tôi sẽ gợi ý điều cơ sở. Và nó bao giờ cũng là vấn đề của cơ sở. Đừng
bao giờ bị bận tâm bởi điều phụ, bởi vì bạn có thể thay đổi được chúng, nhưng
chẳng cái gì sẽ thay đổi. Thay đổi cái cơ sở đi.
Chẳng hạn, phụ là gì. "Tại
sao tôi bao giờ cũng sợ già? Chỉ cho tôi cách tôi có thể gạt bỏ nó." Chính
câu hỏi này là từ sợ. Bạn muốn "gạt bỏ nó," không phải là hiểu, cho
nên tất nhiên bạn sẽ trở thành nạn nhân của ai đó hay của ý thức hệ nào đó mà
có thể giúp bạn gạt bỏ nó. Tôi không thể giúp bạn gạt bỏ nó được. Thực ra đó là
vấn đề. Tôi muốn bạn hiểu và thay đổi cuộc sống của bạn. Không phải là gạt bỏ vấn
đề, câu chuyện là gạt bỏ mặt nạ của bạn, của nhân cách giả của bạn - cách bạn
đã từng cố gắng là vậy và cái không phải là cách thức đúng. Bạn không đích thực.
Bạn không chân thành với bản thân bạn; bạn đã phản bội bản thể bạn.
Cho nên nếu bạn hỏi - có các tu
sĩ và triết gia và những kẻ mị dân - nếu bạn đi và hỏi họ cách gạt bỏ nó, họ sẽ
nói, "Linh hồn không bao giờ già. Đừng lo. Chỉ nhớ rằng bạn là linh hồn.
Nó là thân thể, bạn không là thân thể." Họ đã an ủi bạn. Có thể trong một
khoảnh khắc bạn cảm thấy dễ chịu, nhưng điều này sẽ không giúp gì, điều này sẽ
không làm thay đổi bạn. Lần nữa ngày mai, từ ảnh hưởng của tu sĩ, bạn sẽ ở
trong cùng một con thuyền.
Và cái hay là ở chỗ bạn chưa
bao giờ nhìn vào tu sĩ: bản thân ông ấy sợ. Bạn chưa bao giờ nhìn vào triết
gia: bản thân ông ấy sợ. Tôi đã nghe:
Cha sở mới đã làm việc quá sức
và xét nghiệm để lộ ra rằng phổi của ông ấy bị ảnh hưởng trầm trọng. Bác sĩ bảo
ông ấy rằng việc nghỉ ngơi dài lâu là tuyệt đối bản chất. Cha sở phản đối và
nói ông ấy không thể bỏ công việc được.
"Thôi được," bác sĩ
nói, "cha có chọn lựa ở Thuỵ Sĩ hay ở cõi trời."
Cha sở đi đi lại lại trong
phòng một lúc và thế rồi nói, "Ông thắng, nó là Thuỵ Sĩ."
Khi đó là vấn đề sống và chết,
ngay cả tu sĩ, triết gia, những người bạn đi tới hỏi - họ cũng đã không sống.
Nhiều khả năng có đó rằng họ đã không sống thậm chí nhiều như bạn đã sống; bằng
không họ không thể là tu sĩ được. Để trở thành tu sĩ, họ đã phủ nhận hoàn toàn
cuộc sống của họ. Để trở thành sư, sadhus, mahatmas, họ đã phủ nhận hoàn toàn bản
thể của họ và họ đã chấp nhận bất kì cái gì xã hội muốn họ là. Họ đã đồng ý một
cách toàn bộ với nó. Họ đã không đồng ý với bản thân họ, năng lượng sống riêng
của họ, và họ đã đồng ý với những điều giả, ngu xuẩn.
Và bạn đi và hỏi họ mà xem. Bản
thân họ run rẩy. Sâu bên dưới bản thân họ sợ. Họ và đệ tử của họ tất cả đều
trong cùng một con thuyền. Tôi đã nghe:
Giáo hoàng ốm nặng nằm trong
Vatican, và một thông điệp được ban ra rằng một công bố đặc biệt sẽ được Hồng y
giáo chủ đưa ra từ ban công nhà Thánh Peter.
Khi ngày đó tới, quảng trường nổi
tiếng chật kín những người sùng đạo. Hồng y giáo chủ có tuổi nói bằng giọng run
run, "Đức Giáo hoàng chỉ có thể được cứu bởi việc cấy tim, và tôi kêu gọi
tất cả các bạn những người Cơ đốc giáo tốt đã tụ tập ở đây hôm nay làm việc
cúng dường."
Ông ấy giơ lên một chiếc lông
và tiếp tục, "Tôi sẽ thả chiếc lông này vào giữa các bạn, và nó rơi vào bất
kì ai, người đó là người được Thượng đế linh thiêng chọn để cứu mạng Đức Cha
linh thiêng."
Với điều đó ông ấy thả chiếc
lông xuống... và mọi điều có thể được nghe thấy là hai mươi nghìn người Cơ đốc
giáo sùng đạo đang thổi phù phù nhẹ nhàng.
Mọi người đều sợ. Nếu Đức Cha
muốn sống, sao những người Cơ đốc giáo đáng thương này phải trở thành người
cúng dường?
Tôi không cho bạn an ủi nào.
Tôi không nói với bạn, "Linh hồn là vĩnh hằng. Đừng lo, bạn không bao giờ
chết. Chỉ thân thể chết." Tôi biết điều đó là đúng, nhưng chân lí đó người
ta phải kiếm được theo cách gian khổ. Bạn không thể học bằng khẳng định và phát
biểu của ai đó khác về nó. Nó không phải là phát biểu; nó là kinh nghiệm. Tôi
biết nó là vậy, nhưng nó là tuyệt đối vô nghĩa cho bạn. Bạn đã không biết sống
là gì. Làm sao bạn có thể biết vĩnh hằng là gì? Bạn đã không có khả năng thậm
chí sống trong thời gian. Làm sao bạn có thể có khả năng sống trong vĩnh hằng
được?
Người ta trở nên nhận biết về bất
tử khi người ta đã trở nên có khả năng chấp nhận chết. Qua cánh cửa của chết, bất
tử lộ bản thân nó ra. Chết là cách thức của bất tử làm lộ bản thân nó ra cho bạn...
nhưng trong sợ bạn nhắm mắt lại và bạn trở thành vô ý thức.
Không, tôi không định cho bạn
phương pháp, lí thuyết để gạt bỏ nó. Nó là triệu chứng. Điều tốt là nó cứ chỉ
ra cho bạn rằng bạn đang sống cuộc sống giả. Đó là lí do tại sao sợ có đó. Cứ lấy
hướng dẫn này, và đừng cố thay đổi triệu chứng, thay vì thế cố thay đổi nguyên
nhân cơ bản.
Từ chính lúc bắt đầu mọi đứa trẻ
đã bị làm cho đi sai hướng, và bị làm cho đi sai hướng, đã bị chỉ hướng sai, bị
dẫn đi sai. Không có chủ ý, bởi vì bố mẹ cũng trong cùng cái bẫy; họ đã bị dẫn
đi sai. Chẳng hạn, nếu đứa trẻ quá nhiều năng lượng, gia đình cảm thấy không
thoải mái, bởi vì đứa trẻ quá nhiều năng lượng là cuộc cách mạng trong nhà. Chẳng
cái gì an toàn, chẳng cái gì an toàn chút nào. Đứa trẻ nhiều năng lượng sẽ phá
mọi thứ. Nó phải bị dừng lại. Năng lượng của nó phải bị chặn lại, cuộc sống của
nó phải bị giảm thiểu đi. Nó phải bị kết án, trừng phạt, và chỉ được thưởng khi
nó biết cư xử phải phép. Và bạn mong đợi cái gì? Bạn mong đợi nó gần như là một
người già - không làm hại bất kì cái gì mà bạn nghĩ là rất quí giá. Chỉ để cứu
chiếc đồng hồ bạn phá huỷ đứa trẻ. Hay để cứu bát đĩa sành bạn phá huỷ đứa trẻ.
Hay để cứu đồ đạc của bạn, bằng không nó sẽ cào xước từ đầu này tới đầu kia. Bạn
phá huỷ một sinh linh mới tới, món quà từ Thượng đế. Bạn cứ gạch xoá vào bản thể
đứa trẻ chỉ để cứu đồ đạc khỏi bị cào xước.
Dần dần đứa trẻ bị buộc phải
tuân theo bạn bởi vì nó bất lực. Nó phụ thuộc vào bạn; sự sống còn của nó phụ
thuộc vào bạn. Chỉ để sống sót, nó chấp nhận phải chết.
Chỉ để sống sót, bởi vì bạn cho
nó thức ăn và sữa và sự chăm sóc. Nó sẽ đi đâu nếu bạn chống lại nó nhiều thế?
Dần dần nó liên tục bán bản thể của nó cho bạn. Bất kì cái gì bạn nói, dần dần
nó chấp nhận. Phần thưởng của bạn và trừng phạt của bạn là cách bạn dẫn đường
sai cho nó.
Dần dần nó tin cậy bạn nhiều
hơn là tiếng nói bên trong riêng của nó bởi vì nó biết tiếng nói bên trong của
nó bao giờ cũng dẫn nó vào rắc rối. Tiếng nói bên trong của nó bao giờ cũng chứng
tỏ đem tới trừng phạt, cho nên trừng phạt và tiếng nói bên trong của nó trở nên
được liên kết. Và bất kì khi nào nó không nghe theo tiếng nói bên trong và đơn
giản theo bạn một cách mù quáng, nó được thưởng. Bất kì khi nào nó là bản thân
nó, nó bị trừng phạt, bất kì khi nào nó không là bản thân nó, nó được thưởng.
Logic là rõ ràng.
Dần dần bạn làm sao lãng nó khỏi
cuộc sống riêng của nó. Dần dần nó quên tiếng nói bên trong của nó là gì. Nếu bạn
không nghe tiếng nói đó một thời gian dài, bạn không thể nghe thấy được.
Nhắm mắt lại bất kì khoảnh khắc
nào: bạn sẽ nghe thấy tiếng nói của bố bạn, mẹ bạn, bạn cùng trang lứa của bạn,
thầy giáo, và bạn sẽ không bao giờ nghe thấy tiếng nói của bạn. Nhiều người tới
tôi và họ nói, "Thầy nói về tiếng nói bên trong, chúng tôi chả bao giờ
nghe thấy nó." Có đám đông. Khi Jesus nói, "Ghét bố và mẹ ông,"
ông ấy thực tế không nói ghét bố và mẹ bạn đâu. Ông ấy đang nói ghét bố và mẹ
mà đã trở thành lương tâm bên trong bạn. Ghét, bởi vì đó là thoả thuận xấu nhất
bạn đã làm - hợp đồng tự tử. Ghét, phá huỷ những tiếng nói đó, để cho tiếng nói
của bạn có thể được tự do và giải thoát, để cho bạn có thể cảm thấy bạn là ai
và bạn muốn là gì.
Lúc ban đầu, tất nhiên, bạn sẽ
cảm thấy lạc hoàn toàn. Đó là điều xảy ra trong thiền. Nhiều người tới tôi và họ
nói, "Chúng tôi đã đi tới tìm ra con đường. Ngược lại, thiền đã làm cho cảm
thấy bị lạc hoàn toàn." Đó là chỉ báo tốt. Nó chỉ ra rằng việc nắm bắt của
người khác đang chùng lỏng ra. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy bị lạc, bởi vì những
tiếng nói đó của người khác đã cho bạn hướng dẫn, và bạn đã bắt đầu tin vào
chúng. Bạn đã tin vào chúng lâu tới mức chúng đã trở thành hướng dẫn của bạn.
Bây giờ, khi bạn thiền, những tiếng nói đó đang bị phá huỷ. Bạn được tự do khỏi
cái bẫy. Lần nữa bạn trở thành đứa trẻ, và bạn không biết đi đâu. Bởi vì mọi hướng
dẫn đã biến mất. Tiếng nói của bố không có đó, tiếng nói của mẹ không có đó, thầy
giáo không có đó, trường học không có đó; đột nhiên bạn một mình. Người ta bắt
đầu cảm thấy sợ - "Người hướng dẫn của mình đâu rồi? Những người bao giờ
cũng dẫn mình đi theo đường đúng đâu rồi?"
Thực ra không ai có thể dẫn dắt
bạn đi con đường đúng được, bởi vì mọi dẫn dắt đều sẽ là sai. Không người hướng
dẫn nào có thể là người hướng dẫn đúng, bởi vì dẫn dắt như thế là sai rồi. Bất
kì ai bạn cho phép dẫn dắt đều sẽ làm điều hại nào đó cho bạn bởi vì người đó sẽ
bắt đầu làm cái gì đó, ép buộc cái gì đó, cho bạn một cấu trúc; và bạn phải sống
cuộc sống phi cấu trúc, cuộc sống tự do khỏi mọi cấu trúc và tính cách, tự do
khỏi mọi khuôn khổ, tham chiếu, liên hệ - tự do trong khoảnh khắc này khỏi quá
khứ.
Cho nên mọi dẫn dắt đều là dẫn
sai, và khi chúng biến mất, và bạn đã tin vào chúng lâu thế, đột nhiên bạn cảm
thấy trống rỗng, bị bao quanh bởi trống rỗng và mọi con đường đều bị mất. Đi
đâu đây?
Thời kì này là thời kì cách mạng
trong đời người ta. Người ta phải trải qua nó với lòng dũng cảm. Nếu bạn có thể
vẫn còn trong nó, không sợ hãi, chẳng mấy chốc bạn sẽ bắt đầu nghe thấy tiếng
nói của bạn, mà đã từng bị kìm nén lâu thế. Chẳng mấy chốc bạn bắt đầu học ngôn
ngữ của nó, bởi vì bạn đã quên chính ngôn ngữ này. Bạn chỉ biết ngôn ngữ đã từng
được dạy cho bạn. Và ngôn ngữ này, ngôn ngữ bên trong, không phải bằng lời nói
ra. Nó là của cảm giác. Và mọi xã hội đều chống lại cảm giác, bởi vì cảm giác
là thứ sống động thế, nó là nguy hiểm. Ý nghĩ là chết, nó không nguy hiểm. Cho
nên mọi xã hội đều áp đặt bạn vào trong đầu, đẩy bạn từ khắp mọi nơi trên thân
thể bạn vào đầu.
Bạn sống chỉ trong đầu. Nếu đầu
bạn bị chặt đi và đột nhiên bạn bắt gặp thân thể bạn không đầu, bạn sẽ không có
khả năng nhận ra nó. Chỉ mặt mới được nhận ra. Toàn thân bạn đã bị co lại, đã mất
vẻ lộng lẫy, mềm mại, linh động. Nó gần như thứ chết, giống như chân gỗ. Bạn
dùng nó, về mặt chức năng nó vẫn tiếp tục, nhưng không cuộc sống nào tồn tại
trong nó. Toàn thể cuộc sống của bạn đã đi vào trong đầu. Bị treo ở đó, bạn sợ
chết bởi vì duy nhất chỗ đó bạn có thể sống, chỗ duy nhất trong đó bạn có thể sống,
phải là trên khắp thân thể bạn. Cuộc sống của bạn phải lan toả và chảy khắp
thân thể bạn. Nó phải trở thành dòng sông, việc tuôn chảy.
Đứa trẻ nhỏ bắt đầu chơi với bộ
phận sinh dục của nó. Ngay lập tức bố mẹ lo nghĩ - "Dừng điều đó lại"
Lo nghĩ này tới từ kìm nén riêng của họ - bởi vì họ đã bị dừng lại. Đột nhiên họ
trở nên lo âu, lo âu nảy sinh trong họ, bởi vì họ đã được dạy những điều nào
đó, rằng đây là xấu. Họ chưa bao giờ được phép chạm vào bộ phận sinh dục của họ.
Làm sao đứa trẻ có thể được phép? Họ ép buộc đứa trẻ, họ trừng phạt đứa trẻ,
không cho chạm vào bộ phận sinh dục.
Đứa trẻ có thể làm được gì? Nó
không thể hiểu được tại sao bộ phận sinh dục là xấu. Chúng là một phần của nó
như tay nó, mũi nó, ngón chân nó; nó có thể chạm vào mọi chỗ trong thân thể,
nhưng không được chạm vào bộ phận sinh dục. Và nếu nó bị phạt lặp đi lặp lại, tất
nhiên nó bắt đầu ép buộc năng lượng của nó trở lại từ bộ phận sinh dục. Nó đáng
phải không chảy từ đó bởi vì nếu nó chảy từ đó nó muốn chơi với chúng. Và điều
đó là hoan lạc, và chẳng có gì sai, đứa trẻ không thể thấy được cái gì là sai
trong việc đó. Thực ra đó là phần vui thú nhất trong thân thể.
Nhưng bố mẹ sợ, và đứa trẻ có
thể nhìn mặt họ và mắt họ: đột nhiên - họ là những người thường - khoảnh khắc
nó chạm vào bộ phận sinh dục của nó, họ đã trở thành bất thường, gần điên. Cái
gì đó thay đổi trong họ triệt để tới mức đứa trẻ cũng trở nên sợ - "Phải
có cái gì đó sai." Cái gì đó sai là trong tâm trí của bố mẹ, không trong
thân thể của đứa trẻ, nhưng đứa trẻ có thể làm được gì?
Chỉ để tránh tình huống này,
tình huống lúng túng này, một trong những hiện tượng đẹp nhất đã từng bị kìm
nén sâu tới mức đàn bà đã không cảm thấy cực thích. Ở Ấn Độ đàn bà vẫn không biết
cực thích là gì. Họ chưa bao giờ nghe nói về nó; thực ra họ biết rằng hoan lạc
dục là của đàn ông, không của đàn bà. Điều này là ngớ ngẩn bởi vì Thượng đế
không phải là người theo chủ nghĩa đàn ông và ngài không thiên về đàn ông và chống
lại đàn bà. Ngài đã cho tất cả, một cách bình đẳng? nhưng con gái đã bị cấm
đoán nhiều hơn con trai bởi vì xã hội bị chi phối bởi nam tính. Cho nên họ nói,
"Con trai là con trai, cho dù bạn ngăn cản chúng, chúng vẫn cứ làm điều gì
đó này khác." Nhưng con gái, họ phải có mô thức văn hoá, đạo đức, thuần
khiết, trinh bạch. Họ không được phép chạm vào bộ phận sinh dục của họ chút
nào. Cho nên làm sao về sau có thể đạt tới cực thích được, bởi vì năng lượng
không chuyển theo cách đó?
Và bởi vì năng lượng này không
chuyển theo cách đó, cả nghìn lẻ một vấn đề nảy sinh. Đàn bà trở thành cuồng loạn.
Đàn ông trở thành quá bị ám ảnh với dục. Đàn bà trở thành gần như buồn và thất
vọng vì họ không thể tận hưởng kinh nghiệm dục; họ trở thành gần như chống đối.
Và đàn ông trở thành quá quan tâm tới dục bởi vì mọi kinh nghiệm đều để cái gì
đó ra ngoài. Đàn ông liên tục cảm thấy anh ta đang mất cái gì đó, mất cái gì
đó, cho nên có thêm kinh nghiệm dục nữa - có nó với nhiều đàn bà hơn. Điều đó
không phải là vấn đề. Bạn sẽ cứ bỏ lỡ với một người, bạn sẽ cứ bỏ lỡ với nhiều
người. Vấn đề là ở bên trong bạn: năng lượng của bạn không được phép chảy qua bộ
phận sinh dục.
Và theo cách này, toàn thể năng
lượng dần dần bị buộc đi vào trong đầu, bởi vì đầu được đánh giá cao. Chúng ta
có cách diễn đạt "the head clerk - thư kí trưởng," "the head
superintendent- giám thị trưởng," "the headmaster- hiệu trưởng"
- toàn "heads - đầu, thủ." "Tay" được dùng cho người lao động.
"Đầu" là sinh linh cao cấp nhất - "đầu" của quốc gia.
"Tay sao?" - chỉ là một công nhân thủ công, vô giá trị. Ở Ấn Độ
"đầu" là brahmins, và sudras đáng thương thậm chí không có tay, chân,
bàn chân. Trong kinh sách Hindu có nói rằng Thượng đế tạo ra người brahmins làm
đầu và người sudras làm bàn chân và kshatriyas, chiến binh, là tay, cánh tay, mạnh
mẽ và doanh nhân, vaishyas, là bụng. Nhưng brahmins là đầu.
Toàn thế giới đã trở thành
brahmin. Đó là vấn đề - mọi người đang sống trong đầu, và toàn thân đã bị co lại.
Cứ đứng trước gương một lúc nào
đó và nhìn điều đã xảy ra cho toàn thân bạn. Mặt bạn có vẻ rất sống động, đỏ với
cuộc sống, nhưng ngực bạn thì sao? - lép kẹp lại. Bụng bạn? - gần như máy móc,
liên tục vận hành theo cách máy móc. Toàn thân bạn...
Nếu mọi người đứng trần, chỉ
nhìn thân thể họ bạn có thể thấy kiểu công việc nào họ đang làm trong cuộc sống
của họ. Nếu họ là công nhân, tay họ sẽ sống động, cơ bắp. Nếu họ chỉ là người làm
việc bằng đầu - nhà trí thức, giáo sư, phó hiệu trưởng, và cái loại rác rưởi đó
- thế thì bạn sẽ thấy đầu họ, rất bóng loáng, đỏ. Nếu họ là người đưa thư và cảnh
sát, chân họ sẽ rất mạnh. Nhưng bạn sẽ không bao giờ tìm ra một thân thể mạnh mẽ,
toàn thân, bởi vì không ai sống như một đơn vị hữu cơ toàn bộ.
Người ta nên sống như một đơn vị
hữu cơ toàn bộ. Toàn thân nên được phục hồi. Bởi vì qua bàn chân bạn đang trong
tiếp xúc với đất - bạn được tiếp đất - nếu bạn mất chân và sức mạnh của chúng
và chúng trở thành chi chết, bạn không còn được bắt rễ trong đất. Bạn giống như
cây có rễ đã trở nên chết hay mục ruỗng, yếu ớt; thế thì cây không thể sống lâu
được, và không thể sống một cách mạnh khoẻ, đầy đủ, toàn thể. Chân bạn cần được
bắt rễ vào trong đất; chúng là rễ của bạn.
Thỉnh thoảng thử một thực nghiệm
nhỏ. Ở trần, đứng ở đâu đó - trên bãi biển, gần dòng sông, ở trần trong ánh mặt
trời - và bắt đầu nhảy, nhảy lùi, và cảm thấy năng lượng của bạn tuôn chảy qua
chân bạn, qua chân tới đất. Nhảy lui và cảm thấy năng lượng của bạn đi qua chân
bạn vào trong đất. Thế rồi sau vài phút nhảy lui, chỉ đứng im lặng, bắt rễ vào
đất, và cảm thấy giao cảm của chân bạn với đất. Đột nhiên bạn sẽ cảm thấy rất,
rất được bắt rễ, bắt đất, vững chắc. Bạn sẽ thấy đất trao đổi, bạn sẽ thấy chân
bạn trao đổi - một đối thoại nảy sinh giữa đất và bạn.
Việc bắt đất này đã bị mất. Mọi
người đã trở nên bị bật rễ; họ không còn được bắt đất. Và thế thì họ không thể
sống được. Bởi vì cuộc sống thuộc vào toàn thể cơ thể, không chỉ cái đầu.
Họ đang làm vài thực nghiệm
trong vài phòng thí nghiệm khoa học ở phương Tây nơi vài cái đầu đã được giữ sống.
Đầu của khỉ bị cắt khỏi thân thể, và cái đầu được gắn với thiết bị cơ khí vận
hành như thân thể. Cái đầu cứ nghĩ, mơ. Cái đầu không bị ảnh hưởng bởi nó,
không ảnh hưởng chút nào.
Đây là điều đã xảy ra. Không chỉ
trong phòng thí nghiệm nào đó ở phương Tây, nó đã xảy ra cho mọi con người.
Toàn thân bạn đã trở thành chỉ là một thứ máy móc; chỉ cái đầu bạn là sống. Đó
là lí do tại sao nhiều mơ thế, nhiều suy nghĩ thế, nhiều giao thông thế trong đầu.
Mọi người tới và nói với tôi, "Làm sao dừng nó lại được?" Vấn đề
không phải là làm sao dừng lại nó. Vấn đề là làm sao rải rác nó vào trong toàn
thân thể. Tất nhiên nó chen chúc quá nhiều bởi vì toàn thể năng lượng ở đó - và
nó không được ngụ ý mang ngần ấy năng lượng, cho nên bạn phát rồ, bạn hâm hâm
gàn gàn.
Hâm gàn là bệnh do văn hoá
chúng ta tạo ra, nó là bệnh của văn hoá. Đã từng tồn tại trên trái đất vài nền
văn hoá, nguyên thuỷ, nơi người điên không được biết tới chút nào, nơi hâm gàn
đã không tồn tại chút nào. Và bạn có thể quan sát điều đó: ngay cả bây giờ,
trong các xã hội mà về kinh tế không rất thịnh vượng, về giáo dục nơi thảm hoạ
giáo dục đại học còn chưa xảy ra, nơi mọi người vẫn không ở trong đầu họ mà ở
các phần khác nữa - có thể phân mảnh, nhưng dầu vậy ở đâu đó, vũng năng lượng ở
bàn chân, vũng năng lượng ở bụng - có thể không được kết nối, các vũng không được
kết nối, nhưng dầu vậy ở đâu đó năng lượng được rải rác, lan toả khắp nơi, phân
bố tốt - hâm gàn hiếm khi xảy ra. Xã hội càng trở nên hướng cái đầu, càng nhiều
điên điên gàn gàn.
Nó cũng tựa như dây 110 vôn bạn
cố áp vào dòng 1,000 vôn - mọi thứ sẽ nổi đoá. Cái đầu cần năng lượng nhỏ để vận
hành tốt. Quá nhiều năng lượng trong đầu, thế thì nó liên tục làm việc, nó
không biết tới kết thúc, bởi vì làm sao phát tán được năng lượng đó? Nó cứ suy
nghĩ và suy nghĩ và suy nghĩ hoài, và mơ và mộng - hết ngày tới đem, hết năm nọ
tới năm kia, cứ thế tiếp diễn - trong bẩy mươi năm. Nghĩ mà xem. Chỉ ngần ấy là
cuộc sống của bạn.
Thế thì tất nhiên người ta trở
nên sợ tuổi già. Thời gian trôi qua. Tất nhiên người ta tự nhiên trở nên sợ chết.
Chết đang tới bất kì khoảnh khắc nào và bạn chỉ vừa mới xoay xoay trong đầu. Bạn
đã không chuyển đi đâu hết, toàn thể lãnh thổ của cuộc sống vẫn còn không được
động chạm tới.
Sống đi, di chuyển đi khắp thân
thể. Chấp nhận nó với tình yêu sâu sắc. Gần như rơi vào trong tình yêu với thân
thể bạn. Nó là món quà thiêng liêng, ngôi đền nơi Thượng đế đã quyết định cư ngụ?
Thế thì sẽ không có sợ tuổi già; bạn sẽ bắt đầu chín chắn. Kinh nghiệm của bạn
sẽ làm bạn chín chắn. Thế thì tuổi già sẽ không giống như bệnh tật. Nó sẽ là hiện
tượng đẹp. Toàn thể cuộc sống là việc chuẩn bị cho nó. Làm sao nó có thể là bệnh
tật được? Toàn thể cuộc sống bạn đi tới nó. Nó là cao trào, bài ca và điệu vũ
cuối cùng bạn sẽ làm.
Và đừng bao giờ đợi phép màu
nào. Bạn sẽ phải làm cái gì đó. Tâm trí nói cái gì đó này khác sẽ xảy ra và mọi
thứ sẽ tốt. Điều đó sẽ không xảy ra theo cách đó đâu. Phép màu không xảy ra. Để
tôi kể cho bạn một câu chuyện.
Abe bị gẫy cả hai chân trong một
tai nạn. Xương được phục hồi lại và Abe kiện công ti có trách nhiệm về thiệt hại,
cáo buộc rằng anh ta bị què vĩnh viễn và sẽ phải ngồi xe lăn cả đời. Công ti bảo
hiểm giao việc cho các bác sĩ giải phẫu thẩm định tình huống. Họ báo cáo rằng
xương đã được chữa lành hoàn hảo, rằng Cohen đã có khả năng đi lại và rằng anh
đơn giản giả vờ ốm. Tuy nhiên, khi ra toà quan toà thấy thương hại cậu chàng
trên chiếc xe lăn và đã ban cho anh ta mười ngàn pounds đền bù thiệt hại. Abe
sau đó lăn chiếc xe tới văn phòng chính, để lấy séc.
"Ông Cohen," người quản
lí nói, "đừng có tưởng rằng ông sẽ thoát được với việc này nhé. Chúng tôi
biết rằng ông giả vờ ốm. Và để tôi nói cho ông rằng chúng tôi sẽ giữ cả đống
tài liệu khổng lồ về ông. Chúng tôi sẽ theo dõi ông cả đêm lẫn ngày. Chúng tôi
sẽ chụp ảnh ông, và nếu chúng tôi đưa ra bằng chứng rằng ông có thể bước đi,
ông sẽ không chỉ phải trả lại tiền bồi thường thiệt hại mà ông cũng sẽ phải trả
tiền phạt gian dối."
"Ông quản lí, tôi bị què
vĩnh viễn trong chiếc xe lăn này."
"Rất tốt, đây là séc mười
nghìn pounds. Ông định làm gì với nó?"
"Thế này, thưa ông quản
lí, tôi và vợ tôi, chúng tôi bao giờ cũng muốn đi du lịch. Cho nên chúng tôi bắt
đầu đi từ đỉnh Na Uy và đi suốt qua Scandinavia (anh ta kéo ngón tay xuống để tạo
tác dụng), thế rồi Thuỵ Sĩ, Italy, Hi Lạp - và tôi không quan tâm rằng nhân
viên và gián điệp của ông theo dõi tôi; tôi bị què trong xe lăn - một cách tự
nhiên chúng tôi đi sang Israel, thế rồi tới vịnh Persia và Ấn Độ và đi ngang
qua Nhật Bản (anh ta chuyển động gây hiệu ứng) và thế rồi Philippines - và tôi
vẫn ở trong xe lăn của tôi cho nên tôi không quan tâm về gián điệp của ông đang
theo tôi, và với máy ảnh của họ - và từ đó chúng tôi đi khắp Australia và thế rồi
tới Nam Mĩ và trên đường đi lên tới Mexico (anh ta lại chuyển động theo con đường)
và Mĩ - và nhớ cho rằng tôi vẫn bị què trong xe lăn của tôi, cho nên phỏng có
ích gì cho gián điệp của ông với máy ảnh của họ? - và Canada. Và từ đó chúng
tôi đi ngang qua nước Pháp nơi chúng tôi sẽ tới thăm lâu đài có tên Lourdes, và
ở đó ông sẽ thấy phép màu!"
Nhưng trong cuộc sống thực tế,
phép màu không xảy ra. Không có Lourdes cho bạn. Nếu bạn què bạn phải làm cái
gì đó - bởi vì chính bạn đã làm què bản thân bạn, bằng việc chấp nhận cái gì đó
mà tuyệt đối ngu xuẩn.
Nhưng tôi biết bạn phải chấp nhận
nó. Để sống còn bạn đã quyết định vẫn còn chết. Để sống còn bạn đã bán bản thể
của bạn.
Nhưng bây giờ không cần tiếp tục
điều ngu xuẩn đó nữa. Bạn có thể bước ra khỏi nó.
Câu hỏi 2
Phần lớn thời gian tôi cảm thấy dục và mắt
tôi vẫn còn tìm kiếm người khác. Và tôi cũng quá nhiều trong tâm trí. Như tôi
hiểu bản thân tôi, ba điều này là vấn đề cơ bản của tôi. Tôi vẫn còn bị che phủ
trong mây của những vấn đề này cho nên tôi không thể nghe được thầy như tôi
đáng phải nghe. Xin thầy hướng dẫn tôi.
Đây không phải là vấn đề. Bạn
đã làm chúng thành vấn đề. Và một khi bạn nhìn vào điều đơn giản như vấn đề, nó
trở thành vấn đề - không phải là nó là vậy. Nó là cái nhìn của bạn, thái độ của
bạn.
"Phần lớn thời gian tôi cảm
thấy dục và mắt tôi vẫn còn tìm kiếm người khác." Cho nên vấn đề trong nó
là gì? Vấn đề là ở đâu? Cứ dường như một người đói nghĩ về thức ăn và cứ đi tìm
nhà hàng. Cái gì sai trong nó? Bạn sẽ nói rằng người đó là trong vấn đề và người
đó phải thoát ra khỏi nó sao? Người đó sẽ chết nếu người đó thoát ra khỏi vấn đề
của người đó, người đó phải đi tìm thức ăn. Yêu là thức ăn, thức ăn rất tinh tế.
"Phần lớn thời gian tôi cảm
thấy dục và mắt tôi vẫn còn tìm kiếm người khác." Tự nhiên thôi. Bạn đang
tìm thức ăn, và bạn đói. Nhưng mọi người đã dạy bạn rằng dục là vấn đề. Nó
không phải vậy. Nó là năng lượng thuần khiết. Nó là thiêng liêng. Nó chẳng có
gì giống như vấn đề trong nó. Bạn có thể tạo ra vấn đề nếu bạn không chấp nhận
năng lượng này, nếu bạn không tuôn chảy cùng nó. Và tôi biết nếu bạn tuôn chảy
cùng nó, một ngày nào đó bạn sẽ siêu việt. Bạn sẽ đi lên cao hơn, bạn sẽ cưỡi
lên nó và bạn sẽ đạt tới ngày càng cao hơn. Nó là năng lượng đẹp, cái có thể
mang bạn tới chính điều tối thượng, nhưng nếu bạn làm ra vấn đề từ nó, bạn sẽ vẫn
còn bị ám ảnh với nó mãi mãi và mãi mãi. Và bạn càng tranh đấu với nó, càng nhiều
dục và năng lượng dục sẽ tranh đấu lại. Nó phải tranh đấu lại, bởi vì nó là
năng lượng sống còn.
Bạn được làm từ năng lượng dục.
Nếu bố và mẹ bạn mà nghĩ rằng nó là vấn đề, bạn chắc đã không có ở đây. Bạn bắt
nguồn từ vấn đề, bạn tồn tại bởi vì vấn đề. Bởi vì bố và mẹ bạn không thể giải
quyết được vấn đề, đó là lí do tại sao bạn ở đây.
Đây là quan sát của tôi, rằng một
người nghĩ về dục như vấn đề không bao giờ có thể kính trọng bố mẹ người đó.
Làm sao người đó có thể vậy được? Nhìn mà xem. Nó là số học đơn giản. Làm sao bạn
có thể kính trọng bố bạn được? Ông ấy đã làm cái gì đó dâm ô với mẹ bạn! Thực
ra bạn muốn giết anh chàng này ngay lập tức. Và làm sao bạn có thể kính trọng mẹ
bạn được? Bà ấy cũng là người có dâm dục, như bất kì đàn bà nào, như con vật.
Làm sao bạn có thể chạm chân mẹ bạn được? Không thể được. Chừng nào bạn chưa chấp
nhận dục của bạn như món quà, món quà thiêng liêng, bạn không thể kính trọng bố
và mẹ bạn được.
Gurdjieff thường nói với đệ tử
của ông ấy - ông ấy đã viết nó lên nhà ông ấy - rằng chừng nào bạn chưa kính trọng
bố và mẹ bạn, đừng vào đây. Trông có vẻ rất bình thường. Và một người như
Gurdjieff không thể tìm ra được điều hay hơn để viết sao? "Nếu bạn không
kính trọng bố và mẹ bạn, đừng vào đây" - nhưng ông ấy đã nói nhiều điều
theo cách đơn giản. Chỉ người chấp nhận năng lượng dục một cách toàn bộ mới có
thể kính trọng bố và mẹ mình. Bằng không bạn có thể giả vờ, bạn không thể kính
trọng được.
Và nếu bạn nghĩ dục là vấn đề,
bệnh tật, cái gì đó để loại bỏ, bạn có khả năng yêu được con bạn không? Làm sao
bạn có thể yêu con bạn được? Chúng ra từ vấn đề, từ bệnh đấy. Bạn sẽ ghét
chúng. Bạn có thể giả vờ rằng bạn yêu chúng, nhưng bạn biết rằng chúng là việc
thực tại hoá của vấn đề của bạn. Chúng bao giờ cũng chỉ ra bạn là sinh linh dục.
Chúng bao giờ cũng sẽ là bằng chứng. Chúng bao giờ cũng tiếp diễn như bằng chứng
trên thế giới rằng bạn đã có tính con vật, rằng bạn không thể ra ngoài dục được.
Chúng sẽ là bằng chứng, bằng chứng thường hằng về xuống cấp của bạn.
Không, tôi muốn nói với bạn, dục
không phải là vấn đề. Nó là năng lượng thuần khiết. Và nếu bạn né tránh nó, thế
thì tất nhiên bạn sẽ liên tục nhìn. Thế thì nó sẽ trở thành ám ảnh. Thế thì bạn
sẽ hoàn toàn bị nó sở hữu và nó sẽ trở thành suy đồi. Thế thì bất kì cái gì bạn
nhìn, bạn sẽ chỉ thấy dục trong nó, không gì khác. Và bạn có thể bị ám ảnh tới
mức bạn có thể phát điên.
Freud đã nói rằng trong một
trăm người điên, ít nhất chín mươi người là chắc chắn bởi vì dục - dục bị kìm
nén. Dục phải được hiểu, phải được dùng một cách sáng tạo. Nó là lực sống, lửa,
sống động. Bạn được làm từ nó, mọi người đều được làm từ nó.
Để tránh điều này, người Ki tô
giáo đã cố gắng chứng minh rằng Jesus đi ra từ Mary "Đồng trinh" - chỉ
để tránh cách Jesus có thể đi ra từ chuyện tình dục bình thường. Và họ biết rằng
họ đã không có khả năng chứng minh điều đó. Tôi đã đọc một câu chuyện...
Một thanh nữ xinh đẹp tới một
bác sĩ điều trị. Bác sĩ khám cho cô ta và nói, "Thưa cô, cô có thai."
Cô ta nói, "Không, không
bao giờ, không thể vậy. Điều đó là không thể được, tôi chưa bao giờ ở cùng đàn
ông, vậy làm sao điều đó là có thể được?" Bác sĩ nói, "Nhưn điều đó
là tuyệt đối chắc chắn."
Cô ta phủ nhận, cô ta nói,
"Điều đó là không thể được, điều đó không thể thế được. Tôi chưa bao giờ ở
cùng bất kì đàn ông nào."
Thế rồi bác sĩ nói, "Đợi
đã, để tôi bỏ các thứ của tôi đã. Tôi quay lại với cô sau." Cô gái nói,
"Cái gì? Để làm gì?"
Anh ta nói, "Lần này tôi sẽ
không bỏ lỡ đâu. Tôi đã nghe nói rằng ba người trí huệ từ phương Đông đã tới để
gặp Mary Đồng trinh. Lần này tôi sẽ không bỏ lỡ! Tôi tới đây! Tôi muốn gặp ba
người trí huệ đó."
Chỉ để tránh tình huống bối rối
- Jesus, đi ra từ chuyện tình dục sao? Nhưng điều này đơn giản chỉ ra sự ngu xuẩn
của các tín đồ.
Chúng ta chưa bao giờ làm điều
đó ở Ấn Độ. Chúng ta chấp nhận Phật, Mahavira, Ram, Krishna, tất cả đều được
sinh ra từ chuyện tình dục. Chúng ta chưa bao giờ nghĩ dưới dạng là dục có tính
con vật. Ngay cả vị phật cũng được sinh ra từ đó. Chúng ta biết rằng hoa sen là
rất khác với bùn mà từ đó nó tới, nhưng nó tới từ bùn. Bùn phải được kính trọng,
bằng không mọi hoa sen sẽ biến mất. Vâng, nước là bùn, nhưng bạn phải sống nó,
bạn phải đi qua nó, bạn phải đi xuyên qua nó, để nở hoa như hoa sen trên ngọn của
nó, xa xôi. Không ai có thể hình dung được rằng hoa sẽ đi ra từ bùn bẩn. Nó là
dạng được biến đổi, nó là việc chuyển hoá.
Đây là toàn thể nỗ lực của
Patanjali: nói cho bạn rằng từ trung tâm dục tới sahasrar nó là cùng năng lượng,
di chuyển qua những biến đổi mới, tại từng trung tâm đạt tới cách nhìn mới, tiềm
năng mới, cánh mới - nở hoa, ngày càng nhiều cánh. Tại trung tâm dục có hoa sen
- hoa sen bốn cánh, nhưng là hoa sen. Có thể bốn cánh, nhưng dầu sao vẫn là hoa
sen. Có thể bốn cánh, nhưng dẫu sao vẫn là hoa sen. Tại sahasrar nó trở thành
hoa sen một nghìn cánh, nhưng vẫn là hoa sen - một nghìn cánh, dường như cả triệu
mặt trời và mặt trăng gặp gỡ. Giao cảm lớn và tổng hợp năng lượng, nhưng của
cùng một năng lượng. Cùng năng lượng đã tới tuổi, đã trưởng thành, đã nở hoa.
Cho nên điều đầu tiên tôi muốn
nói với bạn: xin đừng coi dục là vấn đề. Nó không là vậy. Bằng không nó sẽ trở
thành vấn đề.
Nếu bạn cố né tránh nó trong cuộc
sống của bạn bởi vì những giáo lí ngu xuẩn nào đó đã được ném vào bạn và bạn đã
bị ước định cho chúng, nó sẽ trở thành vấn đề. Nó sẽ ám ảnh bạn. Nó sẽ trở
thành gần như ma, liên tục cùng bạn và nói với bạn. Nó sẽ trở thành việc nói
bên trong, và bạn sẽ nhìn mọi nơi, mọi nơi với bản thể không được thoả mãn sâu
sắc. Bạn sẽ gần như trở thành kẻ ăn xin, ăn xin và ăn xin - và cảm thấy mặc cảm
và cảm thấy tồi tệ, gần như kẻ tội phạm. Chỉ bởi vì một thái độ. Dường như là bạn
đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi những người tôn giáo, bởi nhà thơ, bởi đền chùa,
bởi tu sĩ. Để tôi kể cho bạn một giai thoại.
Một lang y kiểu cổ, có con vừa
mới tốt nghiệp từ một trường y, quyết định truyền vài lời khuyên về nghề nghiệp.
Một hôm người con đi theo bố trong chuyến đi quanh bệnh viện để khám bệnh. Bệnh
nhân thứ nhất họ tới thăm được người bố khuyên cắt bỏ hút thuốc. "Làm sao
mà bố đi tới kết luận đó được?" cậu con hỏi.
"Cứ nhìn quanh phòng và
quan sát số lớn các mẩu thuốc lá," là câu trả lời.
Bệnh nhân thứ hai được bảo phải
dừng ăn quá nhiều sôcôla. Lần nữa chàng bác sĩ mới đâm ra ngẩn ngơ. "Làm
sao mà biết được?" anh ta nói.
"Con không nhìn à,"
người bố nói. "Nếu như con mà chú ý tới số lớn các hộp sôcôla vương vãi khắp
chỗ này."
"Con nghĩ con đã tiếp thu
được ý tưởng này bây giờ," người con nói. "Để con thử bệnh nhân tiếp."
Một người đàn bà, bệnh nhân thứ
ba, được người con thông báo phải cắt bỏ nhiều thứ kể cả nhà thờ, tôn giáo và
linh mục. Người bố sửng sốt hỏi người con điều gì đã đưa anh ta tới kết luận kì
lạ đó, vì nhà thờ thậm chí đã không nhắc tới trong cuộc đối thoại, và bạn không
thể tìm được nhà thờ ở khắp chỗ đó.
"Thế này bố, nó là như thế
này," người con nói. "Bố có để ý rằng con đã để rơi cái cặp nhiệt độ
không? Khi con cúi mình để nhặt nó, con không thể đừng mà chú ý rằng thầy giảng
đạo nằm ở dưới gầm giường."
Đó là điều tôi cũng để ý: dưới
giường của bạn là thầy giảng đạo, trên giường của bạn là thầy giảng đạo, khắp
xung quanh chỗ này là đền chùa và nhà thờ. Cắt bỏ đi, trở nên tự do hơn chút ít
vào.
"Phần lớn thời gian tôi cảm
thấy dục và mắt tôi vẫn còn tìm kiếm người khác. Và tôi cũng quá nhiều trong
tâm trí." Bạn phải vậy thôi. Bởi vì nếu bạn đánh nhau với dục, bạn sẽ đi
đâu khác? Thế thì toàn thể dục sẽ trở thành một thứ tâm trí. Thế thì nó sẽ di
chuyển vào trong đầu. Thế thì bạn sẽ nghĩ về nó, tưởng tượng về nó, mơ về nó.
Và những giấc mơ đó không thể thoả mãn được bởi vì không giấc mơ nào có thể thoả
mãn về thức ăn. Bạn có thể liên tục tưởng tượng về thức ăn và được mời tới cung
điện của nhà vua, nhưng điều đó sẽ không ích gì. Khi bạn ra khỏi giấc mơ bạn sẽ
lại cảm thấy đói, còn nhiều hơn thế. Sau giấc mơ bạn sẽ cảm thấy không được thoả
mãn nhiều hơn - và cứ lặp đi lặp lại mãi, bởi vì bạn né tránh thực tại, thực tế
của cuộc sống, sự kiện, điều phải được chấp nhận, được dùng, được biến đổi một
cách sáng tạo.
Tôi biết một ngày nào đó có thể
năng lượng của bạn sẽ đi vào trong sahasrar nhưng để nó đi như một năng lượng
chín chắn. Một ngày nào đó dục sẽ đơn giản biến mất khỏi cuộc sống của bạn, thế
thì bạn sẽ không nghĩ về nó. Thế thì nó sẽ không còn là tưởng tượng cho bạn. Nó
sẽ đơn giản biến mất. Khi bạn đã đạt tới cực thích cao hơn của cùng năng lượng
đó, cực thích thấp hơn không còn hấp dẫn. Nhưng mãi cho tới đó nó sẽ trở thành
một thứ của cái đầu.
Và điều tốt là nếu dục ở bộ phận
sinh dục vì đó là chỗ đúng nơi nó phải ở. Nếu nó ở trong đầu, thế thì bạn ở
trong đống lộn xộn. Gurdjieff thường nói với đệ tử của ông ấy rằng nếu từng
luân xa vận hành ở chỗ nó đáng phải vận hành, người ta vẫn còn mạnh khoẻ. Khi
luân xa chờm lấp và chỗ tự nhiên bị mất và năng lượng di chuyển theo cách lung
tung... Nếu bạn làm cửa sổ trong đầu của mọi người, bạn sẽ thấy cơ quan sinh dục
của họ bởi vì dục đã chuyển tới đó, và tất nhiên nếu bạn ở trong đống lộn xộn
thì cũng không có gì ngạc nhiên về điều đó. Nó phải vậy thôi.
Đem năng lượng của bạn tới
trung tâm tự nhiên đi, từng năng lượng về chỗ của nó. Thế thì nó vận hành tốt.
Thế thì bạn thậm chí có thể nghe thấy âm thanh rù rù của toàn thể sự vận hành của
cơ quan. Nó cũng giống như chiếc xe vận hành tốt. Hmm?... bạn lái xe và bạn có
thể cảm thấy tiếng rù rù bao quanh bạn.
Nhưng khi mọi sự đi sai, thế
thì tất nhiên bạn đảo lộn, lộn ngược xuống. Không cái gì ở chỗ nó phải ở. Mọi
thứ bị mất khỏi trung tâm tự nhiên và được tìm thấy ở đâu đó, chờm lấp, ẩn kín,
trốn chạy. Bạn trở thành hỗn độn. Và đây là điều điên khùng là gì. Có lần chuyện
xảy ra:
Một tu sĩ chết và thấy bản thân
mình ở Ngọc Môn. Khi họ chầm chậm mở cửa để nhận ông ấy vào, kèn sáo vang trời,
và mọi thiên thần và tổng thiên thần, tiểu thiên sứ và thiên thần tối cao,
thánh nhân và người tử vì đạo, đứng ra xếp hàng theo các cấp bậc để tôn vinh
ông ấy.
"Ồ, tôi tự hào quá,"
tu sĩ nói với thánh Peter. "Ngài thu xếp việc đón tiếp này cho mọi tu sĩ
lên trời sao?"
"Ồ, không đâu," thánh
Peter nói. "Chỉ là vì ông là người đầu tiên lên tới đây thôi."
Và thậm chí tôi cũng ngờ điều
đó. Các tu sĩ không thể vào thiên đường được, bởi vì tu sĩ không thể là toàn thể.
Cho nên làm sao họ có thể linh thiêng được? Không thể được.
Và bây giờ bạn hỏi tôi,
"Tôi vẫn còn bị che phủ trong mây của những vấn đề này cho nên tôi không
thể nghe được thầy như tôi đáng phải nghe. Xin thầy hướng dẫn tôi." Bạn
chưa chán với các hướng dẫn. Chúng là vấn đề của bạn. Và bạn chưa chán với những
cái "phải." Đó là khổ của bạn, toàn thể khổ. Vứt mọi cái "phải"
đi, vứt mọi hướng dẫn đi. Đó là hướng dẫn duy nhất tôi có thể cho bạn. Chỉ một
mình toàn bộ, và lắng nghe tiếng nói bên trong riêng của bạn. Tin cậy cuộc sống
và không ai khác. Và cuộc sống là đẹp, có giá trị cố hữu. Và nếu bạn lắng nghe
bất kì ai khác, chống lại cuộc sống, thế thì bạn sẽ đi lạc lối.
Cho nên tôi gọi một người là thầy
thực, người giúp trả lại cho bạn tiếng nói bên trong của bạn. Người đó không
cho bạn tiếng nói của người đó. Người đó đơn giản giúp bạn giành lại tiếng nói
bên trong bị mất của riêng bạn. Người đó không hướng dẫn bạn, thực ra dần dần
người đó lấy đi mọi hướng dẫn khỏi bạn để cho bạn có thể trở thành người hướng
dẫn của bạn và bạn có thể giữ cuộc sống trong tay riêng của bạn và bạn có thể
trở nên có trách nhiệm.
Đây là vô trách nhiệm, lặp đi lặp
lại ai đó hỏi, "Tôi phải làm gì?"
Và đó là lí do tại sao bạn liên
tục cảm thấy trong rắc rối với tôi. Bạn sẽ muốn tôi bón từng thìa cho bạn, cho
nên bạn phải không làm gì. Tôi phải làm mọi thứ - nhai và mọi thứ - và tôi phải
bón từng thìa cho bạn. Điều đó tôi sẽ không làm đâu, bởi vì đó là điều những
người khác đã làm, và đã phá huỷ bạn.
Tôi yêu bạn. Tôi không thể làm
điều này được. Tôi cực kì yêu bạn, tôi không thể nào làm điều đó được. Tôi muốn
làm cho bạn có trách nhiệm, nhận trách nhiệm về cuộc đời bạn. Khi nào bạn sẽ nhận
trách nhiệm cho đời bạn? Bạn không là trẻ con. Bạn không bất lực.
Đây là cách tôi sẽ giúp bạn:
làm cho bản thân bạn chỉ là bản thân bạn, giúp bạn đi tới chiều hướng đó, cái
là định mệnh của bạn.
Câu hỏi 3
Thầy đã nói về hợp nhất của mặt trời và mặt
trăng bên trong bản thân người ta và đi ra ngoài. Cảm giác như có một người bạn
thân ở bên ngoài bản thân người ta có thể còn phức tạp và rắc rối hơn là nó xứng
đáng. Xin thầy nói về làm sao việc có người bạn thân hay không sẽ nâng cao hay
làm giảm giá trị sự phát triển bên trong và tâm linh của người ta.
Câu hỏi này không phải là phức
tạp. Câu hỏi này có sự giầu có của kinh nghiệm. Nó sẽ được làm phức tạp lên. Một
mình bạn là phức tạp; khi bạn tìm bạn gái hay bạn trai, đàn ông hay đàn bà, tất
nhiên hai người phức tạp tới cùng nhau. Và điều đó sẽ không phải là phép cộng
đơn giản, nó sẽ là phép nhân. Mọi sự trở nên phức tạp, chắc chắn.
Nhưng qua phức tạp đó bạn phải
tìm ra cách thức. Nó là thách thức. Từng đàn bà bạn đi tới có tiếp xúc với, hay
đàn ông, đều là một thách thức lớn. Bạn có thể tránh né những thách thức đó. Đó
là điều các sư bao giờ cũng làm - trốn khỏi thế giới, né tránh thách thức. Tất
nhiên bạn sẽ cảm thấy tĩnh lặng hơn, im lặng, cuộc sống của bạn sẽ không bị phức
tạp, nhưng bạn sẽ nghèo nàn. Và khi tôi nói "nghèo nàn," tôi ngụ ý bạn
sẽ rất, rất thiếu kinh nghiệm, không chín chắn. Bởi vì bạn sẽ có được chín chắn
từ đâu? Từ đâu bạn sẽ có được giầu có mà cuộc sống và kinh nghiệm đem lại? Và
không có cách khác - nó không thể được mua, nó không thể được vay mượn. Nó
không ẩn trong Himalayas để cho bạn có thể đi và đào nó lên, nó không có đó. Nó
là trong cuộc sống, nó là với cùng mọi người, nó là trong mối quan hệ.
Cho nên tôi biết nó là phức tạp,
nhưng chỉ với mục đích để tránh phức tạp nếu bạn nghĩ rằng tốt hơn cả là một
mình, sự một mình của bạn sẽ không có tính tâm linh. Nó sẽ là tính một mình của
kẻ hèn, không của người bạo dạn. Để tôi kể cho bạn một giai thoại.
Một người rất nặng tai đi tới gặp
bác sĩ, bác sĩ khám ông ta kĩ lưỡng và bảo ông ta là ông ta là người sung sức ở
độ tuổi bẩy mươi. "Ông có hút thuốc không?" bác sĩ hỏi. "Ông nói
gì?" ông già hỏi. "Tôi nói, ông có hút thuốc không!" bác sĩ la
lên. "Ồ, có chứ," ông già nói. "Nhiều không?" bác sĩ hỏi.
"Ai?" ông già nói. "Ông có hút nhiều không?" bác sĩ nói.
"Thuốc lá, thuốc lào, và đôi khi cả tẩu nữa. Có, tôi hút mọi lúc,"
ông ta trả lời bác sĩ. "Có uống rượu không?" bác sĩ hỏi. "Đấy là
sau chín giờ," ông già đáp. "Không, không," bác sĩ nói.
"Ông có uống rượu không?" "Ồ, có chứ, tôi sẽ uống bất kì cái
gì," ông ta nói. "Tôi cho là ông thức muộn? Nhiều tiệc tùng không?
Thích con gái không?" Bác sĩ có chút ít bực mình bây giờ. "Chắc chắn
rồi! Và tôi định tiến hành điều này trong thời gian dài. "Thôi được,"
bác sĩ nói, "tôi e là ông sẽ phải cắt bỏ tất cả các thứ đó đi."
"Cái gì?" ông già la lên, ngạc nhiên nhiều hơn là kém nghe. "Ông
sẽ phải cắt bỏ tất cả các thứ đó đi!" bác sĩ la lên. "Chỉ để nghe rõ
hơn sao?" ông già nói. "Không, cám ơn!"
Chỉ để tránh các phức tạp sao?
Không, không bao giờ. Đó là cách thức của kẻ hèn. Đừng bao giờ trốn khỏi các vấn
đề. Chúng là có ích, cực kì có ích. Chúng là những tình huống trưởng thành.
Và nếu bạn định tìm một cô gái,
đừng cố tìm con bò. Điều đó sẽ ít phức tạp hơn, lần nữa. Tìm người đàn bà thực,
người sẽ cho bạn mọi loại rắc rối. Khí khái của bạn sẽ được thử thách ở đó.
Một thanh niên hỏi Socrates,
"Tôi có nên lấy vợ không thưa thầy?" Và tất nhiên anh ta đã hỏi
Socrates bởi vì anh ta phải đã từng nghĩ không lấy vợ. Và, thế rồi, anh ta tìm
được người đúng để hỏi bởi vì Socrates đã đau khổ nhiều thế với đàn bà. Bà ấy
thực sự là khủng khiếp - đồ cá sấu. Bà ấy đã từng đánh Socrates, bà ấy đã đổ cả
ấm trà lên mặt ông ấy và đã làm bỏng ông ấy - một nửa mặt của ông ấy vẫn còn bị
bỏng trong cả đời ông ấy. Con người đẹp như thế, người đẹp như thế như
Socrates, và ông ấy đã tìm ra người đàn bà rất khủng khiếp. Cho nên anh thanh
niên này đã hỏi. Socrates nói, "Có, nếu anh nghe ta, lấy vợ đi. Có hai khả
năng. Nếu người vợ như của ta, anh sẽ trở thành triết gia lớn như ta. Và nếu
anh lấy người vợ đẹp, tất nhiên anh sẽ tận hưởng cuộc sống của anh. Cả hai khả
năng đều tốt." Ông ấy nói, "Anh sẽ trở thành triết gia lớn như
ta." Cứ chì chiết liên tục - đó là sự giúp đỡ lớn lao cho thiền. Dần dần
người ta bắt đầu cảm thấy không gắn bó. Người ta phải vậy thôi. Người ta bắt đầu
cảm thấy, "Đây là ảo tưởng, maya." Cho nên đừng né tránh những phức tạp
trong cuộc sống, bởi vì cuộc sống nghĩa là những điều phức tạp. Học, trải qua
chúng, bởi vì đó là cách duy nhất để trưởng thành.
Một kẻ lang thang gõ cửa, cửa
được mở ra bởi một người đàn bà to lớn, lực lưỡng, mặt cứng như đá.
"Cút ngay khỏi đây, đồ
lang thang khốn kiếp!" bà ta la lên. "Nếu ông không xéo đi ngay tôi sẽ
gọi chồng tôi."
"Tôi nghĩ không đâu,"
là lời đáp bình thản của kẻ lang thang. "Ông ấy không ở nhà."
"Làm sao ông biết điều đó?" người đàn bà hỏi.
"Bởi vì," kẻ lang
thang nói, "khi một đàn ông lấy một đàn bà như bà, anh ta ở nhà chỉ vào
lúc ăn thôi."
Câu hỏi này là từ Alok. Alok, tìm
người đàn bà thực khủng khiếp vào.
Câu hỏi 4
Bây giờ tôi cảm thấy, chừng nào người ta
chưa sẵn sàng, chẳng cái gì là có thể. Tôi đã từng tìm kiếm chìa khoá trong nhiều
năm; tôi đã hỏi thầy cũng nhiều lần, nhưng thầy vẫn còn im lặng. Một hôm đột
nhiên thầy chuyển giao cho tôi chìa khoá, Osho. Bây giờ chìa khoá là ở cùng
tôi. Nhưng tôi đang thấy bản thân tôi không thể nào mở được các khối chắn trong
tôi. Tôi có chìa khoá, tôi có ổ khoá trước tôi, và ngay cả thế điều gì đang xảy
ra? Thầy hiện diện; thấy sự bất lực của tôi. Có lần tôi thường nghĩ rằng tôi đã
không có chìa khoá, và bị rối loạn; bây giờ tôi có chìa khoá và còn bị rối loạn
hơn. Xin thầy giúp cho, Osho ơi, tôi biết thầy bao giờ cũng giúp đỡ. Chướng ngại
là ở trong tôi. Xin nói cho tôi cách loại bỏ những điều đó, để cho… để cho...
Điều thứ nhất: chìa khoá mà tôi
đã chuyển giao cho bạn là chìa khoá giả. Bởi vì chìa khoá thực không thể được
chuyển giao. Bạn phải đạt tới nó, thu lấy nó. Bởi vì bạn đã theo tôi nhiều thế,
cho nên tôi đã nói, "Thôi được, cầm lấy cái này." Bây giờ đừng liên tục
đập đầu bạn vào tường. Vứt chìa khoá đó đi. Không cái gì là sai với bạn, chìa
khoá là giả.
Mọi chìa khoá đều là giả. Bởi
vì ổ khoá là của bạn. Làm sao bạn có thể tìm được chìa khoá từ ai đó khác? Ổ
khoá là bạn! Bạn phải tạo ra chìa khoá bên trong bạn, như bạn đã tạo ra ổ khoá.
Và một khi bạn đã tạo ra chìa
khoá, ổ khoá biến mất; không phải là chìa khoá phải mở nó đâu. Một khi bạn biết,
vấn đề biến mất. Không phải là bạn phải đem tri thức của bạn vào để giải quyết
vấn đề. Một khi hiểu biết có đó, vấn đề không có đó. Chìa khoá không bao giờ gặp
ổ khoá. Ổ khoá có đó bởi vì chìa khoá không có đó. Khi chìa khoá có đó, ổ khoá
đơn giản biến mất, nó không có.
Và tôi không thể chuyển giao
chìa khoá đó được. Mọi thứ được vay mượn đều sẽ tạo ra nhiều rắc rối hơn, bởi
vì bạn đã phức tạp rồi, và bây giờ thứ vay mượn này làm phức tạp bạn nhiều hơn.
Tôi đã nghe:
Một giám đốc điều hành doanh
nghiệp làm việc quá mức đi tới bác sĩ và được bảo rằng anh ta đã làm quá mức
nhiều thứ và phải tập luyện thể dục nhiều hơn.
"Kiếm cho bản thân ông một
cái vòng và lăn nó đi và đến văn phòng mỗi ngày, thay vì dựa vào xe hơi. Nó sẽ
tạo ra con người mới của ông," bác sĩ nói.
Thế là anh ta đi mua cái vòng
và làm điều bác sĩ đã ra lệnh. Anh ta lăn nó tới văn phòng mọi ngày, và ga ra
giữ nó trong giờ làm việc. Tuy nhiên một buổi tối, trên đường về nhà anh ta thấy
rằng chiếc vòng bị mất, và tay coi ga ra bảo anh ta rằng do một lỗi lầm nó đã bị
đưa lại cho ai đó khác. "Nhưng đừng lo thưa ông," anh ta nói.
"Chúng tôi sẽ thay thế nó miễn phí ngày mai."
Giám đốc điều hành nói,
"Mai à? Ông ngụ ý gì, ngày mai à! Làm sao tôi về nhà đêm nay?"
Nếu hiểu biết không có đó, thế
thì mọi phương pháp, thay vì trở thành sự giúp đỡ, lại trở thành chướng ngại.
Và nếu hiểu biết không có đó và
bạn bắt đầu nhìn qua mắt tôi, mắt bạn sẽ không dừng nhìn đâu. Chúng sẽ cứ nhìn
qua mắt tôi. Điều đó sẽ là phức tạp lớn. Giai thoại khác:
"Tôi nghe nói rằng chồng
chị lông mày bị cháy trụi trong đám cháy ở nhà phải không?" người đàn bà hỏi
bạn cô ấy.
"Vâng," lời đáp tới,
"nhưng bác sĩ kì diệu thế với anh ấy. Ông ấy thực tế đã ghép lông mày mới
lên anh ấy, lấy từ lông chân sau của chó."
"Điều đó thật tuyệt vời!"
cô bạn nói. "Anh ấy bây giờ thế nào?"
"Ồ, anh ấy cũng không quá
tệ," cô ấy nói. "Nhắc bạn nhé, anh ấy vẫn còn có chút ít vấn đề. Mọi
lúc anh ấy đi qua cột đèn anh ấy đều có vẻ ngạc nhiên."
Xem tiếp Chương 5 - Quay về Mục lục Tập 9
0 Đánh giá