Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 9)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 5. Tấn
công cuối cùng của bản ngã
Bằng việc không gắn bó với ngay
cả những quyền năng này, hạt mầm của tù túng bị phá huỷ.
Thế thì kaivalya, giải thoát,
theo sau.
Phải có việc né tránh bất kì gắn
bó nào hay tự hào về lời mời từ các thực thể siêu vật lí chịu trách nhiệm cho
các bình diện khác nhau vì điều này sẽ mang tới khả năng của sự trở lại của quỉ.
Tad vairagyatapitosh bikshaye
kaivalyam.
Bằng việc không gắn bó với ngay
cả những quyền năng này, hạt mầm của tù túng bị phá huỷ.
Thế thì kaivalya, giải thoát,
theo sau.
Rất khó không gắn bó trong thế
giới này, nhưng thậm chí còn khó hơn để không gắn bó khi thế giới tâm linh mở
cánh cửa của nó. Khó khăn của thế giới thứ hai là gấp hàng triệu lần bởi vì quyền
năng trần gian không phải là quyền năng thực. Chúng là bất lực, chúng chưa bao
giờ làm cho bạn được bằng lòng. Thực ra mọi thành đạt mới trong thế giới đều tạo
ra nhiều ham muốn hơn. Thay vì thoả mãn cho bạn nó cho tâm trí bạn vào cuộc
hành trình mới, cho nên bất kì quyền năng nào bạn đạt tới trong thế giới này, bạn
dùng nó chỉ để tạo ra ham muốn mới.
Bất kì tiền nào bạn có thể thu
thập được trong thế giới, bạn đầu tư nó để thu được nhiều tiền hơn. Thế rồi
càng nhiều tiền tới, bạn càng đầu tư nó để cho có thêm nhiều tiền nữa; và theo
cách này nó cứ tiếp diễn. Chỉ phương tiện và phương tiện và phương tiện, và
không bao giờ mục đích tới gần hơn. Cho nên ngay cả người ngu cũng trở nên nhận
biết sớm hay muộn rằng người đó đang đi trong cái vòng luẩn quẩn và dường như
không có cách nào ra khỏi nó - ngoại trừ việc vứt bỏ nó. Với người thông minh -
người nghĩ về cuộc sống của mình, thiền về nó - điều đó rất hiển nhiên.
Cho nên không gắn bó không khó
thế trong các sự việc thế gian, nhưng nó đi tới quyền năng bên trong, quyền
năng siêu linh, chúng ở gần thế với bản thể bạn và thoả mãn vô hạn thế, gần như
không thể nào mà không bị gắn bó với chúng. Nhưng nếu bạn không phải là không gắn
bó, thế thì bạn đã lại tạo ra thế giới và bạn sẽ vẫn còn ở xa, xa xôi với giải
thoát tối thượng.
Bởi vì bất kì điều gì bạn sở hữu
đều sẽ sở hữu bạn, hi sinh phải là toàn bộ, hoàn toàn toàn bộ. Bạn phải vứt bỏ
mọi thứ mà bạn có thể sở hữu - ngoại trừ bản tính trần trụi của bạn. Cái mà
không thể bị hi sinh, chỉ cái đó có thể còn lại. Cái mà có thể bị hi sinh nên bị
hi sinh.
Trong lời kinh này Patanjali
đang đòi hỏi gần như điều không thể được, nhưng điều đó nữa cũng trở thành có
thể qua hiểu biết. Có quyền năng tâm linh là rất thoả mãn, rất hài lòng, và nó
cho bạn niềm vui tinh vi của bản ngã, thuần khiết tới mức bạn không thể cảm thấy
bất kì day dứt nào trong nó. Nó chưa bao giờ làm thất vọng bạn. Trong những sự
việc thế gian có nhiều thất vọng - thực ra chẳng cái gì ngoài thất vọng. Chính
phép màu là làm sao mọi người có thể né tránh điều này. Chính phép màu là làm
sao mọi người có thể liên tục lừa dối bản thân họ và tin rằng có hi vọng nào
đó. Thế giới bên ngoài là vô vọng, nó mang định mệnh vậy rồi.
Dù bạn có thể làm ngôi nhà lớn
thế nào, dù bạn có thể trở thành quyền lực thế nào về chính trị, kinh tế, xã hội,
cái chết sẽ lấy tất cả chúng đi khỏi bạn - và không cần mấy thông minh để hiểu
điều này - nhưng quyền năng bên trong, cái chết không thể lấy được chúng đi. Chúng
ở bên ngoài cái chết. Và chúng chưa bao giờ làm thất vọng bạn. Chúng là quyền
năng của bạn, tiềm năng của bạn đi tới nở hoa. Dường như không cần phải hi sinh
chúng, không cần từ bỏ chúng, nhưng Patanjali đang nói rằng chúng cũng phải bị
từ bỏ. Bằng không bạn sẽ bắt đầu sống trong thế giới của linh ảnh - lần nữa là
trò quyền năng. Và tôn giáo không phải trò quyền năng.
Bạn không tìm kiếm bản ngã,
thay vì thế bạn đang cố tìm ra cái toàn thể; và cái toàn thể là có thể chỉ khi
mọi loại trò bản ngã bị vứt đi và được hi sinh. Khi bạn không có, Thượng đế có.
Để tôi kể cho bạn một chuyện
Sufi rất nổi tiếng, "Cái bóng linh thiêng."
Ngày xưa có một vị thánh tốt tới
mức các thiên thần phải từ trời xuống để xem người này có thể thánh thiện tới mức
nào. Vị thánh này đang đi phát tâm trong cuộc sống thường ngày như các vì sao
phát tán ánh sáng và hoa toả hương thơm, không nhận biết về việc đó. Ngày của
ông ấy có thể được tóm tắt bởi hai từ - ông ấy cho, ông ấy tha thứ - vậy mà những
từ này không bao giờ thoát ra khỏi môi ông ấy. Chúng được diễn đạt trong nụ cười
luôn nở của ông ấy, lòng tốt của ông ấy, độ lượng, và từ thiện.
Các thiên thần nói với Thượng đế,
"Thưa Trời, tặng ông ấy món quà về phép màu ạ." Thượng đế đáp,
"Hỏi xem ông ấy ao ước cái gì."
Họ tới nói với vị thánh này,
"Ông có muốn cái chạm tay của ông chữa được bệnh cho người ốm không?"
"Không," vị thánh trả
lời. "Tôi thà để Thượng đế làm điều đó."
"Ông có muốn chuyển đổi
linh hồn phạm tội và đem những trái tim lang thang trở về đường đúng
không?"
"Không, đó là sứ mệnh của
các thiên thần. Chuyển đổi không dành cho tôi."
"Ông có muốn trở thành tấm
gương về kiên nhẫn, hấp dẫn mọi người bằng vẻ rực rỡ của đức hạnh của ông, và
do vậy ca ngợi Thượng đế?"
"Không," vị thánh
đáp. "Nếu mọi người phải được hấp dẫn tới tôi, họ sẽ trở thành người lạ với
Thượng đế."
"Vậy ông ham muốn điều
gì?" các thiên thần hỏi.
"Tôi có thể ước cái gì
ư?" vị thánh vừa hỏi vừa mỉm cười. "Rằng Thượng đế cho tôi sự gia trì
của ngài, với điều đó tôi chẳng có mọi thứ rồi sao?"
Các thiên thần nói, "Ông
phải hỏi về phép màu chứ, nếu không một phép màu sẽ được đặt lên ông."
"Rất tốt," vị thánh
nói. "Vậy tôi có thể làm nhiều điều thiện mà không bao giờ biết về
nó."
Các thiên thần đâm ra lúng
túng. Họ xin tư vấn và thảo ra bản kế hoạch sau: mọi lúc cái bóng của vị thánh
đều rơi xuống đất đằng sau hay bên cạnh ông ấy, để cho ông ấy không thể thấy được
nó, nó sẽ có quyền năng chữa lành bệnh, làm dịu cơn đau, và làm khuây khoả nỗi
buồn.
Khi vị thánh này bước đi, cái
bóng của ông ấy, trải ra trên đất ở bên cạnh hay sau ông ấy, làm cho mọi con đường
khô cằn thành xanh tươi, làm cho cây cỏ héo nở hoa, đem nước sạch tới cho những
dòng suối khô cạn, mầu hồng hào cho trẻ con xanh xao, và niềm vui tới cho những
đàn ông và đàn bà bất hạnh.
Vị thánh này đơn giản đi trong
cuộc sống đời thường của mình, lan toả đức hạnh như các vì sao phát tán ánh
sáng và hoa toả hương thơm, không nhận biết về điều đó. Mọi người, kính trọng sự
khiêm tốn của ông ấy, theo ông ấy một cách im lặng, không bao giờ nói với ông ấy
về phép màu của ông ấy. Chẳng mấy chốc họ thậm chí quên cả tên của ông ấy, và gọi
ông ấy là "Cái bóng linh thiêng."
Đây là điều tối thượng: người
ta phải trở thành cái bóng linh thiêng, chỉ là cái bóng của Thượng đế. Đây là
cuộc cách mạng vĩ đại nhất có thể xảy ra cho con người: di chuyển của trung
tâm. Bạn không còn là trung tâm riêng của bạn; Thượng đế trở thành trung tâm của
bạn. Bạn sống như cái bóng của ngài. Bạn không quyền năng, bởi vì bạn không có
trung tâm nào để mà có quyền năng. Bạn không đức hạnh; bạn không có trung tâm
nào để mà đức hạnh. Bạn thậm chí không tôn giáo; bạn không có trung tâm nào để
có tính tôn giáo. Bạn đơn giản không có, sự trống rỗng vô cùng, không có rào chắn
và khối chắn, cho nên điều thiêng liêng có thể tuôn chảy qua bạn không bị cản
trở, không bị diễn giải, không bị động chạm - cho nên điều thiêng liêng có thể
tuôn chảy qua bạn như là ngài hiện hữu, không phải như bạn muốn ngài hiện hữu.
Ngài không đi qua trung tâm của bạn - không có trung tâm nào. Trung tâm bị mất.
Đây là nghĩa của lời kinh này:
rằng chung cuộc bạn phải hi sinh trung tâm của bạn để cho bạn không thể nghĩ được
dưới dạng của bản ngã lần nữa, bạn không thể thốt ra "tôi," để triệt
tiêu bản thân bạn hoàn toàn, để xoá sạch bản thân bạn hoàn toàn. Không cái gì thuộc
về bạn; ngược lại, bạn thuộc vào Thượng đế. Bạn trở thành cái bóng linh thiêng.
Khó mà quan niệm được về điều
đó bởi vì sao mà khó thế để không bị gắn bó với những thứ rác rưởi vô dụng. Bạn
cứ thu thập trong hi vọng dường như bất kì cái gì bạn tích luỹ cũng có thể hoàn
thành cho bạn. Bạn cứ tích luỹ - tri thức, tiền bạc, quyền lực, danh vọng. Bạn
liên tục chỉ tích luỹ. Cả đời bạn là việc nhồi nhét vào. Và tất nhiên nếu bạn
trở thành trọng lượng chết thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên trong điều đó. Đó là
điều bạn đã từng làm: thu thập bụi và nghĩ nó dường như là vàng.
Những cái vô giá trị trở thành
có giá trị mênh mông nếu được nhìn qua bản ngã. Bản ngã là kẻ giả mạo lớn, kẻ lừa
dối lớn. Nó cứ dối bạn, và nó cứ tạo ra ảo tưởng, mơ, phóng chiếu. Nhìn nó đi.
Nó rất tinh vi. Cách thức của nó là tinh vi và nó rất tinh ranh. Nếu bạn dừng
nó lại theo hướng này, nó chuyển sang hướng khác. Nếu bạn dừng con đường này,
nó tìm con đường khác, và theo cách săn đuổi như vậy mà bạn không thể nghĩ được
rằng con đường khác cũng là của bản ngã.
Tôi đã nghe nói về một bà già
ngã cầu thang và làm gẫy chân mình:
Bác sĩ bó bột chân gẫy trong
khuôn và cảnh báo bà ấy không được bước lên xuống cầu thang. Chung cuộc chân được
chữa sau sáu tháng và bác sĩ công bố có thể bỏ khuôn bột.
"Tôi có thể leo cầu thang
bây giờ chứ?" bà già hỏi. "Được," bác sĩ nói.
"Ồ, tôi mừng quá," bà
ấy khúc khích. "Tôi ốm vì đi lên xuống theo ống thoát nước."
Nếu bạn chắn bản ngã khỏi tới từ
cầu thang, nó tới từ đường ống thoát nước - nhưng nó tới.
Nhìn cái gọi là người tôn giáo
của bạn mà xem. Họ đã từ bỏ tất cả - nhưng họ đã không từ bỏ việc từ bỏ. Họ đã
từ bỏ tất cả; bây giờ họ đang bám lấy việc từ bỏ của họ. Việc từ bỏ đó đã trở
thành của cải của họ - đường ống thoát nước. Bây giờ họ đang trèo tới cùng bản
ngã nhưng theo cách tinh ranh và tinh vi hơn; tinh vi tới mức không chỉ người
khác bị lừa, bản thân họ cũng bị lừa.
Xem đấy. Bạn là phàm nhân; thế
rồi một ngày nào đó bạn cảm thấy thất vọng. Một ngày nào đó mọi người cảm thấy
điều đó; chẳng có gì đặc biệt trong nó. Thế thì bạn bắt đầu trở nên có tính tôn
giáo và bạn bắt đầu cảm thấy rất bản ngã về nó. Bạn đang trở nên có "tính
tôn giáo." Bạn nhìn người khác như tội nhân, phàm nhân. Bạn có tính tôn
giáo: bạn đã trở thành một sannyasin, bạn đã từ bỏ.
Cứ nhìn mà xem. Kẻ thù đã đi
vào từ cửa khác. Thế giới này sẽ không bị từ bỏ; bản ngã phải bị từ bỏ. Cho nên
người ta phải rất, rất cẩn thận không cho phép nó.
Bản ngã không thể bị kìm nén,
nhớ lấy. Nó phải đơn giản bị bay hơi - qua nhiệt của hiểu biết, qua lửa của hiểu
biết. Nếu bạn kìm nén nó, điều đó là dễ. Bạn có thể trở nên khiêm tốn, bạn có
thể trở thành giản dị, nhưng nó sẽ ẩn kín đằng sau tính giản dị của bạn.
Một người đàn bà bảo với bác sĩ
rằng cô ấy bị thuyết phục là cô ấy bị một bệnh rất nguy hiểm. Bác sĩ khuyên cô ấy
đừng ngu xuẩn thế, rằng cô ấy không thể biết được liệu cô ấy có bị nó hay không
bởi vì, "bệnh này," ông ấy nói thêm, "không mang theo nó bất tiện
gì dù là bất kì cái gì!"
Cho nên không có cách nào cho
cô ấy biết cả.
"Nhưng bác sĩ ơi," cô
ấy bảo bác sĩ, "đó đích xác là cách tôi cảm thấy - không bất tiện dù là bất
kì cái gì! Bệnh này có đó."
Bạn có thể cứ lừa bản thân bạn
và bạn có thể tìm những cách hợp lí hoá, và trên bề mặt chúng có vẻ rất hợp lí
- trên bề mặt chúng có vẻ gần như bằng chứng - nhưng nhìn vào trong chúng đi.
Và đó không phải là việc của bất
kì ai khác, nhớ lấy. Điều đó dành cho bạn nhìn. Toàn thế giới có thể nhìn nó,
nhưng nếu bạn mà không nhìn nó thì điều đó là vô dụng.
Bây giờ tâm lí học hiện đại dần
dần đang chuyển từ trị liệu cá nhân sang trị liệu nhóm, và lí do duy nhất cho
điều đó là thế này: rằng rất khó cho nhà phân tâm thuyết phục bệnh nhân, từ một
người với một người, về điều người đó làm cho bản thân mình. Về bệnh nhân, về
phức cảm của người đó, về cách hợp lí hoá của người đó, các kìm nén, về lừa dối,
sự ngu xuẩn của người đó; rất khó thuyết phục người đó từ một người sang một
người. Nhưng trong một nhóm điều đó trở thành dễ hơn bởi vì cả nhóm có thể thấy
cái ngu xuẩn, cái hiển nhiên của nó - rằng người đó đang níu bám lấy cái gì đó
và trở nên khổ một cách không cần thiết. Toàn thể nhóm có thể thấy điều đó, và
hiểu biết của cả nhóm vận hành mạnh mẽ và sâu hơn hiểu biết của một người có thể
vận hành lên bạn. Đó là lí do tại sao trị liệu nhóm đang phát triển, trị liệu một
người đang biến mất.
Trị liệu nhóm có ưu thế vô
cùng. Hai mươi người làm việc trong một nhóm: mười chín người trở nên tỉnh táo
rằng bạn đang làm cái gì đó mà bạn không muốn làm và với điều đó bạn vẫn còn
níu bám.
Một sannyasin tới tôi, một người
rất tốt, nhưng anh ta cảm thấy rất, rất hạnh phúc vì tôi đã cho anh ta cái tên
hay. Tôi cho các tên hay cho mọi người. Anh ta đã làm ra trò bản ngã từ điều
đó. Anh ta nói, "Osho ơi, thầy thật tuyệt vời. Thầy đã cho tôi cái tên hay
thế - nó đích xác đại diện cho tôi." Tên của bạn không đại diện cho bạn.
Đây là hi vọng của tôi, không phải thực tại. Đây là giấc mơ của tôi, không phải
là thực tại. Tôi đã gọi sannyasin đó là "Satyananda" - phúc lạc nảy
sinh từ kinh nghiệm về chân lí. Hmm?... đó là điều tối thượng. Nhưng anh ta
nói, "Osho ơi, 'Satyananda' - thầy đã đích xác, đích xác có được tôi. Tôi
bị ấn tượng thế bởi hiểu biết của thầy."
Bây giờ tôi trở nên tỉnh táo rằng
điều này đã là rất, rất sai. Nó đã là hiểu lầm. Tôi sẽ không cho anh ta cái tên
này. Tôi muốn kéo anh ta xuống từ sự phởn chí của anh ta, cho nên sau vài phút
anh ta bắt đầu nói, "Tôi không muốn giận, tham, thế này thế nọ; những điều
này toàn tính thú vật"; tôi nói, "Đừng là kẻ hèn." Ngay lập tức
anh ta bùng ra: "Hèn à? Thầy gọi tôi là đồ hèn à?" Anh gần như sẵn
sàng đánh tôi, la lên - hoàn toàn quên mất về satyananda - và anh ta bắt đầu tự
bênh vực mình. "Sao thầy đã gọi tôi là đồ hèn? Tôi không phải là đồ
hèn." Và tôi bảo anh ta, "Nếu bạn không phải là đồ hèn, thế thì sao bạn
bênh vực? Thế thì đơn giản bạn có thể nói, 'Thầy sai.' Hay thậm chí điều đó là
không được cần nữa. Bạn không phải là đồ hèn; sao bạn lo nghĩ về điều đó? Sao bạn
phát nóng đỏ lên thế? Sao bạn la lên choe choé hết cỡ giọng? Sao bạn phát điên
lên thế? Tôi phải đã chạm tới cái gì đó."
Bây giờ mọi người đang hiện diện
trở nên nhận biết rằng người này đang bênh vực cái gì đó, và bênh vực rất cuồng
nhiệt; nhưng duy nhất anh ta không thể thấy được điều đó.
Trong một nhóm, nếu bạn làm việc
một thời gian lâu, dần dần bạn phải trở nên nhận biết rằng cả nhóm đang nhìn điều
bạn làm cái gì đó ngu xuẩn, đần độn, mâu thuẫn với ước muốn riêng của bạn - chống
lại việc hoàn thành riêng của bạn, chống lại trưởng thành riêng của bạn. Bạn
đang níu bám lấy bệnh và bạn cứ nói, "Tôi muốn gạt bỏ nó."
Gần như mọi người đều biết bạn
đang làm sai ở đâu - ngoại trừ bạn. Mọi người đều biết rằng bạn là một kẻ bản
ngã - ngoại trừ bạn. Chỉ bạn mới nghĩ bạn là người khiêm tốn, người đơn giản. Mọi
người đều biết phức tạp của bạn. Mọi người đều biết mù quáng gấp đôi của bạn. Mọi
người đều biết cái điên của bạn trừ bạn. Bạn cứ bênh vực điều đó. Và bởi vì lịch
sự, xã giao, hình thức trong xã hội mà không ai sẽ nói với bạn. Do đó, nhóm là
có ích - vì nó sẽ không lịch sự. Nó sẽ thẳng thắn. Và khi nhiều người như vậy
nói rằng đây là vấn đề của bạn, và chỉ ra nó và day lấy nó, và dí ngón tay của
họ vào vết thương của bạn và điều đó gây đau... Rất khó làm cho bạn tỉnh táo, từ
cá nhân sang cá nhân bởi vì bạn có thể nghĩ người này có thể sai, nhưng hai mươi
người sao? Khả năng của hai mươi người bị sai là ít, và bạn phải rơi lại vào bản
thân bạn và xem vấn đề của nó.
Đó là lí do tại sao Phật đã tạo
ra sangha lớn, một nhóm lớn các sư - mười nghìn sư. Đó là thực nghiệm trị liệu
nhóm đầu tiên. Nó đã là thực nghiệm lớn.
Đó là điều tôi đang làm. Mười
sáu nghìn sannyasins - một trong những thực nghiệm trong trị liệu. Một cộng đồng,
một công xã, trong đó bạn phải trở nên nhận biết bởi vì, bằng không, bạn sẽ
không là một phần của công xã này, nơi mọi người đều hiểu và nhìn sai lỗi của bạn
và chỉ nó cho bạn. Bởi vì sannyasins không được ngụ ý là lịch sự hay hình thức.
Không có kiểu rác rưởi đó. Sannyasin ở đây để biến đổi bản thân mình và trở
thành một tình huống cho sự biến đổi của người khác.
Nhìn đấy, bất kì khi nào ai đó
chỉ ra lỗi nào đó về bạn, đừng bực mình. Điều đó sẽ không giúp cho bạn. Đừng
phát điên. Điều đó sẽ không giúp gì cho bạn. Cố thấy ra vấn đề đi. Có thể người
khác là đúng; và có nhiều khả năng cho người khác là đúng bởi vì người đó vô tư
thế với bạn, người đó xa xôi với bạn thế. Người đó không được tham dự vào trong
bạn. Bao giờ cũng nghe mọi người, điều họ nói về bạn. Chín mươi chín phần trăm
họ sẽ đúng; chỉ có một phần trăm khả năng họ có thể sai. Bằng không thì họ
không sai. Làm sao họ có thể sai được, bởi vì họ có cái nhìn vô tư về bạn?
Đó là lí do tại sao thầy được cần:
để chỉ ra cho bạn vết thương của bạn. Và điều đó là có thể chỉ nếu bạn ở trong
kính trọng sâu sắc và tin cậy. Nếu bạn giận và bạn bắt đầu tranh đấu, thế thì
không có tin cậy và không có kính trọng. Nếu bạn ở đây để bênh vực cho ốm yếu
và bệnh tật của bạn, thế thì đó là dành cho bạn - đừng ở đây. Phỏng có ích gì
mà phí thời gian của bạn ở đây?
Nếu tôi nói rằng bạn là kẻ hèn
và bạn không thể thấy được vấn đề, thay vì bạn phải tranh đấu và chứng minh cho
tôi rằng bạn không vậy, thế thì đơn giản không có vấn đề gì về việc ở đây cả. Mối
quan hệ là kết thúc với tôi. Bây giờ tôi không thể có ích cho bạn được. Khi tôi
nói cái gì đó cho bạn, bạn phải nhìn vào trong sự kiện này. Tại sao tôi gọi bạn
là đồ hèn? Không có đầu tư nào với bạn, và tôi đã không đầu tư bất kì cái gì
vào sự hèn nhát của bạn. Tôi đơn giản nói vậy bởi vì từ bi, bởi vì tôi thấy ốm
yếu có đó. Và chừng nào bạn còn chưa biết nó, chừng nào nó còn chưa được chẩn
đoán, làm sao bạn sẽ gạt bỏ nó được?
Nếu bác sĩ để tay bắt mạch bạn
và nói rằng bạn bị sốt và bạn nhảy lên ông ấy và bắt đầu đánh, "Ông nói
cái gì vậy? Làm sao tôi có thể bị sốt bao giờ được? Không, ông sai rồi, tôi
hoàn toàn mạnh khoẻ," thế thì tại sao ngay chỗ đầu tiên bạn đã đi tới bác
sĩ? Chỉ để có được chứng nhận về mạnh khoẻ sao?
Bạn ở đây - nhớ điều đó - bạn ở
đây không phải để được thừa nhận về ốm yếu của bạn và chứng nhận rằng chúng
không tồn tại. Bạn ở đây để được chẩn đoán, được giải phẫu - bị phá huỷ - để
cho bản tính thực của bạn có thể nảy sinh, nở hoa. Nhưng nếu bạn bênh vực, thế
thì điều đó là dành cho bạn bênh vực. Nó không phải là việc của tôi; bênh vực
nó đi. Nhưng thế thì bạn sẽ khổ. Thế thì đừng tới và bảo tôi, "Tôi khổ
quá, tôi căng thẳng quá."
Từ thế gian rất khó đi vào
trong bởi vì bên trong bạn đã che giấu ốm yếu và bệnh tật. Chúng buộc bạn đi
ra. Đó là cách làm trệch chú ý. Đó là lí do tại sao nhiều thầy thế đã từng dạy
bạn, "Đi vào trong đi. Biết lấy bản thân ông,"nhưng bạn chưa bao giờ
đi tới đó. Bạn nói về nó, bạn đọc về nó, bạn đánh giá cao ý tưởng này, nhưng bạn
chưa bao giờ đi vào. Bởi vì trong bạn chỉ có bóng tối và vết thương và bệnh tật.
Bạn đã che giấu mọi thứ không tốt, không mạnh khoẻ cho bạn. Ngược lại, bạn đã bảo
vệ chúng thay vì phá huỷ chúng. Bây giờ bạn mở cửa... và bạn bắt đầu cảm thấy
hôi thế, bẩn thế, xấu thế, địa ngục mở ra. Bạn lập tức đóng cửa lại và bạn bắt
đầu nghĩ, "Vấn đề là gì?"
Phật, Jesus, Krishna, tất cả họ
đều đã từng dạy, "Đi vào trong và ông sẽ cực kì phúc lạc, phúc lạc vĩnh hằng";
nhưng bạn mở cửa và bạn đi vào trong ác mộng. Ác mộng này được tạo ra bởi kìm
nén của bạn. Trên bề mặt bạn đơn giản; sâu bên dưới bạn rất phức tạp. Trên bề mặt
bạn có khuôn mặt của người rất hồn nhiên; sâu bên dưới bạn rất xấu.
Bởi vì "tính kìm nén"
đó bạn không thể nhìn vào bên trong được và bạn phải liên tục chuyển hướng bản
thân bạn vào cái gì đó, nghe radio, xem ti vi, đọc báo, đi gặp bạn bè. Chỉ phí
thời gian ở đâu đó cho tới khi bạn rơi vào giấc ngủ. Khoảnh khắc bạn thức dậy bạn
bắt đầu chạy lần nữa. Bạn đang chạy từ đâu? Bạn đang chạy khỏi bản thân bạn.
Cho bản thân bạn không gian để
nhìn bản thể của bạn đi; thế thì đột nhiên bạn sẽ thấy rằng không có gắn bó với
mọi sự. Làm sao nó có thể vậy? Điều đó là ngớ ngẩn.
Tôi đã nghe một chuyện rất hay,
chuyện Sufi, "Cửa Vàng."
Hai người cầu nguyện, và đi những
con đường tách rời của họ. Một người thu thập của cải và quyền lực, mọi người
nói anh ta nổi tiếng, nhưng không có an bình trong anh ta. Người kia tìm thấy
trái tim con người - toả sáng như ngọn đèn ngay cả trong bóng tối của nỗi sợ bí
mật riêng của họ. Anh ta nữa cũng đã tìm ra giầu có và quyền lực; và của cải của
anh ta, quyền lực của anh ta, là tình yêu. Một cách đơn giản, tốt bụng, dịu
dàng khi anh ta chạm tới mọi người xung quanh với mọi sự giầu có và quyền năng
của tình yêu này, ánh sáng bên trong rạng ngời và chiếu sáng với lòng dũng cảm
và an bình.
Cả hai người này một hôm đứng
trước cánh cửa vàng mà mọi người đều phải đi qua để tới cuộc sống lớn lao hơn ở
cõi bên kia. Thiên thần trong linh hồn của từng người hỏi, "Anh mang cái
gì đi cùng anh? Anh có cái gì để cho?"...
Thượng đế bao giờ cũng hỏi,
"Con đem cái gì đi cùng con? Con có cái gì để cho?" Thượng đế liên tục
cho bạn, nhưng chung cuộc, ngày cuối cùng trước khi bạn đi vào trong điện thờ
bên trong nhất của ngài, ngài hỏi, "Bây giờ, con đã đem cái gì tới cho ta?
Món quà của con cho ta là gì?"
... Người nổi tiếng kể lại chi
tiết cách khai thác của anh ta. Tại sao, đã không có tận cùng về những người
anh ta biết, và chỗ anh ta đã ở, và những thứ anh ta đã làm - và các thứ anh ta
đã tích luỹ.
Nhưng thiên thần trả lời,
"Những điều này là không chấp nhận được. Những điều này mà anh đã làm, anh
đã làm cho bản thân anh. Ta không thấy tình yêu trong chúng"...
Nếu có bản ngã ở đó thì không
thể có tình yêu được. Nhớ điều này. Tôi sẽ thảo luận nó về sau, bởi vì nó là một
trong những điều quan trọng nhất: nếu có bản ngã ở đó không thể có tình yêu.
... Và người nổi tiếng chìm xuống
bên ngoài cổng vàng và khóc...
Lần đầu tiên anh ta có thể thấy
toàn thể cái vô tích sự của mọi nỗ lực của anh ta. Nó gần như là giấc mơ đã
trôi qua và tay anh ta trống rỗng. Nếu bạn quá đầy các thứ, ngày này hay ngày
khác bạn sẽ thấy tay bạn trống rỗng. Nó là chất liệu mơ mà bạn đã mang trong
tay mình; chúng bao giờ cũng trống rỗng. Bạn chỉ mơ rằng cái gì đó có đó. Bởi
vì bạn sợ trống rỗng, bạn đã phóng chiếu cái gì đó, bạn đã tin. Bạn chưa bao giờ
nhìn sâu liệu thực sự nó có đó hay không.
... Và người nổi tiếng chìm xuống
bên ngoài cổng vàng và khóc. Anh ta đã quá bận rộn không thể tốt bụng được...
Quá bận rộn không thể yêu được,
quá tham gia vào bản thân mình, quá quan tâm với những thứ vô tích sự để không
quan tâm được tới điều bản chất.
... Thế rồi thiên thần trong
linh hồn của người kia hỏi, "Còn anh mang cái gì? Anh có gì để cho?"
Và anh ta đáp, nói, "Chẳng
ai biết tên tôi. Họ gọi tôi là kẻ lang thang, tay mơ. Tôi chỉ có chút ít ánh
sáng trong tim tôi, và cái mà tôi có, tôi đã chia sẻ với linh hồn của mọi người"...
Người thực trông như tay mơ
trong thế giới này của những người điên. Bao giờ các hiền nhân cũng được biết tới
là kẻ lang thang, tay mơ, nhà thơ, tưởng tượng, sống ở đâu đó, kẻ ăn hoa sen, kẻ
nhìn rốn. Những kiểu nhãn này đã được trao cho những người thực bởi vì thế gian
thuộc về người giấy. Họ không thực. Người giấy, bất kì khi nào họ bắt gặp một
người thực, đều gọi người này là "tay mơ," "nhà thơ." Đó là
cách của họ để kết án người này, và đó là cách của họ để tự bảo vệ họ.
... Và anh ta trả lời, nói,
" Chẳng ai biết tên tôi. Họ gọi tôi là kẻ lang thang, tay mơ. Tôi chỉ có
chút ít ánh sáng trong tim tôi - không gì khác, chỉ chút ít ánh sáng trong tim
tôi - và cái mà tôi có, tôi đã chia sẻ với linh hồn của mọi người."
Thế rồi thiên thần nói, "Ồ,
một người được ân huệ, anh có món quà lớn nhất trong mọi thứ rồi. Nó là tình
yêu. Bao giờ và bao giờ cũng vậy, có đủ và thừa. Vào đi"...
Đó là cái đẹp của tình yêu: bạn
càng cho nhiều, bạn càng có nó nhiều. Để điều này là tiêu chí trong cuộc đời bạn:
đừng tích luỹ cái mà bằng việc cho đi sẽ biến mất; chỉ tích luỹ cái mà bằng việc
cho đi sẽ tích luỹ lại. Chỉ tích luỹ cái mà bằng việc chia sẻ sẽ tăng lên và
phát triển. Cái đó là xứng đáng: cái mà bạn có thể chia sẻ và bởi chính việc
chia sẻ nó phát triển và bạn có nhiều hơn trước đây.
... " Bao giờ và bao giờ
cũng vậy, có đủ và thừa. Vào đi."
Thế rồi người lang thang nói,
"Nhưng trước hết để tôi cho người anh tôi phương sách phụ, để hai chúng
tôi có thể cùng bước qua cánh cửa này."
Thiên thần im lặng; trong khoảnh
khắc đó một ánh sáng lớn toả quanh người lang thang đơn giản như chiếc áo khoác
toả sáng, bao bọc cả người đó và bạn anh ta.
Cánh cửa vàng mở ra và họ cùng
nhau bước qua nó.
Anh ta đã chia sẻ tại chính khoảnh
khắc cuối cùng nữa. Đây là giầu có thực. Người keo kiệt không bao giờ giầu; nếu
bạn bị gắn bó với đồ vật trong thế giới, bạn không giầu. Giầu có nảy sinh từ
trái tim. Giầu có là phẩm chất của trái tim, toả sáng bằng tình yêu.
Một trong những nhà thơ vĩ đại
nhất của Ấn Độ, Rabindranath Tagore, đã viết một bài thơ, “Người yêu của trái
tim tôi." Về bản chất, bài thơ này ngụ ý điều này:
Một hôm trong một làng nhỏ ở
Bengal một người đàn bà khổ hạnh từ nhà hàng xóm sang gặp tôi...
Và đây không chỉ là bài thơ; nó
dựa trên một sự vụ thực.
... Cô ấy có tên là Sarvakhipi,
cái tên được dân làng cho cô ấy, nghĩa của nó là "người đàn bà điên về mọi
thứ"...
Sarvakhipi: người điên về mọi
thứ. Cô ấy điên không chỉ trong một thứ mà trong mọi thứ cô ấy đều điên - điên
tuyệt đối.
... Cô ấy chiếu đôi mắt như sao
lên mặt tôi và làm cho tôi giật mình bởi câu hỏi: "Khi nào ông tới gặp em
dưới gốc cây?" Hiển nhiên cô ấy thương hại tôi, người sống, theo cô ấy, bị
cầm tù sau những bức tường, bị trục xuất khỏi chỗ gặp gỡ lớn lao với tất cả,
nơi cô ấy có chỗ cư ngụ của mình.
Ngay khoảnh khắc đó, người làm
vườn của tôi tới với chiếc rổ, và khi người đàn bà này hiểu rằng hoa trong bình
trên bàn của tôi sẽ bị vứt đi để dành chỗ cho hoa tươi, cô ấy có vẻ bị đau đớn
và nói với tôi, "Ông bao giờ cũng mắc mứu vào đọc và viết. Ông không
nhìn." Thế rồi cô ấy cầm những đoá hoa bị bỏ đi trong lòng bàn tay, hôn
chúng, và chạm trán vào chúng, và cung kính lầm rầm với bản thân mình,
"Người yêu của trái tim tôi."
Tôi cảm thấy rằng người đàn bà
này, trong cách nhìn thẳng của cô ấy về nhân cách vô hạn trong trái tim của mọi
thứ, đã biểu thị đúng tâm linh của phương Đông.
Tình yêu là linh hồn của phương
Đông. Tình yêu là linh hồn của con người. Tình yêu là linh hồn của Thượng đế.
Tình yêu là giầu có duy nhất có đó, hạnh phúc duy nhất có đó.
Bây giờ, nếu bạn bị gắn bó với
mọi vật, bạn không thể là người yêu được. Chỉ người không gắn bó mới có thể
nâng bản thân mình lên hướng tới bầu trời kia mà chúng ta gọi là tình yêu. Có
nhiều hiểu lầm về nó. Những người từ bỏ thế giới và trở nên bị tách rời gần như
đồng thời trở thành vô tình yêu nữa; thế thì cái gì đó đã đi sai. Bởi vì tình
yêu là tiêu chí, chính thử nghiệm, hòn đá thử vàng. Nếu không, gắn bó của bạn với
thế giới làm cho bạn thành vô tình yêu, cái gì đó đã trở nên chua ra. Không gắn
bó của bạn là không đúng, không đích thực, không thực. Nó là giả. Bởi vì bạn sợ
tình yêu, điều đó chỉ ra bạn sợ bị gắn bó, cho nên bạn né tránh mọi tình huống
nơi tình yêu có thể nở hoa - bởi vì sâu bên dưới bạn sợ rằng nếu tình yêu nở
hoa bạn sẽ lại trở nên bị gắn bó.
Đó là lí do tại sao cái gọi là
các mahatmas sợ yêu nhiều thế. Họ sẽ không ở một chỗ trong hơn ba ngày. Tại sao
sợ nhiều thế? Bởi vì nếu bạn vẫn còn ở một chỗ trong nhiều ngày hơn, bạn sẽ bắt
đầu cảm thấy yêu mọi người. Ai đó sẽ tới mọi ngày để cọ chân bạn, và bạn sẽ bắt
đầu cảm thấy yêu người đó. Ai đó sẽ mang thức ăn cho bạn mọi ngày, và bạn sẽ bắt
đầu yêu cô ấy. Sự thương mến nào đó sẽ nảy sinh, và sợ bị gắn bó lần nữa: di
chuyển đi trước khi bạn trở nên bị gắn bó.
Cái gọi là những người không gắn
bó này đơn giản sợ mọi người. Họ sống trong hoảng hốt sâu sắc. Họ không bao giờ
có thể chạm tới cốt lõi thực của cuộc sống, bởi vì nó bao giờ cũng được chạm tới
bởi tình yêu.
Nhớ lấy, nếu không gắn bó của bạn
với mọi thứ là thực, đã bắt nguồn từ hiểu biết, đã phát triển lên từ nhận biết,
bạn sẽ trở thành đáng yêu hơn. Bởi vì cùng năng lượng đó đã tham gia vào gắn bó
sẽ được thoát ra. Nó sẽ đi đâu? Bạn sẽ có nhiều năng lượng hơn để sử dụng. Gắn
bó không phải là yêu. Nó là trò bản ngã - sở hữu, chi phối, thao túng. Nó là bạo
hành; nó không phải là yêu. Khi năng lượng này được bớt căng thẳng, đột nhiên bạn
có nhiều năng lượng hơn qua đó để yêu. Người thực sự không gắn bó tràn đầy tình
yêu, và bao giờ và bao giờ người đó cũng có ngày càng nhiều để cho, và bao giờ
người đó cũng liên tục tìm ra nguồn mới của tình yêu. Cội nguồn của người đó là
vô hạn.
"Bằng việc không gắn bó với
ngay cả những quyền năng này..." Và không gắn bó tối thượng tới khi bạn đã
đạt tới phép màu nào đó, siddhis, quyền năng, khi bạn có thể làm mọi thứ - những
thứ là huyền bí, những thứ không thể tin được. Nếu bạn trở nên gắn bó với
chúng, sớm hay muộn bạn sẽ trở lại trong thế giới lần nữa. Thận trọng đi. Nó là
cuộc tấn công cuối cùng của bản ngã lên bạn; đừng bị bắt. Bản ngã đang tung cái
lưới cuối cùng của nó lên bạn.
"Bằng việc không gắn bó với
ngay cả những quyền năng này, hạt mầm của tù túng bị phá huỷ." Hạt mầm của
tù túng là gắn bó. Và hạt mầm của giải thoát là tình yêu. Và chúng giống nhau
làm sao. Chúng là đối lập xuyên tâm: gắn bó là vô tình yêu; yêu bao giờ cũng không
gắn bó. Khác biệt là gì?
Bạn yêu người đàn bà hay đàn
ông và bạn cảm thấy bị gắn bó. Tại sao bạn cảm thấy bị gắn bó? Gắn bó nghĩa là
ngày mai bạn cũng sẽ muốn có người đàn bà này cùng bạn, có vậy thôi. Ngày mai
và lại ngày kia bạn sẽ muốn có người đàn bà này trong sở hữu của bạn. Điều đó
đơn giản chỉ ra bạn đã không có khả năng yêu hôm nay; bằng không ngày mai không
bao giờ bước vào. Ai bận tâm về ngày mai? Ai biết về ngày mai? Ngày mai chưa
bao giờ tới. Nó chỉ đi vào trong tâm trí cái đã không sống hôm nay. Bạn đã
không yêu người đàn bà này hôm nay, cho nên bạn chờ đợi ngày mai tới để cho bạn
có thể yêu. Tình yêu của bạn là không đầy đủ, không kết thúc. Với tình yêu
không kết thúc đó, gắn bó nảy sinh. Thế thì nó là tự nhiên, logic. Bạn đang tô
vẽ và tô vẽ là không đầy đủ; bạn sẽ muốn có giấy vẽ ngày mai nữa, để làm đầy đủ
nó.
Có luật rất sâu trong cuộc sống:
nó muốn làm đầy đủ mọi thứ. Nụ muốn thành hoa; hạt mầm muốn trở thành chồi.
Mọi thứ đều di chuyển tới việc
hoàn thành, để cho bất kì cái gì bạn bỏ lại không đầy đủ đều trở thành ham muốn
trong tâm trí và nói, "Sở hữu người đàn bà này đi. Mình vẫn chưa yêu; mình
vẫn chưa du hành thông suốt qua bản thể cô ấy. Vẫn còn nhiều lãnh thổ chưa biết
cần được thực tại hoá đang có đó - nhiều bài ca của bản thể và nhiều điệu vũ được
nhảy." Gắn bó nảy sinh. Ngày mai được cần tới, ngày kia được cần tới,
tương lai được cần tới. Và nếu bạn thực sự không có khả năng sống trong hiện tại,
thế thì cuộc sống tương lai cũng được cần tới, và mọi người liên tục hứa hẹn với
nhau, "Chúng mình sẽ vẫn còn là vợ chồng trong kiếp tương lai nữa."
Điều đó đơn giản chỉ ra những người này đã trở thành tuyệt đối không có khả
năng sống. Bằng không ngày này là đủ cho bản thân nó.
Khoảnh khắc này, nếu bạn làm đầy
đủ tình yêu của bạn, nếu bạn đã yêu với trái tim tràn đầy của bạn - toàn bộ, được
buông xuôi, bị tan biến trong nó; bạn đã không giữ lại bất kì cái gì - thế thì
ý tưởng về ngày mai không bao giờ nảy sinh. Ý tưởng về ngày mai không thể nào nảy
sinh được. Nó bao giờ cũng tới khi cái gì đó không được hoàn thành; thế thì bạn
khao khát về tương lai. Nếu bạn đã yêu người đàn bà của bạn hôm nay và cái chết
tới, bạn sẽ chấp nhận điều đó. Hay, nếu người đàn bà rơi vào tình yêu với ai đó
khác, bạn sẽ nói lời chia tay - buồn, nhưng không khổ. Và buồn có cái đẹp, và
khổ là xấu. Buồn, không phải bởi vì gắn bó; buồn bởi vì tình yêu của bạn vẫn có
đó nảy sinh trong bạn và người này đang đi xa, người có thể đã hiểu nó. Buồn
nhưng được hoàn thành. Không có phàn nàn, không bực tức.
Nhưng nếu bạn đã yêu một cách
toàn bộ điều này chưa bao giờ xảy ra, rằng người đàn bà có thể đi hay người đàn
ông có thể đi. Nếu bạn đã yêu một cách toàn bộ điều đó là không thể được, bởi
vì tình yêu toàn bộ đó thoả mãn sâu sắc thế. Người ta thậm chí không thể nghĩ về
người khác nào đó. Không thể nào mơ dược về người khác. Mơ nảy sinh chỉ bởi vì
không thoả mãn với người này. Bạn nghĩ tới người đàn bà khác bởi vì mối quan hệ
với người đàn bà riêng của bạn đã không phải là mối quan hệ thoả mãn. Bạn nghĩ
tới người đàn ông khác bởi vì tâm trí muốn rót bản thân nó ra và điều này đã
không xảy ra trong mối quan hệ này. Cho nên tâm trí cứ lang thang khắp chốn. Bất
kì người đàn bà nào đi qua đường, bạn bắt đầu cảm thấy yêu cô ta, hay với đàn
ông.
Và nếu tình yêu của bạn đã trở
thành nản chí nhiều tới mức bạn không thể hình dung được bây giờ rằng có thể
yêu bất kì người nào, bạn bắt đầu yêu chó và mèo. Dường như ít phức tạp hơn -
Alok phải làm bản ghi chép về điều đó. Dường như ít phức tạp hơn.
Yêu chó là rất đơn giản... Yêu
mèo có chút ít khó hơn. Đó là lí do tại sao đàn ông gọi đàn bà là
"mèo." Mèo ít dự đoán được hơn chó, thông minh hơn chó - có tâm trí
riêng của nó. Bạn có thể đá chó và nó sẽ quay lại; bạn đá mèo, nó sẽ không tới
nữa. Được kết thúc luôn. Bao giờ cũng sẵn sàng li dị.
Mọi người rơi vào tình yêu với
con vật. Bất hạnh làm sao. Tôi không nói đừng yêu con vật; tôi đang nói đừng
làm chúng thành thứ thay thế cho con người. Bạn nên yêu con người sâu sắc tới mức
tình yêu của bạn bắt đầu tràn ngập và nó đạt tới con vật nữa. Thế thì nó là
khác toàn bộ. Thế thì nó đạt tới cây cối nữa. Thế thì nó là khác toàn bộ. Với
đá cũng vậy, bởi vì bạn cứ tràn ngập. Và cội nguồn vô hạn của tình yêu, không
ai có thể kiềm chế được tình yêu của bạn. Nó cứ tràn ngập, tràn ngập, tràn ngập.
Thế thì nó đạt tới con vật; thế thì nó có phẩm chất khác toàn bộ cho nó.
Nhưng các cánh cửa với con người
bị đóng lại và bạn phải tìm ai đó để yêu, bằng không bạn cảm thấy rất chán nản,
mối quan hệ được cần tới, thế thì bạn tạo ra quan hệ với chó, mèo.
Ngay cả điều đó nữa cũng thỉnh
thoảng chứng minh là không thoả mãn, bởi vì chó là người, mèo là người - chúng
cũng có ý thức hệ riêng của chúng, ý tưởng riêng của chúng, và chúng muốn làm
việc của chúng. Không chó nào có đó để hoàn thành ham muốn của bạn. Bạn có thể
nghĩ trong khi bạn đem chó đi dạo rằng bạn đã thuần hoá con chó này, rằng bạn sở
hữu con chó này, bởi vì bạn chưa bao giờ hỏi con chó nó nghĩ gì. Nó nghĩ nó sở
hữu bạn, và nó thuần hoá con người này. Tôi đã nghe chó nói chuyện với nhau.
Khi yêu trở thành khó ngay cả để
yêu con vật, thế thì mọi người bắt đầu yêu đồ vật - nhà cửa, xe hơi, xe máy. Và
họ trở thành quá lãng mạn về những điều này.
Tôi đã thấy một người, người đó
thường sống ngay trước nhà tôi. Anh ta yêu chiếc xe máy nhiều tới mức tôi đã thấy
anh ta lau chiếc xe gần như theo cách lãng mạn - cứ như anh ta lau người đàn bà
của mình. Nhìn phía bên nọ bên kia, và cảm thấy hạnh phúc thế. Và anh ta sẽ
không bao giờ dùng nó bởi vì nó có thể bị bẩn. Anh ta sẽ cứ đi cái xe cũ của
mình. Tôi bảo anh ta nhiều lần, "Anh làm gì vậy? Anh có chiếc xe máy đẹp
thế.' Anh ta nói, "Nó vậy, nhưng có khả năng mưa tới. Ông thấy không? Mây
kia kìa." Hay thậm chí trời quá nóng và chiếc xe của anh ta có thể mất sự
bóng loáng của nó. Không, tôi chưa bao giờ thấy anh ta dùng nó. Anh ta đơn giản
lau nó, chăm sóc nó. Chiếc xe là người yêu.
Điều này là thoái hoá của tâm
thức con người. Bạn càng trở nên gắn bó nhiều, bạn càng thoái hoá nhiều; càng
ít gắn bó, bạn vươn lên, soải cánh lên càng cao hơn.
Và tới một khoảnh khắc
Patanjali đang nói tới khi quyền năng tâm linh xảy ra cho bạn. Nhớ lấy, đừng bị
gắn bó với chúng, bởi vì chúng thực sự đẹp, rất đáp ứng. Bạn sẽ muốn sở hữu
chúng. Nhiều người trở nên quan tâm tới yoga không phải bởi vì yoga, không phải
bởi vì kaivalya, giải thoát, nhưng chỉ bởi vì vibhutis, siddhis. Họ học yoga, họ
đi tới các thầy - họ muốn làm phép màu.
"Bằng việc không gắn bó với
ngay cả những quyền năng này, hạt mầm của tù túng bị phá huỷ." Đây là khả
năng cuối cùng của việc bị bắt vào tù túng lần nữa. Nếu bạn có thể vượt qua điều
này, hạt mầm bị thiêu cháy.
"Thế thì kaivalya theo
sau" - thế thì giải thoát theo sau. Thế thì bạn là tự do toàn bộ - tự do,
tuyệt đối tự do - không bị gắn bó vào bất kì cái gì và tràn đầy tình yêu, mưa
rào tình yêu của bạn lên toàn thể sự tồn tại... phúc lành cho sự tồn tại và cho
bản thân bạn, một ân huệ.
Nhưng người ta phải tỉnh táo
trên từng bước. Tâm trí tinh ranh. Và bạn có thể nghĩ, "Vâng, khi phép màu
tới mình sẽ không bị gắn bó với chúng." Nghĩ lại đi. Bạn sẽ thấy trong bản
thân bạn ở đâu đó ham muốn đang làm việc, "Để cho chúng tới, thế rồi chúng
ta sẽ thấy. Trước hết để chúng tới đã." Ai bận tâm về kaivalya, giải
thoát? Dường như không giống mục đích. Chỉ để được giải thoát, tự do sao? Phỏng
có ích gì trong nó?
Mọi người tới tôi và họ nói,
"Chúng tôi sẽ được gì từ thiền?" Tôi nói, "Nhiều thiền
hơn." Họ nói, "Nhưng phỏng có ích gì? An bình sao? An bình là được,
nhưng chúng tôi được quyền năng thực gì từ nó?
An bình không giống như mục
đích. Quyền năng - cái gì đó mà bạn có thể làm, cái gì đó qua đó bạn có thể chứng
minh. Tôi đã nghe một giai thoại, một giai thoại rất hay.
"Ông nói cho tôi, người Cơ
đốc giáo các ông kiếm tiền ở đâu để xây dựng nhà thờ?" một giáo sĩ hỏi bạn
ông ta.
"Thế này, Abe, ông thấy đấy,
người Cơ đốc giáo chúng tôi có một hệ thống gọi là Xưng tội. Bất kì chỗ nào bất
kì ai làm cái gì đó sai, người đó đều đi tới nhà thờ, xưng tội của mình, để
chút tiền vào hộp công đức, và được tha thứ; và theo cách này chúng tôi có thể
thu được số lớn tiền mặt."
"Thực thế à, hệ thống tuyệt
vời làm sao. Có thể chúng tôi cũng thích nghi nó để dùng cho giáo đường của
chúng tôi. Nhưng ông cho tôi dự cùng với ông tối nay đi để cho tôi có thể có được
ví dụ về cách các ông làm việc."
"À, Abe này, là một linh mục,
tôi có điều cấm nghiêm ngặt để cho ông tham dự cùng, nhưng thấy ông là người bạn
tốt thế trong bao nhiêu năm, tôi sẽ cho phép chỉ một lần này thôi đấy."
Tối hôm đó họ ngồi trong hộp
xưng tội, linh mục ngồi trước và Abe, rất nóng lòng, ngồi sau. Ngay lúc đó một
giọng nói đàn ông được nghe thấy từ đằng sau tấm màn: "Thưa cha, con đã phạm
tội nghiêm trọng." "Con đã làm gì, con ta?" "Đêm trước con
đã đi lại với hai người đàn bà."
"Được, vậy thì để hai
pound vào hộp công đức và tội của con sẽ được tha thứ."
Abe rất háo hức. Ngay lúc đó một
giọng đàn ông khác được nghe thấy: "Thưa cha, con đã phạm tội nghiêm trọng."
"Con đã làm gì con ta?" "Đêm qua con đã đi lại với ba người đàn
bà."
"Này, thế thì để ba pound
vào hộp công đức và tội của con sẽ được tha thứ, con ta." Abe không thể
nào nhịn được thêm nữa:
"Cách làm tiền hay thế; hệ
thống tuyệt vời thế. Cho tôi một ân huệ đi. Để tôi làm lần sau, chỉ để có thực
hành nào đó thôi."
"Này, Abe, nói thẳng điều
đó là không được phép đâu, nhưng thấy ông là người bạn tốt thế bao nhiêu năm
qua, tôi sẽ cho phép điều đó chỉ một lần này thôi đấy."
Thế là họ đổi chỗ cho nhau và
Abe ngồi phía trước. Vừa lúc đó một giọng đàn bà được nghe thấy: "Thưa
cha, con đã phạm tội nghiêm trọng." "Bây giờ, bây giờ, đấy là việc gì
con đã làm?" "Đêm qua con đã đi lại với bốn đàn ông."
"Bây giờ, để năm pound vào
hộp công đức và ta sẽ cho con nợ một lần."
Xem xem! Tâm trí rất tham; bản
ngã không là gì ngoài tham.
Patanjali đã viết chương này,
nhiều người đã cảm thấy chắc là tốt hơn nếu như ông ấy đã không viết nó. Nhưng
ông ấy có tâm trí rất khoa học. Ông ấy muốn vạch ra toàn thể sự việc, điều là
có thể, và ông ấy đã viết chương này chỉ để làm cho mọi người nhận biết rằng những
điều này xảy ra. Khi có liên quan tới tôi, tôi nghĩ điều hoàn toàn tốt là ông ấy
đã đưa nó vào, bởi vì trong dốt nát sẽ có nhiều khả năng cho tham lam chiếm quyền
sở hữu bạn. Nếu bạn biết và bạn hiểu lãnh thổ này và bạn biết cuộc tấn công cuối
cùng của bản ngã sẽ tới từ đâu, bạn có thể chuẩn bị thận trọng hơn và khi nó xảy
ra bạn sẽ không bị bắt một cách không nhận biết.
Tôi hoàn toàn sung sướng là ông
ấy đã đưa vào "Vibhuti Pada," chương này về siddhis và quyền năng, bởi
vì cho dù bạn không tìm chúng, chúng vẫn xảy ra theo cách riêng của chúng. Bạn
càng trưởng thành bên trong, nhiều điều bắt đầu xảy ra theo cách riêng của
chúng. Không phải là bạn tìm kiếm hay tìm chúng đâu - chúng là hệ quả. Từng
luân xa đều có quyền năng riêng của nó. Khi bạn đi qua chúng, chúng trở thành sẵn
có cho bạn. Điều tốt là tỉnh táo và di chuyển một cách có chủ ý ở nơi người ta
đang đi.
Phải có việc né tránh bất kì gắn
bó nào hay tự hào về lời mời từ các thực thể siêu vật lí chịu trách nhiệm cho
các bình diện khác nhau vì điều này sẽ mang tới khả năng của sự trở lại của quỉ.
Khi những quyền năng này bắt đầu
xảy ra, bạn bắt đầu nhận được lời mời từ các thực thể cao hơn, các thực thể
siêu vật lí. Bạn phải đã nghe nói hay bạn phải đã đọc về những người Thông
thiên học. Toàn thể công trình của họ phải làm việc với các thực thể siêu vật
lí. Họ thường gọi những thực thể đó là "Thầy." Có những thực thể siêu
vật lí liên tục trao đổi với con người, và bất kì khi nào bạn vươn lên cao, bạn
đều trở thành sẵn có cho họ; bạn trở nên ngày càng hoà điệu với họ. Bạn nhận được
nhiều lời mời, nhiều thông điệp.
Đó là điều người Mô ha mét giáo
gọi là "paigam," thông điệp; và họ gọi Mohammed là
"Paigambar," người nhận thông điệp. Họ không gọi ông ấy là hoá thân
avatar, họ không gọi ông ấy là "hoá thân Thượng đế." Họ không gọi ông
ấy là vị phật, người đã trở nên chứng ngộ. Họ không gọi ông ấy là jina, người
đã chinh phục. Họ không gọi ông ấy là vị cứu tinh, một Christ, không. Họ có một
thuật ngữ khoa học rất, rất hoàn hảo cho nó: họ gọi ông ấy là "sứ giả"
- Paigambar. Nó đơn giản nghĩa là ông ấy đã vươn lên cao và bây giờ ông ấy
không còn vận hành nữa; thực thể khác nào đó, thực thể cao hơn, đã chiếm quyền
sở hữu ông ấy. Ông ấy trở thành trung gian.
Và nó là vậy. Mohammed là người
thất học; gần như không thể nào nghĩ hay tưởng tượng được rằng ông ấy có thể đã
cho sinh ra thơ ca hay thế của Koran. Nó hay vô song, nó là một trong những bài
ca hay nhất, và nếu bạn có thể nghe ai đó hát nó, bạn sẽ bị ảnh hưởng ngay lập
tức. Cho dù bạn không hiểu nghĩa của nó, nó có quyền năng vô cùng. Chính âm
thanh này có quyền năng vô cùng để khuấy động bạn.
Mohammed là người thất học,
không biết đọc, không biết viết, không biết gì về văn học và thế giới văn
chương. Đột nhiên, suy tư trên núi, ông ấy trở nên sẵn có, và ông ấy nghe thấy,
"Đọc!" từ này "đọc," nhưng ông ấy nói, "Làm sao tôi đọc
được?" Từ "koran" nghĩa là "đọc." "Làm sao tôi đọc
được? Tôi không biết," Mohammed nói, và ông ấy trở nên rất hoang mang, ai
đã nói điều này. Ông ấy không thể thấy được bất kì ai ở bất kì chỗ nào. Lần nữa
tiếng nói này tới, "Đọc!" Nó tới từ trái tim riêng của ông ấy, ông ấy
đã trở thành một kênh. Và, tất nhiên, ông ấy đã nghĩ về quá khứ của mình, và tiếng
nói này đang nói cái gì đó về tương lai của ông ấy. Tiếng nói này đang nói,
"Ta có thể đọc được, đừng lo. Cứ đọc đi - ta sẽ đọc qua ông. Ông thuật lại
- ta sẽ thuật lại qua ông. Ông nói - ta sẽ nói qua ông. Cứ để bản thân ông ra
ngoài con đường."
Điều đó kì lạ, bất ngờ tới mức
ông ấy phát sốt cao, ông ấy trở nên phân vân nhiều thế. Ông ấy về nhà, sốt sình
sịch. Vợ hỏi, "Chuyện gì xảy ra vậy? Mới sáng anh còn hoàn toàn mạnh khoẻ,
mà sốt cao thế bây giờ?" Ông ấy nói, "Anh sẽ kể cho em một điều. Hoặc
là anh đã phát điên hay cái gì đó đã xảy ra từ cõi bên kia. Anh không thể tin
được rằng anh có khả năng về bất kì cái gì, nhưng anh đã nghe một tiếng nói,
nói, 'Đọc! Thuật lại!' và anh không biết thuật lại cái gì - và không chỉ điều
đó, anh bắt đầu thuật lại! Anh nghe bản thân anh đang nói những điều mà anh
chưa bao giờ nghĩ tới, và chúng tới trong thơ ca hoàn hảo, có nhịp thơ, nhịp điệu,
và mọi thứ. Anh không thể tin được vào nó. Hoặc là anh đã phát điên hoặc anh đã
bị sở hữu bởi ai đó - nhưng anh không còn là người chồng trước nữa. Chạy ra và
mời thầy thuốc đi, anh sẽ cần điều trị. Anh đang liên tục điên, và anh vẫn nghe
thấy tiếng nói này, ‘Thuật lại!' - và những thơ ca hay đang giáng xuống anh và
rót đầy tim anh."
Người vợ là đệ tử đầu tiên của
ông ấy. Cô ấy chạm chân ông ấy. Cô ấy có thể thấy sự toả sáng khắp quanh ông ấy.
Nó không phải là sốt, nó là bùng nổ đầu tiên của hào quang của ông ấy. Ông ấy cảm
thấy sốt vì nó nóng thế, mới thế, và ông ấy bị quấy rối bởi vì ông ấy không sẵn
sàng, ông ấy chưa bao giờ mong đợi, ông ấy đã không lập kế hoạch cho điều đó.
Điều này chắc đã không xảy ra nếu
như ông ấy biết về Patanjali. Patanjali đã lưu ý mọi điều, ông ấy đã vạch ra
toàn thể cuộc hành trình, cuộc hành trình bên trong. Thế thì ông ấy chắc đã hiểu
lời kinh này. Lời kinh này là được cần.
"Phải có việc né tránh bất
kì gắn bó nào hay tự hào về lời mời từ các thực thể siêu vật lí chịu trách nhiệm
cho các bình diện khác nhau vì điều này sẽ mang tới khả năng của sự trở lại của
quỉ." Nhưng Patanjali nói nhớ lấy, khi bạn trở thành phương tiện của bình
diện cao hơn, đừng bắt đầu cảm thấy tự hào, và đừng bắt đầu cảm thấy bản thân bạn
là vài người được chọn hay một người được chọn. Đừng bắt đầu cảm thấy rằng bạn
đã được lựa, được chọn, và bạn là đặc biệt. Bằng không điều đó sẽ là nguyên
nhân của sự sa ngã của bạn. Có một câu chuyện Sufi:
Murshid của nhà Murshid của người
Murshid đang nói cho một nhóm người khi ông ấy vẫn còn là thanh niên. Trong
nhóm này một thầy tu mắt mở to ăn mặc đơn giản bộ quần áo mầu nâu. Thầy tu này
liên tục nhìn vào diễn giả. Ông ta nhìn với cái nhìn chăm chú hiểu biết tới mức
diễn giả đâm ra lúng túng và quay đi. Đến cuối bài nói thầy tu này tiến tới ông
ấy và nói với ông ấy rằng ông ta đã được phái tới để khai tâm cho ông ấy.
"Điều đó không thể thế được, ông thấy bố tôi đã thu xếp khai tâm cho tôi rồi."
"Tôi bảo anh là tôi đã được
phái tới," thầy tu nói.
"Không thành vấn đề, tôi
phải vâng theo ước muốn của bố tôi." Với sự khăng khăng này của anh thanh
niên, thầy tu bỏ ra đi.
Đêm đó người này mơ thấy bố anh
ta đang hướng dẫn anh ta để được khai tâm bởi thầy tu này. Đến sáng thầy tu tới
phòng anh ta, nói rằng ông ấy ở đó để khai tâm cho anh ta.
"Ông không nhớ từ ngày nọ
sang ngày kia à? Đi đi, bố tôi đang thu xếp việc khai tâm cho tôi."
Thầy tu nhìn anh ta, mỉm cười bằng
đôi mắt, và nói, "Anh đã quên giấc mơ của anh à?"
Lúc này người này mới cúi mình
và được thầy tu khai tâm. Trong những ngày sau đó người này đổ mọi loại câu hỏi
tâm linh liên quan tới cuộc sống và kinh sách linh thiêng lên thầy tu, ông ta
đơn giản nhún vai coi thường không trả lời. Một đêm anh thanh niên đang ngồi
trong phòng suy nghĩ rằng chắc chắn anh ta sẽ chẳng đi tới đâu với người thầy
này, người dường như vô hiểu biết thế liên quan tới những câu hỏi của anh ta.
Khi anh ta nghĩ điều này thầy
tu xuất hiện và thì thào nói, với sức thuyết phục lớn, "Ta là câu trả lời
cho những câu hỏi của anh."
Bây giờ những câu chuyện này có
vẻ chỉ như chuyện kể - huyền thoại, tưởng tượng, có tính biểu dụ, hay nhiều nhất
là biểu tượng. Nó không phải vậy. Chúng là sự kiện. Nếu bạn sẵn sàng, ngay lập
tức, từ bình diện cao hơn, các thông điệp và thông điệp bắt đầu tới bạn. Chúng
đã từng chờ đợi lâu để ai đó trở thành trung tâm cảm nhận. Khi điều này xảy ra
đừng phủ nhận chúng. Khi điều này xảy ra trở thành mong manh đi. Một điều - mở
trái tim bạn, tin cậy. Và điều thứ hai - đừng cảm thấy tự hào. Nếu bạn có thể
làm được hai điều này, Thượng đế bắt đầu vận hành qua bạn. Bạn trở thành như
chiếc sáo, cây trúc hổng. Ngài bắt đầu ca hát qua bạn.
Nhưng một khi lòng tự hào đi
vào, bài ca dừng lại. Một khi bạn bắt đầu cảm thấy cao siêu, bài ca bắt đầu
thành ngập ngừng. Điều đó đã xảy ra cho nhiều người. Họ đã tới trong liên hệ với
thế giới cao siêu, thế giới cao hơn, thế giới siêu vật lí, và thế rồi họ bắt đầu
cảm thấy tự hào: sớm hay muộn liên hệ đó sẽ lại mất đi; họ trở thành bình thường.
Nhưng thế rồi họ trở thành những
người giả vờ lớn vì họ không thể chấp nhận được điều này, rằng bây giờ liên hệ
bị mất. Tôi đã thấy vài người thực sự đi tới có quyền năng huyền bí, nhưng thế
rồi họ trở nên tự hào.
Thế rồi quyền năng bị mất, và
thế rồi họ trở thành chỉ là nhà ảo thuật thường, bởi vì họ không thể chấp nhận
được ý tưởng là họ không thể làm được điều đó. Họ thường làm nó, nó đã xảy ra một
lần.
Đây là điều đã xảy ra cho Satya
Sai Baba. Ông ấy đã đi vào trong liên hệ. Những điều đầu tiên mà ông ấy làm đã
không là từ ông ấy, nhưng bây giờ mọi thứ là từ ông ấy. Những điều đầu tiên đã
chỉ xảy ra, nhưng ông ấy đã trở nên tự hào, đặc biệt, người làm phép màu. Bây
giờ bất kì cái gì ông ấy làm cũng chỉ là giả vờ, bây giờ ông ấy phải giữ lấy
thanh danh của ông ấy. Bây giờ ông ấy thậm chí còn thấp hơn nhà ảo thuật thường
vì ít nhất nhà ảo thuật thường chấp nhận rằng người đó chỉ làm thủ thuật.
Nhưng điều này dường như là
logic. Một khi bạn có thể làm được cái gì đó và thế rồi bạn không thể làm được
nó, vậy thì phải làm gì? Bạn thay thế nó bằng cái gì đó. Bạn bắt đầu học cái gì
đó và làm cái gì đó, bằng cách nào đó để quản lí trạng thái của bạn mà bạn đã tạo
ra quanh bạn, hình ảnh của bạn mà bạn đã tạo ra quanh bạn.
Bất kì khi nào cái gì đó xảy ra
cho bạn - và nó sẽ xảy ra cho nhiều người, bởi vì tôi đã làm thành sẵn có nhiều
kĩ thuật cho bạn; nếu bạn đi sâu vào trong chúng, nhiều điều sẽ trở thành sẵn
có cho bạn - điều đầu tiên là vẫn còn sẵn có; điều thứ hai là đừng trở nên tự
hào về nó. Coi nó như đơn giản, không bao giờ khoe nó.
Và nếu nó bị áp đặt lên bạn, thế
thì đòi hỏi các lực rằng bạn phải được làm chỉ là cái bóng, rằng bạn không nên ở
trong nhận biết theo bất kì cách nào về điều đang xảy ra qua bạn. Bởi vì nếu bạn
nhận biết có mọi khả năng bạn có thể sa ngã. Bạn có thể bắt đầu tích luỹ bản
ngã - mình có thể làm điều này, mình có thể làm điều nọ - và bạn bắt đầu trượt
xuống thấp hơn.
Xem tiếp Chương 6 - Quay về Mục lục Tập 9
0 Đánh giá