Read more
Yoga: Alpha và Omega (Tập 7)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 4. Là hạt
mầm
Osho ơi,
Tôi đã nghe nói rằng Patanjali và Lão Tử đến
một dòng suối. Patanjali bắt đầu đi qua suối bằng việc bước trên mặt nước. Lão
Tử đứng trên bờ và gọi ông ấy quay lại. "Có chuyện gì vậy?" Patanjali
hỏi. "Đấy không phải là cách đi qua suối," Lão Tử nói, và dẫn ông này
tới chỗ nước nông, và họ lội qua cùng nhau.
Đây là từ Yatri. Chuyện này
đúng, nhưng Yatri này, bạn đã bỏ lỡ một điểm quan trọng trong nó. Để tôi kể lại
cho bạn toàn thể câu chuyện này:
Tôi có nghe nói rằng Patanjali
và Lão Tử đến một dòng suối. Patanjali bắt đầu đi qua dòng suối bằng việc đi
trên mặt nước. Lão Tử đứng trên bờ và gọi ông này quay lại. "Có chuyện gì
vậy?" Patanjali hỏi.
Lão Tử nói, "Không cần qua
suối đâu, vì bờ bên này là bờ bên kia."
Đó là toàn thể nhấn mạnh của
Lão Tử: Không cần đi đâu cả; bờ bên kia là ở đây. Không cần làm gì cả. Nhu cầu
duy nhất chính là hiện hữu. Nỗ lực là không liên quan vì bạn đã là cái bạn bao
giờ cũng có thể là. Không đi đâu cả. Không theo con đường nào cả. Không tìm cái
gì cả. Bởi vì bất kì chỗ nào bạn đi, chính việc đi là bỏ lỡ vấn đề vì mọi thứ đều
đã sẵn có ở đây.
Tôi sẽ kể cho bạn câu chuyện
khác, một trong những câu chuyện quan trọng nhất trong thế giới của tâm thức
con người. Câu chuyện này liên quan tới Zarathustra, một Lão Tử khác, người tin
vào việc là tự nhiên, người tin vào việc là dễ dàng, người tin vào việc chỉ hiện
hữu:
Có lần, khi Vishtaspa, vua của
vùng Persia, trở về từ một chiến dịch thắng lợi, ông ấy tới gần chỗ Zarathustra
sống. Ông ấy quyết định tới thăm nhà huyền môn này. Nhà vua nói với
Zarathustra. "Ta đã tới để ông có thể giải thích cho ta về luật của tự
nhiên và vũ trụ. Ta không thể nán lại vì ta đang trên đường về nhà từ một cuộc
chiến và những vấn đề quan trọng của quốc gia đang đợi ta ở cung điện."
Nhìn nhà vua, Zarathustra mỉm
cười và lấy một hạt lúa mì từ đất và trao nó cho nhà vua. "Trong hạt lúa
mì nhỏ bé này," ông ấy tuyên bố, "có chứa mọi luật của vũ trụ và lực
của tự nhiên."
Nhà vua kinh ngạc bởi câu trả lời
này, điều ông ấy đã không hiểu, và khi ông ấy thấy những nụ cười trên mặt của mọi
người quanh mình, ông ấy giận dữ và ném hạt lúa mì xuống đất cứ tưởng rằng ông ấy
bị chế nhạo. Và với Zarathustra ông ấy nói, "Ta thực ngu xuẩn mà phí thời
gian của ta để tới đây gặp ông."
Nhiều năm trôi qua. Nhà vua đã
thành công là một kẻ cai trị và chiến binh, và có cuộc sống xa hoa và mãn nguyện,
nhưng đến đêm khi ông ấy lên giường, những ý nghĩ kì lạ lại kéo tới trong tâm
trí ông ấy và gây chuyện cho ông ấy: "Mình sống trong xa hoa và thừa thãi
trong cung điện hoành tráng này, nhưng mình sẽ tận hưởng điều này được bao lâu
- thừa thãi này, quyền lực này, của cải này - và cái gì sẽ xảy ra cho mình khi
mình chết? Quyền lực và của cải của mình có thể cứu mình khỏi ốm bệnh và chết
không? Mọi thứ có bị mất đi cùng với việc chết tới không?"
Không ai trong cung điện có thể
trả lời được cho những câu hỏi này, nhưng trong khi đó, danh tiếng của
Zarathustra lớn lên. Cho nên gạt sang bên lòng tự hào của mình, ông ấy phái một
chiếc xe lớn chở đầy châu báu tới Zarathustra và cùng với nó là lời mời và yêu
cầu. "Ta rất tiếc," ông ấy viết, "rằng ta đã không kiên nhẫn và
không chín chắn trong tuổi thanh niên, ta đã yêu cầu ông giải thích những vấn đề
lớn lao của sự tồn tại trong thời gian vài phút. Ta đã thay đổi và không muốn
điều không thể được bây giờ, nhưng ta vẫn quan tâm sâu sắc để biết các luật của
vũ trụ và lực của tự nhiên, thậm chí còn nhiều hơn khi ta còn là thanh niên. Tới
cung điện của ta đi. Ta cầu xin ông. Hay nếu điều đó là không thể được, thế thì
phái tới ta đệ tử giỏi nhất của ông, người có thể dạy được cho ta mọi điều người
đó có thể dạy về những câu hỏi này."
Sau một khoảng thời gian, chiếc
xe và các sứ giả quay về. Những người này nói với nhà vua rằng họ đã tìm thấy
Zarathustra, ông ấy gửi tới nhà vua lời chào mừng, nhưng trả lại châu báu được
tặng. Châu báu, Zarathustra đã nói, là vô dụng cho ông ấy vì ông ấy đã đạt tới
kho báu tối thượng. Hơn nữa, Zarathustra đã gửi cho nhà vua một món quà được bọc
trong chiếc lá và đã yêu cầu các sứ giả nói với nhà vua rằng đây là người thầy,
người có thể dạy được cho nhà vua mọi thứ.
Nhà vua mở nó ra và thấy lại
cùng hạt lúa mì đó - lại cùng hạt lúa mì mà Zarathustra đã trao cho ông ấy trước
đây. Ông ấy nghĩ phải có cái gì đó huyền bí và mầu nhiệm trong nó, cho nên ông ấy
để nó vào trong một hộp bằng vàng và giấu nó vào trong các đồ châu báu của
mình. Gần như mọi ngày ông ấy đều nhìn vào nó mong đợi phép màu nào đó xảy ra,
như biến hạt lúa mì thành cái gì đó hay ai đó sẽ dạy cho ông ấy mọi điều ông ấy
ước ao được biết.
Nhiều tháng trôi qua, và thế rồi
nhiều năm, nhưng chẳng cái gì xảy ra. Cuối cùng nhà vua mất kiên nhẫn và nói.
"Dường như là Zarathustra đã lừa ta lần nữa. Hoặc là ông ấy đang chế nhạo
ra hoặc nếu không thì ông ấy không biết câu trả lời cho câu hỏi của ta, nhưng
ta sẽ chỉ cho ông ấy rằng ta có thể tìm ra câu trả lời mà không có sự giúp đỡ của
ông ấy." Thế là nhà vua phái một xe đi tới một nhà huyền môn lớn người Ấn
Độ, Tshengrengacha, người mà đệ tử từ khắp nơi trên thế giới kéo tới, và cùng với
chiếc xe tới, có cả những sứ giả và cùng đồ châu báu mà lần trước ông ấy đã gửi
cho Zarathustra.
Sau nhiều tháng, các sứ giả trở
về từ Ấn Độ cùng triết gia này, nhưng triết gia nói với ông ấy, "Tôi lấy
làm vinh dự được làm thầy của ngài nhưng tôi phải nói thẳng với ngài là tôi tới
nước ngài chủ yếu là để tôi có thể gặp được Zarathustra vĩ đại."
Thế rồi nhà vua đem chiếc hộp
vàng có chứa hạt lúa mì ra và trả lời, "Ta đã đề nghị Zarathustra dạy ta.
Xem đây, đây là điều ông ấy đã gửi cho ta. Đây là thầy giáo sẽ dạy cho ta Luật
của vũ trụ và lực của tự nhiên. Điều này chẳng nực cười hay sao?"
Triết gia này nhìn vào hạt lúa
mì, và im lặng trùm lên cung điện trong khi ông ấy suy tư. Một lúc lâu ông ấy
nói, "Tôi không hối tiếc về việc đi lại ròng rã nhiều tháng trời, vì bây
giờ tôi biết rằng Zarathustra thực sự là một thầy vĩ đại mà tôi từ lâu đã tin
ông ấy là vậy. Hạt lúa mì tí hon này thực sự có thể dạy cho chúng ta về các luật
của vũ trụ và lực của tự nhiên, vì nó chứa trong bản thân nó những điều đó ngay
bây giờ. Ngài phải đừng để hạt lúa mì trong cái hộp bằng vàng này. Ngài đang bỏ
lỡ toàn thể vấn đề.
"Nếu ngài trồng hạt lúa mì
nhỏ bé này trong đất, nơi nó thuộc vào, trong tiếp xúc với đất, mưa, không khí,
ánh mặt trời, và ánh trăng và sao, thế thì giống như vũ trụ trong bản thân nó,
nó sẽ bắt đầu mọc ra ngày càng lớn hơn. Tương tự như vậy, nếu ngài trưởng thành
trong tri thức và hiểu biết, ngài phải rời bỏ cuộc sống giả tạo của mình và đi
tới nơi ngài sẽ ở gần với tất cả các lực của tự nhiên và của vũ trụ, với tổng của
mọi thứ. Cũng như cội nguồn không cạn của năng lượng vẫn tuôn chảy hướng tới hạt
lúa mì được trồng trong đất, vô số cội nguồn tri thức sẽ mở ra và tuôn chảy tới
ngài cho tới khi ngài trở thành một với tự nhiên và vũ trụ hữu cơ. Nếu ngài
quan sát sự trưởng thành của hạt lúa mì này, ngài sẽ thấy rằng có quyền năng
huyền bí và không thể huỷ diệt nổi trong nó - quyền năng của cuộc sống. Hạt lúa
mì biến mất, và trong biến mất đó có thắng lợi vượt trên cái chết."
"Mọi điều ông nói đều
đúng," nhà vua trả lời, "vậy mà đến cuối cây sẽ khô héo và chết và sẽ
bị tan biến vào trong đất."
"Nhưng không thế
đâu," triết gia nói, "chừng nào nó còn chưa làm xong một hành động
sáng tạo và đã biến bản thân nó thành hàng trăm hạt lúa mì, mỗi hạt đều giống hạt
thứ nhất. Hạt lúa mì tí hon này biến mất khi nó trưởng thành cây, và ngài nữa,
khi ngài trưởng thành, phải biến bản thân ngài thành cái gì đó và ai đó khác.
Cuộc sống bao giờ cũng tạo ra nhiều cuộc sống hơn, chân lí tạo ra nhiều chân lí
dư thừa hơn, hạt mầm tạo ra nhiều hạt mầm dư thừa hơn. Hành động duy nhất người
ta biết là nghệ thuật về cách chết. Thế thì người ta được tái sinh, Tôi đề nghị
rằng chúng ta cùng đi tới đích thân Zarathustra để ông ấy có thể dạy cho chúng
ta nhiều hơn về những điều này."
Trong vài ngày, họ đi tới khu
vườn của Zarathustra. Cuốn sách duy nhất của ông ấy là cuốn sách lớn của tự
nhiên, và ông ấy dạy cho các đệ tử đọc trong nó. Hai vị khách học được chân lí
vĩ đại khác trong khu vườn của Zarathustra rằng cuộc sống và công việc, giải
trí và học tập, là một và cùng một thứ: rằng cách đúng để sống là cuộc sống đơn
giản, tự nhiên - cuộc sống sáng tạo trong đó trưởng thành cá nhân là sự năng động
toàn bộ, đơn giản. Họ dành ra một năm ở trong vườn này, học việc đọc các luật của
sự tồn tại và của cuộc sống từ cuốn sách bao la của tự nhiên. Đến cuối thời
gian đó, nhà vua trở về thành phố của mình và đề nghị Zarathustra thảo ra một
cách hệ thống điều tinh hoa của giáo huấn lớn lao của ông ấy. Zarathustra làm
như vậy, và kết quả là cuốn sách vĩ đại về Zend-Avesta, cuốn sách vĩ đại của
người Parsis.
Câu chuyện dài này là toàn thể
câu chuyện về cách con người trở thành Thượng đế, cách mà bạn ẩn kín bên trong
bản thân mình có thể trở nên được làm lộ ra.
Là hạt mầm đi. Bạn hiện hữu,
nhưng bạn có thể vẫn trong cái hộp bằng vàng, bị cầm tù. Rơi vào trong đất đi,
nơi bạn thuộc vào, và sẵn sàng chết đi trong đất. Đừng sợ chết, bởi vì tất cả
những người sợ chết đều ngăn cản bản thân họ với cuộc sống. Chết không là gì
ngoài cánh cửa dẫn tới cuộc sống. Việc làm quen đầu tiên với sống là chết, cho
nên những người sợ chết đang ngăn cản bản thân họ với sống. Thế thì họ sẽ vẫn
còn an ninh trong hộp vàng, nhưng thế thì họ sẽ không trưởng thành. Sợ chết, họ
sẽ không có khả năng phục sinh bản thân họ. Thực ra, cuộc sống của họ trong cái
hộp vàng sẽ thực sự không là gì ngoài cái chết.
Chết trong đất trồng, trong đất,
mới chỉ là bắt đầu, không phải là kết thúc, nhưng vẫn còn trong hộp vàng là
chính sự kết thúc. Không có bắt đầu trong nó.
Bạn là hạt mầm. Không cần đi
đâu cả. Mọi điều bạn cần là sẵn sàng đi tới bạn, nhưng cái vỏ của hạt mầm cần
phải bị vỡ ra. Bản ngã cần tan biến trong đất; bản ngã cần chết đi trong đất.
Ngay lập tức, toàn thể vũ trụ bắt đầu hội tụ vào bạn. Đột nhiên bạn thấy cái mà
bạn bao giờ cũng được ngụ ý là. Chính định mệnh bắt đầu trưởng thành trong bạn.
Thực ra, bờ này là bờ kia.
Không cần đi đâu cả. Mọi điều bạn cần là đi vào trong. Mọi điều bạn cần là lấy
cú nhảy vào trong bản thể riêng của bạn, là trong hài hoà với bản thân bạn. Lão
Tử sẽ không chỉ ra cách đi sang bờ bên kia.
Chúng ta có thể xoay xở câu
chuyện này theo cách khác. Để cho có ba người đi: Patanjali, Phật, Lão Tử.
Patanjali sẽ cố gắng đi trên mặt
nước - ông ấy có thể đi được. Ông ấy là nhà khoa học lớn của thế giới bên trong
của tâm thức. Ông ấy biết cách bất chấp sức hút, Phật sẽ nói điều người Yatri
nói trong chuyện này. Phật sẽ nói, "Không có cách nào qua suối cả. Lại
đây, ta sẽ chỉ cho các ông chỗ không cần làm công việc gian nan thế. Dễ dàng là
cách thức - Suối này nông thôi: chúng ta chỉ phải bước xuôi thêm vài trăm mét
và các ông có thể bước vào trong suối nông. Không cần học nghệ thuật lớn lao
này. Điều này có thể được làm dễ dàng thế." Phật sẽ nói điều này. Còn Lão
Tử thì sao? Ông ấy sẽ cười, và ông ấy sẽ nói với Phật và Patanjali, "Các
ông làm gì vậy? Nếu các ông rời khỏi bờ này các ông sẽ đi lạc lối bởi vì đây là
bờ kia. Ở đây, chính khoảnh khắc này, mọi thứ là như nó phải vậy rồi. Không có
đâu mà đi cả. Người tìm kiếm chân lí, không theo con đường nào cả, bởi vì mọi
con đường đều dẫn tới đâu đâu, còn chân lí là ở đây."
Lão Tử nói đơn giản thảnh thơi
trong bản thân bạn. Nó không phải là cuộc hành trình; nó đơn giản là buông bỏ.
Không chuẩn bị nào được cần bởi vì nó không phải là cuộc hành trình. Cứ như bạn,
cứ như bạn vậy, thảnh thơi đi. Thảnh thơi trong bản tính của bạn. Vứt bỏ mọi
cái vô nghĩa về những cái hộp bằng vàng - các nhà tù đạo đức, nhà tù quan niệm,
các triết gia, tôn giáo. Vứt bỏ mọi cái là rác rưởi đi. Đừng sợ đất và đừng đòi
trời. Rơi vào trong đất đi. Đừng sợ rằng tay bạn sẽ trở nên bẩn. Ngã vào trong
tự nhiên đi bởi vì duy nhất ở đó, thực ra, là chỗ bạn thuộc vào, là tổng của mọi
thứ.
Zarathustra đã làm hay. Ông ấy
không chế nhạo nhà vua. Ông ấy là con người đơn giản, và bởi vì đích thân nhà
vua đã nói rằng ông ấy không thể phí hoài nhiều thời gian và ông ấy có những
chuyện lớn đang chờ đợi ở cung điện và ông ấy phải đi sớm, đó là lí do tại sao
Zarathustra đã cho dấu hiệu biểu tượng, hạt mầm. Nhưng nhà vua đã bỏ lỡ toàn thể
vấn đề. Nhà vua không thể hiểu được đây là kiểu thông điệp gì. Zarathustra đã
cho ông ấy toàn thể Zend-Avesta trong hạt mầm đó; không cái gì còn lại. Đó là
toàn thể thông điệp của tôn giáo thực. Mọi thứ khác chỉ là bình luận.
Hôm đó Zarathustra đã trao hạt
mầm, ông ấy đã làm hệt như Phật đã làm khi Phật trao hoa cho Mahakashyap. Với hạt
mầm đó, Zarathustra đã cho cái gì đó còn nhiều hơn là đoá hoa. Cố hiểu những biểu
tượng này đi.
Phật trao hoa. Hoa là chỗ kết
thúc. Nó có thể được trao chỉ cho một Mahakashyap, người đã đi tới chính chỗ kết
thúc. Zarathustra cho hạt mầm. Hạt mầm là chỗ bắt đầu. Nó có thể được trao cho
người mới chỉ bắt đầu tìm kiếm, người mới chỉ tìm hỏi, người đang cố gắng tìm
đường, người đang dò dẫm trong bóng tối. Hoa của Phật không thể được trao cho mọi
người và bất kì ai; một Mahakashyap là được cần. Thực ra nó có thể được trao chỉ
cho ai đó là người không cần nó. Mahakashyap là người không cần nó. Nó có thể
được trao chỉ cho người không cần nó. Hạt mầm của Zarathustra có thể được trao
cho người cần nó. Và, điều ông ấy nói; ông ấy đơn giản nói, "Trở thành hạt
mầm đi. Ông là hạt mầm. Thượng đế đang ẩn bên trong ông đấy. Nhưng đừng đi đâu
khác."
Tôn giáo của Zarathustra là một
trong những tôn giáo tự nhiên nhất chấp nhận cuộc sống như nó vậy, sống cuộc sống
như nó vậy. Đừng đòi hỏi điều không thể được. Coi nó là dễ dàng đi. Nhìn khắp
xung quanh đi. Chân lí đang hiện diện; chỉ mỗi bạn vắng mặt. Bờ này là bờ kia;
không có bờ khác. Cuộc sống này là cuộc sống duy nhất; không có cuộc sống khác.
Nhưng bạn có thể sống cuộc sống
này theo hai cách: ở mức tối thiểu, hay ở mức tối đa. Nếu bạn sống ở mức tối
thiểu, bạn sống như hạt mầm. Nếu bạn sống như đoá hoa, bạn sống ở mức tối đa. Để
cho hạt mầm của bạn trở thành đoá hoa đi. Bản thân nó là hạt mầm mà sẽ trở
thành đoá hoa. Chính bạn sẽ trở thành bờ bên kia. Chính bạn sẽ trở thành chân
lí.
Nhớ điều này. Nếu bạn có thể nhớ
được điều này, chỉ là tự nhiên, bạn đã hiểu mọi điều là cơ sở, mọi điều là nền
tảng, mọi điều là tinh hoa để được hiểu.
Câu hỏi 2
Khác biệt là gì giữa zen zazen và dhyan của
Patanjali?
Dhyan của Patanjali là một bước;
trong tám bước của ông ấy, dhyan là một bước. Trong ngồi thiền zazen, dhyan là
bước duy nhất; không có các bước khác. Patanjali tin vào trưởng thành dần dần.
Zen tin vào chứng ngộ bất thần. Cho nên điều chỉ là một bước trong Patanjali lại
là mọi thứ được tính tới trong Zen - chỉ dhyan là đủ, thiền là đủ. Không cái gì
khác được cần. Mọi cái khác đều có thể được bỏ qua. Mọi cái khác đều có thể có
ích nhưng không bản chất - trong zazen, chỉ có thiền.
Patanjali cho bạn một hệ thống
đầy đủ của mọi điều được cần tới, của mọi yêu cầu, từ bước mở đầu cho tới cuối
cùng. Ông ấy cho bạn toàn thể giáo huấn. Nó không phải là hiện tượng bất thần;
người ta phải trưởng thành trong nó dần dần, chầm chậm. Khi bạn liên tục trưởng
thành và hấp thu sự trưởng thành của bạn, bạn trở nên có khả năng cho các bước
thêm nữa. Zen dành cho những ngoại lệ hiếm hoi, cho vài linh hồn dũng cảm người
có thể mạo hiểm tất cả chẳng vì cái gì, người có thể mạo hiểm mọi thứ mà không
có mong đợi gì.
Điều này là không thể được cho
mọi người. Bạn đi thận trọng - và không cái gì sai trong việc đi thận trọng. Nếu
việc đi thận trọng tự nhiên tới với bạn, bạn phải đi thận trọng thôi. Thế thì đừng
là kẻ ngu và đừng cố nhảy lên. Nghe theo bản tính của bạn. Nếu bạn cảm thấy thận
trọng là bản tính của bạn, thế thì đi một cách thận trọng. Nếu bạn cảm thấy rằng
mạo hiểm, liều lĩnh, là bản tính của bạn, thế thì đừng bận tâm với thận trọng,
thế thì đừng bận tâm với các bước dần dần. Bạn có thể hoặc đi xuống bằng cầu
thang hay bạn có thể nhảy từ bậc thang. Điều đó tuỳ vào bạn. Lắng nghe theo bản
tính của bạn đi.
Có vài người sẽ không bận tâm tới
việc lên bằng cầu thang, người thậm chí không sẵn sàng chờ đợi điều đó. Một khi
họ nghe thấy tiếng gọi, họ nhảy liền. Một khi tiếng gọi được nghe thấy, họ
không thể chờ đợi lấy một khoảnh khắc. Nhưng đây là những người hiếm hoi.
Khi tôi nói "hiếm
hoi," tôi không ngụ ý theo bất kì cách đánh giá nào. Tôi không đánh giá.
Tôi không nói "cao hơn." Khi tôi nói "hiếm hoi," đó chỉ là
một phát biểu về sự kiện những người này không có nhiều. Tôi không nói - đừng bỏ
lỡ quan điểm của tôi - tôi không nói rằng họ là cao hơn người bình thường.
Không ai cao hơn và không ai thấp hơn - nhưng mọi người là khác nhau. Có những
người muốn nhảy. Họ phải chọn Zen. Có những người muốn có được mục đích mà dễ
dàng, thận trọng, qua các bước dần dần. Hoàn toàn tốt. Đi một cách duyên dáng nếu
đó là cách của bạn.
Bao giờ cũng nhớ, chính bạn, kiểu
của bạn, bản tính của bạn, phải là yếu tố quyết định. Đừng theo Patanjali hay
Zen. Bao giờ cũng nghe theo bản thể bạn. Patanjali và Zen tồn tại cho bạn, bạn
không tồn tại cho họ. Ngày nghỉ sabbath là dành cho con người - không có điều
ngược lại. Mọi tôn giáo tồn tại vì bạn, không có điều ngược lại. Chung cuộc, bạn
là mục đích.
Câu hỏi 3
Khi tôi lắng nghe cảm giác của tôi, tiếng
nói bên trong của tôi, chúng bảo tôi không làm gì cả, chỉ ngủ, ăn, và chơi đùa
trên bãi biển, tôi sợ theo những cảm giác này vì tôi nghĩ tôi sẽ thành ra quá yếu
không sống sót được trong thế giới này. Sự tồn tại có bảo vệ tôi khi tôi cho
phép bản thân mình buông bỏ không?
Điều thứ nhất: Không cần sống
sót trong thế giới này. Thế giới này là nhà thương điên. Không cần sống sót
trong nó. Không cần sống trong thế giới của tham vọng, chính trị, bản ngã. Nó
là bệnh tật. Nhưng có cách khác để hiện hữu, và toàn thể quan điểm tôn giáo là ở
chỗ bạn có thể hiện hữu trong thế giới này và không là một phần của nó.
"Khi tôi lắng nghe cảm
giác của tôi và tiếng nói bên trong chúng bảo tôi không làm gì cả..." Thế
thì không làm gì cả đi. Không có ai cao hơn bạn, và Thượng đế đang nói trực tiếp
với bạn đấy. Bắt đầu tin cậy vào cảm giác bên trong của bạn đi. Thế thì không
làm gì cả. Nếu bạn cảm thấy chỉ ngủ, ăn và chơi trên bãi biển, hoàn toàn tốt. Để
cho điều đó là tôn giáo của bạn. Thế thì đừng sợ.
Bạn sẽ phải vứt bỏ sợ. Và nếu
đó là vấn đề chọn lựa giữa cảm giác bên trong và sợ, chọn cảm giác bên trong
đi. Đừng chọn sợ. Cho nên nhiều người đã chọn tôn giáo là vì sợ, cho nên họ sống
cuộc sống lấp lửng. Họ không tôn giáo không trần tục. Họ sống trong do dự.
Sợ sẽ không giúp gì cả. Sợ bao
giờ cũng có nghĩa là sợ cái không biết. Sợ bao giờ cũng có nghĩa là sợ chết. Sợ
bao giờ cũng có nghĩa là sợ bị mất, nhưng nếu bạn thực sự muốn sống động, bạn
phải chấp nhận khả năng của bị mất. Bạn phải chấp nhận bất an của cái không biết,
thiếu tiện nghi và bất tiện của cái không quen thuộc, cái xa lạ. Đó là cái giá
người ta phải trả cho phúc lành theo sau nó, và không cái gì có thể được đạt tới
mà không trả giá cho nó. Bạn phải trả giá cho nó: bằng không bạn sẽ vẫn còn bị
đờ người ra vì sợ. Toàn thể cuộc sống của bạn sẽ bị mất. Tận hưởng bất kì cái
gì là cảm giác bên trong của bạn đi.
"Tôi nghĩ rằng tôi sẽ
thành quá yếu không sống sót được trong thế giới này." Không cần đâu. Đây
là nỗi sợ nói trong bạn, nỗi sợ tạo ra nhiều sợ hơn. Từ sợ, nhiều sợ hơn được
sinh ra.
"Sự tồn tại có bảo vệ tôi
không?" Lần nữa sợ đang đòi hỏi bảo đảm, lời hứa. Ai có đó để cho bạn lời
bảo đảm? Ai có thể là lời đảm bảo cho cuộc sống của bạn? Bạn đang đòi hỏi một
loại bảo hiểm nào đó. Không, không có khả năng nào đâu. Trong sự tồn tại, không
cái gì được đảm bảo - không cái gì có thể vậy. Và điều đó là tốt. Bằng không, nếu
sự tồn tại cũng được bảo đảm, bạn đã chết hoàn toàn rồi. Thế thì toàn thể nỗi
xúc động của nó, của việc sống động như chiếc lá non trong gió mạnh, sẽ bị mất.
Sống là đẹp vì nó bất an. Sống
là đẹp vì có chết. Sống là đẹp vì nó có thể bị bỏ lỡ. Nếu bạn không thể bỏ lỡ
nó, mọi thứ bị áp đặt lên bạn, thế thì ngay cả sống cũng trở thành cầm tù. Bạn
sẽ không có khả năng tận hưởng nó. Cho dù bạn được ra lệnh phải phúc lạc, được
chỉ huy phải tự do, thế thì phúc lạc và tự do cả hai đều đã mất.
"Sự tồn tại có bảo vệ tôi
khi tôi cho phép tôi buông bỏ không?" Thử xem. Một điều duy nhất tôi có thể
nói với bạn... Tôi không nói với nỗi sợ của bạn, nhớ lấy. Duy nhất một điều tôi
có thể nói với tất cả các bạn - những người đã thử đều thấy rằng nó bảo vệ.
Nhưng tôi không nói với nỗi sợ của bạn. Tôi đơn giản khuyến khích cuộc phiêu
lưu của bạn, vậy thôi. Tôi thuyết phục, dụ dỗ bạn hướng tới cuộc phiêu lưu. Tôi
không nói với nỗi sợ của bạn. Tất cả những người đã thử đều thấy rằng việc bảo
vệ là vô hạn.
Nhưng tôi không biết liệu bạn
có thể hiểu được sự bảo vệ mà vũ trụ cho bạn không. Sự bảo vệ mà bạn đang yêu cầu
không thể được vũ trụ trao cho bởi vì bạn không biết bạn đang đòi hỏi cái gì. Bạn
đang đòi hỏi cái chết. Duy nhất thân thể chết mới được bảo vệ một cách tuyệt đối.
Cái gì đó sống động bao giờ cũng trong nguy hiểm. Sống động là hiểm nguy. Càng
sống động - càng nhiều phiêu lưu, càng nhiều hiểm nguy, càng nhiều nguy hiểm
hơn.
Nietzsche thường có một khẩu hiệu
trên tường nhà ông ấy: Sống một cách nguy hiểm. Ai đó hỏi ông ấy, "Sao ông
viết điều này?" Ông ấy nói, "Chỉ để nhắc tôi, vì tôi sợ nhiều lắm."
Sống một cách nguy hiểm đi bởi
vì đó là cách duy nhất để sống. Không có cách khác. Bao giờ cũng nghe tiếng gọi
của cái không biết và liên tục di chuyển. Không bao giờ thử trở thành được định
cư ở bất kì đâu. Được định cư là chết: nó là cái chết chưa chín muồi.
Tôi tham dự một bữa tiệc sinh
nhật, sinh nhật một cháu gái nhỏ, và nhiều đồ chơi có đó và nhiều quà tặng, và
cháu gái thực sự hạnh phúc, và mọi bạn bè nó đều có đó và chúng nhảy múa. Đột
nhiên, nó hỏi mẹ nó, "Mẹ ơi, những ngày đẹp thế có trong quá khứ, khi mẹ vẫn
sống động không?"
Mọi người chết trước cái chết của
họ. Mọi người lắng đọng trong an ninh, tiện nghi, thuận tiện. Mọi người lắng đọng
trong sự tồn tại như nấm mồ. Tôi không nói với nỗi sợ của bạn.
"Sự tồn tại có bảo vệ tôi
khi tôi cho phép bản thân mình buông bỏ không?" Nó bao giờ cũng bảo vệ, và
tôi không thể nghĩ được điều đó sẽ là khác với bạn. Tôi không thể tin được rằng
nó sẽ là ngoại lệ. Nó bao giờ cũng là vậy. Nó đã bảo vệ cho những người đã bỏ bản
thân họ cho nó, người đã bỏ trống bản thân họ cho nó, người đã buông xuôi bản
thân họ cho nó. Đi theo tự nhiên đi. Đi theo bản tính bên trong của bạn đi. Tôi
mới đọc một giai thoại; tôi thích nó lắm:
Lúc đó là mùa xuân trong khuôn
viên đại học Columbia, và tấm biển "KHÔNG DẪM LÊN" nhô bật lên trên
thảm cỏ mới gieo mầm. Sinh viên bỏ qua lời cảnh báo, lời được nêu ra theo một
yêu cầu đặc biệt, và liên tục dẫm ngang qua cỏ. Vấn đề trở nên nóng dần, cho tới
khi cuối cùng các quan chức toà nhà và khu đất đưa vấn đề này lên Tướng
Eisenhower, vào lúc đó, là chủ tịch của đại học này.
"Các thầy có bao giờ chú ý
không," Eisenhower hỏi, "đi thẳng tới nơi các thầy định đi thì nhanh
chóng hơn bao nhiêu? Sao không tìm ra con đường nào mà sinh viên đằng nào cũng
đi và xây dựng lối đi ở đó?"
Đây là cách cuộc sống đáng phải
vậy. Con đường, lối đi, nguyên lí không nên bị cố định trước.
Cho phép bản thân bạn là việc
buông bỏ đi. Tuôn chảy tự nhiên và để điều đó là cách thức của bạn. Bước đi, và
bằng việc bước, làm thành cách thức của bạn. Đừng đi theo những siêu xa lộ.
Chúng là chết, và bạn sẽ không tìm ra cái gì trên chúng. Mọi thứ đã bị loại ra.
Nếu bạn đi theo siêu xa lộ, bạn đang đi xa khỏi tự nhiên. Tự nhiên không biết
cách thức, không biết hình mẫu cố định. Nó tuôn chảy theo cả nghìn lẻ một hình
mẫu, nhưng tất cả đều tự phát. Đi và xem mà xem... ngồi trên bãi biển và quan
sát biển. Cả triệu con sóng nảy sinh, nhưng từng con sóng đều duy nhất và khác
nhau. Bạn không thể tìm ra hai con sóng tương tự. Chúng không theo bất kì hình
mẫu nào. Không người nào xứng đáng với cái tên con người này mà đi theo bất kì
hình mẫu nào.
Mọi người tới tôi và họ nói,
"Chỉ cho chúng tôi con đường." Tôi bảo họ, "Đừng hỏi điều
đó." Tôi chỉ có thể nói cho bạn cách bước đi - tôi không thể chỉ ra cho bạn
con đường được. Xin cố nhìn sự phân biệt này, tôi chỉ có thể nói cho bạn cách
bước đi, và cách bước đi một cách dũng cảm. Tôi không thể chỉ được cho bạn con
đường, bởi vì con đường dành cho kẻ hèn. Những người không biết cách bước, bị
tê liệt, với họ con đường tồn tại. Với những người biết cách bước, họ đi vào chỗ
hoang dã, và chỉ bằng việc bước đi họ tạo ra con đường của họ.
Và từng người đạt tới Thượng đế
theo cách khác nhau. Bạn không thể đạt tới như một đám quần chúng và bạn không
thể đạt tới như một đám đông. Bạn đạt tới một mình, tuyệt đối một mình.
Thượng đế là hoang dã. Ngài còn
chưa được văn minh - và tôi hi vọng rằng ngài sẽ không bao giờ được văn minh.
Ngài tự phát, và ngài yêu tính tự phát. Cho nên nếu bản tính bên trong của bạn
nói đi ra bãi biển và thành thơi, làm điều đó đi. Chính từ chỗ đó Thượng đế của
bạn đang gọi bạn đấy.
Tôi dạy bạn chỉ là bản thân bạn,
không gì khác. Rất khó hiểu tôi bởi vì nỗi sợ của bạn mà mà sẽ muốn tôi cho bạn
một hình mẫu sống, một kỉ luật, một phong cách, một cách sống.
Những người như tôi bao giờ
cũng bị hiểu lầm. Một Lão Tử, một Zarathustra, một Epicurus, bao giờ cũng bị hiểu
lầm. Người tôn giáo nhất bị coi là phi tôn giáo bởi vì nếu ai đó thực sự tôn
giáo, người đó sẽ dạy bạn tự do, người đó sẽ dạy bạn yêu. Người đó sẽ không dạy
bạn về luật pháp; người đó sẽ dạy bạn yêu. Người đó sẽ không dạy bạn hình mẫu
chết của cuộc sống. Người đó sẽ dạy bạn hỗn độn, hỗn loạn, bởi vì sao được sinh
ra chỉ từ hỗ độn. Người đó sẽ dạy bạn cách là tự do toàn bộ.
Tôi biết có nỗi sợ, có nỗi sợ tự
do; bằng không tại sao phải có nhiều nhà tù thế trên khắp thế giới? Tại sao mọi
người mang nhà tù quanh cuộc sống của họ một cách liên tục - nhà tù vô hình? Chỉ
có hai kiểu tù nhân tôi đã bắt gặp, vài người sống trong nhà tù hữu hình và vẫn
còn là người sống trong nhà tù vô hình, và người còn lại là người sống trong
nhà tù vô hình. Họ mang nhà tù quanh họ - nhân danh lương tâm, nhân danh đạo đức,
nhân danh truyền thống, nhân danh thế này thế nọ.
Cả nghìn cái tên của tù túng và
nô lệ. Tự do không có tên. Không có nhiều kiểu tự do đâu; tự do là một thôi. Bạn
có quan sát không? Chân lí là một. Dối trá có thể hàng triệu. Bạn có thể dối
trá theo cả triệu cách; bạn không thể nói chân lí theo triệu cách được. Chân lí
là đơn giản: một cách là đủ. Yêu có một; luật có cả triệu. Tự do có một; nhà tù
có nhiều.
Và chừng nào bạn còn chưa rất tỉnh
táo, bạn sẽ không bao giờ có khả năng đi một cách tự do. Nhiều nhất, bạn có thể
đổi nhà tù. Từ nhà tù này bạn có thể đi sang nhà tù khác, và bạn có thể tận hưởng
việc đi giữa hai nhà tù. Đó là điều xảy ra trên thế giới. Người Cơ đốc giáo trở
thành người cộng sản, người Hindu trở thành người Ki tô giáo, người Mô ha mét
giáo trở thành người Hindu, và họ tận hưởng - vâng, có chút ít tự do được cảm
thấy ngay khi họ đổi nhà tù: từ nhà tù này sang nhà tù khác - việc đi ở giữa. Họ
cảm thấy thoải mái.
Lần nữa họ lại ở trong cùng cái
bẫy dưới cái tên khác.
Mọi ý thức hệ đều là nhà tù.
Tôi dạy bạn cảnh giác với chúng - kể cả ý thức hệ của tôi.
Câu hỏi 4
Đôi lần gần đây tôi đã cảm thấy rằng tôi có
thể bay, cảm thấy một cách lạ kì được miễn sức hút và nhìn một cách chán chường
vào sự thực 75 kg của thân thể tôi. Điều này có phải là loạn trí không...?
Không. Bạn là chỗ gặp gỡ của
hai chiều. Một chiều thuộc vào đất, chiều của hấp dẫn, cái kéo bạn xuống - cái
chính là sự thực 75 kg của thân thể bạn. Chiều khác thuộc vào sự gia trì, chiều
của Thượng đế, chiều của tự do, trong đó bạn có thể liên tục vươn lên cao và
cao và cao và không có trọng lượng trong nó.
Thiền, điều này sẽ xảy ra. Nhiều
lần trong thiền sâu bạn đột nhiên trở nên nhận biết cứ dường như trọng lực đã
biến mất mà chẳng cái gì giữ bạn xuống, rằng bây giờ điều đó là tuỳ bạn quyết định
liệu bay hay không, điều đó bây giờ là tuỳ ở bạn - nếu bạn muốn, bạn có thể đơn
giản bay trên trời... và toàn thể bầu trời là của bạn. Nhưng khi bạn mở mắt ra,
đột nhiên, thân thể có đó, đất có đó, hấp dẫn có đó. Khi bạn đang nhắm mắt thiền,
bạn quên đi thân thể bạn. Bạn đi vào trong chiều khác, chiều của gia trì.
Hai điều này phải được hiểu; hấp
dẫn là luật kéo bạn xuống; gia trì là luật kéo bạn lên. Khoa học còn chưa khám
phá ra, có thể nó sẽ không bao giờ khám phá ra, luật kia. Nó đã khám phá ra một
luật. Bạn đã nghe chuyện rồi - nó có xảy ra hay không, điều đó không thành vấn
đề - rằng Newton đang ngồi trong vườn, và một quả táo rụng. Quan sát quả táo rụng,
Newton bắt đầu nghĩ, "Sao táo rụng xuống đất? Sao hướng thẳng xuống đất?
Sao không sang bên? Sao nó không bắt đầu bay lên?" Luật hấp dẫn đã được
khám phá ra, rằng đất có lực kéo và kéo mọi thứ về nó.
Nhưng Newton thấy quả rụng; ông
ấy đã không thấy cây mọc lên. Đó là chỗ tôi bao giờ cũng... Bất kì khi nào tôi
đọc câu chuyện này, tôi bao giờ cũng cảm thấy ông ấy đã thấy quả nhỏ rụng xuống
đất; ông ấy đã không thấy cây mọc lên. Bạn ném hòn đá. Nớ rơi trở lại, đúng,
nhưng cây liên tục mọc lên ngày càng cao hơn. Cái gì đó kéo cái cây lên. Hòn đã
là thứ chết; cây là sống động. Cuộc sống cứ đi lên ngày càng cao hơn và cao
hơn.
Con người, trong tâm thức mình,
đã đạt tới điểm cao nhất trên trái đất này. Khi bạn nhắm mắt với thế giới, khi
bạn ở trong tâm trạng thiền sâu, cầu nguyện, phúc lạc, cực lạc - đột nhiên,
thân thể không có đó. Bạn đã trở nên nhận biết về cây cuộc sống bên trong, và
nó đang đi lên ngày càng cao hơn, và đột nhiên bạn cảm thấy rằng bạn có thể
bay.
Không cái gì là loạn trí trong
nó, nhưng xin đừng thử điều đó. Đừng nhảy ra khỏi cửa sổ và đừng bắt đầu bay.
Thế thì nó sẽ là loạn trí. Vài người dưới tác dụng của LSD hay cần sa đã làm điều
đó. Không ai đã bao giờ làm điều đó dưới thiền. Đó là cái hay của thiền, và đó
là nguy hiểm của ma tuý. Vài người bị ấn tượng, trong thôi miên sâu của thuốc
hoá chất nào đó, đã trở nên nhận biết về gia trì này, rằng họ có thể bay. Thân
thể bị quên lãng - và họ đã thử. Một cô gái ở New York đã thực sự làm điều đó.
Từ tầng thứ bốn mươi của toà nhà, cô ta đơn giản bay qua cửa sổ - thế thì
Newton bắt đầu làm việc. Thế thì bạn không còn là cây nữa: bạn trở thành quả.
Thế thì bạn rơi xuống đất và bạn tan tành.
Đó là một trong những nguy hiểm
của ma tuý, bởi vì chúng có thể làm lộ ra cho bạn sự thực nào đó - nhưng bạn
không nhận biết. Bạn có thể phạm vào cái gì đó, bạn có thể làm cái gì đó mà có
thể nguy hiểm. Nhưng điều đó không bao giờ xảy ra trong thiền, bởi vì thiền cho
bạn hai điều cùng nhau, nó cho bạn chiều hướng mới và nó cho bạn nhiều nhận biết
hơn, cho nên bạn biết nó có đó, nhưng bạn cũng nhận biết rằng thân thể có đó. Bạn
vẫn mở rộng theo hai chiều.
Một hôm, một quí ông rất béo, mập
đang thảo luận về kĩ thuật đánh tennis của mình. "Óc tôi bảo tôi chạy lên
trước thật nhanh, bắt đầu ngay lập tức, đánh bóng duyên dáng qua lưới."
Tôi hỏi anh ta, "Và thế rồi cái gì xảy ra?"
Anh ta nói. "Và rồi
á?" Anh chàng trở nên rất buồn và nói, "Thân thể tôi nói, 'Ai, mình
á?'"
Nhớ lấy, bạn là cả thân thể và
tâm thức. Bạn đang mở rộng theo cả hai chiều. Bạn là điểm gặp gỡ của đất và trời,
của gia trì và hấp dẫn. Không cái gì là loạn trí trong nó. Nó đơn giản là chân
lí.
Và thỉnh thoảng điều đó là có
thể, bởi vì nó đã xảy ra, và tốt hơn cả tôi nên làm cho bạn nhận biết về nó. Thỉnh
thoảng có thể là thực tế thân thể bạn nâng cao hơn một chút. Có một người đàn
bà ở Bavaria đã nâng lên hơn một mét trong khi thiền. Bà ấy đã được đưa vào
quan sát khoa học và người ta đã không tìm được sự lừa dối nào theo bất kì cách
nào. Bà ấy vẫn còn lại trong vài phút, bốn, năm phút, lơ lửng trong không trung
cách đất hơn một mét. Đây là một trong những kinh nghiệm cổ nhất của nhà yogis.
Hiếm khi điều đó xảy ra, nhưng thỉnh thoảng nó đã xảy ra trong quá khứ. Thỉnh
thoảng điều đó xảy ra bây giờ nữa. Thỉnh thoảng nó có thể xảy ra cho một số người
trong các bạn.
Nếu sự kéo của gia trì trở
thành quá nhiều và cân bằng bị mất, thế thì điều đó xảy ra. Điều đó không phải
là điều rất tốt đâu. Đừng thử, và đừng hỏi về nó. Nó là mất cân bằng, và nó là
nguy hiểm cho cuộc sống. Khi sự kéo của gia trì trở thành quá nhiều và sự kéo của
hấp dẫn là ít, điều đó xảy ra thân thể có thể nâng lên cao. Ngay cả vậy, đừng
nghĩ bản thân bạn loạn trí, và đừng bắt đầu cảm thấy rằng cái gì đó giống như
không lành mạnh đang xảy ra cho bạn.
Newton không phải là toàn bộ
chân lí. Có chân lí lớn lao hơn Newton. Và hấp dẫn không phải là chiều duy nhất,
có nhiều chiều nữa.
Con người là vô hạn, và chúng
ta đã bắt đầu tin chỉ vào một phần của nó. Cho nên bất kì khi nào bất kì cái gì
từ chiều khác đi vào, chúng ta bắt đầu cảm thấy rằng cái gì đó đi sai. Thực ra,
ở phương Tây, nhiều người bị coi là điên, thần kinh, tâm thần, và người ở trong
nhà thương điên, trong bệnh viên điên, không thực là người điên. Nhiều người
trong họ đã có thoáng nhìn về cái không biết, nhưng xã hội không chấp nhận cái
không biết đó, không thừa nhận nó. Lập tức, bất kì khi nào một người có thoáng
nhìn nào đó về cái không biết, người đó bị coi là điên khùng, bởi vì người đó
trở thành ai đó xa lạ. Chúng ta không thể tin được vào người đó.
Có những cuốn sách được viết về
Jesus trong đó có nói rằng ông ấy là người thần kinh bởi vì ông ấy thường nghe
thấy Thượng đế và tiếng nói của ngài. Có những cuốn sách được viết về Mohammed
rằng ông ấy đã điên, ông ấy phải đã nghe thấy Koran trong cơn mê - bởi vì ai có
đó mà nói cho bạn? - và ông ấy nghe thấy Thượng đế nói và Thượng đế bảo,
"Viết ra!" và ông ấy bắt đầu viết. Bởi vì đó không phải là kinh nghiệm
của bạn, chính xu hướng tự nhiên của tâm trí là nói rằng ông ấy phải đã đi vào
trong điên khùng nào đó, phải đã ở trong cơn mê, phải đã ở trong một cơn sốt
cao, bởi vì những điều như vậy chỉ xảy ra khi bạn không minh mẫn.
Vâng, những điều này cũng xảy
ra trong cơn điên, và những điều này xảy ra trong siêu lành mạnh nữa, trong
siêu tâm thức nữa. Bởi vì người điên tụt xuống dưới mức bình thường của tâm thức,
người đó mất kiểm soát tâm trí của mình, người đó trở thành sẵn có cho các lực
không biết. Người yogi, nhà huyền môn, đạt tới sanyama, kiểm soát tâm thức của
mình. Người đó vươn lên cao và đi ra ngoài cái bình thường - lần nữa, cái không
biết trở thành sẵn có cho người đó. Nhưng khác biệt là ở chỗ người điên là nạn
nhân của cái không biết và nhà huyền môn là người chủ của cái không biết. Cả
hai cùng bắt đầu nói theo cùng cách, và bạn có thể hiểu lầm. Bạn bị hoang mang.
Đừng nghĩ bản thân bạn là điên
khùng. Nó hoàn toàn tốt. Nhưng đừng thử điều đó. Tận hưởng nó, cho phép nó đi,
bởi vì một khi bạn bắt đầu nghĩ rằng nó là điên khùng, bạn sẽ dừng nó lại, và
việc dừng đó sẽ quấy rối thiền của bạn. Tận hưởng nó, như trong mơ bạn bay. Nhắm
mắt lại trong thiền, đi tới bất kì chỗ nào bạn muốn. Vươn lên ngày càng cao hơn
trên trời, và nhiều điều nữa sẽ sớm trở thành sẵn có cho bạn - và đừng sợ. Nó
là cuộc phiêu lưu lớn nhất - lớn hơn lên mặt trăng. Trở thành nhà thám hiểm vũ
trụ của không gian bên trong là cuộc phiêu lưu lớn lao nhất.
Câu hỏi 5
Thầy bảo tôi là bản thân tôi.
Tôi không hiểu.
Làm sao tôi có thể là bản thân tôi nếu tôi
không biết bản thân tôi?
Dù bạn biết hay không, bạn
không thể là khác hơn bản thân bạn. Là bản thân bạn, tri thức không được cần tới.
Bụi hồng là bụi hồng. Không phải là bụi hồng biết rằng nó là bụi hồng. Tảng đá
là tảng đá. Không phải là tảng đá biết rằng nó là tảng đá. Tri thức là không được
cần tới. Thực ra chính bởi vì tri thức mà bạn đang bỏ lỡ bản thân bạn.
Bạn hỏi "Thầy bảo tôi là bản
thân tôi. Tôi không hiểu. Làm sao tôi có thể là bản thân tôi nếu tôi không biết
bản thân tôi?" Tri thức đang tạo ra vấn đề. Nhìn bụi hồng đi. Nó không bị
lẫn lộn. Mọi ngày nó liên tục là bụi hồng. Thậm chí không một ngày nào nó trở
nên bị lẫn lộn. Nó không bắt đầu một sáng nào đó trở thành cúc vạn thọ; nó liên
tục là bụi hồng. Nó không bị lẫn lộn chút nào.
Tri thức không được cần tới để
hiện hữu. Thực ra bạn đang bỏ lỡ bản thể bạn vì tri thức. Một cách không cần
thiết, tri thức tạo ra vấn đề. Tôi mới đọc về một người nào đó có tên là Dudley
Để kỉ niệm ngày sinh lần thứ bẩy
mươi nhăm của Bác Dudley, một người hâm mộ hàng không đã tặng cho ông ấy chuyến
đi máy bay trên thị trấn Virginia Tây nhỏ bé, nơi ông ấy đã trải qua cả đời
mình. Bác Dudley chấp nhận lời đề nghị.
Xuống đất, sau khi bay vòng
trên thị trấn trong hai mươi phút, anh bạn của ông ấy hỏi. "Bác có sợ
không, Bác Dudley?"
"Không," là câu trả lời
do dự, "nhưng tôi chưa bao giờ để trọng lượng toàn thân xuống."
Trong máy bay, dù bạn có để trọng
lượng toàn thân xuống hay không, trọng lượng này vẫn được máy bay mang đi.
Dù bạn biết bản thân bạn hay
không cũng không phải là vấn đề. Tri thức đang quấy rối bạn. Nghĩ mà xem nếu
như có tảng đá cũng trên máy bay đó cùng Bác Dudley, tảng đá có để toàn bộ trọng
lượng của nó xuống không. Và bạn nghĩ Bác Dudley có thể làm cái gì đó, có thể
giúp theo cách nào đó sao? Có khả năng nào là ông ấy sẽ có thể không để toàn thể
trọng lượng của ông ấy lên máy bay không? Ông ấy cũng đang đặt toàn thể trọng
lượng đấy, nhưng ông ấy lo nghĩ không cần thiết. Ông ấy có thể đã nghỉ ngơi được
rồi, ông ấy có thể đã thảnh thơi được rồi như tảng đá, nhưng tảng đá không có
tri thức và Bác Dudley có tri thức.
Toàn thể vấn đề của nhân loại
là ở chỗ nhân loại biết, và trở nên biết, bản thể bị quên đi một cách không cần
thiết.
Thiền là cách vứt bỏ tri thức.
Thiền nghĩa là cách trở thành dốt nát lần nữa. Thiền nghĩa là cách trở thành đứa
trẻ lần nữa, thành bụi hồng, thành tảng đá. Thiền nghĩa là cách chỉ hiện hữu và
không nghĩ.
Khi tôi nói bạn là bản thân bạn,
tôi ngụ ý thiền. Đừng cố là bất kì ai khác. Bạn không thể thế được! Bạn có thể
thử, và bạn có thể lừa dối bản thân bạn và bạn có thể hứa hẹn với bản thân bạn
và bạn có thể hi vọng rằng một ngày nào đó bạn sẽ trở thành ai đó khác, nhưng bạn
không thể trở thành được. Đây chỉ là ảo tưởng mà bạn có thể liên tục có. Đây là
mơ. Chúng sẽ không trở thành thực tại bao giờ cả. Bạn sẽ vẫn còn là bản thân bạn
dù bạn làm bất kì cái gì.
Sao không thảnh thơi? Bác
Dudley ơi, đặt toàn thể trọng lượng của bác lên máy bay đi. Thảnh thơi đi.
Trong thảnh thơi, đột nhiên bạn
sẽ bắt đầu tận hưởng sự hiện hữu của bạn, và nỗ lực để là ai đó khác sẽ chấm dứt.
Đó là lo nghĩ của bạn làm sao để là ai đó khác, làm sao giống ai đó khác, làm
sao giống vị phật, làm sao trở thành giống Patanjali. Bạn có thể chỉ là bản
thân bạn thôi. Chấp nhận điều đó đi, hân hoan trong nó, vui mừng trong nó. Thảnh
thơi.
Các Thiền sư nói với đệ tử của
họ, "Cẩn thận với Phật. Nếu ông gặp ông ấy trên đường, giết ông ấy ngay lập
tức." Họ ngụ ý gì? Họ ngụ ý có xu hướng con người để trở thành kẻ bắt chước.
Trong tiếng Anh, có cuốn sách, Bắt chước Christ. Trước đây chưa hề có và sau
này chẳng hề có cuốn sách với tiêu đề xấu thế được cho bất kì cuốn sách nào. Bắt
chước sao? Nhưng, theo một cách nào đó, tiêu đề đó là rất biểu tượng. Nó chỉ ra
toàn thể tâm trí của nhân loại. Mọi người đang cố bắt chước, trở thành ai đó
khác.
Không ai có thể trở thành một
Christ, và thực ra không có nhu cầu - Thượng đế sẽ phát chán nếu bạn trở thành
Christ. Ngài muốn ai đó mới, cá gì đó nguyên bản. Ngài muốn bạn, và ngài muốn bạn
chỉ là bản thân bạn.
Câu hỏi 6
Khi thầy nói về cú nhảy, tôi cảm thấy rằng
tôi muốn lấy cú nhảy đó, nhưng tôi cũng cảm thấy rằng tôi không ở bờ từ đó cú
nhảy có thể được lấy. Tôi thấy thầy lay chúng tôi nhưng tôi không thể cảm thấy
điều đó. Làm sao tôi đi tới bờ đó? Làm sao tôi có thể để cho thầy dạy tôi?
Mọi người bao giờ cũng trên bờ
bởi vì từng khoảnh khắc, nếu bạn dám, cú nhảy là có khả năng. Từng khoảnh khắc
đều cho bạn bờ; và khi bạn hỏi làm sao đi tới bờ, bạn đang láu lỉnh thôi. Đừng
thử láu lỉnh. Câu hỏi của bạn là thủ đoạn để cho bạn có thể tự an ủi mình rằng
bạn không phải là kẻ hèn vì làm gì có bờ, cho nên "lấy cú nhảy từ
đâu?" Cho nên đầu tiên bờ phải được tìm ra đã - và nó sẽ không bao giờ được
tìm ra, bởi vì nó ở ngay phía trước bạn. Dù bạn đang đứng ở đâu, bạn bao giờ
cũng ở ngay bờ từ đó bạn có thể lấy cú nhảy. Và bạn hỏi câu hỏi rất tinh ranh:
rằng đầu tiên dạy cho tôi cách tìm ra bờ.
Nhìn vào phía trước bạn đi. Cứ
nhìn. Bất kì chỗ nào bạn ở cũng không thành vấn đề.
Và bạn nói, "Tôi thấy thầy
lay chúng tôi nhưng tôi không thể cảm thấy điều đó." Vấn đề không phải là
bạn ngủ. Nếu bạn ngủ, dễ dàng lay bạn dậy ra khỏi giấc ngủ của bạn. Bạn đang giả
vờ rằng bạn ngủ; thế thì điều đó trở thành không thể được. Bạn có thể thấy rằng
tôi đang lay, nhưng không cái gì xảy ra. Làm sao bạn có thể thấy được nếu bạn
ngủ?
Để tôi kể cho bạn một giai thoại.
Chuyện xảy ra vào một chiều hè. Người bố đã hứa cho lũ con đi dạo, và anh ta
không muốn điều đó. Trong nhiều tháng anh ta đã chờ đợi ngày này để nghỉ ngơi,
cho nên anh ta giở trò, anh ta giả vờ, rằng anh ta ngủ say.
Người bố giả vờ nằm im trong
khi đứa con cố hết sức để đánh thức anh ta khỏi giấc ngủ trưa chủ nhật để đem
chúng đi dạo như đã hứa, nhưng không ăn thua gì. Chúng làm đủ mọi thứ để đánh
thức anh ta. Chúng lay anh ta, chúng hét lên với anh ta, nhưng không hiệu quả
gì. Mọi nỗ lực đều thất bại. Chúng thậm chí trở nên sợ, điều gì đã xảy ra. Và
người bố vẫn giả vờ ngủ. Cuối cùng, đứa con gái bốn tuổi của anh ta cạy mí mắt
anh ta ra, nhìn kĩ vào, thế rồi báo cáo, "Bố vẫn ở trong đó."
Và tôi biết bạn cũng ở trong
đó. Và bạn cũng biết rằng bạn đang giả vờ.
Điều đó là tuỳ bạn thôi. Bạn có
thể kéo dài trò chơi lâu tuỳ bạn thích, bởi vì đó là với chi phí của bạn. Tôi
không lo nghĩ bởi điều đó. Nếu bạn muốn giả vờ, được thôi. Hoàn toàn được. Làm
nó đi. Nhưng tôi có thể thấy... tôi có thể thấy mọi sự về bạn giả vờ ngủ - sợ
thức dậy, sợ nhận ra bản thể bạn, sợ di chuyển.
Cứ nhìn vào sự thực của nó đi.
Đừng hỏi về cách bạn có thể tìm ra bờ. Bạn đang đứng trên nó rồi.
Đừng thử tinh ranh, bởi vì
trong thế giới bên trong là tinh ranh tức là ngu xuẩn. Trong thế giới bên trong
ngu xuẩn tức là việc là tinh ranh. Trong thế giới bên trong, những người dốt
nát đạt tới nhanh hơn những người thông thái. Trong thế giới bên trong, những
người hồn nhiên - và dốt nát là hồn nhiên... Dốt nát là đẹp; dốt nát là cực kì
đẹp và hồn nhiên.
Nhận ra điều tôi đang nói đi!
Tôi biết bạn đang nghe. Tôi có thể nhìn thấu vào mắt bạn: tôi có thể mở mí mắt
bạn. Tôi đã làm như vậy mọi ngày, và tôi có thể thấy bạn vẫn ở đó. Bạn không chết,
bạn không ngủ. Bạn giả vờ rằng bạn ngủ.
Và bất kì khi nào - điều đó là
tuỳ ở bạn - bất kì khi nào bạn quyết định không giả vờ, tôi có đó để giúp bạn.
Tôi không thể đẩy bạn ngược với
bản thân bạn được. Điều đó là không được phép. Thượng đế không cho phép điều
đó, bởi vì ngài cho bạn tự do toàn bộ đó; và tự do toàn bộ bao gồm mọi thứ - đi
lạc lối, rơi vào giấc ngủ, phạm tội lỗi, phủ nhận Thượng đế, tự tử, phá huỷ bản
thân bạn. Tự do toàn bộ bao gồm tất cả. Và Thượng đế yêu tự do, bởi vì Thượng đế
là tự do.
Câu hỏi 7
Osho ơi, máy tính đã thu thập quá nhiều lời
thầy. Nhưng nụ cười của thầy - máy không thể hiểu được nó.
Đây là một nửa của câu hỏi. Nửa
kia tôi sẽ đọc tiếp sau. Trước hết, tôi phải trả lời nửa thứ nhất.
Cựu tổng thống Pháp Renee Coty,
tham dự cuộc triển lãm nghệ thuật trừu tượng ở Paris, được hỏi liệu ông ấy có
hiểu những bức tranh này không. Với một cái thở dài ông ấy nói, "Tôi phải
mất cả đời để hiểu ra rằng không cần phải hiểu mọi thứ."
Nửa thứ hai:
Thầy sẽ chỉ im lặng với chúng tôi và mỉm cười
chứ?
Bạn sẽ không có khả năng thấy
điều đó đâu. Nụ cười mà bạn có thể thấy sẽ không là nụ cười của tôi, và nụ cười
mà là của tôi, bạn sẽ không có khả năng thấy nó. Im lặng mà bạn có thể hiểu sẽ
không là im lặng của tôi, và im lặng mà là của tôi, bạn sẽ không có khả năng hiểu
nó, bởi vì bạn có thể hiểu chỉ cái mà bạn đã nếm trải rồi.
Tôi có thể mỉm cười - thực ra
tôi đang mỉm cười mọi lúc - nưng nếu nó là nụ cười của tôi, bạn không thể thấy
nó được. Khi tôi mỉm cười theo cách của bạn, thế thì bạn hiểu; nhưng thế thì chẳng
có ích gì cả.
Tôi im lặng mọi cách, mọi lúc.
Ngay cả khi tôi nói, tôi cũng im lặng vì việc nói không quấy nhiễu im lặng của
tôi. Nếu bằng việc nói, im lặng bị quấy rối, nó là không đáng. Im lặng của tôi
là đủ lớn. Nó có thể chứa lời, nó có thể chứa việc nói. Im lặng của tôi là đủ lớn;
nó không bị quấy rối bởi bất kì cái gì. Im lặng của tôi không sợ lời.
Bạn đã thấy những người im lặng,
thế thì họ không nói. Im lặng của họ dường như chống lại việc nói - và im lặng
mà chống lại việc nói thì vẫn là một phần của việc nói. Nó là thiếu vắng; nó
không phải là hiện diện.
Thiếu việc nói không phải là im
lặng của tôi! Im lặng của tôi là sự hiện diện. Nó có thể nói với bạn, nó có thể
hát với bạn. Im lặng của tôi có năng lượng mênh mông. Nó không phải là chân
không; nó là việc hoàn thành.
0 Đánh giá