Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 8)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 6. Không
thể dồn người điên vào chân tường
Câu hỏi 1
Osho ơi, thầy cực kì siêu và làm nguôi giận
tới mức thỉnh thoảng tôi tự hỏi, thầy có bao giờ bị dồn vào chân tường không?
Để ở chân tường, người ta cần
logic ngay chỗ đầu tiên. Tôi không logic, bạn không thể dồn tôi vào chân tường
được. Tôi phi logic tới mức không thể nào dồn tôi vào chân tường được. Nhớ điều
này, nếu bạn bám lấy trí tuệ bạn có thể bị dồn vào chân tường bất kì lúc nào bởi
vì bạn có cái gì đó để níu bám. Một khi nó được chứng minh là sai, phi logic, bạn
sẽ bị dồn vào chân tường. Nếu bạn không thể chứng minh được định kiến của bạn một
cách logic, bạn sẽ bị dồn vào chân tường. Nhưng tôi tuyệt đối phi logic - tôi
không có định kiến nào để chứng minh, tôi không có gì để chứng minh. Làm sao bạn
có thể dồn tôi vào chân tường được? Để tôi kể cho bạn một giai thoại:
Một người tuyên bố mình là Thượng
đế. Anh ta bị bắt đưa tới Caliph, ông này nói, "Năm ngoái ai đó đã tuyên bố
là nhà tiên tri - người đó đã bị xử tử. Ông có biết điều đó không?"
"Đáp ứng hắn thế là đúng rồi,"
người này trả lời. "Ta có phái hắn đi đâu."
Bây giờ bạn không thể đẩy người
như thế vào chân tường được. Điều đó là không thể được bởi vì cách tiếp cận phi
logic là cách tiếp cận mở. Thực ra không có chân tường bởi vì không có chỗ -
không có tường bao quanh nó. Nó là bầu trời mở; người ta có thể đi bất kì đâu.
Bạn có thể bị dồn vào chân tường nếu bạn sống trong phòng, có tường, và có chân
tường. Nếu bạn sống dưới bầu trời, làm sao bạn có thể bị dồn vào chân tường?
Không có chân tường chút nào.
Và đó là lí do tại sao tôi dạy
bạn: tại sao bám vào định kiến? Nếu bạn là người Hindu hay người Mô ha mét giáo
hay người Ki tô giáo bạn có thể bị dồn vào chân tường. Nhưng nếu bạn không là
ai cả - chân tường đã biến mất - không có khả năng nào dồn bạn vào bất kì chỗ
nào. Thế thì toàn thể bầu trời là của bạn. Và khoảnh khắc bạn hiểu cái đẹp và tự
do của toàn thể bầu trời, bạn sẽ bỏ mọi định kiến, mọi ý thức hệ.
Tôi không có ý thức hệ nào,
không có cái gì để chứng minh. Tôi ở đây chỉ để cho bạn thoáng nhìn về tôi.
Và tôi rất phi logic ở đây. Thực
ra, tôi phải ra đi trước đây. Anurag đã hỏi, "Sao sáng qua thầy đột nhiên
dừng lại và để tay lên đầu? Tại sao?" Thỉnh thoảng chuyện xảy ra: tôi mất
tiếp xúc với thân thể tôi. Tôi phải đã đi, thực sự. Tôi phi logic ở đây - cố gắng
bằng cách nào đó đặt trọng lượng nào đó lên tôi để cho tôi có thể giúp bạn lâu
hơn chút ít. Bạn có thể không nhận biết, nhưng điều đó đã xảy ra nhiều lần trước
đây. Tâm trí là cái máy: tôi đang dùng nó, thỉnh thoảng tôi mất tiếp xúc. Thân
thể là cái máy: tôi đang dùng nó, thỉnh thoảng tôi mất tiếp xúc.
Thỉnh thoảng tôi bắt đầu đi vào
trong vực thẳm nhanh tới mức tôi phải dừng lại một khoảnh khắc.
Không chỉ có việc tôi phi
logic, tôi phi logic ở đây.
Và những người muốn biện luận với
tôi sẽ lúng túng. Họ không thể đánh bại tôi được bởi vì tôi không định thuyết
phục họ và tôi không định chứng minh cái gì. Tôi không quan tâm tới việc cải đạo
bạn; tôi chỉ quan tâm bởi vì có cái gì đó mà tôi có và tôi sẽ trao nó cho bạn.
Nếu bạn sẵn sàng, cởi mở, có quan hệ với tôi, bạn có thể nhận nó. Bằng không về
sau bạn sẽ hối hận lắm. Chuyện xảy ra:
Một người say loạng choạng vào
một quán rượu đông đúc, xô đẩy các khách hàng và tiến tới quầy. Thấy một người
đàn ông và đàn bà trên đường, anh ta thô lỗ xô người đàn bà sang bên, huých đẩy
theo đường của mình cho tới quầy và ợ to. Người đàn ông mà anh ta vừa mới đẩy
qua quay sang anh ta một cách giận dữ.
"Làm sao anh dám xô đẩy
như thế và ợ ngay trước mặt vợ tôi!" anh ta nói một cách căm phẫn. Người
say nhìn một cách xin lỗi. "Tôi rất tiếc là ợ trước quí bà yêu dấu của
ông," anh ta nói. "Tôi đã không nhận ra đó là chị ấy quay lại."
Tôi giống người say đó. Bạn
không thể dồn tôi vào chân tường được.
Đó là điều tôi đang làm với câu
hỏi của bạn. Câu trả lời nào tôi cho là không quan trọng - cố gắng thấy rằng
tôi đang phá huỷ câu hỏi của bạn. Câu trả lời của tôi không phải là câu trả lời
mà là chiến lược để phá huỷ câu hỏi của bạn. Có những người trả lời câu hỏi của
bạn, họ cho bạn ý tưởng nào đó, họ rót vào bạn những ý thức hệ nào đó, những lí
thuyết, học thuyết, thờ cúng - tôi không trả lời câu hỏi của bạn theo cách đó.
Nếu bạn quan sát, nếu bạn nhận biết, bạn sẽ có khả năng thấy rằng tôi cố phá huỷ
câu hỏi của bạn. Không phải là bạn nhận được câu trả lời đâu, nhưng bạn làm mất
câu hỏi.
Nếu một ngày nào đó bạn trở nên
vô câu hỏi, điều đó sẽ là điểm của nhận ra. Không phải là bạn sẽ có bất kì câu
trả lời nào đâu: bạn sẽ không có câu hỏi nào cả, có vậy thôi. Bạn có thể gọi nó
là câu trả lời, khi không có câu hỏi.
Vị phật không phải là người có
mọi câu trả lời; vị phật là người không có câu hỏi. Việc hỏi đã biến mất - việc
hỏi đã trở thành ngớ ngẩn, không liên quan. Ông ấy đơn giản ở đó không có câu hỏi
nào. Đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói ông ấy là vô trí. Tâm trí bao giờ cũng hỏi,
tâm trí là việc hỏi. Như lá tới từ cây, câu hỏi tới từ tâm trí. Lá cũ rụng, lá
mới tới; câu hỏi cũ biến mất, câu hỏi mới tới. Tôi muốn nhổ tận rễ toàn thể cây
này.
Nếu tôi cho bạn bất kì câu trả
lời nào, thế thì nhiều câu hỏi nữa sẽ nảy sinh ra từ nó. Tâm trí bạn sẽ chuyển
câu trả lời đó thành nhiều câu hỏi.
Tôi tuyệt đối ngớ ngẩn. Tôi
không phải là triết gia - có thể là nhà thơ điên, người say. Bạn có thể yêu
tôi, bạn có thể không theo tôi. Bạn có thể tin cậy tôi, bạn không thể bắt chước
tôi. Qua tình yêu và tin cậy của bạn cái gì đó cực kì có giá trị sẽ được truyền
cho bạn. Nó chẳng liên quan gì tới điều tôi nói; nó có cái gì đó liên quan tới
điều tôi là. Nó là việc truyền trao bên ngoài kinh sách.
Cho nên trong đời mình tôi chưa
bao giờ bị dồn tới chân tường. Điều đó là không thể được - bạn không thể dồn
người điên vào chân tường được.
Câu hỏi 2
Xin thầy giải thích tầm quan trọng tương đối
của trí tuệ, trực giác và pratibha trong cảnh quan đúng của chúng. Xin thầy đặc
biệt giải thích tại sao và làm thế nào cuộc sống nên hướng theo pratibha và làm
sao chỉ một xu hướng như vậy là thích hợp cho cuộc sống và tiến hoá của cuộc sống
ở chỗ cao nhất và tốt nhất của nó.
Trí tuệ là việc vận hành thấp
nhất của bản thể bạn, nhưng bởi vì nó là thấp nhất, nó là hiệu quả nhất. Bởi vì
nó là thấp nhất, nó là được phát triển nhất. Bởi vì nó là thấp nhất, nó có thể
được giáo dục, tạo kỉ luật. Bởi vì nó là thấp nhất, mọi đại học, cao đẳng, trường
học tồn tại cho nó. Và mọi người đều có nó ít hay nhiều.
Nó là cực kì hữu dụng ở thế giới
bên ngoài. Không có trí tuệ sẽ khó cho bạn có tiện dụng nào. Đó là lí do tại
sao Lão Tử nói với đệ tử của ông ấy, "Trở thành vô dụng đi." Chừng
nào bạn còn chưa sẵn sàng trở thành vô dụng bạn sẽ không sẵn sàng bỏ trí tuệ lại
đằng sau, bởi vì trí tuệ cho bạn sự tiện dụng. Bạn trở thành bác sĩ - bạn trở
thành hữu dụng cho xã hội. Bạn trở thành kĩ sư, bạn trở thành giáo sư - thế này
thế nọ. Chính qua trí tuệ mà bạn trở thành ai đó và xã hội có thể dùng bạn - và
xã hội có thể dùng bạn như một phương tiện. Bạn càng đáp ứng sự tiện dụng, xã hội
càng đánh giá bạn cao hơn; do đó mới có đẳng cấp - người brahmin, kshatriya chiến
binh, người Vaishya, tiện dân.
Cao nhất là học giả, người thuần
khiết trí tuệ - người brahmin. Thấp hơn người đó là chiến binh, bởi vì người đó
phải bảo vệ đất nước. Thấp hơn người đó là doanh nhân, bởi vì người đó là toàn
thể hệ tuần hoàn máu của xã hội - người đó là kinh tế, cái bụng. Và thấp nhất
là sudra, tiện dân, người vô sản, bởi vì công việc của người đó là thủ công, đầy
tớ, và không có mấy trí tuệ được cần. Tiện dân cần sự phát triển trí tuệ ít nhất
và brahmin cần sự phát triển trí tuệ cao nhất, nhưng toàn thể phân chia này là
vì trí tuệ.
Trí tuệ có tiện dụng của nó,
nhưng bạn là lớn hơn trí tuệ, bao la hơn trí tuệ. Nếu bạn trở nên bị đồng nhất
với trí tuệ quá nhiều, bạn sẽ trở thành bác sĩ hay kĩ sư hay giáo sư, doanh
nhân, chiến binh, nhưng bạn sẽ mất bản thể bạn. Bạn sẽ không là bản thân bạn. Bạn
có thể trở nên bị đồng nhất với chức năng của bạn nhiều tới mức bạn có thể quên
mất bản thể bạn. Bạn có thể quên rằng bạn là người. Bạn có thể trở thành kĩ sư
hay chánh án hay chính khách nhiều tới mức bạn có thể quên rằng bạn là người. Bạn
đang đánh mất nhiều; thế thì bạn chỉ là cái máy. Xã hội sẽ dùng bạn - trong khi
bạn có thể được dùng - thế rồi bạn sẽ về hưu khỏi xã hội. Thế thì xã hội chờ đợi
bạn - khi bạn sắp chết.
Người về hưu chết sớm hơn là họ
sẽ chết nếu họ không về hưu; họ sớm trở nên già. Cuộc sống của họ trở nên ít
hơn gần mười năm. Điều gì xảy ra? Họ trở nên vô dụng. Họ có thể cảm thấy rằng mọi
nơi bất kì chỗ nào họ đi, nhiều nhất, họ được dung thứ; họ không được cần tới.
Và có nhu cầu lớn trong con người để được cần tới - nhu cầu lớn nhất là được cần
tới. Một khi bạn cảm thấy bạn là thừa, một khi bạn cảm thấy bạn có thể bị phế bỏ
trong thùng rác, một khi bạn cảm thấy rằng bạn không vận hành như một tiện ích
trong xã hội; bạn bắt đầu chết. Việc về hưu trở thành ngày chết nữa - bạn bắt đầu
chết nhanh. Bản thân bạn biết rằng bạn sẽ là gánh nặng bây giờ. Mọi người sẽ
dung thứ bạn, mọi người thậm chí có thể thông cảm với bạn, nhưng không ai sẽ
coi bạn là nghiêm chỉnh, không ai sẽ yêu bạn và kính trọng bạn. Bạn bị thải rồi.
Nếu bạn bị đồng nhất với trí tuệ
quá nhiều, bạn đang trở thành một vật - như cái máy. Chiếc xe tốt đấy, nhưng
khi sự tiện dụng của nó bị chấm dứt, nó bị tống vào đống rác. Thế thì bạn sẽ bị
dùng và bị vứt đi, và cốt lõi bên trong nhất của bạn sẽ vẫn còn không được đáp ứng
bởi vì bạn không được ngụ ý chỉ là để được dùng. Bạn được ngụ ý nở hoa như một
sinh linh; đó là định mệnh của bạn.
Cao hơn trí tuệ là trực giác.
Trực giác cho một chút ít lãng mạn cho cuộc sống của bạn, chút ít thơ ca. Nó
cho bạn vài thoáng nhìn về tính không tiện dụng, về việc bạn là con người chứ
không là đồ vật. Khi ai đó yêu bạn, tình yêu đó đánh vào trực giác của bạn,
trung tâm mặt trăng của bạn. Khi ai đó nhìn bạn với đôi mắt quyến rũ, có sức
hút, điều đó làm vui vẻ năng lượng mặt trăng bên trong bạn. Khi ai đó nói rằng
bạn đẹp, con người bạn cảm thấy được tôn cao. Khi ai đó nói bạn là hữu dụng, bạn
cảm thấy bị tổn thương. Hữu dụng sao? Điều đó dường như không phải là ca ngợi.
Bởi vì nếu bạn hữu dụng thế thì bạn là thay thế được. Thế thì bạn có thể bị vứt
đi, ai đó khác có thể thay thế bạn. Nhưng nếu bạn đẹp thế thì bạn là không thay
thế được, thế thì bạn là duy nhất. Thế thì khi bạn sẽ mất đi khỏi thế giới này,
cái gì đó bao giờ cũng sẽ vẫn còn trống rỗng, cái gì đó bao giờ cũng sẽ thiếu.
Đó là lí do tại sao bạn khao
khát tình yêu. Tình yêu là thức ăn cho trực giác. Nếu bạn không yêu, trực giác
của bạn sẽ không phát triển. Cách duy nhất để phát triển trực giác là trút tình
yêu lên bạn. Cho nên nếu mẹ yêu con, đứa con trở nên trực giác. Nếu mẹ không
yêu con, con trở thành trí tuệ. Nếu con sống trong bầu không khí yêu thương và
chăm sóc và từ bi - nếu con được chấp nhận với cái ta riêng của nó, không với bất
kì tiện dụng nào mà nó có thể đáp ứng - thế thì nó trưởng thành vô cùng bên
trong và năng lượng của nó bắt đầu chuyển qua trung tâm mặt trăng.
Trung tâm mặt trăng là gần như
không vận hành bởi vì bạn đã không được yêu.
Quan sát. Nếu bạn nói với người
đàn bà, "Anh yêu em vì em có mắt đẹp," cô ấy sẽ không hạnh phúc, bởi
vì ngày mai cô ấy có thể mất mắt. Mắt chỉ là ngẫu nhiên. Hay bệnh nào đó có thể
xảy ra và cô ấy có thể trở nên mù, hay mắt có thể không còn đẹp. Khi bạn nói,
"Anh yêu em vì em có khuôn mặt đẹp," người đàn bà không hạnh phúc, bởi
vì mặt sẽ không còn đẹp mãi được. Tuổi già đang tới mọi ngày, mọi khoảnh khắc.
Nhưng nếu bạn nói, "Anh yêu em," thế thì cô ấy cảm thấy hạnh phúc bởi
vì "em" này là cái gì đó thường hằng, không ngẫu nhiên, không cái gì
có thể xảy ra cho nó. Khi bạn nói với người đàn bà, "Anh yêu bởi
vì..." thế thì cô ấy không bao giờ cảm thấy hạnh phúc, bởi vì cái "bởi
vì" đem trí tuệ vào. Bạn đơn giản nói, bạn nhún vai và bạn nói, "Anh
chẳng biết tại sao, nhưng anh yêu em." Trung tâm trăng bắt đầu vận hành -
người đàn bà nở hoa.
Quan sát người đàn bà khi không
ai yêu cô ấy và quan sát cô ấy khoảnh khắc tiếp khi ai đó đã nói với cô ấy,
"Anh yêu em." Khác biệt vô cùng, về duyên dáng, về phẩm giá. Thay đổi
vô cùng - toàn thể khuôn mặt cô ấy trở nên rạng ngời với cái gì đó mới, sôi nổi
nhiệt tình tới với cô ấy. Cái gì đã xảy ra? Trung tâm mặt trăng đã toả ra năng
lượng của nó.
Bạn phải đã nghe tới cái tên của
một danh hoạ Hà Lan nổi tiếng Vincent van Gogh. Ông ấy xấu, rất xấu, và không
người đàn bà nào đã bao giờ xoay xở mà nói với ông ấy, "Em yêu anh."
Tất nhiên, ông ấy vẫn còn chậm phát triển - trung tâm mặt trăng chưa bao giờ vận
hành. Ông ấy trông gớm ghiếc. Mọi người nhìn ông ấy rồi trốn biệt. Ông ấy thường
làm việc trong cửa hàng của người bán đồ nghệ thuật, và người này, người chủ,
đã quan sát ông ấy hết ngày nọ tới ngày kia. Ông ấy trông đờ đẫn thế, dường như
nhiều bụi đã tụ lại trên bản thể ông ấy, và ông ấy sẽ không quan tâm tới cái
gì. Khách hàng tới, ông ấy sẽ trưng bầy tranh, nhưng ông ấy sẽ không quan tâm
gì. Liên tục bị nặng gánh, không quan tâm tới cái gì, dửng dưng. Ông ấy sẽ bước
đi như kẻ dở sống dở chết - phải bước, cho nên ông ấy sẽ bước, nhưng không thú
vị gì, không sống, không mãnh liệt, không đam mê.
Một hôm đột nhiên người chủ
không thể tin được vào mắt mình. Ông ấy tới, và dường như ông ấy đã tắm sau nhiều
tháng, hay có thể nhiều năm. Ông ấy đã tắm, ông ấy chải đầu phẳng phiu, và bước
chân của ông ấy có điệu vũ trong nó và ông ấy lầm rầm một giai điệu. Không thể
được. Và ông ấy mặc quần áo đẹp trên người và ông ấy xức nước hoa. Không thể được.
Người chủ gọi ông ấy, "Van
Gogh, có chuyện gì vậy?" Van Gogh nói, "Có chuyện xảy ra - một người
đàn bà đã nói cô ấy yêu tôi. Mặc dầu người đàn bà đó chỉ là gái điếm, nhưng dầu
vậy, cô ấy đã nói thế chỉ vì tiền, nhưng dầu vậy, một người đàn bà đã nói cô ấy
yêu tôi."
Van Gogh hỏi người đàn bà này,
"Sao cô yêu tôi?" Bởi vì điều đó bao giờ cũng là điều ám ảnh trong
ông ấy. Không ai yêu ông ấy cả; ông ấy biết cái xấu của mình. "Sao cô yêu
tôi?" Với ông ấy không thể nào chấp nhận được rằng ai đó có thể yêu ông ấy
chỉ vì bản thân ông ấy - "Tại sao?" Và cô gái mãi dâm đâm ra lúng
túng vì chẳng có gì để nói cả, vì bất kì cái gì cô ấy nói đều sẽ có vẻ buồn cười.
Cô ấy không thể nói, "Vì đôi mắt anh," cô ấy không thể nói, "Vì
khuôn mặt anh," cô ấy không thể nói, "Vì thân thể anh" - mọi thứ
bằng cách nào đó đều sai. Cô ấy nói, "Vì cái tai của anh. Chúng đẹp thế."
Tại sao? Bạn đã bao giờ nghe nói chưa? Và ông ấy được say mê tới mức ông ấy về
nhà, cắt một tai ra, bọc nó vào trong một cái gói, quay lại, và đem tặng chiếc
tai đó cho người đàn bà này. Ông ấy nói, "Không ai đã bao giờ thích bất kì
cái gì trong tôi. Đây là món quà của người đàn ông đáng thương, nhưng cô giữ lấy
nó." Người đàn bà này kinh hoàng. Cô ấy không thể tin được, đây là kiểu
người điên gì thế này?
Nhưng ông ấy cảm thấy rất thoải
mái - ông ấy cảm thấy cực kì thoải mái. Ông ấy viết trong một trong những bức
thư của mình, "Đó là đỉnh cao của đời tôi. Ai đó đã thích cái gì đó trong
tôi, và tôi có thể chia sẻ con người tôi."
Xem, quan sát đi. Bất kì khi
nào ai đó yêu bạn, và đơn giản yêu bạn, yêu bạn vô điều kiện, đơn giản nói,
"Anh yêu em bởi vì em là em; anh yêu em bởi vì em hiện hữu," điều gì
xảy ra trong năng lượng của bạn? Mặt trời đã di chuyển tới mặt trăng. Bây giờ mặt
trời không nóng thế; mặt trăng làm mát nó. Và duyên dáng của ánh trăng lan toả
khắp bản thể bạn.
Nếu thế giới tồn tại nhiều
trong hoà điệu với tình yêu, mọi người sẽ có nhiều trực giác hơn và ít trí tuệ
hơn, và họ sẽ trở nên đẹp hơn. Họ sẽ không như đồ vật; họ sẽ có nhiều tính cá
thể hơn với từng người - sống động với vui vẻ, với đam mê, mãnh liệt. Họ sẽ có
ngọn lửa và lễ hội.
Trực giác là khác toàn bộ. Nó vận
hành không có quá trình nào - nó đơn giản nhảy vào kết luận. Thực ra trực giác
là lối mở tới thực tại - một linh ảnh cho nó. Logic phải dò dẫm trong bóng tối;
trực giác không bao giờ dò dẫm, chỉ là linh ảnh. Nó đơn giản thấy điều đó.
Những người có tính trực giác đều
tự nhiên trở thành có tính tôn giáo. Những người có trí tuệ không thể trở thành
có tính tôn giáo một cách tự nhiên được. Nhiều nhất, họ có thể được tham gia về
mặt trí tuệ vào loại triết lí tôn giáo nào đó, nhưng không trong tôn giáo như vậy.
Họ có thể được tham gia vào trong thượng đế học, nhưng không trong tôn giáo. Họ
có thể nói về bằng chứng về Thượng đế, nhưng nói về Thượng đế không phải là nói
về Thượng đế. Nói về là bỏ lỡ mục tiêu - về và về, họ đi trong vòng tròn. Họ
bao giờ cũng liên tục khua khoắng khắp xung quanh bụi cây; họ chưa bao giờ chạm
và mục tiêu.
Người trí thức không có xu hướng
tự nhiên để trở thành tôn giáo. Đó là lí do bạn thấy đền chùa, nhà thời, đầy
đàn bà thế. Mặt trăng cảm thấy tự nhiên hài hoà với tôn giáo. Phật có đệ tử đàn
bà nhiều gấp ba lần đệ tử đàn ông. Cùng tỉ lệ này có với Mahavira: ông ấy có mười
nghìn sư và ba mươi nghìn ni. Bạn sẽ thấy cùng tỉ lệ này quanh Jesus - và khi
ông ấy bị đóng đinh, mọi tín đồ đàn ông chuồn sạch.
Khi thân thể của Jesus được mang
xuống khỏi cây chữ thập, chỉ ba người đàn bà ở đó. Bởi vì những người đàn ông
đó đã nhìn từ đám đông xem phép màu nào đó. Họ đã cố gắng thuyết phục trung tâm
mặt trời của họ rằng, "Vâng, đây là con trai duy nhất của Thượng đế,"
nhưng chẳng cái gì đã xảy ra. Họ đang yêu cầu bằng chứng. Họ đã cầu nguyện Thượng
đế và Jesus, "Trình diễn phép màu đi để cho chúng tôi có thể được thuyết
phục." Một khi họ thấy rằng Jesus chết như người thường, tuyệt đối bình
thường - đã có hai người khác cũng đang chết trên cây chữ thập ngay bên cạnh
Jesus, hai kẻ trộm, và Jesus chết giống như họ, chả khác chút nào - đàn ông trở
nên nghi ngại. Thế thì người này là hư huyễn rồi - anh ta không phải thực là
con trai của Thượng đế. Cho nên anh ta không là thượng đế; họ trốn luôn.
Nhưng ý tưởng này chưa bao giờ
nảy sinh cho đàn bà. Họ không tìm phép màu; họ chỉ nhìn vào Jesus. Họ không tìm
phép màu; họ chỉ nhìn vào Jesus - và họ thấy phép màu. Họ thấy phép màu: rằng
Jesus chết bình thường thế. Đó là phép màu. Ông ấy đã không cố gắng chứng minh
cái gì, bởi vì những người cố gắng chứng minh đều có tính phòng thủ. Ông ấy
không phòng thủ. Ông ấy đơn giản nói với Thượng đế, "Vương quốc của ngài tới,
ý ngài sẽ được thực hiện." Đó là phép màu của ông ấy. Và ông ấy nói với
Thượng đế, "Xin tha thứ cho những người đáng thương này vì họ không biết họ
đang làm gì." Đó là phép màu - ông ấy có thể cầu nguyện cho những người đã
giết ông ấy, cầu nguyện vì từ bi. Ông ấy nói với Thượng đế, "Gạt phán xét
của ngài sang bên đi, gạt thái độ phán xét của ngài sang bên đi. Nghe tôi đi.
Những người này là hồn nhiên; họ không biết họ đang làm gì. Họ dốt nát. Xin đừng
giận với họ, đừng bị cáu giận. Tha thứ cho họ." Đó là phép màu.
Đàn bà có thể thấy được điều đó
bởi vì họ không tìm phép màu. Trí tuệ bao giờ cũng tìm cái gì đó; trực giác đơn
giản để mở. Không tìm cái gì đó đặc biệt, chỉ nhìn - nó là linh ảnh. Đó là
nghĩa của từ "trực giác."
Khi Jesus xuất hiện sau ba
ngày, đầu tiên ông ấy tiếp cận tới các đệ tử đàn ông. Ông ấy bước lại với họ,
ông ấy nói với họ, nhưng họ không thể nhận ra được ông ấy. Họ đã chấp nhận ý tưởng
rằng ông ấy chết - kết thúc. Thực ra họ phải cảm thấy tiếc - "Chúng ta phí
hoài bao nhiêu năm với người này." Bây giờ họ phải tìm người buôn phép màu
khác, nghệ sĩ tung hứng nào đó; họ phải tìm ai đó khác. Và Jesus đã đi cùng họ,
nói với họ, và họ đã không nhận ra được ông ấy. Thế rồi ông ấy phải tiếp cận tới
đàn bà. Và khi ông ấy tới gần và Mary Magdalen thấy ông ấy, cô ấy chạy lại - cô
ấy muốn ôm chầm ông ấy. Cô ấy lập tức nhận ra ông ấy. Và cô ấy thậm chí đã
không hỏi, "Chuyện đã xảy ra thế nào? - ba ngày trước, thầy đã bị đóng
đinh." Trực giác không bao giờ hỏi thế nào và tại sao. Nó đơn giản chấp nhận.
Nó là việc chấp nhận sâu sắc, chấp nhận toàn bộ.
Nếu bạn sống trong bầu không
khí yêu thương... Và bạn phải tạo ra bầu khí hậu này quanh bạn - không ai sẽ tạo
ra nó cho bạn. Yêu mọi người, để cho họ sẽ yêu bạn. Yêu mọi người, để cho tình
yêu được phản xạ lại, được vang vọng lại. Yêu mọi người, để cho bạn được mưa
rào bởi tình yêu. Trực giác của bạn sẽ bắt đầu vận hành. Bạn sẽ bắt đầu thấy những
điều mà bạn chưa bao giờ thấy trước đây. Và thế giới vẫn còn như cũ, nhưng
nghĩa mới nào đó xuất hiện trong nó. Hoa vẫn còn như cũ, nhưng một số điều bí ẩn
mới được khải lộ cho bạn. Chim vẫn hót theo cùng cách, nhưng bây giờ bạn có thể
hiểu được ngôn ngữ của chúng. Đột nhiên có trao đổi, đột nhiên có giao cảm.
Trực giác ở gần chân lí hơn là
trí tuệ vì nó làm cho bạn thành một người - còn hơn một người - hơn là trí tuệ
làm.
Và thế rồi có pratibha, cái ở
bên ngoài cả hai - siêu trực giác. Không cái gì có thể được nói về nó bởi vì mọi
điều có thể được nói đều hoặc ở trong ngôn ngữ mặt trời hoặc trong ngôn ngữ mặt
trăng. Hoặc nó có thể được mô tả theo cách khoa học hoặc nó có thể được hát
theo cách thơ ca, nhưng không có cách nào để mô tả pratibha. Nó là ở ngoài. Người
ta phải cảm thấy nó, người ta phải sống nó để biết nó.
Mọi người sẽ tới Phật Gautam và
họ sẽ nói, "Nói cho chúng tôi cái gì đó về Thượng đế." Và ông ấy sẽ
nói, "Yên tĩnh đi, im lặng đi. Ở đây với ta - và điều đó sẽ xảy ra cho
ông."
Nó không phải là câu hỏi có thể
được hỏi và được trả lời, và nó không phải là vấn đề có thể được giải. Nó là bí
ẩn để được sống. Nó là cực lạc. Nó là kinh nghiệm vô cùng. Cách thức của trí tuệ:
Một hôm Mulla ở cối xay của
làng, đổ đầy túi bằng chút ít hạt lúa mì của người khác. "Sao anh làm điều
đó, Nasruddin?" ai đó hỏi. "Vì tôi là kẻ ngu," Mulla đáp.
"Sao anh không rót đầy túi người khác bằng lúa mì của riêng anh, nếu anh
là kẻ ngu?" "Thế thì," Mulla trả lời, "tôi sẽ là ngu hơn rồi."
Trí tuệ là tinh ranh; trí tuệ
là tính toán. Trí tuệ bao giờ cũng cố khai thác người khác. Trực giác chính là
cái đối lập; nó không có tính khai thác.
Bây giờ để tôi kể cho bạn một
điều. Mọi người nghĩ rằng một ngày nào đó này khác thế giới sẽ đi tới điểm mà sẽ
không có giai cấp, không có cấp bậc kinh tế - không nghèo, không giầu. Và những
người đã có nhiều ý nghĩ về giấc mơ này, điều không tưởng này - Marx, Engels,
Lenin, và Mao - họ toàn là những nhà trí thức, và trí tuệ không bao giờ có thể
đem tới trạng thái của câu chuyện này. Duy nhất trong thế giới trực giác mới có
thể có khả năng giai cấp biến mất. Nhưng họ chống lại trực giác - người Mác xít
nghĩ trí tuệ nói chung là tất cả, không có gì bên ngoài nó. Nếu điều đó là như
vậy thế thì nơi không tưởng sẽ không bao giờ được đáp ứng - bởi vì trí tuệ có
tính khai thác thế; nó tinh ranh. Trí tuệ là bạo hành, hung hăng, huỷ diệt.
Năng lượng mặt trời là rất bạo
hành và nóng. Nó thiêu cháy, nó giết.
Nếu thực sự bao giờ có một thế
giới không giai cấp, một thế giới thực sự cộng sản - nơi công xã tồn tại và
không có giai cấp - thế thì thế giới đó hoàn toàn phản Mác xít. Nó phải có tính
trực giác. Và những người xây dựng thế giới đó không thể là chính khách được -
chỉ các nhà thơ, người tưởng tượng, người mơ.
Tôi muốn nói đàn ông không thể
là đấng sáng tạo của thế giới đó được, chỉ đàn bà thôi. Mặt trăng có thể tạo ra
thế giới của bình đẳng, không phải mặt trời.
Một Phật, một Jesus, có thể có
ích hướng tới cõi không tưởng đó và việc hoàn thành của nó, nhưng Marx sao?
Không, tuyệt đối không. Ông ấy quá tính toán, quá láu lỉnh, quá trí tuệ. Nhưng
thế giới đã từng bị cai trị bởi mặt trời mãi cho tới giờ. Điều đó cũng là tự
nhiên bởi vì mặt trời là năng nổ.
Bây giờ khả năng mở ra là mặt
trời mệt mỏi, cạn kiệt, thất vọng, và nhân loại có thể bắt đầu tìm trung tâm
khác để làm việc. Đó sẽ là việc vươn lên thực của đàn bà trong thế giới: nếu mặt
trăng lên. Nhưng, như tôi thấy, ở phương Tây có kích động lớn trong đàn bà,
phong trào lớn, tư duy cách mạng, ý nghĩ cấp tiếp - phong trào giải phóng -
nhưng họ tất cả đều rơi vào và trở thành người trí thức. Họ đang trở nên giống
đàn ông hơn.
Nếu đàn bà phản ứng với đàn ông
họ sẽ trở nên giống bản thân đàn ông. Điều đó là nguy hiểm.
Đàn bà nên vẫn còn là đàn bà,
chỉ thế thì mới có khả năng về một thế giới khác và một xã hội khác - xã hội
theo hướng mặt trăng. Nhưng nếu bản thân đàn bà trở nên hung hăng, như cô ấy
đang trở nên, thế thì cô ấy đang học cái vô nghĩa của đàn ông và cái hung hăng
của đàn ông và cái bạo hành của đàn ông. Cô ấy có thể thành công, nhưng mặt trời
sẽ thành công trong cô ấy lần nữa.
Người ta phải rất, rất tỉnh táo
trong những lúc cực đoan. Khi thay đổi sắp xảy ra trong tâm thức con người, người
ta phải rất tỉnh táo. Chỉ một bước sai, và toàn thể sự việc có thể đi sai. Bây
giờ khả năng có đó rằng mặt trăng có thể vận hành và mặt trăng có thể trở nên
chi phối, nhưng đàn bà, nếu cô ấy trở nên hung hăng, sẽ bỏ lỡ và lại đàn ông sẽ
thắng qua cô ấy và mặt trời sẽ vẫn còn trong quyền lực.
Từ trí tuệ tới trực giác và từ
trực giác tới cõi bên kia. Đây là chiều hướng đúng của tiến hoá: từ đàn ông
sang đàn bà và từ đàn bà sang cõi bên kia.
Bây giờ một câu hỏi đã được hỏi,
rằng điều này có là hiểu được không khi có liên quan tới đàn ông - về đàn bà thì
sao? Họ ở trung tâm mặt trăng. Họ phải làm gì?
Họ sẽ phải hấp thu trung tâm mặt
trời. Như đàn ông phải hấp thu trung tâm mặt trăng, đàn bà phải hấp thu trung
tâm mặt trời. Bằng không cái gì đó vẫn còn bị phủ nhận trong họ; thế thì họ sẽ
không là đàn bà toàn thể. Cho nên đàn ông phải đi từ trung tâm mặt trời tới mặt
trăng, từ trí tuệ tới trực giác. Đàn bà phải học trí tuệ nữa, phải học logic của
cuộc sống nữa. Cô ấy biết yêu cuộc sống, đàn ông biết logic của cuộc sống; đàn
ông phải học yêu cuộc sống và đàn bà phải học logic của cuộc sống. Thế thì cân
bằng nảy sinh.
Đàn bà sẽ phải hấp thu trung
tâm mặt trời - và cô ấy có thể hấp thu rất dễ dàng bởi vì mặt trăng của cô ấy
đang vận hành. Mặt trăng chỉ phải mở theo hướng của mặt trời. Con đường sẽ chỉ
hơi chút khác: với đàn ông năng lượng mặt trời phải được mang tới mặt trăng; với
đàn bà, họ chỉ phải mở mặt trăng của họ hướng tới mặt trời và năng lượng sẽ bắt
đầu tuôn chảy.
Nhưng cả hai đều phải trở thành
toàn bộ. Ý thức phải hấp thu vô ý thức và phân chia phải mất đi.
Jesus nói, "Đàn ông trở
thành đàn bà và đàn bà trở thành đàn ông." Khi bạn chấp nhận tính toàn bộ
của bạn và bạn không phủ nhận phần nào của con người bạn, mọi thứ trở thành cân
bằng. Và khi đàn bà và đàn ông được cân bằng bên trong bạn, họ phủ định lẫn
nhau. Đột nhiên bạn tự do. Hai người này buộc phủ định lẫn nhau, và đột nhiên bạn
không còn trong lệ thuộc.
Bạn có thể vẫn còn trong lệ thuộc
chỉ nếu cái này mạnh hơn cái kia. Nếu mặt trời mạnh hơn mặt trăng, thế thì bạn
sẽ lệ thuộc vào đàn ông của bạn - tâm trí nam. Nếu mặt trăng mạnh hơn mặt trời,
thế thì bạn sẽ vẫn còn trong lệ thuộc của đàn bà - nữ tính. Khi cả hai là bằng
nhau, cân bằng, chúng phủ định lẫn nhau; đột nhiên, năng lượng của bạn thành tự
do. Bạn không trong bất kì hình dạng nào bây giờ, bạn trở thành vô hình dạng.
Cái vô hình dạng đó là pratibha. Thế thì bạn bắt đầu vươn lên ngày càng cao hơn
và cao hơn - và không có tận cùng cho sự tăng trưởng này.
Đó là nghĩa khi chúng ta nói
Thượng đế là vô hạn. Bạn liên tục tăng trưởng và tăng trưởng - bạn liên tục trở
thành hoàn hảo hơn, hoàn hảo hơn, hoàn hảo hơn... Từng khoảnh khắc đều hoàn hảo
và từng khoảnh khắc tới tiếp còn hoàn hảo hơn điều đó.
Câu hỏi 3
Osho ơi, xin thầy nói thêm về câu
"trong toán những người yogi và thánh nhân tồi."
Swami Yoga Chinmaya, để tôi kể
cho bạn một giai thoại:
Có một thanh niên trong một thị
trấn nhỏ bị cắt mũi bởi vì anh ta đã làm cái gì đó rất sai. Mọi người thường
làm trò cười với mũi bị cắt của anh ta và anh ta tự nhiên bị mất mặt bởi chế nhạo
này. Mọi người đối xử với anh ta bằng khinh miệt. Anh ta đắn đo suy nghĩ về
tình huống này và sớm tìm ra cách làm cho mọi người phải tôn kính và kính trọng
anh ta.
Anh ta sang một làng khác, mặc
bộ quần áo của thánh nhân, lấy mọi phụ kiện của thánh nhân, và ngồi trong
"thiền" dưới gốc cây. Đàn ông và đàn bà tụ tập quanh anh ta. Cuối
cùng anh ta mở mắt và mọi người hỏi anh ta là ai, và anh ta có thể làm được gì
cho họ.
"Tôi có thể làm được nhiều
điều cho các vị," anh ta đáp. "Tôi có thể chỉ cho các vị Thượng đế nếu
các vị đồng ý cắt mũi mình - tôi đã làm cùng điều này và tôi có thể thấy Thượng
đế rất rõ ràng, ở mọi nơi. Duy nhất có Thượng đế." Ba người trong đám đông
đồng ý để mũi bị cắt...
Bạn bao giờ cũng có thể tìm được
người ngu hơn bản thân bạn - họ trở thành tín đồ của bạn.
... Anh ta đưa họ tới một cái
cây ở chỗ xa, cắt mũi họ, đắp thuốc nào đó để cầm máu, và thì thào vào tai họ,
"Trông đấy, bây giờ chẳng có lí gì mà nói với họ rằng các anh đã không thấy
Thượng đế. Họ sẽ cười các anh và họ sẽ chế nhạo các anh và các anh sẽ trở thành
trò cười cho cả làng. Cho nên nghe đây, các anh bây giờ phải đi và nói với người
khác rằng ngay khi mũi bị cắt, các anh bắt đầu thấy Thượng đế."
Họ tràn trề xấu hổ với cái ngu
xuẩn của họ tới mức họ chấp nhận gợi ý này và đi tới đám đông và nói một cách
nhiệt tình nhất, "Tất nhiên, chúng tôi có thể thấy Thượng đế - Thượng đế ở
mọi nơi."
Và do vậy mọi người trong thị
trấn đều làm cho mũi mình bị cắt đi và đạt tới "nhận ra Thượng đế."
Bạn có thể tìm thấy nhiều thánh
nhân ở Ấn Độ: theo một cách nào đó này khác mũi họ đã bị cắt. Khi tôi nói
"trong toán những thánh nhân và người yogi tồi" tôi ngụ ý những người
này. Khi tôi nói mũi họ đã bị cắt, tôi ngụ ý họ đã phủ nhận phần nào đó của con
người họ. Họ đã không chấp nhận toàn thể con người họ - mũi của họ đã bị cắt.
Ai đó đã phủ nhận dục, ai đó đã phủ nhận giận dữ, ai đó đã phủ nhận tham của
mình - ai đó phủ nhận cái gì đó khác. Nhưng phần bị phủ nhận báo thù, và những
người này muốn cắt mũi của bạn nữa.
Khi tôi nói "trong toán
các thánh nhân và người yogi tồi" tôi ngụ ý người đã không hiểu cái gì
nhưng đã thử nhiều thứ và đã thực sự làm què quặt bản thân họ theo nhiều cách.
Nếu bạn còn ở với họ, bạn sẽ trở nên bị què quặt.
Chinmaya đã trở nên bị què. Khi
tôi nhìn anh ấy, tôi có thể cảm thấy chỗ anh ấy đã trở nên bị què. Và một khi
anh ấy hiểu điều đó, anh ấy có thể vứt bỏ nó ngay lập tức, không có vấn đề gì.
Mũi có thể mọc trở lại. Nó không phải là vấn đề - nó không phải là cái gì đó mà
bạn có thể cắt đi thực sự. Nó có thể mọc lại, một khi anh ấy hiểu.
Chẳng hạn, anh ấy đã mất khả
năng hài hước. Anh ấy không thể cười được. Cho dù anh ấy cười - anh ấy cố gắng
vất vả - bạn có thể thấy mặt anh ấy là giả. Anh ấy rất chân thành, nhưng không
cần phải nghiêm chỉnh. Chân thành là một điều - nó là trung thực. Nghiêm chỉnh
là bệnh tật. Đừng bao giờ nhận lầm nghiêm chỉnh là chân thành. Bạn có thể trở
thành mặt dài; điều đó sẽ không ích gì. Thực ra, nếu bạn trở thành hoàn toàn
không hài hước, cuộc sống của bạn sẽ trở thành khô héo. Nó sẽ mất rôm rả. Hài
hước giống như rôm rả: nó cho bạn sự linh động, luồng chảy.
Nhưng ở Ấn Độ các thánh nhân đều
nghiêm chỉnh. Họ phải nghiêm chỉnh, họ không thể cười được, bởi vì nếu họ cười
mọi người sẽ nghĩ họ cũng bình thường - cũng giống như người khác họ đang cười.
Làm sao gọi một người cười là thánh nhân được? Người đó phải vẫn còn là cái gì
đó phi thường chứ. Đó là trò bản ngã.
Tôi bảo bạn chỉ là bình thường
thôi. Bởi vì cố là phi thường là điều rất bình thường - mọi người đều muốn điều
đó. Và chỉ là bình thường, chấp nhận nó, là rất phi thường vì không ai muốn điều
đó. Tôi muốn bạn chỉ là bình thường, bình thường tới mức không ai nhận ra bạn
là ai đó đặc biệt, bình thường tới mức bạn có thể mất hút trong đám đông. Bạn sẽ
có tự do toàn bộ của hiện hữu; bằng không bạn phải liên tục kìm bản thân bạn lại.
Thế thì bạn liên tục trong trưng bày - và điều đó trở thành căng thẳng, điều đó
tạo ra nghiêm chỉnh, điều đó trở thành gánh nặng.
Không có nhu cầu để liên tục ở
trong tủ bày hàng. Bạn có thể thảnh thơi, bạn có thể cười.
Tôi cho phép bạn có mọi thứ
mang tính người. Mọi thứ có tính người đều là của bạn. Cười như mọi người cười.
Khóc, kêu, như mọi người. Là bình thường.
Nếu bạn vẫn còn bình thường bản
ngã sẽ không nảy sinh. Bản ngã nảy sinh với ý tưởng về phi thường - cho nên bất
kì cái gì mọi người đang làm, bạn không được ngụ ý làm điều đó. Nếu họ bước đi
trên chân, bạn được ngụ ý đứng trên đầu. Thế thì họ sẽ tới và tôn thờ bạn, họ sẽ
nói "Anh phi thường thế." Nhưng bạn đơn giản là ngu xuẩn. Đừng bận
tâm với lời ca ngợi của họ, bởi vì một khi bạn trở nên bị nghiện với ca ngợi của
họ, bạn sẽ bị bắt - thế thì bạn sẽ vẫn còn đứng trên đầu bạn cả đời bạn. Bạn sẽ
mất đi mọi cái đẹp của chuyển động, và tất nhiên bạn không thể nhảy múa trên đầu
bạn được. Bạn đã bao giờ thấy người yogi nào chưa? Nhiều nhất bạn có thể đứng
chết đấy, làm động tác shirshasan, đứng lộn ngược đầu.
Khi tôi nói "toán tồi"
tôi ngụ ý bạn đã học được trò bản ngã từ những người ở sâu trong bản ngã của họ.
Tránh và thoát khỏi bất kì ai đang trong trò bản ngã đi bởi vì khả năng là người
đó sẽ cho bạn tiêm nhiễm nào đó này khác.
Và mọi người học làm mọi thứ bằng
bắt chước. Tôi đã nghe về một người:
Một quan chức điều hành rất hay
phải đi du hành trở về từ chuyến đi sang Italy và mời một người bạn ở New York
tới gặp anh ta để ăn trưa.
"Anh có làm cái gì kích động
ở đó không, khi anh còn ở Italy?" người bạn hỏi.
"Ồ, anh biết câu ngạn ngữ
cổ," quan chức điều hành, người Mĩ, nhún vai. "Khi ở Rome, làm như
người La Mã làm."
"Được, đích xác anh đã làm
gì?" người bạn vẫn kiên trì.
"Còn gì khác?" doanh
nhân đáp. "Tôi dụ dỗ một cô giáo Mĩ."
Bây giờ đi sang Italy từ Mĩ để
dụ dỗ cô giáo Mĩ - nhưng đó là điều người Italy đang làm, và "làm ở Rome
như người La Mã làm."
Khi tôi nói "toán tồi"
tôi ngụ ý tâm trí có tính bắt chước. Tâm trí bắt chước một cách vô ý thức. Bạn
sẽ bắt đầu học thủ đoạn, và một khi bạn đã học được chúng thì sẽ khó vứt bỏ
chúng - và còn khó hơn thế nếu những thủ đoạn này có đầu tư lớn.
Nếu mọi người tới và ca ngợi bạn,
nếu mọi người bắt đầu kính trọng việc không cười, mặt không hài hước của bạn và
họ nghĩ rằng bạn rất, rất có kiểm soát, có kỉ luật, và họ tới và chạm chân bạn,
sẽ rất khó cho bạn bỏ thói quen nghiêm chỉnh - bởi vì bạn sẽ tận hưởng nó. Bây
giờ bạn đã đầu tư vào bệnh của bạn.
Bỏ nó đi. Cuộc sống của bạn phải
được sống từ bên trong, không từ bên ngoài. Đừng bị bận tâm về điều mọi người
nói - lời ca ngợi rỗng tuếch. Cứ nhìn vào điều bạn đang là! Nếu bạn đang tận hưởng,
vui mừng trong bản thể bạn, nếu bạn có linh hồn nhảy múa bên trong - đủ rồi! Thế
thì nếu mọi người kết án bạn, chấp nhận điều đó. Nhưng đừng bao giờ phá hoại
vui mừng bên trong của bạn, bởi vì chung cuộc điều đó sẽ quyết định bạn là ai.
Điều mọi người nói là không liên quan. Bạn là ai mới liên quan. Bao giờ cũng đi
vào và nhìn vào điều bạn đang làm cho bản thân bạn.
Nếu bạn hạnh phúc thế thì không
có vấn đề gì. Nếu bạn cảm thấy rằng bạn hạnh phúc với nghiêm chỉnh của bạn, thế
nữa cũng không có vấn đề gì; thế thì bạn có thể hạnh phúc theo cách đó, thế thì
đó là chọn lựa của bạn. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một người hạnh phúc và
nghiêm chỉnh. Người đó sẽ vui vẻ, người đó sẽ mở hội, người đó sẽ tận hưởng và
chia sẻ, và người đó sẽ cười.
Tiếng cười có tính tâm linh thế,
không cái gì như nó. Bạn có thấy không? Khi bạn cười sâu, mọi căng thẳng biến mất.
Bạn có quan sát không? Khi bạn cười sâu, đột nhiên, dường như bạn đã đi tới bầu
trời mở, các bức tường biến mất quanh bạn. Nếu bạn có thể cười bạn bao giờ cũng
có thể thảnh thơi.
Trong các Thiền viện các sư được
dạy điều đầu tiên cần làm vào buổi sáng là cười, bắt đầu ngày bằng tiếng cười.
Buồn cười, bởi vì chẳng có lí do gì cả - cứ ra khỏi giường điều đầu tiên cần được
làm là cười. Lúc ban đầu điều đó có vẻ rất khó bởi vì chẳng có gì để cười cả.
Nhưng nó là việc thiền, và dần
dần người ta được hoà điệu với nó và người ta đi tới biết rằng không có lí do
gì để cười cả. Tiếng cười là kinh nghiệm lớn thế trong bản thân nó, sao đợi bất
kì lí do nào? Và nó làm thảnh thơi cả ngày.
Để tôi nói cho bạn dưới dạng mặt
trời và mặt trăng. Người mặt trời là nghiêm chỉnh; người mặt trăng là không
nghiêm chỉnh. Người mặt trời không thể cười, điều đó là khó. Người mặt trăng có
thể cười dễ dàng, tự nhiên, tự phát. Với người mặt trăng, tiếng cười nảy sinh ở
mọi tình huống; người đó vẫn còn cười. Người đó không đợi bất kì cái cớ nào.
Nhưng người mặt trời rất đóng. Điều đó rất khó - ngay cả khi bạn kể chuyện cười
cho người đó. Người đó sẽ nhìn và lắng nghe chuyện cười cứ dường như bạn đang
cho người đó bài toán toán học.
Đó là lí do tại sao người Đức
không thể hiểu được chuyện cười. Có một chuyện cười, Priya kể cho Haridas - và
Haridas vẫn còn chưa hiểu được nó!
Một người đi vào trong nhà hàng
và đặt một cốc cà phê.
Và người phục vụ nói, "Anh
thích cà phê thế nào?" Người này nói, "Tôi thích cà phê như tôi thích
đàn bà - nóng." Người phục vụ nói, "Đen hay trắng?"
Nó là khó nếu bạn bắt đầu nghĩ
về nó; bằng không nó là đơn giản. Cái gì có thể đơn giản hơn? Nhưng một khi bạn
bắt đầu nghĩ về nó, nếu bạn nghiêm chỉnh, dường như bạn đang đọc Vedas, thế thì
bạn lỡ.
Tránh mọi toán nghiêm chỉnh đi;
tránh những người đang cố trở thành ai đó. Ngày một hoà điệu hơn với những người
đang đơn giản sống cuộc sống của họ, không cố trở thành bất kì ai, người đơn giản
hiện hữu như họ vậy. Đi tới họ đi, họ là những người tâm linh thực trên thế giới.
Những người lãnh đạo tôn giáo không phải là người tâm linh thực trên thế giới -
họ là các chính khách. Họ phải ở trong chính trị. Họ đã làm biến chất tôn giáo
rất tệ. Họ đã làm tôn giáo thành nghiêm chỉnh tới mức nhà thờ có vẻ giống nhiều
với bệnh viện hay nghĩa địa. Hân hoan, tận hưởng, hoàn toàn bị mất rồi. Bạn
không thể nhảy múa trong nhà thờ được, bạn không thể cười trong nhà thờ được.
Tiếng cười đã ra khỏi nhà thờ - nhưng nhớ lấy, ngày tiếng cười ra khỏi nhà thờ,
Thượng đế cũng ra khỏi nó. Để tôi kể cho bạn một câu chuyện rất nổi tiếng:
Sam Burns, một người da đen miền
nam, bị từ chối không cho vào trong nhà thờ "da trắng." Người trông
nhà thờ bảo anh ta đi vào nhà thờ riêng của anh ta và cầu nguyện và anh ta sẽ cảm
thấy thoải mái hơn.
Chủ nhật sau anh ta quay lại lần
nữa. "Đừng bực mình nhé," anh ta nói với người trông nhà thờ.
"Tôi không áp đặt cách của tôi. Tôi chỉ tới để nói với ông là tôi đã nhận
lời khuyên của ông và nó đã xảy ra tốt lành. Tôi đã cầu nguyện Thượng đế và
ngài bảo tôi: "Đừng cảm thấy khó khăn về nó, Sam. Đích thân ta đã từng thử
vào nhà thờ đó trong nhiều năm và ta vẫn chưa vào được đấy!'"
Một khi nhà thờ có tính Ki tô
giáo, đền chùa có tính Hindu, nhà thờ hồi giáo có tính Mô ha mét giáo, Thượng đế
không được tìm thấy ở đó - mọi sự đã trở thành nghiêm chỉnh, chính trị đã đi
vào, tiếng cười đã đi ra.
Để tiếng cười là ngôi đền của bạn,
và bạn sẽ cảm thấy ở trong tiếp xúc sâu sắc với điều thiêng liêng.
Câu hỏi 4
Bản ngã này dường như được nuôi dưỡng trên
mọi kiểu tình huống có thể, và tình huống cho nó sức mạnh nhất và nuôi dưỡng nhất
là tình huống được cho là tâm linh. Tôi muốn nhận tính chất sannyas nhưng tôi
có thể đã cảm thấy toàn thể sự việc bản ngã xảy ra theo cách mạnh mẽ. Nuôi dưỡng
hay bỏ đói nó, rút lui hay đương đầu với nó, cả hai đường đều dẫn tới nuôi dưỡng.
Phải làm sao?
Câu hỏi này được hỏi bởi
Michael Khôn.
Khôn ngoan vào - nghe tôi đi.
Trao bản ngã cho tôi, đó là điều tính chất sannyas là gì. Nếu bạn nhận tính chất
sannyas, thế thì bản ngã có thể nuôi dưỡng bản thân nó trên điều đó. Tôi cho bạn
tính chất sannyas, bạn đơn giản chấp nhận nó. Bạn chỉ phải có chừng nấy dũng cảm
thôi, và thế thì bản ngã không thể tồn tại được: bạn đã không làm gì cả.
Bất kì khi nào bạn tới tôi, đầu
tiên tôi sẽ thử cho bạn tính chất sannyas. Nhưng có những người rất ngu; họ
nói, "Chúng tôi sẽ nghĩ." Họ nghĩ họ láu lỉnh. Họ bắt đầu nghĩ về nó
- "ngày nào đó họ sẽ tới" - và họ tới, và họ hỏi về tính chất sannyas
và tôi cho họ. Nhưng ngay chỗ đầu tiên điều tôi định cho họ, điều đó đã là khác
toàn bộ. Thế thì nó đã là món quà từ tôi, không phải là việc làm về phần bạn. Nếu
bạn làm cái gì đó, thế thì bản ngã có thể được nuôi dưỡng trên điều đó. Nó chỉ
là món quà từ tôi, thế thì không có vấn đề về bản ngã. Nhưng bạn bỏ lỡ món quà
này và thế rồi bạn tới và cầu xin, thế thì toàn thể cái đẹp bị mất. Bạn nhận
tính chất sannyas bởi vì quyết định của bạn, thế thì bản ngã có thể bước vào. Nếu
bạn bỏ điều đó cho tôi, thế thì không có vấn đề gì, thế thì đó là vấn đề của
tôi. Bạn không cần lo nghĩ về điều đó.
Trao bản ngã của bạn cho tôi và
quên mọi chuyện về nó đi và bắt đầu sống, và tôi sẽ chăm nom cho bản ngã của bạn.
Cho nên Michael Khôn, tinh khôn
lên.
Câu hỏi 5
Chúng tôi phải làm sao bỏ bản ngã khi thầy
cứ cản trở nó bằng mọi chất liệu thú vị trong các bài nói?
Nếu bạn không bỏ nó, tôi sẽ làm
cho nó ngày một nặng nề hơn để cho nó sẽ mất đi theo cách riêng của nó - để cho
bạn không thể ôm giữ được nó. Đó là điều các bài nói của tôi tất cả là gì. Tôi
cứ đặt nhiều trọng lượng hơn, nhiều trọng lượng hơn... Tôi đang chờ đợi cọng
rơm cuối cùng để cho con lạc đà sụp xuống. Đó là cuộc đua giữa tôi và bạn. Hi vọng
rằng bạn sẽ không thắng.
Câu hỏi 6
Osho kính yêu của tôi ơi, khi tôi cảm thấy
được chứng ngộ:
a. Tôi có nói cho thầy không?
b. Thầy có nói cho tôi không?
c. Có phải bản ngã tôi đang hỏi câu hỏi này
không?
Không cho cả ba. Khi bạn trở
nên chứng ngộ, chứng ngộ nói mọi thứ, chỉ ra mọi thứ. Không cần tôi nói cho bạn,
không cần bạn nói cho tôi. Chứng ngộ bản thân nó là bằng chứng, nó không cần
xác nhận. Nó là bằng chứng tự bản thân nó, dường như trong đêm đột nhiên một
tia sáng chiếu vào. Không cần nói gì về nó. Bạn thực sự sẽ không có khả năng
nói gì cả - mọi suy nghĩ của bạn sẽ dừng lại. Nó là im lặng vô cùng thế. Và nó
có sự chắc chắn tuyệt đối tới mức không cần hỏi bất kì ai. Cho nên sẽ không có
nhu cầu nào từ phía bạn hay từ phía tôi để nói.
Và, "Có phải bản ngã tôi
đang hỏi câu hỏi này không?" Không. Bản ngã chưa bao giờ hỏi về chứng ngộ.
nó không thể hỏi về điều đó được, vì chứng ngộ sẽ là cái chết của nó.
Khi bạn bắt đầu thiền, yêu, cười,
khi bạn bắt đầu đi vào chiều hướng bên kia đó, tự nhiên các ý tưởng này nảy
sinh, "Nếu nó xảy ra, ai sẽ nói cho mình?" Bởi vì mãi cho tới giờ, bất
kì điều gì xảy ra, ai đó được cần để nói nó cho bạn. Và câu hỏi này là từ một
sannyasin, Ma Prem Jeevan. Điều này phần nhiều là vậy cho người hướng mặt
trăng.
Khi đàn bà rơi vào tình yêu, cô
ấy đợi cho đàn ông nói cho cô ấy rằng anh ấy yêu cô ấy. Cô ấy thậm chí sẽ không
nói ra điều đó, rằng "Em yêu anh." Trung tâm mặt trăng là không chắc
chắn thế như trung tâm trí tuệ bao giờ cũng chắc chắn. Trung tâm mặt trăng là
mơ hồ, mờ mịt. Người ta cảm, và vậy mà người ta không thể nói được nó là gì.
Đàn bà vẫn còn không chắc chắn về tình yêu của cô ấy chừng nào đàn ông còn chưa
tới và nói với cô ấy và làm cho cô ấy chắc chắn rằng, "Vâng, nó đã xảy
ra." Đó là lí do tại sao đàn bà không được biết tới là người cầu hôn, và bất
kì khi nào đàn bà cầu hôn với đàn ông, đàn ông sẽ trốn ngay lập tức - bởi vì người
đàn bà này không phải là đàn bà; cô ấy đã là đàn ông rồi. Cầu hôn từ đàn bà có
vẻ ngớ ngẩn. Mặt trăng chưa bao giờ cầu hôn, nó chờ đợi.
Cho nên tôi biết tại sao câu hỏi
này đã nảy sinh. Nếu bạn không thể chắc chắn được ngay cả về tình yêu của bạn,
khi Thượng đế xảy ra cho bạn, ai sẽ nói cho bạn? Bạn sẽ cần ai đó làm cho bạn
được đảm bảo.
Sẽ không có nhu cầu bởi vì Thượng
đế chưa bao giờ xảy ra ở trung tâm mặt trời, những người chắc chắn một cách ngu
xuẩn; nó chưa bao giờ xảy ra ở trung tâm mặt trăng, những người không chắc chắn
một cách có chủ định; nó xảy ra bên ngoài cả hai. Nó xảy ra trong pratibha. Nó
xảy ra trong trạng thái siêu lí nơi nó tuyệt đối huyền bí và vậy mà tuyệt đối
chắc chắn.
Toàn thế giới được biến đổi với
chứng ngộ của bạn. Không chỉ bạn, toàn thế thế giới quá khứ của bạn biến mất. Một
kinh nghiệm mới toàn bộ, một sự tồn tại mới toàn bộ.
Câu hỏi 7
Osho ơi, đầu tiên tôi đã không tin rằng điều
đó là mọi khả năng, nhưng bằng cách nào đó tôi theo thầy. Từ đó trở đi tôi đã
không nghĩ rằng nó đã bao giờ sớm thế, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn tiếp tục
với thầy. Và thế rồi, qua thầy điều không thể được đã trở thành có thể, khoảng
cách trở thành cái ngay trước mắt. Mặc dầu tôi biết rằng tôi mới chỉ lấy vài bước
đầu tiên, ngày càng nhiều khoảnh khắc đang tụ hội lại khi nó cho cảm giác chỗ
cuối của cuộc hành trình. Điều đó là đau đớn và vậy mà dịu ngọt: đau đớn không
thấy thầy ở đó thêm nữa, nhưng dịu ngọt thấy thầy ở mọi nơi. Sợ rằng tôi biến mất
mà chả nói được lời cám ơn gì mấy với thầy, tôi có thể nói điều đó bây giờ
không... Khi nào thầy vẫn có đó cho tôi?
Đây là từ Swami Ajit Saraswati.
Điều này sẽ là vậy cho từng người trong các bạn. Bạn đã tới với tôi, "bằng
cách nào đó." Cái "bằng cách nào đó" đó là quan trọng. Bạn không
thể có chủ ý ở cùng tôi, vì bạn không biết bạn đang được đưa đi đâu. Bạn không
thể hiện hữu một cách có cân nhắc với tôi, một cách logic, một cách hợp lí với
tôi, bởi vì tôi đang đưa bạn vào cái không thể biết. Tôi đang đưa bạn tới đâu
đó mà bạn chưa từng ở, tới một không gian chưa bao giờ xảy ra cho bạn. "Bằng
cách nào đó" là từ đúng - bằng cách nào đó bạn tới với tôi. Trong tình
yêu, trong một loại điên khùng, say sưa với tôi, bạn tới với tôi. Thế rồi dần dần
mọi sự bắt đầu xảy ra. Tất nhiên bạn chưa bao giờ tin rằng chúng sẽ xảy ra sớm
thế.
Bóng tối mà bạn đang ở trong đó
là lớn tới mức bạn không thể tin được rằng ánh sáng có thể xảy ra cho bạn bao
giờ, và khi nó bắt đầu xảy ra dường như là điều không thể được đang xảy ra. Bạn
không thể tin cậy được vào mắt riêng của mình; bạn cảm thấy dường như bạn đang
đi trong mơ. Nhưng dần dần mơ trở thành thực và thực trở thành mơ.
Đích xác điều này sẽ xảy ra cho
tất cả các bạn, điều đã xảy ra cho Ajit.
Để tôi nhắc lại điều đó:
"Đầu tiên tôi đã không tin rằng điều đó là mọi khả năng, nhưng bằng cách
nào đó tôi theo thầy." Những người có thể theo tôi, bằng cách nào đó, là
những người dũng cảm. Tôi không thể thuyết phục được bạn tới tôi, bởi vì không
có cách nào thuyết phục bạn về cái gì đó bạn chưa bao giờ biết tới. Không có
cách nào để thuyết phục bạn về cái gì đó mà bạn chưa bao giờ nghe thấy. Bạn phải
tin cậy vào tôi; bạn phải tới với tôi bằng cách nào đó.
Tôi không thể tranh biện được bởi
vì kinh nghiệm mà tôi sẽ trao đổi với bạn, kinh nghiệm mà tôi sẽ chuyển trao
cho bạn, không thể được tranh biện. Nó ở bên ngoài biện luận. Nếu bạn không được
thuyết phục, tôi không thể thuyết phục bạn. Nếu bạn được thuyết phục, thế thì
tôi có thể tiếp quản bạn, thế thì tôi có thể sở hữu bạn.
Cho nên chỉ những người đủ điên
mới sẵn sàng cho tôi. Những người rất láu lỉnh, tôi không dành cho họ. Họ sẽ phải
lang thang lâu hơn chút ít, loạng choạng trong bóng tối và dò dẫm trong bóng tối.
Tôi có thể cho bạn món quà của
cái không biết, nó đã sẵn sàng, nhưng bạn phải sẵn sàng nhận nó. Và tất nhiên bạn
chỉ có thể sẵn sàng "bằng cách nào đó." Nó là phép màu, ở cùng tôi là
phép màu. Nó không thể xảy ra một cách logic được, nhưng nó xảy ra. Đó là lí do
tại sao mọi người sẽ nói với bạn rằng bạn bị thôi miên. Theo một cách nào đó họ
cũng đúng. Bạn không bị thôi miên, nhưng bạn trong một loại say sưa nào đó.
"Từ đó trở đi tôi đã không
nghĩ rằng nó đã bao giờ sớm thế, nhưng bằng cách nào đó tôi vẫn tiếp tục với thầy.
Và thế rồi, qua thầy điều không thể được đã trở thành có thể, khoảng cách trở
thành cái ngay trước mắt.
"Mặc dầu tôi biết rằng tôi
mới chỉ lấy vài bước đầu tiên, ngày càng nhiều khoảnh khắc đang tụ hội lại khi
nó cho cảm giác chỗ cuối của cuộc hành trình. Điều đó là đau đớn và vậy mà dịu
ngọt: đau đớn không thấy thầy ở đó thêm nữa..."
Khoảnh khắc bạn có thể thấy bản
thân bạn, bạn sẽ không thấy tôi thêm nữa bởi vì thế thì hai cái trống rỗng sẽ đối
diện nhau, hai tấm gương đối diện nhau. Chúng sẽ soi gương vô hạn, nhưng chẳng
cái gì sẽ được phản chiếu.
"Điều đó là đau đớn và vậy
mà dịu ngọt: đau đớn không thấy thầy có đó thêm nữa, nhưng dịu ngọt thấy thầy ở
mọi nơi." Vâng, khoảnh khắc bạn không thể thấy được tôi ở đây trong chiếc
ghế này, bạn sẽ có khả năng thấy tôi ở mọi nơi.
"Sợ rằng tôi biến mất mà
chả nói được lời cám ơn gì mấy với thầy, tôi có thể nói điều đó bây giờ
không... Khi nào thầy vẫn có đó cho tôi? "
Không cần đâu. Toàn thể bản thể
của Ajit đã trở thành lời cám ơn bạn hướng tới tôi rồi. Không cần nói điều
đó... Tôi đã nghe được trước khi bạn nói điều đó.
Xem tiếp Chương 7 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá