Read more
Osho - Mưa không mây
Giảng về bài
thơ của người đàn bà chứng ngộ, Sahajo
Chương 7. Sùng
kính không nguyên nhân
Một câu chuyện cổ. Có một thành
phố lớn, nó thật bao la, biên giới của nó trải rộng xa tận đường chân trời,
nhưng người ta nói rằng nó cũng đủ nhỏ để lọt trong nắm tay. Nó có những toà
nhà cao, những toà nhà chọc trời chạm tới trời xanh, nhưng người ta nói rằng
chiều cao của chúng không lớn hơn củ hành. Hàng triệu người đã sống trong nó,
nhưng người ta nói rằng những người có thể đếm đúng bao giờ cũng chỉ tìm được
ba người thôi. Với họ không có quá ba người sống ở đó.
Đó là thời khủng hoảng. Có tin
đồn rằng kẻ thù sắp sửa tấn công. Mọi người tụ tập trên sân rộng ở giữa thành
phố để quyết định xem phải làm gì. Nhưng những người có mắt thấy rằng thực tế
chỉ có ba người tụ tập ở đó. Và ba người này đều rất kì lạ - họ trông như kẻ ăn
mày, mặt họ có vẻ như người điên, và dường như là họ chưa tắm đã hàng năm nay.
Cả ba người này đang thảo luận với nhau về tình huống đó.
Người thứ nhất là người viễn thị.
Tiếng tăm của ông ta lan xa và rộng như một nhà tư tưởng vĩ đại. Ông ấy thậm
chí có thể thấy chân con kiến đang bước trên mặt trăng, mặc dầu ông ấy không thể
nào thấy được rặng Himalayas ngay trước mắt mình. Người ta nói rằng người viễn
thị tuyệt đối mù. Ông ta đã che giấu cái mù của mình nhân danh viễn thị. Ông ấy
không thể nào thấy được cái gì ở gần cho nên ông ấy tuyên bố mình là viễn thị.
Không ai có thể thấy những vật ở xa xôi cho nên không có bằng chứng nào về nó cả.
Ông ấy không nói về những thứ nhỏ bé, ông ấy thảo luận về những học thuyết lớn
lao. Ông ấy chưa bao giờ nói về cái gì đó mà có thể hữu dụng trong cuộc sống.
Ông ấy chưa bao giờ nói về cái gì khác hơn Thượng đế, cõi trời hay giải thoát.
Ông ấy tuyệt đối mù, nhưng ông ấy nổi tiếng là một triết gia viễn thị.
Người thứ hai có thể nghe được
âm nhạc của các ngôi sao và mặt trăng; mặc dầu ông ấy không thể nghe thấy mây
giông sấm sét trên đầu mình. Ông ấy tuyệt đối điếc đặc. Ông ấy không thể nghe
được chút nào, và để che giấu cái điếc lác của mình ông ấy đã phát minh ra kinh
sách về âm nhạc tinh tế mà không ai có thể nghe thấy được ngoại trừ ông ấy.
Và người thứ ba trong số họ trần
trụi toàn bộ. Ông ấy thậm chí không mặc lấy một cái khố, nhưng ông ấy bao giờ
cũng mang một lưỡi gươm tuốt trần trong tay bởi vì ông ấy sợ rằng ai đó sẽ giằng
lấy của cải của mình. Ông ấy bao giờ cũng sợ kẻ cắp.
Ba người này thảo luận với nhau
về tình huống hiện tại.
Người thứ nhất chăm chú dõi đôi
mắt mù lên nơi xa xăm trong bầu trời. Không có lấy một tia sáng trong mắt ông ấy,
nhưng ông ấy nói, “Tôi có thể thấy rằng nơi xa xôi, ẩn đằng sau rặng núi kia, kẻ
thù chúng ta đang tiến tới, nguy hiểm đang tới gần. Tôi không chỉ thấy rằng một
giống người nào đó đang tiến tới tấn công chúng ta, mà tôi còn có thể biết được
cả số lượng họ nữa. Nguy hiểm ở gần trong tay và tự chúng ta cần chuẩn bị.”
Người điếc vểnh tai theo hướng
mà người mù vừa nhìn. Cả người mù không thấy gì lẫn người điếc không nghe thấy
gì. Người điếc nói, “Tôi có thể nghe thấy chúng, tôi có thể nghe thấy tiếng bước
chân của chúng. Không chỉ có thế, mà tôi còn có thể nghe thấy điều họ đang nói.
Và không chỉ có điều này, tôi còn có thể nghe thấy những bí mật trong lòng
chúng mà chúng còn chưa nói cho ai cả. Tôi có thể nghe thấy điều chúng đang
không nói. Nguy hiểm là lớn lắm.”
Người ở trần nhảy lên và ông ta
bắt đầu vung gươm. Ông ta nói, “Tôi biết chắc chắn tại sao kẻ thù tấn công. Mắt
của chúng đang dồn hết cả vào của cải của chúng ta. Chúng ta có thể chết, nhưng
chúng ta phải bảo vệ của cải của mình. Và không cần phải lo nghĩ - đó là điều
lưỡi gươm của tôi sẽ phục vụ cho!”
Đây là một câu chuyện rất cổ. Bất
kì khi nào tôi đọc nó tôi đều thấy nó rất phong phú và hay. Có những sáng suốt
lớn lao ẩn kín trong nó, nó rất có nghĩa.
Bạn sẽ thấy ba người này trong
mọi con người. Chúng ta đã gọi con người là purush. ‘Purush’ có nghĩa là thành
phố lớn. Purush bắt nguồn từ từ pur. ‘Pur’ có nghĩa là thành phố. Con người là
một thành phố. Anh ta có ham muốn lớn, thèm khát lớn, mạng lưới ham muốn của
anh ta lan xa vượt ra ngoài đường chân trời, nhưng theo một cách nào đó chúng
không lớn hơn cái có thể giữ trong nắm tay. Mơ mộng lớn nảy sinh trong anh ta,
giấc mơ chạm trời, nhưng chúng không cao hơn chiều cao của củ hành. Và trong
thành phố này có hàng triệu và hàng triệu người đang sống - trong một con người
có hàng tỉ tế bào sống - nhưng nếu bạn đếm họ, bạn sẽ chỉ thấy có ba. Bạn quen
với tên của ba người này: người thứ nhất tên là ham muốn, người thứ hai tên là
tham lam và người thứ ba tên là gắn bó. Và nếu bạn nhìn sâu vào họ bạn sẽ thấy
rằng, khi ba ngôi Hindu biến mất và chỉ thực tại tối thượng còn lại, theo cùng
cách đó, nếu bạn nhìn vào ham muốn, tham lam và gắn bó, bạn sẽ thấy rằng chúng
đều là ba dạng của bản thân sợ hãi. Bạn sẽ thấy rằng sợ ẩn bên trong cả ba.
Sợ trở thành tham. Sợ trở thành
ham muốn. Sợ trở thành gắn bó. Bởi vì người sợ là sợ một mình, anh ta tạo ra mối
quan hệ của gắn bó. Anh ta liên tục tạo ra những mối quan hệ với vợ, chồng, bạn
bè, anh em, mẹ, tôn giáo, đẳng cấp, xã hội, quốc gia, vân vân. Đây toàn là mở rộng
của gắn bó. Bạn sợ một mình. Trong một mình nỗi sợ bên trong bạn trở nên rõ
ràng. Khi bạn ở cùng với ai đó thế thì nỗi sợ bị quên đi trong sự đồng hành của
người này; bạn nhấn chìm nỗi sợ của mình vào trong các mối quan hệ.
Chính bởi vì nỗi sợ bên trong
này mà ham muốn dục nảy sinh. Và ham muốn dục này có nghĩa là bạn đang cố gắng
rót đầy cuộc sống mình bằng cái gì đó để cho bạn có thể tránh việc đương đầu với
nỗi sợ này. Bạn đang cố thu được tiền bạc, địa vị, danh vọng, tình yêu, để cho
cái trống rỗng mà bạn sợ hãi sẽ dường như bị rót đầy. Cố gắng này để rót đầy cuộc
sống của bạn ở bên ngoài biểu lộ ra như sự gắn bó và nỗ lực để rót đầy bản thân
bạn ở bên trong biểu lộ ra như ham muốn dục.
Tham lam cũng đến từ nỗi sợ: bạn
phải không bị mất đi cái mà bạn có và bạn phải thu được cái bạn không có. Bạn sẽ
cứ níu bám vào của cải của bạn, không cái gì bị lấy đi, và cái bạn còn chưa sở
hữu phải được trao cho bạn, cái nhỏ nhất mà bạn muốn cũng không được bỏ mất.
Bạn sẽ thấy rằng ẩn đằng sau ba
ngôi này của ham muốn, gắn bó và tham lam là sợ hãi. Và điều đáng ngạc nhiên nhất
là ở chỗ khi bạn được sinh ra không có gì được đem theo cùng bạn cả, và bạn
cũng không đem được cái gì đi cùng bạn khi bạn chết. Bạn tới trần trụi và bạn
đi trần trụi, và trong thời gian ở giữa bạn vung gươm không cần thiết. Bạn
không có gì nhưng bạn rất sợ kẻ cắp có thể lấy mất nó.
Tại sao bạn sợ mất cái mà bạn
không có đến thế? Có một nguyên nhân sâu xa ẩn bên trong nỗi sợ này: bằng việc
tạo ra nỗi sợ này bạn tự thuyết phục mình rằng bạn có cái gì đó; bằng không tại
sao mọi người quan tâm tới việc chiếm lấy nó thế? Cố hiểu logic phức tạp này
đi. Trước hết bạn nghĩ rằng ai đó đang tới để đánh cắp của bạn và bạn không nhận
ra rằng bạn không có gì mà có thể bị đánh cắp cả. Đôi tay bạn trống không. Bạn
có gì nào? Có ai có cái gì không? Và bạn có thể thực sự có cái bị đánh cắp đi
không? Bản thân bạn là nó và không có cách nào để cho cái đó bị đánh cắp đi cả.
Trong thực tế, chỉ cái mà không
thực là của bạn mới có thể bị lấy đi. Chính ảo tưởng duy nhất của bạn rằng bạn
có nó. Nhưng khi ai đó tới gần bạn, bạn trở nên sợ rằng có lẽ anh ta đang tới để
lấy đi cái gì đó, và bởi vì nỗi sợ này bạn tạo ra ảo tưởng, một cảm giác nảy
sinh rằng bạn phải có cái gì đó. Bằng không tại sao người ấy tới để lấy nó đi từ
bạn? Bạn bắt đầu làm mọi việc để bảo vệ nó. Và khi bạn bắt đầu làm việc bảo vệ
này thế thì người khác bắt đầu nghĩ rằng bạn phải đang cố gắng lấy đi cái gì đó
từ anh ta nữa.
Có một câu chuyện rất cổ về
Mulla Nasruddin. Anh ta đi qua một thôn làng và thấy một đám rước dâu đang tiến
tới mình cùng với một ban nhạc, lưỡi gươm tuốt trần sáng loáng, mọi người nhảy
múa. Anh ta trở nên sợ, anh ta tưởng rằng kẻ thù đã tới - ban nhạc và gươm
giáo! Khi có nỗi sợ thế thì mắt bạn không thấy điều đang thực sự hiện hữu - anh
ta thấy toàn các yếu tố của chiến trận!
Tại Ấn Độ, khi có đám rước dâu,
khi chú rể sắp đón cô dâu từ nhà cô ấy, mọi sự chuẩn bị đều giống như cho một
trận chiến. Chú rể đeo dao bên hông bởi vì ngày xưa việc đón cô dâu là một loại
bắt cóc. Không có yêu, điều đó được thực hiện bằng cưỡng bức: ngồi trên ngựa với
dao và kiếm, người điên này đi đón cô dâu. Đó là điều lành mạnh chăng? - ban nhạc
và tất cả những hành lí cho chiến trận? Và người đi theo đám rước dâu tất cả đều
là kẻ rong chơi của thành phố. Mọi người gia nhập đám rước đều không có cá tính
nào. Thậm chí một người lành mạnh mà tham dự đám rước này, anh ta phải phát
điên. Bao giờ cũng có những người khùng tham gia vào đám rước dâu. Tại sao người
lành mạnh phải tham gia vào? Và nếu anh ta có tham gia, tính điên khùng cũng sẽ
nổi lên bề mặt trong anh ta.
Nếu bạn đem ngay cả người tốt,
dù là người lành mạnh nhất vào đám rước dâu - họ có thể là mục sư, bác sĩ, kĩ
sư - bạn sẽ thấy rằng đám rước sẽ làm thay đổi điều gì đó trong họ. Bằng việc
gia nhập một đám rước cái gì đó đã đi sai trong họ, bởi vì thông thường những
người này được đưa đi trong đám rước để đánh nhau giúp cho chú rể; cô gái dự định
là bị bắt cóc. Đây là lí do tại sao người bố của cô dâu vẫn phải cúi đầu trước
chú rể; đó là một tục lệ cổ. Lí do duy nhất đằng sau việc cúi chào này là ở chỗ
ông ta đang nói, “Không cần phải bắt cóc con gái, tôi đã sẵn sàng buông xuôi,
tôi chấp nhận thất bại của mình.” Đây là lí do tại sao bố cô dâu đứng thấp hơn
và bố chú rể đứng cao hơn. Gia đình chú rể là người chiến thắng và bố của cô
dâu là người thất bại.
Đám rước dâu tới gần. Nasruddin
có một mình gần khu nghĩa địa của làng này. Đó là khoảnh khắc im lặng, đơn độc
và anh ta trở nên sợ hãi. Đó là khu nghĩa địa, anh ta sợ, và kẻ thù đang tới gần!
Anh ta nhảy qua tường nghĩa địa và nằm vào một nấm mồ mới đào. Anh ta nghĩ: “Ai
mà đi giết người đã chết? Mọi người sẽ đi qua và không chú ý gì tới mình chút
nào. Ai sẽ chú ý tới mình đang nằm ở đây nơi đã có biết bao nhiêu người chết rồi?
Và bức tường sẽ bảo vệ cho mình nữa.”
Nhưng mọi người đã thấy một người,
và thấy anh ta đột nhiên bị sững rồi anh ta nhảy qua tường, cho nên họ trở nên
nghi ngờ - anh ta dường như là một kẻ thù, anh ta đang trốn tránh. Anh ta có thể
ném bom, anh ta có thể làm bất kì điều gì! Họ dừng nhạc lại. Thế là Nasruddin
càng chắc chắn rằng mình là đúng, và bây giờ những người này đã thấy anh ta.
Anh ta nằm bất động, ngừng thở. Mọi người trong đám rước đều tới xem. Họ trèo
qua tường và bắt đầu tìm anh ta. Nasruddin thậm chí trở nên còn sợ hơn nữa: anh
ta đã chắc mẩm rằng họ đang săn đuổi mình và bây giờ anh ta trở nên hoàn toàn
chắc chắn: “Sao họ không tiếp tục cách thức của họ? Sao họ phải trèo qua tường?”
Và khi mọi người thấy rằng người này đang nằm trong nấm mồ mới đào, vẫn sống và
thở - bụng anh ta vẫn phập phồng - họ nghĩ, “Anh ta là kẻ gây rắc rối. Chúng ta
không biết ý định của anh ta là gì.” Họ vây quanh nấm mồ và nhòm xuống từ mọi
phía. Bây giờ, Nasruddin còn có thể nhịn thở được bao lâu? Cuối cùng anh ta phải
thở ra. Thế là họ hỏi anh ta, “Anh đang làm gì ở đây?”
Nasruddin nói, “Đó là điều tôi
muốn hỏi các anh. Các anh đang làm gì ở đây vậy?”
Họ nói, “Trả lời chúng tôi - tại
sao anh tới đây?”
Nasruddin nói, “Đây là điều tôi
muốn hỏi các anh. Các anh đang đi trên đường, vậy sao các anh tới đây?”
Đến lúc này việc mới rõ ràng cho
Nasruddin, “Họ không định làm hại mình, mà mình cũng không làm hại họ - chúng
ta chỉ sợ lẫn nhau mà thôi.” Nasruddin nói, “Bây giờ tôi có thể trả lời các anh
từ phía tôi và cũng từ phía các anh nữa. Các anh ở đây bởi vì tôi và tôi ở đây
bởi vì các anh.”
Cuộc sống cứ diễn ra theo kiểu
này: bạn sợ người khác và người khác sợ bạn. Nỗi sợ cứ lớn lên như thế này.
Mĩ sợ Nga, Nga sợ Mĩ. Ấn Độ sợ
Pakistan, Pakistan sợ Ấn Độ. Hàng ngày các nhà lãnh đạo đều ra tuyên bố: “Các vị
đã mua vũ khí, các vị đã mua thứ này, các vị đã mua thứ nọ - các vị nhận sự trợ
giúp từ đâu?” Chính con người họ run rẩy, cứ dường như không còn gì khác trong
cuộc sống của họ ngoài nỗi sợ. Và đằng sau nỗi sợ này là ba ngôi đó ẩn nấp.
Bạn đã tin vào cái mà không có.
Bạn níu bám chặt vào cái không của mình, sự trần trụi của mình đến mức không ai
lấy được nó ra từ bạn! Và bởi vì sự níu bám của bạn mà người khác nghĩ rằng bạn
phải có viên kim cương Kohinoor trong tay: “Có ai giữ đá cuội trong tay mình
như thế không? Người ta chỉ ném đá cuội đi thôi.”
Người khác tới lấy đi cái gì
đó; thế thì niềm tin của bạn được làm mạnh thêm rằng người đó đang theo đuổi
viên Kohinoor. Bằng không tại sao ai đó phải liều mạng mình một cách không cần
thiết ? Bạn quên mất rằng bạn không có gì ngoài đá cuội trong tay bạn.
Thế rồi có tham lam, điều nghe
những điều không được nói tới. Nó tạo ra những khái niệm không lên quan gì tới
các sự kiện cả.
Mọi người tới tôi. Mặc dầu họ tới
để thiền, họ tới từ bãi chợ; họ có tham lam bên trong họ. Thực tế, họ trở nên
quan tâm tới thiền bởi vì tham lam này. Họ không thể đạt được cái gì bằng việc
làm tiền, cho nên có lẽ họ sẽ đạt tới cái gì đó qua việc thiền. Họ không được
gì trong thế giới này, bây giờ có lẽ họ sẽ được nó qua tôn giáo. Họ đã không được
gì bởi việc đếm tiền, có lẽ họ sẽ được nó bởi việc đếm tràng hạt - nhưng việc đếm
là một.
Đôi khi chuyện xảy ra là tôi bảo
ai đó rằng vâng, bạn có thể đạt tới nó, nhưng thế thì ham muốn này trở thành cản
trở. Cản trở lớn nhất cho việc kinh nghiệm điều tối thượng là ham muốn về nó. Họ
quá không kiên nhẫn nên không đạt tới được; họ muốn nó ngay bây giờ. Bạn làm biết
bao nhiêu điều nhặng sị lên mà không tự hỏi mình liệu bạn có xứng đáng hay
không. Khi bạn xứng đáng, bạn sẽ kinh nghiệm nó vào cùng ngày ấy. Tôi sẽ kể cho
bạn một câu chuyện về những người tham lam này:
Một fakir đã kinh nghiệm về điều
tối thượng. Khi điều đó xảy ra mọi người hỏi ông ta, “Nó xảy ra như thế nào?”
Ông ấy nói, “Tôi sẽ kể cho các
ông câu chuyện của tôi. Tôi có của cải lớn lắm, giầu có lắm, và tôi muốn đạt tới
Thượng đế. Một đêm tôi thấy một thiên thần giáng xuống trong giấc mơ của tôi và
nói, “Ông đang tìm gì vậy?”
“Tôi nói, ‘Tôi đang tìm Thượng
đế, và tôi đang đi tới ngài.’”
“Thế là thiên thần này nói,
‘Ông sẽ không thể nào đi được với nhiều đồ đạc thế này, nó rất nặng. Ông sẽ
không thể nào bay trên trời được bởi vì tải trọng này. Bỏ tất cả nó lại sau đi,
chỉ thế thì cuộc hành trình của ông mới có thể được. Nếu ông muốn trèo lên các
đỉnh cao thế thì ông không thể đi với những hành lí nặng này được. Và không có
chiều cao nào cao hơn Thượng đế đâu. Vứt các tải trọng này đi.”
Fakir này nói với đệ tử, “Khi
ta tỉnh dậy vào buổi sáng ta từ bỏ tất cả của cải của mình và chỉ giữ mỗi chiếc
khố. Thế rồi cũng thiên thần đó xuất hiện trong một giấc mơ. Ông ấy hỏi ta, ‘Bây
giờ ý định của ông là gì?’
“Thế là ta nói, ‘Tôi đã làm như
lời thần bảo - tôi đã từ bỏ mọi thứ.’
“Thiên thần hỏi, ‘Nhưng sao con
còn giữ chiếc khố này? Sao chiếc khố này không nằm trong mọi thứ kia?’”
Và tôi bảo với bạn rằng ‘mọi thứ’
sẽ được giữ trong chiếc khố đó. Bất kì cái gì bạn giữ đều có tiền bạc, nhà cửa
của bạn, tất cả những cái đó sẽ được đặt vào trong chiếc khố này - nhưng việc nắm
giữ của bạn sẽ vẫn còn như cũ. Bạn đã từ bỏ kim cương và giữ chiếc khố. Điều ấy
sẽ không có tác dụng - cần gì đem chiếc khố tới Thượng đế? Ngài đã gửi bạn trần
trụi tới, ngài sẽ chấp nhận bạn trần trụi. Liệu ngài có tuân theo luật của thế
giới này để hỏi bạn tại sao bạn ở trần không? Nếu như vậy, ngài chắc sẽ không cho
phép Mahavira đi vào, ngài chắc đã tống Diogenes ra.
Ngài đã cho sinh thành ra bạn,
cái gì có đó để che giấu với ngài? Tại sao cái khố? Hoặc là bạn muốn che giấu
điều gì đó với ngài hoặc là bạn không thể nào loại bỏ được tham lam của bạn - bạn
muốn treo nó trên chiếc khố của bạn. Thậm chí một chiếc khố cũng đủ là một cái
chốt để treo cái gì đó. Vứt bỏ cả cái này nữa! Người muốn tiến lên trên con đường
của mình phải đi tuyệt đối trần trụi.
Sáng hôm sau fakir bỏ nốt chiếc
khố. Ông ấy ngủ đêm đó và mơ rằng vị thần xuất hiện. Vị thần hỏi, “Bây giờ con
định làm gì?”
Fakir nói, “Còn cái gì khác?
Tôi định đi tìm Thượng đế.”
Thiên thần nói, “Bây giờ không
cần đi đâu cả. Ở chỗ ông đang ở đi và đích thân Thượng đế sẽ tới với ông. Cho tới
giờ ông không cần đi đâu bởi vì ông đã nặng nề thế. Đó là lí do tại sao ta bảo
ông buông bỏ mọi thứ nếu ông muốn đi. Bởi vì ông đã buông bỏ mọi thứ nên không
cần phải đi đâu nữa cả. Bây giờ, khi ngài muốn tới, ngài sẽ tới.”
Vào ngày bạn trở thành hoàn
toàn xứng đáng, ngài tới. Không chậm trễ một khoảnh khắc. Không có cách nào để
trì hoãn điều đó.
Cho nên mọi người tới tôi để
thiền và nói, “Chúng tôi đang vội đây. Phải mất bao nhiêu ngày điều đó mới xảy
ra?”
Bạn đã thực hành vô ý thức
trong nhiều kiếp sống, và bây giờ bạn hỏi phải mất bao nhiêu thời gian để đạt tới
việc thiền sao? Tôi bảo họ, “Đừng lo nghĩ, kiên nhẫn một chút, đừng vội vã như
thế.”
Sau hai hay ba ngày họ hỏi, “Điều
ấy vẫn chưa thấy xảy ra.”
Tôi bảo họ, “Vội vã này là chướng
ngại. Bạn muốn Thượng đế trong bốn ngày. Nghĩ một chút đi, thông minh một chút
đi. Có giới hạn cho trông đợi của bạn.”
Họ hiểu điều đó theo cách của
mình. Cho nên họ nói, “Thầy ngụ ý là nếu chúng tôi bỏ ý tưởng đạt tới, thế thì
chúng tôi sẽ đạt tới sao?”
Tôi nói, “Chắc chắn bạn sẽ đạt
tới.”
Thế rồi họ nói, “Được thôi,
chúng tôi sẽ bỏ ý tưởng này.”
Nhưng họ bỏ nó chỉ để đạt tới
nó! Thế rồi sau vài ngày họ nói, “Chúng tôi không đạt tới cho dù sau khi đã bỏ
nó. Thầy bảo chúng tôi rằng bằng việc loại bỏ... cho nên chúng tôi đã loại bỏ
trông đợi, vậy mà chúng tôi vẫn không kinh nghiệm điều đó.”
Nếu bạn đã loại bỏ trông đợi,
thế thì câu hỏi về việc đạt tới này đến từ đâu? Bạn đã không loại bỏ trông đợi
chút nào. Bạn mới chỉ loại bỏ nó như một phần của tham lam của bạn: “Nếu đây là
điều kiện thế thì mình sẽ hoàn thành nó, nhưng mình vẫn muốn đạt tới nó.”
Những người từ bỏ của bạn, các
thánh nhân của bạn và cái gọi là các sannyasin không là gì ngoài các chủ tiệm
ngoài bãi chợ. Tên tuổi của các sư Jaina không bị thay đổi; tôi thích điều đó,
theo một cách nào đó. Tôi đổi tên các sannyasin của tôi bởi lí do khác nào đó,
nhưng tôi cũng thích hệ thống của các sư Jaina nữa. Một chủ tiệm có tên là
Chhotelal Jain; khi anh ta trở thành sư anh ta được gọi là Muni Chhotelalji
Maharaj Sahib, nhưng anh ta vẫn còn là chủ tiệm. Tôi thích điều này - không cái
gì thay đổi mấy, anh ta vẫn như cũ, Muni Chhotelalji Maharaj Sahib. Anh ta đã bỏ
cửa tiệm và một cách gì đó đã được thêm vào, nhưng không cái gì kém đi. Anh ta
vẫn là Chhotela trước đây, bây giờ anh ta đã trở thành Chhotelalji Maharaji
Sahib. Cái gì đó nhiều hơn đã được thêm vào nhưng không cái gì đã trở nên kém
gì. Không cái gì bị loại bỏ. Anh ta bây giờ có thể níu bám vào ‘cái gì đó thêm
nữa’. Tham vẫn như cũ, cùng tham của việc ham muốn. Bây giờ anh ta thực hành
tâm linh, nhịn ăn, anh ta lấy lời nguyền tôn giáo, nhưng mọi cái đó đều là mặc
cả. Anh ta đang nói: "Nhìn xem tôi đang làm cho bản thân tôi khổ thế. Bây
giờ đừng để trễ nữa, ngài còn muốn gì hơn nữa? Tôi đang thiêu đốt bản thân tôi
nhiều thế, bây giờ sao còn để trễ?" Họ đang đòi hỏi cái gì đó, họ đang mặc
cả, tranh cãi về giá cả: “Chúng tôi đã thực hiện một trăm lần nhịn ăn mà ngài vẫn
chưa tới; thôi được, sang năm chúng tôi sẽ nhịn ăn hai trăm lần” - nhưng mặc cả
này iếp tục. Tâm trí đang tính toán và đo đếm; tham lam trải rộng suốt dọc đường.
Cho nên hoặc là bạn sợ mất cái
mà bạn không có, hoặc là bạn tham được cái gì đó mà không thể thu được, hay bạn
đang tạo ra một thế giới gắn bó xung quanh bạn mà Sahajo gọi là “tạo ra ảo tưởng”.
Bạn đang tạo ra những giấc mơ giả không có đó. Bạn gọi ai đó là “của tôi” - ai
thuộc về ai? Tại đây, ngay cả cái ta của bạn cũng đâu có thuộc vào bạn. Nhưng bạn
tin rằng đây là ‘của tôi’. Theo cách này cái ‘của tôi’ đem sức mạnh cho cái
‘tôi’, ý tưởng rằng bạn tồn tại. Cái ‘của tôi’ của bạn là chất nuôi dưỡng và hỗ
trợ cho cái ‘tôi’ của bạn.
Đây là lí do tại sao tôi thích
câu chuyện này, câu chuyện về ba người: người ở trần giữ lấy cây kiếm, người mù
thấy kẻ thù đang tới từ nơi xa xôi, và người điếc nghe thấy không chỉ điều người
ta đang nói mà còn cả điều người ta còn chưa nói - đây là câu chuyện về con người.
Cố hiểu lời kinh của Sahajo
trên nền tảng này đi.
Con hươu ảo tưởng ngụ trong
thân thể.
Con hươu ảo tưởng đang cư ngụ
trong thân thể, trong thân thể con người. Con hươu ảo tưởng này là trong thân
thể, nhưng nó là giả. Nó không thực có đó, nó chỉ dường như ở đó thôi. Và ảo tưởng
này tạo ra ham muốn trong bạn.
Bạn đã nghe câu chuyện về Rama.
Rama đi vào rừng và đứng bên ngoài lều của mình khi anh ấy thấy một con hươu vàng.
Bạn đã nghe câu chuyện này, nhưng có lẽ bạn còn chưa hiểu nghĩa thực của chuyện
này. Hươu vàng không tồn tại. Bạn có cho là hươu bằng vàng tồn tại không? Nhưng
Sita thuyết phục Rama; cô ấy nói với anh ấy, “Em muốn có con hươu vàng này bằng
bất kì giá nào.” Cô ấy cứ khăng khăng đến mức Rama phải đồng ý. Rama là nhân chứng
trong bạn, Rama là linh hồn bạn. Sita là tâm trí bạn. Sita nói, “Tìm con hươu về
cho em.” Cô ấy thuyết phục anh ấy, cô ấy phải khăng khăng điều đó mãi. Rama
cũng trở nên quan tâm và ra đi theo nó để bắt nó. Theo cách này anh ta mất
Sita, cô ấy bị Ravana bắt cóc. Đây là một mưu đồ.
Nếu bạn cứ đi tìm cái mà không
có, bạn sẽ mất cái bạn đang có. Đây là nghĩa của chuyện này. Anh ta không bao
giờ tìm thấy hươu vàng và anh ta mất Sita.
Con hươu ảo tưởng ngụ trong
thân thể.
Con hươu ảo tưởng đang cư ngụ
bên trong bạn, nó ngụ trong từng thớ thịt thân thể bạn.
Làm sao gìn giữ được mùa màng?
Làm sao vượt ra ngoài nó? Đây
là một câu hỏi rất quan trọng, bởi vì bí mật của cuộc sống bạn được ẩn kín
trong nó.
Nó ăn hết bất kì cái gì mới mọc
lên
Và tình yêu với điều thiêng
liêng không bao giờ có thể trưởng thành.
Khó khăn là ở chỗ chúng ta chỉ
gặt về cái chúng ta đã gieo. Và khi chúng ta gặt nó thế thì chúng ta sẵn sàng
gieo nó lần nữa. Thế thì chúng gieo nó lần nữa và gặt về lần nữa. Cái chúng ta
gieo đi vào trong chúng ta lần nữa như thức ăn. Chúng ta gieo nó lần nữa, và
khi nó sẵn sàng chúng ta gặt về mùa màng - theo cách này dây chuyền nhân quả được
tạo ra. Cái vòng luẩn quẩn được tạo ra.
Bạn đã xúc phạm ai đó, bạn đã
gieo sự xúc phạm. Người này trở nên giận dữ, đầy phẫn nộ, và xúc phạm bạn gấp
đôi điều bạn đã xúc phạm anh ta. Bây giờ điều bạn đã gieo, bạn phải gặt về. Bây
giờ bạn sẽ làm gì? Nếu bạn xúc phạm ai đó, vậy bạn phải nhận về sự xúc phạm.
Sau khi bạn nhận sự xúc phạm này thế thì bạn sẽ làm gì? Thế thì bạn sẽ cố xúc
phạm anh ta thậm chí còn mạnh hơn. Nó sẽ kết thúc ở đâu? Bạn giận ai đó và bạn
sẽ nhận được sự giận dữ đáp lại. Khi bạn nhận được sự giận dữ này bạn sẽ thậm
chí còn giận dữ hơn.
Bạn trở nên tham, đầy những
tham, và theo cùng cách này tham của bạn sẽ tiếp tục tăng trưởng.
Con hươu ảo tưởng ngụ trong
thân thể.
Làm sao gìn giữ được mùa màng?
Sahajo hỏi, làm sao vượt ra
ngoài điều này? Làm sao chấm dứt được xung đột bên trong này? Bởi vì có mạng lưới
phức tạp, lớn lao ẩn kín phía dưới nó - Nó ăn hết bất kì cái gì mới mọc lên.
Cho nên bất kì cái gì đã được gieo trong thời gian vô hạn, chúng ta đang gặt
nó. Và sau khi gặt nó chúng ta lại trở nên sẵn sàng gieo nó. Vậy làm sao chúng
ta phá vỡ cái vòng luẩn quẩn này? Dây chuyền này sẽ vỡ ở đâu? Làm sao chúng ta
thoát ra khỏi nó? Nếu điều này tiếp tục - và nó vẫn đang tiếp tục đấy... và
tình yêu với điều thiêng liêng không bao giờ có thể trưởng thành. Làm sao tình
yêu với điều thiêng liêng trưởng thành được?
Điều thiêng liêng chưa bao giờ
gieo và chưa bao giờ gặt. Nó vẫn còn như lời trong không trung và chúng ta
không thể nào tạo ra bất kì sự tiếp xúc có nghĩa nào với nó. Chúng ta gieo gắn
bó, chúng ta gặt gắn bó. Chúng ta gieo tham lam, chúng ta gặt tham lam. Chúng
ta gieo sợ hãi, chúng ta gặt sợ hãi. Mối quan hệ này xảy ra. Chúng ta bị thế giới
bao quanh cả bên trong và bên ngoài. Nó đi vào qua hơi thở của chúng ta, nó đi
ra qua hơi thở của chúng ta. Còn chỗ nào có thể dành cho việc nhớ tới điều
thiêng liêng, không gian cho nó ở đâu?
Sahajo đã nêu ra một câu hỏi rất
sâu sắc. Tôi gọi những câu hỏi này là câu hỏi thực. Liệu Thượng đế có tạo ra thế
giới này hay không - để câu hỏi này cho những kẻ ngốc. Những loại câu hỏi này
là vô tích sự, chúng vô giá trị. Ngài có thể tạo ra nó, ngài có thể không tạo
ra nó, điều đó không tạo ra khác biệt gì. Câu hỏi thực là về cuộc sống, chúng
là những câu hỏi về sống.
Nó ăn hết bất kì cái gì mới mọc
lên
Và tình yêu với điều thiêng
liêng không bao giờ có thể trưởng thành.
Đây là rắc rối. Sahajo nói,
“Cái gì có thể được làm?” Dường như không có cách nào thoát ra bởi vì bất kì việc
gì bạn làm cũng đều sai cả. Và bởi việc làm sai này mà cái sai của bạn càng được
làm mạnh thêm; thế thì lần nữa bạn làm việc gì đó sai và bạn trở nên quen thuộc
và thiện nghệ trong việc làm sai. Toàn bộ câu chuyện về cuộc sống bạn cứ trôi
đi giống thế này. Tại điểm nào bạn có thể nhảy ra khỏi nó? Làm sao bạn thoát ra
khỏi nó? Và tình yêu với điều thiêng liêng không bao giờ có thể trưởng thành.
Hiểu dây chuyền nhân quả và thế
thì bạn sẽ hiểu toàn bộ loạt bài nói này. Tôi đã đặt tên cho nó là Mưa rào
không mây. Bất kì khi nào có mây trên trời, chúng mưa rào xuống. Mưa rào mà
không mây sao? - nếu không có mây trên trời thế thì làm sao có thể có mưa rào
được? Nhưng có mưa rào rơi xuống mà không có mây đấy.
Trong thế giới này có dây chuyền
nhân quả - khi có mây trên trời, trời đổ mưa rào. Và cũng có thế giới nội tâm của
tâm thức nơi có thể có việc mưa rào mà không mây, nơi mọi thứ xảy ra mà không
nguyên nhân gì.
Trong thế giới bên ngoài mọi thứ
đều có nguyên nhân và hậu quả. Trong thế giới nội tâm, mọi thứ đều không có
nguyên nhân. Ngày bạn đi vào trong cái vô nguyên nhân, cùng ngày đó bạn sẽ đi
vào trong điều thiêng liêng. Chừng nào mà bạn vẫn còn đang tìm kiếm nguyên
nhân, bạn vẫn còn trong thế giới. Đó là lí do tại sao khoa học sẽ không bao giờ
có khả năng vượt ra ngoài thế giới, bởi vì khoa học là việc tìm kiếm nguyên
nhân. Và tôn giáo là việc tìm kiếm cái vô nguyên nhân. Hướng của chúng là khác
nhau, chiều của chúng là khác nhau - không chỉ khác nhau, còn đối diện đối xứng
nhau nữa.
Bạn đã bao giờ nghĩ - liệu có
điều gì đó xảy ra trong cuộc sống của bạn mà không nguyên nhân nào không, với
điều đó bạn không thể nào nêu ra bất kì lí do nào không? Không, bạn đã thấy
nguyên nhân cho hầu hết mọi thứ. Và nơi nào không có nguyên nhân, bạn bịa ra
nguyên nhân, bởi vì không nguyên nhân, tâm trí con người trở nên rất không thoải
mái. Nếu bạn rơi vào trong tình yêu với một người đàn bà và tôi hỏi bạn, “Tại
sao?” thế thì bạn nói, “Bởi vì mắt cô ấy đẹp lắm.” Bạn đang cố nói rằng trước hết
bạn nhìn mắt cô ấy và bạn thấy chúng đẹp, cho nên vì thế mà bạn yêu cô ấy. Điều
ấy có đúng không? Hay đấy chỉ là lối đi vòng? - trước hết bạn yêu, thế rồi bạn bỗng
nhiên thấy rằng mắt cô ấy đẹp. Người khác có thể không thấy mắt người yêu của bạn
đẹp; bằng khôn họ chắc cũng đã rơi vào yêu với cô ấy rồi. Người yêu của bạn có
thể dường như là rất bình thường với người khác nhưng với bạn cô ấy rực rỡ. Bạn
đã rơi vào yêu bởi vì cô ấy rực rỡ, hay cô ấy dường như rực rỡ bởi vì bạn đã
rơi vào yêu với cô ấy?
Bởi vì tâm trí con người muốn
giải thích mọi điều, nó tìm ra nguyên nhân cho mọi thứ. Nó nói, “Mình đã rơi
vào yêu bởi vì khuôn mặt cô ấy đẹp, mắt cô ấy đẹp. Nhìn mà xem, tiếng nói cô ấy
dịu dàng làm sao, thân thể cô ấy duyên dáng làm sao, cân đối làm sao. Đấy là lí
do tại sao mình đã rơi vào yêu.” Bạn đang nói rằng bạn đã giải quyết tình yêu
giống như một bài toán toán học. Bạn viết ra mọi nguyên nhân - nguyên nhân này,
nguyên nhân nọ - thế rồi bạn đi tới kết luận, một kết luận logic rằng đây là những
nguyên nhân; được rồi, thế là người ta phải yêu.
Bạn có nghĩ rằng nếu người đàn
bà nào đó khác cũng có tất cả những phẩm chất này thế thì bạn cũng sẽ yêu cô ấy
không? Nhiều đàn bà khác có cùng phẩm chất ấy. Có thể có những đàn bà với các
phẩm chất còn tốt hơn, nhưng yêu không xảy ra với họ.
Yêu không có nguyên nhân nào cả.
Bạn không chấp nhận việc thiếu nguyên nhân bởi vì bạn sợ: cái vô nguyên nhân
đưa bạn vượt ra ngoài thế giới này. Không có nguyên nhân cho yêu, nó chỉ xảy ra
thôi. Mọi nguyên nhân cho nó đều là bịa ra về sau. Ngay thoáng nhìn đầu tiên,
trong khoảnh khắc đầu tiên, bạn trở nên yêu mến người này hay người này trở nên
yêu mến bạn. Bạn chưa bao giờ thấy người này trước đó...
Mới vài ngày trước đây một người
bạn tới tôi và nói, “Một điều kì lạ đã xảy ra. Tôi vừa mới gặp một người và
trong chính việc gặp gỡ đầu tiên ấy tôi đã cảm thấy rằng chúng tôi là bạn từ
lâu rồi. Chúng tôi chắc chắn phải đã là bạn nhau trong các kiếp quá khứ.” Bây
giờ đây là việc tìm kiếm nguyên nhân. Nếu bạn không tìm thấy nguyên nhân nào
cho nó trong kiếp sống này, thế thì bạn bắt đầu tìm kiếm nó trong các kiếp sống
quá khứ của mình. Tâm trí chỉ trở nên thoả mãn khi nó tìm ra một nguyên nhân.
Tôi bảo anh ta, “Liệu có khó chấp
nhận điều đó mà không nguyên nhân nào có trước không?”
Anh ta nói, “Tôi cảm thấy rất
không thoải mái, phải có nguyên nhân nào đó chứ. Điều này không xảy ra với mọi
người tôi gặp đâu. Nó chỉ xảy ra với anh ta thôi, cho nên phải có một mối quan
hệ nào đó trong quá khứ.”
Nếu tôi nói nhiều về điều này,
rằng, “Vâng, có mối quan hệ trong kiếp sống quá khứ của người ấy,” thế thì anh
ta hài lòng! Anh ta tới để hỏi chỉ mỗi điều này thôi. Anh ta nói, “Nếu thầy nói
ngần này, thế thì tôi có thể thảnh thơi được. Bằng không tôi cảm thấy bị mắc kẹt
và không thoải mái.” Tâm trí sẽ không thoải mái chừng nào nó không thể tìm ra bất
kì nguyên nhân nào, bởi vì tâm trí nói, “Làm sao bất kì cái gì có thể xảy ra
không nguyên nhân nào cả?” Mưa rào không mây sao? Không. Có thể là bạn chưa thấy
mây đó thôi, có thể là mây bị che kín, nhưng bất kì khi nào trời mưa, nó đều phải
rơi xuống từ mây. Có thể là gió đã đem tới vài giọt mưa nhưng chúng phải rơi xuống
từ mây. Bạn không thể tin được rằng mưa rào có thể xảy ra mà không mây. Làm sao
điều đó có thể xảy ra được?
Đây là khác biệt giữa tâm trí
tôn giáo và tâm trí phi tôn giáo: tâm trí phi tôn giáo không thể nào quan niệm
được cái gì không nguyên nhân.
Cho nên tôi bảo người bạn ấy rằng
đây là ham muốn phi tôn giáo của anh ấy rằng trong một kiếp khác nào đó... chắc
chắn ở đâu đó... Nhưng nếu tôi bảo bạn rằng ngay cả trong kiếp quá khứ bạn đã
phải gặp anh ta lần đầu tiên, thế thì sao? Thế thì bạn sẽ phải vượt ra ngoài kiếp
sống đó. Nó sẽ kết thúc ở đâu? Bạn phải đã gặp gỡ ở đâu đó lần đầu tiên, bất kì
khi nào nó có đấy. Trong chính việc gặp gỡ đầu tiên đó yêu đã phải xảy ra mà
không nguyên nhân nào - bằng không làm sao yêu có thể nảy sinh được? Tại sao bạn
tạo ra nhiều phức tạp đến thế? Tại sao bạn không thể chấp nhận được rằng yêu
này đang xảy ra lần đầu tiên? Điều đó làm cho bạn không thoải mái.
Bạn nghĩ rằng bởi vì thế giới tồn
tại, thế thì Thượng đế phải đã tạo ra nó. Bạn thậm chí không thể chấp nhận được
Thượng đế mà không có nguyên nhân nào. Bạn nghĩ rằng bạn là người tôn giáo, bạn
nói rằng bạn chấp nhận sự tồn tại của Thượng đế bởi vì ai đó phải đã tạo ra thế
giới này. Nếu có một cái bình thế thì thợ gốm đã làm ra nó - bạn đã làm Thượng
đế thành thợ gốm. Bạn không phải là người tôn giáo chút nào.
Nếu thế giới này không thể được
tạo ra mà không có Thượng đế, nếu nó cần một nguyên nhân, thế thì Thượng đế phải
là nguyên nhân tối thượng. Thế thì làm sao Thượng đế được tạo ra? Thế thì bạn sẽ
cảm thấy không thoải mái, bạn sẽ nói điều đó là khác đối với Thượng đế. Nhưng
không thoải mái sẽ vẫn còn trong bạn bởi vì bạn cảm thấy điều đó không thể nào
khác được, bởi vì qui tắc là như nhau với tất cả. Vấn đề sẽ tiếp tục gây rắc rối
cho bạn, dù bạn có thể kìm nén nó bao nhiêu. Nó sẽ cứ phát sinh đi phát sinh lại:
“Ai tạo ra Thượng đế?”
Bạn không thể hỏi về điều đó do
nỗi sợ rằng các học giả và tu sĩ có thể phật ý, họ có thể bắt đầu đe doạ tống bạn
xuống địa ngục - không ai muốn xuống địa ngục cả. Cho nên bạn chấp nhận một
cách miễn cưỡng rằng điều đó có thể đúng, ngài có thể đã tạo ra thế giới này.
Nhưng nếu bạn không thể nào chấp nhận được rằng thế giới này tồn tại không
nguyên nhân gì, thế thì làm sao bạn có thể chấp nhận rằngThượng đế tồn tại mà
không nguyên nhân? Và bất kì ai có thể chấp nhận Thượng đế không nguyên nhân đều
có thể chấp nhận bất kì cái gì không nguyên nhân.
Chấp nhận rằng mọi thứ đều
không có nguyên nhân là phẩm chất của tâm trí tôn giáo. Mưa rào không mây... đấy
là trạng thái tối thượng của tâm trí tôn giáo. Tâm trí tôn giáo không cần nguyên
nhân. Nguyên nhân có quan hệ gì với bất kì cái gì? Mọi thứ đơn giản xảy ra, việc
xảy ra của nó là đầy đủ trong bản thân nó. Ngày bạn hiểu ra điều này bạn cũng sẽ
thấy rằng tất cả những thứ cần nguyên nhân đều không thể đưa bạn vượt ra ngoài
thế giới vật chất được. Chỉ những thứ không cần nguyên nhân cho chúng xảy ra mới
có thể đưa bạn vượt ra ngoài thế giới vật chất. Người ta phải vượt ra ngoài
nguyên nhân, người ta phải đi vào cái vô nguyên nhân.
Bạn ở gần tôi - mối quan hệ của
bạn với tôi có thể có nguyên nhân. Nếu bạn thấy lời tôi logic và bạn ở cùng tôi
bởi điều đó, thế thì mối quan hệ giữa bạn và tôi là trần tục; nó không giá trị
gì mấy. Bạn sẽ là một học trò và tôi sẽ là thầy giáo của bạn, nhưng mối quan hệ
thầy và đệ tử đã không xảy ra.
Nếu mối quan hệ của bạn là
không nguyên nhân nào, và nếu ai đó hỏi bạn tại sao bạn ở cùng tôi, và trong
câu trả lời bạn chỉ nhún vai và nói, "Bản thân tôi không biết. Tôi không
thể nghĩ về bất kì lí do nào, nhưng ở với thầy thật phúc lạc," thế thì có
mối quan hệ tâm linh giữa bạn và tôi. Mặc dầu mọi người sẽ gọi bạn là điên và sẽ
hỏi bạn nguyên nhân; họ sẽ nói, "Anh có hoàn toàn mất trí không đấy? Anh
có thể ở cùng với ông ấy bởi vì anh thích các ý tưởng của ông ấy, hay anh có thể
thích cái gì đó khác ở ông ấy; cách suy nghĩ của ông ấy có thể dường như là
khoa học đối với anh và đó là lí do tại sao, hay con người này có thể đã thôi
miên anh và đó là lí do tại sao anh ở cùng với ông ấy. Nêu ra lí do nào đó
đi!" Nếu bạn không thể nào nêu ra được lí do cho điều đó, thế thì mọi người
sẽ nói bạn điên. Đó là lí do tại sao bạn nêu ra lí do ở chỗ không có lí do nào
hết cả, bởi vì bạn không muốn người khác nghĩ bạn điên. Cho dù mọi sự không có
nguyên nhân chút nào bạn vẫn hăm hở tìm nguyên nhân, để cho không ai biết rằng
bạn không có nguyên nhân.
Chân lí không có nguyên nhân
nào. Yêu không nguyên nhân nào. Sự tồn tại không có nguyên nhân nào.
Có nguyên nhân cho những điều
trần tục, nhưng làm sao có thể có nguyên nhân cho điều thiêng liêng. Điều trần
tục được kết nối lẫn với nhau trong dây chuyền nhân quả. Điều tối thượng là một
mình, nó không phải là một phần của bất kì dây chuyền nào, tự bản thân nó là đủ
cho chính nó. Cần tới một nguyên nhân có nghĩa là tự bản thân bạn còn chưa đủ
cho bản thân bạn.
Nếu bố bạn và mẹ bạn không gặp
nhau trong khoảnh khắc sâu sắc của tình yêu thế thì thân thể bạn sẽ không được
sinh ra. Thân thể có nguyên nhân, thân thể là thế giới này. Nhưng linh hồn bạn
không được sinh ra trong sự gặp gỡ của bố bạn và mẹ bạn, nó đã có đó từ trước
khi họ gặp gỡ. Nó bao giờ cũng có đó.
Khi Phật trở về nhà sau khi ông
ấy đạt tới chứng ngộ bố ông ấy rất giận. Thật khó thoả mãn cho người bố... 'bố'
có nghĩa là tham vọng. Bố của ông ấy đã hi vọng rằng ông ấy sẽ trở thành hoàng
đế vĩ đại, nhưng thay vì thế thì ông ấy trở thành kẻ ăn mày. Ngay cả Phật cũng
không thể nào làm cho bố mình hài lòng được, vậy làm sao người nào có thể làm
hài lòng bố mình cho được? Có ngọn lửa trong ánh mắt của bố ông ấy. Phật là con
trai duy nhất của bố ông ấy, niềm hi vọng của tuổi già của ông ấy - và ông ấy
đã bỏ tổ ấm gia đình, ông ấy đã phản bội, ông ấy là một kẻ phản gia đình. Ông ấy
là sự hỗ trợ cho bố mình trong tuổi già. "Mắt ta đã mờ, bây giờ mắt ta
không còn thấy được nữa, con được cho là trở thành đôi mắt ta; bây giờ chân ta
không còn bước được, con được cho là thành đôi chân ta. Bây giờ ta đang sắp rời
bỏ cuộc sống này. Ta đã tạo ra và mở mang vương quốc vĩ đại này - ta sẽ để nó
cho ai?"
Thậm chí khi một người đang sắp
chết người ấy cũng không thể nào buông bỏ được các thứ của mình. Người ấy để
chúng cho con trai mình - dường như là ông ta sẽ tiếp tục trị vì qua đứa con
mình. Khi một người già đi, lúc đó, mọi thứ rời ra - đâu có khác biệt gì dù con
ông ta có được nó hay không, dù ai đó có được nó hay không. Nó có thể bị đánh cắp,
cũng không khác biệt gì - mọi thứ đều rời ra khỏi tay người hấp hối. Vô ích mà
đi nghĩ về ai sẽ được nó, nhưng ông ta vẫn viết chúc thư. Cho đến khoảnh khắc
cuối cùng nỗ lực của ông ấy vẫn là ôm giữ mọi vật của mình thậm chí sau cái chết.
Ít nhất dòng máu của ông ấy, con cái của riêng ông ấy sẽ được nó.
Bố Phật nói, "Con đã chạy
trốn khỏi gia đình, con đã bỏ ta. Bây giờ ta sẽ phải làm gì đây? Ta là bố của
con. Ta có trái tim của người bố. Dù con có phạm phải sai lầm nghiêm trọng đến
đâu, ta vẫn sẵn lòng tha thứ cho con. Cánh cửa của ta không đóng, quay lại và bỏ
cái ngu xuẩn ấy đi. Tim ta quặn đau khi ta thấy con đi ăn xin trên đường. Con
đã được sinh ra để là một hoàng đế. Loại điên khùng nào ám ảnh con đến thế?"
Ông ấy nói, "Trong gia đình ta không ai đã từng là kẻ ăn mày cả. Lịch sử
gia đình chúng ta đã nổi tiếng nhiều thế kỉ, chúng ta bao giờ cũng là hoàng đế."
Phật bắt đầu cười to. Ông ấy
nói, "Bố có thể chạnh lòng, nhưng xin bố để con nói cho bố: con không biết
về gia đình của bố nhưng con biết về gia đình của con - chúng ta bao giờ cũng
là kẻ ăn mày cả."
Bố ông ấy nói, "Đừng có to
mồm! - trước mặt ta con chỉ là đứa trẻ. Ta đã nuôi con khôn lớn. Dòng máu ta chảy
trong thân thể con, xương ta đã tạo nên xương con. Đừng cố thuyết phục ta. Con
ngụ ý gì về nơi con bắt nguồn? Cái nào là gia đình con? Con đang nói gì vậy?"
Phật nói, "Con đã được
sinh ra qua bố, nhưng con không bắt nguồn từ bố. Bố đã cho con thân thể này,
không phải là linh hồn con. Bố đã tạo ra một tình huống cho thân thể con đi vào
trong sự tồn tại này, và con đã tới.
Bố là một lối đi cho con đi
qua. Nhưng sự tồn tại của con ở bên ngoài tất cả những điều này. Không có mối
quan hệ gia đình nào giữa bản thể bố và bản thể con."
Linh hồn, cái ta, không được
sinh ra - chỉ thân thể được sinh ra. Và chỉ thân thể chết, linh hồn không chết.
Linh hồn tồn tại không nguyên nhân gì, nó đơn giản hiện hữu. Trong thế giới
này, chỉ cái không có nguyên nhân mới là vĩnh hằng. Chỉ mưa trút xuống mà không
mây mới là nước cam lồ. Bất kì cái gì có nguyên nhân đều sẽ biến mất bởi vì nó
sẽ tiếp tục chỉ chừng nào nguyên nhân cho nó sự hỗ trợ. Bạn lấy một hòn đá và
ném đi: nó sẽ bay xa theo sức mạnh bạn ném nó đi - hai trăm bước, ba trăm bước,
thế rồi nó sẽ rơi xuống. Bạn đã cho nó một nguyên nhân, nó đã nhận năng lượng từ
bạn. Khi năng lượng hết đá sẽ rơi xuống. Một đứa trẻ được sinh ra và sẽ sống
trong bẩy mươi năm: người mẹ và người bố đã trao cho nó sinh lực của họ, nó sẽ
kết thúc trong bẩy mươi năm và nó sẽ chết.
Nhưng thế giới này sẽ tiếp tục.
Vô số thế giới đã xảy ra và tan biến và lại được sinh ra, nhưng sự tồn tại còn
lại. Các trái đất được sinh ra và chết đi. Các ngôi sao và mặt trăng được sinh
ra và tan biến đi. Các nhà khoa học nói rằng mỗi khoảnh khắc đều có mặt trời mới
được sinh ra và mặt trời già chết đi. Điều này tiếp diễn mãi nhưng sự tồn tại
không bao giờ tan biến. Sự tồn tại không có nguyên nhân, bằng không nó không thể
nào vĩnh hằng được. Bất kì cái gì có ý nghĩa đều không có nguyên nhân.
Cho nên tôi không nói với bạn rằng
bạn phải chấp nhận rằng Thượng đế đã tạo ra thế giới này và bạn phải chấp nhận
Thượng đế. Tôi nói với bạn rằng cái không được tạo ra là Thượng đế. Thế giới
này cũng là một phần của ngài, và nó chưa bao giờ được tạo ra cả. Những con
sóng này, những hình dạng này mà bạn thấy đều là một phần của đại dương đó mà
là vĩnh hằng. Trong sự tồn tại, mọi thứ đang xảy ra không có nguyên nhân nào.
Đây là lí do tại sao tôn giáo là bí ẩn. Khoa học không phải là bí ẩn: khoa học
giải thích, nó là việc tìm kiếm nguyên nhân. Và đó là lí do tại sao khoa học
nói, "Chúng tôi sẽ không thể nào chấp nhận sự tồn tại của Thượng đế, bởi
vì cho dù chúng tôi có gặp Thượng đế, chúng tôi sẽ đi tìm nguyên nhân và chỉ thế
thì chúng tôi mới có thể chấp nhận ngài." Không cái gì xảy ra mà không
nguyên nhân cả - đây là niềm tin của khoa học. Và bất kì cái gì xảy ra đều vô
nguyên nhân - đây là kinh nghiệm về tôn giáo.
Nó ăn hết bất kì cái gì mới mọc
lên
Và tình yêu với điều thiêng
liêng không bao giờ có thể trưởng thành.
Sahajo nói, "Vấn đề trở
thành rất khó khăn. Chúng ta đã bị mắc vào trong dây chuyền nhân quả. Chúng ta
đã gieo mùa màng và bây giờ chúng ta phải gặt chúng về." Nếu bạn gieo nó,
thế thì ai sẽ gặt nó? Chỉ bạn sẽ gặt nó. Khi bạn gặt thế thì bạn sẽ phải gieo lần
nữa - bạn có thể làm gì khác được với những mùa màng này?
Có điểm nào để từ đó chúng ta
có thể thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này không? Có lỗ hổng nào để từ đó
chúng ta có thể thoát ra không? Liệu có cánh cửa nào, bất kì cánh cửa ẩn kín
nào không? Khi chúng ta đi ra qua cửa trước chúng ta cứ bị mắc mãi. Liệu có cửa
ẩn kín nào trong cuộc sống để từ đó chúng ta có thể thoát ra mà dây chuyền nhân
quả không trói vào chúng ta không?
Sahajo gọi nó là yêu. Nó là
sùng kính. Sùng kính không nguyên nhân nào. Nếu bạn sùng kính ai đó, bạn không
thể nói tại sao điều ấy xảy ra. Khi tất cả cái 'tại sao' ấy đã biến mất, thế
thì có sùng kính. Khi không còn nguyên nhân nào nữa, thế thì yêu nở hoa. Khi
không còn tính toán của trí tuệ, thế thì trái tim đập rộn ràng. Điều đó không
thể nào giải thích nổi, nó giống như câu đố - nhưng đây là bản tính của nó. Nó
ăn hết bất kì cái gì mới mọc lên. Và tình yêu với điều thiêng liêng không bao
giờ có thể trưởng thành.
Mọi người đều muốn mang thuộc
tính của Thượng đế
Nhưng không ai muốn biến mất
trong Thượng đế;
Người bản ngã cảm thấy thấp kém
bên trong,
Sahajo nói: Người ta sẽ không
bao giờ vươn lên cao.
Đây là những phát biểu vĩ đại!
Với một phát biểu này mọi chiếc khoá của cuộc sống bạn đều có thể mở ra. Mọi
người đều muốn mang thuộc tính của Thượng đế, nhưng không ai muốn biến mất
trong Thượng đế. Mọi người đều muốn có các thuộc tính của Thượng đế, nhưng
không ai muốn Thượng đế cả. Và đây là khác biệt duy nhất giữa người tôn giáo và
người phi tôn giáo. Người phi tôn giáo muốn có thuộc tính của điều thiêng liêng
- quyền năng và sức mạnh. Người tôn giáo muốn điều thiêng liêng, không phải là
các thuộc tính của nó. Và có khác biệt cách mạng giữa hai chiều hướng này. Khi
bạn muốn các thuộc tính, bạn đang ham muốn cho bản ngã, còn khi bạn ham muốn điều
tối thượng thế thì bạn đang trên cuộc hành trình tới vô ngã. Nếu bạn muốn các
thuộc tính thế thì bạn phải làm mạnh bản ngã bạn: bạn muốn ngai vàng.
Và khi bạn muốn điều tối thượng
thế thì bạn phải cúi mình xuống, bạn cần buông xuôi.
Cả hai từ này đều có cùng gốc,
prabhuta, thuộc tính của Thượng đế, và prabhu, Thượng đế. Aishwarya, sự giầu
có, và ishwar, Thượng đế, cũng có cùng gốc, nhưng khác biệt là bao la. Mọi người
đều muốn giầu có nhưng không ai muốn Thượng đế. Mọi người đều muốn mang thuộc
tính của Thượng đế, nhưng không ai muốn biến mất trong Thượng đế.
Người bản ngã cảm thấy thấp kém
bên trong,
Sahajo nói: Người ta sẽ không
bao giờ vươn lên cao
Sahajo đang chỉ đúng cái mà các
nhà tâm lí học gọi là phức cảm thấp kém. Người bản ngã cảm thấy thấp kém bên
trong - càng thấy thấp kém bên trong, ham muốn quyền năng càng lớn hơn. Ở
phương Tây, nhà tâm lí học vĩ đại, Adler, đã làm phát kiến quan trọng nhất của
thế kỉ này - nó là về phức cảm thấp kém. Adler nói rằng những người muốn quyền
năng đều là những người đang cảm thấy rất thấp kém bên trong. Họ cảm thấy trống
rỗng và hoang vắng bên trong, và nếu họ không đạt được quyền lực, họ sẽ không
thể nào chấp nhận được bản thân mình một cách toàn bộ. Họ sẽ cứ cảm thấy thấp
kém, vô dụng. Họ sẽ chỉ có thể quên đi cái thấp kém của mình khi nó được che đậy
bởi vinh quang của ngai vàng. Chính trị và tham vọng chính trị là những tham vọng
của sự thấp kém.
Người thông minh không thể trở
nên quan tâm tới chính trị được bởi vì người ấy sẽ không quan tâm tới quyền lực.
Người thông minh là người đã biết tới điều thiêng liêng bên trong bản thân
mình; bây giờ không còn cần tới quyền lực nữa. Ham muốn về quyền lực có nghĩa
là ai đó, người không có kinh nghiệm về điều thiêng liêng, đang cố gắng đạt tới
quyền lực. Quyền lực là vật thay thế giả cho kinh nghiệm về điều thiêng liêng.
Nếu bạn nhìn vào cuộc sống của
các chính khách trên khắp thế giới, thế thì Adler được chứng minh là đúng. Chân
của Lenin ngắn và không cân xứng với phần thân thể còn lại. Khi ông ấy ngồi
trên ghế chân ông ấy không chạm đất. Và các nhà tâm lí nói rằng đây là điều rắc
rối của ông ta. Ông ấy hay ngồi trên ghế thường mà chân không chạm đất, và mọi
người sẽ bắt đầu cười. Ông ấy đã đạt tới vị trí cao nhất nước Nga và chỉ cho mọi
người, "Chân bạn có thể chạm đất, nhưng nhận biết về chiều cao chiếc ghế của
bạn." Ông ấy xoay xở làm điều đối lập - ông ấy chỉ ra cho mọi người
"Trông đây, tôi đang trên ngai vàng cao nhất. Chân bạn có thể chạm đất
nhưng đầu tôi đang chạm trời."
Hitler là một người không thành
công: ông ta không thể nào thành công ở bất kì đâu được, ông ta thất bại trong
mọi việc ông ta làm. Ông ta muốn trở thành hoạ sĩ và đã dự thi ba lần nhưng đều
trượt kì thi vào; ông ta không được nhận vào. Ông ta cố tự tử nhưng ông ta thậm
chí cũng không làm được điều đó. Thế rồi con người thấp kém này đã thành công với
một lực tới mức ông ta làm rung chuyển toàn thế giới. Có lúc dường như là
Hitler sắp thắng và làm thay đổi lịch sử toàn thế giới. Điều gì đã xảy ra? Phức
cảm thấp kém của ông ta đã trao cho một lực đẩy tới mức bây giờ ông ta phải làm
cái gì đó và thành công trong cái gì đó.
Nếu có chút ít thông minh con
người sẽ không tham gia vào bất kì cuộc đua quyền lực điên khùng nào, bởi vì
người ta đạt được gì qua cạnh tranh như thế? Nếu bạn bắt đầu tranh đua với Phật,
Phật sẽ tiếp tục bước đi theo nhịp của ông ấy. Chỉ bạn sẽ chạy bởi vì Phật sẽ
nói, "Đi đâu? Bất kì cái gì ông muốn đạt tới đều đã có ở đây rồi. Thậm chí
nếu ta cứ ngồi ở đây thôi, nó vẫn có sẵn. Thậm chí nếu ta bước đi chậm rãi, nó
sẽ không mất đi. Không có gì khác biệt liệu ta có đến đâu hay không - bởi vì ta
đã đạt tới rồi." Nhưng bạn sẽ chạy, bạn sẽ chạy như người điên bởi vì cuộc
sống đang tuột khỏi tay bạn và mọi thứ đều trống rỗng, không có gì được hoàn
thành.
Người ta càng cảm thấy trống rỗng
bên trong, người ta càng xô đẩy để trút đầy nó từ bên ngoài. Bằng không có yêu
trong cuộc sống của bạn thế thì bạn sẽ trút đầy nó bằng tiền bạc. Nếu không có
kinh nghiệm về Thượng đế trong cuộc sống của bạn thế thì bạn sẽ làm đầy nó bằng
tiền bạc. Nếu bạn không có kinh nghiệm về điều thiêng liêng trong cuộc sống thế
thì bạn sẽ trút đầy nó bằng quyền lực. Nếu bạn không có ánh sáng nội tâm trong
cuộc sống của bạn thế thì bạn sẽ trút đầy nó bằng đạo đức bên ngoài. Người trống
rỗng bên trong sẽ trang điểm cho cuộc sống của mình ở bên ngoài để cho ít nhất
người ấy cũng có thể lừa dối con mắt của người khác... khó mà tự lừa bản thân
mình. Nhưng nếu người khác bị lừa, thế thì dần dần, dần dần người ta cũng bắt đầu
lừa bản thân mình. Bạn bắt đầu tin vào điều người khác nói.
Tôi đã nghe: Mulla Nasruddin đi
dọc theo làn đường dẫn tới cung điện nhà vua trong khi một số cậu thanh niên
lêu lổng vây quanh anh ta. Ai đó bắt đầu ném đá vào anh ta, ai đó bắt đầu chế
diễu anh ta. Anh ta là anh hề trong cả thị trấn. Cho nên anh ta nghĩ đến cách
mình có thể loại bỏ họ. Anh ta nói, "Nghe đây, các anh có biết rằng hôm
nay cả thành phố đều được mời tới cung điện nhà vua để ăn tiệc không? Ta đang
đi tới đó đây. Không có hạn chế gì cho bất kì ai muốn tới. Năm mươi sáu kiểu thức
ăn ngon lành đã được chuẩn bị." Anh ta tả thức ăn ngon lành đến nỗi tất cả
bọn thanh niên kéo theo anh đều chạy vào trong cung điện. Họ nghĩ, "Có lợi
gì mà nghe anh ta kể, tốt hơn cả là đi tới cung điện."
Khi bọn trẻ đã chạy hết và anh
ta có thể thấy bụi tung mù sau chân chúng, anh ta nấn ná thêm một chút rồi anh
ta cũng chạy sau bọn chúng mà nghĩ, "Ai mà biết được, nhỡ điều đó đúng thì
sao? Tốt hơn cả là mình tới và xem."
Khi bạn thuyết phục người khác
cho dù chính bạn bắt đầu nói dối, khi họ tin vào điều đó, bạn bắt đầu hoài
nghi: "Ai mà biết được? Điều đó có thể đúng!" Khi biết bao nhiêu người
nghĩ rằng bạn là người vĩ đại thế thì ai mà biết được? bạn có thể là người vĩ đại
thật đấy! Mặc dầu bạn biết bên trong rằng điều ấy không phải là như vậy. Nó
không phải là như vậy - đó là lí do tại sao bạn đã làm ra sự phô trương lớn lao
đến thế về việc là một người vĩ đại, làm nhặng sị đến thế và công bố nhiều thế,
biết bao nhiêu thu xếp. Nhưng tâm trí thật đáng kinh ngạc, nó thậm chí có thể lừa
dối chính bản thân nó. Từ chiều sâu trái tim mình, bạn biết rằng cái gì đó đã
sai nhưng bạn sẽ bắt đầu tin rằng nó phải đúng, bằng không, làm sao mà nhiều
người thế bị lừa? Có thể một hay hai người bị lừa, nhưng làm sao mà cả thế giới
bị lừa được?
Mọi người đều muốn mang thuộc
tính của Thượng đế
Nhưng không ai muốn biến mất
trong Thượng đế;
Người bản ngã cảm thấy thấp kém
bên trong...
Người bản ngã là người đang cảm
thấy thấp kém bên trong, không có giá trị.
... Sahajo nói: Người ta sẽ
không bao giờ vươn lên cao.
Và đây không phải là cách vươn
lên cao. Có hai cách vươn lên cao: một là ảo tưởng và một là thực sự. Một cách
vươn lên cao là ở chỗ bạn để cho cảm giác thấp kém vẫn còn bên trong và tạo ra
chiều cao bên ngoài. Cái thấp kém sẽ vẫn còn bị kìm nén và không ai biết tới
nó. Bản thân bạn sẽ quên đi, và dối trá này, khi được lặp nhiều lần, sẽ có vẻ
như chân lí. Và khi hàng nghìn tiếng nói vọng lại nó thế thì bạn cũng sẽ tin
vào nó. Đây là một cách, cách được chín trăm chín mươi chín người trong một
nghìn người chọn lấy. Theo cách này bạn đạt tới tiền, quyền, danh, thành công,
tiếng tăm - nhưng điều này vô tích sự. Bạn sẽ chết như bạn đã tới. Sự hèn hạ,
cái thấp kém trong bạn sẽ không biến mất; nó sẽ bị kìm nén nhưng nó sẽ không biến
mất.
Có cách khác mà bạn có thể nói
lời vĩnh biệt với cái thấp kém trong bạn. Đừng cố gắng bù đắp nó ở bên ngoài,
vĩnh biệt nó từ bên trong. Nhổ bật toàn bộ gốc rễ của nó. Và ngày nó bị nhổ bật
gốc rễ toàn bộ, thế thì không có gì khác biệt liệu cả thế giới có biết bạn là
vĩ đại hay không. Khi nó đã hoàn toàn bị nhổ bật hết gốc rễ ánh sáng mới sẽ nảy
sinh bên trong bạn. Bạn sẽ biết nó từ bên trong. Nếu ai đó biết về ánh sáng này
điều đó là tốt, nếu không ai biết tới, thế nữa nó cũng là tốt. Bạn không bận
tâm về điều đó. Thế thì không còn bận tâm tới ý kiến của người khác.
Tâm trí bao giờ cũng chia chẻ;
Không tĩnh lặng trong trái
tim...
Dù bạn có đạt tới quyền lực và
địa vị nhiều đến đâu, dù bạn có tích luỹ của cải nhiều đến đâu, tâm trí bao giờ
cũng chia chẻ. Tâm trí bao giờ cũng vẫn còn bị chia chẻ. Cô ấy đã dùng lời hay,
chitbhang - dường như gương bị đập vỡ thành nhiều mảnh; dường như việc phản xạ
mặt trăng ở trong hồ bị vỡ ra thành nhiều mảnh và từng mảnh đã rải rác đi khi
ai đó ném một hòn đá xuống hồ.
Không tĩnh lặng trong trái
tim... và trái tim liên tục run rẩy. Bên trong có sợ hãi liên tục, và chừng nào
bạn chưa hiểu Thượng đế, nỗi sợ này không thể nào tan biến được. Sợ hãi không
thể tan biến bởi việc đạt tới các thuộc tính của Thượng đế, nỗi sợ chỉ tan biến
bởi việc là Thượng đế. Và thế thì can đảm nảy sinh.
Không tĩnh lặng trong trái tim.
Con sóng ham muốn dục quét sạch
Kết quả của điều thiêng liêng
Chỉ có hai phương án: hoặc là bạn
chìm vào điều thiêng liêng hoặc con sóng của ham muốn sẽ quét bạn đi. Hoặc con
sóng của ham muốn sẽ đem bạn đi xa hoặc dòng suối của điều thiêng liêng sẽ nâng
bạn lên. Dục hay siêu tâm thức - đây là hai chiều hướng, đây là hai con đường của
hiện hữu.
Tâm trí bao giờ cũng chia chẻ;
không tĩnh lặng trong trái tim. Nếu bạn theo con sóng của đam mê thế thì đây là
kết quả: Con sóng ham muốn dục quét sạch kết quả của điều thiêng liêng. Hoặc là
bạn nếm quả của việc tưởng nhớ tới điều thiêng liêng hoặc là bạn chìm trong biển
cả ham muốn và mất tích. Hoặc là bạn biết tới mặt trăng thực trên trời hoặc là
cái không thực của nó, phản xạ của nó.
Với phản xạ của trăng trong hồ
bao giờ cũng có rắc rối. Tâm trí bao giờ cũng chia chẻ... một cơn gió thoảng
qua và mặt trăng tan tành thành nhiều mảnh. Một đứa trẻ nào đó ném đá hay một
con thuyền trôi qua, một chiếc lá từ trên cây rơi xuống - và hồ bị rối loạn.
Mây giăng trên trời và mặt trăng bị che khuất.
Niềm vui bạn có được từ dục
cũng giống như sự phản xạ của trăng trong hồ: nó dường như giống một cái gì đó
được đạt tới - nhưng không cái gì đã bao giờ được đạt tới. Bạn chưa bao giờ có
nó. Nó bao giờ cũng rung rinh trên bờ của việc tan biến.
Viên đá giả kim thuật của điều
thiêng liêng biến tất cả thành vàng,
Nó tồn tại trong trái tim người
giầu tâm linh.
Con mắt của người nghèo túng
không thể nhận ra nó,
Sahajo nói: Người ta sẽ mất nó.
Thuộc tính của Thượng đế giống
như vàng. Thượng đế giống như viên đá của nhà giả kim thuật. Nếu viên đá này và
đống vàng được đặt ở trước bạn, thế thì bạn sẽ chọn vàng bởi vì bạn không biết
rằng viên đá này không chỉ là viên đá thường: bất kì sắt nào nó chạm vào đều sẽ
biến thành vàng. Cái mà bạn đã chọn có thể là vàng nhưng nó không thể nào biến
sắt thành vàng được.
Viên đá giả kim thuật của điều
thiêng liêng biến tất cả thành vàng... Thượng đế, điều thiêng liêng, là viên đá
quí giá của nhà giả kim thuật. Nó tồn tại trong trái tim người giầu tâm linh -
nó có sẵn chỉ cho những người may mắn. Nó có sẵn chỉ cho những người may mắn,
người có thể phá vỡ dây chuyền nhân quả. Chỉ những người có viên đá này mới là
người giầu có. Nhưng nếu bạn cố gắng bán viên đá của nhà giả kim thuật này ở chợ,
có lẽ không ai trả bạn lấy một xu. Hay có lẽ nếu bạn đi tới một làng cổ xưa nơi
người ta vẫn còn cân đong rau cỏ trên chiếc cân dùng đá, ai đó ở đấy có thể sẵn
sàng mua nó bằng vài xu để lấy nó mà cân. Bằng không ai muốn mua viên đá? Viên
đá của nhà giả kim thuật cũng là đá. Cái gì đó ẩn kín bên trong nó, nhưng chỉ
người thấy được nó mới biết nó. Thượng đế là thấy được. Không ai có thể đánh
giá được viên đá của nhà giả kim thuật nhưng vàng có thể được đánh giá.
Viên đá giả kim thuật của điều
thiêng liêng biến tất cả thành vàng, nó tồn tại trong trái tim người giầu tâm
linh. Những người đã kinh nghiệm điều thiêng liêng đều có viên đá này của nhà
giả kim thuật: bất kì cái gì họ chạm tới đều trở thành vàng. Mọi lời của họ và
mọi hành động của họ đều là vàng. Bất kì đâu họ bước, cát bụi biến thành vàng.
Nơi bạn cảm thấy là địa ngục, nếu một người với viên đá của nhà giả kim thuật
đi tới, nó trở thành cõi trời.
Tôi đã nghe một câu chuyện
Sufi... Một đêm một pundit (học giả) đi ngủ và trong giấc mơ ông ta thấy rằng
mình đã lên cõi trời. Ông ấy hơi ngạc nhiên bởi vì ông ấy chưa bao giờ nghĩ tới
cõi trời cả. Ông ấy thấy ai đó đang cầu nguyện, ai đó đang trích đọc các câu
trong Koran. Mọi người đều mê mải trong việc đó. Nhưng ông ta nói, "Tôi
quen nghĩ rằng lời cầu nguyện và lời đọc của chúng ta về kinh Koran là con đường
để được giải thoát khỏi thế giới. Nhưng nếu người ta phải đọc cùng điều đó ngay
cả ở cõi trời, thế thì có ích gì?"
Các sư, các thánh nhân và các học
giả cũng nghĩ cùng điều ấy: rằng vấn đề chỉ là vài ngày thôi, cho nên họ có thể
dung thứ việc làm điều đó: "Người ta chỉ phải nhịn ăn vài ngày, nhưng ở
cõi trời chúng ta sẽ ngồi dưới cây kalpavriksha - cây thoả ước - thế thì sẽ
không cần phải nhịn ăn nữa." Thực tế họ nghĩ rằng những người không nhịn
ăn sẽ chỉ nhận ra họ sai khi họ bị đoạ ở địa ngục! "Chúng ta chịu khổ một
chút ở đây, nhưng điều này sẽ đảm bảo sự thu xếp vĩnh viễn trong kiếp tới. Người
thông minh kiếm niềm vui vĩnh hằng bằng việc chịu khổ một chút còn kẻ đần kiếm
khổ vĩnh hằng bằng việc được vui một chốc."
Các sư và cái gọi là các
sannyasin của bạn biết rằng tất cả các bạn đều xuống địa ngục. Họ biết rằng tất
cả các bạn đều là kẻ ngốc. Họ nghĩ họ đang hành xử thông minh! Họ là doanh nhân
khá hơn bạn: họ đang nói rằng có một chút ít đau khổ hôm nay nhưng ngày mai sẽ
có cõi trời. Cuộc sống này kéo dài được bao lâu? Nó sẽ nhanh chóng qua đi khi bạn
nhẩm tên Rama, và trong vài năm nữa sẽ có cây thoả ước trên cõi trời, cây
kalpavrisha!
Nhưng bác học này phân vân:
"Cái gì diễn ra ở đây thế này? Đây là điều chúng ta đang trong các kiếp sống
của chúng ta trên trái đất và cùng điều này cũng xảy ra trên cõi trời. Nghĩa của
cõi trời là gì? Cây kalpavrisha đâu rồi? Con suối, con sông rượu đâu rồi? Đàn
bà đẹp đâu rồi? Mình không thấy ai ở đây hết cả. Cái gì đang xảy ra? Ngay cả ở
đây người ta cũng đang đọc kinh Koran. Thế thì khác biệt gì?"
Ông ta hỏi một ai đó, một thiên
thần, "Cái gì xảy ra thế này? Tôi không thể nào hiểu nổi điều gì, tôi bị lẫn
lộn mất rồi. Tôi đọc kinh Koran bởi vì đó sẽ chỉ là vấn đề của vài ngày và một
khi tôi đã vào cõi trời thế thì mọi vấn đề của tôi sẽ được giải quyết, có thể bỏ
kinh Koran ra ngoài. Thế mà ở đây mọi người đang đọc kinh Koran! Họ có nhịn ăn ở
đây không? Họ có nhịn ăn dài ngày ở đây không? Thế thì có khác gì giữa thế gian
và cõi trời? Và đàn bà đẹp đâu rồi? Con sông rượu vang đâu rồi? Cây thoả ước
đâu rồi? Những vị thánh này làm gì trên cõi trời vậy?"
Thiên thần nói, "Tôi xin lỗi,
có sai lầm trong quan niệm của ông về cõi trời. Nếu ông nghĩ rằng các thánh
nhân lên cõi trời thế thì ông lầm rồi. Bất kì chỗ nào vị thánh ở, nơi đó là cõi
trời."
Cho nên không có ngày nghỉ từ
tính tôn giáo, nhớ điều đó. Đừng nghĩ rằng chỉ có vài ngày rắc rối thôi:
"Chúng ta sẽ tha thứ cho điều đó, và thế thì chúng ta có thể nói lời tạm
biệt cho tính tôn giáo này và quên đi mọi điều về nó. Và một khi chúng ta đã
vào cõi trời thế thì chúng ta sẽ có thể thoả thích bao nhiêu tuỳ ý ta. Tại đây
chúng ta phải tự giới hạn mình một chút" - đừng nghĩ như thế. Không có
ngày nghỉ cho tính tôn giáo. Và tính giả tôn giáo này, điều bạn muốn có ngày
nghỉ từ đó, chỉ là nông cạn, nó không có chiều sâu.
Ai muốn được tự do khỏi tính
tôn giáo? Bản thân tính tôn giáo là cõi trời rồi. Không phải là hiền nhân sẽ
lên cõi trời, bản thân hiền nhân là cõi trời. Không phải là ai đó lên cõi trời
bởi việc đọc kinh Koran, nhưng lời kinh Koran là cõi trời. Người biết tới điều
này liên tục đọc nó và thế thì không có vấn đề về việc từ bỏ nó. Niềm vui của
người đó cứ lớn lên mỗi ngày. Lời cầu nguyện không phải là để được lên cõi trời,
bản thân lời cầu nguyện là cõi trời. Người biết tới điều này bao giờ cũng hội
nhập trong lời cầu nguyện. Người ấy sẽ muốn ngày nghỉ và không phải cầu nguyện
nữa chăng? Thế thì người ấy vẫn còn chưa hiểu lời cầu nguyện. Đấy vẫn là nỗ lực,
một thứ của thế gian. Nó chưa trở thành tình yêu của người ấy. Liệu có ai muốn
được tự do khỏi tình yêu không? Liệu có người nào muốn được giải thoát khỏi lời
cầu nguyện không? Liệu có ai muốn quên đi điều thiêng liêng không? Một khi đã
biết tới nó, thế thì không thể nào quên nó được.
Viên đá giả kim thuật của điều
thiêng liêng biến tất cả thành vàng, nó tồn tại trong trái tim người giầu tâm
linh. Chỉ người may mắn nhất mới có thể biết tới điều thiêng liêng. Hay nếu ai
đó nhận ra điều thiêng liêng, thế thì người ấy là người may mắn nhất. Không còn
điều may mắn nào lớn hơn điều này - chỉ người ấy mới là người giầu có. Đừng bị
vướng vào bất kì giầu có nào khác. Không có Thượng đế, mọi người giầu đều là
nghèo. Chừng nào mà bạn còn chưa nhận ra Thượng đế, bạn vẫn còn trần trụi. Bạn
đang đứng một cách không cần thiết với gươm trong tay để bảo vệ mình khỏi kẻ trộm,
nhưng bạn không có gì cả.
Con mắt của người nghèo túng
không thể nhận ra nó...
Người không thể nhận ra được nó
là người nghèo: viên đá của nhà giả kim thuật ở ngay trước anh ta và anh ta chọn
vàng.
Con mắt của người nghèo túng
không thể nhận ra nó,
Sahajo nói: Người ta sẽ mất nó.
Người ta dễ dàng làm mất đi cái
bao giờ cũng có sẵn và chạy theo cái không bao giờ có, dù người ta có thể săn
đuổi nó nhiều đến đâu. Sự tồn tại bao giờ cũng có sẵn, ham muốn khó hoàn thành.
Sự tồn tại là bây giờ và ở đây - vấn đề chỉ là mở mắt ra thôi. Ham muốn sẽ
không bao giờ được hoàn thành cho dù bạn có tìm kiếm hết kiếp nọ tới kiếp kia bởi
vì bản chất của ham muốn là ở chỗ nó không bao giờ được thoả mãn cả. Ham muốn
chưa bao giờ đem tới mãn nguyện. Ham muốn bao giờ vẫn còn không được hoàn
thành, đó là bản chất cố hữu của nó. Điều thiêng liêng bao giờ cũng có sẵn, đó
chính là bản chất của nó. Với người này, nó là cuộc săn đuổi vô tận và không
bao giờ bắt được, và với người khác, nó đã ở đây rồi. Khi bạn dừng việc chạy đuổi
và thảnh thơi trong hiện hữu của bạn, bạn sẽ biết. Con mắt của người nghèo túng
không thể nhận ra nó, Sahajo nói: Người ta sẽ mất nó.
Sahajo nói: nhớ Thượng đế một
cách bí mật trong tim ông.
Sahajo nói, "Nhớ điều
thiêng liêng theo cách này: kinh nghiệm nó trong trái tim bạn. Và không cần phải
nói về nó cho bất kì ai bởi vì ham muốn nói cho người khác nảy sinh từ phức cảm
thấp kém. Ham muốn chỉ ra cho người khác rằng bạn có tính tôn giáo - rằng bạn
đang đi vào đền chùa, và đền thờ, vào gurudwara, rằng bạn chưa bao giờ bỏ lỡ việc
đi nhà thờ chủ nhật - ham muốn rằng thế giới cần phải biết nó là một phần của
thế gian.
Không cần phải trưng bầy kinh
nghiệm của bạn về Thượng đế chút nào. Và làm sao bạn sẽ chỉ ngài cho người mù,
bất kì cách nào? Những người đang chạy theo dục, làm sao họ có thể thấy tính
thượng đế của bạn được? Nếu bạn chỉ cho họ xem, họ sẽ nói, "Ông cứ giữ cho
bản thân ông đi, chúng tôi không muốn mua nó bây giờ đâu. Nó hữu dụng gì cho
chúng tôi? Tại sao ông mua viên đá này? Viên đá của nhà giả kim thuật chỉ là
chuyện chơi thôi, nó không tồn tại trong thực tế. Dẹp sang bên đi, chúng tôi đi
tìm vàng bây giờ đây!" Đừng trưng nó ra chút nào. Không ích gì mà phô bầy
ra, nó phải được kinh nghiệm từ bên trong.
Sùng kính không phải là khoe
ra, thế giới này là việc khoe ra. Nếu bạn có tiền và bạn không khoe nó ra, thế
thì việc có nó phỏng có ích gì? Nếu bạn có kim cương và châu báu và bạn giấu
chúng đi, thế thì mục đích của chúng là gì? Chúng phải được phô ra. Bạn phải
phô chúng ra nhân cơ hội nào đó - trong hôn nhân, trong đền đài, trong câu lạc
bộ, đâu đó hay bạn phải khoe chúng với người khác. Bằng không mục đích của
chúng là gì? Nếu bạn giữ kín kim cương - ngọc ngà đáng giá hàng triệu ru pi -
mà không ai biết cả, thế thì dù chúng là đá cuội hay kim cương, đâu có khác biệt
gì?
Tôi đã nghe nói rằng một ông
già dấu năm viên gạch vàng trong hầm. Con ông ấy cũng hơi lông bông, anh chàng
thích tận hưởng cuộc sống. Dần dần anh ta lấy đi năm viên gạch này. Anh ta tiêu
tiền và hưởng thú điều đó, và ở vào chỗ các viên gạch vàng anh ta đặt gạch sắt
cùng trọng lượng vào. Ông cụ gần như không thấy gì với tuổi già của mình và hầm
được giữ trong bóng tối. Ông ta vẫn thường mở hầm và sờ vào gạch. Gạch vẫn còn
đó, cho nên mọi việc đều ổn thoả cả, và ông ấy hạnh phúc đóng hầm lại.
Vấn đề nảy sinh khi ông ấy sắp
chết. Trước khi chết ông ấy mở mắt ra và nói, "Đem gạch vàng lại đây cho
ta. Ta muốn biết liệu chúng có còn nguyên si không." Thế là gạch được đem
ra. Khi vợ ông ấy đem gạch lên, bà ấy ngạc nhiên vì gạch làm bằng sắt. Bà ấy hiểu
ra rằng đấy chắc phải là trò quỉ quái của ông con đây. Khi người hấp hối thấy rằng
gạch là bằng sắt, ông ấy choáng váng mất một lúc. Trong một chốc ông ấy cảm thấy
rằng mình đã bị cướp. Nhưng cái chết đang tới dần - bây giờ gạch bằng vàng hay
bằng sắt phỏng có khác biệt gì? Ông ấy cười về toàn bộ mọi việc vì cả đời ông ấy
cứ đinh ninh rằng những viên gạch này là vàng, nhưng gạch chỉ là sắt.
Nếu bạn giấu của cải của bạn
trong nhà, nó còn có nghĩa gì nữa? Của cải phải được trưng ra. Niềm vui của nó
là ở trong việc khoe ra. Đó là lí do tại sao người ta khoe thậm chí nhiều hơn
là họ thực có. Họ không khoe nó với nhân viên thuế vụ nhưng họ khoe nó với mọi
người khác. Họ khoe ngay cả cái họ không có. Họ để điện thoại lên bàn làm việc
mà không nối dây.
Tôi đã nghe rằng Mulla
Nasruddin giữ một chiếc máy điện thoại như thế này. Anh ta lập ra một văn
phòng, và một văn phòng trông sẽ không đầy đủ nếu thiếu điện thoại. Một người tới
và chỉ để gây ấn tượng cho người này, Mulla nói, "Đợi chút xíu." Anh
ta nhấc chiếc điện thoại và nói một thôi một hồi chỉ để gây ấn tượng cho anh
này, vì điện thoại đâu có nối dây. Nhưng anh ta nói một chập, cứ giả đò nghe được
đôi lời, nói vài câu rồi đặt điện thoại và hỏi, "Anh nói đi, sao anh tới?"
Người này nói, "Tôi tới từ
công ti điện thoại để nối máy cho ông đây."
Mulla không biết rằng người này
là từ công ti điện thoại tới!
Niềm vui về của cải là ở chỗ
khoe nó ra. Và người ta đem khoe ngay cả cái mà người ta không có. Người ta mượn
đồ đạc của người khác rồi đem khoe những thứ đó cứ như là của riêng mình. Thế
giới là việc trưng bầy. Tính thượng đế không phải là thứ trưng bầy, bạn phải
nuôi dưỡng nó bên trong bạn.
Sahajo nói: nhớ Thượng đế một
cách bí mật trong tim ông. Cô ấy nói nhớ tới điều thiêng liêng trong trái tim bạn.
Môi ông sẽ không chuyển động - thậm chí đôi môi bạn cũng không biết bạn đang
nói gì trong tim bạn. Không ai biết được - và không ai phải đi tới biết tới nó.
Cho dù ai đó có cố gắng để biết, người ấy phải không tìm được cái gì đang ẩn
bên trong trái tim bạn. Che giấu nó đi, bởi vì bạn càng che giấu nó, nó sẽ càng
đi sâu hơn. Trưng nó ra, và bạn càng trưng nó ra, nó càng trở thành ở phần ngoại
vi hơn. Mọi khoe khoang đều ở phần ngoại vi, phần trung tâm vẫn được giữ kín.
Cái mà siêu việt phải được dấu kín tại cốt lõi sâu kín nhất. Cứ che giấu nó
ngày càng sâu hơn ... sâu hơn. Bất kì chiều sâu nào bạn tìm thấy, đem nó tới
đó. Một ngày sẽ tới khi tên của Thượng đế sẽ có tại cốt lõi sâu xa nhất của bạn;
chỉ là việc nhớ tới, nhưng không lời. Không phải là bạn sẽ lẩm nhẩm Rama-Rama
bên trong đâu. Nếu bạn lẩm nhẩm Rama-Rama, môi bạn sẽ biết về điều đó. Cho dù bạn
có nhẩm thầm, bạn cũng sẽ thấy rằng dần dần môi bạn đang chuyển động bên trong.
Sự chuyển động sẽ tiếp tục. Lưỡi sẽ biết tới điều đó, cổ sẽ biết tới điều đó.
Sahajo đang nói rằng việc tưởng
nhớ tới điều thiêng liêng không phải là việc lặp các từ, nó là kinh nghiệm của
trái tim. Sahajo nói: nhớ Thượng đế một cách bí mật trong tim ông. Môi ông sẽ
không chuyển động, không ai biết được. Không ai sẽ phát hiện ra bởi vì tâm trí,
bản ngã rất thủ đoạn. Nếu bản ngã bắt đầu thích thú rằng người khác biết, thế
thì nó sẽ bắt đầu cầu nguyện to hơn. Bất kì khi nào ai đó đi qua bạn sẽ bắt đầu
cầu nguyện to hơn; nếu không ai nhìn thế thì nó sẽ cầu nguyện tĩnh lặng. Nếu
không ai nghe thế thì nó sẽ gạt sách thánh bên và bắt đầu nghĩ về cửa tiệm. Thế
rồi lần nữa nếu ai đó tới, nó nhặt sách tôn giáo lên và bắt đầu đọc lần nữa.
Tâm trí rất dối trá. Nhận biết về dối trá của tâm trí đi. Cho nên sadhana tối
thượng, nỗ lực tâm linh tối thượng trong cuộc sống, là ở bên trong, nó là bí mật.
Cho dù bạn nhịn ăn và thực hiện
các nghi lễ tôn giáo, bạn làm điều đó trong hi vọng rằng sẽ có một đám rước lớn
sau đó. Mọi người nhịn ăn thậm chí tới mười ngày chỉ để hi vọng rằng họ sẽ được
đưa trong đám rước lớn - đấy chỉ là vài ngày chịu hành hạ thôi. Và mọi người đã
thậm chí nhịn ăn để được trong đám rước đám cưới với ban nhạc đang chơi, đám
đông đi trong đám rước; người này được mang trong xe rước trong đám rước để tôn
vinh ông ta.
Bạn đã làm hỏng ngay nghĩa của
việc nhịn ăn. Và trong tâm trí của người này nhịn ăn cũng trở thành khoe
khoang. Việc nhịn ăn này là cái gì đó để nói với thế giới đó sao? Và nếu bạn
nói điều này cho thế giới, thế thì nhớ lấy, bây giờ không cần phải nói điều đó
cho Thượng đế nữa. Vấn đề xong rồi. Bạn đã được thanh toán rồi. Bất kì cái gì bạn
muốn thu được qua việc nhịn ăn của bạn, bạn đã đạt được nó rồi: bạn đã có một
đám rước đi qua bãi chợ, ban nhạc chơi nhạc, tin tức xuất hiện trên các báo chí
và vấn đề thế là xong rồi. Mọi người ca ngợi bạn, rằng bạn là vị thánh lớn. Bạn
đã được thanh toán xong rồi. Bạn đã được cái mà bạn thực sự muốn được qua việc
nhịn ăn. Bây giờ đừng nêu vấn đề đó ra nữa và cố được cái gì đó nữa.
Đừng đòi hỏi bất kì điều gì của
thế giới này từ tôn giáo, chỉ thế thì bạn mới có thể biết điều thiêng liêng. Đừng
chấp nhận bất kì phần thưởng nào ở đây, chỉ thế thì bạn mới có thể được phần
thưởng ở kia.
Sahajo nói: Nhớ Thượng đế một
cách bí mật trong tim ông.
Môi ông sẽ không chuyển động,
Không ai biết được
Sahajo nói: Nhớ Thượng đế theo
cách mà,
Chỉ ông và Thượng đế biết điều
đó...
Ngoại trừ Thượng đế, không ai
nên được nói cho. Nếu ngài đã nghe thế thì vấn đề được kết thúc. Và ngài không
điếc đến độ bạn phải la to từ trên đỉnh đền thờ và chỉ thế thì ngài mới nghe.
Kabir nói, "Thượng đế điếc sao? Sao ông hét to thế? Ngài sẽ lắng
nghe." Ngài không nghe điều bạn nói nhưng nghe điều bạn là. Ngài không
nghe lời nói mà bạn đang lẩm nhẩm. Ngài không nghe những lời nói nông cạn của bạn
mà nghe điều ẩn kín bên trong tim bạn.
Sahajo nói: nhớ Thượng đế theo
cách mà bạn biết điều đó, hay chỉ Thượng đế mới biết nó...
... nhưng thế giới không biết đến
điều đó.
Thế giới không nên biết đến điều
đó. Nếu chỉ Thượng đế biết, điều đó là đủ. Đó là cái gì đó giữa hai người trong
các bạn. Bạn nhớ điều này trong cuộc sống bình thường của bạn: người yêu muốn gặp
nhau trong chỗ riêng tư, không ở bãi chợ. Và nếu hai người yêu nhau gặp nhau dù
ở bãi chợ, thế thì họ cũng quên luôn chợ, chỉ có hai người với nhau. Đây là lí
do tại sao bất kì chỗ nào hai người yêu nhau gặp nhau, chỗ đó trở thành im lặng
đối với họ. Và những người yêu nhau muốn gặp nhau ở chỗ tĩnh lặng bởi vì yêu cần
tính riêng tư lớn lao. Nó có là cái gì đó để khoe với thế giới không? Nó là vở
kịch mà bạn phải quì xuống trước người bạn yêu và nhắc lời đối thoại của Majnu
chăng? Điều đó là tốt trong vở kịch bởi vì ở đó diễn viên đang bầy tỏ rằng mình
đang lang thang trong rừng để tìm người yêu - như trong vở kịch về cuộc sống của
Rama - và hỏi cây cối, "Nàng Sita của ta đâu?" và đồng thời anh ta
nhìn để xem có người chụp ảnh nào tới hay không, liệu phóng viên báo chí có được
tin hay không. Và anh ta la lên, "Nàng Si ta của ta đâu rồi?" Điều đấy
là tốt trong vở kịch.
Rama phải đã hỏi cây cối, nhưng
ông ấy có la lên không? Cây cối có hiểu ngôn ngữ của con người không? Chúng hiểu
ngôn ngữ của trái tim. Rama có thể đã biết được cây và khóc. Một tiếng thở dài
phải đã cất lên từ trái tim ông ấy - tôi đang nói 'một tiếng thở dài', không phải
là một lời "Nàng Sita của ta đâu rồi?" Bầu trời phải đã nghe thấy nó,
cây cối phải đã nghe thấy tiếng Rama kêu và khóc. Sự tồn tại phải đã nghe thấy
điều đó. Nhưng ông ấy có la lên không? Đấy có phải là triển lãm ở bãi chợ
không?
Chỉ thế thì ông và Thượng đế mới
biết điều đó...
Sahajo nói, "Giữ kín điều
đó với thế giới này cũng hệt như những người yêu muốn riêng tư trong tình yêu của
họ. Họ không muốn đám đông. Nếu có hai người yêu nhau và người thứ ba tới, thế
thì nhịp yêu bị phá vỡ. Sự hiện diện của người thứ ba trở thành chướng ngại.
Trong sự hiện diện của người thứ ba không cái gì có thể được nói mà có tính
riêng tư và thân mật, người thứ ba làm cho mọi thứ thành nông cạn. Chỉ hai người
được cần - và khi hai người đang trong yêu sâu sắc thế thì cái một còn lại. Làm
sao hai người còn lại được? Trong tính một đó, không cần nói điều gì, tình yêu
được chia sẻ. Trong đám đông, cho dù bạn có hét thật to lên, tình yêu không thể
được chia sẻ.
Các nhà tâm lí nói rằng mọi người
hay nói, "Anh yêu em, anh yêu em lắm" - cảnh giác về họ đi, họ đang lừa
bạn đấy. Yêu có thể được diễn đạt chỉ bằng việc nói nó thôi sao? Nếu nó có đó
thế thì nó được nhận ra; nếu nó không có đó thế thì người ta phải nói ra. Chồng
nói với vợ mình, "Anh yêu em, anh không thể sống mà thiếu em dù chỉ một
khoảnh khắc," nhưng bên trong anh ta nghĩ chính cái đối lập, "Khi nào
mình mới thoát khỏi mụ đàn bà này?" Anh ta nói, "Anh sẽ không thể nào
sống được mà thiếu em," mặc dầu bất kì khi nào vợ không có đó bạn sẽ thấy
anh ta sướng như tiên. Khi vợ trở về thế thì mọi sự đi sai. Và vợ cứ nói mãi,
"Em tin cậy anh, em qui thuận theo anh..."
Một hôm tôi thấy Mulla
Nasruddin ở chợ. Một người cố bán dao cho anh ta. Người đó nói,
"Nasruddin, cho dù anh không cần nó để làm bất kì cái gì khác, nó sẽ có
ích để mở thư và phong bì."
Nasruddin nói, "Thế thì
tôi không cần nó chút nào cả. Thư tôi tới bao giờ cũng mở sẵn rồi - tôi là người
đã có vợ."
Vợ có đủ tin cậy chồng mình để
đưa thư cho anh ta mà không mở chúng ra không? Không, cô ấy mở chúng trước tiên
và đọc chúng. Rồi cô ấy nói rằng cô ấy tin cậy anh ta, rằng anh ta là thiên thần
với cô ấy, nhưng cô ấy không tin cậy anh ta cho dù ngần ấy thôi. Sùng kính, tin
cậy, yêu, những điều này đã trở thành chỉ lời nói, thứ để trưng bầy. Chúng ta
nói điều này và chúng ta làm điều gì đó khác.
Đây là điều bạn đã làm cả với
Thượng đế nữa. Tôn thờ của bạn và lời cầu nguyện của bạn cũng đã trở thành khoe
khoang. Khi nhiều người ở trong đền, thế thì xem cách thức người đang cầu nguyện
giả vờ say sưa hơn. Anh ta bắt đầu nhảy vòng quanh nhiều hơn. Nếu anh ta một
mình, nếu không có ai xung quanh - anh ta nhìn quanh... không có ai - thế thì
anh ta nói với Thượng đế, "Tạm biệt ngài nhé. Để tôi về nhà. Lời cầu nguyện
của tôi phỏng có ích gì? Hôm nay không ai tới xem cả."
Cầu nguyện là chuyện rất riêng
tư. Không cái gì riêng tư hơn lời cầu nguyện. Nó sâu sắc hơn tình yêu sâu sắc
nhất. Nó là trái tim của tình yêu, linh hồn của tình yêu.
Đây là lí do tại sao điều
Sahajo nói là đúng: Sahajo nói: nhớ Thượng đế theo cách mà chỉ ông và Thượng đế
biết điều đó. Hoặc là bạn biết nó, hoặc tốt hơn là nếu chỉ Thượng đế biết tới
nó. Đây là một phát biểu đáng ngạc nhiên. Chỉ ông và Thượng đế biết điều đó...
Nhiều nhất bạn biết tới nó. Nhưng ngay cả đấy cũng là một loại bất lực, bởi vì
khi yêu trào ra từ bên trong, bạn sẽ biết nó. Nhưng thậm chí vẫn còn tốt hơn là
nếu bạn không biết về nó và chỉ Thượng đế biết về nó - nếu chỉ Thượng đế biết,
thế là đủ.
Bạn cũng là một phần của thế giới.
Điều bạn đang là - nhân cách của bạn, bản ngã của bạn - là một phần của thế giới.
Không cần để cho bản ngã biết. Đây là điều cuối cùng, điều cao nhất: để duy nhất
Thượng đế là người biết điều đó. Bạn không cần phải trình nó ra cho bất kì ai
khác. Và khi Thượng đế biết điều đó, thế thì hòn đá giả kim thuật của điều
thiêng liêng phải được giữ kín. Nó phải được giữ kín theo cách không ai nên biết
tới nó - mặc dầu mọi người sẽ để ý đến nó.
Bây giờ để tôi nói với các bạn
điều cuối cùng. Những người muốn khoe nó cho người khác đến cuối sẽ thấy rằng mọi
người có thể thấy việc khoe khoang của họ chỉ là sự trưng bầy. Bạn mù và bạn muốn
chỉ cho người khác rằng bạn có mắt sao? Bạn có thể giữ điều đó trưng ra được
bao lâu?
Mulla Nasruddin yêu một người
đàn bà. Mọi thứ khác đều ổn với anh ta, chỉ hiềm nỗi mắt anh ta yếu. Cho nên
anh ta hỏi nhà chuyên môn về mắt, "Tôi phải làm gì? Vì đôi mắt kém này và
đôi kính dầy này mà người đàn bà ấy có thể từ chối tôi. Tôi thậm chí không thể
trông rõ cô ấy. Khi tôi mò mẫm xung quanh với đôi tay chỉ thế thì tôi mới phát
hiện ra đầu cô ấy ở đâu và tay cô ấy ở đâu. Điều đó đã trở thành vấn đề... và nếu
tôi không đeo kính thế thì tôi không thể nào nhận ra ai là ai nữa. Đôi kính này
có thể tạo ra rắc rối cho tôi. Người đàn bà ấy có thể nghĩ rằng tôi nửa mù và từ
chối lấy tôi. Có điều gì tôi có thể làm được không?"
Bác sĩ nói, "Làm một điều:
giả vờ như là anh có thể thấy chỗ rất xa. Làm điều gì đó mà sẽ thuyết phục cô ấy
rằng anh có thể thấy những thứ ở rất xa."
Như họ nói, người mù có thể thấy
những thứ ở rất xa. Cho nên Nasruddin quyết định thử điều đó. Một buổi tối ngồi
trong công viên, anh ta cắm một chiếc kim khâu nhỏ vào một cái cây ở xa, một thứ
mà thậm chí đến người mắt tốt cũng không thể nào thấy được. Anh ta ngồi cùng cô
bạn gái quãng một trăm bước cách xa cái cây đó. Lúc đó là đêm sao. Bỗng nhiên
anh ta nói, "Dường như là ai đó đã cắm một chiếc kim khâu lên cây
kia."
Cô gái có đôi chút ngạc nhiên
vì cô ấy hoài nghi mắt anh ta: "Làm sao anh ấy có thể thấy được chiếc kim ở
xa như thế?" Cô ấy không thể nào thấy được nó - thậm chí thấy cây cũng còn
khó nữa là. Làm sao anh ấy có thể thấy cái kim trên cây, cái kim mà ai đó đã
găm vào cây đó? Cho nên cô ấy nói, "Nasruddin ơi, em không thể thấy nó được."
Nasruddin nói, "Anh sẽ tới
và lấy nó." Anh ta đứng dậy - và ngã nhào đập mặt xuống bởi vì có một con
trâu đứng ngay trước anh ta. Anh ta thậm chí không thấy nổi con trâu này!
Giả vờ của bạn không thể kéo
dài lâu được. Nó có thể kéo dài bao lâu? Việc giả vờ sẽ nhanh chóng bị phát hiện
ra mặc dầu mọi người có thể không nói điều đó cho bạn, bởi vì dường như hơi
không lịch sự mà đi nói với bạn rằng bạn đang giả vờ. Và điều đó có vẻ như là
không lịch sự với họ bởi vì họ cũng làm điều hệt như vậy. Đó là lí do tại sao
có thoả hiệp, đấy là cùng mưu đồ, mặc cả lẫn nhau: "Anh đừng lật tẩy tôi,
tôi sẽ không lật tẩy anh." Thế giới cứ diễn ra như thế này. Bạn cố gắng chứng
tỏ rằng bạn là người hiểu biết vĩ đại còn tôi cố gắng chứng tỏ rằng tôi là kẻ từ
bỏ vĩ đại - cả hai chúng ta đều phải quan tâm tới lẫn nhau. Nếu bạn tạo ra rắc
rối cho tôi thế thì tôi sẽ tạo ra rắc rối cho bạn. Đây là cách thức mà thế giới
diễn ra. Nhưng mọi người đều biết rằng trưng bầy chỉ là trưng bầy thôi. Dù bạn
có thể cố gắng giả vờ đến đâu, bạn không thể lừa người khác được.
Và điều khác cần phải hiểu là ở
chỗ trong người che giấu điều đó trong mình, điều đó không thể còn bị che giấu.
Anh ta có thể che giấu nó về phía anh ta nhưng nó trở thành hiển nhiên. Nó cũng
hệt như là khi một người đàn bà có mang - cô ấy có thể che giấu điều đó được
không? Chuyển động của cô ấy thay đổi, khuôn mặt cô ấy thay đổi, mắt cô ấy thay
đổi. Người đàn bà thường là người đàn bà thường và người mẹ, người mang thai,
là hiện tượng khác. Một cuộc cách mạng đã xảy ra, một cuộc sống mới đã đi vào
trong cô ấy. Vẻ huy hoàng của cô ấy là vĩ đại. Cái đẹp trong người đàn bà có
mang không có đó trong người đàn bà bình thường bởi vì bây giờ không chỉ một
linh hồn mà là hai linh hồn đang toả sáng từ một thân thể. Dường như có hai ngọn
nến đang thắp trong một ngôi nhà và ánh sáng mạnh thêm - bạn không thể che giấu
được điều đó. Khi hòn đá giả kim thuật của điều thiêng liêng ở bên trong bạn và
bạn mang điều thiêng liêng trong bụng bạn, thế thì làm sao bạn có thể che giấu
điều đó được? Ngay cả đứa trẻ trong bụng mẹ cũng không thể nào được giấu kín.
Sahajo đang nói, "Che giấu
nó đi." Tôi nói bạn không thể che giấu nó được. Không ai có thể che giấu
được nó. Người mù sẽ bắt đầu thấy nó, người điếc sẽ bắt đầu nghe thấy tiếng nhạc
của điều tối thượng bên trong bạn. Thậm chí đến cả người không thể đánh hơi được
mùi gì, mũi của họ vẫn sẽ tràn đầy với hương thơm của điều tối thượng bên trong
bạn.
Sùng kính là chính hiện tượng
hiển nhiên này. Vâng, nếu bạn cố che giấu, nó trở nên thấy được, và nếu bạn muốn
trưng bầy nó, bạn không có nó chút nào. Nó sẽ nhanh chóng được phô bầy chỉ là sự
khoe khoang. Để điều đó cho Thượng đế và che giấu nó về phía bạn đi. Và nếu điều
đó trở thành thấy được, thế thì bạn có thể làm được gì nào? Nếu nó là thấy được,
nó là thấy được. Bằng không làm sao bạn có thể nhận ra vị Phật? Bằng không làm
sao Sahajo sẽ hát lên bài ca của cô ấy? Bằng không làm sao bạn nhận ra Farid?
Điều đó sẽ là không thể được.
Bất kì khi nào kinh nghiệm về
tính thượng đế đã xảy ra cho ai đó trong thế giới này, họ đã cố gắng vất vả để che
giấu nó nhưng mọi nỗ lực đó đều không thành. Tính thượng đế bên trong họ được
nhận ra. Và những người đã không biết, cho dù họ có gắng sức vất vả để trưng bầy
nó, cũng không có gì để trưng bầy cả. Trong nỗ lực của họ để trưng bầy nó họ
phơi ra chỉ cái đần độn của mình. Nỗ lực của họ để trưng bầy nó chỉ phơi bầy ra
sự dối trá của họ. Bằng việc trưng bầy nó, chỉ có tính trống rỗng toàn bộ của họ
là được mọi người cảm thấy.
Đủ cho hôm nay...
Xem tiếp Chương 8 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá