Read more
Yoga: Alpha và
Omega (Tập 8)
Bài giảng về Kinh Yoga của Patanjali
Chương 8. Tiếng
cười thứ hai - lần đầu!
Câu hỏi 1
Không bị đồng nhất với tâm trí và thân thể
- dầu vậy tôi không biết làm sao làm điều đó. Tôi tự nhủ mình: Mình không là
tâm trí, không nghe theo nỗi sợ của mình, yêu bản thân mình, bằng lòng v.v và
v.v. Xin thầy giải thích lần nữa làm sao để không bị đồng nhất hay, ít nhất,
tai sao tôi vẫn không hiểu thầy.
Vấn đề không phải là tự nhủ bản
thân bạn rằng bạn không là tâm trí, bạn không là thân thể, bởi vì người đang
nói điều đó là tâm trí. Theo cách đó bạn không bao giờ thoát ra khỏi tâm trí. Mọi
việc nói đều được bản thân tâm trí thực hiện, cho nên bạn sẽ nhấn mạnh vào tâm
trí ngày càng nhiều hơn. Tâm trí là rất tinh vi; bạn phải rất, rất tỉnh táo về
điều đó. Đừng dùng nó. Nếu bạn dùng nó bạn làm mạnh thêm cho nó. Bạn không thể
dùng được tâm trí để phá huỷ bản thân tâm trí. Bạn phải hiểu rằng tâm trí này
không thể được dùng cho việc tự tử riêng của nó.
Khi bạn nói, "Mình không
là thân thể," đó là tâm trí nói như vậy. Khi bạn nói, "Mình không là
tâm trí," lần nữa lại tâm trí nói như vậy. Nhìn vào sự kiện đi, đừng cố
nói điều gì. Ngôn ngữ, nói thành lời, không được cần tới. Chỉ cái nhìn sâu.
Nhìn vào bên trong. Đừng nói cái gì. Nhưng tôi biết rắc rối của bạn. Từ chính
lúc ban đầu chúng ta được dạy không nhìn mà vẫn nói. Khoảnh khắc bạn thấy hoa hồng
bạn nói, "Đẹp quá!" Bị kết thúc. Hoa hồng mất rồi - bạn đã giết nó.
Bây giờ cái gì đó đã chen vào giữa bạn và hoa hồng. "Nó đẹp làm sao!"
- những lời này sẽ vận hành như bức tường.
Và từ này dẫn tới từ khác, ý
nghĩ này dẫn tới ý nghĩ khác. Và chúng di chuyển theo liên kết, chúng chưa bao
giờ di chuyển một mình. Bạn sẽ không bao giờ tìm ra một ý nghĩ một mình. Chúng
sống theo bầy đoàn; chúng là con vật theo bầy đoàn. Cho nên một khi bạn đã nói,
"Hoa hồng đẹp làm sao!" bạn đang trên lối mòn rồi; tầu hoả đã bắt đầu
đi. Bây giờ từ "đẹp" sẽ nhắc nhở bạn về người đàn bà nào đó bạn đã có
lần yêu. Hoa hồng bị quên đi, cái đẹp bị quên đi, bây giờ là ý tưởng, hư cấu,
tưởng tượng, kí ức về người đàn bà. Và thế thì người đàn bà sẽ dẫn tới nhiều thứ
khác. Người đàn bà bạn đã yêu có con chó đẹp. Bạn mất rồi! Và bây giờ không có
tận cùng cho nó.
Cứ nhìn cơ chế của tâm trí,
cách nó vận hành, và đừng dùng cơ chế này. Chống lại cám dỗ đó. Nó là cám dỗ lớn
vì bạn được huấn luyện cho nó. Bạn làm việc gần như robot; nó tự động.
Bây giờ cuộc cách mạng mới đang
tới trong thế giới của giáo dục, có vài đề nghị. Một đề nghị là trẻ nhỏ không nên
được dạy ngôn ngữ trước. Trước tiên chúng nên được phép có thời gian kết tinh
cách nhìn của chúng, kết tinh việc kinh nghiệm của chúng. Chẳng hạn, có con
voi, và bạn nói với đứa trẻ, "Voi là con vật lớn nhất." Bạn nghĩ bạn
không nói gì vô nghĩa, bạn nghĩ điều đó tuyệt đối hợp lí và trẻ con phải được
nói cho về sự kiện này; nhưng không sự kiện nào cần được nói cả. Nó phải được
kinh nghiệm. Khoảnh khắc bạn nói, "Voi là con vật lớn nhất," bạn đang
mang cái gì đó vào, cái không phải là một phần của voi. Sao bạn nói con vật này
là con vật lớn nhất? So sánh đã bước vào, điều không phải là một phần của sự kiện.
Voi đơn giản là voi, không lớn
không nhỏ. Tất nhiên, nếu bạn đặt nó bên cạnh ngựa, nó là lớn, hay bên cạnh kiến,
nó là rất lớn; nhưng bạn đang đem kiến vào khoảnh khắc bạn nói voi là con vật lớn
nhất. Bạn đang đem cái gì đó không phải là một phần của sự kiện. Bạn đang làm
sai lạc sự kiện; so sánh đã bước vào.
Cứ để cho đứa trẻ nhìn. Đừng
nói cái gì cả. Để cho nó cảm. Khi bạn đem đứa trẻ vào vườn, đừng nói cây là
xanh. Để cho đứa trẻ cảm, để cho đứa trẻ hấp thu. Sự việc đơn giản, "Cỏ
xanh" - đừng nói điều đó.
Đây là quan sát của tôi, rằng
nhiều lần khi cỏ không xanh bạn vẫn cứ thấy nó là xanh - và có cả nghìn lẻ một
sắc xanh. Đừng nói rằng cây là xanh, bởi vì thế thì đứa trẻ sẽ thấy chỉ mầu
xanh - bất kì cây nào và nó sẽ thấy mầu xanh. Xanh không phải là một mầu; có cả
nghìn lẻ một sắc xanh.
Để cho đứa trẻ cảm, để cho đứa
trẻ hấp thu tính duy nhất của từng cây, thực ra của từng lá. Để cho nó thấm đẫm,
để cho nó trở nên giống như miếng bọt biển thấm đẫm thực tại, tính sự kiện của
nó, sự tồn tại. Và một khi nó được tiếp đất tốt và kinh nghiệm của nó được bắt
rễ tốt, thế rồi nói cho nó các lời; thế thì lời sẽ không quấy rối nó. Thế thì
chúng sẽ không phá huỷ cách nhìn của bạn, sự sáng tỏ. Thế thì nó sẽ có khả năng
dùng ngôn ngữ mà không bị sao lãng bởi nó. Ngay bây giờ ngôn ngữ của bạn cứ làm
bạn sao lãng.
Cho nên cái gì phải được làm? Bắt
đầu nhìn mọi sự mà không đặt tên cho chúng, không dán nhãn cho chúng, không nói
"tốt," "xấu," không phân chia chúng. Chỉ nhìn và cho phép sự
kiện có đó trong sự hiện diện của bạn mà không có phán xét nào, không kết án,
đánh giá dù bất kì cái gì. Để nó ở đó trong sự trần trụi toàn bộ của nó. Bạn
đơn giản hiện diện với nó. Học ngày càng nhiều hơn về cách không dùng ngôn ngữ.
Dỡ bỏ ước định, việc huyên thuyên thường xuyên bên trong.
Điều này bạn không thể làm một
cách bất thần được. Bạn sẽ phải làm nó dần dần, từ từ. Chỉ thế thì, tại chính
chỗ cuối của nó, bạn có thể đơn giản quan sát tâm trí bạn. Không cần nói,
"Mình không phải là tâm trí này." Nếu bạn không là tâm trí, thế thì
phỏng có ích gì mà nói điều đó? Bạn không là vậy. Nếu bạn là tâm trí, thế thì
phỏng có ích gì mà lặp lại rằng bạn không là tâm trí? Chỉ bằng việc lặp lại nó,
nó sẽ không trở thành việc nhận ra.
Quan sát, không nói gì cả. Tâm
trí có đó như tiếng ồn giao thông thường xuyên. Quan sát nó. Ngồi bên cạnh và
nhìn. Nhìn đây là tâm trí. Không cần tạo ra bất kì đối kháng nào. Chỉ quan sát,
và trong quan sát, một ngày nào đó, đột nhiên tâm thức lấy sự dịch chuyển, thay
đổi, thay đổi triệt để - từ đối thể đột nhiên nó bắt đầu hội tụ vào chủ thể, nếu
bạn là người quan sát. Trong khoảnh khắc đó bạn biết bạn không là tâm trí. Vấn
đề không phải là nói, nó không phải là lí thuyết. Trong khoảnh khắc đó bạn biết
- không phải bởi vì Patanjali nói như vậy, không phải bởi vì lí trí, trí tuệ của
bạn nói vậy. Chẳng bởi lí do nào hết cả, đơn giản nó là vậy. Tính sự kiện bùng
nổ trên bạn; chân lí tiết lộ bản thân nó cho bạn.
Thế thì đột nhiên bạn ở xa thế
với tâm trí, bạn sẽ cười làm sao bạn có thể tin được ngay chỗ đầu tiên là bạn
đã là tâm trí, làm sao bạn có thể tin được rằng bạn đã là thân thể. Nó sẽ có vẻ
đơn giản buồn cười. Bạn sẽ cười vào toàn thể cái ngu xuẩn của nó.
"Không bị đồng nhất với
tâm trí và thân thể - dầu vậy tôi vẫn không biết làm sao làm nó." Ai đang
hỏi câu hỏi này, "Làm sao làm nó?" Thấy nó ngay lập tức; ai hỏi câu hỏi
này, "Làm sao làm nó?" Đó là tâm trí kẻ muốn thao túng, đó là tâm trí
kẻ muốn chi phối. Bây giờ tâm trí muốn dùng ngay cả Patanjali. Bây giờ tâm trí
nói, "Đúng hoàn hảo. Mình đã hiểu rằng mình không là tâm trí " - và một
khi bạn nhận ra rằng bạn không là tâm trí bạn sẽ trở thành siêu trí. Tham lam nảy
sinh trong tâm trí; tâm trí nói, "Tốt. Mình đã trở thành siêu trí."
Tham lam về điều tối thượng, về
phúc lạc tối thượng, tham lam ở trong vĩnh hằng, là thượng đế, đã nảy sinh
trong tâm trí. Tâm trí nói, "Bây giờ mình không thể nghỉ được chừng nào
mình chưa đạt tới điều tối thượng này, nó là gì." Tâm trí hỏi, "Làm
sao làm nó?"
Nhớ lấy, tâm trí bao giờ cũng hỏi
làm sao làm một việc. Cái "làm sao" là câu hỏi của tâm trí. Bởi vì
"làm sao" nghĩa là kĩ thuật. Cái "làm sao" nghĩa là,
"Chỉ cho tôi cách thức để tôi có thể chi phối, thao túng. Cho tôi kĩ thuật."
Tâm trí là nhà kĩ thuật. "Cứ cho tôi kĩ thuật và tôi sẽ có khả năng làm
nó."
Không có kĩ thuật cho nhận biết.
Bạn phải là nhận biết để nhận biết. Không có kĩ thuật nào. Kĩ thuật yêu là gì?
Bạn phải yêu để biết yêu là gì. Kĩ thuật bơi là gì? Bạn phải bơi. Tất nhiên lúc
ban đầu việc bơi của bạn sẽ có chút ít hiểm nguy. Dần dần bạn học… nhưng bạn học
bằng việc bơi. Không có cách khác. Nếu ai đó hỏi bạn, "Kĩ thuật đi xe đạp
là gì?" - và bạn đạp xe, bạn cưỡi lên xe đẹp - nhưng nếu ai đó hỏi, bạn sẽ
phải nhún vai. Bạn sẽ nói, "Khó nói." Kĩ thuật là gì? Làm sao bạn làm
cân bằng bản thân bạn trên hai bánh xe? Bạn phải làm cái gì đó. Bạn đang làm
cái gì đó, nhưng không phải là kĩ thuật; thay vì thế như một mẹo. Kĩ thuật là
cái có thể dạy, và mẹo là cái phải được biết. Kĩ thuật là cái có thể được biến
đổi thành việc dạy, và mẹo là cái gì đó bạn có thể học nhưng bạn không thể được
dạy. Cho nên học dần dần.
Và bắt đầu từ những điều ít phức
tạp. Đừng đột nhiên nhảy vào cái rất phức tạp. Đây là điều cuối cùng, điều phức
tạp nhất: trở nên nhận biết về tâm trí, nhìn và thấy rằng bạn không là tâm trí.
Nhìn sâu sắc tới mức bạn không còn là thân thể và không còn là tâm trí, đó là
điều cuối cùng. Đừng nhảy. Bắt đầu từ những điều nhỏ bé.
Bạn cảm thấy đói. Cứ nhìn sự kiện
này. Đói ở đâu? Trong bạn, hay ở đâu đó bên ngoài bạn? Nhắm mắt lại, dò dẫm
trong bóng tối bên trong, cố gắng cảm và chạm và hình dung ra đói ở đâu.
Bạn bị đau đầu. Trước khi bạn uống
aspirin làm chút ít thiền đi. Có thể là aspirin vậy không được cần tới. Cứ nhắm
mắt lại và cảm đích xác chỗ đau đầu, định vị nó, hội tụ vào nó. Và bạn sẽ ngạc
nhiên, rằng nó không phải là điều lớn thế như bạn đã hình dung trước đây, và nó
không lan rộng khắp đầu. Nó có địa điểm, và bạn càng tới gần điểm đó, bạn càng
trở nên xa cách khỏi nó. Đau đầu càng khuếch tán, bạn càng bị đồng nhất với nó,
nó càng rõ ràng, hội tụ, được xác định, được đánh dấu, được định vị, bạn càng ở
xa nó hơn.
Thế rồi tới một điểm nó giống
như đầu kim, tuyệt đối hội tụ; thế thì bạn sẽ đi tới có vài thoáng nhìn. Thỉnh
thoảng đầu kim đó sẽ biến mất, sẽ không có đau đầu. Bạn sẽ ngạc nhiên, "Nó
đã đi đâu rồi?" Lần nữa nó sẽ tới. Lần nữa lại hội tụ, lần nữa nó sẽ biến
mất. Tại việc hội tụ hoàn hảo, đau đầu biến mất, bởi vì tại việc hội tụ hoàn hảo
bạn ở xa với đầu của bạn tới mức bạn không thể cảm thấy đau đầu được. Thử nó
đi. Bắt đầu từ những điều nhỏ, đừng nhảy vào điều cuối cùng ngay lập tức thế.
Patanjali cũng đã đi con đường
dài để tới những lời kinh này về vivek, khu biệt, nhận biết. Ông áy đã nói về
nhiều điều làm chuẩn bị, như điều kiện tiên quyết cơ sở, rất cần thiết. Chừng
nào bạn còn chưa hoàn thành mọi điều đó, sẽ khó cho bạn không đồng nhất bản
thân bạn với tâm trí và thân thể.
Cho nên đừng bao giờ hỏi
"làm sao" về nó. Nó không có liên quan gì tới "làm sao." Nó
là việc hiểu đơn giản. Nếu bạn hiểu tôi, trong chính việc hiểu đó bạn sẽ có khả
năng thấy ra vấn đề. Tôi không nói bạn sẽ có khả năng hiểu nó. Tôi nói bạn sẽ
có khả năng thấy nó. Bởi vì khoảnh khắc chúng ta nói "hiểu," trí tuệ
bước vào, tâm trí bắt đầu vận hành. "Thấy nó" là cái gì đó chẳng liên
quan gì tới tâm trí.
Thỉnh thoảng bạn đang bước đi
trên con đường đơn độc và mặt trời lặn và bóng tối buông xuống, và đột nhiên bạn
thấy con rắn bò qua đường. Bạn làm gì? Bạn ủ ê suy nghĩ về nó? Bạn nghĩ về nó,
phải làm gì, làm sao làm điều đó, hỏi ai? Bạn đơn giản nhảy ra khỏi đường. Việc
nhảy ra đó là việc thấy; nó chẳng liên quan gì tới thiền. Nó chẳng liên quan gì
tới suy nghĩ. Bạn sẽ nghĩ về sau, nhưng ngay bây giờ nó chỉ là việc thấy. Chính
sự kiện con rắn có đó, khoảnh khắc bạn trở nên nhận biết về rắn, bạn nhảy ra khỏi
đường. Nó phải là như vậy bởi vì tâm trí cần thời gian và con rắn sẽ không cần
thời gian. Bạn phải nhảy mà không hỏi tâm trí. Tâm trí là quá trình; rắn nhanh
hơn tâm trí bạn. Rắn sẽ không đợi, sẽ không cho bạn thời gian nghĩ phải làm gì.
Đột nhiên tâm trí bị gạt sang bên và bạn vận hành từ vô trí, bạn vận hành từ bản
thể của bạn. Trong nguy hiểm sâu điều đó bao giờ cũng xảy ra.
Đó là lí do tại sao mọi người bị
hấp dẫn thế tới nguy hiểm. Đi trong xe tốc độ cao, đi một trăm dặm một giờ hay
thậm chí hơn, hồi hộp là gì? Hồi hộp là của vô trí. Khi bạn lái xe một trăm dặm
một giờ, không có thời gian để nghĩ. Bạn phải hành động từ vô trí. Nếu cái gì
đó xảy ra và bạn bắt đầu nghĩ về nó, bạn bị lạc. Bạn phải hành động ngay lập tức;
không một khoảnh khắc nào bị bỏ phí. Cho nên tốc độ xe càng lớn, tâm trí càng bị
gạt sang bên, và bạn cảm thấy hồi hộp sâu - cảm giác lớn lao về sống động - dường
như bạn đã từng chết mãi cho tới giờ và đột nhiên bạn đã vứt bỏ mọi sự chết và
cuộc sống đã nảy sinh trong bạn.
Nguy hiểm có hấp dẫn sâu, kiểu
thôi miên, nhưng hấp dẫn là của vô trí. Nếu bạn có thể làm nó khi chỉ ngồi bên
cạnh cây hay sông hay chỉ ở trong phòng bạn, không cần nhận rủi ro thế. Nó có
thể được làm ở bất kì chỗ nào. Bạn chỉ phải gạt tâm trí sang bên - bất kì khi
nào bạn có thể gạt tâm trí sang bên - và chỉ nhìn mọi sự mà không có tâm trí
can thiệp. Tôi đã nghe:
Một nhà nhân chủng học ở Java bắt
gặp một bộ lạc ít được biết tới với một lễ tang kì lạ. Khi một người chết, họ
chôn người đó trong sáu mươi ngày và thế rồi đào người đó lên. Người đó được đặt
trong phòng tối trên một tấm đá mát, và hai mươi thiếu nữ đẹp nhất của bộ lạc
này nhảy múa điệu vũ gợi tình trần truồng quanh cái xác trong ba giờ.
"Sao các ông làm điều
này?" nhà nhân chủng học hỏi tù trưởng của bộ lạc, ông này đáp, "Nếu
như anh ta không dậy thì chúng tôi chắc chắn anh ta chết!"
Đó là hấp dẫn của những điều bị
cấm kị. Nếu dục bị cấm thì nó trở thành hấp dẫn. Bởi vì mọi điều được phép đều
trở thành một phần của tâm trí. Cố hiểu điều này.
Mọi thứ được phép đều trở thành
một phần của tâm trí; nó đã được lập trình. Bạn được mong đợi yêu vợ bạn hay chồng
bạn; nó là một phần của tâm trí. Nhưng khoảnh khắc bạn bắt đầu quan tâm tới vợ
của ai đó khác, nó không phải là một phần của tâm trí; nó không được được lập
trình. Nó cho bạn tự do nào đó, tự do nào đó để đi ra khỏi rãnh xã hội, nơi mọi
thứ là qui ước, nơi mọi thứ là thuận tiện - nhưng mọi thứ cũng chết. Bạn trở
nên quan tâm sâu sắc tới người đàn bà của ai đó khác. Người đó có thể chán ngán
người đàn bà đó, người đó có thể đang cố tìm cách nào đó để trở nên sống động lần
nữa - người đó thậm chí có thể trở nên quan tâm tới vợ bạn.
Vấn đề không phải là người đàn
bà hay đàn ông đặc biệt. Vấn đề là điều bị cấm đoán, điều vô đạo đức, điều bị
kìm nén - rằng nó không phải là một phần của tâm trí được chấp nhận của bạn. Nó
đã không được nạp vào trong tâm trí bạn.
Chừng nào con người còn chưa
hoàn toàn có năng lực trở thành vô trí, những hấp dẫn này vẫn tiếp tục.
Và đây là cái ngớ ngẩn của toàn
thể vấn đề: rằng những hấp dẫn này đã được tạo ra bởi những người nghĩ bản thân
họ là đạo đức, trong sạch đạo đức, tôn giáo. Họ càng bác bỏ cái gì đó, nó càng
trở nên hấp dẫn hơn, mời chào hơn; bởi vì nó cho bạn cơ hội thoát ra khỏi lối
mòn, nó cho bạn cơ hội thoát ra đâu đó mà không có tính xã hội. Bằng không thì
xã hội cứ tiếp diễn mãi, chen chúc trong bạn ở mọi nơi. Ngay cả khi bạn đang
yêu vợ bạn xã hội đứng đó quan sát.
Ngay cả trong chỗ riêng tư của
bạn xã hội vẫn có đó, nhiều như ở bất kì đâu khác, bởi vì xã hội là trong tâm
trí bạn, trong chương trình mà nó đã trao cho tâm trí bạn. Từ đó nó cứ vận
hành. Nó là phương cách rất tinh ranh.
Thỉnh thoảng mọi người cảm thấy
như làm cái gì đó mà không được phép, chỉ nói có với cái gì đó mà bao giờ người
ta cũng ép phải nói không - chỉ để đi ngược lại bản thân người ta. Bởi vì cái
"bản thân người ta" đó không là gì ngoài chương trình mà xã hội đã
trao cho bạn.
Xã hội càng chặt chẽ, càng nhiều
khả năng của nổi dậy. Xã hội càng tự do, càng ít khả năng cho nổi dậy. Tôi sẽ gọi
một xã hội là cách mạng nơi người nổi dậy biến mất bởi vì họ không còn được cần
tới. Tôi sẽ gọi một xã hội là tự do khi không cái gì bị bác bỏ, do đó không có
hấp dẫn bệnh tật trong nó. Nếu xã hội chống lại ma tuý, ma tuý sẽ hấp dẫn bạn,
bởi vì chúng cho bạn cơ hội để gạt tâm trí sang bên. Bạn bị nặng gánh bởi nó
quá nhiều.
Nhớ lấy, điều này có thể được
thực hiện mà không tự tử. Sự hồi hộp tới với bạn khi bạn làm cái gì đó, điều xã
hội không cho phép, đang tới từ trạng thái không có tâm trí, nhưng với giá rất
lớn. Cứ nhìn đứa trẻ nhỏ trốn ở đâu đó đằng sau bức tường hút thuốc. Nhìn mặt
chúng - rạng rỡ thế. Chúng sẽ ho và nước mắt sẽ trào ra từ chúng vì hút khói
vào, thở nó ra chỉ là ngu xuẩn. Tôi không nói nó là tội lỗi. Một khi bạn nói nó
là tội lỗi nó trở thành hấp dẫn. Tôi đơn giản nói nó là ngu xuẩn, nó là không
thông minh. Nhưng quan sát đứa trẻ nhỏ phì phèo điếu thuốc lá - khuôn mặt nó.
Có thể nó đang bị rắc rối sâu sắc, toàn thể hệ thống hô hấp của nó bị rắc rối,
buồn nôn, nước mắt trào ra, và nó cảng thấy bị dồn nén - nhưng điều mừng là nó
có thể làm cái gì đó mà không được phép. Nó có thể làm cái gì đó mà không phải
là một phần của tâm trí, điều không được mong đợi. Nó cảm thấy tự do.
Điều này có thể được đạt tới rất
dễ dàng qua thiền. Không cần đi vào những con đường tự tử như thế. Nếu bạn có
thể học cách gạt tâm trí sang bên...
Khi bạn được sinh ra bạn không
có tâm trí; bạn được sinh ra không có tâm trí nào. Đó là lí do tại sao bạn
không thể nhớ được vài năm cuộc đời bạn, ngay những năm đầu, ba, bốn, năm tuổi.
Bạn không nhớ chúng. Tại sao? Bạn có đó, sao bạn không nhớ? Tâm trí còn chưa được
kết tinh. Bạn đi ngược lại, bạn có thể nhớ cái gì đó đã xảy ra gần bốn tuổi, và
thế rồi đột nhiên có khoảng trắng, thế thì bạn không thể đi sâu thêm được. Điều
gì đã xảy ra? Bạn có đó, rất sống động. Thực ra sống động hơn bạn sẽ từng sống
lần nữa, vì các nhà khoa học nói rằng ở bốn tuổi đứa trẻ đã học, biết, thấy, bẩy
mươi nhăm phần trăm của mọi tri thức mà sẽ có đó trong toàn thể cuộc sống của
nó. Bẩy mươi nhăm phần trăm ở bốn tuổi! Bạn đã sống bẩy mươi nhăm phần trăm cuộc
đời bạn, nhưng không kí ức sao? Bởi vì tâm trí còn chưa được kết tinh. Ngôn ngữ
còn phải được học, mọi sự còn được phân loại, dán nhãn. Chừng nào bạn chưa thể
dán nhãn cho một thứ bạn không thể nhớ được nó. Làm sao nhớ được nó? Bạn không
thể sống nó trong tâm trí của bạn ở đâu đó. Bạn không có tên cho nó. Cho nên đầu
tiên cái tên phải được học, thế thì bạn có thể nhớ.
Đứa trẻ tới không có tâm trí.
Sao tôi nhấn mạnh vào điều này? Để nói với bạn rằng con người của bạn có thể tồn
tại mà không có tâm trí; không có sự cần thiết về tâm trí để có đó. Nó chỉ là một
cấu trúc hữu ích trong xã hội, nhưng đừng bị gắn cố định với cấu trúc đó. Vẫn
còn chùng lỏng để cho bạn có thể tuột ra khỏi nói. Điều đó là khó, nhưng nếu bạn
bắt đầu làm nó thì dần dần bạn sẽ có khả năng làm.
Khi bạn về nhà từ văn phòng,
trên đường cố gắng vứt bỏ văn phòng hoàn toàn đi. Nhớ đi nhớ lại rằng bạn đang
đi về nhà, không cần mang văn phòng về. Cố gắng không nhớ tới văn phòng. Nếu bạn
bắt quả tang mình đang nhớ cái gì đó của văn phòng lần nữa, vứt nó đi ngay lập
tức, thoát ra khỏi nó, tuột ra khỏi nó. Làm thành vấn đề rằng ở nhà bạn sẽ ở
nhà thôi. Và ở văn phòng thì quên mọi thứ ở nhà đi, vợ, con, và mọi thứ. Dần dần
học dùng tâm trí và không bị nó dùng.
Bạn đi ngủ và tâm trí tiếp tục.
Bạn nói đi nói lại, "Dừng!" nhưng nó không nghe bởi vì bạn chưa bao
giờ huấn luyện nó nghe bạn. Bằng không khoảnh khắc bạn nói, "Dừng!"
nó phải dừng chứ. Nó là cái máy. Cái máy không thể nói, "Không!" Bạn
bật quạt lên, nó phải chạy, bạn tắt nó đi, nó phải dừng. Khi bạn dừng quạt, quạt
không thể nói, "Không! Tôi muốn tiếp tục thêm chút nữa."
Nó là cái máy tính sinh học,
tâm trí của bạn. Nó là cái máy rất tinh vi, rất hữu dụng; một nô lệ tốt nhưng
là người chủ rất tồi.
Cho nên tỉnh táo thêm đi, cố thấy
mọi thứ thêm. Sống vài khoảnh khắc mỗi ngày, hay vài giờ nếu bạn có thể xoay xở
được, mà không có tâm trí. Thỉnh thoảng khi bơi trong sông, khi bạn để quần áo
trên bờ, thế thì để cả tâm trí ở đó nữa. Thực ra làm một cử chỉ để tâm trí ở đó
và đi vào sông một cách tỉnh táo, rạng ngời với tỉnh táo, liên tục nhớ. Nhưng
tôi không nói phải làm thành lời, tôi không nói rằng bạn cứ nói với bản thân bạn,
"Không, mình không phải là tâm trí," bởi vì thế thì có tâm trí. Chỉ
hiểu biết ngầm ẩn, không thành lời.
Ngồi trong vườn, nằm trên bãi cỏ,
quên nó đi. Không có nhu cầu. Chơi với con bạn, quên nó đi. Không có nhu cầu.
Yêu vợ bạn, quên nó đi. Không có nhu cầu. Ăn thức ăn, phỏng có ích gì mà mang
tâm trí? Hay tắm, phỏng có ích gì mà mang tâm trí vào buồng tắm?
Cứ dần dần, từ từ... và không cố
làm quá nhiều, bởi vì thế thì bạn sẽ thất bại. Nếu bạn cố làm quá nhiều, sẽ khó
và bạn sẽ nói, "Điều đó là không thể được." Không, cố nó theo từng
chút một thôi. Để tôi kể cho bạn một giai thoại:
Cohen có ba con gái và liều
lĩnh tìm quanh kén rể. Một thanh nhiên như vậy sắp tới và Cohen vồ lấy anh ta.
Ba cô con gái diễu hành trước anh ta sau bữa ăn thịnh soạn. Cô Rachel, cô cả,
người rõ ràng là xấu - thực ra cô ấy xấu kinh khủng. Cô thứ hai, Esther, trông
không thực tệ nhưng rõ ràng béo - thực ra cô ấy béo kinh khủng. Cô thứ ba
Sonia, tuyệt đẹp, đẹp một cách đáng yêu theo bất kì chuẩn nào.
Cohen kéo chàng thanh niên sang
bên và nói, "Này, cậu nghĩ gì về chúng? Ta đã có của hồi môn cho chúng - đừng
lo. Năm trăm pounds cho Rachel, hai trăm năm mươi cho Esther, và ba nghìn
pounds cho Sonia."
Anh chàng thanh niên điếng người:
"Nhưng sao, sao ông có nhiều của hồi môn thế cho cô đẹp nhất?"
Cohen giải thích, "Thế
này, chuyện là thế này. Nó mới hơi chút có thai bé tí xíu, bé tí tẹo
thôi."
Cho nên bắt đầu mang thai chút
ít mọi ngày đi - với nhận biết. Đừng trở nên mang thai theo cách bán sỉ. Một chút
ít thôi, dần dần. Đừng cố làm nhiều quá, bởi vì điều đó nữa lại là thủ đoạn của
tâm trí. Bất kì khi nào bạn thấy ra vấn đề, tâm trí liên cố làm quá nhiều về
nó. Tất nhiên bạn thất bại. Khi bạn thất bại tâm trí nói, "Thấy chưa, mình
bao giờ cũng nói điều này là không thể được mà." Làm các mục tiêu rất nhỏ
thôi. Đi từng bước mỗi lúc, thậm chí từng li một. Không vội vàng. Cuộc sống là
vĩnh hằng.
Nhưng đây là thủ đoạn của tâm
trí. Tâm trí nói, "Bây giờ mình đã thấy ra vấn đề. Làm nó ngay lập tức -
trở thành không bị đồng nhất với tâm trí." Và tất nhiên tâm trí cười vào
cái ngu xuẩn của bạn. Trong nhiều kiếp sống bạn đã từng huấn luyện tâm trí, huấn
luyện bản thân bạn, trở nên bị đồng nhất; thế rồi trong một chớp loé bất thần của
một khoảnh khắc bạn muốn thoát ra khỏi nó. Không dễ như vậy đâu. Từng chút một,
từng li một, dần dần, cảm thấy con đường của bạn, di chuyển đi. Và đừng hỏi quá
nhiều, bằng không bạn sẽ mất mọi tự tin vào bản thân mình. Và một khi điều đó bị
mất, tâm trí trở thành người chủ thường hằng.
Mọi người cố làm điều này nhiều
lần. Trong ba mươi năm một người đã từng hút thuốc, và thế rồi đột nhiên một
ngày nào đó, trong một khoảnh khắc điên khùng, người đó quyết định không hút
chút nào. Trong một giờ, hai giờ người đó tiến hành, nhưng một ham muốn lớn nảy
sinh, một ham muốn vô cùng nảy sinh. Toàn thể con người của người đó dường như
nổi giận, trong hỗn độn. Thế rồi dần dần người đó cảm thấy điều này là quá nhiều.
Mọi công việc của người đó dừng lại; người đó không thể làm việc trong xưởng
máy, người đó không thể làm việc trong văn phòng. Người đó bao giờ cũng bị che
mờ bởi thôi thúc hút thuốc. Điều đó dường như quá quấy rối, với giá lớn thế. Thế
rồi lần nữa vào một khoảnh khắc điên khùng khác người đó lấy thuốc lá ra khỏi
túi, bắt đầu hút, và cảm thấy được thảnh thơi; nhưng người đó đã làm một thực
nghiệm rất nguy hiểm.
Trong ba giờ đó khi người đó
không hút thuốc, người đó đã học một điều về bản thân mình: rằng người đó bất lực,
rằng người đó không thể làm được gì, rằng người đó không thể đi theo một quyết
định, rằng người đó không có ý chí, rằng người đó bất lực. Một khi điều này lắng
đọng, và việc lắng đọng này có trong mọi người dần dần... Bạn thử một lần với
hút thuốc, lần khác với ăn kiêng, và lần khác nữa với cái gì đó khác, và lặp đi
lặp lại bạn thất bại. Thất bại trở thành điều thường hằng trong bạn. Dần dần bạn
bắt đầu trở thành mẩu gỗ trôi giạt, bạn nói, "Mình không thể làm được cái
gì." Và nếu bạn cảm thấy bạn không thể làm được, thế thì ai có thể làm?
Nhưng toàn thể cái ngu xuẩn nảy
sinh bởi vì tâm trí chơi xỏ bạn. Nó bao giờ cũng bảo bạn ngay lập tức làm cái
gì đó mà với cái đó cần huấn luyện lớn và kỉ luật lớn; và thế rồi nó làm cho bạn
thành bất lực. Nếu bạn bất lực tâm trí trở thành rất có hiệu lực. Điều này bao
giờ cũng theo tỉ lệ: nếu bạn có hiệu lực, tâm trí trở thành bất lực. Nếu bạn có
hiệu lực, thế thì tâm trí không thể có hiệu lực được; nếu bạn bất lực, tâm trí
trở thành có hiệu lực. Nó sống trên năng lượng của bạn, nó sống trên thất bại của
bạn, nó sống trên cái ta bị thất bại của bạn, ý chí bị thất bại của bạn. Cho
nên đừng bao giờ làm quá nhiều.
Tôi đã nghe nói về một nhà huyền
môn Trung Quốc, Mạnh Tử, một đệ tử lớn của Khổng Tử. Một người tới ông ấy, người
nghiện thuốc phiện, và người này nói, "Điều đó là rất, rất không thể được.
Tôi đã thử mọi cách, mọi phương pháp. Mọi thứ chung cuộc đều thất bại. Ông có
thể giúp tôi được không?"'
Mạnh Tử cố gắng hiểu toàn thể
câu chuyện, lắng nghe nó, đi tới hiểu điều đã xảy ra: người đó đã làm quá nhiều.
Ông ấy đưa cho người đó một mẩu phấn và bảo người đó, "Cân thuốc phiện được
dùng theo mẩu phấn này, và bất kì khi nào ông cân, viết "một," lần
sau viết "hai," lại viết "ba," và cứ thế viết lên tường bao
nhiêu lần ông dùng thuốc phiện. Và ta sẽ tới sau một tháng."
Người đó đã thử. Mỗi lần người
đó dùng thuốc phiện người đó đều phải cân nó bằng với viên phấn, và viên phấn
biến mất dần dần, rất chậm, bởi vì mỗi lần ông ấy phải viết "một," thế
rồi viết bằng cùng mẩu phấn đó "hai," "ba"... Nó bắt đầu biến
mất. Nó là gần như không thấy được lúc ban đầu, mỗi lần số lượng lại được rút lại,
nhưng theo cách rất tinh tế. Sau một tháng khi Mạnh Tử tới gặp người này, người
này cười; người này nói, "Thầy xỏ tôi! Và... nó có tác dụng. Nó vô hình thế
- tới mức tôi không thể cảm thấy thay đổi, nhưng thay đổi đang xảy ra. Một nửa
viên phấn đã biến mất - và với một nửa viên phấn, một nửa thuốc phiện đã biến mất."
Mạnh Tử nói với người này,
"Nếu ông muốn đạt tới mục đích đừng bao giờ chạy. Cứ đi chậm thôi."
Một trong những câu nói nổi tiếng
nhất của Mạnh Tử là: "Nếu ông muốn đạt tới, đừng bao giờ chạy." Nếu bạn
thực sự muốn đạt tới, thậm chí không cần bước. Nếu bạn thực sự muốn đạt tới, bạn
đã ở đó rồi. Đi chậm thế vào! Nếu thế giới mà nghe theo Mạnh Tử, Khổng Tử, Lão
Tử và Trang Tử chắc đã có thế giới khác toàn bộ. Nếu bạn hỏi họ làm sao quản lí
được thế vận hội Olympic của chúng ta, họ sẽ nói, "Trao giải thưởng cho
người bị thất bại nhanh nhất. Trao giải thưởng đầu tiên cho người là người đi bộ
chậm nhất, không trao cho người chạy nhanh nhất. Để có đua tài, nhưng giải thưởng
thuộc về người chậm nhất."
Nếu bạn đi chậm trong cuộc sống,
bạn sẽ đạt tới nhiều, và với duyên dáng và vĩ đại và chân giá trị. Đừng bạo
hành, cuộc sống không thể bị thay đổi bởi bất kì bạo hành nào. Khéo léo vào. Phật
có một từ đặc biệt cho nó; ông ấy gọi nó là upaya, "Khéo léo." Nó là
hiện tượng phức tạp. Quan sát mọi bước và di chuyển rất thận trọng. Bạn đang đi
ở chỗ rất, rất nguy hiểm, dường như đi giữa hai đỉnh trên dây kéo căng, như người
đi trên dây. Cân bằng từng khoảnh khắc, và đừng cố chạy; bằng không thất bại là
chắc chắn.
"Không bị đồng nhất với
tâm trí và thân thể - dầu vậy tôi không biết làm sao làm nó. Tôi tự nhủ mình:
mình không phải là tâm trí, không nghe theo nỗi sợ của mình, yêu bản thân mình,
hài lòng..." Dừng tất cả những cái vô nghĩa này lại. Đừng nói gì tới tâm
trí, bởi vì người nói là tâm trí. Thay vì thế bạn im lặng và lắng nghe. Trong
im lặng không có tâm trí. Trong những khoảng hở nhỏ khi không có lời, không có
tâm trí. Tâm trí là tuyệt đối ngôn ngữ, nó là ngôn ngữ. Cho nên bắt đầu trượt
vào trong các lỗ hổng đi. Thỉnh thoảng chỉ nhìn, dường như bạn là kẻ ngốc,
không nghĩ chỉ nhìn. Thỉnh thoảng đi và xem những người được biết là kẻ ngốc. Họ
đơn giản ngồi đó - nhìn mà chẳng nhìn cái gì. Thảnh thơi, hoàn toàn thảnh thơi,
mặt họ có vẻ đẹp. Không căng thẳng, không làm gì, hoàn toàn thoải mái, ở nhà.
Chỉ xem họ.
Nếu bạn có thể ngồi trong một
giờ như kẻ ngốc mọi ngày, bạn sẽ đạt tới.
Lão Tử đã nói, "Người đời
sáng chói, riêng ta ngu dốt." Một trong những nhà tiểu thuyết nổi tiếng nhất,
Fyodor Dostoevski, đã viết trong nhật kí của mình rằng khi ông ấy còn trẻ ông ấy
hay bị ngất xỉu động kinh, và sau cơn ngất, lần đầu tiên ông ấy có thể hiểu thực
tại là gì. Ngay lập tức sau cơn ngất xỉu mọi thứ đều trở thành tuyệt đối im lặng.
Ý nghĩ dừng lại. Người khác đã cố tìm thuốc và bác sĩ, và ông ấy cực kì vui mừng.
Cơn ngất xỉu đã cho ông ấy thoáng nhìn về vô trí.
Bạn có thể ngạc nhiên mà biết rằng
nhiều người động kinh đã trở thành nhà huyền môn và nhiều nhà huyền môn thường
có những cơn ngất xỉu động kinh - kể cả Ramakrishna. Ramakrishna sẽ đi vào cơn
ngất xỉu. Ở Ấn Độ chúng ta không gọi nó là ngất xỉu. Chúng ta gọi nó là
samadhi. Người Ấn Độ là người láu lỉnh. Khi một người định đặt tên cho một thứ,
sao không đặt tên nó cho đẹp vào? Nếu chúng gọi nó là "vô trí" điều
đó có vẻ hoàn toàn tốt. Nếu tôi nói, "Là kẻ ngốc đi," bạn cảm thấy bị
rối loạn, không thoải mái. Nếu tôi nói, "Trở thành vô trí," mọi thứ
là được. Nhưng nó đích xác là cùng trạng thái.
Kẻ ngốc ở dưới tâm trí, thiền
nhân ở trên tâm trí, nhưng cả hai đều không có tâm trí nào. Tôi không nói rằng
kẻ ngốc đích xác là thiền nhân, nhưng điều gì đó tương tự. Kẻ ngốc không nhận
biết rằng người đó có vô trí, và người vô trí nhận biết rằng người đó có vô
trí. Khác biệt lớn lao, nhưng tương tự cũng có. Có tương tự nào đó giữa người
điên và người đã nhận ra. Trong Sufi giáo họ được gọi là "người
điên"; người đã nhận ra được biết là người điên. Họ điên theo một cách nào
đó: họ đã vứt bỏ tâm trí.
Dần dần, học điều đó một cách
chậm rãi. Cho dù bạn có thể có vài giây của tính ngu si siêu này, khi bạn không
nghĩ gì, khi bạn không biết bạn là ai, khi bạn không nghĩ tại sao bạn là vậy,
khi bạn không biết cái gì chút nào và bạn đang ở sâu trong trạng thái không biết,
trong dốt nát sâu sắc, trong im lặng sâu sắc của dốt nát; trong im lặng đó cách
nhìn sẽ tới với bạn, rằng bạn không là thân thể, bạn không là tâm trí. Bởi vì bạn
sẽ nói thành lời nó! Nó sẽ là sự kiện, cũng như mặt trời chiếu sáng ở đó. Bạn
không cần nói rằng có mặt trời và việc chiếu sáng. Khi chim đang hót - không có
nhu cầu nói chúng đang hót. Bạn có thể chỉ lắng nghe và nhận biết và biết rằng
chúng đang hót, không nói điều đó.
Đích xác theo cùng cách, chuẩn
bị cho bản thân bạn một cách dần dần, và một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra bạn
không là thân thể không là tâm trí - thậm chí không là cái ta, linh hồn! Bạn là
cái trống rỗng vô cùng, cái không - tính không. Bạn hiện hữu, nhưng không có
biên giới nào, không có lằn ranh nào, không định nghĩa nào. Trong im lặng hoàn
toàn đó người ta đi tới cái hoàn hảo, tới chính đỉnh của cuộc sống, của sự tồn
tại.
Câu hỏi 2
Mỗi lần tôi cảm thấy là một với bản thân
tôi và trong giao cảm với thầy, tâm trí tôi tạo ra trò bản ngã khổng lồ về tôi
đang tiến bộ tốt làm sao. Chẳng mấy chốc tôi trở lại trong bùn. Xin thầy động
viên tôi?
Lần nữa sao? Bạn sẽ vào bùn lần
nữa sao! Bạn hỏi về động viên sao? Tôi không thể động viên bạn được. Tôi đang
làm nản lòng bạn toàn bộ, để cho bạn không bao giờ lại vào trong bùn nữa. Ai
đang hỏi xin động viên? Cùng bản ngã đó.
Bạn cứ thay đổi câu hỏi của bạn,
nhưng nó vẫn còn trong cùng cách tinh vi - dường như bạn đã quyết định không
nhìn sự kiện này. Bây giờ bạn đã nhìn vào sự kiện này, dầu vậy bạn vẫn muốn làm
sai lạc nó.
"Mỗi lần tôi cảm thấy là một
với bản thân tôi và trong giao cảm với thầy, tâm trí tôi tạo ra trò bản ngã khổng
lồ về tôi đang tiến bộ tốt làm sao. Chẳng mấy chốc tôi trở lại trong bùn."
Bất kì khi nào bản ngã nảy sinh, sớm hay muộn bạn sẽ trong bùn. Bạn không thể
né tránh được bùn nếu bạn không thể né tránh được bản ngã.
Nhìn xem. Các nhà khoa học nói
rằng ngay cả nói, "Ngày mai lại vào buổi sáng mặt trời sẽ lên," cũng
chỉ là một giả định. Nó có thể không như vậy; không có chắc chắn về nó. Nó đã
là vậy mãi cho tới giờ, nhưng cái gì là chắc chắn rằng ngày mai mặt trời lại sẽ
mọc lên vào buổi sáng? Không có chắc chắn tuyệt đối về điều đó. Nó chỉ là một
suy diễn dựa trên kinh nghiệp quá khứ rằng mọi ngày nó đã từng là vậy, cho nên
nó sẽ là vậy. Nhưng nó không thể được làm thành một khẳng định khoa học. Nó có
thể vậy, nó có thể không vậy.
Nhưng khi có liên quan tới bạn,
khoảnh khắc bạn lấy việc sinh, cái chết của bạn là tuyệt đối chắc chắn - còn chắc
chắn hơn mặt trời mọc ngày mai. Tại sao? Ngay cả các nhà khoa học cũng không thể
nói được, "Có thể bạn sẽ chết hay có thể bạn sẽ không chết." Không, bạn
sẽ chết. Điều đó là chắc chắn! bởi vì trong chính việc sinh, cái chết đã xảy
ra. Sinh đã là chết rồi, một mặt của cùng đồng tiền. Cho nên nếu bạn được sinh
ra, bạn sẽ chết.
Các nhà khoa học nói rằng nếu bạn
muốn làm một phát biểu có đề phòng, bạn có thể nói ngần này thôi: rằng nếu mọi
hoàn cảnh vẫn còn như cũ, thế thì mặt trời sẽ mọc lại ngày mai. Với điều kiện
này: rằng nếu mọi thứ vẫn còn như cũ. Nhưng vẫn còn như cũ không áp dụng được
cho cái chết. Dù mọi thứ vẫn còn như cũ hay không, người được sinh ra đều sẽ chết.
Cái chết dường như là điều chắc chắn duy nhất trong cuộc sống - điều duy nhất.
Mọi thứ khác dường như chỉ là có lẽ, có thể.
Cùng điều này là đúng về bản
ngã và bùn. Một khi bản ngã đã nảy sinh, bạn sẽ ở trong bùn. Bởi vì bản ngã và
bùn là hai mặt của cùng đồng tiền. Bạn không thể né tránh rơi vào bùn một khi bạn
đã vươn lên cùn với con sóng của bản ngã. Bạn có thể tránh việc vươn lên cùng
con sóng của bản ngã - điều đó bạn có thể tránh được. Thế thì bùn cũng được
tránh. Cho nên cảnh giác ngay từ chính lúc đầu.
"Xin thầy động viên
tôi?" bạn hỏi tôi. Nếu tôi động viên bạn sẽ lại bay lên cao, bạn sẽ lại bắt
đầu nghĩ bạn đang làm tốt. Không, tôi ở đây để làm nản lòng bạn. Tôi ở đây để
phá huỷ bạn, để triệt tiêu bạn, để cho toàn thể trò bản ngã biến mất. Bằng
không bạn sẽ hỏi đi hỏi lại cùng câu hỏi, từ góc này, từ góc khác.
Và câu trả lời của tôi vẫn còn
như cũ. Bạn dường như hỏi những câu hỏi khác; bạn không hỏi những câu hỏi khác
đâu. Và tôi có thể dường như trả lời cho bạn câu trả lời khác, điều đó nữa cũng
không đúng. Bạn hỏi cùng câu hỏi, bạn hình thành theo cách khác; tôi trả lời
cùng câu trả lời, tôi phải hình thành ra cách khác vì bạn. Để tôi kể cho bạn một
giai thoại:
Một khách thăm Ulster thấy bản
thân mình bị một toán thô bạo gây phiền hà. "Ông là người Cơ đốc giáo hay
Tin lành?" kẻ lãnh đạo nói, vung vẩy dùi cui một cách đe doạ. Vị khách,
không thể nào chắc chắn được câu trả lời nào là câu được mong đợi, viện tới
cách lảng tránh. "Thực tại, tôi là người Do Thái," ông ta nói. Việc lảng
tránh của ông ta không hiệu quả gì mấy. "Do Thái Cơ đốc giáo hay Do Thái
Tin Lành?" là câu hỏi tiếp.
Bạn không thể né tránh được;
câu hỏi này phải được đối diện. Và câu hỏi này phải được trả lời không phải bởi
tôi mà bởi bạn. Bởi vì nó là câu hỏi của bạn.
Nếu bạn có thể thấy rằng khoảnh
khắc ý tưởng nảy sinh là "Mình đang làm hoàn toàn tốt, làm tốt," bản
ngã nảy sinh, thế thì khi ý tưởng tiếp nảy sinh rằng bạn đang làm tốt, cười to
vào, cười vỡ bụng. Cười ngay lập tức, đừng phí một khoảnh khắc nào. Tiếng cười
là cực kì có ích trong việc phá huỷ bản ngã. Cười bản thân bạn. Thấy ra vấn đề
của nó: Lại lần nữa à? Cười to vào, và đột nhiên bạn sẽ thấy bạn đã không ở điều
đúng, và sẽ không có bùn. Bùn được tạo ra bởi bản ngã; nó là sản phẩm phụ.
Cứ quan sát. Điều đó là gian
nan, nhưng một khi bạn nắm được cái mẹo của nó, nó trở thành rất đơn giản.
Và đừng bao giờ hỏi sự động
viên từ tôi. Chỉ hỏi về hiểu biết. Hỏi về nhận biết, nhưng không hỏi về động
viên. Ngôn ngữ của động viên là ngôn ngữ của bản ngã. Bạn muốn động viên, ai đó
vỗ tay, tán thưởng, và nói rằng bạn làm hoàn toàn tốt. Bạn muốn cả thế giới đeo
vòng hoa cho bạn, nói rằng bạn thật vĩ đại. Nhưng nhu cầu này nảy sinh? Nhu cầu
này nảy sinh bởi vì sâu bên dưới bạn không chắc chắn, sâu bên dưới bạn không chắc
chắn liệu bạn có thực làm tốt hay không. Nếu bạn thực sự làm tốt, chẳng cần động
viên nào. Nếu bạn thực sự làm tốt, bạn không khao khát mọi người vỗ tay và ca
ngợi và đeo vòng hoa cho bạn. Không có nhu cầu. Nhu cầu nảy sinh bởi vì tham vọng
bên trong, lẫn lộn bên trong, mơ hồ bên trong, không chắc chắn bên trong.
Và nhớ lấy, bạn có thể thu thập
đám đông ca ngợi bạn, nhưng điều đó sẽ không giúp ích cho bạn. Điều đó sẽ không
thể lừa được bạn. Bạn có thể có khả năng lừa bản thân bạn, nhưng điều đó sẽ
không giúp cho bạn. Đó là chính trị là gì. Toàn thể chính trị không là gì ngoài
việc tìm kiếm sự động viên từ người khác. Bạn trở thành tổng thống một nước - bạn
cảm thấy rất thoải mái, rất cao - nhưng ngay chỗ đầu tiên, việc bạn muốn sự động
viên của mọi người, bạn muốn họ hoan nghênh, biểu lộ rằng bạn cảm thấy sâu bên
dưới rất kém cỏi, rằng bạn không đánh giá cao con người bạn. Bạn muốn nó được đấu
giá ở chợ để biết.
Tôi đã nghe, có lần Mulla
Nasruddin đi ra bãi chợ với con lừa của anh ta. Anh ta muốn bán nó bởi vì anh
ta chán ngán nó rồi. Nó là con lừa tồi nhất có thể. Nó sẽ không đi tới nơi
Mulla muốn nó đi; nó sẽ chỉ đi tới nơi nó muốn đi. Và nó sẽ đá và nó sẽ tạo ra
nhiều ầm ĩ - ở bất kì đâu. Và bất kì đâu có đám đông nó sẽ tạo ra rắc rối cho
Mulla. Cho nên, một hôm chán quá, anh ta đi ra chợ. Nhiều khách hàng hỏi, và
anh ta kể lại toàn thể câu chuyện, chuyện thực, về đây là kiểu lừa gì. Cho nên
không ai sẵn sàng mua nó. Ai sẽ mua con lừa như thế? Và lúc đó trời tối rồi, và
cả ngày nhiều người đã tới và anh ta lại kể toàn bộ câu chuyện một cách trung
thực... và mọi người đều cười.
Thế rồi một người tới, và người
đó nói, "Anh ngu vừa vừa chứ. Anh sẽ không bao giờ có thể bán được con lừa
này; đây không phải là cách bán. Anh cho tôi ít tiền hoa hồng và tôi sẽ đấu giá
nó. Chỉ để xem cách nó được thực hiện." Cho nên Mulla nói, "Thôi được,"
vì anh ta cũng mệt rồi.
Người này đứng lên ghế, nói to,
"Con lừa vĩ đại nhất đã từng có đây, con vật đẹp nhất, con vật đáng yêu nhất,
vâng lời - gần như tôn giáo!"
Đám đông tụ tập lại và họ bắt đầu
đấu giá, và giá bắt đầu lên ngày càng cao hơn; và ngay cả Mulla cũng bị kích động.
Anh ta nói, "Đợi đã! Tôi không muốn bán một con vật đẹp thế! Tôi không thể
bán được. Tôi chưa bao giờ biết tới những phẩm chất này của nó. Ông ấy tiền hoa
hồng của ông đi, tôi không muốn nó bị bán đi."
Đây là điều chính trị là gì. Bạn
không biết giá trị của bạn, bạn đi ra bãi chợ, bạn cho phép bản thân bạn được đấu
giá, và khi mọi người tới và họ bắt đầu đánh giá bạn - bạn quảng cáo - khi họ bắt
đầu đánh giá bạn, bạn cảm thấy tốt. Bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn có giá trị
nào đó; bằng không sao nhiều người thế phát điên theo bạn?
Người đã cảm thấy bản thể của
mình không còn cần bất kì động viên nào. Thử cảm thấy bản thân bạn xem. Mọi động
viên, mọi hứng khởi, đều nguy hiểm - nó thổi phồng bạn lên. Bản ngã tận hưởng
nó nhiều lắm, nhưng bản ngã là tật của bạn, bệnh của bạn. Bạn không cần động
viên; bạn cần hiểu. Bạn cần sáng tỏ để thấy.
Và tôi không ở đây để tạo ra
lính tráng, để động viên bạn và gây hứng khởi cho bạn và bảo bạn đi và đánh
nhau cho đất nước hay cho tôn giáo. Tôi không tạo ra lính tráng, tôi không tạo
ra quân đội. Tôi đang cố gắng tạo ra các cá nhân. Tôi đang cố gắng giúp bạn trở
thành duy nhất trong việc hoà điệu với bản thân bạn tới mức bạn biết bạn ở đâu,
bạn là ai, bạn đang làm gì... và bạn tận hưởng nó, bởi vì đó là điều duy nhất bạn
được ngụ ý. Bạn cảm thấy định mệnh của bạn và bạn vui mừng.
Tôi không ở đây để làm bạn
thành người Hindu, người Ki tô giáo, người Mô ha mét giáo - họ cần động viên, họ
cần số đông, họ cần khẩu hiệu, họ cần chính trị, họ cần kiểu ám ảnh điên cuồng
nào đó, viễn chinh, sát hại. Họ cần kiểu bạo hành nào đó để cho họ có thể được
thuyết phục rằng họ đang làm điều lớn lao.
Không, tôi không ở đây để dạy bạn
làm những điều lớn lao. Tôi ở đây để nói cho bạn chỉ một điều thôi, một điều rất
đơn giản, bình thường: biết bạn là ai. Bởi vì tôi biết bạn đã là vĩ đại rồi. Và
khi tôi nói bạn đã là vĩ đại, đừng nhận bất kì động viên nào từ nó, bởi vì mọi
người đều vĩ đại như bạn - không chút ít hơn, không chút nhiều hơn. Như tôi
nhìn thế giới, mọi cá nhân đều duy nhất, duy nhất vô song. Không có nhu cầu cạnh
tranh với bất kì ai; không có nhu cầu chứng minh bất kì cái gì. Bạn đã được chứng
minh rồi! Bạn có đó, sự tồn tại đã chấp nhận bạn, đã cho bạn việc sinh. Thượng
đế đã làm chỗ trú ngụ trong bạn. Bạn còn cần gì thêm nữa?
Câu hỏi 3
Đối với thiền sư coi cười như việc thiền mọi
sáng - thầy có cho rằng họ coi tiếng cười của họ có chút không nghiêm chỉnh mấy
không?
Không, bởi vì họ cười nữa - việc
cười thứ hai - vì việc cười thứ nhất là "Chúng ta ngu làm sao! Sao chúng
ta cười?"
Nếu bạn cười một lần, nó có thể
là nghiêm chỉnh. Cho nên bao giờ cũng nhớ cười hai lần. Lần thứ nhất chỉ là cười,
và thế rồi cười vào tiếng cười này. Thế thì bạn sẽ không bị nghiêm chỉnh.
Và Thiền nhân theo một cách nào
đó bao giờ cũng không là điều bạn ngụ ý bởi người tôn giáo. Họ không phải vậy.
Thiền không phải là tôn giáo; nó là cách nhìn. Nó không có kinh sách. Nó không
có gì để trung thành theo. Nó không có đâu mà đi, nó không có mục đích. Thiền
không phải là phương tiện hay phương pháp hướng tới mục đích nào đó và sự kết
thúc nào đó. Nó là chỗ kết thúc.
Rất khó hiểu Thiền bởi vì nếu bạn
muốn hiểu nó, bạn sẽ phải vứt bỏ mọi thứ bạn đang mang mãi cho tới giờ - là người
Ki tô giáo, người Hindu, người Mô ha mét giáo, người Jaina. Bạn sẽ phải vứt bỏ
mọi thứ vô nghĩa đó. Nó mục nát. Hiểu Thiền là rất, rất khó không phải bởi vì
phẩm chất cố hữu của nó mà bởi vì tâm trí bị ước định của bạn. Nếu bạn nhìn như
người Ki tô giáo hay như người Hindu bạn sẽ không có khả năng thấy Thiền là gì.
Thiền là rất thuần khiết. Mắt đầy với học thuyết bỏ lỡ nó. Thiền là thuần khiết
tới mức ngay cả một lời nảy sinh trong tâm trí bạn và bạn bỏ lỡ nó. Thiền là chỉ
dẫn.
Mới đêm hôm nọ tôi đã đọc. Một
Thiền sư lớn Chau-chou được hỏi, "Tôn giáo bản chất là gì?" Ông ấy chờ
đợi trong im lặng, dường như ông ấy đã không nghe đệ tử này. Đệ tử này nhắc lại,
"Tôn giáo bản chất là gì, thưa thầy?" Thầy tiếp tục nhìn vào chỗ thầy
nhìn, thầy thậm chí không quay mặt hướng sang đệ tử này. Đệ tử này lại hỏi,
"Thầy có nghe tôi hay không? Thầy ở đâu vậy?"
Thầy nói, "Nhìn cây bách
trong sân."
Kết thúc. Đây là câu trả lời của
thầy: "Nhìn cây bách trong sân."
Đó là đích xác cùng điều khi Phật
mở đầu thế giới của Thiền bằng một đoá hoa. Ông ấy nhìn vào đoá hoa, và cả
nghìn người đã tụ tập lại để nghe ông ấy đã không thể nào hiểu nổi điều gì đang
xảy ra. Thế rồi một sư, Mahakashyap, mỉm cười, cười phá lên. Phật gọi ông ấy tới
và trao cho ông ấy đoá hoa và nói với những người đã tụ tập, "Bất kì cái
gì có thể được nói, ta đã nói cho các ông rồi, và bất kì cái gì không thể được
nói, ta trao cho Mahakashyap." Ông ấy đã làm hay bằng việc trao đoá hoa bởi
vì Mahakashyap đã nở hoa vào khoảnh khắc mỉm cười đó; bản thể của ông ấy đã nở
hoa.
Phật đã nói gì? Nhìn vào đoá
hoa, ông ấy nói, "Ở đây-bây giờ. Nhìn vào hoa." Họ đang mong đợi cái
gì đó khác, họ đã nghĩ về cái gì đó khác, họ đã tưởng tượng về cái gì đó khác.
Khi Chau-chou nói, "Nhìn cây bách trong sân," ông ấy nói, "Vứt mọi
thứ vô nghĩa về tôn giáo và cái gì là bản chất và không bản chất đi - Ở đây-bây
giờ thôi. Nhìn đi. Trong cái nhìn đó mà là ở đây bây giờ, mọi điều là tôn giáo
bản chất được lộ ra."
Thiền là khác toàn bộ. Nó là
cái gì đó cực kì duy nhất. Bạn không thể hiểu được nó nếu bạn bị mắc vào giáo
điều, và niềm tin. Để tôi kể cho các bạn một giai thoại:
Một cô gái trẻ Cơ đốc giáo tuổi
mười lăm được Mẹ bề trên hỏi cô muốn là cái gì trong cuộc sống. "Làm gái
mãi dâm ạ," co gái đáp. "Cái gì?" bà xơ có tuổi la hoảng.
"Gái mãi dâm ạ," cô gái nhắc lại một cách bình thản. "Ôi, xin cầu
các thánh," bà già ngoan đạo nói. "Ta cứ tưởng con nói làm người Tin
lành*!"
* Trong tiếng Anh chữ "protestant -
người Tin lành" phát âm gần giống như chữ "prostitute - gái mãi
dâm"
Kiểu tâm trí này sẽ không có khả
năng hiểu được Thiền là gì; Thiền sẽ hoàn toàn bên ngoài việc hiểu thấu của nó
- bị phân chia thành tín điều và sùng bái...
Thiền nhân không nghiêm chỉnh,
nhưng họ rất chân thành. Và hai điều này là khác nhau toàn bộ. Đừng bao giờ hiểu
lầm chúng, đừng bao giờ bị lẫn lộn giữa chúng. Người chân thành là không nghiêm
chỉnh. Người đó là chân thành. Nếu người đó cười, người đó ngụ ý điều đó. Nếu
người đó yêu, người đó ngụ ý điều đó. Nếu người đó giận, người đó là cơn giận
và người đó sẽ không giả vờ khác đi. Người đó là đích thực, đúng đắn. Dù người
đó là bất kì cái gì, người đó để lộ bản thân người đó cho bạn. Người đó là mong
manh. Người đó chưa bao giờ ẩn đằng sau mặt nạ, người đó là chân thành, thành
thực. Thỉnh thoảng người đó sẽ buồn, thế thì người đó sẽ là việc buồn. Và thỉnh
thoảng người đó sẽ thích khóc, thế thì người đó cứ khóc và người đó sẽ không
che giấu và người đó sẽ không cố là cái gì đó khác mà người đó không là. Người
đó vẫn còn là bản thân mình. Người đó chưa bao giờ đi lệch khỏi bản thể mình và
người đó không bao giờ cho phép bất kì ai làm sao lãng người đó.
Nhưng người nghiêm chỉnh là ai
đó khác, người không thực, người không đích thực nhưng làm ra vẻ rằng người đó
là đích thực, rằng người đó là thực. Người nghiêm chỉnh là kẻ lừa đảo; người đó
chỉ cố chỉ ra rằng người đó là đích thực, rất đích thực. Người đó không thể cười
được, bởi vì người đó sợ nếu người đó cười, trong tiếng cười có thể bộ mặt thật
của người đó sẽ trở nên lộ ra trước người khác. Bởi vì nhiều lần tiếng cười của
bạn chỉ ra nhiều điều mà bạn đã từng che giấu.
Nếu bạn cười, tiếng cười của bạn
cũng có thể chỉ ra bạn là ai bởi vì trong khoảnh khắc của tiếng cười bạn thảnh
thơi, bằng không bạn không thể cười được. Tiếng cười là việc làm thảnh thơi. Bạn
có thể vẫn còn kín, nhưng thế thì bạn không thể cười được. Nếu bạn cười, tính
đóng kín ra đi. Bạn có thể vẫn còn u tối, mặt dài, và bạn có thể dai dẳng theo
cách đó, nhưng nếu bạn cười đột nhiên bạn sẽ thấy toàn thân được thảnh thơi, và
trong khoảnh khắc thảnh thơi đó, cái gì đó có thể buột ra, có thể trồi lên, điều
bạn đã từng che giấu từ lâu và không muốn người khác thấy. Đó là lí do tại sao
những người nghiêm chỉnh không cười. Người chân thành cười - chỉ người chân
thành cười. Tiếng cười của họ như trẻ con, hồn nhiên.
Người nghiêm chỉnh sẽ không
kêu, sẽ không khóc, bởi vì điều đó sẽ lại chỉ ra nhược điểm của họ - và họ muốn
chứng minh họ mạnh, rất mạnh. Nhưng người chân thành cho phép bản thân mình được
thấy như người đó vậy. Người đó mời bạn vào trong cốt lõi bên trong nhất của bản
thể.
Thiền nhân là chân thành nhưng
không nghiêm chỉnh. Thỉnh thoảng chân thành tới mức họ gần như có vẻ báng bổ. Bạn
không thể quan niệm được điều đó. Chân thành tới mức họ gần như có vẻ phi tôn
giáo, nhưng họ không phải là phi tôn giáo. Bởi vì chân thành là tôn giáo duy nhất
có đó.
Toàn thể nỗ lực của tôi cũng ở
trong cùng chiều hướng này: để giúp bạn trở thành chân thành - nhưng không
nghiêm chỉnh. Tôi muốn bạn cười, tôi muốn bạn khóc. Tôi muốn bạn thỉnh thoảng
buồn, để hạnh phúc. Nhưng bất kì cái gì bạn là, bạn là vậy. Bất kì cái gì bạn
là ở bên trong, đó là cũng là ở bên ngoài của bạn nữa. Bạn là một mảnh, thế thì
bạn sẽ sống động, tuôn chảy, chuyển động, trưởng thành, đạt tới định mệnh của bạn,
làm lộ ra, nở hoa, trải ra.
Câu hỏi 4
Osho ơi, tôi cảm thấy nghiện thầy. Thầy là
thiếu sót cuối cùng của tôi, cơn nghiện cuối cùng của tôi, ma tuý cuối cùng của
tôi. Tôi muốn ra đi một chốc để du hành và vậy mà tôi không thể đi xa được. Mọi
sáng đều đặn như đồng hồ tôi lại có mặt nghe bài giảng. Tôi cảm thấy bị thầy
thôi miên. Phải làm gì?
Để tôi kể cho bạn một giai thoại.
Và từ cuối của giai thoại này là câu trả lời của tôi cho câu hỏi của bạn, cho
nên nghe cho rõ vào.
Một nhạc sĩ nhạc jazz chưa bao
giờ vào nhà thờ trong đời mình, thấy bản thân mình đi qua một nhà thờ nhỏ bé miền
quê ngay khi buổi lễ sắp bắt đầu. Do tò mò anh ta quyết định đi vào và xem tất
cả là cái gì.
Sau buổi lễ, anh ta tiến tới
ông mục sư và nói, "Thưa mục sư tôn kính, ông vừa lật đổ tôi bằng những lời
thật hay - như tôi thực sự ngấm sâu nó nhiều nhất, thưa ông, Jeez, bé con, tôi
thực sự thổi bay tâm trí tôi - nó thành hoang dã, dạ vâng?"
Ông mục sư lấy làm hãnh diện,
nhưng nói, "Vâng, cám ơn ông - tôi hài lòng lắm, tôi chắc vậy. Tuy nhiên
tôi mong ước ông sẽ không dùng cách diễn đạt thông thường này ở cổng dinh thự
linh thiêng."
Nhưng nhạc sĩ cứ tiếp tục,
"Và tôi sẽ nói cho ông điều gì đó khác nữa, thưa quí ông. Khi mèo tới
quanh đĩa bánh mì, tôi ở cao trên toàn cảnh tượng tới mức tôi bắt gặp đồng năm
bảng!" "Điên, bé con, điên!" mục sư nói.
Xem tiếp Chương 9 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá