Read more
Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Phụ lục 3. Tẩy
rửa và Thiền: Các bước trên đường
Có hai thái độ hướng tới thực tại.
Thứ nhất là thái độ thù địch, xung đột, vật lộn; thái độ chinh phục thế giới, tự
nhiên, vũ trụ.
Toàn thể dinh thực khoa học dựa
trên thái độ này. Khoa học là cuộc vật lộn, vật lộn bạo hành với tự nhiên - có
tính phá huỷ. Tôn giáo dựa trên thái độ hoàn toàn ngược lại: cách tiếp cận của
thân thiện, của yêu.
Tự nhiên không là để bị chinh
phục, vì bạn là một phần của nó. Điều tuyệt đối ngớ ngẩn là bộ phận cố chinh phục
cái toàn thể. Điều đó là không thể được. Và, chung cuộc, chỉ bộ phận sẽ khổ chứ
không phải cái toàn thể. Toàn thể nỗ lực này là ngu xuẩn, ngu si.
Tôn giáo nói rằng chúng ta là một
phần của tự nhiên - tự nhiên là cái toàn thể. Nỗ lực để chinh phục nhất định tạo
ra địa ngục cho bạn. Thay vì thế, buông xuôi theo nó đi, ở trong thông cảm sâu
sắc với nó. Được tham gia sâusắc trong nó, ở trong mối quan hệ gia đình với nó.
Yêu phải là thái độ.
Và đây là phép màu. Nó có vẻ
ngược đời, nhưng khi bạn cố gắng chinh phục nó bạn không bao giờ chinh phục được
nó. Trong nỗ lực này, bạn bị phá huỷ. Bạn chỉ tạo ra khổ, phiền não, lo âu cho
bản thân bạn. Bạn trở thành người ngoài. Thế thì vũ trụ không phải là nhà của bạn;
vũ trụ không phải là mẹ bạn. Bạn khổ; bạn trở thành không có mẹ. Nhưng khi bạn
yêu - khi cách tiếp cận là của yêu và không vật lộn bạo hành - bạn chinh phục
nó.
Chỉ yêu mới chinh phục, vì chỉ
yêu mới biết cách buông xuôi, chỉ yêu mới biết cách bị thua. Đó là lí do tại
sao yêu chinh phục. Yêu trở thành thắng vì nó biết chìa khoá bí mật: rằng chỉ
có một thắng lợi cùng sự tồn tại và đó là bằng buông xuôi theo nó.
Một khi bạn buông xuôi theo nó,
toàn thể vũ trụ buông xuôi theo bạn. Vũ trụ chỉ là sự đáp ứng. Bất kì cái gì bạn
đang làm, vũ trụ liên tục vọng lại nó. Vũ trụ không thực sự làm bất kì cái gì
cho bạn. Thay vì thế, bạn đang làm cái gì đó cho bản thân bạn, qua tự nhiên. Nếu
bạn cố chinh phục tự nhiên bạn đang tạo ra xung đột. Tự nhiên sẽ đáp ứng bằng
xung đột. Nó là mặt riêng của bạn, được phản xạ trong cái toàn thể.
Nếu bạn không tranh đấu, tự
nhiên không tranh đấu. Nếu bạn sẵn sàng buông xuôi, tự nhiên sẽ buông xuôi theo
bạn. Thái độ buông xuôi này hướng tới sự tồn tại là lời cầu nguyện. Thái độ
buông xuôi này hướng tới cái toàn thể sẽ làm cho bạn cũng là cái toàn thể. Thiền
là con đường về cách buông xuôi.
Ba điều cần được ghi nhớ. Một,
bạn được sinh ra từ sự tồn tại; sự tồn tại là mẹ bạn. Những người gọi Thượng đế
là 'cha' là không đúng. Đây chỉ là thái độ hướng đànông. Thượng đế không phải
là cha, Thượng đế là mẹ, vì chúng ta được sinh ra từ Thượng đế. Toàn thể vũ trụ
là bụng mẹ.
Người ta đi ra từ nó và thế rồi,
chung cuộc, người ta rơi lại vào trong nó - cũng như con sóng trong đại dương,
nhảy lên và thế rồi rơi lại. Nếu sóng vật lộn chống lại đại dương, nó là ngu xuẩn.
Nó nhất định phát điên. Và chúng ta đã phát điên. Cái điên này phải bị bỏ đi.
Cho nên điều đầu tiên cần ghi
nhớ: nếu bạn thực sự muốn đi sâu vào trong cực lạc, cách tiếp cận bạo hành,
hung hăng hướng tới sự tồn tại không dành cho bạn. Thay vì thế, nó là cách tiếp
cận yêu, cách tiếp cận thân thiện, cách tiếp cận buông xuôi.
Hay, bạn có thể nói điều đó
theo cách khác. Với khoa học, cách tiếp cận là cách tiếp cận nam tính. Với tôn
giáo, cách tiếp cận là cách tiếp cận nữ tính. Với khoa học, nó là hung hăng
tích cực; với tôn giáo nó là yêu thụ động, buông xuôi, ở trong buông bỏ sâu sắc.
Nhưng trước khi có buông bỏ này, yêu này, bạn phải ném ra mọi bệnh tật tạo ra
hung hăng bên trong bạn.
Bạn hung hăng vì bạn đã tích luỹ
hung hăng. Bạn đã tích luỹ giận, hận thù, ghen tị. Bạn đã tích luỹ nhiều chất độc
bên trong bạn. Chất độc đó phải được tống ra. Chỉ thế thì hung hăng này mới biến
mất.
Và nhớ, bạn không thể tiếp cận
tới điều thiêng liêng bằng tâm trí hung hăng. Bạn sẽ không bao giờ tìm ra ngài.
Chính thái độ này trở thành chướng ngại. Bạn có thể tiếp cận điều thiêng liêng
chỉ trong cảm nhận thụ động, rất sâu. Không hung hăng nào được ở bên trong bạn,
không chất độc, không bạo hành.
Đó là lí do tại sao tôi đặt nhiều
nhấn mạnh thế lên tẩy rửa. Trong các buổi thiền này bạn phải tống ra bất kì cái
gì bạn đã tích luỹ trong quá khứ. Mọi bụi, mọi quá khứ chết. Ném chúng đi. Trút
nó ra, trút nó ra khỏi hệ thống của bạn một cách đầy đủ. Chỉ thế thì bạn mới có
thể buông xuôi vì chỉ thế thì, khi hung hăng không có trong bạn, buông xuôi mới
là có thể.
Trong thời hiện đại, thảnh thơi
đã trở thành vấn đề. Không ai thực sự có khả năng thảnh thơi bây giờ. Một việc
đơn giản thế! Ngay cả mèo cũng làm điều đó tốt hơn người. Nhìn mèo đang thảnh
thơi. Nó thảnh thơi sâu sắc thế. Nhưng bạn không thể làm được điều đó. Cái gì
đã xảy ra cho con người rằng mèo có thể làm điều đó mà người không thể làm được
điều đó?
Nhiều hung hăng được tích luỹ ở
đó tới mức nó không cho phép bạn được thảnh thơi. Sâu bên dưới, bạn sợ thảnh
thơi. Đó là lí do tại sao bạn không thể thảnh thơi. Khoảnh khắc bạn thảnh thơi
cái điên bị kìm nén sẽ thò ra, cho nên bạn không thể thảnh thơi được. Bạn sợ. Bạn
có cái vô nghĩa bên trong bạn tới mức nếu bạn thảnh thơi nó nhất định thò ra,
nó sẽ chảy ra từ bạn. Nỗi sợ này tạo ra việc bảo vệ, cơ chế phòng thủ. Bạn tạo
ra bức tường bao quanh kìm nén của bạn, và, vì bức tường đó, bạn không thể thảnh
thơi được.
Nếu bạn không thể thảnh thơi được,
làm sao bạn có thể buông xuôi? Buông xuôi là thảnh thơi tuyệt đối. Nó đang hội
nhập vào trong vũ trụ nhiều tới mức bạn không cảm thấy 'bạn' hiện hữu; bạn cảm
thấy vũ trụ hiện hữu, sự tồn tại hiện hữu. Bạn thảnh thơi tới mức bạn không cảm
thấy bất kì giới hạn nào giữa bạn và vũ trụ; không có phân chia giữa bạn và vũ
trụ.
Nếu bạn căng thẳng, bạn bị phân
chia. Nếu bạn thảnh thơi, bạn không phân chia, là một. Buông xuôi là thảnh thơi
sâu sắc, tuyệt đối thảnh thơi. Chừng nào bạn chưa ném ra mọi thứ đã trở thành một
phần của bạn, một phần của tâm trí bạn, bạn không thể thảnh thơi được và bạn
không thể buông xuôi được. Và nếu bạn không thể thảnh thơi được, bạn không thể
tham gia vào trong sự tồn tại.
Tham gia là phúc lạc. Toàn thể
vũ trụ đang mở hội, mọi khoảnh khắc nó đều mở hội. Nó là lễ hội lớn, lễ hội thường
hằng, chỉ chúng ta không là một phần của nó. Chúng ta đã tách rời bản thân mình
và ở trong khổ cực. Chúng ta khổ vì tâm trí. Hoa đang tham gia vào trong lễ hội,
trăng đang tham gia, sao đang tham gia, đất đang tham gia, đại dương đang tham
gia, không khí, mây - mọi thứ đều tham gia vào trong lễ hội vĩnh hằng, liên tục.
Chỉ con người đã trở thành người ngoài. Và điều đó là vì nỗ lực riêng của con
người. Theo cách riêng của mình, con người đã tách rời bản thân mình khỏi sự tồn
tại.
Thiền là tái thống nhất. Nó là
đi trở lại với mẹ, nó là quay về nhà. Nhưng trước hết, bất kì bụi nào bạn đã
thu thập trên đường, bạn phải phẩy đi hết.
Cho nên đừng sợ tẩy rửa. Tôi thấy
rằng bạn sợ. Bạn sợ rằng không cái gì sẽ xảy ra. Tám ngày nay là dành cho tẩy rửa,
để cho bạn có thể trở thành mới. Người cũ có thể chết đi ở đây và bạn có thể ra
đi với mặt mới, với tâm trí mới, với bản thể mới. Nhưng bạn sẽ phải buông xuôi
để cho bạn có thể tham gia vào lễ hội lớn mà vũ trụ đang là vậy.
Với khoa học, vũ trụ là một thứ
máy móc. Với tôn giáo, nó là lễ hội. Với khoa học, nó là ngẫu nhiên. Với tôn
giáo, nó là có ý định. Với khoa học, nó chỉ là quá trìnhdài của nhân quả - vô
nghĩa. Với tôn giáo, nó không phải vậy. Với tôn giáo, nó không là hỗn độn; nó
là hài hoà. Nó không phải là thứ máy móc, mà là ý định có ý thức. Và không vô
nghĩa, mà về bản chất là có nghĩa. Nghĩa đó được ẩn kín trong lễ hội.
Chúng ta đã quan niệm Thượng đế
như thượng đế múa. Toàn thể vũ trụ là điệu múa. Chừng nào bạn chưa thể múa, bạn
không thể thuộc vào một phần của nó. Gặp gỡ vũ trụ múa này theo cách múa đi! Đi
tới lễ hội này trong tâm trạng lễ hội đi!
Nhưng làm sao bạn có thể tạo ra
tâm trạng lễ hội được? Làm sao bản thân bạn có thể trở thành lễ hội khi có hung
hăng, bạo hành, hận thù và cả nghìn cả nghìn bệnh tật được tích luỹ bên trong?
Bạn đang bảo vệ chúng, bạn đang canh giữ chúng. Bạn là kẻ thù tồi tệ nhất riêng
của bạn.
Trở thành bạn bè với bản thân bạn
đi. Cho phép toàn thể cái vô nghĩa đang bị kìm ném và vô thức bên trong bạn được
trút ra. Đủ dũng cảm để diễn đạt bệnh của bạn đi. Khoảnh khắc chúng được diễn đạt,
khoảnh khắc bệnh vô thức của bạn trở thành có ý thức, chúng biến mất. Đây là
cách duy nhất.
Phân tâm học đang làm gì? Mọi
nhà phân tâm - Freud, Jung, Adler và những người khác - họ đang làm gì? Họ đang
làm cùng điều bởi phương tiện về một quá trình rất dài dòng: làm cho vô thức của
bạn thành ý thức. Bằng việc nói với bệnh nhân trong nhiều năm đến cuối cùng,
nhà phân tâm làm cho bệnh nhân nhận biết về vô thức của người đó. Nhưng đây là
quá trình quá lâu, quá tốn kém. Và không đáng. Kết quả không rất có nghĩa,
không rất hi vọng. Nhưng cơ sở là đúng. Nếu các kìm nén vô thức được phép trở
nên mở ra, nếu chúng được phơi racho ý thức, chúng biến mất; chúng bay hơi. Bạn
được tự do khỏi chúng, không nặng gánh. Bạn trở thành vô trọng lượng.
Đây là điều chúng ta đang làm ở
đây. Nhưng cái chúng ta đang dùng là phương pháp rất mãnh liệt. Nó sẽ không giống
như nhiều năm và nhiều năm chỉ ngồi trên tràng kỉ của nhà phân tâm và nói, nói,
nói: nói về giấc mơ của bạn và về vô thức của bạn, đem mọi thứ ra khỏi bạn từng
chút từng mẩu một. Phương pháp này sẽ phơi vô thức của bạn ra ngay lập tức!
Nhưng thế thì, bạn phải giúp
tôi; bạn phải hợp tác với tôi. Tôi không thể làm được gì chừng nào bạn không hợp
tác. Chừng nào bạn chưa sẵn sàng biến đổi bản thân bạn, tôi không thể làm được
bất kì cái gì. Nhưng với hợp tác của bạn, nhiều thứ là có thể. Nếu bạn có dũng
cảm, cái gì đó có nghĩa có thể xảy ra.
Thiền bắt đầu với tẩy rửa và kết
thúc với mở hội. Khi bệnh của bạn được tống ra, bạn có thể nhảy múa và cười, bạn
có thể cảm thấy phúc lạc. Chỉ trong trạng thái phúc lạc này mới có gặp gỡ, gặp
gỡ với vũ trụ. Việc gặp gỡ đó là thiêng liêng.
Chừng nào bạn chưa biết tới gặp
gỡ và tái thống nhất đó, bạn không biết bất kì cái gì chút nào. Duy nhất một điều
đáng biết, và đó là cái được bắt rễ sâu của bản thể bạn trong bản thể của vũ trụ.
Chừng nào bạn chưa cảm thấy rằng bạn là vũ trụ, rằng bạn ở trong vũ trụ và vũ
trụ ở trong bạn, bạn sẽ trong khổ; bạn sẽ trong địa ngục.
Bây giờ, cái gì đó về thiền
đêm. Thế rồi chúng ta sẽ đi vào trong nó. Phương pháp này là phương pháp rất
mãnh liệt. Trong hai mươi phút bạn sẽ nhìn chăm chăm vào tôi bằng mắt không chớp
và tay bạn giơ lên trời. Đây chỉ là chuẩn bị để cho bạn có thể gặp gỡ với sự
hài hoà.
Bạn sẽ nhảy để cho năng lượng của
bạn là hoạt động, bạn ở trong trạng thái sống động, và việc gặp gỡ có thể xảy
ra. Năng lượng của bạn đang chảy lên. Trong khi bạn đang đứng với tay giơ lên -
vẫn nhảy, nhìn vào tôi - cảm thấy rằng năng lượng của bạn đang đi lên. Nhảy với
năng lượng đang đi lên. Bạn phải chuyển động chút xíu để cho sự tồn tại có thể
giáng vào bạn. Bạn phải đi ít nhất một bước của con đường. Thế rồi, điều thiêng
liêng có thể tới. Chỉ một bước từ phía bạn là đủ.
Trong trạng thái này - nhìn
chăm chăm vào tôi, nhảy, cảm thấy năng lượng đang đi lên dường như bạn đã trở
thành cây lan toả vào bầu trời và bạn đang nhảy để gặp bầu trời - bạn sẽ đồng
thời dùng mật chú hoo, kêu to. Hoo đánh, nện búa, năng lượng bên trong và
kundalini bắt đầu dâng lên. Ở Ấn Độ chúng ta đã gọi năng lượng này là
kundalini, quyền năng rắn. Con rắn duỗi ra.
Hoo này có nhiều nghĩa; nó là
đa chiều. Hoo đánh vào năng lượng mà đang cuộn lại bên trong. Nó thực tại đánh
vào năng lượng đang được cuộn lại trong trung tâm dục của bạn và năng lượng này
bắt đầu di chuyển. Nhảy, với hai tay giơ lên và vươn tới bầu trời, năng lượng
này sẽ chảy theo luồng chảy nhanh. Bạn sẽ cảm thấy luồng chảy đó. Bạn càng cảm
thấy nó, bạn càng nhảy để cho bạn giúp nó di chuyển. Liên tục dùng mật chú hoo,
hoo, hoo như nện búa. Nó là nện búa bằng âm thanh.
Trong hai mươi phút bạn phải
hoàn toàn phát điên tới mức mọi cái điên của bạn bị tống ra. Đừng giữ lại bản
thân bạn. Đi vào trong nó một cách toàn bộ, vì nỗ lực miễn cưỡng là vô dụng. Chừng
nào bạn chưa làm nó một cách toàn bộ, không cái gì sẽ xảy ra.
Chỉ ở điểm nào đó bạn sẽ chạm tới
sự tồn tại. Nó cũng giống như là tại 100 độ mước trở thành hơi, nó bayhơi. Nếu
nó chỉ được đun nóng tới 90 độ nó có thể trở nên nóng nhưng sẽ không đổi sang
hơi. Nhiệt phải đạt tới độ nào đó. Chỉ thế thì mới có biến đổi. Cho nên nỗ lực
miễn cưỡng là vô dụng. Bạn sẽ chỉ phí năng lượng và chẳng đi đâu cả. Bạn sẽ chỉ
trở nên hờ hững; không cái gì sẽ xảy ra cho bạn, bạn sẽ không bay hơi.
Cho nên đem toàn bộ năng lượng
của bạn cho nó đi. Đừng giữ lại bất kì cái gì; đi hoàn toàn vào trong nó. Trong
vòng hai mươi phút năng lượng của bạn sẽ trở thành sống động và tuôn chảy. Nó sẽ
trở thành dòng chảy, dòng chảy nhanh từ đất tới trời. Bạn sẽ chỉ là phần rung động
của dòng chảy đó. Bạn sẽ biến mất; bạn sẽ chỉ là năng lượng rung động, nhảy
nhót và sẵn sàng gặp gỡ điều thiêng liêng, sẵn sàng cho giao cảm sâu mà tôi
đang nói tới.
Và thế rồi, tôi sẽ dừng bạn lại.
Trong mười phút bạn vẫn còn trong im lặng toàn bộ. Trong im lặng toàn bộ đó bạn
có thể trở nên nhận biết hơn về điều đang xảy ra bên trong. Cánh cửa mới được mở
ra, ánh sáng mới giáng lên bạn, phúc lạc mới tràn ngập trong bạn. Bạn có cảm
giác rằng điều thiêng liêng ở mọi nơi: khắp xung quanh, bên trong và bên ngoài.
Xem Phụ lục 4 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá