Phụ lục 4. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Phụ lục 4. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Price:

Read more

Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Phụ lục 4. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Vũ trụ là sự hài hoà âm nhạc, nhưng chúng ta không trong hoà điệu với nó. Việc điều chỉnh là được cần. Việc điều chỉnh này trở thành có thể nếu bạn buông xuôi bản thân bạn cho cái toàn thể.
Tại sao con người không hoà điệu với cái vô hạn? Vì con người liên tục sống tương ứng theo tâm trí riêng của bạn, không tương ứng theo tâm trí của cái toàn thể. Lão Tử gọi tâm trí của cái toàn thể là Đạo: là luật, luật vũ trụ.
Chúng ta tạo ra luật riêng của chúng ta; mọi xã hội đều tạo ra luật riêng của nó. Những luật đó là nhân tạo. Chúng không là phổ dụng, chúng là cục bộ. Và bởi vì những luật này, chúng ta tạo ra cuộc sống nhân tạo. Chúng ta sống trong xã hội tương ứng theo các qui tắc của xã hội. Xã hội là hư cấu. Cần thiết, nhưng dầu vậy vẫn là hư cấu. Con người đã tạo ra nhiều xã hội, nhiều luật khác nhau, các luật mâu thuẫn, nhưng luật vũ trụ làmột. Chừng nào bạn chưa trở nên nhận biết rằng bạn đang sống tương ứng với phương cách nhân tạo, bạn sẽ không có khả năng hoà điệu bản thân bạn với cái vô hạn, tự nhiên, rit. Vedas đã gọi nó là rit, luật tối thượng.
Luật tối thượng không phải do con người làm ra. Thay vì thế, ngược lại, chúng ta được làm ra bởi luật đó. Luật của chúng là hư cấu riêng của chúng ta, sản phẩm của tưởng tượng riêng của chúng ta, mơ riêng của chúng ta. Có hai khả năng: hoặc bạn có thể có tính xã hội hoặc bạn có thể có tính vũ trụ.
Bạn có thể xây dựng cuộc sống của bạn quanh hư cấu xã hội. Ai đó là người Hindu, ai đó là người Mô ha mét giáo, ai đó là người Ki tô giáo. Đây là các hư cấu xã hội. Jesus không là người Ki tô giáo, không thể là được. Nếu Jesus quay lại, người Ki tô giáo sẽ là người đầu tiên sát hại ông ấy lần nữa. Vatican không thể dung thứ cho ông ấy; điều không thể được cho người như Jesus được dung thứ bởi bất kì thể chế nào. Giáo hoàng sẽ là người đầu tiên chống lại ông ấy.
Tôi đã nghe nói về một sannyasin Hindu người đi tới gặp giáo hoàng. Sannyasin này nói, "Tôi đã nghe nói về một người đi trong tầng lớp thấp của xã hội cùng các kẻ tội phạm, người ở cùng gái mãi dâm, người nói chống lại tôn giáo và nghi lễ, người chống lại xã hội, luật lệ xã hội, trật tự xã hội, và là kẻ vô chính phủ sâu sắc. Ông sẽ làm gì với người đó?"
Giáo hoàng nói, "Chúng tôi sẽ chống lại ông ta. Ông ta là tội phạm; ông ta phải bị trừng phạt. Nhưng nói cho tôi, tên ông ta là gì?" Sannyasin này nói, "Tên ông ấy là Jesus Christ."
Jesus không phải là người Ki tô giáo, không phải là Krishna người Hindu, không là Mahavira người Jaina.
Đây là các hư cấu. Mahavira, Krishna, Phật và Jesus đã đi từ xã hội tới vũ trụ. Mọi người tôn giáo đều có tính nổi dậy, có vẻ nổi dậy, vì người đó đi từ hư cấu xã hội tới thực tại vũ trụ.
Nhớ điều này, rằng chừng nào bạn chưa trở nên nhận biết về hư cấu xã hội, trò chơi xã hội... Chúng là cần thiết; liên tục chơi chúng đi. Nhưng đừng nghiêm chỉnh về chúng. Diễn chúng; không bị đồng nhất trong chúng, vẫn còn tách rời và không gắn bó. Nhớ rằng bạn không thể có phúc lạc qua chúng. Chỉ qua siêu việt lên chúng thì mới có thể có khả năng đó trở thành thực tại, vì chỉ thế thì bạn mới trong việc đi tìm luật vũ trụ, điều bao giờ cũng có đó, điều không được con người tạo ra.
Khi con người không hiện hữu, luật vũ trụ vẫn có đó. Một ngày nào đó con người có thể không hiện hữu, vì con người không phải là không tránh khỏi trên trái đất. Có thời đã không có con người - không người Hindus, không người Mô ha mét giáo, không người tư bản, không người cộng sản, không thể chế, không cái gì. Trái đất đã tồn tại phúc lạc hơn nó tồn tại bây giờ. Và một ngày nào đó, con người có thể biến mất khỏi hành tinh này. Nhưng luật sẽ vẫn còn lại. Tìm ra luật vĩnh hằng đó và được hoà điệu cùng nó đi.
Làm sao tìm ra nó? Làm sao biết luật vĩnh hằng là gì mà đi trước chúng ta, cái tồn tại trước chúng ta và sẽ tiếp tục tồn tại sau chúng ta? Chúng ta chỉ là những con sóng trong đại dương vĩnh hằng đó, cho nên làm sao đi tới biết nó?
Có ba điều cần nhớ và làm. Một, lại trở thành đứa trẻ lần nữa. Đi lùi lại tới điểm mà đã không là con người xã hội, nơi bạn đã chỉ là tự nhiên. Trẻ con giống như con vật hay cây cối hay tảng đá, nhưng chúng ta phá huỷchúng. Chúng ta trau dồi chúng, chúng ta làm què quặt chúng theo đủ mọi cách. Những người muốn hoà điệu cùng vũ trụ phải quay lui lại. Bạn phải ném đi văn minh của bạn, xã hội của bạn, các thói quen được trau dồi của bạn, và trở thành tự nhiên, như đứa trẻ.
Ở đây, trong trại thiền này, thử nó đi. Là giống đứa trẻ đi. Quay lui, trở lại nguồn gốc của bạn. Và điều đó là có thể; bạn có thể đi lui. Chỉ bằng việc đi lui lại bạn sẽ trở thành khác. Trong khi thiền ở đây, cứ giống như đứa trẻ và ném văn minh đi.
Thứ hai, nhớ rằng bạn có quá khứ được bắt rễ rất sâu, gánh nặng của quá khứ đè lên bạn. Đừng mang nó; gạt nó sang bên. Quá khứ là vấn đề. Và bởi vì quá khứ này, tâm trí bạn đi vào trong tương lai. Quá khứ tạo ra tương lai riêng của nó; quá khứ trở nên được phóng chiếu vào tương lai. Vì quá khứ này, và tương lai được phóng chiếu, bạn bỏ lỡ khoảnh khắc đang là ở đây, khoảnh khắc thực, khoảnh khắc vĩnh hằng.
Nhớ lấy, quá khứ và tương lai không phải là một phần của thời gian; chúng là một phần của tâm trí. Chúng không tồn tại. Quá khứ không còn nữa, chỉ có trong kí ức. Tương lai còn chưa có, chỉ trong tưởng tượng. Chúng ta liên tục phân chia thời gian thành ba phân chia: quá khứ, hiện tại và tương lai. Nhưng quá khứ và tương lai không phải là một phần của thời gian; phân chia này là giả. Chỉ hiện tại là thời gian. Quá khứ là kí ức; tương lai là tưởng tượng. Bây giờ là thời gian duy nhất.
Cho nên điều thứ hai cần nhớ là ở chỗ nếu bạn muốn hoà điệu cùng cái vô hạn, vẫn còn lại với bây giờ đi. Đừng đi vào trong quá khứ, đừng đi vào trong tương lai. Sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Khoảnh khắc này là đủ. Nếu bạn có thể ở đây và bây giờ, bạn đang ởtrong vĩnh hằng. Thời gian là cánh cửa tới vĩnh hằng. Nếu bạn đi vào trong tương lai bạn đã bỏ lỡ cánh cửa này.
Vẫn còn với khoảnh khắc này đi. Bất kì khi nào bạn thấy rằng tâm trí bạn đang đi vào trong tương lai hay vào trong quá khứ, đột nhiên quay lại, đi về hiện tại. Làm cái gì đó, là cái gì đó, trong hiện tại. Chúng ta liên tục đi trong tương lai hay trong quá khứ và liên tục bỏ lỡ cánh cửa mà là ở đây, bây giờ. Điều này đã trở thành thói quen được bắt rễ sâu.
Thứ ba, biết rõ rằng qua suy nghĩ bạn không thể nào được hoà điệu với cái vô hạn. Chỉ qua im lặng, chỉ qua nhận biết vô suy nghĩ, nhạy cảm vô suy nghĩ bạn sẽ được hoà điệu. Suy nghĩ là việc gây rối, rào chắn, vì bất kì khi nào bạn nghĩ bạn không ở trong vũ trụ. Bạn ở trong tâm trí bạn, bị đóng.
Bất kì khi nào bạn không nghĩ, bạn không bị đóng. Các bức tường đã biến mất; bạn đã đi vào trong sự tồn tại. Suy nghĩ là không tồn tại. Vô suy nghĩ...
Nhưng nhớ lấy, vô suy nghĩ cộng với nhận biết. Bạn có thể đi vào giấc ngủ. Điều đó sẽ không có tác dụng. Vô suy nghĩ và tỉnh táo. Không ý nghĩ trong tâm trí, không mây trong tâm trí, và tỉnh táo. Trong khoảnh khắc không mây dó, trong tỉnh táo đó, bạn xuyên thấu vào trong sự tồn tại. Bạn trở thành một với nó. Con sóng trở thành đại dương.
Xem Phụ lục 5Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post