Phụ lục 5. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Phụ lục 5. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Price:

Read more

Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Phụ lục 5. Tẩy rửa và Thiền: Các bước trên đường

Ham muốn được biến đổi, ham muốn được tái sinh trong chiều hướng tâm linh, là nguy hiểm. Nguy hiểm theo nghĩa rằng bây giờ bạn đang rời bỏ con đường đã được biết, nguy hiểm theo nghĩa rằng bây giờ bạn đang đi vào nơi chưa được thăm dò, nguy hiểm theo nghĩa rằng bạn bây giờ trên con đường vô lộ. Nhưng không cái gì lớn lao xảy ra nếu người ta không sẵn sàng đi vào trong nguy hiểm. Không cái gì xứng đáng, không cái gì có nghĩa xảy ra nếu người ta không sẵn sàng liều cả đời mình vì nó. Chừng nào bạn chưa sẵn sàng chết vì cái gì đó, bạn không thể bắt đầu sống một cách đích thực được. Chỉ người sẵn sàng chết mới có thể đạt tới sự sống.
Nguy hiểm này cũng đáng thử. Nietzsche đã nói ở đâu đó rằng khẩu hiệu trong cuộc sống của ông ấy là 'Sống một cách hiểm nguy!' - vì nếu bạn không sống một cách hiểm nguy, bạn không sống chút nào. 'Không nguy hiểm' nghĩa là không sống. Chỉ người chết mới ở ngoài nguy hiểm.
Vì nguy hiểm, chúng ta đã trở thành nửa chết. Vì sợ chết, chúng ta thậm chí trở nên sợ sống. Chúng ta không thể sống được, vì đi vào trong sống là đi vào trong cái không biết. Tôn giáo là chiều không biết nhất. Ngay cả những người đã biết nó cũng không thể nói cái gì về nó được.
Lão Tử nói: "Chân lí không thể được nói ra. Và nếu nó được nói ra, nó không còn là chân lí nữa." Điều tối thượng không thể được đặt tên. Nếu bạn đặt tên nó, bạn đã bỏ lỡ nó. Nó vẫn còn không thể diễn đạt được. Những người đi tới không gian bên trong này - và nhiều người đã đi tới: một Phật, một Jesus, một Khổng Tử - khi họ quay lại, họ câm; họ không thể nói được bất kì cái gì về nó. Kinh nghiệm này là tới mức ngôn ngữ là vô tích sự không diễn đạt được nó. Không bản đồ nào về nó là sẵn có và sẽ không bao giờ có, vì không con đường nào là cố định.
Ánh sáng bên trong giống như đi vào xứ sở thần tiên. Cứ dường như bạn ở trong một thành phố và thành phố này thường xuyên thay đổi. Đường sá thay đổi, gộp lại với nhau. Nhà đang chạy quanh. Không cái gì cố định, thành phố này là thành phố linh động nơi không bản đồ nào có thể được vẽ ra. Bất kì bản đồ nào mà bạn có thể vẽ ra đều lạc hậu vào khoảnh khắc nó được vẽ vì thành phố thường xuyên thay đổi. Không nhà nào vẫn còn thường xuyên ở một chỗ. Phố này di chuyển và gặp gỡ phố khác, nhà này chuyển từ bắc sang đông. Bạn thậm chí không thể tìm ra được nhà riêng của bạn ở đâu. Khi bạn đi tới văn phòng của bạn vào buổi sáng nó đã ở điểm 'A', nhưng nó không còn ở đó. Bạn có thể chắc chắn chỉ một điều: rằng bạn sẽ không có khả năng tìm ra được nó tại 'A'. Nó có thể ở bất kì chỗ nào khác.
Nếu một thành phố như thế, một thành phố linh động như thế, có thể được quan niệm, thế thì bạn có thể có thoáng nhìn về thế giới bên trong giống cái gì. Sự sống là một luồng; sự tồn tại thường xuyên thay đổi. Không cái gì cố định vì không cái gì chết. Chỉ thứ chết mới bị cố định. 'Sống động' nghĩa là thay đổi, thường xuyên thay đổi, như dòng sông. Đó là vấn đề.
Ở trung tâm, có cái gì đó mà không thay đổi. Nhưng đó là ở trong trung tâm. Khi bạn đi vào, bạn đi vào trong thế giới đang thay đổi, vào trong thế giới mơ, như luồng chảy, nơi mọi thứ thường xuyên thay đổi. Nếu bạn có thể đi qua thế giới thay đổi này của mơ, lời, ý nghĩ, kí ức quá khứ, phóng chiếu tương lai - nơi mọi thứ đều đang thay đổi, linh động, như luồng chảy - nếu bạn có thể đi qua nó, thế thì một ngày nào đó bạn có thể đi tới trung tâm.
Nhưng đi qua không gian luồng chảy này là vấn đề. Ngay cả những người đã biết nó cũng không thể mô tả được nó là gì. Nó là nguy hiểm, vì bạn không thể kiểm soát được nó. Bạn có thể kiểm soát chỉ bề mặt của tâm trí, chỉ bề mặt. Ngay cả điều đó cũng không kiểm soát được một cách toàn bộ, nhưng bạn có thể quản lí bằng cách nào đó để ít nhất tạo ra việc giả vờ, mẽ ngoài, rằng bạn đang trong kiểm soát. Bạn càng đi vào bên trong, bạn càng đương đầu với các lực không thể kiểm soát được.
Bạn càng đi vào bên trong, bạn càng đương đầu với các lực mâu thuẫn. Trên bề mặt, bạn có thể yêu ai đó. Sâu bên dưới, bạn cũng ghét người đó. Bạn không bao giờ nhận biết về sự kiện này trên bề mặt. Bạn nghĩ rằng bạn yêu con bạn, bạn yêu mẹ bạn, bạn yêu bạn của bạn, vợ bạn hay chồng bạn. Đây chỉ là một mặt của đồng xu. Mặt bên kia của đồng xu, mặt đối lập hoàn toàn, bị ẩn kín ngay đằng sau nó. Đó là lí do tại sao những người yêu có thể trở thành ghét vào bất kì khoảnh khắc nào. Chỉ nhữngngười yêu mới có thể ghét mãnh liệt thế. Yêu càng mãnh liệt, ghét sẽ càng mãnh liệt. Nó chỉ là mặt bên kia.
Chúng ta sống trong thế giới giả của những cái không mâu thuẫn. Chúng ta nghĩ, "Mình yêu thế này thế nọ. Làm sao mình có thể ghét anh ấy được?" Nhưng chúng ta bị phân chia. Chúng ta nghĩ, "Mình ghét thế này thế nọ. Làm sao mình yêu anh ấy được?" hay, "Mình yêu thế này thế nọ. Làm sao mình ghét anh ấy được?" nhưng điều đó không đúng. Khi bạn đi vào bên trong bạn sẽ đi tới biết rằng bạn yêu cùng người bạn ghét và bạn ghét cùng người bạn yêu. Bạn mâu thuẫn; toàn thể sự tồn tại là mâu thuẫn. Và bởi vì mâu thuẫn này, có nhiều phiền não thế, nhiều lo âu thế, nhiều mặc cảm sâu thế.
Bạn càng đi vào bên trong, mẽ ngoài của bạn, mặt bạn, cái gọi là nhân cách của bạn càng bị quấy rối. Bản ngã của bạn bị tan nát. Thế thì bạn không thể nói, "Tôi là cái này và tôi không là cái nọ." Bạn là cả hai: tội nhân và thánh nhân cả hai, đồng thời. Thế thì điều đó là khó; mọi thứ trở thành không thể quản lí được. Bạn thậm chí không thể quản lí để duy trì căn cước của bạn (bạn là ai). Căn cước cũ, hình ảnh, bị tan vỡ bây giờ vì các lực mâu thuẫn bên trong bạn được làm chùng lỏng ra.
Đó là lí do tại sao chúng ta sợ đi vào bên trong. Điều đó là nguy hiểm. Nhưng đáng thử, vì không có nguy hiểm không cái gì được đạt tới.
Nếu bạn đi vào trong không gian bên trong, bạn sẽ không chỉ đương đầu với sống. Bạn cũng sẽ đương đầu với chết, vì đó là đối lập cực của nó. Cũng như ghét đi cùng với yêu, chết và sống đi cùng nhau. Bạn nghĩ rằng bạn sống, nhưng bạn chưa bao giờ nghĩ rằng bạn cũng chết nữa. Bạn nghĩ rằng chết sẽ xảy ra cho bạn lúc nào đó trong tương lai, nhưng bạn sống bây giờ. Chết là cái gì đósẽ xảy ra cho bạn, như ngẫu nhiên, hay như cái gì từ bên ngoài.
Điều đó tuyệt đối sai. Chết sẽ không xảy ra cho bạn từ bên ngoài. Chết đang phát triển bên trong bạn; nó là một phần của bạn. Bạn không chỉ là sống; bạn cũng là chết nữa. Chết không phải là ngẫu nhiên; nó là trưởng thành. Bạn đang trưởng thành trong chết hệt như bạn đang trưởng thành trong sống. Chúng cả hai đều là các bộ phận của bạn.
Nếu bạn đi vào bên trong, sớm hay muộn bạn sẽ đương đầu với chết, điều bạn đã kìm nén hoàn toàn. Đây là thủ đoạn để kìm nén nó: rằng bạn bao giờ cũng nghĩ chết là ở đâu đó trong tương lai, rằng nó sẽ xảy ra cho bạn từ bên ngoài. Bạn liên tục nghĩ rằng bằng cách nào đó bạn có thể trốn được nó, bạn có thể lừa được nó, bạn có thể đi tới thoả thuận nào đó với nó.
Không thoả thuận nào sẽ giúp ích gì. Bạn không thể trốn khỏi nó được, vì bạn là nó; nó ở bên trong bạn. Nhưng bạn đã che giấu nó. Một cách vô thức, bạn đã kìm nén nó.
Chúng ta đã kìm nén hai thứ rất sâu: dục và chết. Đó là lí do tại sao chúng ta không bao giờ nói về dục hay chết. Nói về những điều này là không tốt. Nếu ai đó bắt đầu nói về chúng, đó là cách xử sự không tốt. Nếu ai đó bắt đầu nói về dục hay chết chúng ta muốn làm người đó im đi hay thay đổi chủ đề.
Tại sao chúng ta sợ dục và chết thế? Chúng ta sợ chúng vì chúng có quan hệ sâu sắc. Bạn được sinh ra từ dục và bạn sẽ chết đi qua dục. Sống và chết cả hai đều được định tâm quanh dục. Chúng ta sợ chết; đó là lí do tại sao chúng ta sợ dục. Và nếu bạn sợ cả chết và dục, về cănbản bạn cũng sợ sống, vì tất cả ba đều là một bên trong. Dục là năng lượng. Một cực là sống; cực kia là chết.
Chúng ta đã kìm nén dục và chết, cả hai. Nếu bạn đi vào bên trong, bạn sẽ gặp những người bạn này đang đợi bạn. Chúng có thể đã chờ đợi trong nhiều kiếp rồi. Và chúng sẽ liên tục chờ đợi chừng nào bạn chưa gặp chúng, đương đầu với chúng - và siêu việt trên chúng.
Đó là lí do tại sao con đường của sự tồn tại tâm linh đầy những nguy hiểm. Bạn sẽ gặp các bộ phận bị kìm nén riêng của bạn. Chết là một trong chúng. Và khi bạn gặp chết bên trong, bạn trở nên sợ tới mức bạn ngay lập tức muốn quay lại bề mặt.
Tại sao ít người thế quan tâm tới việc đi vào trong? Tại sao? Trong nhiều thế kỉ và thế kỉ họ đã được dạy đi vào bên trong; nó đã là giáo huấn cơ bản trên khắp thế giới để biết bản thân người ta. Thế thì sao ít người thế quan tâm tới việc đi vào bên trong? Lí do là thế này: vì một cách vô thức họ biết rằng nếu họ đi vào bên trong, mọi thứ sẽ bị đương đầu mà họ cảm thấy nguy hiểm. Ý tưởng vô thức này tạo ra rào chắn. Chúng ta liên tục nói về cuộc hành trình bên trong, chúng ta liên tục nói về linh hồn, về tâm linh, về mọi thứ, nhưng chúng ta đơn giản nói thôi. Chúng ta chưa bao giờ cố gắng đi vào bên trong, chúng ta chưa bao giờ đi vào cuộc hành trình thực. Chúng ta chỉ nói và nói và nói. Tôn giáo đã trở thành chỉ nói. Nó dã trở thành tuyệt đối chán, vì chúng ta đã nói về nó nhiều thế, trong nhiều thế kỉ thế. Nó có vẻ giống như điên vô cùng bây giờ.
Lí do tại sao ít người thế quan tâm tới việc đi vào bên trong là vì nếu bạn đi vào bên trong, bạn sẽ đương đầu với chết. Nhưng nếu bạn có thể đương đầu với chết mà không sợ, và không quay lại bề mặt, bạn sẽ trở thànhbất tử. Người đương đầu với chết là đã bất tử rồi. Vì con người ý thức bên trong bạn đương đầu với chết, chết trở thành đối thể.
Bạn tách rời khỏi bất kì cái gì bạn có thể nhận biết được. Tôi có thể thấy bạn bởi vì bạn tách rời khỏi tôi. Tôi có thể thấy ý nghĩ của tôi di chuyển trong tâm trí vì chúng tách rời khỏi tôi. Nếu tôi nhắm mắt lại tôi có thể thấy tim tôi đang đập vì nó tách rời khỏi tôi. Tôi có thể thấy mọi thứ ngoại trừ bản thân tôi. Tôi không thể thấy bản thân tôi vì tính chủ thể của tôi không thể bị thu lại thành tính đối thể. Tôi không thể làm ra một đối thể từ cái ta riêng của tôi. Thế thì ai sẽ thấy nó? Nếu ai đó nhìn thấy nó, ai đó đó đang nhìn nó không phải là tôi - ai đó đó đã trở thành đối thể.
Nếu bạn có thể đương đầu với chết, nếu bạn có thể nhìn chết từ bên trong, bạn đã siêu việt lên trên nó. Bây giờ chết không dành cho bạn. Và cả sống và chết có thể được đương đầu, cả hai lực này có thể được đương đầu. Ghét và yêu - mọi đối lập cực đều có thể được đương đầu bên trong. Khi bạn đương đầu với chúng, bạn đã siêu việt lên trên chúng. Trong chính việc đương đầu này chúng bị siêu việt lên. Bây giờ bạn là khác với chúng. Bạn là nhân chứng.
Đó là lí do tại sao tôi nói rằng nguy hiểm này là xứng đáng. Khi bạn đi tới điểm trong thiền mà bạn cảm thấy dường như bạn sắp chết - tim có thể dừng bất kì lúc nào - đừng sợ. Nhớ rằng đây là khoảnh khắc mà vì nó bạn đã từng vật lộn trong nhiều kiếp. Đừng bỏ lỡ nó! Đi vào trong nó đi! Sẵn sàng, cho dù bạn cảm thấy bạn sắp chết. Chết đi! Nói với chết, "Tôi sẵn sàng bây giờ." Buông xuôi theo nó.
Một khoảnh khắc... và bạn sẽ khác mãi mãi. Bạn trở thành bất tử. Hay, cái gì đó khác với cả hai, điều chúng ta gọi là sống và điều chúng ta gọi là chết. Cái gì đó buông xuôi chính là trung tâm - không chỉ bạn, mà toàn thể sự tồn tại.
Xem Phụ lục 6Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post