Read more
Thuật giả kim mới hướng bạn vào trong
Bài giảng về Thiền
Phụ lục 6. Tẩy
rửa và Thiền: Các bước trên đường
Về thiền chiều, kirtan, hát và
múa là một trong những cánh cửa bí mật, một trong những cánh cửa sâu nhất. Cách
tiếp cận là rất cơ bản.
Điều thứ nhất cần được hiểu là:
không coi tôn giáo là nghiêm chỉnh. Bạn có thể hát và múa trong nó; mặt dài là
không cần thiết. Chúng ta đã sống với mặt dài đủ lâu rồi. Nếu bạn thấy mặt già
của Thượng đế nó là buồn. Nó tạo ra chán.
Bây giờ - và không chỉ bây giờ,
nó bao giờ cũng là vậy, nhưng ngày nay thì nhiều hơn - bây giờ chúng ta cần Thượng
đế múa và cười. Tính nghiêm chỉnh đã giết chết tôn giáo. Người phi tôn giáo đã
không giết chết được tôn giáo. Người vô thần đã không phá huỷ được tôn giáo
-tính nghiêm chỉnh đã giết chết tôn giáo. Mặt nghiêm nghị của các tu sĩ và nhà
tiên tri.
Tính nghiêm chỉnh là bệnh tật.
Vì mặt nghiêm chỉnh của tôn giáo, chỉ người bệnh mới được hấp dẫn tới nó. Những
người còn trẻ, sống động, múa và cười đã cảm thấy rằng họ không dành cho tôn
giáo và tôn giáo không dành cho họ. Khi họ trở nên già, ốm bệnh - khi sự sống
đã khô héo đi, khi năng lượng của họ đã mờ xỉn đi, thế thì - khi chết đang tới
gần - họ sẽ đi tìm điều thiêng liêng.
Điều này đã chứng tỏ là tai hại.
Và bởi vì điều này, cả trái đất đã trở thành phi tôn giáo. Tôn giáo phải trẻ
trung, sống động. Nó phải có cơ sở khác mà tôi gọi là cơ sở lễ hội, mở hội,
thái độ sâu sắc hướng tới hạnh phúc.
Buổi thiền trưa ngụ ý mọi điều
này. Bạn phải múa trong tâm trạng cực lạc. Mọi sinh lực của bạn đều tuôn chảy,
cười, hát. Mở hội sự sống đi, đừng cố tranh đấu với nó. Và trong mở hội bạn sẽ
siêu việt lên, và bạn sẽ trở thành người thắng.
Trong thiền sáng, điều chúng ta
làm là tẩy rửa. Sau khi bạn đã trải qua tẩy rửa bạn cần múa, hát; bạn cần cái
gì đó để hát về nó. Tẩy rửa có tính phủ định; bạn chỉ làm thuần khiết bản thân
bạn. Khi bạn sẵn sàng, được làm thuần khiết, cảm thấy biết ơn sâu sắc. Hát và
múa, và hoàn toàn hội nhập bản thân bạn vào việc múa và việc hát. Khoảnh khắc
người múa đã biến mất và chỉ điệu múa còn lại, bạn đã đi vào. Khoảnh khắc người
hát đã biến mất và chỉ việc hát còn lại, bạn đã đi vào.
Quên người múa đi, trung tâm của
bản ngã. Trở thành điệu múa. Đó là thiền. Múa sâu sắc tới mức bạn quên hoàn
toàn rằng 'bạn' đang múa và bắt đầu cảm thấy rằng bạn là điệu múa. Phân chia
này phải biến mất. Thế thì nó trở thành thiền. Nếu phân chia có đó, thế thì nó
làbài luyện tập: tốt, mạnh khoẻ, nhưng nó không thể được nói là có tính tâm
linh. Nó chỉ là múa đơn giản. Múa là tốt trong bản thân nó. Khi nó diễn ra, nó
là tốt. Sau nó, bạn sẽ cảm thấy tươi tắn, trẻ trung. Nhưng nó chưa phải là thiền.
Người múa phải ra đi, chỉ điệu múa còn lại.
Vậy phải làm gì? Là toàn bộ
trong điệu múa, vì phân chia có thể tồn tại chỉ nếu bạn không toàn bộ trong nó.
Nếu bạn đang đứng ở bên và nhìn vào điệu múa riêng của bạn, phân chia sẽ còn lại
bạn là người múa và bạn đang múa. Thế thì việc múa chỉ là diễn, cái gì đó bạn
đang làm. Nó không phải là bản thể của bạn. Cho nên được tham gia một cách toàn
bộ đi; được hội nhập vào trong nó. Không đứng sang bên, không là người quan
sát. Tham gia vào!
Để điệu múa tuôn chảy theo cách
riêng của nó. Không ép buộc nó. Thay vì thế, đi theo nó: cho phép nó xảy ra. Nó
không phải là việc làm mà là việc xảy ra. Vẫn còn trong tâm trạng lễ hội. Bạn
không làm cái gì đó rất nghiêm chỉnh. Bạn chỉ đang chơi, chơi với sinh lực
riêng của bạn, chơi với sinh năng của bạn, cho phép nó di chuyển theo cách
riêng của nó. Cũng như gió thổi và sông chảy bạn chảy và chảy. Cảm thấy nó.
Và vui đùa. Bao giờ cũng nhớ từ
này 'vui đùa'. Với tôi, nó là rất cơ bản. Ở đất nước này chúng ta gọi sự sáng tạo
là leela của Thượng đế. Thượng đế đã không sáng tạo ra thế giới. Đó là trò chơi
của ngài.
Thế giới không phải là việc
sáng tạo mà tách rời khỏi điều thiêng liêng. Nó là điều thiêng liêng. Mọi thứ
chỉ là trò chơi. Cho nên cho phép điều thiêng liên bên trong bạn được chơi đùa.
Cho phép nó múa và hát và mở hội. Chỉ thế thì bạn mới có thể tiếp cận nó, chỉ
thế thì nó mới trở nên được hiển lộ cho bạn.
Đừng tiếp cận việc tìm kiếm bên
trong theo cách nghiêm chỉnh. Nó không có tác dụng đâu. Nó giống như trẻ con
chơi đùa. Nó không phải là làm việc; nó là chơi. Nó thậm chí không phải là trò
chơi, vì trò chơi có qui tắc, bạn phải tuân theo qui tắc. Khi bạn chơi, bạn chỉ
phải đi theo sinh lực riêng của bạn. Đi theo nó đi. Chảy cùng nó.
Quên bản thân bạn và để việc
múa và hát có đó, và bạn sẽ đạt tới cội nguồn rất sâu bên trong bạn. Nhiều hoa
mới sẽ tới cho cuộc sống của bạn, nhiều chiều mới sẽ mở ra. Chỉ cho phép sinh lực
của bạn di chuyển. Và bao giờ cũng nhớ, sinh lực của bạn là trí huệ hơn bạn. Một
khi bạn biết sinh lực của bạn và có thể cho phép nó dẫn bạn đi, bạn sẽ đi tới cảm
thấy trước đây bạn đã là kiểu người ngu nào - ngu xuẩn. Bạn đã cố dẫn lối cho
cuộc sống, bạn đã cố ép buộc cuộc sống, bạn đã cố kiểm soát năng lượng lớn hơn
bên trong tâm trí bạn, với các quan niệm nghèo nàn, các quan niệm tâm trí của bạn.
Bạn đã cố đặt cửa sổ quanh bầu trời.
Bạn chỉ là cái khung quanh cái
toàn thể. Đừng quá bị quan tâm tới nó. Quan tâm tới cội nguồn sự sống, lực,
năng lượng mà ở bên trong bạn. Qua việc hát và múa, tôi hi vọng rằng cái khung
này sẽ vỡ ra và bạn sẽ có khả năng ném nó đi để cho sinh lực của bạn sẽ được tự
do. Một khi được tự do, bạn sẽ có phẩm chất khác. Phẩm chất đó là thiêng liêng;
nó không là tính người.
Xem Phụ lục 7 - Quay về Mục lục
0 Đánh giá