NGHE OSHO LÀ THIỀN - Cách mạng duy nhất là không bị gắn vào tâm trí bạn

NGHE OSHO LÀ THIỀN - Cách mạng duy nhất là không bị gắn vào tâm trí bạn

Price:

Read more

Cách mạng duy nhất là không bị gắn vào tâm trí bạn

Tôi thỉnh thoảng có kể một chuyện cho bạn...
Một sannyasin đã từ bỏ thế giới... không phải sannyasin của tôi, những người hân hoan trong thế giới; đó là khác biệt lớn mà tôi đang tạo ra trong toàn thể truyền thống của tính chất sannyas. Sannyasin cũ đã từ bỏ thế giới và đồng thời nói rằng thế giới chỉ là mơ. Nếu nó chỉ là mơ, sao không tận hưởng? Vội gì mà thoát khỏi mơ? Mơ không thể làm hại bạn được.
Bạn đang trích dẫn kinh sách có nói rằng nó là mơ, nhưng bạn biết hoàn toàn rõ nó là thực tại. Bạn biết người đàn bà bạn đang từ bỏ và trốn đi bằng việc lên núi... Cả hai đều là thực tại. Bằng không, núi cũng là mơ – có lẽ kéo dài lâu hơn một chút, nhưng điều đó không tạo ra bất kì khác biệt nào trong định nghĩa của mơ. Mơ là cái thay đổi.
Bạn đang đi đâu? Sannyasin cũ trốn khỏi thế giới.
Tôi đang giới thiệu cho nhân loại một tính chất sannyas mới, một cách mới để hân hoan trong thế giới. Sao không hân hoan? Nó chỉ là mơ mà; nó thậm chí không thể gãi bạn được. Nó không thể làm hỏng bạn được – nó không tồn tại ngay chỗ đầu tiên, cho nên vội gì? Và bất kì chỗ nào bạn đi, bạn sẽ thấy khổ. Chúng có thể là khổ mới, nhưng điều đó thành vấn đề gì? Khổ cũ bao giờ cũng tốt hơn. Chúng đã thành quen thuộc rõ với bạn, bạn biết rất rõ chúng.
Chẳng hạn, chỉ người chồng cũ thôi – bạn biết anh ấy, và mọi cái vô nghĩa anh ấy sẽ làm. Vợ cũ... chồng biết rằng cô ấy sẽ chì chiết và chì chiết và chì chiết, và điều đó đã liên tục diễn ra trong nhiều năm rồi. Bây giờ đó chỉ là đĩa hát vỡ - ai quan tâm? Chồng và vợ không bao giờ có bất kì đối thoại nào. Chồng không nghe điều vợ nói, mà vợ cũng chẳng nghe điều chồng nói. Đối thoại tiếp diễn, và mọi người đều biết rằng không ai nghe bất kì ai. Tốt hơn cả là giữ vợ cũ, chồng cũ. Điều đó đơn giản hơn, ít phức tạp hơn. Với chồng mới bạn sẽ có khổ mới, với vợ mới bạn sẽ có vấn đề mới.
Sannyasin cũ, sannyasin truyền thống, đã trở nên bị khổ trong cuộc sống gia đình của mình tới mức anh ta từ bỏ thế giới. Nhưng điều đó không tạo ra khác biệt nào: bạn không thể từ bỏ được tâm trí bạn.
Bất kì chỗ nào bạn đi, tâm trí bạn đều ở bên trong bạn.
Cho nên anh ta đi sâu vào trong núi nhưng anh ta vẫn có cùng tâm trí. Anh ta là người rất bạo hành. Và chim bay qua người đó, ỉa bãi cứt to. Người đó nói, "Trời, ở đây cũng thế, cùng vấn đề! Cả đời mình đã khổ. Và mình cứ tưởng rằng mình đã từ bỏ thế giới, nhưng ngay cả những con chim ngu ngốc này cũng hành hạ người linh thiêng!"
Nhiều sự cố xảy ra tới mức chung cuộc anh ta nghĩ, "Bất kì chỗ nào mình đi đều có vấn đề. Tốt hơn cả là tự tử."
Thế rồi anh ta nhảy xuống sông, nhưng tình cờ, không may, anh ta biết bơi. Thế rồi anh ta bơi ra, tự rủa mình: "Sao mình học bơi ngay chỗ đầu tiên? Và giờ mọi quần áo của mình ướt nhoét!"
Thế rồi anh ta nghĩ tới nhặt củi khô ở phía bờ sông để làm dàn hoả thiêu. Người sống quanh đó tụ tập lại..."Có chuyện gì xảy ra vậy? Đầu tiên anh ta nhảy xuống sông, thế rồi bước ra, và giờ anh ta đốt lửa."
Họ hỏi, "Vấn đề gì vậy?"
Anh ta nói, "Tôi định nhảy vào lửa, vì trong sông tôi không thể tự tử thành công được."
Họ nói, "Xin ông, làm điều đó ở chỗ nào khác đi, vì thân thể cháy của ông sẽ bốc mùi khắp vùng xung quanh."
Anh ta nói, "Chuyện khó thế. Các vị không thể cho phép một người hoặc sống hoặc chết sao!"
Đêm đó anh ta mơ và cầu nguyện Thượng đế: "Đủ rồi nhé! Hoặc ngài lấy đi khổ của con... Con thậm chí sẵn sàng đổi vì con thấy mọi người mỉm cười, cười nói, tận hưởng. Con sẵn sàng đổi với bất kì người nào!"
Một giọng nói trong mơ của anh ta trút đầy toàn thể bầu trời, nói, "Mọi người hãy thu khổ của mình vào trong các túi và đem tới đền ở trung tâm thành phố." Thế là anh ta nghĩ, "Có lẽ lời cầu nguyện của mình đã được nghe!" Anh ta thu mọi khổ của mình... nhưng anh ta thấy rằng mọi người trong thành phố đều đi với những cái túi lớn hơn túi anh ta mang. Giờ anh ta trở nên sợ.
Anh ta cố tìm ai đó mang túi nhỏ hơn, nhưng anh ta không thể tìm được người nào - túi của anh ta dường như là nhỏ nhất.
Anh ta nói, "Trời, nếu mình phải đổi... Khổ cũ của mình ít nhất cũng đã quen thuộc với mình rồi. Khổ mới... Ai biết loại đàn bà nào mình sẽ có, liệu cô ấy có đánh chồng hay không, cô ấy bao nhiêu tuổi, liệu cô ấy sống hay chỉ chết..."
Anh ta trở nên lo nghĩ ghê lắm, nhưng không có cách khác. Anh ta đi tới đền. Mọi người đã tới đền, toàn với những túi lớn. Vài người thậm chí có hai túi. Và giọng nói lại cất lên, "Bây giờ để túi của các con bên cạnh từng cái cột đền, và ta sẽ cho các con dấu hiệu - các con có thể chọn túi của bất kì ai các con muốn."
Sannyasin già này nghĩ, "Đây là tình huống rất nguy hiểm!" Anh ta nhìn vào các túi; chúng dường như lớn thế! "Chỉ Thượng đế mới biết cái gì ở bên trong." Ít nhất cái túi nhỏ của anh ta... anh ta biết cái gì ở trong nó.
Anh ta giữ cho bản thân mình gần với cột để cho khi thời gian tráo đổi tới, anh ta có thể nhảy ngay lập tức và lấy cái túi riêng của mình. Nhưng anh ta rất ngạc nhiên rằng mọi người đều làm cùng việc đó! Không tráo đổi nào xảy ra, vì chẳng ai muốn những khổ không biết. Ngay cả người có hai túi cũng mang hai túi của họ về nhà.
Và khi anh ta về tới nhà, anh ta cám ơn Thượng đế, "Ngài thật từ bi và nhân từ với việc ngài đã cho phép con giữ lại khổ riêng của con."
Một loại tình bạn đã phát triển với khổ riêng của bạn. Đau đầu của ai đó khác... người ta không biết loại đau đầu nào. Mọi người bám lấy khổ của họ. Và bằng từ bỏ thế giới, chẳng cái gì được thu lấy - chỉ vài khổ thêm mà thôi.
Tôi không muốn bất kì người nào từ bỏ thế giới. Tôi muốn mọi người cách mạng hoá thế giới bằng việc cách mạng hoá bản thân người đó.
Và cuộc cách mạng duy nhất là không bị gắn vào tâm trí bạn. Bất kì cái gì nó nói, chỉ là nhân chứng. Không bị mắc vào trong lưới của nó. Đây là nghệ thuật đơn giản của việc hiện hữu mà không có khổ nào. Và một tâm thức không có khổ nào thì biết tới niềm vui lớn nhất mà cuộc sống đã giữ trong chính trung tâm của bản thể bạn. Nó bắt đầu tràn ngập bạn. Hương thơm của nó là không thể mô tả được; dịu ngọt của nó người ta chỉ có thể trải nghiệm mà không thể giải thích.
Khổ do tâm mới có. Không tâm khổ ở đâu?
Thực ra, bạn đang ôm giữ chúng - mọi đau đầu của bạn. Bạn đang bám vào chúng. Không có chúng, bạn sẽ làm gì?
Toàn thể nghệ thuật của việc cách mạng hoá tính cá nhân của bạn là rất đơn giản: không ôm giữ bất kì cái gì mà tâm trí mang tới cho bạn. Và nhớ rằng tâm trí thuyết phục bạn - "Cái này rất hay. Không có hại nào, mình có thể ôm giữ nó." Nhưng một khi bạn ôm giữ nó, bạn sẽ sớm trở nên nhận biết rằng chỉ tướng mạo là đẹp; bên trong nó là toàn thể địa ngục. Nhưng bây giờ bạn không thể bỏ được nó nữa, bạn đã trở nên quen với nó.
Tâm trí là người bán hàng lớn. Đó là lí do tại sao mọi người ở trong khổ nhiều thế. Tâm trí liên tục bảo bạn, "Giữ khổ này, nó hay thế. Tiếp tục tuần trăng mật. Đừng bỏ lỡ điểm này." Nhưng khi bạn tới khách sạn tuần trăng mật, mọi lãng mạn đã bị kết thúc rồi. Khi bạn nhìn kĩ người đàn bà, và cô ấy nhìn kĩ bạn, bạn biết: "Ôi Trời!" bạn đang mang mọi va li - "cưới thôi"... và đó là bắt đầu của mọi khổ.
Nhưng điều này không chỉ là về hôn nhân; điều này là về mọi thứ. Vấn đề về cơ bản là, khoảnh khắc bạn ôm giữ cái gì đó bạn không còn là nhân chứng. Bạn đã đánh mất tính quan sát của bạn, và điều đó mới là bản thể đích thực của bạn. Bạn trở nên bị đồng nhất với bất kì cái gì bạn ôm giữ.

Trích từ quyển “Quay vào trong” - Osho

0 Đánh giá

Ads Belove Post