Read more
Con người của tâm thức thanh tịnh không bao giờ quyết định
Đạo đức chỉ quan tâm tới hành động. Và tôi muốn nói với bạn, Thiền chẳng liên quan gì tới đạo đức. Nó là tính tôn giáo thuần khiết, nó là quan điểm cao hơn nhiều. Nó không quyết định cái gì là đúng và sai, nó đơn giản muốn tâm thức bạn có sự sáng tỏ để nhìn trong mọi tình huống. Vấn đề không bao giờ là về quyết định. Việc quyết định có nghĩa là hoài nghi đã nảy sinh. Việc quyết định nghĩa là bạn đang vẩn vơ; quyết định nghĩa là một nửa của bạn ở phía này và một nửa của bạn ở phía kia, và bạn bị rắc rối về đi đâu.
Con người của tâm thức thanh tịnh không bao giờ quyết định, người đó đơn giản hành động một cách tự phát. Không cái gì tốt với người đó và không cái gì xấu với người đó.
Điều tốt duy nhất là có ý thức và điều xấu duy nhất là vô ý thức. Hành động không được tính tới. Điều này phải được hiểu - thế thì lời của Huệ Năng sẽ là rất dễ. Ông ấy đang làm một phát biểu rất nền tảng.
Huệ Năng nói:
Thiện tri thức, pháp môn này nói tọa thiền vốn chẳng chấp tâm trí, cũng chẳng chấp tịnh, cũng chẳng phải là chẳng động. Nếu nói chấp tâm trí, tâm trí vốn là vọng, biết tâm trí như huyễn cho nên chẳng chấp. Nếu nói chấp tịnh, tự tính vốn tịnh, chỉ do vọng niệm che khuất chân như.
Vấn đề không phải là tìm ra trong ý nghĩ của bạn cái gì là đúng và cái gì là sai, trong hành động của bạn cái gì là đúng và cái gì là sai. Vấn đề là tìm ra tâm thức toàn bộ và mãnh liệt tới mức chỉ bất kì cái gì đúng còn lại, và bất kì cái gì sai đều bốc cháy. Bạn không phải quyết định.
Và khi hành động nảy sinh từ
thiền im lặng, nó có thanh tịnh và cái đẹp và hương thơm. Nó chẳng liên quan gì
tới đạo đức hay vô đạo đức. Những điều đó là những suy xét rất thấp của xã hội,
của đám đông tập thể. Thiền thuộc vào những đỉnh cao nhất của Himalayas, những
đỉnh cao nhất của tâm thức. Từ đó, cái nhìn là rõ ràng theo mọi hướng. Không cần
quyết định; bạn đơn giản thấy cái gì là đúng. Bạn thậm chí không nghĩ về nó, bạn
đơn giản hành động. Bạn không nghĩ về hậu quả.
Từ thanh tịnh này, chỉ hoa hồng
có thể nở ra. Từ thanh tịnh này, không có khả năng bất kì cái gì ác nảy sinh
trong bạn.
Mối quan tâm của Thiền là tính
tôn giáo thuần khiết - không phải là tôn giáo, nhớ lấy. Tôn giáo đã trở thành gần
như bị đồng nhất với quan niệm đạo đức, với những lời răn. Nhưng thời gian liên
tục thay đổi; mọi khoảnh khắc, mọi thứ đều chuyển động. Bạn không thể quyết định
được cái gì là đúng mãi mãi, bạn chỉ có thể tùy thuộc vào sự sáng tỏ của bạn.
Cái là đúng hôm nay có thể là sai ngày mai. Lời răn thuộc vào chính lớp đạo đức
thấp nhất.
Tôi nhớ, khi Thượng đế làm ra
thế giới và ngài đi quanh để thuyết phục về các lời răn, ngài đã hỏi người
Babylon, người Ai Cập, và mọi người hỏi, "Trước hết nói cho chúng tôi, chỉ
như hàng mẫu thôi, lời răn của ngài là gì? Nói cho chúng tôi một lời răn."
Và Thượng đế nghĩ lời răn tốt
nhất mà không có biện luận nào sẽ là "Ông phải không ngoại tình."
Người Ai Cập nói, "Thế thì
chúng tôi sẽ làm gì? Giữ lời răn lại cho ngài đi; chúng tôi sẽ tìm cách riêng của
chúng tôi để quyết định làm cái gì và không làm cái gì. Ngài đã làm đủ những điều
ngài đã làm cho chúng tôi, giờ cứ mặc chúng tôi."
Và ngay trên đường ngài đã gặp
Moses. Là người Do Thái, bạn có thể hiểu, cách tiếp cận của Moses là khác toàn
bộ. Khi Thượng đế hỏi, "Ông có muốn được lời răn không?" mọi người
khác đã hỏi, "Lời răn là gì?" Chỉ mỗi Moses hỏi, "Bao
nhiêu?"
Thượng đế nói, "Nó tuyệt đối
cho không đấy, ông không phải trả cái gì cả."
Moses nói, "Trong trường hợp
đó, tôi sẽ lấy mười."
Và với mười lời răn đó người Do
Thái đang mang một tải trọng như núi trên tim họ. Mọi thứ trở thành sai, mọi thứ
đều làm cho bạn cảm thấy mặc cảm.
Và điều này không chỉ đúng về
người Do Thái - mọi tôn giáo đều đã dùng chiến lược này để khai thác con người
bằng việc làm cho con người cảm thấy mặc cảm. Điều đầu tiên để làm con người
thành nô lệ là làm cho người đó cảm thấy mặc cảm, rằng bất kì cái gì người đó
làm đều sai. Thế thì người đó mất dũng khí của mình. Thế thì người đó không còn
đủ mạnh để chống lại sự nô lệ đang tới.
Cái gọi là đạo đức và vô đạo đức
của bạn toàn là những phương cách của những kẻ ăn bám (parasites), tu sĩ
(priests), chính khách (politicians).... Chữ 'p' này là kì lạ - toàn lợn! Và bạn
sẽ bị choáng mà biết rằng lợn là một trong những hóa thân Hindu của Thượng đế.
Avirbhava không có đây; cô ấy đang đi tìm các thần cổ khác ở Viễn Đông; bằng
không, cô ấy chắc đã thích rồi. Cô ấy đã có lợn rồi, nhưng cô ấy không biết rằng
nó là hóa thân Hindu.
Những tu sĩ này đã làm cho con
người tuyệt đối không suy nghĩ. Họ đã áp đặt chỉ một điều, mặc cảm và niềm tin.
Nó là chiếc kiếm hai lưỡi: phía này nó làm cho bạn mặc cảm, và phía kia nó làm
cho bạn tin - vì làm sao bạn sẽ gạt bỏ được mặc cảm của bạn? Tu sĩ có đó để
giúp bạn. Ông ta đã tới, theo cách riêng của ông ta, người trung gian giữa bạn
và Thượng đế.
Mới vài tháng trước Giáo hoàng
Polack đã mang một tội mới vào thế giới; nó chưa bao giờ tồn tại trước đây. Tội
mới này, ông ấy đã tuyên bố, là thú tội trực tiếp với Thượng đế. Bạn phải thú tội
qua kênh đúng, qua tu sĩ Cơ đốc giáo, vì nếu bạn bắt đầu làm cú gọi điện trực
tiếp tới Thượng đế, thì mục đích của tu sĩ là gì và mục đích của giáo hoàng là
gì? Mục đích của họ là đứng giữa bạn và Thượng đế. Và vấn đề là, không có Thượng
đế; đó là bịa đặt của họ. Cho nên một cách tự nhiên họ phải đứng ở giữa để che
giấu hư cấu này. Nếu họ loại bỏ bản thân họ... nếu bạn loại bỏ mọi tu sĩ, mọi
thượng đế sẽ biến mất. Họ đã được con người tạo ra.
Kinh Thánh nói Thượng đế tạo ra
con người theo hình ảnh riêng của ngài. Điều đó là tuyệt đối vô nghĩa. Ngược lại,
có thể nói là con người đã tạo ra mọi thượng đế theo tưởng tượng riêng của
mình. Chỉ hư cấu. Và từ những thượng đế đó giáng xuống paigambaras, nhà tiên
tri, tirthankaras, avataras, đấng cứu thế, Christs. Hư cấu đơn giản về Thượng đế
có tính sinh sôi tới mức nó tạo ra cả nghìn lẻ một hư cấu, và con người bị bao
quanh bởi thế giới hư cấu trong đó, chỉ những quyền lợi được đầu tư là được lợi.
Toàn thể nhân loại bị nghiền nát, bị hi sinh cho các ý
tưởng không tồn tại chút nào.
Thiền chẳng liên quan gì tới bất
kì tôn thờ nào, bất kì Thượng đế nào, bất kì tôn giáo nào. Nó chẳng liên quan
gì với bất kì đạo đức nào. Nó là hiện tượng rất hiếm hoi.
Trích từ quyển “Quay vào trong” - Osho
0 Đánh giá