Read more
Tâm trí rất khó
biết cái gì là thực và cái gì chỉ là tưởng tượng
Tâm trí không là gì ngoài nhiều
mảnh gắn vào, nhiều ý nghĩ, nhiều sự đồng nhất, và vô trí cắt đi tất cả những
cái này và làm ra không gian im lặng trong bạn. Qua vô trí, bạn đi tới biết đặc
tính của thực tại. Tâm trí giữ bạn mơ, tưởng tượng, quán tưởng. Nó không bao giờ
cho phép bạn thấy thực tại như nó vậy. Bạn gần như bao giờ cũng áp đặt ý tưởng
của bạn lên thực tại. Và tâm trí bạn có đủ năng lực: nếu bạn cho nó sức mạnh,
nó có thể tạo ra ngay cả những thứ không thực, dường như chúng là thực.
Nơi tôi đã sống, trong làng,
bên cạnh nhà tôi có một phố nhỏ, rất hẹp chẳng đi đâu cả ngoại trừ đi tới nhà một
tu sĩ brahmin, cũng là một thầy giáo. Ở giữa phố, ngay bên cạnh nhà tôi, có một
cây sầu đông khổng lồ.
Cây sầu đông này được y học Ấn
Độ coi là có hiệu quả thanh lọc không khí, bầu khí quyỂn. Lá của nó được coi là
chữa cho nhiều bệnh, và hễ gió thoảng qua nó là lại được thanh tịnh hơn. Mọi
nhà cổ thường có cây sầu đông quanh nhà. Nhưng chỉ có một nguy hiểm: ma sống
trên cây sầu đông.
Và đây là một cây rất cổ đại.
Khi chúng tôi mua ngôi nhà đó, vấn đề duy nhất là ở chỗ nó đã được rao bán
trong nhiều ngày mà không ai sẵn sàng mua nó vì cây sầu đông cổ này. Và dấu hiệu
về ma là rõ ràng.
Ở Ấn Độ, nếu ai đó bị đau ốm
hay bị ma ám, người đó được mang tới cây sầu đông. Mật chú nào đó, nghi lễ Veda
nào đó được thực hiện, và một cái đinh lớn được đóng vào cây này với ý tưởng rằng
ma bây giờ được gắn vào cây này và ma không thể rời khỏi cây được. Và trên cây
này có nhiều đinh lớn thế - ai sẽ mua nhà này?
Tôi bảo bố tôi, "Bố đừng
lo, bố cứ mua nó đi. Khi có liên quan tới ma, con sẽ xử lí chúng."
Bố tôi nói, "Con nói gì?
Nó là cây cổ đại và mọi người đều ngăn cản: Đừng mua nó. Thậm chí nó có được
cho không cũng đừng lấy."
Nhưng chúng tôi có nhu cầu về
nhà ở. Chung cuộc tôi đã thuyết phục được bố tôi, "Bố đừng lo. Chúng ta sẽ
chặt cây sầu đông đi, và khi chúng ta chặt cây sầu đông và ném nó xuống sông, tất
cả ma sẽ đi cùng cây này. Chúng bị đóng đinh rồi, chúng không được tự do."
Ông ấy nói, "Điều đó đúng,
chúng đã bị đóng đinh."
Vì điều đó, cây sầu đông đã là
niềm vui thế cho tôi. Tu sĩ brahmin, người cũng là thầy giáo ở trường trung học,
cũng là thầy giáo của tôi. Ông ấy nói rất nhiều về bạo dạn và thế này thế nọ.
Và trong đêm khi ông ấy về nhà, vì ông ấy thường dạy kèm riêng, ông ấy sẽ chạy,
nói, "Hare Krishna, Hare Rama! Hare Krishna, Hare Rama!" Và ông ấy sẽ
chạy, vì đó là ngõ cụt – nhà ông ấy.
Một hôm tôi hỏi ông ấy,
"Thầy là người bạo dạn thế. Em không thấy thầy làm 'Hare Rama, Hare
Krishna' này ở bất kì đâu ngoại trừ gần cây sầu đông."
Ông ấy nói, "Cây sầu đông
đó là nguy hiểm."
Một trong những học sinh bạn
tôi thường đi tới nhà ông ấy buổi tối để học, và cậu ta rất sợ. Thầy giáo của cậu
ta, bố cậu ta cũng sợ - nhưng đó là lối tắt; bằng không họ phải đi gần một dặm
đường thì họ mới về tới đó – cho nên cậu ta thường mang theo đèn.
Tôi bảo cậu ta, "Bạn ngu
thế. Trong bóng tối bạn có thể trốn được, nhưng nếu bạn mang đèn, bạn đang khai
bản thân bạn ra. Ma không thể nhìn thấy được trong bóng tối, nhưng trong ánh
sáng của đèn..."
Cậu ta nói, "Bạn dường như
đúng." Cậu ta đi hỏi thầy giáo.
Thầy giáo nói, "Không, đừng
lo. Nhưng bạn kia cũng có lí. Nếu em thấy ma nào đó trong bóng tối, em có thể
chạy thoát, theo cách này cách nọ. Nhưng nếu em có đèn, ma sẽ đi thẳng tới em."
Nhưng nó nói, "Không có
đèn em không thể đi vào phố này được."
Thế là thầy giáo nói, "Đừng
lo nghĩ."
Cậu bé nói, "Thầy đang hỏi
về bị lo nghĩ sao? – Em sợ thế em không thể về nhà bây giờ được." Tôi đã
làm cho cậu ta sợ với bao nhiêu là chuyện về ma của cây sầu đông – rằng chúng
nhảy lên mọi người, rằng đó không phải là một con ma mà gần như là một toán ma,
cả một bầy ma – tới mức cậu ta yêu cầu thầy giáo, "Xin thầy đi cùng em, ít
nhất tới đường cái."
Thầy nói, "Thầy có thể làm
điều đó một ngày, nhưng không mọi ngày."
Tôi ngồi trên cây với một cái
thùng cũ trước đây dùng để đựng dầu. Thầy giáo tới với vẻ bạo dạn lớn, để biểu
lộ cho đệ tử của ông ấy rằng không có vội vàng gì. Nhưng thế rồi tôi đập vào
cái thùng và ném nó chụp vào đầu thầy giáo... và có nhiều hỗn loạn thế! Ông ấy
ngã nhào, học trò ngã nhào, toàn thể hàng xóm tụ tập lại, "Có chuyện gì vậy?"
Tôi cũng trèo xuống để hỏi,
"Có chuyện gì vậy?"
Thầy giáo nhìn tôi và nói,
"Cứu tôi với!"
Thế là tôi nói, "Có chuyện
gì nào? Em vừa mới đi ngủ và em nghe thấy tiếng ồn này. Nhưng điều đó cũng đã xảy
ra trước rồi. Tốt hơn cả là thầy nên đi đường dài. Con đường này là nguy hiểm."
Ngay cả thầy giáo cũng run bắn,
vã mồ hôi... "Hare Krishna, Hare Rama," vì ai biết được?... thầy cũng
phải quay lại.
Cậu bé về nhà và thầy giáo nói,
"Tôi nên làm gì bây giờ?"
Tôi nói, "Thầy phải đi qua
chỗ nguy hiểm này. Em không thể giúp được; bất kì cái gì cũng đều có thể. Đó
không chỉ là một con ma. Nếu đó là một con ma, em có thể đã thuyết phục được nó
đừng làm phiền thầy, nhưng có gần như cả một bầy ma."
Ông ấy nói, "Thế thì tốt
hơn cả là tôi đi theo đường kia."
Tôi nói, "Thầy đi đường
kia đi, nhưng đừng bao giờ nói về bạo dạn của thầy và mọi thứ mà thầy dạy ở trường."
Rất khó tìm được thợ chặt cây
này. Bố tôi muốn loại bỏ nó, vì nó là rắc rối không cần thiết cho mọi hàng xóm.
Và ai mà biết được? – điều đó có thể đúng chứ.
Thế là tôi kéo một ông già người
Mô ha mét giáo tới, ông này nói, "Tôi không tin vào ma." Ông ấy là một
người Mô ha mét giáo rất già. Tôi doạ ông ấy nhiều nhất có thể được.
Tôi nói, "Đừng nhận rủi ro
này. Ông đủ già rồi, và đó lại gần như là một bầy ma."
Ông ấy nói, "Đừng lo
nghĩ."
Tôi càng doạ ông ấy... Và toàn
thể kế hoạch của tôi là ở chỗ ông ấy sẽ nhận việc đó như một thách thức, bằng
không chẳng ai sẵn sàng. Tôi đã đi tới nhiều người chặt cây. Tất cả họ đều nói,
"Cây đó chúng tôi không thể chạm vào được đâu."
Cho nên đây là phương cách cuối
cùng của tôi – rằng tôi bắt đầu nói về ma, không về cây hay chặt cây.
Đích thân ông ấy đề nghị chuyện
đó, "Nếu cháu muốn, ông có thể chặt cây đó."
Tôi nói, "Không, cháu sẽ
không nói rằng ông làm điều đó. Ông già rồi và ma lại có nhiều, và ông sẽ một
mình. Mặc dầu cháu sẽ giúp ông nhiều nhất có thể được, nhưng cháu nhỏ thế."
Ông ấy trở nên ngày càng bị
thách thức hơn. Ông ấy mang rìu và bảo tôi, "Đi cùng ông. Ông sẽ chặt cây
đó với mạo hiểm đời ông." Mọi người trong khu lân cận đều ngăn cản ông ấy,
ngăn cản về mặt vật lí - "Đừng chạm tới cây đó!"
Và tôi hỏi mọi người, "Có
ai đã thấy ma chưa?" Không ai đã bao giờ thấy bất kì ma nào, ngoại trừ thầy
giáo kia. Và đó không phải là ma, đó là cái thùng đựng dầu. Và ông ấy nghi ngờ
tôi, vì đây đó ông ấy đã nói với mọi người, "Tôi ngờ rằng ma không thể
mang thùng đựng dầu được."
Nhưng ông ấy ương ngạnh thế:
ông ấy đã chặt cây này. Không có ma hay bất kì cái gì, nhưng ông ấy trở nên sợ
hãi bên trong thế về điều ông ấy đã làm chỉ vì thách thức... người ta chẳng bao
giờ biết cả.
Ngày cây này bị chặt, ông ấy bị
ốm. Tôi tới thăm ông ấy. Ông ấy nói, "Cháu đúng. Giờ ông một mình trong
nhà và những con ma kia hành hạ ông."
Tôi nói, "Ma nào?"
"Những con ma có trên cây
sầu đông ấy; tất cả chúng tới ông."
Tôi nói, "Ông có thể chỉ
cho cháu xem không?"
Ông ấy nói, "Điều đó là rắc
rối. Nếu bất kì ai khác ở đây, chúng biến mất hoàn toàn. Và khi ông một mình,
chúng hành hạ ông theo cách mà cháu sẽ không tin – ai đó đang ngồi trên ngực
ông, ai đó đang giật tóc ông, và nỗi sợ là tới mức ông thậm chí không thể la
lên được."
Cụ già đó chết, và đã không có
ma hay bất kì cái gì. Tôi đã trèo lên trèo xuống cây sầu đông đó cả nghìn lần
trong việc tìm ma – tôi chưa bao giờ thấy bất kì cái gì. Nhưng con người đã tạo
ra nỗi sợ hãi.
Tâm trí bạn rất có tính bịa đặt. Một khi nó tạo ra cái gì đó, nó bắt đầu tin vào thực tại của cái đó. Và bằng tâm trí rất khó biết cái gì là thực và cái gì chỉ là tưởng tượng của bạn.
Chỉ trong trạng thái vô trí thì mọi thực tại do tâm trí tạo ra mới biến mất, mọi ma biến mất. Một thực tại thanh tịnh, tuyệt đối im lặng nảy sinh trong cái nhìn của bạn.
Trích từ quyển “Quay vào trong” - Osho
0 Đánh giá