Read more
Thiền: Thú vị,
Sức sống, Phấn khởi và Sinh động - Osho
Bài nói về Thiền
Câu hỏi 1
Osho ơi,
Bác tôi, nhà bác học Satyavrata
Siddhantalankar, đã tám mươi hai tuổi rồi, là một người thán phục lớn về thầy.
Ông ấy đã tới và ở lại trong hai tuần một mạch qua hai cơ hội bí mật ở công
viên Koregaon chỉ để nghe những bài nói của thầy. Nhà bác học Satyavrata là một
học giả tiếng Phạn Hindu nổi tiếng và đã là tác giả của trên bẩy mươi nhăm cuốn
sách về các chủ đề chạy từ Upanishad tới liệu pháp vi lượng đồng cân. Ông ấy
cũng là phó hiệu trưởng của đại học Gurukul Kangri tiếng Phạn Hindu tại
Haridwar và là thành viên quốc hội của vùng Rajya Sabha được chỉ định trong
tròn hai nhiệm kì. Ngày nay ông ấy có lẽ là người lãnh đạo nổi tiếng và được
kính trọng nhất ở Arya Samaj.
Ông ấy bảo tôi rằng ông ấy không biết liệu
có bất kì cái gì như là việc tự nhận ra không, nhưng nếu có bất kì người nào đã
nhận ra thế thì ông ấy cảm thấy
rằng thầy là người duy nhất đã nhận ra - vượt
xa bên ngoài J. Krishnamurti và swami Vivekananda.
Tuy nhiên, ông ấy không thể ca ngợi thầy một
cách công khai vì người ở Arya Samaj chắc sẽ nổi giận và sửng sốt. Ông ấy thích
chế độ ăn chay của thầy, nhưng cảm thấy rằng cách diễn đạt về yêu xảy ra công
khai và tự phát thế giữa các sannyasin của thầy chẳng khác gì ăn thịt của những
người không ăn chay.
Tại sao vậy, Osho ơi, thầy có nhiều người
ngưỡng mộ bí mật thế? Ít nhất tôi có đủ dũng cảm để là người ngưỡng mộ công
khai với thầy, cho dù thầy chọn gọi tôi là kẻ hèn. Thầy cũng nói rằng thầy sẽ
không khai tâm cho tôi vào tính chất sannyas cho dù tôi đề nghị về điều đó. Thầy
cũng nói rằng đây là thoả thuận và thầy sẽ không phá vỡ nó.
Ajai Krishna Lakhanpal,
Bác học Satyavrata là nổi tiếng
với tôi, nhưng học giả bao giờ cũng hèn. Ông ấy là học giả lớn - không có hoài
nghi gì về điều đó. Thực ra, đọc các bình luận của ông ấy về Upanishads tôi ngạc
nhiên - ngạc nhiên bởi lẽ đơn giản rằng một người chưa chứng ngộ có thể có những
hiểu thấu hay thế về những điều ở bên ngoài trí năng. Ông ấy đã từng dò dẫm
theo hướng đúng, nhưng bởi vì việc thiếu dũng cảm của ông ấy, ông ấy đã không
có khả năng lấy cú nhảy, cú nhảy lượng tử vào trong cái không biết.
Học giả sống trong tâm trí, và
tâm trí bao giờ cũng là kẻ hèn. Nó bám lấy quá khứ, bám lấy cái quen thuộc, cái
đã biết. Tâm trí bao gồm quá khứ, cái quen thuộc và cái đã biết. Tâm trí không
có kinh nghiệm về hiện tại và không mở hướng tới tương lai; nó hoàn toàn bị
đóng. Tâm trí giống như hạt mầm, bị bao bọc kín, không có cửa ra vào và không
có cửa sổ nào. Nó sợ cái không biết vô cùng. Với cái đã biết nó rất điêu luyện,
khéo léo. Với cái đã biết nó có thể liên tục tin rằng 'Mình rất cao siêu.' Với
cái không biết nó đơn giản trở thành hoàn toàn dốt nát. Khoảnh khắc nó đương đầu
với cái không biết, nỗi sợ lớn nảy sinh trong tâm trí; thế thì lần nữa mọi tri
thức chuyên gia của bạn là không liên quan.
Đó là lí do tại sao ông ấy đã tới
trên chuyến đi bí mật tới Poona. Ông ấy thậm chí không tới các bài nói một cách
công khai; ông ấy cố gắng che giấu bản thân ông ấy. Nhưng đó là cách thức của
tâm trí.
Trái tim có dũng cảm - trái tim
có thể rơi vào trong yêu; tâm trí không thể rơi vào trong yêu được. Và ở cùng
tôi, ngay cả để hiểu tôi, là chuyện tình. Không phải là trí năng của bạn là được
cần để hiểu, đó là thông minh của bạn tạo ra việc hiểu. Và nhớ sự khác biệt giữa
trí năng và thông minh - nó là bao la, nó là không bắc cầu qua được.
Trí năng đơn giản có nghĩa là hệ
thống trí nhớ, trí năng nghĩa là hệ thống ghi nhớ thông tin. Thông minh là cách
mạng thường xuyên, việc biến đổi. Trí năng bao gồm thông tin, thông minh bao gồm
biến đổi, biến đổi từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc. Từng khoảnh khắc người ta
phải chết đi quá khứ và người ta phải được sinh ra mới mẻ. Thông minh có sự
tươi tắn của giọt sương sớm trong ánh mặt trời đang lên - giọt sương trên lá
sen, lấp lánh tươi tắn thế, hồn nhiên thế, sẵn sàng bay hơi. Khi mặt trời lên
chúng sẽ bay hơi và biến mất; chúng sẽ không để lại ngay cả một dấu vết đằng
sau. Thông minh bao giờ cũng sẵn sàng chết đi quá khứ vì đó là cách duy nhất để
sống trong hiện tại. Không có cách khác; không bao giờ có, sẽ không bao giờ có.
Và đó là vấn đề với học giả.
Ông ấy chắc chắn là một học giả
nổi tiếng. Tôi yêu thích sách của ông ấy, đặc biệt về Upanishads, thích vô
cùng. Đó là hiện tượng kì diệu rằng ông ấy đã có khả năng viết ra những chuyên
luận hay thế. Và hiểu thấu của ông ấy chỉ là về trí năng! Ông ấy thậm chí không
có khả năng tin rằng có cái gì đó như tự nhận ra, và Upanishads đã được sinh ra
từ việc tự nhận ra.
Nếu như ông ấy mà đủ trung thực,
ông ấy thậm chí chắc đã không thử viết về Upanishads. Nhưng các học giả đều
không trung thực, họ tinh ranh. Họ không là những người chân thành và đích thực,
toàn thể ham muốn của họ là để được nổi tiếng và kính trọng. Họ viết không phải
bởi vì họ đã đi tới biết cái gì đó, họ viết bởi vì điều đó đem tới việc đáp ứng
bản ngã. Nhưng bạn có thể thấy sự ngu xuẩn của họ theo nhiều cách. Tôi chưa bao
giờ bắt gặp một học giả mà đồng thời không là ngu xuẩn; cả hai điều này đi vào
trong đồng bộ sâu.
Một quí ông, với ham muốn có được
một con vẹt có thể nói ít nhất hai thứ tiếng, đã đi tìm trong nhiều tháng. Ông ấy
tìm con vẹt này cho chính người vợ rất học giả của mình, ông ấy muốn tặng bà ấy
con vẹt này như món quà. Vợ ông ấy là một nhà ngôn ngữ lớn, do đó ông ấy đã đi
tìm con vẹt biết ít nhất hai thứ tiếng. Vợ ông ấy biết nhiều thứ tiếng và cô ấy
thông thạo với các thứ tiếng - cô ấy nói sõi tương đương trong mọi ngôn ngữ - tới
mức khó mà tìm ra được tiếng nào là tiếng mẹ đẻ của cô ấy.
Một hôm người chủ của cửa hàng
bán thú cưng địa phương gọi điện cho ông ấy và nói rằng ông ta vừa mới có con vẹt
như vậy. Khi tới cửa hàng thú cưng, người chủ thông báo cho khách hàng tương
lai rằng con vẹt này nó không chỉ hai thứ tiếng mà năm thứ tiếng.
Ông ấy vui mừng, vui mừng tràn
ngập, tới mức ông ấy nói, 'Ông cứ gửi cả lồng và vẹt tới nhà tôi. Vợ tôi sẽ có
đó để nhận nó.'
Khi người mua về tới nhà lúc
sáu giờ tối ông ấy hỏi vợ, 'Có gì cho bữa tối?'
'Anh hỏi sao?' cô ấy đáp. 'Anh
gửi nó về nhà chiều nay đấy thôi.'
'Em ngụ ý nói với anh, em yêu,
rằng em đã nấu con vẹt mà anh gửi về nhà rồi sao? Con vẹt mà anh đã đi tìm cho
em lâu thế rồi? Và em có biết rằng con vẹt này có thể nói không chỉ hai thứ tiếng
mà năm thứ tiếng không?'
'Nhưng thế thì,' vợ ông ấy hỏi,
'sao nó không lên tiếng?'
Học giả không bao giờ được biết
là thông minh; họ biết nhiều thứ nhưng ngu vô cùng đồng thời. Học thức là cách
che đậy dốt nát của bạn - nó không xua đi dốt nát, nó chỉ che đậy dốt nát. Và bằng
việc che đậy nó bạn có thể lừa được thế giới, nhưng bạn không thể lừa được bản
thân bạn.
Bác học Satyavrata đã tới gặp
tôi mười hay hai mươi năm trước, và tôi có thể thấy ông ấy đang trong khổ vì điều
đó không thể lừa được bản thân bạn: bạn biết rằng mọi điều bạn biết đều là vay
mượn, và cái vay mượn không thể đáp ứng cho bạn được.
Moe: 'Chào! Nhân tiện tới thăm
cậu và gặp cậu về chiếc ô cậu đã mượn.'
Joe: 'Rất tiếc, nhưng tớ lại
cho bạn của tới mượn rồi. Cậu cần nó à?'
Moe: 'Không, nhưng anh bạn mà tớ
mượn nó nói người chủ muốn lấy lại nó.'
Học giả liên tục sống cái gì đó
đã được trao cho từ thế hệ này sang thế hệ khác trong hàng nghìn năm, và với họ
nó càng cổ càng tốt. Cái cổ được kính trọng bởi học giả, và với cái cổ đó họ trở
thành cổ. Với mọi thứ rác rưởi cổ đại tích luỹ trong đầu họ trở thành chỉ là
rác rưởi và không gì khác.
Nhưng làm sao bạn có thể lừa được
bản thân bạn? Sâu bên dưới bạn biết mọi lúc rằng bạn đã bỏ lỡ việc biết, rằng
ánh sáng đã không bừng lên bạn, rằng bản thể bên trong của bạn là tuyệt đối tối.
Và khi chết bắt đầu tới gần hơn, người thông thái trở nên ngày càng run rẩy
hơn.
Khi bác học Satyavrata tới tôi,
tôi có thể thấy sự run rẩy đó. Ông ấy đã cố che giấu nó, ông ấy đã cố giả vờ rằng
ông ấy không lo nghĩ chút nào về chứng ngộ, nhưng toàn thể mối quan tâm của ông
ấy đã là làm sao trở nên đầy ánh sáng bên trong. Tri thức đã không giúp đỡ,
nhưng tri thức đã giúp theo một cách: ông ấy đã trở thành phó hiệu trưởng của đại
học; ông ấy đã được chỉ định vào nghị viện bởi ông chủ tịch, Ts T.
Radhakrishnan - lại một học giả ngu xuẩn cùng loại khác; ông ấy đã viết bẩy
mươi nhăm cuốn sách hay, và, như bạn nói, ông ấy chắc chắn là người lãnh đạo
đáng kính nhất trong Arya Samaj.
Arya Samaj được thành lập bởi một
con vẹt khác, Swami Dayananda. Ông ấy còn tệ hơn Swami Vivekananda nhiều và chắc
chắn không tới đâu gần được J. Krishnamurti. Ông ấy chỉ là một học giả, nhà
ngôn ngữ, rất tinh ranh với việc chẻ sợi tóc, rất hiệu quả khi chơi với lời. Và
toàn thể Arya Samaj vẫn đang mang cái vô nghĩa của ông ấy. Khi bản thân người
sáng lập là không chứng ngộ thì gần như không thể nào tìm ra được chứng ngộ qua
cái gọi là trí huệ của ông ấy, điều không phải là trí huệ chút nào mà chỉ là
tri thức, tri thức thuần tuý. Ông ấy đã tạo ra nhiều học giả, nhưng ông ấy
không thể tạo ra được một người chứng ngộ, một người có tầm cỡ của Phật Gautam,
Jesus Christ, Lão Tử hay Zarathustra. Nhưng nhiều học giả đã đi theo dấu chân của
Dayananda.
Satyavrata chắc chắn là một
trong những người lãnh đạo đáng kính nhất ở Arya Samaj, cho nên đây là hai lí
do tại sao ông ấy không thể công khai tới đây...
Ông ấy đã gửi một thông điệp tới
tôi rằng ông ấy muốn gặp tôi ở chỗ riêng tư. Tại sao? - vì ông ấy muốn biết cái
gì đó về thiền. Nhưng điều đó không phải là cái gì đó rất riêng tư; bạn có thể
hỏi nó trước người khác. Nhưng một học giả lớn, một người lãnh đạo được kính trọng
của hệ thống tôn giáo đang sợ rằng nếu đồng nghiệp, bạn bè của ông ấy đi tới biết
rằng ông ấy đã từng hỏi tôi thiền là gì hay cách thiền, thế thì mọi kính trọng
của ông ấy sẽ tiêu tan.
Thực ra, được kết hợp với tôi
là mạo hiểm, rất mạo hiểm, nguy hiểm. Tôi khét tiếng rồi! Ở cùng tôi người ta
phải ít nhất cũng có năng lực thành khét tiếng. Tôi không quan tâm chút nào tới
sự kính trọng - tôi không là người lãnh đạo, tôi không thuộc vào bất kì hệ thống
nào, bất kì tín điều nào, bất kì giáo điều nào - tôi đơn giản nói điều tôi đã
biết. Dù kinh sách của bạn có hỗ trợ cho nó hay không, là ở bên ngoài vấn đề
này: nếu họ đồng ý với tôi, điều đó là tốt cho họ, nếu họ không đồng ý với tôi
thế thì đó là điều không may cho họ. Nhưng tôi không quan tâm chút nào vào việc
được hỗ trợ bởi truyền thống, bởi kinh sách, bởi những người lãnh đạo tôn giáo,
bởi những người lãnh đạo chính trị, tôi đứng trên mảnh đất riêng của tôi. Và
tôi đã biết mặt nguyên thuỷ của tôi, cho nên tôi không bận tâm về ý kiến công
chúng.
Đó là vấn đề của ông ấy: thứ nhất,
ông ấy là học giả lớn. Làm sao hỏi câu hỏi được? - vì câu hỏi chỉ ra dốt nát của
bạn: rằng bạn thậm chí không biết thiền tất cả là gì và bạn đã từng viết lên
Upanishads, điều không là gì ngoài thiền thuần khiết!
Và thế rồi ông ấy sợ mất kính
trọng ở Arya Samaj. Tôi đã nói đi nói lại về Dayananda, cho nên ông Arya
Samajists tuyệt đối chống lại tôi. Ông ấy sẽ mất quyền lãnh đạo, và vào độ tuổi
tám mươi hai nhận mạo hiểm trở thành ngày một khó khăn hơn; người ta mất mọi
dũng cảm. Chết đang gõ lên cửa, làm sao bạn có thể dũng cảm được? Cho nên tất
nhiên ông ấy ngưỡng mộ tôi, nhưng ông ấy chỉ có thể ngưỡng mộ tôi một cách bí mật.
Bạn nói, Ajai Krishna
Lakhanpal: Ông ấy bảo tôi rằng ông ấy không biết liệu có bất kì cái gì như là
việc tự nhận ra không...
Ông ấy có thể đã không bao giờ
nghĩ rằng bạn sẽ đưa điều đó vào câu hỏi cho tôi. Bây giờ điều đó sẽ được biết
tới trên khắp thế giới! Điều ông ấy che giấu, bạn đã mở ra. Ông ấy chắc chắn
không biết rằng có cái gì như việc tự nhận ra vì ông ấy không bao giờ thiền. Nó
là kinh nghiệm, và chừng nào bạn chưa chìm vào trong nó, trở thành say sưa hoàn
toàn với nó, bạn không thể biết nó.
Khi bạn quay lại, bảo ông ấy vẫn
còn thời gian đấy, vì thiền có thể được học ở bất kì độ tuổi nào, ngay cả trên giường
chết. Thiền không cần bất kì nỗ lực nào, nó cần thảnh thơi. Nó không cần bất kì
sức mạnh cơ bắp nào, mọi điều nó cần là tâm thức nghỉ ngơi. Do đó nó có thể được
thực hiện bởi đứa trẻ, nó có thể được thực hiện bởi thanh niên, nó có thể được
thực hiện bởi người già, rất dễ dàng. Nó là hiện tượng đơn giản nhất trên thế
giới.
Tự nhận ra không khó chút nào.
Nó dường như là khó vì chúng ta không bao giờ thử vào hoà điệu với bản thể
riêng của chúng ta. Chúng ta đã quên mất ngôn ngữ này, có vậy thôi, nhưng nó có
thể được nhớ lại.
Khi bạn quay lại bảo ông ấy thiền
đi. Cho dù ông ấy già nó vẫn có thể xảy ra. Không bao giờ là quá trễ, bao giờ
cũng có thời gian, vì nó có thể xảy ra ngay tức khắc. Nó không cần thời gian để
xảy ra; nó không phải là quá trình dần dần.
Tự nhận ra là quá trình của chứng
ngộ bất thần. Nếu bạn có thể thảnh thơi một cách toàn bộ trong khoảnh khắc này,
nếu người ta có thể gạt tâm trí sang bên và chỉ hiện hữu... im lặng, nhận biết...
người ta có thể trở nên được tự nhận ra vào khoảnh khắc cuối của cuộc sống nữa.
Khi bạn quay lại với ông ấy,
đem cho ông ấy thông điệp này và bảo ông ấy, 'Bây giờ thầy tám mươi hai tuổi rồi,
đừng sợ mất sự kính trọng của thầy, thầy sẽ sớm mất đi cuộc sống của thầy! Và đừng
lo nghĩ về cái gọi là sự uyên thâm của thầy và sự uyên bác của thầy; mọi thứ
này sẽ bị chết lấy đi. Tốt hơn cả là bỏ nó đi theo cách riêng của thầy - đó là
điều thiền là gì - thay vì cho phép chết giằng nó đi. Thế thì điều đó gây đau.
Nếu thầy bỏ nó theo cách riêng của thầy điều đó sẽ không đau chút nào, nó trở
thành việc nở hoa. Khi chết lấy nó đi, nó để lại vết thương đằng sau. Khi thầy
bỏ nó đi, có duyên dáng, có tự do; sự vô trọng lượng mênh mông nảy sinh trong
thầy.
Và chắc chắn ông ấy yêu tôi,
ông ấy kính trọng tôi, khi ông ấy nói rằng:
Nếu có bất kì người nào đã nhận
ra thế thì ông ấy cảm thấy rằng thầy là người duy nhất đã nhận ra - vượt xa bên
ngoài J. Krishnamurti và swami Vivekananda.
Thế thì ông ấy nên liều lĩnh
chút ít với tôi! Thế thì ông ấy nên mạo hiểm chút ít. Thế thì ông ấy nên bước
vài bước cùng tôi, và tôi hứa với ông ấy rằng điều đó có thể xảy ra. Điều đó
không thể được giải thích, nhưng tôi có thể giúp ông ấy trải nghiệm nó.
Và bạn nói: Tuy nhiên, ông ấy
không thể ca ngợi thầy một cách công khai vì người ở Arya Samaj chắc sẽ nổi giận
và sửng sốt.
Vậy thì sao? Cứ để họ nổi giận
và sửng sốt đi - đó là vấn đề của họ! Ông ấy sẽ sớm chết và thế thì những người
Arya Samaj này sẽ không đi cùng ông ấy, nhớ lấy. Nếu ông ấy có thể có giao cảm
với tôi, điều đó sẽ là cái gì đó mà ông ấy có thể mang theo bên ngoài cái chết.
Nếu ông ấy học thiền, thế thì ông ấy sẽ có giầu có nào đó mà không thể bị cái
chết phá huỷ. Bằng không quyền lực, danh vọng, tiền bạc, kính trọng, uyên bác,
mọi thứ sẽ bị thiêu cháy trong dàn thiêu hoả táng, và bạn sẽ đi trần trụi, bàn
tay trống rỗng.
Tôi có thể giúp bạn trở thành
tràn đầy thế với cái bên trong, với cái siêu việt, mà cái chết sẽ tuyệt đối
không có khả năng phá huỷ nó.
Bạn nói: Ông ấy thích chế độ ăn
chay của thầy, nhưng cảm thấy rằng cách diễn đạt về yêu xảy ra công khai và tự
phát thế giữa các sannyasin của thầy chẳng khác gì ăn thịt của những người
không ăn chay.
Ăn chay là điều duy nhất mà những
người truyền thống có thể dễ dàng ca ngợi trong tâm xã của tôi, do đó tôi đang
nghĩ tới việc bỏ nó đi! Lí do của tôi là khác toàn bộ với lí do của họ: tâm xã
của tôi là thuần ăn chay do lí do thẩm mĩ - giết là xấu. Nó chỉ là cách tiếp cận
thẩm mĩ. Tôi không có đối kháng tôn giáo với thức ăn không chay, vì linh hồn
không bao giờ bị giết - đó là điều mọi tôn giáo này đều nói. Kết luận logic sẽ
là: thế thì thức ăn không chay không phải là vấn đề tôn giáo chút nào. Bạn đơn
giản tách rời thân thể con vật với linh hồn của nó - làm linh hồn nó tự do khỏi
thân thể, giúp linh hồn nó được thoát ra khỏi thân thể. Đó là kết luận logic của
mọi cái gọi là tính bất tử của linh hồn. Nếu linh hồn là bất tử thế thì tại sao
lo nghĩ thế về việc giết? Thế thì không có vấn đề gì. Linh hồn sẽ tìm thấy thân
thể khác ở đâu đó, có thể là thân thể tốt hơn, thân thể trẻ hơn, sống động hơn.
Nhưng nhiều người, đặc biệt là
người ăn chay Ấn Độ, người Jainas và vài brahmins - và ông ấy là một brahmin
người Punjabi Saraswat, một trong những người brahmins cao nhất của Ấn Độ - họ
có thể ca ngợi việc ăn chay của tâm xã của tôi, nhưng lí do của họ là khác.
Trong tâm xã mới tôi có ý tưởng
rằng nó nên là tuỳ chọn, vì tôi không muốn bị liên kết theo bất kì cách nào với
truyền thống. Nếu duy nhất điều này có đó để những người theo truyền thống
thích thú, tôi sẽ bỏ điều đó nữa.
Cho nên bảo ông ấy rằng nếu ông
ấy còn sống ông ấy sẽ đi tới biết... Người của tôi tới từ các nước không ăn
chay và họ khổ vô cùng. Bây giờ, cảm giác thẩm mĩ của tôi nói tôi không nên làm
cho họ khổ nhiều thế. Bảo vệ con vật và giết người riêng của tôi dường như
không phải là đúng! Họ đang khổ từ nhiều bệnh đơn giản bởi vì thức ăn chay.
Thân thể họ quen với thức ăn không chay rồi, họ đã được nuôi dưỡng bằng cái đó,
và thay đổi đột nhiên của khí hậu và thay đổi đột nhiên của thức ăn là thay đổi
lớn tới mức nó quấy rối toàn thể sự cân bằng của họ.
Cho nên trong tâm xã mới nó sẽ
là tuỳ chọn: những người muốn là người không ăn chay có thể là người không ăn
chay. Và thế thì sẽ không có cái gì còn lại cho những người truyền thống ca ngợi
nữa!
Tôi muốn phá huỷ mọi cây cầu. Bảo
ông ấy rằng tôi cám ơn rằng ông ấy đã nhắc nhở tôi về điều đó.
Và anh ấy cũng nói: rằng cách
diễn đạt về yêu xảy ra công khai và tự phát thế giữa các sannyasin của thầy chẳng
khác gì ăn thịt của những người không ăn chay.
Điều đó là đúng. Yêu là nếm trải
người khác. Nếu bạn đi sâu hơn vào trong nhau nó là việc ăn người kia, nó là
‘ăn thịt của những người không ăn chay'.
Moe: 'Anh gọi một người chán với
mọi người là gì?' Joe: 'Kẻ ăn thịt người.'
Tù trưởng bộ lạc ăn thịt người
đang chuẩn bị nấu người truyền giáo, người mới bị bắt ngày hôm trước.
'Ông không nên ăn ông ta,' một
trong các cố vấn của ông ấy nói. 'Ông ta là nhà truyền giáo - người tôn giáo.'
'Đó là lí do tôi đang làm điều
đó,' tù trưởng nói. 'Tôi nghĩ người của tôi nên nếm mùi tôn giáo.'
Và, thực ra, tính đệ tử, chính
hiện tượng về tính đệ tử là một loại ăn thịt người. Mối quan hệ giữa Thầy và đệ
tử là kiểu ăn thịt người thuần tuý! Jesus nói với đệ tử của ông ấy, 'Ăn ta đi.
Uống ta đi.' Và đó là điều tôi liên tục nói: Ăn tôi đi, uống tôi, tiêu hoá tôi,
để cho tôi có thể trở thành máu bạn, xương bạn, chính cốt tuỷ bạn. Đệ tử phải
ăn Thầy - về điều đó ông ấy là đúng.
Và chung cuộc bạn nói: Tại sao
vậy, Osho ơi, thầy có nhiều người ngưỡng mộ bí mật thế?
Vì nước này bao gồm những kẻ
hèn, bằng không trong hai mươi hai thế kỉ họ chắc đã không là kẻ nô lệ.
Và bạn nói: Ít nhất tôi có đủ
dũng cảm để là người ngưỡng mộ công khai với thầy, cho dù thầy chọn gọi tôi là
kẻ hèn.
Vâng, Ajai Krishna Lakhanpal,
tôi gọi bạn là kẻ hèn, vì những người không mở mà ngưỡi mộ, tôi không biết gì về
người đó. Nhưng tôi biết về bạn vì bạn là người ngưỡng mộ mở. Và nếu bạn có
dũng cảm đó, thế thì bây giờ đừng hèn chút nào thế thì đi theo cách toàn bộ, liều
lĩnh đi!
Pandit Satyavrata rất già, tám
mươi hai tuổi; chẳng mấy thứ có thể bị ảnh hưởng bởi anh ấy. Nhưng bạn còn trẻ
- bạn không nên cư xử như người chết, người già. Và và bạn không là học giả nữa.
Bạn may mắn đấy! Bạn không là phó hiệu trưởng, bạn không là thành viên được chỉ
định của nghị viện, bạn đã không viết bẩy mươi nhăm cuốn sách. Bạn may đấy! Bạn
có thể mạo hiểm. Bạn sẽ bị mất gì?
Việc gọi bạn là kẻ hèn chỉ là
phương cách. Nhưng bạn tinh ranh quá. Vì tôi đã gọi bạn là kẻ hèn, bạn đã đi
nói với các sannyasin của tôi, 'Tôi có thể làm được gì? Tôi muốn là sannyasin,
nhưng Osho đã nói rằng tôi là kẻ hèn, và thầy phải đúng. Và thầy cũng đã nói rằng
cho dù tôi có hỏi xin khai tâm vào tính chất sannyas thầy sẽ không trao nó cho
tôi.' Đây là việc hợp lí hoá về phần bạn. Bạn đã từng nói với mọi người, 'Osho
đã nói rằng đây là thoả thuận và thầy sẽ không phá vỡ nó, cho nên làm sao tôi
có thể hỏi xin tính chất sannyas được?'
Cứ thử đi, và xem cái gì xảy
ra! Trí nhớ của tôi không tốt lắm đâu. Tôi đã hoàn toàn quên thoả thuận nào bạn
đang nói tới. Hơn nữa tôi là người khùng - tôi có thể phá vỡ mọi thoả thuận.
Một bệnh nhân tâm thần Do Thái
gây ra khuấy động trong viện vì anh ta sẽ không ăn thức ăn. 'Tôi là người ăn
kiêng!' Moskowitz kêu lên. 'Tôi sẽ không ăn thức năn này. Tôi muốn đồ ăn chay!'
Thế là các nhân viên thuê một
người đàn bà Do Thái từ cộng đồng để nấu món chay đặc biệt cho Moskowitz. Mọi
người đều ghen tị, vì bữa ăn của Moskowitz ngon hơn bữa ăn của họ.
Đêm thứ sáu lướt tới, và
Moskowitz đẩy lùi chiếc ghế của mình sau bữa tối thịt gà ngon lành và châm điếu
xì gà đen lớn. Điều này là quá thể với ông giám đốc, người dã gọi Moskowitz vào
văn phòng của mình.
'Bây giờ, nhìn đây, Moskowitz.
Anh đang thoát khỏi tội giết người. Anh có bữa ăn ngon nhất mà anh chỉ đòi ăn
thức ăn chay. Và giờ, vào đêm thứ sáu, vào ngày Sabbath, anh chế giễu tôn giáo
của anh và hút xì gà!'
Moskowitz đơn thuần nhún vai.
'Sao ông tranh cãi với tôi?' anh ta nói. 'Tôi là người khùng, phải không?'
Ajai Krishna Lakhanpal, cứ hỏi
đi, và xem cái gì xảy ra - liệu tôi có giữ thoả thuận của tôi hay không. Tôi
không phải là con người của lời đâu, tôi là con người của im lặng!
Câu hỏi thứ hai
Osho ơi,
Tôi cảm thấy đây là lúc hành động nào đó cần được tiến hành để chỉnh lại biểu ngữ tôn vinh I ran bị đổ và để lại chân lí, nơi những tin đồn sai trái đã làm vấy bẩn danh tiếng của quốc gia vinh quang vùng vịnh Péc xích. Một: điều được tin rằng người I ran là giống người lai. Thầy nói gì?
Ayatollah Rahunah Hamidullah,
Điều này là không đúng. Họ là dòng giống Aryan thuần khiết nhất - với vài nhóm người Aryan, Hi Lạp, Moghul, Tartar, một nhóm người Turkoman, một nhóm người Caucasian, một nhóm người Armenian, một nhóm người Do Thái, một chút người Slav, có hương vị của người Kurdish và vài nhóm người Thổ và người Arab. Bằng không thì họ là hoàn toàn thuần khiết!
Hai: Điều được tin rằng không cái gì tốt đã bao giờ bắt nguồn từ đất nước này.
Hamidullah, điều này là không đúng. Nhân loại đã từng được làm giầu có thêm bởi Zarathustra, Sanai, Hafiz, Omar Khayyam, Shams el-Tabriz, dầu hoả, thảm, Jalaluddin Rumi, và đặc biệt là Mulla Nasruddin và bộ râu cằm.
Ba: Điều được tin rằng Nadir Shah là con quỉ chiến tranh khát máu.
Hamidullah, không đúng. Ông ấy chỉ làm chiến tranh ở Ấn Độ và chỉ làm một trăm mười hai lần.
Bốn: Điều được tin rằng người I ran là nhẫn tâm trong kinh doanh.
Hamidullah, điều này không đúng. Nó là tính Do Thái trong họ.
Năm: Điều được tin rằng họ có tính ‘nhạt nhoà'.
Hamidullah, điều này cũng không đúng nữa. Nhưng đúng là họ không bao giờ nói không và không bao giờ nói có và ngược lại.
Sáu: Điều được tin rằng họ là những kẻ đánh bạc, say xỉn, điên về dục và đồng dục.
Hamidullah, tuyệt đối vô nghĩa! Họ uống để làm thuần khiết linh hồn họ, họ đánh bạc để chia sẻ của cải của họ. Còn với dục - đó là người Arab trong họ. Khi có liên quan tới đồng dục - chỉ rất hãn hữu, khi họ hết các con tin.
Bẩy: Điều được tin rằng họ là những kẻ hiếp dâm.
Hamidullah, chỉ là rác rưởi! Họ làm điều đó chỉ bởi sự ưng thuận lẫn nhau, ngoại trừ điều đó họ không lấy không làm câu trả lời.
Tám: Điều được tin rằng họ không phải là người Hồi giáo thực.
Hamidullah, điều này không đúng chút nào. Người I ran là người Hồi giáo điển hình: họ không bao giờ thề, đánh bạc, uống rượu hay hãm hiếp bên ngoài nhà thờ hồi giáo.
Chín: Điều được tin rằng không cái gì đã xê dịch từ cuộc cách mạnh hồi giáo của Khomeini.
Hamidullah, tuyệt đối sai! Cuộc cách mạng này đã chuyển toàn thể nước I ran trở lại năm trăm năm trước.
Và điều cuối cùng: Với việc thầy nhắc tới người I ran không bao giờ hiểu được bất kì cái gì, Osho ơi, điều này là tuyệt đối không đúng! Thực tại, tôi không hoàn toàn chắc điều thầy ngụ ý bởi phát biểu này. Thầy có thể giải thích nó thêm một chút được không?
Hamidullah, việc giải thích nó thêm một chút sẽ không giúp ích gì, điều đó sẽ chỉ tạo ra thêm chút ít lẫn lộn trong bạn. Cho nên tôi sẽ kể cho bạn vài chuyện cười. Nếu bạn hiểu chúng, tốt; nếu bạn không hiểu chúng, người khác sẽ hiểu chúng và thích thú.
Chuyện thứ nhất:
Đó là thảm kịch lớn. Trong di chúc của mình ông già I ran yêu cầu rằng khi ông ấy chết hai con trai của ông ấy phải chôn ông ấy ở biển. Nhưng họ chết đuối khi cố đào mồ cho ông ấy.
Chuyện thứ hai:
Ông già I ran, bẩy mươi nhăm tuổi, tới khám chỗ bác sĩ và nói, 'Này, bác sĩ, tôi nghĩ tôi đã trở nên bất lực.'
Bác sĩ hỏi, 'Ông để ý tới điều đó khi nào?'
Người I ran trả lời với tiếng thở dài, 'Đêm qua, hai lần, và sáng nay một lần.'
Và chuyện cuối cùng:
Hai người I ran câm điếc đang ngồi trong xe ô tô ở New York nói chuyện trong ngôn ngữ dấu hiệu. 'Chúng ta đón đôi gà và làm chúng đẻ!' một người ra dấu hiệu.
'Hay!' người kia ra dấu.
Chẳng mấy chốc họ đã phát hiện ra và đón hai cô gái cũng câm điếc. 'Yêu một chút được không?' một trong những người đàn ông ra dấu hiệu.
'Được,' cô gái ra dấu hiệu đáp lại, 'nhưng anh có thuốc tránh thụ thai không?'
'Không, chết tiệt thật! Chúng ta dừng lại ở cửa hàng thuốc gần nhất và kiếm thuốc vậy,' là lời đáp.
Tại góc phố tiếp họ dừng lại và một người đàn ông bước ra. Hai mươi phút trôi qua, rồi nửa giờ... chung cuộc người này quay lại với vẻ bàng hoàng trên nét mặt.
'Cái gì xảy ra vậy? Cái gì làm anh mất thời gian lâu thế?' người kia ra dấu.
'Thế này,' anh ta đáp, 'tôi vào cửa hiệu và ra dấu hiệu cho người bán hàng rằng tôi muốn có thuốc tránh thai và anh ta nói, "Cái chai bé ở dưới chỗ đường đi." Thấy rằng anh ta không hiểu, tôi làm cử chỉ chỉ ra hành động yêu. Anh ta nói, "Chai nước nóng ở bên trái." Thất vọng quá tôi mở khoá quần và để máy của tôi lên quầy, đặt một đô la bên cạnh nó. Ban đầu anh ta ngơ ngác, nhưng thế rồi vẻ hiểu biết tới trên mặt anh ta. Thế là anh ta mở khoá quần, để máy của anh ta lên quầy và đút túi đồng đô la - máy của anh ta dài hơn những sáu phân!'
Câu hỏi thứ ba
Osho ơi
Xin nói cho chúng tôi vài lời kinh thêm nữa về nhà huyền bí lớn Paramahamsa Đức Murphyji Maharaj. Và thầy có biết phiên bản của Murphy về qui tắc vàng 'Làm cho người khác như bạn đã được người khác làm cho bạn'?
Akam,
Tôi không biết phiên bản của Murphy về qui tắc vàng, nhưng tôi có thể đoán. Tôi biết người này! Ông ấy sẽ nói: Đừng bao giờ làm cho người khác như bạn muốn người khác làm cho bạn, vì hương vị của họ có thể khác.
Và đây là vài lời kinh của Murphy.
Thứ nhất: Mọi sự bắt đầu trong vườn Eden khi đàn ông tới trước nhất - và đàn bà đã từng bị chậm kể từ đó.
Thứ hai: Bạn không thể biết được vũng nước sâu thế nào chừng nào bạn chưa bước vào trong nó.
Thứ ba: Không bao giờ có đủ thời gian để làm cho nó đúng, nhưng bao giờ cũng có đủ thời gian để làm lại nó.
Thứ tư: Bất kì cái gì người ở bàn bên cạnh đặt, nó bao giờ cũng ngon hơn cái bạn đặt.
Thứ năm: Không cái gì là không thể được cho người không phải làm nó cho bản thân mình.
Thứ sáu: Ăn tráng miệng trước, vì cuộc sống bất định thế.
Thứ bẩy: Nếu mọi thứ dường như diễn ra tốt đẹp bạn hiển nhiên không biết cái gì đang diễn ra.
Thứ tám: Đừng bao giờ nổi trội hôm nay - bạn có thể phải sống nó tới ngày mai.
Thứ chín: Không thành vấn đề bạn cảm nhận bao nhiêu cách mà thủ tục có thể đi sai và phá vỡ chúng, cách khác bao giờ cũng sẽ phát triển.
Thứ mười: Bất kì người đàn bà nào nói, 'Đây là lúc an toàn trong tháng,' sẽ cho sinh ra gần chín tháng sau.
Thứ mười một: Bạn không thể mất quả bóng golf cũ hay hỏng, chỉ mất quả mới.
Thứ mười hai: Lối tắt là khoảng cách dài nhất giữa hai điểm.
Thứ mười ba: Khi lỗi đã được xuất hiện và được sửa, nó sẽ được thấy là đúng ngay chỗ đầu tiên.
Thứ mười bốn: Vật sẽ đổ để cho gây ra hư hỏng nhất.
Thứ mười lăm: Đau răng có xu hướng bắt đầu vào đêm thứ bẩy.
Thứ mười sáu: Chim trong tay là an toàn hơn chim trên đầu.
Và thứ mười bẩy: Huyền thoại đầu tiên về tôn giáo là ở chỗ nó tồn tại.
Và câu hỏi cuối cùng
Osho ơi,
Bố mẹ chúng tôi đang ở đây. Thầy có kể chuyện cười cho họ không?
Mira Asango và Anand Geho,
Đây là chuyện cười cho bố mẹ các bạn:
'Tôi có tin tức nghiêm trọng cho ông đây, ông Abe,' bác sĩ nói. 'Ông chỉ có mười hai giờ để sống thôi.'
Abe về nhà để báo tin dữ này cho vợ. 'Rosie, em yêu, bác sĩ nói rằng anh chỉ còn mười hai tiếng để sống,' anh ta thông báo.
'Trong trường hợp đó, cưng' Rosie đáp 'Em là nô lệ của anh trong mười hai tiếng tới. Ước muốn của anh là mệnh lệnh cho em!'
Đầu tiên họ đến tiệm ăn Trung Quốc ưa thích của Abe, thế rồi họ về nhà và xem chương trình ti vi ưa thích của Abe, và thế rồi họ làm tình trước khi đi ngủ.
Vào hai giờ sáng Abe thức dậy mồ hôi lạnh vã khắp người. Anh ta còn hơn một giờ để sống. Anh ta thúc khuỷu tay vào Rosie và nói, Dậy đi, Rosie, dậy đi! Anh muốn làm tình đam mê điên dại với em một lần cuối cùng!'
'Này,' Rosie làu nhàu, 'Điều đó là được với anh, Abe, nhưng em phải dậy sớm buổi sáng!'
0 Đánh giá