Chương 5. Tự do và yêu: Trung tâm và chu vi

Chương 5. Tự do và yêu: Trung tâm và chu vi

Price:

Read more

Thiền: Thú vị, Sức sống, Phấn khởi và Sinh động - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 5. Tự do và yêu: Trung tâm và chu vi

Câu hỏi thứ nhất
Osho ơi,
Cám ơn thầy nhiều lắm về giáo huấn của thầy. Tôi rất biết ơn. Tôi tới đây rất đói và thầy đang nuôi tôi.
Câu hỏi của tôi là: Tôi đã được nuôi dưỡng để tin rằng cam kết là tuyệt đối cần thiết nếu mối quan hệ tiến triển. Làm sao hai người có thể được cam kết với nhau? Làm sao mối quan hệ tiến triển?
Tôi sợ cam kết, cho nên tôi tránh mối quan hệ. Cái gì là thực sự cần trong mối quan hệ yêu?
Susan Brown,
Điều đầu tiên cần hiểu là ở chỗ tôi không có giáo huấn. Tôi không dạy bạn bất kì điều gì, vì giáo huấn đơn giản có nghĩa là việc ước định tâm trí bạn - nói cách khác, lập trình bạn theo cách nào đó. Điều tôi đang làm ở đây chính là điều đối lập với việc dạy bạn: Tôi đang tạo ra một không gian mà bạn có thể dỡ bỏ bất kì cái gì bạn đã được dạy cho tới giờ. Tôi không là thầy giáo!
Đó là khác biệt giữa thầy giáo và Thầy: thầy giáo dạy, Thầy giúp bạn hoàn tác bất kì cái gì thầy giáo đã làm. Chức năng của Thầy chính là điều đối lập lại chức năng của thầy giáo.
Thầy giáo phục vụ cho xã hội, thể chế; thầy giáo là tác nhân của quá khứ. Thầy giáo làm việc cho thế hệ già hơn: thầy giáo cố gắng ước định tâm trí của thế hệ mới để cho họ có thể khúm núm, vâng lời quá khứ, vâng theo mọi thứ là cũ - theo bố mẹ họ, theo xã hội, theo quốc gia, theo nhà thờ. Chức năng của thầy giáo là phản cách mạng, nó là phản động
Thầy về căn bản là người nổi dậy. Thầy không trong phục vụ cho quá khứ, thầy không là tác nhân của mọi điều bạn có thể nghĩ như 'thể chế' - tôn giáo, chính trị, xã hội, kinh tế - toàn thể nỗ lực của thầy là để giúp bạn khám phá ra tính cá nhân của bạn. Nó không liên quan gì tới truyền thống, tục lệ. Bạn phải đi vào bên trong, không đi lùi lại. Thầy không quan tâm theo bất kì cách nào tới việc ép bạn vào hình mẫu nào đó; thầy làm cho bạn tự do.
Cho nên điều tôi đang làm ở đây không phải là dạy, đó là hiểu lầm về phần bạn. Nhưng điều đó xảy ra vì bạn đã sống cùng các thầy giáo, mọi loại thầy giáo. Hiếm khi bắt gặp Thầy, vì xã hội không cho phép Thầy xảy ra. Xã hội rất sợ Thầy, bằng không tại sao xã hội đầu độc Socrates? Để làm gì? Ông ấy là Thầy mẫu mực, chưa bao giờ bị bất kì người nào vượt qua. Tội của ông ấy là ở chỗ ông ấy là Thầy, và xã hội muốn ông ấy là thầy giáo. Ông ấy đã giúp mọi người khám phá ra chân lí. Và xã hội không quan tâm tới việc khám phá chân lí, nó quan tâm tới việc che giấu chân lí ngày càng nhiều hơn, vì nó sống qua dối trá - nó gọi dối trá là niềm tin.
Mọi niềm tin đều là dối trá; dù được trình bày hay thế nào, chúng là dối trá. Chân lí không thể được người này trao cho người khác, chỉ dối trá mới có thể được truyền, chúng là truyền được. Chân lí là không thể truyền được.
Thầy không thể trao chân lí cho bạn được, thầy chỉ có thể tạo ra phương cách để cho bạn có thể khám phá ra chân lí riêng của bạn. Chân lí bao giờ cũng là tính đích thực riêng của bạn, bản thể riêng của bạn. Ai có thể trao nó cho bạn được? Thầy giáo giả vờ trao cho bạn chân lí, nhưng điều ông ấy trao chỉ là dối trá được trang điểm - mặc dầu nó có thể rất cổ đại, được lặp lại hàng triệu năm, cho nên nó có vẻ giống như chân lí.
Adolf Hitler, trong tự tiểu sử của mình, Mein Kamf, nói, 'Khác biệt duy nhất tôi biết giữa dối trá và chân lí là ở chỗ chân lí là hư không nhưng dối trá thường lặp lại.' Cho nên bạn trở nên bị thôi miên bởi điều đó - và bạn có thể thấy điều đó xảy ra ở mọi nơi.
Mọi người tôn thờ đá - người có mắt, người có thông minh, tôn thờ đá! Họ đã bị thôi miên từ chính lúc ban đầu. Mọi người tin vào đủ mọi loại ngu xuẩn, mọi loại mê tín, nhưng họ không nhận biết về điều đó. Họ gần như trong trạng thái say; họ sống trong thôi miên. Đó là bí mật của mọi thôi miên: cứ nhắc đi nhắc lại một thứ mãi.
Nếu bạn đến tư vấn nhà thôi miên về bất kì vấn đề gì, gợi ý của ông ấy bao giờ cũng sẽ là lặp lại cái gì đó. Nếu bạn đang bị chứng mất ngủ ông ấy sẽ nói, 'Liên tục lặp lại, "Mình đang rơi vào giấc ngủ, mình đang rơi vào giấc ngủ, rơi vào giấc ngủ..." Cứ lặp lại nó và bạn sẽ rơi vào giấc ngủ.’ Nhưng giấc ngủ đó sẽ không là giấc ngủ tự nhiên, nó sẽ được tạo ra một cách có chủ ý, nó sẽ là giả. Nó sẽ là rởm, nó sẽ không có tính tự phát của giấc ngủ thực. Nó là hiện tượng tâm trí bị áp đặt - bạn đã áp đặt bản thân bạn rơi vào giấc ngủ.
Các bà mẹ biết rõ điều đó. Khi đứa con muốn thức dậy và họ muốn nó ngủ, họ bắt đầu hát bài ru con. Bài ru con không là gì ngoài thôi miên: bài hát nhỏ, có thể chỉ một hay hai dòng, lặp đi lặp lại, tạo ra chán, và chán là một trong nhưng thuốc ngủ tốt nhất đã được khám phá ra. Bất kì ai cũng sẽ rơi vào giấc ngủ, mệt mỏi với nó.
Bạn có thể liên tục lặp lại lời dối trá nào đó theo cùng cách... Adolf Hitler chứng minh điều đó bằng tuyên truyền của ông ấy. Ông ấy đã tuyên truyền toàn dối trá, và một trong những giống người thông minh nhất trên trái đất, người Đức, đã tin vào ông ấy. Giống người uyên bác nhất, giống nòi đã cho sinh thành ra các triết gia lớn, các nhà tư tưởng, giáo sư, học giả có tầm cỡ Immanuel Kant, Hegel, Fichte, Feuerbach, Karl Marx, đã rơi vào trong thôi miên sâu - toàn thể giống nòi! Và không chỉ người thường mà cả những người khổng lồ lớn như Heidegger, một trong những triết gia lớn nhất của thời này, đã rơi vào trong cùng bẫy. Ông ấy bắt đầu nói rằng Adolf Hitler là đúng.
Và ông ấy đã nói gì? Ông ấy đã nói rằng thế giới sẽ suy giảm đi vì người Do Thái. Bây giờ, không có môi quan hệ chút nào, không logic trong điều đó. Người Do Thái chẳng liên quan gì tới thế giới sẽ suy giảm. Thực ra, người Do Thái không có đất nước vào lúc đó, họ không nắm quyền ở bất kì chỗ nào. Họ ít có trách nhiệm nhất về việc thế giới suy giảm vì không có quyền lực làm sao bạn có thể phá huỷ được nhân loại? Nhưng dầu vậy người Đức vẫn tin vào điều đó - họ bắt đầu tin vào điều đó đơn giản vì việc lặp lại: nó đã được lăp lại thường xuyên thế.
Ban đầu Adolf Hitler bị mọi người cười - mọi người nghĩ, 'Ông ta khùng! Điều này cực kì vô nghĩa!' Nhưng ông ấy ương ngạnh: ông ấy liên tục gõ búa, ông ấy đã không nghe tiếng cười của họ. Ông ấy là kẻ ngốc - ông ấy có thể thậm chí đã không hiểu tiếng cười của họ. Ông ấy là người khờ! Ông ấy liên tục gõ búa và chung cuộc ông ấy chiến thắng, ông ấy đã thuyết phục mọi người.
Đó là cách toàn thể nghệ thuật quảng cáo tồn tại: chỉ thông qua lặp lại. Khi đèn neon được khám phá ra và quảng cáo được đặt trong đèn neon - 'Xà phòng vệ sinh Lux' hay 'Hamam' hay cái gì đó khác - lúc ban đầu nó là đèn cố định; bạn có thể đọc nó một lần. Chẳng mấy chốc các nhà tâm lí gợi ý 'Để nó nhấp nháy đi.' Nó hiện, nó mất, nó hiện, nó mất, cho nên đến lúc một người đi qua nó người đó sẽ phải đọc nó ít nhất hai mươi, ba mươi lần, vì nó tắt đi, thế rồi nó lại bật lên - bạn phải đọc lại nó. Cho nên tốt hơn cả là bật và tắt nó; vì hai mươi lần lặp lại, ba mươi lần lặp lại, mỗi lần một người đi qua sẽ bị tác động nhiều hơn. Lặp lại điều đó trên truyền hình, trên radio, trong các tạp chí, trong báo chí, lặp lại nó ở mọi nơi. Bất kì chỗ nào một người đi tới, để người đó bắt gặp 'Xà phòng vệ sinh Lux', và người đó sớm bị thôi miên. Người đó đi ra chợ, tới cửa hàng, và người đó bắt đầu hỏi về xà phòng vệ sinh Lux và người đó tin rằng người đó đang chọn nó. Ai đó khác đã chọn nó cho người đó.
Mọi giáo lí đều tạo ra một loại trạng thái thôi miên nào đó trong bạn. Chức năng của Thầy là giải thôi miên bạn, giải ước định bạn, giải chương trình bạn, để cho bạn có thể lại là hồn nhiên như đứa trẻ, để cho bạn lại vận hành từ trạng thái không biết.
Một người say choạng choạng về nhà cứ va phải các cây dọc theo đường lát - một lần, hai lần, rồi lại nữa. Cuối cùng anh ta dừng lại chỗ anh ta đứng và tự nói với mình, 'Tốt hơn cả... hic mình đợi cho hàng diễu hành này kết thúc đã!'
Đó là cách thức người Ki tô giáo là vậy, người Hindu là vậy, người Mô ha mét giáo là vậy: tất cả đều say sưa trên triết lí nào đó mà đã từng được liên tục lặp lại. Họ đang thấy các thứ không có đó và họ không thấy các thứ đang có đó.
Một người Ai len đang bước đi dọc phố kéo theo viên gạch buộc vào sợi dây thừng thì viên cảnh sát O'Murray, đi tuần buổi sáng, thấy anh ta và quyết định làm vừa lòng anh ta. 'Ông có con chó đẹp thế, thưa ông!' anh ta nói.
'Hử, lạy đức mẹ đồng trinh!' người Ai len đáp. 'Ông có thể thấy đó không phải là con chó chứ, ông cảnh sát, đó là viên gạch buộc vào dây thừng!'
'Ồ, xin lỗi, thưa ông!' viên cảnh sát kêu lên và bước đi.
Người Ai len quay sang viên gạch và thì thào, 'Chúng ta thực sự lừa được anh ta, phải không Rover?'
Susan, tôi không dạy cái gì ở đây, tôi đang lấy đi nhiều thứ từ bạn. Công việc có tính phủ định: nó sẽ không trao bất kì cái gì cho bạn nhưng lấy đi nhiều thứ khỏi bạn, để cho chỉ bản thể tự nhiên của bạn còn được bỏ lại đằng sau. Cái đó không thể bị lấy đi. Chỉ cái đã từng được trao cho bạn mới có thể bị lấy đi; cái mà bạn đang mang cùng bạn vào lúc sinh là cố hữu của bạn, nó không thể bị lấy đi.
Thầy bỏ bạn hoàn toàn trần trụi, và trong sự trần trụi đó là cái đẹp, trong sự trần trụi đó là chân lí, trong sự trần trụi đó là tự do, trong sự trần trụi đó là yêu và phúc lạc và mọi điều mà trái tim khao khát và mọi điều mà có thể làm cho cuộc sống của bạn có ý nghĩa và có nghĩa.
Bạn nói: Tôi rất biết ơn. Tôi tới đây rất đói và thầy đang nuôi tôi.
Điều đó là tốt hơn nhiều khi gọi điều tôi đang làm là giáo huấn. Nó gần với chân lí hơn, nó xấp xỉ đúng hơn. Nó là bữa tiệc! Tôi đang chia sẻ bản thể tôi với bạn, không chia sẻ bất kì giáo huấn nào.
Câu hỏi của bạn là: Tôi đã được nuôi dưỡng để tin...
Đó là toàn thể vấn đề của mọi con người: mọi người đều được nuôi lớn để tin vào cái gì đó. Chưa bố mẹ nào có khả năng yêu con họ nhiều tới mức họ có thể bỏ chúng đó mà không ước định chúng. Họ nói về yêu, nhưng đó toàn là điều giả. Bản thân họ có thể không nhận biết về điều đó - điều đó là đúng - họ có thể không biết điều họ đang làm: họ vô ý thức. Bố mẹ họ đã làm cái gì đó cho họ, họ đang làm cùng điều đó cho con họ. Mọi người liên tục cho mọi người những thứ mà họ đã được trao cho. Ý định của họ có thể tốt, nhưng họ không có đủ nhận biết.
Họ không tỉnh táo, cho nên họ liên tục cho bạn các niềm tin.
Trong một thế giới tốt hơn không bố mẹ nào sẽ cho bạn bất kì niềm tin nào. Chắc chắn bố mẹ sẽ cho bạn dũng cảm để truy hỏi, dũng cảm để phiêu lưu. Bố mẹ sẽ mài sắc thông minh của bạn để cho khi bạn bắt gặp điều dối trá bạn có thể thấy nó và khi bạn bắt gặp chân lí bạn có thể lập tức nhận ra nó, nhưng bố mẹ sẽ không cho bạn bất kì niềm tin nào. Không bố mẹ nào, nếu người đó yêu đứa con, có thể trao các niềm tin vì niềm tin là độc. Chúng phá huỷ thông minh của bạn, chúng phá huỷ dũng cảm của bạn, và chúng tạo ra định kiến trong bạn.
Toàn thể nhân loại đầy những định kiến, đó là lí do tại sao chúng ta khổ nhiều thế. Không cần có nhiều khổ thế, nhiều bóng tối thế. Lí do duy nhất tại sao khổ tồn tại là rất đơn giản: đó là vì mọi người bị nhồi nhét các niềm tin và mọi người đang nhìn qua những niềm tin đó, không nhìn thẳng.
Và bất kì khi nào bạn bắt đầu nhìn qua niềm tin bạn không thể thấy được cái thực. Mắt phải hoàn toàn trống rỗng để thấy cái thực. Tai phải hoàn toàn trống rỗng để nghe thấy cái thực, nghe thấy chân lí. Nếu bạn đã bị bận rộn, bị sở hữu bởi ý tưởng nào đó, thì các ý tưởng đó vận hành như rào chắn.
Một người mối giới thiệu một cô gái trẻ đẹp cho một khách hàng doanh nhân để có thể làm cô dâu. Ông khách hàng ngần ngại theo đuổi vấn đề vì ông ấy không có đủ tiền, theo ý kiến ông ấy cho cô gái hấp dẫn thế.
'Ồ, ông không cần lo nghĩ về điều đó,' người mối đảm bảo. 'Ông sẽ không bao giờ phải hỗ trợ bất kì cái gì cho gia đình cô ấy - cô gái này là mồ côi.'
Cuộc gặp gỡ được thu xếp. Nhiều tuần sau đó người này phàn nàn với người mối. 'Ông nói dối tôi,' người này nói. 'Cô gái này không phải mồ côi. Cô ấy không chỉ có bố đang sống mà ông ấy còn sống trong tù!'
Người mối nhún vai. 'Ông gọi đó là sống sao?' ông ta hỏi.
Nếu bạn nhìn qua định kiến nào đó thế thì bạn áp đặt nó, bạn phóng chiếu nó; thế thì mọi thứ đi vào bạn đều bị bóp méo.
Trong những ngày đầu của khoa học, các nhà khoa học nghĩ rằng tâm trí chúng ta, giác quan của chúng ta, là để thu thập thông tin từ thế giới bên ngoài. Chúng là những cánh cửa - các giác quan, tâm trí. Chúng là những chiếc cầu. Nhưng bây giờ nghiên cứu mới nhất đã chứng minh chính điều đối lập: giác quan của bạn không vận hành như cánh cửa, tâm trí bạn không vận hành như chiếc cầu. Vì nó đầy niềm tin thế, nó vận hành theo chính cách đối lập: nó ngăn cản thực tại không cho đạt tới bạn.
Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng chín mươi tám phần trăm thực tại bị ngăn không cho đạt tới bạn bởi tâm trí và giác quan của bạn. Chỉ hai phần trăm thực tại đạt tới bạn - chỉ cái khớp với niềm tin của bạn mới đạt tới bạn.
Chừng nào con người chưa tự do toàn bộ khỏi niềm tin, người đó không thể biết được sự mênh mông của chân lí, niềm cực lạc của sự tồn tại.
Susan, bạn nói: Tôi đã được nuôi dưỡng để tin rằng cam kết là tuyệt đối cần thiết nếu mối quan hệ tiến triển.
Bây giờ, nhiều thứ thế đang bị coi là đương nhiên có... bạn đã không tìm hỏi trong chúng. Và chúng sẽ có vẻ rất đúng, chúng sẽ có vẻ logic. Đôi khi logic có thể rất ngớ ngẩn. Đôi khi cái gọi là người uyên bác của bạn là người ngu nhất có thể có.
Một người uyên bác đi vào thư viện của mình để đọc, nhưng anh ta không tìm được kính. Anh ta nhìn đi nhìn lại, nhưng anh ta không thể định vị được kính bị mất. Thế là anh ta dùng logic của người cổ đại, lập luận thế này:
'Giả thiết: Có thể ai đó tới và lấy cắp chiếc kính của mình khi mình đang đi ăn trưa. Không! Sao lại không? Vì nếu đó là ai đó cần kính để đọc, anh ta sẽ sở hữu kính của riêng anh ta, còn nếu anh ta không cần kính để đọc, tại sao anh ta lấy cắp kính của mình?
'Giả thiết thứ hai: Có thể kẻ cắp đánh cắp kính của mình, không dùng mà bán. Nhưng bạn có thể bán cặp kính đọc sách cho ai? Nếu kẻ cắp đem kính cho ai đó cần kính, người đó chắc chắn đã sở hữu cặp kính rồi, còn nếu kẻ cắp đưa chúng cho ai đó không dùng kính, tại sao người đó phải mua kính? Không!
'Vậy điều này đưa chúng ta tới đâu? Rõ ràng kính phải đã bị ai đó lấy, người cần kính và có kính nhưng không thể tìm được kính. Tại sao người đó không thể tìm được kính? Có lẽ người đó quá mê mải trong khảo cứu tới mức đãng trí, người đó đẩy kính từ mũi lên trán và quên mất người đó đã làm như vậy, đã lấy kính của mình!'
Câu trả lời bắt đầu bừng lên trên học giả này.
'Mình sẽ đẩy việc lập luận này đi thêm nữa,' người đó nghĩ. 'Có lẽ mình là người cần kính, có kính, và đã đẩy kính lên trán và quên mất rằng mình đã làm như vậy! Nếu lập luận của mình là đúng, đó là chỗ kính của mình phải ở đó ngay bây giờ.'
Và với điều đó người đó đưa tay lên trán ngay trên đỉnh chiếc kính. Thế là người đó mỉm cười, đẩy nó xuống, và tiếp tục việc đọc.
Con đường dài thế để khám phá ra kính của bạn vẫn còn ở trên đầu bạn! Nhưng đó là cách những kẻ ngu uyên bác làm - đi lòng vòng, về và về - và với mọi giả thiết này người đó liên tục chuyển giao cho người khác.
Đây chỉ là giả thiết, nó không phải là chân lí. Và, Susan, bạn đã không truy hỏi trong nó, bạn đơn giản đã chấp nhận nó.
Bạn nói: Cam kết là tuyệt đối cần thiết...
Nó là tuyệt đối không cần thiết! Thực ra, với cam kết không có khả năng nào của yêu. Chính điều đối lập mới là chân lí, đích xác đối lập cực, đối lập đối xứng với điều bạn đã nêu ra để tin. Giả thiết của bạn là tuyệt đối sai, nhưng thế thì bạn phải truy hỏi từ chính lúc ban đầu.
Tại sao tôi nói rằng cam kết là tuyệt đối không cần thiết - không chỉ điều đó mà còn là cản trở rõ ràng cho yêu? Cam kết nghĩa là gì? Nó có nghĩa là lời hứa cho tương lai. Yêu là trong hiện tại và cam kết là cho tương lai. Yêu là hôm nay và cam kết là về ngày mai. Yêu bao giờ cũng bây giờ, ở đây, và cam kết bao giờ cũng rồi đây và ở kia; chúng không thể gặp gỡ được.
Cam kết là lời hứa rằng 'Tôi sẽ hành xử theo cùng cách vào ngày mai như tôi đang hành xử hôm nay.' Nhưng làm sao bạn có thể hứa hẹn về ngày mai được? Bạn thậm chí có thể không sống, và cho dù bạn sống bạn có thể thay đổi toàn bộ; cho dù bạn không thay đổi, người kia có thể đã thay đổi toàn bộ. Ngày mai là không thể dự đoán được.
Một chuyện rất cổ của Trung Quốc:
Nhà vua trở nên rất bực với thừa tướng vì lí do nào đó, và nhà vua có hơi điên khùng... ông ta xử thừa tướng tội chết. Chính phong tục của nước đó là bất kì khi nào một người bị xử tử hình, đích thân nhà vua thường tới gặp người đó, và nếu người đó muốn bất kì cái gì, ước nguyện cuối cùng của người đó phải được đáp ứng. Và chắc chắn người này đã phục vụ cho nhà vua cả đời mình - ông ta đã là thừa tướng - cho nên nhà vua tới gặp ông ấy vào ngày ông ấy sẽ bị xử tử. Ông ấy sẽ bị xử tử vào buổi tối, cho nên nhà vua tới vào buổi sáng. Ông ấy tới trên con ngựa đẹp của mình.
Tù nhân này có thể thấy con ngựa bên ngoài qua cửa sổ. Nhà vua bước vào, và tù nhân này bắt đầu khóc; nước măt lăn dài trên má ông ta.
Nhà vua ngạc nhiên. Nhà vua nói, 'Ông, mà khóc sao? Ta không bao giờ tưởng tượng được điều đó, ngay cả trong mơ! Ông là con người dũng cảm thế, ông đã chiến đấu nhiều trận thế. Ông sợ chết sao?'
Và thừa tướng nói, 'Không, thần không kêu khóc vì cái chết đâu, thần khóc vì con ngựa!'
Nhà vua nói, ‘Ông ngụ ý gì? Sao ông phải khóc vì con ngựa này? Con ngựa này đã làm gì?'
Thừa tướng nói, 'Thần không bao giờ nói điều đó cho bất kì ai, ngay cả cho vợ thần, rằng khi thần còn trẻ thần đã sống cùng một đạo nhân luyện kim. Ông ấy là con người huyền diệu, và thần đã học từ ông ấy thuật dạy ngựa bay. Nhưng chỉ loại ngựa nào đó mới có thể được dạy. Thần đã đi tìm loại ngựa đặc biệt đó trong cả đời mình - thần đã không thể tìm thấy nó - và hôm nay bệ hạ đã mang tới con ngựa đó! Đây là con ngựa mà thần đã từng tìm cả đời mình, và đây là ngày cuối cùng của thần! Thần khóc vì việc tìm kiếm cả đời, việc học lâu dài với đạo nhân luyện kim, cuộc hành trình gian truân của thần lên Himalayas để học thuật này - mọi thứ đã trở thành vô ích! Và tại sao bệ hạ đã mang con ngựa này tới hôm nay? Bệ hạ có thể đã tới trên con ngựa khác. Ít nhất thần cũng có thể đã chết trong an bình! Giờ thần sẽ chết trong rối loạn lớn.'
Nhà vua trở nên rất thích thú với ý tưởng rằng con ngựa này có thể bay. Nếu điều đó là có thể thế thì ông ta sẽ là vị vua duy nhất trên toàn thế giới có ngựa biết bay! Ông ta nói, 'Phải mất bao lâu để dạy con ngựa này?'
Người này nói, 'Chỉ một năm.'
Nhà vua nói, 'Được, ta tin cậy ông. Ta biết ông là con người đáng tin cậy, ông sẽ không trốn. Ta sẽ cho ông một năm! Nếu ông có thể dạy được cho con ngựa này bay, ông không chỉ được thoát khỏi tội chết mà ông sẽ được một nửa vương quốc của ta nữa. Và nếu con ngựa này không thể bay được, tất nhiên, sau một năm ông sẽ bị chết, cho nên ta chẳng mất gì cả. Đem con ngựa này đi và về nhà!'
Thừa tướng lấy con ngựa và đi về nhà. Vợ đang khóc vì đây là ngày cuối cùng. Họ đã sẵn sàng đi và gặp ông ấy sau khi nhà vua đã đi. Con cái đang khóc, mọi họ hàng đều tụ tập và bạn bè của ông ấy cũng tụ tập lại. Họ không thể tin được vào mắt mình khi thừa tướng về tới đó trên con ngựa! Họ nói, 'Điều gì đã xảy ra? Điều gì đã xảy ra? Nói cho chúng con cách ông đã xoay xở điều đó! Ông đã trốn khỏi nhà tù sao? Nhưng con ngựa này, chúng con biết, là thuộc về nhà vua! Ông đã giữ được con ngựa này thế nào?'
Và thừa tướng cười và ông ấy nói, 'Để ta kể lại cho mọi người toàn thể câu chuyện!' Ông ấy kể lại toàn thể câu chuyện.
Bà vợ bắt đầu kêu khóc thậm chí còn to hơn. Bà ấy nói, 'Tôi biết rằng điều này là tuyệt đối giả dối. Ông không có thuật nào cả, ông không bao giờ lên Himalayas, ông không bao giờ học bất kì đạo nhân luyện kim nào. Giờ điều này sẽ thậm chí còn khó cho chúng tôi hơn. Cả năm này tôi đã khổ cho tới giờ! Tối nay đáng ra điều đó sẽ được kết thúc; sau vài ngày tôi sẽ lắng đọng lại - thời gian chữa lành mọi thứ. Nhưng một năm... và cái chết sẽ liên tục treo trên đầu chúng tôi như lưỡi kiếm tuốt trần! Và nếu ông láu lỉnh thế, thế thì tại sao ông xin chỉ một năm? Ông có thể đã nói nó phải mất mười hai năm!'
Thừa tướng nói, 'Mọi người không biết nhà vua. Mười hai năm sẽ là quá lâu - tôi biết ông ta hoàn toàn rõ. Tôi đã hỏi xin tối đa điều có thể được; nhiều hơn thế và tôi chắc đã chết hôm nay. Nhưng đừng lo nghĩ - trong một năm bất kì cái gì cũng có thể xảy ra. Nhà vua có thể chết, tôi có thể chết, ngựa có thể chết! Mọi thứ đều có thể. Một năm là đủ lâu - chừng ấy là có thể. Và tôi tự do. Đừng lo nghĩ!'
Và cái kết của câu chuyện này là không thể nào tin nổi: cả ba đều chết!
Ngày mai là không chắc chắn, tuyệt đối không chắc chắn. Làm sao bạn có thể hứa được? Cam kết gì? Người ta chỉ có thể được cam kết với khoảnh khắc này, nhưng đó không phải là cam kết. Người ta chỉ có thể nói, 'Bây giờ anh yêu em, ngày mai chúng ta sẽ xem! Có lẽ có, có lẽ không. Ngày mai sẽ quyết định.'
Cứ nghĩ về hôm qua mà xem, Susan, khi bạn chưa gặp người đàn ông đặc biệt này mà bạn đã rơi vào yêu. Hôm qua bạn thậm chí đã không mơ về anh ấy, hôm nay anh ấy đã gặp bạn. Hôm qua đã không có ý tưởng nào về người đàn ông này, và hôm nay bạn sẵn sàng cam kết bản thân bạn! Nhưng ai biết về ngày mai? Bạn có thể bắt gặp một người đàn ông tốt hơn - thì sao?
Cam kết là ngu xuẩn. Con người chỉ có thể sống trong khoảnh khắc này, và yêu là đoá hoa của khoảnh khắc này. Chính cam kết đã làm cho yêu thành giả. Hoa nhựa sẽ có đó ngày mai, ngày kia, hết năm nọ tới năm kia. Bạn có thể tin cậy rằng nó sẽ có đó - nó là hoa nhựa. Nhưng hoa thực nở cánh hoa tinh tế ra vào sáng sớm, múa trong gió, trong mưa, trong ánh mặt trời, và đến tối cánh hoa sẽ héo rũ, và ngày mai bạn thậm chí sẽ không thấy dấu vết của nó.
Bạn có cho rằng hoa nhựa là tốt hơn hoa thực không? Nếu bạn nghĩ theo cách đó thế thì bạn không biết yêu, bạn chỉ biết hôn nhân. Hôn nhân là hoa nhựa, yêu là hoa thực. Có lẽ nó có thể sống sót, có lẽ nó có thể không sống sót.
Cam kết là không thể được - cam kết là dối trá! Và nếu bạn làm bất kì cam kết nào cho ngày mai, thế thì chỉ có hai khả năng: hoặc bạn sẽ phải phá bỏ nó hoặc bạn sẽ phải lừa dối, giả vờ. Đó là điều hàng triệu người trên khắp thế giới đang làm. Hôn nhân của họ kết thúc vào ngày tuần trăng mật của họ kết thúc, nhưng họ vẫn ở cùng nhau, cưới nhau, giả vờ, nói chuyện với nhau, thuyết phục lẫn nhau rằng ‘Anh (Em) vẫn yêu em (anh).' Theo cả nghìn cách họ đang cố gắng chứng minh rằng họ là thực với cam kết của họ, nhưng mọi hành động - và mặt họ và con người họ - biểu lộ rằng họ buồn. Niềm vui đó, điệu vũ đó, mở hội đó mà yêu đem tới trong việc thức dậy của nó đâu rồi? Nhưng yêu của bạn đã chết từ lâu rồi; họ đang sống chỉ trong hoài niệm, trong kí ức về nó, hi vọng rằng sẽ có thể có phục sinh nào đó của nó vào ngày nào đó.
Toàn thể thế giới đang sống với mặt nạ, mặt rởm: giả vờ là ai đó mà bạn không là vậy, làm cái gì đó mà bạn không ngụ ý, nói cái gì đó mà bạn không ngụ ý. Nó là một thế giới rất điên khùng! Cảnh giác về chứng điên khùng này đi. Và toàn thể cái điên khùng này đã tới trong sự tồn tại vì việc khăng khăng của chúng ta rằng cam kết phải tuyệt đối cần thiết - không chỉ cần thiết, Susan này, mà, bạn nói, tuyệt đối cần thiết.
Con người không thể sống tới điều tuyệt đối được - đừng đòi hỏi điều không thể được từ con người đáng thương! Bạn sẽ phá huỷ mọi thứ có giá trị và tinh tế trong con người nếu bạn đòi hỏi về tuyệt đối. Và đó là điều chúng ta đã từng làm - đòi hỏi điều tuyệt đối.
Trong một thị trấn nhỏ ở Nga, có nhiều con gái hơn con trai. Hậu quả là người mối địa phương có thời gian dễ dàng để ghép đôi tốt cho nam thanh niên của làng, mặc dầu con gái thường kết thúc với cái kết mặc cả nghèo nàn.
Một người đàn ông khá khó tính trong làng, có bộ mặt khó đăm đăm như tâm tính anh ta, muốn có một cô dâu vừa đẹp, duyên lại tài.
'Tôi chỉ có một cô con gái cho anh,' người mối nói. 'Bố cô ấy giầu và cô ấy đẹp, có giáo dục tốt, duyên dáng. Chỉ có một vấn đề thôi.'
'Và đó là cái gì?' anh thanh niên hỏi một cách nghi ngờ.
'Cô ấy có một nỗi ưu phiền. Một lần trong năm cô gái đẹp này phát khùng. Không thường xuyên, anh hiểu đấy. Đó chỉ là trong một ngày và cô ấy không gây ra bất kì rắc rối nào. Thế rồi sau đó cô ấy lại duyên dáng như bao giờ trong một năm khác.'
Người cầu hôn trẻ cân nhắc. 'Điều đó cũng không quá tệ,' anh ta quyết định. 'Nếu cô ấy giầu và đẹp như ông nói, chúng ta hãy đi tới gặp cô ấy.'
'Ồ, không phải bây giờ,' người mối khuyên. 'Anh sẽ phải đợi để hỏi cô ấy lấy anh.'
'Đợi để làm gì?' người tham này đeo đuổi.
'Đợi đến ngày cô ấy phát điên đã!' câu trả lời đáp lại.
Thỉnh thoảng mọi người phát rồ và đó là lúc họ lấy nhau, đó là lúc họ cam kết bản thân họ trong cả đời họ - nhưng chỉ trong lúc rồ.
Và yêu, theo cách thông thường, là cái gì đó rồ dại. Nó có tính sinh học, bản năng, nó là vô ý thức, nó mang tính hoocmôn. Nó có tính hoá chất nhiều hơn tính tâm linh! Đó là lí do tại sao chúng ta có thể biến đàn ông thành đàn bà và đàn bà thành đàn ông rất dễ dàng. Chỉ vài tuyến phải được thay đổi, và đàn ông trở thành đàn bà và đàn bà trở thành đàn ông. Bây giờ nó là hiện tượng dễ dàng thế, và trong tương lai điều đó sẽ xảy ra thậm chí thường xuyên hơn - và thế thì cam kết sẽ trở thành thậm chí khó khăn hơn. Vợ bạn có thể quyết định trở thành đàn ông một ngày nào đó - thì sao? Chồng bạn có thể đi mổ và trở thành đàn bà - thế thì bạn sẽ làm gì?
Và tôi nghĩ mọi người sẽ không bỏ lỡ những cơ hội như vậy, vì nếu bạn có thể sống như đàn ông trong vài tháng hay vài năm và rồi như đàn bà và rồi lại như đàn ông, thế thì bạn đang sống cuộc sống theo đa chiều; bạn sẽ có chút ít đa dạng hơn - người ta phát mệt mỏi về việc là đàn ông hay đàn bà. Cho nên điều đó là hoàn toàn tốt - chỉ với thay đổi, điều đó là tốt - và bạn có thể thấy phía kia của câu chuyện này nữa.
Nếu mọi đàn ông thỉnh thoảng trở thành đàn bà, thế thì không đàn ông nào sẽ bao giờ nói rằng đàn bà là điều huyền bí, rằng không thể nào hiểu nổi đàn bà, và không đàn bà nào sẽ nghĩ rằng đàn ông là điều huyền bí. Bạn có thể là đàn ông và bạn có thể biết điều huyền bí đó từ bên trong, và nếu bạn có thể thay đổi vài lần bạn có thể đơn giản phát chán với cùng trò chơi này, vì bạn sẽ biết chẳng có gì trong việc là đàn ông vì bạn đã từng là đàn ông rồi, và bạn sẽ biết rằng chẳng có gì trong việc là đàn bà - bạn đã là đàn bà rồi. Và điều đó có thể đem tới siêu việt lớn trong tâm thức con người - mọi người sẽ đơn giản bắt đầu trở thành chư Phật một cách dễ dàng!
Vị phật là người đi ra ngoài việc là đàn ông và đi ra ngoài việc là đàn bà; ông ấy siêu việt trên mọi tính dục. Rất ít người đã từng là chư phật trong quá khứ, có lẽ đây là lí do: vì bạn vẫn còn đắm đuối với điều huyền bí của đàn bà và đàn bà vẫn còn đắm đuối với điều huyền bí của đàn ông. Và chẳng có mấy huyền bí, nó chỉ là hoá chất!
Cho nên điều bạn gọi là yêu chính là lực sinh học vô ý thức - bạn phó mặc cho lực sinh học. Nó tới và nó đi. Bạn không thể mang được nó tới mà bạn cũng không thể ép buộc nó ở lại, vì nó chẳng liên quan gì với tâm thức của bạn. Nhưng cam kết là có ý thức, còn điều bản thân bạn cam kết là vô ý thức! Không có móc nối giữa hai điều này.
Tôi không thể nói được, Susan này, rằng cam kết là tuyệt đối cần thiết nếu mối quan hệ sẽ tiến triển. Và ai đã bao giờ nghe nói tới mối quan hệ tiến triển không? Không mối quan hệ nào đã bao giờ tiến triển... chỉ lúc ban đầu thôi, nhưng đến lúc nó thực sự bắt đầu nắm giữ bạn thì quá trễ rồi. Lúc ban đầu nó dịu dàng, đẹp đẽ, vì cả hai đối tác đều thực sự bị sở hữu bởi hoá chất và sinh học, và họ đang nhìn mọi thứ mà không người nào khác có thể thấy.
Khi bạn rơi vào yêu với người đàn bà, mọi người đều cười. Họ nghĩ, ‘Anh này đã phát rồ!' Mọi người bắt đầu hỏi, 'Anh thấy cái gì trong người đàn bà này?' Mọi người bắt đầu hỏi người đàn bà, 'Cô thấy cái gì trong anh này?' Nhưng những người yêu liên tục thấy mọi thứ - đủ mọi loại ảo giác. Trong khuôn mặt của người con gái rất bình thường này người yêu có thể thấy trăng! Và người con gái này có thể thấy trong người yêu của mình đủ mọi loại thượng đế! Cô ấy không thể tin được rằng tình yêu như vậy đã bao giờ xảy ra trước đây hay sẽ xảy ra lần nữa. Nó đang xảy ra lần đầu tiên và lần cuối cùng!
Đó là lí do tại sao trong mọi ngôn ngữ đều tồn tại cách diễn đạt 'rơi vào yêu'. Nó thực sự là rơi vào - nó là rơi từ thông minh của bạn, rơi từ tính người của bạn, nó thực sự là rơi vào trong mương! Và nếu bạn trở nên được cam kết, thế thì bạn không thể thoát ra được khỏi cái mương nữa! Cam kết có nghĩa là, 'Anh (Em) rơi vào mãi mãi,' cho nên cái mương sẽ trở thành nấm mồ của bạn.
Hôn nhân đã trở thành nấm mồ của mọi người - và tôi đã thấy không mối quan hệ nào tiến triển cả. Điều tiến triển là yêu, nhưng yêu là đoá hoa tinh tế; bạn không thể phụ thuộc vào nó. Điều tiến triển có tính nhất thời, nhưng dưới tác động của yêu bạn có thể trở nên được cam kết. Và thế thì bạn sẽ hối hận, nhưng thế thì bạn không thể thoát được khỏi cam kết. Bạn đã được nuôi dưỡng bằng những niềm tin này: rằng bạn phải trung thành với lời hứa của bạn, rằng bạn phải nhất quán, rằng bạn phải hoàn thành bất kì lời nào bạn đã nói ra. Bây giờ toàn thể tiến triển của bạn bị phí hoài. Điều tiến triển khi có liên quan tới yêu là nhất thời; nó chắc chắn tiến triển cho khoảnh khắc này, nhưng không mối quan hệ nào tiến triển.
Sự kết nối tiến triển nhưng không phải quan hệ, và bạn phải hiểu khác biệt giữa hai điều này. Yêu, khoảnh khắc nó trở thành quan hệ, là trở thành lệ thuộc. Và khi bạn trong lệ thuộc, bạn không thể có tâm trạng mở hội được, không thể vui vẻ được. Bạn có thể hoàn thành nghĩa vụ, nhưng nghĩa vụ là từ tục tĩu, xấu xa. Nghĩa vụ nghĩa là bây giờ bạn bị mắc và bạn phải làm điều đó. Yêu không phải là cái gì đó bạn làm, nó là cái gì đó xảy ra; nghĩa vụ là cái gì đó bạn phải làm nó. Đó là việc kéo lê! Bạn trở thành kẻ tử vì đạo. Bạn bắt đầu mang cây chữ thập trên vai riêng của bạn, và bạn có thể nghĩ rằng bạn đang trở thành một Christ...
Nhìn xem mọi ông chồng đều đang mang cây chữ thập! Nhìn các bà vợ mà xem! Không ai dường như là hạnh phúc. Họ liên tục cãi vã, liên tục đánh nhau, liên tục phá huỷ lẫn nhau, thu nhau thành hàng hoá, thành phương tiện. Vợ đang dùng chồng, chồng đang dùng vợ. Có thể vì những mục đích khác nhau - vợ dùng chồng vì mục đích kinh tế và chồng dùng vợ vì mục đích dục - nhưng cả hai đang dùng lẫn nhau. Và làm sao người ta có thể hạnh phúc khi người ta bị dùng?
Cho nên khoảnh khắc chồng nói, 'Tối nay thì sao?' vợ lập tức nói, 'Đang đau đầu đây,' hay cô ấy nổi cơn tam bành hay bắt đầu cãi vã. Cho nên khi chồng muốn làm tình với vợ, anh ta phải mang kem và hoa và áo sari, hay cái gì đó có tính kinh tế; thế thì đó là kinh doanh, thế thì điều đó đơn giản là cho và nhận.
Điều này không tiến triển - bạn không thể nói rằng mối quan hệ đang tiến triển. Vâng, nếu yêu trở nên có ý thức, thế thì có niềm vui vô cùng - nó tiến triển.
Yêu bình thường là vô ý thức và có tính con vật. Nếu bạn làm nó thành ý thức - điều đó nghĩa là yêu cộng với thiền - thế thì có phẩm chất khác toàn bộ cho nó, cái đẹp khác, hương vị khác; thế thì nó tiến triển. Nhưng nó tiến triển vì ý thức chứ không phải vì yêu. Và ý thức làm thay đổi yêu từ mối quan hệ thành sự kết nối; nó đổi yêu thành bạn nhiều hơn. Nó không còn là lệ thuộc, nó cho tự do.
Khoảnh khắc bạn trở nên có tính thiền, bạn dừng việc thu người khác thành vật. Thế thì bạn không còn là chồng và vợ không còn là vợ, các bạn chỉ là hai người bạn. Không có ràng buộc pháp lí. Các bạn sống cùng nhau từ tự do, từ niềm vui. Bạn muốn chia sẻ, đó là lí do tại sao các bạn sống cùng nhau. Và nếu việc chia sẻ đó dừng lại bạn đơn giản nói lời tạm biệt với nhau với sự kính trọng lớn lao, lòng biết ơn, vì bất kì cái gì người kia đã làm người ta phải biết ơn chứ; không có chua chát trong nó.
Ý thức tiến triển theo hai cách: nếu bạn sống cùng nhau nó là tình bạn, và tình bạn cho bạn tự do. Bạn có thể là bạn với nhiều người; không có tính sở hữu trong nó. Khi yêu trở thành thân thiết không có sở hữu trong nó, không có loại trừ trong nó, không có ghen tuông trong nó. Và khi không có ghen tuông, không có sở hữu, có tự do.
Tự do tiến triển, thân thiết tiến triển. Và khoảnh khắc yêu bắt đầu trao tự do cho người khác, thế thì có việc đi tới sự hoàn thành vô cùng từ nó, vì ham muốn lớn nhất của con người là tự do, không phải là yêu. Nếu người ta phải chọn giữa yêu và tự do, thế thì người có ý thức sẽ chọn tự do và người vô ý thức sẽ chọn yêu.
Tại sao Phật đã trốn khỏi cung điện của ông ấy? Đã có đủ yêu, thực ra còn nhiều hơn là con người có thể tiêu hoá. Bố ông ấy đã tập hợp mọi đàn bà đẹp sẵn có trong vương quốc; ông ấy bị bao quanh bởi toàn đàn bà đẹp. Ông ấy đã trốn đi - ông ấy có thể thấy sự lệ thuộc. Một ham muốn lớn về tự do trỗi dậy trong ông ấy.
Đó là lí do tại sao ở phương Đông trạng thái tối thượng được gọi là moksha: moksha nghĩa là 'tự do tuyệt đối' - nó là hiện tượng cao hơn. Jesus gọi Thượng đế là 'tình yêu' - điều đó có chút ít thấp hơn. Phật gọi nó là niết bàn, 'tự do tuyệt đối', tuyệt đối tới mức bạn thậm chí tự do khỏi cái ngã của bạn. Cái ngã của bạn là sự lệ thuộc, là giới hạn. Bạn tự do khỏi mọi thứ, ngay cả khỏi bản thân bạn. Nó là tự do thuần khiết!
Tự do là ham muốn tối thượng của con người. Con người đi tới việc nở hoa chỉ trong tự do. Thiền sẽ đem tới tự do.
Và tôi không chống lại yêu: nó chỉ là một bước thấp hơn tự do, và điều hay là có yêu như hương thơm quanh bạn. Để tự do là trung tâm của bạn và yêu là chu vi của bạn. Để yêu là chu vi và tự do là trung tâm, và bạn sẽ có sự hiện hữu toàn bộ, hiện hữu toàn thể.
Nhưng, Susan, mối quan hệ không bao giờ tiến triển.
Bạn đang hỏi tôi: Làm sao hai người có thể được cam kết với nhau?
Họ không thể được cam kết. Cam kết là hướng tới sự tồn tại, không hướng tới nhau. Cam kết chỉ có thể hướng tới cái toàn thể, không hướng tới nhau.
Làm sao mối quan hệ tiến triển? Bạn hỏi.
Nó không tiến triển đâu - và bạn có thể thấy điều đó ở mọi nơi - nó chỉ giả vờ tiến triển thôi. Mọi người liên tục nói rằng mọi thứ đều ổn, mọi thứ đều tốt. Phỏng có ích gì mà phơi bày nỗi khổ của người ta? Phỏng có ích gì mà phơi vết thương của người ta ra? Người ta liên tục che giấu chúng - phơi ra vết thương của người ta là bẽ mặt, cho nên mọi người giả vờ rằng mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Họ liên tục mỉm cười, họ liên tục kìm giữ nước mắt của họ.
Friedrich Nietzsche tương truyền đã nói, 'Tôi liên tục mỉm cười và cười bởi lẽ đơn giản rằng nếu tôi KHÔNG mỉm cười tôi có thể bắt đầu khóc.' Mỉm cười là cách che đậy nước mắt: bạn dịch chuyển năng lượng từ nước mắt sang nụ cười để cho bạn có thể quên đi nước mắt của bạn. Nhưng mọi người đều đầy nước mắt.
Tôi đã nhìn vào cuộc sống của hàng nghìn người, mối quan hệ của họ. Nó toàn là khổ, nhưng họ đang che đậy nó, giả vờ mọi thứ đang diễn ra ổn thoả.
Mối quan hệ không tiến triển, không thể tiến triển được.
Và, Susan, bạn nói: Tôi sợ cam kết, cho nên tôi tránh quan hệ.
Bạn là hoàn toàn đúng trong việc sợ cam kết và bạn là hoàn toàn đúng trong việc tránh quan hệ, nhưng đừng tránh kết nối. Đừng làm bất kì mối quan hệ nào thành duy nhất, cứ thân thiết thôi. Để yêu nảy sinh tới mức độ của thân thiết, để nó chính là phẩm chất của bạn. Là việc yêu đi. Đừng làm nó thành quan hệ, chỉ là việc yêu.
Đây là ba giai đoạn. Quan hệ là thấp nhất; nó có tính con vật. Yêu như phẩm chất của hiện hữu của bạn - hệt như bạn thở, bạn để yêu hiện hữu, đó là tính người. Và yêu ở cách diễn đạt tối thượng của nó thậm chí không phải là phẩm chất; bạn trở thành bản thân yêu. Thế thì nó thậm chí không giống như việc thở, nó là chính hiện hữu của bạn; thế thì nó là tâm linh. Nhưng khả năng thứ ba có thể xảy ra chỉ qua thiền. Việc tinh luyện đó là có thể chỉ nếu năng lượng của bạn đi qua toàn thể giả kim thuật của tính thiền.
Susan, thiền đi. Trở nên nhận biết hơn về điều bạn đang làm, về điều bạn đang nghĩ, về điều bạn đang cảm. Trở nên ngày một nhận biết hơn, nhận biết sâu sắc, và phép màu bắt đầu xảy ra. Khi bạn nhận biết nhiều hơn, mọi loại niềm tin bắt đầu biến mất, mê tín tan biến, tan tác, bóng tối bay hơi và bản thể bên trong của bạn trở thành đầy ánh sáng. Từ ánh sáng đó, yêu là sự thân thiết.
Vấn đề không phải là cam kết chút nào; người ta sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, mãnh liệt, đam mê, toàn bộ. Chính cam kết khi có liên quan tới tôi - là cam kết với khoảnh khắc - bởi vì khoảnh khắc này là thực tại duy nhất có đó. Quá khứ không còn tồn tại nữa, tương lai còn chưa hiện hữu; sự tồn tại chỉ biết tới hiện tại. Được cam kết với khoảnh khắc hiện tại là được cam kết với sự tồn tại, và không cần có bất kì cam kết nào khác.

Câu hỏi thứ hai
Osho ơi,
Hôn nhân và có con là được chứ?
Sudharka,
Cứ thiền về vài lời kinh của Murphy đi.
Thứ nhất: Thỉnh thoảng hôn nhân là tốt.
Thứ hai: Đàn ông khôn nói với đàn bà anh ta hiểu cô ấy, đàn ông ngu cố chứng minh điều đó.
Thứ ba: Hôn nhân là xiếc ba vòng: vòng dính líu, vòng cưới và vòng khổ.
Thứ tư: Hôn nhân có thể làm cho thế giới quay cuồng, nhưng cú đấm vào mũi cũng làm như vậy.
Thứ năm: Việc cứu hôn nhân khỏi li dị: cách duy nhất là không ló mặt ra trong đám cưới.
Thứ sáu: Đàn bà là sai lầm thứ hai của Thượng đế - đàn ông là sai lầm thứ nhất hiển nhiên - và hai cái sai cùng nhau không làm ra cái đúng.
Và điều cuối cùng: Đàn bà được quyền là cuộc sống, tự do, và theo đuổi của đàn ông.
Cho nên cảnh giác vào! Nếu bạn muốn có hôn nhân, tôi là ai mà phản đối? Tôi chỉ có thể làm cho bạn nhận biết thêm chút ít. Nghĩ trước khi bạn nhảy!
'Bé, em thích cái gì?' Charlie thì thào với cô bạn gái, 'đàn ông đẹp hay đàn ông thông minh?'
'Chả thích đằng nào cả, anh yêu, anh biết em chỉ yêu anh!'
Người thuyết giảng tại đám cưới là một người đánh cá hăng hái, người bị buộc phải hoãn chuyến đi đánh cá trong vài giờ để tiến hành buổi lễ.
'Con có hứa yêu, tôn trọng và thương mến người đàn bà này không?' ông ấy hỏi chú rể.
'Con hứa,' chú rể trịnh trọng hứa.
'Và con có hứa như thế không?' ông ấy hỏi cô dâu.
'Con hứa,' cô ấy nói.
'Được,' người thuyết giảng khẳng định khi ông ấy hấp tấp đóng cuốn sách lại và quay sang cô dâu. 'Kiểm soát anh ta đi!'
Chủ đề của nhiều chuyện chế nhạo ở Athen là việc tự kiểm soát của Socrates khi đối phó với bà vợ đanh đá, Xanthippe. Một lần bà ấy quát to với ông ấy và kết thúc bằng việc dội cả thùng nước nóng vào ông ấy. Với vẻ bình thảnh triết học ông ấy quay sang một đệ tử và nói, 'Ta đã bảo ông rằng mưa bao giờ cũng tới sau sấm.'
Lắng nghe đi...!
Ai đó hỏi Socrates, 'Thầy có tin, như một số nhà thơ vẫn làm, rằng đàn ông là không đầy đủ mãi cho tới khi anh ta lấy vợ không?'
Ông ấy nói, 'Có, đàn ông là không đầy đủ mãi cho tới khi anh ta lấy vợ, thế rồi anh ta bị kết thúc.'
Một thanh niên hỏi Socrates liệu anh ta có nên lấy vợ không, và Socrates đáp, 'Vâng tất nhiên, lấy vợ đi. Nếu anh tìm được cô vợ tốt, anh sẽ hạnh phúc; nếu anh tìm thấy cô vợ tồi, anh sẽ là triết gia.'
Và ông ấy nói điều đó theo kinh nghiệm riêng của mình.
Cho nên, Sudharka, nếu bạn muốn lấy vợ, làm điều đó mọi cách đi - tôi sẽ không ngăn cản bạn đâu. Tôi không bao giờ ngăn cản mọi người phạm sai lầm, vì đó là cách duy nhất họ học. Cần thông minh vô cùng mới học được từ sai lầm của người khác - điều đó rất hiếm hoi. Thậm chí bạn có thể học được từ sai lầm riêng của bạn, đó là cái gì đó rất hay! Mọi người ngu xuẩn tới mức họ liên tục phạm cùng sai lầm lặp đi lặp lại mãi.
Cho nên làm điều đó mọi cách đi, chỉ vẫn còn chút ít nhận biết.
Một tầu hoả chở đoàn xiếc bị trật bánh và toa chứa sư tử bị vỡ tung và mười con sư tử xổng ra. Quận trưởng cảnh sát nhanh chóng tổ chức một đội cảnh sát để lần theo dấu chúng. Khi mọi người sẵn sàng đi tìm theo nhiều hướng, ông ta nói, 'Các ông, đêm nay hơi lạnh cho nên trước khi khởi hành, chúng ta qua phố tới quán rượu và tôi sẽ thết đãi mọi người vài chầu rượu.'
Tất cả tụ tập tại quán rượu và gọi whisky, trừ một người.
'Sao ông không uống?' quận trưởng cảnh sát hỏi. 'Ông không muốn được ấm người lên trước khi chúng ta khởi hành sao?'
'Tôi muốn được ấm chứ,' người này nói, 'nhưng tôi chắc chắn không muốn uống whisky nào trước khi tôi bắt đầu đi săn cả đàn sư tử vì whisky sẽ cho tôi quá nhiều dũng cảm!'
Cho nên chút ít không say đi - quá nhiều dũng cảm có thể nguy hiểm!
Và bạn cũng hỏi về con cái... Điều đó đang đi hơi chút quá xa, vì nếu bạn lấy vợ đó chỉ là vấn đề của bạn và vợ bạn; không ai khác được chen vào trong nó. Nhưng nếu bạn bắt đầo sinh con đẻ cái thế thì toàn thế giới được bao hàm trong đó. Điều đó tôi không thể nói bạn nên làm!
Và nếu bạn ở đây thế thì điều tốt nhất sẽ là tìm một sannyasin và lấy một sannyasin. Thế thì con cái có thể được tránh rất dễ dàng, vì rất khó thuyết phục bất kì sannysin nào của tôi có con.
Xưa kia một ấm cà phê đen liều lĩnh rơi vào yêu một chai sữa. Sau khi thuyết phục cô ấy rằng anh ta là anh chàng thực sự hay, họ chung cuộc lấy nhau.
Thời gian trôi qua và anh ta bắt đầu mơ về việc có con, bịa ra các cái tên như 'Nescafe Trắng', 'Cafe Nga', vân vân. Khi anh ta nói với cô ấy về niềm khao khát của mình, cô ấy lập tức quay đi, nói, 'Không... không, anh yêu.' Anh ta không thấy ra vấn đề của cô ấy, nhưng vì anh ta yêu cô ấy nên anh ta quyết định chờ đợi.
Sau một thời gian anh ta lại thử, nhưng lần nữa cô ấy không muốn cho điều đó chút hương vị nào. Biết rằng anh ta sẽ bình thản lại sớm, anh ta thử lần thứ ba.
'Sao không, tình yêu của anh, sao không nào?' anh ta hỏi.
'Vâng, ahem...' cô ấy thốt ra, 'vâng... anh biết đấy... er... em là một sannyasin, em là sữa tiệt trùng!'
Nhưng tôi nghĩ bạn sẽ không có khả năng hiểu mọi chuyện cười này. Nếu bạn có thể hiểu mọi chuyện cười đó bạn sẽ không lấy vợ chút nào! Nhưng ngay cả những người không hiểu chuyện cười cũng phải cười ở đây, bằng không họ có vẻ rất ngu - rất người Anh!
Bố mẹ của nha sĩ cá nhân của tôi, Devageet, đang ở đây - và họ là những người Anh thực thụ. Phàn nàn duy nhất của họ là ở chỗ họ không thể có được nhiều chuyện cười, nhưng dầu vậy họ vẫn cười chỉ để lịch sự!
Sau nhiều năm làm việc vất vả và tiết kiệm, một đôi New York chung cuộc đã tích luỹ đủ tiền để làm chuyến đi sang Israel.
Họ đi du lịch toàn thể nước này và dành thời gian vào các thành phố lớn nữa. Một tối ở Tel Aviv họ quyết định xem cuộc sống ban đêm của người Israel như thế nào. Thế là họ đi vào quán rượu ban đêm.
Họ thích thú nghe người kể chuyện, nhưng không may cho họ, diễn viên hài kể toàn bộ các chuyện bằng tiếng Do Thái. Người vợ ngồi kiên nhẫn trong im lặng qua suốt màn độc thoại; tuy nhiên chồng cô ta cười khoái trá với mọi chuyện cười. Người đàn bà ngạc nhiên, ít nhất cũng phải nói vậy.
'Vậy làm sao anh cười nhiều thế?' cô ấy hỏi khi vở diễn hết. 'Em biết là anh không biết tiếng Do Thái.'
'Anh đâu có biết,' người chồng nói, 'nhưng anh tin cậy ông ấy!'

0 Đánh giá

Ads Belove Post