Chương 8. Vô chọn lựa là phúc lạc

Chương 8. Vô chọn lựa là phúc lạc

Price:

Read more

Sét đánh bất thần
Bài nói về Thiền
Chương 8. Vô chọn lựa là phúc lạc



Câu hỏi thứ nhất:
"Duy nhất từ bi mới có tính trị liệu" thầy đã nói. Thầy có thể bình luận về từ 'từ bi' không, từ bi với bản thân người ta và từ bi với người khác?
Vâng, duy nhất từ bi là có tính trị liệu - vì mọi cái ốm yếu trong con người đều là do thiếu yêu. Mọi cái là sai với con người ở đâu đó đều có liên kết với yêu. Người đó đã không có khả năng yêu, hay người đó đã không có khả năng nhận yêu. Người đó đã không có khả năng chia sẻ bản thể mình. Đó là khổ. Điều đó tạo ra mọi loại phức cảm bên trong.
Những vết thương đó bên trong có thể trồi lên bề mặt theo nhiều cách: chúng có thể trở thành ốm bệnh vật lí, chúng có thể trở thành ốm bệnh tinh thần - nhưng sâu bên dưới con người chịu đựng từ việc thiếu yêu. Cũng như thức ăn được cần cho thân thể, yêu được cần cho linh hồn. Thân thể không thể sống sót nếu thiếu thức ăn, và linh hồn không thể sống sót nếu thiếu yêu. Thực ra, không có yêu linh hồn không bao giờ được sinh ra - không có vấn đề về sự sống sót của nó.
Bạn đơn giản nghĩ rằng bạn có linh hồn; bạn tin rằng bạn có linh hồn vì sợ chết của bạn. Nhưng bạn đã không biết trừ phi bạn đã yêu. Chỉ trong yêu người ta mới đi tới cảm thấy rằng người ta là nhiều hơn thân thể, nhiều hơn tâm trí.
Đó là lí do tại sao tôi nói từ bi có tính trị liệu. Từ bi là gì? Từ bi là dạng thuần khiết nhất của yêu. Dục là dạng thấp nhất của yêu, từ bi là dạng cao nhất của yêu. Trong dục tiếp xúc về căn bản là vật lí; trong từ bi tiếp xúc về căn bản là tâm linh. Trong yêu, từ bi và dục cả hai bị trộn lẫn, vật lí và tâm linh cả hai bị trộn lẫn. Yêu là nửa đường giữa dục và từ bi.
Bạn có thể gọi từ bi là lời cầu nguyện nữa. Bạn có thể gọi từ bi là thiền nữa. Dạng cao nhất của năng lượng là từ bi. Từ 'compassion - từ bi' là hay: một nửa của nó là 'passion - đam mê' - bằng cách nào đó đam mê đã trở nên được làm tinh tế tới mức nó không còn giống đam mê. Nó đã trở thành từ bi.
Trong dục, bạn dùng người khác, bạn thu người khác thành phương tiện, bạn thu người khác thành đồ vật. Đó là lí do tại sao trong quan hệ dục bạn cảm thấy mặc cảm. Mặc cảm đó chẳng liên quan gì tới các giáo lí tôn giáo; mặc cảm đó là sâu hơn các giáo lí tôn giáo. Trong quan hệ dục như vậy bạn cảm thấy mặc cảm. Bạn cảm thấy mặc cảm vì bạn đang thu một con người thành đồ vật, thành món hàng được dùng và bị vứt đi.
Đó là lí do tại sao trong dục bạn cũng cảm thấy một loại tù túng - bạn cũng đang bị thu lại thành đồ vật. Và khi bạn là đồ vật, tự do của bạn biến mất, vì tự do của bạn tồn tại chỉ khi bạn là người. Bạn càng là người, càng tự do hơn; bạn càng là đồ vật, càng ít tự do hơn.
Đồ đạc trong phòng của bạn không được tự do. Nếu bạn bỏ phòng khoá lại và bạn về sau nhiều năm, đồ đạc sẽ vẫn ở cùng chỗ, theo cùng cách; nó sẽ không tự bố trí lại nó theo cách mới. Nó không có tự do. Nhưng nếu bạn để một người trong phòng, bạn sẽ không tìm thấy người đó ở cùng chỗ - thậm chí không thấy vào ngày hôm sau - thậm chí không thấy vào khoảnh khắc tiếp. Bạn không thể tìm được cùng người đó lần nữa.
Ông già Heraclitus nói: Bạn không thể bước vào trong cùng dòng sông hai lần. Bạn không thể bắt gặp cùng một người lần nữa. Không thể nào gặp được cùng người đó hai lần - vì con người là dòng sông, liên tục chảy. Bạn không bao giờ biết cái gì sẽ xảy ra. Tương lai vẫn còn để mở.
Với đồ vật, tương lai là đóng. Tảng đá sẽ vẫn còn là tảng đá, sẽ vẫn còn là tảng đá. Nó không có tiềm năng cho việc trưởng thành. Nó không thể thay đổi được, nó không thể tiến hoá được. Con người không bao giờ vẫn còn như cũ. Có thể tụt lại sau, có thể đi lên trước; có thể đi vào trong địa ngục hay vào cõi trời - nhưng không bao giờ vẫn còn như cũ. Liên tục di chuyển, theo cách này cách nọ.
Khi bạn có quan hệ dục với ai đó, bạn đã thu người đó thành đồ vật. Và trong việc thu người đó lại bạn đã thu bản thân bạn cũng thành đồ vật, vì đó là thoả hiệp lẫn nhau rằng 'Tôi cho phép anh thu tôi thành đồ vật, anh cho phép tôi thu anh thành đồ vật. Tôi cho phép anh dùng tôi, anh cho phép tôi dùng anh. Chúng ta dùng lẫn nhau. Chúng ta cả hai trở thành đồ vật.'
Đó là lí do tại sao... quan sát hai người yêu nhau: khi họ còn chưa lắng đọng, lãng mạn vẫn còn sống động, tuần trăng mật còn chưa chấm dứt và bạn sẽ thấy hai người đập rộn ràng với cuộc sống, sẵn sàng bùng nổ - sẵn sàng bùng nổ cái không biết. Và thế rồi quan sát một đôi đã lấy nhau, chồng và vợ, và bạn sẽ thấy hai vật chết, hai nấm mồ, bên cạnh nhau - giúp lẫn nhau để vẫn còn chết, ép buộc nhau vẫn còn chết. Đó là xung đột thường xuyên của hôn nhân. Không ai muốn bị thu lại thành đồ vật!
Dục là dạng thấp nhất của năng lượng 'X' đó. Nếu bạn có tính tôn giáo, gọi nó là 'Thượng đế'; nếu bạn có tính khoa học, gọi nó là 'X'. Năng lượng này, X, có thể trở thành yêu. Khi nó trở thành yêu, thế thì bạn bắt đầu kính trọng người khác. Vâng, thỉnh thoảng bạn dùng người khác, nhưng bạn cảm thấy cám ơn về điều đó. Bạn chưa bao giờ nó cám ơn với đồ vật. Khi bạn trong yêu với người đàn bà và bạn làm tình với cô ấy, bạn nói cám ơn. Khi bạn làm tình với vợ bạn, bạn có bao giờ nói cám ơn không? Không, bạn coi điều đó là đương nhiên có đấy. Vợ bạn có nói cám ơn với bạn bao giờ không? Có thể, nhiều năm trước, bạn có thể nhớ đôi khi khi bạn chỉ không quyết định, chỉ cố gắng, tán tỉnh, quyến rũ lẫn nhau - có thể. Nhưng một khi bạn đã được lắng đọng, cô ấy có nói cám ơn với bạn về bất kì cái gì không? Bạn đã từng làm nhiều thứ thế cho cô ấy, cô ấy đã từng làm nhiều thứ thế cho bạn, các bạn cả hai đều sống cho nhau - nhưng lòng biết ơn đã biến mất.
Trong yêu, có biết ơn, có biết ơn sâu sắc. Bạn biết rằng người kia không phải là đồ vật. Bạn biết rằng người kia có sự vĩ đại, có nhân cách, là linh hồn, là cá nhân. Trong yêu bạn trao tự do toàn bộ cho người kia. Tất nhiên, bạn cho và bạn nhận; nó là mối quan hệ cho và nhận - nhưng với kính trọng.
Trong dục, nó là quan hệ cho và nhận mà không có kính trọng. Trong từ bi, bạn đơn giản cho. Không có ý tưởng nào ở bất kì đâu trong tâm trí bạn để có được cái gì trở lại - bạn đơn giản chia sẻ. Không phải là không cái gì tới! nó trở lại cả triệu lần, nhưng đó chỉ là nhân tiện, chỉ là hệ quả tự nhiên. Không có khao khát về nó.
Trong yêu, bạn cho cái gì đó, sâu bên dưới bạn liên tục mong đợi rằng nó phải được đáp lại. Nếu nó không được đáp lại, bạn cảm thấy oán trách. Bạn có thể không nói vậy, nhưng theo cả nghìn lẻ một cách nó có thể suy diễn rằng bạn đang cằn nhằn, rằng bạn đang cảm thấy rằng bạn đã bị lừa. yêu dường như chuyện mặc cả tinh vi.
Trong từ bi, bạn đơn giản cho. Trong yêu, bạn cám ơn vì người kia đã cho bạn cái gì đó. Trong từ bi, bạn cám ơn vì người kia đã nhận cái gì đó từ bạn; bạn cám ơn vì người kia đã không bác bỏ bạn. Bạn đã tới với năng lượng để cho, bạn đã tới với nhiều hoa để chia sẻ, và người kia đã cho phép bạn, người kia đã có tính cảm nhận. Bạn cám ơn vì người kia đã có tính cảm nhận.
Từ bi là dạng cao nhất của yêu. Nhiều thứ quay lại - cả triệu lần, tôi nói - nhưng đó không phải là vấn đề, bạn không khao khát điều đó. Nếu nó không tới, không có oán trách về nó. Nếu nó tới bạn đơn giản ngạc nhiên! Nếu nó tới, điều đó là không thể nào tin được. Nếu nó không tới, không có vấn đề gì - bạn chưa bao giờ trao trái tim của bạn cho ai đó với bất kì mặc cả nào. Bạn đơn giản trút xuống vì bạn có. Bạn có nhiều tới mức nếu bạn không trút xuống bạn sẽ trở nên bị nặng gánh. Cũng giống như đám mây trĩu nặng nước mưa phải mưa xuống. Và lần sau khi mây đang trút mưa xuống, quan sát một cách im lặng, và bạn bao giờ cũng nghe thấy, khi mây đã mưa xuống và đất đã hấp thu, bạn bao giờ cũng sẽ nghe thấy mây nói với đất "Cám ơn." Đất đã giúp cho mây được nhẹ gánh.
Khi hoa đã nở ra, nó phải chia sẻ hương thơm của nó với gió. Điều đó là tự nhiên! Nó không phải là chuyện mặc cả, nó không phải là chuyện kinh doanh - nó đơn giản tự nhiên! Hoa đầy hương thơm - phải làm gì? Nếu hoa giữ hương thơm của nó cho bản thân nó thế thì hoa sẽ cảm thấy rất, rất căng thẳng, trong đau khổ sâu sắc. Đau khổ lớn nhất trong cuộc sống là khi bạn không thể diễn đạt được, khi bạn không thể trao đổi được, khi bạn không thể chia sẻ được. Người nghèo nhất là người chẳng có gì để chia sẻ, hay người có cái gì đó để chia sẻ nhưng đã mất khả năng này, nghệ thuật này, về cách chia sẻ nó - thế thì con người là nghèo nàn.

Người mang tính dục là rất nghèo nàn. Người có yêu là tương đối giầu có hơn. Con người của từ bi là giầu có nhất - người đó ở trên đỉnh thế giới. Người đó không bị giam cầm, không giới hạn. Người đó đơn giản cho và liên tục làm theo cách của người đó. Người đó thậm chí không chờ đợi bạn nói lời cám ơn. Với tình yêu vô cùng người đó chia sẻ năng lượng của mình.
Đây là điều tôi gọi là trị liệu.
Người Ki tô giáo tin rằng Jesus đã làm nhiều phép màu. Tôi không thể thấy được ông ấy làm phép màu nào. Phép màu là từ bi của ông ấy. Nếu bất kì cái gì xảy ra, nó đã xảy ra mà không có việc làm của ông ấy cho nó. Nếu bất kì cái gì đã bao giờ xảy ra ở bình diện cao nhất của bản thể, nó bao giờ cũng xảy ra mà không có nỗ lực nào. Ông ấy di chuyển; nhiều loại người tới ông ấy. Ông ấy có đó như vũng năng lượng vô cùng - bất người nào sẵn sàng cho chia sẻ, đều được chia sẻ.
Phép màu đã xảy ra! Ông ấy là việc trị liệu. Ông ấy là một trong những người chữa lành vĩ đại nhất mà thế giới đã từng biết tới. Phật, hay Mahavir, hay Krishna - họ toàn là những người chữa lành vĩ đại, ở các mức độ khác nhau. Vâng, bạn không thể tìm được trong đời Phật bất kì phép màu nào về chữa lành người ốm, hay chữa người mù, hay đem người chết về cuộc sống. Bạn sẽ ngạc nhiên: Từ bi của Jesus có nhiều hơn của Phật không? Cái gì đã xảy ra? Tại sao nhiều người không được chữa lành qua năng lượng của Phật? Không. Vấn đề không phải là nhiều hay ít. Từ bi của Phật vận hành ở mức độ khác. Ông ấy có kiểu khán giả khác và kiểu người khác quanh ông ấy so với Jesus.
Điều đó bao giờ cũng xảy ra - gần như bao giờ cũng vậy - tôi liên tục quan sát: liên tục các dòng người tới tôi từ phương Tây - họ không bao giờ hỏi cái gì về thân thể của họ. Họ không tới tôi và nói, "Tôi bị đau đầu thường xuyên. Osho ơi, giúp tôi đi, làm cái gì đó!" Hay, "Mắt tôi kém," hay, "Tập trung của tôi không tốt," hay, "Trí nhớ tôi bị mất" - không, không bao giờ. Nhưng người Ấn Độ tới và bao giờ họ cũng mang tới cái gì đó của thể chất. Hừm? Họ có rối loạn dạ dầy trong nhiều năm - "Osho ơi, làm cái gì đó đi!"
Gần như bao giờ tôi cũng cảm thấy: Tại sao? Cái gì đã xảy ra cho Ấn Độ? Tại sao những người này tới chỉ vì vấn đề thể chất, thân thể nào đó? Họ chỉ có những vấn đề đó. Nước nghèo, nước rất nghèo, không có vấn đề tâm linh. Nước giầu có vấn đề tâm linh; nước nghèo có vấn đề vật lí.
Thời của Phật ở Ấn Độ là thời đại vàng. Đó là thời cho Ấn Độ ở đỉnh của nó. Đất nước giầu có, cực kì giầu có, sung túc. Toàn thế giới nghèo, và Ấn Độ rất giầu. Những người tới Phật đều mang vấn đề tâm linh. Vâng, họ cũng mang tới các vết thương, nhưng chúng là vết thương tâm linh.
Jesus đi vào một ngước rất nghèo, sống trong một nước rất nghèo. Những người tới ông ấy đều không có vấn đề tâm linh, thực ra, vì để có vấn đề tâm linh bạn phải đạt tới chuẩn sống nào đó. Bằng không, vấn đề của bạn sẽ là ở các mức thấp hơn. Người nghèo có vấn đề.
Mới vài ngày trước đây, một trong những người họ hàng của tôi đã ở đây. Trong một tháng người đó đã ở đây, thiền, làm các thứ. Và thế rồi vào ngày cuối cùng tôi hi vọng người đó hỏi cái gì đó có nghĩa. Người đó đã hỏi cái gì? Người đó đã hỏi rằng con trai người đó đang làm việc không tốt. Sống một tháng ở đây, nghe tôi trong một tháng, đây là câu hỏi duy nhất tới cho tâm trí của người đó: con trai người đó làm việc không tốt. Người đó lái xe taxi, và họ đã mua chiếc xe mà mọi ngày đều có vấn đề này khác - "Osho ơi, làm cái gì đó đi!" Tôi đâu có là thợ sửa xe! Cho nên tôi bảo người đó, "Bán quách xe đó đi!" Người đó nói, "Chả ai thèm mua nó đâu, cho nên làm cái gì đó đi!"
Khi mọi người còn nghèo, vấn đề của họ là của thế giới. Khi mọi người giầu, vấn đề của họ có phẩm chất cao hơn. Chỉ nước sung túc mới có thể thực sự tâm linh; nước nghèo không thể tâm linh được. Tôi không nói rằng người nghèo không thể tâm linh được - vâng, người nghèo có thể tâm linh chứ, ngoại lệ có đó - nhưng nước nghèo thì không thể. Nước nghèo, về toàn thể, nghĩ dưới dạng tiền, thuốc, nhà, xe, thế này thế nọ. Và điều đó là tự nhiên, nó là logic!
Jesus đi trong thế giới rất nghèo. Mọi người đều tìm giải pháp riêng của họ. Nhiều người được giúp đỡ - không phải là Jesus giúp - họ được giúp. Và Jesus nói đi nói lại: "Chính đức tin của ông chữa lành cho ông." Khi bạn có đức tin, từ bi có thể rót vào trong bạn. Khi bạn có đức tin, bạn mở cho từ bi. Phật đã làm phép màu, nhưng những phép màu đó là của điều vô hình. Mahavir đã làm phép màu, nhưng những phép màu đó là của điều vô hình. Bạn không thể thấy được chúng - chúng chỉ có thể được thấy bởi người mà chúng đã xảy ra.
Nhưng từ bi bao giờ cũng có tính trị liệu; dù mức độ của bạn là gì, nó giúp bạn. Từ bi là yêu thuần khiết - nhiều tới mức bạn đơn giản cho và không đòi hỏi cái gì đền đáp lại.
Phật hay nói với đệ tử của ông ấy, "Sau mỗi lần thiền, từ bi đi - ngay lập tức - vì khi ông thiền, yêu phát triển, trái tim trở nên đầy. Sau mỗi lần thiền, cảm thấy từ bi cho toàn thế giới để cho ông chia sẻ yêu của ông và ông xả năng lượng vào trong bầu khí quyền và năng lượng đó có thể được người khác dùng."
Tôi cũng muốn nói điều đó với bạn: Sau mỗi lần thiền, khi bạn đang mở hội, từ bi đi. Chỉ cảm thấy rằng năng lượng của bạn nên đi và giúp cho mọi người theo bất kì cách nào họ cần nó. Cứ xả nó ra! Bạn sẽ được nhẹ gánh, bạn sẽ cảm thấy rất thảnh thơi, bạn sẽ cảm thấy rất an bình và yên tĩnh, và rung động mà bạn đã xả ra sẽ giúp cho nhiều người. Kết thúc thiền của bạn bao giờ cũng với từ bi.
Và từ bi là vô điều kiện. Bạn không thể có từ bi chỉ dành cho những người thân thiện hướng tới bạn, chỉ dành cho những người họ hàng với bạn.
Chuyện xảy ra ở Trung Quốc: Khi Bồ đề đạt ma tới Trung Quốc, một người tới ông ấy. Người này nói, "Tôi đã theo giáo lí của thầy: tôi thiền và thế rồi tôi cảm thấy từ bi với toàn thể vũ trụ - không chỉ với con người, mà với con vật, với đá và sông nữa. Nhưng có một vấn đề: tôi không thể cảm thấy từ bi với ông hàng xóm của tôi. Không - điều đó là không thể được! Cho nên xin thầy nói cho tôi: tôi có thể loại ông hàng xóm ra khỏi từ bi của tôi được không? Tôi bao hàm toàn thể sự tồn tại, đã biết, không biết, nhưng tôi có thể loại trừ ông hàng xóm được không? - bởi vì điều đó là rất khó, không thể được. Tôi không thể từ bi với ông ta được."
Bồ đề đạt ma nói, "Thế thì quên chuyện thiền đi, vì nếu từ bi mà loại trừ bất kì ai thế thì nó không còn có đó nữa."
Từ bi là bao hàm tất cả - bao hàm tất cả về bản chất. Cho nên nếu bạn không thể cảm thấy từ bi với ông hàng xóm của bạn, thế thì quên mọi chuyện về thiền đi - vì nó chẳng liên quan tới ai đó nói riêng. Nó có cái gì đó liên quan tới trạng thái bên trong của bạn. Từ bi đi! Một cách vô điều kiện, không định hướng, không địa chỉ. Thế thì bạn trở thành lực chữa lành trong thế giới khổ này.
Jesus nói: "Yêu hàng xóm của ông như bản thân ông" - lặp đi lặp lại. Và ông ấy cũng nói: "Yêu kẻ thù của ông như bản thân ông." Và nếu bạn phân tích cả hai câu này cùng nhau, bạn sẽ đi tới thấy rằng hàng xóm và kẻ thù gần như bao giờ cũng là một người. "Yêu hàng xóm của ông như bản thân ông" và "Yêu kẻ thù của ông như bản thân ông." Ông ấy ngụ ý cái gì?
Ông ấy đơn giản nói: đừng có bất kì rào chắn nào cho từ bi của bạn, cho yêu của bạn. Như bạn yêu bản thân bạn, yêu toàn thể sự tồn tại - vì trong phân tích tối thượng toàn thể sự tồn tại là bản thân bạn. Nó là bạn - được phản xạ trong nhiều tấm gương. Nó là bạn - nó không tách rời khỏi bạn. Hàng xóm của bạn chỉ là một dạng của bạn; kẻ thù của bạn cũng là một dạng của bạn. Bất kì cái gì bạn bắt gặp, bạn đều bắt gặp bản thân bạn. Bạn có thể không nhận ra bởi vì bạn không rất tỉnh táo; bạn có thể không có khả năng thấy bản thân bạn trong người khác, nhưng thế thì cái gì đó sai với cách nhìn của bạn, cái gì đó sai với mắt bạn.
Từ bi có tính trị liệu."Thầy có thể bình luận về từ 'từ bi' không, từ bi với bản thân người ta và từ bi với người khác?"
Vâng, bạn phải hiểu rằng để là từ bi người ta phải có từ bi với bản thân mình ngay chỗ đầu tiên. Nếu bạn không yêu bản thân bạn, bạn sẽ không bao giờ có khả năng yêu được bất kì ai khác. Nếu bạn không tốt với bản thân bạn, bạn không thể tốt được với bất kì ai khác. Cái gọi là thánh nhân của bạn, người cứng rắn thế với bản thân họ chỉ là những kẻ giả vờ rằng họ là tốt với người khác. Điều đó là không thể được. Về mặt tâm lí điều đó là không thể được. Nếu bạn không thể tốt với bản thân bạn, làm sao bạn có thể tốt được với người khác?
Bất kì cái gì bạn là vậy với bản thân bạn, bạn là vậy với người khác. Để điều đó là châm ngôn cơ bản đi. Nếu bạn ghét bản thân bạn, bạn sẽ ghét người khác - và bạn đã từng được dạy ghét bản thân bạn. Không ai đã bao giờ nói với bạn, "Yêu bản thân bạn đi!" Chính ý tưởng này dường như là ngớ ngẩn - yêu bản thân người ta sao? Chính ý tưởng này không làm ra nghĩa gì - yêu bản thân người ta sao? Chúng ta bao giờ cũng nghĩ rằng để yêu người ta cần yêu ai đó khác. Nhưng nếu bạn không học nó cho bản thân bạn, bạn sẽ không có khả năng thực hành nó với người khác.
Bạn đã được bảo, thường xuyên bị ước định, rằng bạn không có giá trị gì. Từ mọi hướng bạn đã được chỉ cho, bạn đã được bảo, rằng bạn là vô giá trị, rằng bạn không phải là điều bạn phải là, rằng bạn không được chấp nhận như bạn vậy. Có nhiều cái phải treo trên đầu bạn - và những cái phải đó gần như là không thể nào hoàn thành được. Và khi bạn không thể hoàn thành được chúng, khi bạn không tới đích, bạn cảm thấy bị kết án. Hận thù sâu sắc nảy sinh trong bạn về bản thân bạn.
Làm sao bạn có thể yêu được người khác? Đầy hận thù thế, bạn sẽ đi đâu để tìm yêu? Cho nên bạn chỉ giả vờ, bạn chỉ trưng ra rằng bạn ở trong yêu. Sâu bên dưới bạn không trong yêu với bất kì ai - bạn không thể thế được. Những việc giả vờ đó là tốt trong vài ngày, thế rồi mầu sắc biến mất, thế rồi thực tại tự khẳng định bản thân nó.
Mọi chuyện tình đều trên đá. Sớm hay muộn, mọi chuyện tình đều trở nên rất độc. Và làm sao nó trở nên bị độc thế? Cả hai đều giả vờ rằng họ đang yêu, cả hai liên tục nói rằng họ yêu. Bố nói bố yêu con trai; con trai nói con yêu bố. Mẹ nói mẹ yêu con gái, và con gái liên tục nói cùng điều. Anh em nói họ yêu nhau. Toàn thế giới nói về yêu, hát về yêu - và bạn có thể tìm ra chỗ nào khác mà không yêu đến thế không? Không một giọt yêu nào tồn tại - và hàng núi nói! Cả Himalaya những thơ ca về yêu.
Dường như mọi thơ ca này chỉ là phần bù thêm. Vì chúng ta không thể yêu được, chúng ta bằng cách nào đó tin tưởng qua thơ ca, ca hát, rằng chúng ta yêu. Điều chúng ta bỏ lỡ trong cuộc sống chúng ta đưa vào trong thơ ca. Điều chúng ta liên tục bỏ lỡ trong cuộc sống, chúng ta đưa vào trong phim ảnh, trong tiểu thuyết. Yêu là tuyệt đối thiếu vắng, vì bước đầu tiên đã chưa được lấy.
Bước đầu tiên là: chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy; vứt mọi cái phải đi. Đừng mang bất kì cái phải nào trên tim bạn nào! Bạn không là ai đó khác; bạn không được mong đợi làm cái gì đó mà không thuộc vào bạn - bạn chỉ là bản thân bạn. Thảnh thơi đi! Và chỉ là bản thân bạn. Kính trọng tính cá nhân của bạn đi, và có dũng cảm kí chữ kí riêng của bạn. Đừng liên tục sao chép chữ kí của người khác.
Bạn không được mong đợi trở thành một Jesus hay một Phật hay một Ramakrishna - bạn đơn giản được mong đợi trở thành bản thân bạn. Điều tốt là Ramakrishna không bao giờ cố trở thành ai đó khác, cho nên ông ấy trở thành Ramakrishna. Điều tốt là Jesus không bao giờ cố trở thành giống Abraham hay Moses, cho nên ông ấy trở thành Jesus. Điều tốt là Phật không bao giờ cố trở thành một Patanjali hay Krishna - đó là lí do tại sao ông ấy trở thành Phật.
Khi bạn không cố trở thành bất kì ai khác, thế thì bạn đơn giản thảnh thơi - thế thì duyên dáng nảy sinh. Thế thì bạn đầy sự vĩ đại, huy hoàng, hài hoà - vì thế thì không có xung đột! không đâu mà đi, không cái gì để đấu tranh; không cái gì để ép buộc, áp đặt lên bản thân bạn một cách bạo hành. Bạn trở thành hồn nhiên.
Trong hồn nhiên đó bạn sẽ cảm thấy từ bi và yêu bản thân bạn. Bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc với bản thân bạn tới mức cho dù Thượng đế tới và gõ cửa nhà bạn và nói, "Ông có muốn trở thành ai đó khác không?" bạn sẽ nói, "Ông phát điên hay sao?! Tôi hoàn hảo! Cám ơn, nhưng đừng bao giờ cố bất kì cái gì như vậy nhé - tôi hoàn hảo như tôi vậy."
Khoảnh khắc bạn có thể nói với Thượng đế, "Tôi hoàn hảo như tôi vậy, tôi hạnh phúc như tôi vậy," đây là điều ở phương Đông chúng ta gọi là shraddha - tin cậy; thế thì bạn đã chấp nhận bản thân bạn và trong chấp nhận bản thân bạn, bạn đã chấp nhận người sáng tạo của bạn. Phủ nhận bản thân bạn, bạn phủ nhận người sáng tạo của bạn.
Nếu bạn đi và xem bức tranh của Picasso và bạn nói, "Điều này là sai và điều kia là sai, và mầu này nên là cách này," bạn đang phủ nhận Picasso. Khoảnh khắc bạn nói, "Tôi đáng phải như thế này," bạn đang cố cải tiến Thượng đế. Bạn đang nói, "Ngài phạm sai lầm rồi - tôi đáng phải như thế này kia, và ngài đã làm tôi như thế này sao?" Bạn đang cố cải tiến Thượng đế. Điều đó là không thể được. Cuộc vật lộn của bạn là trong vô vọng - bạn mang định mệnh thất bại.
Và bạn càng thất bại, bạn càng ghét hơn. Bạn càng thất bại, bạn càng cảm thấy bị kết án. Bạn càng thất bại, bạn càng cảm thấy bất lực hơn. Và từ hận thù, bất lực này, làm sao từ bi có thể nảy sinh được? Từ bi nảy sinh khi bạn hoàn toàn được bắt rễ trong bản thể bạn. Bạn nói, "Vâng, đây là cách tôi vậy đấy." Bạn không có lí tưởng nào để hoành thành. Và ngay lập tức việc hoàn thành bắt đầu xảy ra!
Hoa hồng nở đẹp thế vì chúng không cố trở thành hoa sen. Và hoa sen nở đẹp thế vì chúng đã không nghe huyền thoại về các hoa khác. Mọi thứ trong tự nhiên đều xảy ra đẹp đẽ tương ứng, vì không ai cố cạnh tranh với bất kì ai khác. Mọi thứ là cách nó là vậy.
Thấy ra vấn đề đi! Chỉ là bản thân bạn và nhớ bạn không thể là bất kì cái gì khác được, dù bạn làm bất kì cái gì. Mọi nỗ lực đều là vô tích sự. Bạn chỉ phải là bản thân bạn.
Chỉ có hai cách. Một là: bác bỏ, bạn có thể còn như vậy; kết án, bạn có thể còn như vậy; hay: chấp nhận, buông xuôi, tận hưởng, vui mừng, bạn có thể là như vậy.
Thái độ bạn có thể khác, nhưng bạn sẽ vẫn còn theo cách bạn vậy, người bạn là vậy. Một khi bạn chấp nhận, từ bi nảy sinh. Và thế thì bạn bắt đầu chấp nhận người khác!
Bạn có quan sát điều đó không? - rất khó sống với thánh nhân, rất khó. Bạn có thể sống cùng tội nhân; bạn không thể sống cùng thánh nhân - vì thánh nhân sẽ kết án bạn liên tục: bằng cử chỉ của ông ấy, bằng ánh mắt của ông ấy, bằng cách ông ấy sẽ nhìn vào bạn, cách ông ấy sẽ nói cho bạn. Thánh nhân không bao giờ nói với bạn - ông ấy nói cho bạn. Ông ấy không bao giờ nhìn vào bạn; ông ấy bao giờ cũng có lí tưởng nào đó trong mắt ông ấy, che mù. Ông ấy không bao giờ nhìn bạn. Ông ấy có cái gì đó xa xăm và ông ấy liên tục so sánh bạn với nó - và, tất nhiên, bạn bao giờ cũng không đạt. Chính cái nhìn của ông ấy làm cho bạn thành tội nhân. Rất khó sống với thánh nhân - vì ông ấy không chấp nhận bản thân ông ấy, làm sao ông ấy có thể chấp nhận được bạn? Ông ấy có nhiều thứ trong ông ấy, những nốt chói tai ông ấy cảm thấy, ông ấy phải đi ra ngoài. Tất nhiên, ông ấy thấy cùng điều trong bạn theo cách được khuếch đại lên.
Nhưng với tôi duy nhất người là thánh nhân là người đã chấp nhận bản thân mình, và trong việc chấp nhận của mình người đó đã chấp nhận toàn thế giới. Với tôi, trạng thái đó của tâm trí là điều tính thánh thiện là gì: trạng thái của chấp nhận toàn bộ. Và đó là việc chữa lành, trị liệu. Hừm? - chính việc ở cùng ai đó người chấp nhận bạn một cách toàn bộ là trị liệu. Bạn sẽ được chữa lành.
Như cuộc sống vậy... tôi chia nó thành ba phần: bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Thời thơ ấu là thời gian ăn sáng. Và như nó xảy ra nếu bạn đã không được ăn bữa sáng hôm nay, bạn sẽ cảm thấy rất, rất đói, theo mọi tỉ lệ, vào thời gian bữa trưa. Và nếu bạn đã bỏ lỡ bữa trưa nữa, thế thì tất nhiên vào bữa tối bạn sẽ gần như điên. Yêu là thức ăn - đó là lí do tại sao tôi phân chia cuộc sống thành ba phần: bữa sáng, bữa trưa, bữa tối.
Yêu là thức ăn: thức ăn cho linh hồn. Khi đứa trẻ bý vú mẹ lần đầu tiên, nó bú hai thứ, không chỉ sữa - sữa sẽ đi vào thân thể nó và yêu đi vào linh hồn nó. Yêu là không thấy được, cũng như linh hồn là không thấy được; sữa là hữu hình như thân thể là thấy được. Nếu bạn có mắt để nhìn, bạn có thể thấy hai điều cùng nhau thấm đẫm trong bản thể đứa trẻ từ vú người mẹ. Sữa chỉ là phần thấy được của yêu; yêu là phần không thấy được của sữa - hơi ấm, tình yêu, từ bi, phúc lành.
Nếu đứa trẻ bỏ lỡ bữa sáng, thế thì khi nó là thanh niên nó sẽ cần yêu nữa - và điều đó tạo ra rắc rối. Thế thì nó sẽ quá không kiên nhẫn với yêu - điều đó tạo ra rắc rối. Thế thì nó sẽ trong vội vàng với yêu - điều đó tạo ra rắc rối. Vì yêu trưởng thành rất chậm, nó cần kiên nhẫn. Và bạn càng trong vội vàng, càng có khả năng là bạn sẽ bỏ lỡ.
Bạn có quan sát nó trong bản thân bạn và trong người khác không? Những người quá nhiều trong việc cần tình yêu bao giờ cũng khổ, vì họ bao giờ cũng cảm thấy rằng không ai sẽ đáp ứng cho họ. Thực ra, không ai sẽ là mẹ họ lần nữa. Trong mối quan hệ mẹ-con, không cái gì được mong đợi từ đứa trẻ. Đứa trẻ có thể làm gì được? - bất lực. Nó không thể đáp lại được cái gì. Nhiều nhất nó có thể mỉm cười - vậy thôi - hay dõi mắt nó theo người mẹ đi - vậy thôi. Những cử chỉ nhỏ bé, đẹp - nhưng nó không thể làm được cái gì khác. Người mẹ phải cho, đứa trẻ phải nhận.
Nếu thời gian bữa sáng bạn đã bỏ lỡ điều này, thế thì bạn sẽ tìm người đàn bà mà có thể là mẹ bạn. Bây giờ, người đàn bà đang tìm người yêu, không phải tìm đứa con trai - rắc rối nhất định có đó. Trừ phi bởi may mắn, bởi ngẫu nhiên, bạn có thể tìm ra người đàn bà nào đó người đang đi tìm đứa con trai - thế thì mọi sự sẽ lắng đọng; thế thì hai căn bệnh sẽ khớp với nhau.
Điều đó bao giờ cũng xảy ra: người bi quan bao giờ cũng tìm người lạc quan để khớp; người tàn bạo bao giờ cũng tìm người tự bạo để khớp; người chi phối bao giờ cũng tìm người đang cần bị chi phối, thế thì họ khớp nhau. Bạn không thể tìm thấy hai người tự bạo sống cùng nhau, không bao giờ. Tôi đã quan sát hàng nghìn đôi: mãi cho tới giờ tôi vẫn không có khả năng thấy ra một đôi trong đó cả hai đối tác là người tàn bạo hay cả hai đối tác là tự bạo. Không thể sống cùng nhau được - họ phải khớp. Chỉ những cái đối lập mới khớp, và mọi người bao giờ cũng rơi vào yêu với cái đối lập.
Nếu bạn có thể gặp người đàn bà đang đi tìm đứa con trai... điều đó nữa là xấu, điều đó nữa là ốm yếu, vì người đàn bà nên đi tìm kiếm người yêu một cách tự nhiên, không phải đứa trẻ. Và đây là vấn đề, và vấn đề trở nên phức tạp hơn: cho dù cô ấy đi tìm đứa con trai, cô ấy là vô nhận biết về điều đó; và cho dù bạn đi tìm người mẹ, bạn vô nhận biết về điều đó. Thực ra, nếu người đàn bà cố là mẹ bạn, bạn sẽ cảm thấy tổn thương. Bạn sẽ nói, "Em định làm gì thế? Anh mà là đứa trẻ sao?" Và bạn đang đi tìm người mẹ. Hàng nghìn, hàng triệu người đang đi tìm người mẹ.
Đó là lí do tại sao đàn ông dường như quan tâm nhiều thế tới vú đàn bà - bằng không thì không có nhu cầu quan tâm nhiều thế tới vú đàn bà. Mối quan tâm này đơn giản chỉ ra rằng trong thời thơ ấu của bạn, vào thời gian bữa sáng của bạn, bạn đã bỏ lỡ cái gì đó. Nó vẫn liên tục còn đó, nó lơ lửng trong tâm trí bạn, nó ám ảnh bạn.
Vú dành cho thời gian bữa sáng. Bây giờ tại sao bạn liên tục nghĩ và vẽ - hừm?...
Mới mấy ngày trước, một hoạ sĩ đã ở đây và anh ấy đã mang tới vài bức tranh của anh ấy; toàn là vú và vú. Anh ấy trở thành sannyasin cho nên tôi nói với anh ấy, "Bây giờ ít nhất bạn bắt đầu lớn lên chút ít đi. Đây là ấu trĩ!" Và anh ấy đã được nhiều giải thưởng; anh ấy là hoạ sĩ nổi tiếng thế giới. Tranh của anh ấy đã được trưng bầy trên khắp thế giới: ở New York, ở London, ở Paris, ở Berlin, và mọi nơi. Và anh ấy đã được đánh giá rất cao. Tất nhiên, phải đã được đánh giá cao bởi các đứa trẻ khác! Không có vấn đề gì trong việc đó.
Cho nên tôi bảo anh ấy, "Làm cái gì đó khác đi - thời gian ăn sáng đã hết rồi! Bạn đủ già để làm cái gì đó khác."
Anh ấy nói, "Tôi sẽ thử."
Bây giờ anh ấy gửi một bức tranh mà trong đó tôi ngồi ở giữa - và toàn vú và vú khắp xung quanh. Cho nên tôi cũng không là một phần! Anh ấy đã cố gắng hết sức đấy, nhưng khó thoát ra khỏi nó.
Quan sát sâu xuống, vì nó không là gì thuộc trách nhiệm của bạn, nó không liên quan gì tới bạn - bạn không thể đổi được mẹ bạn bây giờ. Nó đã xảy ra như nó đã xảy ra - nhưng bạn có thể trở nên có ý thức. Bạn có thể trở nên có ý thức về tất cả những điều này bên trong. Và bằng việc trở nên có ý thức, phép màu xảy ra. Nếu bạn trở nên có ý thức về những điều này, chúng bắt đầu rơi rụng đi. Chúng có thể bám lấy bạn chỉ trong vô ý thức sâu. Ý thức sâu sắc bắt đầu là lực biến đổi.
Cho nên chỉ việc trở nên có ý thức! Nếu bạn có thái độ ấu trĩ nào đó hướng tới yêu, trở nên có ý thức đi, tìm ra, tìm kiếm sâu. Và chỉ bằng việc trở nên có ý thức, chúng rơi rụng đi. Cho nên không cái gì khác được cần. Không phải là trước hết bạn phải trở nên có ý thức và thế rồi bạn phải hỏi "Làm gì bây giờ?" Khoảnh khắc bạn trở nên có ý thức chúng biến mất - vì bằng việc trở nên có ý thức bạn đang trở thành người lớn.
Đứa trẻ không có ý thức. Đứa trẻ sống trong vô ý thức sâu sắc. Bằng việc trở nên có ý thức bạn đang trở thành người lớn, chín chắn, cho nên mọi thứ đã níu bám trong vô thức của bạn sẽ biến mất. Cũng như bạn đem ánh sáng vào trong phòng và bóng tối biến mất; đem ý thức sâu vào trong tim bạn đi.
Thế rồi có những người bỏ lỡ bữa trưa nữa. Thế thì trong tuổi già của họ, họ trở thành cái bạn gọi là 'lão già dơ dáy'. Thế thì trong tuổi già họ liên tục nghĩ về dục và không gì khác. Họ có thể không nói về dục theo cách trực tiếp - họ có thể bắt đầu nói chống lại dục - nhưng họ sẽ nói về dục. Việc chống lại của họ không tạo ra khác biệt.
Bạn đi và nghe cái gọi là các thánh nhân ở Ấn Độ, và bạn bao giờ cũng sẽ thấy họ liên tục nói chống lại dục và ca ngợi brahmacharya. Những người này thậm chí đã bỏ lỡ bữa trưa của họ. Bây giờ thời gian bữa tối đã tới - và họ điên. Bây giờ họ biết rằng chết đang tới vào bất kì khoảnh khắc nào. Và khi chết đang tiến tới gần, và thời gian đang biến mất khỏi tay họ, nếu họ trở nên thần kinh điều đó dường như là tự nhiên.
Những người thần kinh này có các câu chuyện ở kinh sách cổ rằng khi họ thiền, các apsaras - đàn bà đẹp từ cõi trời - giáng xuống. Trần truồng họ nhảy múa quanh những người này. Tại sao họ phải làm điều như vậy? Ai bận tâm tới ông già ngồi thiền trên Himalayas - ai bận tâm? gần chết rồi - ai bận tâm? Những apsaras đó từ cõi trời, họ có thể tìm ra những người tốt hơn chứ.
Thực ra, nhiều người thế đang săn đuổi các apsaras, làm sao họ có thể tìm ra thời gian để săn đuổi các rishis, cái gọi là thánh nhân này? Không, điều đó chẳng liên quan gì tới apsaras hay tới cõi trời hay bất kì cái gì. Đó chỉ là chuyện những người này đã bỏ lỡ cả bữa sáng lẫn bữa trưa. Và đến lúc ăn tối trí tưởng tượng của họ đang giờ trò chơi vô cùng với họ. Nó là tưởng tượng của họ, trí tưởng tượng bị bỏ đói.
Bạn làm một việc này: bạn cứ nhịn ăn trong ba tuần xem, và thế thì ở mọi nơi bạn sẽ bắt đầu thấy thức ăn - mọi nơi! Cho dù bạn có thể thấy trăng tròn xuất hiện trên trời và bạn sẽ nói nó có vẻ giống như bánh mì, bánh chapati. Đó là cách nó sẽ xảy ra. Bạn sẽ bắt đầu phóng chiếu, tưởng tượng của bạn sẽ giở trò ra với bạn.
Nếu điều này xảy ra, thế thì từ bi không bao giờ nảy sinh. Đi chậm, tỉnh táo, quan sát, yêu thương. Nếu bạn có tính dục tôi không nói bỏ dục: tôi nói làm nó mà tỉnh táo hơn, làm nó có tính cầu nguyện hơn, làm nó sâu sắc hơn, để cho nó có thể trở thành yêu. Nếu bạn đang yêu, thế thì làm cho nó thậm chí nhiều biết ơn hơn; đem thái độ biết ơn sâu hơn, niềm vui, mở hội, lời cầu nguyện vào nó, thiền vào nó, để cho nó có thể trở thành từ bi.
Chừng nào từ bi chưa xảy ra cho bạn, đừng nghĩ rằng bạn đã sống đúng hay rằng bạn đã sống chút nào. Từ bi là việc nở hoa. Và khi từ bi xảy ra cho một người, hàng triệu người được chữa lành. Bất kì ai tới quanh người đó đều được chữa lành. Từ bi có tính trị liệu.
Câu hỏi thứ hai:
Từng trung tâm mở ra đều đem tới một loại ngọc khác nhau: kundalini, cân bằng, yêu, diễn đạt, tâm trí kim cương. Đây là thế tiến thoái lưỡng nan: chọn cái nào? Thầy nói vô chọn lựa là phúc lạc, nhưng xã hội thưởng cho những chuyên viên. Hơn nữa, ở mức tế bào, tiến hoá của các sinh vật phức tạp nảy sinh từ việc tăng tính chuyên môn trong các tế bào của nó.
Vâng, nhấn mạnh của tôi không phải là để chọn lựa - là vô chọn lựa đi. Vì nếu bạn chọn, bạn trở nên hạn hẹp. Mọi chọn lựa đều làm hẹp bạn lại. Mọi chọn lựa đều nói, "Bây giờ tôi sẽ có chiếc cửa sổ mở lên bầu trời, không mở tới toàn thể bầu trời." Tại sao? Tại sao có cái khung cho bầu trời? Bầu trời không có khung. Khi bạn đứng ở cửa sổ và nhìn lên trời, bạn đã bóp méo bầu trời - vì khung cửa sổ của bạn có vẻ dường như nó được đóng khung lên bầu trời. Thế thì bạn chỉ có cái nhìn giới hạn, hạn hẹp.
Tại sao nghèo nàn vậy? Sao không bước ra khỏi nhà và nhìn bầu trời như nó vậy - vô hạn? Với tôi, cuộc sống là năng lượng mở rộng vô hạn. Đừng làm chọn lựa nào!
Đó là lí do tại sao tôi không để tính chất sannyas chống lại thế giới. Tôi nói là sannyasin và ở trong thế giới, vì sannyasin, nếu người đó chọn cuộc sống của sư và trốn khỏi thế giới, sẽ nghèo nàn hơn vì điều đó - vì thế giới có nhiều thứ để cho bạn. Nó là phương cách đẹp vô cùng của Thượng đế - để giúp bạn trưởng thành, để cho bạn thách thức, để cho bạn cuộc phiêu lưu mới; để cho bạn cơ hội để kiểm tra bản thân bạn, nhận biết của bạn, bản thể bạn.
Nếu bạn trốn khỏi thế giới bạn sẽ trốn khỏi mọi cơ hội này. Ngồi trong hang động ở Himalaya bạn sẽ rất nghèo nàn - nghèo theo nghĩa bạn sẽ không có sự giầu có về kinh nghiệm. Và dần dần bạn sẽ trở nên ngu đần. Bạn sẽ trở nên im lặng - điều đó đúng - vì sẽ không có gì làm sao lãng bạn. Nhưng im lặng đó cũng là của Himalaya, nó không phải là của bạn. Quay trở lại thế giới và ở bãi chợ bạn sẽ thấy im lặng của bạn đã biến mất. Nó không phải là của bạn - nó là một phần của im lặng của Himalaya. Bạn đã bị bản thân bạn đánh lừa.
Khi im lặng xảy ra ở bãi chợ thế thì nó là thực, thế thì nó là của bạn - bây giờ không ai có thể lấy nó đi được. Bây giờ không sao lãng nào có thể là sao lãng cho bạn. Bạn có thể vẫn còn ở bất kì đâu; bất kì tình huống nào, im lặng của bạn sẽ vẫn còn đó như nền móng sâu của bản thể bạn. Nó là bên trong.
Cho nên tôi không nói bỏ thế giới. Tôi nói ở trong thế giới vậy mà ở bên ngoài nó - để cho bạn có thể có cả kinh nghiệm về sansari, về thế giới, và sannyasin, về thế giới khác. Khi cả hai là có thể, tại sao chọn? Làm cuộc sống là lớn nhất có thể được đi. Đừng làm hẹp nó lại.
"Từng trung tâm mở ra đều đem tới ngọc khác nhau... thế tiến thoái lưỡng nan là chọn cái nào."
Không, không cần chọn trung tâm nào. Mọi trung tâm, mọi bẩy luân xa chakras của thân thể, phải vận hành tốt. Mọi trung tâm của thân thể đều phải vận hành trong sự thống nhất, trong sự thống nhất hữu cơ. Từ dục tới sahasrar, từ mức thứ nhất tới mức thứ bẩy, chúng nên rung động như một dàn nhạc.
Bạn có thể chọn một trung tâm. Đó là điều mọi người đã làm: người nào đó đã chọn trung tâm dục - họ vẫn còn đó, họ đi lòng vòng. Họ đi trong vòng tròn. Toàn thể cuộc sống của họ vẫn còn chỉ là quá trình hoạt động dục - rất nghèo nàn. Tôi không gọi họ là tội nhân; tôi đơn giản gọi họ là những người rất nghèo. Và nghèo bởi chọn lựa riêng của họ - khi nhiều thứ hơn là có thể.
Dường như bạn có chiếc máy bay và bạn thắng ách con bò thiến để dùng nó như chiếc xe bò kéo. Bạn là nghèo - không phải là tội nhân. Bạn đơn giản ngu xuẩn, đần độn! Hay bạn có thể dùng máy bay như xe tải, như xe bus - chút ít tốt hơn xe bò kéo, nhưng dầu vậy bạn vẫn ngu. Một phương tiện đắt như thế, và bạn đang dùng nó như xe bus! Một phương tiện có thể bay trên trời, bạn dùng nó như xe tải trên đường.
Đó là điều đang xảy ra. Bạn có dàn nhạc hay bên trong bạn, đủ tầm cỡ, mọi mầu sắc, mọi nốt - mọi điều có thể đều là có thể bên trong bạn, nhưng bạn bám lấy một trung tâm: dục. Ai đó bám lấy trung tâm khác nào đó, ai đó bám lấy trung tâm khác nữa nào đó. Và thế rồi có những người nghĩ: "Bỏ mọi thứ này đi, và chúng ta chỉ vẫn còn trong luân xa ajna - trong trung tâm con mắt thứ ba." Điều đó nữa đang làm hẹp lại bản thể của bạn. Tốt hơn là xe bò kéo nhưng bạn vẫn là xe tải trên đường.
Thế rồi có vài người nghĩ rằng họ phải dùng chỉ sahasrar đối lại cả sáu trung tâm kia - thế thì lần nữa bạn đang hạn chế bản thể bạn. Thế thì bạn có máy bay, nhưng bạn không bao giờ xuống đất. Bạn sẽ gặp tai nạn lớn sớm hay muộn vì sớm hay muộn xăng sẽ hết, dầu sẽ không có đó. Việc bay liên tục là nguy hiểm. Đôi khi phải trở lại đất, xuống đất; đổ dầu vào, nghỉ ngơi, thảnh thơi; được sẵn sàng để bay lần nữa. Đó là cách thức.
Và đất là đẹp - đẹp như bầu trời vậy. Sao là đẹp, nhưng bạn có quan sát không, khi ngồi trong máy bay? - bạn không thể nhìn rất lâu trên trời, điều đó là chán. Nó đẹp, nhưng nó đơn điệu. Mọi người bắt đầu buồn ngủ sớm hay muộn. Họ nhìn ra bên ngoài cửa sổ một chốc và thế rồi họ chán - nó đơn điệu. Đất cực kì đẹp, chưa bao giờ đơn điệu. Nhiều hoa thế, nhiều cây thế, nhiều chim thế, nhiều người thế.
Nhấn mạnh của tôi là sống tất cả bẩy trung tâm cùng nhau. Không bao giờ mất tiếp xúc với trung tâm thấp nhất, và không bao giờ né tránh bay với trung tâm cao nhất. Dùng mọi trung tâm đi! Thế thì cánh của bạn sẽ ở trên trời và rễ của bạn sẽ ở trong đất. Và người hoàn hảo là sự gặp gỡ của trời và đất - đó là điều Đạo nhân nói: gặp gỡ của trời và đất. Đó là điều người hoàn hảo là gì: gặp gỡ của vật lí và tâm linh, gặp gỡ của thân thể và linh hồn, gặp gỡ của thế giới và từ bỏ, gặp gỡ của văn xuôi và thơ ca.
Và người hỏi này hỏi: "Thầy nói vô chọn lựa là phúc lạc, nhưng xã hội thưởng cho những chuyên viên." Điều đó là thực - xã hội không quan tâm tới phúc lạc của bạn: xã hội quan tâm tới tính hiệu quả riêng của nó. Xã hội không bận tâm liệu bạn cực lạc hay không - cái đó không phải là chuyện của nó. Xã hội muốn bạn chỉ là cái máy hiệu quả, robots. Làm công việc mà xã hội muốn bạn làm, và thế thì xã hội được kết thúc với bạn. Điều bạn làm với bản thể riêng của bạn không phải là chuyện của nó.
Thực ra, xã hội muốn bạn không làm cái gì theo cách riêng của bạn, vì điều đó có thể trở thành việc sao lãng khỏi tính hiệu quả. Người rất hạnh phúc không thể hiệu quả thế được - vì người đó sôi lên với hạnh phúc tới mức tính hiệu quả dường như tầm thường. Có thành vấn đề gì liệu bạn kiếm được một nghìn ru pi một tháng hay mười nghìn ru pi một tháng? Nếu nhu cầu của người đó được đáp ứng, người hạnh phúc không bận tâm. Người đó dừng tại một điểm nào đó; người đó không bị ám ảnh bởi tiền.
Nếu người hạnh phúc thấy rằng năm ngày làm việc là đủ, thế thì hai ngày người đó nghỉ - đi câu cá hay đi lên núi. Nếu người đó thấy rằng chỉ hai ngày làm việc là đủ, thế thì người đó làm việc cho hai ngày - trong năm ngày có nhiều điều quan trọng hơn để làm. Người đó phải soạn thơ, và người đó phải chơi ghi ta, và người đó phải nhảy múa; và người đó phải chỉ ngồi cùng bạn bè và buôn chuyện; người đó phải thiền, cầu nguyện, nhảy múa - người đó có cả nghìn lẻ một thứ. Công việc của người đó là nhu cầu người đó phải hoàn thành. Người đó tận hưởng nó, nhưng người đó không bị ám ảnh bởi nó.
Người hạnh phúc không bao giờ là người cầu toàn. Chỉ người bất hạnh mới là người cầu toàn, chỉ người bất hạnh mới bị ám ảnh bởi công việc của họ - vì đó là cách duy nhất họ có thể tránh bản thân họ, họ có thể né tránh đối diện với bản thân họ, họ có thể né tránh việc đương đầu với bản thân họ. Họ liên tục làm việc, nhiều giờ muộn họ sẽ liên tục làm việc; chừng nào họ chưa rơi vào giấc ngủ thì họ vẫn tiếp tục làm việc. Tại sao? Vì họ sợ. Nếu họ dừng làm việc, thế thì phải làm gì? Thế thì họ bị bỏ lại cho bản thân họ và họ không thể đối diện với bản thân mình.
Xã hội, tất nhiên, quan tâm tới các chuyên viên. Và các chuyên viên, ít hay nhiều, đều trở thành phi nhân tính - vì họ biết quá nhiều về cái quá ít. Toàn thể cái nhìn của họ trở thành hạn hẹp, hạn hẹp, hạn hẹp.
Tôi đã nghe - câu chuyện này phải thuộc vào thế kỉ hai mươi mốt:
Một người gõ cửa phòng khám của bác sĩ, phòng khám chuyên khoa mắt, và người đó nói, "Mắt trái của tôi đau lắm, và tôi không thể nhìn đúng được, cái nhìn của tôi bị mờ."
Bác sĩ nói, "Tôi xin lỗi, tôi rất tiếc, nhưng tôi chuyên trị chỉ mắt phải thôi. Với mắt trái ông sẽ phải đi sang chuyên viên khác nào đó."
Con đường của nhà chuyên môn cứ càng ngày càng hẹp lại dần. Người đó không bao giờ thấy cây; người đó chỉ thấy lá. Cái toàn thể bị mất trong bộ phận. Và, tất nhiên, bộ phận không thể tồn tại mà không có cái toàn thể. Thực ra, mọi phân chia đều là tuỳ tiện. Lá không tách rời khỏi cành; cành không tách rời khỏi cây; cây không tách rời khỏi rễ; rễ không tách rời khỏi đất. Mọi thứ đều là sự thống nhất hữu cơ. Nhà chuyên môn liên tục phân chia, và dần dần những phân chia đó, những việc phân ranh giới đó, chiếm quá nhiều quan trọng. Chuyên viên trở thành phi con người.
Tôi đã nghe:
Một bác sĩ cho một ông già chế độ ăn kiêng vì vấn đề trọng lượng của ông ấy. Ông già quay lại bác sĩ sau thời gian hai tháng và ông ấy mất gần năm ki lô.
Bác sĩ rất hài lòng với kết quả này.
Bệnh nhân nói, "Tôi cảm thấy trẻ trung thế, bác sĩ. Chỉ mỗi hôm nay tôi thấy cánh tay trần của một cô gái và tôi cảm thấy thích cắn nó!"
Bác sĩ nói, "Ông có thể đã làm được. Việc đó chỉ khoảng bốn mươi ca lo thôi.'
Chuyên viên là chuyên viên. Mọi chuyên môn hoá về căn bản đều trở thành không tính người. Nó đánh mất dấu vết của cái toàn thể. Nhưng xã hội quan tâm tới tính hiệu quả. Cho nên thận trọng với xã hội.
Xã hội không quan tâm tới hạnh phúc của bạn, tới niềm vui của bạn. Mối quan tâm của xã hội dồn nhiều vào sản xuất, hiệu quả, dồn nhiều vào công việc - và đừng hỏi để làm gì, vì họ không biết để làm gì. Nếu bạn làm việc vất vả họ sẽ nói để tạo ra tình huống tốt hơn - để làm gì? - để làm việc thậm chí còn vất vả hơn. Điều đó giống hệt như một người kiếm tiền và bạn hỏi người đó "Để làm gì?" Người đó nói, "Để kiếm nhiều tiền hơn."Và thế thì khi ông kiếm nhiều tiền hơn, thì sao?" Người đó nói "Để lại kiếm nhiều tiền hơn." Sự việc dường như là luẩn quẩn.
Cá nhân phải có mối quan tâm khác toàn bộ với xã hội, vì xã hội không có linh hồn. Xã hội là vô linh hồn. Và nếu bạn trở thành một phần quá nhiều của xã hội, nó sẽ thu linh hồn của bạn lại thành vô thực thể.
Thận trọng, trước khi bạn đánh mất toàn thể cơ hội của bạn. Đừng là nô lệ. Đi theo xã hội tới điểm bạn cảm thấy là được cần, nhưng bao giờ cũng vẫn còn là người chủ của định mệnh riêng của bạn.
Chuyện xảy ra:
Một hôm Abe Katz nhận được một cú điện thoại từ người buôn bán cổ phiếu."Abe, tôi có một vụ buôn bán cho anh đây!" người môi giới bắt đầu. 'Nó là mỏ đồng Ấn Độ và cổ phiếu đang bán chỉ năm mươi xu một con.'
"Mua một nghìn con," Abe ra lệnh.
Vài ngày sau một cú điện thoại khác gọi tới công bố giá đã lên tới $1.00.
"Có vẻ tốt đấy," Abe nói."Mua thêm nghìn con nữa."
Một tuần sau trước khi lại có tiếng của người môi giới.
"Này, Abe, tôi rất tiếc phải nói với anh chứng khoán đang xuống tới hai mươi nhăm xu... làm gì đây?"
"Bán!" Abe sủa lên.
'Cho ai?" người môi giới trả lời.
Dễ mua, khó bán. Dễ trở thành một phần của xã hội và đi theo đường mòn; khó thoát ra khỏi nó. Và một khi bạn ở trên đường mòn, bạn bắt đầu trở nên sợ: Cái gì sẽ xảy ra nếu bạn thoát ra khỏi nó? Bạn sẽ mất tiền, bạn sẽ mất cái này, bạn sẽ mất cái nọ. Nhưng bạn đang đánh mất cuộc đời của bạn mọi lúc!
Cuộc sống nên là giá trị tối cao. Không cái gì được đặt trên cuộc sống. Tôi gọi một người có tính tôn giáo là người đặt cuộc sống như giá trị tối cao, và hi sinh mọi thứ cho cuộc sống, và không bao giờ hi sinh cuộc sống của mình cho bất kì cái gì. Cho dù đất nước của bạn nói, "Đất nước đang khó khăn - hi sinh mạng sống của bạn! Trở thành liệt sĩ!" đừng ngu xuẩn. Cuộc sống là giá trị tối cao.
Không nước nào có bất kì quyền gì để hi sinh một mạng sống. Nó là cuộc sống của bạn, và nó duy nhất là của bạn.
Nếu tôn giáo của bạn nói bạn là người Mô ha mét giáo và nói, "Đánh người Hindus! Và hi sinh mạng sống của bạn!" hay bạn là người và Hindu giáo nói, "Đi và chiến đấu và giết người Mô ha mét giáo! Cho dù bạn bị chết, đừng lo nghĩ - trên cõi trời bạn sẽ được trả công tốt" - đừng nghe tất cả điều vô nghĩa đó. Thế là đủ! Nhiều điều đã xảy ra trên trái đất, nhiều đau khổ vì những người này.
Đừng bao giờ hi sinh cuộc sống của bạn vì bất kì cái gì! Hi sinh mọi thứ cho cuộc sống! Cuộc sống là mục đích tối thượng - lớn hơn bất kì nước nào, lớn hơn bất kì tôn giáo nào, lớn hơn bất kì Thượng đế nào, lớn hơn bất kì kinh sách nào.
Nhưng không ai định nói điều đó cho bạn, không người lãnh đạo nào định nói điều đó cho bạn, vì thế thì toàn thể kinh doanh của họ đi đời. Không tu sĩ nào định nói điều đó cho bạn, vì thế thì toàn thể kinh doanh của họ đi đời. Đó là lí do tại sao các chính khách và tu sĩ rất chống lại tôi.
Nếu bạn hiểu rõ tôi, thế thì làm đi, trở thành một phần của xã hội - bạn là một phần của xã hội - nhưng chỉ làm điều được cần, không bao giờ bị mất hút.
Câu hỏi thứ ba:
Làm sao tôi có thể biết được khác biệt giữa 'không làm' và lười biếng... và với 'nổi' - làm sao quyết định được?
Điều đó không khó. Cả hai điều này có hương vị khác nhau, và rất rõ ràng, rất phân biệt. Khi bạn lười, nó là trạng thái tiêu cực - bạn đơn giản cảm thấy bạn không có năng lượng, bạn đơn giản cảm thấy đờ đẫn; bạn đơn giản cảm thấy buồn ngủ, bạn đơn giản cảm thấy chết. Khi bạn ở trong trạng thái không làm thế thì bạn đầy năng lượng - nó là hương vị rất tích cực. Bạn có đầy năng lượng, tuôn tràn. Bạn rạng ngời, sôi nổi, rung động. Bạn không ngủ, bạn nhận biết hoàn hảo. Bạn không chết - bạn cực kì sống động.
Cho nên không có vấn đề. Bạn có thể kiểm, và bao giờ cũng liên tục kiểm. Có khả năng tâm trí có thể lừa bạn: nó có thể hợp lí hoá sự lười biếng là không làm. Nó có thể nói "Tôi đã trở thành Thiền sư" hay "Tôi tin vào Đạo" - nhưng hành động của bạn không lừa được bất kì ai khác. Bạn sẽ lừa được chỉ mỗi bản thân bạn. Cho nên tỉnh táo vào.
Khi bạn lười bạn sẽ biết nó một cách chắc chắn. Nó giống như đau đầu: làm sao bạn biết khi nào bạn bị đau đầu? và khi nào bạn không đau? Bạn sẽ nói bạn đơn giản biết. Nó là hiển nhiên. Theo cùng cách nó là hiển nhiên: nếu bạn lười bạn sẽ cảm thấy buồn ngủ, trong ngẩn ngơ - không có năng lượng nào để làm bất kì cái gì, không năng lượng nào để sáng tạo, không năng lượng nào để đi bất kì đâu. Nhớ lấy: không năng lượng nào là hương vị cơ bản.
Khi bạn ở trong trạng thái không làm, bạn đầy năng lượng tới mức bạn muốn đi đâu đó, nhưng không có đâu mà đi. Khác biệt không phải là không có năng lượng mà không có chỗ nào để đi. Bạn rạng ngời thế, nhưng làm gì? Bạn ngồi đó tuôn tràn. Năng lượng liên tục trào lên, và liên tục lau sạch bạn, dường như bạn ở dưới cơn mưa rào năng lượng - tươi tắn, bạn đã tắm vừa mới giờ; sắc bén, thông minh, nhận biết. Hương vị sẽ nói cho bạn.
Để tôi kể cho bạn một giai thoại - tôi thích nó:
Hai sư tử núi lớn đang hiên ngang đi qua rừng rậm con nọ nối đuôi con kia. Đột nhiên con sư tử đi sau thè lưỡi liếm ngang qua đít con sư tử đi trước.
"Mày biến thành kẻ đồng giới hay cái gì thế?" con sư tử đi trước hỏi.
"Không," con sư tử đi sau trả lời."Tao vừa mới ăn một người Do Thái và tao đang cố lấy lại hương vị từ mồm tao."
Bây giờ bạn biết khi bạn ăn người Do Thái - thế thì hương vị ấy... Hương vị sẽ chỉ ra. Và hương vị là rõ ràng và phân biệt tới mức không có vấn đề lẫn lộn được.
Câu hỏi cuối cùng:
Qua các bài nói của thầy, thầy thường tiến hành khảo cứu so sánh về những người chứng ngộ khác nhau hay các hoá thân - tất nhiên, hoá thân của các nhân cách của họ. Thầy sẽ khảo cứu thế nào về các nhân cách của hai người chứng ngộ đang sống - Rajneesh và Krishnamurti?

Đừng phí thời gian của bạn vào những người này - họ không tồn tại đâu!

0 Đánh giá

Ads Belove Post