1001 Bí Mật Tâm Linh (0072) Sống trong thế gian nhưng không cho phép thế gian sống trong bạn

1001 Bí Mật Tâm Linh (0072) Sống trong thế gian nhưng không cho phép thế gian sống trong bạn

Price:

Read more




Thầy Lã Tổ nói: Trước khi hoàn cảnh nảy sinh trong ông mà trong đó, ông ngồi “như cây khô trước vách đá...”

Đây là cách diễn đạt của Đạo cực kì hay và có ý nghĩa. Nó nghĩa là sống và vậy mà chết, chết và vậy mà hoàn toàn sống. Nó nghĩa là sống trong thế giới với niềm vui lớn và mở hội nhưng không là một phần của thế giới, ở trong thế giới nhưng không cho phép thế giới ở trong bạn - “như cây khô trước vách đá” - sống như người chết.
Alexander muốn đưa một sannyasin từ Ấn Độ về nước mình vì thầy ông ấy, triết gia lớn, Aristotle, đã yêu cầu ông ấy, “Khi ngài quay về từ Ấn Độ, xin đem về một sannyasin” - vì đóng góp vĩ đại nhất của Ấn Độ cho thế giới là cách này, phong cách sống của sannyasin. Aristotle rất quan tâm. Ông ấy muốn thấy sannyasin là loại người nào, bởi vì điều đó đã xảy ra chỉ ở Ấn Độ. Đây là đóng góp đặc biệt của nó cho văn hoá thế giới và nhân loại, một cách sống hoàn toàn khác trong thế giới: sống trong thế giới vậy mà không là của thế giới, vẫn còn không gắn bó và tách rời; như hoa sen trong ao, sống trong nước và vậy mà không bị nước dính vào. Khi giọt sương tụ lại trên cánh sen, chúng trông đẹp lung linh trong ánh mặt trời, như viên ngọc, nhưng vậy mà chúng không chạm tới hoa chút nào và hoa không chạm tới chúng. Gần thế, vậy mà xa xăm thế...
“Sannyasin là loại người nào vậy?” - Aristotle đã quan tâm về mặt triết học. Ông ấy không phải là người trở thành sannyasin, nhưng ông ấy đã đề nghị Alexander đem về một người: “Ngài sẽ đem về nhiều thứ. Với ta, xin nhớ đem về một sannyasin.” Khi Alexander sắp rời khỏi Ấn Độ, ông ấy chợt nhớ ra. Ông ấy đã cướp phá nhiều, thế rồi ông ấy đột nhiên nhớ ra, “Về sannyasin thì sao?” Ông ấy truy hỏi ở đồn binh cuối cùng ở Ấn Độ. Ông ấy đã truybhỏi về sannyasin và mọi người nói, “Vâng, chúng tôi có một sannyasin hay, nhưng gần như không thể nào đem được ông ấy đi.”
Alexander nói, “Để việc đó cho ta. Đừng lo. Các ông không biết ta đấy thôi. Nếu ta ra lệnh cho Himalayas tới, ta chúng sẽ phải tới ta, nói gì tới một sannyasin? Ông ta ở đâu? Các ông cho ta địa chỉ.” - và địa chỉ được trao.
Sannyasin này là một người tu khổ hạnh trần trụi sống bên sông. Bốn lính lực lưỡng được phái đi, với gươm tuốt trần, để đem sannyasin này về cho Alexander. Sannyasin này, thấy bốn người mạnh khoẻ với gươm tuốt trần, bắt đầu cười.
Họ nói, “Ông không hiểu - đây là lệnh từ Alexander đại đế, rằng ông phải được mang về triều đình của ông ấy. Ông ấy đang chờ đợi ông.”
Và sannyasin này nói, “Ta đã dừng tới và đi từ lâu rồi. Nếu ông ấy muốn gặp ta, ta có thể gia ơn cho ông ấy; ông ấy có thể tới. Nhưng ta đã dừng tới và đi rồi. Việc tới và đi đó đã biến mất cùng với tâm trí ta rồi. Bây giờ không có ai tới và không có ai đi cả. Ta không tồn tại nữa!”
Tất nhiên, những người Hi Lạp đó không thể hiểu được. Người Hi Lạp là cực đối lập của người Hindu. Người Hindu về căn bản là phi logic, và người Hi Lạp về căn bản là logic. Người Hindu có tính thơ ca, trực giác; người Hi Lạp là những nhà trí thức.
Bốn lính đó nói với ông ấy, “Ông nói điều vô nghĩa gì vậy? Chúng ta có thể lôi ông đi!”
Sannyasin này nói, “Các ông có thể lôi thân thể ta nhưng không lôi được ta. Các ông có thể để thân thể ta vào tù, nhưng không phải là ta. Tự do của ta sẽ vẫn còn không bị đụng tới. Ta là hoa sen, nước không thể chạm vào ta được.”
Bây giờ điều này là hoàn toàn vô nghĩa với những người Hi Lạp đó. Họ nói, “Ông đợi đấy. Để chúng ta thông báo cho Alexander, liệu chúng ta có làm cái gì sai không.” Alexander được thông báo về những câu nói hay đó của sannyasin này, và báo cáo là “Ông ấy là người đẹp, ngồi trần trụi trong ánh mặt trời bên bờ sông. Ông ấy có vẻ như một hoàng đế lớn, và không có gì quanh ông ấy. Ông ấy không sở hữu cái gì, thậm chí không có bát ăn xin. Nhưng vĩ đại, duyên dáng! Nhìn vào mắt ông ấy và dường như ông ấy là hoàng đế của toàn thế giới. Và ông ấy cười vào ngu xuẩn của chúng ta - rằng chúng ta đã tới với kiếm tuốt trần, và ông ấy không sợ chút nào. Và ông ấy nói, ‘Các ông có thể giết thân thể ta nhưng các ông không thể giết được ta.’”
Alexander trở nên say mê. Ông ta đi tới xem sannyasin trần trụi này. Ông ta bị ấn tượng, ấn tượng lớn, và ông ta nói, “Ông sẽ phải tới cùng ta. Đây là lệnh của ta!”
Nhưng sannyasin này nói, “Cái ngày ta trở thành một sannyasin, ta đã dừng nhận bất kì mệnh lệnh nào từ bất kì người nào. Ta là người tự do, ta không phải là nô lệ. Không ai có thể ra lệnh cho ta được. Ông có thể giết ta, nhưng ông không thể ra lệnh cho ta được.”
Alexander giận lắm. Ông ta rút kiếm ra và ông ta nói, “Ta sẽ lập tức chặt đầu ông!”
Và sannyasin bắt đầu cười nữa. Và ông ấy nói, “Ông có thể chặt nó, bởi vì thực ra đích thân ta đã chặt nó từ lâu rồi. Ta là người chết.”
Bây giờ đây là nghĩa của tính chất sannyas thực: người chết.
Và người này nói, “Làm sao ông có thể giết được người chết? Điều đó sẽ hoàn toàn vô nghĩa. Làm sao ông có thể giết được người chết? Người chết là chết rồi, người đó không thể chết thêm nữa được - mọi thứ đã kết thúc rồi. Ông đã tới muộn chút ít: ta không tồn tại nữa. Được, ông có thể chặt cái đầu này - ông sẽ thấy cái đầu lăn trên cát, ta cũng quan sát cái đầu lăn trên cát. Ta là người quan sát, nhân chứng.”
Đây là nghĩa của “cây khô trước vách đá.” Alexander là vách đá, và sannyasin này là cây khô. Vách đá có thể làm gì với cây khô? Cây khô đã chết rồi, qua rồi. Vách đá không thể phá huỷ được cây khô. Cây khô sẽ không sợ vách đá.
Vẫn có nhiều khả năng trước khi điều này có thể xảy ra cho bạn:
… nhiều khả năng của lỗi mà ta muốn đưa tới sự chú ý đặc biệt của ông. Những hoàn cảnh này được thừa nhận chỉ khi chúng đã được kinh nghiệm một cách cá nhân.
Nhớ tất cả những điều này rằng Thầy Lã Tổ đang nói cho bạn thông điệp có giá trị mênh mông của ông ấy - đây là một trong những bản luận vĩ đại nhất cho người tìm kiếm. Ông ấy đang nói những điều này vì ông ấy đã kinh nghiệm những điều này trên cuộc hành trình riêng của ông ấy, ông ấy đã bắt gặp những lỗi này và ông ấy muốn làm sáng tỏ cho các đệ tử của ông ấy để cho họ không cần bị cản trở bởi những lỗi này, để cho họ không cần bị sao lãng bởi những lỗi này.
Những người chưa bao giờ thiền sẽ không hiểu những lỗi này là gì. Khi chúng đã được kinh nghiệm một cách cá nhân, chỉ thế người ta mới hiểu chúng. Nhưng những người đang ở trên Đường, họ phải được chuẩn bị, họ phải được bảo cho các cạm bẫy trên Đường là gì. Đường không chỉ đơn giản: nhiều con đường khác phân nhánh từ nó tại nhiều chỗ và bạn có thể lấy con đường mà sẽ là đường cụt. Nhưng bạn sẽ đi tới biết rằng nó là đường cụt sau nhiều năm, hay có thể sau nhiều kiếp. Và mọi nỗ lực và cuộc hành trình sẽ bị phí hoài và bạn sẽ phải quay lại lần nữa tới điểm bạn bị lạc khỏi con đường chính. Và không có cột mốc, không bản đồ cố định nào sẵn có, không thể được làm ra, bởi vì Thượng đế cứ thay đổi. Sự tồn tại của ngài là việc thay đổi thường xuyên. Ngoại trừ sự thay đổi, còn mọi thứ liên tục thay đổi, cho nên không bản đồ cố định nào là có thể. Chỉ các hướng dẫn có thể được cho; đây là những hướng dẫn. Nếu bạn hiểu hướng dẫn, bạn sẽ có khả năng đi theo đường đúng, và bất kì chỗ nào có khả năng đi vào lỗi, hiểu biết của bạn sẽ giúp bạn.

0 Đánh giá

Ads Belove Post