Read more
Thiền - Sét Kim cương - Osho
Chương 13. Hôm nay chim giang cánh
Osho kính yêu,
Một lần, khi Động
Sơn đang đi cùng một sư khác, họ thấy một lá rau trôi xuôi trên dòng suối thung
lũng. Động Sơn nói, "Nếu không có ai trong núi sâu, làm sao có thể có lá
rau ở đây? Nếu chúng ta đi ngược dòng chúng ta có thể tìm thấy người du hành ở
đó."
Vạch đường qua bụi
cây và đi nhiều dặm đường lên trên thung lũng, họ đột nhiên thấy một hình người
gầy guộc, trông kì lạ. Đó là thầy Long Sơn. Tên ông ấy nghĩa là "Rồng
Núi," và ông ấy cũng được biết tới là Yinshan - Âm Sơn, nghĩa là, "ẩn
trong núi." Động Sơn và sư kia đặt túi đồ xuống và chào mừng Long Sơn.
Thế rồi Long Sơn
nói, "Không có đường trên núi này - làm sao các ông tới được đây?"
Động Sơn nói,
"Bỏ sang bên sự kiện không có đường, ông đã vào đâu?"
Long Sơn nói,
"Tôi không tới bằng mây hay nước."
Thế rồi Động Sơn hỏi,
"Ông đã sống bao lâu trên núi này?"
Long Sơn nói,
"Việc trôi qua của mùa và năm không thể đạt tới nó."
Động Sơn hỏi,
"Ông ở đây đầu tiên, hay núi ở đây đầu tiên?"
Long Sơn trả lời,
"Tôi không biết."
Động Sơn nói,
"Sao không biết?"
Long Sơn nói,
"Tôi không tới từ cõi tinh tú hay cõi người."
Động Sơn nói,
"Ông đã nhận ra chân lí nào mà ông tới cư ngụ ở đây trên núi này?"
Long Sơn nói,
"Tôi thấy hai con bò đất sét đánh nhau, đi vào trong đại dương, và mãi cho
tới giờ không có tin tức gì về chúng."
Lần đầu tiên, Động
Sơn cúi lạy với kính trọng sâu sắc về Long Sơn. Thế rồi ông ấy hỏi Long Sơn,
"Khách trong chủ là gì?"
Long Sơn nói,
"Núi lam được phủ bởi mây trắng."
Động Sơn hỏi,
"Chủ trong chủ là gì?"
Long Sơn trả lời,
"Ông ấy không bao giờ đi ra ngoài cửa."
Thế rồi Động Sơn hỏi,
"Chủ và khách tách xa thế nào?"
Long Sơn nói,
"Nước trên sông."
Thế rồi Động Sơn hỏi,
"Khi khách và chủ gặp gỡ, cái gì được nói?"
Long Sơn nói,
"Gió thoảng thuần khiết lướt qua trăng trắng."
Động Sơn xin lui và
đi.
Maneesha,
đây là giai thoại cuối cùng trong loạt bài này, và bạn đã chọn một đối thoại rất
hay, có nghĩa và ý nghĩa cho bất kì người tìm kiếm nào. Lời là từ một thầy lớn,
do đó bạn phải rất im lặng để hiểu nó, im lặng dường như bạn không có. Bạn có
thể ngồi im lặng như một Phật Gautam, nhưng tâm trí bạn liên tục dệt nên những
hình mẫu ý nghĩ kì lạ và không cần thiết. Và những hình mẫu đó trở thành rào chắn
không cho hiểu điều chúng ta đang cố gắng làm. Nó không phải là bài giảng đơn
thuần, nó là việc tìm kiếm cùng nhau về bản thể bên trong nhất của bạn.
Bây
giờ hôm qua, khi tôi nói với các bạn về thôi thúc lớn đi mua sắm, tại chính khoảnh
khắc đó Avirbhava đã nghĩ tới chỗ nào để đi. Và trong tâm trí mình, cô ấy đã
nghĩ, "Osho đã nhắc tới Bangkok, Singapore, Hong Kong, London - được, mình
sẽ đi L.A." Trền bề mặt cô ấy cười, và bên trong cô ấy đi tới L.A. Đầu
tiên cô ấy phải đã đi tới Bangkok, nhưng bởi vì tôi phủ nhận những chỗ này...
Bây giờ bạn muốn tôi gọi tên mọi chỗ trên thế giới sao? Nhưng bạn sẽ không bỏ
đi mua sắm.
Vấn
đề không phải là Bangkok hay Singapore hay Hong Kong; vấn đề là ở chỗ tâm trí bạn
đang liên tục... Cô ấy đang ngồi đây và nghĩ về L.A. Và đó không phải chỉ là
tình huống của cô ấy. Đây là tình huống với gần như mọi người; mọi người đang
đi tới L.A. - những L.A. khác nhau.
Không
ai tuyệt đối ở đây, vì khoảnh khắc bạn tuyệt đối ở đây, bạn biến mất và vị phật
xuất hiện trong chỗ bạn. Bạn sẽ thấy bản thân bạn tan tác như mây; và hình ảnh
mới, hình ảnh vàng mới của tâm thức thuần khiết sẽ bắt đầu nảy sinh trong bạn,
cũng như đỉnh núi. Từng khoảnh khắc im lặng đều là khoảnh khắc duy nhất bạn sống.
Trong
khoảng sống bẩy mươi năm, nếu bạn có thể sống chỉ bẩy phút như vị phật, điều đó
là đủ. Nhưng không may, ngay cả trong bẩy mươi năm bạn vẫn không thể xoay xở được
bẩy phút. Tâm trí liên tục giống như chiếc máy hát bị mắc kẹt, lặp lại cùng điều.
Tâm trí không bao giờ có thể là nguyên bản, nó chỉ biết cách lặp lại. Bạn có thấy
trâu nhai lại không? Đó đích xác là điều tâm trí liên tục làm. Nhưng mọi việc
nhai lại không là gì ngoài nhai kẹo cao su; nó là hành động ngu xuẩn. Ngay cả
tre cũng cười. Chúng biết rằng mặc dầu mọi người nghĩ tâm trí im lặng, bên dưới
nó đang ngồi trên núi lửa.
Giai
thoại này có thể trở thành lực biến đổi trong cuộc đời bạn. Vài phút này ở đây
có thể tạo ra con người mới từ bạn. Chỉ một điều nhỏ phải được thực hiện: bảo
tâm trí câm miệng, và đủ mạnh để không bị dính líu vào hay bị đồng nhất với quá
trình suy nghĩ. Điều đó đã trở thành thói quen của chúng ta. Chúng ta gần như
quên mất rằng chúng ta được sinh ra mà không có bất kì suy nghĩ nào. Mọi ý nghĩ
đều không là gì ngoài bụi đã tụ lên bạn trong thời gian bạn đã lớn lên, và bụi
này đang ngăn cản bạn khỏi thấy bản thân bạn.
Những
giai thoại này là nhỏ nhưng là cách thức rất nhấn mạnh để loại bỏ bụi, để làm
cho gương thành trong rõ, để cho bạn có thể thấy mặt nguyên thuỷ của bạn. Nó là
mặt mà sự tồn tại đã trao cho bạn, không phải là mặt và nhân cách mà xã hội đã
áp đặt lên bạn. Nhớ điều này, rằng nhân cách của bạn là việc áp đặt bởi người
khác lên bạn. Với mọi ý định tốt, bố mẹ bạn, xã hội bạn, thầy giáo của bạn tất
cả đã từng cố gắng rằng bạn phải không là bản thân bạn, bạn phải là ai đó khác.
Và họ cung cấp mẫu người lí tưởng - người mà bạn phải là vậy.
Nhưng
không may điều đó là không thể được; bạn không thể là bất kì người nào khác hơn
người mà sự tồn tại đã dự định cho bạn là vậy. Nhưng bạn có thể bỏ lỡ định mệnh
của bạn. Bạn không thể là định mệnh của bất kì ai khác, nhưng bạn có thể bỏ lỡ
định mệnh riêng của bạn. Và cách bỏ lỡ nó là rất đơn giản: cố là ai đó khác, và
dần dần, dần dần một nhân cách, mặt nạ giả mà không phải là bạn - cái bao gồm
những mong đợi của người khác - sẽ nảy sinh và che phủ sự hồn nhiên của bạn. Và
hồn nhiên đó là kho báu duy nhất của bạn, chính vĩnh hằng của bạn, cuộc sống bất
tử của bạn.
Một
lần, khi Động Sơn đang đi cùng một sư khác, họ thấy một lá rau trôi xuôi trên
dòng suối thung lũng. Động Sơn nói, "Nếu không có ai trong núi sâu, làm
sao có thể có lá rau ở đây? Nếu chúng ta đi ngược dòng chúng ta có thể tìm thấy
người du hành ở đó."
Vạch
đường qua bụi cây và đi nhiều dặm đường lên trên thung lũng, họ đột nhiên thấy
một hình người gầy guộc, trông kì lạ. Đó là thầy Long Sơn. Tên ông ấy nghĩa là
"Long Sơn," và ông ấy cũng được biết tới là Yinshan - Âm Sơn, nghĩa
là, "ẩn trong núi."
...
vì ông ấy đã ở đó trong núi, xa khỏi mọi người, chỉ ngồi đó không làm gì cả.
Núi non im lặng...
Nếu
bạn không làm gì cả, tâm trí bạn có thể liên tục kiên trì được bao lâu với các
thứ mà đã trở thành lạc hậu, cái không liên quan tới bạn thêm nữa? Khi thời
gian trôi qua ý nghĩ trở nên mảnh hơn, và một khoảnh khắc tới khi bạn đơn giản
hiện hữu, không có ý nghĩ nào. Khoảnh khắc này khi bạn đạt tới sự quang đãng,
chỗ mở của tâm thức bạn, là khoảnh khắc quí giá nhất, vì nó là bản tính bị che
giấu của bạn. Nó là niềm huy hoàng của bạn, nó là điệu vũ của bạn, nó là niềm
vui của bạn, nó là tự do của bạn. Một khi bạn đã đi vào trong nó không có cách
nào để khổ, không có cách nào để căng thẳng, không có cách nào để phiền não - bạn
đã đơn giản đi qua mọi điều đó, cái thường là bạn đồng hành của bạn.
Long
Sơn, trong câu trả lời của ông ấy, chứng tỏ hiểu biết lớn của ông ấy.
Động
Sơn và sư kia đặt túi đồ xuống và chào mừng Long Sơn.
Thế
rồi Long Sơn nói, "Không có đường trên núi này - làm sao các ông tới được
đây?"
Động
Sơn nói, "Bỏ sang bên sự kiện không có đường, ông đã vào đâu?"
Bây
giờ đây là những đối thoại lớn lao; chúng không còn nói về những con đường bình
thường. Câu hỏi của Long Sơn không liên quan tới đường bình thường, nhưng dường
như là trên bề mặt khi ông ấy hỏi, "Không có đường trên núi này - làm sao
các ông tới được đây?" Bản thân Động Sơn đã là thầy. Bất kì ai khác ở vị
trí ông ấy chắc đã là sự thất bại; người đó chắc đã không hiểu nghĩa rằng có chỗ
trong bản thể chúng ta mà không đường nào dẫn tới - nhưng dầu vậy bạn có thể đạt
tới đó, không có bất kì xe cộ nào, không có đường nào, không có hướng dẫn nào,
không có bản đồ nào. Có một điểm trong bản thể chúng ta mà chúng ta có thể đạt
tới vì chúng ta đã ở đó rồi - chúng ta không phải tới. Chúng ta chỉ phải rút lại
ý nghĩ và tưởng tượng của mình, bỏ mọi cái là giả, và chỉ vẫn còn cùng trong sự
đơn độc sâu sắc.
Động
Sơn đã hiểu đích xác điều đó, rằng Long Sơn không nói về con đường bình thường.
Ông ấy nói, "Bỏ sang bên sự kiện không có đường, ông đã vào đâu? Chúng ta
có thể thảo luận về con đường sau. Với khoảnh khắc này... nếu ông có thể vào
đây, tại sao chúng tôi không thể vào được, bỏ sang bên sự kiện không có đường?"
Ông ấy đang biểu lộ hiểu biết Thiền của ông ấy rất rõ ràng; nếu ông có thể đạt
tới đây mà không có con đường nào, tại sao chúng tôi không thể đạt tới được?
Ông ấy đang đưa ra một phát biểu lớn thế mà có thể được dịch theo cả nghìn
cách, với hàng nghìn ngụ ý.
Nó
có nghĩa là nếu cho dù một người có thể thành phật, trong phật tính của mình,
người đó tuyên bố phật tính của mọi người. Phật tính của ông ấy có nghĩa là con
người có năng lực và tiềm năng là vị phật. Dù bạn trở thành phật hay không, điều
đó không phải là vấn đề; nhưng tiềm năng của bạn đã biểu lộ rõ ràng, rằng đây
là định mệnh của mọi tâm thức con người.
Long
Sơn nói, "Tôi không tới bằng mây hay nước."
Thế
rồi Động Sơn hỏi, "Ông đã sống bao lâu trên núi này?"
Ông
ấy bỏ chủ đề này vì câu trả lời của Long Sơn mà rõ ràng rằng không có cách nào
nói cả... mọi điều ông ấy có thể nói là ở chỗ ông ấy đã không đến bằng mây hay
nước. Không có đường, nhưng ông ấy đã tới.
Thế
rồi Động Sơn hỏi, "Ông đã sống bao lâu trên núi này?"
Long
Sơn nói, "Việc trôi qua của mùa và năm không thể đạt tới nó."
Thời
gian không phải là cách đo cho tâm thức. Trong bản thể sâu nhất của bạn, bạn
bao giờ cũng đã ở đây, và bạn bao giờ cũng sẽ ở đây; bạn không bao giờ đi từ
đây. Mọi thứ khác di chuyển quanh bạn - toàn thể thế giới di chuyển, mọi ngôi
sao di chuyển. Không có vật nào ngoại trừ tâm thức, cái không di chuyển. Nhưng
tâm thức của bạn là trung tâm của cơn xoáy lốc. Nó đơn giản vẫn còn ở đây.
Câu
trả lời của Long Sơn hay thế: "Việc trôi qua của mùa và năm không thể đạt
tới nó." Nó ở ngoài thời gian, cho nên việc trôi qua của mùa và năm... đừng
hỏi câu hỏi ngu xuẩn.
Động
Sơn hỏi, "Ông ở đây đầu tiên, hay núi ở đây đầu tiên?" Từ điểm mà ông
ấy bị cự tuyệt, ông ấy thử cách khác để đem thời gian vào, và đem nó vào theo
cách mà Long Sơn sẽ bị bắt. Ông ấy hỏi, Ông ở đây đầu tiên, hay núi ở đây đầu
tiên?”
Long
Sơn trả lời, "Tôi không biết ai ở đây đầu tiên. Tôi sống ở đây mà không bận
tâm về núi và rừng, hay ai tới đầu tiên và ai tới thứ hai."
Đó
là câu hỏi thường xuyên được hỏi bởi mọi nhà thượng đế học và các triết gia: ai
tới đầu tiên? Kinh Thánh nói rằng lúc bắt đầu đã có Lời - nó là thứ nhất, và thế
rồi đến Thượng đế; nhưng nhìn cái ngu xuẩn của nó, bất kì người nào đã viết ra
phát biểu đó đều ngay lập tức thêm vào rằng Thượng đế và Lời là một. Vì câu hỏi
sẽ là - không có bất kì người nào khác, làm sao có thể có Lời được? Lời cần ai
đó nói ra nó. Nhưng nếu bạn đặt Thượng đế thứ nhất, câu hỏi vẫn còn như vậy...
trong nhiều thế kỉ nó đã được thảo luận. Thiền không bao giờ thảo luận câu hỏi
đó theo cách cũ, với những từ như ‘thượng đế', ‘sáng tạo'...
Nếu
Thượng đế có đó, ngài đã tới từ đâu? Ngài phải bao giờ cũng đã ở đây chứ. Ngần
này dường như là tuyệt đối chắc chắn: rằng ngài không thể đã tới từ bất kì chỗ
nào vì việc sáng tạo chưa bắt đầu. Nó là sáng thứ hai.
Đêm
trước ngài ở đâu? Và ngày hôm trước? Và với vĩnh hằng, ngài đã làm gì? Vì ngài
đã tạo ra toàn thế giới trong sáu ngày. Vào ngày thứ bẩy ngài đi vào ngày nghỉ,
và ngài đã không trở lại kể từ đó. Ngày nghỉ kì lạ... lâu thế sao? Và để hoàn
thành toàn thể sự tồn tại này trong sáu ngày dường như là không thể được.
Một
lần tôi đi du hành và tôi bảo thợ may của tôi, "Ông biết rằng tôi rất cầu
kì về quần áo. Chúng phải sẵn sàng, không có lỗi nào, trước tối thứ bẩy, và vẫn
còn cả tuần."
Ông
ấy nhìn tôi - một người rất già, người già đẹp - và ông ấy nói, "Trước khi
đòi hỏi tôi hoàn thành quần áo của ông trong sáu ngày cứ nhìn vào thế giới, điều
đã xảy ra. Trong sáu này Thượng đế đã tạo ra cái hỗn độn này, và ông đang đòi hỏi
tôi... Nếu bất kì cái gì đi sai, đừng nói gì về tôi. Trong sáu ngày tôi không
thể xoay xở được điều đó; ông sẽ phải tìm Thượng đế để làm quần áo cho
ông."
Ông
ấy là một người rất tôn giáo. Ông ấy nói, "Chính bởi vì sáu ngày này mà thế
giới trong trục trặc thường xuyên. Nó là hỗn độn, nó là mất trí, và trách nhiệm
nằm ở Thượng đế vì ngài không bao giờ trở lại văn phòng vào thứ hai."
Những
người vô thần cũng đã hỏi cùng câu hỏi này, "Lí do gì mà Thượng đế, ở điểm
nào đó, đã quyết định tạo ra thế giới này? Tại sao không một ngày trước hay một
ngày sau? Phải đã có nguyên nhân nào đó chứ, hay nếu không thì Thượng đế là đồng
bóng, lập dị. Chẳng vì lí do gì chút nào ngài đã tạo ra toàn thể hỗn loạn
này."
Nếu
bạn muốn Thượng đế là hợp lí, thế thì bạn sẽ phải trả lời điều đó. Người Ki tô
giáo, đặc biệt, đã xoay xở để tính năm, ngày, thời gian, khoảnh khắc khi ngài
đã tạo ra thế giới này. Nó đích xác là bốn nghìn năm trước Jesus Christ, hay
sáu nghìn năm trước bây giờ. Điều này là ngu xuẩn thế. Chúng ta đã tìm thấy các
thành phố bẩy nghìn năm tuổi, ở Mohenjo Daro và Harappa. Chúng ta đã tìm thấy
các bộ xương động vật ở Himalayas, chín mươi nghìn năm tuổi. Và nó buồn cười thế;
khi những điều này đã được chỉ ra - rằng sáu nghìn năm dường như là thời gian rất
ngắn, và làm sao bạn có thể giải thích bộ xương chín mươi nghìn năm? - một nhà
tư tưởng Ki tô giáo lớn đã đi tới ý tưởng rằng Thượng đế đã tạo ra bộ xương có
vẻ dường như nó là chín mươi nghìn năm tuổi, chỉ để kiểm tra sự tin cậy của bạn.
Nếu
bạn bắt đầu với một điều ngu xuẩn, bạn sẽ kết thúc với điều ngu xuẩn khác. Cần
gì cho ngài kiểm tra sự tin cậy của con người, những người thậm chí không được
tạo ra? Chính tay của ngài tạo ra những người có thể tin cậy hay không tin cậy.
Nhưng mọi tôn giáo đều mâu thuẫn thế.
Thượng
đế tạo ra con người, nhưng mọi tôn giáo đều ca ngợi vô dục; họ không cho phép
con người sinh sản, đem tới cuộc sống. Thượng đế là phạm nhân đầu tiên, theo
nghĩa ngài đã tạo ra thế giới. Và ngài là phạm nhân theo nghĩa ngài đã đặt bạn
vào bên trong hệ thống hoocmon điều làm cho bạn sinh sản. Nếu ngài chống lại
sinh sản, nếu ngài ủng hộ vô dục, như mọi thuyết giảng tôn giáo, thế thì ngài
phải không đặt những hoocmon đó vào chứ.
Điều
này thường là đơn giản thế. Nhưng bây giờ các nhà tâm lí học, các nhà sinh học
và các nhà sinh lí học tất cả đều trong rắc rối vô cùng vì họ có thể thấy rằng
ngay cả kẻ giết người cũng có hình mẫu nào đó trong tâm trí, và hình mẫu đó
không được người đó tạo ra; nó đã tới cùng việc sinh của người đó. Người đó
không thể tránh được là kẻ giết người. Người tự tử có xu hướng đó trong chính hệ
thống hoá chất của người đó. Nếu bất kì ai chịu trách nhiệm, đó là Thượng đế.
Và
hơn nữa, lí do nào để quấy rối an bình của vũ trụ này... những ngôi sao im lặng?
Cần gì tạo ra những Adolf Hitler và Ronald Reagan và Joseph Stalin? Những anh
chàng đáng thương này cũng là sáng tạo của Thượng đế. Nếu Thượng đế tạo ra thế
giới, ngài phải nhận trách nhiệm về mọi thứ: về Tamerlane, về Thành Cát Tư Hãn,
về Nadir Shah - về mọi kẻ giết người. Một mình Thành Cát Tư Hãn đã giết bốn
mươi triệu người, và Adolf Hitler đã giết ba mươi triệu người. Hệ thống hoá chất
của họ đã xúi bẩy họ giết người và liên tục giết người.
Mới
hôm nay, Neelam đã mang tới một bức ảnh từ báo chí, về một kẻ giết người vừa là
thánh nhân và tu sĩ. Ông ta đã cho thuốc độc vào prasad. Trong mọi đền Hindu bạn
được cho prasad như món quà từ Thượng đế, dưới dạng kẹo nào đó. Ông ta đã cho
thuốc độc vào. Mười một người chắc chắn chết, và ông ta thú nhận rằng nhiều người
nữa có thể đã chết. Và ông ta không che giấu chút nào sự kiện này. Ông ta bị xử
treo cổ và được hỏi ước nguyện cuối cùng là gì. Đó là truyền thống, hỏi một người
trước khi người đó chết liệu người đó có ước muốn nào đó không. Ông ta nói,
"Tôi chỉ có một ước muốn. Tôi muốn được mọi người thấy trên truyền
hình." Và ông ấy đã được chiếu trên truyền hình. Có lẽ chỉ để được chiếu
trên truyền hình... một ham muốn sâu sắc để là một người nổi danh.
Ông
ta không có lí do. Ông ta không thể đưa ra bất kì lí do nào, vì những người đó
đã không phải là kẻ thù của ông ta, họ là người tôn thờ. Họ đã tôn thờ ông ta
như thánh nhân, nhưng ông ta đã không trở nên nổi tiếng - có ham muốn thâm căn
cố đế, khao khát quyền lực. Mọi chính khách này người đang chạy theo nhiều quyền
lực hơn, trách nhiệm không thực là trên vai riêng của họ. Tại sao Thượng đế phải
tạo ra nhân loại như vậy mà chỉ quan tâm tới chết và huỷ diệt?
Điều
đó chắc chắn chứng minh rằng không có Thượng đế người đã làm ra thế giới này.
Chính ý tưởng hợp lí hơn, có lí hơn là mọi thứ đã từng ở đây từ vĩnh hằng.
Không có người đầu tiên và không có người thứ hai.
Jesus
đã liên tục nói, "Ta là nhà tiên tri cuối cùng của người Do Thái, như đã
được tuyên bố bởi Kinh Cựu Ước. Ta đã tới; ta là người đã được tiên đoán bởi
Kinh Cựu Ước."
Người
Do Thái bực bội. Họ không thể chấp nhận được đứa con trai thợ mộc nghèo, vô
giáo dục, chẳng biết gì, và lại tuyên bố rằng mình là con trai duy nhất của Thượng
đế. Bây giờ, không ai đã từng thấy Thượng đế. Chính ý tưởng về Thượng đế đã tạo
ra nhiều bệnh tật và ốm yếu thế, và anh chàng đáng thương này bị mắc vào trong
ý tưởng này...
Bạn
có thể thấy, trong mọi nhà thương điên, những người đang tuyên bố rằng họ là
Thượng đế. Ngay cả trên máy phát hiện nói dối... các nhà tâm lí không thể tin
được vào điều đó. Người điên đã tuyên bố rằng người đó là Thượng đế, cho nên họ
cố gắng thuyết phục anh ta biết điều: "Anh chỉ là người thôi."
Anh
ta nói, "Đừng cố thuyết phục tôi."
Thế
là họ để anh ta lên máy phát hiện nói dối. Và bởi vì anh ta liên tục bị các nhà
tâm lí làm phiền bao giờ cũng hỏi cùng câu hỏi, "Anh là ai?" - chung
cuộc anh ta quyết định rằng nếu bất kì ai hỏi, anh ta sẽ nói, "Tôi không
là Thượng đế."
Cho
nên khi anh ta được kết nối với máy phát hiện nói dối... Nó cũng giống như điện
tâm đồ; nó làm ra đồ thị từ điều anh ta đang nói. Nếu anh ta nói thật, đồ thị
là đối xứng. Khoảnh khắc anh ta nói bất kì dối trá nào, nó tạo ra việc nảy lên
trong đồ thị. Chỉ một cái nảy nhỏ tới trong tâm bạn khi bạn nói dối, cùng cái nảy
đó được in lên đồ thị. Khi anh ta được hỏi, "Ông có là Thượng đế
không?" anh ta nói, "Không!" Và máy phát hiện nói dối nói rằng
anh ta dối trá. Anh ta là vậy!
Bây
giờ, làm gì đây? Nó sâu sắc thế... Anh chàng đáng thương, bản thân anh ta đang
nói, "Tôi không là Thượng đế," nhưng máy phát hiện nói dối không nghe
điều bạn nói; nó nghe tâm của bạn. Vì ngay cả khi anh ta nói, "Tôi không
là Thượng đế," anh ta biết rằng anh ta là Thượng đế - tâm anh ta biết.
Không có ngắt quãng trong đồ thị biểu tượng; nó liên tục.
Khi
Winston Churchill là thủ tướng, đã có ít nhất mười hai Winston Churchills trong
nhà thương điên của Anh. Khi Jawaharlal Nehru là thủ tướng đã có nhiều
Jawaharlals, nhưng ít nhất về một người có hồ sơ; ông ta ở trong nhà thương
điên ở Agra. Và sau ba năm liên tục điều trị, ông ta chung cuộc được thảnh thơi
và nói, "Được rồi, tôi không là Jawaharlal. Kết thúc! - Để tôi đi. Đừng
làm phiền tôi thêm nữa."
Bởi
tình cờ - nó chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên - Jawaharlal đã ở trong thành phố này
và ông ấy đã tới thăm những người điên nghèo. Viên giám thị nghĩ rằng đó chắc
là cơ hội tốt để cho Jawaharlal thả người này, người đã được chữa. Họ đã từng
quan sát, và người đó cư xử tuyệt đối bình thường. Thế là Jawaharlal bắt tay
người điên này và bảo anh ta, "Chúc mừng ông. Tôi rất hạnh phúc là ông được
chữa lành."
Người
này nhìn Jawaharlal và nói, "Đừng lo; nếu điều đã được làm cho tôi mà được
làm cho ông trong ba năm, ông chắc sẽ được chữa lành nữa. Ông chắc sẽ quên rằng
ông đã là Jawaharlal Nehru. Tôi thường là ông ấy, bản thân tôi."
Nhiều
tôn giáo thế đã nảy sinh với các quan niệm khác nhau về Thượng đế. Không ai bận
tâm về Thượng đế ở đâu. Và họ đã từng giết lẫn nhau suốt nhiều thời đại, chỉ bởi
vì quan niệm của họ về Thượng đế là đúng. Quan niệm đã có giá trị hơn hàng triệu
kiếp sống!
Người
Mô ha mét giáo đang giết người, người Do Thái đang giết người, người Ki tô giáo
đang giết người - vì quan niệm của họ là quan niệm đúng! Và ngay cả một tôn
giáo cũng trở nên bị phân chia thành các nhánh khác nhau, vì thèm khát quyền lực
là thứ như vậy.
Martin
Luther muốn là giáo hoàng, nhưng ông ấy không thể thấy được bất kì khả năng nào
của nó. Đó là việc bầu cử rất bí mật, và đầu tiên bạn phải chuyển từ linh mục
sang giám mục; thế rồi từ giám mục bạn phải trở thành hồng y giáo chủ. Chỉ có
hai trăm hồng y giáo chủ trên khắp thế giới, và khi một giáo hoàng phải được chọn,
tất cả họ tới Vatican. Họ bị nhốt trong chỗ họp nơi có hai trăm phòng nhỏ. Mỗi
người phải ngồi trong phòng của mình và viết ra tên của hồng y giáo chủ nào đó
- chỉ một hồng y giáo chủ có thể là giáo hoàng. Và người đó không thể đề cử bản
thân mình như các chính khách; người đó không thể đi từ phòng nọ sang phòng kia
để bảo mọi người, "Nhớ lấy, đừng quên..." Không tuyên truyền nào được
phép.
Và
vì Martin Luther không thể thấy được bất kì khả năng nào trở thành giáo hoàng,
ông ấy đã tuyên bố rằng giáo hoàng và toàn thể Cơ đốc giáo là sai; nó không phải
là Ki tô giáo thực. Ki tô giáo thực là điều ông ấy nói. Và điều đó tạo ra phân
chia; Ki tô giáo bị chia làm đôi, và Martin Luther trở thành linh mục cao của
người Tin Lành.
Và
những khác biệt này là bỏ qua được. Nhưng người Tin Lành và người Cơ đốc giáo
đã từng giết lẫn nhau. Điều đó đã xảy ra trong mọi tôn giáo, và nó liên tục xảy
ra nhân danh Thượng đế.
Thiền
không nói về Thượng đế. Nó là hiện tượng tôn giáo duy nhất không có Thượng đế, không
lời cầu nguyện, và vậy mà đã đạt tới những đỉnh cao nhất, không sẵn có cho bất
kì tôn giáo nào khác trên thế giới.
Câu
hỏi này, "Ông ở đây đầu tiên, hay núi ở đây đầu tiên?" cũng đã được hỏi
cho Jesus. "Nếu ông nghĩ ông là con trai của Thượng đế, ông có ở đây trước
Abraham, cha của người Do Thái không? Ông có trước ông ấy không? Nếu ông là con
trai của Thượng đế, ông phải ở trước chứ."
Jesus
nói, "Có, ta đã từng ở trước Abraham."
Đây
là khác biệt giữa các tôn giáo khác và Thiền. Khi Động Sơn hỏi, " Ông ở
đây đầu tiên, hay núi ở đây đầu tiên? "
Long
Sơn trả lời, "Tôi không biết."
Chỉ
con người của hiểu biết và nhận ra lớn mới có thể nói một cách hồn nhiên,
"Tôi không biết."
Động
Sơn nói, "Sao không biết?"
Long
Sơn nói, "Tôi không tới từ cõi tinh tú hay cõi người."
Tôi
không tới từ các thần - cõi tinh tú - và tôi không tới từ cõi người. Tâm thức của
tôi không có tước hiệu, không có phân loại, nó đơn giản là vũ trụ. Tôi thực sự
không tới từ bất kì chỗ nào, tôi đã ở đây.
Động
Sơn nói, "Ông đã nhận ra chân lí nào mà ông tới cư ngụ ở đây trên núi
này?"
Long
Sơn nói, "Tôi thấy hai con bò đất sét đánh nhau, đi vào trong đại dương,
và mãi cho tới giờ không có tin tức gì về chúng."
Theo
một cách rất biểu tượng, ông ấy đang nói, "Tôi đã thấy, trong nhân loại, rằng
mọi người đang đánh nhau vì bò đất sét." Thượng đế của ông là gì, ngoại trừ
bò đất sét? Thấy rằng mọi người đang đánh nhau về các ý nghĩ và quan niệm và
kinh sách và tượng và đền chùa, Long Sơn nói, "Thấy điều đó... và họ vẫn
chưa giải quyết được. Tôi đã không nghe thấy tin tức nào về họ."
Lần
đầu tiên, Động Sơn cúi lạy với kính trọng sâu sắc về Long Sơn, thấy rằng ông ấy
không thể nào bị dính líu vào bất kì kì tranh cãi nào, ông ấy không thể bị buộc
phải nói những điều mà không nên được nói. Ông ấy biết; đó là lí do tại sao ông
ấy có thể nói "Tôi không biết."
Bình
thường, những người không biết gì liên tục tuyên bố khôn ngoan của họ. Mọi
Shankaracharyas và mọi giáo hoàng - không một người nào được chứng ngộ, nhưng họ
là người đứng đầu tôn giáo. Bây giờ những người này sẽ cho loại hướng dẫn nào?
Họ sẽ đầu độc tâm trí mọi người.
Nhưng
Long Sơn, người có chân giá trị và dũng cảm để nói, "Tôi không biết,"
đang tuyên bố sự hồn nhiên của mình, sự thuần khiết như trẻ thơ của mình. Điều
này làm cho Động Sơn cúi lạy với sự kính trọng sâu sắc với Long Sơn.
Thế
rồi ông ấy hỏi Long Sơn, "Khách trong chủ là gì?" Đây là câu hỏi Thiền
truyền thống, quyết định liệu thầy có thực là thầy hay chỉ là thầy giáo, con
người của nhận ra hay chỉ là con người đã thu thập tri thức từ người khác, từ
kinh sách.
"Khách
trong chủ là gì?"
Long
Sơn nói, "Núi lam được phủ bởi mây trắng."
Mây
trắng là khách. Núi lam là chủ, vì nó sẽ còn lại, còn mây sẽ tới và đi. Cái mà
tới và đi là khách, và cái còn lại là chủ. Nhưng ông ấy nói điều đó theo cách
thơ ca rất hay. Thiền có tính thơ ca vô cùng: "Núi lam được phủ bởi mây trắng."
Động
Sơn hỏi, "Chủ trong chủ là gì? Đó là câu hỏi truyền thống khác.
Long
Sơn đã trả lời rất hay. Ông ấy nói, "Ông ấy không bao giờ đi ra ngoài cửa."
Chủ không bao giờ đi ra ngoài cửa. Cái mà đi ra ngoài là tâm trí; nó đi quanh mọi
nơi, Bangkok... bạn đang đi đâu ngay bây giờ, L.A chắc? Chính tâm trí đi, nhưng
Avirbhava vẫn còn ở đây. Trong bạn, trong mọi người, tâm thức bao giờ cũng vẫn
còn ở trong; nó không bao giờ đi ra ngoài cửa. Tâm trí du hành khắp thế giới.
Khoảnh khắc tâm trí dừng du hành, bạn đi tới việc nhận ra lớn lao: rằng bạn
không phải là người đã từng du hành. Bạn là người đã không di chuyển dù một li,
người bao giờ cũng ở bên trong bạn tại trung tâm sâu nhất, không bao giờ rời khỏi
chỗ đó.
Trong
thiền của mình, chúng ta đang tìm người chủ. Tất cả chúng ta đều trở thành
khách, và đã đi quá xa khỏi bản thể riêng của chúng ta. Trong thiền của mình,
chúng ta đang cố quay lại và để cho khách hội nhập vào trong chủ. Khoảnh khắc bạn
đi vào trong chính lãnh thổ của bạn, có bùng nổ ánh sáng lớn. Bạn không còn là
con người; bạn đã trở thành vị phật. Bạn đã trở thành nhận biết thuần khiết,
không bị hạn chế, vô giới hạn.
Câu
trả lời của Long Sơn là hay thế:
"Ông
ấy không bao giờ đi ra ngoài cửa."
Thế
rồi Động Sơn hỏi, "Chủ và khách tách xa thế nào?"
Long
Sơn nói, "Nước trên sông."
Ông
ấy phải là một thầy lớn, của hiểu biết vô cùng. Ông ấy đang nói rằng chỉ như
sông có sóng, những sóng đó là khách. Và khi sóng đã biến mất, khách đã biến mất
trong chủ. Sông vẫn còn lại; sóng tới và đi.
Long
Sơn nói, "Nước trên sông."
Thế
rồi Động Sơn hỏi, "Khi khách và chủ gặp gỡ, cái gì được nói?"
Long
Sơn nói, "Gió thoảng thuần khiết lướt qua trăng trắng." Chẳng cái gì
được nói.
"Gió
thoảng thuần khiết lướt qua trăng trắng."
Chỉ
cái đẹp vô cùng, phúc lạc, phúc lành nảy sinh. Không cái gì được nói, thậm chí
không lời chào.
Động
Sơn xin lui và đi.
Hakuyo
đã viết:
Trên mây lan toả đỉnh
núi,
tại cội nguồn của nó
sông là lạnh.
Nếu ông muốn thấy,
trèo lên đỉnh núi.
Nếu
bạn muốn thấy bạn sẽ phải trèo lên đỉnh núi. Nếu bạn muốn thấy bạn sẽ phải đạt
tới điểm cao nhất của tâm thức của bạn.
Nhà
thơ Thiền khác:
Nhiều năm dài, chim
trong lồng,
hôm nay, bay cùng với
mây.
Những
phát biểu nhỏ này đánh bại các kinh sách lớn của các tôn giáo khác. Theo cách
hay làm sao ông ấy nói mọi thứ cần được nói!
Nhiều năm dài, có lẽ
nhiều, nhiều việc sinh,
chim trong lồng,
Hôm nay, bay cùng với
mây.
Tự
do là mục đích tối thượng. Tất cả chúng ta đang sống trong lồng, không chỉ của
thân thể và tâm trí, mà của mọi loại quan niệm, mê tín. Chừng nào chúng ta chưa
bỏ mọi cái lồng này, xua tan chúng, thiêu cháy chúng, và trở nên tự do - hệt
như con chim tung cánh, bay đi cùng mây - chúng ta sẽ không biết cái gì là có
thể. Chúng ta sẽ không biết định mệnh của chúng ta là gì. Chúng ta sẽ không có
khả năng nhận ra niềm vui, kinh nghiệm tối thượng về chân lí.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
Tôi có cần bỏ Nietzsche,
cùng với Jesus không? Tôi không thể đừng mà vẫn hình dung Niezsche đứng đó trên
núi cùng với Long Sơn - vì ông ấy coi núi như chỗ để kiểm tra mọi cái đã từng bị
“rút phép thông công bởi đạo lí."
Và điều Nietzsche
nói về âm thanh viết riêng của ông ấy dường như nó có thể được nói về những buổi
tối này cùng thầy:
"Ông ấy người
biết cách thở không khí của những bài nói này biết rằng nó là không khí của những
chiều cao, không khí thô. Người ta phải được làm cho điều đó; bằng không có
nguy hiểm không nhỏ người ta sẽ bị cảm."
Maneesha,
bạn không phải bỏ Nietzsche hay Jesus - bạn chỉ phải bỏ bản thân bạn. Việc bỏ
Nietzsche sẽ không có tác dụng. Bây giờ bạn sẽ mang một ý tưởng mới, "Mình
đã bỏ Nietzsche, mình đã bỏ Jesus, mình đã bỏ Krishna, mình đã bỏ..."
Nhưng
tôi ở đây, và những người này không phải là gông cùm của bạn. Bạn là sự cầm tù
duy nhất, cái lồng duy nhất. Bỏ cái “tôi” của bạn và cùng với cái “tôi” của bạn
mọi thứ khác sẽ được bỏ đi. Và bất kì cái gì còn lại sẽ đơn giản là làn gió thoảng
lướt qua trăng trắng.
Trước
khi chúng ta đi vào tìm kiếm người chủ, chỉ để làm cho khách có chút nhẹ nhàng,
không nặng, không nghiêm chỉnh... Vì đây là hiểu biết rõ ràng và tuyệt đối của
tôi, rằng cái nghiêm chỉnh sẽ không bao giờ đạt tới người chủ. Chính chỉ trẻ em
chơi đùa, không nghiêm chỉnh mới là người có thể đạt tới cái bên trong nhất.
Người nghiêm chỉnh bao giờ cũng còn ở bên ngoài. Càng nghiêm chỉnh, khoảng cách
càng lớn. Tôi muốn dạy bạn yêu và cười, để cho bạn có thể đi vào trong người chủ.
Nancy
Reagan ốm nặng, cho nên Ronald mời bác sĩ tới. Bác sĩ lao vào phòng bệnh và bước
ra một phút sau, hỏi mượn tuốc nơ vít. Reagan sững sờ, nhưng quá lo âu không hỏi
được câu nào, thế là ông ấy đi tìm tuốc nơ vít.
Mười
phút sau, bác sĩ thò đầu ra và hỏi, "Ông có búa không?" Reagan phân
vân, nhưng điên cuồng chạy khắp xung quanh và tìm ra búa. Năm phút sau, bác sĩ
bước ra cởi trần tới thắt lưng, mồ hôi túa ra khắp người, và nói, "Ông có
cưa sắt không?"
Đến
giờ, Reagan cáu tiết. "Vì Chúa!" ông ta la lên. "Đầu tiên ông muốn
tuốc nơ vít, rồi đến búa, và giờ là cưa sắt. Ông làm cái chết tiệt gì với
Nancy?"
"Chưa
làm gì cả," bác sĩ nói. "Tôi không thể làm cho túi của tôi mở ra được!"
Một
người Pháp, một người Mĩ, và Kowalski đi săn gấu cùng nhau. Vào tối đầu tiên,
người Pháp quay về trại với một con gấu lớn. Bạn đồng hành của anh ta hỏi anh
ta xoay xở điều đó thế nào.
"Đơn
giản thôi," người Pháp đáp. "Tôi thấy rấu vết. Tôi đi theo rấu vết.
Và - bùm! Tôi bắn con gấu!"
Tối
hôm sau chính người Mĩ lôi một con gấu lớn vào trại. "Tôi thấy dấu vết giống
như anh người Pháp," anh ta nói. "Tôi đi theo chúng. Và - bùm! Tôi được
con gấu."
Tối
hôm sau, Kowalski tự lê mình vào trại, khắp người đầy máu và vết thâm tím.
"Cái
chết tiệt gì xảy ra cho anh?" các thợ săn khác hỏi.
"Tôi
thấy dấu vết," Kowalski rền rĩ. "Tôi đi theo dấu vết. Và - bùm! Tôi bị
tầu hoả đâm vào."
Bernie
Badorsky bị say khi anh ta bước vào toàn án.
Chánh
án nhìn anh ta một cách nghiêm khắc và nói, "Anh bạn tốt của tôi, anh đã bị
mang tới đây vì uống rượu."
Bernie
lảo đảo và nói líu nhíu, "Được, ông chánh án, chúng ta hãy bắt đầu."
Hoàng
tử Abdullah, nhà triệu phú dầu hoả giầu có người Arab, được tiếp đãi tại Nhà Trắng
bởi Ronald và Nancy Reagan.
Sau
khi ông ấy được cho xem phòng của mình, Abdullah gọi điện cho Ronald và nói,
"Này, Ronnie, gửi tới cho tôi một gái đĩ!"
Nancy
nghe điều này và choáng, và bà ấy đề nghị rằng Ronald tống cổ ông ta ra khỏi
nhà. Nhưng Ronnie sợ, cho nên Nancy la lên, "Thế thì tôi sẽ tống thằng con
hoang ra!"
Trong
vài khoảnh khắc, Ronald nghe thấy âm thanh đồ đạc vỡ và tiếng la hét và chủi rủa.
Cuối cùng, hoàng tử Abdullah bước vào văn phòng của Ronald; mặt ông ta xây sát
và áo bị xé rách.
"Úi
chao!" hoàng tử nói. "Đó là con chó đẻ già hung bạo mà ông gửi tới
cho tôi, nhưng đằng nào thì tôi cũng giao cấu được nó!"
Bây
giờ, Nivedano, đánh tiếng trống...
(Tiếng
trống)
(Nói
lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Im
lặng, nhắm mắt lại,
cảm
thấy dường như thân thể bạn bị đông cứng.
Để
cho khách đi tới chủ.
Trung
tâm bên trong nhất của bạn là không xa,
chỉ
ngay một bước.
Đừng
sợ, bạn đang đi vào
nhà
riêng của bạn.
Bạn
đã quên mất đường,
bạn
đã quên mất ngôn ngữ,
bạn
đã ở bên ngoài đủ lâu rồi.
Con
chim đã ở trong lồng
trong
nhiều, nhiều năm, nhưng hôm nay
con
chim tung cánh
và
đi vào trong tự do trong bầu trời bên trong
cái
là nhà thực của bạn.
Trong
im lặng này bạn là phật.
Nhớ
lấy nó.
Để
việc nhớ này đi theo bạn như cái bóng
khắp
cả ngày.
Dần
dần, dần dần nó sẽ trở thành
chính
việc thở của bạn, chính nhịp tim đập của bạn.
Phật
không phải để được tôn thờ,
người
ta phải trở thành phật.
Ngoại
trừ điều đó, không có tôn thờ, không có cấu nguyện.
Bạn
không cần bất kì tu sĩ nào,
bạn
không cần bất kì kinh sách nào,
bạn
không cần ở trong bất kì tổ chức tôn giáo nào,
bạn
phải chỉ là bản thân bạn -
im
lặng, an bình, lắng đọng bên trong nhà bạn.
Để
làm điều đó rõ ràng hơn và trong suốt hơn,
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Thảnh
thơi, buông bỏ, dường như thân thể bạn bị bỏ đi,
tâm
trí bị quên đi.
Chỉ
có cõi bên kia,
chỉ
làn gió thoảng mát lướt qua trăng trắng.
Bạn
là người được phúc lành của trái đất này
vào
khoảnh khắc này.
Im
lặng này, khoảnh khắc này, ở đây và bây giờ,
bạn
trở nên hồn nhiên;
bạn
có thể nói, "Tôi không biết."
Bạn
trở thành biết ơn tới mức cả đời bạn
trở
thành sự biết ơn đơn giản:
biết
ơn hướng tới cái toàn thể - tới sông,
tới
núi, tới đại dương, tới mây,
đơn
giản biết ơn không có bất kì đối thể nào.
Đây
là thông điệp có tính tồn tại của Thiền,
Đây
là sét kim cương.
Bạn
đã về tới nhà.
Khách
đang gặp chủ.
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Quay
lại, nhưng không làm mất
điều
bạn đã trải nghiệm, nhớ lấy nó.
Trong
vài giây chỉ ngồi như phật,
nhắc
nhở bản thân bạn
về
không gian mà bạn đã chạm tới,
hoa
sen mà đã nở ra bên trong bạn,
bầu
trời mà đã trở thành nhà bạn.
Hân
hoan trong nó, và thế thì chính khoảnh khắc này
trở
thành vĩnh hằng của bạn.
Ngoại
trừ kinh nghiệm này không có Thượng đế,
không
có tôn giáo.
Người
biết tới điều này đã về tới nhà,
người
đó đã nở hoa theo cả nghìn cách,
vì
mọi người phải nở hoa
theo
cách duy nhất riêng của họ.
Được
chứ, Maneesha?
Vâng,
Osho.
Chúng
ta có thể mở hội nhiều chư phật thế không?
Vâng,
Osho.
Kết thúc quyển 'Thiền
- Sét Kim cương' - Quay về Mục lục
0 Đánh giá