Read more
Thiền - Sét Kim cương - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 4. Mây không bao giờ gây bất kì chấn động
Osho kính yêu,
Một lần, một sư hỏi
Triệu Châu, "Thân không bệnh là gì?"
Triệu Châu nói,
"Thân được làm từ tứ đại ngũ uẩn."
Một dịp khác, Vân
Môn hỏi một sư, "Ông là gì?"
Ông ấy đáp,
"Tôi là trưởng bệnh xá."
"Ông không ngụ
ý nói vậy!" Vân Môn nói. "Có người nào không ốm không?"
"Tôi không hiểu,"
sư đáp.
"Tại sao ông
không thể hiểu được?" Vân Môn hỏi.
Sư im, và thế rồi
Vân Môn nói "Hỏi ta cùng câu hỏi đó đi."
Thế là sư này hỏi
Vân Môn, "Ai là người không ốm bệnh?"
Vân Môn trỏ sang sư
bên cạnh.
Một lần có một sư ốm
trong bệnh xá, yêu cầu gặp Động Sơn. Khi Động Sơn đến đó sư này nói với ông ấy,
"Tại sao thầy không cứu người thường?"
Động Sơn hỏi ông ấy,
"Gia đình ông là ai?"
Sư đáp, "Gia
đình icchantika lớn."
Động Sơn vẫn còn im
lặng một lúc. Thế rồi sư nói, "Chúng tôi sẽ làm gì khi bốn núi tới ép
quanh chúng tôi?"
Động Sơn nói,
"Bản thân ta tới từ dưới mái nhà của một gia đình."
Sư nói, "Có
tính tương đối hay không tương đối?"
Động Sơn trả lời,
"Không."
Sư hỏi, "Thầy sẽ
để tôi đi ở đâu?"
"Tới đồng
lúa," Động Sơn trả lời.
Sư thốt ra tiếng thở
dài và nói, "Bái biệt," và tịch khi vẫn ngồi.
Động Sơn gõ vào đầu
ông ấy ba lần bằng phất tử và nói, "Giống thế này, ông biết cách chết,
nhưng không biết cách sống."
Khi Tào Sơn sắp chết,
ông ấy làm bài tụng:
Đường ta ngoài trời
xanh;
Mây không tạo chấn động.
Thế gian có cây
không rễ;
lá vàng gửi theo
gió.
Sau khi nói điều
này, ông ấy qua đời.
Maneesha,
trước khi tôi đi vào trong những giai thoại cực kì có ý nghĩa này của bạn, tôi
phải đáp lại lần nữa cho con dê già của Puri, ông Shankaracharya. Ông ấy là anh
chàng hay thế. Ông ấy liên tục phát minh ra những thứ mà bạn thậm chí không thể
tưởng tượng nổi. Bây giờ ông ấy đã tới với ý tưởng rằng tôi dẫn đầu cuộc tuần
hành gồm các đàn bà trần truồng trong đạo tràng mọi ngày. Bạn có nghĩ bạn có thể
tưởng tượng được điều đó không?
Bây
giờ bẩy nghìn người ở đây là nhân chứng, nhưng ai sẽ nói cho kẻ ngốc này?
(Sardar Gurudayal
Singh cười to ở phía sau phòng.)
Tôi
phải phái Sardar đi, vì đó là vấn đề giữa Poona và Puri. Duy nhất Sardar có thể
thuyết phục được ông ấy, gõ ba lần lên đầu ông ấy và nói, "Dừng nói điều
vô nghĩa đi."
Điều
khác ông ấy đã nói là ở chỗ ông ấy không thể mang giấy chứng nhận AIDS âm tính
được, vì ông ấy vô dục. Vô dục hay không, nếu ông ấy muốn thảo luận với tôi
trong hội chúng chư phật này ông ấy sẽ phải mang giấy chứng nhận tới. Và đặc biệt
vì ông ấy là vô dục, giấy chứng nhận là tuyệt đối cần thiết.
Chính
từ vô dục mà đồng dục đã nảy sinh, và AIDS là việc nở hoa chung cuộc của đồng dục.
Đó là hiện tượng rất tôn giáo. Sư Phật giáo, sư Ki tô giáo, sư Hindu, họ là những
người khởi nguyên của đồng dục. Và toàn thể công trạng thuộc vào các sư này cho
việc đem AIDS tới thế giới. Vô dục là nguyên nhân của AIDS.
Ý
tưởng của ông ấy là tôi dẫn đầu một đám diễu hành các bà trần truồng đơn giản
chứng tỏ rằng ông ấy đã thực sự trở thành một thánh Hindu, vì mọi kinh sách
Hindu đều đầy những chuyện rằng bất kì khi nào một thánh Hindu đạt tới tính hiền
nhân cao nhất, Thượng đế trở nên sợ, vì thánh này có thể đoạt ngôi ngài. Cho
nên ngài phái đàn bà đẹp tới làm sao lãng tâm trí của hiền nhân. Và hiển nhiên
mãi cho tới giờ họ đã từng thành công trong việc làm sao lãng, vì Thượng đế đã
không bị thay thế.
Nhưng
điều đó chắc chắn chứng minh một điều, rằng ông Shankaracharya ở Puri này là một
hiền nhân. Ông ấy đã bắt đầu mơ tới đám diễu hành trần truồng của các apsaras.
Apsaras là gái mãi dâm của cõi trời. Nhưng tại sao tôi phải đi vào trong mơ của
ông ấy? Với tôi ông ấy là một người harijan, tiện dân.
Điều
đó nhắc tôi nhớ tới sáng suốt lớn của Sigmund Freud rằng những người vẫn còn vô
dục trong thời gian dài bắt đầu mơ về đàn bà, hay nếu họ là đàn bà họ bắt đầu
mơ về đàn ông. Bây giờ ý tưởng này về đám diễu hành là đúng hoàn hảo khi có
liên quan tới hiền nhân Hindu. Nhưng tôi không là người dẫn đầu của đám diễu
hành. Có lẽ đó là Swami Agnivesh, người liên tục dẫn đầu đám diễu hành của những
người harijans, và bây giờ đã tuyên bố rằng ông ấy sẽ dẫn đầu đám diễu hành ở
Bihar, ở Karnataka và các bang khác. Nhưng ông ấy thực sự sợ tôi, không phải
Agnivesh. Tôi là nỗi sợ của ông ấy, vì Agnivesh thuộc vào cùng truyền thống mục
ruỗng. Họ chỉ đang đóng các vai khác nhau để khai thác người Hindus. Người này
khai thác đẳng cấp cao hơn, người kia khai thác đẳng cấp thấp hơn; nhưng mục
đích của họ là như nhau. Ông ấy phải sợ tôi, nếu ông ấy đã gặp tôi trong mơ của
ông ấy.
Sáng
suốt của Sigmund Freud là ở chỗ bạn mơ chỉ nếu bạn kìm nén cái gì đó. Ông ấy phải
đang nuốt hận lớn với tôi, bằng không ông ấy không thể mơ về tôi được. Nhưng với
mơ của ông ấy tôi không chịu trách nhiệm, ông ấy có thể mơ bất kì cái gì ông ấy
muốn.
Đã
có một pharaoh ở Ai cập tuyên bố với vương quốc rằng nếu bất kì ai đi vào trong
mơ của ông ấy, người đó sẽ bị chặt đầu vào sáng hôm sau. Cả triều đình của ông ấy
trở nên rất sợ vì đó là điều rất kì quái, không ai có thể đi vào trong mơ của bất
kì ai khác. Nó là mơ của ông ấy, ông ấy đang phóng chiếu cái gì đó và đổ trách
nhiệm lên người nào đó khác.
Ông
Shankaracharya này phải thấy đàn bà trần truồng trong mơ của ông ấy. Nhưng phần
kì quái nhất là ở chỗ trong mơ của ông ấy tôi đang dẫn đầu đoàn diễu hành. Ông ấy
biết tôi sẽ phơi bày ông ấy. Chính sợ và giận và dục bị kìm nén của ông ấy tất
cả những cái này cùng nhau tạo ra giấc mơ này. Nhưng với điều đó, không ai ngoại
trừ ông ấy chịu trách nhiệm.
Ông
ấy cũng đi tới với một ý tưởng mới; ông ấy bao giờ cũng đi tới với ý tưởng mới,
ông ấy là kẻ ngốc nguyên thuỷ thế! Bạn không thể tìm thấy bất kì so sánh nào
trên toàn thế giới. Ông ấy đã đi tới kết luận rằng đàn ông và đàn bà là không
bình đẳng, và không thể bình đẳng được, vì cơ quan dục của họ khác nhau.
Đây
là tiêu chí mới, chưa bao giờ được nghe thấy trước đây. Và ông ấy đã bao giờ tự
hỏi về vú chưa? Có lẽ ông ấy có vú nữa, chỉ là cái nút khô!
Nếu
như phải được quyết định bằng cơ quan sinh dục xem ai cao siêu và ai thấp kém,
thế thì đàn bà sẽ là cao siêu hơn, vì cô ấy là mẹ. Nghĩ mà xem - nếu đàn ông và
đàn bà có cùng một loại cơ quan sinh dục, làm sao những kẻ ngốc như ông
Shankaracharya ở Puri đã được sinh ra? Thế giới chắc đã rất khô khan - mọi người
đi đây đó với cơ quan dục treo đó buồn bã, khóc. Sự khác biệt giữa đàn ông và
đàn bà không có nghĩa là họ không bình đẳng. Nó đơn giản có nghĩa là họ là khác
nhau; họ phải khác nhau, bằng không sẽ không có sinh sản. Nhưng chỉ bởi vì họ
là khác, bạn không thể kết án họ là thấp kém.
Hindu
giáo đã từng làm điều đó trong nhiều thế kỉ, cho nên tôi không thể trách ông
Shankaracharya. Ông ấy đơn giản lặp lại như con vẹt các kinh sách mục ruỗng, thậm
chí không để ý rằng ông ấy sẽ bị cười cho. Ông ấy rất dũng cảm, ông ấy không bận
tâm điều giới trí thức thế giới sẽ nghĩ về ông ấy và tôn giáo của ông ấy.
Tôi
muốn bẩy ông Shankaracharyas khác - vì có tám ông Shankaracharyas ở Ấn Độ cho
tám hướng - gặp nhau để hạ bệ kẻ ngu này. Ông ấy đang làm hại vô cùng cho tôn
giáo của họ, cho sự kính trọng của họ; ông ấy đang làm cho Hindu giáo thành trò
cười. Nhưng tất cả bẩy ông Shankaracharyas kia tuyệt đối im lặng. Có lẽ họ cũng
đồng ý với ông ấy.
Hiển
nhiên ông ấy được kinh sách Hindu hỗ trợ. Cho nên một cuộc cách mạng vô cùng được
cần trong Hindu giáo để loại bỏ mọi thứ vô nghĩa mà nó đã mang trong hàng nghìn
năm: rằng đàn bà là thấp kém, đẳng cấp sudra là tiện dân; rằng đẳng cấp
brahmin, dù ông ấy có xứng đáng hay không, phải được kính trọng. Mọi ý tưởng
ngu đần phải bị vứt đi. Hindu giáo cần việc dọn sạch vô cùng, việc lau khô.
Nhưng vì những người này, người giả vờ là người đứng đầu tôn giáo, hàng triệu
người Hindus thậm chí không thể nêu ra câu hỏi chống lại nó. Vì tôi đã nêu ra
các câu hỏi chống lại ông Shankaracharya, thư từ đã bắt đầu gửi tới tôi nói,
"Ông đang sỉ nhục người đứng đầu của chúng tôi."
Người
đó có cái đầu nào không? Tôi có phải sỉ nhục người không có đầu chút nào không?
Ông ấy đã cho việc thách thức có thảo luận với tôi về những vấn đề này, và bây
giờ ông ấy không nói về nó. Thấy tình huống này ông ấy đã dừng việc nói về thảo
luận, thay vì thế ông ấy đã bắt đầu yêu cầu chính phủ bắt tôi. Tôi đã phạm tội
gì mà tôi phải bị bắt? Chỉ bởi vì tôi đã hỏi một người ngu và đã nói toạc móng
heo - đây không phải là tội!
Bây
giờ chúng ta - với khoảnh khắc này - mang tính tâm linh.
Một
lần, một sư hỏi Triệu Châu, "Thân không bệnh là gì?"
Triệu
Châu nói, "Thân được làm từ tứ đại ngũ uẩn."
Người
hỏi đang hỏi, "Có cái gì trong thân thể mà không bị bệnh không?" - vì
khi có liên quan tới thân thể, nó đầy bệnh, và thế rồi tuổi già và chung cuộc
chết.
Câu
trả lời của Triệu Châu là rất tinh tế. Ông ấy nói rằng thân thể được làm từ hoá
học và vật lí, nhưng có người nào đó đằng sau đang quan sát điều này; rằng nó
được làm từ tứ đại (bốn yếu tố) và ngũ uẩn; rằng người quan sát là không bệnh,
không sinh và không chết.
Một
dịp khác, Vân Môn hỏi một sư, "Ông là gì?"
Ông
ấy đáp, "Tôi là trưởng bệnh xá."
"Ông
không ngụ ý nói vậy!" Vân Môn nói. "Có người nào không ốm
không?"
"Tôi
không hiểu," sư đáp.
"Tại
sao ông không thể hiểu được?" Vân Môn hỏi.
Sư
im, và thế rồi Vân Môn nói "Hỏi ta cùng câu hỏi đó đi."
Thế
là sư này hỏi Vân Môn, "Ai là người không ốm bệnh?"
Vân
Môn trỏ sang sư bên cạnh.
Thiền
là kì lạ trong phương pháp và phương cách của nó tới mức chừng nào bạn chưa rất
im lặng và ở sâu trong thiền, bạn sẽ không hiểu ngay cả những giai thoại đơn giản
này. Khi sư này hỏi lại, "Ai là người không ốm bệnh?" Vân Môn không
nói gì trỏ sang sư bên cạnh, hỏi ông ấy, "Ông cũng có câu hỏi nào
không?"
Điều
này có nghĩa là câu hỏi này là không thể trả lời được. Có ai đó trong bạn mà
không ốm; ngay cả khi bạn ốm, tâm thức bạn là toàn thể và mạnh khoẻ như nó bao
giờ cũng vậy. Bạn có thể là đứa trẻ, bạn có thể là thanh niên, bạn có thể là
người già, bạn có thể chết, nhưng tâm thức bạn vẫn còn không có bất kì ốm bệnh
nào. Và đó là thực tại của bạn, sự tồn tại của bạn.
Hỏi
câu hỏi không cần thiết đơn giản làm phí thời gian của thầy.
Một
lần có một sư ốm trong bệnh xá, yêu cầu gặp Động Sơn. Khi Động Sơn đến đó sư
này nói với ông ấy, "Tại sao thầy không cứu người thường?"
Động
Sơn hỏi ông ấy, "Gia đình ông là ai?"
Sư
đáp, "Gia đình icchantika lớn."
Bây
giờ thế giới này, icchantika, tới từ từ tiếng Phạn ekantika. Vào thời của Phật
Gautam đã có hai trường phái tư tưởng: một là ekantikas người tin rằng chỉ có một
tâm thức, một sự tồn tại. ‘Ek' nghĩa là một, và từ ‘ek' dẫn tới ekant và
ekantika - họ tin vào một vũ trụ duy nhất.
Trường
phái kia được gọi là anekant. Jaina giáo là của trường phái kia; họ tin rằng có
nhiều linh hồn như có chừng nấy người sống. Và các linh hồn này thậm chí có chứa
trong việc nhận ra cuối cùng về tính cá nhân của họ. Phật Gautam không phải là
người ekantika.
Điều
đó rất khó hiểu, trừ phi bạn hiểu sự khác biệt giữa nhân cách của bạn và tính
cá nhân của bạn. Nhân cách sẽ bị mất đi. Khi bạn đạt tới cao hơn, nhân cách sẽ
biến mất, nó chỉ là cái túi giấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là tính cá nhân
của bạn, trung tâm bản thể bạn, sẽ biến mất. Vâng, nó sẽ đập rộn ràng cùng với
vũ trụ, nó sẽ nhảy múa cùng với vũ trụ, sẽ không có rào chắn nào giữa nó và vũ
trụ; nhưng nó sẽ vẫn còn như một cá nhân như nó bao giờ cũng đã từng là vậy.
Đạt
tới tính cá nhân này, tính một mình này, điều không chống lại vũ trụ, nhưng
trong hoà điệu tuyệt đối với vũ trụ... Theo một cách nào đó điều đó có thể được
nói rằng bạn đã biến mất trong đại dương, hay điều đó có thể được nói rằng đại
dương đã biến mất trong bạn. Nhưng một điều là chắc chắn; rằng không có rào chắn
nào nữa, không cái gì phân chia bạn. Nhưng nó không phải là vấn đề để được thảo
luận, nó là cái gì đó được trải nghiệm. Giọt sương rơi vào đại dương - từ bên
ngoài dường như là biến mất, nhưng từ bên trong nó vẫn còn là bản thân nó, mặc
dầu nó mất mọi phân biệt, mọi biện biệt, mọi phân chia, mọi tách rời. Nó đã trở
thành một với vũ trụ, nhưng dầu vậy nó hiện hữu.
Cảm
giác về hiện hữu là chính xác hơn và sắc bén hơn trong việc nhận ra tối thượng.
Cho nên khi sư này nói, "Tôi tới từ gia đình icchantika lớn,"
Động
Sơn vẫn còn im lặng một lúc. Thế rồi sư nói, "Chúng tôi sẽ làm gì khi bốn
núi tới ép quanh chúng tôi?"
Động
Sơn nói, "Bản thân ta tới từ dưới mái nhà của một gia đình."
Sư
nói, "Có tính tương đối hay không tương đối?"
Động
Sơn trả lời, "Không."
Sư
hỏi, "Thầy sẽ để tôi đi ở đâu? - thầy đang đóng lại mọi cánh cửa!"
Động
Sơn là con người của hiểu biết lớn. Ông ấy nói "Tới đồng lúa."
Sư
thốt ra tiếng thở dài và nói, "Bái biệt," và tịch khi vẫn ngồi.
Động
Sơn gõ vào đầu ông ấy…
Đó
là điều Sardar Gurudayal Singh phải làm.
Động
Sơn gõ vào đầu ông ấy ba lần bằng phất tử và nói, "Giống thế này, ông biết
cách chết, nhưng không biết cách sống."
Điều
thực là nghệ thuật sống. Nếu bạn biết cách sống, bạn sẽ tự động biết cách chết.
Nhưng biết cách chết là không đủ, bất kì người nào cũng có thể tự tử. Có những
cách đơn giản bỏ lại thân thể.
Ngay
cả không có chất độc vẫn có các phương pháp trong Yoga, trong Mật tông, trong
Thiền, qua đó bạn có thể dừng tim bạn và dừng việc thở của bạn. Điều này có thể
là phép màu với một số người, nhưng nó không phải là cách thức của người thông
minh, nó không phải là cách thức của phật. Trước hết bạn phải học sống đúng, với
nhận biết, ý thức, yêu và từ bi. Trước hết cuộc sống của bạn phải trở thành điệu
vũ, xứng đáng được cúng dường lại cho sự tồn tại. Chết là chuyện nhỏ, một thứ
trong một khoảnh khắc. Trong một phần giây bạn sẽ chết, nhưng sống là vĩnh hằng.
Nhưng nếu bạn biết cái duyên dáng và cái đẹp và niềm vui và sự huy hoàng của sống,
bạn sẽ chết một cách vui vẻ, cười, vì bạn biết chết là hư cấu, hư cấu lớn nhất.
Nó không bao giờ xảy ra, bạn đơn giản chuyển nhà.
Tôi
nhớ tới Mulla Nasruddin. Một đêm một tên trộm lẻn vào nhà anh ta. Anh ta đang
ngủ, nhưng anh ta mở một mắt ra, nhìn tên trộm và thế rồi nhắm lại. Tên trộm
hơi sợ - "một người lạ thật, anh ta mở một mắt ra, nhìn mình và vậy mà chẳng
nói gì và vẫn hoàn toàn tĩnh lặng!" Thế là tên trộm nhanh chóng vơ vét bất
kì cái gì có thể lấy được, và khi tên trộm đi ra, Mulla Nasruddin lấy chiếc chăn
trùm lên tên trộm, vì lúc đó là đêm lạnh, và đi theo tên trộm.
Tên
trộm nhìn lại, và nói, "Ông làm gì vậy?"
Mulla
nói, "Chả làm gì ca, chúng ta chuyển nhà. Anh đã mang mọi thứ, giờ tôi được
cho là phải làm gì? Tôi đi cùng vậy."
Con
người của chứng ngộ đơn giản chuyển nhà. Khi thân thể trở nên quá già và ở
trong ngôi nhà đổ nát cũ kĩ không còn là niềm vui nữa, bạn bỏ nó. Nhưng bạn có
thể bỏ hoặc có ý thức hoặc vô ý thức. Nếu bạn bỏ một cách vô ý thức bạn sẽ
không biết cái gì đã xảy ra. Bạn sẽ mở mắt trong nấm mồ nào đó, không biết bạn
tới từ đâu hay tại sao bạn ở đây trong nấm mồ này. Bạn sẽ được sinh ra, nhưng bạn
sẽ không biết tại sao bạn được sinh ra.
Nếu
bạn không thể chết một cách có ý thức, bạn không thể được sinh ra một cách có ý
thức; chúng là hai cực của cùng một thực tại. Người có thể chết một cách có ý
thức, có tính thiền, thì hoặc đi vào trong bụng mẹ khác - nếu tâm thức người đó
còn chưa được toàn bộ - hoặc người đó đi vào trong bầu trời vô hình tướng; giờ
người đó không còn trong lệ thuộc. Ngoại trừ vô ý thức không có lệ thuộc nào ở
bất kì đâu.
Khi
Tào Sơn sắp chết, ông ấy làm bài tụng:
Bây
giờ nhìn vào loại người kì lạ này; ông ấy sắp chết và ông ấy làm thơ! Trong Thiền
điều đã trở thành truyền thống là trước khi chết bạn phải làm ra bài thơ, chỉ để
chỉ ra sáng suốt của bạn cho các thế hệ sắp tới, để chỉ ra rằng bạn đã không chết
một cách vô ý thức, rằng bạn biết chết đang tới. Không biết rằng chết đang tới,
làm sao bạn có thể làm ra bài tụng cuối cùng?
Ông
ấy viết:
Đường ta ngoài trời xanh;
Mây không tạo chấn động.
Thế gian có cây
không rễ;
lá vàng gửi theo
gió.
Sau
khi nói điều này, ông ấy qua đời.
Cách
chết hay làm sao, và cách sống hay làm sao!
Mới
hôm nay tôi nhận được thông tin từ châu Âu, rằng một nhà chiêm tinh nổi tiếng,
gần như được tôn thờ như nhà tiên tri, đã tuyên bố từ nhiều năm trước rằng vào
ngày nào đó ông ấy sẽ chết. Bây giờ ngày đó đã tới và ông ấy gặp khó khăn lớn.
Thế là ông ấy tự tử.
Đây
không phải là cách thức của Thiền. Họ không tự tử, họ đơn giản thấy rằng thân
thể này cần nghỉ ngơi, rằng thân thể này đã làm xong việc của nó. Cuộc sống này
đã làm chín quả của nó, cuộc sống này đã trải nghiệm mọi điều sẵn có, và giờ là
lúc đi vào cuộc hành hương. Họ gọi nó là ‘cuộc hành hương mây' - đi như mây,
không tạo ra bất kì rối loạn nào, không chiều hướng, không biết chúng đi đâu,
chỉ tận hưởng bản thân việc đi.
Một
bài cú viết:
Nếu ông không tin,
nhìn vào tháng chín,
nhì vào tháng mười;
cách lá vàng rụng,
và trút đầy núi và
sông.
Con
người của thức tỉnh chỉ rơi rụng như chiếc lá khô khi thời gian tới. Không càu
nhàu, không níu bám, không ham muốn tiếp tục sống trong thân thể này, nhưng tuyệt
đối tin cậy rằng cuộc sống sẽ tiếp tục. Nhưng điều này là có thể chỉ nếu bạn đi
vào bản thân bạn và trải nghiệm sự liên tục của sự tồn tại.
Maneesha đã hỏi,
Osho kính yêu,
Chúng tôi làm sống
là vật lộn và chết là vật lộn. Khả năng sống khi sống, và chết khi chết chẳng
phải là duyên dáng sao?
Maneesha,
chừng nào bạn chưa được thức tỉnh tới cái ta bên trong nhất của bạn, duyên dáng
này sẽ không sẵn có cho bạn - sống một cách duyên dáng khi sống và chết một
cách duyên dáng khi chết. Duyên dáng còn lại như cái bóng của ý thức. Khoảnh khắc
bạn vô ý thức, bạn đánh mất duyên dáng, bạn đánh mất cái đẹp của bạn; bạn đánh
mất mọi thứ mà cuộc sống sẵn sàng cho bạn, vì bạn không sẵn sàng đón nhận nó.
Chúng
ta sẽ cố gắng chết một cách duyên dáng lần nữa hôm nay, và thế rồi chúng ta xem
bao nhiêu người quay lại một cách duyên dáng. Vài người tới quá nhanh, họ chỉ
chờ đợi Nivedano. Vài người vẫn còn lâu hơn, tận hưởng cái chết đẹp, và thế rồi
trở dậy và bắt đầu đi hướng tới căng tin. Vì ở đây trong Phòng Phật người ta
không chủ định chết mãi mãi. Đây là chỗ để sống mãi mãi. Nếu bạn muốn chết, bạn
có thể đi tới căng tin.
Caruso
và bạn thân của anh ta, Leonardo, hai cầu thủ cricket người Italy, gặp nhau
trong vườn. Caruso bước đi khập khiễng, và Leonardo để ý rằng anh ta bị băng ở
chim.
"Cái
gì-a xảy ra cho cậu vậy?" Leonardo hỏi.
"Đêm
qua-a," Caruso nói, "Tớ cảm thấy thích-a làm tình. Thế là tớ mặc bộ
com lê đẹp nhất-a và chải-a cánh tay rồi đi vào thành phố đèn sáng."
"Nhưng,"
Leonardo người chơi cricket hỏi, "tại sao cậu bị băng xúc xích của cậy vậy?"
"Thế
này," Caruso nói, "Tớ đang-a bước đi thì đột nhiên tớ thấy một con
đom đóm lộng lẫy. Thế là tớ-a đi tới từ từ và im lặng, và thế rồi tớ nhảy lên
nó!"
"Úi
chao!" Leonardo kêu lên. "Nhưng cái gì xảy ra?"
"Mẹ
ơi!" Caruso kêu. "Nó không phải là đom đóm - nó là xì gà chưa cháy hết
của ai đó!"
Cô
Whitewash, cô thủ thư trẻ nghiêm túc, trong thời gian rảnh của mình, ở tại nhà
trung uý quân đội giải phóng Christ. Cô ấy chuyển vào trong căn hộ mới, và
không biết người nào khác trong toà nhà. Một hôm, cô ấy cần cái tuốc nơ vít để
treo bức ảnh Jesus, nhưng cô ấy không có. Thế là, lấy hết can đảm, cô ấy quyết
định mượn chiếc tuốc nơ vít từ nhà hàng xóm phòng đối diện.
Khi
cánh cửa mở ra, cô ấy choáng, nhưng bị ấn tượng một cách bí mật, đương đầu với
một anh chàng kiểu Rambo khổng lồ, chỉ mặc mỗi quần lót.
Cô
ấy bị xốn xang phù hợp bởi anh chàng to lớn mỉm cười trong quần sooc cưỡi ngựa,
nhưng dẫu sao đi chăng nữa vẫn xoay xở để nhớ cô ấy tới làm gì.
"Xin
chào," cô ấy lắp bắp. "Tôi là bạn tình mới của anh đối diện phòng -
tôi có thể dùng dụng cụ của anh được không, anh hàng xóm?"
Sau
khi đăng kí vào khách sạn, cha O'Dilly thấy cuốn Kinh thánh ở trên bàn cạnh giường
ngủ. Ông ấy đọc nó trong vài giờ và thế rồi rời phòng và đi lang thang trong tiền
sảnh. Ở đó ông ấy làm quen nói chuyện với cô tiếp tân trẻ xinh xắn.
Sau
khi cô ấy đã kết thúc công việc, họ cùng uống với nhau trong quán rượu và thế rồi
về nghỉ ở phòng của cha O'Dilly, nhưng khi linh mục bắt đầu cởi quần áo của cô ấy,
cô ấy bắt đầu có ý nghĩ thứ hai.
"Anh
có chắc điều này là được không?" cô ấy hỏi. "Em ngụ ý, anh là linh mục."
"Đừng
lo, cưng," ông ấy đáp, "điều đó được viết trong Kinh thánh."
Cô
ấy tin anh ta và hai người có một đêm rất thích thú cùng nhau. Nhưng đến sáng,
khi cô gái chuẩn bị về, cô ấy nói, "Anh biết đấy, Cha, em không nhớ phần
nào trong Kinh thánh anh đã nhắc tới đêm qua. Anh có thể chỉ nó cho em được
không?"
Thế
là linh mục lấy cuốn Kinh thánh từ trên bàn cạnh giường, mở bìa và trỏ vào dòng
của trang tiêu đề, nơi ai đó đã viết bằng bút chì, "Cô gái tiếp tân giao cấu!"
Bây
giờ, Nivedano, cho tiếng trống thứ nhất...
(Tiếng
trống)
(Nói
lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Im
lặng, nhắm mắt lại, không chuyển động.
Chỉ
cảm thấy dường như bạn bị đông cứng.
Trong
không gian im lặng này đi vào bên trong.
Sâu
hơn, sâu hơn, không sợ gì.
Nó
là nhà riêng của bạn.
Chỉ
đi sâu như tia sét, như mũi tên
hướng
tới trung tâm.
Và
bạn càng tới gần trung tâm,
bạn
càng trong hoà điệu với sự tồn tại.
Đây
là lời cầu nguyện duy nhất, việc tôn thờ duy nhất.
Khi
bạn lắng vào trong trung tâm của bạn,
tim
bạn đang đập trong hoà điệu với vũ trụ.
Đây
chính là nghĩa của cuộc sống.
Để
sâu hơn, Nivedano...
(Tiếng
trống)
Thảnh
thơi, buông bỏ, chết đi.
Đừng
lo nghĩ.
Để
thân thể liên tục thở,
nó
sẽ chăm nom cho bản thân nó, nó biết cách.
Tập
trung ý thức của bạn vào bên trong.
Trong
khoảnh khắc im lặng này các bạn trở thành chư phật.
Mọi
ngày các bạn đều trở thành chư phật
và
lại quên đi.
Ít
nhất lần này đừng quên,
vì
ai biết
liệu
ngày mai sẽ tới hay không.
Đi
sâu nhất có thể được, đừng giữ lại.
Ý
thức đầy đủ, ngay cả chết là điệu vũ;
không
ý thức ngay cả sống là vô giá trị.
Trong
im lặng này
mọi
hoa hồng, hoa sen đã nở hoa.
Trong
im lặng này duyên dáng, yêu, tự do lớn
đã
nổi lên.
Im
lặng này là cội nguồn
của
mọi thơ ca, nghệ thuật, âm nhạc.
Để
im lặng này trở thành
sự
hiện diện hai mươi bốn giờ của bạn.
Tôi
đang nói nó, vì nếu nó là có thể cho tôi,
sao
nó không là có thể cho bạn?
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Gọi
mọi chư phật trở lại cuộc sống,
Và
trong vài giây ngồi im lặng
Trong
kho báu mênh mông này
mà
bạn đã khám phá ra,
trong
bầu trời lớn đã mở ra,
trời
xanh trên mây.
Được
chứ, Maneesha?
Vâng,
Osho.
Chúng
ta có thể mở hội hàng nghìn chư phật đang tụ hội ở đây chứ?
Vâng,
Osho.
0 Đánh giá