Read more
Thiền - Sét Kim cương - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 5. Việc trọng đại
Osho kính yêu,
Động Sơn hỏi một sư,
"Hoàn cảnh khổ nhất trên thế gian là gì?"
"Địa ngục là khổ
nhất," sư trả lời.
"Không," Động
Sơn nói."Điều khổ nhất là mặc áo choàng này mà không hiểu việc trọng đại."
Thế rồi, nói với các
sư đang tụ hội, Động Sơn nói: Thầy quá cố, Ngũ Tổ, một hôm tắm táp, thắp hương,
ngồi thẳng và nói với đệ tử: "Thân thể của thực tại là im lặng hoàn hảo,
trong khi cho dáng vẻ đi và đến. Hàng nghìn hiền nhân đều từ cùng một cội nguồn;
vô số nhận biết là cái một tối thượng. Ta giờ là việc nổ bong bóng - hữu dụng
gì mà buồn? Đừng làm rắc rối tâm ông; cứ duy trì nhận biết đầy đủ. Nếu ông theo
lệnh này, ông thực sự đền đáp lòng tốt của ta. Nếu ông ương bướng đi ngược lại
điều ta nói, ông không là đệ tử của ta."
Vào lúc đó một sư hỏi
Ngũ Tổ, "Thầy đi đâu?" và Ngũ Tổ nói, "Không đâu cả."
Sư nói, "Sao
tôi không thấy?"
Ngũ Tổ đáp, "Nó
không thấy được cho mắt."
Kể lại sự vụ này cho
sư của mình, Động Sơn bình luận, "Ngũ Tổ là người lão luyện."
Maneesha,
có lẽ Thiền là con đường duy nhất đã dẫn hàng nghìn người tới thực tại tối thượng.
Và theo một cách nào đó, nó là đơn giản thế. Đã có những cách thức gian nan, đã
có những hệ thống niềm tin tự hành hạ mình. Có những tôn giáo mà không là gì
ngoài đạo đức, điều rất nhất thời, không có quan hệ gì với các giá trị tối thượng
của sự tồn tại.
Thiền
không phải là đạo đức. Nó không bao giờ nói về đúng và sai. Nó không bao giờ
nói về thánh nhân và tội nhân. Nó kính trọng thực tại tới mức không cái gì
trong toàn thể lịch sử có thể được so sánh với sự kính trọng này. Nó không chỉ
là kính trọng con người, mà kính trọng cả những con dế này, những con chim cúc
cu này, những con quạ này. Bất kì chỗ nào có cuộc sống, kinh nghiệm Thiền là ở
chỗ nó là cùng cuộc sống đó. Không có phân loại; không ai là thấp hơn hay cao
hơn, mà chỉ có các hình tướng khác nhau của sự dư thừa của sự tồn tại. Nó nở
hoa trong nhiều hình tướng, trong nhiều màu sắc; nó nhảy múa theo nhiều cách và
trong nhiều hình tướng, nhưng ẩn bên trong đó là cùng nguyên lí vĩnh hằng.
Thiền
không thuộc vào phân loại tôn giáo bình thường, vì nó không có thượng đế học,
không có Thượng đế, không có những câu hỏi vô nghĩa gây rắc rối cho mọi người
trong nhiều thế kỉ. Nó đã thu toàn bộ tính tôn giáo vào một điểm bên trong bạn.
Những giai thoại này tăng cường đi tăng cường lại cùng một điểm. Nhớ lấy, điều
tối thượng là ở bên trong bạn nhưng nó không ở bên trong tâm trí bạn. Nó ở bên
ngoài tâm trí nhưng bên trong bạn.
Tâm
trí là một góc nhỏ trong bạn, cái máy nhỏ. Nó là hữu dụng, nếu bạn hiểu cách thức
làm việc của nó; nhưng ngoài ra nó là nguy hiểm, vì nó có xu hướng chiếm quyền
sở hữu bạn, trở thành người chủ, và dẫn bạn vào những con đường của quyền, tiền
và danh. Bạn bị lạc trong rừng rậm các ham muốn, khao khát; bạn sống khát và bạn
chết khát, trong khi cội nguồn của mọi sự hoàn thành là ở bên trong bạn.
Thiền
cắt bỏ mọi cái vô nghĩa. Nó là vàng hai tư ca ra, không tạp chất. Điều đó làm
cho nó thành rất đơn giản và cũng rất khó. Nó khó, bởi vì cái đơn giản là điều
khó hiểu nhất trên thế giới. Nó đơn giản vì nó không yêu cầu bạn làm bất kì cái
gì. Chỉ ngồi im lặng, lắng đọng bên trong bản thân bạn, và bạn đã đạt tới chỗ
là nhà bạn và bao giờ cũng là nhà bạn. Nó là chính bản thể của bạn.
Nhớ
lấy, dù giai thoại này là bất kì cái gì, nguyên lí cơ bản bao giờ cũng như
nhau.
Động
Sơn hỏi một sư, "Hoàn cảnh khổ nhất trên thế gian là gì?"
Tất
nhiên, sư này không thể hiểu được câu hỏi này.
Ông
ấy nói, "Địa ngục là khổ nhất." Đó là câu trả lời thượng đế học.
Nhưng Thiền không phải là thượng đế học, không có mối quan tâm về địa ngục hay
cõi trời. Điều thầy Động Sơn đang hỏi là cái gì đó khác. " Hoàn cảnh khổ
nhất trên thế gian là gì?" - bị giới hạn, bị rào lại, bị cầm tù, bị xiềng
xích; mất tự do của bạn, niềm vui của bạn, phúc lạc của bạn; đánh mất bản thân
bạn trong những điều tầm thường và quên đi điều thiêng liêng.
"Không,"
Động Sơn nói. Địa ngục không phải là vấn đề. "Điều khổ nhất là mặc áo
choàng này mà không hiểu việc trọng đại"- áo choàng của người tìm kiếm, của
sannyasin - "không hiểu việc trọng đại." Rất dễ thay đổi quần áo,
nhưng vấn đề là về việc biến đổi tâm thức của bạn và điều đó trong Thiền được gọi
là ‘việc trọng đại'.
Đổi
quần áo là rất bình thường, bất kì ai cũng có thể làm được điều đó. Nhưng biến
đổi tâm thức của bạn, tống ra mọi bóng tối khỏi thế giới bên trong của bạn và
làm cho nó toả sáng với điều tối thượng, với cái tuyệt đối... Thời gian dừng lại,
tâm trí trở thành chỉ là cái bóng; bạn không còn là bạn, bạn đã trở thành vũ trụ.
Chừng nào điều này chưa xảy ra, bạn còn trong khổ.
Thế
rồi, nói với các sư đang tụ hội, Động Sơn nói: “Thầy quá cố, Ngũ Tổ, một hôm tắm
táp, thắp hương, ngồi thẳng và nói với đệ tử: "Thân thể của thực tại là im
lặng hoàn hảo, trong khi cho dáng vẻ đi và đến. Hàng nghìn hiền nhân đều từ
cùng một cội nguồn; vô số nhận biết là cái một tối thượng. Ta giờ là việc nổ
bong bóng - hữu dụng gì mà buồn?
Ông
ấy sắp chết, ông ấy sắp rời bỏ thân thể mà ông ấy đã dùng cho tới lúc đó. Đây
là thông điệp cuối cùng của ông ấy cho các đệ tử, "Đừng trở nên buồn khi
ta không còn nữa, không hữu dụng gì mà buồn Đừng làm rắc rối tâm ông; cứ duy
trì nhận biết đầy đủ. Nếu ông theo lệnh này, ông thực sự đền đáp lòng tốt của
ta. Nếu ông ương bướng đi ngược lại điều ta nói, ông không là đệ tử của
ta."
Vào
lúc đó một sư hỏi Ngũ Tổ, "Thầy đi đâu?" và Ngũ Tổ nói, "Không
đâu cả."
Khoảnh
khắc bạn bỏ lại thân thể, có hai khả năng: hoặc tâm thức của bạn đi vào trong bụng
mẹ khác và lại trở nên bị cầm tù, hoặc nếu bạn nhận biết đầy đủ, bạn không đi
vào trong bụng mẹ khác, bạn đơn giản đi vào trong cái bao la vũ trụ. Bạn trở
thành một với đại dương của thực tại. Đó là lí do tại sao Ngũ Tổ đã nói,
"Không đâu cả. Ta sẽ không đi đâu cả. Ta sẽ đơn giản biến mất, như giọt
sương biến mất trong đại dương trong ánh mặt trời buổi sáng." Nó không để
lại địa chỉ, nó không để lại dấu chân. Nó chỉ im lặng trượt vào trong đại
dương, không làm bất kì cái gì ồn ào, và thế thì toàn thể đại dương vẫn là như
vậy.
Hàng
triệu chư phật đã biến mất trong cùng đại dương, nhưng khi có liên quan tới việc
đi, bạn không đi bất kì đâu. Bạn sẽ vẫn ở đây, không có thân thể, trong tự do
tuyệt đối - không bị giam hãm, không giới hạn, toàn thể bầu trời là của bạn.
Sư
nói, "Sao tôi không thấy?"
Ngũ
Tổ đáp, "Nó không thấy được cho mắt."
Khoảnh
khắc tâm thức rời bỏ thân thể, bạn không thể thấy được nó, nó là không thấy được
cho mắt. Nhưng nếu bạn là đệ tử đích thực - nếu tâm bạn không bị đóng mà mở
hoàn toàn - bạn sẽ cảm thấy năng lượng vô cùng bùng nổ trong vũ trụ.
Ở
gần thây khi thầy chết là một kinh nghiệm lớn, vì bạn biết rằng trong cái chết
của thầy, bạn đã chạm tới cái vĩnh hằng. Bạn biết rằng không ai chết cả, rằng
chết không bao giờ xảy ra và sẽ không bao giờ xảy ra. Chết là quan điểm dốt
nát. Nhận biết lan toả khắp sự tồn tại.
Sư
nói, "Sao tôi không thấy?"
Ngũ
Tổ đáp, "Nó không thấy được cho mắt."
Bạn
không bao giờ hỏi, "Tại sao tôi không thể thấy được từ mũi?" Mũi có
giới hạn đặc thù là nó chỉ có thể ngửi. Mắt không thể ngửi được; chúng có giới
hạn của chúng, rằng chúng chỉ có thể nhìn. Mắt không thể nghe được; âm nhạc hay
nhất là vô dụng chừng nào bạn chưa có tai để nghe.
Mọi
giác quan của bạn đều hữu hạn, bị giới hạn, và bạn không có giác quan nào mà có
thể trải nghiệm tâm thức, chừng nào bạn chưa có đủ ý thức. Thế thì chắc chắn, bạn
sẽ thấy sự bùng nổ, ánh sáng, cái đẹp vô cùng của sen vô hình mở hoa của nó ra.
Nhưng với điều đó các giác quan bình thường của bạn sẽ không giúp ích. Chỉ nhận
biết sẽ có tác dụng, cái không phải là mắt bạn, cái không phải là tai bạn, mà
là một chiều hướng khác toàn bộ - là nhận biết, bên trong. Nhận biết đó chắc chắn
nhận ra cái gì đang xảy ra nếu ai đó sắp chết.
Không
ai chết. Năng lượng có tên ‘linh hồn’ có thể đi vào thân thể khác - và nó đi
vào trong thân thể khác nếu ham muốn của nó vẫn còn chưa được hoàn thành, nếu
nó cần kiếp sống khác để đạt tới trưởng thành. Nếu có tham, thèm khát, giận - bất
kì cái gì đòi hỏi một thân thể để diễn đạt nó - nó sẽ đi vào bụng mẹ nào đó.
Nhưng
nếu tất cả đều được hoàn thành, nếu mãn nguyện của bạn là tuyệt đối, không có vấn
đề đi vào trong bụng mẹ khác. Bạn đơn giản đi vào bản thân vũ trụ.
Kể
lại sự vụ này cho sư của mình, Động Sơn bình luận, "Ngũ Tổ là người lão
luyện."
‘Người
lão luyện’ nghĩa là một siddha, người đã đạt tới. Bây giờ, không có đâu mà đi;
bạn đã tìm ra nó, cái mà người khác đang đi tìm. Từ ‘lão luyện’ không phải là
việc dịch tốt. Trong tiếng Anh, không có từ nào ứng với ‘siddha’ cũng như không
có từ nào ứng với ‘phật’. Cả hai cách nói về cùng một điều. ‘Phật’ nghĩa là trở
nên tuyệt đối nhận biết, và ‘siddha’ nghĩa là trở nên tuyệt đối mãn nguyện.
Chúng xảy ra đồng thời. Từ ‘lão luyện’ là rất bình thường, nó không mang chiều
cao và chiều sâu của từ ‘siddha’.
Nhưng
khó mà dịch từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác, và đặc biệt đối với những kinh
nghiệm mà không dễ đưa vào lời. Bây giờ, không người nào ở phương Tây đã bao giờ
dùng cụm từ ‘Người thức tỉnh’; không dành cho Pythagoras, không dành cho
Anagoras, không dành cho Socrates, không dành cho Aristotle. Chiều hướng đó đơn
giản không được mở tới.
Aristotle
là nhà trí thức hợp lí lớn, và Socrates có logic sắc bén mà người ta có thể
quan niệm được, nhưng khi có liên quan tới nhận biết, họ ở xa xôi như bất kì
người nào khác. Họ không phải là chư phật, và họ không phải là các siddhas. Họ
không mãn nguyện tuyệt đối, cũng không thức tỉnh tuyệt đối. Họ vẫn vận hành
trong tâm trí.
Phương
Tây đã không bao giờ đi ra ngoài tâm trí. Nó vẫn còn ở bên trong tâm trí và cơ
chế của tâm trí. Nó không bao giờ thu lấy dũng cảm để lấy một bước đi vào cái
không biết. Đây là khác biệt cơ bản giữa cách tiếp cận của phương Đông và
phương Tây. Phương Tây liên tục cố gắng cải tiến tâm trí, làm mịn, tạo hình,
giáo dục nó. Còn phương Đông đang làm chính điều ngược lại - vứt bỏ tâm trí,
tìm mọi cách có thể để bỏ nó để cho cõi bên kia có thể mở ra, để cho bạn có thể
giang đôi cánh bay.
Động
Sơn nói rằng Ngũ Tổ là người lão luyện có nghĩa là ông ấy đã đi tới biết rằng
ông ấy hiện hữu. Bây giờ, thân thể không được cần nữa.
Nhất
Hưu đã viết:
Tâm
trí chúng ta -
vô
chung,
vô
thuỷ,
dù
nó được sinh ra, dù nó chết đi -
bản
chất là trống rỗng!
Nhớ
lấy, từ ‘tâm trí’ không phải là việc dịch đúng. Nó phải là ‘tâm thức'.
Tâm
thức chúng ta -
vô
chung,
vô
thuỷ,
dù
nó được sinh ra, dù nó chết đi -
bản
chất là trống rỗng!
Nó
còn lại; nó tới và đi, nhưng nó không bao giờ tích luỹ bất kì đồ đồng nát nào.
Nó vẫn còn hoàn toàn trống rỗng và thuần khiết và hồn nhiên. Người dịch tiếng
Anh cho bài thơ này đã bịa ra cách mà không thích hợp. Với tâm trí bình thường
của chúng ta, họ dùng tâm trí với chữ ‘t’ thường. Tâm trí với chữ ‘t’ hoa, họ
dùng cho tâm thức, nhận biết, chứng ngộ. Nhưng điều đó rất nguy hiểm vì mọi người
đã quen đọc từ ‘tâm trí’ thậm chí sẽ không bận tâm nhìn xem tại sao chữ ‘t’ này
được viết hoa và chữ ‘t’ kia được viết thường. Với họ, tâm trí là tâm trí.
Tôi
không hỗ trợ cho loại dịch này.
Tâm
thức chúng ta -
vô
chung và
vô
thuỷ... và nhớ lấy, nó là tâm thức của chúng ta, không phải của tôi, không phải
của bạn. Chúng ta là một, ở đâu đó bên dưới, và tìm thấy sự thống nhất đó là
hân hoan lớn lao nhất. Không có gì cực lạc hơn là tìm thấy điểm mà mọi thứ
trong sự tồn tại có rễ của nó, chính cội nguồn.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
Chúng ta có cần chứng
ngộ - "việc trọng đại" - vì mục đích chứng ngộ không?
Liệu có đủ không nếu
yêu thầy và muốn nhiều hơn bất kì cái gì để “đền đáp lòng tốt của thầy"?
Maneesha,
bạn không thể yêu chứng ngộ được, bạn không thể ghét chứng ngộ được. Đây không
phải là những cách thức có thể của việc tiếp cận tới chứng ngộ. Bạn có thể được
chứng ngộ hay không, không có vấn đề về yêu chứng ngộ hay không yêu chứng ngộ.
Và yêu thầy là không đủ vì điều đó có thể trở thành việc an ủi: rằng bạn ở cùng
thầy, bạn yêu thầy, còn cần cái gì khác nữa? Yêu thầy chỉ có một nghĩa - rằng bạn
mở tới điểm thầy có thể đánh, và chém phăng, như chiếc kiếm, mọi rào chắn chứng
ngộ của bạn.
Bạn
sẽ không cho phép bất kì người nào tới quá gần mà không có tin cậy. Ở cùng thầy
đơn giản có nghĩa là không phòng thủ; nếu thầy chặt đầu bạn, bạn sẽ vẫn biết
ơn. Và thầy phải chặt nhiều thứ hơn so với đầu bạn. Thầy phải chặt mọi hoạt động
tâm trí của bạn, thầy phải chặt mọi tình cảm trái tim bạn. Chừng nào ý nghĩ và
tình cảm còn chưa biến mất, bạn không thể tuyệt đối im lặng.
Nếu
bạn yêu thầy, việc đó không phải là kết thúc; nó chỉ là bắt đầu của quá trình.
Bản thân thầy là phương cách. Về phần riêng của bạn, điều đó sẽ là rất khó
khăn. Nhưng nếu bạn tin cậy ai đó - và bạn có thể cảm thấy rằng người đó đã tới
- bạn có thể mở trái tim bạn, không có sợ.
Thầy
là yêu thuần khiết, không hướng tới bất kì ai nói riêng. Bạn có thể mở với thầy,
phơi bày bản thân bạn, không ẩn nấp đằng sau ý nghĩ, lí thuyết, triết lí hay
tôn giáo. Chỉ mở và phơi bày bản thân bạn với mọi vết thương của bạn, với mọi
chỗ tối của bạn, với mọi khổ của bạn, với mọi giận và ghen của bạn. Bạn có thể
mở bản thân bạn mà không sợ gì, vì thầy không bao giờ phán xét. Thầy không có
phán xét, thầy đơn giản yêu. Và từ yêu của thầy, thầy chặt đi mọi rào chắn và để
bạn một mình như ngọn lửa. Không có gì mà bạn phải làm - chỉ ngọn lửa nhảy múa
của bạn là đủ sự biết ơn.
Trong
chứng ngộ của bạn, thầy đã lại trở nên chứng ngộ. Khi từng đệ tử trở nên được
chứng ngộ, thầy trở nên được chứng ngộ lặp đi lặp lại; và với niềm vui vô cùng
của người làm vườn khi từng cây của mình bắt đầu nở hoa. Quan sát mắt người đó
- mọi mầu sắc đó, mọi hoa đó đang nhảy múa trong gió, trong mưa, trong ánh mặt
trời - và người đó đã chờ đợi bao lâu! Các bạn là khu vườn của tôi. Tôi sẽ đợi
cho tới khi các bạn thu lấy dũng cảm, và dũng cảm này có nghĩa là biến mất vào
trong đấy, đánh mất bản thân bạn trong buông bỏ hoàn toàn.
Chứng
ngộ không ở đâu đó khác. Nó đang ẩn đằng sau hạt mầm của bạn, bên trong bạn. Bạn
chỉ phải tin cậy.
Nếu
bạn tin cậy vào bản thân bạn, thầy không được cần. Nhưng bởi vì xã hội đã tạo
ra bạn theo cách mà bạn không thể tin cậy được vào bản thân bạn, bạn bao giờ
cũng bị phân chia - làm nó hay không làm nó, hiện hữu hay không hiện hữu - tâm
trí bạn liên tục do dự. Bạn cần ai đó kiên định. Điều đó gần giống như giải phẫu;
bạn không thể làm giải phẫu cho bản thân bạn được, nó sẽ rất khó, gần như không
thể được.
Bạn
sẽ cần ai đó khác và bạn sẽ phải tin cậy bởi vì người đó mở trái tim bạn hay mở
não bạn và ai biết người đó là loại người nào. Nhưng bình thường bạn tin cậy
vào nhà giải phẫu cho dù bạn không biết ông ấy. Chức năng của thầy là sâu sắc
hơn nhiều. Nó cần yêu và tin cậy rất có ý thức về phía đệ tử vì thầy sẽ xé
toang mọi nhân cách của bạn và làm tan tành mọi thói quen tâm trí bạn để đem ra
ngọn lửa ẩn kín với mọi sự huy hoàng của nó. Bạn không phải yêu nó. Bạn sẽ hân
hoan, bạn sẽ nhảy múa, bạn sẽ hát, bạn sẽ chia sẻ, bây giờ bạn sẽ yêu mọi thứ
bao quanh bạn.
Maneesha,
ngay cả biết ơn cũng không cần; nó tới theo cách riêng của nó. Với chứng ngộ của
bạn, biết ơn của bạn tới theo cách riêng của nó. Phương Tây tuyệt đối vô nhận
biết về tại sao ở phương Đông các đệ tử chạm chân thầy.
Một
hôm một người tới và muốn chạm chân Phật Gautam và Phật nói, "Đợi đã. Chưa
phải là thời điểm."
Người
này nói, "Thầy ngụ ý gì, chưa phải thời điểm?"
Phật
nói, "Tay ông còn trống rỗng. Cứ đợi chút ít cho tới khi ta có thể thấy rằng
tay ông đầy biết ơn. Nhưng chưa cái gì đã xảy ra trong ông mà đem lại biết ơn
theo cách riêng của nó. Khi nó xảy ra - không có nỗ lực nào - đầu ông sẽ muốn
chạm chân thầy của ông." Thầy đã từng làm việc mà không có phần thưởng
nào. Bạn không thể trả tiền cho thầy, bạn không thể làm được bất kì cái gì đáp
lại mọi điều đã xảy ra cho bạn qua thầy. Biết ơn là nhận biết rất bất lực:
"Nhiều nhất, tôi có thể chạm chân thầy."
Khi
Sariputta, một trong những đệ tử lớn của Phật Gautam, trở nên chứng ngộ, ông ấy
thậm chí không chạm chân Phật. Ông ấy đơn giản chạm bụi gần chân Phật.
Phật
nói, "Ông làm gì vậy?"
Ông
ấy nói, "Chạm chân thầy dường như là quá nhiều. Chạm bụi dưới chân thầy là
đủ." Sariputta nói điều này cho dù ông ấy đã chứng ngộ, nhưng ông ấy cũng
hiểu rằng không cái gì có thể được làm để đền đáp lại. Không có cách nào để đền
đáp nó. Mọi điều chúng ta có thể làm là biểu lộ sự biết ơn của chúng ta.
Maneesha đã hỏi một
câu hỏi khác:
Osho kính yêu,
Phải chăng chúng tôi
không nên hướng sự chú ý tới ông Shankaracharya ở Puri rằng mọi mưa này chẳng
liên quan gì tới đàn bà tự tử, như ông ấy muốn họ làm vậy, mà vì thầy chuyên
dành những bài nói này cho mây?
Dụ
dỗ của ông ấy tới chết và việc thầy rót tình yêu lên mây này - chẳng phải là
khác biệt giữa thái độ của ông ấy và hiểu biết của thầy khi nói tất cả nó sao?
Maneesha,
điều không may là trong nhiều thế kỉ mọi tôn giáo đã nghĩ dưới dạng hiến tế; giết
đàn ông, đàn bà, con vật, với hi vọng rằng theo cách này thượng đế sẽ được hài
lòng. Nó là thái độ ngu xuẩn thế. Thượng đế là kẻ ăn thịt người mà ngài sung sướng
khi bạn hiến tế sao? Và mọi thứ đã bị hiến tế; ngay cả người Hindus, người đã từng
tranh đấu liên tục rằng chính phủ phải thôi mổ thịt bò, đã từng hiến tế bò
trong nhiều thế kỉ trước cho các nam thần và nữ thần của họ.
Những
nam thần và nữ thần đó không ăn thịt. Một khi bị hiến tế thịt đó trở thành linh
thiêng, và thế thì người Brahmins người làm hiến tế nó, ăn nó. Không cái gì nói
về bò, VEDAS của người Hindu nhắc tới naramedh yagnas trong đó con người bị hiến
tế - người trẻ, đẹp - và thế rồi bị ăn.
Đây
là ý tưởng nguyên thuỷ thế, rằng Thượng đế sẽ hạnh phúc với việc bạn hiến tế cuộc
sống - cuộc sống là bản thân Thượng đế. Bạn đang phá huỷ cuộc sống cho các thần
hư cấu nào đó, người sẽ bị hiến tế bản thân họ. Thay vì hiến tế những người
đáng thương đó... Không có lí do chút nào tại sao mây phải tới, nhưng người
nguyên thuỷ Hindu nói trong kinh sách của họ rằng thần mây là Indra và ngài
thích hiến tế. Co nên khi bạn hiến tế, Indra phái mây tới cùng mưa.
Điều
không may là ngay cả trong thế kỉ này ý tưởng ngu xuẩn cổ vẫn còn tiếp tục. Và
nó đã không có tác dụng cho dù một lần. Không ai bận tâm rằng có bằng chứng là
các thần không bận tâm về hiến tế của bạn, họ không bận tâm về lời cầu nguyện của
bạn. Thực ra, họ không bận tâm vì họ không có. Không có người nào trên trời để
trả lời lời cầu nguyện của bạn, hiến tế của bạn.
Người
thực sự thiêng liêng ở bên trong bạn, và chừng nào bạn chưa tìm thấy nó ở đó, bạn
sẽ không thấy nó trong bất kì cái gì khác. Tôi có thể thấy mây là thiêng liêng,
tôi có thể thấy hoa hồng là thiêng liêng - tình huynh đệ vũ trụ của sinh linh
thiêng liêng. Tôi có thể thấy các bạn như chư phật, nhưng các bạn có thể không
chấp nhận, các bạn có thể nói: "Không, không phải bây giờ, tôi phải về
nhà. Xin đợi đã, con gái tôi sắp lấy chồng. Con trai tôi sắp tốt nghiệp và mở cửa
hàng. Thêm vài ngày nữa đi, để tôi vẫn còn dốt nát. Tôi sẽ trở thành phật khi tất
cả các mối quan tâm được kết thúc."
Nhưng
các mối quan tâm đó không bao giờ được kết thúc. Bạn có quan niệm về thời gian
mà bạn sẽ không có mối quan tâm nào không? Khi chết tới, bạn có nói với chết,
"Đợi đã, ít nhất tôi phải đóng cửa hàng lại," hay "Đợi đã, tôi
đã mời khách." Chết tới mà không bận tâm về những dính líu của bạn, và cuộc
sống tiếp diễn, không bị quấy rối. Chút ít khuấy động, chút ít bụi và bánh xe lớn
của chiếc xe cuộc sống lại đi tiếp. Nếu bạn có thể sẵn lòng chết khi chết tới,
tôi đang mang phật tính tới cho bạn.
Không
có vấn đề gì. Bạn có thể là phật và vẫn quay về nhà. Ý tưởng này đã được làm
sâu sắc trong nhiều thế kỉ rằng nếu bạn trở thành phật, thế thì cái gì sẽ xảy
ra cho vợ và con bạn? Không cái gì sẽ xảy ra cho bất kì ai, bất kì cái gì. Bạn
sẽ chỉ đáng yêu hơn, từ bi hơn. Bây giờ bạn sẽ giúp con bạn trưởng thành theo
cách mới, không ước định chúng. Bạn sẽ giúp chúng vẫn còn tự do, để cho chúng
cũng có thể tìm thấy cùng phật tính.
Người
đàn bà bạn đã yêu... phật tính không có nghĩa là bạn phải bỏ việc yêu cô ấy. Thực
ra, trước đây bạn chưa bao giờ yêu. Nó chỉ làng nhàng, hờ hững. Sau phật tính,
yêu của bạn sẽ thực sự tràn ngập, và không chỉ với vợ bạn; bất kì người nào tới
gần bạn sẽ đột nhiên cảm thấy được tình yêu trút xuống. Ước định nguyên thuỷ cũ
đang ngăn cản bạn. Bằng không, không có nhu cầu chờ đợi cho dù một khoảnh khắc.
Dẫu
sao đi chăng nữa, trước khi bạn trở thành phật... vì sau đó bạn có thể không cười.
Chư phật không được giả định là cười. Họ đơn giản ngồi trong tư thế hoa sen với
mắt nhắm, không mỉm cười; ngay cả tiếng cười cũng là quá nhiều. Cho nên trước
khi bạn trở thành phật, có vài tiếng cười đi.
Sardar
Gurudayal Singh, cười trước chuyện cười. Bạn đang trốn ở đâu?
Một
trưa yên tĩnh trong rừng sâu, Doobeedoo, con ếch rất điển trai, đang chuẩn bị
việc nhảy chút ít quanh ao. Nó cảm thấy khá thoải mái về mọi sự hôm nay, và hơi
‘bất thường,' cho nên nó mặc bộ đồ bơi Yves Saint-Laurent sặc sỡ trắng mới.
Nó
đi ra và đón nhận buổi sáng đẹp. Mặt trời chiếu nhẹ nhàng xuyên qua những cây
thông cao. Doobeedoo hít hơi thở dài lấy không khí trong lành và mỉm cười. Thế
rồi tràn đầy cuộc sống, nó nói với con hươu đi ngang qua, "Ta là Trời!"
Nó
nhảy một chốc, và khi nó bắt gặp gia đình chuồn chuồn, nó phồng ngực lên và
nói, "Ta là Trời!"
Đi
xa thêm chút nữa, nó tới con vịt Doreen. Nó trợn mắt nhìn vịt và theo một giọng
tâm linh nói, "Ta là Trời!"
Doreen
nhìn con ếch và nói, "Cái gì?"
Doobee
lại nói, "Ta là Trời!"
"Tôi
đã quan sát anh," Doreen nói, "và anh đã từng nói điều đó với mọi người
quanh ao. Anh có nghiêm chỉnh không, hay đó chỉ là bộ đồ bơi Yves Saint-Laurent
sặc sỡ đó?"
"Ta
là Trời!" Doobee lại nói.
"Thôi
đủ xuẩn rồi," vịt nói. "vứt nó đi, anh là đồ xuẩn ngốc!"
Tới
lúc này, Doobee kéo tụt quần bơi xuống và thò máy của nó ra.
Doreen
sửng sốt nhìn và nói to, "Ôi trời!"
Một
nhóm các nhà du hành nam và nữ đáp xuống sao Hoả và gặp một nhóm thân thiện người
sao Hoả. Họ tán chuyện một chốc, và chẳng mấy chốc chủ để nói chuyện chuyển
sang sinh sản. Một đôi người sao Hoả đồng ý trình diễn cách điều đó được làm
trên sao Hoả, và các nhà du hành thú vị quan sát.
Người
sao Hoả chạm các xúc tu một chốc, và gần như ngay lập tức một cái bướu mọc lên ở
phía trước người nữ. Nó lớn lên trong một phút và thế rồi mở ra như đoá hoa, và
một bé người sao Hoả nhảy ra.
Thế
rồi người sao Hoả muốn được xem trình diễn cách điều đó được thực hiện trên
trái đất. Thế là hai nhà du hành tình nguyện, nằm ra trên sàn và làm tình. Khi
người trái đất đã kết thúc, ông sếp người sao Hoả nói,
"Rất
bất thường, và tôi phải nói, rất thú vị. Nhưng em bé đâu? Hay trình diễn bị thất
bại?"
"Chúng
tôi chưa biết được," nhà du hành đáp. "Nếu nó thành công, thế thì em
bé sẽ tới trong chín tháng."
"Chín
tháng sao?" người sao Hoả kêu lên. "Thật ngạc nhiên! Nhưng nếu đứa trẻ
không được sinh ra trong chín tháng, tại sao các ông lại vội vàng thế ở đó ở
lúc cuối?"
Solomon
Einstein sở hữu một công ti chế tạo đinh có tên là "Đinh của Einstein."
Kinh doanh rất tốt cho nên anh ta quyết định đi nghỉ đông ở Miami. Anh ta để
con trai mình, Matzo, quản lí doanh nghiệp trong khi anh ta đi vắng.
Một
sáng nắng, Solly đang đọc tờ báo Miami Tribune vào bữa sáng thì anh ta bắt gặp
một quảng cáo mầu toàn trang với bức hình Jesus bị đóng đinh trên cây chữ thập.
Dưới nó có viết, "Họ đã dùng Đinh của Einstein!"
Solly
lập tức nhảy lên điện thoại và gọi Matzo.
"Mày
ngốc thế!" Solomon la lên. "Đừng bao giờ nói điều như thế lần nữa!"
Matzo
đảm bảo với Solly rằng anh ta hiểu và đừng lo nghĩ, anh ta sẽ làm tốt hơn lần
sau.
Hai
ngày sau, Solly đang nằm trên ban công của phòng khách sạn hạng sang, đọc báo.
Anh ta lật trang, la lên và nuốt chửng điếu xì gà. Trên trang báo đầy mầu sắc,
Jesus đang nằm trong một đống bể nát bên dưới cây chữ thập, và bên dưới được viết,
"Họ phải đã dùng đinh của Einstein!"
Bây
giờ, Nivedano, đánh trống đi.
(Tiếng
trống)
(Nói
lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Im
lặng, nhắm mắt lại.
Cảm
thấy tuyệt đối đông cứng, không chuyển động.
Thu
bản thân bạn vào bên trong.
Ngày
càng sâu hơn,
và
nhà bắt đầu tới gần hơn.
Im
lặng này là phúc lành thế.
Trong
im lặng này, các bạn tất cả là chư phật.
Đó
là vấn đề khác nếu bạn lại quên nó.
Nhớ
lấy nó, nhớ lấy nó.
Điều
này không liên quan gì
với
công việc cuộc sống của bạn là gì;
nó
là ánh sáng bên trong
mà
có thể vẫn còn liên tục
suốt
hai mươi bốn giờ,
như
dòng chảy ngầm.
Nó
sẽ thay đổi toàn thể cuộc sống của bạn,
phong
cách của nó, hình mẫu của nó, cách tiếp cận của nó.
Ngoại
trừ điều này,
Không
có cách nào cho biến hoá.
Ngoại
trừ điều này,
Không
có cách nào cho vĩnh hằng.
Trong
khoảnh khắc này,
bạn
ở ngoài sống và ở ngoài chết.
Để
làm cho nó sâu hơn, Nivedano...
(Tiếng
trống)
Thảnh
thơi, buông bỏ. Gần như chết.
Điều
này sẽ giúp bạn
đi
thậm chí sâu hơn vào trong bản thân bạn.
Nó
là cuộc hành hương vĩnh hằng.
Im
lặng này,
khoảnh
khắc đẹp vô cùng này,
đã
thôi xảy ra trên thế giới
vì
mọi người đã quên
cách
đi vào trong.
Họ
có thể lên tới mặt trăng,
nhưng
họ không thể đạt tới bản thân họ.
Hân
hoan rằng bạn là người may mắn
người
đang đi
ngày
càng sâu hơn.
Thanh
thản này,
phúc
lạc này
là
chính bản tính của bạn.
Đây
là điều làm người ta thành phật.
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Gọi
mọi chư phật quay lại.
Ngồi
xuống trong vài giây
trong
biết ơn sâu sắc với sự tồn tại lớn lao này.
Được
chứ, Maneesha?
Vâng,
Osho.
Chúng
ta có thể mở hội mọi chư phật chứ?
Vâng,
Osho.
0 Đánh giá