Read more
Thiền - Sét Kim cương - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 6. Đường ẩn
Osho kính yêu,
Một hôm, Vân Cư Đạo
Ưng đi lên pháp đường và trích dẫn lời cổ của Động Sơn, "Địa ngục không thực
là đau đớn. Mặc áo choàng này, không hiểu việc trọng đại - mất mát đó mới là
đau đớn nhất."
Nói với các sư, Đạo
Ưng nói, "Các ông đã ở trong truyền thống này. Một trăm phần trăm là không
xa với chín mươi phần trăm. Các ông phải sử dụng năng lực thêm chút nữa. Thế
thì các ông cao tuổi sẽ không mệt với cuộc hành trình liên tục và vậy mà sẽ
không bỏ thiền viện."
Ông ấy tiếp tục:
"Cổ nhân đã nói, ‘Nếu ông ước ao có khả năng mang chuyện này, ông phải đi
và đứng trên đỉnh núi cao nhất, và bước trên đáy biển sâu nhất. Chỉ thế thì ông
mới có quyền năng nào đó.'"
Đạo Ưng nói, "Nếu
ông còn chưa chăm nom tới việc trọng đại, từ giờ ông phải bước đi trên đường ẩn."
Thế rồi một sư hỏi,
"Điều gì được quí trọng bởi người khổ hạnh?"
Đạo Ưng nói,
"Nơi ý thức của tâm không vươn tới."
Sư khác hỏi, "Cấp
độ của chư phật và chư tổ là gì?"
Đạo Ưng nói, "Cả
hai đều có cấp độ."
Sư thứ ba hỏi,
"Nghĩa của việc Bồ đề đạt ma tới từ phía tây là gì?"
Đạo Ưng nói, "Gặp
không người trên con đường cổ."
Maneesha,
cách tiếp cận phương Tây và cách tiếp cận phương Đông tới hiểu thực tại đã là
hoàn toàn đối lập. Phương Tây đã tin vào thân thể, vào thế giới bên ngoài, vào
vật chất. Do đó khoa học lớn đã nảy sinh từ nó, với mọi nhánh của nó: vật lí,
hoá học, y học. Nhưng điều cơ bản là ở chỗ nó phủ nhận thực tại bên trong của
con người.
Và
phương Đông bị hội tụ, toàn bộ và vô điều kiện, vào tìm kiếm cái bên trong:
"Ai đang cư ngụ bên trong tôi?" Thân thể bao giờ cũng bị coi chỉ như
cái nhà, hay như quần áo bạn mặc. Bạn không là quần áo và bạn không là thân thể,
bạn thậm chí không là tâm trí. Cái gì còn lại? - im lặng hoàn toàn. Trong im lặng
này đã nảy sinh những chiều cao của tâm thức như chiều cao của Phật Gautam, và
những chiều cao này là không sẵn có cho người khác. Chúng là sẵn có cho bạn và
cho mọi người khác, bất kì ai đủ sẵn sàng để lấy việc quay chút ít - từ bên
ngoài sang bên trong. Những giai thoại này có liên quan tới điểm quay này.
Một
hôm, Vân Cư Đạo Ưng đi lên pháp đường và trích dẫn lời cổ của Động Sơn, "Địa
ngục không thực là đau đớn. Mặc áo choàng này, không hiểu việc trọng đại - mất
mát đó mới là đau đớn nhất."
Bây
giờ bạn phải hiểu biểu tượng và biểu dụ của Thiền. Địa ngục không thực là đau đớn
vì không có địa ngục nào khác hơn là ở bên ngoài bản thân bạn, và không có cõi
trời nào khác hơn là ở bên trong bản thân bạn. Địa ngục và cõi trời cả hai chỉ
là biểu dụ; chúng không biểu thị cho bất kì thực tại nào.
Mọi
tôn giáo đều đã làm ồn ào về chúng. Toàn thể khai thác con người của họ tuỳ thuộc
vào hai thứ: sợ địa ngục và tham cõi trời. Nó mâu thuẫn tới mức mọi tôn giáo
này liên tục dạy chống lại sợ, chống lại tham, nhưng bên dưới, toàn thể giáo lí
của họ dựa trên sợ địa ngục. Nếu bạn không đức hạnh, nếu bạn không là người
tin, bạn sẽ rơi vào địa ngục vĩnh hằng; bạn sẽ bị tra tấn đến vĩnh hằng. Nếu bạn
là người tin, người có đức tin, đức hạnh, đáng kính, thế thì cánh cửa của cõi
trời mở ra cho bạn.
Nó
là mâu thuẫn bởi vì địa ngục chỉ là biểu dụ cho sợ, và cõi trời là biểu dụ cho
tham, cho thèm khát. Thiền không coi chúng có bất kì ý nghĩa nào chút nào.
Đó
là lí do tại sao Động Sơn nói, "Địa ngục không thực là đau đớn." Đừng
bận tâm về địa ngục. Đau thực là ở chỗ bạn đang mặc áo choàng của sư, của
sannyasin; bạn đã tuyên bố bản thân bạn là người tìm kiếm chân lí, nhưng dầu vậy
bạn không đi vào bên trong, bạn chưa tìm thấy đường. Và thế giới bên trong của
bạn là không rất xa xôi gì.
Việc
quay vào trong này được gọi là ‘việc trọng đại'. "Mặc áo choàng này, không
hiểu việc trọng đại..." Khoa học chỉ cố gắng hiểu vật chất - về việc trọng
đại thì sao? Về bản thân nhà khoa học thì sao? Albert Einstein có thể đã khám
phá ra những điều vĩ đại về vật chất, nhưng về bản thân ông ấy thì sao? Ông ấy
không biết gì chút nào. Ông ấy không bao giờ nghĩ rằng có vũ trụ khác đang đợi
được thám hiểm - và nó là vũ trụ thực. Cái bên ngoài sẽ mất đi cùng cái chết của
bạn, nhưng cái bên trong sẽ tiếp tục. Cái bên trong là cuộc hành hương tối thượng.
Do đó điều đúng là gọi nó là việc trọng đại - mối quan tâm trọng đại và tối thượng.
Đây
là điều đau đớn nhất, theo Động Sơn: rằng thiên đường của bạn là gần thế và vậy
mà bạn liên tục bỏ lỡ nó. Phật tính của bạn chỉ là vấn đề mở mắt ra. Nếu bạn có
thể trở nên tỉnh táo thêm chút ít hơn bạn đang vậy, ý thức hơn chút ít, bạn sẽ
đi vào trong thực tại vô thời gian của sự tồn tại. Huy hoàng của nó là vĩ đại -
nó không có bắt đầu và không có kết thúc.
Đây
là phần đau đớn nhất cho bất kì người nào đã nhận ra cái ta riêng của mình -
người đó có thể thấy hàng triệu người đang đau khổ. Cái gì có đó trong thế giới
này ngoại trừ đau khổ, ngoại trừ khổ sở, ngoại trừ đau đớn? Mọi vui thú đều biến
thành đau đớn và mọi niềm vui của bạn là hời hợt thế - nó thậm chí không sâu
hơn làn da. Nó có thể bị quấy rối bởi một từ được thốt ra chống lại bạn - đó là
chiều sâu của niềm vui của bạn.
Giầu
có của bạn là gì? Chúng tất cả sẽ bị lấy đi. Sở hữu của bạn là gì? Bạn đã tới
trong thế giới này trần trụi, và bạn sẽ phải đi ra khỏi nó trần trụi. Nếu bạn
không tìm xem đó là ai, người tới và đi, mà chỉ trở nên bị dính líu vào những
cái không bản chất của cuộc sống - đây là đau đớn lớn nhất có thể có. Sống và vậy
mà bỏ lỡ cội nguồn của sống; sống chỉ hời hợt, không bao giờ đi vào trong chiều
sâu của bản thể bạn hay các chiều cao của tâm thức bạn; chỉ vẫn còn trần tục -
đây là điều đau đớn nhất theo cách tiếp cận phương Đông. Và tôi tuyệt đối đồng
ý với điều đó.
Nói
với các sư, Đạo Ưng nói, "Các ông đã ở trong truyền thống này. Một trăm phần
trăm là không xa với chín mươi phần trăm.
Bạn
đã chín mươi phần trăm là phật rồi; và một trăm phần trăm là không xa xôi gì.
Nhưng nhớ một điều - rằng ngay cả chín mươi chín phần trăm sẽ không đủ gần.
Ngay cả chín mươi chín phẩy chín phần trăm sẽ vẫn là khoảng cách. Bạn phải là một
trăm phần trăm ở đây và bây giờ tại chính trung tâm của bản thể bạn, và đột
nhiên nảy sinh bên trong bạn một tâm thức mới, tươi tắn, vĩnh hằng cái không biết
tới đau đớn, không cái gì của chết; nó không biết bắt đầu và không kết thúc. Tiềm
năng của bạn đã nở hoa trong hoa sen.
Bạn
phải đã thấy tượng Phật Gautam: ông ấy ngồi trên hoa sen. Hoa sen đó là biểu tượng
của việc nở hoa của tâm thức tới khả năng và tiềm năng tối thượng.
“Một
trăm phần trăm là không xa với chín mươi phần trăm. Các ông phải sử dụng năng lực
thêm chút nữa. Thế thì các ông cao tuổi sẽ không mệt với cuộc hành trình liên tục
và vậy mà sẽ không bỏ thiền viện."
Có
câu ngạn ngữ Tây Tạng, rằng một trăm người bắt đầu tìm kiếm chân lí, và có lẽ
chỉ một người đạt tới nó. Chín mươi chín người bị lạc đâu đó trên đường. Họ hoặc
trở nên bị dính líu vào công việc khác nào đó hoặc họ đi lạc lối. Có hàng nghìn
con đường đi lạc lối và chỉ có một con đường đi vào trong bản thân bạn.
Chỉ
khác biệt một lí thôi và bạn bị lạc; bạn sẽ không tìm thấy bản thân bạn. Mọi ý
nghĩ đều cố đưa bạn đi lạc lối. Mọi tình cảm, mọi xúc cảm - mọi phẩm chất của
tâm trí bạn đều là kẻ thù khi có liên quan tới việc khám phá ra trung tâm của bạn,
vì chúng tất cả đều đang đẩy bạn lên trước, ra ngoài: "Trở nên thành công
đi, trở nên danh giá đi, nhiều quyền lực hơn." Và bản thể bên trong của bạn
vẫn còn chết đói. Bạn liên tục rót năng lượng của bạn vào thế giới bên ngoài,
cái không thực là nhà bạn, và bản thể thực của bạn đang chết đói bên trong, chờ
đợi, hàng trăm kiếp sống. Nó đang hi vọng rằng một ngày nào đó bạn sẽ quay lại,
tự hỏi bạn có thể liên tục bỏ lỡ bao lâu.
Tôi
nhớ tới một nhà vua lớn, là một người yêu cung thuật. Bản thân ông ấy là người
lão luyện, một thầy về cung thuật. Ông ấy đi qua một làng và ông ấy thấy, trên
mọi cây, một mũi tên cắm vào đích xác ở giữa vòng tròn. Ông ấy không thể tin được
vào mắt mình, rằng ở làng này có một cung thủ lớn thế sống.
Ông
ấy dừng xe lại và hỏi mọi người, "Thầy bắn cung này là ai?" Họ cười
và nói, "Đừng bận tâm về anh ta; anh ta là kẻ ngốc của làng."
Nhà
vua nói, "Dù anh ta là ai, anh ta là cung thủ lớn."
Dân
làng nói, "Bệ hạ không hiểu chiến lược của anh ta. Đầu tiên anh ta bắn mũi
tên và thế rồi anh ta làm vòng tròn quanh nó." Hiển nhiên, anh ta thành
công một trăm phần trăm; anh ta không bao giờ trượt.
Trong
thế giới bên trong, bạn không thể lừa được bất kì ai theo cách như vậy. Bạn biết
trung tâm của bạn và thế rồi bạn đơn giản trở thành việc toả sáng và hương
thơm, điệu vũ lên bản thân bạn. Nếu bạn không biết nó, bạn có thể giả vờ rằng bạn
hạnh phúc, nhưng đó toàn là đạo đức giả.
Bạn
đã bao giờ nghĩ về mọi câu chuyện đều kết thúc với hôn nhân của nhân vật nam và
nhân vật nữ, với câu, "Sau đó họ sống hạnh phúc"? Sau đó! Trong mọi
câu chuyện... bạn không thể tìm được một chuyện nào trong đó câu "sau đó họ
sống hạnh phúc" không xuất hiện; nhưng đó là vì sau đó là địa ngục, tốt
hơn cả là không nói về nó. Mọi vui thú đều ở trước hôn nhân; đến lúc tuần trăng
mật chấm dứt, mọi thứ bị kết thúc. Bạn sẽ may mắn nếu tình yêu của bạn có thể sống
sót qua tuần trăng mật - hai tuần là quá nhiều! Hai tuần ở cùng nhau, chỉ thăm
dò cùng địa lí...
(Sardar Gurudayal
Singh cho tiếng cười toàn tâm, thế rồi mọi người khác cũng cười.)
Trông
đấy! Bạn không thể đánh bại được Sardar. Anh ấy thực sự là anh chàng hay. Anh ấy
đã sống nhiều tuần trăng mật; anh ấy không cười từ dốt nát - anh ấy biết nó!
Người
ta trở nên chán ngán. Cứ yêu cầu mọi người ở cùng nhau hơn hai tuần là tuyệt đối
vô nhân đạo, vì thế thì khổ và đau khổ kéo tới; và khổ và đau khổ này được duy
trì mãi bởi mọi nhà thờ và mọi tôn giáo. Vì nếu không có khổ và không có đau khổ,
ai sẽ đi tới nhà thờ? Những anh chàng bạn thấy trong nhà thờ đều là những người
khổ và đang hỏi Thượng đế, "Tại sao ngài khắc nghiệt thế với con? Ngài
không thể trao người đàn bà này cho ai đó khác được sao?"
Một
người Do Thái già sắp chết trên đường sau một tai nạn. Mọt linh mục Cơ đốc
giáo, đi ngang qua, lại gần ông già từ lòng nhân từ Cơ đốc giáo lớn, và nói,
"Nhớ lấy Thượng đế, đứa con trai duy nhất của ngài Jesus Christ, và Thánh
thần linh thiêng."
Người
Do Thái mở mắt ra và nói, "Ít nhất vào lúc chết của tôi, đừng cho tôi bất
kì điều khó hiểu nào. Chết là đủ rồi - giờ đừng hành hạ tôi với những điều khó
hiểu. Thượng đế, đứa con trai duy nhất, và thánh thần linh thiêng...?"
Nhưng
linh mục nói, "Ông đang cầu nguyện - tôi thấy môi ông mấp máy."
Ông
ấy nói, "Vâng, tôi đang cầu nguyện đây. Tôi nói, ‘Thượng đế ơi, trong bốn
nghìn năm chúng tôi đã là người được chọn của ngài và chúng tôi đã khổ đủ rồi.
Giờ ngài nên chọn ai đó khác.'"
Mọi
người đều khổ vì bạn của người đó hơn là kẻ thù của người đó, vì không ai cưới
kẻ thù cả. Hôn nhân là hợp đồng giữa những kẻ thù tiềm năng. Trong vòng hai tuần
mọi thứ sẽ rõ ràng. Nhưng thế rồi các tôn giáo ép mọi người phải vẫn còn ở với
nhau: "Chịu đựng đi, cứ khổ đi, và cầu nguyện Thượng đế." Nhưng nhân
tiện, Thượng đế không tồn tại, cho nên mọi lời cầu nguyện của bạn chỉ đi vào
trong bầu trời trống rỗng - không có ai đáp ứng.
Nhưng
mọi người trên thế giới đang sống trong đủ mọi loại khổ; và họ đã chọn những khổ
này.
Có
chuyện ngụ ngôn cổ ở Ấn Độ về một người rất giầu, rất thành công; người đó giầu
tới mức ngay cả nhà vua cũng phải vay tiền từ người đó. Người đó có mọi thứ mà
có thể có, nhưng người đó bao giờ cũng cảm thấy rất buồn và khổ, bao giờ cũng mặt
dài ra. Một thanh niên thường tới mọi ngày để xoa bóp cho người đó, anh ta bao
giờ cũng sung sướng. Anh ta chẳng có gì để hạnh phúc - và đó là vấn đề cho người
giầu này. Anh chàng nghèo được một rupee mỗi ngày. Vào thời đó, một rupee thực
sự là một rupee. Từ ‘rupee' nghĩa là ‘vàng'. Một rupee là đủ cho một ngày, để sống
hạnh phúc. Người nghèo đó không nghèo - anh ta sống vui vẻ thế, vào thổi sáo
vào giữa đêm.
Người
giầu lo nghĩ vì anh chàng này chẳng có gì ngoại trừ một rupee mọi ngày. "Tại
sao anh ta bao giờ cũng hạnh phúc thế, mỉm cười thế, thổi sáo, hát, múa?"
Người nghèo sống ngay cạnh, trong một phòng nhỏ mà người giầu đã cung cấp cho
anh ta.
Người
giầu hỏi bạn anh ta, cũng giầu như anh ta, "Có thể có lí do nào cho việc
anh chàng nghèo này hạnh phúc thế?"
Bạn
anh ta nói, "Tôi sẽ cho anh câu trả lời." Và đêm đó, đột nhiên, anh
chàng nghèo thức dậy. Ai đó đã ném một túi từ mái nhà có chứa chín mươi chín
rupees. Đó là ngày cuối cùng của hạnh phúc của anh ta. Giờ anh ta bắt đầu nghĩ,
"Làm sao mình có thể dành dụm một số tiền và làm cho nó ít nhất thành một
trăm?" Anh ta chưa bao giờ bận tâm - một rupee mỗi ngày là đủ sống giầu có
như anh ta muốn. Nhưng giờ anh ta có nhiều hơn là anh có thể dùng cho một ngày;
anh ta phải dành dụm. Khi nó trở thành một trăm, ham muốn lại nhảy lên, bừng
ra. Nếu anh ta liên tục thu thập, chẳng bao lâu anh ta sẽ có hai trăm, ba trăm,
bốn trăm. Và ngày càng nhiều tiền bắt đầu tích luỹ lại, anh trở nên ngày càng
khổ hơn, liên tục suy nghĩ về tiền. Bài ca biến mất, điệu vũ biến mất; tiếng
sáo không còn được nghe thấy nữa.
Một
hôm khi người giầu đang được xoa bóp, anh ta hỏi anh này, "Cái gì đã xảy
ra cho anh? Anh có vẻ không hạnh phúc thêm nữa. Tai hoạ nào đã xảy ra
sao?"
Anh
này nói, "Vâng, một tai hoạ đã xảy ra. Ai đó ném chín mươi chín rupees vào
nhà tôi, và kể từ ngày đó tôi đã không ngủ ngon, vì ham muốn có ngày càng nhiều
hơn đã nảy sinh."
Một
khi bạn có ham muốn về nhiều hơn về bất kì cái gì, cuộc sống là khổ. Nó có thể
là tri thức, nó có thể là tiền, nó có thể là quyền; bạn có thể bắt đầu ham muốn
bất kì cái gì, nhưng bây giờ bạn sẽ trở nên ngày càng buồn hơn. Nó là thế giới
khó khăn thế...
Thủ
tướng của một nước đến thăm bệnh viện tâm thần, và ông giám thị bệnh biện đang
giải thích cho ông ấy về mọi người trong bệnh viện. Một người đang kêu khóc và
đập đầu mình vào tường.
Thủ
tướng hỏi, "Có chuyện gì vậy? Cái gì xảy ra cho anh chàng đáng thương
này?"
Ông
giám thị nói, "Anh ta yêu một người đàn bà nhưng không thể lấy được cô ấy.
Đau khổ của anh là mãnh liệt."
Và
trong phòng tiếp, một người khác đang làm cùng hành động - đập đầu, dứt tóc. Thủ
tướng nói, "Cái gì xảy ra cho anh ta?"
Người
giám thị cười. Anh ta nói, "Anh này cưới cùng người đàn bà đó."
Khổ
nhất định có đó dù bạn lấy người đàn bà hay bạn không lấy người đàn bà, hay đàn
ông; dù bạn đi vào nghề này hay đi vào nghề khác. Mọi nơi bạn sẽ thấy bản thân
bạn khổ, vì bao giờ bạn cũng muốn nhiều hơn, và cuộc sống thì vụt thoáng qua. Từ
khoảnh khắc sang khoảnh khắc, chết đang tới gần hơn, và bạn đã không đạt được mục
đích của bạn.
Bên
ngoài không có gì ngoài khổ. Chúng ta có thể cố gắng đeo mặt nạ, chúng ta có thể
cố gắng mỉm cười, nhưng thực ra chúng ta muốn khóc.
Friedrich
Nietzsche đã viết đích xác câu đó: "Đừng bị lừa bởi nụ cười của tôi; tôi
cười chỉ khi tôi muốn che giấu nước mắt. Tôi không muốn phơi bày vết thương của
tôi cho bất kì ai - điều đó mất mặt thế."
Và
điều đó thậm chí còn trở nên đau đớn hơn khi thấy cánh cửa thiên đường của bạn
gần làm sao - bạn đang mang nó. Một câu chuyện Sufi làm cho điều đó thành rõ
ràng:
Mulla
Nasruddin đang mang cánh cửa của nhà anh ta. Ai đó hỏi, "Anh làm gì vậy?"
Anh
ta nói, "Tôi định sang thị trấn khác để làm việc nào đó."
Họ
nói, "Anh có thể đi, nhưng tại sao anh mang cánh cửa này?"
Anh
ta nói, "Anh tuyệt đối không thông minh. Nếu không có cánh cửa vào nhà
tôi, làm sao kẻ cắp nào vào được? Tôi bao giờ cũng mang cánh cửa đi cùng
tôi."
Đó
là cách thức Sufi để nói rằng cánh của thiên đường cả bạn không ở chỗ nào đó
khác bên ngoài các đám mây; nó ở ngay bên trong bạn. Và ngoại trừ bạn, không ai
khác có thể đi vào trong nó được.
Ông
ấy tiếp tục: "Cổ nhân đã nói, ‘Nếu ông ước ao có khả năng mang chuyện này,
ông phải đi và đứng trên đỉnh núi cao nhất, và bước trên đáy biển sâu nhất. Chỉ
thế thì ông mới có quyền năng nào đó.'"
Điều
đó có vẻ mâu thuẫn: làm sao bạn có thể xoay xở ở trên đỉnh núi cao nhất, và đồng
thời ở chỗ sâu nhất của đại dương? Nhưng bên trong điều đó là không mâu thuẫn,
vì ở bên trong điểm cao nhất của tâm thức bạn cũng là điểm sâu nhất. Nó là cao
như bất kì đỉnh Everest nào, và là sâu như bất kì Thái bình dương nào; nó đồng
thời là cả hai. Và chừng nào bạn chưa tìm ra điều này, bạn không có quyền năng
nào - bạn chỉ là sinh linh khốn khổ. Bạn thậm chí không có bản thân bạn, nói gì
tới quyền năng?
Đạo
Ưng nói, "Nếu ông còn chưa chăm nom tới việc trọng đại, từ giờ ông phải bước
đi trên đường ẩn."
Con
đường này, tất nhiên, là bị ẩn kín, vì nó không ở bên ngoài, như đường xa lộ;
nó là đường nhỏ tuyệt đối riêng tư ở bên trong nơi không ai đã bao giờ du hành.
Bản thân bạn làm ra nó cùng lúc bạn đi vào bên trong; nó không được làm sẵn -
vì không ai khác đi vào bên trong bạn, duy nhất bạn có thể đi vào đó. Nhưng vấn
đề chỉ là một bước - cuộc hành trình không dài. Khoảnh khắc bạn nhắm mắt lại và
bắt đầu nhìn vào trong, đột nhiên bạn ngạc nhiên rằng đây là điều bạn đã từng
tìm kiếm trong nhiều kiếp, và nó ẩn kín ngay bên trong bạn. Con đường được ẩn
kín, nhưng nó không dài - chỉ một bước.
Thế
rồi một sư hỏi, "Điều gì được quí trọng bởi người khổ hạnh?"
Đạo
Ưng nói, "Nơi ý thức của tâm không vươn tới."
Bạn
phải đã nghe định nghĩa về người khổ hạnh. Trong Thiền họ không được chấp nhận,
nhưng trong các tôn giáo khác người khổ hạnh là người tự hành hạ bản thân mình
như việc hiến tế để được ân huệ của Thượng đế; người đó trở thành con cừu hiến
tế. Người đó đói, người đó bỏ đói bản thân mình, người đó đánh thân thể mình;
người đó vẫn còn trần trụi trong mùa đông, trong mùa hè. Người khổ hạnh được ngụ
ý là ai đó hiến tế thân thể mình và thú vui thân thể trong việc tìm kiếm Thượng
đế.
Thiền
có cách tiếp cận khác toàn bộ, vì loại khổ hạnh này đơn giản là trường hợp tâm
lí; nó chẳng liên quan gì tới tôn giáo. Làm sao, cho dù Thượng đế có đó, ngài sẽ
hạnh phúc bởi việc chết đói của bạn? Bằng việc tự hành hạ bản thân mình bạn đơn
giản chứng minh rằng bạn là kẻ tự bạo, rằng bạn tận hưởng việc hành hạ bản thân
bạn.
Người
ta nói rằng hôn nhân hoàn hảo là giữa người tự bạo và người tàn bạo. Người tàn
bạo là người thích hành hạ và người tự bạo là người thích bị hành hạ; nó là hôn
nhân hoàn hảo. Nhưng rất khó tìm được bất kì hoàn hảo nào trong thế giới này;
chỉ thỉnh thoảng điều đó mới xảy ra.
Mọi
tôn giáo đều đã từng thuyết giảng về các ốm yếu tâm lí cho mọi người. Thiền
không liên quan gì tới ốm yếu tâm lí, vì nó không phải là việc khai thác ốm yếu
của bạn - nó là chia sẻ niềm vui và nó mang bạn tới tính toàn thể và lành mạnh
của bạn.
Nó
thậm chí định nghĩa từ ‘khổ hạnh’ là "nơi ý thức của tâm không vươn tới"
- cái ở bên ngoài tâm trí, nơi không ý nghĩ nào có thể đạt tới, nhưng chỉ im lặng,
thanh thản thuần khiết. Trong im lặng đó, trong trạng thái thiền đó, bạn đạt tới
kho báu bên trong nhất của bạn.
Sư
khác hỏi, "Cấp độ của chư phật và chư tổ là gì?"
Tâm
trí chúng ta bao giờ cũng nghĩ theo cấp độ, theo cấp bậc, theo quan liêu: ai
cao hơn, ai thấp hơn. Nhưng khoảnh khắc bạn siêu việt lên trên tâm trí bạn cũng
siêu việt lên trên xu hướng phân loại này. Thế thì dù bạn gọi người đã đi ra
ngoài là ‘phật’ hay ‘người chứng ngộ’ hay ‘người thức tỉnh’... Bạn có thể gọi
người đó là ‘thầy’ hay ‘tổ’ nhưng không có khác biệt gì trong tâm thức của họ.
Tất cả họ đều đã làm một việc - họ đã bỏ tâm trí và thân thể ở đằng sau và họ
đã định tâm toàn thể vào bên trong, bất động. Đây là phúc lành vĩ đại nhất có
thể có cho con người. Trong khoảnh khắc này bản thân bạn trở thành phật, thượng
đế.
Nhớ
khác biệt: các tôn giáo khác cố cầu nguyện Thượng đế; Thiền cố khám phá Thượng
đế trong bạn.
Không
có Thượng đế nào khác hơn là tâm thức thuần khiết của bạn, và tâm thức thuần
khiết của bạn không phải là của bạn; nó đơn giản là tâm thức. Nó bao trùm mọi tâm
thức khác, nó nối tay với tâm thức vũ trụ. Bạn biến mất như giọt sương - đại
dương còn lại. Nhưng việc biến mất này trong đại dương là phúc lành thế, nó là
phúc lành duy nhất có đó.
Sư
thứ ba hỏi, "Nghĩa của việc Bồ đề đạt ma tới từ phía tây là gì?"
Đây
là câu hỏi Thiền truyền thống.
Đạo
Ưng nói, "Gặp không người trên con đường cổ."
Những
câu hỏi nhỏ này đã từng được trả lời hàng nghìn lần bởi các thầy khác nhau theo
những cách khác nhau, nhưng chúng bao giờ cũng mang ánh sáng mới cho nó. Bây giờ
Đạo Ưng đang mang một sáng suốt cực kì mới: rằng Bồ đề đạt ma tới Trung Quốc từ
Ấn Độ, nhưng muốn gặp không người; ông ấy muốn gặp ai đó có bản ngã đã chết,
người không còn là một nhân cách mà chỉ là sự hiện diện, hương thơm. Đây là gặp
không người trên con đường cổ. Mọi chư phật đều đã đi tìm những người sẵn sàng
biến mất trong đại dương.
Đây
là điều chúng ta đang làm ở đây: cố gắng theo mọi cách có thể để gạt tâm trí đã
từng được xã hội trao cho, và mang tới sự hồn nhiên của chúng ta - món quà của
tự nhiên - và biến mất trong im lặng của bầu trời và cây.
Nếu
ý nghĩ của bạn dừng lại, bạn dừng lại; thế thì cái còn lại là điệu vũ thiêng
liêng của tâm thức.
Bạch
Ẩn đã viết một bài thơ nhỏ:
Ngay khi ông đạt tới
trống rỗng lớn
thân và tâm mất đi
cùng nhau.
Cõi trời và địa ngục
- cọng rơm.
Cõi phật, cõi quỉ -
rối ren.
Nghe: chim sơn ca
lên giọng,
hát dạ khúc tuyết.
Nhìn: rùa đeo gươm
trèo lên cột đèn.
Nếu ông muốn an bình
lớn,
chuẩn bị đổ mồ hôi hột
trắng.
Những
bài thơ nhỏ này nhấn mạnh vào một điểm: rằng bạn phải có tính cảm nhận - không
có cản trở nào cho mắt bạn, cho tai bạn, cho tính nhạy cảm của bạn - tới mức
toàn thể cuộc sống trở thành âm nhạc, bài thơ. Thế thì mọi thứ bắt đầu trông
khác đi: mầu xanh là xanh hơn, mầu hồng là hồng hơn. Nó vẫn là cùng bài ca,
nhưng với nghĩa mới, ý nghĩa mới; cùng chiếc gương, nhưng không còn có bụi nào
tụ trên nó.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
Tôi không cảm thấy
đau đớn về việc là đệ tử và không hiểu chứng ngộ, như tôi có cảm thấy địa ngục
của những lúc ở gần thầy.
Thực ra, tôi dường
như chỉ có khả năng hiểu bất kì cái gì trong hoàn cảnh của thầy, người thầy. Thầy
là khuôn khổ của tôi, tiêu chuẩn của tôi. Điều đó có được không?
Maneesha,
tuyệt đối được - không chỉ cho bạn, mà cho mọi vị phật hiện diện ở đây. Bẩy
nghìn chư phật này đang ở đây chỉ để được thức tỉnh, và nhìn vào việc thức tỉnh
của tôi như tiêu chuẩn.
Trước
khi chúng ta đi vào trong cánh cửa bên trong của mình, chút ít tiếng cười sẽ hữu
ích, chỉ để lau bụi và làm sạch tâm trí bạn.
Hai
người điên, Goonski và Nutzo, đang đứng trên sân bóng bên trong sân của nhà
thương điên. Họ đang nhìn chăm chăm trong im lặng vào lúc mặt trời lặn thì
Goonski nói với vẻ vui sướng, "Ồ ối chao!"
"Ồ
vâng," Nutzo đáp. "thực sự ối chao, ồ, ối chao!"
Sau
một chốc, Nutzo quay sang Goonski và nói, "Ông biết đấy, cho buổi diễn như
thế này, những anh chàng này phải chi nhiều tiền; nhưng họ sẽ thậm chí không
cho chúng ta ba đô la để đi và xem khỉ đột trong vườn bách thú!"
Henry
và Morris là đối tác trong cửa hàng may đo ở New York. Một mùa hè, Henry đi
chuyến đi săn đầu tiên. Khi anh ta quay về cửa hàng sau đó, Morris nóng lòng được
nghe mọi sự về chuyến đi đó.
"Thế
này," Henry bắt đầu, "tớ đi vào rừng cùng người hướng dẫn, nhưng cận
biết tớ đấy, trong vòng năm phúc tớ đã bị lạc. Thế là tớ bước quanh trong rừng,
chẳng biết tớ ở đâu, đột nhiên tớ đi tới đối diện với con gấu phải gió to lớn
nhất mà cậu đã từng thấy. Tớ quay lưng và chạy nhanh nhất có thể được, nhưng
con gấu còn chạy nhanh hơn.
"Ngay
khi tớ cảm thấy hơi thở nóng rực trên cổ tớ, nó trượt chân và ngã. Tớ vẫn chạy,
nhưng con gấu lại đuổi theo. Nó gần như ở trên tớ thì nó lại trượt chân và ngã.
Thế là tớ chạy vào chỗ thoáng, với con gấu bám sát đằng sau, và tớ thấy những
thợ săn khác và kêu cứu. Vừa lúc đó con gấu trượt chân và ngã nữa, và người hướng
dẫn có khả năng bắn và giết nó."
"Úi
chao!" Morris nói. "Đó mới thực sự là chuyện. Cậu là người rất bạo dạn.
Nếu đó mà là tớ, tớ chắc đã ỉa ra quần!"
"Dùng
não đi, Morris," Henry cắn cảu. "Cậu nghĩ gì khi con gấu cứ trượt
chân mãi?"
Anh
thanh niên mất trí đang ở trên rìa tường, cao trên tầng bốn mươi, và anh ta đe
doạ nhảy xuống. Cảnh sát đang van nài anh ta trở về an toàn, nhưng anh ta dường
như quyết tâm tự tử. Một linh mục được mời tới từ nhà thờ gần đó, và ông ấy vội
vàng tới cảnh tượng này.
"Nghĩ
đi, con ta," ông ấy ngân nga với anh thanh niên. "Nghĩ về mẹ và cha
con những người yêu con."
"Họ
không yêu tôi," anh thanh niên la lên, "Tôi nhảy đây!"
"Không,
đừng!" linh mục kêu lên. "Nghĩ về người đàn bà yêu con!"
"Không
ai yêu tôi cả! Tôi nhảy đây!" anh ta quát lại.
"Nhưng
nghĩ đi," linh mục cầu xin, "nghĩ về Jesus, Mary, và Joseph người yêu
con!"
"Jesus,
Mary, và Joseph sao?" anh thanh niên gào lên. "Các đồ chết tiệt đó là
ai vậy?"
Tại
điểm này linh mục ném kinh thánh xuống và la lên, "Nhảy đi, thằng Do Thái,
nhảy!"
Bây
giờ, Nivedano... đánh tiếng trống to và mọi người phát rồ.
(Tiếng
trống)
(Nói
lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Im
lặng. Nhắm mắt lại.
Cảm
thấy dường như thân thể bạn bị đông cứng.
Thu
lấy năng lượng vào bên trong.
Đi
con đường cổ này
tới
trung tâm riêng của bạn.
Sâu
hơn, sâu hơn, sâu hơn;
và
khi bạn đi sâu,
bạn
bắt đầu cảm thấy
một
chiều hướng khác toàn bộ
mở
ra bên trong bạn.
Đây
là việc trọng đại;
cánh
cửa tới vương quốc của Thượng đế.
Thượng
đế ở bên trong bạn.
Khác
hơn điều này,
không
có Thượng đế ở bất kì chỗ nào.
Để
làm cho nó tuyệt đối rõ ràng, Nivedano...
(Tiếng
trống)
Thảnh
thơi. Buông bỏ.
Chết
đi hoàn toàn,
khi
có liên quan tới thân thể và tâm trí bạn.
Chỉ
cảm thấy cõi bên kia; nó là nhà của bạn.
Cõi
bên kia này mở ra
hoa
sen của bản thể bạn.
Cõi
bên kia này làm cho bạn
thành
phật.
Trong
khoảnh khắc sét đánh,
Đột
nhiên bạn không còn bình thường nữa -
bạn
đã trở thành núi thiêng.
Đồng
thời
trên
đỉnh núi lớn
và
trong chiều sâu của đại dương lớn...
nơi
hai điều này gặp gỡ,
đây
là chính trung tâm của bạn.
Đây
là trung tâm của cơn xoáy lốc.
Nivedano...
(Tiếng
trống)
Gọi
mọi chư phật quay lại.
Ngồi
xuống vài khoảnh khắc
để
hiểu và nhận ra nơi bạn đã ở.
Hồi
tưởng lại niềm vui này,
phúc
lạc, cực lạc này,
để
cho nó trở thành một phần của bản thể bạn,
hai
mươi bốn giờ.
Bất
kì cái gì bạn đang làm -
lấy
nước từ giếng hay bổ củi -
bạn
là phật.
Là
phật là định mệnh
của
mọi con người.
Bỏ
lỡ nó thực sự là đau đớn.
Có
được nó là được phúc lành.
Được chứ, Maneesha?
Vâng,
Osho.
Chúng ta có thể mở hội
mọi chư phật hiện diện ở đây chứ?
Vâng,
Osho.
0 Đánh giá