Chương 8. Chủ nhật nữa

Chương 8. Chủ nhật nữa

Price:

Read more

Tùng tùng cắc tùng - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 8. Chủ nhật nữa

Chương 8. Chủ nhật nữa
Câu hỏi thứ nhất:
Như đứa trẻ, các chủ nhật đã là cái gì đó rất đặc biệt cho tôi. Bây giờ, từ vài ngày nay, tôi thức dậy mọi sáng và đi ra ngoài, nhìn mặt trời chiếu sáng qua cây cối, nghe chim chóc hót và có cảm giác này, 'A, chủ nhật nữa.' Tôi mặc quần áo đẹp nhất và có ngày chủ nhật cho cả ngày. Cái gì đang xảy ra cho tôi?
Đừng làm ra vấn đề từ nó.
Tâm trí thường xuyên tìm cái gì đó để chộp lấy - ngay cả hạnh phúc. Nó làm ra vấn đề từ hạnh phúc nữa. Nếu bạn cảm thấy hạnh phúc, bạn hỏi, 'Tại sao?' Câu hỏi đó là nguy hiểm.
Nếu bạn đang khổ điều tốt là hỏi 'tại sao?' vì khổ phải được làm tan biến, được siêu việt lên; cách thức và phương tiện phải được tìm ra để thoát ra khỏi nó - cho nên cái 'tại sao?' là có liên quan. Nhưng khi bạn hạnh phúc, thế thì hỏi 'tại sao?' là quấy rối nó. Không có nhu cầu hỏi bất kì câu hỏi nào. Khi hạnh phúc bao quanh bạn chấp nhận nó một cách toàn bộ không có bất kì việc hỏi nào.
Nếu bạn ốm, chẩn đoán được cần, phân tích được cần, vì bệnh phải được tìm ra. Nhưng nếu bạn mạnh khoẻ bạn không đi tới bác sĩ để hỏi, 'Tại sao tôi mạnh khoẻ? Chẩn đoán sức khoẻ của tôi đi. Cái gì đang xảy ra cho tôi?' Bạn không đi.
Đó là thói quen của tâm trí vì nó bao giờ cũng sống trong khổ, bất hạnh, và bao giờ cái 'tại sao?' cũng có liên quan. Cho nên khi mây biến mất lần đầu tiên và mặt trời chiếu sáng trong cuộc sống của bạn, câu hỏi cũ liên tục dai dẳng - 'Tại sao?' Học chấp nhận hạnh phúc đi, học tận hưởng nó mà không có bất kì việc hỏi nào đi, họ tin cậy vào hạnh phúc, không hoài nghi nó, vì chính việc hoài nghi sẽ là việc đầu độc. Hạnh phúc hiếm khi xảy ra. Những khoảnh khắc đó là rất ít và xa ở giữa. Khi chúng tới, đón chào chúng, mở cửa của bạn ra, đón nhận chúng bằng con tim tràn đầy của bạn, không giữ lại bất kì cái gì. Ngay cả một câu hỏi sẽ trở thành bức tường rất, rất mạnh giữa bạn và hạnh phúc của bạn.
Mọi ngày là chủ nhật. Nó phải là vậy. Mọi ngày là ngày nghỉ. Nó phải vậy. Vì mọi ngày thuộc vào ngài. Từng khoảnh khắc là linh thiêng. Một khi bạn hiểu điều đó, bạn sẽ dừng việc hỏi các câu hỏi như thế này.
Đừng nghĩ rằng bất kì ngày đặc biệt nào được cần cho bạn để là hạnh phúc - chỉ tâm trí đặc biệt thôi. Nó không liên quan gì tới thời gian; mọi thứ phụ thuộc vào thái độ, cách bạn nhìn cuộc sống. Có những người mà với họ chủ nhật không phải là chủ nhât. Không có ánh sáng, không mặt trời lên - ngay cả vào chủ nhật. Họ bị che phủ trong bóng tối riêng của họ, bị che khuất trong khổ riêng của họ. Họ mang địa ngục của họ quanh họ. Cho dù bạn buộc họ vào cõi trời, họ sẽ liên tục mang địa ngục của họ. Họ sẽ sống trong địa ngục của họ. Không ai có thể buộc họ ra khỏi địa ngục của họ chừng nào họ chưa quyết định bỏ nó. Chính quyết định của bạn là hạnh phúc hay là bất hạnh.
Tôi đã nghe nói về một nhà huyền bí Sufi người bao giờ cũng hạnh phúc, bao giờ cũng vậy. Không ai đã bao giờ thấy ông ấy bất hạnh. Dường như ông ấy đã không biết tới ngôn ngữ đó, dường như ông ấy biết cách hiện hữu duy nhất là hạnh phúc.
Ông ấy trở nên rất già và một hôm một người hỏi ông ấy, 'Xin ông nói cho tôi bí mật của ông? Làm sao ông vẫn còn hạnh phúc thế? Làm sao ông vẫn còn không bị rối loạn thế? Làm sao từng khoảnh khắc ông có thể phúc lạc thế? Điều đó là không thể được. Nó là không thể nào tin được. Bí mật của ông là gì?'
Ông già cười và ông ấy nói, 'Từ lâu trước đây, tôi đã thấy một điều đơn giản: rằng mỗi sáng, khi tôi mở mắt ra, có hai phương án để chọn cho ngày đó - hoặc là hạnh phúc hoặc là bất hạnh. Và tôi bao giờ cũng chọn là hạnh phúc. Đơn giản là bí mật của tôi: từng ngày cho tôi chỉ hai phương án để chọn - là hạnh phúc hay là bất hạnh. Và tôi bao giờ cũng chọn là hạnh phúc, có vậy thôi. Không có gì nhiều cho nó.'
Nhưng bạn sẽ không tin vào điều này. Bạn sẽ nói ông già này đang lừa dối. Ông ấy phải có bí mật khác nào đó.
Nhưng tôi cũng bảo bạn đây là bí mật. Mọi chân lí lớn đều là chân lí đơn giản, rất đơn giản. Thử sáng mai đi. Trước khi bạn mở mắt, có cái nhìn rõ ràng về hai phương án: ở trong địa ngục hay cõi trời. Hình dung khổ ở một bên, hình dung phúc lạc ở bên kia. Nhìn sâu vào trong cả hai. Đừng vội vàng. Nhìn vào trong cả hai sâu nhất có thể được và chờ đợi - thế rồi quyết định. Nếu bạn muốn là bất hạnh thế thì quyết định, để nó là quyết định của bạn - và thế rồi thực sự bất hạnh cả ngày. Được cam kết với quyết định của bạn và đừng cố thoát khỏi nó. Bất kì cái gì xảy ra, bạn vẫn còn khổ. Và nếu bạn quyết định là hạnh phúc, thế thì bám lấy nó và chẳng mấy chốc bạn sẽ nhận ra rằng cuộc sống của bạn là quyết định của bạn.
Bạn đang khổ vì bạn liên tục quyết định theo cách đó; bạn khổ vì bạn liên tục bám vào khổ của bạn. Bạn đã làm ra thói quen từ nó. Nó chỉ là máy móc.
Tốt, bạn nên cảm thấy biết ơn rằng nó đang xảy ra cho bạn - rằng mọi ngày đang trở thành ngày nghỉ. Ngày nghỉ đang biến mất khỏi thế giới. Theo nghĩa pháp luật mọi người có nhiều ngày nghỉ. Ngày làm việc đang bị thu bớt lại trên khắp thế giới, từ sáu ngày xuống năm ngày, từ năm xuống bốn, và thậm chí điều đó sẽ sớm không như vậy - trong các xã hội công nghệ đã phát triển rất cao, một ngày trong tuần sẽ làm việc và trong sáu ngày mọi người có thể có ngày nghỉ. Nhưng 'ngày nghỉ' đang biến mất - phẩm chất đó của tính thiêng liêng, phẩm chất đó của tính linh thiêng đang biến mất.
Tôi đã nghe nói về một ngôi đền mới được sửa đổi. Tất nhiên nó là ở Nam California vì mọi thứ ở California có sai lệch chút ít, ngay cả tôn giáo.
Có một ngôi đền mới được sửa đổi ở Beverley Hills mà được đổi mới tới mức vào ngày linh thiêng nhất trong các ngày, Yom Kippur, có một dấu hiệu trên cửa vào viết: Đóng vì ngày nghỉ Do Thái.
Phẩm chất đó, tâm thức đó đang biến mất khỏi thế giới.
Mọi người có nhiều giải trí hơn - đó là điều khác. Nhưng họ làm gì với việc giải trí của họ? Họ tạo ra nhiều khổ hơn cho bản thân họ hay cho người khác. Không tìm thấy cái gì để làm, họ gây hại cho bản thân họ hay cho người khác. Nhiều tai nạn hơn xảy ra vào những ngày nghỉ - nhiều tai nạn xe hơi hơn, nhiều chết người hơn, nhiều tự tử hơn. Và sau ngày nghỉ mọi người mệt mỏi tới mức họ cần nghỉ ngơi cả tuần để phục hồi, để khôi phục. Họ làm cả nghìn lẻ một thứ vào ngày nghỉ chỉ để giữ cho mình bận rộn, vì không bận rộn là hiện hữu với bản thân người ta và điều đó đã trở thành gần như không thể được.
Hiện hữu với bản thân người ta và là hạnh phúc với bản thân người ta - chiều đó hoàn toàn bị mất.
Đó là điều ngày nghỉ là gì, hay nên là gì. Người ta tràn đầy với Thượng đế, tràn đầy với bản thân mình, tới mức không có nhu cầu làm bất kì cái gì, không có nhu cầu bị bận rộn. Bận rộn chỉ là lối thoát. Nó là cách tốt để né tránh chạm trán với bản thân người ta, chạm trán với cuộc sống. Ngày nghỉ đang biến mất.
Điều tốt là mọi ngày cảm giác nảy sinh trong bạn rằng đây là ngày nghỉ. Nó là vậy. Nếu nó không là vậy trước đây, thế thì bạn đã bỏ lỡ cái gì đó. Bây giờ nó đã bắt đầu xảy ra, đừng làm nó thành câu hỏi.
Tôi biết một người đã là người vô thần. Một lần tôi nghe nói rằng anh ta đã trở thành người hữu thần. Tôi không thể tin được điều đó. Cho nên khi tôi bắt gặp anh ta tôi hỏi anh ta, 'Anh đi tới quyết định trở thành người hữu thần thế nào?'
'Thế này,' anh ta nói, 'Tôi đã là người vô thần nhưng tôi đã từ bỏ nó.'
'Sao vậy?' Tôi truy hỏi.
Anh ta nói, 'Không ngày nghỉ.'
Nếu bạn là người vô thần thế thì không có ngày nghỉ, thế thì không có Thượng đế, thế thì không có chủ nhật. Chuyện ngụ ngôn Ki tô giáo nói rằng Thượng đế tạo ra thế giới trong sáu ngày và vào ngày thứ bẩy, chủ nhật, ngài nghỉ. Việc nghỉ đó là rất hay, nó là từ việc sáng tạo lớn. Ngài đã cảm thấy được hoàn thành. Ngài đã tạo ra toàn thế giới và, vào ngày thứ sáu, ngài nhìn và ngài nói, 'Tốt, rất tốt.' Và ngài đã nghỉ. Ngài đã hạnh phúc, như trẻ nhỏ đã làm cái gì đó và nhìn từ mọi phía và nói, 'Tốt. Mình đã làm nó.' Ngài đã nghỉ vào ngày thứ bẩy. Ngày nghỉ đó là ngày hoàn thành.
Chuyện ngụ ngôn này có nhiều ý nghĩa. Nó nói rằng bạn có thể có ngày nghỉ chỉ sau việc sáng tạo. Nếu bạn không sáng tạo cái gì, cuộc sống của bạn sẽ là không có nghỉ ngơi; bạn sẽ không có khả năng có ngày nghỉ. Sáng tạo cái gì đó - chỉ thế thì bạn có thể nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi là sản phẩm phụ. Bạn không thể nghỉ ngơi trực tiếp được - đầu tiên bạn phải có tính sáng tạo, bạn phải cảm thấy thoải mái về bản thân bạn, hạnh phúc với bản thân bạn tới mức bạn có thể cho phép bản thân bạn nghỉ ngơi, tới mức bạn có thể cho phép một ngày để vui đùa.
Người thường không thể cho phép bản thân họ có một ngày nghỉ ngơi vì họ cảm thấy bản thân họ bị kết án, họ cảm thấy không xứng đáng vì họ đã không làm bất kì cái gì xứng đáng, tới mức họ đã không trải nghiệm bất kì cái gì hoàn thành, không cái gì đã xảy ra, họ đã không nở hoa. Do đó bận bịu liên tục, hoạt động liên tục được cần.
Nhiều người liên tục làm việc và làm việc và làm việc và một ngày nào đó họ chết... vì công việc của họ không có tính sáng tạo. Khi nào công việc có tính sáng tạo? Công việc có tính sáng tạo khi bạn yêu nó, công việc có tính sáng tạo khi bạn cảm thấy hoà điệu với nó, công việc có tính sáng tạo khi bạn thích thú nó, công việc có tính sáng tạo khi bạn chọn nó, khi nó khớp với con người bạn và có hài hoà lớn giữa bạn và công việc của bạn.
Một khi điều đó xảy ra, bất kì cái gì bạn làm đều có tính sáng tạo. Và khi mà sau mỗi khoảnh khắc sáng tạo bạn có thể thảnh thơi, thảnh thơi đó được thu lấy. Vâng, Thượng đế đã thu lấy thảnh thơi cho ngày thứ bẩy. Trong sáu ngày ngài đã làm việc chăm chỉ, ngài đã sáng tạo ra toàn thế giới; vào ngày thứ bẩy ngài đã thu lấy thảnh thơi, ngài xứng đáng với điều đó. Đó là nghĩa của chuyện ngụ ngôn này.
Nếu bạn có tính sáng tạo chỉ thế thì bạn có thể có ngày nghỉ, không có cách khác. Nếu bạn muốn có ngày nghỉ, trở nên ngày một sáng tạo hơn đi. Tôi không nói cá tính sáng tạo trong con mắt của người khác - điều đó không liên quan - chỉ có tính sáng tạo trong con mắt riêng của bạn, bất kì điều gì bạn làm. Nếu bạn yêu thích nó thế thì làm nó, bằng không đừng làm nó - chọn cách khác nào đó. Cuộc sống là bao la. Jesus nói, 'Có nhiều khu nhà trong nhà của Thượng đế.' Có nhiều chiều trong cuộc sống. Có đủ cơ hội để chọn.
Nếu bạn cảm thấy không được hoàn thành trong cái gì đó bạn đang làm, thế thì đừng làm nó, vì đây sẽ là việc phí hoài vô cùng và bạn sẽ không thu được ngày nghỉ. Người đã sống tương ứng theo bản thân mình, người đã làm điều riêng của mình, thu được cái chết. Thế thì người đó chết, nhưng chết là chủ nhật; thế thì người đó chết, nhưng người đó chết mà được hoàn thành. Người đó không có phàn nàn. Người đó sống cách mà người đó muốn sống.
Nếu tôi sắp chết và Thượng đế hỏi tôi, 'Nếu ta phái ông trở lại, ông sẽ thích sống thế nào?' Tôi sẽ nói, 'Cũng vậy thôi. Tôi yêu thích nó. Tôi tận hưởng nó. Tôi muốn sống theo cùng cách.' Nghĩ về bạn mà xem. Nếu bạn chết và Thượng đế hỏi bạn, 'Nếu ông được cho trở lại thế giới, ông sẽ muốn làm thay đổi gì trong cuộc sống của ông?' Bạn sẽ có khả năng nói rằng bạn muốn sống theo cùng cách, tuyệt đối theo cùng cách không? Nếu không, thế thì bạn đang làm cái gì đó sai với cuộc sống của bạn. Thế thì bạn đang kéo lê cuộc sống của bạn, thế thì bạn đang không sống nó. Thế thì bạn đơn giản giết thời gian - như bạn nói. Thế thì bạn đơn giản làm phí hoài năng lượng của bạn, chúng đơn giản bị tiêu tán. Chúng sẽ không trở thành lực toàn vẹn và sẽ không là bất kì việc nở hoa nào - cây của bạn sẽ vẫn còn không có bất kì quả và hoa nào. Thế thì làm sao bạn có thể hạnh phúc và làm sao bạn có thể tận hưởng được?
Thời gian là cơ hội linh thiêng, đó là nghĩa của ngày nghỉ - ngày linh thiêng, ngày không trần tục, ngày không phải là bình thường. Và một khi bạn biết cách có tính sáng tạo, từng khoảnh khắc trở thành linh thiêng.
Bất kì khi nào bạn tạo ra cái gì đó bạn tham gia cùng đấng sáng tạo - bạn đã trở thành đấng sáng tạo nhỏ theo quyền riêng của bạn. Nếu bạn viết một bài thơ nhỏ hay bạn hát một bài ca, có thể không ai thích nó, không ai tán thưởng nó, nhưng điều đó là không liên quan. Bạn thích thú nó. Ca hát, bạn đã hạnh phúc, bạn đã tham gia trong khoảnh khắc đó cùng Thượng đế, bạn đã giúp ngài để sáng tạo bài ca, bạn trở thành nhạc cụ. Thực ra, bất kì cái gì được sáng tạo ra đều được ngài sáng tạo - bạn cho phép ngài tạo ra bài ca nhỏ qua bạn. Thế thì bạn cảm thấy cực kì thoải mái, thoải mái về bản thân bạn.
Và đó là một trong những phẩm chất cơ bản của người tôn giáo: Người đó bao giờ cũng cảm thấy thoải mái về bản thân mình. Người đó không mặc cảm theo bất kì cách nào, mặc cảm không tồn tại trong người đó - vì người đó đã sống cuộc sống như người đó muốn sống nó; người đó đã yêu cuộc sống của mình theo cách nó đã xảy ra; nó là cuộc sống duy nhất người đó muốn sống. Thế thì không có mặc cảm. Nhớ, người mặc cảm không phải là người tôn giáo. Người mặc cảm là ốm, người mặc cảm là thần kinh, người mặc cảm cần giúp đỡ tâm thần.
Người tôn giáo cảm thấy cực kì thoải mái về bản thân mình; bất kì điều gì người đó làm, người đó làm cái gì đó có giá trị về bản chất. Điều này phải được nhấn mạnh nhiều nhất có thể được: giá trị trong cuộc sống chỉ nảy sinh khi bạn làm cái gì đó có giá trị về bản chất.
Có hai kiểu giá trị trong cuộc sống. Một là giá trị bản chất. Bạn hát bài ca - nó có giá trị bản chất, nó là phương tiện và nó cũng là mục đích. Hay bạn hát một bài hát ở bãi chợ để kiếm chút tiền. Tiền đó không phải là bản chất của bài hát, tiền đó là giá trị bên ngoài. Và nếu bạn hát bài hát của bạn chỉ vì tiền, hoạt động này không còn linh thiêng, nó là trần tục. Nếu bạn hát bài hát vì hạnh phúc mà nó đem lại cho bạn... Có thể như sản phẩm phụ nó cũng đem lại tiền, nhưng điều đó là không liên quan. Nếu nó mang lại, điều đó là tốt, nếu nó không đem lại, điều đó nữa cũng là tốt - nhưng hoạt động của bạn có ánh sáng bên trong cho nó, đó là giá trị bản chất trong bản thân nó. Nếu bạn hạnh phúc rằng bạn có thể hát, bạn hạnh phúc rằng bạn có cơ hội hát, thế thì mọi ngày sẽ trở thành có tính thiền, linh thiêng.
Nếu bạn đang hành thiền ở đây một cách đúng đắn, điều này sẽ xảy ra cho mọi người. Đó là toàn thể nỗ lực của tôi ở đây: để giúp bạn tận hưởng từng khoảnh khắc khi nó tới.
Như đứa trẻ, các chủ nhật đã là cái gì đó rất đặc biệt cho tôi. Bây giờ, từ vài ngày nay, tôi thức dậy mọi sáng và đi ra ngoài, nhìn mặt trời chiếu sáng qua cây cối, nghe chim chóc hót và có cảm giác này, 'A, chủ nhật nữa.' Tôi mặc quần áo đẹp nhất và có ngày chủ nhật cho cả ngày. Cái gì đang xảy ra cho tôi?
Cái gì đó cực kì đẹp đang xảy ra cho bạn đấy. Cho phép nó xảy ra đi. Đừng giúp tâm trí bạn tạo ra bất kì rắc rối nào.
Tâm trí sẽ cố gắng vì tâm trí cảm thấy hài lòng chỉ khi có khổ nào đó. Hài lòng của tâm trí không phải là hạnh phúc của bạn và hạnh phúc của bạn không bao giờ là hài lòng của tâm trí. Mục đích của bạn là khác; thực ra, đối lập đối xứng. Tâm trí cảm thấy hạnh phúc chỉ khi bạn khổ - thế thì có cái gì đó để làm, thế thì tâm trí trở nên chi phối, thế thì nó có thể sai khiến: làm cái này, làm cái kia. Người ta phải tranh đấu với khổ cho nên người ta phải nhận lời khuyên của tâm trí. Khi bạn hạnh phúc, tâm trí không được cần. Bạn có thể phế nó đi, không có nhu cầu về nó.
Điều đó cũng giống như khi đất nước trong chiến tranh quân đội được cần. Thế thì đột nhiên bạn thấy quân đội trở nên nổi bật - mọi nơi bạn thấy lính tráng, quân sự, di chuyển đây đó, mọi tầu hoả đầy họ. Khi chiến tranh biến mất họ cũng dần dần biến mất, thế thì bạn không thấy họ mấy, thế thì họ bị thải hồi. Không hoàn toàn - vì hoà bình của chúng ta là không hoàn toàn; cái gọi là hoà bình của chúng ta không là gì ngoài kẽ hở giữa hai cuộc chiến tranh. Họ rút lại vào khu vực đóng quân của họ, vào các trại của họ, nhưng họ liên tục diễu binh ở đó, chuẩn bị ở đó cho cuộc chiến tranh nào đó có thể xảy ra vào bất kì khoảnh khắc nào. Nhưng họ không còn chi phối. Và nếu đất nước thực sự đạt tới hoà bình thế thì quân sự sẽ phải bị giải tán, nó sẽ không được cần tới.
Hay nghĩ mà xem... Bạn ốm, thế rồi đột nhiên bác sĩ điều trị, bác sĩ trở thành quan trọng trong tâm trí bạn. Khi bạn mạnh khoẻ bạn quên hoàn toàn rằng các bác sĩ tồn tại. Khi bạn ốm, thế thì đột nhiên, đang đi qua phố, bạn đọc thấy tấm biển tên bác sĩ - họ trở thành nổi trội, họ trở thành nhân vật chính và phần còn lại của cuộc sống trở thành chỉ là bối cảnh. Khi bạn không ốm và bạn mạnh khoẻ họ không còn là nhân vật. Động thái thay đổi.
Cùng điều đó đang xảy ra với tâm trí. Nếu bạn khổ, tâm trí được cần để gạt bỏ khổ. Nếu bạn sướng, tâm trí không được cần; bạn có thể đơn giản ném nó đi, bạn có thể gạt nó sang bên.
Tâm trí cảm thấy bị bỏ qua khi bạn hạnh phúc cho nên nó bắt đầu tạo ra vấn đề về hạnh phúc. Tâm trí có thể nói, 'Nhìn đấy, đừng ngu xuẩn. Điều đó là không thể được. Mọi ngày không thể là chủ nhật được. Xem lịch mà xem: đây là thứ hai hay thứ sáu, nó không thể là chủ nhật được. Đây chỉ là ảo tưởng. Và mọi khoảnh khắc không thể là khoảnh khắc của hạnh phúc được - ai đã bao giờ nghe nói rằng một người bao giờ cũng có thể sống trong hạnh phúc? Điều này là không thể được. Mình phải nhận khái niệm sai nào đó, ảo vọng nào đó. Hay mình đã tự thôi miên mình. Hay cái gì đó đã đi sai. Cảnh giác! Đây không phải là điều có thể cho con người!'
Tâm trí nghĩ rằng chỉ khổ là có thể; nó có đầu tư lớn vào khổ.
Nhớ điều đó. Làm việc ở đây cùng tôi, dần dần khoảnh khắc này sẽ tới với mọi người. Nó phải tới. Đó là điều chúng ta đang làm việc cho nó. Khi nó tới, đừng nghe theo tâm trí.
Mọi người tới tôi. Họ nói, 'Chúng tôi cảm thấy hạnh phúc thế. Nó tới thế nào? Chúng tôi không bao giờ cảm thấy hạnh phúc thế.' Và nếu tôi nhìn vào mặt họ dường như là cái gì đó đã đi sai. Vì họ đang cảm thấy hạnh phúc, với họ dường như là cái gì đó đã đi sai.
Tôi đã nghe nói về một tu sĩ lớn đang dạy cho các đệ tử của ông ấy cách tiến hành buổi giảng lễ tôn giáo.
Tu sĩ đang dạy cho các mục sư mới bổ nhiệm về tầm quan trọng của diễn đạt mặt với bài nói.
'Khi các ông nói về cõi trời, để mặt các ông sáng lên, để nó được toả ra bằng tia sáng cõi trời, để mắt các ông sáng lên với niềm vinh quang được phản xạ. Nhưng khi các ông nói về địa ngục - được, thế thì mặt thường sẽ có tác dụng.'
Khổ đã lắng đọng; nó đã gần trở thành tính cách của bạn. Là khổ đã trở thành sự tồn tại bình thường của bạn. Khi hạnh phúc tới bạn không thể tin được vào nó, bạn không thể tin cậy vào nó.
Đây là trạng thái rất ốm yếu của mọi chuyện, nhưng nó là cách nó vậy. Bạn sẽ phải học cách tin cậy vào hạnh phúc, bạn sẽ phải học cách tin cậy vào vui vẻ, bạn sẽ phải học cách không hoài nghi khi hạnh phúc tới - là mong manh, mở. Nếu bạn không thể học được điều đó, hạnh phúc có thể gõ cửa nhà bạn và bạn có thể không mở cửa.
Quan sát hình mẫu của bạn và đừng bị đồng nhất thế với chúng. Mọi người liên tục lặp đi lặp lại băng ghi âm cũ. Không phải là hạnh phúc đã không gõ cửa nhà bạn, nó đã gõ cửa nhiều lần rồi. Và không phải Thượng đế đã không chìa tay ra với bạn, ngài đã dò dẫm tìm bạn trong hàng nghìn năm. Nhưng bạn đã trở thành rất láu lỉnh và tinh ranh trong việc né tránh ngài.
Nếu Quỉ tới và bắt giữ bạn, bạn lập tức buông xuôi vì bạn nói, 'Tôi có thể làm được gì?' Nếu Thượng đế tới bạn, bạn không thể buông xuôi được, vì ngay chỗ đầu tiên bạn không thể tin được rằng Thượng đế tồn tại. Đây thực sự là cái gì đó! Có những người nói không có Thượng đế nhưng dầu vậy họ vẫn tin vào Quỉ. Khó tin vào Thượng đế, không khó thế để tin vào Quỉ. Thực ra, điều đó là dễ hơn, không có Quỉ làm sao bạn sẽ khổ được? Không có Quỉ, bạn sẽ đổ trách nhiệm của bạn lên ai? Bạn sẽ tìm ai làm cớ? Quỉ là cớ của bạn. Bạn có thể vẫn còn khổ và bạn có thể nói rằng Quỉ đang làm ra khổ của bạn.
Và Quỉ này liên tục đổi hình dạng của nó. Nó đã lấy nhiều dạng: lúc thì nó là số phận; lúc thì nó là Quỉ. Bây giờ, theo những người theo Freud, nó là vô thức của bạn; với người Mác xít, nó là cấu trúc xã hội. Nhưng có ai đó liên tục tạo ra khổ cho bạn.
Không ai đang tạo ra khổ cho bạn. Bạn đang bám lấy nó.
Nhưng điều này rất khó chấp nhận vì thế thì toàn thể hình ảnh của bạn trở thành thần kinh - và bạn đang mang hình ảnh rất vàng về bản thân bạn.
Tôi đã nghe một giai thoại rất hay. Đó là cái hay hiếm hoi.
Các công dân cao tuổi Israel và Emma gặt nhau tại buổi khiêu vũ của người độc thân ở bãi biển Miami, và trong vòng hai tuần họ đã lấy nhau. Họ cảm thấy đó là sự xứng đôi hoàn hảo, vì cả hai đều đã chín mươi tuổi.
Vào đêm đầu tiên của tuần trăng mật, họ vào giường và ông già siết chặt tay của Emma. Bà ấy siết chặt tay lại và họ rơi vào giấc ngủ.
Đêm thứ hai, Israel lại siết chặt tay bà ấy lần nữa. Emma siết chặt tay lại và họ đi ngay vào giấc ngủ.
Vào đêm thứ ba, Israel một lần nữa lại siết tay cô dâu. 'Không phải đêm nay,' Emma nói, 'tôi bị đau đầu!'
Mọi người liên tục lặp lại băng ghi âm cũ tới chính tận cùng.
Đây là băng ghi âm cũ điều tạo ra câu hỏi, 'Cái gì đang xảy ra cho mình?' Dường như là cái gì đó như một thảm hoạ, hay cái gì đó như một tai hoạ đang xảy ra cho bạn. Không cái gì đang xảy ra cho bạn, bạn đang quay về nhà. Không cái gì đang xảy ra cho bạn, bạn đang bỏ cái vô nghĩa, bạn đang bỏ tâm trí đã hỏng, bạn đang dừng chơi lại băng ghi âm cũ.
Câu hỏi thứ hai:
Osho ơi, tôi đang có vật lộn lớn sâu bên trong tôi trước khi lấy bước cuối cùng, nhưng đêm qua, khi tôi ngủ trong quần áo mầu cam, tôi cảm thấy bản thân tôi là người khác. Thầy đang làm gì?
Điều nguy hiểm là nhận trách nhiệm về bạn vì ngày này mọi sự diễn ra tốt đẹp, ngày khác chúng diễn ra tồi tệ. Tôi không làm cái gì cả!
Tôi đã nghe nói về nhà huyền bí Sufi người có một trường học và các khách thường tới thăm ông ấy từ những chỗ xa xôi. Một hôm một hoàng tử tới thăm ông ấy và người Sufi không có bình, đồ đựng đúng để chuẩn bị và cung cấp thức ăn cho hoàng tử này. Thế là ông ấy đi tới nhà vua và ông ấy nói với nhà vua, 'Một hoàng tử đã tới trường nghèo của tôi và chúng tôi sẽ cần vài cái bình, vàng và bạc, từ ngài. Chúng tôi sẽ trả lại chúng ngày mai vì trước sáng mai ông ấy sẽ đi.'
Thế là ông ấy nhận bẩy cái bình. Ngày hôm sau ông ấy tới với chín bình. Nhà vua hỏi, 'Ông đã mượn bẩy bình, sao ông đã mang tới chín bình? Hai bình nhỏ này không thuộc về ta.'
Ông ấy nói, 'Tôi có thể làm được gì? Đêm qua bình lớn của ngài đã cho sinh ra hai bình này. Đây là hai bình sinh đôi.'
Nhà vua không thể tin được điều đó, không thể nghĩ được rằng điều đó có thể xảy ra, nhưng tham chiếm lĩnh ông ấy. Ông ấy nói, 'Cái gì sai trong đó? Người này, bởi sai lầm nào đó, đã mang tới những bình này, cho nên sao không nhận?' Ông ấy nhận. Ông ấy nói, 'Rất tốt. Ông là người rất trung thực. Bằng không ai mang bình con tới? Nếu bình cho sinh ra bình con, mọi người giữ lại bình con.'
Sau đó một tháng người Sufi lại tới. Ông ấy nói, 'Hoàng tử lại tới lần nữa và chúng tôi cần nhiều bình hơn vì ông ấy đã mang thêm vài người bạn nữa.' Thế là ông ấy mang đi gần hai mươi bình. Nhưng thế rồi ông ấy không hề trả lại trong hai, ba ngày.
Nhà vua triệu ông ấy, 'Chuyện gì đã xảy ra? Ông đã không trả lại.'
Ông ấy nói, 'Tôi lấy làm tiếc. Mười trong chúng chết rồi.'
Bây giờ nhà vua rất điên. Ông ta nói, 'Ông đã phát điên rồi sao? Làm sao bình có thể chết được?'
Ông ấy nói, 'Cứ nghĩ lại lần trước mà xem. Nếu bình có thể sinh bình con, sao chúng không thể chết?'
Cho nên hôm nay điều đó là tốt, nhưng tôi sẽ không nhận trách nhiệm vì ngày mai nó sẽ là xấu và thế thì bạn sẽ tới tôi và nói, 'Osho ơi, thầy đang làm gì cho tôi?'
Đó là bạn và duy nhất bạn. Đừng để trách nhiệm của bạn vào bất kì chỗ nào.
Đêm đó bạn đã hơi thoải mái với bản thân bạn, bạn đã cho phép cái gì đó xảy ra.
Osho ơi, tôi đang có vật lộn lớn sâu bên trong tôi trước khi lấy bước cuối cùng, nhưng đêm qua, khi tôi ngủ trong quần áo mầu cam, tôi cảm thấy bản thân tôi là người khác. Thầy đang làm gì? Tôi không làm bất kì cái gì chút nào - đó chỉ là động tác mặc bộ đồ mầu cam. Người này chưa là sannyasin; đó là vật lộn của người đó. Người đó nghĩ liên tục về liệu có nhận tính chất sannyas hay không nhận tính chất sannyas.
Bạn đã cho phép cái gì đó. Nó cũng giống như diễn tập: bạn ngủ trong quần áo mầu cam chỉ để xem cái gì xảy ra. Chính ý tưởng rằng cái gì đó sắp xảy ra đã giúp cho nó xảy ra. Bạn đã thảnh thơi trong quần áo mầu cam, tâm trí đã thoải mái hơn - ít nhất bạn đã làm cái gì đó. Vài động tác nhỏ nhưng vậy mà bạn đã làm cái gì đó. Ít nhất bạn đã quyết định ngủ trong mầu cam.
Người đã từng liên tục trong xung đột, với người đó ngay cả một thoáng chút quyết định cũng cho việc thảnh thơi tới mức những người khác thậm chí không thể tưởng tượng được điều đó. Sẽ khó cho người khác thấy vì họ ngủ trong mầu cam mọi đêm; họ không thể tin được rằng cái gì đó có thể xảy ra chỉ bởi vì mầu cam.
Người đã hỏi câu hỏi này đang trong xung đột sâu sắc, vật lộn, phân chia. Ngay cả động tác nhỏ này đã giúp cho người đó thảnh thơi. Ngay cả dũng cảm ngần ấy này... mặc dầu nó chẳng mấy, vì người đó phải đã tắt đèn đi cho nên không ai có thể thấy! Nó không là mấy nhưng dầu vậy vẫn là cái gì đó! Người đó lấy dũng cảm trong bóng tối của đêm để trở thành sannyasin. Người đó phải đã cảm thấy thoải mái, được thảnh thơi.
Bất kì khi nào bạn đi tới bất kì quyết định nào bạn đều cảm thấy thoải mái.Và xung đột càng lớn, hạnh phúc sẽ đi ra từ quyết định này sẽ càng lớn.
Nhưng đừng mang tôi vào vì điều đó rất nguy hiểm. Đừng chơi trò chơi đó chút nào.
Để tôi kể cho bạn một giai thoại.
'Giáo sĩ Jacobs, tôi cần năm mươi đô la để thoát ra khỏi món nợ,' Gottlieb nức nở. 'Tôi thường cầu nguyện Chúa giúp đỡ nhưng ngài không gửi tiền!'
'Đừng mất đức tin,' giáo sĩ nói. 'Cứ cầu nguyện đi.'
Sau khi Gottlieb rời khỏi nhà, giáo sĩ cảm thấy thương hại anh ta. 'Mình không làm được nhiều tiền,' ông ta nghĩ, 'nhưng người đáng thương đó cần nó. Mình sẽ cho anh ta hai mươi nhăm đô la từ túi riêng của mình.'
Một tuần sau, giáo sĩ dừng Gottlieb lại và nói, 'Đây, Chúa gửi cái này cho anh!'
Trở về nhà mình, Gottlieb cúi đầu. 'Cám ơn, Chúa!' anh ta nói. 'Nhưng lần sau ngài gửi tiền, đừng gửi nó qua Giáo sĩ Jacobs - kẻ lừa đảo đó giữ lại một nửa số tiền đó.'
Cho nên xin cứ trực tiếp. Đừng mang tôi vào. Bằng không ngày này ngày khác bạn sẽ giận tôi.
Từ chính lúc bắt đầu tốt hơn cả là rõ ràng ra. Người này sẽ nhận tính chất sannyas một ngày nào đó - anh ta sẽ phải vậy - cho nên tôi phải làm cho anh ta hoàn toàn rõ ràng rằng đó là quyết định của anh ta để nhận tính chất sannyas, đó không phải là thuyết phục của tôi. Đó là quyết định của anh ta để nhảy vào trong lửa. Tôi sẽ giữ bản thân tôi hoàn toàn rõ ràng - ngoài việc đó. Chỉ thế thì quyết định của bạn mới giúp bạn kết tinh. Khi bạn nhận nó theo cách riêng của bạn, tuyệt đối riêng của bạn, bạn trở nên được định tâm.
Tính chất sannyas sẽ làm cho bạn tự do hơn, không kém hơn. Tính chất sannyas không phải là một loại cảnh nô lệ, nó là tự do - tự do khỏi mọi nghi thức của xã hội, tự do khỏi gánh nặng đè nén của người khác, tự do là bản thân bạn. Tính chất sannyas là nỗ lực để trở thành cá nhân. Giúp đỡ của tôi là sẵn có ở đây nhưng chính duy nhất quyết định của bạn sẽ làm thay đổi bạn. Cho dù bạn nhận sự giúp đỡ của tôi, chính bạn nhận nó. Tôi giống như dòng sông chảy - chính quyết định của bạn có uống từ tôi hay không. Nó tuyệt đối là của bạn, và để nó là vậy đi.
Cần nhiều dũng cảm để nhận mọi trách nhiệm lên vai người ta. Nhưng dũng cảm đó là phương cách.
Feingold, trên giường chết, được bao quanh bởi các con ông ấy. 'Đừng lo, bố, chúng con sẽ làm đám tang lớn,' con trai cả của ông ấy nói. 'Sẽ có một trăm xe limousines, mười ô tô đầy hoa.'
'Chúng mình không cần mọi thứ đó đâu!' con trai thứ hai của Feingold ngắt lời. 'Năm mươi limos và năm xe chở hoa là quá đủ!'
'Các anh làm vụ lớn thế sao?' con trai út của người chết nói. 'Chúng mình không cần bất kì hoa nào. Chúng mình chỉ có gia đình trực hệ! Hai xe là đủ!'
Vào khoảnh khắc đó, Feingold nhỏm người dậy và nói, 'Nghe đây các con! Đưa cho bố quần và bố sẽ bước ra nghĩa địa!'
Bạn phải bước đi! Đừng đợi một trăm xe limousines và mười ô tô đầy hoa. Không cái gì làm đâu. Mặc quần vào và bước đi!
Nhưng hiện hữu theo cách riêng của bạn. Chỉ theo cách đó người ta trưởng thành. Không có cách khác để trưởng thành.
Tâm trí bao giờ cũng muốn đổ trách nhiệm lên ai đó khác; tâm trí bao giờ cũng muốn trở thành nô lệ. Tâm trí là kẻ nô lệ. Nó sợ tự do, nó sợ trách nhiệm - do đó có nhiều nhà thờ thế và nhiều tổ chức thế tồn tại trên thế giới, vì nhiều người thế sẵn sàng rơi vào trong bẫy của họ. Thực ra nhà thờ không chịu trách nhiệm, chính là nhu cầu của mọi người. Vì họ cần kiểu giam cầm nào đó ai đó sẽ cung cấp cho họ.
Các nhà kinh tế nói rằng trong cuộc sống có luật tinh tế làm việc về cung cấp và nhu cầu, cung và cầu. Bạn yêu cầu và ai đó nhất định tới để cung cấp nó. Mọi người yêu cầu sự nô lệ cho bản thân họ - do đó có sự tồn tại của Hindu giáo, Ki tô giáo, Hồi giáo và cả nghìn giáo phái khác, những người khác sẵn sàng làm con chiên từ bạn. Họ nói, 'Lại đây. Đây là người chăn chiên’ và ông trở thành chỉ là một phần của đám đông.
Tôi không ở đây để làm bạn thành con chiên. Bạn đã từng là con chiên quá lâu rồi. Tôi ở đây để làm ra con người từ bạn. Điều đó sẽ là gian nan, nhưng bạn phải bắt đầu trở nên có trách nhiệm cho cuộc sống riêng của bạn. Một khi bạn bắt đầu cảm thấy trách nhiệm cho cuộc sống riêng của bạn, bạn bắt đầu trưởng thành, vì thế thì chẳng ích gì mà phí thời gian vào trì hoãn, vào chờ đợi. Không ai tới giúp bạn đâu. Mọi việc chờ đợi là vô tích sự, mọi việc chờ đợi là cực kì phí hoài.
Cho nên nếu có xung đột, đi sâu vào trong nó đi. Quyết định cái gì đó đi. Chỉ qua quyết định bạn trở nên ngày càng ý thức hơn, chỉ qua quyết định bạn trở nên ngày càng được kết tinh hơn, chỉ qua quyết định bạn trở nên sắc bén. Bằng không người ta trở nên đờ đẫn.
Mọi người liên tục chuyển từ guru này sang guru khác, từ thầy này sang thầy khác, từ đền này sang đền khác - không phải bởi vì họ là những người tìm kiếm lớn mà bởi vì họ không có năng lực quyết định. Cho nên họ đi từ người này sang người khác. Đây là cách của họ để né tránh cam kết.
Cùng điều đó xảy ra trong các mối quan hệ khác của con người: đàn ông đi từ đàn bà này sang đàn bà khác, liên tục thay đổi. Mọi người nghĩ anh ta là người yêu lớn - anh ta không là người yêu lớn chút nào. Anh ta né tránh, anh ta cố né tránh bất kì cam kết sâu sắc nào vì với cam kết sâu sắc, các vấn đề phải bị đối diện, nhiều đau đớn phải được trải qua. Cho nên người ta đơn giản chơi an toàn; người ta làm nó thành điểm không bao giờ đi quá sâu vào ai đó. Nếu bạn đi quá sâu bạn có thể không có khả năng quay lại dễ dàng. Và nếu bạn đi sâu vào ai đó, ai đó khác cũng sẽ đi sâu vào trong bạn - nó bao giờ cũng tỉ lệ. Nếu tôi đi rất sâu vào bạn cách duy nhất là cho phép bạn cũng đi sâu mức đó vào tôi. Đó là cho và nhận, đó là chia sẻ. Thế thì người ta có thể bị dính líu quá nhiều, và sẽ khó thoát được và đau có thể là nhiều.
Cho nên mọi người học cách chơi an toàn: chỉ để bề ngoài gặp nhau - chuyện tình gây chuyện và chạy. Trước khi bạn bị bắt, chạy đã.
Đây là điều đang xảy ra trong thế giới hiện đại. Mọi người đã trở thành trẻ con thế, ngây thơ thế; họ làm mất mọi chín chắn. Chín chắn tới chỉ khi bạn sẵn sàng đối diện với đau của bản thân bạn; chín chắn chỉ tới khi bạn sẵn sàng nhận thách thức. Và không có thách thức nào lớn hơn yêu. Sống hạnh phúc với người khác là thách thức lớn nhất trên thế giới. Rất dễ sống an bình một mình, rất khó sống an bình với ai đó khác, vì hai thế giới va chạm, hai thế giới gặp gỡ - các thế giới khác biệt toàn bộ. Làm sao họ bị hấp dẫn vào nhau? Vì họ là khác toàn bộ, gần như đối lập, đối lập cực.
Rất khó an bình trong quan hệ, nhưng đó là thách thức. Nếu bạn chạy trốn khỏi điều đó, bạn trốn khỏi chín chắn. Nếu bạn đi vào trong nó với mọi đau, và vẫn liên tuc đi vào trong nó, thế thì dần dần đau trở thành phúc lành, tai hoạ trở thành phúc lành. Dần dần, qua xung đột, cọ sát, kết tinh nảy sinh. Qua vật lộn bạn trở nên tỉnh táo hơn, nhận biết hơn.
Người khác trở thành như chiếc gương với bạn. Bạn có thể thấy cái xấu của bạn trong người khác. Người khác gợi ra vô thức của bạn, đem nó ra bề mặt. Bạn sẽ phải biết mọi phần bị giấu kín của bản thân bạn và cách dễ nhất là được soi gương, phản chiếu, trong mối quan hệ. Tôi gọi điều đó là dễ dàng hơn, vì không có cách khác - nhưng nó là gay go. Nó là gay go, gian nan, vì bạn sẽ phải thay đổi qua nó.
Và khi bạn tới Thầy, thách thức thậm chí còn lớn hơn tồn tại trước bạn: bạn phải quyết định, và quyết định này là về cái không biết, và quyết định này phải là toàn bộ và tuyệt đối, không đảo ngược được. Nó không phải là trò chơi trẻ con; nó là điểm không quay lại.
Nhiều xung đột thế nảy sinh. Nhưng đừng liên tục thay đổi, vì đây là cách né tránh bản thân bạn. Và bạn sẽ vẫn còn mềm oặt, bạn sẽ vẫn còn như trẻ thơ. Chín chắn sẽ không xảy ra cho bạn.
Tôi đã nghe.
Sau khi cởi quần áo để khám bệnh, bà Greenberg ngồi lên bàn.
'Thưa bà,' bác sĩ nói, 'tôi phải nói với bà rằng bà là người đàn bà bẩn thỉu nhất, dơ dáy nhất, lầy lội nhất mà tôi đã từng khám trong đời tôi!'
'Làm sao ông thích nói điều đó!' bà Greenberg nói. 'Bác sĩ tôi tới hôm qua đã nói cùng điều!'
'Thế thì sao bà đã tới đây?'
'Tôi muốn có ý kiến khác!' bà Greenberg trả lời.
Mọi người liên tục thu thập ý kiến. Được kết thúc đi. Lấy dũng cảm. Bạn đã có đủ ý kiến với bạn rồi. Quyết định đi.
Một điều là chắc chắn: quá khứ mà bạn đã sống đã không phải việc làm giầu có cho bạn, cho nên không có gì trong việc quyết định ủng hộ nó. Cái được biết chẳng có gì để được quyết định cho nó, chỉ mỗi cái không biết. Chỉ cái không biết mới nên có lời gọi với bạn vì cái đó bạn chưa sống; bạn đã không đi vào lãnh thổ đó. Di chuyển đi! Cái gì đó mới mẻ có thể xảy ra ở đó. Bao giờ cũng quyết định cho cái không biết, dù bất kì rủi ro gì, và bạn sẽ trưởng thành liên tục. Nhưng liên tục quyết định cho cái đã biết và bạn đi vào vòng tròn với qua khứ lặp đi lặp lại. Bạn liên tục lặp lại nó; bạn đã trở thành chiếc máy hát.
Và quyết định. Bạn càng có thể làm như vậy sớm, càng tốt. Trì hoãn đơn giản là ngu xuẩn. Ngày mai bạn cũng sẽ phải quyết định, vậy sao không hôm nay? Và bạn có biết rằng ngày mai bạn sẽ khôn hơn hôm nay không? Bạn có biết rằng ngày mai bạn sẽ sinh động hơn hôm nay không? Bạn có nghĩ rằng ngày mai bạn sẽ trẻ hơn hôm nay không, tươi tắn hơn hôm nay không?
Ngày mai bạn sẽ già hơn, dũng cảm của bạn sẽ ít hơn; ngày mai bạn sẽ nhiều kinh nghiệm hơn, tinh ranh của bạn sẽ nhiều hơn; ngày mai chết sẽ tới gần hơn - bạn sẽ bắt đầu vẩn vơ và sợ nhiều hơn. Đừng bao giờ trì hoãn cho ngày mai. Và ai biết? Ngày mai có thể tới hay có thể không tới. Nếu bạn phả quyết định bạn phải quyết định ngay bây giờ.
Ts. Vogel, nha sĩ, đã hoàn thành việc khám bệnh cho một bệnh nhân trẻ xinh xắn. 'Cô Baseman,' ông ta nói, 'Tôi e rằng tôi sẽ phải nhổ răng khôn của cô!'
'Ối giời!' cô gái kêu lên. 'Tôi thà rằng tôi có con!'
'Được,' Ts Vogel nói, 'cô có thể quyết định để tôi có thể điều chỉnh lại ghế được không?'
Quyết định đi. Đừng liên tục trì hoãn vô hạn độ.
Câu hỏi thứ ba:
Đôi khi dường như bất kì chỗ nào tôi đi, tôi đều đối diện với bức tường.
Tường không ở bên ngoài, tường ở bên trong bạn. Cho nên bất kì khi nào bạn đi, bạn mang bức tường của bạn. Khi bạn tỉnh táo, bạn cảm thấy nó; khi bạn không tỉnh táo, bạn không cảm thấy nó - nhưng tường ở bên trong bạn.
Tường là của bản ngã riêng của bạn - bản ngã bao quanh bạn như bức tường. Nó thuyết phục bạn rằng bằng việc bao quanh bạn theo cách này nó sẽ bảo vệ bạn. Đó là dụ dỗ của bản ngã. Nó liên tục nói với bạn lặp đi lặp lại, 'Nếu tôi không có đó bạn sẽ không được bảo vệ, bạn sẽ trở nên quá mong manh, và sẽ có quá nhiều rủi ro. Cho nên để tôi canh gác cho bạn, để tôi bao quanh bạn.'
Vâng, có bảo vệ nào đó trong bản ngã, nhưng bức tường cũng trở thành việc cầm tù của bạn. Có bảo vệ nào đó, bằng không không ai sẽ chịu được khổ mà bản ngã đem tới. Có bảo vệ nào đó, nó bảo vệ bạn chống lại kẻ thù - nhưng thế thì nó bảo vệ bạn chống lại bạn bè nữa.
Điều đó cũng giống như khi bạn đóng cửa lại và ẩn đằng sau nó vì bạn sợ kẻ thù. Thế rồi một người bạn tới nhưng cửa bị đóng, người đó không thể vào được. Nếu bạn sợ kẻ thù thế thì người bạn cũng không thể vào trong bạn được. Và nếu bạn mở cửa cho người bạn, có mọi rủi ro là kẻ thù có thể cũng vào.
Người ta phải nghĩ về nó thật sâu sắc; nó là một trong những vấn đề lớn nhất trong cuộc sống. Và chỉ rất ít người xử trí nó đúng, những người khác trở thành kẻ hèn và ẩn trốn và thế thì toàn thể cuộc sống của họ bị mất.
Cuộc sống có tính rủi ro; chết không có rủi ro. Chết, và thế thì không có vấn đề gì cho bạn và không ai sẽ giết bạn vì làm sao bất kì người nào có thể giết được bạn khi bạn đã chết rồi? Đi vào nấm mồ và được kết thúc. Thế thì không có ốm bệnh, thế thì không có lo âu, thế thì không có vấn đề gì - bạn ở ngoài mọi vấn đề.
Nhưng nếu bạn sống động, thế thì có cả triệu vấn đề. Người càng sống động, càng có nhiều vấn đề. Nhưng không có gì sai trong nó vì vật lộn với vấn đề, đánh nhau với thách thức, là cách bạn trưởng thành.
Bản ngã là bức tường tinh vi quanh bạn. Nó không cho phép bất kì ai đi vào trong bạn. Bạn cảm thấy được bảo vệ, an ninh, nhưng an ninh này là tựa chết. Nó là an ninh của thực vật bên trong hạt mầm. Thực vật sợ mọc ra vì - ai biết? Thế giới là hiểm nguy thế và thực vật sẽ là mềm yếu thế, mảnh mai thế. Đằng sau bức tường của hạt mầm, ẩn bên trong tế bào, mọi thứ được bảo vệ.
Hay nghĩ về đứa bé trong bụng mẹ. Mọi thứ có đó - bất kì nhu cầu nào của đứa bé đều được đáp ứng ngay lập tức. Không có lo âu, không tranh đấu, không tương lai. Đứa trẻ đơn giản sống một cách phúc lạc. Mọi nhu cầu đều được đáp ứng bởi người mẹ.
Nhưng bạn có thích bao giờ cũng vẫn còn ở trong bụng mẹ bạn không? Nó rất được bảo vệ. Nếu bạn được cho chọn lựa, bạn có bao giờ cũng chọn ở trong bụng mẹ bạn mãi không? Nó rất thoải mái, còn thoải mái nào hơn có thể có không? Các nhà khoa học nói rằng chúng ta chưa có khả năng tạo ra tình huống thoải mái hơn bụng mẹ. Bụng mẹ dường như là cuối cùng, điều tối thượng về thoải mái. Thực ra, Freud và những người theo ông ấy nói rằng ham muốn về moksha không là gì ngoài ham muốn về cùng bụng mẹ đã bị mất. Thoải mái thế - không lo âu, không vấn đề, không nhu cầu làm việc. Sự tồn tại vô cùng. Và mọi thứ được cung cấp một cách tự động - nhu cầu nảy sinh và lập tức nó được cung cấp. Thậm chí không có rắc rối của việc thở - người mẹ thở hộ cho đứa con. Không có bận tâm về thức ăn - người mẹ ăn cho đứa con.
Nhưng bạn có muốn vẫn còn trong bụng mẹ không? Nó thoải mái nhưng nó không phải là cuộc sống. Cuộc sống bao giờ cũng trong hoang dã. Cuộc sống có đó bên ngoài.
Từ tiếng Anh 'ecstasy-cực lạc' là rất, rất có ý nghĩa. Nó ngụ ý: đứng ra. Ecstasy ngụ ý thoát ra - ra khỏi mọi vỏ và mọi bảo vệ và mọi bản ngã và mọi thuận tiện, mọi bức tường tựa chết. Là cực lạc ngụ ý thoát ra, được tự do, là quá trình, là mong manh để cho gió có thể tới và luồn qua bạn.
Chúng ta có cách diễn đạt, đôi khi chúng ta nói, 'Kinh nghiệm đó là nổi bật.' Đó đích xác là nghĩa của cực lạc: nổi bật.
Khi hạt mầm vỡ ra và ánh sáng ẩn kín đằng sau bắt đầu hiển lộ; khi đứa con được sinh ra và để lại bụng mẹ đằng sau, để lại mọi thoải mái và mọi thuận tiện đằng sau, đi vào trong thế giới không biết - đó là cực lạc. Khi con chim phá vỡ trứng và bay vào bầu trời, đó là cực lạc.
Bản ngã là cái trứng và bạn sẽ phải thoát ra khỏi nó. Là cực lạc đi! Thoát ra khỏi mọi bảo vệ và vỏ và an ninh. Thế thì bạn sẽ đạt tới thế giới rộng hơn, bao la, vô hạn. Chỉ thế thì bạn sống, và bạn sống một cách thừa thãi.
Nhưng sợ làm què quặt bạn. Đứa trẻ, trước khi thoát ra khỏi bụng mẹ, cũng phải ngần ngại về liệu có thoát ra hay không. Hiện hữu hay không hiện hữu? Nó phải lấy một bước tiến lên và bước khác lùi lại. Có thể đó là lí do tại sao người mẹ trải qua nhiều đau đớn thế. Đứa con ngần ngại, đứa con chưa sẵn sàng toàn bộ để cực lạc. Quá khứ kéo nó lùi lại, tương lai gọi nó tiến tới, và đứa trẻ bị phân chia.
Đây là bức tường của không quyết định, của níu bám lấy quá khứ, của níu bám với bản ngã. Và bạn mang nó đi mọi nơi. Đôi khi, trong những khoảnh khắc hiếm hoi, khi bạn rất sống động và tỉnh táo, bạn sẽ có khả năng thấy điều đó. Bằng không, mặc dầu nó là bức tường rất trong suốt, bạn sẽ không có khả năng thấy nó. Người ta có thể sống cả đời mình - và không một kiếp, nhiều kiếp - không trở nên nhận biết rằng người ta đang sống bên trong xà lim, bị đóng từ mọi nơi, không cửa sổ - điều Leibnitz thường gọi là 'đơn tử'. Không cửa ra vào, không cửa sổ, chỉ đóng bên trong - nhưng nó là bức tường kính, trong suốt.
Đôi khi dường như bất kì chỗ nào tôi đi, tôi đều đối diện với bức tường.
Đích xác không đối diện nó, bạn đang mang bức tường ngay trước mắt bạn. Khi mắt bạn có sáng tỏ thế thì bạn thấy nó; khi mắt bạn mờ đục và bạn vô ý thức bạn không thể thấy được nó.
Bản ngã này phải bị bỏ đi. Người ta phải thu lấy dũng cảm và đập tan nó trên sàn. Mọi người liên tục nuôi dưỡng nó theo cả triệu cách, không biết rằng họ nuôi dưỡng địa ngục riêng của họ.
Bà Cochrane đang đứng ben cạnh quan tài của ông chồng mới chết. Con trai lớn của họ đứng tới khuỷu tay bà ấy. Những người đi đưa ma, từng người một, đi qua nhìn lần cuối.
'Ông ấy không cảm thấy đau đớn bây giờ,' bà Croy nói. 'Ông ấy chết vì cái gì?'
'Ông chồng đáng thương,' bà Cochrane nói. 'Ông ấy chết vì bệnh lậu!'
Người đàn bà khác nhìn chăm chăm vào cái xác. 'Ông ấy hết nó bây giờ,' bà ấy nói. 'Ông ấy có nụ cười thanh thản trên mặt. Ông ấy chết do cái gì?'
'Ông ấy chết vì bệnh lậu!' bà quả phụ nói.
Đột nhiên, cậu con trai kéo bà mẹ sang bên. 'Mẹ ơi,' cậu nói, 'đó là điều kinh khủng khi nói về bố. Bố không chết vì bệnh lậu đâu. Bố chết vì bệnh tiêu chảy!'
'Mẹ biết điều đó!' bà Cochrane nói. 'Nhưng mẹ thà để cho họ nghĩ bố chết như nhà thể thao - thay vì bố chết vì cứt!'
Tới chính tận cùng họ liên tục chơi trò chơi.
Bản ngã không cho phép bạn là thực, nó liên tục buộc bạn là giả. Bản ngã là dối trá, nhưng điều đó người ta phải quyết định. Điều đó cần dũng cảm lớn vì nó sẽ làm tan tành mọi điều bạn đã từng được nuôi dưỡng cho tới giờ. Nó sẽ làm tan tành toàn thể quá khứ của bạn. Với nó bạn sẽ tan tành hoàn toàn. Ai đó sẽ có đó nhưng bạn sẽ không là người đó. Một thực thể gián đoạn sẽ nảy sinh bên trong bạn - tươi tắn, không bị biến chất bởi quá khứ. Thế thì sẽ không có tường; thế thì bất kì chỗ nào bạn sẽ hiện hữu, bạn sẽ thấy cái vô hạn không có biên giới nào.
Ông già, đi vào quán rượu yêu thích của mình, thấy rằng cô phục vụ quán rượu thông thường đã bị thay thế bởi một người lạ. Ông ấy sửng sốt ban đầu, nhưng lịch sự nói với cô ấy rằng cô ấy là 'cô gái ưa nhìn nhất tôi đã từng thấy trong một thời gian dài'.
Cô phục vụ mới, một kiểu kiêu kì, hất đầu lên và đáp lại một cách chanh chua, 'Tôi rất tiếc tôi không thể đáp lại lời ngợi khen.'
'Ồ được, em yêu,' ông già trả lời một cách yên tĩnh, 'Cô chẳng lẽ không thể làm được như tôi đã làm sao? Cô không thể nói dối được sao?'
Mọi nghi thức của chúng ta không là gì ngoài việc giúp cho bản ngã lẫn nhau. Chúng là dối trá. Bạn nói cái gì đó với ai đó và người đó đáp lại lời khen ngợi. Bạn không thực mà người đó cũng không thực. Chúng ta liên tục chơi trò chơi: lịch sự, nghi thức, các bộ mặt và mặt nạ văn minh hoá.
Thế thì bạn sẽ phải đối diện với bức tường. Và dần dần, bức tường sẽ trở thành dầy tới mức bạn sẽ không có khả năng thấy được bất kì cái gì. Bức tường cứ ngày một dầy lên mọi ngày - cho nên đừng đợi. Nếu bạn đã đi tới cảm thấy rằng bạn đang mang bức tường quanh bạn, bỏ nó đi! Nhảy ra khỏi nó! Chỉ lấy một quyết định nhảy ra khỏi nó, không cái gì khác. Thế thì từ mai không nuôi dưỡng nó. Thế thì bất kì khi nào bạn thấy rằng bạn lại nuôi dưỡng nó, dừng lại. Trong vòng vài ngày bạn sẽ thấy nó đã chết, vì nó cần hỗ trợ thường xuyên của bạn, nó cần nuôi bằng sữa mẹ.
Câu hỏi cuối cùng:
Khi bờ kia là chính bờ này, thế thì không có nhu cầu về chứng ngộ. Nếu người ta sống động trong khoảnh khắc này, thế thì tại sao người ta phải mơ về chứng ngộ?
Những câu hỏi này với ‘thì’ và ‘nếu’ là những câu hỏi rất tinh ranh. Và bạn không lừa được bất kì người nào khác, bạn đang lừa bản thân bạn thôi. Nghe lại câu hỏi này.
Khi bờ kia là chính bờ này, thế thì không có nhu cầu về chứng ngộ.
Nếu bạn đã đi tới biết rằng bờ kia là chính bờ này thế thì bạn đã trở nên chứng ngộ rồi, không có nhu cầu. Đây là điều chứng ngộ tất cả là gì. Nếu bạn đã đi tới biết rằng khoảnh khắc này là tất cả và chỗ bạn đang ở là cái toàn thể, và rằng thế giới này là thế giới kia - bạn đã đạt tới, bạn được giải thoát. Vì nếu không có thế giới kia , không thể có ham muốn. Nếu khoảnh khắc này là tất cả, mọi ham muốn dừng lại.
Khi bờ kia là chính bờ này, thế thì không có nhu cầu về chứng ngộ.
Tuyệt đối đúng.
Nếu người ta sống động trong khoảnh khắc này, thế thì tại sao người ta phải mơ về chứng ngộ?
Không có nhu cầu.
Nhưng những câu hỏi này sẽ không giúp ích. Nó đã không giúp cho bạn. Bờ này chưa là bờ kia và khoảnh khắc này chưa là vĩnh hằng.
Bạn đã nghe tôi và bạn đã trở thành như vẹt. Tôi nói rằng không có nhu cầu về bất kì chứng ngộ nào, chính việc tìm chứng ngộ là ác mộng - nhưng điều đó sẽ không giúp đỡ. Bạn sẽ phải bỏ mọi việc tìm kiếm, thế thì bạn sẽ có khả năng nhận ra sự kiện rằng bạn đã chứng ngộ.
Không có chỗ nào để đi, bạn đã ở đó; bạn bao giờ cũng ở đó từ chính lúc bắt đầu, đã không có việc đi lạc lối. Chúng ta đã sống trong Thượng đế, chúng ta đã sống như Thượng đế, không có cách khác.
Nếu bạn đã hiểu điều này thế thì không có nhu cầu về chứng ngộ, nó đã xảy ra. Nếu bạn đã không hiểu nó - bạn đã đơn giản nghe tôi và bạn chơi với lời - thế thì bạn sẽ lâm vào lẫn lộn ngày một nhiều hơn.
Ham muốn của bạn sẽ không dừng bởi những cái ‘khi’ và ‘nếu’ này; nó sẽ tiếp tục. Tham vọng của bạn sẽ không biến mất. Thực tế hơn đi - đừng trở nên lí thuyết, đừng trở thành siêu hình, đừng trở thành triết lí. Thực tế hơn đi. Lắng nghe trạng thái riêng của bạn. Bạn có ham muốn, bạn có ham muốn về ngày mai, bạn có hi vọng về tương lai, bạn liên tục hi vọng rằng cái gì đó sẽ xảy ra - cái gì đó lớn lao, cái gì đó phi thường, cái gì đó đặc biệt. Và chỉ với bạn thôi chứ không với bất kì ai khác.
Những cái ‘nếu’ và ‘khi’ này sẽ không dừng điều đó. Nếu bạn có thể bỏ mọi hi vọng, mọi ham muốn - điều Thiền nhân gọi là trishna - nếu bạn có thể bỏ mọi ham muốn để trở thành ai đó hay cái gì đó, nếu bạn có thể bỏ việc trở thành, nếu bạn hiểu cái ngu xuẩn của việc hi vọng và nó biến mất và bạn được bỏ lại không có bất kì dấu vết nào của ham muốn, đó là điều chứng ngộ là gì.
Thế thì không có nhu cầu. Nhưng thực tế đi.
Tôi đã nghe.
Các nhà khoa học kết luận rằng chỏm băng sẽ bị tan ra và toàn thế giới sẽ bị ngập trong vòng sáu tháng.
Khi tin này bung ra, những người lãnh đạo tôn giáo đi vào cuộc hội nghị sâu. Hệ thống Tin lành đưa ra một tuyên bố: 'Vì thảm hoạ đang đe doạ này, người Tin lành sẽ đi nhà thờ và cầu nguyện trong hai giờ mỗi ngày.'
Người Cơ đốc giáo đưa ra công bố: 'Vì trận đại hồng thuỷ sắp tới, người Cơ đốc giáo sẽ làm mọi ngày khác, cả ngày, là ngày cầu nguyện, trong sáu tháng tới.'
Giáo sĩ từ khắp mọi vùng tụ họp, thế rồi họ cũng ban hành một thông điệp cho thế giới: 'Vì toàn thế giới sẽ bị lụt, học cách sống dưới nước.'
Thực tế hơn đi, giống người Do Thái hơn đi.
Bằng không lời của tôi có thể dẫn sai đường bạn. Tôi không có ý định ngay cả để hướng dẫn bạn, nhưng lời của tôi có thể hướng dẫn sai cho bạn vì bạn có thể nhận chúng trên bề mặt.
Bạn có thể nói, 'Vâng, Osho nói không có nhu cầu về chứng ngộ, cho nên quên mọi chuyện thiền đi và là ngu ngơ theo cách bạn bao giờ cũng là vậy.' Điều này sẽ không thay đổi bạn.
Cố hiểu từng lời mà tôi nói với bạn. Từng lời mà tôi thốt ra đều chứa đựng nghĩa vô cùng nhưng bạn sẽ phải giải mã nó.
Giáo sĩ đã đứng trước ban giám đốc của giáo đường trong gần một tiếng để nài xin họ mua đèn treo nhiều ngọn cho ngôi đền.
Khi ông ấy kết thúc, Blum, ông chủ tịch già cả, đứng dậy. 'Chúng ta đang phí thời gian nói về cái gì vậy?' ông ấy hỏi. 'Trước hết, đèn chùm nhiều ngọn - chúng tôi không có người nào thậm chí có thể đánh vần được nó!'
'Thứ hai, chúng tôi không có người nào ở đây có thể chơi được nó!'
'Và thứ ba, điều chúng tôi cần trong giáo đường là nhiều ánh sáng hơn!'
Đó là cách mọi sự diễn ra. Đó là điều ông giáo sĩ đáng thương đang nói mọi lúc - đèn chùm nhiều ngọn được cần.
Điều tôi đang nói với bạn là ở chỗ bạn cần việc định tâm sâu trong ở đây bây giờ để cho không việc ham muốn nào của thế giới làm sao lãng bạn, không ham muốn nào về giải thoát làm sao lãng bạn. Bạn ở đây bây giờ sâu sắc tới mức bạn đơn giản là ở đây bây giờ; tâm trí bạn không đi bất kì chỗ nào khác, tâm trí bạn không lang thang bất kì chỗ nào.
Trong khoảnh khắc thanh tịnh đó, hoàn toàn được định tâm và tiếp đất, bạn được chứng ngộ - nhưng bạn sẽ phải đạt tới khoảnh khắc đó. Và điều đó không thể được đạt tới bởi việc nói triết lí lớn lao - bạn sẽ phải làm việc vất vả, bạn sẽ phải rất thực tế.
Ngay bây giờ, như bạn vậy, bạn hoàn toàn say, say với ham muốn.
Anh ta đã ở bữa tiệc và đã uống hơi quá tự do. Quãng bốn giờ sáng anh ta loạng choạng về nhà. Đi qua cầu anh ta gặp một viên cảnh sát. Viên cảnh sát là người bạn, và họ nghiêng qua lan can cầu để nói chuyện một chút.
'Cái gì dưới kia trong nước vậy?' người say đột nhiên hỏi.
'Nhìn lại đi. Đó là trăng," viên cảnh sát nói.
Anh ta nhìn lại, lắc đầu, và thế rồi hỏi, 'Được, được. Nhưng chết tiệt làm sao tôi kiếm được đường đi lên đây?'
'Vì trăng ở xa phía dưới thế, chết tiệt làm sao tôi kiếm được đường lên tới đây?'
Tôi liên tục nói với bạn biết cho rõ rằng bạn đang say với cả nghìn lẻ một ham muốn. Tôi đang bảo bạn bỏ cả nghìn lẻ một ham muốn này đi. Và bạn sẵn sàng bỏ chúng... nếu tôi có thể cho bạn một ham muốn mới về chúng, nếu tôi có thể cho bạn cái thay thế lớn hơn, nếu tôi có thể cho bạn một ham muốn lớn để cho mọi ham muốn có thể được hi sinh cho nó. Bạn sẵn sàng bỏ ham muốn của bạn nhưng bạn sẵn sàng bỏ chúng chỉ vì ham muốn lớn hơn. Điều đó tôi không thể làm được - ham muốn lớn hơn sẽ là lệ thuộc lớn hơn cho bạn. Do đó Thiền nhân nói rằng chứng ngộ là ác mộng. Do đó Thiền nhân nói đừng cố trở thành vị Phật bằng không bạn sẽ rơi vào trong địa ngục thứ bẩy. Đừng cố đạt tới thực tại tối thượng vì chính ham muốn của bạn để đạt tới nó sẽ cản trở bạn. Mọi việc ham muốn đều là cản trở - ham muốn về Thượng đế và giải thoát nữa.
Bạn sẽ muốn tôi cho bạn một ham muốn lớn, ham muốn với chữ H hoa, lớn tới mức bạn có thể rót những ham muốn tí hon, nhỏ bé của bạn vào trong nó. Nhưng điều đó không phải là điều tôi sẽ làm. Tôi muốn bạn bỏ mọi ham muốn của bạn và không thay thế chúng bằng bất kì cái gì khác. Chỉ thế thì bạn mới có thể là vô ham muốn.
Vô ham muốn, bạn được chứng ngộ.
Chứng ngộ không phải là đâu đó chờ đợi bạn, nó đã ở đây. Nó bao quanh bạn ngay bây giờ. Nó là bên trong bạn và bên ngoài bạn. Nó ở trong mọi nhịp tim bạn. Nhưng bạn không ở đây - bạn đang săn đuổi ham muốn xa xôi của bạn, đâu đó trong tương lai, trên hành tinh nào đó. Bạn không tìm thấy chứng ngộ ở đâu đó khác, điều duy nhất mà bạn phải làm là quay về nhà. Chứng ngộ đang chờ đợi bạn ở đó. Bạn đơn giản không đi bất kì đâu - có vậy thôi. Toàn thể nỗ lực là phủ định - không đi bất kì đâu. Chứng ngộ không phải là cuộc hành trình, nó là cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn.
Điều đó giống như bạn ngủ ở Poona và bạn mơ trong đêm rằng bạn ở Philadelphia.Và bạn đang ở Poona đồng thời, dù bạn mơ về Philadelphia hay không. Bạn đang nằm ở đây ngủ trong phòng bạn và trong mơ bạn ở Philadelphia. Đến sáng bạn mở mắt ra và bạn nói nó toàn là mơ vì bạn thấy bản thân bạn ở Poona, không ở Philadelphia.
Những người đã thức tỉnh đều đã thấy bản thân họ trong chứng ngộ. Philadelphia đã là mơ. Thế giới này là mơ - khi bạn thức, thế giới này biến mất và bạn thấy bản thân bạn trong thế giới khác. Bờ này là mơ. Khi bạn thức, đột nhiên bạn thấy bạn bao giờ cũng ở trên bờ kia và bạn đã mơ về bờ này. Ham muốn là mơ, ham muốn là quá trình mơ. Nó dẫn bạn đi xa, nhưng nó dẫn bạn đi xa chỉ trong tâm trí không trong thực tại. Trong thực tại bạn là thượng đế - trong tâm trí, điều đó còn tuỳ. Bạn có thể làm ra bất kì cái gì từ tâm trí của bạn.
Đó là điều người Hindus nói rằng chính tâm trí làm bạn thành cây, chính tâm trí làm bạn thành hổ, chính tâm trí làm bạn thành con chim cúc cu, chính tâm trí làm bạn thành người. Khi không có tâm trí, bạn là thượng đế. Thượng đế là thực tại của bạn và mọi thứ khác mà bạn thấy chỉ là mơ.
Nếu bạn hiểu, không có nhu cầu về bất kì chứng ngộ nào. Nếu bạn không hiểu thế thì tỉnh táo đi: lắng nghe tôi có thể nguy hiểm. Bạn có thể dừng mọi việc thiền, bạn có thể dừng mọi công việc và bạn có thể nói không có nhu cầu. Nhưng thế thì bạn sẽ vẫn còn ở Philadelphia.

0 Đánh giá

Ads Belove Post