Chương 6. Ông có thể đi đâu mà không được yêu

Chương 6. Ông có thể đi đâu mà không được yêu

Price:

Read more

Trở về Cội nguồn - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 6. Ông có thể đi đâu mà không được yêu


Khi Dương Chu đi qua nước Tống ông ấy nghỉ đêm ở một nhà trọ. Chủ nhà trọ có hai nàng hầu - người này đẹp, và người kia xấu.
Người xấu ông ấy coi là có giá trị, còn người đẹp ông ấy không chú ý.
Khi Dương Chu hỏi lí do, anh chàng này trả lời: 'Người đẹp nghĩ về bản thân cô ấy đẹp, và tôi không chú ý tới cái đẹp của cô ấy; người xấu nghĩ bản thân cô ấy xấu, và tôi không chú ý tới cái xấu của cô ấy.'
Dương Chu nói với các đệ tử của mình: 'Nhớ điều này - nếu ông hành động cao thượng và xua đuổi khỏi tâm trí ông ý nghĩ rằng ông là cao thượng, ông có thể đi đâu mà không được yêu?'
Bản ngã tồn tại qua nghĩ về mình; nó không thể tồn tại khác được. Nhưng nhớ, nghĩ về mình không phải là ý thức về cái Ngã: nghĩ về mình không phải là tự nhớ lại, nghĩ về mình thực ra không phải là ý thức chút nào. Nó là trạng thái vô ý thức. Khi bạn nghĩ về mình, bạn không tỉnh táo, bạn không nhận biết; bạn không biết rằng bạn đang nghĩ về mình. Nếu bạn trở nên nhận biết, nghĩ về mình biến mất. Nếu bạn trở thành nhân chứng, thế thì nó không được tìm thấy ở đó.
Nhớ một tiêu chí: bất kì cái gì biến mất qua nhận biết đều là ảo vọng, và bất kì cái gì còn lại qua nhận biết, không chỉ còn lại, mà trở nên được kết tinh hơn - là thực. làm nó thành tiêu chí - ý thức là tiêu chuẩn.
Trong mơ nếu bạn trở nên nhận biết rằng bạn đang mơ, thế thì mơ biến mất ngay lập tức. Thậm chí nó không thể còn đó dù một phần giây. Khoảnh khắc bạn trở nên nhận biết rằng nó là mơ, nó không còn đó nữa, vì chính bản chất của mơ là ảo vọng - nó tồn tại vì bạn không hiện hữu. Khi bạn hiện hữu, nó biến mất. Nó tồn tại chỉ khi bạn vô ý thức. Nếu bạn lấy điều này làm tiêu chuẩn và thử với mọi điều xảy ra cho bạn qua nó, sẽ có nhiều việc xảy ra bên trong bạn, biến đổi lớn là có thể qua nó, tới mức bạn không thể hình dung được nó trước đây.
Giận có đó; nếu bạn trở nên nhận biết, nó biến mất. Yêu có đó; nếu bạn trở nên nhận biết, nó trở nên được kết tinh hơn. Thế thì yêu là một phần của Sự tồn tại, và giận là một phần của mơ. Nếu bạn vô nhận biết, thế thì bạn tồn tại; nếu bạn trở nên nhận biết, bạn đơn giản tan biến, bạn không còn đó nữa - thế thì Thượng đế tồn tại.
Và cả hai không thể tồn tại cùng nhau - hoặc bạn hoặc Thượng đế. Không có chọn lựa và không có thoả hiệp. Bạn không thể nói: Năm mươi-năm mươi, chút ít tôi và chút ít Thượng đế. Không, điều đó là không thể được. Bạn đơn giản không được tìm thấy, và Thượng đế hiện hữu.
Cho nên nghĩ về mình không phải là từ đúng, bởi vì ý thức được dùng trong nó, và nó là chính trạng thái vô ý thức. Sẽ tốt hơn, nếu bạn cho phép tôi, gọi nghĩ về mình là tự vô thức. Bất kì khi nào bạn cảm thấy bạn hiện hữu, cái gì đó là ốm yếu.
Trang Tử nói: Nếu giầy không vừa, thế thì ông để ý tới bàn chân, thế thì ông để ý tới chân. Nếu giầy vừa, chân bị quên đi. Chính bởi vì đau đầu mà bạn trở nên nhận biết về cái đầu. Nếu đau đầu biến mất, đầu ở đâu?
Cùng với đau đầu, cái đầu cũng biến mất. Khi cái gì đó sai, nó trở thành giống như vết thương. Khi bạn ốm, thế thì cái gọi là nghĩ về mình tồn tại. Khi mọi thứ khớp, trong hài hoà, và không có bất hoà, giấy không bó chân, mọi thứ là tuyệt đối được; bạn không nghĩ về mình. Thế thì bạn hiện hữu. Thực ra, lần đầu tiên bạn hiện hữu, nhưng bạn không nghĩ về mình.
Chẳng hạn, bất kì khi nào bạn ốm, bạn trở nên để ý tới thân thể. Bạn yếu, bạn bị sốt, cái gì đó sai trong thân thể; bạn trở nên để ý tới thân thể. Bị đau - bạn trở nên để ý tới thân thể. Khi thân thể tuyệt đối ổn, mạnh khoẻ, trong trạng thái mạnh khoẻ, bạn không để ý tới nó; không phải là bạn không biết rằng bạn mạnh khoẻ, nhưng không việc nghĩ về mình nào được cần tới. Bạn đơn giản mạnh khoẻ. Trạng thái mạnh khoẻ bao quanh bạn.
Nhưng trong trạng thái này, không có phân chia giữa trạng thái và người biết. Bạn là một với nó. Không phải là bạn cảm thấy mạnh khoẻ, bạn là mạnh khoẻ, cho nên ai sẽ để ý về nó? Không có phân chia, cho nên ai sẽ biết về nó? Chỉ trong bệnh tật phân chia bước vào. Bạn là một với thân thể một cách toàn bộ khi thân thể mạnh khoẻ. Khi thân thể ốm yếu, kẽ nứt xuất hiện; bạn bị vỡ rời ra. Bạn không cùng thân thể. Thân thể tồn tại đâu đó, bạn tồn tại đâu đó khác.
Trong thiền, bạn là một với tâm thức của bạn, cho nên nó không vận hành và tồn tại như tâm trí. Bạn là một - không có phân chia. Khi không có phân chia và sự thống nhất bước vào, mọi nghĩ về mình biến mất. Để tôi nhắc lại, vì bạn có thể hiểu lầm nó. Không phải là cái Ngã biến mất, chỉ nghĩ về mình biến mất.
Và nhớ, bạn sẽ không trong trạng thái của 'vô thức'; bạn sẽ nhận biết hoàn hảo, nhưng không có nghĩ về mình. Bạn sẽ nhận biết hoàn hảo, nhận biết đầy đủ, nhưng sẽ chỉ có nhận biết, không phân chia người nhận biết về ai - không chủ thể, không đối thể, đơn giản một trạng thái đầy đủ, toàn bộ - vòng tròn nhận biết. Nhận biết đó mà trong đó nghĩ về mình không có là vô ngã. Và nhận biết đó có duyên dáng, có cái đẹp mà không thuộc vào thế giới này.
Ngay cả người xấu sẽ trở thành đẹp trong trạng thái đó; xấu như các tiêu chí của thế giới này bày ra, nhưng tràn ngập, chói sáng với cái gì đó từ Cõi bên kia. Thân thể, hình dạng có thể không đẹp, nhưng nó được chất đầy bởi duyên dáng không biết nào đó. Và thế thì bạn quên đi thân thể; duyên dáng là nhiều tới mức bạn đơn giản không thể rất chú tâm vào thân thể - bạn cảm thấy duyên dáng.
Mọi thánh nhân là đẹp, không phải thân thể họ bao giờ cũng đẹp - không. Nhưng họ được chất đầy với phúc lạc không biết nào đó, cái chạm tới bạn, bộ mặt rót đầy môi trường quanh họ. Họ mang bầu khí hậu riêng của họ, và bất kì chỗ nào họ hiện hữu, đột nhiên bạn cảm thấy bầu khí hậu đã thay đổi. Và đó là lực vô cùng mạnh tới mức bạn không thể nhìn vào thân thể họ; thân thể họ đơn giản biến mất, tính vô thân thể của họ là nhiều thế.
Thân thể bạn được thấy vì tính vô thân thể không có đó. Bạn chỉ là thân thể; không cái gì chói sáng nó từ bên trong. Bạn là chiếc đèn chưa thắp lửa, cho nên chỉ chiếc đèn được thấy. Khi ánh sáng tới bạn quên mất đèn - khi ánh sáng đi ra từ nó thế thì ai bận tâm về đèn? Và nếu ánh sáng nhiều thế, bạn thậm chí không thể thấy được đèn.
Mọi thánh nhân là đẹp. Mọi đứa trẻ là đẹp. Quan sát sự kiện này. Mọi đứa trẻ được sinh ra là đẹp; bạn không thể tìm ra được đứa trẻ xấu. Khó, rất, rất khó tìm ra đứa trẻ xấu. Mọi đứa trẻ được sinh ra đều đẹp. Thế thì cái gì đi sai? - vì về sau mọi người không đẹp. Mọi đứa trẻ được sinh ra cùng duyên dáng, nhưng thế rồi cái gì đó đi sai; ở đâu đó trưởng thành dừng lại, và mọi thứ trở thành xấu. Về sau bạn không thể tìm thấy nhiều người đẹp thế trên thế gian. Và khi bạn già đi, bạn trở nên ngày càng xấu hơn.
Nó đáng phải là điều đối lập, nếu cuộc sống đi theo chiều đúng. Nếu bạn biết nghệ thuật về cách sống đẹp, cách sống cùng duyên dáng, cách sống qua điều Thiêng liêng, không qua bản ngã, thế thì chính cái đối lập sẽ là hoàn cảnh. Mọi đứa trẻ sẽ lớn lên ngày càng đẹp hơn, và tuổi già phải là cao trào của đẹp. Nó phải vậy. Nếu cuộc sống đã được sống theo tự nhiên, Đạo, Pháp, nếu nó đã đi theo kỉ luật bên trong, không bị ép buộc; nếu bạn đã yêu, nếu bạn đã nhận biết, nếu bạn đã có tính thiền, thế thì mọi ngày bạn trở nên ngày một đẹp hơn. Và người già đã trải qua mọi rối loạn, mọi thăng trầm của cuộc đời, người đã biết sự chín muồi, người bây giờ đã dày dạn, sẽ có cái đẹp mà không người nào khác có thể có.
Ở phương Đông điều đó đã xảy ra, đó là lí do tại sao phương Đông tôn thờ người già, không phải người trẻ, vì người trẻ vẫn còn chưa đầy đủ. Người trẻ phải trải qua nhiều thứ nữa, và có khả năng rằng cái gì đó có thể đi sai.
Khi người già là đẹp, bây giờ không có khả năng về sự sa ngã của ông ấy; ông ấy đã biết tất cả, ông ấy đã trải qua mọi kinh nghiệm, mọi phiền não của sự tồn tại, mọi khổ, mọi phúc lành. Ông ấy đã thấy đêm và ngày, ông ấy đã đi tới các đỉnh và tới các thung lũng, và ông ấy đã đạt tới sự toàn vẹn bên trong qua mọi kinh nghiệm này. Bây giờ ông ấy được cân bằng, bây giờ không có phải hay trái, bây giờ không có các cực đoan; bây giờ ông ấy khao khát về các đỉnh, không né tránh thung lũng - ông ấy đơn giản chấp nhận. Cuộc sống đã chuẩn bị cho ông ấy việc chấp nhận này. Cuộc sống đã chuẩn bị cho ông ấy không tranh đấu mà buông bỏ. Và khi bạn có thể buông bỏ, bạn đã đạt tới.
Thanh niên cố gắng buông bỏ và anh ta tranh đấu. Thanh niên cố gắng chinh phục. Thanh niên là ngu; anh ta không biết rằng thắng lợi tới qua buông bỏ - anh ta không thể biết được, điều đó là khó biết. Anh ta sẽ phải trải qua nhiều thất vọng, chỉ thế thì anh ta sẽ trở nên nhận biết rằng thất vọng là mặt kia của mong đợi. Anh ta sẽ phải trải qua nhiều thất bại, chỉ thế thì anh ta sẽ đi tới biết rằng thắng lợi thuộc về những người không tranh đấu, người nhường đường, người không tranh đấu chống lại dòng chảy, người không cố gắng đi ngược dòng, người đơn giản để bản thân họ tới bất kì chỗ nào tự nhiên để họ vào.
Chỉ những người đã đi tới sự hài hoà bên trong với tự nhiên mới là chiến thắng. Bây giờ không có tranh đấu, vì làm sao bộ phận có thể tranh đấu với cái Toàn thể được? Và làm sao bộ phận có thể thắng lợi chống lại cái Toàn thể? Điều đó là ngớ ngẩn, nhưng thanh niên phải thử.
Người già đạt tới chấp nhận toàn bộ; trong chấp nhận toàn bộ này người đó là đẹp nhất, và người đó không nghĩ về mình - người đó không thể thế được, vì bản ngã được tạo ra. Người khác thay đổi như thời tiết. Khi thì họ khen ngợi bạn - thực ra, họ không khen ngợi bạn đâu, bởi ngẫu nhiên bạn đã tới họ vào lúc họ đang trong tâm trạng tốt. Họ khen bạn vì họ đang cảm thấy hào hứng, trong tâm trạng tốt. Tới họ khi họ đang trong tâm trạng xấu mà xem; họ không thể khen bạn được, bạn có vẻ xấu với họ. Khen ngợi của họ không phụ thuộc vào bạn; khen ngợi hay kết án của họ tuỳ thuộc vào tâm trạng riêng của họ. Và làm sao bạn có thể kiểm soát được tâm trạng? Chúng có hàng triệu, không có cách nào. Bạn không thể kiểm soát được tâm trạng riêng của bạn; làm sao bạn có thể mong đợi kiểm soát tâm trạng của người khác? Nếu bạn phụ thuộc vào người khác, bạn bao giờ cũng sẽ trong run rẩy và rung chuyển liên tục.
Người trưởng thành, người hiểu ra, đơn giản bỏ toàn thể ý tưởng này - nó là ngớ ngẩn, nó là vô nghĩa. Người đó đơn giản sống toàn thể cuộc sống của mình mà không nghĩ về mình và thế thì cái đẹp nảy sinh, thế thì duyên dáng xảy ra, thế thì cái gì đó từ cõi Bên kia bắt đầu rót vào trong người đó.
Và đây là điều ngược đời: khi điều này xảy ra nhiều người sẽ trở nên nhận biết về bạn. Nhiều người sẽ cảm thấy cái đẹp, phúc lành mà bạn mang cùng bạn, duyên dáng xảy ra ngay trong sự hiện diện của bạn. Nhiều người sẽ cảm thấy nó khi bạn không nghĩ về mình. Khi bạn nghĩ về mình bạn trở thành xấu. Khi bạn nghĩ về mình chính nỗ lực gây ấn tượng làm cho bạn thành xấu.
Và điều này bạn có thể quan sát trong cuộc sống. Có thể khó cho bạn bắt lấy nó trong bản thân bạn, vì rất khó quan sát bản thân người ta - quan sát người khác vậy. Tại sao gái mãi dâm có vẻ xấu? Cô ấy có thể có thân thể đẹp, nhưng tại sao cô ấy có vẻ xấu? Vì cô ấy quá nghĩ về mình; cô ấy tuỳ thuộc vào sự chú ý của người khác: cô ấy là món hàng, cô ấy đang bán hàng, cô ấy bao giờ cũng trong tủ kính bầy hàng để người khác khen ngợi và nhìn vào vì đó là toàn thể cuộc sống của cô ấy, kinh doanh của cô ấy. Gái mãi dâm không thể sống mà không có nghĩ về mình. Làm sao cô ấy có thể sống mà không hấp dẫn người khác? Thân thể có thể đẹp, nhưng bạn không thể tìm thấy cái đẹp trong gái mãi dâm - điều đó là không thể được.
Và đôi khi người đàn bà nội trợ đột nhiên có vẻ là đẹp, chỉ người đàn bà nội trợ làm công việc nội trợ của mình: chuẩn bị thức ăn vì chồng có thể về, đợi trẻ con, chỉ chờ đợi người yêu, ngồi gần bậu cửa nhìn ra khoảng cách xa xôi; đột nhiên bạn cảm thấy cái đẹp quanh cô ấy. Cô ấy giản dị, bạn không thể gọi cô ấy là đẹp theo bất kì cách nào, nhưng bạn cảm thấy cái đẹp. Cái gì đang xảy ra ở đó? Đợi người yêu, cô ấy không nghĩ về mình. Cô ấy không lo nghĩ về bạn, cô ấy không yêu cầu sự chú ý của bất kì ai, cô ấy bị cuốn hút toàn bộ. Cô ấy yêu ai đó, cô ấy không nghĩ về mình.
Nếu bạn yêu ai đó thế thì bạn không cần là nghĩ về mình, và nếu bạn nghĩ về mình, bạn không thể yêu vì bản ngã sẽ trở thành rào chắn. Nếu bạn không nghĩ về mình, chỉ thế thì yêu là có thể.
Đó là lí do tại sao một người càng nhiều bản ngã, càn ít có khả năng yêu. Và khi không có yêu bạn ở trong cái vòng luẩn quẩn: bạn nghĩ mọi người không yêu bạn vì bạn dường như không đẹp, cho nên bạn cố để đẹp hơn; bạn trở nên ngày càng nghĩ về mình hơn - bạn càng trở nên nghĩ về mình hơn, càng ít có khả năng hơn; và nếu bạn trở thành tuyệt đối nghĩ về mình, điều đó gần như không thể được - không ai có thể yêu được bạn. Bạn sẽ đơn giản đẩy bất kì ai tới gần. Bạn là người đóng, không ai có thể đi vào bạn được.
Người không nghĩ về mình đơn giản mở. Người đó không mong đợi nhiều nhưng nhiều điều xảy ra. Nếu bạn mong đợi quá nhiều thế thì không cái gì xảy ra. Chuyện này hay. Cố hiểu nó đi.
Khi Dương Chu đi qua nước Tống ông ấy nghỉ đêm ở một nhà trọ. Chủ nhà trọ có hai nàng hầu - người này đẹp, và người kia xấu.
Người xấu ông ấy coi là có giá trị, còn người đẹp ông ấy không chú ý.
Đây là chuyện ngụ ngôn cho nên đừng hiểu nó theo nghĩa đen. Thực ra, mọi người đều có hai nàng hầu. Bạn có thể có một vợ, nhưng đó chỉ là trên bề mặt. Mọi người đều có hai vợ, một đẹp, một xấu; vì mọi người đều có hai mặt, mặt đẹp, mặt xấu. Ngay cả người đẹp trong khoảnh khắc nào đó là xấu, và chính điều đảo lại cũng đúng; người xấu trong những khoảnh khắc nào đó là đẹp, vì xấu và đẹp không phải là một phần của hình tướng - chúng thuộc vào bên trong.
Bạn có quan sát người đẹp trong những khoảnh khắc nào đó khi người đó trở thành xấu toàn bộ không. Bạn có quan sát người đàn bà đẹp với sự thèm khát trong mắt cô ấy không? - đột nhiên mọi thứ thành xấu, vì thèm khát là xấu. Bạn có thấy người đàn bà xấu với tình yêu trong mắt cô ấy không? - đột nhiên mọi thứ trở thành đẹp. Yêu làm đẹp lên - thèm khát làm bạn thành xấu, giận làm bạn thành xấu - từ bi làm đẹp lên.
Bạn càng nghĩ bên trong tâm trí, mặt bạn càng trở nên căng thẳng và xấu hơn. Nếu bạn không nghĩ, nếu bạn sống mà không suy nghĩ gì mấy, nhiều tính thiền hơn, mọi thứ trở nên đẹp. Mặt của chư Phật bao giờ cũng trở thành nữ tính. Đó là lí do tại sao người Hindus không bao giờ vẽ người chứng ngộ có râu cằm và râu mép, không. Bạn có thấy ảnh nào của Phật, hay Mahavir, hay Krishna, hay Ram có râu cằm hay râu mép không? Không phải là râu không bao giờ tới với họ, vì điều đó chắc đã là dị dạng; điều đó chắc đã ngụ ý rằng cái gì đó sai về sinh học, sai về sinh lí, hooc môn nào đó đã thiếu. Không, họ có râu cằm và râu mép chứ, nhưng người Hindus đã hoàn toàn bỏ chúng đi. Họ không vẽ chúng vì họ vẽ cái gì đó bên trong. Họ đã biểu thị qua các tượng chư Phật rằng những người này đã trở thành hoàn toàn mang nữ tính. Tại sao nữ tính? - vì duyên dáng là nữ tính, đẹp là nữ tính.
Thân thể mất đi mọi mối quan tâm bạo hành; nó trở nên tròn hơn. Cơ bắp không được cần tới cho vị Phật. Cơ bắp thuộc vào tính con vật hoang dã. Thân thể trở nên ngày càng tròn trĩnh, cân đối, ngày càng nhiều nữ tính. Khi hung hăng biến mất, cơ bắp cũng biến mất vì chúng tồn tại cho chủ định đặc thù; cho hung hăng, cho bạo hành.
Nhìn vào tranh hay vào thân thể ông Vũ trụ Universes: họ là con vật hoang; họ không còn là con người. Và thân thể họ cũng không lành mạnh. Họ đã ép buộc thân thể họ vào hình dáng phi tự nhiên. Họ có thể có vẻ như sư tử, nhưng họ thậm chí không là con người. Họ được ca ngợi vì chúng ta vẫn mang tính con vật.
Nếu bạn trở nên đẹp và duyên dáng hơn, ít hung hăng và bạo hành, thế thì bạn sẽ chọn người như Phật để là ông Vũ trụ; không phải là con vật mà bạn chọn nhưng một thân thể đã mất đi sự bạo hành và hung hăng, một thân thể hoàn toàn thoải mái, thảnh thơi, sẵn sàng yêu, không đánh nhau.
Mọi người đều có hai khía cạnh. Quan sát mọi người. Tôi nói quan sát mọi người để cho chung cuộc, cuối cùng bạn có thể quan sát bản thân bạn. Rất khó quan sát bản thân bạn vì bạn ở gần bản thân bạn thế. Không có khoảng cách cho nên việc quan sát trở thành khó.
Một lần, Mulla Nasrudin được đưa vào bệnh viên tâm thần, anh ta phải được đưa vào. Nhưng sau vài phút, anh ta nhấn chuông gọi. Y tá xô vào và cô ấy hỏi: 'Có chuyện gì vậy?' Nasrudin nói: 'Người của cô, sao cô để tôi vào phòng này với người gàn dở này?' - có người khác ở đó - 'Sao các cô để tôi ở đây với người gàn dở này?' Cô y tá nói: 'Bệnh viên đông và khó tìm được riêng một phòng cho anh. Và chúng tôi biết rằng anh là người gàn dở, nhưng anh ta làm phiền anh theo cách nào?' Nasrudin nói: 'Vâng, tôi không thể ở đây cùng anh ta được, anh ta làm phiền tôi. Anh ta liên tục nhìn khắp xung quanh và nói: Không có sư tử ở đây, không bọ cạp, không rắn, không hổ, không cá sấu; không, không có gì ở đây. Anh ta liên tục nói điều này và điều đó làm phiền tôi. Như cô có thể thấy rõ ràng, phòng này đầy chúng.'
Rất dễ dàng thấy cái gì sai trong ai đó khác. Rất, rất khó quan sát bản thân người ta. Đó là lí do tại sao tôi nói, đầu tiên bắt đầu quan sát mọi người. Họ là bạn - qua họ bạn sẽ hiểu bản thân bạn. Cứ bắt đầu quan sát mọi người đi, họ là bạn. Quan sát họ bạn sẽ đi tới một điểm mà bạn có thể hiểu bản thân bạn tốt hơn. Nhìn mọi người trên phố, về cách họ nghĩ về mình thế nào, cách họ liên tục hướng theo bản ngã. Nhìn vào người lãnh đạo, các chính khách, cái gọi là các thánh nhân; họ nghĩ về mình như thế nào - liên tục trưng bày: ở chợ, trong tủ bày hàng, nhưng không bao giờ ở nhà. Họ giống như món hàng để bán. Và không thành vấn đề liệu bạn là món hàng rất đắt hay không. Và không thành vấn đề liệu bạn là món hàng rất đắt hay món hàng rẻ; người không phải là hàng hoá.
Mulla Nasrudin có lần gặp một người đàn bà trên tầu hoả, và anh ta nói: 'Cô có muốn ngủ với tôi không? Tôi sẽ cho cô một nghìn ru pi.' Người đàn bà ngần ngại một chút và nói: 'Không, ông nghĩ tôi là gì?' Mulla Nasrudin nói: 'Thế thì tôi có thể cho cô mười nghìn ru pi.' Bây giờ khó mà nói 'không' với đề nghị này, vì với mọi người có một giới hạn khi giá đạt tới số tiền nào đó. Người đàn bà nói: 'Được.' Nasrudin nói: 'Thế một trăm ru pi thì sao?' Người đàn bà nói: 'Ông nói gì vậy? Ông nghĩ tôi là gì?' Nasrudin nói: 'Điều đó chúng ta đã quyết định. Bây giờ, mặc cả chút ít về giá thôi. Điều đó chúng ta đã quyết định rồi - cô là gì.'
Mười nghìn ru pi hay mười ru pi, điều đó không phải là vấn đề. Bạn có là món hàng không? Tại sao bạn lo nghĩ thế về điều người khác nghĩ về bạn? Bạn có để được bán không? Thế thì tại sao nghĩ về mình nhiều thế? Và mọi thứ đi sai.
Bạn để ý mọi người nói tốt với nhau - mọi người đều nói - nhưng cứ để người đàn ông hay người đàn bà lên bục và bảo người đó nói với bạn; cái gì đó đi sai. Người đó không bao giờ nói thiếu một lời trước đây, giờ người đó không thể tìm ra chúng; người đó bắt đầu lắp bắp, run run. Và người đó thường vẫn là người nói giỏi. Với bạn bè người đó nói hoàn toàn trơn tru. Cái gì đã xảy ra? Bây giờ người đó đã trở nên nghĩ về mình. Đứng trên bục người đó đã trở thành món hàng: Bây giờ mọi người sẽ nói gì, họ có khen ngợi mình hay không? Bây giờ người đó bị lo lắng. Bây giờ đó là trò bản ngã. Khi người đó nói với bạn bè đó không phải là trò bản ngã; người đó là người nói có duyên. Nhưng trên bục gần như mọi người trở thành chán.
Mulla Nasrudin có lần trở thành thị trưởng một thành phố. Anh ta là người nói giỏi, bạn có thể nói chuyện với anh ta trong hàng giờ; một người kể chuyện giỏi, một người hay. Nhưng anh ta trở thành thị trưởng và điều đó là rất khó. Anh ta bắt đầu làm cho mọi người trong thành phố thấy chán. Anh ta nói quá dài, và thế rồi anh ta sẽ lúng túng khi nào dừng lại. Cho nên anh ta bảo thư kí của mình đừng viết bài diễn văn dài thế, vì mọi người phát chán. Ngày hôm sau anh ta nói bài nói; có buổi lễ nào đó, lễ cuối năm, nhưng mọi người vẫn bị chán. Anh ta rất giận. Anh ta bảo thư kí: 'Vấn đề là gì? Tôi đã bảo anh viết diễn văn ngắn lại và anh vẫn làm như cũ, và mọi người phát chán.' Thư kí nói: 'Tôi đã viết bài diễn văn ngắn rồi, nhưng ông đã đọc cả ba bản sao.'
Khi bạn nghĩ về mình bạn hoàn toàn vô ý thức. Bạn không biết bạn đang làm gì. Bạn sợ rằng bạn không biết cái gì xảy ra. Nghĩ về mình là bệnh.
Con vật là đẹp, mọi con vật. Bạn có thấy con vật xấu không? Bạn đã bao giờ thấy con chim xấu, con hươu xấu không? Bạn có thể tìm ra cây xấu không? - thế thì cái gì xảy ra cho con người? Khi mọi thứ là đẹp thế trên thế giới, cái gì xảy ra cho con người? Không có gì như cây xấu hay chim xấu hay con vật xấu. Chúng tất cả là đẹp, chúng tất cả là duyên dáng; chúng là hoàn hảo theo cùng cách. Nếu bạn đi vào rừng và thấy một nghìn con hươu đang di chuyển, bạn sẽ không tìm thấy một con hươu nào quá béo, quá gầy, xấu hay đẹp. Bạn sẽ không có khả năng làm bất kì phân biệt nào - chúng tất cả đều có vẻ như nhau.
Thế thì vấn đề với con người là gì? Tại sao nhiều người thế trở nên xấu thế và béo thế; hoặc gầy hoặc béo, nhưng không bao giờ cân bằng? Họ không tồn tại theo cách thảnh thơi. Họ căng thẳng, nghĩ về mình. Khi bạn căng thẳng bạn sẽ bắt đầu ăn nhiều. Khi bạn thảnh thơi bạn ăn chỉ đủ mức được cần. Thân thể quyết định, không phải bạn.
Nếu bạn căng thẳng, bạn sẽ ăn nhiều hơn. Người căng thẳng có xu hướng ăn nhiều hơn vì ăn trở thành sự bận rộn; qua ăn họ có thể quên bản thân họ. Người căng thẳng trở thành xấu vì căng thẳng không chỉ trong tâm trí, nó ảnh hưởng tới thân thể.
Thân và tâm không phải là hai, không có phân chia. Tâm trí chỉ là cực kia của thân thể và thân thể là cực kia của tâm trí. Tâm trí thấy được là thân thể; thân thể không thấy được là tâm trí. Thân thể tinh tế là tâm trí; tâm trí thô là thân thể. Bạn là cấu trúc tâm thân - nó là một.
Khi tâm trí căng thẳng, thế thì mặt bạn bắt đầu biểu lộ lo lắng, thế thì da bạn bắt đầu biểu lộ căng thẳng. Và nếu nó đã trở thành thứ bắt rễ sâu, thế thì thân thể lấy hình dạng; tâm trí trở thành cái khuôn và thân thể lấy hình dạng. Chỉ bằng quan sát mặt một người, bạn có thể thấy cái gì đang xảy ra trong tâm trí.
Do đó, đọc nét mặt, xem tướng, tồn tại như một khoa học. Nó là khoa học, vì mặt bạn chỉ ra điều đang xảy ra trong tâm trí bạn. Bạn thấy rằng bất kì cái gì bạn làm: ăn, ngủ, di chuyển, bước, quan hệ với mọi người, ngồi một mình; bất kì cái gì bạn làm, thân thể và tâm trí bao giờ cũng cùng nhau.
Nếu bạn ăn nhiều, điều đó chỉ ra rằng tâm trí bạn cần yêu, và bạn đang trong nhu cầu sâu sắc về yêu tới mức thức ăn đã trở thành cái thay thế. Những người đang có nhu cầu về yêu sẽ ăn nhiều hơn, và họ càng ăn nhiều, càng ít tồn tại khả năng cho bất kì ai rơi vào yêu họ. Thế thì nó trở thành cái vòng luẩn quẩn - họ ăn nhiều hơn.
Và một liên kết sâu tồn tại giữa yêu và thức ăn vì mọi đứa trẻ đều nhận được yêu và thức ăn cùng nhau, từ cùng người mẹ - chúng trở thành được liên kết sâu. Thực ra, đứa trẻ lấy thức ăn đầu tiên, sữa, và thế rồi dần dần, nó trở nên nhận biết về yêu mà đang tuôn chảy từ người mẹ. Cho nên bất kì khi nào bạn không thể tìm thấy yêu, bạn sẽ rơi lại vào thức ăn; bạn sẽ bắt đầu ăn nhiều hơn; nó sẽ trở thành cái thay thế.
Bạn bước đi - mọi thứ biểu lộ quanh bạn. Nếu bạn căng thẳng bạn bước đi theo cách căng thẳng, dường như bạn đang mang gánh nặng, trái núi trên đầu bạn; cái gì đó treo quanh cổ bạn. Ngay cả bạn bắt tay, nếu bạn lo nghĩ và căng thẳng, tay sẽ chết, sẽ không có hơi ấm trong nó, nó sẽ lạnh lẽo. Nó giống như cành khô trên cây: không còn sự sống chuyển trong nó.
Vì khi bạn căng thẳng toàn thể năng lượng bị hấp thu trong đầu. Khi bạn thảnh thơi, năng lượng chuyển đi khắp nơi; thế thì năng lượng có luồng chảy. Khi bạn căng thẳng nó trở nên bị chặn lại. Căng thẳng, bạn giống như dòng sông trong mùa hè nóng; chỉ ở vài chỗ chút nước còn lại, như lòng sông khô cạn. Đâu đó bạn có thể tìm thấy vũng nước bẩn nhỏ, nhưng không có dòng chảy; cho nên chỗ thì cát, cho nên chỗ thì vũng nước nhỏ.
Đây là cách thức người căng thẳng bị: không có dòng chảy năng lượng - nhiều khối chắn, nhiều lòng sông khô, và đâu đó vũng nước nhỏ tồn tại và vũng đó nhất định trở nên bẩn. Khi năng lượng tuôn chảy bạn tươi tắn. Khi năng lượng chảy mà không bị khối chắn nào bạn giống như sông, và đại dương không xa xôi. Khi bạn là dòng sông mùa hè; khi mọi thứ bị khô đi và chỉ các vũng năng lượng tồn tại, và không có liên nối giữa các vũng năng lượng của bạn, thế thì bạn không bao giờ đạt tới đại dương; thế thì Thượng đế là thứ xa nhất có thể. Tuôn chảy, Ngài ở gần - không tuôn chảy, Ngài ở rất, rất xa xôi. Tuôn chảy được cần, và khi bạn tuôn chảy bạn là đẹp.
Nhìn đứa trẻ, quan sát đứa trẻ; nó là một luồng, luồng chảy như sông. Nó di chuyển như gió và nó không bao giờ mệt.
Họ đã làm một số thực nghiệm ở Đại học Harvard. Một người rất, rất mạnh khoẻ đã được bảo phải theo một đứa trẻ trong hai mươi bốn giờ. Bất kì cái gì đứa trẻ làm, anh ta phải làm - bất kì cái gì. Nếu đứa trẻ nhảy anh ta phải nhảy, nếu đứa trẻ đi ra ngoài, anh ta phải đi ra ngoài, đứa trẻ nằm ra, anh ta phải nằm ra. Trong vòng tám giờ anh ta đã hoàn toàn kiệt sức; anh ta không thể theo được trong hai mươi bốn giờ. Và đứa trẻ không bao giờ mệt.
Cái gì đã xảy ra? - sông đã chảy. Khi sông chảy, cội nguồn năng lượng thường hằng là sẵn có. Người này đơn giản nói: 'Tôi không theo được thêm nữa. Thằng bé này làm cho tôi phát rồ và tôi mệt mỏi, kiệt sức. Tôi cảm thấy rằng tâm trí tôi sẽ rạn nứt bất kì khoảnh khắc nào, vì nó làm những thứ ngớ ngẩn thế, không có bất kì nhịp điệu hay lí do gì, và tôi phải theo nó.' Và đứa bé thích thú vô cùng, rằng ai đó đã theo nó và nó đã trở thành người lãnh đạo.
Cứ quan sát một cậu bé. Cái gì đang xảy ra? Không cái gì, chỉ một điều đơn giản: nó không phải là dòng sông khô trong mùa hè - nó là trận lụt. Nó là dòng sông trong mùa mưa, hàng triệu dòng suối đang đổ vào nó, và bạn có thể là cùng điều đó.
Nhưng bạn càng trở nên nghĩ về mình, căng thẳng càng đi sâu hơn vào trong bạn. Nghĩ về mình, bạn bắt đầu co lại; không nghĩ về mình bạn mở và lan toả. Và mọi người đều có hai nàng hầu. Bản thân mọi người là hai nàng hầu.
Khi Dương Chu đi qua nước Tống ông ấy nghỉ đêm ở một nhà trọ. Chủ nhà trọ có hai nàng hầu - người này đẹp, và người kia xấu.
Người xấu ông ấy coi là có giá trị, còn người đẹp ông ấy không chú ý. Điều này vó vẻ bất hợp lí, nhưng nó có lí do sâu sắc. Khi Dương Chu hỏi lí do, anh chàng này trả lời: 'Người đẹp nghĩ về bản thân cô ấy đẹp, và tôi không chú ý tới cái đẹp của cô ấy; người xấu nghĩ bản thân cô ấy xấu, và tôi không chú ý tới cái xấu của cô ấy.'
Cố hiểu số học này của sự tồn tại, ngược đời, nhưng thực. Và nếu bạn có thể hiểu nó nhiều điều sẽ thay đổi trong bạn ngay lập tức.
Nếu bạn đòi hỏi cái gì đó nó sẽ không được trao cho bạn. Nếu bạn không đòi hỏi, bạn sẽ đột nhiên thấy cả triệu dòng suối đổ vào bạn - mọi cánh cửa đều mở. Đòi hỏi và bạn sẽ bị từ chối; không đòi hỏi và toàn thể sự tồn tại thuộc về bạn. Sở hữu và bạn sẽ mất; không sở hữu và không ai có thể lấy được nó từ bạn. Là nghĩ về mình và bạn sẽ không là cái Ngã; là không nghĩ về mình và bạn đạt tới sự kết tinh bên trong, sự toàn vẹn mà chính là cái Ngã.
Anh chàng này nói: 'Người nghĩ bản thân cô ấy là đẹp.' Khi ai đó nghĩ bản thân anh ta hay bản thân cô ta là đẹp, có đòi hỏi thường xuyên: Nhìn tôi đây, tôi đẹp, khen tôi đi. Và cái đẹp là hiện tượng tinh tế - bạn không thể đòi hỏi được. Nếu bạn đòi hỏi, trong chính việc đòi hỏi bạn đã trở thành xấu. Nếu bạn đòi hỏi, tôi nhắc lại, chính việc đòi hỏi làm bạn thành xấu, vì đòi hỏi là xấu. Nếu bạn đòi hỏi và bạn đang tìm nó quá nhiều, không ai sẽ cho bạn. Đòi hỏi của bạn trở thành hung hăng - nó là bạo hành, và làm sao bạo hành có thể là đẹp được? Làm sao hùng hổ có thể là đẹp?
Ai đó nghĩ bản thân anh ta hay cô ta đẹp là thường xuyên hung hăng. Bạn không thể sống với người như vậy một cách hạnh phúc - gần như không thể được, vì đòi hỏi này là quá nhiều. Và khi ai đó đòi hỏi, bạn sẽ cảm thấy một cảm giác đột nhiên không cho; vì người muốn chia sẻ, người muốn cho, nhưng người muốn vẫn còn là người chủ riêng của người ta. Nếu bạn phải hoàn thành một đòi hỏi bạn trở thành nô lệ. Không ai muốn là nô lệ.
Và điều này không chỉ là vậy với cái đẹp, nó là vậy với mọi chiều của cuộc sống. Nếu ai đó nói: Tôi là người đã nhận ra; và đòi hỏi việc thừa nhận liên tục, điều đó là khó. Trong chính việc yêu cầu, người này chứng tỏ dốt nát của mình.
Do đó Upanishads nói: 'Người nghĩ mình biết là không biết.' Do đó Socrates nói: 'Khi tôi trở thành người biết, tôi nhận ra rằng tôi là người dốt nhất.'
Người biết trở thành người dốt, và mọi người dốt lại biết nhiều. Họ đòi hỏi: 'Tôi là người biết.' Nó là đòi hỏi của tâm trí dốt nát. Những người biết, họ không bao giờ đòi hỏi, vì khoảnh khắc bạn trở thành việc biết, bạn biết cái gì? - bạn không biết cái gì.
Sự tồn tại là bao la thế, huyền bí thế, làm sao bạn có thể biết được nó? Mọi tuyên bố về tri thức đều mang tính bản ngã, và chỉ người không bản ngã, người trở thành không nghĩ về mình hoàn toàn, người không biết mình là ai mới đi vào trong điều huyền bí.
Chuyện xảy ra: Bồ đề đạt ma tới Trung Quốc. Ông ấy mang hoa sen của im lặng, ánh sáng của Phật, sự thức tỉnh, bí mật, chìa khoá. Hoàng đế tới thăm ông ấy. Hoàng đế hỏi nhiều câu hỏi. Hoàng đế nói: 'Tôi đã làm nhiều, nhiều điều, hành vi thiện. Kết quả sẽ là gì?' Bồ đề đạt ma nói: 'Không cái gì. Ông sẽ rơi vào địa ngục sâu nhất. Người đã làm hành vi thiện phải không nghĩ về mình về nó, vì hành vi thiện trở thành hành vi xấu nếu ông nghĩ về mình về nó - đó là tội lỗi duy nhất.'
Hoàng đế hơi bị choáng. Ông ấy đã hỏi các câu hỏi khác và ông ấy chỉ nhận được choáng. Ông ấy hỏi: 'Nói cho tôi cái gì đó về Phật linh thiêng, thiêng liêng?' Bồ đề đạt ma nói: 'Không cái gì linh thiêng và không cái gì thiêng liêng.' Vì nếu bạn nghĩ cái gì đó là linh thiêng thế thì việc nghĩ về mình của bạn sẽ kế tục nó. Nếu bạn nghĩ: Ta là linh thiêng, thế thì bạn nhất định nhìn người khác là tội nhân. Cho nên Bồ đề đạt ma nói: 'Không cái gì linh thiêng, không cái gì thiêng liêng.' Bực mình, Hoàng đế hỏi: 'Ông là ai mà nói như thế này trước ta?' Bồ đề đạt ma nói: 'Ta không biết.'
Đây là tri thức hoàn hảo. Bồ đề đạt ma nói: 'Ta không biết ta là ai đang nói ở đây trước ông.' Nhìn vào cái hay của nó đi; ông ấy nói: 'Ta không biết ta là ai.' Trong việc không tuyên bố này, ông ấy đã tuyên bố tất cả.
Khi bạn tuyên bố, bạn lỡ. Nói 'Ta không biết', ông ấy đã xoá bản thân ông ấy hoàn toàn, toàn diện. Người này là tuyệt đối không nghĩ về mình; người này đã đạt tới cái Ngã.
Người đẹp nghĩ về bản thân cô ấy đẹp, và tôi không chú ý tới cái đẹp của cô ấy.
Cô ấy sẽ thích điều đó được chú ý tới. Bất kì cái gì bạn muốn rằng người khác phải chú ý, không ai sẽ chú ý. Bạn sẽ là việc tiêu hao thường xuyên năng lượng của bạn - bạn sẽ tiêu hao chúng từ năng lượng của bạn, bạn sẽ là gánh nặng, người làm phiền. Và mọi người sẽ trốn khỏi bạn; không ai sẽ thích ở gần bạn. Người nghĩ về mình giống như một gánh nặng: bạn tới gần người đó và đột nhiên bạn cảm thấy lên cơn sốt vì người đó đòi hỏi cái gì đó.
Người xấu nghĩ bản thân cô ấy xấu, và tôi không chú ý tới cái xấu của cô ấy.
Và người xấu nghĩ bản thân cô ấy xấu.... Cô ấy khiêm tốn, cô ấy không tuyên bố cái gì, cô ấy không hỏi, cô ấy không đòi hỏi bất kì chú ý nào. Cô ấy không nói rằng cô ấy là thế này hay thế nọ, cô ấy đơn giản biết rằng cô ấy xấu. Cho nên nếu bạn yêu cô ấy, cô ấy cảm thấy biết ơn. Nếu ai đó chú ý tới cô ấy, cô ấy cảm thấy cám ơn. Và khi bạn cảm thấy cám ơn và biết ơn, bạn trở thành đẹp. Bất kì cái gì ai đó nói với cô ấy, cô ấy cảm thấy nó là quá nhiều: tôi không xứng với điều đó theo bất kì cách nào. Tôi xấu. Cô ấy không mong đợi cái gì, cho nên bất kì cái gì xảy ra đều là phúc lạc, hạnh phúc. Nếu bạn mong đợi bạn sẽ bị thất vọng; nếu bạn không mong đợi bạn sẽ được hoàn thành.
Anh chàng này nói: 'Người xấu nghĩ bản thân cô ấy xấu, và tôi không chú ý tới cái xấu của cô ấy.' Cô ấy đã trở thành khiêm tốn, giản dị, vô ngã, không nghĩ về mình tới mức tôi không thể chú ý được tới bất kì cái xấu nào trong cô ấy.
Dương Chu nói với các đệ tử của mình: 'Nhớ điều này - nếu ông hành động cao thượng và xua đuổi khỏi tâm trí ông ý nghĩ rằng ông là cao thượng, ông có thể đi đâu mà không được yêu?'
Bạn đang phá huỷ bản thân bạn bởi việc tuyên bố mọi thứ: bạn tuyên bố rằng bạn là khôn và thế thì cuộc sống chứng minh bạn là ngu; bạn tuyên bố bản thân bạn là rất hấp dẫn và cuộc sống chẳng chú ý gì tới bạn; bạn cố gắng chứng minh rằng bạn là đẹp và mọi thứ chứng minh rằng bạn là xấu. Vì không có gì xấu hơn bản ngã, và mọi tuyên bố đều mang tính bản ngã.
Bỏ mọi tuyên bố và đơn giản vẫn còn với sự kiện. Đừng tuyên bố bất kì cái gì, đừng hỏi bất kì cái gì, đừng đòi hỏi. Đừng nghĩ rằng bạn là rất, rất xứng đáng và thế thì nhiều thứ sẽ xảy ra cho bạn - toàn thể sự tồn tại sẽ chấp nhận bạn. Khi bạn chấp nhận sự tồn tại, sự tồn tại chấp nhận bạn. Khi bạn tuyên bố, trong mọi tuyên bố bạn đang phàn nàn: tôi xứng đáng hơn.
Mới vài ngày trước một người tới gặp tôi, anh ta khăng khăng đòi gặp. Bình thường, tôi không muốn gặp những người không bao giờ thiền, người không bao giờ nghe tôi, vì điều đó sẽ là vô tích sự. Nhưng anh ta cứ khăng khăng đòi cho nên tôi nói: 'Thôi được.' Anh ta đã từng viết thư cho tôi trong nhiều năm tại đó anh ta nói: 'Có vấn đề sâu sắc mà tôi muốn thảo luận cùng thầy, và tôi đang khổ lắm.' Anh ta nói liên tục suốt nửa giờ rằng anh ta là người tốt nghiệp từ Oxford, rằng anh ta trong ban thư kí ở vị trí rất cao của Bộ giáo dục ở New Delhi, và anh ta đã làm cái này và cái nọ. Tôi đã cố gắng đi cố gắng lại để đem anh ta về điểm: Vấn đề là gì? Nhưng anh ta không đi tới điểm đó. Anh ta đi vòng vo. Tôi nói: 'Nhưng thời gian của bạn gần hết rồi, đi vào vấn đề đi.
Đây không phải là vấn đề. Bạn tốt nghiệp ở Oxford, được, nó không phải là vấn đề. Vấn đề là gì?' Thế rồi anh ta nói: 'Vấn đề là quá nhiều bất công đã được làm cho tôi. Tôi là người rất có năng lực với nhiều bằng cấp và thành tựu, và không ai để ý gì tới tôi, cho nên làm sao tôi có thể dung thứ được cho sự bất công này?' Anh ta muốn là Thủ tướng hay Tổng thống hay cái gì đó, nhưng thế nữa điều đó sẽ không công bằng vì không cái gì có thể là công bằng nếu bạn có mong đợi. Tôi bảo anh ta: 'Không có vấn đề gì. Vấn đề không phải là làm sao dung thứ cho bất công, vấn đề là làm sao bỏ tuyên bố về việc xứng đáng.'
Nếu bạn nghĩ quá nhiều về bản thân bạn, nếu bạn nghĩ về bản thân bạn là ai đó có ý nghĩa, thế thì mọi ngày, mọi khoảnh khắc bạn sẽ thấy rằng bất công đang được làm cho bạn. Không ai là bất công cả. Ai bận tâm về bạn? Ai có thời gian để làm điều bất công với bạn? Ai quan tâm? Nhưng bạn cảm thấy rằng toàn thế giới đang bất công với bạn. Không ai đang bất công với bạn; nó là tuyên bố của bạn.
Lão Tử nói: Nếu ông muốn là người thứ nhất trên thế giới, ông sẽ thấy bản thân ông là người cuối cùng. Và nếu ông có khả năng đứng ở sau, chỉ là người cuối cùng, ông có thể thấy bản thân ông là người thứ nhất.
Xoá bản thân bạn hoàn toàn đi; phiến đá sạch, không tuyên bố cái gì, không cái gì được viết lên nó. Trở thành sạch bóng, không nghĩ về mình và đột nhiên bạn cảm thấy rằng mọi cánh cửa đã đóng thì đã mở ra. Chúng không bao giờ đóng - nó là bạn đóng.
Một hiện tượng hiếm hoi đã xảy ra. Bạn phải đã nghe nói về Houdini, nhà ảo thuật lớn. Chỉ một lần trong đời ông ấy đã thất bại, ngoài ra ông ấy có thể mở bất kì kiểu khoá nào trong vòng vài giây mà không có chìa khoá. Cách ông ấy đã làm toàn thể việc này vẫn còn là điều huyền bí. Ông ấy sẽ bị trói lại bằng xích, bị khoá vào trong cái hòm và bị ném xuống biển và ông ấy sẽ thoát ra trong vòng vài giây. Ông ấy đã bị ném vào trong những nhà tù lớn trên thế giới và trong vòng vài giây ông ấy đã ra ngoài. Nước Anh có một trong những cơ quan cảnh sát tốt nhất, một trong những phòng trinh sát tốt nhất, Scotland Yard, nhưng họ không thể làm được bất kì cái gì. Bất kì cái gì họ làm, trong vòng vài giây ông ấy bao giờ cũng ở ngoài. Chỉ một lần ông ấy thất bại; đó là ở Pháp. Ông ấy bị tống vào trong một xà lim trong nhà tù, và ông ấy không thể ra được trong ba giờ. Không ai có thể tin được cái gì đã xảy ra: Ông ấy có chết không? Và thế rồi ông ấy đi ra, vã mồ hôi, hoàn toàn mệt mỏi. Chuyện đùa đã được thực hiện với ông ấy và ông ấy đã lỡ: cửa không khoá và ông ấy cố mở nó.
Làm sao bạn có thể mở khoá chiếc cửa không bị khoá? Nếu nó bị khoá sẽ có cách, cái gì đó có thể được làm. Ông ấy không bao giờ trông đợi cánh cửa không được khoá. Ông ấy đã thử và thử theo mọi cách, nhưng cửa không bị khoá, không có khoá trên nó, và ông ấy không thể thấy được điều đó trong ba giờ. Thế thì làm sao ông ấy đã đi ra? - chỉ từ mệt mỏi ông ấy ngã xuống và cửa mở ra.
Sự tồn tại không chối từ bạn bất kì cái gì. Không có bất công, không bao giờ có, không thể có được. Làm sao mẹ có thể bất công với con? Sự tồn tại là mẹ bạn; bạn bắt nguồn từ nó, bạn quay lại trong nó. Làm sao sự tồn tại có thể là bất công với bạn? Chính tuyên bố của bạn, tuyên bố bản ngã của bạn tạo ra vấn đề.
Dương Chu nói với các đệ tử của mình: 'Nhớ điều này - nếu ông hành động cao thượng và xua đuổi khỏi tâm trí ông ý nghĩ rằng ông là cao thượng, ông có thể đi đâu mà không được yêu?'
Nếu bạn xoá bản thân bạn, yêu xô tới bạn từ mọi phía - mọi người rơi vào yêu bạn. Nếu bạn xoá bản thân bạn, nếu bạn là không ai cả, mọi người rơi vào yêu bạn - mọi người; ngay cả người lạ đột nhiên rơi vào yêu vì bạn. Điều này tôi nói với bạn từ kinh nghiệm riêng của tôi, rằng nếu bạn xoá bản thân bạn, mọi người đều trong yêu bạn. Nếu bạn cố là ai đó điều đó là không thể được: không ai có thể yêu bạn.
Không có bản ngã bạn được chấp nhận ở mọi nơi: bạn là khách, bạn được chấp nhận ở mọi nơi. Không có bản ngã, bất kì cái gì xảy ra bạn sẽ cảm thấy phúc lành; có bản ngã, bất kì cái gì xảy ra bạn sẽ khổ. Vì không phải điều xảy ra là vấn đề, chính bạn là vấn đề mà điều đó xảy ra cho bạn.
Bản ngã là sự bất mãn sâu sắc - nó không thể được thoả mãn, nó là cái hố không đáy. Bất kì cái gì bạn ném vào trong nó đều biến mất; nó bao giờ cũng vẫn còn đói, đó là bản tính của nó. Không cái gì có thể được làm về nó. Bạn có thể đơn giản vứt nó đi, bằng không bạn bao giờ cũng vẫn còn không được thoả mãn.Vô ngã là được mãn nguyện. Vô ngã, bạn không mong đợi bất kì cái gì, và chỉ một đứa trẻ nhỏ mỉm cười với bạn, nhưng nó đẹp thế. Bạn có thể cần cái gì khác? Đột nhiên bạn thấy đoá hoa và hoa gửi hương thơm của nó cho bạn. Bạn có thể cần cái gì khác nữa? Bạn có thể cần cái gì hơn nữa? Toàn thể bầu trời liên tục rót đầy sao, toàn thể cuộc sống trở thành mở hội vì bây giờ mọi thứ là đẹp. Không mong đợi, mọi thứ lại hoàn thành - chỉ thở là đủ, chỉ thở là phúc lạc thế. Bằng không, với bản ngã...
Tôi đã nghe: Mulla Nasrudin đi tới ngân hàng. Ngân hàng đang kỉ niệm năm thứ một trăm sự tồn tại của nó, cho nên họ làm thành qui tắc: bất kì ai đến đầu đều được tặng nhiều quà tặng: xe hơi, tivi, thế này thế nọ, và séc trị giá mười nghìn ru pi. Bởi ngẫu nhiên, Mulla Nasrudin bước vào. Anh ta được đeo vòng hoa, được chụp hình, được phỏng vấn, và nhiều quà chồng chất lên anh ta: tiền, tivi, và xe hơi đang đứng ở ngoài. Khi mọi thứ kết thúc anh ta nói: 'Bây giờ, khi mọi thứ đã kết thúc vậy tôi có thể tiếp tục điểm đến của tôi được không?' Họ hỏi: 'Anh định đi đâu?' Anh ta nói: 'Tới bộ phận chăm sóc khách hàng để phàn nàn.' Anh ta đã tới để phàn nàn về ngân hàng, và cho dù mọi điều đã xảy ra cũng không có tác dụng. Anh ta không thể quên được việc phàn nàn.
Bản ngã bao giờ cũng đi tới bộ phận chăm sóc khách hàng để phàn nàn. Bất kì cái gì xảy ra đều là vô nghĩa vì cho dù Thượng đế tới bạn, bạn sẽ nói: 'Đợi đã, để tôi trước hết tới sổ phàn nàn.' Bản ngã nhắm tới sổ phàn nàn; không cái gì có thể thoả mãn cho bản ngã.
Toàn thể nỗ lực này là vô dụng; bỏ nó đi. Nếu bạn đơn giản xoá bản thân bạn, trú ngụ trong không bản ngã, trú ngụ trong vô ngã, bỏ nghĩ về mình và trở nên ý thức nhiều hơn, thế thì đột nhiên mọi thứ khớp, đột nhiên mọi thứ rơi vào trong hài hoà; không cái gì sai. Không có bất công diễn ra. Bạn cảm thấy ở nhà tại mọi nơi, và chỉ trong khoảnh khắc này của việc ở nhà, sự tồn tại lấy mầu sắc mới - nó trở thành Thiêng liêng, nó trở thành tâm linh; không bao giờ trước điều đó.
Cho nên việc tìm Thượng đế không phải là tìm người nào đó bên ngoài bạn. Việc tìm Thượng đế là tìm cho khoảnh khắc này về sự hoàn thành toàn bộ. Đột nhiên cánh cửa mở ra - nó không bao giờ đóng. Nó dường như đóng với bản ngã. Không có bản ngã ở giữa, cánh cửa là mở; nó bao giờ cũng mở.
Sự tồn tại là mở - bạn là đóng; sự tồn tại là đơn giản - bạn là phức tạp; sự tồn tại là mạnh khoẻ - bạn là ốm yếu. Không cái gì để được làm cho sự tồn tại; cái gì đó để được làm cho bạn. Và không ai khác có thể làm nó cho bạn, bạn phải làm nó.
Quan sát nghĩ về mình của bạn, cảm thấy khổ đi theo nó như cái bóng. Nếu bạn muốn gạt bỏ cái bóng, bạn phải gạt bỏ bản ngã. Bạn đã từng cố gạt bỏ cái bóng, nhưng làm sao bạn có thể gạt bỏ cái bóng được? - nó đi theo bản ngã. Bạn phải bỏ bản ngã, thế thì cái bóng biến mất.
Xem tiếp Chương 7 Quay về Mục lục

0 Đánh giá

Ads Belove Post