Read more
Thiền - Bước nhảy lượng tử từ Tâm trí sang Vô trí - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 2. Lắng nghe thông điệp của chiều hướng
Osho kính yêu,
Khi Bách Trượng còn bé, mẹ ông ấy đưa ông ấy
tới chùa, và khi đi vào, bà ấy cúi lạy tượng phật.
Trỏ lên bức tượng, Bách Trượng hỏi mẹ mình,
"Đây là gì?"
"Đây là phật," bà ấy đáp.
Bách Trượng nói, "Ông ấy giống người.
Về sau con muốn trở thành phật."
Nhiều năm sau, Bách Trượng trở thành sư. Một
hôm, là người phục vụ Mã Tổ, ông ấy đi lang thang trong vùng núi. Khi quay về
ông ấy đột nhiên bắt đầu khóc.
Một trong các sư bạn bè đi theo nói,
"Huynh nhớ bố và mẹ phải không?"
"Không," Bách Trượng nói.
"Bị người ta mắng chửi phải
không?" sư hỏi.
"Không," Bách Trượng trả lời.
"Vậy sao khóc?" sư vẫn kiên trì.
"Đi và hỏi thầy," Bách Trượng
nói.
Sư này đi và hỏi Mã Tổ, thầy nói, "Đi
và hỏi Bách Trượng."
Sư quay lại phòng và thấy Bách Trượng cười.
"Vừa khóc bây giờ lại cười sao?"
Ông ấy hỏi.
Bách Trượng nói, "Tôi đã khóc chút ít
trước đây, và bây giờ tôi đang cười."
Maneesha, vài khoảnh khắc trước
đã không có mưa và giờ trời mưa. Sự tồn tại là phi lí. Bạn không hỏi mưa,
"Tại sao trời mưa bây giờ, mà trời lại không mưa vài phút trước?" Bạn
không hỏi tre, "Tại sao tre nhảy múa cùng mưa, khi tre đã đứng tuyệt đối
giống quí ông người Anh?"
Sự tồn tại là phi lí. Khoảnh khắc
bạn hỏi tại sao bạn đã bỏ lỡ vấn đề. Giai thoại này là vĩ đại, vĩ đại trong
tham chiếu với thiền của bạn.
Khi Bách Trượng còn bé, mẹ ông ấy
đưa ông ấy tới chùa, và khi đi vào, bà ấy cúi lạy tượng phật.
Trỏ lên bức tượng, Bách Trượng
hỏi mẹ mình, "Đây là gì?"
"Đây là phật," bà ấy
đáp.
Bách Trượng nói, "Ông ấy
giống người. Về sau con muốn trở thành phật."
Từ một cậu bé mười hai tuổi,
đây là chỉ dẫn lớn về một tương lai lớn phía trước. Bức tượng phật bằng đá
không thể lừa được ông ấy. Nhiều nhất nó giống người. Nó không phải là người:
nó không thở, nó không khóc, nó không cười. Nó được tạc ra từ đá; nó đơn giản
chết và sẽ không bao giờ cười hay khóc hay cảm. Làm sao nó có thể thế được?
Bách Trượng nói đúng, "Cái
này chắc chắn có vẻ giống người; nhưng tôi sẽ không gọi nó là phật, vì chính từ
‘phật’ nghĩa là nhận biết và hòn đá này không nhận biết. Tôi muốn sau này trở
thành phật - không giống tượng đá mà là vị phật nhảy múa, ca hát, cười, sống động."
Phật mà không thể nhảy múa thì chẳng
mấy là phật. Phật là im lặng bản chất và hiện hữu. Nếu bạn có thể im lặng tối
nay, cơ hội là lớn. Toàn thể bầu trời đang trút xuống quanh bạn, bằng một chỉ dẫn
duy nhất: "hãy thức dậy đi, bạn đã ngủ quá lâu rồi."
Trong im lặng này, việc thức tỉnh
đó là có thể. Trong im lặng này phật đá có thể bắt đầu cười, có thể bắt đầu nhảy
múa, có thể bắt đầu thở. Và nhớ lấy, cũng như Bách Trượng đã không sẵn sàng tôn
thờ phật đá, tôi cũng chống lại mọi việc tôn thờ.
Người tôn thờ là cái được tôn
thờ. Bạn không phải tôn thờ bất kì
ai khác. Bản thể bên trong nhất của bạn
là cao nhất và quí giá nhất, là điểm có tính tồn tại nhất và ý thức nhất. Không
có gì cao hơn nó. Bạn không cần tôn thờ, bạn có thể chỉ thiền.
Nhớ khác biệt giữa tôn thờ và
thiền. Người mẹ nói, "Hãy tôn thờ, cầu nguyện đi!" còn Bách Trượng, một cậu
bé, nói, "Tôi muốn hiện hữu."
Lời cầu nguyện bao giờ cũng hướng
tới ai đó khác. Lời cầu nguyện là không có tính
tôn giáo. Tôn thờ không có tính tôn giáo. Nhận biết đầy đủ và im lặng là
cách duy nhất để biết hương vị của tôn giáo. Đây là cơ hội tốt.
Mây tới vào đúng lúc. Lắng nghe
thông điệp của mưa đi. Nó đơn giản là: cũng giống như mưa. Trong không gian im
lặng, điệu vũ của mưa, tiếng thì thào của tre... và bạn đã về nhà.
Nhiều năm sau, Bách Trượng trở
thành sư. Một hôm, là người phục vụ Mã Tổ, - một thầy vĩ đại, một trong những
thầy vĩ đại nhất sau Mahakasyapa - ông ấy đi lang thang trong vùng núi. Khi
quay về ông ấy đột nhiên bắt đầu khóc.
Lưu ý điểm này, rằng ông ấy đột
nhiên bắt đầu khóc. Không có lí do chút nào.
Một trong các sư bạn bè đi theo
nói, "Huynh nhớ bố và mẹ phải không?"
"Không," Bách Trượng
nói.
"Bị người ta mắng chửi phải
không?" sư hỏi.
"Không," Bách Trượng
trả lời.
"Vậy sao khóc?" sư vẫn
kiên trì.
Tại sao? Đó là câu hỏi tâm trí
cứ dai dẳng hỏi. Với tâm trí, mọi thứ phải được dựa trên lí do nào đó, có
nguyên cớ. Tâm trí không cho phép bất kì cái gì không có lí do, không có nguyên
nhân. Và vì sự dai dẳng này, tâm trí bỏ lỡ câu hỏi bản chất nhất của việc hiện
hữu riêng của bạn: tại sao bạn hiện hữu.
Bạn có thể nhìn đây đó. Có lẽ
ai đó sẽ nói cho bạn tại sao bạn hiện hữu. Nhưng không có ai trong toàn thể lịch
sử tâm thức đã từng có khả năng nói tại sao người đó hiện hữu. Mọi điều bạn có
thể làm là nhún vai: tôi đây, không có câu hỏi tại sao.
Bách Trượng là đúng khi bảo sư
này, "Đi và hỏi thầy đi."
Sư này đi và hỏi Mã Tổ, thầy
nói, "Đi và hỏi Bách Trượng."
Sư quay lại phòng và thấy Bách
Trượng cười.
Bây giờ điều này là quá nhiều đối
với tâm trí logic, điều này là ngớ ngẩn... Bây giờ nhìn xem, mưa đang cố dừng
lại. Điều này là không đúng. Mới trước đây chúng đã ở đỉnh và bây giờ chúng
đang trở thành im lặng để tham gia vào im lặng của bạn.
Nhưng không có tại sao. Bạn
không thể hỏi tre; bạn không thể hỏi hoa hồng; bạn không thể hỏi bất kì sinh
linh nào. Sự sống đơn giản hiện hữu. Đôi khi nó khóc, đôi khi nó cười, và khi
nó khóc chẳng có lí do gì, việc khóc là việc lau sạch mênh mông. Và khi nó cười
chẳng có lí do gì, việc cười đạt tới điểm sâu hơn trong bản thể bạn. Như mũi
tên nó đâm thẳng vào chính tâm bạn và sự tồn tại của bạn.
Sư này đi và hỏi Mã Tổ, thầy
nói, "Đi và hỏi Bách Trượng."
Sư quay lại phòng và thấy Bách
Trượng cười.
"Vừa khóc bây giờ lại cười
sao?"
Sư này phải là một người trí thức
xứng đáng, một toà chủ.
Bách Trượng nói, "Tôi đã
khóc chút ít trước đây, và bây giờ tôi đang cười."
Vấn đề là gì? Đây là điều Thiền
gọi là bước nhảy lượng tử: từ tâm trí sang vô trí; từ lí trí sang sự tồn tại; từ
suy nghĩ sang im lặng - bước nhảy lượng tử. Tâm trí không thể dừng hỏi tại sao.
Nhưng tâm thức của bạn không bao giờ hỏi tại sao. Sự chấp nhận của tâm thức và
tin cậy của nó vào sự tồn tại là tuyệt đối và dứt khoát.
Bạn đã bao giờ hỏi tại sao bạn
hiện hữu chưa? Bạn có thể hỏi về mọi thứ... tại sao xe đạp hiện hữu hay xe hơi
hiện hữu. Chúng có tiện dụng nào đó. Nhưng bạn có tiện dụng gì? Vâng, bạn có thể
thuê xe đạp nhưng điều đó không mấy là tiện dụng. Ai đó khác chắc đã làm điều
đó. Bạn không thể tìm ra lí do, dù bạn tìm và tìm ở bất kì chỗ nào. Câu trả lời
đơn giản sẽ là, "Tôi ở đây chẳng có lí do nào." Tại sao, là không liên
quan.
Điều này tôi gọi là bước nhảy lượng tử. Thiền không là gì ngoài bước nhảy lượng tử từ liên tục hỏi câu hỏi vào việc nhận chìm bản thân bạn vào trong hồn nhiên thuần khiết nơi không câu hỏi nào nảy sinh và không câu trả lời nào phải được cho.
Đây là việc sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc.
Đây là việc yêu từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc.
Đây là điệu vũ của khoảnh khắc.
Chuyện ngụ ngôn nhỏ này chứa chính bản chất của Thiền. Nếu bạn có thể hiểu giai thoại nhỏ này, bạn đã hiểu mọi điều đáng hiểu.
Chỉ hiện hữu: nó là quyền tập ấm của bạn. Không có câu hỏi tại sao.
Bạn đã từng ở đây mọi lúc và bạn sẽ ở đây mọi lúc. Chính một quan niệm sai là khi chúng ta nói: Thời gian trôi qua. Thực tại là ở chỗ bạn, nhân chứng, bao giờ cũng vẫn còn là vậy, không bao giờ già, không bao giờ trẻ, không bao giờ trẻ con, không bao giờ đàn ông, không bao giờ đàn bà - chỉ một điểm sáng đi từ vĩnh hằng sang vĩnh hằng. Không có lí do để hỏi. Và dẫu sao đi chăng nữa, bạn sẽ hỏi ai? Người khác hơn bạn, người có thể trả lời tại sao bạn ở đây chăng? Và bạn đã không đi đủ sâu vào bản thân bạn để tìm ra bạn là ai. Để hỏi câu hỏi này, bạn phải tìm bản thân bạn trước.
Những người đã đi vào bên trong bản thân họ để tìm ra ai hiện hữu bên trong đã không quay trở lại, vì họ càng đi xa hơn, băng càng tan chảy hơn; và khi họ đạt tới chỗ bên trong nhất, bản thân họ không có đó, chỉ không gian thuần khiết. Và không gian thuần khiết này là kinh sách duy nhất mà Thiền sẽ chấp nhận là linh thiêng. Nó không phải do con người làm ra. Nó không được sinh ra. Nó không biết gì về chết.
Nó đơn giản cứ tiếp diễn mãi, nở hoa theo nhiều cách, tạo ra nhiều nhà để sống, chuyển từ nhà nọ sang nhà kia, từ thân thể nọ sang thân thể kia, từ loài này sang loài khác. Nhưng tất cả chuyển động này không để lại bất kì dấu vết thay đổi nào trong tính đích thực của bạn.
Bách Trượng là tuyệt đối đúng khi ông ấy nói, " Tôi đã khóc chút ít trước đây, anh đúng. Và bây giờ tôi đang cười. Và ai biết cái gì sẽ xảy ra sau tiếng cười của tôi?"
Nó là chính điều bản chất của Thiền khi tôi nói với bạn về thiền của chúng ta: Đừng hỏi tại sao chúng ta phải đi vào trong việc nói lắp bắp. Bạn phải đi vào trong nói lắp bắp vì bạn phải đi ra khỏi nó. Tâm trí bạn đầy những nói lắp bắp và không gì khác. Nói mọi thứ mà bạn đã từng muốn nói và đã không có khả năng nói vì văn minh, giáo dục, văn hoá, xã hội. Ở đây, không ai nghe: mọi người đều dính líu vào trong công việc của riêng mình.
Chỉ vài kẻ ngốc có thể quan sát điều đang xảy ra. Thay vì tham dự họ quan sát sự việc hiện tượng. Nhưng họ sẽ không biết hương vị này khi mà - giống như sau mọi điều cơn mưa mát mẻ này kéo tới bạn - sau nói lắp bắp im lặng xuyên thấu vào bản thể bạn. Nói lắp bắp đơn giản tống đi mọi rác rưởi.
Khó làm điều đó ở bất kì chỗ nào khác vì bạn sẽ tự hỏi mọi người sẽ nghĩ gì. Đây là chỗ không ai nghĩ về bạn. Nó là việc của bạn: điều bạn nói, điều bạn làm, cười hay khóc hay nói tiếng Trung Quốc mà không biết về điều đó... và làm các cử chỉ. Không ai có thời gian: Nó ngắn tới mức mọi người phải làm việc của mình trước hết.
Khi bạn ở trong nói lắp bắp, bạn một mình; mọi người đều một mình, bận tâm vào việc riêng của mình. Bạn không can thiệp và không hỏi bất kì ai, "Anh đang làm gì vậy? Anh đang nói gì vậy? Ngôn ngữ nào thế?" Không ngôn ngữ, không tính hợp lí... mọi người đang cố tống ra sự điên khùng. Mọi người đang cố thoát ra khỏi tâm trí, ra khỏi tại sao.
Và một khi bạn ở ngoài tâm trí, bạn ở trong. Ở trong tâm trí là ở ngoài bản thân bạn. Ở ngoài tâm trí là ở trong bản thể bạn.
Maneesha đã hỏi một câu hỏi. Trước khi trả lời câu hỏi của cô ấy tôi có lời xin lỗi cần làm cho Rupesh. Nivedano đã từng đánh trống. Bây giờ anh chàng khùng đó đã đi vào Rajasthan để tìm nhiều đá hơn để làm đài phun nước và thác nước lớn hơn. Anh ấy rất lo nghĩ về điều sẽ xảy ra cho cái trống. Ai sẽ đánh trống?
Tôi phải thuyết phục anh ấy, "Đừng lo nghĩ. Bất kì ai đánh trống, tôi sẽ liên tục gọi Nivedano." Anh ấy sung sướng vô cùng. Nhưng tôi đã hứa chỉ cho loạt bài cuối cùng, mà giờ đã kết thúc. Rupesh đáng thương đã đánh trống dưới cái tên của Nivedano.
Hôm qua, loạt bài nói đã thay đổi: tôi nghĩ, bây giờ là lúc để gọi Rupesh. Nhưng ai đó đã viết lầm lên bảng của tôi cái tên Arup. Tôi tự hỏi một chốc, chẳng lẽ Rupesh đã đổi tên anh ấy mà thậm chí không thông báo cho tôi? Nhưng không có thời gian. Cho nên tôi phải gọi Arup. Và tôi có thể thấy sự giận dữ, khi Rupesh đánh trống. Tôi lấy làm tiếc, Rupesh. Những cái trống đó không chịu trách nhiệm cho việc đó. Trống nào đó chịu trách nhiệm, nhưng trống bạn đang đánh thì không chịu trách nhiệm.
Hôm nay tôi sẽ gọi Rupesh cho tới khi loạt bài này kết thúc. Nhưng xin tốt bụng với trống.
Bây giờ là câu hỏi của Maneesha:
Osho kính yêu,
Tôi vừa mới nhớ ra là chúng ta không phải là suy nghĩ con người hay tình cảm con người - chúng ta là con người. Chúng ta được ngụ ý chỉ hiện hữu, phải không?
Không phải là điều xa hoa mà chỉ một số người mới có thể đảm đương được - chỉ hiện hữu phải chăng thực sự là được?
Maneesha, dù bạn biết nó hay không, bạn không thể làm bất kì cái gì khác hơn chỉ hiện hữu. Không có cách nào để là bất kì cái gì khác hơn ngoại trừ điều bạn đang là vậy. Hoa hồng là hoa hồng là hoa hồng. Và dù nó cố gắng thế nào, nó không thể trở thành hoa sen được. Và cùng điều đó là đúng với hoa sen. Nó không thể trở thành cúc vạn thọ được.
Mọi người phải được kính trọng và đề cao trong bản thể riêng của mình. Suy nghĩ của bạn là rất hời hợt, tầng thứ nhất, không bản chất... nó có thể bị thay đổi; nó liên tục thay đổi. Tình cảm của bạn cũng không sâu lắm. Nó có sâu hơn suy nghĩ một chút, nhưng nó cũng có thể thay đổi trong một thoáng chốc.
Bạn biết suy nghĩ của bạn thay đổi và tình cảm của bạn thay đổi. Nhưng phải có cái gì đó bên trong bạn mà không thay đổi. Cái đó là bản thể bạn, cái không thể thay đổi được. Vẫn còn được bắt rễ trong bản thể, thế rồi dần dần, dần dần bạn bắt đầu trưởng thành theo cách khác toàn bộ với cách mọi người bình thường tăng trưởng. Khi mọi người trở nên thông thái hơn, có học hơn, suy nghĩ của họ đang tăng trưởng. Khi mọi người trở nên xúc động hơn, đa cảm hơn, tình cảm của họ tăng trưởng; nhưng họ vẫn còn như cũ.
Nếu bạn biết bản thể bạn và vẫn còn đó, không đi lạc lối, bạn sẽ thấy một loại trưởng thành khác toàn bộ - không tăng trưởng già đi, mà trưởng thành lớn lên; không tăng trưởng vào cái gì đó khác mà trưởng thành ngày càng nhiều hơn trong bản thân bạn, ngày một là bạn nhiều hơn. Và điều này đem tới phúc lành lớn lao, cực lạc mênh mông.
Trước khi chúng ta đi vào trong bản thân mình, việc đi dạo buổi tối bên ngoài chút ít sẽ có tác dụng.
Vườn bách thú gặp phải thời kì khó khăn, và khi các con vật chết đi, ông giám đốc không thể đảm đương được việc thay thế chúng... mãi cho tới khi ông ấy có một ý tưởng sáng chói.
Vào lúc trời muộn, Kowalski đang bước đi qua vườn bách thú, thì anh ta thấy tấm biển, "Cần người khoẻ, xin vào làm bên trong."
Thế là anh ta đi vào và ông giám đốc bảo anh ta, "Ngôi sao hấp dẫn của chúng tôi, con khỉ đột Gregory, mới chết, và tôi muốn anh thay thế nó. Mọi điều anh phải làm là mặc bộ lông con khỉ đột này, đi ra kia và đấm ngực và ăn lạc."
Kowalski bắt đầu làm việc ngay. Mọi ngày anh ta làm đám đông xúc động bằng việc nhảy và đấm. Nhưng cực đỉnh của hành động của anh ta là khi anh ta trèo lên cây trong trại và ném lạc vào các con sư tử bên cạnh, chúng thực sự phát điên và cố trèo lên hàng rào.
Không may, một buổi trưa Kowalski đang ở trên cây thì cành gẫy và anh ta rơi vào hang sư tử. Anh ta nhảy lên và bắt đầu la hét và kêu cứu, mãi cho tới khi một trong các con sư tử bước lên anh ta gầm gừ và hầm hè, và thế rồi nói ra từ mồm, "Câm đi, Kowalski, nếu không tất cả chúng ta sẽ mất việc làm đấy!"
Suy ngẫm về chuyện này đi. Nó là Thiền thuần khiết. Mọi người đều đang ẩn nấp đằng sau bộ lông: ai đó đằng sau bộ lông khỉ đột, ai đó đằng sau bộ lông sư tử; ai đó là chuột, sợ vợ tất nhiên... hãy bước ra đi! Và chỉ hiện hữu. Mọi bộ lông này mà bạn đang mặc đều không là bản thể bạn.
Trong chuyến đi thăm châu Âu, Ronald và Nancy tới thăm Ireland.
Một hôm, Nancy Reagan làm cuộc viếng thăm kín đáo tới văn phòng của bác sĩ Rattle O'Bones.
"Làm sao tôi có thể giúp bà được?" bác sĩ hỏi một cách hoà nhã.
"Thế này," Nancy bắt đầu, một cách lưỡng lự, "đó là vấn đề tinh tế."
"Đừng lo, bà Reagan," O'Bones nói. "Bà có thể thẳng thắn với tôi và tôi sẽ thẳng thắn với bà."
"Rất tốt," Nancy Reagan nói. "Từ khi đi tua này, với mọi loại thức ăn khác nhau, dạ dầy tôi bao giờ cũng đầy khí. Và mặc dầu khí này không có mùi và không gây tiếng động, tôi thấy điều đó thật là đáng ngượng. Ấy a!" bà ấy nói, mìm cười một cách ngượng ngùng, "lại cái ợ nữa đấy!"
Bác sĩ cố gắng che mũi một cách kín đáo. Thế rồi ông ấy kéo từ ngăn kéo ra vài viên thuốc và viết nguệch ngoạc vào sổ tay của mình.
"Đây," ông ấy nói với Nancy Reagan, "đây là cuộc khám bệnh với chuyên gia hàng đầu, và những viên thuốc này sẽ giúp phục hồi giác quan ngửi của bà!"
Hai nông dân già vùng Virginia gặp nhau trên phố.
"Này, Jed," một người nói, "Tôi có một con la, ốm vì loạn trí. Anh cho la của anh ăn cái gì khi nó bị thế?"
"Tôi cho nó dầu thông," Jed đáp.
Một tuần sau, họ lại gặp nhau và người nông dân già thứ nhất la lên, "Này, Jed, tôi đã cho con la của tôi một chút dầu thông như anh nói, dầu giết chết nó!"
"Buồn cười nhỉ," Jed đáp, "nó đã giết cả con của tôi nữa!"
Vợ của Luigi vừa mới chết, và khi đám tang đi ra nghĩa địa, Luigi tạo ra cảnh tượng khủng khiếp.
"Tôi-a sẽ làm gì đây?" anh ta kêu khóc, dứt tóc. "Tôi-a sẽ làm gì đây?"
"Con ta," cha Garibaldi, linh mục, nói "Cha biết con đã đau đớn về mất mát khủng khiếp, nhưng con sẽ vượt qua nó theo thời gian." Và ông ấy bắt đầu đưa Luigi ra lối ra.
" Tôi-a sẽ làm gì đây?" Luigi thổn thức. " Tôi-a sẽ làm gì đây?"
"Cứ cố kiểm soát bản thân con đi," linh mục đáp. "Thời gian sẽ trôi qua, con sẽ vượt qua nỗi tiếc thương và có thể trong một hay hai năm, con sẽ gặp một cô gái trẻ và lại lấy vợ, và mọi thứ sẽ tốt!"
"Này, cha ơi, con biết mọi điều đó!" Luigi nói, "nhưng con-a sẽ làm gì đêm nay?"
Rupesh, đêm nay đánhtrống.
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Rupesh...
(Tiếng trống)
Mọi người trở nên im lặng, tuyệt đối vào trong.
Nhắm mắt lại, không chuyển động, chỉ tĩnh lặng.
Cảm thấy cái đẹp của khoảnh khắc này.
Cảm thấy cái tươi tắn và trẻ trung của khoảnh khắc này.
Cảm thấy phúc lạc và nhảy múa trong cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn.
Rupesh... Đánh trống.
(Tiếng trống)
Mọi người thảnh thơi trong chết.
Để thân thể thở, không bận tâm.
Bạn không phải dừng việc thở.
Bạn phải dừng hiện hữu bên ngoài;
hiện hữu bên trong đi.
Và lấy bước nhảy lượng tử
từ tâm trí sang vô trí.
Cảm thấy hương thơm im lặng bên trong.
Khoảnh khắc này là khoảnh khắc thiêng liêng.
Khoảnh khắc này bạn là phật.
Găm tâm thức bạn vào khoảnh khắc này. Không đầu, không tim nhưng chỉ là tâm thức thuần khiết.
Rupesh...
(Tiếng trống)
Bạn có thể quay lại cuộc sống,
cuộc sống mới,
với ánh sáng mới,
với niềm vui mới,
với mắt mới để nhìn,
với giác quan mới để cảm,
với thông minh mới để hiểu.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội bây giờ chứ?
Vâng!
0 Đánh giá