Chương 3. Đừng nghiêng ngả

Chương 3. Đừng nghiêng ngả

Price:

Read more

Thiền - Chim đơn độc, chim cu cu của rừng
Bài nói về Thiền
Chương 3. Đừng nghiêng ngả




Osho kính yêu,
Một lần trong hội chúng các sư, Vân Môn giơ cây quyền trượng lên, và nói, "Kinh sách bảo chúng ta rằng người bình thường nghĩ quyền trượng là sự tồn tại thực; rằng những người tiểu thừa coi nó như hư không; rằng những người tin vào Độc giác Phật coi nó như sự tồn tại ảo vọng; rằng bồ tát nói thực tại của nó là trống rỗng. Nhưng ta nói cho các ông, coi quyền trượng chỉ là quyền trượng. Chuyển động là chuyển động; ngồi là ngồi. Nhưng đừng nghiêng ngả trong bất kì hoàn cảnh nào!"
Vân Môn nhặt cây quyền trượng, và giơ nó cho hội chúng các sư xem, nói, "Quyền trượng của ta đã biến thành con rồng và nuốt toàn thế giới. Núi và sông và đất lớn đáng thương giờ đâu rồi?"
Maneesha, con người đã từng nghĩ trong nhiều thế kỉ về mình là ai. Mọi triết gia lớn đều được sinh ra từ câu hỏi cơ bản này, nhưng không triết lí nào là câu trả lời.
Thiền, bởi lí do đó, sẽ không bao giờ được hiểu như một triết lí khác. Nó là thái độ phản triết lí. Nó là vô suy nghĩ, vô trí - chỉ là việc xuyên thấu thẳng vào thực tại.
Tâm trí có thói quen đi lòng vòng. Sự tồn tại của nó có tính ngoại vi. Nó chỉ tồn tại ở chu vi của bạn. Khoảnh khắc bạn nhảy vào trung tâm của bạn, nó biến mất. Nó không thể đi cùng bạn, vào trong bản thân bạn. Nó có thể đi cùng bạn hướng tới ngôi sao xa nhất - và nó là bạn đồng hành lớn khi có liên quan tới việc tìm kiếm đối thể. Nhưng cùng bạn đồng hành này trở thành rào chắn lớn khi bạn quay khỏi bên ngoài và bắt đầu tìm vào bên trong.
Tâm trí là công cụ cho việc truy tìm bên ngoài; vô trí là việc mở cánh cửa của thế giới bên trong của bạn. Bạn không chỉ là thân thể và bạn không chỉ là tâm trí. Bạn là nhiều hơn nhiều, bạn là điều huyền bí không bao giờ có thể bị thu vào bất kì ngôn ngữ nào.
Những giai thoại này là nỗ lực bắt nguồn từ từ bi để mang chú ý của bạn tới thực tại không thể diễn đạt được, không thể giải thích được của thế giới bên trong.
Một lần trong hội chúng các sư, Vân Môn, một thiền sư lớn, giơ quyền trượng lên, và nói, "Kinh sách bảo chúng ta rằng người bình thường nghĩ quyền trượng là sự tồn tại thực; rằng những người phái tiểu thừa coi nó như hư không; rằng những người tin vào Độc giác Phật - đó là một phái Phật giáo khác - coi nó như sự tồn tại ảo vọng."
Độc giác phật, tiểu thừa, Shankara, Bradley, và có nhiều triết gia nghĩ rằng thế giới bạn thấy đơn giản được tạo ra từ cùng chất liệu như mơ - nó là hư không. Mặc dầu họ nói vậy, hành vi của họ không chứng minh cho triết lí của họ. Ngay cả Bradley, khi đi ra ngoài nhà, không đi qua tường; ông ấy tìm ra cửa. Nếu tường được làm bằng cùng chất liệu như mơ, sao bận tâm về cửa? Cứ đi qua tường! Bạn có thể đi qua núi nếu quan điểm của bạn thực sự đúng. Tại sao bạn liên tục ăn, uống, mặc quần áo cho thân thể, khi mọi thứ đều là hư không?
Những triết lí này có thể được thu về một từ - maya, ảo vọng; mọi thứ là ảo vọng. Và có lí do rất tinh tế cho việc nhấn mạnh vào ảo vọng. Họ muốn bạn từ bỏ thế giới vì nó là ảo vọng. Khi có liên quan tới tôi, nếu nó là ảo vọng, thế thì không có nhu cầu từ bỏ nó. Nó không có đó - bạn từ bỏ cái gì? Chính nỗ lực của bạn để từ bỏ nó làm cho nó thành thực! Mọi sư và thánh nhân, những người đã từ bỏ thế giới, đã cho chứng nhận rằng thế giới là thực.
Bạn không từ bỏ mơ... tôi chưa bao giờ nghe nói về một người nào trong toàn thể lịch sử nhân loại từ bỏ mơ của người đó. Người ta đơn giản thức dậy, nhìn đây đó, và thấy rằng không có mơ. Người đó đơn giản buồn ngủ - giờ người đó thức. Không có nhu cầu từ bỏ cái không có.

Nhưng mọi triết gia này đã cố bằng mọi phương tiện và luận cứ để chứng minh rằng mọi thứ là không thực - tiền, quyền, danh, quan hệ, chồng, vợ, con, bố mẹ, tất cả đều không thực. Cho nên đừng phí thời gian của bạn với cái không thực tại. Từ bỏ đi! Để cho bạn có thể đạt tới cái thực. Nhưng tôi hi vọng điều tuyệt đối rõ ràng với bạn là bạn có thể từ bỏ cái gì đó chỉ nếu nó là thực. Chính việc từ bỏ của bạn tuyên bố thực tại của nó, và cũng cả sự hèn nhát của bạn nữa. Bạn không có can đảm để đương đầu với nó, đó là lí do tại sao bạn chạy trốn. Nó không phải là từ bỏ, nó là chạy trốn, chạy trốn đơn giản và thuần khiết, từ tâm trí hèn người ta không thể đương đầu được với những thực tại gian nan của cuộc đời.
Thiền không thiên về từ bỏ bất kì cái gì.
Vân Môn đang cho giải thích về các triết gia tiểu thừa, triết gia Độc giác Phật, triết gia bồ tát: bồ tát nói thực tại của nó là trống rỗng.
Vân Môn đơn giản là một trong những thầy sáng suốt nhất đã từng bước đi trên thế gian. Ông ấy nói, Nhưng ta nói cho các ông, coi quyền trượng - và ông ấy đang cầm quyền trượng trong tay - chỉ là quyền trượng. Chuyển động là chuyển động; ngồi là ngồi. Không có nhu cầu nói về liệu nó là thực hay không thực; chính phân chia giữa cái thực và cái không thực làm ra mọi loại lẫn lộn trong tâm trí bạn. Chọn cái gì, không chọn cái gì, liệu nó là thực hay không thực.
Coi mọi thứ như nó vậy, không có bất kì phán xét nào về thực hay không thực của nó. Nhưng đừng nghiêng ngả trong bất kì hoàn cảnh nào!
Nghiêng ngả là gì? Việc nảy sinh của ý nghĩ - liệu cái này là thực hay không thực - và bạn đã bắt đầu nghiêng ngả. Cứ nhìn thẳng vào mọi thứ như chúng vậy. Chúng không cần bất kì phán xét nào từ bạn. Quyền trượng là quyền trượng.
Vân Môn nhặt cây quyền trượng, và giơ nó cho hội chúng các sư xem, nói, "Quyền trượng của ta đã biến thành con rồng và nuốt toàn thế giới. Núi và sông và đất lớn đáng thương giờ đâu rồi?"
Nghĩa của ông ấy là ở chỗ nếu bạn có thể nhận ra sự sáng tỏ không phán xét, ngay cả chiếc quyền trượng đơn giản này cũng trở thành thiền lớn nhất của bạn. Và trong thiền đó đại dương sẽ biến mất và núi sẽ biến mất, vì trong thiền đó bạn sẽ biến mất. Người quan sát đột nhiên trở thành cái được quan sát.
Yuishen, một thầy khác, đã viết trong việc ca ngợi:
Tại sao, nó hiện hữu nhưng vẫn có chuyển động của mắt và trán!
Và ở đây tôi đã từng tìm kiếm xa và rộng.
Cuối cùng được thức tỉnh, tôi thấy
trăng trên rặng thông,
sông dâng cao.
Sông là sông, thông là thông, và trăng là trăng. Mọi thứ được cần là sự sáng tỏ của cái nhìn, không phải là tâm trí ngu xuẩn liên tục đưa ra phán xét.
Makusho viết:
Những thứ vô giá cũ đáng yêu,
Tôi đã coi khinh những người tìm kiếm
chân lí ở bên ngoài bản thân họ:
Ở đây, trên chỏm mũi.
Toàn thể chân lí là ở đây, ngay trên chỏm mũi bạn. Người ta đơn giản cần sự sáng tỏ của cái nhìn. Nó không xa xôi; nó thậm chí không gần - nó ở ngay chính sự tồn tại của bạn, nó là nhịp tim đập của bạn.
Issa viết:
Luật Phật,
chiếu sáng lên
trong giọt sương trên lá.
Nếu bạn có sáng tỏ, thế thì ngay trong sáng sớm có mặt trời, khi trên lá sen giọt sương còn lung linh như hạt ngọc, bạn đã thấy toàn thể giáo huấn của Phật.
Nhưng mắt bạn phải không bị mây che mờ. Ý nghĩ là mây của bạn. Thiền không là gì ngoài việc phủi sạch các ý nghĩ của bạn, giữ cho tâm thức của bạn sạch và phản xạ.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
Tại sao chúng tôi đi tới những đau đớn thế để né tránh cái hiển nhiên?
Maneesha, tâm trí chỉ quan tâm tới cái khó khăn. Cái hiển nhiên là không khó. Tâm trí quan tâm đi tới đỉnh Everest; nó có thể đi tới trăng; nó đang cố đạt tới các ngôi sao và hành tinh xa hơn. Tâm trí tận hưởng việc chinh phục, và bạn có thể chinh phục chỉ cái là khó. Cái hiển nhiên không có hấp dẫn với tâm trí. Ngược lại, cái hiển nhiên là nguy hiểm; nó là cái chết của tâm trí và các ham muốn và khao khát của nó.
Bạn là cái hiển nhiên. Đó là lí do tại sao tâm trí không bao giờ nhìn vào trong. Nó đơn giản thế, nó đã có đó rồi - nhu cầu là gì? Trước hết trở thành người nổi danh vĩ đại nhất thế giới, trở nên nổi tiếng, trở nên mạnh mẽ. Khi có liên quan tới cái ngã riêng của bạn, nó đã có đó rồi, bạn không phải chinh phục nó. Và tâm trí là kẻ chinh phục, toàn thể niềm vui của nó là trong thắng lợi.
Nhưng là bản thân bạn không phải là thắng lợi. Bạn bao giờ cũng là bản thân bạn, dù hữu ý hay vô tình. Phật tính của bạn là sự tồn tại tinh tuý của bạn. Tâm trí sẽ không bao giờ trở nên quan tâm tới việc đi vào trong, vì ở đó cái chết của nó đang đợi. Không có chức năng cho nó, không có người nào để chinh phục. Chỉ không gian thanh tịnh, im lặng.
Tâm trí, thực ra, cố né tránh cái hiển nhiên. Nó đi xa nhất có thể được, để cho cái hiển nhiên không thể phá huỷ được nó. Nó sẽ nghĩ về Thượng đế - bạn không thể đi xa hơn Thượng đế - nó sẽ nghĩ về cõi trời và địa ngục, và nó sẽ không dừng lại trong im lặng một giây để nhìn, "Tôi là ai?"
Và một cách kì diệu, chính bằng việc đi vào trong sự hiện hữu của bạn mà bạn đã đi vào trong chính điều huyền bí này và vào trong thơ ca và âm nhạc và điệu vũ của sự tồn tại. Nó không phải là mảnh đấy khô cằn, nó là mầu lục tươi tốt; nó tràn đầy hương thơm, và cái đẹp vô song, là chân lí mà chính là kinh nghiệm cao nhất có thể cho tâm thức. Nhưng nó tất cả rất hiển nhiên.
Ở đây chúng ta đang thử mọi cách để làm sao gạt bỏ tâm trí, để cho chúng ta có thể thấy cái hiển nhiên mà tâm trí đang né tránh... Chim cu cu đã tới.
Loạt bài này được dành riêng cho con chim cu cu đơn độc. Tre rất im lặng. Trong im lặng này vài tiếng cười sẽ giúp bạn trở nên nhiều tính trẻ con hơn, không nghiêm chỉnh, thảnh thơi. Không có gì khác tựa tiếng cười để lấy đi cái nghiêm chỉnh của bạn, cái đang đè nặng lên tim bạn. Trước khi bạn đi vào trong bản thân bạn, vài tiếng cười chính là việc tắm bản chất.
Clarence và Lulu, hai người lỗ mãng Oregon, đang ngồi trên cổng vòm phía trước nhà họ ở Fossil, ngắm mặt trời lặn.
Lulu thở dài, cầm tay Clarence và nói "Em yêu, nói cái gì đó mềm dịu và xôm xốp đi."
Clarence, rất bối rối, quay sang Lulu và nói, "À, cứt..."
Một tối Paddy đang yên tĩnh uống cốc bia trong góc tiệm rượu. Nhưng tâm trạng sung sướng của anh ta vỡ oà khi anh ta thấy một người đàn bà từ đội quân bảo vệ của Christ đi từ bàn nọ sang bàn kia, nói với các khách hàng. Paddy cố tránh mắt cô ấy, nhưng vô vọng.
Bà Ki tô giáo nào tiến tới Paddy và nói, "Ông không biết rằng cái chất ông đang uống vào là chất độc chậm sao?"
"Điều đó đúng rồi," Paddy đáp. "Tôi đâu có vội."
Đại tá Hawkbutt đang bực dọc. Ai đó đã đánh cắp đồ châu báu của vợ ông ấy. Thế là ông ấy tập trung mọi nhân viên quản gia lại và bảo họ rằng nếu đồ châu báu không được trình ra, tất cả họ sẽ bị sa thải.
Hoảng hồn, các nhân viên tuyệt vọng bắt đầu tìm kiếm một cách điên cuồng các đồ châu báu bị mất. Đột nhiên, họ bắt gặp Kowalski, say khướt và loạng choạng đi trên phố. Lập tức họ nhảy lên anh ta và buộc tội anh ta đánh cắp đồ châu báu.
Kowalski hoàn toàn phân vân khi anh ta thấy bản thân mình đầu tiên bị dúi đầu vào thùng nước. Vừa kéo anh ta lên, ông quản gia hét lên, "Đồ châu báu ở đâu?"
Thở hổn hển, Kowalski vẫy tay điên cuồng rằng anh ta không biết. Họ lại dúi anh ta lần nữa sâu hơn vào trong thùng nước, để anh ta trong đó lần này lâu hơn. Cuối cùng họ lôi anh ta lên.
"Lần cuối cùng," cô hầu gái tầng trên rít lên, "đồ châu báu ở đâu?"
Vừa ho vừa thở phì phì, Kowalski đáp lại trong khi say, "Tốt hơn thì các ông bà tự làm người lặn khác đi vì tôi không thể thấy được cái gì!"
Pierre, người Pháp, Tonio, người Itali, và Kowalski, người Polack, đang lái xe qua miền quê thì xe của họ bị hỏng. Họ tìm chỗ trọ ở một nông trại, và trong đêm, Pierre quyết định lẻn vào phòng con gái người nông dân.
Người nông dân nghe thấy anh ta bước lên cầu thang và gọi ra, "Ai đấy?"
Nghĩ nhanh, Pierre thì thào, "Meo, meo," như một con mèo, và thế rồi đi vào phòng cô gái.
Nửa giờ sau, Tonio có cùng ý tưởng. Nhưng khi anh ta tới gần phòng, bố cô ta kêu lên, "Ai đấy?"
Tonio cũng làm ra âm thanh, "Meo, meo," và thế rồi lẻn vào phòng cô gái.
Về sau, Kowalski quyết định rằng anh ta nữa cũng phải có vui thú nào đó. Ngay khi anh ta vào phòng cô gái, người bố kêu to, "Được, ai vậy?"
Kowalski đáp, "Tôi đây, mèo."
Bây giờ, Nivedano, đánh tiếng trống đầu tiên và mọi người đi vào trong điên khùng tuyệt đối, trong nói lắp bắp - hò hét, nói tiếng Trung Quốc, Nhật Bản, bất kì ngôn ngữ nào bạn không biết. Làm hết sức.
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
(Tiếng trống)
Không chuyển động.
Nhắm mắt lại, chỉ ở bên trong.
Ngày càng sâu hơn, bạo dạn, vì đó là bản thân riêng của bạn. Bạn sẽ không gặp bất kì ai, bạn sẽ biến mất trong nhịp điệu vũ trụ.
Đây là quyền trượng mà Vân Môn nói tới.
Và đây là Đường của Chim, chim cu cu đơn độc trong rừng.
Cho phép cái hiển nhiên và bỏ tâm trí.
Nhìn thẳng vào bản thân bạn.
Đây là chính bí mật của chư phật, của người đã thức tỉnh.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Mọi người chết...
Chết hoàn toàn - để thân thể thở, nhưng bạnliên tục đi vào bên trong. Đừng để bất kì không gian nào chưa được thám hiểm.
Khoảnh khắc này bạn là người được phúc lành nhất, chạm tới chính vĩnh hằng của cuộc sống của bạn, cho phép hoa sen của bản thân bạn xoè cánh ra.
Không có nhu cầu về bất kì tôn giáo có tổ chức nào. Mọi cá nhân đều được quyền tìm thấy bên trong bản thân mình vị phật.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Chư phật có thể quay lại và ngồi xuống trong tư thế đúng.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội chứ?
Vâng!... Nhiều chư phật đã thức tỉnh.

0 Đánh giá

Ads Belove Post