Chương 6. Trong thị trấn ầm ĩ này

Chương 6. Trong thị trấn ầm ĩ này

Price:

Read more

Thiền - Chim đơn độc, chim cu cu của rừng
Bài nói về Thiền
Chương 6. Trong thị trấn ầm ĩ này




Osho kính yêu,
Sư, Kankei, một lần tới thăm ni cô, Massan Ryonen. Ông ấy tự nhủ mình, "Nếu điều bà ấy nói thoả mãn mình, mình sẽ ở lại đó. Nếu nó không thoả mãn, mình sẽ lật ghế thiền!"
Ông ấy vào phòng, và Massan phái một sứ giả ra hỏi, "Ông tới đi thăm núi hay tới vì Phật giáo?"
Đáp lại, Kankei nói, "Với mục đích Phật giáo," cho nên Massan ngồi vào chỗ của mình, và Kankei lại gần bà ấy.
Bà ấy nói, "Tôi có thể hỏi hôm nay ông từ đâu tới vậy?"
Kankei đáp, "Từ Roko."
Thế rồi Massan nói với Kankei, "Sao ông không cởi mũ tre ra?"
Kankei không có câu trả lời, và, làm việc cúi mình xuống, ông ấy hỏi, "Massan là gì?"
Bà ấy trả lời, "Điều đó không biểu lộ ra đỉnh của nó."
Ông ấy hỏi, "Chồng của Massan là ai?"
Bà ấy trả lời, "Không có hình tướng thực của đàn ông và đàn bà."
Ông ấy nói, "Quái!" và hỏi, "Thế thì tại sao bà không thay đổi và biến mất?"
Bà ấy nói, "Tôi không là trời, tôi không là quỉ. Tôi có thể thay đổi cái gì?"
Với điều này, Kankei quì xuống, và trở thành người làm vườn của ngôi đền của Massan trong ba năm.
Vào một thời gian khác, Goei tới Thạch Đầu và nói, "Nếu ông có thể nói một lời, tôi sẽ ở lại đây; bằng không tôi sẽ đi hẳn."
Thạch Đầu đơn giản ngồi đó, và Goei ra đi.
Từ phía sau, Thạch Đầu gọi ông ấy, "Đi đâu! Đi đâu! Ông định đi đâu?"
Goei quay đầu lại.
Thạch Đầu nói, "Từ sinh tới tử, nó chỉ giống thế này - quay đầu, quay não. Về nó thì sao?"
Goei đột nhiên chứng ngộ, cho nên ông ấy bẻ gẫy quyền trượng của mình.
Maneesha, đi vào trong thế giới của Thiền không giống như bất kì việc đi vào khác nào; nó là đi vào trong bản thân bạn. Không có cửa, và không có khả năng làm bất kì cái gì. Bạn đơn giản phải thảnh thơi toàn bộ tới mức bạn chìm sâu vào bên trong bản thân bạn.
Nhớ, thảnh thơi không phải là hoạt động. Nó là thiếu vắng mọi hoạt động. Và chỉ trong thiếu vắng mọi hoạt động, khi bạn được thảnh thơi tới chính bản thân bạn, cánh cửa mở tới mọi điều huyền bí của thế giới, mọi phép màu của sự tồn tại.
Nó rót đầy bản thân bạn với điệu vũ lớn, mặc dầu bạn không thể thốt ra được một lời. Bạn nghe thấy âm nhạc mà bạn chưa bao giờ nghe, mặc dầu không có cách nào để dịch nó sang bất kì cái gì khác. Bạn thấy hoa nở... mầu sắc của chúng là tuyệt đối không được biết tới với bạn. Toàn thể bản thân bạn trở thành chói sáng ngát hương. Không có gì để nói về nó; bạn chỉ có thể hiện hữu nó. Và những tia sáng của im lặng của bạn sẽ bắt đầu tạo ra và dệt nên một trường quanh bạn.
Đó là lí do tại sao thầy trong Thiền không đơn giản là thầy giáo. Trong mọi tôn giáo chỉ có các thầy giáo. Họ dạy bạn về các chủ đề mà bạn không biết, và họ yêu cầu bạn tin, vì không có cách nào mang những kinh nghiệm đó vào thực tại khách quan. Thầy giáo cũng không biết chúng - ông ấy đã tin vào chúng; ông ấy truyền niềm tin của mình cho ai đó khác. Thiền không phải là thế giới của người tin. Nó không dành cho người có đức tin; nó dành cho những linh hồn bạo dạn người có thể bỏ mọi niềm tin, niềm không tin, hoài nghi, lí trí, tâm trí, và đơn giản đi vào trong sự tồn tại thuần khiết của họ mà không có biên giới.
Nhưng điều đó đem tới biến đổi vô cùng. Do đó, để tôi nói rằng trong khi người khác bị lôi cuốn vào các triết lí, Thiền được lôi cuốn vào sự biến thái, vào trong biến đổi. Nó là giả kim thuật đích thực: nó thay đổi bạn từ kim loại cơ sở thành vàng. Nhưng ngôn ngữ của nó phải được hiểu, không bằng tâm trí suy luận và trí tuệ mà bằng trái tim yêu thương của bạn. Hay thậm chí chỉ nghe, không bận tâm liệu nó là đúng hay không. Và một khoảnh khắc tới bất thần mà bạn thấy nó, điều đã từng lẩn tránh bạn trong cả đời bạn. Đột nhiên điều Phật Gautam gọi là "tám mươi tư nghìn cửa" mở ra.
Những giai thoại này, khi lần đầu tiên được các nhà truyền giáo Ki tô giáo dịch ra, đã được dịch để giới thiệu cho thế giới rằng "Ki tô giáo là tôn giáo văn minh duy nhất, và như một bằng chứng hãy nhìn vào những đối thoại ngu xuẩn này, chẳng có lí lẽ và nhịp điệu!" Nhưng mọi thứ đem kết quả ngược lại. Họ đã muốn chứng minh Thiền là tôn giáo rất nguyên thuỷ. Nhưng với những người là người tìm kiếm thực, nó đã chứng tỏ rằng ngược lại, mọi tôn giáo khác có thể là nguyên thuỷ; ít nhất Thiền thì không.
Ngay chỗ đầu tiên, nó không phải là tôn giáo chút nào. Nó không trong cạnh tranh với Ki tô giáo hay Hindu giáo hay Phật giáo hay Mô ha mét giáo; nó không thuộc vào phân loại đó chút nào. Nó có phân loại riêng của nó, ngôn ngữ riêng của nó, thế giới riêng của nó, và không có cạnh tranh với nó. Tính duy nhất của nó là tuyệt đối và rõ ràng.
Nhưng bạn sẽ phải rất yêu mến, rất chăm nom trong việc hiểu những đối thoại kì lạ này, vì ngôn ngữ dường như là như khi chúng ta dùng nhưng được ẩn giữa các lời và giữa các dòng có thơ ca khác, bài ca khác, điều chúng ta không quen thuộc.
Nhưng người của tôi sẽ hiểu nó, vì chúng ta đang đi vào trong cùng không gian mà Thiền đã từng chỉ tới. Những đối thoại này có thể được hiểu chỉ bởi các thiền nhân; ngoài ra chúng có vẻ ngu xuẩn.
Sư, Kankei, một lần tới thăm ni cô, Massan Ryonen. Ông ấy tự nhủ mình, "Nếu điều bà ấy nói thoả mãn mình, mình sẽ ở lại đó. Nếu nó không thoả mãn, mình sẽ lật ghế thiền!"
Ông ấy là một người tìm kiếm đang đi tìm thầy, và khi ông ấy tới gặp Massan Ryonen, một nữ Thiền sư, ông ấy nghĩ trong tâm trí mình, Nếu điều bà ấy nói thoả mãn mình... vấn đề không phải là tính hợp lí. Không phải là điều bà ấy nói là rất trí huệ, nhưng nếu nó thoả mãn ông ấy, bản thể riêng của mình - nếu mũi tên của điều bà ấy nói đạt tới bản thể mình, mình sẽ ở lại; bằng không mình sẽ lật ghế thiền.
Khi đệ tử tới, ghế ngồi được thầy cấp cho anh ta ngồi. Và nếu đệ tử bác bỏ thầy, anh ta lật ghế một cách duyên dáng - biểu lộ rằng "đây không phải là chỗ của tôi" - và ra đi. Việc lật ghế thiền đó là biểu tượng rằng "Tôi không chấp nhận thầy làm thầy, nhưng tôi sẽ không nói điều đó. Việc nói là thô thiển thế. Tôi sẽ cho thầy hướng dẫn, rằng thầy không thoả mãn cho bản thể tôi, cho điều tôi đang tìm; tôi sẽ phải đi sang thầy khác."
Ông ấy vào phòng, và Massan phái một sứ giả ra hỏi, "Ông tới đi thăm núi hay vì mục đích Phật giáo?"
Đáp lại, Kankei nói, "Với mục đích Phật giáo," cho nên Massan ngồi vào chỗ của mình, và Kankei lại gần bà ấy.
Bà ấy nói, "Tôi có thể hỏi hôm nay ông từ đâu tới vậy?"
Kankei đáp, "Từ Roko."
Thế rồi Massan nói với Kankei, "Sao ông không cởi nón tre ra?"
Kankei không có câu trả lời, và, làm việc cúi mình xuống, ông ấy hỏi, "Massan là gì?"
Nón tre phải được cởi ra trong duyên dáng và biết ơn khi bạn đương đầu với thầy. Việc cởi nón đơn giản mang ý nghĩa rằng "Tôi sẵn có, trong khiêm tốn, mở; tôi không che đậy hay phòng thủ. Cho dù thầy muốn chặt đầu tôi, tôi sẵn sàng."
Trong toà án đầu tiên ở Mĩ nơi vụ kiện tôi được trình ra sau khi tôi bị bắt một cách phi pháp, bà quan toà gặp phân vân - vì ở Mĩ, bạn không thể đội mũ trong toà án. Việc đội mũ trong toà án là sỉ nhục toà. Các thái độ khác nhau của phương Đông và phương Tây là như vậy.
Tôi có thể thấy rằng bà áy có hơi chút phân vân phải làm gì. Bà ấy bảo người phục vụ tới nói cho tôi, "Có lẽ ông không biết rằng trong toà án ông phải cởi mũ ra. Vẫn đội mũ là sỉ nhục toà án."
Tôi nói với anh ta, "Trở lại quan toà và bảo bà ấy rằng nếu bà ấy có dũng cảm, bà ấy nên tự mình hỏi câu hỏi này. Vì theo tôi, cởi mũ là việc sỉ nhục và tôi sẽ không sỉ nhục toà án."
Người này nghĩ một chốc, quay trở lại với quan toà. Người đàn bà này thậm chí còn phân vân hơn! Bà ấy đơn giản nghĩ tốt hơn cả là không lâm vào tranh cãi. Vì điều đó không được viết trong hiến pháp; nó chỉ là truyền thống hình thức. Tôi không bị ràng buộc pháp lí phải cởi mũ. Tôi sẽ cởi mũ chỉ khi tôi gặp vị phật - không phải là gặp quan toà. Thấy tình huống này, người đàn bà này cư xử một cách đúng mực. Bà ấy nói với người phục vụ, "Không cần đâu, chỉ đừng nêu ra câu hỏi này lần nữa." Thế giới khác nhau, biểu tượng khác nhau...
Khi Massan hỏi, "Sao ông không cởi nón tre ra?" bà ấy đang nói rằng nếu ông đã tới vì mục đích Phật giáo - và điều đó ngụ ý việc tìm vị phật bên trong bạn - thế thì hãy duyên dáng đi. Cởi nón ra, khiêm tốn và tiếp nhận.
Kankei không có câu trả lời, và, làm việc cúi mình xuống, ông ấy hỏi, "Massan là gì?" Massan là tên của thầy này.
Bà ấy trả lời, "Điều đó không biểu lộ ra đỉnh của nó."
Người đàn bà này có tên Massan vì Núi Massan nơi bà ấy có thiền viện. Đỉnh núi là cao tới mức chúng gần như bị che phủ bởi tuyết và mây; chúng hiếm khi trưng ra. Và đó đích xác là tình huống của tâm thức. Nó bị che phủ nhiều thế bởi ý nghĩ - quá khứ, các ước định... nhiều khói - tới mức nó hiếm khi trưng ra.
Đây là cái đẹp của Thiền, rằng câu hỏi bình thường đột nhiên biến thành có ý nghĩa mênh mông.
Ông ấy hỏi, "Chồng của Massan là ai?"
Bà ấy trả lời, "Không có hình tướng thực của đàn ông và đàn bà."
Khác biệt và phân biệt giữa đàn ông và đàn bà chỉ có tính hiện tượng, nó không phải là đích thực. Nó không có tính tâm linh cho nó.
Và bây giờ chúng ta biết rằng khoa học có thể hoán đổi đàn ông thành đàn bà, đàn bà thành đàn ông, và có hàng nghìn người trên khắp thế giới đã đổi tính dục của họ - chỉ vì bị chán! Người ta phát chán: đàn bà mọi ngày, lại đàn bà, và lại thế. Đàn ông... vào buổi sáng bạn lại thức dậy là đàn ông. Và người ta bắt đầu nghĩ, có cách nào đó đổi đi không?

Mọi người đổi quần áo, mọi người đổi giầy dép, mọi người đổi cà vạt. Mãi cho tới giờ điều đó là không thể được, nhưng bây giờ điều đó là có thể được - nhiều, nhiều người đang đổi tính dục của họ. Lần đầu tiên, đàn ông sẽ đứng đằng sau thân thể đàn bà, hay đàn bà có thể đứng sau thân thể đàn ông. Và thế thì họ sẽ hiểu điều nhà huyền bí bao giờ cũng nói, rằng bên trong là như nhau; chỉ cửa sổ và khung của nó là khác. Bản thể bên trong của bạn không nam không nữ.
Nghe điều này, sư này nói, hay đúng hơn kêu lên, tiếng hét Thiền "Quái!" và hỏi, "Thế thì tại sao bà không thay đổi và biến mất?"
Nếu đàn ông và đàn bà không có hình tướng... ông ấy chỉ là đệ tử, nói ở mức rất thấp, không hiểu quan điểm cao hơn của Massan.
Bà ấy nói, "Ta không là trời, ta không là quỉ. Ta có thể thay đổi cái gì?" Ta đã đi tới điểm không bao giờ thay đổi. Cái mà thay đổi, ta đã bỏ lại sau. Đàn ông thay đổi, đàn bà thay đổi. Mọi thứ thay đổi ta đã bỏ lại sau.
Với điều này, Kankei quì xuống, và trở thành người làm vườn của ngôi đền của Massan trong ba năm.
Vào một thời gian khác, Goei tới Thạch Đầu và nói, "Nếu ông có thể nói một lời, tôi sẽ ở lại đây; bằng không tôi sẽ đi hẳn."
Thạch Đầu đơn giản ngồi đó, không nói một lời. Bởi vì im lặng là câu trả lời duy nhất; nó không thể bị giới hạn trong lời. Thạch Đầu là câu trả lời, nhưng người hỏi không có khả năng hiểu rằng im lặng cũng có thể là câu trả lời, rằng có những điều không thể được mang tới mức độ thấp hơn của ngôn ngữ, của lời.
Có những cách diễn đạt mà theo đó bạn phải nhìn vào mắt của thầy. Có lẽ bạn có thể thấy trăng được phản xạ ở đó. Có lẽ trong im lặng đó khi bạn nhìn vào trong mắt của thầy, cái gì đó có thể xảy ra. Bạn có thể trở nên nhận biết về ngọn lửa bên trong riêng của bạn.
Thạch Đầu đơn giản ngồi đó, và Goei ra đi.
Ông ta không hiểu câu trả lời im lặng.
Từ phía sau, Thạch Đầu gọi ông ấy, "Đi đâu! Đi đâu! Ông định đi đâu?"
Goei quay đầu lại.
Thạch Đầu nói, "Từ sinh tới tử, nó chỉ giống thế này - quay đầu, quay não. Về nó thì sao?"
Goei đột nhiên chứng ngộ, cho nên ông ấy bẻ gẫy quyền trượng của mình.
Goei thường mang theo quyền trượng, và thường nghĩ rằng ông ấy đã đi tới biết - rằng ông ấy đã trở thành thầy; quyền trượng trong Thiền được mang chỉ bởi thầy. Lần đầu tiên ông ấy nhìn vào trong bản thân mình khi Thạch Đầu hỏi ông ấy, "Đi đâu?" vì nó là ở đây, cho nên ông định đi đâu? Nó là bên trong.
Trong một khoảnh khắc thức tỉnh bất thần, ông ấy hiểu rằng mãi cho tới giờ ông ấy đã mang quyền trượng một cách không cần thiết; ông ấy chỉ là thầy giáo, không là thầy. Ông ấy bẻ gẫy quyền trượng của mình.
Đây toàn là những điều biểu tượng trong Thiền. Bẻ gẫy quyền trượng ngụ ý, "Bây giờ thầy là thầy và tôi là đệ tử. Tôi sẽ không nói điều đó bằng lời, vì lời là rất ô nhiễm; tôi sẽ làm biểu tượng rằng tôi không còn là thầy nữa. Tôi đã sống trong sự đồng nhất giả - tôi phá vỡ sự đồng nhất đó và vứt nó đi. Bây giờ thầy là thầy và tôi sẽ sống trong sự hiện diện của thầy, uống nhiều nhất có thể được nước của cuộc sống."
Một bài thơ của Chikusan viết:
Ông ấy là một phần của tất cả, vậy mà tất cả được siêu việt;
Chỉ để thuận tiện ông ấy được biết tới là Thầy.
Ai dám nói ông ấy đã tìm ra thầy?
Trong thị trấn ầm ĩ này
ta huấn luyện đệ tử.
Những dòng cuối là đặc biệt quan trọng: Trong thị trấn ầm ĩ này ta huấn luyện đệ tử. Ông ấy phải đã ở Poona! Bạn không thể tìm thấy thị trấn nào ầm ĩ hơn. Nhưng kì lạ, các thầy đã chọn các thị trấn ầm ĩ trong việc tìm kiếm vài người thông minh. Thị trấn ầm ĩ có phẩm chất tốt: buổi sáng nó trở thành rối loạn chút ít, nhưng dần dần, dần dần nó chấp nhận rằng những người này có khác biệt chút ít, và nó không bận tâm.
Bây giờ chúng ta ở đây, và trong thị trấn ầm ĩ này, mọi người sẽ không nhận biết chút nào rằng năm nghìn người đang tìm về bản thân bọ, và đôi khi họ chạm tới chính phật tính, đỉnh cao nhất của tâm thức. Nhưng họ sẽ liên tục đứng trong hàng đợi trước các rạp chiếu phim, mua bán ở bãi chợ, không bao giờ nhận biết... Đó là vô ý thức kì lạ, rằng năm nghìn người từ khắp thế giới được tụ tập ở đây - họ phải đang làm cái gì đó - nhưng họ thậm chí sẽ không nhìn vào bên trong cổng. Sự không quan tâm như vậy về điều vĩ đại của con người, sự không quan tâm như vậy về niềm huy hoàng của bản thể bên trong nhất của bạn.
Chosha viết:
Mọi thứ, mọi chỗ là thực.
Từng hạt làm nên con người nguyên bản.
Dầu vậy, cái thực tuyệt đối là không tiếng,
Thân thực là uy nghi từ cái nhìn.
Bạn không thể nói được gì về cái đẹp, cái uy nghi, bạn cũng không thể thấy được nó bằng mắt thường của bạn. Khi bạn quay vào trong, những con mắt này khép lại; chúng không thể quay vào trong được. Con mắt thứ ba mở ra - bạn có cái nhìn mới, sáng tỏ mới, điều không phải là một phần của hai mắt của bạn. Nó là trực tiếp, nó không biết cái gì là đúng hay sai; nó đơn giản biết cái đang vậy.
Nó là vô tiếng, nó không thể nói... nó không thể bảo bạn rằng bạn đang mang vương quốc lớn của Thượng đế bên trong bạn và bạn cư xử như kẻ ăn xin, vì những thứ nhỏ bé và tí hon.
Maneesha đã hỏi:
Gần đây tôi đã nhận ra rằng mong đợi vi phạm vào tự do, không phải của người có mong đợi được phóng chiếu lên, mà vào tôi - người có mong đợi. Khi tôi bỏ mong đợi của mình tôi cảm thấy gánh nặng được dỡ ra, cảm giác được tự do.
Maneesha, bỏ cảm giác đó nữa đi, và thế thì bạn sẽ biết tự do thuần khiết.
Bây giờ bạn sẵn sàng đi vào trong... chỉ một chén trà.
(Tiếng cười toàn tâm từ Sardarji...)
Sardar Gurudayal Singh hiểu ngay chuyện cười trước khi tôi kể nó! Anh ấy thực sự là phép màu. Và anh ấy đang ngồi ngay ở hàng đầu, với mọi vĩ đại của anh ấy. Hiểu được chuyện cười trước khi nó được kể là rất duy nhất. Phần lớn mọi người không hiểu nó khi nó được kể. Họ cười vì người khác cười; rất ít người hiểu nó. Nhưng Sardar Gurudayal Singh đi đầu ...
Nurdski bị say, đứng trước quan toà. "Anh bị ông chủ đất buộc tội về việc say xỉn và làm cháy giường," quan toà nói.
"Điều đó là tuyệt đối vô nghĩa," Nurdski vụng về một cách phẫn nộ. "Giường đã cháy rồi khi tôi nằm vào trong nó!"
Maria Spumoni trẻ sắp cưới ngày mai. Cho nên, cô ấy tới mẹ mình như mọi cô gái đồng trinh Cơ đốc giáo được mong đợi làm vậy. "Mẹ ơi," Maria nói, "Con phải-a hỏi-a mẹ cái gì đó..."
"Ừ-a," mẹ cô ấy ngắt lời. "Mẹ biết-a, con yêu bé nhỏ của mẹ. Đó là-a lí do tại sao-a mẹ con ở đây. Cho nên để-a mẹ nói cho con từ kinh nghiệm của mẹ. Bây giờ-a con có-a một người đàn ông, đối xử-a với anh ta cho tốt vào. Vào-a đêm đầu tiên-a, Ồ Đức mẹ Đồng trinh ban phúc lành cho con! Điều con sẽ-a làm. Nó sẽ-a thay đổi toàn thể đời-a con..."
"Không, không, mẹ ơi," Maria nhanh chóng kêu lên. "Con đã biết-a cách-a đéo-a rồi, con chỉ muốn-a biết làm sao làm-a spaghetti!"
Hai người ăn thịt người đang ngồi quanh đống lửa buổi tối ngưỡng mộ chiếc tủ lạnh Maytag mới bên cạnh họ.
"Năng lực của tủ lạnh đó là gì?" người ăn thịt người thứ nhất hỏi.
"Tôi không chắc," người ăn thịt người thứ hai nói. "Tôi đoán chỉ nhiều hơn chút ít so với hai anh chàng kia, người đã mang nó tới!"
Bà Piebaker đi dạo chơi cùng con chó, Queenie, thì bà ấy quyết định đi vào siêu thị địa phương. Và ấy buộc Queenie bên ngoài, và thế rồi đi vào làm việc mua bán nào đó. Gần như ngay lập tức, mọi chó hoang trong khu vực đến đánh hơi quanh con Queenie không được bảo vệ.
Viên cảnh sát địa phương thấy điều đang xảy ra và đi kiếm Bà Piebaker. "Bà không thể để con chó của bà một mình ở đó được, thưa bà," viên cảnh sát nói.
"Sao không?" Bà hỏi.
"Thưa bà," cảnh sát nói, "con chó của bạn đang động đực!"
"Ăn à?" Bà đáp. "Nó sẽ ăn bất kì cái gì."
"Không, thưa bà," cảnh sát nói, "con chó của bà nên được cho phối."
"Chắc chắn," Bà nói, "nó sẽ ăn bánh mì, nó sẽ ăn bánh ngọt, nó sẽ ăn mọi thứ."
Thất vọng hoàn toàn, viên cảnh sát quát lên, "Con chó phải cho đẻ!"
Bà nhìn giận dữ vào viên cảnh sát và nói, "Vậy cho nó đẻ. Tôi bao giờ cũng muốn có con chó cảnh sát!"
Trước khi Nivedano đánh trống cho bạn phát rồ hoàn toàn, bạn phải hiểu nghĩa của việc ném ra rác rưởi bên trong tâm trí bạn, liên tục chuyển động... Bạn thậm chí không nhận biết về điều đó. Khi bạn bắt đầu ném nó ra, thế thì bạn trở nên nhận biết, "Trời, mọi thứ nhảm nhí này mình đang mang trong đầu mình!"
Và đây là chỗ tốt nhất để làm điều đó, vì mọi người khác đang dính líu vào việc ném chuyện nhảm nhí của họ ra.
Không ai nghe bạn. Bạn sẽ không có được cơ hội này ở bất kì chỗ nào khác trên thế giới, cho nên bạn có thể tuyệt đối thoải mái trong việc phơi bầy bản thân bạn. Chỉ đừng ngồi im lặng, bởi vì bất kì người nào ngồi im lặng - mọi thứ rác rưởi này tới từ mọi người khác sẽ đi vào trong đầu người đó! Tôi đang làm cho bạn nhận biết, đó là việc cảnh báo: đừng ngu xuẩn và đừng ngồi im lặng. Đánh bại mọi người quanh bạn đi. Đây chính là cơ hội lớn!
Nivedano, cho tiến trống đầu tiên, và mọi người phát rồ ném tiếng nói lắp bắp ra...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Trở nên im lặng... không chuyển động, dường như bạn là bức tượng đông cứng.
Bạn đã ném ra bụi của bạn - đừng bỏ lỡ khoảnh khắc này.
Đi vào trong.
Sâu hơn... sâu hơn.
Bản thể bạn là không chiều sâu; bạn có thể đi sâu như bạn có dũng cảm và bạo dạn để đi sâu.
Bạn càng đi sâu, bạn càng hiện hữu nhiều hơn.
Để làm cho tính bên trong này toàn bộ...
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Mọi người chết.
Cảm thấy thân thể bị bỏ lại sau.
Cảm thấy tâm trí bị bỏ lại sau và chỉ đi vào trong không gian không biết.
Chỉ hiện hữu...
Hiện hữu là toàn thể chủ định của thiền.
Trong khoảnh khắc này không có khác biệt giữa bạn và Phật.
Giữ khoảnh khắc này sống động hai mươi bốn giờ.
Làm bất kì cái gì được cần làm, nhưng đừng quên cái ta bất tử, vĩnh hằng của bạn, bản thể vũ trụ của bạn.
Để nó trở thành nhịp đập con tim bạn, chính việc thở của bạn.
Bạn không phải làm bất kì cái gì.
Chỉ nhớ lại chút ít.
Không gian này là vĩ đại và được phúc lành.
Bạn là vĩ đại và được phúc lành, đã tìm ra tôn giáo tinh tuý, chính cốt lõi của bản tính của bạn.
Sống tương ứng với bản tính của bạn và bạn sẽ sống trong nhảy múa.
Cuộc sống của bạn sẽ nở ra nhiều hoa.
Bạn sẽ bắt gặp nhiều yêu, nhiều từ bi.
Bạn sẽ chia sẻ niềm vui.
Nivedano ...
(Tiếng trống)
Đem mọi chư phật trở lại thân thể...
Ngồi xuống, trong một khoảnh khắc nhớ lại kinh nghiệm này.
Việc thực nghiệm này là Thiền.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Mọi chư phật có thể mở hội bây giờ chứ?
Vâng!

0 Đánh giá

Ads Belove Post