Chương 21. Hiểu biết

Chương 21. Hiểu biết

Price:

Read more

Thiền sư lớn Đại Huệ - Tập 2 - Osho
Suy nghĩ về biến đổi từ trí thức sang chứng ngộ
Chương 21. Hiểu biết
Osho kính yêu,
Hiểu đúng nơi ông hiện hữu.
Nếu ông muốn học đạo này, ông phải hiểu đúng nơi ông hiện hữu. Ngay khi ông dựa trên tri thức nhẹ nhất, ông bỏ lỡ cảnh tượng ngay nơi ông đứng. Khi ông hiểu đầy đủ cảnh tượng ngay nơi ông hiện hữu, thì mọi loại tri thức - mọi thứ không ngoại lệ - là những thứ ngay nơi ông hiện hữu.
Vậy Tổ nói, "Vào chính khoảnh khắc người ta nói về tri thức, bản thân tri thức là tâm trí. Và chính bản thân tâm trí này là tri thức."
Vì tri thức là ngay bây giờ, nếu ngay bây giờ ông không đi sang khoảnh khắc khác, mà đi xa với tri thức của ông ngay chỗ ông hiện hữu, thì ông sẽ nối tay và bước cùng với các Tổ. Nếu ông chưa thể là giống điều này, đừng đi sai trong tri thức của ông.
Đại Huệ đang học mọi ngày về ngôn ngữ của nhà huyền bí. Và thứ lưu lại vẫn có đó, nhưng chúng chỉ hiện hữu bởi vì thói quen cũ. Ông ấy đã đi tới kinh nghiệm mới, nhưng ông ấy chưa làm sáng sủa ngôn ngữ cũ của ông ấy. Ông ấy sẽ xoay xở làm nó... vì nếu bạn có thể xoay xở để trải nghiệm chân lí, bạn không thể tiếp tục với tri thức, lời và ngôn ngữ được tích luỹ trước khi bạn trở nên chứng ngộ. Trong vài ngày chúng còn nấn ná theo đà riêng của chúng, nhưng bất kì cái gì ông ấy đang cố nói đều không là của trí tuệ. Trí tuệ không bao giờ nói theo cách đó.
Cách tiếp cận trí tuệ là bằng lời thuần tuý và trống rỗng. Cách tiếp cận kinh nghiệm là không bằng lời, nhưng tràn đầy thế, hàm chứa thế với nghĩa mênh mông, ý nghĩa và chỉ dẫn về trưởng thành tương lai của bạn.
Lời kinh sáng nay là,
Hiểu đúng nơi ông hiện hữu.
Tâm trí không bao giờ ở chỗ bạn hiện hữu. Nó bao giờ cũng lang thang, chạy theo mọi hướng. Cho dù bạn đang ngồi trong tư thế hoa sen với mắt nhắm, như Phật Gautam, điều đó không có nghĩa bạn đang thiền - bạn có thể nghĩ về đủ mọi vật bỏ đi và rác rưởi. Tâm trí bạn không được thay đổi chỉ bởi vì thân thể bạn tĩnh lặng, chỉ bởi vì bạn đang ngồi trong tư thế nào đó.
Điều này đã gây ra hiểu lầm lớn cho những người đã từng theo đạo. Tư thế thân thể bạn không làm thay đổi tâm trí bạn, nhưng nếu tâm trí bạn thay đổi, tư thế thân thể bạn tự động thay đổi. Khi thấy điều này lặp đi lặp lại, đại đa số người tìm kiếm bắt đầu từ đầu sai. Vì thân thể là thấy được, và tâm trí hay vô trí là không thấy được, chính việc hiểu logic rằng ngồi trong tư thế nào đó, bạn sẽ đạt tới trạng thái tâm trí nào đó. Nó không phải như vậy, nhưng hàng triệu người đi theo yoga đang ở dưới ấn tượng sai lầm.
Nếu bạn chuyển sang vô trí, trong im lặng hoàn toàn, thân thể bạn nhất định trở nên tĩnh lặng, bất động. Thân thể mang căng thẳng của bạn, và khi bạn được thảnh thơi bên trong, thân thể lập tức phản ánh thảnh thơi của bạn, nhưng không có điều ngược lại. Bạn có thể vặn xoắn thân thể bạn trong những tư thế kì lạ, với hi vọng rằng chứng ngộ sẽ tới. Tôi chưa bao giờ thấy một người yogi chứng ngộ... và tôi đã từng tìm kiếm, nhìn vào trong Himalayas, và khắp cả nước. Họ là hoàn hảo trong thể dục của họ - họ có thể tham gia bất kì nhóm xiếc nào và chắc đã gây ấn tượng cho mọi người bằng việc biểu diễn của họ - nhưng bên trong họ là rất bình thường, trong cùng dốt nát, cùng vô nhận biết.
Điều đó bây giờ là ý kiến được cân nhắc của tôi rằng nếu bên trong thay đổi, cái bên ngoài sẽ tuân theo thay đổi này. Cái bên ngoài không phải là bản chất - nó chỉ là cái bóng của cái bên trong - cho nên nếu bạn thay đổi cái bên ngoài, không nhất thiết là cái bên trong thay đổi.
Đại Huệ nói, Hiểu đúng nơi ông hiện hữu.
Không thành vấn đề chỗ bạn hiện hữu - ở bãi chợ, làm việc như thợ mộc, hay như bác sĩ, hay như nhà giải phẫu. Dù nghề nghiệp của bạn là bất kì cái gì, dù hoạt động của bạn là bất kì cái gì, hiểu biết phải tới với bạn giữa những huyên náo của thế giới. Bạn phải không trốn lên núi, lên Himalayas, để đạt tới hiểu biết. Himalayas không thể trao nó cho bạn, nhưng chúng có thể cho cái gì đó mà có thể giữ bạn dưới ảo tưởng cả đời bạn.
Sâu trong Himalayas có im lặng vĩnh hằng - tuyết không bao giờ tan. Lạnh nhiều tới mức bạn thậm chí sẽ không tìm thấy chim. Mọi thứ tuyệt đối yên tĩnh... Cái yên tĩnh này của Himalayas đã từng hấp dẫn trong nhiều thế kỉ, bởi vì được bao quanh bởi yên tĩnh và im lặng này, bạn bắt đầu cảm thấy bản thân bạn trở nên im lặng. Nhưng im lặng này là sai lầm; nó chỉ là phản xạ của hoàn cảnh bao quanh bao la.
Nhiều người đã đi tới Himalayas sợ quay lại thế giới. Tôi đã hỏi họ, "Tại sao bạn sợ? Bạn đã đạt tới im lặng; bây giờ thế giới không thể lấy được nó đi." Nhưng họ biết rõ hơn. Thỉnh thoảng khi mọi người tới họ, những thứ rất tầm thường có thể quấy rối họ. Ai đó du hành vào Himalayas đi tới hang của người yogi nhưng không chạm chân người đó, và giận dữ lập tức nảy sinh trong người đó. Đó chỉ là cơ hội mà người đó bỏ lỡ; người đó đã không thu được bất kì cái gì.
Đại Huệ là đúng. Không đi bất kì đâu. Hiểu biết phải được thu lấy ở bất kì chỗ nào bạn hiện hữu. Thế thì bạn có thể phụ thuộc vào nó; bạn có thể dựa trên nó; nó sẽ cùng bạn ở bất kì chỗ nào bạn sẽ hiện hữu. Không cái gì có thể quấy rối nó được, vì bạn đã thu được nó trong mọi rối loạn.
Nếu ông muốn học đạo này, ông phải hiểu đúng nơi ông hiện hữu.
Thân thể bạn ở chỗ này, tâm trí bạn đang lang thang khắp thế giới. Đây không phải là cách thức của người tìm kiếm. Tâm trí bạn cũng nên ở chỗ thân thể bạn ở.
Chẳng hạn, bạn ở đây bây giờ. Thân thể bạn chắc chắn ở đây, nhưng chỉ nếu bạn rơi vào giao cảm sâu sắc với tôi, và tâm trí bạn hoàn toàn yên tĩnh, cảm nhận, không có ý tưởng nào của riêng nó, không định kiến, tâm trí bạn cũng sẽ ở đây bây giờ. Nếu bạn có thể vẫn còn trong trạng thái này từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, chứng ngộ là không xa xôi. Nó có thể xảy ra bất kì khoảnh khắc nào. Nó xảy ra khi thân thể và tâm trí bạn là trong hài hoà thế, trong hiện tại, trong khoảnh khắc này... thế thì bạn tạo cơ hội cho tiềm năng tối thượng của bạn bùng nổ.
Nhưng cách thức của tâm trí là rất kì lạ, rất tinh vi, rất láu lỉnh. Nó bắt đầu làm ra mục đích về chứng ngộ - chứng ngộ không phải là mục đích. Nó bắt đầu nghĩ dưới dạng tham vọng: chứng ngộ trở thành tham vọng của nó - và tham vọng cần thời gian, tham vọng cần tương lai, tham vọng cần ngày mai.
Cho nên bạn có thể ngồi im lặng trong thiền, nhưng tâm trí bạn ở xa xôi, tìm chứng ngộ. Nó không khác với bất kì tham vọng khác nào - tham vọng về tiền, tham vọng về quyền, tham vọng về kính trọng. Không thành vấn đề chút nào về đối thể của tham vọng của bạn là gì; mọi đối thể của tham vọng của bạn đều đem bạn đi xa khỏi chứng ngộ của bạn. Không cái gì có thể đem bạn tới chứng ngộ, vì chứng ngộ là bản tính của bạn.
Một người, hoàn toàn say, loạng choạng, bằng cách nào đó về tới nhà vào nửa đêm, nhưng anh ta không thể nào hình dung ra được liệu ngôi nhà là của anh ta hay của ai đó khác. Có vẻ giống như nó là của anh ta... nhưng anh ta không chắc chắn. Anh ta gõ cửa, và một bà già, mẹ anh ta, mở cửa ra. Lại cùng vấn đề: bà già này có vẻ giống mẹ anh ta - nhưng chỉ có vẻ giống. Anh ta sụp xuống dưới chân bà ấy và bắt đầu hỏi bà ấy, "Giúp tôi tìm ra nhà tôi. Giúp tôi tìm ra mẹ tôi. Bà ấy phải đang đợi."
Một đám đông tụ tập lại, và họ cười: điều này thật lạ, anh ta đang ôm chân mẹ mình và hỏi xin bà ấy giúp anh ta tìm mẹ anh ta; bà ấy phải biết nhà anh ta vì bà ấy sống trong khu lân cận đâu đó.
Và thế rồi một người say khác tới với chiếc xe bò kéo, và anh ta nói, "Đừng phí thời gian. Cứ lên xe của tôi và tôi sẽ chở anh về nhà anh và về mẹ anh." Bây giờ, người mẹ đang cố gắng vất vả, hàng xóm đang cố gắng vất vả, nói, "Nếu con đi trong chiếc xe này.... Người đó dường như còn say hơn con; bất kì chỗ nào anh ta đưa tới con sẽ đi xa khỏi mẹ con và khỏi nhà con, vì đây là nhà con, và đây là mẹ con."
Cái gì đó tương tự là trường hợp với tâm trí con người. Nó không thể cảm thấy nghỉ ngơi ở bất kì chỗ nào nó đang ở. Nó bao giờ cũng tìm chỗ đúng, kinh nghiệm đúng, nhưng nó không thể ở đây. Tất nhiên, làm sao nó có thể ở đây được? Hàng nghìn năm liên tục được dạy rằng bạn là tội nhân, đã gây ấn tượng vô thức sâu rằng như bạn hiện thế, bạn là không đúng. Bất kì chỗ nào bạn đang ở, bạn không ở chỗ đúng.
Mọi tôn giáo đã thành công chỉ trong một điều: trong bác bỏ bạn, chỗ của bạn, thời gian của bạn, cuộc sống của bạn. Và họ tất cả đều trao cho bạn tham vọng lớn - tham vọng về cõi trời. Điều kì lạ là không ai nói với những tôn giáo này, "Tất cả các ông đều chống lại tham, nhưng cõi trời không là gì ngoài tham tối thượng. Tất cả các ông đều chống lại sợ, tất cả các ông muốn chúng tôi bạo dạn - nhưng địa ngục và ngọn lửa địa ngục của các ông là gì?"
Giữa địa ngục và cõi trời, họ đã lấy đi thực tại của bản thể bạn, trạng thái mang tính tồn tại của nơi bạn hiện hữu. Né tránh địa ngục, bạn đang chạy để bắt giữ cõi trời. Bạn đang chạy, nhưng cái mà vì nó bạn chạy là ở bên trong bạn. Nếu bạn thôi chạy và bỏ mọi tham vọng về tham và quyền và danh, và chỉ thảnh thơi trong tính bình thường của bạn - thế thì, chính khoảnh khắc này, chính thân thể này là Phật, và chính chỗ này là thiên đường hoa sen. Đó là điều Đại Huệ đang nói.
Nếu ông muốn học đạo này, ông phải hiểu đúng nơi ông hiện hữu. Mọi thứ có đó - dù bạn ở bất kì đâu, toàn thể sự tồn tại được định tâm ở đó.
Ngay khi ông dựa trên tri thức nhẹ nhất, ông bỏ lỡ cảnh tượng ngay nơi ông đứng. Bây giờ đây là từ một người có tri thức lớn, có thu nhận lớn với kinh sách. Ngay khi ông dựa trên tri thức nhẹ nhất, ông bỏ lỡ cảnh tượng ngay nơi ông đứng - vì tri thức đang lấy đi tâm trí bạn và tạo ra màn ảnh giữa bạn và thực tại, như mây che phủ mắt bạn. Bạn trở nên quan tâm tới tri thức đó, và bạn quên thực tại của bạn, sự hiện diện của bạn, cái ở đây bây giờ của bạn.
Khi ông hiểu đầy đủ cảnh tượng ngay nơi ông hiện hữu, thì mọi loại tri thức - mọi thứ không ngoại lệ - là những thứ ngay nơi ông hiện hữu.
Bạn không cần lo nghĩ. Nếu bạn có thể khám phá ra bản thân bạn trong khoảnh khắc hiện tại, bạn không chỉ khám phá ra bản thể bạn, bạn cũng đang khám phá ra mọi chư phật của quá khứ, của hiện tại, của tương lai, nữa - vì nó là cùng kinh nghiệm, nó là cùng âm nhạc, nó là cùng điệu múa. Tìm ra nó bên trong bản thân bạn, bạn đã trở thành đương đại với mọi chư phật của mọi thời đại.
Vậy Tổ... và với Tổ, Thiền nhân nói tới Bồ đề đạt ma. Ông ấy là cội nguồn chính của họ từ đó người khác học nghệ thuật là thực, đích thực, chân thành, từ những người đã học nhận biết. Ông ấy là người đã đưa đóng góp vĩ đại nhất của Ấn Độ cho thế giới, nghệ thuật về thiền, cho Trung Quốc.
Vậy Tổ nói, "Vào chính khoảnh khắc người ta nói về tri thức, bản thân tri thức là tâm trí. Và chính bản thân tâm trí này là tri thức." Vì tri thức là ngay bây giờ... Đó là điều tôi đã nói - rằng quá khứ trí tuệ của ông ấy vẫn còn đổ bóng lên ngôn ngữ của ông ấy. Chẳng hạn, đầu tiên ông ấy nói, Nếu ông muốn học đạo này... Đó là ngôn ngữ của thầy giáo, không phải ngôn ngữ của thầy. Thầy có liên quan gì tới việc học? Thầy chắc đã nói..."Nếu ông muốn đi theo đạo này..." Bây giờ lần nữa ông ấy hiểu lầm: mặc dầu điều ông ấy nói là đúng, đấy chỉ là ngôn ngữ của ông ấy bị tác động của quá khứ của ông ấy quá nhiều.
Vì tri thức là ngay bây giờ... Thay vì tri thức, người đã đi tới bản thể riêng của mình sẽ nói, "Vì việc biết..." không phải tri thức - và khác biệt là lớn lao. Các từ bắt nguồn từ cùng gốc, và tôi muốn bạn hiểu nó thật rõ ràng: việc biết bao giờ cũng trong hiện tại, tri thức bao giờ cũng của quá khứ. Tri thức nghĩa là việc biết đã trở thành một phần của trí nhớ của bạn, nó là chết; nó không còn sống, nó không còn thở, nó không còn nhịp tim đập nào.
Chẳng hạn, khi bạn thấy mặt trời lặn và bạn được tràn ngập bởi cái đẹp của nó, trong khoảnh khắc đó có việc biết. Bạn thậm chí không nói với bản thân bạn, "Đẹp làm sao!" - vì ngay cả lời "đẹp làm sao" sẽ là rối loạn, sẽ đem bạn đi xa khỏi hiện tại. Nếu bạn đơn giản đứng trước mặt trời lặn, với mọi mầu sắc lan toả trên đường chân trời, các hình bóng, phản xạ trong đại dương, nó say mê tới mức bạn gần dừng thở. Bạn đang trong trạng thái kính nể. Vài khoảnh khắc đó là việc biết. Ngày mai bạn sẽ kể cho ai đó về mặt trời lặn đẹp làm sao mà bạn đã thấy hôm trước - cái đó sẽ là tri thức. Bây giờ nó chỉ là lời.
Tôi đã kể cho bạn câu chuyện về Lão Tử. Ông ấy thường đi dạo buổi sáng trên núi. Một người bạn cũ thường đi theo ông ấy, và một hôm người bạn này bảo ông ấy, "Tôi có ông khách ở nhà tôi, và ông ấy cũng muốn đi dạo buổi sáng."
Lão Tử nói, "Ta không phản đối, chỉ phải chắc rằng anh ta không bắt đầu nói. Việc biết nên vẫn còn là việc biết, nó không nên bị đổi thành tri thức chết."
Người bạn nói, "Tôi sẽ chăm nom điều đó." Ông ấy thuyết phục người bạn rằng đó là cơ hội lớn để hiện hữu trong hai giờ buổi sáng với Lão Tử. "Điều đó là hi hữu và vô giá, nhưng điều kiện là anh phải không nói."
Ông khách nói, "Điều đó không phải là vấn đề. Tôi sẽ giữ im lặng đầy đủ." Và thế rồi họ bắt đầu đi. Lúc đó trời vẫn còn tối và khi họ lên tới đỉnh núi, mặt trời đang mọc. Chim chóc bắt đầu líu lo, cây bắt đầu ra khỏi giấc ngủ... hoa khắp nơi, hoa dại mở cánh ra và toả hương thơm. Người này quên mất rằng anh ta được giả định không nói - và anh ta không nghĩ rằng đây là nhiều lời. Anh ta đơn giản nói, "Đẹp làm sao."
Lão Tử nhìn người bạn đồng hành già và người bạn của ông này với đôi mắt nghiêm khắc thế... Khi họ quay về nhà ông ấy bảo ông bạn, "Ngày mai ông đừng đưa khách của ông đi nữa vì ông ấy nói nhiều quá" - và trong hai giờ ông ấy đã chỉ nói ba lời, "Đẹp làm sao"!
Lão Tử nói với bạn của mình, "Tôi có đấy, ông ấy có đấy, ông có đấy, mặt trời có đấy, tiếng chim có đấy, hương thơm của hoa có đấy - chẳng cần nói cái gì. Tôi cũng nhận biết chứ... Tôi không nói rằng nó không đẹp; tôi nói rằng bằng việc nói ra nó là đẹp, ông đã thu cái đẹp đa chiều của nó về những lời bình thường. Ông đã làm việc biết thành tri thức."
Khác biệt là rất tinh tế. Việc biết là kinh nghiệm sống, tuôn chảy, vẫn rung động trong tim bạn. Tri thức là của quá khứ - nó có thể chỉ mới một phút trôi qua. Tri thức là bộ phận của trí nhớ; việc biết là bộ phận của nhận biết.
Cho nên khi ông ấy nói, vì tri thức là ngay bây giờ, ông ấy thực sự ngụ ý, vì việc biết là ngay bây giờ - vì tri thức không bao giờ có thể là ngay bây giờ được. Nếu ngay bây giờ bạn không đi sang khoảnh khắc khác, mà đi xa với tri thức của bạn ngay nơi bạn hiện hữu, thế thì bạn sẽ nắm tay và bước đi cùng với các Tổ, với chư phật, với người đã thức tỉnh.
Nó là cách tiếp cận trực tiếp nhất tới sự tồn tại. Bạn không phải cầu nguyện Thượng đế, bạn không phải tin vào đấng cứu thế, bạn không phải có đức tin vào sách linh thiêng, bạn không phải đi qua kỉ luật hành hạ. Bạn chỉ phải hiện hữu chính khoảnh khắc này tỉnh táo, thức tỉnh. Thế thì, bất kì cái gì đang xảy ra quanh bạn, bạn lắng nghe nó, nhưng bạn không làm nó thành tri thức. Bạn không nói, "Chim đang hót" - bạn lắng nghe tiếng hót. Bạn thưởng thức tiếng hót, bạn hấp thu nó vào trong bản thể của bạn, nhưng bạn không thu nó thành lời.
Nếu điều này trở thành cách sống của bạn, chính phong cách của sự tồn tại, thế thì bất kì khoảnh khắc nào - bất kì khi nào bạn sẽ tuyệt đối được hài hoà, tính toàn bộ của bạn hiện diện ở đây và bây giờ - việc bùng nổ sẽ xảy ra. Nhìn cây đẹp, nhưng không nói chúng là đẹp. Nhìn không đủ sao? Có cần đem ngôn ngữ vào không? Bạn không thể tận hưởng được cái đẹp quanh bạn một cách trực tiếp sao, không có ngôn ngữ nào? Thử nó đi.
Bạn có cả nghìn cơ hội mọi ngày. Ngay cả trong ồn ào náo loạn của bãi chợ, là tỉnh táo, không làm bất kì phán xét nào... đó là một trong những kinh nghiệm kì diệu nhất rằng ngay cả tiếng ồn ở bãi chợ cũng không quấy rối được bạn. Ngược lại, chúng dường như có cái đẹp của riêng chúng, có sự sống của riêng chúng.
Bất kì khi nào bạn ngồi hay làm việc, bổ củi hay mang nước từ giếng về, tỉnh táo với mọi thứ đang xảy ra quanh bạn, không thu nó thành tri thức. Nếu bạn có thể tránh được lời và tri thức, điều giống như bụi trong mắt bạn... chúng không cho phép bạn thấy cái đang đó. Và cái đang đó là cái tên duy nhất cho Thượng đế. Nó không phải là mục đích ở đâu đó khác; nó bao giờ cũng sẵn có, chỉ bạn là không sẵn có cho nó.
Cho nên toàn thể quá trình của dhyan, chan, hay Thiền, đơn giản để làm cho bạn thành sẵn có với sự tồn tại mà bao giờ cũng sẵn có cho bạn rồi. Chỉ việc gặp gỡ, làm quen với thực tại trong đó bạn đang tồn tại - đơn giản thế và hiển nhiên thế - và bạn sẽ không có khả năng tìm ra ngay cả dấu vết của mọi khổ của bạn và mọi ưu phiền và đau đớn. Chúng đã là ác mộng, và bạn đã ngủ; đó là lí do tại sao chúng đã xảy ra. Bây giờ bạn thức, và mọi ác mộng đã biến mất.
Nếu ông chưa thể là giống điều này, đừng đi sai trong tri thức của ông. Điều này dành cho những người không thể thấy được cái hiển nhiên, người không thể làm được điều đơn giản. Nếu ông chưa thể là giống điều này, đừng đi sai trong tri thức của ông. Ít nhất nếu bạn không thể làm được quá trình đầy đủ - quá trình đầy đủ là bỏ tri thức và trở nên nhận biết - nếu bạn không thể trở nên nhận biết, ít nhất bỏ tri thức đi. Điều đó sẽ giúp bạn vô cùng để trở nên nhận biết.
Nếu bạn không thể thấy được ngay bây giờ, ít nhất loại bỏ bụi khỏi mắt bạn. Điều đó sẽ giúp bạn thấy với sự sáng tỏ bất kì cái gì đang sẵn có cho chúng ta. Và nhiều thứ là sẵn có tới mức chỉ kẻ ngốc mới có thể đi tới đền chùa và tu viện hồi giáo và nhà thờ và giáo đường Do Thái. Bất kì người nào có chút thông minh sẽ tìm thấy ngôi đền của mình dù người đó ở bất kì đâu. Toàn thể sự tồn tại này không là gì ngoài ngôi đền, đất thiêng.
Trong câu chuyên về Moses, khi ông ấy gặp Thượng đế trên núi Sinai, khi ông ấy tới gần Thượng đế, ông ấy nghe tiếng kêu. Ông ấy bắt đầu run rẩy vì không có người nào, chỉ bụi cây xanh, và bên trong bụi cây là ngọn lửa lớn - và bụi cây vẫn xanh. Tiếng kêu đã tới từ bụi cây, "Moses, cởi giầy ra. Ông đang trên đất thiêng."
Tôi bao giờ cũng tự hỏi tại sao Moses đã không hỏi "Có đất nào mà không thiêng không? Chỉ đất bao quanh bụi cây này là linh thiêng sao?" Nhưng có lẽ ông ấy bị tràn ngập nhiều thế... và mọi người không thích tranh cãi nếu họ bắt gặp Thượng đế. Điều đó là nguy hiểm, và ông ấy đã hô lên to thế, Moses có thể đã quên tất cả. Nhưng bất kì khi nào tôi bắt gặp câu chuyện đó, câu hỏi duy nhất nảy sinh trong tôi là làm sao ông ấy có thể chấp nhận sự phân chia giữa đất thiêng và đất không thiêng. Nếu toàn thể sự tồn tại đầy tính thiêng liêng, thế thì ở mọi chỗ, dù bạn ở bất kì chỗ nào, bạn đều ở trên đất thiêng.
Nanak là tốt hơn Moses nhiều. Ông ấy đã đi tới chỗ linh thiêng của người Mô ha mét giáo, Mecca. Lúc đó là lúc tối, và đệ tử của ông ấy, Mardana, đã chuẩn bị giường của ông ấy. Họ đã mệt mỏi từ cuộc hành trình dài, và đến sáng họ sẽ đi vào trong đền thờ và gặp Kaaba. Nhưng họ đã làm một điều sai: họ để chân họ chĩa vào Kaaba. Ai đó thông báo cho tu sĩ cấp cao rằng hai người này đã tới. Danh tiếng của họ đã lan tới trước họ. "Thầy là người có hiểu biết lớn và đệ tử được hợp nhất với thầy tới mức họ gần như là một - khó nói được rằng họ là hai - nhưng họ cư xử không đúng bởi việc để chân chĩa vào Kaaba."
Người Mô ha mét giáo, sống ở bất kì chỗ nào trên thế giới... có vấn đề về việc để chân họ so với Kaaba - ngay cả khi chết nấm mồ của họ được làm theo cách đầu họ hướng tới Kaaba.
Tu sĩ cấp cao quả thực rất giận. Ông ấy tới với vài người và nói với Nanak, "Chúng tôi đã nghe nói ông là thầy, nhưng điều này không chứng tỏ hiểu biết của một thầy. Ông để chân chĩa vào Kaaba linh thiêng."
Nanak nói, "Không có vấn đề gì. Ông có thể quay chân ta tới bất kì chỗ nào ông cảm thấy không có Thượng đế; bất kì chỗ nào có Thượng đế, nó sẽ là như nhau. Cho nên ông có thể làm điều đó - ta chỉ nằm ra; nhấc chân ta và chuyển chúng tới bất kì chỗ nào ông nghĩ không có Thượng đế."
Tôi nghĩ đây là sự vụ lịch sử, vì điều này là đủ cho tu sĩ cấp cao phải xin lỗi và nói với Nanak, "Tôi lấy làm tiếc... vì tôi không thể tìm được bất kì chỗ nào không có Thượng đế. Và một cách tự nhiên, ông là đúng: bất kì chỗ nào ông để chân, chúng sẽ trỏ tới Thượng đế. Không có cách nào tránh nó. Xin lượng thứ cho tôi."
Nhưng câu chuyện này có kết thúc biểu dụ. Viên tu sĩ mù tới mức ông ta gọi người của mình tới và quay chân của Nanak gần như trong vòng tròn, và ông ấy ngạc nhiên là bất kì chỗ nào ông ấy quay chân của Nanak, Kaaba cũng chuyển theo cùng hướng. Điều này phải là huyền thoại vì Kaaba chỉ là tảng đá. Trong thế giới này, ngay cả con người cũng đờ đẫn và chết thế - người ta không thể hi vọng rằng tảng đá sẽ thông minh thế.
Nhưng biểu dụ có cùng nghĩa... chung cuộc họ có được ý tưởng này. Họ đã chuyển ông ấy cả vòng, và Kaaba chuyển đi bất kì chỗ nào theo chân ông ấy chuyển. Điều đó có thể đã không xảy ra nhưng đúng là bất kì chỗ nào có chân ông ấy, Thượng đế có đó.
Nhưng tại sao Moses quên về điều đó? Nếu sự tồn tại là thiêng liêng, thế thì từng khoảnh khắc và từng li của nó là thiêng liêng. Không có nhu cầu tạo ra nhà thờ và đền thờ lớn - những cái này được làm bởi người mù. Những người có mắt sẽ tìm thấy bầu trời sao bao la này, trái đất đẹp này, là ngôi đền lớn nhất của Thượng đế. Nếu bạn nhìn vào toàn thể sự tồn tại này như một chỗ linh thiêng, một cách tự nhiên hành động của bạn không cần là lời cầu nguyện và nghi lễ. Mọi điều hành động của bạn cần có là tỉnh táo và nhận biết trong chính khoảnh khắc này.
Thượng đế là sẵn có từ mọi phía; chỉ bạn không ở đây. Ngài gõ cửa nhà bạn nhưng thấy bạn đã đi đâu đó khác, bạn không bao giờ ở trong nhà bạn - có lẽ bạn đã hoàn toàn quên nhà bạn ở đâu - và bạn đã không thông báo cho Thượng đế về địa chỉ mới của bạn. Sẽ rất khó, vì từng khoảnh khắc bạn sẽ phải thông báo cho ngài địa chỉ của bạn. Nó liên tục thay đổi.
Nhưng nếu bạn có thể thảnh thơi ngay bây giờ...
Lắng nghe mà xem: mưa đã bắt đầu. Bây giờ cây sẽ hạnh phúc mênh mông, chúng sẽ nhảy múa trong mưa. Bạn có thể tìm ra bất kì khoảnh khắc nào quí giá hơn không?
Mưa đã nghe thấy tôi.
Toàn thể sự tồn tại này là đẹp thế. Nếu bạn có thể bỏ tri thức của bạn, tâm trí của bạn, và chỉ hội nhập vào trong ở đây và bây giờ... đây là nguyên lí lớn nhất của mọi người thức tỉnh.
Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

0 Đánh giá

Ads Belove Post