Chương 33. Thanh thản

Chương 33. Thanh thản

Price:

Read more

Thiền sư lớn Đại Huệ - Tập 2 - Osho
Suy nghĩ về biến đổi từ trí thức sang chứng ngộ
Chương 33. Thanh thản
Osho kính yêu,
Mặc chiếu
Bàng già nói, "Chỉ quyết tâm làm trống rỗng mọi cái tồn tại: không làm cái thực từ mọi cái không tồn tại." Chỉ làm chủ hai vấn đề này, và nhiệm vụ cả đời ông được hoàn thành.
Những ngày này có bọn người ngoài cạo trọc đầu, với mắt của họ không rõ ràng, vẫn dạy mọi người dừng và nghỉ và chơi đến chết. Cho dù ông dừng và nghỉ như thế này cho tới khi cả nghìn chư phật xuất hiện trên thế giới, ông vẫn không có khả năng dừng và nghỉ - ông sẽ làm cho tâm trí ông thậm chí còn bị lẫn lộn và rắc rối hơn. Họ dạy mọi người "giữ tâm trí tĩnh lặng," để "quên cảm giác" theo hoàn cảnh, để thực hành "mặc chiếu." Khi họ liên tục "chiếu sáng" và "giữ tâm trí tĩnh lặng," họ bổ sung thêm cho lẫn lộn và đè nén của họ, không chấm dứt cho nó. Hoàn toàn mất phương tiện thiết thực của các tổ sư, họ chỉ dẫn sai cho người khác, dạy mọi người đi trong vô vọng và phí hoài với sinh và tử; hơn nữa, họ dạy mọi người không chăm nom về trạng thái chuyện tình này. "Đơn giản liên tục để mọi thứ nghỉ theo cách này," họ nói. "Khi ông dừng các cảm giác khi chúng tới và ý nghĩ không được tạo ra, vào lúc như thế nó không phải là im lặng không biết - thực ra, nó là tỉnh táo và thức tỉnh và hoàn toàn rõ ràng." Loại này thậm chí còn nguy hại, làm mù mắt mọi người mà nói rằng khi người ta đã đặt mọi thứ vào nghỉ ngơi tới điểm người đó vô nhận biết và không biết, như đất, gỗ, ngói, hay đá, đây không phải là im lặng không hay biết - đây là cái nhìn sinh ra từ việc hiểu sai lời theo nghĩa đen, điều chỉ là phương tiện thiết thực cho gông cùm tự do. Dạy mọi người suy nghĩ tương ứng với hoàn cảnh và chăm nom không để bất kì cảm nhận xấu nào xuất hiện - điều này lại là diễn giải được tạo ra bởi việc chấp nhận tâm thức xúc động của bộ não.
Tất cả các bệnh trên không phải là việc làm của học trò - chúng toàn là do chỉ dẫn sai của thầy mù.
Con người đã từng khổ - không phải là không có lí do gì. Lí do là việc làm riêng của người đó; do đó việc giải thoát là có thể. Nhưng rất ít người đã trải nghiệm tự do tuyệt đối.
Có cả nghìn lẻ một nguyên nhân cho tai hoạ này điều đã xảy ra cho nhân loại. Nó cũng giống như một khu rừng bao la hàng nghìn bụi hồng, nơi chỉ thỉnh thoảng hoa mới nở trên bụi hồng, và cả nghìn bụi còn lại đơn giản vẫn còn không hoa. Chúng có cùng tiềm năng, nhưng cái gì đó đã đi sai trong việc cấu trúc của chúng.
Đại Huệ đang cố gắng ở đây để chỉ ra vài sai lầm nền tảng đã từng bị con người phạm phải - và ông ấy liên tục làm ra chúng - cái cản trở sự trưởng thành riêng của ông ấy.
Phần lớn các nguyên nhân đã phá huỷ chân giá trị của bạn, niềm tự hào của bạn, vinh quang của bạn, huy hoàng của bạn đều là những việc làm của cái gọi là thầy giáo. Có niềm vui bản ngã tinh vi trong việc dạy vì khoảnh khắc bạn dạy ai đó, không nói bất kì cái gì, bạn đã trở nên cao hơn: bạn biết và người khác không biết. Điều này đã tạo ra rắc rối lớn cho con người.
Nhiều thầy giáo giả thế liên tục xuất hiện... có lẽ đó là tội lỗi lớn nhất trên thế giới: đi dạy những điều bạn đã không trải nghiệm. Nhưng giám mục và hồng y giáo chủ và giáo hoàng, imams và shankaracharyas là gì? - chỉ một hàng dài các thầy giáo giả. Họ không biết điều họ đang nói. Họ có thể trích dẫn kinh sách đúng, lời của họ có thể tới từ nguồn đúng, nhưng không phải là nguồn và không phải là kinh sách - chính người nói mới là tiêu chí tối thượng về liệu người đó nói là thực hay không.
Một thầy lớn, Naropa, đã lặp lại một điều: "Đừng nghe điều ta nói, lắng nghe ta đây! Không thành vấn đề điều ta nói; thành vấn đề là điều ta hiện hữu."
Thầy thực nói từ tính tự phát, kinh nghiệm, nhận biết, về việc nhận ra riêng của thầy. Thầy giả rất có học; ông ấy biết mọi kinh sách, ông ấy trích dẫn chúng thật hay và ông ấy có thể dễ dàng lừa mọi người. Thực ra rất khó không bị lừa bởi người như vậy, vì bạn không biết cách phán xét. Ông ấy nói lời đúng, nhưng lời đúng của ông ấy cũng giống như bản ghi âm. Bạn không thể làm bản ghi âm thành thầy bạn được; điều đang được nói là tuyệt đối đúng, nhưng không có người bên trong. Nó chỉ là bản ghi chết.
Kí ức của bạn cũng là bản ghi chết. Thầy giáo dạy qua kí ức, thầy dạy qua nhận biết, thông minh; do đó có thể tìm thấy những điều không nhất quán và mâu thuẫn trong thầy - thực ra, chúng nhất định được tìm thấy. Điều này có thể được dùng làm tiêu chí: nếu ai đó liên tục nhất quán, người đó không thể là thầy. Người đó chỉ lặp lại mọi thứ một cách máy móc.
Thầy phải đáp ứng cho từng khoảnh khắc, và từng khoảnh khắc là khác nhau. Thầy không bao giờ trả lời câu hỏi; thầy bao giờ cũng trả lời người hỏi - và người hỏi là khác nhau. Thầy không quan tâm tới liệu điều bạn nói có hoà hợp với kinh sách, truyền thống, qui ước, hay ngược lại chúng không. Mối quan tâm toàn thể và duy nhất của thầy là con người thực, người mà thầy đang đương đầu... không cái gì khác thành vấn đề.
Nhưng thầy giả đã không dừng, và sẽ không bao giờ dừng. Có học sao dễ dàng thế; là trí huệ sao khó thế. Bất kì kẻ ngốc nào cũng có thể có học; mọi điều người đó cần là hệ thống trí nhớ tốt, máy tính sinh học tốt. Nhưng là thầy đích thực là việc nở hoa lớn lao, và người ta phải hiểu một số chỉ dẫn qua đó người ta có thể làm phán xét để tránh cái giả và lắng nghe cái đích thực.
Điều đầu tiên là: thầy giả bao giờ cũng lặp lại lời của ai đó khác; ông ấy không có lời của riêng mình. Mọi phát biểu của ông ấy đền trong dấu trích dẫn. Điều thứ hai: thầy giả, dù nói giỏi, có học, lanh lợi thế nào sẽ không có khả năng thực hành điều ông ấy thuyết giảng. Nhìn và người này hơn là nhìn vào lời của ông ấy, và bạn sẽ thấy sự không tương ứng.
Trong một làng nhỏ có hai anh em, hai anh em sinh đôi. Một người là bác sĩ và người kia là tu sĩ, và cả làng bao giờ cũng gặp khó khăn trong việc nhận ra ai là ai. Một người lạ tới thị trấn. Ông ấy gặp cả hai người và ông ấy không thể tin được vào mắt mình. Họ không chỉ đích xác giống nhau, mà họ dùng cùng quần áo, cùng kiểu tóc, và gần như không thể nào phân biệt được. Ông ấy tiến tới một người trong số họ và nói, "Có cách nào phân biệt giữa hai ông không? Chỉ ông có thể nói..."
Người anh này là bác sĩ, và anh ta nói, "Có chứ, chỉ có một cách: anh ấy thuyết giảng còn tôi thực hành!"
Thầy giả chỉ thuyết giảng. Nếu bạn nhìn vào thực hành của ông ấy, bạn sẽ rất thất vọng; ông ấy liên tục đi ngược lại phát biểu riêng của ông ấy.
Thứ ba - và điều này cần thông minh thêm chút nữa để thấy - thầy giả bao giờ cũng do dự. Bản thân ông ấy không chắc chắn liệu điều ông ấy nói là thực hay không vì nó toàn được vay mượn. Nhưng thầy thực là thẩm quyền tuyệt đối. Điều ông ấy nói ông ấy ngụ ý, và ông ấy chỉ nói điều ông ấy ngụ ý.
Thầy giáo chỉ nói đãi bôi cho mọi điều tốt mà bạn đã được bảo. Bạn sẽ không tìm thấy sự tươi mát nguyên thuỷ; ông ấy mang mùi của xác chết, những cái xác rất cổ đại. Thầy đích thực có sự tươi tắn, mới mẻ. Bạn có thể liên tục nghe ông ấy qua nhiều thời đại, nhưng bạn không bao giờ cảm thấy rằng ông ấy nhạt nhẽo vì nó bao giờ cũng tới từ cội nguồn nguyên thuỷ.
Xem những điều Đại Huệ muốn chỉ ra cho bạn: Bàng già nói, "Chỉ quyết tâm làm trống rỗng mọi cái tồn tại: không làm cái thực từ mọi cái không tồn tại." Chỉ làm chủ hai vấn đề này, và nhiệm vụ cả đời ông được hoàn thành.
Với thầy bạn bao giờ cũng sẽ tìm ra cái gì đó kì lạ, vì bạn không quen thuộc với thế giới của họ; nó là hoang dã. Với thầy giáo bạn sẽ thấy những thứ rất quen thuộc mà bạn đã biết - bạn đã nghe nói về chúng. Trong mọi nhà thờ cùng buổi giảng đạo, trong mọi đền chùa cùng bài nói; toàn thể bầu không khí được lấp đầy bằng những phát biểu cũ và vô giá trị.
Với thầy thực bạn bao giờ cũng sẽ tìm thấy cái gì đó kì lạ, đoá hoa dại nào đó mà không mọc trong các vườn bình thường hàng ngày. Vị của nó, hương của nó, mầu của nó, dạng của nó - mọi thứ sẽ có tính mới.
Bây giờ điều thầy Bàng nói là tuyệt đối duy nhất. Không ai đã bao giờ nói rằng: "Chỉ quyết tâm làm trống rỗng mọi cái tồn tại." Ông ấy đang làm ra hai phát biểu. Và trong hai phát biểu đó, Đại Huệ nói, toàn thể tôn giáo của bạn là đầy đủ: "Quyết tâm làm trống rỗng mọi cái tồn tại: không làm cái thực từ mọi cái không tồn tại."
Nhưng mọi người đang làm chính cái đối lập: họ liên tục tạo ra cái không thực - cái không tồn tại. Bạn biết gì về Thượng đế? Vậy mà hàng triệu người mọi ngày đều đang cầu nguyện tới điều hư cấu. Điều đó là bệnh hoạn. Bạn biết gì về cõi trời và địa ngục? Nhưng họ đã đi vào sâu trong tâm lí của bạn: bạn tham cõi trời, sợ địa ngục - và đây toàn là những thứ vô tồn tại.
Bàng đang nói, "Đừng tạo ra cái không tồn tại; và với cái đang tồn tại, làm trống rỗng tâm trí ông về mọi gắn bó với nó, mọi mê đắm với nó." Mê đắm của bạn là bó buộc của bạn; nếu bạn không bị mê đắm với cái đang tồn tại, và bạn không tưởng tượng trong việc tạo ra các thần và ma, cái gì còn lại?
Im lặng đơn giản...
Thanh thản thuần khiết...
Tâm thức không rối loạn, không gợn sóng.
Và đó là nó!
Do đó Bàng già là đúng. Trong hai câu đơn giản ông ấy đã cô đọng mọi giáo huấn của mọi người đã thức tỉnh. Có hàng nghìn kinh sách, nhưng hai câu này là đủ; bất kì cái gì khác đều chỉ là bịa đặt không cần thiết bởi những người lừa dối với người bị lừa dối.
Mọi người có thể bị quan tâm tới những điều ngu xuẩn thế - bạn không thể tin được điều đó.
Các nhà thượng đế học Ki tô giáo của thời trung cổ đã tranh cãi trong hàng thế kỉ trong những chuyên luận lớn. Bạn sẽ không tin những nhà thượng đế học này là loại kẻ ngốc nào. Vấn đề của họ là bao nhiêu thiên thần có thể đứng trên đầu mũi kim. Tại sao họ quan tâm? - nhưng điều đó đã trở thành vấn đề lớn thế dường như cuộc sống của họ phụ thuộc và liệu một hay nhiều hay ít thiên thần có thể đứng ở đó. Những thiên thần đó đều là hư cấu - và tại sao ngay cả những thiên thần hư cấu đó phải đứng trên đầu mũi kim?
Nhưng đó là vấn đề rất nghiêm chỉnh, và trong ba hay bốn thế kỉ nó đã được tranh cãi gần như liên tục bởi các nhà thượng đế học, triết gia lớn. Nếu bạn nhìn vào trong lịch sử tôn giáo bạn sẽ thấy những cái ngu xuẩn tới mức bạn không thể tin được rằng đây là di sản kế thừa của chúng ta, rằng đây là những nguồn cổ của cái gọi là tôn giáo lớn của chúng ta.
Trong hai nghìn năm người Ki tô giáo đã từng tranh cãi và nhấn mạnh rằng Jesus được sinh từ người đồng trinh - Mary. Bây giờ điều đó thành vấn đề gì? Cho dù ông ấy được sinh từ Mary Đồng trinh, ông ấy có thể sai chứ. Chỉ bởi việc được sinh từ người đồng trinh, bạn không trở nên đúng; thực ra, phần nhiều là khả năng rằng từ chính lúc bắt đầu bạn là sai. Nhưng ngay cả ngày nay giáo hoàng vẫn khăng khăng rằng đây là nguyên lí nền tảng của họ. Ki tô giáo sẽ là gì nếu ba hư cầu bị loại bỏ? Một là việc sinh đồng trinh của Jesus, điều có thể được cắt bỏ mà không có rắc rối nào.
Một cô gái trẻ được mang tới bác sĩ bởi mẹ cô ấy, cũng là người bạn già. Bà ấy rất lo nghĩ vì điều đã rõ ràng tới mức cô gái ít nhất đã mang thai bẩy hay tám tháng - không cần bất kì phép thử nào. Dầu vậy bác sĩ vẫn làm xét nghiệm và ông ấy nói, "Tôi lấy làm tiếc, nhưng không cái gì có thể được làm. Bây giờ đã quá muộn; việc phá thai là nguy hiểm. Cô gái đang mang thai."
Nhưng người mẹ nói, "Làm sao nó có thể vậy được? Vì tôi không bao giờ cho phép nó có bất kì cơ hội nào...."
Và cô gái nói, "Con thậm chí đã không chạm vào tay của bất kì đàn ông nào. Làm sao con có thể mang thai được?"
Bác sĩ nhìn cả hai người và đi ra cửa sổ và nhìn lên trời. Trong một khoảnh khắc đã có im lặng. Thế rồi người mẹ nói, "Ông làm gì ở đó?"
Ông ấy nói, "Tôi đang đợi ba người trí huệ từ phương Đông. Nếu điều đó là đúng rằng cô bé thậm chí đã không chạm vào tay của đàn ông, và bà khăng khăng... thế thì phép màu đã lại xảy ra: cô ấy là người mẹ đồng trinh. Bà phải hân hoan chứ. Tại sao bà có vẻ khổ thế?"
Mới vài ngày trước giáo hoàng đã lại nhấn mạnh... Vài nhà tư tưởng Ki tô giáo đang cảm thấy vụng về về việc sinh đồng trinh này, nhưng ông ấy đã nhấn mạnh rằng đó là "một trong những cột trụ vĩ đại nhất của chúng ta."
Cột trụ thứ hai là ở chỗ Jesus là con trai duy nhất của Thượng đế. Không ai biết về anh chàng Thượng đế này - và ngoại trừ phát biểu riêng của Jesus, không có bằng chứng khác hay bất kì chứng minh nào. Nhưng toàn thể Ki tô giáo phụ thuộc vào phát biểu này của Jesus. Không nhà tư tưởng đương đại nào, không văn học đương đại nào thậm chí bận tâm nhắc tới rằng Jesus là con trai của Thượng đế - và không chỉ con trai, mà là con trai duy nhất. Điều đó là lớn lao: hư cấu đang tạo ra con trai và con gái! Và chúng ta không có bằng chứng về sự tồn tại riêng của họ...
Và cái gì là vĩ đại trong Jesus tới mức ông ấy phải là đứa con duy nhất của Thượng đế? Tại sao không phải là Phật Gautam, tại sao không phải là Bồ đề đạt ma, tại sao không phải là Mahakashyapa, tại sao không phải là Đại Huệ - tại sao không phải là bạn? Bạn chỉ cần chút ít dũng cảm và chút ít điên khùng và bạn có thể tuyên bố: "Tôi là đứa con duy nhất của Thượng đế." Không bằng chứng nào được cần, vì ngay cả Jesus cũng không cho bất kì bằng chứng nào.
Và thứ ba: ba ngôi của Thượng đế cha, Jesus con, và thánh thần linh thiêng. Thánh thần linh thiêng này là anh chàng kì lạ nhất mà bạn có thể bắt gặp. Thánh thần linh thiêng này là người đã làm cho Mary đồng trinh mang thai - và dầu vậy ông ta vẫn là linh thiêng. Thế thì nghĩa của báng bổ là gì?
Và điều đó là kì lạ... trong nhiều thế kỉ bản thân người Ki tô giáo đã nhấn mạnh rằng điều đó có vẻ kì lạ, ba ngôi này, vì không có đàn bà trong nó. Điều đó có vẻ không đầy đủ; nó không có vẻ giống như gia đình đầy đủ. Cái gì sai trong việc chấp nhận Mary, người được người Cơ đốc giáo tôn thờ như một phần của cấp bậc này? Nhưng đàn bà, chỉ bởi vì cô ấy là đàn bà, không thể được chấp nhận vào bệ cao đó. Thánh thần tội lỗi có thể được chấp nhận.
Mới hôm nọ một sannyasin Italy đã bảo tôi rằng anh ấy muốn đưa vào ghi âm - anh ấy đang thu thập các phát biểu của tôi - tôi nghĩ gì về con bất hợp pháp. Tôi nói với anh ấy, "Không có trẻ con bất hợp pháp, chỉ có bố mẹ bất hợp pháp." Làm sao đứa trẻ có thể là bất hợp pháp được? Và ai là bố mẹ bất hợp pháp? - không cần những người đó, những người không lấy nhau. Bất kì đứa trẻ nào không được sinh ra từ tình yêu đều làm cho bố mẹ thành bất hợp pháp. Dù họ có lấy nhau hay không là không liên quan - nhưng trẻ con chắc chắn không bao giờ là bất hợp pháp.
Người bất hợp pháp này, thánh thần linh thiêng, là một phần của ba ngôi của Thượng đế; ông ta là một phần của Thượng đế. Có ba pha của Thượng đế - nhưng đàn bà không thể được chấp nhận.
Đây là ba nền tảng, ba cột trụ của Ki tô giáo. Nếu bạn loại bỏ ba điều này, toàn thể dinh thự của hai nghìn năm biến mất như bong bóng xà phòng. Nhưng cái gì là lớn lao thế trong tất cả những ý tưởng này? Những người đã từng thuyết giảng những ý tưởng này chỉ có thể được gọi là các thầy giáo giả, dẫn sai đường nhân loại. Bạn không thể hỏi họ được; câu hỏi của bạn sẽ đem bạn tới kết án. Và điều này không chỉ là như vậy về Ki tô giáo; điều này cũng là vậy về mọi tôn giáo. Tôn giáo phải là chuyện tình rất đơn giản, thuần khiết và hồn nhiên. Nó phải không bị làm phức tạp lên bởi mê tín không cần thiết, những ngu xuẩn.
Bàng già đã cho bạn toàn thể tôn giáo trong hai phát biểu nhỏ: "Làm trống rỗng bản thân ông khỏi mọi gắn bó, khỏi mọi mê đắm, khỏi mọi tham vọng về cái đang tồn tại." Và "Không tạo ra hư cấu." Không cái gì thêm được cần.
Đây là thầy đích thực, đem tới điều bản chất, thanh thản thuần khiết của bản thể bạn trong hoà điệu với phúc lạc của sự tồn tại.
Bạn là một với im lặng này... và nó kì diệu làm sao... và tuyệt vời làm sao. Bạn có thể nghĩ rằng cái gì đó hơn nữa được cần để hân hoan và nhảy múa và ca hát không?
Tôn giáo, để là đích thực, phải quan tâm tới biến đổi của con người, không với những ý tưởng ngu xuẩn này; dù chúng là thực hay không thực cũng không thành vấn đề.
Những ngày này... và không may, mặc dầu một nghìn năm đã trôi qua từ Đại Huệ, "những ngày này" vẫn tiếp tục. Những ngày này có bọn người ngoài cạo trọc đầu...
Tôi muốn nhấn mạnh từ người ngoài. Nhân loại có thể được chia theo cách đó rất dễ dàng - người trong và người ngoài. Người trong là rất ít - những người biết câu chuyện bên trong, điều huyền bí bên trong. Và người ngoài có cả triệu, người chỉ đứng bên ngoài bản thân họ, không bao giờ cố gắng hình dung ra cái gì làm cho họ thành người khó chịu, cái gì là cuộc sống của họ, cái gì là tâm thức của họ, cái gì là tình yêu của họ, đơn giản thành vấn đề.
Người ngoài quan tâm tới những ngôi sao xa xăm, các quasars, các thiên hà ở xa... xa tới mức không có khả năng nào để trái đất sẽ bao giờ đi vào tiếp xúc với họ, vì vũ trụ đã được tìm thấy là đang mở rộng. Nó giống hệt quả bóng liên tục trở nên lớn hơn và lớn hơn và lớn hơn, và mọi ngôi sao bạn thấy đang dời xa khỏi trung tâm nào đó, điều khoa học còn chưa có khả năng định vị. Nhưng có trung tâm nào đó từ đó mọi ngôi sao này đang chuyển động với tốc độ vô cùng.
Bây giờ những kẻ ngu cũ đã quan tâm tới Thượng đế, thánh thần linh thiêng, việc sinh đồng trinh, và những kẻ ngu mới đang quan tâm tới các thiên hà xa hàng triệu năm ánh sáng. Họ đã đổi đối thể của họ nhưng họ đã không đổi cách nhìn của họ: họ vẫn nhìn ra ngoài. Người ngoài là người bao giờ cũng nhìn ra ngoài. Người đó không bao giờ ở nhà.
Tôn giáo về căn bản là kinh nghiệm của người bên trong. Người đó nhắm mắt lại và đi vào trong chiều sâu của bản thể mình, vào trong im lặng của tâm mình, và chung cuộc vào trong cội nguồn huyền bí của cuộc sống, của mọi kiếp sống, của mọi tâm thức.
Đây là mãn nguyện duy nhất, sự hoàn thành duy nhất, việc nhận ra duy nhất. Lần đầu tiên không còn bất kì vấn đề gì, không còn bất kì câu hỏi nào. Bạn không biết cái gì, nhưng năng lực biết của bạn là tuyệt đối rõ ràng. Bạn chỉ là chiếc gương thuần khiết không có bất kì bụi nào.
Những ngày này có bọn người ngoài cạo trọc đầu, với mắt của họ không rõ ràng, vẫn dạy mọi người dừng và nghỉ và chơi đến chết. Phần lớn các tôn giáo đã từng dạy bạn từ bỏ thế giới, điều cắt bỏ đi phần lớn cuộc sống của bạn. Từ bỏ mọi vui thú cắt bỏ đi cuộc sống còn lại của bạn. "Trở thành ngày càng chết hơn, và ông sẽ tới gần hơn với Thượng đế." Đây là thượng đế rất kì lạ...
Thượng đế có thể đồng nghĩa với sống, thế thì nó có nghĩa nào đó. Nhưng Thượng đế đồng nghĩa với chết sao...? Nhưng đây là điều các thánh nhân của bạn đã làm: họ đã trở thành hoá thạch. Mặc dầu họ thở, họ đã chết với cuộc sống trong mọi mối quan tâm của nó. Họ đã rút lại mọi nhạy cảm của họ, yêu của họ, vui của họ; họ đã trở nên co lại.
Cho nên Đại Huệ là đúng: Cho dù ông dừng và nghỉ như thế này cho tới khi cả nghìn chư phật xuất hiện trên thế giới, ông vẫn không có khả năng dừng và nghỉ - ông sẽ làm cho tâm trí ông thậm chí còn bị lẫn lộn và rắc rối hơn. Ý tưởng độc hại, tràn ngập này về từ bỏ thế giới, về từ bỏ vui thú, về từ bỏ thân thể, về từ bỏ mọi điều có thể làm cho cuộc sống của bạn rôm rả chút ít, âm nhạc chút ít, thơ ca chút ít, và chỉ giống như tảng đá... dầu vậy tâm trí bạn bên trong sẽ vẫn trong rối loạn.
Có câu chuyện hay từ cuộc đời của Mulla Nasruddin. Ông ấy đã từng bổ củi và con lừa của ông ấy đang đứng bên cạnh; ông ấy sẽ chất củi lên lừa và đem nó về nhà. Nhưng ông ấy cảm thấy rất mệt, và hôm đó là trưa nóng và bóng cây lại quyến rũ, cho nên ông ấy cho phép bản thân mình được thảnh thơi chút xíu.
Vừa lúc đó một lũ sói tới quanh. Trông thấy sói, Mulla nghĩ tốt hơn cả là giả vờ chết, người ta biết rằng sói không ăn xác chết. Chúng muốn ăn thịt tươi; chúng không quan tâm tới thức ăn đóng hộp! Cho nên ông ấy dừng thở, nhưng từ khoé mắt ông ấy vẫn nhìn về con lừa, vì đó là vấn đề: bản thân ông ấy đang giả vờ chết, nhưng lừa lại là đồ ngu... và những con sói đó bắt đầu ăn con lừa của ông ấy.
Giờ ông ấy thấy điều đó và có rối loạn lớn bên trong - nhưng ông ấy đang giả vờ chết. Chung cuộc ông ấy quên mất và nói, "Thôi được, chúng mày có thể giết lừa của tao vì tao chết. Nếu như tao mà sống tao chắc đã cho chúng mày xem tấn công lừa của tao nghĩa là gì!" Điều này đã diễn ra bên trong tâm trí ông ấy, và nó bật ra mồm ông ấy! Cũng là trùng hợp ngẫu nhiên mà vài người đi tới và ông ấy được cứu.
Nhưng tôi muốn kể cho bạn câu chuyện này vì ông ấy đã giả vờ chết, mặc dầu ông ấy không chết. Mọi thánh nhân của bạn đều giả vờ chết; họ không chết. Làm sao họ có thể thế được? Nhưng mọi tôn giáo đã kính trọng người chết. Và bởi vì kính trọng này với người chết, như tương ứng, có kết án người sống. Là sống động, sống đầy đủ, ca hát và nhảy múa, hân hoan trong vui thú của sự tồn tại, đã trở thành tội lỗi tương ứng với mọi tôn giáo. Được cô đọng thành điều bản chất: sống là tội lỗi và chết là đức hạnh.
Kinh nghiệm riêng của tôi là chính điều đối lập, đối lập với mọi tôn giáo này. Sống là đức hạnh, và bạn càng sống động, càng đức hạnh hơn; bạn càng nhạy cảm, càng tôn giáo hơn; cuộc sống của bạn càng có nhiều chiều, càng nhiều tâm linh hơn. Bỏ phong cách cổ của tính thánh thiện cho những kẻ ngốc đi vì họ không thể làm được bất kì cái gì khác; nhưng họ có thể làm tính thánh thiện đó một cách hoàn hảo. Hiểu biết riêng của tôi là ở chỗ mọi thánh nhân lớn của bạn đều là kẻ ngốc hoàn hảo. Họ đã không hiểu ngay cả ABC của điều huyền bí của sống, và họ đã rơi vào trong cái bẫy của các thầy giáo giả.
Họ dạy mọi người "giữ tâm trí tĩnh lặng," để "quên cảm giác" theo hoàn cảnh, để thực hành "mặc chiếu." Họ dùng những lời hay vì mọi lời đó là sẵn có trong hàng nghìn kinh sách, nhưng họ không biết rằng người ta không thể giữ cho tâm trí tĩnh lặng được. Hoặc bạn có tâm trí hoặc bạn không có nó. Tâm trí tĩnh lặng là mâu thuẫn trong thuật ngữ.
Một giáo sĩ Mĩ nổi tiếng, Joshua Liebman - tôi không biết liệu ông ấy còn sống hay không - đã viết cuốn sách, An bình của tâm trí. Tôi là sinh viên đại học khi tôi bắt gặp cuốn sách này. Tôi đã viết cho ông ấy một bức thư: "Ngay tựa đề cuốn sách của ông là mâu thuẫn về thuật ngữ. 'Anh bình của tâm trí' đơn giản là ngớ ngẩn. Khi tâm trí không có, có an bình; khi tâm trí có, không có an bình. Do đó, 'an bình của tâm trí' đơn giản lừa mọi người. Nhưng có lẽ bản thân ông nghĩ..."
Cuốn sách của ông ấy đã được bán hành triệu bản vì mọi người đều muốn an bình của tâm trí - và rẻ thế, ấn bản sách bìa mềm! Nhưng tôi không bao giờ bắt gặp bất kì người nào đã đạt tới an bình của tâm trí bằng việc đọc sách của giáo sĩ Joshua Liebman. Tôi có thói quen viết thư cho mọi người, nhưng tình huống không may là không ai trong số họ có dũng cảm để trả lời. Có lẽ họ có thể thấy ra vấn đề, và tốt hơn cả là vẫn còn im lặng.
Những người này đang bảo người khác, "Giữ tâm trí tĩnh lặng"... ai sẽ giữ tâm trí tĩnh lặng? Bạn không thể ép buộc tâm trí tĩnh lặng được. Tâm trí phải được siêu việt lên, và trong siêu việt của tâm trí, trong việc nhận ra rằng bạn không phải là tâm trí, đột nhiên có tĩnh lặng, an bình, bình thảnh, yên tĩnh.
Khi họ liên tục "chiếu sáng" và "giữ tâm trí tĩnh lặng (mặc)," họ bổ sung thêm cho lẫn lộn và đè nén của họ, không chấm dứt cho nó. Hoàn toàn mất phương tiện thiết thực của các tổ sư, họ chỉ dẫn sai cho người khác, dạy mọi người đi trong vô vọng và phí hoài với sinh và tử; hơn nữa, họ dạy mọi người không chăm nom về trạng thái chuyện tình này.
"Đơn giản liên tục để mọi thứ nghỉ theo cách này," họ nói. "Khi ông dừng các cảm giác khi chúng tới và ý nghĩ không được tạo ra, vào lúc như thế nó không phải là im lặng không biết - thực ra, nó là tỉnh táo và thức tỉnh và hoàn toàn rõ ràng.
Đây là những thực tại sâu hơn của cuộc sống. Bạn có thể đạt tới trạng thái nào đó của im lặng bị kiểm soát, im lặng áp đặt, nhưng nó sẽ là chết. Nó sẽ giống như con chim tung cánh trông đẹp thế. Bạn bắt giữ nó và bạn cho nó vào trong lồng vàng; bạn có thể nghĩ nó là cùng con chim - nó không là cùng. Bề ngoài nó là cùng, nhưng con chim tung cánh và con chim - cùng con chim đó - bên trong lồng là hai sinh linh khác nhau.
Con chim tung cánh có toàn thể bầu trời... nó có linh hồn, nó có tính cá nhân, nó có cái đẹp. Cùng con chim đó bên trong lồng chỉ là chết. Nó đã mất bầu trời, nó đã mất tự do, nó đã mất tính cá nhân của nó - và nó thu được cái gì? Với con chim này lồng vàng không có nghĩa gì; vàng hay thép là như nhau.
Nhân danh tôn giáo mọi người đã từng cố áp đặt bản thân họ vào trong lồng của kỉ luật, lời dạy bảo, hi vọng rằng họ sẽ đạt tới chiếu sáng lớn lao, tỉnh táo, nhận biết, chứng ngộ. Điều đó là không thể được. Nếu bạn muốn nhận biết bạn phải bắt đầu bằng nhận biết. Nếu bạn muốn tự do bạn phải bắt đầu bằng tự do. Bất kì cái gì bạn muốn là, bước đầu tiên của bạn là chỉ dẫn cho bước cuối cùng của bạn.
Tìm ra việc nhận ra đi... Bạn không thể làm điều đó bằng cách làm cho bản thân bạn là nô lệ của học thuyết, lời dạy bảo, đạo đức và hi vọng rằng những điều này sẽ đem tới nhận biết, việc nở hoa tối thượng của bản thể bạn.
Đúng là nếu việc nở hoa tối thượng của nhận biết xảy ra, bạn sẽ có đạo đức, nhưng đạo đức đó sẽ có sắc thái khác toàn bộ cho nó. Nó sẽ là của bạn, không phải của Moses, không phải của Manu, không phải của Khổng Tử. Nó sẽ không là bó buộc, nó sẽ không là gánh nặng, nó sẽ không là lời răn mà bạn phải làm. Bạn sẽ đơn giản hân hoan trong việc làm nó. Nó sẽ không là nghĩa vụ. Nó sẽ đơn giản là niềm vui của bạn.
Tôi đã nghe nói rằng khi Thượng đế tạo ra thế giới ngài đi tới người Babylon và nói, "Các ông có muốn có lời răn không?"
Họ nói, "Lời răn là gì?"
Ngài nói, "Ngươi không ngoại tình."
Họ nói, "Thứ lỗi cho chúng tôi, không có ngoại tình phỏng có ích gì mà sống. Ngài đi tìm ai đó khác đi...!"
Ngài đi tới người Ai Cập, ngài đi khắp xung quanh, và không ai sẵn sàng nhận lời răn - và tôi nghĩ họ cũng đúng. Lời răn không thể là từ ai đó khác, bằng không chúng làm bạn thành nô lệ. Chúng phải nảy sinh từ hiểu biết riêng của bạn; thế thì chúng không phải là lời răn, chúng là niềm vui vô cùng.
Nhưng Moses đáng thương lâm vào rắc rối. Là người Do Thái, ông ấy đã hỏi câu hỏi sai. Khi Thượng đế hỏi, "Moses, bé con, ông có muốn có lời răn không?", Moses hỏi, "Nó giá bao nhiêu?" Ông ấy đã không hỏi lời răn là gì! - ông ấy hỏi giá!
Thượng đế nói, "Cho không đấy!"
Moses nói, "Thế thì tôi sẽ lấy mười!" Nếu nó là cho không... Và dưới mười lời răn đó, trong bốn nghìn năm người Do Thái đã bị nghiền nát.
Bạn chắc chắn cần đạo đức nhưng nó phải nảy sinh từ tình yêu riêng của bạn, từ sự tôn kính riêng của bạn với cuộc sống. Nó phải là của riêng bạn; nó cần chữ kí của bạn. Nó không thể là niềm tin mù quáng, nó không thể là nghĩa vụ mà bạn đã bị ước định để hoàn thành. Nó phải là tự do của bạn. Người tôn giáo đích thực là phi đạo đức; người đó không có đạo đức, được làm sẵn. Từng khoảnh khắc người đó đáp ứng bằng yêu và tôn kính và đó là đạo đức của người đó.
Loại này thậm chí còn nguy hại, làm mù mắt mọi người. Khi thầy giáo bắt đầu nói về chiếu sáng, chứng ngộ, làm tĩnh lặng tâm trí, họ dùng những lời đẹp đẽ để tạo ra xà lim nhà tù cho bạn. Điều bạn cần là tự do khỏi mọi nhà tù.
Quá khứ đã liên tục tạo ra hết nhà tù nọ tới nhà tù kia. Bạn cần việc giải thoát, và chỉ bạn mới có thể trao món quà này cho bản thân bạn. Tôi chỉ có thể làm cho bạn nhận biết rằng bạn có năng lực này - đó là chức năng của thầy. Thầy chỉ có thể làm cho bạn nhận biết về tiềm năng của bạn, về khả năng của bạn, và thế rồi thầy để bạn làm quyết định riêng của bạn.
nói rằng khi người ta đã đặt mọi thứ vào nghỉ ngơi tới điểm người đó vô nhận biết và không biết, như đất, gỗ, ngói, hay đá, đây không phải là im lặng không hay biết - đây là cái nhìn sinh ra từ việc hiểu sai lời theo nghĩa đen, điều chỉ là phương tiện thiết thực cho gông cùm tự do.
Thầy giả đang thu thập lời, những lời hay. Họ là những người thu tập tốt nhưng họ không biết hoàn cảnh, bởi vì hoàn cảnh không hiện diện trong kinh sách. Hoàn cảnh bao giờ cũng hiện diện trong thầy sống.
Dạy mọi người suy nghĩ tương ứng với hoàn cảnh và chăm nom không để bất kì cảm nhận xấu nào xuất hiện - điều này lại là diễn giải được tạo ra bởi việc chấp nhận tâm thức xúc động của bộ não.
Tất cả các bệnh trên không phải là việc làm của học trò - chúng toàn là do chỉ dẫn sai của thầy mù.
Đó sẽ là ngày trọng đại trong lịch sử con người khi con người ít nhất trở thành có trách nhiệm ngần này: nhận ra rằng để dạy cái gì đó mà bản thân người đó đã không trải nghiệm là điều xấu, là tội lỗi; nó là tội lỗi lớn nhất. Nếu thầy giả biến mất khỏi thế giới sẽ có cách mạng vô cùng, vì những người bị mắc vào trong lưới của thầy giả đều là người tìm kiếm thực sự, nhưng họ không biết đi đâu, họ không biết cách phán xét... và họ có thể được tha thứ vì họ chỉ đang đi tìm và kiếm.
Chính phúc lành lớn nhất là đã tìm ra thầy sống. Đó là điều khó nhất, vì thầy sống sẽ bị kết án bởi toàn thế giới, cho nên bạn sẽ bị nản lòng bởi việc kết án này. Thầy giả sẽ được ca ngợi, được tôn vinh, được kính trọng; một cách tự nhiên, bạn sẽ nghĩ rằng nếu toàn thế giới kính trọng, tôn vinh, thế thì những người này phải là người đúng. Nó chính là điều đối lập: thầy đích thực bao giờ cũng bị kết án bởi những người đương đại.
Cho nên bất kì khi nào bạn tìm thấy một người bị tất cả mọi người nhất trí kết án, người đó có cái gì đó; bằng không tại sao toàn thế giới bị quấy rối bởi người đó? Khi thế giới ca ngợi, kính trọng, trao tôn vinh và phần thưởng, cảnh giác vào! Đây là thầy giả. Ông ấy được tôn vinh vì ông ấy đang phục vụ cho những quyền lợi được đầu tư của xã hội.
Nếu bạn có thể giữ tiêu chí nhỏ này, bao giờ cũng có thể tìm ra thầy đúng. Nhưng không có thầy đúng, mọi thứ rất đơn giản sẽ trở thành phức tạp thế; mọi thứ có thể xảy ra ngay bây giờ không xảy ra cho nhiều kiếp sống. Cảnh giác với những người được tôn vinh!
Nếu người nào đó bị kết án, và bị kết án một cách nhất trí, người đó đang mang chân lí vào trong thế giới, thế giới đang sống trong đủ mọi dối trá.
Hiện hữu cùng người đó đi!
Nhận mạo hiểm đi!
Và phần thưởng của bạn sẽ lớn vô cùng.
Được chứ, Maneesha?

Vâng, thưa Osho.

0 Đánh giá

Ads Belove Post