Read more
Thiền - Bước nhảy lượng tử từ Tâm trí sang Vô trí - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 8. Hội
chúng lớn này của những người đang yêu
Osho kính yêu,
Một sư hỏi Thanh Hoá, "Sư đi đâu khi ông
ấy chết và luân hồi?"
Thanh Hoá nói, "Sông Trường Giang chảy
mãi, không bao giờ dừng; bong bóng bay theo gió thất thường."
Sư hỏi thêm, "Ông ấy có nhận được cúng
dường trọng thị không?"
Thanh Hoá nói, "Chúng ta không thể nói
không có cúng dường trọng thị."
"Những cúng dường này đích xác là
gì?" sư hỏi.
Thanh Hoá nói, "Như tiếng hò của người
đánh cá khi đẩy mái chèo, giọng người đó được nghe thấy trong thung lũng."
Trước khi Huệ Trung quốc sư chết, hoàng đế
Đường Túc Tông hỏi ông ấy, "Khi thầy trăm tuổi, đệ tử sẽ làm gì cho thầy?"
Quốc sư trả lời, "Làm tháp vô phùng
(liền mảnh) cho lão tăng."
Hoàng đế nói, "Đệ tử muốn hỏi thầy nó
cần theo kiểu tháp nào?"
Quốc sư vẫn còn im lặng một lúc, và thế rồi
ông ấy nói, "Hiểu không?"
"Không, chẳng hiểu," hoàng đế
nói.
"Ta có một đệ tử tên là Đam
Nguyên," Quốc sư nói, "người này có pháp ấn được ta truyền cho. Ông ấy
rất thông thạo chuyện này. Xin hãy hỏi ông ấy."
Sau cái chết của Quốc sư, hoàng đế cho mời
Đam Nguyên tới và hỏi ông ấy về việc đó. Đam Nguyên nói, "Phía Nam sông
Tương, phía Bắc cái đầm, ở giữa có vàng ròng đầy một nước. Dưới cây không bóng
nên đồng thuyền, trên điện Lưu-ly không tri thức."
Maneesha, tối nay và im lặng
này, hội chúng lớn lao này của những người đang yêu thực sự là câu trả lời cho
giai thoại bạn đã hỏi. Đó là điều hoàng đế đã không thể hiểu được khi ông ấy hỏi,
"Nó cần theo kiểu tháp nào?"
Thầy vẫn còn im lặng. Ngoại trừ
im lặng, cái gì có thể đại diện cho một Phật, một Ba Tiêu, một Nam Tuyền? Duy
nhất im lặng.
Tôi sẽ đọc giai thoại này. Lắng
nghe một cách im lặng nhất có thể được đi vì im lặng của bạn là câu trả lời đã
từng nảy sinh trong giai thoại này.
Một sư hỏi Thanh Hoá, "Sư
đi đâu khi ông ấy chết và luân hồi?"
Ngay chỗ đầu tiên đó là câu hỏi
ngu xuẩn vì con người của chứng ngộ không bao giờ chết, không bao giờ luân hồi.
Luân hồi dành cho người dốt nát, chuyển từ hình tướng này sang hình tướng khác,
từ tính con vật này sang tính con vật khác. Nhưng với người đã thức tỉnh, với
người đã chứng ngộ, không có chết và không có luân hồi. Người đó đơn giản khuếch
tán vào trong tính toàn thể của vũ trụ.
Người đó thậm chí không để lại
bước chân của mình và các dấu chân đằng sau hệt như bông tuyết biến mất hay tiếng
vọng trong núi.
Người đó đơn giản vứt bỏ sự bó
buộc của mình và làm toàn thể bầu trời là bản thể mình. Người đó ở mọi nơi và
người đó không ở đâu cả nói riêng.
Thanh Hoá nói, "Sông Trường
Giang chảy mãi" - Trường Giang là tên của con sông, "không bao giờ dừng;
bong bóng bay theo gió thất thường." Đó là ngôn ngữ Thiền ưa thích, ngôn
ngữ của thơ ca thuấn khiết, của âm nhạc thuần khiết, của điệu vũ thuần khiết.
Sông Trường Giang chảy mãi. Nó
đã chảy hàng thế kỉ hay có lẽ hàng triệu năm và nó sẽ tiếp tục chảy; theo cùng
cách người chứng ngộ biến mất trong đại dương, bỏ cái lồng nhỏ mà người đó vẫn
nghĩ là bản thân mình - nhân cách của người đó, bản ngã của người đó. Cũng như
giọt sương trượt từ lá sen và hội nhập vào trong đại dương, ông ấy biến mất để
xuất hiện ở mọi nơi. Bạn phải mạo hiểm để là không đâu cả nếu bạn muốn là mọi
nơi. Nhưng đó là việc mặc cả tốt.
Thanh Hoá nói, "Sông Trường
Giang chảy mãi, không bao giờ dừng; bong bóng bay theo gió thất thường."
Chỉ bong bóng đi đây đó, luân hồi,
trôi theo gió thất thường. Thời trang và tâm trạng và xúc động đều không là gì
ngoài bong bóng xà phòng. Chúng chuyển từ dạng này sang dạng khác, từ chỗ này
sang chỗ khác. Nhưng bản thân dòng sông đơn giản vẫn liên tục. Cứ cảm thấy dòng
sông im lặng trong đó bạn đang hiện hữu tại khoảnh khắc này. Im lặng này là
vĩnh hằng: nó bao giờ cũng ở đây và nó bao giờ cũng sẽ vẫn còn ở đây.
Sư hỏi thêm, "Ông ấy có nhận
được cúng dường trọng thị không?"
Sư này phải đã là một siêu ngốc.
Ông ấy đã không nghe điều Thanh Hoá đã nói. Ông ấy lặp lại cùng câu hỏi từ các
góc độ khác nhau. "Khi thầy chết, thầy có nhận cúng dường trọng thị
không?"
Thanh Hoá nói, "Chúng ta
không thể nói không có cúng dường trọng thị."
"Những cúng dường này đích
xác là gì?" sư hỏi.
Thanh Hoá nói, "Như tiếng
hò của người đánh cá khi đẩy mái chèo, giọng người đó được nghe thấy trong thung
lũng."
Những cúng dường này cho người
chứng ngộ có thể chỉ là vài bông hồng. Ông ấy đang hỏi liệu chúng có được nhận
hay không. Đó không phải là câu hỏi của người tìm kiếm đích thực. Câu hỏi là liệu
bạn có cúng dường hay không. Những bàn tay đó mà có thể nhận những hoa đó không
còn bị nhốt trong thịt, trong xương. Và khi bạn cúng dường, tình yêu của bạn,
lòng biết ơn của bạn sẽ được nghe chỉ như tiến vọng của câu hò của người đánh
cá đang đẩy mái chèo và tiếng người đó được nghe thấy trong thung lũng.
Khó mà nói được vì chính bản chất
của hiện tượng này. Một khi bạn trở nên chứng ngộ, bạn không còn nữa - theo
nghĩa cũ. Bạn tuyệt đối được ngắt ra khỏi cái cũ: bước nhảy có tính lượng tử
cho nên ngôn ngữ cũ trở nên tuyệt đối không áp dụng được. Mọi điều có thể được
nói là: cúng dường được thực hiện; toàn thể sự tồn tại đón nhận chúng; không
bàn tay cá nhân nào sẽ nhận cúng dường của bạn.
Và chính ham muốn là cúng dường
của bạn phải được nhận về cơ bản là sai: cúng dường của bạn phải là vô điều kiện.
Chúng phải là từ yêu của bạn, không từ ham muốn của bạn, không từ bất kì nhu cầu
nào. Nó chỉ là niềm vui, điệu vũ rằng vài con người đã biến mất vào trong toàn
thể vũ trụ.
Cúng dường của bạn đơn giản là
chỉ dẫn biểu tượng rằng bạn cũng muốn biến mất như tiếng vọng, dần dần, dần dần,
không để lại bất kì dấu vết nào đằng sau; hệt như chim bay nhưng không để lại dấu
chân trên trời.
Trước khi Huệ Trung quốc sư chết,
hoàng đế Đường Túc Tông hỏi ông ấy, "Khi thầy trăm tuổi, đệ tử sẽ làm gì cho
thầy?"
Quốc sư trả lời, "Làm tháp
vô phùng (liền mảnh) cho lão tăng."
Hoàng đế nói, "Đệ tử muốn
hỏi thầy nó cần theo kiểu tháp nào?"
Quốc sư vẫn còn im lặng một lúc
- im lặng này là câu trả lời. Nhưng chỉ những người im lặng mới có thể hiểu được
ngôn ngữ của im lặng. Chỉ những người có tâm ở hiện tại trong khoảnh khắc đó mới
có thể nhảy múa.
Nhưng hoàng đế không thể hiểu
được Quốc sư và im lặng của thầy. Sau một chốc thầy nói, "Hiểu
không?"
"Không, chẳng hiểu,"
hoàng đế nói.
"Ta có một đệ tử tên là Đam
Nguyên," Quốc sư nói, "người này có pháp ấn được ta truyền cho. Ông ấy
rất thông thạo chuyện này. Xin hãy hỏi ông ấy."
Hoàng đế đã không hiểu thầy bởi
vì thầy sẽ không hạ xuống từ im lặng của mình. Thầy gửi ông ấy tới một đệ tử.
Sau cái chết của Quốc sư, hoàng
đế cho mời Đam Nguyên tới và hỏi ông ấy về việc đó. Đam Nguyên nói, "Phía
Nam sông Tương, phía Bắc cái đầm, ở giữa có vàng ròng đầy một nước.”
Giữa hai núi này, có vàng ròng
đầy một nước.
"Dưới cây không bóng nên đồng
thuyền"... Cứ nhìn cách Thiền nhiều tính tranh ảnh hơn tính ngôn ngữ.
Dưới cây không bóng, nên đồng
thuyền, trên điện Lưu-ly không tri thức."
Giai thoại này kết thúc vì
hoàng đế không thể thấy được tâm im lặng, tâm của âm nhạc vũ trụ, ngôn ngữ của
cái bóng và thơ ca của yêu. Nhưng bạn phải không bỏ lỡ. Bạn có hiểu không?
Trong im lặng này là toàn thể bí mật.
Maneesha đã hỏi:
Osho kính yêu,
Bất kì khi nào tôi cố chết đi từng đêm -
đóng các giác quan của tôi lại và được chết - tôi chỉ cảm thấy sống cố khẳng định
bản thân nó mãnh liệt hơn. Tôi có đang làm điều đó theo cách sai hay đó là điều
được ngụ ý xảy ra? Hay không “được ngụ ý xảy ra” ở đây?
Maneesha, nó được ngụ ý xảy ra.
Tôi là thầy giáo của sống, không của chết; nhưng tôi có thể dạy bạn chỉ nếu bạn
thậm chí sẵn sàng chết cho sống. Bạn đã chết thế, và dầu vậy bạn vẫn tin suốt
cuộc đời bạn rằng bạn sống động. Nhưng cuộc sống này là hờ hững. Do đó trong
thiền tôi cố gắng giúp bạn, đẩy bạn sâu hơn vào trong chết vì khi có liên quan
tới tôi, chết là hư cấu. Toàn thể ý định là ở chỗ khi bạn cố gắng chết nhiều
hơn, bạn sẽ thấy sống tự khẳng định nó.
Nó là quá trình biện chứng rất
sâu. Bạn càng cố chết, bạn sẽ càng thấy bản thân bạn tươi tắn và trẻ trung và mới
được sinh ra. Tôi dạy phục sinh. Jesus đáng phải không có độc quyền về việc được
phục sinh, nó là quyền của mọi người. Bạn không phải treo lên cây chữ thập, bạn
có thể đơn giản chết ở đây. Bạn có thể chỉ rời khỏi thân thể và đi vào trong, một
cách không sợ hãi, vì có kho báu vĩnh hằng của bản thể.
Không có vấn đề về mất bất kì
cái gì; thảnh thơi một cách toàn bộ đi để cho mọi năng lượng đi vào trong, tụ lại
bên trong, trở thành hiện tượng được định tâm. Đó là lí do tại sao bạn cảm thấy
sống động hơn. Tôi muốn bạn sống động hơn - sống động mãi mãi, vì đó là bản
tính của bạn; chỉ việc nhận ra là được cần.
Thiền đơn giản là phương pháp để
nhận ra tính vĩnh hằng của sống và hư cấu của chết.
Im lặng này là quí giá tới mức
ngay cả tre cũng không đưa ra bình luận hôm nay. Nhưng tôi sẽ vẫn cho chúng
chút ít cơ hội cười. Tiếng cười đề cao bạn vì không con vật nào cười. Tiếng cười
chứng tỏ sống vì người chết không cười.
Bé Muni Bramachappati, con gái
nhỏ nhất của ông và bà Rama Bramachappati, đứa bé mười lăm tuổi, đột nhiên tỉnh
dậy bởi tiếng rền rĩ và rên rỉ vọng tới từ căn hộ lân cận ở toà nhà
"D", Popular Heights.
Mắt nhắm mắt mở, cô bé đi sang
phòng bố mẹ và hỏi, "Mẹ ơi, tiếng động gì vọng tới từ nhà bên cạnh thế?"
"Đừng bận tâm về nó, con
yêu," bà Bramachappati nói. "Cô người Đức trẻ đó phải bị đau đầu."
Hai mươi phút sau, bé Muni lại
bị thức dậy. "Này mẹ," cô bé kêu. "Có vẻ như cô người Đức trẻ thực
sự đau bây giờ!"
"Đừng bận tâm về điều đó,
con yêu," mẹ cô bé đáp. "Cô ấy phải bị sốt rồi - con đi ngủ đi."
Vài phút sau bé Muni lại thức dậy.
Nhưng lần này đó là giọng nam đồng thanh, kêu ăng ẳng và rống lên, tiếp đó là
im lặng sâu.
"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Gọi bác sĩ
đi!" Muni kêu lên.
"Cái gì vậy?" bà
Bramachappati hỏi.
"Đấy," Muni nói,
"cơn sốt của cô người Đức đáng thương vừa lây sang anh người Mĩ tốt bụng ở
tầng dưới!"
Kowalski tới ở trong một khách
sạn lớn ở Los Angeles lần đầu tiên.
"Tôi sẽ không ở phòng này
đâu," Kowalski phàn nàn với người trực tầng. "Nó nhỏ thế tôi gần như
không đi vào trong nó được. Nó không tốt hơn chuồng heo, và tôi sẽ không ngủ
trên cái giường gấp tí xíu kia đâu. Chỉ bởi vì tôi là người Polack, ông đừng
nghĩ ông có thể lừa được tôi!"
"Xin mời ông vào đi, thưa
ông," người trực tầng nói. "Đây là thang máy thôi!"
Giáo hoàng Polack bị bắt bên
ngoài Vatican do bị tình nghi về hãm hiếp. Ông ấy bị đưa tới đồn cảnh sát, lấy
dấu vân tay, bị giữ lại, và bị khoá trong xà lim.
Vài giờ sau, ông ấy bị xếp vào
hàng cùng với năm người khác. Ông ấy nhìn quanh mình với sự tò mò nào đó. Có
nhiều cảnh sát, một số mặc thường phục, và nạn nhân hãm hiếp. Nhìn thấy cô ấy,
ông ta nhảy ra khỏi hàng và vừa trỏ vừa kích động la lên, "Đó là cô ấy! Đó
là cô ấy!"
Mike, người đứng quầy tại khách
sạn Dublin, bị phát ngán tận cổ với Paddy. Mọi đêm, Paddy tới năm phút trước giờ
đóng cửa, gọi ba cốc bia và tiến hành uống chúng một cách chậm rãi, buộc Mike phải
ở lại muộn. Cho nên Mike có một ý tưởng. Anh ta nghe nói về Kowalski làm việc
như một con khỉ đột, cho nên anh tới tới và nhờ anh này đến tiệm rượu vào đêm
đó.
Kowalski đợi trong phòng sau,
trong bộ quần áo khỉ đột, và khi Mike đã phục vụ cho Paddy ba cốc bia, anh ta
đi và bảo Kowalski tới đấm ngực, la lớn và làm ầm ĩ hết sức. Nghe thấy tiếng động
kinh hoàng từ phòng sau cả tiệm rượu lập tức chạy trống trơn, ngoại trừ Paddy,
vẫn tiếp tục nhấm nháp bia.
Thế rồi Mike nói, "Đi ra
và làm cho nó thực sự sợ!"
Thế là Kowalski xộc ra cửa, đấm
ngực và nhảy tưng tưng. Nhưng dầu vậy Paddy vẫn nhấm nháp bia. Thế rồi Mike la
lên, "Tóm lấy nó, khỉ đột!"
Kowalski nhảy qua quầy và nhảy
lên người Paddy và họ lăn ra ngoài cửa, vật nhau. Mike có thể nghe thấy tiếng động
đánh nhau khủng khiếp ở bên ngoài, nhưng khi mọi chuyện xong rồi, với sự kinh
hoàng của Mike, Paddy bước vào. Anh ta bị dính đầy máu và lông, và vừa phủi bụi
cho bản thân mình, vừa ngồi xuống và nói, "Lạy chúa! Cho thằng Polack cái
áo khoác lông và nó tưởng nó sở hữu chỗ này!"
Nhớ lấy, bước đầu tiên trong
thiền là quên đi toàn thế giới và chỉ lôi ra mọi điên khùng của bạn trong rác
rưởi, những âm thanh nói lắp bắp, những cử chỉ. Nhưng phải toàn bộ vì một khi bạn
được tự do khỏi nó, thế thì có khả năng đi sâu vào trong im lặng hơn bạn đã từng
đi.
Bước thứ hai sẽ là im lặng. Để
làm cho nó vẫn còn sâu hơn, bước thứ ba sẽ là ngã chết để cho toàn thể sinh lực
của bạn co lại tại trung tâm của bản thể bạn, đập rộn ràng và cho bạn hương vị
mà phật có mọi khoảnh khắc.
Rupesh, đánh trống cho bước thứ
nhất.
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Rupesh...
(Tiếng trống)
Im lặng, im lặng toàn bộ.
Nhắm mắt lại,
không chuyển động.
Chỉ hiện hữu.
Im lặng này, khoảnh khắc này
là câu trả lời
cho mọi câu hỏi đã từng được hỏi.
Rupesh, cho tiếng trống thứ ba.
(Tiếng trống)
Ngã chết.
Đưa bản thân bạn đi sâu nhất có
thể được vào trong.
Bỏ thân thể, bỏ tâm trí.
Lấy bước nhảy lượng tử
từ tâm trí sang vô trí.
Vô trí là chính bản thể của bạn.
Nhớ mọi chư phật
của quá khứ và tương lai đang
quan sát.
Ngày càng sâu hơn, không sợ
hãi,
đi vào trong bản thể không biết
của sự tồn tại riêng của bạn.
Đây là điều không thể được nói
thành lời.
Đây là nơi ngôn ngữ không diễn
đạt được.
Tối nay được phúc lành vì bạn
đang
đi vào trong ngôi đền bên trong
nhất,
trải nghiệm việc nở hoa tối thượng
của tiềm năng của bạn.
Rupesh, trống.
(Tiếng trống)
Quay lại cuộc sống,
được phục sinh, mới, tươi tắn.
Đừng bao giờ nhìn lại sau.
Toàn thể sự tồn tại
là bây giờ và ở đây.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội chứ?
Vâng!
0 Đánh giá