Read more
Thiền - Bước nhảy lượng tử từ Tâm trí sang Vô trí - Osho
Bài nói về Thiền
Chương
9. Tre đang hỏi việc cười mới
Osho kính yêu,
Một đệ tử Ấn Độ của Huệ Năng, Kutta Sanzo,
khi đi qua một làng thấy một sư đang thiền ngồi trong một lều nhỏ ông ta đã dựng.
Sanzo hỏi, "Ý tưởng gì về việc tự bản
thân ông ngồi đây tất cả?"
Sư trả lời, "Tôi đang thiền."
Sanzo nói, "’Ông ấy’ này là gì, người
đang thiền? Ông thiền về cái gì?"
Sư nói, "Tôi không biết ông tìm cái
gì."
Sanzo nói, "Sao ông không nhìn vào bản
thân ông, và làm yên tĩnh bản thân ông?"
Sư vẫn có vẻ không biểu lộ gì.
Thế rồi Sanzo hỏi ông ấy, "Ông thuộc về
tông phái nào?"
"Thần Tú," sư nói.
Sanzo nói, "Cho dù tôi tới từ người
theo dị giáo thấp nhất ở Ấn Độ cũng không sa ngã xuống thấp như thế! Chỉ ngồi
trống rỗng và vô mục đích - nó có thể làm lợi gì cho ông?"
Một hôm, Dược Sơn đang ngồi thiền. Thạch Đầu
hỏi ông ấy, "Ông đang làm gì?"
"Không việc nào," Dược Sơn đáp.
"Ông không ngồi ngây ra chứ?" Thạch
Đầu nói.
"Nếu tôi mà ngồi ngây ra, tôi chắc
đang làm cái gì đó," Dược Sơn vặn lại.
Thạch Đầu nói, "Nói cho ta, cái mà ông
không làm là gì?"
Dược Sơn đáp, "Cả nghìn hiền nhân cũng
không thể trả lời được câu hỏi đó."
Vương Thường Thị cùng với Lâm Tế đến tăng
đường. Thị hỏi, "Các sư này có xem kinh không?"
"Không xem kinh!" Lâm Tế đáp.
"Có học thiền không?" Thị hỏi.
"Không học thiền," Lâm tế đáp.
"Kinh không xem, thiền cũng không học,
rốt cuộc làm cái gì?" Thị hỏi.
"Họ bận trở thành phật, trở thành tổ."
Lâm Tế nói
Thị nói, "Mạt vàng dù quí, lọt vào mắt
cũng làm xước mắt."
Lâm Tế nói, "Ta nghĩ ông chỉ là kẻ tầm
thường!"
Maneesha, giai thoại trước tôi
cần được hiểu dựa trên bối cảnh nào đó.
Rất buồn là Phật Gautam đã được
sinh ra ở nước này, nhưng đã không được hiểu bởi nước này. Thông điệp của ông ấy
là sâu sắc, đi vào trong, có tính tồn tại tới mức di sản kế thừa của Ấn Độ hàng
nghìn năm về học hỏi, uyên bác, triết lí, thượng đế học, tôn giáo, tất cả đều
trở thành rào chắn. Tất nhiên vài người đã hiểu Phật Gautam, nhưng rất ít. Chỉ
ba trăm năm sau khi Phật Gautam chết, Alexander Đại đế tới Ấn Độ và trong các bản
ghi của các nhà sử học của ông ấy họ đã không thể tìm thấy một phật tử chứng ngộ.
Phật giáo đã bị phá huỷ bởi những
người brahmins, các bác học và học giả, những người trí thức của đất nước này,
vì thông điệp của Phật đã không có tính trí thức. Hàng nghìn Phật tử rời bỏ đất
nước, bị tống ra, bị giết hay bị thiêu, nhưng trong vòng chỉ ba trăm năm thậm
chí không một dấu chân nào của con người vĩ đại nhất này mà đã sống trên mảnh đấy
này, còn được để lại. Những người đã trốn đi tới Trung Quốc, Tây Tạng, Hàn Quốc,
Đài Loan, Nhật Bản, khắp chân Á.
Chính câu chuyện kì lạ và buồn
là Ấn Độ đã cho sinh ra một trong những người vĩ đại nhất của thế giới, nhưng
đám đông tầm thường của Ấn Độ không thể hiểu được ông ấy. Khoảng cách là quá lớn.
Khoảng cách này là giữa tâm trí và vô trí: Phật Gautam là bước nhảy lượng tử.
Ông ấy không dạy bạn bất kì thượng đế học nào, ông ấy đơn giản muốn bạn hiện hữu,
không làm, không không làm, nhưng chỉ hiện hữu. Ông ấy không có Thượng đế để
thuyết giảng cho bạn, không có nghi lễ để được tuân theo; ông ấy là người đầu
tiên trên thế giới làm tự do là quyền tối thượng của mọi sinh linh.
Hiển nhiên chính truyền thống rất
cổ của uyên bác Ấn Độ đã không thể dung thứ được ông ấy. Trong sự hiện diện của
ông ấy vài người được ân huệ đã uống sâu sắc nhất có thể được từ giếng của ông ấy;
nhưng khi thân thể ông ấy chết, hoá thân cuối cùng của ông ấy bị kết thúc và
ông ấy trở thành một phần của toàn bộ sự tồn tại. Ấn Độ liên tục tuyên bố bản
thân nó là mảnh đất của Phật Gautam mà không thấy ra vấn đề là họ đã giết ông ấy.
Tất nhiên họ đã giết ông ấy một cách phức tạp, không giống người Do Thái đóng
đinh Jesus hay người Hi Lạp đầu độc Socrates; họ đã làm điều đó theo cách tinh
vi hơn: bằng việc không hiểu ông ấy.
Giai thoại này phải được hiểu
trên bối cảnh này.
Một đệ tử Ấn Độ của Huệ Năng,
Kutta Sanzo, khi đi qua một làng thấy một sư đang thiền ngồi trong một lều nhỏ
ông ta đã dựng.
Ngồi thiền nghĩa là chỉ hiện hữu,
không làm cái gì, không không làm cái gì đó, hoàn toàn im lặng.
Sanzo hỏi, "Ý tưởng gì về
việc tự bản thân ông ngồi đây tất cả?"
Câu hỏi đó không chỉ là từ
Sanzo; nó đã từng được hỏi bởi toàn thể đất nước này và nó đang được hỏi ngày
nay bởi toàn thế giới. Câu hỏi này là có ý nghĩa, "Ý tưởng gì về việc tự bản
thân ông ngồi đây tất cả?"
Sư trả lời, "Tôi đang thiền."
Bây giờ, trước khi đi vào trong
giai thoại này sâu sắc hơn, bạn phải hiểu rằng không có từ nào có thể dịch cho
Zazen. `Meditation-suy ngẫm' chỉ là tiếng vọng xa xăm, vì từ được cần chỉ nếu
kinh nghiệp nào đó yêu cầu nó. Trong tiếng Anh có ba từ: `concentration-tập
trung', `contemplation-suy tư', `meditation-suy ngẫm', nhưng cả ba từ này đều
trỏ tới một đối thể. Bạn có thể hỏi, "Anh đang tập trung vào cái gì?"
"Anh đang suy tư về cái gì?" "Anh đang suy ngẫm về cái gì?"
Zazen bắt nguồn từ gốc dhyan tiếng
Phạn. Phật Gautam đã không dùng tiếng Phạn để đưa ra phát biểu có tính tồn tại
của ông ấy - tiếng Phạn là ngôn ngữ của học giả; nó chưa bao giờ là ngôn ngữ của
mọi người - Ông ấy đã chọn nói trong ngôn ngữ của mọi người mà ông ấy đã được
sinh ra. Tên của ngôn ngữ ông ấy dùng là Pali. Trong tiếng Pali từ tiếng Phạn
dhyan trở thành jhan.
Điều đó xảy ra trong mọi ngôn
ngữ: các học giả, các giáo sĩ, roshis, bác học nói một ngôn ngữ có tính hoàn hảo,
mặc dầu ngôn ngữ của họ là chết. Nhưng không cái gì có thể vẫn còn hoàn hảo.
Khi ngôn ngữ tới mọi người - những người sống - nó trở nên tròn trĩnh hơn, nó
thay đổi. Dhyan trở thành jhan; và bởi vì các Phật tử, qua Bồ đề đạt ma và những
người khác, đạt tới Trung Quốc... jhan biến thành ch'an.
Lời chuyển từ ngôn ngữ này sang
ngôn ngữ khác và thế rồi lấy hình dáng và mầu sắc khác với dạng nguyên thuỷ của
chúng. Cho nên khi ch'an sang tới Nhật Bản, nó trở thành zen. Zen này không dịch
được, vì nó không tương ứng với bất kì cái gì, nó không suy tư về bất kì cái
gì, nó thậm chí không suy ngẫm về bất kì cái gì; nó chỉ là hiện hữu - một kinh
nghiệm chủ thể mà không có đối thể nào.
Chúng ta dùng từ 'meditation'
theo cách rất tuỳ tiện, vì không có từ khác trong tiếng Anh. Nhưng bạn phải hiểu
rằng chúng ta đang cho meditation một nghĩa mới toàn bộ, điều không có trong tiếng
Anh. Nó không thể thế được, vì phương Tây chưa bao giờ đi vào trong tính chủ thể;
nó liên tục bận tâm với đối thể. Điều đó đã từng là mối quan tâm của nó, không
phải điều này; cái xa xôi đã từng là mối quan tâm của nó, nhưng không phải cái
hiển nhiên; người khác đã từng là mối quan tâm của nó, không phải là bản thân
người ta.
Cho nên khi sư này - nhớ ông ấy
là người Ấn Độ, tên ông ấy phải đã được đổi thành tiếng Nhật Bản - Kutta Sanzo
lâp tức hỏi, "Ý tưởng gì về việc tự bản thân ông ngồi đây?"
Sư trả lời, "Tôi đang thiền."
Sanzo nói, "’Ông ấy’ này
là gì, người đang thiền? Ông thiền về cái gì?"
Câu hỏi rất quan trọng,
"Ông thiền về cái gì?", "’Ông ấy’ này là gì, người đang thiền?"...
Trong câu hỏi nhỏ này, cả thái độ phương Tây và thái độ Ấn Độ đều được diễn đạt
cùng nhau, nhưng không phải là cách tiếp cận của Phật Gautam. Khoảnh khắc ông ấy
ngồi im lặng, không làm gì, người Hindu nghĩ ông ấy đã tìm thấy linh hồn, cái
ta. Phương Tây đơn giản đã không thử ngồi im lặng.
Phương Tây đã tìm thấy chân lí
lớn về thế giới đối thể, nhưng thậm chí không thấy một cái bóng nhỏ của cái bên
trong. Thực ra nó phủ nhận cái bên trong. Chấp nhận cái bên ngoài và phủ nhận
cái bên trong là không bình thường. Điều đó là phi logic và ngớ ngẩn: cái bên
ngoài có thể là bên ngoài chỉ nếu có cái gì đó bên trong; nếu không có người
nào bên trong bạn, bạn có nghĩ rằng có cái gì sẽ ở bên ngoài bạn không? Bạn là
thế giới, vì tâm thức bạn có đó; nó phản xạ toàn thể thế giới quanh bạn. Nhưng
phương Tây đã từng nhất quán phủ nhận cái ta bên trong. Lí do của họ là ở chỗ
cái ta bên trong không đáp ứng cho các yêu cầu khoa học.
Điều đó cũng giống như hỏi người
mù về ánh sáng, hay hỏi người điếc vè âm nhạc. Một cách tự nhiên người mù có thể
nói, "Tôi không thấy ánh sáng nào ở bất kì đâu; ánh sáng không tồn tại, vì
nó không đáp ứng cho yêu cầu của tôi." Đó là điều khoa học đã từng làm. Nó
đang áp đặt yêu cầu của nó, điều không áp dụng được cho cái bên trong... Họ là
hoàn toàn giỏi với cái bên ngoài. Chỉ bởi vì người mù không thể thấy được mặt
trời, mặt trời không biến mất, và chỉ bởi vì người điếc không thể nghe được, điều
đó không có nghĩa là không có âm thanh, không có âm nhạc. Chỉ bởi vì bạn bị hội
tụ vào cái bên ngoài, điều đó không có nghĩa là cái bên trong không tồn tại.
Phương tây đã phạm phải một sai
lầm, phủ nhận tính chủ thể, phủ nhận tâm thức. Ấn Độ đã phạm phải sai lầm khác
bằng việc làm cho cái bên trong cũng giống như một đối thể, việc tự nhận ra,
atma. Phật Gautam có lẽ là nhà cách mạng đầu tiên của thế giới nói, "Cái
bên trong không phải là người, cái bên trong chỉ là không gian sống vĩnh hằng."
Có lẽ ông ấy là người duy nhất đã khẳng định chân lí này.
Người này, Sư này, người đang
thiền, nói, "Tôi không biết ông tìm cái gì."
Sanzo nói, "Sao ông không
nhìn vào bản thân ông, và làm yên tĩnh bản thân ông?"
Sư vẫn có vẻ không biểu lộ gì.
Thế rồi Sanzo hỏi ông ấy,
"Ông thuộc về tông phái nào?"
Sanzo dường như là một nhà trí
thức thuộc vào trường phái triết lí, tôn giáo, thượng đế học nào đó. Im lặng của
sư này không được hiểu.
Sư nói, "Thần Tú."
Sanzo nói, "Cho dù tôi tới
từ người theo dị giáo thấp nhất ở Ấn Độ cũng không sa ngã xuống thấp như thế!
Chỉ ngồi trống rỗng và vô mục đích - nó có thể làm lợi gì cho ông?"
Ấn Độ đã không thể nào hiểu được
Phật Gautam bởi lí do đơn giản này. Họ nghĩ rằng ngồi im lặng, chỉ hiện hữu, là
vô giá trị. Bạn phải làm cái gì đó, bạn phải cầu nguyện, bạn phải nhẩm đọc mật
chú, bạn phải đi tới đền nào đó và tôn thờ thượng đế nhân tạo. "Ông làm gì
khi ngồi im lặng?"
Và đó là đóng góp lớn nhất của
Phật Gautam, rằng bạn có thể tìm thấy vĩnh hằng của bạn và bản thể vũ trụ của bạn
chỉ nếu bạn có thể ngồi im lặng, vô mục đích, không có bất kì ham muốn nào và
không có bất kì khao khát nào, chỉ tận hưởng việc là không gian im lặng trong
đó hàng nghìn hoa sen nở hoa.
Phật Gautam là một hạng trong bản
thân ông ấy. Rất ít người đã hiểu ông ấy. Ngay cả ở các nước mà Phật giáo là quốc
giáo, Thái Lan, Nhật Bản, Đài Loan, nó đã trở thành triết lí trí tuệ. Zazen -
ngồi thiền, đóng góp nguyên thuỷ của người này, đã biến mất. Có lẽ các bạn là
những người đương đại gần nhất của Phật Gautam vào khoảnh khắc này. Trong im lặng
này, trong hư không này, trong bước nhảy lượng tử này từ tâm trí sang vô trí
các bạn đã đi vào một không gian khác, mà không bên ngoài không bên trong, mà
siêu việt lên trên cả hai|.
Một hôm, Dược Sơn đang ngồi thiền.
Thạch Đầu hỏi ông ấy, "Ông đang làm gì?"
"Không việc nào," Dược
Sơn đáp.
"Ông không ngồi ngây ra chứ?"
Thạch Đầu nói.
"Nếu tôi mà ngồi ngây ra,
tôi chắc đang làm cái gì đó," Dược Sơn vặn lại.
Bạn có thấy vấn đề không? Bạn
có hiểu câu trả lời vô cùng này không, "Nếu tôi mà ngồi ngây ra, tôi chắc
đang làm cái gì đó," Dược Sơn vặn lại.
Thạch Đầu nói, "Nói cho
ta, cái mà ông không làm là gì?"
Dược Sơn đáp, "Cả nghìn hiền
nhân cũng không thể trả lời được câu hỏi đó."
Dược Sơn là đúng và sai. Dược
Sơn là đúng: điều đó là đúng, cả nghìn chư phật không thể nói được gì về siêu
việt. Nhưng tôi cũng nói rằng Dược Sơn là không đúng, vì cả nghìn chư phật ở
đây có thể trải nghiệm điều đó; không có nhu cầu nói cái gì.
Buổi tối ân huệ này chúng ta
đang đi vào trong siêu việt. Bây giờ nhớ ba từ này: cái bên ngoài, điều đã trở
thành cố định ở phương Tây, cái bên trong, điều đã trở thành cố định của tâm
trí Ấn Độ, và cái siêu việt, điều là thông điệp của những người thức tỉnh. Họ
không thuộc vào bất kì đất nước nào, họ không thuộc vào bất kì nòi giống nào, họ
không thuộc vào bất kì trường phái triết lí nào, họ đơn giản thuộc vào bản thân
sự tồn tại.
Những người đã tụ tập ở đây
không còn tính đối thể, không còn tính chủ thể, mà chỉ chìm ngập trong siêu việt.
Siêu việt là chân lí duy nhất,
bên ngoài phân chia, bên ngoài
nhị nguyên,
chỉ bầu trời thuần khiết,
hương thơm mà bạn không thể giữ
được trong tay,
im lặng mà đang nhảy múa trong
tim bạn,
an bình mà đi qua hiểu biết.
Và bạn không thể nói được một lời
về nó. Dược Sơn phải tha thứ cho tôi khi tôi nói rằng ông ấy là cả đúng và sai.
Đúng vì cả nghìn hiền nhân không thể trả lời được
câu hỏi đó, và sai vì chỉ một vị
phật là câu trả lời. Câu trả lời sẽ không được vật chất hoá trong ngôn ngữ.
Nhưng nó có thể được trải nghiệm, và chừng nào bạn chưa trải nghiệm nó, bạn sẽ
tuyệt đối làm phí cuộc đời bạn.
Vương Thường Thị cùng với Lâm Tế
đến tăng đường. Thị hỏi, "Các sư này có xem kinh không?"
"Không xem kinh!" Lâm
Tế đáp.
"Có học thiền không?"
Thị hỏi.
"Không học thiền,"
Lâm tế đáp.
"Kinh không xem, thiền
cũng không học, rốt cuộc làm cái gì?" Thị hỏi.
"Họ bận trở thành phật, trở
thành tổ." Lâm Tế nói
Thị nói, "Mạt vàng dù quí,
lọt vào mắt cũng làm xước mắt."
Lâm Tế nói, "Ta nghĩ ông
chỉ là kẻ tầm thường!"
Lâm Tế là một thầy lớn và điều
ông ấy đang nói là đúng, nhưng hiểu biết của ông ấy về người hỏi là không đúng;
ông ấy đã nghĩ ông này là người tầm thường.
Nhưng tôi muốn nói rằng cho dù
một người là thiên tài khi có liên quan tới tâm trí, điều đó không tạo ra khác
biệt nào; người tầm thường và thiên tài, cả hai đều bên trong tâm trí, và chân
lí là ở bên ngoài.
Tôi không may phải sửa lại Lâm
Tế. Người này có thể đã không là người tầm thường, nhưng người này không là con
người của Thiền, ông ấy đã không ở trong chiều hướng của siêu việt, điều là
chân lí duy nhất có đó. Mọi thứ khác không là gì ngoài bong bóng xà phòng.
Maneesha đã hỏi,
Osho kính yêu,
Có phải tâm trí chỉ liên tục chi phối chúng
ta vì nhu cầu kiểm soát của chúng ta không? Với tôi dường như là mọi khoảnh khắc
đáng yêu nhất trong cuộc sống đều là những kinh nghiệm đó khi chúng tôi cảm thấy
ở ngoài kiểm soát, được tiếp quản, bị xoá sạch. Vậy mà chúng tôi liên tục bác bỏ
lời mời hiện hữu trong không gian đó hai mươi bốn giờ một ngày.
Maneesha, đúng là kinh nghiệp
quí giá nhất của bạn là kinh nghiệm khi bạn không hiện hữu, khi bạn bị xoá sạch.
Và hiểu biết của bạn là đúng rằng bạn liên tục bắt giữ tâm trí vì tâm trí cho bạn
năng lực kiểm soát. Tâm trí hung hăng. Ngay cả trong những khoảnh khắc khi nó
không được cần tới, nó vẫn khăng khăng đòi kiểm soát.
Chẳng hạn trong yêu, cần gì tâm
trí? Nhưng nó nắm giữ, nó muốn kiểm soát, nó sợ; có lẽ nếu nó không kiểm soát,
người này có thể đi mất. Và câu chuyện kì lạ là, bạn càng cố kiểm soát, bạn
càng đang phá huỷ chính sự kiện của yêu.
Yêu có thể nở hoa chỉ khi không
bị kiểm soát, khi không cái gì được hỏi và được yêu cầu; thế thì nó mở ra tới
việc nở hoa đầy đủ nhất của nó, lấp đầy toàn thể bầu trời bằng hương thơm của
nó. Nhưng bạn không thể có yêu trong nắm tay của bạn được. Ngay cả không khí
cũng biến mất khỏi nắm tay của bạn, và con người đã sống mãi cho tới giờ như nắm
tay!
Tôi dạy bàn tay mở. Thiền là
bàn tay mở: không kiểm soát, không đòi hỏi và mọi thứ là của bạn; mọi ngôi sao
và mọi hoa và mọi đại dương và mọi thứ sự tồn tại có thể cho đều là của bạn.
Nhưng bạn phải không có; bạn phải đơn giản là không gian, bàn tay mở.
Maneesha, bạn có thể có được
chút ít hiểu biết trí tuệ, nhưng hiểu biết có tính tồn tại bạn không thể mất được
- một lần cho mãi mãi, một lần cho vĩnh viễn. Thế thì bạn không thể nói rằng
chúng ta quên mất chúng ta là ai. Bạn bị xoá sạch; ai có đó để mà quên nó? Bạn
không còn nữa, bạn được chất đầy với cái toàn thể, hai mươi bốn giờ, từ vĩnh hằng
tới vĩnh hằng. Không có quên lãng; nhưng nếu nó chỉ là hiểu biết trí tuệ thế
thì bạn nhất định quên nó.
Ở đây mọi ngày bạn đi vào trong
cái vĩnh hằng, bạn trải nghiệm nó, bạn hân hoan và nhảy múa trong nó. Và lần nữa
bạn lại trở lại trong tâm trí, điều không bao giờ cho bạn bất kì cái gì ngoài
khổ.
Trước khi chúng ta đi vào trong
siêu việt, những cây tre đáng thương đang hỏi xin vài tiếng cười.
Mike và Paddy đang ngồi uống
vài cốc bia.
"Vợ cậu trông thế nào
trong những ngày này?" Mike hỏi Paddy.
"Cô ấy đi tới tiệm mĩ phẩm
và kiếm mĩ phẩm dưỡng da," Paddy đáp, "và trong hai ngày cô ấy có vẻ
xinh. Thế rồi mĩ phẩm rơi ra."
Bạn thấy không, Maneesha? Đây
không phải là chuyện cười, mà là chuyện Thiền.
Bác sĩ Ekdam Kwality cảm thấy rằng
thực hành riêng tư của ông ấy đã chậm lại mới đây, khi đang đi dạo cùng Swami
Herschel bị co rút dạ dầy.
"Ồ anh bạn thân mến,"
bác sĩ nói. "Tôi e là tôi sẽ phải mổ."
"Cái gì! Thật thế
sao?" Swami Herschel kêu lên. "Giải phẫu a míp sao?"
"Đúng, đúng, đừng lo - việc
đó rất bình thường," bác sĩ nói. "Nó sẽ tốn hai mươi nghìn ru
pi."
"Cái gì! Thật thế
sao?" Herschel lại kêu lên. "Hai mươi nghìn ru pi cho cái đau ợ khí
sao? Tôi không thể đảm đương được việc đó!"
"Anh có thể đảm đương được
nó mà," bác sĩ Ekdam Kwality nhấn mạnh. "Chỉ đưa ra năm nghìn ru pi
bây giờ và thế rồi nó chỉ là một nghìn ru pi một tháng cho hai năm tiếp."
"Trời đất!" Herschel
than. "Ông làm điều đó như mua xe hơi!"
Bác sĩ Ekdam Kwality có vẻ
chưng hửng và hỏi, "Làm sao ông biết tôi mua xe hơi?"
Giáo hoàng Polack đi vào hiệu
kính và nói, "Tôi cần một cặp kính mới."
"Tôi biết điều đó,"
người bán kính đáp, "ngay khi ông bước vào qua cửa sổ."
Swami Deva Coconut đang lái xe
máy trên đường tới M.G. Road thì anh ấy đâm phải một xe bò kéo đang lồng lên.
Chắc là may mắn, anh ấy lên tới cõi trời. Sau vài ngày nghỉ ngơi, anh ấy hỏi
xin làm việc nào đó. Chung cuộc, anh ấy được trao cho viện ở Bộ phận thống kê
tôn giáo.
Ở đây họ có đồng hồ cho mọi người
lãnh đạo tôn giáo trên thế gian, và bất kì tội lỗi nào họ phạm phải đều được
ghi lại bằng một chuyển động tí hon lên trước. Đồng hồ của giáo hoàng đã đi được
chỉ hai phút trong sau mươi tám năm, đồng hồ của Mẹ Teresa chỉ được một phút,
và vân vân.
Swami Coconut hỏi thiên thần chịu
trách nhiệm, "Đồng hồ của Osho thì sao?"
"Ồ," thiên thần kêu
lên. "Chúng tôi dùng đồng hồ của ông ấy làm quạt bàn!" - hai mươi bốn
giờ!"
Bây giờ, Rupesh, cho tiếng trống
thứ nhất và mọi người phát rồ...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Rupesh...
(Tiếng trống)
Mọi người đi vào im lặng; nhắm
mắt lại;
thu bản thân bạn vào trong. Chỉ
hiện hữu.
Đây là thông điệp
của nghìn chư phật;
nó không thể được nói, chỉ có
thể được trải nghiệm.
Đi sâu hơn đi.
Rupesh, đánh tiếng trống và mọi
người ngã chết...
(Tiếng trống)
Thân thể bạn có thể liên tục thở,
nhưng bạn đi tiếp
và ra ngoài tâm trí vào chỗ
quang đãng
nơi chỉ có không gian mở, thậm
chí không có bạn!
Chỉ im lặng thuần khiết!
Điều Dược Sơn không thể nói được,
năm nghìn chư phật đang trải
nghiệm
trong khoảnh khắc này.
Đi sâu nhất có thể được,
đừng sợ.
Nó là bản thể riêng của bạn,
không được biết tới,
không được trải nghiệm, không
được thăm dò.
Giang đôi cánh của bạn và bay
như chim ưng
qua mặt trời.
Uống sâu, nuôi dưỡng bản thân bạn
Bằng kinh nghiệm siêu việt này
để cho nó trở thành
việc thở hai mươi bốn giờ của bạn.
Rupesh, đánh tiếng trống...
(Tiếng trống)
Quay lại cuộc sống.
Phục sinh, tươi tắn, trẻ trung,
sống động,
không có quá khứ, không có
tương lai,
không có thân thể, không có tâm
trí.
Chỉ hiện hữu.
Đây là sự tồn tại đích thực của
bạn.
Ngoại trừ điều này, mọi triết
lí,
siêu hình không là gì ngoài điều
vô nghĩa.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội tối nay
bây giờ được chứ?
Vâng!
0 Đánh giá