Read more
Thiền về câu chuyện này.
Felix Simons là một anh chàng tốt
bụng nhưng là một thất bại xã hội. Mặc dầu anh ta đã ba mươi nhăm, anh ta chưa
bao giờ khắc phục được thói quen trẻ con về đái dầm. Cuối cùng, một trong các bạn
của anh ta bảo anh ta, “Này, Felix, anh có thể biết rõ chân lí. Chúng tôi tất cả
đều yêu mến anh, nhưng không ai có thể dám đến nhà anh được vì nó khai lắm, và
anh làm cho vợ anh rất bực và chán. Sao anh không tới khám nhà tâm thần về vấn
đề của anh? Chứng đái dầm không phải là quá bất thường và nó có thể chữa được.
Chữa nó đi một lần xong tuốt!”
Felix bị thuyết phục. Sau sáu
tháng điều trị, anh ta chạy tới cùng người bạn đó.
“Rồi, Felix, anh có theo lời
khuyên của tôi không?”
“Có chứ,” Felix trả lời, “Tôi
đã tới khám nhà tâm thần ba lần một tuần trong sáu tháng cho tới giờ.”
“Rồi, anh đã có kết quả nào
chưa?”
“Ồ,” Felix rạng rỡ lên, “kết quả
lớn!”
“Anh không đái dầm nữa chứ?”
“Vẫn đái dầm chứ, nhưng bây giờ
tôi tự hào về điều đó!”
Phân tâm chỉ giúp theo cách
này: nó làm cho bạn tự hào về những thứ bạn đã từng mặc cảm. Tôn giáo đã tạo ra
mặc cảm trong mọi người. Phân tâm đã đi sang cực đoan kia: phân tâm là phản ứng
lại với mặc cảm tôn giáo. Điều này phải được hiểu.
Tôn giáo đã làm điều sai lớn
cho nhân loại. Nó đã làm tổn thương trái tim con người bằng việc tạo ra mặc cảm.
Nó sống trên mặc cảm. Toàn thể thế giới tôn giáo - Hindu giáo, Ki tô giáo, Mô
ha mét giáo, đây chỉ là những cái tên khác nhau cho cùng một thủ đoạn: cách tạo
ra mặc cảm trong mọi người. Một khi bạn đã tạo ra mặc cảm trong mọi người, họ bị
mắc vào trong lưới của bạn, bạn có thể khai thác họ. Mặc cảm là mạng nhện: làm
cho mọi người cảm thấy mặc cảm và họ ở trong quyền lực của bạn. Thế thì bạn có
thể thao túng họ, bạn có thể buộc họ qui phục, bạn có thể buộc họ làm mọi thứ
cho bạn - cho nhà thờ, cho tu sĩ. Họ mặc cảm, họ sợ, họ sẽ khổ - họ muốn tìm
cách thoát ra.
Đầu tiên tạo ra mặc cảm, thế
thì họ nhất định tới bạn, bởi vì họ sẽ phải tìm cách thoát khỏi mặc cảm. Thế rồi
bảo họ cầu nguyên, thế rồi bảo họ làm nghi lễ nào đó, mật chú nào đó. Nhưng trước
hết mặc cảm phải được tạo ra.
Tôi đã nghe...
Hai người đang làm kinh doanh lớn.
Họ là đối tác. Kinh doanh này là đơn giản. Một người sẽ vào thị trấn trong đêm
và ném hắc ín lên cửa sổ mọi nhà, rồi sau đó hai, ba ngày, người kia sẽ tới để
lau. Và người này sẽ làm cho cả thị trấn biết rằng anh ta biết cách lau sạch hắc
ín khỏi cửa sổ. Đến lúc anh ta đã lau sạch các cửa sổ, người kia sẽ chuẩn bị
xong thị trấn khác cho anh ta. Thế rồi anh ta sẽ đi sang thị trấn khác. Họ làm
kinh doanh thực sự lớn. Họ là đối tác.
Tôn giáo tuỳ thuộc vào việc tạo
ra mặc cảm: đầu tiên ném hắc ín lên tim mọi người và thế rồi bảo họ cách lau sạch
nó... và thế thì họ phải trả tiền cho điều đó.
Phân tâm là phản ứng. Tôi không
gọi nó là cách mạng mà chỉ là phản ứng. Nó phản ứng chống lại toàn thể kinh
doanh này và nó bắt đầu làm điều đối lập: nó làm cho bạn tự hào về những thứ của
bạn. Nó nói, “Đây là bình thường hoàn hảo. Nếu mình đái dầm điều này hoàn toàn
là bình thường. Không có gì sai trong nó. Mình phải thực sự tự hào về nó.” Nó hỗ
trợ cho bạn như bạn đang vậy.
Tôn giáo kết án bạn như bạn
đang vậy. Phân tâm thuyết phục bạn rằng đây là cách duy nhất bạn có thể là vậy
và bạn hoàn toàn đúng. Bạn là OK - đó là thông điệp của phân tâm. Cả hai là
sai. Bạn không cần cảm thấy mặc cảm, mà bạn cũng không cần cảm thấy hoàn toàn OK.
Nếu bạn cảm thấy mặc cảm, bạn sẽ trở thành nạn nhân của nhà thờ, của linh mục,
và họ sẽ khai thác bạn. Nếu bạn bắt đầu cảm thấy bạn là hoàn toàn OK, bạn trở
nên ngủ, trưởng thành của bạn dừng lại.
Bạn phải biết một điều: rằng cuộc
sống nghĩa là tiến hoá, trưởng thành, cuộc sống nghĩa là đi lên ngày càng cao
hơn - tới sự viên mãn mới, tới bình diện mới của bản thể. Không cần cảm thấy mặc
cảm về điều bạn là, nhưng có mọi nhu cầu để có khao khát vô cùng để vươn lên
cao hơn, bởi vì bạn là hạt mầm, là tiềm năng - và bạn có thể trở thành Thượng đế.
Nếu bạn chấp nhận bản thân bạn như bạn vậy, và bạn lắng đọng cùng nó, bạn sẽ vẫn
còn là hạt mầm - bạn sẽ không bao giờ trở thành cây và bạn sẽ không bao giờ có
khả năng có đối thoại với các vì sao. Bạn sẽ không có khả năng chơi với gió và
mưa và mặt trời. Bạn sẽ vẫn còn co lại trong hạt mầm. Nhưng không cần cảm thấy
mặc cảm!
Hạt mầm là hạt mầm - không cần cảm thấy mặc cảm - nhưng hạt mầm phải trở thành cây. Thực sự có nhu cầu lớn để truy hỏi vào trong tiềm năng của người ta. Đừng bao giờ cảm thấy mặc cảm, đừng bao giờ cảm thấy tự hào. Chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc rằng cơ hội lớn đã được trao cho bạn để trưởng thành.
Và toàn thể cuộc sống này là thách thức để trưởng thành. Điều đó là tôn giáo thực và điều đó là tâm lí học thực nữa - bởi vì một tôn giáo thực không thể là cái gì khác hơn tâm lí học thực. Tôi gọi tâm lí học đó là "tâm lí học của chư phật." Nó không làm cho bạn cảm thấy mặc cảm - nó chấp nhận bạn, nó yêu bạn - nhưng nó dường như không làm cho bạn cảm thấy tự hào là người như bạn đang là. Nó cho bạn thách thức lớn để là nhiều hơn bạn đang là. Nó cho bạn sự bất mãn thiêng liêng. Nó làm cho bạn bắt lửa với ham muốn đi lên ngày càng cao hơn - không cao hơn người khác, nhưng cao hơn bản thân bạn. Ngày mai sẽ không phải chỉ là việc lặp lại của hôm nay - đó là nghĩa của bất mãn thiêng liêng. Hôm nay không nên chỉ là lặp lại của hôm qua, bằng không bạn đã không sống. Hôm nay phải mang món quà mới nào đó tới cho bạn, hoa mới nào đó, tia sáng mới nào đó. Cửa sổ mới nào đó phải mở ra hôm nay.
Cảm thấy mặc cảm nghĩa là vẫn còn bị sở hữu bởi quá khứ, cảm thấy tự hào nghĩa là vẫn còn ở bất kì chỗ nào bạn đang ở, bất kì cái gì bạn đang là. Có bất mãn thiêng liêng nghĩa là trưởng thành, tìm, kiếm, thám hiểm. Và cuộc sống không là gì ngoài cuộc phiêu lưu, phiêu lưu thường xuyên vào trong cái không biết.
Cho nên tôi không muốn bạn cảm thấy mặc cảm và tôi không muốn bạn cảm thấy tự hào. Khi bạn bỏ cả hai, cuộc sống thực bắt đầu.
0 Đánh giá