Chương 6. Khỉ đột, thưa ngài, là quí ông

Chương 6. Khỉ đột, thưa ngài, là quí ông

Price:

Read more

Thiền - Bước nhảy lượng tử từ Tâm trí sang Vô trí - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 6. Khỉ đột, thưa ngài, là quí ông


Osho kính yêu,
Vào dịp lần đầu tới thăm Lâm Tế, Quán Khê đã vất vả bước qua ngưỡng cửa, Lâm Tế đột nhiên túm ve áo ông ấy.
Quán Khê nói, "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"
Lâm Tế thả ông ấy ra, và nói, "Lúc này ta bỏ hai mươi đòn!"
Quán Khê sống cùng Lâm tế từ thời gian đó trở đi, và sau đó thường nói, "Khi ta gặp Lâm Tế, không có việc nói hay giải thích gì. Giờ ta đầy đủ hoàn toàn, và không cảm thấy đói."
Ba Tiêu nói cách ông ấy lần đầu tới gặp thầy, Nam Thác.
Ông ấy nói, "Khi ta hai mươi tám tuổi, ta đi hành hương, và tới chỗ Nam Thác đang sống. Bước xuống từ bục, Nam Thác nói, ‘Tất cả mọi người các ông, nếu các ông chứng ngộ, các ông sẽ đi ra khỏi bụng mẹ các ông và gầm lên như sư tử. Các ông biết việc gầm này có nghĩa gì không?'"
Ba Tiêu nói thêm, "Ngay lập tức tâm trí và thân thể ta bị bất động, và ta đã ở lại với ông ấy trong năm năm."
Maneesha, trước khi tôi thảo luận về giai thoại này tôi phải nói cái gì đó về chứng đau nửa đầu của bạn. Như tôi đã nói hôm qua, khoảnh khắc con vật biến mất, chứng đau nửa đầu của Maneesha cũng sẽ biến mất. Tôi không phải là nhà tiên tri, nhưng Vimal đã nêu ra một phát biểu rất có tính tồn tại, một giai thoại có tính tồn tại, sống động, thực.
Bản thể anh ấy bị che phủ trong bộ áo choàng khỉ đột không nên bị hiểu là cách diễn đạt cá nhân. Mọi người đều bị che phủ bằng cái gì đó có tính con vật. Con người còn chưa được sinh ra! Thân thể đã thay đổi, nhưng chính tâm trí bạn vẫn còn vật lộn trong rừng sâu. Bạn phải được tự do khỏi bộ áo choàng khỉ đột của bạn.
Trong thế kỉ này một trăm triệu người đã bị giết trong chiến tranh, điều chưa từng có trước đây. Bạn gọi đây là nhân loại lành mạnh sao? Và thay vì giúp cho việc lành mạnh, mọi người liên tục khăng khăng rằng con người không nên khám phá bản thân mình.
Mới vài ngày trước đây Turiya đã ở phương Tây và cô ấy đã tham gia vào một loại trị liệu mới, Fischer-Hoffmann, điều đang gây hại vô cùng. Bình thường tôi không nói chống lại những cái ngu xuẩn. Nhưng nỗ lực ngu xuẩn này của trị liệu Fischer-Hoffmann phải bị phá huỷ hoàn toàn từ tận gốc rễ của nó.
Nỗ lực của họ là làm cho bản ngã của bạn mạnh hơn, mặc dầu họ không nói đó là điều họ đang làm; họ nói họ đang làm cho tính cá nhân của bạn thành độc lập.
Họ thậm chí không biết sự khác biệt giữa tính cá nhân và nhân cách. Nhân danh tính cá nhân họ đang phá huỷ mọi khả năng của sự trưởng thành tâm linh của bạn. Bạn sẽ bị bỏ lại một mình với bản ngã của bạn.
Họ đang dạy mọi người... và họ là những nhà trị liệu đắt nhất hiện nay; tiến trình đào tạo của họ chạy suốt cả một năm, và họ kiếm hàng triệu đô la bằng việc làm cho mọi người tự do khỏi mẹ mình, bố mình, vợ mình, chồng mình, thầy mình.
Trước khi họ làm bất kì cái hại nào thêm nữaa, tôi cử Turiya bắt đầu ở đây một nhóm Trị liệu phản-Fischer-Hoffmann để làm rõ ràng rằng có bản ngã của bạn không có nghĩa bạn tự do; nó đơn giản có nghĩa bạn bị nhốt lại trong tâm trí riêng của bạn.
Trước khi bạn có thể thực sự độc lập bạn phải biết bạn là ai, cái đang đập trong tim bạn là ai; bạn phải biết yếu tố vũ trụ, phần có tính tồn tại của bản thể bạn. Không biết nó, bạn sẽ rơi đi rơi lại vào trong các loại lệ thuộc khác nhau. Bạn có thể được tự do với nhà thờ này, nhà thờ khác sẽ mở cánh cửa của nó và đón chào bạn. Bạn sẽ được tự do khỏi mẹ và bố bạn, thế rồi Fischer-Hoffmann sẽ trở thành bố và mẹ bạn.
Trừ phi bạn biết rằng bạn là một mình và là đủ cho bản thân bạn, bạn không phải là tri thức vay mượn, mà là kinh nghiệm riêng của bạn... Toàn thể nỗ lực ở đây là để mang bạn tới điểm mà tự do nở hoa. Tôi không là gông cùm của bạn. Yêu không bao giờ có thể là gông cùm, nó không bao giờ có thể là nhà tù, và nếu nó là nhà tù, thế thì nó không phải là yêu. Tôi biết bản thân tôi; tôi đang chia sẻ với bạn niềm vui sướng của tôi, mở hội của tôi, việc về nhà của tôi. Bạn tuyệt đối độc lập; tôi không yêu cầu bất kì cái gì từ bạn, chỉ cố gắng lấy đi cái mà không phải là bạn và nhất quán áp lên bạn cái chính là bạn.
Toàn thể lịch sử phương Tây đều lấy bản ngã làm trung tâm. Họ không biết gì về chứng ngộ. Và không có chứng ngộ, không có tự do, không có chân lí, không có can đảm, không điệu vũ và không có lễ hội của bản thể. Mọi nhà trị liệu ở đây đều phải giúp Turiya tạo ra Trị liệu phản-Fischer-Hoffmann. Và tôi mời những người đang quản lí trị liệu ở phương Tây tới đây và đối diện với tôi. Bản ngã không phải là tự do.
Bản ngã là kẻ thù tồi tệ nhất của bạn: nó không phải là điểm mạnh của bạn, nó chỉ là bản sao; nó không phải là bạn, thậm chí không phải là ảnh chụp của bạn, thậm chí không là cái bóng của bạn. Tôi muốn bạn biết ai là bản thể bên trong nhất của lãnh thổ của bạn. Chỉ điều đó mới có thể mang tự do tới cho bạn. Bản ngã là điều cuối cùng phải biến mất trước khi con người có thể về tới đất; bằng không mọi người đều là khỉ đột. Không thành vấn đề liệu bạn có bộ áo choàng khỉ đột hay không.
Và điều tốt là Vimal xuất hiện trong bộ áo choàng khỉ đột, tất nhiên một cách vô ý thức, không biết tới các hậu quả; nhưng anh ấy đã tạo ra chứng đau nửa đầu trong Maneesha. Điều đó rất biểu tượng. Đàn ông đã từng là khỉ đột, tạo ra cả nghìn chứng đau nửa đầu trong đàn bà, đủ mọi loại nô lệ và bóc lột, ngăn cản sự trưởng thành tâm linh.
Chỗ này được dành cho tự do tuyệt đối, nhưng tự do không có nghĩa là phóng túng, nó có nghĩa trách nhiệm vô cùng. Hiện hữu là có trách nhiệm: chỉ con vật mới có thể phóng túng. Là con người, có chân giá trị là con người nghĩa là bạn đã chấp nhận tính trách nhiệm. Bạn sẽ không đổ lỗi bất kì cái gì cho bất kì ai. Bây giờ bạn bao giờ cũng nhìn vào bên trong về bất kì cái gì xảy ra cho bạn.
Một cuộc điều tra ở Brazil về những người nguyên thuỷ, người đã bị giết hay bị chuyển vào trong rừng sâu quanh Amazon, đã chỉ ra - và cuộc điều tra này đã được thực hiện bởi các nhà phân tâm chuyên nghiệp - rằng phương pháp của họ về chữa tính điên của mọi người là hiệu quả hơn cái gọi là tâm lí học của chúng ta. Phương pháp của họ là rất đơn giản, nhưng dựa trên cái gì đó khác toàn bộ. Cơ sở của họ là, chừng nào tâm linh của con người chưa được chữa, tâm lí của người đó sẽ vẫn còn ốm yếu. Một khi bản thể bạn được chữa thế thì bản thân tâm trí được hiểu như ốm yếu. Bạn không cần nó. Điều bạn cần là sự sáng tỏ, điều tâm trí đang ngăn cản.
Con người chỉ có thể là con người nếu người đó đã đạt tới trạng thái của vô trí, nếu người đó đã lấy bước nhảy lượng tử mà chúng ta đang nói tới. Nó là từ con vật sang con người, từ tâm trí sang vô trí.
Mới hôm nay tôi nhận được thông tin từ đại diện sannyasin của tôi ở Mĩ rằng anh ấy được báo chí phỏng vấn, vì họ đã trở nên lo nghĩ rằng tôi sẽ tham gia tranh cử tổng thống ở Mĩ? Và không có luật nào có thể ngăn cản tôi, mặc dầu mọi người đều biết đó là trò đùa. Tôi không thể sa ngã thấp thế được. Hai mươi phần trăm các tổng thống Mĩ đã bị ám sát, cho nên đó là chỗ ngu xuẩn nhất để ở vào. Một cơ hội với hai mươi phần trăm bị sát hại...! Ngay cả những người như Abraham Lincoln và Kennedy cũng không là ngoại lệ. Người giỏi nhất mà nước Mĩ đã tạo, nó đã phá huỷ đi.
Chỉ là chuyện đùa tôi đã nói, "Vâng," với công ti quảng cáo toàn cầu - Global Promoters, công ti quảng cáo lớn nhất ở Mĩ, để làm cho mọi người ở Mĩ biết rằng tôi vẫn còn sống và đang đá. Ai quan tâm tới việc là tổng thống Mĩ, tôi không ngu thế đâu.
Báo chí cũng đã hỏi Sở di trú, "Các ông nói gì, vì Osho sắp tham gia tranh cử tổng thống?"
Và ông sếp Sở di trú nói, "Điều này là có thể chỉ nếu Thượng đế muốn nó."
Điều tốt là biết rằng Sở di trú Mĩ ít nhất sẽ không ngăn cản Thượng đế khỏi tới Mĩ. Và cũng dường như là Sở di trú Mĩ - nơi đã tranh đấu với tôi trong năm năm và đã không có dũng cảm ngay cả để bắt tôi - dường như là một nhóm rất chân thành, tôn giáo, yêu Thượng đế. Đây là những người cũng đã giết chết Thượng đế, vì bất kì ai đang chuẩn bị phá huỷ hành tinh này - và Mĩ là số một...
Chuyện buồn cười tới mức một mặt họ liên tục nói họ tin rằng Thượng đế tạo ra thế giới, và bây giờ Ronald Reagan sắp phá huỷ nó. Đây có phải là điều Ki tô giáo chính thống ngụ ý không? Theo một cách nào đó nó rất biểu tượng. Thượng đế bị các linh mục giết, Thượng đế bị những người tin tưởng giết. Thượng đế được biết tới chỉ bởi các thiền nhân, không phải là một thực thể tách rời ẩn ở đâu đó hàng triệu năm ánh sáng xa xôi, mà là ai đó đang thở bên trong tim bạn. Chỉ thiền nhân mới trở thành ngôi đền của Thượng đế, chỉ thiền nhân mới trở thành câu trả lời cho mọi loại nghi ngờ vô thần.
Tôi cũng bị sửng sốt hôm nay khi nhận được một mảng nghiên cứu khác, được thực hiện bởi các nhà phân tâm Mĩ ở Trung Quốc. Mãi cho tới giờ các nhà phân tâm đã tin rằng sở hữu mang tính sinh học, nó là bản năng. Nhưng họ ngạc nhiên khi khám phá rằng trẻ em Trung Quốc không có tính sở hữu như trẻ em Mĩ. Trẻ em Trung Quốc chia sẻ nhiều hơn trẻ em Mĩ, ít hung hăng hơn trẻ em Mĩ. Họ phải thay đổi toàn thể ý tưởng của họ và lần đầu tiên chấp nhận rằng tính sở hữu và hung hăng không mang tính sinh học mà mang tính văn hoá, giáo dục, xã hội.
Đó là điều tôi đã từng nói với các bạn, rằng bất kì cái gì là sai trong bạn đều đã không tới từ tự nhiên, mà là một phần của di sản kế thừa xã hội và văn hoá của bạn. Chừng nào bạn chưa trở nên tự do toàn bộ với văn hoá, cái gọi là văn minh, và biểu lộ sức mạnh của việc là một mình, con người sẽ không bao giờ đi tới trên hành tinh này.
Phát biểu có tính tồn tại của Vimal là đáng ca ngợi. Anh ấy đã làm tốt điều đó, mà không biết rằng anh ấy đã phơi bầy mọi người khác nữa. Tất cả các bạn phải nhìn sâu xuống và bỏ bộ áo choàng khỉ đột của bạn đi. Tìm ra kim cương của bản thể bạn, ở bên trong.
Phật Gautam thậm chí có một loạt bài giảng, mang tên Kinh Kim cương, để khám phá kim cương bên trong bạn. Không ai có thể trao nó cho bạn được, bạn đã có nó rồi; duy nhất, bạn phải được lay thức tỉnh.
Vào dịp lần đầu tới thăm Lâm Tế, Quán Khê đã vất vả bước qua ngưỡng cửa thì Lâm Tế đột nhiên túm ve áo ông ấy.
Quán Khê nói, "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"
Lâm Tế thả ông ấy ra, và nói, "Lúc này ta bỏ hai mươi đòn!"
Quán Khê sống cùng Lâm tế từ thời gian đó trở đi, và sau đó thường nói, "Khi ta gặp Lâm Tế, không có việc nói hay giải thích gì. Giờ ta no hoàn toàn, và không cảm thấy đói."
Lâm Tế là một trong những thầy đáng yêu nhất trong lịch sử của Thiền. Ông ấy đã mang Thiền từ Trung Quốc sang Nhật Bản, nhưng ông ấy đã sống với các thầy Trung Quốc. Ông ấy đã mang cùng ngọn lửa mà Bồ đề đạt ma mang từ Ấn Độ sang Trung Quốc. Ông ấy có cái gì đó của cùng sự vĩ đại, cái đẹp và cách tiếp cận ngớ ngẩn để đánh thức bạn. Bất kì cái gì hợp lí tâm trí bạn đều hấp thu, và liên tục ngủ: cái gì đó ngớ ngẩn mà tâm trí không thể làm ra được bất kì nghĩa nào đều tuyệt đối được cần để cắt bỏ tâm trí trong một cú đánh.
Vào dịp lần đầu tới thăm Lâm Tế, Quán Khê đã vất vả bước qua ngưỡng cửa, Lâm Tế đột nhiên túm ve áo ông ấy. Quán Khê lập tức nói, "Tôi hiểu! Tôi hiểu!"
Ông ấy biết rằng người này đã từng đánh mọi người để đánh thức họ. Ông này đã từng được biết là ném người từ cửa sổ ra khỏi phòng ông ấy, nhảy lên họ và hỏi họ, "Ông có hiểu không?"
Không cái gì là không thể được đối với người này. Từ sợ, Quán Khê nói, "Tôi hiểu! Tôi hiểu! Đừng bắt đầu... thế này là đủ!"
Lâm Tế thả ông ấy ra, và nói, "Lúc này ta bỏ hai mươi đòn!" Ông yêu cầu phải bị đánh ít nhất hai mươi lần. Nhưng lúc này ta sẽ bỏ điều đó, ông còn chưa đủ chín. Ông sợ tới mức ta đã không nói gì và ông bắt đầu la lên, ‘Tôi hiểu!'. Ông đã thậm chí không bước qua được ngưỡng cửa. Ông không xứng đáng để nếm gậy của ta. "Lúc này ta bỏ hai mươi đòn!" Chín muồi đi, là bản thân ông đi, xứng đáng với phần thưởng của thầy đi. Và thầy có thể thưởng cho ông chỉ theo một cách: bằng việc đánh thức ông. Bất kì phương tiện nào thầy phải chấp nhận đều là tuỳ tiện.
Quán Khê sống cùng Lâm tế từ thời gian đó trở đi, và sau đó thường nói, "Khi ta gặp Lâm Tế, không có việc nói hay giải thích gì. Giờ ta đầy đủ hoàn toàn, và không cảm thấy đói."
Sáu năm ông ấy đã sống cùng Lâm Tế. Không một lời đi từ môi Lâm Tế tới Quán Khê. Im lặng đã là trao đổi duy nhất. Nhưng trong thời gian sáu năm, Quán Khê đã có thể nói, "Khi ta gặp Lâm Tế, không có việc nói hay giải thích gì. Giờ ta đầy đủ hoàn toàn, và không cảm thấy đói."
Thầy, chỉ bởi sự hiện diện của thầy, cũng có thể đánh thức bạn. Nó tất cả tuỳ thuộc vào bạn. Nếu khao khát của bạn để thức tỉnh trong thế giới ngủ này là toàn bộ, thế thì chính khoảnh khắc này bạn sẽ thấy bản thân bạn đầy đủ, không đói gì.
Ba Tiêu nói cách ông ấy lần đầu tới gặp thầy, Nam Thác.
Ông ấy nói, "Khi ta hai mươi tám tuổi, ta đi hành hương, và tới chỗ Nam Thác đang sống. Bước xuống từ bục, Nam Thác nói, ‘Tất cả mọi người các ông, nếu các ông chứng ngộ, các ông sẽ đi ra khỏi bụng mẹ các ông và gầm lên như sư tử. Các ông biết việc gầm này có nghĩa gì không?'"
Ba Tiêu nói thêm, "Ngay lập tức tâm trí và thân thể ta bị bất động, và ta đã ở lại với ông ấy trong năm năm."
Chỉ cách ông ấy đã nói ‘gầm lên', chỉ cách ông ấy hiện hữu, sự hiện diện của ông ấy, nhịp tim đập của ông ấy; và Ba Tiêu đã sống với ông ấy trong năm năm mà không một lời truyền qua giữa thầy và đệ tử.
Và Ba Tiêu trở thành một trong những thầy vĩ đại nhất theo quyền riêng của ông ấy. Ông ấy xứng đáng với điều đó. Mọi con người của in lặng, của yêu, của vô trí đều là thầy bẩm sinh. Dù ông ấy có đệ tử hay không đều không thành vấn đề. Thầy có thể một mình và vậy mà vẫn là thầy. Việc là thầy của ông ấy không phụ thuộc vào người đi theo, vào đệ tử, nhưng vào nhận biết riêng của ông ấy.
Turiya, điều này phải là triết lí cơ bản cho Phản-Hoff-Fischerman. Tôi gọi nó là Hoff-Fischerman vì nói Hoffmann là không đúng. Con người không thể là ‘một nửa’, ngay cả ở Đức. Hoặc con người là toàn bộ, đầy đủ hoặc con người vắng mặt.
Bạn phải khởi thảo, Turiya, chi tiết quá trình theo đó bản ngã bị phá huỷ mà không phá huỷ tính cá nhân. Tính cá nhân phải được mài sắc, tự do phải được làm cho ngày càng ngát hương hơn. Mọi người phải được cho đôi cánh và toàn thể bầu trời là lãnh thổ của họ, vô giới hạn.
Maneesha đã hỏi một câu hỏi:
Osho kính yêu,
Ôi thầy yêu mến! Sư tử bây giờ! Sư tử đã lẻn vào sau khi lời kinh khác đã được chọn và nhấn mạnh vào việc được bao hàm, nói ông sẽ hiểu. Rất tiếc, nhưng làm gì đây. Tôi sợ từ này đã lan rộng.
Đừng lo,
Lời kinh hay không lời kinh, tôi ở đây để đánh cho bạn thức tỉnh. Lời kinh này hay lời kinh nọ... đây chỉ là những phương tiện tuỳ tiện. Tôi sẽ dùng mọi phương tiện có thể để phá huỷ vô thức và giấc ngủ của bạn. Tôi muốn hàng nghìn ngọn lửa quanh tôi, nhảy múa trong lễ hội ánh sáng.
Trước khi bạn bắt đầu thiền, vài cốc rượu lạnh là tốt.
Ông già Finkelstein xoay xở để có hẹn hò với cô thư kí của mình, cô Sẵn lòng, nhưng lo nghĩ về trang thiết bị già nua của mình. Thế là ông ấy đi tới bác sĩ Xương và hỏi xin cái gì đó để phục hồi sự cường tráng thanh niên của mình. Xương cho ông ấy hai viên thuốc và nói, "Uống những viên này vào bữa ăn tối đêm nay và ông sẽ có thể làm như trâu."
Thế là Fink và cô Sẵn lòng đi tới nhà hàng ngon nhất trong thị trấn và khi họ gọi món súp, Fink gọi người phục vụ và nói, "Cho những viên thuốc này vào súp của tôi trước khi anh đem nó lên."
Người phục vụ biến mất. Họ đợi tới cả nửa giờ mà món súp vẫn chưa được mang lên, thế là Fink cáu kỉnh gọi người phục vụ và nói, "Cái chết tiệt gì xảy ra với món súp của chúng tôi?"
"Tôi lấy làm tiếc, thưa ông," người phục vụ đáp, "nhưng tôi cho các viên thuốc vào trong súp của ông và giờ tôi vẫn đợi cho mì nằm xuống."
Mọi lần Tex cưỡi ngựa đi qua làng người da đỏ, anh ta vui mừng vẫy chào ông già tù trưởng. Để đáp lại, tù trưởng già khoanh tay với ngón tay giữa trỏ lên. Thế rồi ông ấy quay tay để cho ngón tay trỏ ngang ra.
Tex đâm tò mò muốn biết ông tù trưởng già đang cố trao đổi cái gì với mình. Thế là, một hôm, anh ta xuống ngựa vào làng người da đỏ và đi tới lều của tù trưởng. "Tôi biết điều đó nghĩa là gì," Tex nói, "khi ông vẫy tay với tôi bằng ngón tay trỏ thẳng lên. Nhưng nó có nghĩa gì khi ông quay ngón tay sang hai bên?"
"Nó có nghĩa," tù trưởng già nói, "là tôi không thích con ngựa của anh nữa!"
Cha O'Leary đi tới một nông trại để mua ngựa. Ông ấy thấy một con ngựa đẹp mà ông ấy thích và hỏi liệu ông ấy có thể thử nó được không.
"Chắc chắn được chứ," người nông dân nói, "nhưng tôi phải nói với ông điều này. Con ngựa đó thuộc về ông giám mục, và nếu ông muốn con ngựa đó đi, ông phải nói, ‘Lạy chúa!' và nếu ông muốn nó dừng lại, ông phải nói, `Hallelujia'."
"Điều đó thì được," linh mục nói và nhảy lên ngựa và nói, "Lạy chúa!" Con ngựa mau lẹ phi đi và cha O'Leary được thấy đang phi nước đại lên núi.
Linh mục hô lên, "Lạy chúa! Lạy chúa!" và con ngựa thực sự phi nhanh. Nhưng đột nhiên, cha O'Leary thấy rằng họ đang đi tới mỏm cuối của tảng đá và trong hoảng sợ ông ấy la lên, "Dừng lại! Dừng lại!" nhưng con ngựa vẫn cứ tiếp tục phi. Thế rồi ông ấy nhớ ra và hô lên, "Hallelujia!"
Con ngựa dừng lại, ngay ở mép tảng đá, và, nhìn xuống, cha O'Leary nói, "Lạy chúa!"
Rupesh...
Tôi sẽ quan sát rằng không ai vẫn còn im lặng. Các bạn đầy việc nói lắp bắp thế. Tống nó ra! Đầu tiên lau sạch nền tảng, thế rồi im lặng giáng xuống theo cách riêng của nó.
Rupesh, đánh tiếng trống thứ nhất.
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Rupesh...
(Tiếng trống)
Im lặng. Thu bản thân bạn vào bên trong.
Nhắm mắt lại.
Không chuyển động. Chỉ hiện hữu.
Khoảnh khắc này là đẹp và bạn được phúc lành.
Rupesh...
(Tiếng trống)
Ngã chết. Để thân thể thở nhưng bạn tiếp tục, đi vào trong.
Đây là cánh cửa từ con vật sang con người,
từ tâm trí sang vô trí,
bước nhảy lượng tử.
Bạo dạn đi vào trong lãnh thổ của bạn.
Đây là bạn.
Cảm thấy nó, hân hoan trong nó.
Khoảnh khắc này chứa vĩnh hằng.
Rupesh...
(Tiếng trống)
Đem mọi người trở về cuộc sống.
Một cú đánh trống nữa.
(Tiếng trống)
Quay lại cuộc sống, sống động, tươi tắn,
bay lên trong tâm thức riêng của bạn,
được lau sạch bởi vô trí,
chạm tới vĩnh hằng và nếm trải bất tử
điều là quyền cơ bản của bạn, quyền tập ấm của bạn.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Osho.
Chúng ta có thể mở hội bây giờ chứ?
Vâng!

0 Đánh giá

Ads Belove Post