Read more
Con người là con vật, nhưng
không chỉ là con vật: con người còn là nhiều hơn nữa. Nhưng cái "nhiều
hơn" đó không thể phủ nhận con vật, nó phải hấp thu con vật. Con người là
nhiều hơn con vật, nhưng con vật không thể bị phủ nhận. Nó phải được hấp thu một
cách sáng tạo. Bạn không thể gạt nó sang bên, nó là trong chính rễ của bạn; bạn
phải dùng nó một cách sáng tạo. Cho nên điều đầu tiên phải nhớ là không phủ định
về di sản kế thừa con vật của bạn. Một khi bạn bắt đầu nghĩ dưới dạng phủ định
bạn sẽ trở nên có tính phá huỷ với bản thân bạn, vì bạn chín mươi chín phần
trăm là con vật.
Nếu bạn tạo ra phân chia, bạn
đang đấu tranh trong một cuộc chiến thất bại; bạn không thể thắng được. Kết quả
đấu tranh của bạn sẽ hoàn toàn là cái đối lập, vì chín mươi chín phần trăm là
con vật. Chỉ một phần trăm của tâm trí là ý thức, và một phần trăm này không thể
thắng khi chống lại chín mươi chín phần trăm. Nó sẽ bị thất bại. Đó là lí do tại
sao có nhiều thất vọng thế, vì mọi người đều bị thất bại bởi con vật riêng của
mình. Bạn không bao giờ có thể thành công được. Bạn tất yếu sẽ thất bại, vì rằng
một phần trăm không thể thành công chống lại chín mươi chín phần trăm. Nó thậm
chí không thể bị phân chia khỏi chín mươi chín phần trăm.
Điều đó giống như đoá hoa: nó
không thể đi ngược lại rễ, nó không thể đi ngược lại toàn thể cây. Và trong khi
bạn chống lại di sản kế thừa con vật của bạn, bạn đang bị nó ăn. Bạn sống động bởi
có nó. Nếu con vật của bạn chết tại khoảnh khắc này, bạn sẽ chết ngay lập tức.
Tâm trí bạn tồn tại như đoá hoa; di sản kế thừa con vật của bạn là toàn thể
cây. Đừng mang tính phủ định - điều đó là tự tử. Và nếu bạn bị phân chia chống
lại bản thân bạn, bạn không bao giờ có thể đạt tới bất kì cái gì là phúc lạc.
Bạn đang tạo ra địa ngục, và địa
ngục không ở đâu khác ngoài nhân cách phân chia. Trong nhân cách, chia chẻ là địa
ngục. Và địa ngục không phải là cái gì đó có tính địa lí, địa ngục có tính tâm
lí - và cõi trời cũng vậy. Nhân cách mà là toàn thể, một đơn vị, không có phân
chia và xung đột bên trong, đó là cõi trời.
Cho nên điều đầu tiên tôi muốn
nói là, đừng có tính phủ định. Đừng phân chia bản thân bạn, đừng đi ngược lại bản
thân bạn, đừng trở thành hai. Con vật đang có đó không phải cái gì đó xấu. Con
vật trong bạn là tiềm năng lớn. Đó là quá khứ của bạn và cũng là tương lai của
bạn, vì nhiều thứ bị ẩn kín trong nó. Mở nó ra, phát triển nó, cho phép nó trưởng
thành và đi ra ngoài nó, nhưng đừng tranh đấu với nó. Đó là một trong những
giáo huấn cơ bản của Mật Tông.
Các tín ngưỡng khác gây ra phân
chia. Họ phân chia bạn, họ tạo ra tranh đấu bên trong bạn. Mật Tông không phân
chia, nó không tin vào tranh đấu. Mật Tông là tuyệt đối khẳng định; nó không
tin vào việc nói không. Mật Tông tin vào việc nói có - có với cái toàn thể của
cuộc sống. Và qua 'có', biến đổi xảy ra, và qua 'không' chỉ có rối loạn - không
biến đổi nào là có thể. Bạn tranh đấu chống lại ai? Chống lại bản thân bạn sao?
Làm sao bạn có thể thắng được? Và phần lớn của bạn là từ con vật, cho nên phần
đa số sẽ thắng. Cho nên những người tranh đấu, họ đang tạo ra thất bại riêng của
họ. Nếu bạn muốn bị thất bại, hãy tranh đấu đi. Nếu bạn muốn thắng lợi, đừng
tranh đấu.
Thắng lợi cần tri thức, chứ không
phải tranh đấu. Tranh đấu là bạo hành tinh vi. Và điều này là lạ, nhưng điều
này đã xảy ra: những người nói về bất bạo hành với người khác là rất bạo hành với
bản thân họ. Có những giáo lí và truyền thống nói, "Đừng bạo hành với bất
kì người nào," nhưng cùng những giáo lí đó lại rất bạo hành khi có liên
quan tới bạn về bên trong. Họ dạy bạn là bạo hành với bản thân bạn, nhưng đừng
bạo hành với người khác.
Mọi kiểu khổ hạnh, từ bỏ, thái
độ phủ định, các triết lí chối bỏ sự sống, đều dựa trên việc duy trì thái độ bạo
hành hướng tới bản thân bạn. Họ bảo bạn bạo hành với bản thân bạn.
Mật Tông là tuyệt đối bất bạo
hành. Nó nói, nếu bạn không thể bất bạo hành với bản thân bạn, bạn không thể bất
bạo hành với bất kì người nào khác - điều đó là không thể được. Người bạo hành
với bản thân mình sẽ bạo hành với mọi người; trong cái bất bạo hành của người
đó, người đó cũng chỉ đang che giấu bạo hành của người đó. Hung hăng có thể được
chuyển vào với bản thân bạn, nhưng thái độ hung hăng đó có tính phá huỷ.
Nhưng điều đó không ngụ ý rằng hãy
vẫn cứ là con vật mà bạn đang là. Khoảnh khắc bạn chấp nhận di sản kế thừa của
bạn, khoảnh khắc bạn chấp nhận quá khứ của bạn, tương lai trở thành lối mở. Chấp
nhận là lối mở. Con vật là quá khứ; nó không cần là tương lai. Không có nhu cầu
đi ngược lại quá khứ - và bạn không thể đi được. Hãy dùng nó một cách sáng tạo
đi.
Cái gì có thể được làm để dùng nó một cách
sáng tạo? Điều đầu tiên là nhận biết sâu sắc về sự tồn tại của nó. Những người
tranh đấu không nhận biết về nó. Vì họ sợ, họ đẩy con vật ra sau, họ đẩy con vật
vào vô thức. Thực sự, không có nhu cầu là bất kì vô thức nào, nhưng bởi vì việc
đè nén, vô thức được tạo ra. Bạn cảm thấy nhiều thứ bên trong bạn mà bạn kết án
mà không hiểu chúng. Người hiểu không kết án cái gì; không có nhu cầu. Người đó
thậm chí có thể dùng chất độc như thuốc vì người đó biết. Mọi thứ có thể được
dùng một cách sáng tạo. Vì bạn không biết, trong dốt nát chất độc là chất độc.
Với trí huệ, nó có thể trở thành nước cam lồ.
Người tranh đấu chống lại dục,
tham, giận của mình, chống lại con vật, người đó sẽ làm gì? Người đó sẽ đè nén.
Tranh đấu là đè nén. Người đó sẽ nén giận, dục, tham, hận, ghen xuống. Người đó
sẽ nén mọi thứ xuống ở đâu đó trong tầng ngầm, và người đó sẽ tạo ra một cấu
trúc giả về nền. Cấu trúc này sẽ là giả vì năng lượng đã không được biến đổi để
có thể làm cho nó thành thật. Cấu trúc này là rởm; dưới nền, năng lượng thực đã
bị kìm nén. Những năng lượng đó bao giờ cũng sẽ vẫn còn ở đó làm việc, bất kì
khoảnh khắc nào chúng đều có thể nổ. Bạn chỉ đang ngồi trên núi lửa, và mọi khoảnh
khắc núi lửa đang cố bùng phát. Nếu nó bùng phát, cấu trúc của bạn sẽ bị rung
chuyển.
Bất kì cái gì bạn đã xây dựng
nhân danh tôn giáo, đạo đức, văn hoá, đều là cấu trúc rởm ở trên nền - chỉ là cái
mẽ ngoài rởm. Ngầm bên dưới, con người thực đang ẩn kín. Cho nên con vật của bạn
là không xa xôi gì cho lắm; mẽ ngoài của bạn chỉ sâu như làn da. Ai đó xúc phạm
bạn, thế là quí ông biến mất và con vật tòi ra. Quí ông chỉ sâu như làn da; núi
lửa ở ngay gần đó. Bất kì khoảnh khắc nào, nó đều có thể bị mang ra, và khi nó tòi
ra, thông minh của bạn, đạo đức của bạn, tôn giáo của bạn, cái gọi là con người
trên con vật của bạn, đơn giản biến mất. Khi cái thực khẳng định, cái giả biến
mất. Chỉ khi cái thực chui xuống trở lại ngầm bên dưới thì cái giả mới lại tới.
Khi bạn giận, tâm trí bạn ở
đâu, ý thức của bạn ở đâu, đạo đức của bạn ở đâu? Lời nguyện của bạn ở đâu, lời
mà bạn đã từng lấy nhiều lần thế - rằng "Bây giờ mình sẽ không giận nữa?"
Khi giận tới, tất cả chúng đơn giản biến mất. Khi giận đã lại chuyển về hang của
nó, hang tầng ngầm của nó, bạn bắt đầu hối hận. Những anh chàng rởm đó đã lại tụ
tập lại. Họ bắt đầu nói năng, kết án, và lập kế hoạch cho tương lai, và lần nữa
trong tương lai cùng việc như vậy sẽ xảy ra; khi giận tới, các cái bóng sẽ biến
mất.
Ý thức của bạn ngay bây giờ chỉ
là cái bóng. Nó không phải là thứ thực; nó không có bản chất trong nó. Bạn có
thể lấy lời nguyện về bramacharya, về vô dục - điều đó chẳng tạo ra khác biệt
gì cho bản năng dục của bạn. Bản năng dục đơn giản đi ngầm bên dưới, và khi nó
tới, lời nguyện về brahmacharya, về vô dục của bạn sẽ chứng tỏ nó được làm chỉ
bằng chất liệu tựa như mơ. Chúng không thể đối diện với thứ thực.
Cho nên có hai thái độ. Bạn có thể hoặc đè
nén dục - thế thì bạn sẽ không bao giờ thoát ra ngoài nó - hoặc bạn có thể dùng
năng lượng dục của bạn theo cách sáng tạo. Đừng nói không với nó, mà hãy trao
cho nó cái có sâu sắc; không ép buộc nó đi ngầm bên dưới, mà tạo ra cấu trúc ở
trên nền với nó. Thế thì bạn sẽ là con người thực. Điều đó sẽ là khó, hiển
nhiên; đó là lí do tại sao chúng ta chọn con đường dễ hơn.
Có cấu trúc giả là dễ hơn, vì
chẳng cái gì được cần. Duy nhất một thứ được cần: tự lừa bản thân bạn, có vậy
thôi. Nếu bạn có thể tự lừa bản thân bạn, bạn có thể tạo ra cấu trúc giả rất dễ
dàng. Không cái gì sẽ thay đổi thực, nhưng bạn sẽ liên tục nghĩ rằng mọi thứ đã
thay đổi. Điều này là dễ, tạo ra ảo vọng. Tạo ra thực tại là nhiệm vụ khó khăn,
nó là gian nan. Nhưng nó xứng đáng, vì một khi bạn đã tạo ra cái gì đó với năng
lượng thực, cấu trúc của bạn không thể bị đập tan.
Nếu dục ở trên nền, thế thì bạn
có thể tạo ra cái gì đó từ nó - chẳng hạn, yêu. Nếu dục được biến đổi, nó trở
thành yêu; nếu nó bị đè nén, nó trở thành hận.
Bạn trở nên sợ yêu nếu bạn đè
nén dục. Người đã đè nén dục bao giờ cũng sẽ sợ yêu, vì khoảnh khắc yêu tới, dục
sẽ theo sau. Yêu là của linh hồn, còn dục là của thân thể, cho nên yêu không thể
được phép xảy ra, vì thế thì dục sẽ theo sau. Nó sẽ chỉ ở đâu đó gần gần, bên
góc bên. Cho nên một người đã đè nén dục không thể yêu được. Người đó có thể biểu
lộ nó, người đó có thể giả vờ rằng người đó rất yêu, nhưng người đó không thể
thế được vì người đó sợ thế. Người đó không thể chạm vào bạn với bàn tay yêu
thương vì sợ hãi có đó. Bàn tay yêu bất kì lúc nào cũng có thể biến thành việc
chạm dục, cho nên người đó sẽ sợ; người đó sẽ không cho phép bạn chạm vào người
đó.
Người đó có thể tạo ra nhiều biện
minh cho điều đó nhưng điều thực là sợ - sợ về bản năng mà người đó đã kìm nén.
Và người đó sẽ được rót đầy bởi hận, bởi vì bất kì năng lượng nào bị kìm nén đều
đảo ngược bản thân nó và đi tới bản tính nguyên thuỷ của nó.
Dục di chuyển dễ dàng hướng tới
yêu; đó là dòng chảy tự nhiên. Nếu bạn ngăn cản nó, nếu bạn tạo ra cản trở đường
đi của nó, nó sẽ trở thành hận. Cho nên cái gọi là thánh nhân và cái gọi là các
thầy giáo đạo đức, nếu bạn nhìn sâu vào họ bạn sẽ thấy họ bị chất đầy với hận.
Và điều đó nhất định là vậy, nó là tự nhiên. Dục bị ẩn kín ở đó, bất kì khoảnh
khắc nào, nó đều có thể bùng phát. Họ đang ngồi trên núi lửa nguy hiểm. Nếu bạn
đẩy năng lượng xuống, bạn chỉ trì hoãn một nhiệm vụ, và nó càng bị trì hoãn, nó
sẽ càng khó khăn hơn.
Mật Tông nói, hãy tạo ra cuộc sống của bạn
bằng năng lượng thực - và năng lượng thực là mọi năng lượng con vật. Nhưng khi
tôi nói con vật, không có kết án trong đó. Từ 'con vật' với tôi không phải là kết
án, như nó là vậy với bạn. Con vật là đẹp trong bản thân nó, con vật trong bản
thân nó không là cái gì để bị kết án. Con vật bên trong bạn là năng lượng thuần
khiết, di chuyển tương ứng theo luật tự nhiên.
Điều đã được hỏi, "Tôi phải
làm gì một cách có ý thức? Tôi chẳng phải chuyển kênh sao? Tôi chẳng phải kiểm
soát sao?"
Không! Ý thức của bạn là không
kiểm soát, ý thức của bạn là không phải chuyển kênh. Ý thức của bạn chỉ có thể
làm một điều: ý thức của bạn là để hiểu, và hiểu biết, trong bản thân nó, trở
thành biến đổi.
Mật Tông sẽ nói, hãy hiểu dục
đi, đừng cố chuyển kênh nó. Nếu bạn không hiểu nó, mọi nỗ lực đều nhất định là
thất bại, và có hại. Cho nên đừng làm gì cả. Trước hết hãy hiểu nó, và qua việc
hiểu, con đường sẽ được lộ ra. Bạn không ép buộc năng lượng của bạn trên con đường
đó. Qua hiểu biết, bạn đi tới biết luật này, cũng giống như trong khoa học. Bạn
làm gì trong khoa học? Bạn đi tới hiểu luật; điều huyền bí tự nhiên được lộ ra.
Một khi điều huyền bí tự nhiên được lộ ra, bạn có thể dùng năng lượng này một
cách sáng tạo.
Nếu không có việc biết của bạn
về luật cố hữu, mọi nỗ lực đều sẽ mang định mệnh thất bại. Cho nên Mật Tông
nói, hãy hiểu con vật đi, vì trong con vật ẩn kín tiềm năng cho tương lai của bạn.
Thực sự, điều đó có thể được nói rằng trong con vật, Thượng đế được ẩn kín. Con
vật là quá khứ của bạn, Thượng đế là tương lai của bạn - nhưng tương lai được ẩn
kín trong quá khứ của bạn, trong hình tướng hạt mầm. Hãy hiểu lực tự nhiên của
bạn là bất kì cái gì. Hãy chấp nhận chúng, hãy hiểu chúng. Tâm trí bạn không phải
có đó để làm chủ; nó không có đó để kiểm soát chúng và tranh đấu với chúng, mà nó
có đó để hiểu chúng.
Thực sự, nếu bạn hiểu chúng, nghĩa
là bạn đang dùng tâm trí bạn đúng đắn. Hiểu dục, hiểu giận, hiểu tham đi. Tỉnh
táo; cố tìm ra cách thức của chúng - cách chúng làm việc, chức năng của chúng
là gì. Và thường xuyên nhận biết về chính khoảnh khắc của những bản năng con vật
này ở bên trong. Nếu bạn có thể có ý thức về những bản năng con vật này, sẽ
không có phân chia, bạn sẽ không có tâm trí vô ý thức. Nếu bạn có thể di chuyển
cùng với những bản năng này sâu bên trong, bạn sẽ chỉ có một tâm trí có ý thức;
sẽ không có vô ý thức.
Vô ý thức có đó bởi vì kìm nén.
Bạn đã đóng phần lớn hiện hữu của bạn vào ý thức vì bạn sợ. Bạn không thể nhìn
vào thực tại riêng của bạn. Bạn sợ tới mức bạn đã chuyển ra khỏi nhà - bạn chỉ
sống ở hiên. Bạn không bao giờ đi vào trong vì sợ có đó: nếu bạn tới đối diện với
bản thân bạn, mọi tưởng tượng của bạn, mọi ảo tưởng của bạn về bản thân bạn sẽ
sụp đổ.
Bạn nghĩ bản thân bạn là thánh
nhân, bạn nghĩ bản thân bạn là người tôn giáo, bạn nghĩ bản thân bạn là thế này
và thế nọ. Nếu bạn đối diện với thực tại của bạn, mọi ảo vọng sẽ bay hơi. Và mọi
người đã tạo ra hình ảnh của bản thân mình. Hình ảnh đó là giả, nhưng chúng ta
bám lấy hình ảnh này và việc bám víu này trở thành rào chắn chặn đường di chuyển
vào trong.
Cho nên điều đầu tiên là chấp nhận con vật. Nó có đó, và không cái gì sai về nó. Nó là quá khứ của bạn, và bạn không thể phủ nhận quá khứ của bạn, bạn chỉ có thể dùng nó. Nếu bạn khôn ngoan, bạn sẽ dùng nó và tạo ra tương lai tốt hơn từ nó. Nếu bạn ngu xuẩn, bạn sẽ tranh đấu với nó, và qua tranh đấu, tương lai sẽ bị phá huỷ. Tranh đấu với hạt mầm, và bạn sẽ phá huỷ nó. Hãy dùng nó, cho nó đất, giúp nó, bảo vệ nó để cho hạt mầm trở thành cây, cây sống động, và tương lai nở hoa qua nó.
Con vật là hạt mầm của bạn. Đừng tranh đấu với nó. Mật Tông không có kết án nào chống lại nó, đơn giản yêu nó, vì toàn thể tương lai được ẩn kín trong nó. Biết rõ nó, và thế thì bạn có thể dùng nó và bạn có thể cám ơn nó.
Tôi đã nghe nói rằng khi thánh Francis chết, khi ông ấy ngay trên giường chết, đột nhiên ông ấy mở mắt ra và cám ơn thân thể mình trước khi đi vào cái chết của mình. Trước khi chuyển sang thế giới khác, ông ấy đã cám ơn thân thể ông ấy. Ông ấy nói, "Nhiều điều được ẩn kín trong bạn, và bạn đã giúp tôi nhiều thế. Và tôi đã dốt nát thế, và có những lần mà tôi thậm chí đánh bạn. Có những lần tôi thậm chí nghĩ về bạn dưới dạng kẻ thù. Nhưng bạn bao giờ cũng là người bạn, và chính bởi vì bạn mà tôi có thể chuyển tới trạng thái tâm thức như vầy."
Việc tạ ơn này với thân thể là hay. Nhưng thánh Francis có thể hiểu nó chỉ ở lúc cuối cùng. Mật Tông nói, hãy cố hiểu ngay từ lúc ban đầu. Nếu bạn chỉ cám ơn thân thể bạn khi bạn sắp chết, điều đó sẽ không hữu dụng gì.
Thân thể bạn là kho báu của những lực được ẩn kín, của những khả năng huyền bí. Mật Tông nói rằng trong thân thể bạn là toàn thể vũ trụ thu nhỏ: nó chỉ là bản thu nhỏ của toàn thể vũ trụ. Đừng tranh đấu với nó. Dục của bạn là gì nếu thân thể là bản thu nhỏ đó? Nếu thực sự điều này là như vậy, rằng thân thể bạn là toàn thể vũ trụ thu nhỏ, dục là gì?
Cái mà là việc sáng tạo trong vũ trụ là dục trong bạn. Xuyên suốt toàn thể vũ trụ, sáng tạo đang diễn ra mọi khoảnh khắc - đó là dục trong bạn. Và nếu có nhiều lực thế trong nó, chính bởi vì bạn được cần với tư cách là người sáng tạo.
Nếu dục là mạnh thế, điều đó chỉ có nghĩa đối với Mật Tông là bạn không thể được phép là không sáng tạo; mà bạn phải sáng tạo. Nếu bạn không thể tạo ra cái gì đó lớn hơn, thế thì ít nhất hãy tạo ra cuộc sống. Nếu bạn không thể tạo ra bất kì cái gì tốt hơn bạn, thế thì ít nhất hãy tạo ra ai đó người sẽ thay thế bạn khi bạn chết. Dục là mạnh thế vì vũ trụ không thể cho phép bạn là không sáng tạo, vậy mà bạn lại đang tranh đấu với nó. hãy dùng nó đi.
Không có nhu cầu sử dụng dục chỉ trong sinh sản. Trong mọi việc sáng tạo, dục đều được dùng. Đó là lí do tại sao nhà thơ lớn, hoạ sĩ lớn, có thể không cảm thấy nhiều thôi thúc bởi dục. Lí do không phải là ở chỗ ông ấy là thánh nhân. Lí do đơn giản là ông ấy đang sáng tạo ra cái gì đó lớn hơn dục và nhu cầu này được hoàn thành.
Nhạc sĩ lớn đang sáng tạo ra âm nhạc. Không người bố nào có thể cảm thấy được hoàn thành thế như nhạc sĩ cảm thấy khi âm nhạc lớn được tạo ra, và không đứa con nào có thể cho nhiều hạnh phúc thế cho bất kì bố mẹ nào như tác phẩm âm nhạc lớn có thể cho nhạc sĩ, hay thơ ca lớn có thể cho nhà thơ. Vì ông ấy đang sáng tạo trên cõi giới cao hơn, Tự Nhiên làm nhẹ nhõm cho ông ấy khỏi cấp độ sáng tạo thấp hơn: năng lượng đã chuyển lên cao hơn. Mật Tông nói, đừng tranh đấu với năng lượng này, hãy cho phép năng lượng chuyển lên cao hơn. Và có nhiều cõi của chuyển động cao hơn và nhiều chiều hướng cao hơn.
Trích từ quyển “Vigyan Bhairav Mật Tông” Tập 2 - Osho
0 Đánh giá