SỐNG THIỀN - Người tôn thờ là cái được tôn thờ. Bạn không phải tôn thờ bất kì ai khác

SỐNG THIỀN - Người tôn thờ là cái được tôn thờ. Bạn không phải tôn thờ bất kì ai khác

Price:

Read more


Osho kính yêu,
Khi Bách Trượng còn bé, mẹ ông ấy đưa ông ấy tới chùa, và khi đi vào, bà ấy cúi lạy tượng phật.
Trỏ lên bức tượng, Bách Trượng hỏi mẹ mình, "Đây là gì?"
"Đây là phật," bà ấy đáp.
Bách Trượng nói, "Ông ấy giống người. Về sau con muốn trở thành phật."
Nhiều năm sau, Bách Trượng trở thành sư. Một hôm, là người phục vụ Mã Tổ, ông ấy đi lang thang trong vùng núi. Khi quay về ông ấy đột nhiên bắt đầu khóc.
Một trong các sư bạn bè đi theo nói, "Huynh nhớ bố và mẹ phải không?"
"Không," Bách Trượng nói.
"Bị người ta mắng chửi phải không?" sư hỏi.
"Không," Bách Trượng trả lời.
"Vậy sao khóc?" sư vẫn kiên trì.
"Đi và hỏi thầy," Bách Trượng nói.
Sư này đi và hỏi Mã Tổ, thầy nói, "Đi và hỏi Bách Trượng."
Sư quay lại phòng và thấy Bách Trượng cười.
"Vừa khóc bây giờ lại cười sao?" Ông ấy hỏi.
Bách Trượng nói, "Tôi đã khóc chút ít trước đây, và bây giờ tôi đang cười."
Maneesha, vài khoảnh khắc trước đã không có mưa và giờ trời mưa. Sự tồn tại là phi lí. Bạn không hỏi mưa, "Tại sao trời mưa bây giờ, mà trời lại không mưa vài phút trước?" Bạn không hỏi tre, "Tại sao tre nhảy múa cùng mưa, khi tre đã đứng tuyệt đối giống quí ông người Anh?"
Sự tồn tại là phi lí. Khoảnh khắc bạn hỏi tại sao bạn đã bỏ lỡ vấn đề. Giai thoại này là vĩ đại, vĩ đại trong tham chiếu với thiền của bạn.
Khi Bách Trượng còn bé, mẹ ông ấy đưa ông ấy tới chùa, và khi đi vào, bà ấy cúi lạy tượng phật.
Trỏ lên bức tượng, Bách Trượng hỏi mẹ mình, "Đây là gì?"
"Đây là phật," bà ấy đáp.
Bách Trượng nói, "Ông ấy giống người. Về sau con muốn trở thành phật."
Từ một cậu bé mười hai tuổi, đây là chỉ dẫn lớn về một tương lai lớn phía trước. Bức tượng phật bằng đá không thể lừa được ông ấy. Nhiều nhất nó giống người. Nó không phải là người: nó không thở, nó không khóc, nó không cười. Nó được tạc ra từ đá; nó đơn giản chết và sẽ không bao giờ cười hay khóc hay cảm. Làm sao nó có thể thế được?
Bách Trượng nói đúng, "Cái này chắc chắn có vẻ giống người; nhưng tôi sẽ không gọi nó là phật, vì chính từ ‘phật’ nghĩa là nhận biết và hòn đá này không nhận biết. Tôi muốn sau này trở thành phật - không giống tượng đá mà là vị phật nhảy múa, ca hát, cười, sống động."
Phật mà không thể nhảy múa thì chẳng mấy là phật. Phật là im lặng bản chất và hiện hữu. Nếu bạn có thể im lặng tối nay, cơ hội là lớn. Toàn thể bầu trời đang trút xuống quanh bạn, bằng một chỉ dẫn duy nhất: "hãy thức dậy đi, bạn đã ngủ quá lâu rồi."
Trong im lặng này, việc thức tỉnh đó là có thể. Trong im lặng này phật đá có thể bắt đầu cười, có thể bắt đầu nhảy múa, có thể bắt đầu thở. Và nhớ lấy, cũng như Bách Trượng đã không sẵn sàng tôn thờ phật đá, tôi cũng chống lại mọi việc tôn thờ.

Người tôn thờ là cái được tôn thờ. Bạn không phải tôn thờ bất kì ai khác. Bản thể bên trong nhất của bạn là cao nhất và quí giá nhất, là điểm có tính tồn tại nhất và ý thức nhất. Không có gì cao hơn nó. Bạn không cần tôn thờ, bạn có thể chỉ thiền.
Nhớ khác biệt giữa tôn thờ và thiền. Người mẹ nói, "Hãy tôn thờ, cầu nguyện đi!" còn Bách Trượng, một cậu bé, nói, "Tôi muốn hiện hữu."
Lời cầu nguyện bao giờ cũng hướng tới ai đó khác. Lời cầu nguyện là không có tính tôn giáo. Tôn thờ không có tính tôn giáo. Nhận biết đầy đủ và im lặng là cách duy nhất để biết hương vị của tôn giáo. Đây là cơ hội tốt.
Mây tới vào đúng lúc. Lắng nghe thông điệp của mưa đi. Nó đơn giản là: cũng giống như mưa. Trong không gian im lặng, điệu vũ của mưa, tiếng thì thào của tre... và bạn đã về nhà.
Nhiều năm sau, Bách Trượng trở thành sư. Một hôm, là người phục vụ Mã Tổ, - một thầy vĩ đại, một trong những thầy vĩ đại nhất sau Mahakasyapa - ông ấy đi lang thang trong vùng núi. Khi quay về ông ấy đột nhiên bắt đầu khóc.
Lưu ý điểm này, rằng ông ấy đột nhiên bắt đầu khóc. Không có lí do chút nào.
Một trong các sư bạn bè đi theo nói, "Huynh nhớ bố và mẹ phải không?"
"Không," Bách Trượng nói.
"Bị người ta mắng chửi phải không?" sư hỏi.
"Không," Bách Trượng trả lời.
"Vậy sao khóc?" sư vẫn kiên trì.
Tại sao? Đó là câu hỏi tâm trí cứ dai dẳng hỏi. Với tâm trí, mọi thứ phải được dựa trên lí do nào đó, có nguyên cớ. Tâm trí không cho phép bất kì cái gì không có lí do, không có nguyên nhân. Và vì sự dai dẳng này, tâm trí bỏ lỡ câu hỏi bản chất nhất của việc hiện hữu riêng của bạn: tại sao bạn hiện hữu.
Bạn có thể nhìn đây đó. Có lẽ ai đó sẽ nói cho bạn tại sao bạn hiện hữu. Nhưng không có ai trong toàn thể lịch sử tâm thức đã từng có khả năng nói tại sao người đó hiện hữu. Mọi điều bạn có thể làm là nhún vai: tôi đây, không có câu hỏi tại sao.
Bách Trượng là đúng khi bảo sư này, "Đi và hỏi thầy đi."
Sư này đi và hỏi Mã Tổ, thầy nói, "Đi và hỏi Bách Trượng."
Sư quay lại phòng và thấy Bách Trượng cười.
Bây giờ điều này là quá nhiều đối với tâm trí logic, điều này là ngớ ngẩn... Bây giờ nhìn xem, mưa đang cố dừng lại. Điều này là không đúng. Mới trước đây chúng đã ở đỉnh và bây giờ chúng đang trở thành im lặng để tham gia vào im lặng của bạn.
Nhưng không có tại sao. Bạn không thể hỏi tre; bạn không thể hỏi hoa hồng; bạn không thể hỏi bất kì sinh linh nào. Sự sống đơn giản hiện hữu. Đôi khi nó khóc, đôi khi nó cười, và khi nó khóc chẳng có lí do gì, việc khóc là việc lau sạch mênh mông. Và khi nó cười chẳng có lí do gì, việc cười đạt tới điểm sâu hơn trong bản thể bạn. Như mũi tên nó đâm thẳng vào chính tâm bạn và sự tồn tại của bạn.
Sư này đi và hỏi Mã Tổ, thầy nói, "Đi và hỏi Bách Trượng."
Sư quay lại phòng và thấy Bách Trượng cười.
"Vừa khóc bây giờ lại cười sao?"
Sư này phải là một người trí thức xứng đáng, một toà chủ.
Bách Trượng nói, "Tôi đã khóc chút ít trước đây, và bây giờ tôi đang cười."
Vấn đề là gì? Đây là điều Thiền gọi là bước nhảy lượng tử: từ tâm trí sang vô trí; từ lí trí sang sự tồn tại; từ suy nghĩ sang im lặng - bước nhảy lượng tử. Tâm trí không thể dừng hỏi tại sao. Nhưng tâm thức của bạn không bao giờ hỏi tại sao. Sự chấp nhận của tâm thức và tin cậy của nó vào sự tồn tại là tuyệt đối và dứt khoát.
Bạn đã bao giờ hỏi tại sao bạn hiện hữu chưa? Bạn có thể hỏi về mọi thứ... tại sao xe đạp hiện hữu hay xe hơi hiện hữu. Chúng có tiện dụng nào đó. Nhưng bạn có tiện dụng gì? Vâng, bạn có thể thuê xe đạp nhưng điều đó không mấy là tiện dụng. Ai đó khác chắc đã làm điều đó. Bạn không thể tìm ra lí do, dù bạn tìm và tìm ở bất kì chỗ nào. Câu trả lời đơn giản sẽ là, "Tôi ở đây chẳng có lí do nào." Tại sao, là không liên quan.
Điều này tôi gọi là bước nhảy lượng tử. Thiền không là gì ngoài bước nhảy lượng tử từ liên tục hỏi câu hỏi vào việc nhận chìm bản thân bạn vào trong hồn nhiên thuần khiết nơi không câu hỏi nào nảy sinh và không câu trả lời nào phải được cho.
Đây là việc sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc.
Đây là việc yêu từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc.
Đây là điệu vũ của khoảnh khắc.
Chuyện ngụ ngôn nhỏ này chứa chính bản chất của Thiền. Nếu bạn có thể hiểu giai thoại nhỏ này, bạn đã hiểu mọi điều đáng hiểu.
Chỉ hiện hữu: nó là quyền tập ấm của bạn. Không có câu hỏi tại sao.
Bạn đã từng ở đây mọi lúc và bạn sẽ ở đây mọi lúc. Chính một quan niệm sai là khi chúng ta nói: Thời gian trôi qua. Thực tại là ở chỗ bạn, nhân chứng, bao giờ cũng vẫn còn là vậy, không bao giờ già, không bao giờ trẻ, không bao giờ trẻ con, không bao giờ đàn ông, không bao giờ đàn bà - chỉ một điểm sáng đi từ vĩnh hằng sang vĩnh hằng. Không có lí do để hỏi. Và dẫu sao đi chăng nữa, bạn sẽ hỏi ai? Người khác hơn bạn, người có thể trả lời tại sao bạn ở đây chăng? Và bạn đã không đi đủ sâu vào bản thân bạn để tìm ra bạn là ai. Để hỏi câu hỏi này, bạn phải tìm bản thân bạn trước.
Những người đã đi vào bên trong bản thân họ để tìm ra ai hiện hữu bên trong đã không quay trở lại, vì họ càng đi xa hơn, băng càng tan chảy hơn; và khi họ đạt tới chỗ bên trong nhất, bản thân họ không có đó, chỉ không gian thuần khiết. Và không gian thuần khiết này là kinh sách duy nhất mà Thiền sẽ chấp nhận là linh thiêng. Nó không phải do con người làm ra. Nó không được sinh ra. Nó không biết gì về chết.
Nó đơn giản cứ tiếp diễn mãi, nở hoa theo nhiều cách, tạo ra nhiều nhà để sống, chuyển từ nhà nọ sang nhà kia, từ thân thể nọ sang thân thể kia, từ loài này sang loài khác. Nhưng tất cả chuyển động này không để lại bất kì dấu vết thay đổi nào trong tính đích thực của bạn.
Bách Trượng là tuyệt đối đúng khi ông ấy nói, " Tôi đã khóc chút ít trước đây, anh đúng. Và bây giờ tôi đang cười. Và ai biết cái gì sẽ xảy ra sau tiếng cười của tôi?"
Nó là chính điều bản chất của Thiền khi tôi nói với bạn về thiền của chúng ta: Đừng hỏi tại sao chúng ta phải đi vào trong việc nói lắp bắp. Bạn phải đi vào trong nói lắp bắp vì bạn phải đi ra khỏi nó. Tâm trí bạn đầy những nói lắp bắp và không gì khác. Nói mọi thứ mà bạn đã từng muốn nói và đã không có khả năng nói vì văn minh, giáo dục, văn hoá, xã hội. Ở đây, không ai nghe: mọi người đều dính líu vào trong công việc của riêng mình.
Chỉ vài kẻ ngốc có thể quan sát điều đang xảy ra. Thay vì tham dự họ quan sát sự việc hiện tượng. Nhưng họ sẽ không biết hương vị này khi mà - giống như sau mọi điều cơn mưa mát mẻ này kéo tới bạn - sau nói lắp bắp im lặng xuyên thấu vào bản thể bạn. Nói lắp bắp đơn giản tống đi mọi rác rưởi.
Khó làm điều đó ở bất kì chỗ nào khác vì bạn sẽ tự hỏi mọi người sẽ nghĩ gì. Đây là chỗ không ai nghĩ về bạn. Nó là việc của bạn: điều bạn nói, điều bạn làm, cười hay khóc hay nói tiếng Trung Quốc mà không biết về điều đó... và làm các cử chỉ. Không ai có thời gian: Nó ngắn tới mức mọi người phải làm việc của mình trước hết.
Khi bạn ở trong nói lắp bắp, bạn một mình; mọi người đều một mình, bận tâm vào việc riêng của mình. Bạn không can thiệp và không hỏi bất kì ai, "Anh đang làm gì vậy? Anh đang nói gì vậy? Ngôn ngữ nào thế?" Không ngôn ngữ, không tính hợp lí... mọi người đang cố tống ra sự điên khùng. Mọi người đang cố thoát ra khỏi tâm trí, ra khỏi tại sao.
Và một khi bạn ở ngoài tâm trí, bạn ở trong. Ở trong tâm trí là ở ngoài bản thân bạn. Ở ngoài tâm trí là ở trong bản thể bạn.
Trích từ quyển 'Thiền - Bước nhảy lượng tử từ Tâm trí sang Vô trí' - Osho 

0 Đánh giá

Ads Belove Post