SỐNG THIỀN - Tại sao đến với Osho một khoảng thời gian, bạn muốn chạy trốn?

SỐNG THIỀN - Tại sao đến với Osho một khoảng thời gian, bạn muốn chạy trốn?

Price:

Read more


Tôi biết tôi đang ngồi trước một Phật, một Lão Tử, vậy mà tôi cảm thấy giống như trở về phương Tây. Thầy có thể nói cho tôi điều gì đang diễn ra không?
Bạn có thể ngồi trước một Phật hay một Lão Tử, nhưng chỉ bằng ngồi trước một Phật hay một Lão Tử bạn không thể trở thành một Phật hay một Lão Tử được. Thậm chí điều đối lập có thể xảy ra. Nhìn vào trong một Lão Tử, bạn có thể bị hoảng sợ thế - bởi vì ông ấy là vực thẳm. Bạn có thể bị choáng tới mức bạn quay lại, và trốn mất.
Đây là quan sát của tôi với nhiều người. Họ tới tôi với ham muốn mạnh, với trái tim khao khát, và khi họ tới tôi, và họ nhìn vào trong vực thẳm, họ trở nên sợ. Họ đã tới để đạt đến cái gì đó, và bỗng nhiên, họ nhận ra rằng họ phải mất mọi thứ. Họ đã tới để đạt tới cái gì đó, và bỗng nhiên họ nhận ra rằng cách duy nhất để đạt tới bản thân họ, là mất tất cả, là cái không. Sợ hãi nắm lấy trái tim họ. Họ bắt đầu nghĩ tới chạy trốn, hay họ chạy trốn.
Đây đích xác là điều đã xảy ra. Câu hỏi này là từ Deva Ninad. Đây đích xác là điều đã xảy ra. Như tôi đã nghiên cứu anh ấy, anh ấy là một tâm trí hướng kết quả, không trong hiện tại, mà trong tương lai. Một bản ngã rất tinh vi trong tìm kiếm cái gì đó. Thông minh, thông thái, với nhiều khả năng, nhưng nếu bản ngã này cứ vận hành, anh ấy sẽ bỏ lỡ. Anh ấy đã tới để đạt đến cái gì đó. Và ở đây, anh ấy thấy rằng anh ấy phải mất tất cả. Sợ đã chiếm quyền, bây giờ anh ấy muốn trốn thoát. Anh ấy sẽ hợp lí hoá tại sao anh ấy đi về phương Tây, anh ấy sẽ tìm ra cách hợp lí hoá toàn thể mọi sự, nhưng đó là trốn thoát cực điểm.
Nhưng điều đó là tự nhiên. Và điều đó xảy ra cho nhiều người, và họ càng thông minh, điều đó càng xảy ra nhiều hơn, bởi vì thông minh lập tức chỉ ra cho họ rằng họ đã tới sai chỗ. Nhưng điều này đang xảy ra cho mọi người khi người đó tới tôi. Khi bạn bắt đầu tới tôi, tất nhiên bạn tới để đạt tới cái gì đó: chứng ngộ, moksha, Thượng đế, và đủ mọi loại vô nghĩa. Bản ngã bao giờ cũng là người tìm kiếm, đi tìm cái gì đó. Bản ngã bao giờ cũng đi tìm sự ban thưởng. Bản ngã tham lam. Nó ham muốn Thượng đế. Và bản thân bản ngã là rào chắn. Nhưng bản ngã nói: Tôi muốn Thượng đế, tôi không muốn cái gì của thế giới này. Bản ngã kết án thế gian; nhưng bản ngã rất thủ đoạn. Tỉnh táo với cái bẫy này, bởi vì bản ngã là rào chắn, bằng không ai đã bảo bạn rằng bạn đã từng bỏ lỡ Thượng đế? Ai bảo bạn rằng bạn đã không chứng ngộ? Bạn chứng ngộ rồi!
Đó là vấn đề. Khi bạn tới tôi để tìm kiếm cái gì đó, khi bạn nghe tôi, khi bạn trở nên nhận biết về thực tại của tôi, bạn bắt đầu cảm thấy rằng chẳng có gì được đạt tới cả, không có tương lai. Khoảnh khắc này là tất cả. Và nhấn mạnh của tôi là điều này - rằng bạn đã là cái bạn đang tìm kiếm rồi.
Bản ngã không thể nhân nhượng được điều đó, bởi vì nếu nó nhân nhượng điều đó, nó sẽ tự tử. Bản ngã sẽ biến mất. Không cái gì để đạt tới trong tương lai - bản ngã không thể tồn tại được. Không mục đích trong tương lai - bản ngã rơi rụng: sóng soài, chết. Bản ngã cần cột chống, để đạt tới cái gì đó. Bản ngã là kẻ đạt tới, một thứ hướng kết quả, hướng mục đích. Nó tạo ra ảo tưởng trong tương lai để đạt tới, và qua những ảo tưởng đó, nó được đáp ứng.
Khi tôi nói bạn đã là cái bạn đang cố tìm, đang hỏi, tôi chặt chính gốc rễ của bản ngã. Nếu bản ngã biến mất - và nó biến mất chỉ khi bạn vứt bỏ tương lai - bạn là Thượng đế. Nhưng tôi không nói Thượng đế là cần được đạt tới. Tôi không nói có mục đích nào cần được đạt tới. Tôi không nói cuộc sống là có mục đích. Tôi nói cuộc sống là vở kịch. Tận hưởng khoảnh khắc này đi, bởi vì không có khoảnh khắc khác, không có ngày mai. Tương lai là ảo tưởng. Chỉ hiện tại là thực.
Khi nghe tôi, ở cùng tôi, bản ngã của bạn cảm thấy sợ. Bản ngã bắt đầu tạo ra cách hợp lí hoá. Nó nói: Đi đi! Về nhà! Ít nhất cũng còn khả năng ở đó để đạt tới, và người này đang vứt bỏ toàn thể tương lai, và mình vẫn còn chưa trở thành người nổi tiếng nhất trên thế giới, mình vẫn chưa trở thành vĩ đại nhất trên thế giới, mình vẫn chưa trở thành cái gì cả, và người này đang nói - vứt mọi tìm kiếm; và người này đang nói - tìm và bạn sẽ mất, không tìm và nó đã có đó rồi. Bản ngã cảm thấy rằng mặt đất, chính đất bên dưới đang bị rút đi mất. Nó sẽ tạo ra cách hợp lí hoá mới trong tâm trí. Nó sẽ nói: "Đi về phương Tây. Về nhà. Làm cái gì đó khác. Đi tới Thầy khác nào đó đi, người có thể giúp mình đạt tới cái gì đó, người có thể giúp mình là cái gì đó." Ở đây cái duy nhất tôi dạy là cái không. Đó là vấn đề.
Và nhớ lấy, Ninad đã hỏi câu hỏi khác. Anh ấy đã hỏi: "Nếu tôi đi về phương Tây tôi muốn có mala, tôi muốn - vẫn tiếp tục với cái tên thầy đã cho tôi, nhưng tôi muốn vứt áo da cam đi." Hữu dụng gì áo da cam? - nó là thứ bên ngoài. Tính chất sannyas phải là điều bên trong. Thế thì sao cần mala? Mala không phải là thứ bên ngoài sao? Thế thì sao cần tên theo kiểu sannyas? Nó không phải là cái tên bên ngoài sao? Sao bạn muốn níu bám lấy cái tên và mala và chỉ bỏ áo da cam? Mala là cái gì đó bên trong sao? Cái tên là cái gì đó bên trong sao? Không, đây là những thủ đoạn của tâm trí; đó là điều tôi gọi là hợp lí hoá.
Bây giờ? Áo da cam sẽ tạo ra rắc rối, mala bạn có thể che giấu. Cái tên sẽ không là rắc rối lớn, nhưng ở phương Tây đi trong áo da cam, bạn sẽ trông điên khùng. Và nếu bạn ở cùng tôi bạn phải điên chứ. Kém hơn thế, sẽ không có tác dụng. Nếu bạn muốn vứt bỏ tính chất sannyas, điều đó không là gì cả - bạn có thể vứt nó đi, nhưng đừng tạo ra cách hợp lí hoá. Thế thì đơn giản nói: Tôi sợ. Tại sao tạo ra nhiều triết lí thế quanh nó? Trong và ngoài! - và ai biết cái gì là ngoài và cái gì là trong? Có lằn ranh không? Bên trong bắt đầu từ đâu và bạn có thể vạch ra đường phân chia bên trong của bạn ở đâu không?
Bên trong là gì? Bên ngoài là gì? Chúng là một! Bên ngoài là một phần của bên trong của bạn và bên trong là một phần của bên ngoài của bạn. Bên ngoài không là gì ngoài tầng bên ngoài nhất của cái bên trong. Bên trong không là gì ngoài tầng bên trong nhất của cái bên ngoài. Chúng không là hai điều.
Khi bạn đói bạn có nói - cơn đói là bên trong, sao tôi phải ăn thức ăn, cái ở bên ngoài? Cơn đói ở bên trong, thức ăn ở bên ngoài. Nhưng có phép màu - bạn ăn thức ăn bên ngoài và cơn đói bên trong được thoả mãn. Ở đâu đó thức ăn đi vào bên trong, nó trở thành máu của bạn và xương của bạn. Bạn thở vào, không khí là ở ngoài, sao bạn thở? Bỏ nó đi! Phỏng có ích gì mà thở cái gì đó ở bên ngoài? Bạn vẫn còn ở bên trong, thế thì bạn sẽ biết trong vòng vài giây rằng điều đó là ngu xuẩn, nó không thể được làm. Hơi thở đi vào, trở thành bên trong; cùng hơi thở đó đi ra, trở thành bên ngoài. Bên trong và bên ngoài là hai cực của bản thể bạn, cũng giống như hai bờ sông - bạn chảy ở giữa. Bạn không là bên trong, không là bên ngoài, bạn không là cả hai hay là cả hai. Cho nên xin bạn, nếu bạn muốn vứt bỏ tính chất sannyas, đơn giản vứt nó đi; ít nhất cũng đơn giản, đừng cố tinh ranh và láu cá. Mọi hợp lí hoá đều tinh ranh. Đừng cố thoả mãn bản thân mình rằng bạn đang làm cái gì đó lớn lao mà người khác không làm bởi vì bạn đã hiểu cái gì là bên trong và cái gì là bên ngoài.
Và Ninad đang mặc áo da cam ở đây. Có gì khác biệt giữa Đông và Tây về bên trong và bên ngoài không? Nếu nó là bên ngoài, nó là bên ngoài ở đây nữa. Bạn nên vứt bỏ nó ở đây! Nhưng ở đây không có vấn đề gì cho người phương Tây. Không ai bận tâm, không ai biết bạn. Ở đây đó là vấn đề cho người Ấn Độ. Họ nghĩ nhiều trước khi nhận tính chất sannyas. Họ cố trốn chạy. Người phương Tây có thể nhận tính chất sannyas dễ dàng, bởi vì ở đây bạn là không ai cả. Gia đình của bạn không ở đây, người quen của bạn, những người biết bạn, không ai ở đây cả. Bạn là người lạ. Liệu bạn mặc áo da cam hay đen hay lục cũng chẳng tạo ra khác biệt gì. Trở về nhà bạn có danh tiếng, cái tên nào đó bao quanh bạn, căn cước, bạn phải bảo vệ cái đó. Nhưng tôi không nói đừng bảo vệ nó. Nếu bạn muốn bảo vệ nó, cứ bảo vệ nó. Nhưng đơn giản vào. Ít nhất đừng cố tinh ranh bởi vì tinh ranh sẽ phá huỷ bạn. Đơn giản hãy nói: tôi sợ. Tôi có thể hiểu. Sợ là tự nhiên. Nhưng đừng đem những từ và triết lí lớn lao vào, rằng đây là cái bên ngoài.
Bạn có thể ở trước một Lão Tử hay một Phật, và bạn có thể không sẵn sàng với ông ấy. Lão Tử nói rằng ông ấy sẵn sàng. Nếu bạn muốn vào tôi, tôi sẵn sàng. Nhưng vào tôi là tan biến đấy. Ở cùng tôi là mất đi các biên giới. Ở cùng tôi là dần dần trở thành vô diện, vô danh. Ở cùng tôi là dần dần trở thành không ai cả - tôi là không ai cả, và tôi tiêm nhiễm.
Nếu bạn muốn là không ai cả, hãy ở đây đi. Nếu bạn muốn là ai đó - hãy trốn đi, nhanh nhất có thể được, và đừng bao giờ nhìn lại, bởi vì ngay cả việc nhìn lại đó, sẽ tạo ra rắc rối vì nó sẽ chỉ ra rằng ham muốn vẫn còn níu bám quanh bạn, rằng bạn sẽ muốn tới gần tôi. Hãy trốn đi và quên tôi đi. Bất kì khi nào bạn muốn chết, tôi sẽ đợi bạn ở đây. Nếu bạn không sẵn sàng - giữ tỉnh táo, tránh xa ra. Nếu bạn sẵn sàng - thế thì đừng phí thời gian, đi vào đi. Người ta phải thật rõ ràng về việc người ta đang làm gì, bằng không bạn sẽ tạo ra lẫn lộn cho bản thân mình.
Nếu bạn không muốn trở thành không ai cả và bạn vẫn còn với tôi, bạn sẽ bị lẫn lộn. Nếu bạn muốn trở thành không ai cả thế thì đừng đi xa - quên bất kì chỗ nào khác tồn tại, thế thì chỉ ở đây. Người ta phải rõ ràng điều người ta đang làm. Nếu bạn không rõ ràng bạn trở nên bị phân chia, lẫn lộn, hỗn độn.

Things are changing around inside me.... Sometimes I feel frightened, sometimes it's floating.

Mm, it is natural. Whenever you feel frightened, just relax. Accept the fact that fear is there, but don't do anything about it. Neglect it; don't pay any attention to it.

Watch the body. There should not be any tension in it. If tension doesn't exist in the body, the fear disappears automatically. Fear makes a certain tense state in the body, to get rooted in it. If the body is relaxed, fear is bound to disappear. A relaxed person cannot be scared. You cannot frighten a relaxed person. Even if fear comes, it will come like a wave... it will not get roots.

And fear coming and going like waves and you remaining untouched by it, is beautiful. When it gets rooted in you and starts growing in you, then it becomes a growth, a canceric growth. Then it cripples your inner organism.

So whenever you feel frightened, the one thing to look at is that the body should not be tense. Lie down on the floor and relax... relaxation is the antidote for fear... and it will come and go. You simply watch.

That watching should not be of interest - indifferent. One just accepts that it's okay. The day is hot - what can you do? The body is perspiring... one has to pass through it. The evening is coming close, and a cool breeze will be blowing.... So just watch it and be relaxed.

Once you have the knack of it, and you will have it soon - that if you are relaxed, fear cannot get attached to you, that it comes and goes and leaves you unscarred - then you have the key. And it will come... it will come. Because the more we change, the more fear will be coming.

Every change creates fear, because every change is putting you into the unfamiliar, into a strange world. If nothing changes and everything remains static, you will never have any fear. That means, if everything is dead, you will not be afraid.

For example, you are sitting down and there is a rock Lying down. There is no problem - you will look at the rock, and everything is okay. Suddenly the rock starts walking - you become frightened.
Aliveness! Movement creates fear; and if everything is unmoving, there is no fear.

That's why people, afraid of getting into fearful situations, arrange a life of no change. Everything remains the same and a person follows a dead routine - completely oblivious that life is a flux. He
remains in an island of his own making in which nothing changes. Mm? - the same room, the same photographs, the same furniture, the same house, the same habits, the same slippers - everything the same. The same brand of cigarettes; even a different brand you won't like. Between this, amidst this sameness, one feels at ease.

People live almost in their graves. What you call a convenient and comfortable life is nothing but a subtle grave. So when you start changing, when you start on the journey of inner space, when you become an astronaut of the inner space, and everything is changing so fast, every moment is trembling with fear. So more and more fear has to be faced.

Let it be there. By and by you will start enjoying the changes so much that you will be ready at any cost. Change will give you vitality... more aliveness, zest, energy. Then you will not be like a pond - closed from everywhere, not moving. You will become like a river flowing towards the unknown, and towards the ocean where the river becomes lost.


Mọi thứ đang thay đổi xung quanh tôi... Đôi khi tôi cảm thấy sợ hãi, đôi khi nó trôi nổi.]
Đó là tự nhiên. Bất cứ khi nào bạn cảm thấy sợ hãi, chỉ cần thư giãn. Hãy chấp nhận sự thật rằng nỗi sợ có đó, nhưng đừng làm gì với nó. Bỏ mặc nó; đừng để ý đến nó.
Hãy quan sát cơ thể. Không nên có bất kỳ căng thẳng nào trong đó. Nếu căng thẳng không tồn tại trong cơ thể, nỗi sợ sẽ tự động tan biến. Sợ hãi tạo nên một trạng thái căng thẳng nhất định trong cơ thể. Nếu cơ thể được thư giãn, sợ hãi chắc chắn sẽ biến mất. Một người thoải mái không thể nào sợ. Bạn không thể sợ - một người thoải mái. Ngay cả khi nỗi sợ tới, nó sẽ đến như một làn sóng... nó sẽ không bắt rễ.
Và nỗi sợ đến và đi như những con sóng và bạn vẫn không hề bị ảnh hưởng bởi nó, thật đẹp. Khi nó bắt nguồn từ bạn và bắt đầu phát triển trong bạn, thì nó sẽ trở thành một sự tăng trưởng, một sự phát triển mạnh mẽ. Sau đó, nó làm tê liệt sinh vật bên trong của bạn.
Vì vậy, bất cứ khi nào bạn cảm thấy sợ, một điều cần xem xét là cơ thể không nên căng thẳng. Hãy nằm xuống sàn và thư giãn... thư giãn là liều thuốc giải độc cho sợ hãi... và nó sẽ đến và đi. Bạn chỉ cần quan sát.
Việc quan sát đó không nên được quan tâm - hãy thờ ơ. Người ta chỉ chấp nhận rằng nó ổn. Ngày nóng - bạn có thể làm gì? Cơ thể đang toát mồ hôi... người ta phải đi qua nó. Buổi tối đang đến gần, và một làn gió mát sẽ thổi.... Vì vậy, hãy quan sát và thư giãn.
Một khi bạn thông thạo nó, và bạn sẽ có nó sớm thôi - rằng nếu bạn thoải mái, nỗi sợ hãi không thể gắn kết với bạn, rằng nó đến và đi và khiến bạn không được xác nhận - thì bạn bí quyết. Và nó sẽ đến... nó sẽ đến. Bởi vì chúng ta càng thay đổi, nỗi sợ sẽ càng đến nhiều hơn.
Mọi thay đổi đều tạo ra nỗi sợ hãi, bởi vì mọi thay đổi đang đưa bạn vào thế giới xa lạ, vào một thế giới xa lạ. Nếu không có gì thay đổi và mọi thứ vẫn tĩnh tại, bạn sẽ không bao giờ có bất kỳ sợ hãi nào. Điều đó có nghĩa là, nếu mọi thứ đã chết, bạn sẽ không sợ hãi.
Ví dụ, bạn đang ngồi và có một tảng đá nằm đó. Không có vấn đề gì - bạn sẽ nhìn vào tảng đá, và mọi thứ đều ổn. Đột nhiên, tảng đá bắt đầu bước đi - bạn trở nên sợ hãi.
Sự sống động! Sự dịch chuyển tạo ra nỗi sợ; và nếu mọi thứ không dịch chuyển thì không có sợ hãi.
Đó là lý do tại sao mọi người, sợ rơi vào những tình huống đáng sợ, sắp xếp một cuộc sống không có thay đổi. Mọi thứ vẫn như cũ và một người theo một lề thói là đã chết - hoàn toàn không biết rằng cuộc sống là một dòng chảy. Anh ta vẫn ở trong một hòn đảo của riêng mình mà không có gì thay đổi. Mm? - cùng một phòng, cùng một bức ảnh, cùng một đồ nội thất, cùng một ngôi nhà, cùng một thói quen, cùng một đôi dép - mọi thứ đều giống nhau. Cùng nhãn hiệu thuốc lá; thậm chí là một thương hiệu khác mà bạn sẽ không thích. Giữa điều này, giữa sự giống nhau này, người ta cảm thấy thoải mái.
Mọi người sống gần như trong nấm mồ của họ. Những gì mà bạn gọi là một cuộc sống thuận tiện và thoải mái không có gì khác hơn là một nấm mồ tinh tế. Vì vậy, khi bạn bắt đầu thay đổi, khi bạn bắt đầu cuộc hành trình vào không gian bên trong, khi bạn trở thành một phi hành gia của không gian bên trong, và mọi thứ thay đổi quá nhanh, mọi khoảnh khắc đều run rẩy vì sợ hãi. Vì vậy, ngày càng nhiều nỗi sợ phải đối mặt.
Hãy để nó ở đó. Dần dần bạn sẽ bắt đầu tận hưởng những thay đổi đến mức bạn sẽ sẵn sàng bằng mọi giá. Thay đổi sẽ mang đến cho bạn sức sống... thêm sức sống, niềm say mê, năng lượng. Sau đó, bạn sẽ không giống như một cái ao tù - đóng cửa từ mọi phía, không dịch chuyển. Bạn sẽ trở nên giống như một dòng sông chảy về phía vô định, và hướng về đại dương, nơi dòng sông trở nên biến mất.

0 Đánh giá

Ads Belove Post