Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 Chương 25. Từ lời tới âm thanh thuần khiết tới hiện hữu

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 Chương 25. Từ lời tới âm thanh thuần khiết tới hiện hữu

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 - Osho
Sách về các Bí mật: Bình luận mới
Chương 25. Từ lời tới âm thanh thuần khiết tới hiện hữu


13. Devi, tưởng tượng các chữ tiếng Phạn trong những trung tâm đầy mật này của nhận biết, đầu tiên như các chữ, thế rồi tinh tế hơn như âm thanh, thế rồi như cảm giác tinh tế nhất. Thế rồi, dẹp chúng sang bên, là tự do.
14. Tắm trong trung tâm của âm thanh, như trong âm thanh liên tục của thác đổ. Hay, bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của âm thanh.
Jean Paul Sartre đã viến cuốn tự tiểu sử. Ông ấy đã gọi nó là lời. Cái tên này rất có nghĩa. Nó là cuốn tự tiểu sử của mọi người - lời và lời và lời. Bạn được rót đầy với lời, và quá trình lời này liên tục cả ngày, ngay cả trong tâm trí. Khi bạn ngủ, bạn vẫn được rót đầy với lời, ý nghĩ.
Tâm trí chỉ là việc tích luỹ lời, và mọi người đều bị ám ảnh quá nhiều bởi tâm trí. Đó là lí do tại sao việc tự biết mình trở thành ngày càng không thể được. Cái ngã ở bên ngoài lời, hay đằng sau lời, hay bên dưới lời, hay bên trên lời, nhưng không bao giờ trong lời. Bạn không tồn tại trong tâm trí, mà chỉ ở dưới tâm trí, đằng sau tâm trí, trên tâm trí - không bao giờ trong tâm trí. Bạn bị hội tụ vào tâm trí, nhưng bạn không có ở đó. Đứng ra ngoài, bạn bị hội tụ vào tâm trí. Vì sự hội tụ thường xuyên này, bạn đã trở nên bị đồng nhất với tâm trí. Bạn nghĩ bạn là tâm trí, đây là vấn đề duy nhất, vấn đề cơ bản, và chừng nào bạn chưa nhận biết rằng bạn không là tâm trí, không cái gì có nghĩa có thể xảy ra cho bạn. Bạn sẽ sống trong khổ.
Đồng nhất này là khổ. Dường như người ta bị đồng nhất với cái bóng. Thế thì toàn thể cuộc sống trở thành giả. Toàn thể cuộc sống của bạn là giả, và sai sót cơ bản là ở chỗ bạn bị đồng nhất với tâm trí. Bạn nghĩ bạn là tâm trí: đây là dốt. Bạn có thể phát triển tâm trí, nhưng theo cách đó dốt nát sẽ không bị tan biến đi. Bạn có thể trở nên rất thông minh, bạn có thể trở nên rất tài năng, bạn thậm chí có thể trở thành thiên tài. Nhưng nếu sự đồng nhất này với tâm trí có đó, về cơ bản bạn vẫn còn tầm thường vì bạn vẫn còn bị đồng nhất với cái bóng giả. Làm sao điều đó xảy ra? Chừng nào bạn chưa hiểu cơ chế về cách nó xảy ra, bạn không thể đi ra ngoài nó, và mọi kĩ thuật thiền đều không là gì ngoài các quá trình đi ra ngoài, đi ra ngoài tâm trí.
Kĩ thuật thiền không chống lại thế giới, chúng chống lại tâm trí - và không thực sự chống lại tâm trí đâu, mà chống lại sự đồng nhất. Bạn bị đồng nhất với tâm trí thế nào? Cơ chế gì đang hoạt động? Tâm trí là sự cần thiết - sự cần thiết lớn, đặc biệt cho nhân loại. Và đó là khác biệt cơ bản giữa con người và con vật. Con người nghĩ, và con người đã dùng suy nghĩ như vũ khí cho cuộc vật lộn để sống còn của mình. Con người có thể sống sót vì con người có thể nghĩ; bằng không con người là bất lực hơn bất kì con vật nào, yếu hơn bất kì con vật nào. Về vật lí, không có khả năng để con người sống sót. Con người có thể sống sót vì con người có thể nghĩ. Vì việc suy nghĩ, con người đã trở thành người chủ của trái đất.
Nếu suy nghĩ mà có ích sâu sắc thế, thế thì sự việc trở thành dễ hiểu tại sao con người đã trở nên bị đồng nhất với tâm trí. Bạn không bị đồng nhất nhiều thế với thân thể. Tất nhiên, các tôn giáo liên tục nói, "Đừng bị đồng nhất với thân thể," nhưng không người nào thực sự bị đồng nhất với thân thể - không người nào! Bạn bị đồng nhất với tâm trí, không với thân thể, và sự đồng nhất này với thân thể là không tai hại thế như sự đồng nhất với tâm trí - vì thân thể là thực hơn. Thân thể tồn tại, nó có quan hệ với sự tồn tại rất sâu. Tâm trí chỉ là cái bóng.
Đồng nhất với tâm trí là tinh tế hơn đồng nhất với thân thể, nhưng chúng ta bị đồng nhất với tâm trí vì tâm trí đã từng là sự giúp đỡ lớn lao cho sống còn - không chỉ chống lại con vật, chống lại tự nhiên, mà chống lại người khác nữa. Nếu bạn có tâm trí sắc sảo, thông minh, bạn sẽ thắng cả với việc chống lại người khác. Bạn sẽ thành công, bạn sẽ trở nên giầu có hơn, vì bạn sẽ tính toán hơn và tinh ranh hơn. Chống lại người khác cũng vậy, tâm trí là vũ khí. Đó là lí do tại sao chúng ta bị đồng nhất nhiều thế - nhớ điều này.
Chống lại chết, chống lại bệnh, chống lại tự nhiên, chống lại con vật, chống lại người khác, tâm trí đã làm nhiều thứ, cho nên hiển nhiên chúng ta nghĩ về bản thân mình là tâm trí. Nếu ai đó nói rằng thân thể bạn ốm yếu, bạn không cảm thấy bị xúc phạm, nhưng nếu ai đó nói rằng tâm trí bạn dường như ốm yếu, bạn cảm thấy bị xúc phạm. Nếu thân thể bạn ốm yếu, bạn không cảm thấy bị xúc phạm. Tại sao? Bạn không bị đồng nhất với thân thể. Nhưng nếu tâm trí bạn ốm yếu và ai đó nói bạn ốm yếu về tâm lí, ốm tinh thần, không lành mạnh, bạn cảm thấy bị xúc phạm. Bây giờ đây là cái gì đó về bạn, không về thân thể bạn.
Bạn cư xử với thân thể dường như nó là phương tiện, cái gì đó bạn sở hữu, nhưng không là như vậy với tâm trí. Với tâm trí, bạn là tâm trí; với thân thể, bạn là người chủ. Thân thể là nô lệ - bạn sở hữu nó.
Tâm trí này đã tạo ra phân chia trong hiện hữu của bạn nữa, và đó là lí do cơ bản thứ hai về tại sao chúng ta bị đồng nhất với nó. Bạn nghĩ không chỉ về những thứ bên ngoài, bạn nghĩ cả về những thứ bên trong nữa. Chẳng hạn, thân thể có nhiều bản năng. Bạn nghĩ về bản năng của bạn nữa. Mà không chỉ bạn nghĩ, bạn tranh đấu chống lại bản năng của bạn nữa, cho nên có tranh đấu nội bộ thường xuyên. Có dục: tâm trí tranh đấu với nó, hay cố tạo khuôn nó theo cách riêng của tâm trí. Nó đè nén dục, làm suy đồi dục, cố kiểm soát dục.
Tâm trí tranh đấu bên trong nữa. Tranh đấu đó tạo ra phân chia giữa bạn và thân thể bạn. Và thực sự, bạn bắt đầu nghĩ rằng thân thể là cái gì đó thù địch, không là bạn, vì thân thể cứ làm những thứ mà tâm trí chống lại. Thân thể sẽ không nghe theo tâm trí, cho nên tâm trí cảm thấy bị xúc phạm, bị thất bại. Nó tấn công thân thể, và thế thì phân chia được tạo ra. Và bạn bao giờ cũng bị đồng nhất với tâm trí, không bao giờ với thân thể.
Tâm trí là bản ngã của bạn. Đó là cái “tôi’ của bạn. Nếu thân thể cảm thấy ham muốn dục, bạn có thể chia rẽ. Bạn có thể nói, "Đây là thân thể, không phải tôi. Tôi chống lại nó. Tôi đã lấy lời nguyện về vô dục, tôi chống lại nó. Đây là thân thể; đây không phải là tôi." Thế thì bạn là ai? Tâm trí đã lấy lời nguyện sao? Tâm trí này là bản ngã của bạn, và bạn đi ngược lại thân thể vì thân thể rất có tính phá huỷ bản ngã. Bất kì cái gì bạn quyết định, nó không bao giờ nghe theo.
Mọi thứ vô nghĩa khổ hạnh đã được sinh ra vì điều này: thân thể sẽ không nghe theo. Thân thể là tự nhiên, thân thể là một phần của toàn thể vũ trụ, thân thể có luật riêng của nó. Những luật đó là vô ý thức; nó vận hành theo chúng. Tâm trí cố tạo ra luật riêng của nó và trên thân thể. Thế thì xung đột được tạo ra. Thế thì tâm trí bắt đầu tranh đấu với thân thể. Thế thì tâm trí sẽ bỏ đói thân thể; nó sẽ cố giết thân thể bằng mọi cách.
Đó là điều đã từng xảy ra trong quá khứ: cái gọi là những người tôn giáo đã từng thực sự điên chống lại thân thể họ. Và bất kì cái gì họ làm đều ít phần cho Thượng đế và nhiều phần chống lại thân thể. Thực sự, việc đi tìm Thượng đã trở thành đồng nghĩa với việc chống lại thân thể. Người tôn giáo lấy thái độ này, "Giết thân thể, phá huỷ thân thể. Thân thể là kẻ thù." Và thực sự, đây không phải là thái độ tôn giáo, mà là một trong những thái độ phi tôn giáo nhất, vì nó là bản ngã nhất. Đây là bản ngã, bản ngã cảm thấy bị xúc phạm.
Bạn quyết định không nổi giận nữa, và thế rồi giận tới: bản ngã của bạn cảm thấy bị thất bại. Quyết định của bạn bị vứt bỏ, và giận tới. Và khi giận tới bạn cảm thấy việc tới này từ thân thể. Bạn quyết định chống dục và dục tới: bạn cảm thấy bị xúc phạm, cho nên bạn cố trừng phạt thân thể. Chủ nghĩa khổ hạnh không là gì ngoài trừng phạt - trừng phạt thân thể riêng của bạn để buộc nó cư xử theo bản ngã.
Tâm trí này, quá trình suy nghĩ này, bản ngã này, chỉ là mảnh mẩu của sự hiện hữu toàn bộ toàn thể của bạn, và mảnh mẩu này đang cố là người cầm quyền. Điều này là không thể được, mảnh mẩu không thể cầm quyền được. Nó sẽ thất bại; đó là lí do tại sao có nhiều thất vọng thế trong sống. Bạn không bao giờ có thể thành công - bạn đang cố làm điều không thể được. Mảnh mẩu không thể là người cầm quyền. Cái toàn thể là lớn hơn và cái toàn thể là mạnh hơn.
Điều đó cũng dường như một cành của cây cố kiểm soát toàn thể cây, ngay cả rễ. Làm sao cành có thể kiểm soát được toàn thể cây, và làm sao nó có thể ép buộc rễ phải theo nó? Điều đó là không thể được. Bất kì cái gì nó nghĩ, nó là điên; cành đã phát điên. Nó có thể liên tục nghĩ và mơ, quan niệm về tương lai nào đó nơi cây sẽ đi theo nó, nhưng điều đó là không thể được; nó sẽ phải đi theo cây. Nó sống chỉ bởi vì cây và rễ. Và rễ đã ở đó trước khi có nó. Rễ là nguồn của nó nữa.
Tâm trí bạn chỉ là mảnh mẩu của thân thể bạn; nó không thể kiểm soát được thân thể. Chính nỗ lực để kiểm soát thân thể sẽ tạo ra thất vọng và thất bại. Và toàn thể nhân loại đã từng là thất bại vì điều này. Mọi người đều khổ, trong xung đột, trong phiền não, trong lo âu, run rẩy, vì điều không thể được đang được cố làm. Nhưng bản ngã bao giờ cũng thích cố làm điều không thể được. Điều có thể được không có thách thức với nó; điều không thể được mới là thách thức. Và nếu điều không thể được có thể được làm, thế thì bản ngã sẽ cảm thấy rất tự hào - vì điều không thể này có thể được làm. Bạn có thể cố làm nó, nhưng bạn sẽ phí cuộc đời bạn khi cố làm điều không thể được làm.
Vì nỗ lực bên trong này để trở thành người chủ, bạn bị đồng nhất với tâm trí. Ai muốn bị đồng nhất với nô lệ? Ai muốn bị đồng nhất với vô ý thức? Điều đó là vô dụng. Vô ý thức bị phủ định vì nó không thể được hiểu thấu. Và với vô ý thức không có bản ngã; bạn không thể cảm thấy "tôi".
Cố hiểu điều đó theo cách này: khi dục chế ngự bạn, thực sự bạn không thể nói "tôi". Dường như cái gì đó lớn hơn bạn đã chiến quyền sở hữu - dường như bạn đang ở trong dòng chảy mạnh. Bạn không còn nữa; cái gì đó khác đang lái bạn đi. Đó là lí do tại sao những lời này là có nghĩa... đó là lí do tại sao những người chống lại dục sẽ nói, "Dục sở hữu tôi."
Giận sở hữu bạn, đói sở hữu bạn. Chúng là cái gì đó lớn hơn bạn, và bạn chỉ bị dòng chảy cuốn đi. Điều đó là đáng sợ. Nó rất đáng sợ vì thế thì bạn không còn nữa. Nó là một loại chết. Đó là lí do tại sao bạn chống lại dục nhiều thế - nó là một loại chết. Những người chống lại dục bao giờ cũng sợ chết, và những người không chống dục và có thể chảy trong nó một cách dễ dàng, tự phát, sẽ không bao giờ sợ chết. Thấy mối liên hệ này: những người chống dục bao giờ cũng sợ chết, và những người sợ chết bao giờ cũng chống dục.
Những người sợ chết bao giờ cũng tạo ra các lí thuyết về bất tử; họ bao giờ cũng nghĩ về cuộc sống sau chết. Những người nghĩ về sự bất tử bao giờ cũng chống lại dục - đây là các phương án. Dục cho bạn nỗi sợ. Sợ này là gì? Bạn không còn trong nó, cái gì đó lớn hơn bạn đang sở hữu bạn. Bạn bị vứt bỏ; bạn không còn trong nó.
Cho nên ngay cả những người không chống lại dục, họ nữa cũng không bao giờ thực sự chuyển vào trong dục. Họ không bao giờ chuyển; họ bao giờ cũng kìm giữ lại, cố vẫn còn ở đó, không cho phép bản thân họ, không sẵn sàng cho buông bỏ. Đó là lí do tại sao cực thích, một điều tự nhiên thế, đã trở thành không thể được cho đàn ông và đàn bà. Cực thích sâu nghĩa là bạn đã ở trong cái gì đó mà lớn hơn bạn. Bạn đã ở trong cái gì đó nơi bạn không hiện hữu, bản ngã không hiện hữu.
Bản ngã vật lộn để kiểm soát mọi thứ, và tâm trí giúp bạn. Trong nỗ lực này bạn trở nên bị đồng nhất với tâm trí, và sự đồng nhất này là khổ, nó là cái bóng giả. Tâm trí là công cụ rất tiện ích. Bạn phải dùng nó, nhưng đừng trở nên bị đồng nhất với nó. Nó là công cụ tốt - cần thiết. Dùng nó đi! Nhưng đừng cảm thấy rằng bạn là tâm trí, vì một khi bạn bắt đầu cảm thấy bạn là tâm trí, bạn không thể dùng được nó. Tâm trí bắt đầu dùng bạn. Thế thì bạn đơn giản trôi giạt cùng tâm trí.
Mọi kĩ thuật thiền đều là nỗ lực để cho bạn thoáng nhìn về cái không phải là tâm trí. Cho nên làm sao đi ra ngoài nó? Làm sao bỏ nó và nhìn vào nó cho dù một khoảnh khắc?
Kĩ thuật thứ nhất:
Devi, tưởng tượng các chữ tiếng Phạn trong những trung tâm đầy mật này của nhận biết, đầu tiên như các chữ, thế rồi tinh tế hơn như âm thanh, thế rồi như cảm giác tinh tế nhất. Thế rồi, dẹp chúng sang bên, là tự do.
Lời là âm thanh. Ý nghĩ là lời theo chuỗi, theo chuỗi logic, theo hình mẫu đặc thù. Âm thanh là cơ sở. Với âm thanh, lời được tạo ra, và thế rồi với lời, ý nghĩ được tạo ra, và thế rồi với ý nghĩ, có tôn giáo và triết học, mọi thứ. Sâu bên dưới là âm thanh.
Kĩ thuật này dùng quá trình đảo ngược. Shiva nói: Devi, tưởng tượng các chữ tiếng Phạn trong những trung tâm đầy mật này của nhận biết, đầu tiên như các chữ, thế rồi tinh tế hơn như âm thanh, thế rồi như cảm giác tinh tế nhất. Thế rồi, dẹp chúng sang bên, là tự do.
Chúng ta sống trong các triết lí. Người này là người Hindu, người này là người Mô ha mét giáo, người này là người Ki tô giáo, hay cái gì đó khác. Chúng ta sống trong các triết lí, hệ thống ý nghĩ, và chúng đã trở thành quan trọng tới mức chúng ta có thể chết vì chúng. Con người có thể chết vì lời, vì lời đơn thuần. Ai đó gọi quan niệm của mình về cái tuyệt đối là dối trá, hay ai đó gọi Ram hay ai đó gọi Christ hay cái gì đó khác là dối trá - con người có thể đánh nhau, vì một lời đơn thuần anh ta có thể giết người kia. Lời đã trở thành quan trọng thế. Điều này là vô nghĩa, nhưng đây là lịch sử và đây là cách chúng ta vẫn hành xử.
Một lời thôi có thể tạo ra rối loạn trong bạn tới mức bạn sẵn sàng giết hay chết vì nó. Chúng ta sống trong các triết lí, các hệ thống ý nghĩ. Triết lí là gì? Những ý nghĩ được thu xếp một cách logic, hệ thống, theo hình mẫu. Và ý nghĩ là gì? Lời được thu xếp trong hệ thống, một cách có nghĩa. Và lời là gì? Âm thanh, trên đó nó được mọi người đồng thuận rằng chúng ngụ ý hoặc cái này hoặc cái nọ. Cho nên âm thanh là cơ sở; chúng là cấu trúc cơ sở của tâm trí. Triết lí là đỉnh, nhưng các viên gạch để toàn thể cấu trúc được dựng lên là âm thanh.
Cái gì sai? Âm thanh chỉ là âm thanh, và nghĩa được cho bởi chúng ta, được đồng thuận bởi chúng ta; bằng không nó không có nghĩa. Nghĩa do chúng ta làm ra, do chúng ta phóng chiếu ra; bằng không "Ram" chỉ là âm thanh - nó là vô nghĩa. Chúng ta cho nó nghĩa, và thế rồi chúng ta tạo ra hệ thống ý nghĩ quanh nó. Thế rồi thế giới này trở thành rất có ý nghĩa, thế rồi chúng ta làm ra triết lí quanh nó. Thế rồi bạn có thể làm cái gì đó, bất kì cái gì, cho nó. Bạn có thể chết hay bạn có thể sống vì nó. Nếu ai đó xúc phạm âm thanh "Ram" này, bạn có thể trở nên tức điên. Và đây là cái gì? Chỉ là sự đồng thuận, đồng thuận pháp lí rằng "Từ này ngụ ý điều này." Không từ nào ngụ ý bất kì cái gì trong bản thân nó, nó đơn giản là âm thanh.
Lời kinh này nói đi vào theo thứ tự đảo ngược - đi lùi lại. Đi tới âm thanh, thế rồi, cơ sở hơn âm thanh, việc cảm ở đâu đó bị ẩn kín. Điều này phải được hiểu. Con người dùng lời. Lời ngụ ý âm thanh có nghĩa mà được mọi người đồng thuận. Nhưng con vật, chim chóc cũng dùng âm thanh mà không có nghĩa ngôn ngữ. Chúng không có ngôn ngữ nào, nhưng chúng dùng âm thanh với việc cảm. Con chim đang hót: nó có nghĩa “cảm” trong đó, nó đang chỉ ra cái gì đó. Nó có thể là lời mời gọi bạn tình, gọi người yêu, hay nó có thể là lời gọi mẹ, hay chim con có thể cảm thấy đói và bầy tỏ cái đói của nó. Điều đó chỉ ra việc cảm.
Trên âm thanh, có lời, ý nghĩ, triết lí; dưới âm thanh là việc cảm. Và chừng nào bạn chưa thể đi xuống dưới việc cảm, bạn không thể xuống dưới tâm trí được. Toàn thế giới được rót đầy bằng âm thanh, chỉ thế giới con người được rót đầy bằng lời. Và ngay cả đứa trẻ không thể dùng được ngôn ngữ thì cũng dùng âm thanh. Thực sự, toàn thể ngôn ngữ đã được phát triển vì nhưng âm thanh đặc thù mà mọi đứa trẻ dùng trên khắp thế giới.
Chẳng hạn, trong bất kì ngôn ngữ nào từ `mẹ' bằng cách nào đó có liên quan tới từ `ma'. Nó có thể là `mater', nó có thể là `Mutter', nó có thể là `mata', nó có thể là `ma', - bất kì cái gì - nhưng ở đâu đó nó có liên quan tới âm thanh "ma" trong mọi ngôn ngữ, ít hay nhiều. Đứa trẻ có thể thốt ra "ma" một cách dễ dàng nhất. Âm thanh đầu tiên mà đứa trẻ có thể thốt ra là "ma." Thế rồi toàn thể cấu trúc được dựa trên "ma" này. Đứa trẻ thốt ra "ma" vì đó là âm thanh đầu tiên là dễ dàng cho đứa trẻ thốt ra. Đây là hoàn cảnh ở bất kì chỗ nào, ở bất kì phần nào của thế giới, và bất kì thời gian nào. Chỉ bởi vì cấu trúc của họng và thân thể, "ma" là âm thanh dễ thốt ra nhất.
Và người mẹ là người gần nhất và là người đầu tiên mà có nghĩa. Cho nên âm thanh đầu tiên trở nên được liên kết với người đầu tiên mà có nghĩa, và từ người mẹ này, mater, mata, ma, mẹ… tất cả các từ khác được dẫn ra. Nhưng khi đứa trẻ lần đầu tiên thốt ra "ma," từ này không có nghĩa ngôn ngữ cho nó, nhưng cảm giác có đó. Và bởi vì cảm giác đó mà từ này trở nên được liên kết với người mẹ. Cảm giác đó là cơ sở hơn âm thanh.
Cho nên kinh này nói đầu tiên tưởng tượng chữ Phạn. Bất kì ngôn ngữ nào cũng được. Vì Shiva nói cho Parvati, đó là lí do tại sao ông ấy nói tiếng Phạn. Bạn có thể dùng tiếng Anh hay tiếng Latin hay tiếng A rập, bất kì ngôn ngữ nào cũng được. Tiếng Phạn không có có ý nghĩa ngoại trừ trong đó Shiva đã nói cho Parvati trong tiếng Phạn. Không phải tiếng Phạn là cái gì đó cao siêu hơn bất kì ngôn ngữ nào khác, bất kì ngôn ngữ nào cũng được. Trước hết cảm từ bên trong, trong tâm thức bạn, những trung tâm đầy mật này của nhận biết được rót đầy bởi các chữ: A, B, C, D... bất kì chữ nào của bất kì ngôn ngữ nào. Điều này có thể được thực hiện, và nó là bài tập rất hay. Nếu bạn muốn làm nó, nhắm mắt lại và chỉ nhìn tâm thức bạn ở bên trong được rót đầy bởi các lời.
Nghĩ về tâm thức như cái bảng đen, thế rồi: A, B, C... Mường tượng mọi lời, mọi chữ. Mường tượng những lời này đầu tiên như các chữ cái. "A": nhìn vào nó như "A" khi bạn viết nó. Viết nó với ý thức và nhìn vào nó. Thế rồi dần dần, quên chữ "A" và chỉ nhớ âm thanh của "A" - chỉ âm thanh. Bắt đầu với mường tượng - vì mắt chiếm ưu thế với chúng ta. Tai không chiếm ưu thế như thế. Chúng ta hướng theo mắt, được định tâm ở mắt. Lần nữa, lí do là như nhau. Vì mắt giúp chúng ta sống sót nhiều hơn bất kì cái gì khác, ý thức của chúng ta có chín mươi phần trăm ở mắt. Quan niệm về bản thân bạn mà không có mắt mà xem, và toàn thể cuộc sống đi vào chết - thế thì phần rất thiểu số còn lại.
Cho nên đầu tiên mường tượng. Dùng mắt bạn ở bên trong và thấy các chữ. Chữ có liên quan nhiều tới tai hơn tới mắt vì chúng là âm thanh, nhưng với chúng ta, vì chúng ta đọc, đọc, đọc, chúng đã trở nên được liên kết với mắt. Về căn bản, chúng được liên kết với tai - chúng là âm thanh. Bắt đầu với mắt, thế rồi quên mắt dần đi. Thế rồi chuyển đi xa khỏi mắt tới tai. Đầu tiên tưởng tượng chúng như các chữ, thế rồi nhìn chúng, nghe chúng tinh tế hơn như âm thanh, thế rồi như cảm giác tinh tế nhất. Và đây là bài tập rất hay.
Khi bạn nói "A", cảm giác là gì? Bạn có thể đã không nhận biết về điều. Cảm giác bên trong bạn là gì? Bất kì khi nào bạn dùng bất kì âm thanh nào, kiểu cảm giác gì đi vào trong sự tồn tại? Chúng ta vô cảm nhận tới mức chúng ta đơn giản đã quên mất. Khi bạn thấy một âm thanh, cái gì xảy ra bên trong? Bạn liên tục dùng nó và âm thanh này thậm chí bị quên đi. Bạn liên tục thấy điều đó. Nếu tôi nói "A", bạn sẽ thấy nó đầu tiên. Trong tâm trí bạn, "A" sẽ trở thành thấy được; bạn sẽ mường tượng nó. Khi tôi nói "A", đừng mường tượng nó. Hễ nghe thấy âm thanh "A", và thế thì đi và tìm ra cái gì xảy ra trong trung tâm cảm của bạn. Không cái gì xảy ra sao?
Shiva nói, đi từ chữ sang âm thanh, làm lộ ra âm thanh qua chữ. Làm phát lộ ra âm thanh, và thế rồi, qua âm thanh nữa, làm phát lộ ra cảm giác. Nhận biết về cách bạn cảm. Họ nói rằng con người bây giờ đã trở nên rất vô nhạy cảm; con người là con vật vô nhạy cảm nhất trên trái đất.
Tôi đã đọc về một nhà thơ, nhà thơ người Đức, và ông ấy kể lại một sự vụ trong thời thơ ấu của ông ấy. Bố ông ấy là người yêu ngựa, cho nên bố ông ấy có nhiều ngựa ở nhà, một chuồng ngựa lớn, nhưng ông bố không cho phép đứa trẻ này đi tới chuồng ngựa. Ông ta sợ, vì đứa trẻ còn rất nhỏ. Nhưng khi người bố không có đó đứa trẻ đôi khi lẻn vào chuồng ngựa nơi cậu bé có bạn - một con ngựa. Bất kì khi nào đứa trẻ này đi vào, con ngựa lại làm ra âm thanh nào đó.
Và nhà thơ này đã viết, "Thế rồi tôi cũng bắt đầu làm ra âm thanh cùng con ngựa, vì không có khả năng nào của ngôn ngữ. Thế rồi, trong trao đổi với con ngựa đó, lần đầu tiên tôi trở nên nhận biết về âm thanh - cái hay của chúng, việc cảm của chúng."
Bạn không thể nhận biết với người vì anh ta chết. Ngựa là sống động hơn, và nó không có ngôn ngữ. Ngựa có âm thanh thuần khiết. Nó được rót đầy bằng trái tim của nó, không với tâm trí. Cho nên nhà thơ đó nhớ, "Lần đầu tiên, tôi trở nên nhận biết về cái hay của âm thanh và nghĩa của chúng. Đây không phải là nghĩa của lời và ý nghĩ, mà là nghĩa được rót đầy bằng việc cảm." Nếu người nào đó khác có đó, con ngựa chắc không làm những âm thanh đó, cho nên đứa trẻ này có thể hiểu được rằng con ngựa ngụ ý, "Đừng tới. Ai đó đang ở đây và bố bạn sẽ giận."
Khi không có người nào, con ngựa sẽ làm âm thanh ngụ ý, "Vào đi, Không có ai cả." Cho nên nhà thơ này nhớ rằng "Đó đã là một âm mưu, và nó đã giúp tôi rất nhiều, con ngựa đó đã giúp tôi rất nhiều. Và khi tôi tới và yêu con ngựa đó, nó sẽ cử động đầu nó theo cách đặc thù khi nó thích điều đó. Khi nó không thích điều đó, nó sẽ không cử động đầu theo cách đó. Khi nó thích điều đó, thế thì điều chắc chắn là nó sẽ diễn đạt việc đó. Khi nó không trong tâm trạng, thế thì nó sẽ không cử động theo cách nào đó."
Và nhà thơ này nói, "Điều này tiếp diễn trong nhiều năm. Tôi sẽ tới và yêu con ngựa đó, và tình yêu đó sâu sắc thế, tôi không bao giờ cảm thấy bất kì đồng cảm nào với bất kì người nào khác sâu sắc thế. Thế rồi một hôm khi tôi vuốt ve cổ nó và nó cử động và thích thú điều đó một cách cực lạ, đột nhiên lần đầu tiên tôi trở nên nhận biết về bàn tay tôi, rằng tôi đã vuốt ve, và con ngựa dừng lại. Bây giờ nó không cử động cổ." Và nhà thơ đó nói, "Thế rồi trong nhiều năm tôi đã thử và thử, nhưng đã không có đáp ứng, con ngựa không đáp lại. Chỉ về sau tôi mới trở nên nhận biết rằng vì tôi trở nên nhận biết về bàn tay tôi và bản thân tôi, bản ngã bước vào và trao đổi bị phá vỡ. Tôi không thể nào lấy lại được trao đổi đó với con ngựa."
Cái gì đã xảy ra? Đó là trao đổi việc cảm. Khoảnh khắc bản ngã tới, lời tới, ngôn ngữ tới, ý nghĩ tới, thế thì tầng này bị thay đổi hoàn toàn. Bây giờ bạn ở trên âm thanh; trước đây bạn đã ở dưới âm thanh. Những âm thanh đó là việc cảm, và con ngựa có thể hiểu được việc cảm. Bây giờ nó không thể hiểu được, cho nên trao đổi bị phá vỡ. Nhà thơ này đã thử và thử - nhưng không nỗ lực nào thành công vì ngay cả nỗ lực của bạn cũng là nỗ lực của bản ngã của bạn.
Ông ấy đã thử quên bàn tay đi, nhưng ông ấy không thể quên được. Làm sao bạn có thể quên được? Điều đó là không thể được. Và bạn càng cố quên nó, bạn càng nhớ nhiều hơn. Cho nên bạn không thể quên được bất kì cái gì bằng nỗ lực. Nỗ lực sẽ đơn giản nhấn mạnh vào kí ức nhiều hơn. Nhà thơ này nói, "Tôi trở nên bị cố định với bàn tay tôi; tôi không thể làm con ngựa đó cử động. Tôi giơ tay lên, và thế rồi không có chuyển động. Năng lượng sẽ không chuyển vào con ngựa đó và nó trở nên nhận biết về điều này."
Làm sao con ngựa trở nên nhận biết được? Nếu tôi đột nhiên bắt đầu nói ngôn ngữ khác nào đó, thế thì trao đổi bị phá vỡ, thế thì bạn sẽ không có khả năng hiểu được tôi. Và nếu ngôn ngữ này bạn không biết, bạn sẽ đột nhiên dừng lại vì bây giờ ngôn ngữ là không được biết với bạn. Do vậy, con ngựa đã dừng lại.
Mọi đứa trẻ đều sống bằng cảm. Âm thanh tới đầu tiên, thế thì những âm thanh đó được rót đầy bằng việc cảm. Thế rồi lời tới, thế rồi ý nghĩ, thế rồi hệ thống, tôn giáo, triết lí. Thế rồi người ta đi ngày càng xa hơn khỏi trung tâm của cảm.
Kinh này nói, quay lại đi, đi xuống đi - xuống tới trạng thái của cảm. Cảm không phải là tâm trí bạn: đó là lí do tại sao bạn sợ việc cảm. Bạn không sợ lí trí. Bạn bao giờ cũng sợ việc cảm vì việc cảm có thể dẫn bạn vào hỗn độn. Bạn sẽ không có khả năng kiểm soát. Với lí trí, kiểm soát là đi cùng bạn; với cái đầu, bạn là cái đầu. Dưới đầu bạn mất đầu, bạn không thể kiểm soát được, bạn không thể thao túng được. Việc cảm ở ngay dưới tâm trí - móc nối giữa bạn và tâm trí.
Thế rồi Shiva nói, Thế rồi, dẹp chúng sang bên, là tự do. Thế rồi bỏ việc cảm đi. Và nhớ, chỉ khi bạn đi tới tầng sâu nhất của việc cảm bạn mới có thể bỏ được chúng. Bạn không thể bỏ chúng ngay bây giờ. Bạn không ở tầng sâu nhất của việc cảm, cho nên làm sao bạn có thể bỏ chúng được? Trước hết bạn phải bỏ triết lí - Hindu giáo, Ki tô giáo, Mô ha mét giáo - thế rồi bạn phải bỏ ý nghĩ, thế rồi bạn phải bỏ lời, thế rồi bạn phải bỏ chữ, thế rồi bạn phải bỏ âm thanh, thế rồi bạn phải bỏ việc cảm - vì bạn có thể bỏ chỉ cái có đó. Bạn có thể bỏ bậc mà bạn đang đứng; bạn không thể bỏ bậc mà bạn không đang đứng.
Bạn đang đứng ở bậc triết lí, bậc xa xôi nhất. Đó là lí do tại sao tôi nhấn mạnh nhiều thế rằng chừng nào bạn chưa bỏ tôn giáo bạn không thể có tính tôn giáo.
Kinh này, kĩ thuật này, có thể được thực hiện rất dễ dàng. Vấn đề không phải là với cảm, vấn đề là với lời. Bạn có thể bỏ việc cảm, hệt như bạn có thể cởi quần áo - như bạn có thể thoát ra khỏi quần áo của bạn. Bạn có thể ném quần áo của bạn đi; bạn có thể bỏ việc cảm đơn giản theo cách đó. Nhưng ngay bây giờ bạn không thể làm được nó, và nếu bạn cố làm nó, điều đó sẽ là không thể được. Cho nên đi từng bước một thôi.
Tưởng tượng các chữ - A, B, C, D - thế rồi đổi nhấn mạnh của bạn từ chữ viết sang âm thanh nghe được. Bạn đang đi sâu, bề mặt bị bỏ lại sau. Bạn đang chìm sâu - thế rồi cảm thấy cảm giác gì tới qua âm thanh đặc thù.
Vì những kĩ thuật như vậy, Ấn Độ đã có thể khám phá ra nhiều thứ. Nó có thể khám phá ra âm thanh nào có liên quan tới cảm giác đặc thù nào. Vì khoa học đó, mật chú đã được phát triển. Một âm thanh đặc thù có liên quan tới một cảm giác đặc thù, và nó không bao giờ khác. Cho nên nếu bạn tạo ra âm thanh đó bên trong bạn, cảm giác đó sẽ được tạo ra. Bạn có thể dùng bất kì âm thanh nào, và thế rồi cảm giác liên quan sẽ được tạo ra quanh bạn. Âm thanh đó tạo ra không gian để được rót đầy bằng cảm giác đặc biệt.
Cho nên đừng dùng bất kì mật chú nào, điều đó là không tốt; nó có thể là nguy hiểm cho bạn. Chừng nào bạn chưa biết, hay chừng nào người cho bạn mật chú mà không biết, âm thanh đặc thù nào tạo ra cảm giác đặc thù nào, và liệu cảm giác đó có được cần bởi bạn hay không, đừng dùng bất kì mật chú nào. Có những mật chú được biết tới như là mật chú chết. Nếu bạn lặp lại chúng, bạn sẽ chết trong một thời gian đặc biệt. Trong vòng một thời kì đặc biệt bạn sẽ chết, vì chúng tạo ra trong bạn khao khát chết.
Freud nói rằng con người có hai bản năng cơ bản: dục tình - ái tình - nguyện vọng sống, nguyện vọng hiện hữu, nguyện vọng tiếp tục, nguyện vọng tồn tại. Và bản năng chết - nguyện vọng chết. Có những âm thanh đặc thù mà, nếu bạn lặp lại chúng, nguyện vọng chết sẽ tới với bạn. Thế thì bạn sẽ muốn rơi vào chết. Có những âm thanh cho bạn ái tình - cho bạn nhiều dục tình hơn, cho bạn nhiều thèm khát sống, hiện hữu. Nếu bạn tạo ra những âm thanh này bên trong bạn, cảm giác đặc thù đó sẽ tràn ngập bạn. Có những âm thanh cho bạn cảm giác an bình và im lặng, có những âm thanh tạo ra giận dữ. Cho nên đừng dùng bất kì âm thanh nào, bất kì mật chú nào, chừng nào nó không được trao cho bạn bởi một thầy biết cái gì sẽ xảy ra qua nó.
Khi bạn đi xuống từ âm thanh, bạn sẽ nhận biết. Từng âm thanh có phần tử tương ứng trong việc cảm. Từng âm thanh có việc cảm tương ứng đi cùng nó, chỉ ẩn kín đằng sau nó. Thế rồi chuyển sang việc cảm; quên âm thanh đi và chuyển sang việc cảm. Khó giải thích, nhưng bạn có thể làm nó. Và có những kĩ thuật cho điều này. Đặc biệt trong Thiền, có những kĩ thuật. Một mật chú đặc biệt sẽ được trao cho người tìm kiếm. Nếu người đó làm nó đúng bên trong, thầy có thể biết từ mặt. Thầy có thể biết từ mặt liệu anh ta có làm nó đúng hay không vì việc cảm đặc biệt sẽ tới. Nếu âm thanh được tạo ra, thế thì việc cảm nhất định tới, và nó sẽ ở trên mặt. Bạn không thể lừa được thầy. Thầy biết qua mặt bạn điều đang xảy ra bên trong.
Dozo là một thầy lớn, nhưng bản thân ông ấy rất bối rối, khi ông ấy còn là đệ tử, về làm sao thầy đi tới biết ông ấy đã trải nghiệm cái gì. Và Thiền sư di chuyển mang theo cây quyền trượng và thầy sẽ đánh bạn ngay lập tức. Nếu cái gì đó đi sai với âm thanh bên trong của bạn, thầy sẽ đánh bạn ngay lập tức. Cho nên Dozo hỏi, "Nhưng làm sao thầy biết? Và thầy đánh tôi đích xác vào khoảnh khắc đúng. Làm sao thầy biết?"
Mặt diễn đạt cảm giác này, không phải âm thanh. Âm thanh không thể được diễn đạt bởi mặt, nhưng mặt nhất định diễn đạt cảm giác. Và bạn càng di chuyển sâu hơn, mặt bạn càng trở nên linh hoạt để diễn đạt, linh động hơn. Nó lập tức biểu lộ điều đang xảy ra bên trong. Mặt này mà bạn có ngay bây giờ sẽ mất đi vì đây là mặt nạ - đây không phải là mặt. Khi bạn di chuyển vào trong, mọi mặt nạ rơi xuống vì chúng không được cần tới. Mặt nạ được cần cho người khác.
Vì điều này, các thầy xưa nhấn mạnh vào việc di chuyển xa khỏi thế giới. Điều này là vậy để cho bạn có thể di chuyển xa khỏi mặt nạ một cách dễ dàng; bằng không những người khác sẽ có đó, và bởi vì họ bạn phải mang mặt nạ. Bạn không yêu vợ bạn hay chồng bạn, nhưng bạn phải mang mặt nạ - bộ mặt yêu, bộ mặt yêu giả. Khoảnh khắc bạn đi vào nhà, bạn thu xếp bộ mặt: bạn bước vào và bạn bắt đầu cười. Đây không phải là mặt bạn.
Các Thiền sư nhấn mạnh rằng đầu tiên người ta phải đạt tới mặt nguyên bản, vì với mặt nguyên bản mọi thứ trở thành dễ dàng. Thế thì thầy có thể đơn giản biết điều đang xảy ra. Cho nên chứng ngộ không bao giờ được báo cáo lại. Nếu người tìm kiếm nào đó đạt tới chứng ngộ, người đó không báo cáo cho thầy rằng mình đã đạt tới vì thầy sẽ đơn giản biết. Thầy sẽ nói cho đệ tử. Không đệ tử nào được phép nói với thầy, "Tôi đã đạt tới." Không có nhu cầu. Mặt sẽ biểu lộ, mắt sẽ biểu lộ, chính chuyển động, việc bước đi, sẽ biểu lộ. Bất kì cái gì người đó làm, mọi cử chỉ sẽ biểu lộ rằng người đó đã đạt tới.
Khi bạn di chuyển từ âm thanh tới việc cảm, bạn di chuyển vào một thế giới rất, rất cực lạc, thế giới có tính tồn tại. Bạn di chuyển xa khỏi tâm trí. Việc cảm là có tính tồn tại; đó là điều từ này ngụ ý - bạn cảm chúng. Bạn không thể nhìn thấy chúng, bạn không thể nghe được chúng, bạn đơn giản cảm chúng. Khi bạn đi tới điểm này, bạn có thể lấy cú nhảy. Đây là bước cuối cùng. Bây giờ bạn đang đứng gần vực thẳm; bạn có thể nhảy.
Và nếu bạn nhảy từ việc cảm, bạn nhảy vào trong bản thân bạn. Vực thẳm đó là bạn - không như tâm trí bạn, mà như hiện hữu của bạn; không như quá khứ được tích luỹ, mà như hiện tại, ở đây và bây giờ.
Bạn di chuyển từ tâm trí sang hiện hữu, và chiếc cầu, móc nối, là việc cảm. Nhưng để đi tới việc cảm bạn sẽ phải bỏ nhiều thứ - lời, âm thanh, toàn thể lừa dối của tâm trí. Thế rồi, dẹp chúng sang bên, là tự do.
Bạn là tự do. Việc nói này, là tự do, không ngụ ý rằng bạn phải làm cái gì đó để là tự do. Thế rồi, dẹp chúng sang bên, là tự do ngụ ý bạn là tự do! Hiện hữu là tự do; tâm trí là lệ thuộc. Đó là lí do tại sao người ta nói rằng tâm trí là sansar, thế giới.
Không rời bỏ thế giới... bạn không thể rời bỏ nó. Nếu tâm trí có đó, bạn sẽ tạo ra thế giới khác; hạt mầm có đó. Bạn có thể chuyển vào núi, vào chỗ ẩn dật, nhưng bạn sẽ chuyển đi cùng với tâm trí; bạn không thể bỏ nó ở đây. Thế giới di chuyển cùng bạn, bạn sẽ tạo ra thế giới khác. Ngay cả ở chỗ ẩn dật của bạn, bạn sẽ bắt đầu tạo ra nó lần nữa, vì hạt mầm có đó. Bạn sẽ tạo ra mối quan hệ lần nữa. Nó có thể là với cây, nó có thể là với chim, nhưng bạn sẽ tạo ra mối quan hệ lần nữa, bạn sẽ tạo ra mong đợi lần nữa, và bạn sẽ liên tục lan toả mạng này vì hạt mầm có đó. Bạn sẽ lại ở trong thế giới.
Tâm trí là thế giới, và bạn không thể bỏ tâm trí ở bất kì chỗ nào được. Bạn có thể bỏ nó chỉ nếu bạn đi vào bên trong. Cho nên Himalaya duy nhất là cái này; không Himalaya nào khác sẽ có tác dụng. Nếu bạn chuyển vào bên trong từ lời tới cảm, và từ cảm tới hiện hữu, bạn đang chuyển xa khỏi thế giới. Và một khi bạn biết vực thẳm bên trong này của hiện hữu, thế thì bạn có thể ở bất kì chỗ nào, ngay cả ở địa ngục. Thế thì nó chẳng tạo ra khác biệt. Thế thì nó không tạo ra khác biệt nào! Nếu bạn không có tâm trí, địa ngục không thể vào bạn được, và có tâm trí chỉ mỗi địa ngục đi vào. Tâm trí là cánh cửa của địa ngục.
Dẹp chúng sang bên, là tự do. Nhưng đừng thử trực tiếp với việc cảm, bạn sẽ không thành công đâu. Trước hết thử với lời đã. Nhưng cả với lời, bạn sẽ không thành công nếu bạn không bỏ triết lí, nếu bạn không bỏ ý nghĩ. Lời chỉ là các đơn vị - và nếu bạn cho lời là có ý nghĩa bạn không thể bỏ được chúng.
Biết rõ rằng ngôn ngữ là sáng tạo của con người. Nó là tiện dụng, cần thiết, và nghĩa chúng ta trao cho âm thanh là sáng tạo riêng của chúng ta. Nếu bạn có thể hiểu rõ điều này, thế thì bạn có thể chuyển dễ dàng. Nếu ai đó nói cái gì đó ngược với Koran, hay ngược với Vedas, bạn cảm thấy thế nào? Bạn có thể cười về điều đó hay làm cái gì đó siết chặt bên trong bạn? Bạn có thể cười về điều đó không? Ai đó xúc phạm Gita hay ai đó nói điều xúc phạm Krishna hay Ram hay Christ - bạn có thể cười được không? Bạn có thể thấy qua lời, rằng đây thuần tuý là lời không? Không, bạn sẽ bị tổn thương. Thế thì khó làm mất lời.
Thấy rằng lời chỉ là lời thôi - tiếng ồn với nghĩa được đồng ý và không gì khác. Được thuyết phục về điều đó đi. Và nó là vậy! Trước hết trở nên được tách rời khỏi lời. Nếu có tách rời khỏi lời, thế thì bạn có thể hiểu rằng đây chỉ là tiếng ồn.
Nó cũng giống như trong quân sự nơi họ dùng các con số. Một lính là số 101: anh ta có thể trở nên bị đồng nhất với `101'. Và nếu ai đó nói cái gì đó làm xúc phạm tới số 101, anh ta sẽ cảm thấy bị xúc phạm, anh ta sẽ bắt đầu tranh đấu. Và `101' chỉ là con số, nhưng anh ta đã trở nên bị đồng nhất với nó. Tên bạn chỉ là một con số, chỉ là chỉ số. Bằng không mọi sự sẽ khó khăn, cho nên chúng ta đã dán nhãn bạn. Cái đó chỉ là cái nhãn; bất kì cái nhãn khác nào cũng có thể làm cùng công việc. Nhưng nó không chỉ là cái nhãn cho bạn, nó đã đi sâu; tên của bạn đã trở thành trung tâm của bản ngã của bạn.
Cho nên họ nói, cái gọi là người khôn ngoan, họ nói, "Sống vì cái tên của bạn. Thấy rằng tên bạn vẫn còn thuần khiết. Sự kính trọng tên của bạn phải có đó, và cho dù bạn chết cái tên của bạn sẽ sống." Nó đã không bao giờ có đó, nó chỉ là số mã hiệu. Bạn sẽ chết và cái tên sẽ sống... Khi mà bản thân bạn không thể sống, làm sao cái nhãn sẽ sống?
Nhìn vào lời đi - vào cái vô tích sự của chúng, cái vô nghĩa của chúng, và đừng trở nên bị gắn bó với bất kì lời nào. Chỉ thế thì bạn mới có thể làm được kĩ thuật này.
Kĩ thuật thứ hai:
Tắm trong trung tâm của âm thanh, như trong âm thanh liên tục của thác đổ. Hay, bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh.
Kĩ thuật này có thể được thực hiện theo nhiều cách. Một cách là bắt đầu bằng việc chỉ ngồi ở bất kì chỗ nào. Âm thanh bao giờ cũng hiện diện. Có thể ở chợ hay có thể ở nơi ẩn cư Himalaya: âm thanh có đó. Ngồi im lặng, và với âm thanh có cái gì đó rất đặc biệt. Bất kì khi nào có âm thanh, bạn là trung tâm. Mọi âm thanh đều tới bạn từ mọi nơi, từ mọi hướng.
Với việc nhìn, với mắt, điều này không là như vậy. Việc nhìn là tuyến tính. Tôi thấy bạn - thế thì có một đường đi tới bạn. Âm thanh đi vòng quanh, nó không tuyến tính. Cho nên mọi âm thanh tới theo vòng tròn và bạn ở trung tâm. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, bạn bao giờ cũng là trung tâm của âm thanh. Với âm thanh, bạn bao giờ cũng là Thượng đế, trung tâm của toàn thể vũ trụ. Mọi âm thanh đều đi tới bạn, chuyển tới bạn, theo vòng tròn.
Kĩ thuật này nói, Tắm trong trung tâm của âm thanh. Dù bạn ở bất kì chỗ nào, nếu bạn đang làm kĩ thuật này, chỉ nhắm mắt lại và cảm thấy toàn thể vũ trụ được rót đầy bởi âm thanh. Cảm thấy dường như mọi âm thanh đang chuyển động tới bạn và bạn là trung tâm. Ngay cả cảm giác này rằng bạn là trung tâm sẽ cho bạn an bình rất sâu. Toàn thể vũ trụ trở thành chu vi và bạn là trung tâm, và mọi thứ đang chuyển động tới bạn, rơi về phía bạn.
... như trong âm thanh liên tục của thác đổ. Nếu bạn đang ngồi bên cạnh thác đổ, nhắm mắt lại và cảm thấy âm thanh khắp xung quanh bạn, rơi lên bạn từ mọi phía, tạo ra một trung tâm trong bạn từ mọi phía. Tại sao có nhấn mạnh này vào việc cảm thấy rằng bạn ở trung tâm? Vì trong trung tâm không có âm thanh. Trung tâm là không có âm thanh, đó là lí do tại sao bạn có thể nghe thấy âm thanh; bằng không bạn không thể nghe thấy chúng. Âm thanh không thể nghe thấy âm thanh khác. Vì bạn là vô âm tại trung tâm, bạn có thể nghe thấy âm thanh. Trung tâm là tuyệt đối im lặng. Đó là lí do tại sao bạn có thể nghe thấy âm thanh đi vào bạn, đi tới bạn, xuyên thấu bạn, bao quanh bạn.
Nếu bạn có thể tìm ra trung tâm ở đâu, trường trong bạn ở đâu nơi mọi âm thanh kéo tới, đột nhiên âm thanh sẽ biến mất và bạn sẽ đi vào trong cái vô âm. Nếu bạn có thể cảm thấy trung tâm nơi mọi âm thanh đều được nghe thấy, có siêu việt bất thần của ý thức. Khoảnh khắc này bạn sẽ nghe thấy toàn thế giới được rót đầy bằng âm thanh, và khoảnh khắc khác nhận biết của bạn sẽ đột nhiên quay vào trong và bạn sẽ nghe thấy vô âm, trung tâm của sống.
Một khi bạn đã nghe thấy điều đó, thế thì không âm thanh nào có thể quấy rối bạn. Nó tới với bạn, nhưng nó không bao giờ đạt tới bạn. Nó bao giờ cũng tới bạn, nhưng nó không bao giờ đạt tới bạn. Có một điểm mà không âm thanh nào đi vào. Điểm đó là bạn. Làm việc đó ở chợ, không có chỗ khác như chợ. Nó được rót đầy nhiều âm thanh thế, âm thanh điên khùng. Nhưng đừng bắt đầu nghĩ về âm thanh - rằng điều này là tốt và điều kia là xấu, và điều này quấy rối và điều kia rất hay và hài hoà. Bạn không phải nghĩ về âm thanh, bạn đơn giản phải nghĩ về trung tâm. Bạn không phải nghĩ về mọi âm thanh đi tới bạn - liệu nó có là tốt, xấu, hay. Bạn chỉ phải nhớ rằng bạn là trung tâm và mọi âm thanh đang di chuyển tới bạn - mọi âm thanh, dù bất kì loại gì.
Lúc ban đầu bạn sẽ choáng váng vì bạn đã không nghe thấy bất kì cái gì đang xảy ra khắp xung quanh. Việc nghe của bạn có tính lựa chọn, việc thấy của bạn có tính lựa chọn. Và bây giờ nghiên cứu khoa học nói rằng chín mươi tám phần trăm là không được nghe, chỉ hai phần trăm của bất kì cái gì đang xảy ra quanh bạn mới được nghe. Bằng không, nếu bạn nghe một trăm phần trăm điều đang xảy ra khắp xung quanh bạn, bạn sẽ đơn giản phát điên. Trước đây, người ta nghĩ rằng các giác quan là cánh cửa, lối mở, cửa sổ cho cái bên ngoài đi vào bên trong. Bây giờ họ nói chúng không là cửa, và chúng không mở thế như mọi người đã tưởng vậy. Thay vì thế, chúng giống như người canh gác, người kiểm duyệt, người theo dõi mọi khoảnh khắc điều gì là được phép vào hay không.
Chỉ hai phần trăm những điều xảy ra là được phép vào - và bạn đã điên với hai phần trăm này. Với một trăm phần trăm, với việc mở toàn bộ, với mọi thứ được mở, mọi giác quan được mở, vận hành, và mọi thứ được phép đi vào, bạn sẽ phát điên. Cho nên khi bạn thử phương pháp này, trong bước đầu tiên bạn sẽ cảm thấy choáng váng tới với bạn. Đừng sợ, tiếp tục cảm thấy trung tâm - và cho phép mọi thứ, bất kì cái gì đang xảy ra. Cho phép mọi thứ di chuyển vào trong.
Thảnh thơi bản thân bạn, thảnh thơi đài quan sát của bạn, các giác quan của bạn; thảnh thơi mọi thứ, để mọi thứ đi vào bạn. Bạn đã trở thành linh động hơn, mở hơn; mọi thứ đang tới với bạn, mọi âm thanh đang di chuyển tới bạn. Thế thì di chuyển cùng âm thanh, và đi tới trung tâm nơi bạn nghe chúng.
Âm thanh không được nghe trong tai, tai không thể nghe thấy chúng. Tai chỉ làm việc truyền, và trong việc truyền chúng cắt bỏ đi nhiều thứ là vô dụng với bạn. Chúng chọn lọc, chúng lựa chọn, và thế rồi những âm thanh tiếng Phạn đó đi vào bạn. Bây giờ tìm ra ở bên trong trung tâm của bạn ở đâu. Tai không phải là trung tâm, bạn đang nghe từ đâu đó sâu bên dưới. Tai đơn giản gửi cho bạn những âm thanh được lựa chọn. Bạn ở đâu? Trung tâm của bạn ở đâu?
Nếu bạn làm việc với âm thanh, thế thì sớm hay muộn bạn sẽ bị ngạc nhiên - vì trung tâm này không ở trong đầu. Nó có vẻ như ở trong đầu vì bạn chưa bao giờ nghe các âm thanh, bạn đã nghe chỉ các lời. Với lời cái đầu là trung tâm, với âm thanh nó không là trung tâm. Đó là lí do tại sao ở Nhật Bản họ nói rằng con người nghĩ không qua đầu, mà qua bụng - vì họ đang từng làm việc với âm thanh trong thời gian lâu.
Bạn đã thấy trong mọi đền chùa cái cồng. Cái đó được đặt ở đó để tạo ra âm thanh quanh người tìm kiếm. Ai đó đang thiền, và cái cồng được đánh lên hay chuông được ngân lên. Việc gây rối dường như đã được tạo ra bởi chính âm thanh của chiếc chuông; ai đó đang thiền, và cái chuông hay cái cồng này gây rối. Trong đền chùa, mọi khách thăm tới sẽ đánh cồng hay rung chuông. Với ai đó đang thiền ở đó, điều này sẽ dường như là việc gây rối thường xuyên. Nó không phải vậy, vì người này đang chờ đơi âm thanh này.
Cho nên mọi khách thăm đang giúp đỡ. Chuông được đánh lặp đi lặp lại, và âm thanh được tạo ra và thiền nhân lại đi vào bản thân mình. Người đó nhìn vào trung tâm, nơi âm thanh này đi sâu. Có một cú đánh vào chuông - khách thăm đã làm điều đó. Bây giờ cú đánh thứ hai sẽ là bên trong thiền nhân, đâu đó bên trong. Nó ở đâu? Âm thanh này bao giờ cũng đánh vào bụng, ở rốn, không bao giờ trong đầu. Nếu nó đánh trong đầu, bạn có thể hiểu rõ rằng nó không phải là âm thanh, nó là lời. Thế thì bạn đã bắt đầu nghĩ về âm thanh này. Thế thì sự thuần khiết bị mất.
Bây giờ có nhiều nghiên cứu về trẻ em đang trong bụng mẹ. Chúng cũng bị đánh bởi âm thanh và chúng phản ứng với âm thanh. Chúng không thể phản ứng với ngôn ngữ. Chúng còn chưa có đầu, chúng không có suy luận, và chúng chưa biết ngôn ngữ và những tục lệ được thoả thuận của xã hội. Chúng không biết về ngôn ngữ, nhưng chúng nghe âm thanh. Và mọi âm thanh đều ảnh hưởng tới đứa trẻ nhiều hơn nó ảnh hưởng tới người mẹ, vì người mẹ không thể nghe thấy âm thanh - cô ấy nghe thấy lời. Và chúng ta đang tạo ra những âm thanh điên, hỗn độn, và những âm thanh đó đang đánh vào đứa trẻ chưa sinh ra. Chúng sẽ được sinh ra điên; bạn đã quấy rối chúng quá nhiều.
Ngay cả thực vật cũng bị ảnh hưởng bởi âm thanh. Chúng mọc nhiều hơn nếu âm thanh âm nhạc nào đó được tạo ra quanh chúng; chúng mọc ít hơn nếu âm hỗn độn nào đó được tạo ra quanh chúng. Bạn có thể giúp chúng theo nhiều cách qua âm thanh.
Bây giờ họ nói rằng vì tiếng động giao thông - mà không là hài hoà và không thể hài hoà - con người sẽ không lành mạnh về tinh thần, và dường như là giới hạn đã tới. Nếu nó phát triển thêm nữa, thế thì không có hi vọng gì cho con người. Những âm thanh này đang đánh vào bạn liên tục, nhưng nếu bạn nghĩ về chúng, chúng sẽ đánh vào đầu bạn, và cái đó không phải là trung tâm: rốn mới là trung tâm. Cho nên đừng nghĩ về chúng.
Mọi mật chú đều là những âm thanh vô nghĩa. Và nếu thầy nào đó nói rằng "Đây là nghĩa của mật chú này," thế thì nó không phải là mật chú chút nào. Mật chú cần hiện hữu, do sự cần thiết, mà không có nghĩa nào. Nó có công dụng nào đó, nhưng không có nghĩa. Nó phải làm cái gì đó bên trong bạn, nhưng nó không có nghĩa vì nó chỉ là âm thanh thuần khiết bên trong bạn. Đó là lí do tại sao chúng ta đã tạo ra mật chú AUM. Nó là vô nghĩa, nó chỉ là âm thanh thuần khiết. Nếu âm thanh thuần khiết này được tạo ra bên trong bạn, nếu bạn có thể tạo ra nó ở bên trong, thế nữa cùng kĩ thuật này có thể được dùng.
Tắm trong trung tâm của âm thanh, như trong âm thanh liên tục của thác đổ. Hay, bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh. Bạn có thể tạo ra âm thanh chỉ bằng việc dùng ngón tay của bạn, hay với bất kì cái gì bịt tai bạn một cách ép buộc. Thế thì âm thanh nào đó được nghe thấy. Âm thanh đó là gì, và tại sao bạn nghe thấy nó khi tai bị bịt, khi tai bị nút lại?
Chuyện xảy ra ở Mĩ, rằng một chiếc tầu hoả đi qua vùng lân cận thành phố nào đó vào giữa đêm, đâu đó quãng 2 giờ sáng. Một tuyến đường mới được khánh thành và tầu hoả thôi đi trên con đường cũ. Nhưng một hiện tượng rất lạ đã xảy ra. Những người đã sống ở vùng lân cận đó, nơi tầu hoả đã thôi đi, phàn nàn với cảnh sát rằng vào quãng 2 giờ sáng cái gì đó huyền bí đã được nghe thấy. Đã có nhiều báo cáo thế, điều đó phải được điều tra xem vấn đề là gì. Những âm thanh kì lạ đã được nghe thấy vào quãng hai giờ sáng. Chúng chưa bao giờ được nghe thấy trước đây khi tầu hoả đi qua; mọi người đã trở nên quen với tầu hoả. Bây giờ đột nhiên tầu hoả dừng chạy qua. Họ đã chờ đợi nghe thấy nó trong giấc ngủ; họ đã trở nên quen với nó, bị ước định. Họ đã chờ đợi, và âm thanh này đã không có đó. Sự thiếu vắng được nghe thấy, và thiếu vắng này là cái gì đó mới. Họ cảm thấy không thoải mái về nó, họ không thể ngủ được.
Cho nên lần đầu tiên người ta hiểu ra rằng nếu bạn thường xuyên nghe thấy cái gì đó và nó dừng lại, bạn sẽ nghe thấy việc thiếu vắng của nó. Cho nên đừng nghĩ rằng bạn sẽ đơn giản không nghe nó. Bạn sẽ nghe sự thiếu vắng, phần phủ định của nó sẽ được nghe thấy. Nếu tôi nhìn bạn, và thế rồi nếu tôi nhắm mắt lại, tôi thấy ảnh âm của bạn. Nếu bạn nhìn vào cửa sổ và thế rồi nhắm mắt lại bạn sẽ thấy ảnh âm của cửa sổ, và ảnh âm này có thể mạnh tới mức nếu bạn đột nhiên nhìn vào tường, ảnh âm sẽ được phóng chiếu lên tường. Bạn sẽ thấy ảnh âm.
Cũng như ảnh âm của chụp ảnh, có âm thanh âm. Không chỉ mắt có thể thấy ảnh âm, tai thậm chí có thể nghe thấy âm thanh âm. Cho nên khi bạn đóng tai lại, bạn nghe thấy thế giới âm của âm thanh. Mọi âm thanh đã dừng lại. Đột nhiên một âm thanh mới được nghe thấy. Âm thanh này là việc thiếu vắng của âm thanh. Kẽ hở đã bước vào. Bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, và thế rồi bạn nghe thấy sự thiếu vắng này.
Hay, bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh. Âm thanh âm đó được biết là âm thanh của các âm thanh - vì nó không thực sự là âm thanh, mà là sự thiếu vắng âm thanh. Hay, nó là âm thanh tự nhiên, vì nó không được tạo ra bởi bất kì cái gì.
Mọi âm thanh đều được tạo ra. Âm thanh bạn nghe thấy khi bạn bịt tai không phải là âm thanh được tạo ra. Nếu toàn thế giới trở thành tuyệt đối im lặng, thế thì bạn sẽ nghe thấy im lặng nữa. Pascal tương truyền đã nói, "Khoảnh khắc tôi nghĩ về vũ trụ vô hạn, im lặng của vũ trụ vô hạn làm cho tôi rất sợ hãi." Im lặng làm cho ông ấy sợ hãi vì âm thanh là duy nhất trên trái đất. Âm thanh cần bầu không khí. Khoảnh khắc bạn đi ra ngoài bầu không khí của trái đất không có âm thanh - chỉ im lặng tuyệt đối. Im lặng đó bạn có thể tạo ra ngay cả trên trái đất, nếu bạn đóng cả hai tai hoàn toàn. Thế thì bạn ở trên trái đất, nhưng bạn đã chuyển động; bạn đã tụt xuống dưới âm thanh.
Các nhà du hành vũ trụ được huấn luyện về nhiều thứ, và một thứ là trong im lặng. Họ phải được huấn luyện trong phòng im lặng để cho họ trở nên quen với vô âm; bằng không họ sẽ phát điên. Nhiều vấn đề đối diện với họ, và đây là một trong những vấn đề sâu sắc nhất: làm sao ở xa khỏi thế giới âm thanh của con người. Thế thì bạn trở thành bị cô lập.
Nếu bạn lạc trong rừng và bạn nghe thấy lời nào đó, bạn có thể không biết nguồn nhưng bạn ít sợ hơn. Ai đó có đó! Bạn không một mình! Trong vô âm thanh, bạn một mình. Trong đám đông, nếu bạn bịt cả hai tai toàn bộ và đi vào trong, bạn một mình. Đám đông đã biến mất, vì chính qua âm thanh mà bạn có thể biết người khác có đó.
Bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh. Việc thiếu vắng âm thanh này là kinh nghiệm rất tinh tế. Nó sẽ cho bạn cái gì? Khoảnh khắc không có âm thanh, bạn rơi trở lại vào bản thân bạn. Có âm thanh chúng ta di chuyển ra xa, có âm thanh chúng ta di chuyển tới người khác. Cố hiểu điều này: có âm thanh chúng ta có quan hệ với người khác, chúng ta trao đổi với người khác.
Cho nên ngay cả người mù không trong khó khăn nhiều thế như người không thể nói được, người câm. Quan sát người câm mà xem: người đó có vẻ vô nhân tính. Người mù không bao giờ có vẻ vô nhân tính, nhưng người câm có vẻ vô nhân tính; mặt cho cảm giác về cái gì đó mà không có tính người. Và người câm bị khó khăn nhiều hơn người mù. Với người mù vấn đề là ở chỗ người đó không thể thấy được, nhưng người đó có thể trao đổi. Người đó có thể trở thành một phần của một nhân loại lớn hơn, người đó có thể trở thành một phần của xã hội, của gia đình; người đó có thể yêu, người đó có thể nói. Người câm đột nhiên bị ra ngoài xã hội. Người đó không thể nói, người đó không thể trao đổi, người đó không thể diễn đạt.
Thử hình dung bản thân bạn trong phòng kính có điều hoà nhiệt độ, phòng cách âm. Không âm thanh nào có thể đi vào tới bạn, và bạn không thể la hét, bạn không thể làm được bất kì cái gì để diễn đạt bản thân bạn, âm thanh sẽ không đi ra ngoài. Trong phòng kính bạn có thể thấy toàn thế giới chuyển động quanh bạn, nhưng bạn không thể nói với họ mà họ cũng không thể nói với bạn. Bạn sẽ cảm thấy thất vọng vô vọng, và toàn thế vấn đề sẽ trở thành ác mộng.
Người câm là trong ác mộng liên tục. Không có trao đổi người đó không là một phần của nhân loại. Không có diễn đạt người đó không thể nở hoa. Người đó không thể đạt tới bất kì người nào và không ai có thể đạt tới người đó. Người đó ở cùng bạn và ở xa xăm, và kẽ hở là không thể bắc cầu qua được.
Nếu âm thanh là phương tiện để chuyển sang người khác, thế thì vô âm trở thành phương tiện để chuyển vào bản thân người ta. Với âm thanh bạn trao đổi với người khác, với vô âm bạn rơi xuống trong vực thẳm riêng của bạn, trong bản thân bạn. Đó là lí do tại sao nhiều kĩ thuật thế dùng vô âm để đi vào trong.
Trở thành tuyệt đối câm và điếc - cho dù chỉ trong vài khoảng khắc - và bạn không thể đi bất kì đâu khác hơn bản thân bạn. Đột nhiên bạn sẽ thấy rằng bạn đang đứng bên trong; không chuyển động nào sẽ là có thể. Đó là lí do tại sao im lặng đã được thực hành nhiều thế. Trong nó, mọi chiếc cầu để chuyển sang người khác đều bị gẫy.
Gurdjieff thường cho các đệ tử của ông ấy những thời kì im lặng dài, và thế rồi ông ấy sẽ nhấn mạnh rằng đó không chỉ là ngôn ngữ không được dùng, nhưng đó còn là không trao đổi, không cử chỉ - không bằng mắt không bằng tay. Không trao đổi này được dùng. Im lặng nghĩa là không trao đổi. Cho nên ông ấy sẽ buộc nhóm phải sống trong một ngôi nhà - hai mươi, ba mươi hay bốn mươi người trong một nhà gỗ một tầng, trong một ngôi nhà - và rồi ông ấy sẽ nói, "Ở lại đây trong nhà này dường như các ông là một mình. Các ông không thể đi ra ngoài." Bốn mươi người sẽ ở đó, và ông ấy sẽ nói, "Chuyển vào nhà, sống trong nhà dường như các ông là một mình. Không trao đổi! Không nhận ra rằng người khác có đó, thậm chí không nhận bằng mắt. Di chuyển hoàn toàn dường như các ông là người duy nhất sống trong nhà." Với ba tháng sống theo cách này, tuyệt đối câm và điếc, không có khả năng nào của trao đổi, sẽ không có khả năng nào để chuyển ra.
Tôi không biết liệu bạn có quan sát hay không, nhưng trong xã hội những người có thể nói nhiều trở thành nổi bật; những người có thể trao đổi ý nghĩ của họ dễ dàng trở thành người lãnh đạo - tôn giáo, chính trị, văn chương, bất kì kiểu nào. Những người có thể trao đổi ý nghĩ của họ, những người có thể nói một cách hiệu quả, họ trở thành người lãnh đạo. Tại sao? Họ có thể đạt tới nhiều người, họ có thể đạt tới quần chúng lớn hơn.
Bạn đã bao giờ nghe nói về bất kì người câm nào trở thành người lãnh đạo không? Bạn có thể thấy người mù trở thành người lãnh đạo; không có vấn đề gì. Và đôi khi người đó có thể trở thành người lãnh đạo lớn, vì mọi điều mắt người đó không làm, mọi năng lượng đó sẽ được truyền sang cho tai người đó. Nhưng người câm không thể trở thành người lãnh đạo trong bất kì bước đi nào của cuộc sống. Người đó không thể trao đổi, người đó không thể trở thành có tính xã hội.
Xã hội là ngôn ngữ. Ngôn ngữ là cơ sở cho sự tồn tại xã hội - cho mối quan hệ. Nếu bạn bỏ ngôn ngữ, bạn một mình. Thế giới có thể đầy hàng triệu người, nhưng nếu bạn đánh mất ngôn ngữ, bạn một mình.
Meher Baba đã liên tục duy trì im lặng trong bốn mươi năm. Ông ấy đã làm gì trong im lặng? Thực sự, bạn không thể làm được bất kì cái gì trong im lặng vì mọi hành động bằng cách nào đó đều có liên quan tới người khác. Ngay cả trong tưởng tượng, nếu bạn làm cái gì đó bạn sẽ phải tưởng tượng tới người khác; bạn không thể làm nó một mình được. Nếu bạn tuyệt đối một mình, hành động trở thành không thể được. Ngay cả tưởng tượng để hành động cũng trở thành không thể được. Hành động có liên quan tới người khác. Nếu bạn bỏ ngôn ngữ bên trong, mọi việc làm rơi rụng đi. Bạn hiện hữu, nhưng bạn không làm bất kì cái gì.
Meher Baba sẽ nói cho các đệ tử của ông ấy, bằng việc viết các lưu ý, "Vào ngày đặc biệt này tôi sẽ phá vỡ im lặng của tôi," và thế rồi ông ấy sẽ không phá vỡ nó. Điều này đã liên tục trong bốn mươi năm, và thế rồi ông ấy chết trong im lặng. Vấn đề là gì? Tại sao ông ấy phải nói, "Bây giờ, năm nay, vào ngày này, vào ngày tháng này, tôi sẽ nói?" Và tại sao ông ấy phải trì hoãn nó lần nữa? Cái gì đã xảy ra bên trong? Tại sao ông ấy không giữ lời hứa của mình?
Một khi bạn biết im lặng trong thời gian lâu thế, bạn không thể rơi trở lại âm thanh lần nữa; điều đó trở thành không thể được. Có một qui tắc, và ông ấy đã không tuân theo qui tắc cho nên ông ấy đã không thể quay lại được. Có qui tắc rằng người ta phải không được im lặng quá ba năm. Một khi bạn bước qua giới hạn này, bạn không thể quay lại với thế giới của âm thanh. Bạn có thể thử, nhưng điều đó là không thể được. Dễ chuyển từ âm thanh sang im lặng, nhưng rất khó chuyển từ im lặng sang âm thanh. Ngoài ba năm nhiều thứ đơn giản trở thành không thể được. Cơ chế này không thể vận hành theo cùng cách lần nữa. Nó phải được dùng liên tục; nhiều nhất, người ta có thể vẫn còn im lặng trong ba năm. Bên ngoài điều đó, nếu bạn vẫn còn im lặng cơ chế mà có thể tạo ra âm thanh và lời không thể được dùng lại nữa, nó trở thành chết.
Thứ hai, người trở nên im lặng nhiều thế vẫn còn với một mình bản thân người đó tới mức bây giờ trao đổi sẽ thành khổ. Thế thì nói cái gì đó với ai đó sẽ giống như nói với bức tường, vì người vẫn còn im lặng trong thời gian dài thế biết rằng bạn không thể hiểu được bất kì cái gì người đó nói. Bất kể điều người đó nói, người đó biết người đó không nói điều người đó muốn nói. Toàn thể sự việc đã mất đi rồi. Sau im lặng sâu sắc thế, người đó không thể chuyển lại vào thế giới của âm thanh.
Cho nên Meher Baba đã thử và thử, nhưng ông ấy không thể đem bản thân mình về lại nói. Ông ấy đã muốn nói cái gì đó, và ông ấy có cái gì đó đáng nói, nhưng cơ chế này và những chuyển động cần thiết để quay lại cõi thấp hơn là không thể được. Do vậy, ông ấy đã chết mà không nói điều ông ấy muốn nói.
Sẽ có ích để hiểu điều này: bất kì cái gì bạn làm, bao giờ cũng liên tục làm cái đối lập với nó. Bao giờ cũng liên tục đổi sang cái đối lập. Vẫn còn im lặng trong vài giờ, thế rồi nói. Đừng trở nên bị cố định vào bất kì cái gì - bạn sẽ sống động hơn và chuyển động hơn. Hành thiền trong vài ngày, và thế rồi đột nhiên dừng và làm mọi thứ mà có thể tạo ra căng thẳng trong bạn. Thế rồi lại chuyển vào thiền.
Liên tục chuyển giữa những cái đối lập, bạn sẽ sống động và năng động hơn. Đừng bị cố định. Một khi bạn bị cố định, bạn sẽ không có khả năng chuyển sang cực điểm kia, và khả năng chuyển sang điểm cực đoan ngụ ý sống. Nếu bạn không có khả năng chuyển, bạn đã chết. Khoảnh khắc này là rất tốt.
Gurdjieff khuyên các đệ tử của ông ấy có những thay đổi bất thần. Ông ấy sẽ nhấn mạnh vào nhịn ăn và thế rồi ông ấy sẽ nói, "Bây giờ ăn nhiều nhất anh có thể ăn." Thế rồi đột nhiên ông ấy sẽ nói, "Liên tục nhịn ăn." Thế rồi lần nữa ông ấy sẽ nói, "Bắt đầu ăn." Ông ấy sẽ nói, "Thức trong vài ngày và đêm liên tục, thế rồi rơi vào giấc ngủ trong vài đêm." Chuyển động này giữa các đối lập cực cho bạn sự năng động, sự sống động.
Hay, bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh. Trong một kĩ thuật, hai cái đối lập đã được chỉ ra. Tắm trong trung tâm của âm thanh, như trong âm thanh liên tục của thác đổ - đây là một cực điểm. Hay, bằng việc để ngón tay bịt tai, nghe âm thanh của các âm thanh - đây là cực điểm khác.
Phần này là để nghe âm thanh tới trung tâm của bạn; phần khác là dừng mọi âm thanh và cảm thấy trung tâm vô âm. Hai phần này đã được cho trong một kĩ thuật với chủ định đặc biệt - để cho bạn có thể chuyển từ phần này sang phần kia.
Cái hay này không phải là chọn làm cái này hay cái kia. Làm cả hai! Đó là lí do tại sao cả hai đã được cho trong một kĩ thuật. Đầu tiên làm một phần trong vài tháng, thế rồi làm phần kia trong vài tháng. Bạn sẽ sống động hơn, và bạn sẽ biết hai cực đoan. Và nếu bạn có thể chuyển sang hai cực đoan một cách dễ dàng, bạn có thể duy trì trẻ trung mãi mãi. Những người bị cố định vào bất kì cực đoan nào đều trở thành già và chết.

0 Đánh giá

Ads Belove Post