Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 Chương 26. Mật Tông: Chấp nhận các đỉnh và thung lũng

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 Chương 26. Mật Tông: Chấp nhận các đỉnh và thung lũng

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 - Osho
Sách về các Bí mật: Bình luận mới
Chương 26. Mật Tông: Chấp nhận các đỉnh và thung lũng


Câu hỏi thứ nhất:
Đêm trước thầy đã thảo luận việc kiểm duyệt và đè nén của tâm trí có ý thức với bản năng vô ý thức, và thầy đã nói rằng bản năng vô ý thức thuộc vào sự thừa kế con vật trong tiến hoá của con người. Thế thì đổi kênh và điều chỉnh chúng theo thông minh, phân biệt và nghệ thuật sống điều thuộc về tâm trí có ý thức phải chăng là không tốt?
Con người là con vật, nhưng không chỉ là con vật: con người còn là nhiều hơn nữa. Nhưng cái "nhiều hơn" đó không thể phủ nhận con vật, nó phải hấp thu con vật. Con người là nhiều hơn con vật, nhưng con vật không thể bị phủ nhận. Nó phải được hấp thu một cách sáng tạo. Bạn không thể gạt nó sang bên, nó là trong chính rễ của bạn; bạn phải dùng nó một cách sáng tạo. Cho nên điều đầu tiên phải nhớ là không phủ định về di sản kế thừa con vật của bạn. Một khi bạn bắt đầu nghĩ dưới dạng phủ định bạn sẽ trở nên có tính phá huỷ với bản thân bạn, vì bạn chín mươi chín phần trăm là con vật.
Nếu bạn tạo ra phân chia, bạn đang tranh đấu trận chiến thất bại; bạn không thể thắng được. Kết quả của tranh đấu của bạn sẽ hoàn toàn là cái đối lập, vì chín mươi chín phần trăm là con vật. Chỉ một phần trăm của tâm trí là ý thức, và một phần trăm này không thể thắng khi chống lại chín mươi chín phần trăm. Nó sẽ bị thất bại. Đó là lí do tại sao có nhiều thất vọng thế, vì mọi người đều bị thất bại bởi con vật riêng của mình. Bạn không bao giờ có thể thành công được. Bạn tất yếu sẽ thất bại, vì rằng một phần trăm không thể thành công chống lại chín mươi chín phần trăm. Nó thậm chí không thể bị phân chia khỏi chín mươi chín phần trăm.
Điều đó giống như đoá hoa: nó không thể đi ngược lại rễ, nó không thể đi ngược lại toàn thể cây. Và trong khi bạn chống lại di sản kế thừa con vật của bạn, bạn đang bị nó ăn. Bạn sống động vì nó. Nếu con vật của bạn chết khoảnh khắc này, bạn sẽ chết ngay lập tức. Tâm trí bạn tồn tại như đoá hoa; di sản kế thừa con vật của bạn là toàn thể cây. Đừng mang tính phủ định - điều đó là tự tử. Và nếu bạn bị phân chia chống lại bản thân bạn, bạn không bao giờ có thể đạt tới bất kì cái gì là phúc lạc.
Bạn đang tạo ra địa ngục, và địa ngục không ở đâu khác ngoài nhân cách phân chia. Trong nhân cách chia chẻ là địa ngục. Và địa ngục không phải là cái gì đó có tính địa lí, địa ngục có tính tâm lí - và cõi trời cũng vậy. Nhân cách mà là toàn thể, một đơn vị, không có phân chia và xung đột bên trong, là cõi trời.
Cho nên điều đầu tiên tôi muốn nói là, đừng có tính phủ định. Đừng phân chia bản thân bạn, đừng đi ngược lại bản thân bạn, đừng trở thành hai. Con vật đang có đó không phải cái gì đó xấu. Con vật trong bạn là tiềm năng lớn. Đó là quá khứ của bạn và cũng là tương lai của bạn, vì nhiều thứ bị ẩn kín trong nó. Mở nó ra, phát triển nó, cho phép nó trưởng thành và đi ra ngoài nó, nhưng không tranh đấu với nó. Đó là một trong những giáo huấn cơ bản của Mật Tông.
Các tín ngưỡng khác gây ra phân chia. Họ phân chia bạn, họ tạo ra tranh đấu bên trong bạn. Mật Tông không phân chia, nó không tin vào tranh đấu. Mật Tông là tuyệt đối khẳng định; nó không tin vào việc nói không. Mật Tông tin vào việc nói có - có với cái toàn thể của cuộc sống. Và qua `có' biến đổi xảy ra, và qua `không' chỉ có rối loạn - không biến đổi nào là có thể. Bạn tranh đấu chống lại ai? Chống lại bản thân bạn sao? Làm sao bạn có thể thắng được? Và phần lớn của bạn là từ con vật, cho nên phần đa số sẽ thắng. Cho nên những người tranh đấu, họ đang tạo ra thất bại riêng của họ. Nếu bạn muốn bị thất bại, tranh đấu đi. Nếu bạn muốn thắng lợi, đừng tranh đấu.
Thắng lợi cần tri thức, không phải tranh đấu. Tranh đấu là bạo hành tinh vi. Và điều này là lạ, nhưng điều này đã xảy ra: những người nói về bất bạo hành với người khác là rất bạo hành với bản thân họ. Có những giáo lí và truyền thống nói, "Không bạo hành với bất kì người nào," nhưng cùng những giáo lí đó lại rất bạo hành khi có liên quan tới bạn về bên trong. Họ dạy bạn là bạo hành với bản thân bạn, nhưng không bạo hành với người khác.
Mọi kiểu khổ hạnh, từ bỏ, thái độ phủ định, các triết lí chối bỏ sự sống, đều dựa trên việc duy trì thái độ bạo hành hướng tới bản thân bạn. Họ bảo bạn bạo hành với bản thân bạn.
Mật Tông là tuyệt đối bất bạo hành. Nó nói, nếu bạn không thể bất bạo hành với bản thân bạn, bạn không thể bất bạo hành với bất kì người nào khác - điều đó là không thể được. Người bạo hành với bản thân mình sẽ bạo hành với mọi người; trong cái bất bạo hành của người đó, người đó cũng chỉ đang che giấu bạo hành của người đó. Hung hăng có thể được chuyển vào với bản thân bạn, nhưng thái độ hung hăng đó có tính phá huỷ.
Nhưng điều đó không ngụ ý vẫn còn là con vật mà bạn đang là. Khoảnh khắc bạn chấp nhận di sản kế thừa của bạn, khoảnh khắc bạn chấp nhận quá khứ của bạn, tương lai trở thành lối mở. Qua việc chấp nhận là lối mở. Con vật là quá khứ; nó không cần là tương lai. Không có nhu cầu đi ngược lại quá khứ - và bạn không thể đi được. Dùng nó một cách sáng tạo đi.
Cái gì có thể được làm để dùng nó một cách sáng tạo? Điều đầu tiên là nhận biết sâu sắc về sự tồn tại của nó. Những người tranh đấu không nhận biết về nó. Vì họ sợ, họ đẩy con vật ra sau, họ đẩy con vật vào vô thức. Thực sự, không có nhu cầu là bất kì vô thức nào, nhưng bởi vì việc đè nén, vô thức được tạo ra. Bạn cảm thấy nhiều thứ bên trong bạn mà bạn kết án mà không hiểu chúng. Người hiểu không kết án cái gì; không có nhu cầu. Người đó thậm chí có thể dùng chất độc như thuốc vì người đó biết. Mọi thứ có thể được dùng một cách sáng tạo. Vì bạn không biết, trong dốt nát chất độc là chất độc. Với trí huệ nó có thể trở thành nước cam lồ.
Người tranh đấu chống lại dục, tham, giận của mình, chống lại con vật, người đó sẽ làm gì? Người đó sẽ đè nén.
Tranh đấu là đè nén. Người đó sẽ nén giận, dục, tham, hận, ghen xuống. Người đó sẽ nén mọi thứ xuống ở đâu đó trong tầng ngầm, và người đó sẽ tạo ra một cấu trúc giả về nền. Cấu trúc này sẽ là giả vì năng lượng đã không được biến đổi mà có thể làm cho nó thành thật. Cấu trúc này là rởm; dưới nền, năng lượng thực đã bị kìm nén. Những năng lượng đó bao giờ cũng sẽ vẫn còn ở đó làm việc, bất kì khoảnh khắc nào chúng đều có thể nổ. Bạn chỉ đang ngồi trên núi lửa, và mọi khoảnh khắc núi lửa đang cố bùng phát. Nếu nó bùng phát, cấu trúc của bạn sẽ bị rung chuyển.
Bất kì cái gì bạn đã xây dựng nhân danh tôn giáo, đạo đức, văn hoá, đều là cấu trúc rởm ở trên nền - chỉ là mẽ ngoài rởm. Ngầm bên dưới con người thực đang ẩn kín. Cho nên con vật của bạn là không rất xa xôi gì; mẽ ngoài của bạn chỉ sâu như làn da. Ai đó xúc phạm bạn, và quí ông biến mất và con vật tòi ra. Quí ông chỉ sâu như làn da; núi lửa ở ngay gần. Bất kì khoảnh khắc nào nó đều có thể bị mang ra, và khi nó ra, thông minh của bạn, đạo đức của bạn, tôn giáo của bạn, cái gọi là con người trên con vật của bạn, đơn giản biến mất. Khi cái thực khẳng định, cái giả biến mất. Chỉ khi cái thực trở lại ngầm bên dưới thì cái giả mới lại tới.
Khi bạn giận, tâm trí bạn ở đâu, ý thức của bạn ở đâu, đạo đức của bạn ở đâu? Lời nguyện của bạn ở đâu, lời mà bạn đã từng lấy nhiều lần thế - rằng "Bây giờ mình sẽ không giận nữa?" Khi giận tới tất cả chúng đơn giản biến mất. Khi giận đã lại chuyển về hang của nó, hang tầng ngầm của nó, bạn bắt đầu hối hận. Những anh chàng rởm đó đã lại tụ tập lại. Họ bắt đầu nói năng, kết án, và lập kế hoạch cho tương lai, và lần nữa trong tương lai cùng việc như vậy sẽ xảy ra; khi giận tới các cái bóng sẽ biến mất.
Ý thức của bạn ngay bây giờ chỉ là cái bóng. Nó không phải là thứ thực; nó không có bản chất trong nó. Bạn có thể lấy lời nguyện về bramacharya, về vô dục - điều đó chẳng tạo ra khác biệt gì cho bản năng dục của bạn. Bản năng dục đơn giản đi ngầm bên dưới, và khi nó tới, lời nguyện về brahmacharya, về vô dục của bạn sẽ chứng tỏ được làm chỉ bằng chất liệu tựa mơ. Chúng không thể đối diện với thứ thực.
Cho nên có hai thái độ. Bạn có thể hoặc đè nén dục - thế thì bạn sẽ không bao giờ đi ra ngoài nó - hoặc bạn có thể dùng năng lượng dục của bạn theo cách sáng tạo. Không nói không với nó, nhưng cho nó cái có sâu sắc; không ép buộc nó đi ngầm bên dưới, mà tạo ra cấu trúc ở trên nền với nó. Thế thì bạn sẽ là con người thực. Điều đó sẽ là khó, hiển nhiên; đó là lí do tại sao chúng ta chọn con đường dễ hơn. Có cấu trúc giả là dễ hơn, vì chẳng cái gì được cần. Duy nhất một thứ được cần: tự lừa bản thân bạn, có vậy thôi. Nếu bạn có thể tự lừa bản thân bạn, bạn có thể tạo ra cấu trúc giả rất dễ dàng. Không cái gì sẽ thay đổi thực, nhưng bạn sẽ liên tục nghĩ rằng mọi thứ đã thay đổi.
Điều này là dễ, tạo ra ảo vọng. Tạo ra thực tại là nhiệm vụ khó khăn, nó là gian nan. Nhưng nó xứng đáng, vì một khi bạn đã tạo ra cái gì đó với năng lượng thực, cấu trúc của bạn không thể bị đập tan. Nếu dục ở trên nền, thế thì bạn có thể tạo ra cái gì đó từ nó - chẳng hạn, yêu. Nếu dục được biến đổi, nó trở thành yêu; nếu nó bị đè nén, nó trở thành hận.
Bạn trở nên sợ yêu nếu bạn đè nén dục. Người đã đè nén dục bao giờ cũng sẽ sợ yêu, vì khoảnh khắc yêu tới dục sẽ theo sau. Yêu là của linh hồn còn dục là của thân thể, cho nên yêu không thể được phép xảy ra vì thế thì dục sẽ theo sau.
Nó sẽ chỉ ở đâu đó gần gần, bên góc bên. Cho nên một người đã đè nén dục không thể yêu được. Người đó có thể biểu lộ nó, người đó có thể giả vờ rằng người đó rất yêu, nhưng người đó không thể thế được vì người đó sợ thế. Người đó không thể chạm vào bạn với bàn tay yêu thương vì sợ có đó. Bàn tay yêu bất kì lúc nào cũng có thể biến thành việc chạm dục, cho nên người đó sẽ sợ; người đó sẽ không cho phép bạn chạm vào người đó.
Người đó có thể tạo ra nhiều biện minh cho điều đó nhưng điều thực là sợ - sợ về bản năng mà người đó đã kìm nén. Và người đó sẽ được rót đầy bởi hận, vì bất kì năng lượng nào bị kìm nén đều đảo ngược bản thân nó và đi tới bản tính nguyên thuỷ của nó.
Dục chuyển dễ dàng hướng tới yêu; đó là dòng chảy tự nhiên. Nếu bạn ngăn cản nó, nếu bạn tạo ra cản trở đường đi của nó, nó sẽ trở thành hận. Cho nên cái gọi là thánh nhân và cái gọi là các thầy giáo đạo đức, nếu bạn nhìn sâu vào họ bạn sẽ thấy họ bị chất đầy với hận. Và điều đó nhất định là vậy, nó là tự nhiên. Dục bị ẩn kín ở đó, bất kì khoảnh khắc nào nó đều có thể bùng phát. Họ đang ngồi trên núi lửa nguy hiểm. Nếu bạn đấy năng lượng xuống, bạn chỉ trì hoãn một nhiệm vụ, và nó càng bị trì hoãn, nó sẽ càng là khó hơn.
Mật Tông nói, tạo ra cuộc sống của bạn bằng năng lượng thực - và năng lượng thực là mọi năng lượng con vật. Nhưng khi tôi nói con vật, không có kết án trong đó. Từ `con vật' với tôi không phải là kết án, như nó là vậy với bạn. Con vật là đẹp trong bản thân nó, con vật trong bản thân nó không là cái gì để bị kết án. Con vật bên trong bạn là năng lượng thuần khiết, di chuyển tương ứng theo luật tự nhiên.
Điều đã được hỏi, "Tôi phải làm gì một cách có ý thức? Tôi chẳng phải chuyển kênh sao? Tôi chẳng phải kiểm soát sao?" Không! Ý thức của bạn là không kiểm soát, ý thức của bạn là không phải chuyển kênh. Ý thức của bạn chỉ có thể làm một điều: ý thức của bạn là để hiểu, và hiểu biết trong bản thân nó trở thành biến đổi.
Mật Tông sẽ nói, hiểu dục đi, đừng cố chuyển kênh nó. Nếu bạn không hiểu nó, mọi nỗ lực đều nhất định là thất bại, và có hại. Cho nên đừng làm gì cả. Trước hết hiểu nó, và qua việc hiểu con đường sẽ được lộ ra. Bạn không ép buộc năng lượng của bạn trên con đường đó. Qua hiểu biết bạn đi tới biết luật này, cũng giống như trong khoa học. Bạn làm gì trong khoa học? Bạn đi tới hiểu luật; điều huyền bí tự nhiên được lộ ra. Một khi điều huyền bí tự nhiên được lộ ra, bạn có thể dùng năng lượng này một cách sáng tạo.
Không có việc biết của bạn về luật cố hữu, mọi nỗ lực đều mang định mệnh thất bại. Cho nên Mật Tông nói, hiểu con vật đi, vì trong con vật được ẩn kín tiềm năng cho tương lai của bạn. Thực sự, điều đó có thể được nói rằng trong con vật Thượng đế được ẩn kín. Con vật là quá khứ của bạn, Thượng đế là tương lai của bạn - nhưng tương lai được ẩn kín trong quá khứ của bạn, trong hình tướng hạt mầm. Hiểu lực tự nhiên của bạn là bất kì cái gì. Chấp nhận chúng, hiểu chúng. Tâm trí bạn không có đó để làm chủ; nó không có đó để kiểm soát chúng và tranh đấu với chúng, nó có đó để hiểu chúng.
Thực sự, nếu bạn hiểu chúng, bạn đang dùng tâm trí bạn đúng đắn. Hiểu dục, hiểu giận, hiểu tham đi. Tỉnh táo; cố tìm ra cách thức của chúng - cách chúng làm việc, chức năng của chúng là gì. Và thường xuyên nhận biết về chính khoảnh khắc của những bản năng con vật này ở bên trong. Nếu bạn có thể có ý thức về những bản năng con vật này, sẽ không có phân chia, bạn sẽ không có tâm trí vô ý thức. Nếu bạn có thể di chuyển cùng với những bản năng này sâu bên trong, bạn sẽ chỉ có một tâm trí có ý thức; sẽ không có vô ý thức.
Vô ý thức có đó bởi vì kìm nén. Bạn đã đóng phần lớn hiện hữu của bạn vào ý thức vì bạn sợ. Bạn không thể nhìn vào thực tại riêng của bạn. Bạn sợ tới mức bạn đã chuyển ra khỏi nhà - bạn chỉ sống ở hiên. Bạn không bao giờ đi vào trong vì sợ có đó: nếu bạn tới đối diện với bản thân bạn, mọi tưởng tượng của bạn, mọi ảo tưởng của bạn về bản thân bạn sẽ sụp đổ.
Bạn nghĩ bản thân bạn là thánh nhân, bạn nghĩ bản thân bạn là người tôn giáo, bạn nghĩ bản thân bạn là thế này và thế nọ. Nếu bạn đối diện với thực tại của bạn, mọi ảo vọng sẽ bay hơi. Và mọi người đã tạo ra hình ảnh của bản thân mình. Hình ảnh đó là giả, nhưng chúng ta bám lấy hình ảnh này và việc bám víu này trở thành rào chắn chặn đường di chuyển vào trong.
Cho nên điều đầu tiên là chấp nhận con vật. Nó có đó, và không cái gì sai về nó. Nó là quá khứ của bạn, và bạn không thể phủ nhận quá khứ của bạn, bạn chỉ có thể dùng nó. Nếu bạn khôn ngoan, bạn sẽ dùng nó và tạo ra tương lai tốt hơn từ nó. Nếu bạn ngu xuẩn bạn sẽ tranh đấu với nó, và qua tranh đấu tương lai sẽ bị phá huỷ. Tranh đấu với hạt mầm, và bạn sẽ phá huỷ nó. Dùng nó, cho nó đất, giúp nó, bảo vệ nó để cho hạt mầm trở thành cây, cây sống động, và tương lai nở hoa qua nó.
Con vật là hạt mầm của bạn. Đừng tranh đấu với nó. Mật Tông không có kết án nào chống lại nó, đơn giản yêu nó, vì toàn thể tương lai được ẩn kín trong nó. Biết rõ nó, và thế thì bạn có thể dùng nó và bạn có thể cám ơn nó.
Tôi đã nghe nói rằng khi thánh Francis chết, khi ông ấy ngay trên giường chết, đột nhiên ông ấy mở mắt ra và cám ơn thân thể mình trước khi đi vào cái chết của mình. Trước khi chuyển sang thế giới khác, ông ấy đã cám ơn thân thể ông ấy. Ông ấy nói, "Nhiều điều được ẩn kín trong bạn, và bạn đã giúp tôi nhiều thế. Và tôi đã dốt nát thế, và có những lần mà tôi thậm chí đánh bạn. Có những lần tôi thậm chí nghĩ về bạn dưới dạng kẻ thù. Nhưng bạn bao giờ cũng là người bạn, và chính bởi vì bạn mà tôi có thể chuyển tới trạng thái tâm thức như vậy."
Việc tạ ơn này với thân thể là hay. Nhưng thánh Francis có thể hiểu nó chỉ ở lúc cuối cùng. Mật Tông nói, cố hiểu ngay lúc ban đầu. Nếu bạn chỉ cám ơn thân thể bạn khi bạn sắp chết, điều đó sẽ không hữu dụng gì.
Thân thể bạn là kho báu của những lực được ẩn kín, của những khả năng huyền bí. Mật Tông nói rằng trong thân thể bạn là toàn thể vũ trụ thu nhỏ: nó chỉ là bản thu nhỏ của toàn thể vũ trụ. Đừng tranh đấu với nó. Dục của bạn là gì nếu thân thể là bản thu nhỏ đó? Nếu thực sự điều này là như vậy, rằng thân thể bạn là toàn thể vũ trụ thu nhỏ, dục là gì? Cái mà là việc sáng tạo trong vũ trụ là dục trong bạn. Xuyên suốt toàn thể vũ trụ, sáng tạo đang diễn ra mọi khoảnh khắc - đó là dục trong bạn. Và nếu có nhiều lực thế trong nó, chính bởi vì bạn được cần là người sáng tạo.
Nếu dục là mạnh thế, điều đó chỉ có nghĩa đối với Mật Tông là bạn không thể được phép là không sáng tạo; bạn phải sáng tạo. Nếu bạn không thể tạo ra cái gì đó lớn hơn, thế thì ít nhất tạo ra cuộc sống. Nếu bạn không thể tạo ra bất kì cái gì tốt hơn bạn, thế thì ít nhất tạo ra ai đó người sẽ thay thế bạn khi bạn chết. Dục là mạnh thế vì vũ trụ không thể cho phép bạn là không sáng tạo, và bạn đang tranh đấu với nó. Dùng nó đi.
Không có nhu cầu dùng dục chỉ trong sinh sản. Trong mọi việc sáng tạo dục đều được dùng. Đó là lí do tại sao nhà thơ lớn, hoạ sĩ lớn, có thể không cảm thấy nhiều thôi thúc thế về dục. Nhưng lí do không phải là ở chỗ ông ấy ấy là thánh nhân. Lí do đơn giản là ông ấy đang sáng tạo ra cái gì đó lớn hơn và nhu cầu này được hoàn thành.
Nhạc sĩ lớn đang sáng tạo ra âm nhạc. Không người bố nào có thể cảm thấy được hoàn thành thế như nhạc sĩ cảm thấy khi âm nhạc lớn được tạo ra, và không đứa con nào có thể cho nhiều hạnh phúc thế cho bất kì bố mẹ nào như tác phẩm âm nhạc lớn có thể cho nhạc sĩ, hay thơ ca lớn có thể cho nhà thơ. Vì ông ấy đang sáng tạo ra trên cõi giới cao hơn, tự nhiên làm nhẹ cho ông ấy khỏi sáng tạo thấp hơn: năng lượng đã chuyển lên cao hơn. Mật Tông nói, đừng tranh đấu với năng lượng này, cho phép năng lượng chuyển lên cao hơn. Và có nhiều cõi của chuyển động cao hơn và nhiều chiều hướng cao hơn.
Phật không là hoạ sĩ không là nhạc sĩ không là nhà thơ, nhưng ông ấy đã đi ra ngoài dục. Cái gì đã xảy ra cho ông ấy? Sáng tạo cao nhất là sáng tạo ra bản thân người ta. Sáng tạo cao nhất là sáng tạo ra tâm thức toàn bộ bên trong, sáng tạo ra cái toàn thể bên trong, cái một. Cái đó là đỉnh, đỉnh Himalaya. Phật ở tại đỉnh đó, ông ấy đã sáng tạo ra bản thân ông ấy. Khi bạn chuyển vào dục, bạn sáng tạo ra thân thể bạn; bản sao được tạo ra. Khi bạn chuyển lên cao hơn, bạn sáng tạo ra tâm linh, bạn sáng tạo ra linh hồn. Hay nếu bạn cho phép tôi nói về cách diễn đạt này, bạn sáng tạo ra Thượng đế.
Bạn đã nghe nói rằng Thượng đế sáng tạo ra thế giới, nhưng tôi nói với bạn rằng bạn có tiềm năng sáng tạo ra Thượng đế - và chừng nào bạn chưa sáng tạo ra ngài bạn sẽ không bao giờ được hoàn thành. Cho nên đừng nghĩ rằng Thượng đế có từ lúc bắt đầu. Thay vì thế, sẽ là tốt hơn mà nghĩ rằng Thượng đế là ở lúc cuối cùng. Thượng đế không là nguyên nhân của thế giới, nhưng là mục đích sau cùng, chính lúc cuối cùng, chính đỉnh. Nếu bạn nở hoa trong tính toàn bộ của bạn, bạn sẽ trở thành thượng đế. Đó là lí do tại sao chúng ta gọi Phật là thượng đế - và ông ấy không bao giờ tin vào Thượng đế. Điều này là chính sự ngược đời. Ông ấy không bao giờ tin vào Thượng đế; ông ấy là một trong những tâm trí vô thần sâu nhất đã từng được sinh ra. Ông ấy nói không có Thượng đế, nhưng chúng ta gọi bản thân Phật là điều thiêng liêng.
H. G. Wells đã viết rằng Phật Gautam là người phi thượng đế nhất và là người tựa thượng đế nhất. Cái gì đã xảy ra cho Gautam này? Ông ấy đã tạo ra, ông ấy đã cho sinh thành đỉnh cao nhất, khả năng cao nhất. Điều tối thượng đã xảy ra trong ông ấy; thế thì ông ấy không còn tạo ra bất kì cái gì - không có nhu cầu. Chắc sẽ là vô tích sự cho Phật để làm thơ, chắc sẽ là vô tích sự cho ông ấy vẽ. Điều đó chắc đã là ngây thơ. Ông ấy đã tạo ra điều tối thượng; ông ấy đã cho bản thân ông ấy việc sinh thành mới. Người cũ đã được dùng hoàn toàn để cho sinh ra người mới. Và bởi vì đó là hiện tượng tối thượng, toàn thể quá khứ đã được dùng. Quá khứ đã biến mất, con vật không còn nữa, vì khi cây được sinh ra hạt mầm biến mất. Hạt mầm không thể có đó.
Jesus nói, chừng nào hạt mầm ngô còn chưa rơi xuống đất và chết đi, không cái gì có thể xảy ra. Một khi hạt mầm rơi xuống đất và chết đi, cuộc sống mới bật ra qua nó. Chết chỉ là chết của hạt mầm, của quá khứ. Nhưng không thể có chết mà không cho sinh ra cái mới; cái gì đó mới sẽ đi ra từ nó.
Mật Tông nói, đừng cố kiểm soát. Bạn là ai để kiểm soát, và làm sao bạn sẽ có khả năng kiểm soát? Kiểm soát của bạn sẽ chỉ là ảo vọng. Cố hiểu đi. Cố hiểu bản chất bên trong, hiện tượng này, tính động của năng lượng, và hiểu biết đó sẽ tự động làm thay đổi bạn. Thay đổi không phải là nỗ lực. Nếu thay đổi là nỗ lực, thế thì nó không thể tạo ra phúc lạc.
Phúc lạc không bao giờ xảy ra qua nỗ lực. Nỗ lực bao giờ cũng tạo ra căng thẳng; nó cho phiền não. Nỗ lực bao giờ cũng xấu vì bạn đang ép buộc cái gì đó. Hiểu biết không phải là nỗ lực; nó là đẹp, nó là việc xảy ra tự phát. Đừng kiểm soát. Nếu bạn cố, bạn sẽ thất bại, và bạn sẽ phá huỷ bản thân bạn. Hiểu đi! Để việc hiểu là luật duy nhất, sadhana duy nhất - thực hành tâm linh. Bỏ mọi thứ cho việc hiểu. Nếu hiểu biết không thể làm được bất kì cái gì thế thì nó không thể được làm, vậy quên nó đi. Mọi điều có thể được làm đều có thể được làm qua việc hiểu.
Cho nên Mật Tông nói, chấp nhận mọi thứ vì chấp nhận sẽ được cần để hiểu. Bạn không thể hiểu được bất kì cái gì nếu bạn phủ nhận. Nếu tôi ghét bạn, tôi không thể nhìn vào mắt bạn được, tôi không thể nhìn mặt bạn được. Tôi sẽ quay đi, tôi sẽ trốn khỏi bạn, tôi sẽ không nhìn thẳng vào bạn. Khi tôi yêu bạn, chỉ thế thì tôi mới nhìn vào mắt bạn. Khi tôi yêu bạn sâu sắc, chỉ thế thì tôi mới có thể nhìn vào mặt bạn.
Chỉ yêu mới nhìn vào mặt; ngoài ra bạn không bao giờ nhìn vào mặt. Bạn di chuyển, bạn nhìn, nhưng cái nhìn đó chỉ là tình cờ, không sâu. Nó chạm, nhưng không bao giờ xuyên thấu. Nhưng khi bạn yêu, thế thì toàn thể năng lượng của bạn trở thành mắt bạn. Thế thì năng lượng di chuyển, chạm sâu, đi sâu xuống dưới vào trong người khác, gặp gỡ ở trung tâm hiện hữu của người đó. Chỉ thế thì bạn mới có thể thấy và biết.
Đó là lí do tại sao trong ngôn ngữ kinh thánh cổ họ đã dùng từ `biết' cho dục, cho yêu - cho yêu sâu sắc. Điều đó không phải là trùng hợp ngẫu nhiên. Trong Kinh thánh có nói rằng "Adam biết vợ mình Eve, và thế rồi Cain được sinh ra." Việc dùng này của `biết' cho yêu sâu sắc, cho dục, là kì lạ nhưng rất có nghĩa, vì khi bạn biết ai đó điều đó nghĩa là bạn đã yêu ai đó. Không có cách khác để biết ai đó.
Và điều đó không chỉ với người, nó cũng là vậy với năng lượng nữa. Nếu bạn muốn biết hiện hữu bên trong của bạn và hiện tượng đa chiều của năng lượng, yêu đi! Đừng ghét con vật, yêu nó đi. Và bạn không phải là không có quan hệ với nó, bạn là một phần của nó. Con vật đã đẩy bạn tới điểm này nơi bạn đã trở thành người - biết ơn nó đi.
Điều cực kì vô ơn là khi mọi người liên tục kết án con vật trong con người. Điều này là việc không biết ơn cực kì. Con vật đã đẩy bạn tới điểm này nơi bạn đã trở thành người, và con vật có thể đẩy bạn tới điểm mà bạn có thể trở thành Thượng đế. Chính con vật đang đẩy bạn. Hiểu điều đó đi - cách thức của nó, cách nó làm việc - và hiểu biết đó sẽ trở thành biến đổi.
Cho nên không kiểm soát, không nỗ lực nào để trở thành ông chủ - không! Tại sao bạn sợ con vật của bạn đến thế? Vì tâm trí bạn thực sự bất lực; đó là lí do tại sao bạn sợ thế. Tại sao bạn muốn kiểm soát nó? Nếu bạn thực sự là người chủ, con vật sẽ đi theo bạn. Nhưng bạn biết rõ rằng con vật là người chủ và bạn phải đi theo nó. Đó là lí do tại sao có toàn thể nỗ lực để trở thành người chủ.
Bạn biết rõ rằng bất kì cái gì thực mà xảy ra, đều xảy ra qua con vật, còn bất kì cái gì hư huyễn mà xảy ra, đều xảy ra qua tâm trí. Nhận biết này tạo ra sợ. Đó là lí do tại sao bạn muốn thử trở thành chủ, nhưng chủ không bao giờ được sinh ra từ nỗ lực. Chỉ nô lệ cố trở thành chủ. Chủ đơn giản là chủ.
Tôi sẽ kể cho bạn một câu chuyện... Chuyện xảy ra trong nhà của một chiến binh lớn. Một đêm ông ấy đột nhiên trở nên nhận biết về một con chuột. Ông ấy là chiến binh lớn, kiếm thủ lớn. Ông ấy trở nên rất giận vì con chuột này ngồi ngay trước ông ấy và nhìn vào mắt ông ấy. Không ai đã bao giờ dám làm nhiều thế như con chuột đã dám làm. Cho nên ông ấy rút kiếm ra, nhưng con chuột không chạy. Thế rồi ông ấy tấn công con chuột, nhưng đột nhiên con chuột nhảy lên và chiếc kiếm bị vỡ thành nhiều mảnh; nó rơi lên sàn.
Tất nhiên, ông chiến binh này trở nên phát điên. Ông ta cố và cố, và ông ta càng cố, ông ta càng bị thất bại. Khó mà đánh nhau được với con chuột, và một khi bạn đã bắt đầu đánh nhau, bạn đã chấp nhận thất bại. Con chuột trở nên bạo dạn. Với mọi thất bại của chiến binh, con chuột trở nên bạo dạn hơn. Nó đơn giản nhảy lên giường của chiến binh này. Ông chiến binh đi ra ngoài và hỏi bạn mình xem phải làm gì. "Điều này chưa bao giờ xảy ra trong đời tôi," ông ấy nói. "Không người nào dám làm thế như con chuột bình thường này! Nhưng nó dường như là huyền bí - tôi bị thất bại hoàn toàn." Thế là người bạn nói, "Vô nghĩa mà đi đánh nhau với chuột. Tốt hơn cả là mang mèo tới."
Nhưng tin đồn lan ra rằng chiến binh này đã bị đánh bại - và ngay cả lũ mèo cũng nghe thấy điều đó, cho nên không con mèo nào sẵn sàng tới. Lũ mèo tụ tập lại. Chúng bầu ra người lãnh đạo và nói, "Anh đi đi, vì nó không phải là con chuột thường - cả chiến binh cũng đã bị đánh bại. Chúng tôi là mèo thường, và đây là chiến binh lớn. Nếu ông ấy bị thất bại, chúng tôi ở đâu? Cho nên chúng tôi sẽ đợi bên ngoài và để anh đi vào."
Người lãnh đạo trở nên sợ - lãnh đạo bao giờ cũng sợ. Họ là lãnh đạo vì người hèn có đó, và những người hèn đó chọn họ. Họ là lãnh đạo của những người hèn. Nếu không có người hèn, chắc đã không có người lãnh đạo nào. Về căn bản, họ được người hèn chọn, cho nên họ là lãnh đạo của người hèn.
Con mèo này phải đi, như mọi người lãnh đạo phải đi - vì những kẻ theo sau đẩy nó đi. Bây giờ vì người lãnh đạo đã được chọn, không cái gì có thể được làm, con mèo này phải đi. Nó đi vào, sợ hãi, run rẩy, bồn chồn. Con chuột đang ngồi trên giường. Con mèo không bao giờ thấy con chuột nào như vậy: nó đang ngồi chồm hỗm trên giường. Mèo ta bắt đầu nghĩ phải làm gì, áp dụng phương pháp nào, và trong khi nó đang nghĩ phải làm gì, áp dụng phương pháp nào, kĩ thuật nào - về những kinh nghiệm và kí ức cũ, về phải làm gì trong tình huống này - trong khi nó đang nghĩ, con chuột đột nhiên tấn công. Mèo ta chạy biến, vì điều này không bao giờ xảy ra trong quá khứ! Không có nhắc tới trong lịch về chuột tấn công mèo.
Nó chạy ra và ngã chết, cho nên người chiến binh đã được người hàng xóm khuyên rằng "Bây giờ mèo thường không có tác dụng đâu. Ông đi tới cung điện, mang mèo của vua về đây. Chỉ mèo hoàng gia mới có thể làm được cái gì đó. Đây không phải là hoàn cảnh bình thường." Thế là người chiến binh phải đi tới nhà vua và hỏi mượn con mèo. Con mèo từ cung điện tới. Người chiến binh rất sợ khi con mèo tới cùng ông ấy vì con mèo đó có vẻ rất bình thường. Ông ấy sợ rằng lần này sẽ lại là thất bại, vì con mèo đã chết thì lớn hơn, to hơn, nhà lãnh đạo lớn, còn con này chỉ là mèo thường...? Dường như là nhà vua chỉ đùa - con mèo này chẳng có tác dụng gì. Nhưng người chiến binh không thể nói gì với nhà vua được.
Ông ta về cùng con mèo thường đó. Con mèo bước vào, giết chết con chuột và bước ra. Mọi con mèo đều chờ đợi. Chúng tụ tập quanh và chúng nói, "Thủ đoạn gì vậy? Nhà lãnh đạo của chúng tôi đã chết, ông chiến binh đã bị đánh bại bởi con chuột này, mà ông đơn giản giết chết nó. Ông bước ra với con chuột chết." Con mèo nói, "Ta là mèo còn nó là chuột. Không có kĩ thuật khác. Ta là mèo - điều đó là đủ. Phỏng có ích gì mà dùng bất kì kĩ thuật nào? Là mèo là đủ rồi. Khi ta đi vào, việc mèo sẽ đi vào là đủ. Ta là mèo."
Thực sự, đây là câu chuyện Thiền. Nếu tâm trí bạn là người chủ, sẽ không cần nỗ lực nào. Mọi nỗ lực chỉ là để lừa dối bản thân bạn: bạn không là mèo, và bạn đang tranh đấu với chuột. Trở thành người chủ đi! Nhưng làm sao trở thành người chủ? Mật Tông nói, việc hiểu sẽ làm cho bạn thành người chủ, không gì khác. Việc hiểu là bí mật của mọi quyền làm chủ. Nếu bạn biết rõ nó, bạn là người chủ. Nếu bạn không biết, bạn sẽ liên tục tranh đấu. Thế thì bạn sẽ vẫn còn là nô lệ, và bạn càng tranh đấu, bạn sẽ càng bị thất bại. Bạn đang tranh đấu với chuột.
Câu hỏi thứ hai:
Không có tiếng ồn khủng khiếp nếu chúng ta lắng nghe từ trung tâm của thân thể sao? Về tiếng ồn thành phố vẫn rít lên thì sao, tiếng mà đã là nguồn của mọi bực bội cho chúng ta trong mọi kiếp sống của chúng ta: chúng ta có thể biến những tiếng ồn này thành âm thanh khẳng định không?
Điều này bao giờ cũng còn lại là vấn đề cơ bản: làm sao thay đổi cái gì đó khác, làm sao thay đổi âm thanh phủ định thành âm thanh khẳng định. Bạn không thể làm được đâu! Nếu bạn có tính khẳng định, thế thì không phủ định nào dành cho bạn. Nếu bạn có tính phủ định, thế thì mọi thứ sẽ là phủ định với bạn. Bạn là nguồn của mọi thứ tồn tại quanh bạn; bạn là người sáng tạo ra thế giới riêng của bạn. Và chúng ta không sống trong một thế giới, nhớ lấy. Có nhiều thế giới như có ngần ấy tâm trí. Từng tâm trí đang sống trong thế giới riêng của nó; nó tạo ra thế giới.
Cho nên nếu mọi thứ có vẻ phủ định và mọi thứ có vẻ có tính phá huỷ và mọi thứ có vẻ thù địch, chống lại bạn, đó là vì bạn không có trung tâm khẳng định trong bạn. Cho nên đừng nghĩ về làm sao thay đổi tiếng ồn phủ định. Nếu bạn cảm thấy sự phủ định quanh bạn, điều đó đơn giản chỉ ra bạn là phủ định bên trong. Thế giới chỉ là chiếc gương, và bạn được phản xạ trong nó.
Tôi đã ở trong nhà nghỉ trong làng. Đó là một làng rất nghèo, nhưng nó đầy chó. Chúng tụ tập ban đêm quanh nhà nghỉ; chắc đó phải đã là thói quen thông thường của chúng. Nhà nghỉ này là một chỗ tốt - cây lớn, bóng mát, và chúng phải đã nghỉ ở đó mọi đêm. Cho nên tôi ở đó, và một ông mục sư của một bang đặc biệt cũng ở đó. Ông mục sư trở nên rất bấn loạn vì lũ chó sủa, tạo ra nhiều phiền phức. Nửa đêm trôi qua và ông mục sư không thể ngủ được, cho nên ông ấy tới tôi.
Ông ấy nói, "Ông có ngủ được không?" Tôi đã ngủ say, cho nên ông ấy tới gần tôi, đánh thức tôi và hỏi tôi, "Xin ông nói cho tôi làm sao ông có thể rơi vào giấc ngủ giữa những tiếng ồn khắp xung quanh như thế. Ít nhất hai mươi tới ba mươi con chó có đó, và chúng đánh nhau và sủa và sủa và làm mọi thứ mà lũ chó thường vẫn làm. Vậy tôi phải làm gì? Tôi không thể ngủ được, và tôi mệt mỏi thế sau cuộc hành trình cả ngày. Nếu tôi không ngủ được, sẽ khó khăn cho tôi, Hôm sau tôi lại phải đi một tua nữa, và tôi sẽ ra đi từ sáng sớm. Giấc ngủ dường như không tới, và tôi đã thử mọi phương pháp mà tôi đã học và đã nghe nói - niệm mật chú, cầu nguyện Thượng đế, v.v. Tôi đã làm mọi thứ, nhưng chẳng cái gì xảy ra, cho nên phải làm gì bây giờ?"
Thế là tôi bảo ông ấy, "Lũ chó đó không tụ tập ở đây vì ông hay để phiền nhiễu ông đâu. Chúng thậm chí không nhận biết rằng ông mục sư ở đây; chúng không đọc báo. Chúng hoàn toàn dốt nát. Chúng không ở đây một cách có chủ định, chúng không quan tâm tới ông đâu. Chúng đang làm việc của chúng. Sao ông bị bấn loạn?"
Thế là ông ấy nói, "Sao tôi không rối được? Làm sao không rối được? Sủa gì mà sủa lắm thế, làm sao tôi ngủ được?"
Thế là tôi bảo ông ấy, "Đừng đánh nhau với việc sủa. Ông đang đánh nhau đấy - đó là vấn đề, không phải tiếng ồn đâu. Tiếng ồn không quấy rối ông, ông đang quấy rối bản thân ông vì tiếng ồn. Ông đang chống lại tiếng ồn, cho nên ông ra điều kiện. Ông đang nói, 'Nếu lũ chó này thôi sủa, thế thì mình sẽ ngủ.' Chó không nghe lời ông đâu. Ông đặt điều kiện rồi. Ông cảm thấy rằng nếu điều kiện này được đáp ứng, thế thì ông có thể ngủ. Điều kiện này đang quấy rối ông. Chấp nhận lũ chó đi! Đừng làm ra điều kiện rằng 'Nếu chúng nó thôi sủa, thế thì mình sẽ ngủ.' Chỉ chấp nhận thôi.
"Chó có đó và chúng đang sủa; đừng chống lại, đừng tranh đấu, đừng cố quên những tiếng ồn đó. Chấp nhận chúng và lắng nghe chúng, chúng là hay. Đêm im lặng thế, và chúng sủa sống động thế - chỉ lắng nghe. Điều này sẽ là mật chú, mật chú đúng: chỉ lắng nghe chúng."
Thế là ông ấy nói, "Được rồi! Tôi không tin điều đó sẽ giúp ích, nhưng chẳng có gì khác để làm, tôi sẽ thử." Ông ấy rơi vào giấc ngủ, và lũ chó vẫn sủa. Đến sáng ông ấy nói, "Điều này thật kì diệu. Tôi chấp nhận chúng; tôi rút lại điều kiện của tôi, tôi lắng nghe. Những con chó đó trở thành rất có tính nhạc, và việc sủa của chúng, tiếng ồn của chúng, đã không quấy rối. Thay vì thế, nó trở thành một loại lời ru, và tôi rơi vào giấc ngủ vì nó."
Điều đó tuỳ thuộc vào tâm trí bạn. Nếu bạn có tính khẳng định, thế thì mọi thứ trở thành khẳng định. Nếu bạn có tính phủ định, thế thì mọi thứ biến thành phủ định, mọi thứ trở thành xấu. Cho nên xin nhớ điều này - không chỉ về tiếng ồn, mà về mọi thứ trong cuộc sống. Nếu bạn cảm thấy rằng cái gì đó phủ định tồn tại quanh bạn, đi và tìm nguyên nhân ở bên trong. Nó là bạn. Bạn phải mong đợi cái gì đó, bạn phải ham muốn cái gì đó, bạn phải làm ra điều kiện nào đó.
Sự tồn tại không thể bị buộc phải đi theo bạn; nó chảy theo cách riêng của nó. Nếu bạn có thể chảy cùng nó, bạn sẽ là khẳng định. Nếu bạn tranh đấu với nó, bạn sẽ trở thành phủ định và toàn thể vũ trụ quanh bạn sẽ biến thành phủ định.
Điều đó cũng giống như một người cố nổi ngược dòng: thế thì dòng nước là phủ định. Nếu bạn cố nổi ngược dòng trong sông, thế thì sông sẽ dường như là phủ định và bạn sẽ cảm thấy rằng sông đang tranh đấu với bạn, rằng sông đang đẩy bạn xuôi dòng. Sông đang cố chuyển đi bạn xuôi dòng, không ngược dòng, cho nên sẽ dường như là sông đang tranh đấu với bạn. Sông hoàn toàn vô nhận biết về bạn, vô nhận biết một cách phúc lạc. Và điều đó là tốt; bằng không sông sẽ phải vào nhà thương điên. Sông không tranh đấu với bạn, bạn đang tranh đấu với sông. Bạn đang cố nổi ngược dòng.
Tôi sẽ kể cho bạn một giai thoại... Một đám đông lớn tụ tập quanh nhà của Mulla Nasrudin, và họ nói, "Anh đang làm gì vậy? Vợ anh đã ngã xuống dòng nước và sông đang mùa ngập lụt. Đi ngay đi; bằng không dòng nước sẽ cuốn vợ anh ra biển đấy." Biển ở gần thôi. Thế là Mulla chạy ra bờ sông, nhảy xuống dòng nước, và bắt đầu bơi ngược dòng để tìm xem vợ mình ở đâu.
Đám đông la lên, "Anh làm gì thế, Nasrudin? Vợ anh sẽ không thể đi ngược dòng được. Cô ấy đã đi xuôi dòng." Mulla nói, "Đừng quấy rầy tôi. Tôi biết rõ vợ tôi. Nếu bất kì người nào khác mà ngã xuống dòng nước, người đó chắc đã đi xuôi dòng. Tuy nhiên vợ tôi thì không phải thế. Cô ấy phải đã đi ngược dòng. Tôi biết rõ vợ tôi, tôi đã sống cùng cô ấy bốn mươi năm nay."
Tâm trí bao giờ cũng cố đi ngược dòng, di chuyển ngược dòng. Tranh đấu với mọi thứ, bạn tạo ra thế giới phủ định quanh bạn. Hiển nhiên, điều này phải xảy ra. Thế giới không chống lại bạn, nhưng vì bạn không đi cùng với thế giới, bạn cảm thấy nó chống lại bạn. Nổi xuôi dòng, và thế thì sông sẽ giúp bạn bạn nổi. Thế thì năng lượng của bạn sẽ không được cần tới. Sông sẽ trở thành thuyền, nó sẽ đem bạn đi. Bạn sẽ không mất năng lượng bởi việc nổi xuôi dòng, vì một khi bạn nổi xuôi dòng bạn đã chấp nhận sông, dòng nước, việc chảy, chiều hướng - mọi thứ. Thế thì bạn đã trở thành có tính khẳng định với nó. Khi bạn có tính khẳng định, sông có tính khẳng định với bạn.
Bạn có thể làm mọi thứ thành khẳng định chỉ bằng việc làm cho bản thân bạn thành khẳng định sống. Nhưng chúng ta không khẳng định sống. Tại sao? Tại sao chúng ta không khẳng định sống? Tại sao chúng ta phủ định? Tại sao có vật lộn thường xuyên này? Tại sao chúng ta không buông bỏ toàn bộ với sống? Sợ là gì?
Bạn có thể đã không quan sát: bạn sợ sống - rất sợ sống. Điều đó có thể có vẻ kì lạ mà nói rằng bạn sợ sống, vì bình thường bạn cảm thấy rằng bạn sợ chết, không sợ sống. Đây là quan sát thông thường, rằng mọi người đều sợ chết. Nhưng tôi bảo bạn, bạn sợ chết chỉ bởi vì bạn sợ sống. Người không sợ sống sẽ không sợ chết.
Tại sao bạn sợ sống? Ba lí do. Thứ nhất, bản ngã của bạn chỉ có thể tồn tại nếu nó đi ngược dòng. Nổi xuôi dòng, bản ngã của bạn không thể tồn tại được. Bản ngã của bạn chỉ có thể tồn tại khi nó tranh đấu, khi nó nói không! Nếu nó nói có, bao giờ cũng có, nó không thể tồn tại được. Bản ngã là nguyên nhân căn bản của nói không với mọi thứ.
Nhìn vào cách thức của bạn mà xem, vào cách bạn cư xử và phản ứng. Nhìn vào cách cái không tới ngay lập tức với tâm trí, và cách cái có tới là rất, rất khó khăn - vì với cái không bạn tồn tại như một bản ngã. Với cái có sự đồng nhất của bạn bị mất, bạn trở thành giọt nước trong đại dương. Cái có không có bản ngã trong nó; đó là lí do tại sao nói có khó thế - rất khó.
Bạn hiểu tôi không? Nếu bạn đi ngược dòng, bạn cảm thấy bạn hiện hữu. Nếu bạn chỉ buông bỏ và bạn bắt đầu nổi cùng dòng nước tới bất kì chỗ nào nó đưa tới, bạn không cảm thấy rằng bạn hiện hữu. Thế thì bạn đã trở thành một phần của dòng nước. Bản ngã này, việc suy nghĩ này về bản thân bạn là cô lập như cái “tôi”, tạo ra tính phủ định quanh bạn. Bản ngã này tạo ra gợn sóng về tính phủ định.
Thứ hai, sống là không biết, không thể dự đoán được, và tâm trí bạn rất hạn hẹp: nó muốn sống trong cái đã biết, trong cái dự đoán được. Tâm trí bao giờ cũng sợ cái không biết. Có lí do: chính vì tâm trí bao gồm cái đã biết. Bất kì cái gì bạn đã biết, đã trải nghiệm, đã học, tâm trí bao gồm những cái đó. Cái không biết không phải là một phần của tâm trí. Tâm trí bao giờ cũng sợ cái không biết, cái không biết sẽ quấy rối tâm trí, cho nên tâm trí bị đóng với cái không biết. Nó sống trong thói thường lệ của nó, nó sống trong hình mẫu. Nó di chuyển trong thói quen cũ, thói quen đã biết. Nó liên tục di chuyển, di chuyển, hệt như chiếc máy quay đĩa hát. Nó sợ di chuyển vào cái không biết.
Sống bao giờ cũng di chuyển vào cái không biết, và bạn sợ. Bạn muốn sống đi tương ứng theo tâm trí bạn, tương ứng theo cái đã biết, nhưng sống không thể đi theo bạn được. Nó bao giờ cũng di chuyển vào cái không biết. Đó là lí do tại sao chúng ta sợ sống, và bất kì khi nào chúng ta có bất kì cơ hội nào chúng ta đều cố giết chết sống, chúng ta cố cố định nó. Sống là luồng chảy. Chúng ta cố cố định nó vì với cái được cố định, dự đoán là có thể.
Nếu tôi yêu ai đó, lập tức tâm trí tôi sẽ bắt đầu làm việc về cách lấy họ, vì hôn nhân cố định mọi thứ. Yêu là luồng, yêu không thể được dự đoán. Không ai biết nó sẽ dẫn tới đâu, hay liệu nó sẽ dẫn tới bất kì chỗ nào. Không ai biết! Nó nổi cùng dòng chảy, và bạn không biết liệu dòng nước có đang đi không. Nó có thể không ở đó ngày hôm sau, khoảnh khắc tiếp.
Bạn không thể chắc chắn được về khoảnh khắc tiếp. Nhưng tâm trí muốn sự chắc chắn, và sống là bất an ninh. Vì tâm trí muốn chắc chắn, tâm trí chống lại yêu. Tâm trí ủng hộ hôn nhân vì hôn nhân là thứ được cố định. Bây giờ bạn có những thứ cố định, cho nên bây giờ luồng chảy bị phá vỡ. Bây giờ nước không tuôn chảy - nó đã trở thành băng. Bây giờ bạn có cái gì đó chết; bạn có thể dự đoán. Chỉ thứ chết mới là dự đoán được. Cái gì đó càng sống động, nó càng không thể dự đoán được. Không ai biết sống sẽ di chuyển đi đâu.
Cho nên chúng ta không muốn sống, chúng ta muốn những thứ chết. Đó là lí do tại sao chúng ta liên tục sở hữu mọi thứ. Khó sống với người; dễ sống với đồ vật. Cho nên chúng ta liên tục sở hữu các đồ vật và các đồ vật và các đồ vật. Khó sống với người. Và nếu chúng ta phải sống với người, chúng ta sẽ cố làm ra vật từ người đó, chúng ta không thể cho phép người.
Vợ là vật, chồng là vật. Họ không phải là người, họ là những vật cố định. Khi chồng về nhà, anh ta biết rằng vợ sẽ có đó, chờ đợi. Anh ta biết, anh ta có thể dự đoán. Nếu anh ta cảm thấy thích yêu, anh ấy có thể yêu - vợ sẽ có sẵn. Vợ đã trở thành một vật. Vợ không thể nói, "Không, hôm nay em không trong tâm trạng yêu." Vợ bị coi là không được nói điều như vậy. Không trong tâm trạng sao? Họ bị coi là không được có các tâm trạng. Họ là thể chế cố định - thể chế. Bạn có thể dựa trên thể chế; bạn không thể dựa trên sống. Vậy, chúng ta biến người thành vật.
Nhìn vào bất kì mối quan hệ nào. Lúc ban đầu nó là quan hệ của "tôi" và "người", nhưng sớm hay muộn nó trở thành quan hệ "tôi" và "nó". Cái "người" biến mất, và thế rồi chúng ta liên tục mong đợi mọi thứ. Chúng ta nói, "Làm cái này đi. Đây là bổn phận của vợ và kia là bổn phận của chồng. Làm cái này đi!" Bạn sẽ phải làm nó. Nó là bổn phận; nó phải được làm một cách máy móc. Bạn không thể nói, "Tôi không thể làm nó."
Tính cố định này là sợ sống. Sống là luồng; không cái gì có thể được nói về sống. Tôi yêu bạn khoảnh khắc này, nhưng khoảnh khắc tiếp yêu có thể biến mất. Khoảnh khắc trước nó đã không có đó; khoảnh khắc này nó có đó. Và không phải vì tôi mà nó có đó, nó chỉ xảy ra. Tôi không thể ép buộc nó hiện hữu ở đây. Nó chỉ xảy ra, và cái đã xảy ra có thể không xảy ra vào bất kì khoảnh khắc nào, bạn không thể làm được bất kì cái gì. Khoảnh khắc tiếp nó có thể biến mất; không có chắc chắn cho khoảnh khắc tiếp.
Nhưng tâm trí muốn chắc chắn, cho nên nó biến yêu thành hôn nhân. Thứ sống trở thành chết. Thế thì bạn có thể sở hữu nó; thế thì bạn có thể tin tưởng nó. Ngày hôm sau cũng sẽ có yêu. Điều này là ngớ ngẩn của toàn thể vấn đề: bạn đã giết chết vật này để sở hữu nó, và thế thì bạn không bao giờ tận hưởng nó được vì nó không còn nữa, nó chết.
Để bạn có thể sở hữu sống, cô ấy đã bị giết chết. Người yêu đã trở thành vợ, và bây giờ bạn mong đợi rằng vợ phải cư xử như người yêu. Điều đó là ngớ ngẩn, vợ không thể cư xử như người yêu được. Người yêu đã sống động, vợ là chết. Người yêu đã là điều xảy ra, vợ là thể chế. Và khi vợ không cư xử như người yêu, thế thì bạn liên tục nói, "Em không yêu anh sao? Trước đây em đã yêu anh." Nhưng đây không phải là cùng người đó. Đây thậm chí không là người: đây là đồ vật. Đầu tiên bạn giết chết cô ấy để sở hữu cô ấy, và bây giờ bạn muốn tính sống động từ cô ấy. Thế thì toàn thể khổ được tạo ra.
Chúng ta sợ sống vì sống là một luồng. Tâm trí muốn chắc chắn. Nếu bạn thực sự muốn sống động, sẵn sàng là bất an ninh đi. Không có an ninh và không có cách nào tạo ra an ninh đâu! Chỉ có một cách thôi, không sống; thế thì bạn sẽ an ninh. Cho nên những người chết, họ tuyệt đối an ninh. Người sống là bất an ninh. Bất an ninh là chính cốt lõi trung tâm của sống, nhưng tâm trí muốn an ninh.
Thứ ba, trong sống, trong sự tồn tại, có nhị nguyên căn bản. Sự tồn tại tồn tại như nhị nguyên, và tâm trí muốn chọn phần này và phủ nhận phần kia. Chẳng hạn, bạn muốn hạnh phúc, bạn muốn vui thú; bạn không muốn đau đớn. Nhưng đau đớn là một phần của vui thú, mặt kia của nó. Đồng tiền là một. Ở mặt này là vui thú, ở mặt kia là đau đớn. Bạn muốn vui thú, nhưng bạn không biết rằng bạn càng muốn vui thú, đau đớn sẽ càng theo sau; và bạn càng trở nên nhạy cảm với vui thú, bạn càng trở nên nhạy cảm với đau đớn nữa.
Cho nên người muốn vui thú sẽ phải sẵn sàng chấp nhận đau đớn. Điều này giống như thung lũng và đỉnh núi. Bạn muốn đỉnh núi, nhưng bạn không muốn thung lũng - vậy thung lũng sẽ đi đâu? Và không có thung lũng, làm sao có thể có đỉnh? Không có thung lũng không thể có đỉnh được. Nếu bạn yêu đỉnh, yêu cả thung lũng nữa đi. Chúng trở thành một phần của định mệnh.
Tâm trí muốn thứ này và nó phủ nhận thứ kia, và thứ kia là một phần của sự việc. Tâm trí nói, "Sống là tốt, chết là xấu." Nhưng chết là một phần, - phần thung lũng, - và sống là phần đỉnh. Sống không thể tồn tại mà không có chết. Sống tồn tại vì chết. Nếu chết biến mất, sống sẽ biến mất, nhưng tâm trí nói, "Tôi chỉ muốn sống, tôi không muốn chết." Thế thì tâm trí di chuyển vào trong thế giới mơ, cái không tồn tại ở đâu cả, và nó bắt đầu tranh đấu với mọi thứ, vì trong sống mọi thứ đều có quan hệ với cái đối lập. Nếu bạn không muốn cái đối lập, tranh đấu bắt đầu.
Người hiểu điều này - rằng sống là nhị nguyên - chấp nhận cả hai. Người đó chấp nhận chết, không như chống lại sống, mà là một phần của nó, như phần thung lũng. Người đó chấp nhận đêm như phần thung lũng của ngày. Khoảng khắc này bạn cảm thấy phúc lạc; khoảnh khắc tiếp bạn buồn. Bạn không muốn chấp nhận khoảnh khắc tiếp - đó là phần thung lũng. Và đỉnh phúc lạc càng cao, thung lũng sẽ càng sâu, vì thung lũng sâu hơn chỉ được tạo ra bởi đỉnh cao hơn. Cho nên bạn càng chuyển lên cao hơn, bạn sẽ rơi xuống càng thấp hơn. Và điều này cũng giống như sóng dâng cao: thế rồi có phần thung lũng.
Việc hiểu nghĩa là nhận biết về sự kiện này - không chỉ nhận biết, mà có chấp nhận sâu sắc sự kiện này, vì bạn không thể di chuyển ra xa khỏi sự kiện này. Bạn có thể tạo ra hư cấu... và chúng ta đã từng tạo ra hư cấu trong nhiều thế kỉ. Chúng ta đã để địa ngục ở đâu đó sâu bên dưới và cõi trời trên cao đâu đó. Chúng ta đã tạo ra phân chia tuyệt đối giữa chúng, điều là vô nghĩa, vì địa ngục là phần thung lũng của cõi trời. Nó tồn tại cùng cõi trời; nó không thể tồn tại tách rời.
Việc hiểu này sẽ giúp bạn có tính khẳng định; thế thì bạn sẽ có khả năng chấp nhận mọi thứ. Với khẳng định tôi ngụ ý rằng bạn chấp nhận mọi thứ vì bạn biết rằng bạn không thể phân chia sự tồn tại.
Tôi lấy hơi thở vào, và lập tức tôi phải tống nó ra. Tôi thở vào và thế rồi thở ra. Nếu tôi chỉ thở vào và không thở ra, tôi sẽ chết; hay nếu tôi chỉ thở ra và không thở vào, thế nữa tôi sẽ chết, vì thở vào và thở ra là một phần của một quá trình, một vòng tròn. Tôi có thể thở vào chỉ vì tôi thở ra. Cả hai là cùng nhau và chúng không thể bị phân chia.
Đây là điều người được giải thoát là gì - không bị phân chia. Nó xảy ra nếu việc hiểu này tới với người đó. Tôi gọi một người là được giải thoát, được chứng ngộ, người chấp nhận chính tính nhị nguyên của sự tồn tại.
Thế thì người đó có tính khẳng định.
Thế thì bất kì cái gì xảy ra đều được chấp nhận.
Thế thì người đó không có mong đợi.
Thế thì người đó không làm ra đòi hỏi nào với sự tồn tại.
Thế thì người đó có thể nổi xuôi dòng.

0 Đánh giá

Ads Belove Post