Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 - Chương 34. Cực thích càn khôn qua Mật Tông

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 - Chương 34. Cực thích càn khôn qua Mật Tông

Price:

Read more

Vigyan Bhairav Mật Tông Tập 2 - Osho
Sách về các Bí mật: Bình luận mới
Chương 34. "Cực thích càn khôn" qua Mật Tông


Bắt đầu...
Trước khi tôi lấy ra câu hỏi của bạn, một số điểm khác phải được làm sáng tỏ, vì những điểm đó sẽ giúp bạn hiểu nhiều hơn Mật Tông ngụ ý gì. Mật Tông không phải là khái niệm đạo đức. Nó không đạo đức không vô đạo đức. Nó là phi đạo đức. Nó là khoa học, và khoa học không là cả hai điều này. Đạo đức của bạn và các khái niệm liên quan tới hành vi đạo đức là không liên quan đối với Mật Tông. Mật Tông không quan tâm tới người ta phải cư xử thế nào; nó không quan tâm tới các lí tưởng. Về căn bản nó quan tâm tới cái đang hiện hữu, với điều bạn đang là vậy. Phân biệt này phải được hiểu sâu.
Đạo đức liên quan tới các lí tưởng - bạn đáng phải thế nào, bạn đáng phải là gì. Do đó, đạo đức về căn bản là kết án. Bạn không bao giờ là điều lí tưởng cho nên bạn bị kết án. Mọi đạo đức đều tạo ra mặc cảm. Bạn không bao giờ có thể là điều lí tưởng; bạn bao giờ cũng tụt lại sau. Kẽ hở bao giờ cũng sẽ có vì điều lí tưởng là không thể được, và qua đạo đức nó trở thành không thể được hơn. Lí tưởng có đó trong tương lai, còn bạn ở đây như bạn vậy, và bạn liên tục so sánh. Bạn không bao giờ là người hoàn hảo; cái gì đó bao giờ cũng thiếu. Thế thì bạn cảm thấy mặc cảm; bạn cảm thấy việc tự kết án.
Một điều, Mật Tông chống lại tự kết án vì kết án không bao giờ có thể biến đổi bạn. Kết án chỉ có thể tạo ra đạo đức giả. Thế thì bạn cố giả vờ, biểu lộ, rằng bạn là điều bạn không là. Đạo đức giả ngụ ý bạn là người thực, không phải là người lí tưởng, nhưng bạn giả vờ, bạn cố biểu lộ, rằng bạn là người lí tưởng. Thế thì bạn có chia chẻ bên trong bạn; bạn có mặt giả. Con người không thực được sinh ra, và Mật Tông về căn bản là việc đi tìm con người thực, không tìn người không thực.
Do sự cần thiết, mọi đạo đức đều tạo ra đạo đức giả. Nó sẽ là như vậy không tránh khỏi. Đạo đức giả sẽ vẫn còn tồn tại cùng với đạo đức. Nó là một phần của đạo đức - cái bóng. Điều này sẽ có vẻ ngược đời vì các nhà đạo đức là những người kết án đạo đức giả nhiều nhất, và họ là người tạo ra nó. Và đạo đức giả không thể biến mất khỏi trái đất chừng nào đạo đức chưa biến mất. Cả hai sẽ tồn tại cùng nhau; chúng là hai mặt của cùng một đồng tiền. Đạo đức cho bạn điều lí tưởng và bạn không là điều lí tưởng; đó là lí do tại sao điều lí tưởng được trao cho bạn. Thế thì bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn sai, và rằng cái sai này là tự nhiên. Nó được trao cho bạn. Bạn được sinh ra cùng nó, và bạn không thể ngay lập tức làm bất kì cái gì về nó. Bạn không thể biến đổi nó; việc đó không dễ thế. Bạn chỉ có thể đè nén nó; điều đó là dễ.
Nhưng có hai điều bạn có thể làm. Bạn có thể tạo ra mặt giả; bạn có thể giả vờ là cái gì đó mà bạn không là. Điều đó cứu bạn. Thế thì bạn có thể di chuyển dễ dàng hơn trong xã hội - thuận tiện hơn. Và bên trong bạn phải kìm nén cái thực vì cái không thực có thể bị áp đặt chỉ nếu cái thực bị kìm nén. Cho nên cái thực tại của bạn liên tục chuyển xuống vào vô thức và cái không thực tại của bạn trở thành ý thức của bạn. Phần không thực của bạn trở nên chi phối hơn và phần thực lui bước lại. Bạn bị phân chia, và bạn càng cố giả vờ, kẽ hở sẽ càng lớn.
Đứa trẻ được sinh ra như cái một, toàn thể. Đó là lí do tại sao mọi đứa trẻ là đẹp thế. Cái đẹp này là vì tính toàn thể. Đứa trẻ không có kẽ hở, không chia chẻ, không phân chia, không mảnh mẩu. Đứa trẻ là một. Cái thực và cái không thực không có đó. Đứa trẻ đơn giản là thực, đích thực. Bạn không thể nói rằng đứa trẻ là đạo đức. Đứa trẻ không là đạo đức không là vô đạo đức. Nó chỉ không nhận biết rằng có bất kì cái gì đạo đức hay vô đạo đức. Khoảnh khắc nó trở nên nhận biết, chia chẻ bắt đầu. Thế thì đứa trẻ bắt đầu theo cách không thực vì là thực trở nên ngày càng khó hơn.
Điều này xảy ra do sự cần thiết, vì gia đình phải điều chỉnh, bố mẹ phải điều chỉnh. Đứa trẻ phải được làm cho văn minh hoá, được giáo dục, được lịch sự, được trau dồi; bằng không đứa trẻ sẽ không thể đi vào trong xã hội được. Nó phải được bảo, "Làm cái này; không làm cái kia." Và khi chúng ta nói, "Làm cái này," thực tại của đứa trẻ có thể không sẵn sàng làm điều đó. Nó có thể không là thực; có thể không có ham muốn thực nào bên trong đứa trẻ để làm nó. Và khi chúng ta nói, "Không làm cái này hay không làm cái kia," bản tính của đứa trẻ có thể thích làm điều đó.
Chúng ta kết án cái thực và chúng ta áp đặt cái không thực, vì cái không thực sẽ giúp ích trong một xã hội không thực và cái không thực sẽ là thuận tiện. Nơi mọi người là giả, cái thực sẽ không là thuận tiện. Đứa trẻ thực về căn bản sẽ gặp khó khăn với xã hội vì toàn thể xã hội là không thực. Đây là cái vòng luẩn quẩn. Chúng ta được sinh ra trong xã hội, và cho đến nay không một xã hội nào đã từng tồn tại trên trái đất này mà là thực. Và điều này là xấu! Đứa trẻ được sinh ra trong xã hội, và xã hội đã có đó với các qui tắc cố định, các qui chế, hành vi và đạo đức mà đứa trẻ phải học.
Khi nó lớn lên nó sẽ trở thành giả. Thế rồi trẻ con sẽ được sinh ra cho nó, và nó sẽ giúp làm cho chúng thành giả, và điều này diễn ra mãi. Phải làm gì? Chúng ta không thể thay đổi được xã hội. Hay nếu chúng ta cố thay đổi xã hội, chúng ta sẽ không có đó khi xã hội được thay đổi. Điều đó sẽ tốn vô tận thời gian. Phải làm gì?
Cá nhân có thể trở nên nhận biết về sự chia chẻ cơ bản này ở bên trong: rằng cái thực đã bị đè nén và cái không thực đã bị áp đặt. Đây là đau, đây là khổ, đây là địa ngục. Bạn không thể có được bất kì thoả mãn nào qua cái không thực vì qua cái không thực chỉ những thoả mãn không thực mới là có thể, và điều này là tự nhiên. Chỉ qua cái thực thì thoả mãn thực mới có thể xảy ra. Qua cái thực bạn có thể đạt tới thực tại; qua cái thực bạn có thể đạt tới chân lí. Qua cái không thực bạn chỉ có thể đạt tới ngày càng nhiều ảo giác, ảo vọng, mơ hơn, và qua mơ bạn có thể lừa bản thân bạn, nhưng bạn không bao giờ có thể được thoả mãn.
Chẳng hạn, trong mơ, nếu bạn cảm thấy khát, bạn có thể mơ bạn đang uống nước. Điều này sẽ giúp ích và thuận tiện để giấc ngủ tiếp tục. Nếu mơ này, nơi bạn mơ bạn đang uống nước không có đó, giấc ngủ của bạn sẽ bị phá vỡ. Cơn khát thực có đó. Nó sẽ phá vỡ giấc ngủ; giấc ngủ sẽ bị quấy rối. Mơ là sự giúp đỡ; nó cho bạn việc cảm rằng bạn đang uống nước. Nhưng nước là giả. Cơn khát của bạn đơn giản bị lừa; nó không được loại bỏ đi. Bạn có thể tiếp tục ngủ, nhưng cơn khát có đó bị đè nén.
Điều này xảy ra không chỉ trong ngủ: trong cả đời bạn điều này đang xảy ra. Bạn đang tìm kiếm mọi thứ qua nhân cách không thực, cái không có đó, cái chỉ là mẽ ngoài. Nếu bạn không thu được chúng, bạn sẽ trong khổ; nếu bạn thu được chúng, thế nữa bạn sẽ trong khổ. Nếu bạn không thu được chúng, khổ sẽ ít hơn - nhớ lấy. Nếu bạn thu được chúng, khổ sẽ sâu hơn và nhiều hơn.
Các nhà tâm lí nói rằng vì nhân cách không thực này chúng ta về căn bản không bao giờ muốn đạt tới mục đích - không bao giờ muốn đạt tới - vì nếu bạn đạt tới mục đích bạn sẽ bị thất vọng toàn bộ. Bạn sống trong hi vọng; trong hi vọng bạn có thể tiếp tục. Hi vọng là mơ. Bạn không bao giờ đạt tới mục đích, cho nên bạn không bao giờ đi tới nhận ra rằng mục đích là giả.
Người nghèo vật lộn vì giầu có là hạnh phúc hơn trong vật lộn vì trong vật lộn có hi vọng. Và với nhân cách không thực duy nhất hi vọng là hạnh phúc. Nếu người nghèo thu được giầu có, người đó sẽ trở thành vô vọng. Bây giờ thất vọng sẽ là hệ quả tự nhiên. Giầu có sẽ có đó, nhưng không có thoả mãn. Người đó sẽ đạt tới mục đích, nhưng không cái gì sẽ xảy ra. Hi vọng của người đó bị tan nát. Đó là lí do tại sao khoảnh khắc xã hội trở nên sung túc, nó trở nên bị quấy rối.
Nếu Mĩ bị rối nhiều thế ngày nay, đó là vì hi vọng được đạt tới, mục đích được đạt tới, và bây giờ bạn không thể lừa được bản thân bạn thêm nữa. Cho nên nếu ở Mĩ thế hệ trẻ hơn đang nổi dậy chống lại mọi mục đích của thế hệ già hơn, đó là vì điều này: rằng tất cả chúng đã chứng minh là điều vô nghĩa.
Ở Ấn Độ chúng ta không thể quan niệm được điều này. Chúng ta không thể quan niệm được người trẻ tình nguyện đi làm thành nghèo - đi hippie. Tình nguyện đi làm thành nghèo sao? Chúng ta không thể quan niệm được điều đó. Chúng ta vẫn có hi vọng. Chúng ta hi vọng về tương lai: rằng một ngày nào đó đất nước sẽ trở nên giầu và thế thì sẽ có cõi trời. Cõi trời bao giờ cũng ở trong việc hi vọng.
Vì nhân cách không thực này, bất kì cái gì bạn thử, bất kì cái gì bạn làm, bất kì cái gì bạn thấy, đều trở thành không thực. Mật Tông nói chân lí có thể xảy ra cho bạn chỉ nếu bạn lại được tiếp đất trong cái thực. Nhưng để được tiếp đất trong cái thực bạn phải rất dũng cảm với bản thân bạn vì cái không thực là thuận tiện và cái không thực là được trau dồi nhiều và tâm trí bạn được ước định nhiều tới mức bạn sẽ trở nên sợ cái thực.
Ai đó đã hỏi,
"Thầy đã nói hôm qua là trong hành động yêu một cách toàn bộ - tận hưởng, cảm thấy phúc lạc của nó, vẫn còn trong nó, và khi thân thể bắt đầu run lên, là việc run lên. Thế thì thầy đang dạy chúng tôi cái gì - mê đắm sao?"
Đây là xuyên tạc! Đây là nhân cách không thực đang nói cho bạn. Nhân cách không thực bao giờ cũng chống lại việc tận hưởng bất kì cái gì. Nó bao giờ cũng chống lại bạn: bạn phải không tận hưởng. Nó bao giờ cũng ủng hộ hi sinh mọi thứ, ủng hộ việc hi sinh bản thân bạn vì người khác. Điều đó có vẻ đẹp vì bạn đã từng được nuôi dưỡng trong điều đó: "Hi sinh bản thân bạn vì người khác." Đây là vị tha. Nếu bạn cố tận hưởng cho bản thân bạn, đây là ích kỉ. Và khoảnh khắc ai đó nói, "Đây là ích kỉ," điều đó trở thành tội lỗi.
Nhưng tôi nói với bạn, Mật Tông về căn bản là cách tiếp cận khác. Mật Tông nói rằng chừng nào bạn chưa thể tận hưởng được bản thân bạn, bạn không thể giúp được bất kì người nào tận hưởng. Chừng nào bạn chưa thực sự được mãn nguyện với bản thân bạn, bạn không thể phục vụ được người khác; bạn không thể giúp cho người khác hướng tới sự mãn nguyện của họ. Chừng nào bạn chưa tràn ngập với phúc lạc riêng của bạn, bạn là nguy hiểm cho xã hội, vì người hi sinh bao giờ cũng trở thành người tàn bạo.
Nếu mẹ bạn liên tục nói với bạn và nói rằng "Mẹ đã hi sinh bản thân mình vì con," bà ấy sẽ hành hạ bạn. Nếu chồng liên tục nói với vợ rằng "Anh đang hi sinh," anh ta sẽ là kẻ hành hạ tàn bạo. Anh ta sẽ hành hạ vì hi sinh chỉ là thủ đoạn để hành hạ người khác.
Cho nên những người bao giờ cũng hi sinh là rất nguy hiểm - nguy hiểm về tiềm năng. Nhận biết về họ đi, và đừng hi sinh. Chính từ này là xấu. Tận hưởng bản thân bạn; được rót đầy phúc lạc vào. Và khi bạn tràn ngập với phúc lạc riêng của bạn, phúc lạc đó sẽ đạt tới người khác nữa. Nhưng điều đó không phải là hi sinh. Không ai phải biết ơn bạn; không ai cần cám ơn bạn. Thay vì thế, bạn sẽ cảm thấy biết ơn người khác vì họ đã tham gia vào phúc lạc của bạn. Những từ như `hi sinh', `bổn phận', `hầu hạ' là xấu; chúng là bạo hành.
Mật Tông nói rằng chừng nào bạn chưa được rót đầy bằng ánh sáng, làm sao bạn có thể giúp người khác được khai sáng? Là ích kỉ đi; chỉ thế thì bạn mới có thể là vị tha. Bằng không toàn thể khái niệm về vị tha là vô nghĩa. Hạnh phúc đi; chỉ thế thì bạn mới có thể giúp cho người khác được hạnh phúc. Nếu bạn buồn, bất hạnh, cay đắng, bạn sẽ bạo hành với người khác và bạn sẽ tạo ra khổ cho người khác.
Bạn có thể trở thành một mahatma, cái gọi là thánh nhân lớn; điều đó không rất khó. Nhưng nhìn vào các mahatma của bạn mà xem. Mọi ngày họ đang cố hành hạ mọi người, những người tới với họ, nhưng việc hành hạ của họ là rất lừa dối. Họ hành hạ bạn vì mục đích riêng của bạn; họ hành hạ bạn vì điều tốt riêng của bạn. Và bởi vì họ đang hành hạ bản thân họ, bạn không thể nói với họ, "Ông đang thuyết giảng cái gì đó cho chúng tôi điều ông không thực hành." Họ đã thực hành cho họ. Họ hành hạ bản thân họ; bây giờ họ có thể hành hạ bạn. Và khi việc hành hạ là vì điều tốt riêng của bạn, đó là hành hạ nguy hiểm nhất: bạn không thể thoát khỏi nó.
Và cái gì sai với việc tận hưởng bản thân bạn? Cái gì sai trong việc là hạnh phúc? Nếu có bất kì cái gì sai nó bao giờ cũng ở trong bất hạnh của bạn, vì người bất hạnh tạo ra những gợn sóng của bất hạnh khắp quanh người đó. Hạnh phúc đi! Và hành động dục, hành động yêu, có thể là một trong những phương tiện sâu sắc nhất qua đó phúc lạc có thể được đạt tới.
Mật Tông không dạy tính dục. Nó đơn giản nói rằng dục có thể là một nguồn của phúc lạc. Và một khi bạn biết phúc lạc đó, bạn có thể đi xa hơn vì bây giờ bạn được tiếp đất trong thực tại. Người ta không còn với dục mãi mãi, nhưng bạn có thể dùng dục như điểm nhảy. Đó là điều Mật Tông ngụ ý: bạn có thể dùng dục như điểm nhảy. Và một khi bạn đã biết tới cực lạc của dục, bạn có thể hiểu các nhà huyền bí đã nói về cái gì - cực thích lớn hơn, cực thích càn khôn.
Meera nhảy múa. Bạn không thể hiểu được cô ấy, bạn thậm chí không thể hiểu được bài ca của cô ấy. Chúng có tính dục; biểu tượng của chúng có tính dục. Điều này nhất định hiện hữu vì trong cuộc sống con người, hành động dục là hành động duy nhất trong đó bạn đi tới cảm thấy tính bất nhị, trong đó bạn đi tới cảm thấy tính một sâu sắc, trong đó quá khứ biến mất và tương lai biến mất và chỉ khoảnh khắc hiện tại - khoảnh khắc thực duy nhất - còn lại. Cho nên mọi nhà huyền bí đó, người đã thực sự biết tính một với điều thiêng liêng, tính một với bản thân sự tồn tại, họ bao giờ cũng dùng thuật ngữ và biểu tượng dục cho kinh nghiệm của họ để diễn đạt nó. Không có việc làm biểu tượng khác; không có việc làm biểu tượng khác tới gần nó.
Dục chỉ là cái bắt đầu, không là cái cuối. Nhưng nếu bạn bỏ lỡ cái bắt đầu, bạn sẽ bỏ lỡ cái cuối nữa, và bạn không thể thoát được cái bắt đầu để đạt tới cái cuối.
Mật Tông nói nhận cuộc sống một cách tự nhiên; không là không thực. Dục có đó như một khả năng sâu, một tiềm năng lớn. Dùng nó đi! Và cái gì sai trong việc hạnh phúc trong nó? Thực sự, mọi nhà đạo đức đều chống lại hạnh phúc. Ai đó hạnh phúc, và bạn cảm thấy cái gì đó đã đi sai. Khi ai đó buồn, mọi thứ là được. Chúng ta sống trong xã hội thần kinh nơi mọi người đều buồn. Khi bạn buồn, mọi người sướng vì mọi người có thể thông cảm với bạn. Khi bạn sướng, mọi người đâm lúng túng. Phải làm gì với bạn? Khi ai đó thông cảm với bạn, nhìn mặt người đó mà xem. Mặt rạng lên yếu ớt; ánh sáng loé ra trên mặt. Người đó sung sướng khi thông cảm. Nếu bạn hạnh phúc, thế thì không có khả năng nào cho điều này. Hạnh phúc của bạn tạo ra buồn trong người khác; bất hạnh của bạn tạo ra hạnh phúc. Điều này là thần kinh! Chính nền tảng dường như là điên.
Mật Tông nói là thực, là đích thực với bản thân bạn. Hạnh phúc của bạn không phải là xấu; nó là tốt. Nó không phải là tội lỗi! Chỉ buồn là tội lỗi, chỉ khổ là tội lỗi. Là hạnh phúc là đức hạnh vì người hạnh phúc sẽ không tạo ra bất hạnh cho người khác. Chỉ người hạnh phúc mới có thể là nền tảng cho hạnh phúc của người khác.
Thứ hai, khi tôi nói rằng Mật Tông không là đạo đức không là vô đạo đức, tôi ngụ rằng Mật Tông về căn bản là khoa học. Nó nhìn vào bạn, và điều bạn đang là. Điều đó ngụ ý rằng Mật Tông không cố biến đổi bạn, nhưng thực tế nó làm biến đổi bạn qua thực tại. Khác biệt giữa pháp thuật và khoa học là cùng điều như khác biệt giữa đạo đức và Mật Tông. Pháp thuật cũng cố biến đổi mọi thứ đơn giản qua lời, không biết tới thực tại. Pháp sư có thể nói rằng bây giờ mưa sẽ dừng; ông ấy không thể thực sự dừng chúng lại được. Hay ông ấy có thể nói rằng mưa sẽ tới - nhưng ông ấy không thể bắt đầu chúng, ông ấy chỉ có thể liên tục dùng lời.
Đôi khi những trùng hợp ngẫu nhiên sẽ có đó, và thế thì ông ấy sẽ cảm thấy mạnh mẽ. Và nếu sự việc sẽ không xảy ra tương ứng với lời tiên tri pháp thuật của ông ấy, ông ấy bao giờ cũng có thể nói, "Cái gì đã đi sai?" Khả năng đó bao giờ cũng được ẩn trong nghề của ông ấy. Vớp pháp thuật mọi thứ đều bắt đầu bằng “nếu." Ông ấy có thể nói, "Nếu mọi người là tốt, đức hạnh, thế thì mưa sẽ tới vào một ngày đặc biệt." Nếu mưa tới điều đó là được; nếu mưa không tới thế thì "mọi người không đức hạnh, có ai đó là tội nhân."
Ngay cả trong thế kỉ này, thế kỉ hai mươi, một người như Mahatma Gandhi có thể nói, khi có nạn đói ở Bihar, "Đó là vì tội của những người đang sống ở Bihar mà nạn đói đã tới" - dường như toàn thế giới không phạm tội, chỉ mỗi Bihar! Pháp thuật bắt đầu bằng "nếu," và cái "nếu" đó là vĩ đại và lớn lao.
Khoa học không bao giờ bắt đầu bằng “nếu” vì khoa học đầu tiên cố gắng biết cái gì là thực - thực tại là gì, cái thực là gì. Một khi cái thực được biết tới nó có thể được biến đổi. Một khi bạn biết điện là gì, nó có thể được thay đổi, biến đổi, sử dụng. Pháp sư không biết điện là gì. Không biết điện, ông ấy định biến đổi, ông ấy nghĩ tới biến đổi! Những loại nhà tiên trí đó chỉ là giả - ảo vọng.
Đạo đức cũng giống như pháp thuật. Nó liên tục nói về con người hoàn hảo, và không biết con người là gì - con người thực. Người hoàn hảo vẫn còn như mơ. Nó được dùng chỉ để kết án con người thực. Con người chưa bao giờ đạt tới nó.
Mật Tông là khoa học. Mật Tông nói đầu tiên biết thực tại là gì, con người là gì, và không tạo ra giá trị và không tạo ra các lí tưởng ngay bây giờ: trước hết biết cái gì hiện hữu. Đừng nghĩ về "nên"; chỉ nghĩ về "là." Và một khi cái "là" được biết, thế thì bạn thay đổi nó. Thế thì bạn có bí mật.
Chẳng hạn, Mật Tông nói đừng cố đi ngược lại dục, vì nếu bạn đi ngược lại dục và cố tạo ra trạng thái brahmacharya - vô dục, thuần khiết, điều đó là không thể được. Nó chỉ là pháp thuật. Không biết năng lượng dục là gì, không biết dục được tạo thành từ cái gì, không đi sâu vào trong thực tại của nó, các bí mật của nó, bạn có thể tạo ra lí tưởng về brahmacharya. Thế thì bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ đơn giản đè nén.
Và người đang đè nén dục là có tính dục nhiều hơn người đang mê đắm trong nó vì qua mê đắm năng lượng được xả ra. Qua đè nén nó có đó, liên tục chuyển vào trong hệ thống của bạn.
Người đè nén dục bắt đầu thấy dục ở mọi nơi. Mọi thứ trở thành có tính dục. Không phải là mọi thứ đều có tính dục, nhưng bây giờ người đó phóng chiếu. Bây giờ người đó phóng chiếu! Năng lượng ẩn kín riêng của người đó bây giờ được phóng chiếu. Mọi nơi người đó nhìn người đó sẽ thấy dục, và bởi vì người đó đang kết án bản thân mình, người đó sẽ bắt đầu kết án mọi người. Bạn không thể tìm ra một nhà đạo đức mà không kết án một cách bạo hành. Người đó kết án mọi người; với người đó, mọi người là sai. Thế thì người đó cảm thấy thoải mái, bản ngã của người đó được đáp ứng. Tại sao mọi người sai? Vì người đó thấy ở mọi nơi cùng điều người đó đang đè nén. Tâm trí riêng của người đó sẽ trở nên ngày một nhiều tính dục hơn, và người đó sẽ ngày càng sợ hơn. Cái brahmacharya này là suy đồi, nó là phi tự nhiên.
Một phẩm chất khác, kiểu brahmacharya khác, xảy ra cho người đi theo Mật Tông, nhưng chính quá trình này là đối lập đối xứng, toàn bộ. Mật Tông ban đầu dạy cách chuyển vào trong dục, cách biết nó, cách cảm nó, cách đi tới khả năng sâu nhất được ẩn trong nó, tới cực đỉnh, cách tìm ra cái đẹp bản chất, hạnh phúc bản chất cái được ẩn ở đó.
Một khi bạn biết bí mật đó bạn có thể siêu việt trên nó vì thực sự, trong cực thích dục sâu sắc cái cho bạn phúc lạc không phải là dục, nó là cái gì đó khác. Dục chỉ là một tình huống. Cái gì đó khác đang cho bạn sự khoái trá, cực lạc. Cái gì đó khác đó có thể được chia thành ba yếu tố. Nhưng khi tôi nói về những yếu tố đó, đừng nghĩ rằng bạn có thể hiểu chúng chỉ từ lời của tôi. Chúng phải trở thành một phần của kinh nghiệm của bạn. Như khái niệm, chúng là vô dụng.
Vì ba yếu tố cơ bản trong dục bạn đi tới khoảnh khắc phúc lạc. Ba yếu tố đó là, thứ nhất, vô thời gian: bạn siêu việt trên thời gian hoàn toàn. Không có thời gian. Bạn quên thời gian hoàn toàn; thời gian dừng lại cho bạn. Không phải là thời gian dừng lại, nó dừng lại cho bạn thôi; bạn không ở trong nó. Không có quá khứ, không có tương lai. Trong chính khoảnh khắc này, ở đây và bây giờ, toàn thể sự tồn tại được tập trung lại. Khoảnh khắc này trở thành khoảnh khắc thực duy nhất. Nếu bạn có thể làm cho khoảnh khắc này thành khoảnh khắc thực duy nhất mà không có dục, thế thì không có nhu cầu dục. Qua thiền nó xảy ra.
Thứ hai, trong dục lần đầu tiên bạn làm mất bản ngã của bạn, bạn trở thành vô ngã. Cho nên những người rất bản ngã, tất cả họ bao giờ cũng chống lại dục, vì trong dục họ phải làm mất bản ngã của họ. Bạn không hiện hữu, mà cũng không có người kia. Bạn và người yêu của bạn cả hai đều mất đi trong cái gì đó khác. Một thực tại mới mở ra, một đơn vị mới đi vào sự tồn tại trong đó hai người cũ bị mất đi - mất đi hoàn toàn. Bản ngã sợ. Bạn không còn đó. Nếu không có dục bạn có thể đi tới khoảnh khắc mà bạn không hiện hữu, thế thì không có nhu cầu về nó.
Và thứ ba, trong dục bạn là tự nhiên lần đầu tiên. Cái không thực bị mất đi, các bộ mặt, các mẽ ngoài bị mất đi; xã hội, văn hoá, văn minh, bị mất đi. Bạn là một phần của tự nhiên. Như cây hiện hữu, như con vật hiện hữu, như sao hiện hữu, bạn là một phần của tự nhiên. Bạn ở trong cái gì đó lớn lao hơn - càn khôn, Đạo. Bạn nổi trong nó. Bạn thậm chí không thể bơi được trong nó; bạn không hiện hữu. Bạn chỉ nổi - bị mang đi bởi dòng chảy.
Ba điều này cho bạn cực lạc. Dục chỉ là tình huống trong đó nó xảy ra một cách tự nhiên. Một khi bạn biết và một khi bạn có thể cảm thấy những yếu tố này, bạn có thể tạo ra những yếu tố này một cách độc lập với dục. Mọi cách thiền về bản chất là kinh nghiệm về dục mà không có dục, nhưng bạn phải trải qua nó. Nó phải là một phần của kinh nghiệm của bạn, không chỉ là như các khái niệm, ý tưởng, ý nghĩ.
Mật Tông không dành cho dục, Mật Tông dành cho siêu việt. Nhưng bạn có thể siêu việt chỉ qua trải nghiệm - trải nghiệm có tính tồn tại - không qua ý thức hệ. Chỉ qua Mật Tông mà brahmacharya xảy ra. Điều này có vẻ ngược đời, nhưng nó không ngược đời. Chỉ qua tri thức mà siêu việt xảy ra. Dốt nát không thể giúp bạn hướng tới siêu việt; nó chỉ có thể giúp bạn hướng tới đạo đức giả.
Bây giờ tôi sẽ lấy thêm các câu hỏi. Ai đó đã hỏi,
"Người ta nên mê đắm thường xuyên thế nào trong dục để giúp đỡ và không cản trở quá trình thiền?"
Câu hỏi này nảy sinh vì chúng ta liên tục hiểu lầm. Hành động dục của bạn và dục Mật Tông về căn bản là khác nhau. Hành động dục của bạn là để làm nhẹ bớt; nó chỉ giống như hắt hơi mạnh ra. Năng lượng được tống ra và bạn được nhẹ gánh. Nó có tính phá huỷ, nó không sáng tạo. Nó là tốt - cách trị liệu. Nó giúp bạn được thảnh thơi, nhưng không gì nhiều hơn.
Hành động dục Mật Tông là đối lập, về căn bản là khác, đối lập đối xứng. Nó không làm giảm nhẹ, nó không tống năng lượng ra. Nó là để vẫn còn trong hành động mà không xuất tinh, không ném năng lượng ra; vẫn còn trong hành động được hội nhập - chỉ ở phần đầu của hành động, không ở phần cuối. Điều này làm thay đổi phẩm chất; thế thì phẩm chất đầy đủ là khác.
Cố hiểu hai điều. Có hai kiểu cực đỉnh, hai kiểu cực thích. Một kiểu cực thích là được biết tới. Bạn đạt tới đỉnh kích động, thế rồi bạn không thể đi xa hơn: phần cuối đã tới. Kích động đạt tới điểm nơi nó trở thành không tự nguyện. Năng lượng nhảy vào trong bạn và đi ra. Bạn được làm giảm nhẹ khỏi nó, được nhẹ gánh. Tải trọng được ném đi; bạn có thể thảnh thơi và ngủ.
Bạn đang dùng nó như thuốc an thần. Nó là thuốc an thần tự nhiên: ngủ say sẽ đi theo sau - nếu tâm trí bạn không bị nặng gánh bởi tôn giáo. Bằng không ngay cả thuốc an thần cũng bị phá huỷ. Nếu tâm trí bạn không bị nặng gánh bởi tôn giáo, chỉ thế thì dục mới có thể là thứ gây an thần. Nếu bạn cảm thấy mặc cảm, ngay cả giấc ngủ của bạn sẽ bị quấy rối. Bạn sẽ cảm thấy hụt hẫng, bạn sẽ bắt đầu kết án bản thân bạn và bạn sẽ bắt đầu lấy lời thề rằng bây giờ bạn sẽ không mê đắm nữa. Thế thì giấc ngủ của bạn sẽ trở thành ác mộng sau đó. Nếu bạn là con người tự nhiên không quá bị nặng gánh bởi tôn giáo và đạo đức, chỉ thế thì dục mới có thể được dùng như thuốc an thần.
Đây là một kiểu cực thích - đi tới đỉnh của kích động. Mật Tông được định tâm vào kiểu cực thích khác. Nếu chúng ta gọi kiểu thứ nhất là cực thích đỉnh, bạn có thể gọi cực thích Mật Tông là cực thích thung lũng. Trong nó bạn không đi tới đỉnh của kích động, nhưng đi tới thung lũng rất sâu của thảnh thơi. Kích động phải được dùng cho cả hai lúc đầu. Đó là lí do tại sao tôi nói rằng lúc đầu cả hai là như nhau, nhưng đến cuối là khác toàn bộ.
Kích động phải được dùng cho cả hai: hoặc bạn đi hướng tới đỉnh của kích động hoặc tới thung lũng của thành thơi. Với loại thứ nhất, kích động phải mãnh liệt - mỗi lúc một mãnh liệt hơn. Bạn phải phát triển trong nó; bạn phải giúp nó phát triển hướng tới đỉnh. Trong kiểu thứ hai, kích động chỉ là lúc đầu. Và một khi đàn ông đã đi vào, cả hai người yêu có thể thảnh thơi. Không chuyển động nào được cần. Họ có thể thảnh thơi trong vòng ôm yêu thương. Khi người đàn ông hay người đàn bà cảm thấy rằng việc cương cứng sắp bị mất, chỉ thế thì mới có một chút ít chuyển động và kích động được cần. Nhưng thế rồi lại thảnh thơi. Bạn có thể kéo dài việc ôm sâu sắc này trong hàng giờ mà không xuất tinh, và thế thì cả hai có thể rơi vào trong giấc ngủ say cùng nhau. Điều này - điều này - là cực thích thung lũng. Cả hai được thảnh thơi, và cả hai gặp gỡ như hai người được thảnh thơi.
Trong cực thích dục thông thường bạn gặp gỡ như hai người bị kích động - căng thẳng, đầy kích động, cố làm nhẹ gánh cho bản thân bạn. Cực thích dục bình thường có vẻ giống như điên; cực thích Mật Tông là thiền sâu, thảnh thơi. Không có vấn đề về người ta phải mê đắm thường xuyên thế nào. Bạn có thể mê đắm nhiều tuỳ thích vì không năng lượng nào bị mất. Thay vì thế, năng lượng được thu lấy.
Bạn có thể không nhận biết về điều đó, nhưng đây là sự kiện sinh học, sự kiện sinh năng, rằng đàn ông và đàn bà là các lực đối lập. Phủ định-khẳng định, âm-dương, hay bất kì cái gì bạn gọi họ, họ đang thách thức lẫn nhau. Và khi cả hai cùng gặp gỡ trong thảnh thơi sâu sắc, họ đưa sức sống mới vào cho nhau. Cả hai tạo sức sống mới cho nhau, cả hai trở thành máy phát điện, cả hai cảm thấy sức sống nhiều hơn, cả hai trở nên rạng ngời với năng lượng mới, và không cái gì bị mất. Chỉ bằng việc gặp gỡ với cực đối lập, năng lượng được làm mới.
Hành động yêu Mật Tông có thể được làm nhiều bao nhiêu tuỳ bạn thích. Hành động dục thông thường không thể được làm nhiều như bạn thích vì bạn đánh mất năng lượng trong nó, và thân thể bạn sẽ phải đợi để thu lại nó. Và khi bạn thu lại nó, bạn sẽ chỉ đánh mất nó lần nữa. Điều này có vẻ ngớ ngẩn. Toàn thể cuộc sống được dành cho việc thu vào và đánh mất: nó chỉ giống như việc ám ảnh.
Điều thứ hai cần được nhớ: bạn có thể hay không thể quan sát rằng khi bạn nhìn vào con vật bạn không bao giờ có thể thấy chúng tận hưởng dục. Trong giao cấu, chúng không tận hưởng bản thân chúng. Nhìn con khỉ đầu chó, khỉ, chó hay bất kì loài vật nào mà xem. Trong hành động dục của chúng, bạn không thể thấy được rằng chúng đang cảm thấy phúc lạc hay tận hưởng nó - bạn không thể thấy được! Dường như đó chỉ là hành động máy móc, lực tự nhiên đẩy chúng hướng tới nó. Nếu bạn đã thấy khỉ trong giao cấu, sau giao cấu chúng sẽ tách ra. Nhìn mặt chúng: không có cực lạc trong chúng, dường như chẳng cái gì đã xảy ra. Khi năng lượng tự nó ép buộc, khi năng lượng là quá nhiều, chúng tống nó ra.
Hành động dục bình thường chỉ giống điều này, nhưng các nhà đạo đức đã từng nói điều hoàn toàn ngược lại. Họ nói, "Không mê đắm không ‘tận hưởng'." Họ nói, "Điều này hệt như con vật làm." Điều này là sai! Con vật không bao giờ tận hưởng; chỉ con người có thể tận hưởng. Và con người càng tận hưởng sâu, loại nhân loại được sinh ra càng cao hơn. Và nếu hành động dục của bạn có thể trở thành có tính thiền, cực lạc, cái cao nhất được chạm tới. Nhưng nhớ với Mật Tông: nó là cực thích thung lũng, nó không phải là kinh nghiệm đỉnh. Nó là kinh nghiệm thung lũng!
Ở phương Tây, Abraham Maslow đã làm cho thuật ngữ này "kinh nghiệm đỉnh" rất nổi tiếng. Bạn đi vào kích động hướng tới đỉnh, và thế rồi bạn tụt xuống. Đó là lí do tại sao, sau mọi hành động dục, bạn cảm thấy tụt xuống. Và nó là tự nhiên: bạn đang tụt xuống từ đỉnh. Bạn sẽ không bao giờ cảm thấy điều đó sau kinh nghiệm dục Mật Tông. Thế thì bạn không tụt xuống. Bạn không thể tụt xuống thêm được nữa vì bạn đã ở trong thung lũng. Thay vì thế, bạn dâng lên.
Khi bạn quay lại sau hành động dục Mật Tông, bạn đã dâng lên, không tụt xuống. Bạn cảm thấy được rót đầy năng lượng, năng động hơn, sống động hơn, rạng ngời. Và cực lạc đó sẽ kéo dài trong nhiều giờ, thậm chí nhiều ngày. Điều đó tuỳ vào bạn đã ở trong nó sâu thế nào. Nếu bạn chuyển vào trong nó, sớm hay muộn bạn sẽ nhận ra rằng xuất tinh là phí hoài năng lượng. Không cần việc đó - chừng nào bạn không cần con cái. Và với kinh nghiệm dục Mật Tông, bạn sẽ cảm thấy thảnh thơi sâu sắc cả ngày. Một kinh nghiệm dục Mật Tông, và thậm chí trong nhiều ngày bạn sẽ cảm thấy thảnh thơi - thoải mái, ở nhà, không bạo hành, không hụt hẫng. Và kiểu người này không bao giờ là nguy hiểm cho người khác. Nếu người đó có thể, người đó sẽ giúp người khác được hạnh phúc. Nếu người đó không thể, ít nhất người đó sẽ không làm cho bất kì ai bất hạnh.
Duy nhất Mật Tông có thể tạo ra con người mới, và con người này, người có thể biết vô thời gian, vô bản ngã và bất nhị sâu sắc với sự tồn tại, sẽ trưởng thành. Một chiều hướng đã mở ra. Không còn xa xôi nữa, ngày này không còn rất xa xôi, khi dục sẽ đơn giản biến mất. Khi dục biến mất mà không có tri thức của bạn, khi đột nhiên một ngày nào đó, bạn nhận ra rằng dục đã biến mất hoàn toàn và không có thèm khát, thế thì brahmacharya được sinh ra. Nhưng điều này là gian nan. Nó có vẻ gian nan vì có quá nhiều giáo lí giả, và bạn cảm thấy sợ nó cũng vì ước định của tâm trí bạn.
Chúng ta rất sợ hai điều - dục và chết - và cả hai là căn bản. Người tìm kiếm tôn giáo thực sự sẽ đi vào cả hai. Người đó sẽ trải nghiệm dục để biết nó là gì vì biết dục là biết sống. Và người đó cũng sẽ muốn biết chết là gì vì chừng nào chết chưa được biết bạn không thể biết sống vĩnh hằng là gì. Nếu bạn có thể đi vào dục tới chính trung tâm của nó bạn sẽ biết sống là gì, và nếu bạn có thể đi vào trong chết một cách tự nguyện, tới chính trung tâm của nó, thế thì khoảnh khắc bạn chạm vào trung tâm của chết, bạn trở thành vĩnh hằng. Thế thì bạn là bất tử vì chết là cái gì đó xảy ra chỉ ở ngoại vi.
Dục và chết cả hai là cơ bản cho người tìm kiếm thực, nhưng với nhân loại bình thường cả hai điều này là điều cấm kị. Không ai nói về chúng, và cả hai là cơ bản và cả hai có quan hệ sâu sắc. Chúng có quan hệ sâu sắc tới mức ngay cả đi vào dục bạn đi vào chết nào đó - vì bạn đang chết. Bản ngã biến mất; thời gian biến mất; tính cá nhân của bạn biến mất. Bạn đang chết! Dục cũng là chết tinh tế. Và nếu bạn có thể biết rằng dục là chết tinh tế, chết có thể trở thành cực thích dục lớn.
Một Socrates đi vào chết là không sợ hãi. Thay vì thế, ông ấy rất nhiệt tình, xúc động, háo hức để biết chết là gì. Có đón chào sâu sắc trong tâm ông ấy. Tại sao? Vì nếu bạn đã biết tới cái chết nhỏ của dục và bạn đã biết tới phúc lạc đi theo nó, bạn sẽ muốn biết cái chết lớn hơn, phúc lạc lớn hơn mà được ẩn đằng sau nó. Nhưng với chúng ta cả hai là điều cấm kị. Với Mật Tông, cả hai là các chiều cơ bản cho tìm kiếm. Người ta phải trải qua chúng.
Ai đó đã hỏi,
"Nếu người ta trải nghiệm kundalini - việc dâng lên của năng lượng dọc theo xương sống - điều đó không rút hết năng lượng của người ta để có cực thích chứ?"
Mọi câu hỏi này về căn bản có đó mà không có hiểu biết về hành động dục Mật Tông là gì. Bình thường, nó là vậy. Nếu năng lượng của bạn, kundalini của bạn, đi lên, dâng lên và đẩy lên tới đầu, bạn không thể có cực thích bình thường. Và nếu bạn cố để có nó, bạn sẽ trong xung đột sâu sắc bên trong, vì năng lượng đang chuyển lên và bạn đang ép nó xuống. Nhưng cực thích Mật Tông không phải là khó khăn. Nó sẽ là việc giúp đỡ. Năng lượng chuyển lên không mâu thuẫn với cực thích Mật Tông. Bạn có thể thảnh thơi, và việc thảnh thơi đó với người yêu của bạn sẽ giúp cho năng lượng chuyển lên cao hơn.
Trong hành động dục thông thường nó là khó. Đó là lí do tại sao mọi kĩ thuật đó mà không là Mật Tông đều chống lại dục - vì họ không biết rằng cực thích thung lũng là có thể. Họ chỉ biết một loại - cực thích bình thường, và thế thì đó là vấn đề với họ. Với yoga nó là vấn đề vì yoga đang cố ép buộc năng lượng dục của bạn dâng lên. Năng lượng dục của bạn chuyển lên là điều được gọi là kundalini.
Trong hành động dục nó chuyển xuống. Yoga sẽ nói là vô dục đi, vì nếu bạn đang làm cả hai - yoga và mê đắm trong dục - bạn đang tạo ra hỗn độn trong hệ thống của bạn. Một mặt bạn đang cố kéo năng lượng lên, và mặt khác bạn đang "tống năng lượng ra - xuống.” Bạn đang tạo ra hỗn độn.
Đó là lí do tại sao các kĩ thuật yoga đều chống lại dục, nhưng Mật Tông không chống lại dục vì Mật Tông có kiểu cực thích khác, cực thích thung lũng, điều có thể giúp đỡ. Và không hỗn độn, không xung đột nào được tạo ra; thay vì thế, nó sẽ giúp ích. Nếu bạn đang trốn chạy, nếu bạn là đàn ông và bạn đang trốn chạy khỏi đàn bà hay nếu bạn là đàn bà đang trốn khỏi đàn ông, thế thì bất kì cái gì bạn làm người kia vẫn còn trong tâm trí bạn và liên tục kéo bạn xuống. Điều này là ngược đời, nhưng đây là chân lí.
Trong khi trong vòng ôm sâu sắc với người yêu, bạn có thể quên đi người kia. Chỉ thế thì bạn mới quên người kia. Đàn ông quên rằng đàn bà tồn tại; đàn bà quên rằng đàn ông tồn tại. Chỉ trong vòng ôm sâu sắc người kia mới không còn nữa, và khi người kia không còn nữa năng lượng của bạn có thể chảy dễ dàng. Bằng không người kia liên tục kéo nó xuống.
Cho nên yoga và các kĩ thuật bình thường cố làm cho bạn thoát khỏi người kia - giới đối lập. Bạn phải thoát đi. Bạn phải nhận biết - liên tục vật lộn và kiểm soát. Nhưng nếu bạn chống lại giới kia, chính việc “chống lại” đó là việc căng thường xuyên và liên tục kéo bạn xuống.
Mật Tông nói không căng kéo nào được cần; được thảnh thởi cùng người kia đi. Trong khoảnh khắc được thảnh thơi đó người kia biến mất và năng lượng của bạn chảy lên, nhưng nó chảy lên chỉ khi bạn ở trong thung lũng. Nó chảy xuống khi bạn ở trên đỉnh.
Một câu hỏi nữa:
"Đêm qua thầy đã nói rằng hành động đầy đủ phải là chậm rãi và không vội vàng, nhưng thầy cũng nói rằng người ta phải không có bất kì kiểm soát nào trên hành động dục và rằng người ta phải trở thành toàn bộ. Điều này làm tôi thấy lộn xộn. Xin thầy giải thích hai điều này."
Nó không phải là kiểm soát. Kiểm soát là điều khác và thảnh thơi là khác toàn bộ. Trong dục, bạn đang thảnh thơi trong nó, bạn đang thảnh thơi trong nó, không kiểm soát nó. Nếu bạn kiểm soát nó, sẽ không có thảnh thơi. Nếu bạn kiểm soát nó, sớm hay muộn bạn sẽ bị vội vàng để kết thúc nó vì kiểm soát là kéo căng. Và mọi kéo căng đều tạo ra căng thẳng, và căng thẳng tạo ra sự cần thiết, nhu cầu, để xả ra. Nó không phải là kiểm soát; bạn không chống lại cái gì đó. Bạn đơn giản không vội vàng vì dục không xảy ra để chuyển đi đâu đó. Bạn không đi đâu đó. Nó chỉ là việc chơi đùa; không có mục đích. Không cái gì để được đạt tới, cho nên tại sao vội vàng?
Nhưng một người bao giờ cũng hiện diện toàn bộ, trong mọi hành động,... Nếu bạn vội vàng trong mọi thứ, bạn sẽ vội vàng trong hành động dục nữa, vì bạn sẽ có đó. Người rất ý thức tới thời gian sẽ bị vội vàng trong hành động dục nữa - dường như thời gian bị phí hoài. Cho nên chúng ta đòi hỏi cà phê uống liền và dục tức thì. Với cà phê điều đó là tốt, nhưng với dục nó đơn giản là vô nghĩa. Không thể có dục tức thì được. Nó không có tác dụng và không phải là cái gì đó mà bạn có thể vội vàng. Qua vội vàng bạn sẽ phá huỷ nó; bạn sẽ bỏ lỡ chính vấn đề. Tận hưởng nó đi vì qua nó vô thời gian là được cảm thấy. Nếu bạn vội vàng, thế thì vô thời gian không thể được cảm thấy.
Mật Tông nói đi một cách không vội vàng, chậm rãi tận hưởng nó dường như bạn đang đi dạo buổi sáng - không như bạn đi tới văn phòng. Đó là điều khác biệt. Khi bạn đi tới văn phòng bạn đang vội vàng để đạt tới đâu đó, và khi bạn đang đi dạo buổi sáng bạn không vội vàng vì bạn không đi bất kì chỗ nào. Bạn đơn giản đi, không có vội vàng, không có mục đích. Bạn có thể trở về từ bất kì điểm nào.
Việc không vội vàng này là cơ bản để tạo ra thung lũng; bằng không đỉnh sẽ được tạo ra. Và khi điều này được nói, nó không có nghĩa là bạn phải kiểm soát. Bạn không kiểm soát kích động của bạn, vì điều đó là mâu thuẫn. Bạn không thể kiểm soát kích động. Nếu bạn kiểm soát nó, bạn đang tạo ra kích động kép. Chỉ thảnh thơi thôi! Coi nó như trò chơi, không làm ra bất kì chỗ cuối nào. Chỗ đầu là đủ.
Trong hành động, nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể người kia, cảm thấy năng lượng của người kia đang chảy hướng tới bạn và được hội nhập vào trong nó, tan chảy trong nó. Nó sẽ tới. Thói quen cũ có thể còn dai dẳng trong vài ngày; thế rồi nó sẽ đi. Nhưng đừng ép buộc nó đi. Chỉ liên tục thảnh thơi, thảnh thơi, thảnh thơi, và nếu không có xuất tinh, đừng cảm thấy rằng cái gì đó đã đi sai. Một người cảm thấy rằng cái gì đó đã đi sai nếu không có xuất tinh; người đó có xu hướng cảm thấy rằng cái gì đó đã đi sai. Không cái gì đã đi sai! Và đừng cảm thấy rằng bạn đã bỏ lỡ cái gì đó: bạn đã không bỏ lỡ. Ở phần đầu điều đó sẽ được cảm thấy dường như bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, vì kích động và đỉnh sẽ không có đó. Trước khi thung lũng tới bạn sẽ cảm thấy rằng bạn đang bỏ lỡ cái gì đó, nhưng đây chỉ là thói quen cũ. Trong một thời kì, trong một tháng hay ba tuần, thung lũng sẽ bắt đầu xuất hiện, và khi thung lũng xuất hiện bạn sẽ quên các đỉnh. Không đỉnh nào xứng đáng với điều này. Nhưng bạn phải đợi, và đừng ép buộc nó và đừng kiểm soát nó. Chỉ thảnh thơi.
Thảnh thơi là vấn đề - vì khi chúng ta nói, "Thảnh thơi," trong tâm trí nó được dịch ra dường như nỗ lực nào đó cần được thực hiện. Ngôn ngữ của chúng ta cho diện mạo này. Tôi đã đọc một cuốn sách. Cuốn sách có tựa đề, Bạn phải thảnh thơi! Bạn phải! Chính từ "phải" sẽ không cho phép bạn thảnh thơi, vì khi nó trở thành mục đích, bạn "phải," và nếu bạn không có khả năng bạn sẽ cảm thấy thất vọng. Chính từ "phải" cho bạn cảm giác về nỗ lực vất vả - về cuộc hành trình gian truân. Bạn không thể thảnh thơi được nếu bạn nghĩ theo thuật ngữ "phải."
Ngôn ngữ là vấn đề. Có những thứ nào đó mà ngôn ngữ bao giờ cũng diễn đạt sai. Chẳng hạn, thảnh thơi: nếu tôi nói thảnh thơi, thế nữa nó trở thành nỗ lực và bạn sẽ hỏi, "Làm sao thảnh thơi?" Với "làm sao" bạn bỏ lỡ vấn đề. Bạn không thể hỏi "Làm sao?" Thế thì bạn đang hỏi về kĩ thuật, và kĩ thuật sẽ tạo ra nỗ lực, nỗ lực sẽ tạo ra căng thẳng. Cho nên nếu bạn hỏi tôi làm sao thảnh thơi, tôi sẽ nói không làm bất kì cái gì: chỉ thảnh thơi. Nằm ra và đợi, không làm bất kì cái gì! Mọi điều bạn có thể làm sẽ là rào chắn; nó sẽ tạo ra cản trở.
Nếu bạn bắt đầu đếm từ một tới một trăm và quay lại từ một trăm tới một, bạn sẽ vẫn còn thức cả đêm. Và nếu đôi khi bạn đã rơi vào giấc ngủ vì việc đếm, nó không phải vì việc đếm đâu. Nó là vì bạn đếm và đếm, và thế rồi bạn trở nên chán - vì việc đó chán. Không phải bởi vì việc đếm đâu - chỉ bởi vì chán. Và thế rồi bạn quên mất việc đếm và thế rồi giấc ngủ tới. Nhưng giấc ngủ tới, thảnh thơi tới, chỉ khi bạn không làm bất kì cái gì: đây là vấn đề.
Khi tôi nói “hành động dục” nó có vẻ giống như bạn cần nỗ lực. Bạn không cần đâu! Cứ bắt đầu chơi với người yêu của bạn; cứ liên tục chơi. Cảm thấy nhau, nhạy cảm với nhau, giống như trẻ nhỏ chơi hay giống như chó chơi - con vật chơi. Cứ liên tục chơi, và không nghĩ về hành động dục chút nào. Nó có thể xảy ra, nó có thể không xảy ra.
Nếu nó xảy ra qua chỉ chơi, nó sẽ dẫn bạn tới thung lũng dễ dàng hơn. Nếu bạn nghĩ về nó, thế thì bạn đã đi lên trước bản thân bạn: bạn đang chơi với người yêu của bạn, nhưng bạn đang nghĩ tới hành động dục. Thế thì việc chơi là giả. Bạn không ở đây và tâm trí đang ở trong tương lai, và tâm trí này bao giờ cũng sẽ chuyển vào trong tương lai.
Khi bạn đang trong hành động dục, tâm trí đang nghĩ về làm sao kết thúc nó. Nó bao giờ cũng đi trước bạn. Không cho phép điều đó! Chỉ chơi đùa, và quên về bất kì hành động dục nào. Nó sẽ xảy ra. Thế thì cho phép nó xảy ra. Thế thì sẽ dễ dàng thảnh thơi, và khi nó xảy ra chỉ thảnh thơi. Hiện hữu cùng nhau. Ở trong sự hiện diện của nhau và cảm thấy hạnh phúc.
Một cách phủ định, cái gì đó có thể được làm. Chẳng hạn, khi bạn bị kích động bạn thở nhanh vì kích động cần việc thở nhanh. Với thảnh thơi, điều tốt, có ích là bạn thở sâu - không nhanh, nhưng chậm, việc thở rất dễ dàng - là thoải mái. Thế thì hành động dục có thể được kéo dài.
Không nói, không nói bất kì cái gì, vì điều đó tạo ra rối loạn. Không dùng tâm trí, dùng thân thể thôi. Dùng tâm trí chỉ để cảm thấy điều đang xảy ra. Không nghĩ, chỉ cảm thấy điều đang xảy ra - hơi ấm đang chảy, yêu đang chảy, năng lượng được bắt gặp. Chỉ cảm nó.
Nhận biết, và điều đó nữa cũng phải không được làm thành việc kéo căng. Nổi một cách vô nỗ lực đi. Chỉ thế thì thung lũng sẽ xuất hiện, và một khi thung lũng xuất hiện bạn được siêu việt.
Một khi bạn cảm thấy và nhận ra thung lũng, cực thích được thảnh thơi, nó đã là siêu việt. Thế thì dục không có đó. Nó đã trở thành thiền - samadhi.

0 Đánh giá

Ads Belove Post