Read more
Tôi hoàn hảo trong cái bất toàn của tôi
SỐNG THIỀN OSHO
Có cái gì tôi có thể cho lại thầy không?
Hư không, vì đó là điều tôi cho
bạn. Tôi cho bạn hư không, và chỉ hư không bạn mới có thể cho lại tôi thôi.
Thực ra, đừng nghĩ về việc cho
lại tôi cái gì, vì tôi không cho bạn cái gì cả. Tôi đơn giản làm cho bạn nhận
biết về mọi thứ mà bạn đã có rồi. Bạn không nợ tôi cái gì cả, thậm chí không một
lời cám ơn. Nếu bạn cám ơn tôi, điều đó đơn giản là sự hào phóng của bạn, bạn
chỉ lễ phép và lịch sự thôi; bằng không thì chẳng có gì cả. Bạn không nợ tôi bất
kì cái gì. Tôi đã không cho bạn cái gì và tôi sẽ không cho bạn cái gì, và không
cái gì có thể được cho, trong chính bản chất của mọi sự.
Thực ra, nếu bạn không giận
tôi, tôi sẽ đủ sung sướng rồi. Vì tôi lấy đi nhiều thứ. Tôi không cho bạn cái
gì. Tôi lấy đi bản ngã của bạn, và thay vào đó tôi không cho lại cái gì cả. Tôi
lấy đi cả nghìn lẻ một thứ. Và khi cả nghìn lẻ một thứ đã bị lấy đi, đột nhiên
bạn trở nên nhận biết về cái bao giờ cũng có đó từ chính lúc ban đầu.
Cho nên để tôi nói điều đó theo
cách này: Tôi cho bạn cái mà bạn đã có rồi, và tôi lấy đi những thứ mà bạn
không có nhưng bạn tưởng bạn có. Tôi lấy đi cái không có đó nhưng bạn tin là có
đó. Tôi lấy đi ảo tưởng của bạn.
Nhưng tôi không thể cho cái có
thực được. Cái có thực là cái mà không thể được cho; nó đã có đó rồi. Tôi loại
bỏ đi ảo tưởng, và cái thực là có đó. Tôi đơn giản cho bạn trở lại bản thân bạn.
Không cần lo nghĩ - "Có
cái gì tôi có thể cho lại thầy không?" Chỉ nếu bạn không giận, điều đó sẽ
là đủ. Nếu bạn có thể tha thứ cho tôi, điều đó sẽ là đủ.
Tôi biết rất khó tha thứ cho
tôi. Đó là nguy hiểm lớn nhất mà thầy nhận lên vai mình. Rất khó để cho đệ tử
tha thứ cho thầy, và họ bao giờ cũng liếc nhìn từ khoé mắt để tìm lỗi nào đó. Họ
bao giờ cũng đợi để tìm ra chỗ hở nào đó để họ có thể nhảy vào nó và họ có thể
nói, "Vậy đấy, tôi đã tìm ra cái thực. Người này là hư không," và họ
có thể đi và kết án. Nó là trò chơi rất nguy hiểm.
Đệ tử liên tục quan sát. Họ giống
như gián điệp, do thám về thầy, nếu họ có thể tìm ra cái gì đó.
Mới ngày Hỏi-Đáp hôm nọ, khi
tôi nói về Ts. Kovoor, hai, ba người gần phát điên về tôi. Họ đã viết các bức
thư rằng "Sao thầy đã làm điều này? Nó rẻ mạt!" Và tôi liên tục bảo
các bạn đồ rẻ là đắt đấy! Và cái tầm thường là cái sâu lắng! Và thế giới, luân
hồi, là niết bàn! Bạn có nghe tôi, hay không? Và họ đã đòi hỏi, gần như đó là
đòi hỏi, rằng "Thầy phải trả lời điều đó, sao thầy công kích ông ấy."
Tôi có công kích ông ấy đâu; tôi đã công kích ba người này, những người đã viết
cho tôi. Tôi phải làm gì với Kovoor? Ông ấy không định tới đây, tôi không định
tới đó. Chúng tôi không định gặp nhau theo bất kì cách nào. Tôi đã công kích ba
người này, và tôi đã có họ, bẫy họ, họ bị mắc bẫy. Tôi đã công kích ý tưởng của
họ về tôi.
Một người đã viết, "Không
thể nào quan niệm được rằng một người ở chiều cao như thầy lại đi xuống thấp thế."
Nhưng ngay chỗ đầu tiên ai đã bảo bạn rằng tôi là người của chiều cao? Bản thân
bạn phóng chiếu, và nếu phóng chiếu của bạn bị phá huỷ, bạn giận tôi sao?
Tôi liên tục lặp lại, chỉ để an
toàn, rằng tôi là người rất bình thường. Bằng không bạn sẽ treo tôi lên trời. Bạn
sẽ nói, "Thầy cao thế."
Nếu bạn thấy tôi ăn hay nếu bạn
thấy tôi tắm... Bạn có biết không? Ở cõi trời không có dự liệu cho nhà tắm của
Thượng đế. Không có dự phòng đâu. Tôi đã đọc qua mọi kinh sách rồi.
Bạn có thể tin được Thượng đế
đánh rắm không? Không thể được. Cao thế, mà đánh rắm sao? Ợ sao? Những điều này
là tốt cho con người, không cho Thượng đế.
Ai đã bảo bạn tôi cao thế?
Nhưng bạn phóng chiếu.
Và tôi không ngu xuẩn mà đi chấp
nhận phóng chiếu của bạn đâu. Nếu bạn muốn phóng chiếu những điều như thế, bạn
sẽ phải tìm người khác nào đó. Bạn không được phép phóng chiếu cái gì lên tôi.
Tôi sẽ liên tục vứt nó đi. Tôi không ở đây để đáp ứng cho bất kì mong đợi nào của
bạn. Đó là chính rắc rối bạn phải chịu với tôi. Bạn muốn tôi chết và ngồi trên
ngai vàng, và thế thì bạn có thể tôn thờ tôi một cách dễ dàng. Nhưng tôi sống động.
Và tôi liên tục làm những điều
tôi thích. Tôi không quan tâm điều bạn nghĩ. Nếu bạn bị rối loạn, đó là vấn đề
của bạn; nó không phải là việc của tôi. Thế thì bạn phải nhìn vào trong bản
thân bạn và tìm cách không bị rối loạn.
Những điều này tới đi tới lại
trong tâm trí bạn, và bạn không thấy rằng chúng là vấn đề của bạn.
Ai đó khác đã hỏi, "Tại
sao chúng tôi phải trả tiền ở đây?" "Tôi không có tiền," người
đó nói, "và tôi muốn ở đây." Nhưng thế thì ai sẽ trả tiền cho bạn? Bạn
sẽ cần tiền, bạn sẽ cần thức ăn, bạn sẽ cần chỗ ở, bạn sẽ cần quần áo, đôi khi
bạn sẽ ốm, bạn sẽ cần bệnh viện: ai sẽ trả tiền cho bạn? Bây giờ, người đó nghĩ
rằng đạo tràng này bị ám ảnh với tiền. Nếu những người không có tiền mà được
phép, thế thì Laxmi thậm chí sẽ phải bị ám ảnh về tiền nhiều hơn vì với họ, cô ấy
cũng phải thu xếp. Chỉ để tránh ám ảnh tiền, tiền phải được thu xếp. Có nhiều
người muốn ở đây, nhưng thế thì ai sẽ thu xếp cho họ? Và nếu ai đó khác thu xếp
cho họ, người đó sẽ đòi được cái gì đó đáp lại.
Người này nói, "Ngay cả
người Ki tô giáo cũng không hỏi về tiền; ngay cả họ cũng không trơ tráo thế."
Tôi biết họ không trơ tráo thế. Họ cần không cần vậy; họ có đủ tiền. Toà thánh
Vatican có đủ tiền; đó là nhóm giầu nhất thế giới. Nhưng thế thì bạn phải trả -
không bằng tiền, tiền có đó rồi - bạn phải trả bằng các thứ khác: bạn phải trả
bằng tự do của bạn.
Ở đây tôi muốn bạn tự do. Tôi
không muốn cản trở tự do của bạn.
Nếu bạn muốn ở đây mà không có
tiền, thế thì tôi sẽ phải yêu cầu người nào đó có tiền cho đạo tràng tiền.
Nhưng thế thì họ có điều kiện của họ. Thế thì điều kiện của họ phải được đáp ứng.
Bằng không tại sao họ phải cho tiền của họ? Họ cho tiền để được lại cái gì đó.
Thế thì bạn sẽ không tự do ở đây. Và tôi sẽ không tự do ở đây. Tôi sẽ không thể
nói điều tôi muốn nói. Thế thì họ sẽ chỉ đạo tôi rằng cái này phải được nói và
cái này phải không được nói.
Không ai bị ám ảnh về tiền.
Nhưng người hỏi bị ám ảnh về tiền: người đó không có tiền và người đó muốn ở
đây. Nhưng tiền là gì? Tiền chỉ là cái bạn phải trả cho mọi thứ. Bạn ăn: bạn phải
trả cho điều đó. Bạn sống: bạn phải trả cho điều đó. Bạn cần quần áo: bạn phải
trả cho điều đó.
Và tại sao bạn phải không trả?
Thế thì ai đó khác sẽ phải trả cho bạn. Sao khai thác ai đó khác?
Nếu bạn không có tiền, thế thì
đi và kiếm tiền và quay lại. Bạn là người bị ám ảnh về tiền! Nhưng bạn nghĩ rằng
Osho đang đòi tiền. Đó là vấn đề của bạn.
Ai đó đã nói, "Tôi không
thể thấy được vấn đề tại sao tôi phải trả tiền khi tôi tới nghe bài giảng. Khi
tôi phải trả mười ru pi để nghe bài giảng, thế thì tôi không thể nghĩ thầy là
Thượng đế được." Vậy cái giá cho việc nghĩ tôi là Thượng đế là mười ru pi!
Nếu người đó không phải trả tiền, người đó sẽ nghĩ tôi là Thượng đế. Bạn nghĩ
gì? Bạn đang cố hối lộ tôi sao? Trả hai mươi ru pi đi và nghĩ tôi là quỉ, hoàn
toàn tốt!
Sao bạn phải không trả tiền?
Sao bạn thích khai thác?
Và đây là hiểu biết của tôi, rằng
bạn nghe chỉ khi bạn trả tiền; bằng không bạn không nghe. Khi bạn không có gì để
trả tiền, không cần nghe. Bạn càng trả nhiều, bạn càng tỉnh táo hơn - vì mười
ru pi đó mất rồi. Nếu bạn không nghe đó là việc của bạn; bạn vẫn còn chút tỉnh
táo. Tôi biết bạn mang tâm trí hướng tiền; mười ru pi đó sẽ giữ bạn thức.
Và tính Thượng đế của tôi không
bị nguy hiểm gì, vì tôi không quan tâm tới điều bạn nghĩ về tôi. Điều đó không
phải là vấn đề chút nào. Không phải là bạn đã làm cho tôi thành Thượng đế. Đây
là tuyên bố của tôi; nó không phải là thừa nhận của bạn. Nếu không ai tin tôi,
thế nữa tôi vẫn là Thượng đế. Nếu chỉ tôi tin vào tôi, điều đó là đủ. Tôi không
cần một nhân chứng. Đây là hiểu biết của tôi.
Thế rồi lần nữa, khoảnh khắc bạn
nghĩ rằng người này là Bhagwan, thế thì người đó phải cư xử theo cách như vậy
và cách như vậy. Thế thì người đó phải ở trên đài cao. Người đó phải không cư xử
như con người.
Thế thì bạn không hiểu quan niệm
của tôi về một Bhagwan. Quan niệm của tôi về một Bhagwan không phải là Bhagwan
là một người đặc biệt, rằng Bhagwan là người hoàn chỉnh, rằng một Bhagwan không
phải là của thế giới này. Quan niệm của tôi về Bhagwan là ở chỗ Thượng đế là một
phẩm chất thông thường của sự tồn tại. Chỉ bằng việc hiện hữu, bạn là Thượng đế.
Bạn không là hoạ sĩ bởi việc hiện
hữu. Để vẽ, bạn sẽ phải học kĩ năng nào đó, bạn sẽ phải đi tới trường nghệ thuật.
Và thế nữa việc là hoạ sĩ của bạn sẽ phụ thuộc vào nhiều việc thừa nhận - mọi
người sẽ thừa nhận, mà có thể không thừa nhận; phê bình sẽ là ca ngợi, mà có thể
không ca ngợi; cả nghìn lẻ một thứ. Nếu bạn muốn là nhạc sĩ, chỉ bởi việc hiện
hữu, bạn không là nhạc sĩ. Bạn sẽ phải học; đây là cái gì đó phải được học.
Khi tôi nói Thượng đế, tôi ngụ
ý bạn là Thượng đế, chỉ bởi việc hiện hữu. Nó không phải là việc đặc biệt hoá.
Thế thì cái gì là khác giữa tôi và bạn? Khác biệt duy nhất là ở chỗ tôi thừa nhận tính Thượng đế của tôi và bạn không thừa nhận tính Thượng đế của bạn. Bằng không thì không có phân biệt. Tôi là bất toàn như bạn vậy! Thế thì khác biệt là gì giữa tôi và bạn? Khác biệt là ở chỗ tôi tận hưởng cái bất toàn của tôi và bạn không tận hưởng cái bất toàn của bạn, ở chỗ tôi hoàn toàn hạnh phúc với mọi cái bất toàn của tôi và bạn không hạnh phúc với cái bất toàn của bạn. Bạn có khái niệm về hoàn hảo và tôi không có. Tôi hoàn hảo trong cái bất toàn của tôi. Tôi đã chấp nhận chúng một cách toàn bộ, trong tính toàn bộ. Tôi không cố cải tiến bản thân tôi; tôi đơn giản là cách tôi đang vậy. Và tôi hạnh phúc theo cách tôi vậy.
Ngày bạn cũng hạnh phúc về cách bạn vậy, ngày bạn cũng hạnh phúc với mọi cái bất toàn của bạn, bạn là Thượng đế. Bạn vẫn là Thượng đế, dù bạn thừa nhận điều đó hay bạn không thừa nhận điều đó, nhưng bạn có các ý tưởng của bạn về Thượng đế, và thế rồi bạn phóng chiếu các ý tưởng đó. Và nếu thỉnh thoảng, chúng bị tan tành - và chúng sẽ bị làm tan tành lặp đi lặp lại vì tôi không thể giữ các mong đợi của bạn được...
Tôi là người tự do. Tôi sống theo cách tôi sống. Và thấy toàn thể vấn đề đi: Tôi không mong đợi cái gì từ bạn; dầu vậy bạn liên tục mong đợi các thứ từ tôi. Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để giúp bạn là bản thân bạn, và toàn thể nỗ lực của bạn ở đây là để làm tôi thành cái gì đó mà bạn muốn tôi là vậy. Vứt mọi điều vô nghĩa này đi.
Đó là lí do tại sao tôi nói ngay cả bạn có thể tha thứ cho tôi, điều đó sẽ là đủ. Bạn thậm chí không cần nói cám ơn.
Rất khó được an toàn trong các đệ tử; do đó tôi cần vệ sĩ. Bởi vì một đệ tử đã "buông xuôi," bây giờ người đó sẽ trả thù. Và tất nhiên, nếu người đó buông xuôi theo tôi, người đó sẽ trả thù lên tôi. Người đó còn trả thù lên chỗ nào khác được?
Quan sát mọi xu hướng này trong bạn đi.
Không phải là Kovoor, không phải là phê phán của tôi về Kovoor, mà đã làm bạn tổn thương. Chính ý tưởng của bạn về tôi, chính mong đợi của bạn về tôi, cái đó mới gây đau. Cho nên vứt bỏ các mong đợi đi; bằng không bạn sẽ cảm thấy đau đi đau lại mãi - tôi sẽ tìm ra các Kovoor khác. Đôi khi, cho dù họ không có đó, tôi có thể bịa ra chứ! Nhưng tôi định phá huỷ mọi mong đợi của bạn về tôi vì nếu bạn không thể bỏ được các mong đợi về tôi, làm sao bạn có thể bỏ được các mong đợi về bản thân bạn? Điều đó sẽ là không thể được.
Và toàn thể công việc của tôi bao gồm trong một điều đơn giản: sống một cuộc sống mà không mong đợi, không hi vọng, sống một cuộc sống từ khoảnh khắc sang khoảnh khắc, không có ý tưởng nào.
Hai người đang tán gẫu thì cái tên của một người bạn chung được nhắc tới. "Anh có là bạn của Harry không?" người thứ nhất hỏi.
"Chúng tôi có là bạn không sao?" người này nói. "Chúng tôi đã là bạn trong hai mươi năm. Không có gì mà tôi sẽ không làm cho Harry và không có gì mà anh ấy sẽ không làm cho tôi. Thực ra, trong hai mươi năm chúng tôi đã đi qua cuộc sống cùng nhau, tuyệt đối không làm cái gì cho nhau."
Tôi không làm cái gì cho bạn. Xin bạn, đừng làm cái gì cho tôi. Ngay cả nếu điều này có thể xảy ra, sẽ nảy sinh tình bạn lớn. Bạn không cần cảm thấy biết ơn; bạn không nợ cái gì với tôi.
0 Đánh giá