SỐNG THIỀN OSHO 0112 - Cái Tôi: Cái lọ đẹp có bảy tầng, đập vỡ hay giữ lấy nó?

SỐNG THIỀN OSHO 0112 - Cái Tôi: Cái lọ đẹp có bảy tầng, đập vỡ hay giữ lấy nó?

Price:

Read more

Cái Tôi: Cái lọ đẹp có bảy tầng, đập vỡ hay giữ lấy nó?
SỐNG THIỀN OSHO


Bây giờ, cái "tôi" có bẩy tầng, bẩy lần đó khi Bồ đề đạt ma ngã và lại vươn dậy. Bạn cũng sẽ ngã bẩy lần trước khi bạn có thể đạt tới chứng ngộ. Tầng thứ nhất bao gồm quá khứ: "tôi" là kí ức. Đi cùng tôi vào trong nó sâu nhất có thể được đi vì điều này sẽ đưa bạn tới nguyên lí thứ nhất. Nguyên lí thứ nhất không thể được nói ra, nhưng có thể được chỉ, cách bạn có thể đạt tới nó.
Tầng thứ nhất của "tôi" bao gồm kí ức, quá khứ. Nếu bạn muốn gạt bỏ cái "tôi" bạn sẽ phải gạt bỏ quá khứ. Nhiều người tới tôi và họ nói, "Chúng tôi muốn vứt bỏ bản ngã này." Nhưng họ nghĩ rằng bản ngã là thứ không phức tạp, thứ đơn giản. Nó không vậy đâu. Nó rất phức tạp, thứ phức tạp nhất. Thực ra, người muốn vứt bỏ nó có thể chính là bản thân bản ngã. Điều đó tinh vi thế, nó thủ đoạn thế. Tầng chồng lên tầng. Tầng thứ nhất là kí ức.
Nếu bạn thực sự muốn bỏ bản ngã - và đó là cách duy nhất để tìm ra chân lí; mọi tôn giáo đều bao gồm chỉ việc bỏ bẩy tầng này - không sống trong kí ức. Dần dần, khoảnh khắc bạn bắt giữ bản thân bạn, rằng bạn đang đi trong kí ức, ngay lập tức tuột ra khỏi nó. Ngay lập tức. Đừng phí một khoảnh khắc. Tôi không nói ăn năn về nó, tôi không nói cảm thấy mặc cảm về nó, không, vì điều đó nữa sẽ là quá khứ. Tôi đơn giản nói khoảnh khắc bạn thấy bạn đã đi vào trong mơ về quá khứ, nỗi hoài niệm, khoảnh khắc bạn thấy nó là vậy, tuột ngay ra khỏi nó. Không cần tranh đấu với nó. Nếu bạn tranh đấu, bạn sẽ bị thất bại. Không cần cảm thấy giận dữ về nó. Nếu bạn cảm thấy giận, bạn sẽ bị thất bại. Bạn không cần đánh giá nó theo bất kì cách nào, tốt hay xấu. Bạn đơn giản làm một điều: khoảnh khắc bạn thấy ra, tuột ra khỏi nó.
Và người thấy nó bị bắt quả tang là nhận biết của bạn. Eckhart nói người tìm thấy là Thượng đế, Thượng đế ở bên trong bạn.
Thử mà xem. Bất kì khi nào bạn thấy kí ức của bạn đang lởn vởn quanh bạn quá nhiều, người thấy điều này đột nhiên nhận ra rằng "À, mình lại ở trong kí ức rồi," người đó, nhận biết đó, là Thượng đế bên trong bạn. Tuột ra khỏi kí ức đi.
Và tôi nói tuột ra khỏi nó bởi vì không cần tranh đấu. Tranh đấu, bạn sẽ níu bám lấy nó. Tranh đấu, bạn sẽ phải ở đó. Nếu bạn phải tranh đấu với ai đó bạn phải ở đó. Đừng tranh dấu.
Và bạn có khả năng tuột ra, cũng như con rắn tuột ra khỏi bộ da cũ. Liên tục tuột ra khỏi kí ức đi. Kí ức là bộ da cũ. Thực ra, bạn đã tuột ra khỏi nó rồi; nó chỉ ở trong tâm trí, nó không ở đâu khác.
Tầng thứ hai bao gồm vô nhận biết. Chúng ta sống gần như trong trạng thái say. Chúng ta sống trong cực tiểu ý thức. Bạn liên tục làm mọi thứ, bạn liên tục di chuyển, cái này và cái nọ, nhưng bạn không ý thức. Bạn đã bao giờ có khoảnh khắc nào có ý thức, để cho bạn có thể thấy, bạn có thể so sánh không?
Chẳng hạn... Ngay bây giờ! Nhìn cái đang có đó. Tập hợp bản thân bạn lại đi. Chỉ ở đây bây giờ và nhìn cái đang có đó, và bạn sẽ thấy tâm thức bạn nhiều hơn, bạn đã thoát ra khỏi đám sương mù. Chẳng mấy chốc bạn sẽ lại biến mất vào trong sương mù. Sương mù này bao quanh bạn. Đôi khi bạn thoát ra khỏi nó. Đôi khi cái gì đó xuyên thấu qua màn sương, đem bạn ra. Nhưng bình thường, cuộc sống đơn điệu thế, không có ngạc nhiên, chẳng cái gì đem bạn ra.
Bất kì khi nào bạn có nhận biết thêm chút ít, nhiều thứ xảy ra. Nếu bạn quan sát bạn sẽ hiểu. Người đàn bà đẹp đi qua; đột nhiên bạn trở nên nhận biết hơn. Con chim tung cánh, bạn đang nhìn bầu trời trống rỗng và con chim bay qua...
Ramkrishna đạt tới samadhi đầu tiên của ông ấy, tới tỏ ngộ đầu tiên của ông ấy, bởi việc nhìn một đàn sếu nổi bật trên những đám mây đen. Ông ấy còn rất trẻ, phải mới mười ba. Ông ấy đang ngồi bên cạnh hồ của thị trấn, hôm đó trời mây, mây đen tụ lại, trời bắt đầu mưa, và đột nhiên một đàn, nhiều con sến trắng nổi bật trên mây đen. Gần giống như sét chúng có đó và chúng mất đi, và ông ấy đạt tới samadhi đầu tiên của mình. Trong nhiều ngày ông ấy say sưa với cái không biết, ông ấy nhảy múa, ca hát. Người trong thị trấn, gia đình ông ấy nghĩ ông ấy đã phát điên. Nhưng ông ấy hạnh phúc thế.
Kinh nghiệm bất thần đó. Cái gì đó xuyên thấu như lưỡi kiếm. Cái gì đó bị chém.
Đôi khi điều đó xảy ra cho bạn nữa. Bạn không tính đến những khoảnh khắc đó, bởi vì bạn sợ. Bạn cố quên chúng. Và chúng phi thường và chúng ngoại lệ và hiếm hoi tới mức ngay cả nói về chúng, không ai sẽ tin điều đó. Cho nên bạn không tính tới chúng; bạn nghĩ, "Phải hoang tưởng rồi, tưởng tượng thôi." Nhưng một ngày nào đó vào buổi sáng đột nhiên thế giới là đẹp - chẳng vì lí do gì hết cả. Lí do có đó: lí do là bạn nhận biết nhiều hơn. Có thể bạn nghỉ ngơi tốt trong đêm, nó đã là giấc ngủ ngon, mơ không quá nhiều, dạ dầy bạn không quá đầy thức ăn hay đói. Mọi thứ bằng cách nào đó diễn ra tốt, và đến sáng bạn cảm thấy đang ở trên đỉnh thế giới. Nó không là gì ngoài nhận biết.
Với người bạn mà bạn đã không gặp mặt trong nhiều năm, đột nhiên bạn trở nên nhận biết nhiều hơn. Bất kì cái gì làm cho bạn nhận biết nhiều hơn, quan sát nó, tính tới nó, nhớ nó, để cho bạn có thể đi ngày càng nhiều hơn vào trong nó. Đừng đẩy nó sang bên. Đừng bỏ qua nó. Nó phải được nuôi dưỡng và tưới nước, chăm sóc.
Tầng thứ ba của cái "tôi" là tham vọng, so sánh với người khác, tôi đang ở đâu, cao hơn hay thấp hơn, thấp kém hay cao siêu, đi trước hay tụt lại sau - tôi là ai. Quan sát nó: đừng bao giờ so sánh. Bạn là bạn. Và không có người nào như bạn cả, cho nên so sánh là không thể được. Và mọi người đều duy nhất thế và khác biệt thế, làm sao bạn có thể so sánh được? Bỏ so sánh đi. Bất kì khi nào bạn thấy bản thân bạn bị mắc vào trong so sánh, lập tức bỏ nó đi, ngay lúc ấy. Mang những thứ này trong tâm trí lâu hơn là không tốt; bằng không chúng sẽ để lại dấu vết, chúng làm ra thói quen trong tâm trí. Đừng bao giờ so sánh. Ai đó thông minh hơn, ai đó đẹp hơn, ai đó khoẻ hơn... Đừng so sánh. Bạn là bạn.
Và đây là cách Thượng đế muốn bạn vậy. Cảm thấy được hoàn thành theo cách bạn đang vậy đi và chấp nhận bản thân bạn. Đừng kết án bản thân bạn.
Tầng thứ tư của cái "tôi" bao gồm tương lai, bao giờ cũng nghĩ trước, làm gì ngày mai hay ngày kia. Hay mọi người điên thế, họ nghĩ về làm gì trong kiếp tới: đi đâu, xuống địa ngục hay lên cõi trời?
Mọi người tới tôi và họ hỏi, "Osho ơi, thầy nói gì về cuộc sống sau cái chết?" Tôi nói, "Bạn không sống thậm chí bây giờ, và bạn đang nói về cuộc sống sau cái chết sao? Tôi thậm chí không thấy cuộc sống trước cái chết."
Con người không hiện hữu! Con người chỉ nghĩ rằng mình hiện hữu. Con người còn chưa xảy ra. Hiếm khi điều đó xảy ra. Thỉnh thoảng, trong một Phật hay một Bồ đề đạt ma con người có đó; bằng không bạn chỉ là niềm tin. Và bạn nghĩ về cuộc sống sau cái chết sao? Nghĩ về cuộc sống sau việc sinh đi! Nghĩ về cuộc sống trước cái chết đi. Nghĩ về cuộc sống bây giờ. Đừng đi vào tương lai quá nhiều.
Tôi không nói rằng nếu bạn muốn đi Bombay thì đừng đăt vé máy bay - tôi không nói điều đó. Bằng không có những kẻ khờ thuộc kiểu đó nữa. Một hôm tôi nói vào buổi sáng, "Đừng nghĩ tới tương lai," và đến tối tôi nhận được một lá thư. Một người đã ném hộ chiếu của anh ta xuống sông. "Sao bận tâm? 'Đừng nghĩ tới tương lai,' Osho đã nói rồi." Tôi đâu có nói điều đó. Có thế giới thực tế, nhưng điều đó không phải là vấn đề chút nào. Mang hộ chiếu đâu có phải là vấn đề.
Mang hoang tưởng về tương lai mới là vấn đề. Hộ chiếu không phải là gánh nặng như vậy. Nghĩ về ngày mai và đi đặt vé không phải là vấn đề. Đây là những việc sự kiện, bình thường những điều thực tế. Nhưng nghĩ rằng ngày mai bạn sẽ hạnh phúc, không phải hôm nay, rằng ngày mai bạn sẽ yêu, không phải hôm nay, rằng ngày mai bạn sẽ hát, không phải hôm nay, mới nguy hiểm - vì ngày mai không bao giờ tới. Lần nữa khi nó tới, đó sẽ là hôm nay, và thói quen cũ của bạn sẽ nói, "Ngày mai mình sẽ hạnh phúc." Ngày mai rồi lại ngày mai, bạn sẽ hạnh phúc, và bạn sẽ không bao giờ hạnh phúc.
Điều tôi đang nói là tương lai tâm lí phải bị bỏ đi. Tương lai bình thường thì được, nó không phải là vấn đề chút nào.
Tầng thứ năm bao gồm các ước định. Bạn đã bị ước định - người Hindu, người Mô ha mét giáo, Phật tử, người Anh, người Đức, người Italy - những tầng này có đó. Bắt đầu vứt bỏ chúng.
Lần nữa, xin đừng vứt hộ chiếu của bạn!
Những ý tưởng này từ tâm trí - rằng tôi là người Đức hay người Nhật Bản hay người Trung Quốc - đều chỉ là ngu xuẩn. Bạn được sinh ra chỉ là tâm thức thuần khiết và bạn sẽ chết đi như tâm thức thuần khiết, và tất cả những cái này chỉ là quần áo, hình thức, hình dạng, điều người Hindus gọi là nam-rup, tên và hình. Nhưng bạn không bị giới hạn vào chúng, bạn không bị giới hạn trong chúng; bạn ở bên ngoài chúng.
Tầng thứ sáu bao gồm kiêu căng, không khiêm tốn. Người ta phải học khiêm tốn vì đó là thực tại. Chúng ta liên thuộc, cho nên làm sao bạn có thể kiêu căng được? Bạn không thể sống mà không có không khí, bạn không thể sống mà không có lửa, bạn không thể sống mà không có mặt trời, bạn không thể sống mà không có cây cối, bạn không thể sống mà không có đàn bà, đàn bà không có đàn ông - bạn không thể sống độc lập với tất cả được. Cho nên mọi kiêu ngạo chỉ là dốt nát. Chúng ta là liên thuộc, chúng ta xuyên vào nhau, và mọi thứ đều được cần.
Nếu mặt trời lặn tối nay và không bao giờ mọc lại nữa chúng ta sẽ chết. Trong vòng mười phút chúng ta sẽ chết. Nếu tất cả rừng biến mất và cây biến mất chúng ta sẽ chết, chúng ta sẽ không có khả năng sống. Chúng ta thở qua cây, chúng liên tục làm việc cho chúng ta và chúng ta làm việc cho chúng. Đừng nghĩ rằng chúng là tớ và chúng ta là chủ. Không ai là tớ ở đây và không ai là chủ cả; mọi người đều là chủ ở đây và mọi người đều là tớ ở đây. Đây là khiêm tốn. Chúng liên tục nhả ra ô xi cho chúng ta; chúng phục vụ bạn. Và bạn liên tục xả ra các bô nic cho chúng, chúng sống bằng các bô nic; cho nên bạn phục vụ chúng. Chúng phục vụ bạn, bạn phục vụ chúng.
Chúng ta là tớ của nhau hay chủ của nhau, nhưng chúng ta tất cả đều trong cùng một con thuyền. Con vật, cây cối, chim chóc, đá, chúng ta tất cả đều trong cùng một con thuyền. Chúng ta tồn tại trong tính cùng nhau; đó là nghĩa của tính khiêm tốn.
Tôi không nói trở nên khiêm tốn và bắt đầu kiêu ngạo về tính khiêm tốn của bạn và bắt đầu nói rằng "Tôi là người khiêm tốn nhất trên thế giới." Điều đó sẽ lại là kiêu ngạo. Tính khiêm tốn là việc hiểu biết, không phải là việc trau dồi.
Và tầng cuối cùng của cái "tôi" bao gồm việc bắt chước. Chúng ta học bắt chước - đó là điều tôi ngụ ý khi tôi nói chúng ta là khỉ. Ai đó đang làm cái gì đó: chúng ta bắt đầu làm cái đó. Ai đó đang làm cái gì đó: chúng ta bắt đầu làm cái đó. Chúng ta học qua bắt chước. Tốt cho trẻ con vì nếu không trẻ con sẽ không bao giờ học, nhưng khi nào bạn sẽ trở nên trưởng thành, khi nào bạn bắt đầu không bắt chước, và là thực với bản thân bạn?

Nếu bẩy tầng này bị bỏ đi, bạn sẽ đơn giản trở nên nhận biết về bạn là ai. Bạn là Thượng đế, như mọi người khác là Thượng đế.

0 Đánh giá

Ads Belove Post