Read more
Thầy kính yêu của chúng tôi,
Daio có lần nói với một sư: Kinh nghiệm đỉnh,
hành động chung cuộc - ngay khi ông cố theo đuổi nó trong ý nghĩ, có mây trắng
trải nghìn dặm. Nhưng cho dù ông quay lại nhìn cột cờ thiền viện từ một khoảnh
cách, hay đi tới chỗ nào đó một cách tự do khi nhìn một bàn tay vẫy ra hiệu,
đây vẫn chỉ là một nửa vấn đề; nó chưa là hành động chiến lược của toàn thể
năng lực.
Ông đã du hành và học hỏi nhiều chỗ và dành
thời gian dài trong các thiền viện. Đừng bám lấy đường mòn trên con đường của cổ
nhân - ông phải du hành con đường sống theo cách riêng của ông.
Đông, Tây, đi lên, đi xuống, dùng trực tiếp
nó - chỉ thế thì ông mới biết rằng kinh nghiệm đỉnh chói sáng trời và che phủ đất,
chói sáng quá khứ và chớp loé qua hiện tại. Đây là chỗ riêng của ông để định cư
và sống. Khi ta nói điều này, ta chỉ dùng nước để tưới cho hoa, không bao giờ
thêm bất kì cái gì phụ.
Vào một hoàn cảnh khác Daio nói với một Thiền
ni, "Tại đỉnh cột một trăm đốt, đi tới đi."
Ni đáp, "Tại đỉnh cột trăm đốt, không
có chỗ để đi."
Daio nói, "Nơi không có chỗ để bước,
đi một trăm nghìn bước xa thêm - chỉ thế thì ni mới có khả năng bước đi một
mình trong trời đỏ, lan toả khắp vũ trụ như toàn thân ni."
Ni này đồng ý và Daio tiếp tục: "Có vậy
thôi. Bây giờ ni muốn trở về cố đô và đã tới với hương trong tay áo để hỏi một
câu châm ngôn. Có lần ta làm bài thơ ca ngợi thầy Ikusan, cho nên ta sẽ viết điều
đó:
"Tại đỉnh của cột, bước đi theo đường
thông thường. Điều đau đớn nhất là khi bị ngã vào thung lũng. Đất, núi, và sông
không thể giữ được ni đứng dậy, và không gian này làm im tiếng cười, choán hết
má lừa.'
"Ta yêu cầu ni, Thiền ni," Daio
tiếp tục, "mang cái này lên và nhìn vào nó một thời gian và lần nữa lại:
làm sao đi tới từ đỉnh cột? Đột nhiên khi thời gian tới, ni có thể đi tới một
bước, và không gian chắc chắn sẽ nuốt tiếng cười. Nhớ lấy, nhớ lấy."
Maneesha, trước khi tôi thảo luận
những phát biểu rất có ý nghĩa nào, tôi phải khánh thành cho Bảo tàng các Thần
của Avirbhava. Cô ấy đã mang tới vài thần lớn, nhưng trước khi cô ấy mang các
thần của cô ấy tới trước bạn, tôi phải nói cái gì đó về chúng.
"Bạch tuộc: Trên hòn đảo
Corfu ở quần đảo Hi Lạp, bạch tuộc được tôn thờ như hoá thân của một trong các
thần Hi Lạp.
Được biết tới như kẻ ác nhất
trong các loài vật biển, bạch tuộc hồn nhiên được các ngư dân cổ đại đặt cho
cái tên 'cá quỉ'."
Thần thứ hai là, "Cá sấu: Ở
miền nam Bantus của châu Phi, cá sấu được coi như bất khả xâm phạm.
Thần của người Ai Cập Sebek được
tin là lấy hình dạng cá sấu; đôi khi ông ấy được đại diện như toàn bộ con vật,
đôi khi chỉ với cái đầu cá sấu. Những cúng dường bánh, thịt, và rượu mật ong được
dâng cho cá sấu thiêng, một số trong chúng được thuần hoá bởi các tu sĩ. Những
lời tiên tri được rút ra từ hành vi của cá sấu, và chúng được ướp khi chết."
Và thần thứ ba là, "Tôm
hùm: Tôm hùm nói chung được coi là linh thiêng trong những người Hi Lạp cổ đại.
Ở New Caledonia, thần cua, hay
quỉ, được biết là có khu rừng thiêng. Trên cây trong khu rừng của thần có treo
những gói thức ăn nhỏ cho thần. Thần là kẻ thù của những người có gia đình, và
được biết tới là gây ra bệnh chân voi.
Ngay cả ngày nay, tôm hùm vẫn
được tôn thờ ở làng đánh cá quận Isa của Nhật Bản. Những bản sao khổng lồ được
đưa đi diễu hành qua các thị trấn trong ngày lễ hội của họ."
Trước khi tôi yêu cầu Avirbhava
đem các thần mới thu nhận của cô ấy tới, tôi đã kể một chuyện cười về bạch tuộc:
Klopski quá vui mừng với con bạch
tuộc mới của anh ta, Clyde. Con vật tuyệt diệu này uống rượu vodka như cá,
nhưng cũng chơi bất kì nhạc cụ nào trên thế giới.
Một tối, sau khi uống gấp xong
vài chai vodka cùng nhau, Clyde và Klopski đi ra ngoài tới câu lạc bộ Jellyfish
Jazz Club của Jumpin.
Klopski kêu to, "Này, mọi
người! Tôi sẽ cá bất kì ai ở đây rằng bạch tuộc của tôi có thể chơi bất kì cái
bất kì ai đưa cho nó."
Tiếng cười tràn ngập quán ba.
Thế rồi Benny người chơi đàn banjo nói, "Được, tôi cá anh năm mươi đô la
nó không thể chơi đàn banjo của tôi được."
Klopski gật đầu nhiệt tình, nuốt
một ngụm vodka và đưa một ngụm cho Clyde. Con bạch tuộc nốc rượu của nó rồi bò
lên sân khấu, vớ lấy không phải một mà hai đàn banjo trên đường lên.
Khi nó chơi "Thượng đế cứu
Nữ hoàng," nó lẻn thò một xúc tu tự do và vồ lấy cốc vodka khác.
"Này, anh bạn," Pete
người chơi đàn piano la lên, "điều đó là được đấy. Nhưng tôi sẽ cá với anh
một trăm đô la nó không thể chơi được đàn piano lớn của tôi."
"Phải!" Klopski la
lên, nốc cốc vodka, và rót một cốc cho con bạch tuộc. Clyde nuốt ực cốc vodka
và nhảy lên chiếc piano. Vung vẩy cánh tay một cách hoang dã, Clyde chơi bài quốc
ca Ba Lan một cách đặc sắc.
"Hay đấy," một tiếng
kêu cất lên từ góc phòng, "nhưng tôi sẽ cá anh năm trăm đô la nó sẽ không
bao giờ có thể chơi được cái này!" Đó là Hamish MacTavish, và đem chiếc
kèn túi Scotlan lớn, cổ tới cho Klopski.
"Được," Klopski nói.
Nhưng trước khi Klopski có thể chạm vào nó, Clyde nhảy lên kèn túi, siết chặt
và xoắn tung các xúc tu của nó trên chiếc kèn. Thế rồi con bạch tuộc và chiếc
kèn túi ngã ra trên sàn thành một đống xoắn xuýt, chỉ tạo ra âm thanh hổn hển
đáng thương.
Thua việc đánh cá, và Klopski
phát rồ vớ lầy con bạch tuộc, giơ no lên không trung và kêu lên, "Cái chết
tiệt gì sai với mày thế?"
"Thế này," con bạch
tuộc cười toe toét, vẫn say, "cô ấy trông đẹp thế, nhưng tôi chỉ không thể
nào tháo được si lip bông của cô ấy ra!"
Bây giờ, Avirbhava, lại đây.
(Một con bạch tuộc xám mềm như nhung xuất
hiện ngay trước bục, giữ trong các xúc tu của nó một chiếc sáo, chơi điệu nhạc
Beatles "Trong vườn của bạch tuộc," và nhảy lên xuống trước thầy.)
Vậy để nó được định cư ở
Stonehead, bây giờ...
(Nhưng thay vào đó con bạch tuộc tiếp đất
trên đầu của Nirvano. Trong khi đó, một con cá sấu lớn đi dần từng bước dọc
theo bục, trong khi một con tôm hùm đỏ cuộn mình đang nhảy múa trong không
trung. Cuối cùng, con bạch tuộc đi tới điểm đến của nó - đầu của Stonehead. Thầy
mỉm cười và thích thú vô cùng với màn trình diễn, cũng như toàn thể hội chúng,
đơn giảm chìm ngập trong đại dương tiếng cười.)
Hay, Avirbhava! Đem các thần của
bạn đi.
Daio có lần nói với một sư:
Kinh nghiệm đỉnh, hành động
chung cuộc - ngay khi ông cố theo đuổi nó trong ý nghĩ, có mây trắng trải nghìn
dặm. Nhưng cho dù ông quay lại nhìn cột cờ thiền viện từ một khoảnh cách, hay
đi tới chỗ nào đó một cách tự do khi nhìn một bàn tay vẫy ra hiệu, đây vẫn chỉ
là một nửa vấn đề; nó chưa là hành động chiến lược của toàn thể năng lực.
Ông đã du hành và học hỏi nhiều
chỗ và dành thời gian dài trong các thiền viện. Không bám lấy đường mòn trên
con đường của cổ nhân - ông phải du hành con đường sống theo cách riêng của
ông.
Điều này có thể được gọi là một
trong chính những nền tảng của Thiền: Không bám lấy đường mòn trên con đường của
cổ nhân - ông phải du hành con đường sống theo cách riêng của ông.
Sự kiện là, bạn không thể du
hành trên con đường của bất kì người nào vì con đường đó sẽ không bao giờ dẫn bạn
tới bản thân bạn. Nó sẽ dẫn bạn tới ai đó khác, nó là con đường của người đó. Đừng
bao giờ là người theo sau; bao giờ cũng là người tìm đường. Và con đường trong
thực tại không biết của thế giới bên trong bạn được làm ra bởi việc đi vào
trong cái không biết, không có bất kì con đường nào được người khác chuẩn bị
cho bạn.
Mọi tôn giáo đều đang làm điều
đó: họ đang chuẩn bị các con đường cho hàng triệu người - xa lộ, siêu xa lộ. Có
sáu trăm triệu người Cơ đốc giáo đang bước đi trên một con đường. Họ sẽ không đạt
tới chỗ nào cả; không một người nào trong họ đã đạt tới ngay cả trạng thái của Jesus
Christ. Và thậm chí không người nào đã bao giờ nghĩ tới điều đó. Sáu trăm triệu
người Cơ đốc giáo trong một nghìn tám trăm năm đi theo một con đường nào đó một
cách kiên trì, và họ đã không tạo ra một Jesus xứng với cái tên này. Đó không
phải là lỗi của họ, đó là toàn thể bản chất tâm trí của chúng ta. Chúng ta đã
được bảo rằng chúng ta phải bước đi trên những con được được chuẩn bị sẵn.
Nhưng đây là con đường khác.
Mọi con đường đi ra ngoài đều
được chuẩn bị sẵn. Bạn có thể đi lên bắc, bạn có thể đi xuống nam; bạn có thể
đi bất kì chỗ nào, con đường là sẵn sàng. Nhưng đi vào bên trong, không con đường
nào là sẵn sàng, bạn sẽ phải tạo ra nó bằng việc bước đi. Nó bao giờ cũng vẫn
còn là con đường cá nhân. Không người nào khác sẽ bao giờ bước đi trên nó và
không người nào khác nên bước đi trên nó, vì điều đó sẽ đưa người đó vào trong
đạo đức giả. Người đó sẽ trở thành người nào đó khác mà người đó không phải vậy.
Đó là thông điệp rất quan trọng:
Không bám lấy đường mòn trên
con đường của cổ nhân.
Mọi tôn giáo đều nhấn mạnh vào
điều đối lập; mọi tôn giáo đều cố gắng chứng minh rằng họ là cổ đại nhất - là
tôn giáo cổ đại là có giá trị lớn. Thực tại là, tôn giáo càng cổ đại, nó nhất định
càng là mục ruỗng hơn. Càng cổ đại, càng xa hơn với bạn. Không có vấn đề về đi
theo con đường cổ đại nào. Bạn không nên theo ngay cả con đường hiện đại, vì mọi
con đường được tạo ra bởi người khác chỉ có thể là phù hợp cho họ.
Đây là thách thức lớn của sự tồn
tại, rằng bạn phải tạo ra con đường riêng của bạn đi tới ngôi đền riêng của bạn.
Không giúp đỡ nào là có thể, và chính sự vĩ đại của nhân loại, chân giá trị vô
cùng, là ở chỗ bạn có thể đi theo duy nhất con đường riêng của bạn.
Mọi tôn giáo đều dẫn mọi người
đi sai; họ phá huỷ mọi người, làm cho mọi người thành cừu. Tôn giáo đích thực sẽ
làm cho con người thành sư tử, bước đi một mình, không bao giờ bước trong đám
đông. Đám đông không bao giờ phù hợp với người đó, vì với đám đông bạn bao giờ
cũng phải thoả hiệp. Với đám đông bạn bao giờ cũng phải nghe theo người khác: phê
bình của họ, ca ngợi của họ, quan niệm của họ về đúng và sai, giá trị của họ về
tốt và xấu.
Trong đám đông bạn không thể vẫn
còn tự nhiên. Đám đông là môi trường rất phi tự nhiên. Chừng nào bạn còn chưa rất
nhận biết, đám đông sẽ nghiền nát bạn thành bụi. Chính bởi vì điều này mà bạn
không thấy nhiều chư phật trên thế giới. Phật phải tranh đấu từng li một cho
tính cá nhân của mình. Ông ấy phải không nhường bước cho đám đông, với bất kì
giá nào. Chừng nào một thái độ không thoả hiệp như vậy còn chưa thường hằng
trong bạn, bạn không thể vẫn còn không bị ảnh hưởng bởi đám đông mà bạn sống
trong đó.
Và không may là mọi người được
sinh ra trong đám đông - bố mẹ, thầy giáo, hàng xóm. Không ai có đủ may mắn để
được sinh ra một mình, cho nên đó là vấn đề. Bạn được sinh ra trong xã hội,
trong đám đông. Chừng nào bạn còn chưa giữ cho thông minh của bạn không bị ô
nhiễm, điều bao quanh bạn từ mọi phía, sớm hay muộn bạn sẽ trở thành ai đó
khác, ai đó có bản tính không bao giờ được dự định cho bạn là vậy.
Thường xuyên nhớ rằng bạn có định
mệnh riêng của bạn, cũng như mọi người khác có định mệnh riêng của người đó. Chừng
nào bạn chưa trở thành đoá hoa, hạt mầm mà bạn đã từng mang bên trong bạn, bạn
sẽ không cảm thấy phúc lạc, hoàn thành, mãn nguyện, bạn sẽ không có khả năng nhảy
múa trong gió, trong mưa, trong ánh mặt trời. Bạn có thể trong thiên đường chỉ
như một cá nhân, nếu bạn đã đi theo con đường mà bạn tạo ra bằng việc bước vào.
Không có con đường làm sẵn nào.
Khi bạn đi vào, bạn đi vào
trong không gian thuần khiết - không phải con đường; thậm chí không có dấu
chân. Phật thường nói rằng thế giới bên trong cũng giống hệt bầu trời. Chim bay
nhưng chúng không để lại dấu chân. Không ai có thể theo dấu chân của chúng vì
trên trời không có dấu chân của chúng; khi chúng đã bay đi rồi, dấu chân của
chúng đã tan biến.
Bầu trời bên trong bao giờ cũng
vẫn còn thuần khiết, chỉ chờ đợi bạn, vì không ai có thể đi vào bên trong bạn
được. Ông ấy đang nói:
Ông phải du hành con đường sống
theo cách riêng của ông. Đông, Tây, đi lên, đi xuống, dùng trực tiếp nó - chỉ
thế thì ông mới biết rằng kinh nghiệm đỉnh chói sáng trời và che phủ đất, chói
sáng quá khứ và chớp loé qua hiện tại. Đây là chỗ riêng của ông để định cư và sống.
Đi theo con đường riêng của bạn,
không bắt chước bất kì ai, bạn nhất định đạt tới không gian nơi bạn sẽ cảm thấy
bạn đã về tới nhà, nơi bạn có thể định cư vĩnh hằng.
Khi ta nói điều này ta chỉ dùng
nước để tưới cho hoa, không bao giờ thêm bất kì cái gì phụ.
Ông ấy hoàn toàn nhận biết rằng
mọi người có thể bắt đầu đi theo ông ấy. Ngu xuẩn của loài người là vậy. Với
người nói, "Không bao giờ theo bất kì người nào," họ nói, "Được."
Nhưng được của họ có nghĩa là, "Bây giờ chúng tôi sẽ theo ông." Khi
người này nói, "Không bao giờ theo bất kì người nào," người đó được bao
hàm trong "bất kì người nào" đó. Thế thì tại sao ông ấy nói, ông ấy
đang làm gì? Ông ấy nói:
Ta chỉ dùng nước để tưới cho
hoa, không bao giờ thêm bất kì cái gì phụ.
Tôi đang nói chính điều bản chất,
không thêm bất kì cái gì phụ vào, cũng như tưới hoa.
Một điều đơn giản thế... đi
theo bản thân bạn là điều đơn giản thế. Hoa sẽ bắt đầu nở bung, bạn chỉ liên tục
tưới nước cho chúng, nuôi dưỡng chúng bằng sự chăm chú của bạn, bằng tình yêu của
bạn, bằng im lặng của bạn, bằng mở hội của bạn, bằng tiếng cười của bạn. Chỉ
không thêm bất kì cái gì phụ từ các nguồn khác, từ kinh sách, từ các thầy giáo
lớn, từ chư phật. Không người nào được đưa vào trên con đường của bạn. Con đường
của bạn phải là tuyệt đối thuần khiết và trong trắng.
Vào một hoàn cảnh khác Daio nói
với một Thiền ni, "Tại đỉnh cột một trăm đốt, đi tới đi."
Nó có vẻ là một phát biểu rất
ngớ ngẩn.
"Tại đỉnh cột một trăm đốt,
đi tới đi."
Bạn sẽ nghĩ rằng người đó điên.
Không có cách nào đi bất kì chỗ nào, bạn sẽ bám lấy cột. Nhưng đi vào bên trong
cũng giống như điều này, dường như bạn đang đứng trên cột một trăm đốt. Và khi
bạn đi vào trong không có đường, chỉ bầu trời bên trong thuần khiết. Nó là cú
nhảy vào trong cái không biết, nhưng là cú nhảy đẹp vô cùng.
Bạn có thể đã nghe, hay bạn có
thể đã không nghe... Trên bức Trường thành Trung Quốc bao quanh toàn thể Trung
Quốc - nó là bức tường lớn nhất trên thế giới... Phải mất một nghìn năm để xây
dựng; nó gần như quả núi. Và nó rộng tới mức bạn có thể lái xe trên nó, và cao
mét tám, hai mét mốt, hai mét tư - khi thềm đất cho phép. Nó được xây dựng chống
lại những kẻ tấn công người Mông Cổ, để ngăn cản họ vào Trung Quốc. Và tất
nhiên họ tuyệt đối không thể vào được - bức tường cao hàng mét đứng giữa Mông Cổ
và Trung Quốc.
Trung Quốc phải chịu đựng nhiều
với người Mông Cổ tới mức nó đã nhận nhiệm vụ cực kì lớn lao này - gần như phi
con người. Phải mất một nghìn năm để làm bức tưởng, và hàng triệu người đã bị
lôi cuốn vào trong công việc này. Nhưng nó phải được thực hiện vì những người
Mông Cổ vĩ đại như Thành Cát Tư Hãn (Gengis Khan)... một mình ông ta đã giết bốn
mươi triệu người. Giết chóc là niềm vui của ông ta. Con ông ta đã giết ba mươi
triệu người; một người Mông Cổ khác, Thiết Mộc Nhi (Tamerlane), lại đã giết bốn
mươi triệu người. Người kế tục của Thiết Mộc Nhi, Nadir Shah, được coi là đã giết
nhiều hơn bất kì tổ tiên nào của ông ta, nhưng không có bản ghi nào sẵn có.
Toàn thể Trung Quốc phải đã trở nên sợ những con quỉ này - sát hại chẳng vì lí
do gì, chỉ vì niềm vui đơn giản họ đốt sống cả thành phố - tới mức họ đã làm bức
Trường thành Trung Quốc này.
Một câu chuyện hư cấu được kết
nối với bức Trường thành Trung Quốc. Có một chỗ trong bức Trường thành Trung Quốc
nơi người ta nói rằng nếu bạn đứng đó và nhìn sang phía bên kia, bạn đơn giản
cười một tiếng to và nhảy vào, bạn không bao giờ quay lại. Nhiều người đã thử nhưng
họ đơn giản cười và nhảy. Và đó là thềm núi, cao ba chục mét. Chuyện hư cấu này
trở thành nhiều thực tại tới mức chính phủ phải để lính gác ở đó để ngăn cản mọi
người khỏi nhìn từ chỗ đó. Không ai có thể giải thích được điều đó. Cái gì xảy
ra? Tại sao họ đơn giản cười? Họ nhìn thấy gì? Và thế rồi không nói gì với bất
kì ai, họ đơn giản nhảy.
Tôi không nghĩ nó là sự kiện lịch
sử nhưng tôi hiểu nó như huyền thoại, và là một hiện tượng hay. Khi bạn nhìn
vào trong, bạn đang nhìn vào trong tính không vô cùng. Và mọi điều các nhà huyền
môn đã làm là, họ đã bật ra tiếng cười và nhảy. Họ đã đơn giản nói lời tạm biệt
và nhảy.
Nó say mê thế, hút như nan
châm; sức hút nhiều tới mức một khi bạn nhìn vào trong, bạn không thể cưỡng lại
được việc lấy cú nhảy. Điều đó là mạo hiểm, điều đó là nguy hiểm, bạn có thể bị
mất hút. Nhưng ngược lại, bạn tìm thấy bản thân bạn lần đầu tiên. Bạn đã bị mất
trước đây; do đó mới có tiếng cười. Và bây giờ bạn đã về nhà, mà chỉ là nhìn
vào trong, và mọi thứ mà bạn đã từng muốn đều được hoàn thành. Bạn đã đi vào
thiên đường hoa sen.
Phát biểu này - tại đỉnh cột một
trăm đốt, đi tới đi - không liên quan tới cột thực tại. Nó liên quan tới bản
ngã dài trăm đốt của bạn. Đó là cột của bạn, nơi bạn đang đứng.
Nhìn vào bên trong và lấy cú nhảy!
Thế rồi đi tới.
Ni đáp, "Tại đỉnh cột trăm
đốt, không có chỗ để đi."
Daio nói, "Nơi không có chỗ
để bước, đi một trăm nghìn bước xa thêm - chỉ thế thì ni mới có khả năng bước
đi một mình trong trời đỏ, lan toả khắp vũ trụ như toàn thân ni."
Thiền có ngôn ngữ của riêng nó.
Nó là đơn giản, nhưng bởi vì chúng ta phức tạp chúng ta không thể hiểu được
ngôn ngữ đơn giản. Cột dài một trăm đốt... bạn sẽ không bao giờ nghĩ rằng nó có
thể đại diện cho bản ngã.
Một khi bạn thấy biểu dụ này,
nó trở thành rất rõ ràng là mọi người đều đang đứng trên cột rất dài. Và mọi
người đang cố có được các cột dài hơn. Khi Henry Ford sắp chết, trước cái chết,
ông ấy được hỏi, "Ông đã học được gì trong cả đời ông? Vì ông đã trở thành
người giầu nhất thế giới - từ nghèo thành giầu."
Henry Ford nói, "Đừng nhắc
nhở tôi. Tôi đã học chỉ mỗi một điều: trèo lên các cột. Và khi ông đã trèo lên
cột rồi, ông có vẻ vụng về thế, ngu xuẩn thế. May mắn là ông một mình ở đó ngồi
trên cột của ông. Tôi đã học được nghệ thuật trèo cột, đó đã là toàn thể đời
tôi. Tôi đã không học được cái gì. Tôi sắp chết mà không học được cái gì từ cuộc
sống."
Nhưng diễn giải của Daio:
Nơi không có chỗ để bước đi...
'Chỗ' bao giờ cũng ở bên ngoài.
Bên trong không có chỗ, chỉ có không gian. Và bạn nên hiểu khác biệt giữa chỗ
và không gian.
Bạn đang ngồi đây. Chỗ bạn ngồi
là một thứ và không gian bạn ở bên trong là thứ khác. Nó không phải là cái gì vật
chất, cho nên không có vấn đề về ngã. Không có sợ ngã xuống mương. Không có chỗ
nào thuộc bất kì kiểu nào, chỉ im lặng thuần khiết và tính không gian. Nơi
không có chỗ để bước, đó là chỗ thực nơi bắt đầu cuộc hành trình.
Dù ngớ ngẩn thế nào, ông ấy đã
nói một chân lí lớn.
Đi một trăm nghìn bước xa thêm
- chỉ thế thì ni mới có khả năng bước đi một mình trong trời đỏ, lan toả khắp
vũ trụ như toàn thân ni."
Ni này đồng ý và Daio tiếp tục:
"Có vậy thôi. Bây giờ ni muốn trở về cố đô và đã tới với hương trong tay
áo để hỏi một câu châm ngôn. Có lần ta làm bài kệ ca ngợi thầy Ikusan, cho nên
ta sẽ viết điều đó:
"Tại đỉnh của cột, bước đi
theo đường thông thường. Điều đau đớn nhất là khi bị ngã vào thung lũng. Đất,
núi, và sông không thể giữ được ni đứng dậy, và không gian này làm im tiếng cười,
choán hết má lừa.'"
Một khi bạn đã lấy cú nhảy vào
trong không gian bên trong, mọi thứ là dễ dàng. Trước khi lấy cú nhảy mọi thứ
là khó khăn. Bạn chưa bao giờ nghĩ rằng bạn có lãnh thổ bên trong, bạn chưa bao
giờ nghĩ rằng có bất kì không gian nào bên trong.
Khi tôi nói "lãnh thổ bên
trong của bạn" tôi không ngụ ý xương bạn và tim bạn và óc bạn. Đây là tất
cả những che phủ bên ngoài của tính không bên trong của bạn. Khi bạn tách rời bản
thân bạn khỏi thân thể và tâm trí và trái tim bạn, bạn tìm ra chỗ mà từ đó cuộc
hành trình bắt đầu. Đó là cuộc hành hương thực, cuộc hành hương duy nhất có bất
kì giá trị nào. Mọi cuộc hành hương khác là việc chạy đây đó không cần thiết,
không biết họ đang đi đâu.
Tôi đã nghe... Có lần George
Bernard Shaw bị bắt trên tầu hoả vì không có vé. Ông ấy đã mua vé, nhưng ông ấy
đã để nó ở đâu? Ông ấy có nhiều hành lí. Ông ấy phải đã giống như Avirbhava -
cô ấy du hành với mười hai va li! Cho nên ông ấy nhìn vào va li này, vào va li
kia. Cả khoang bị chất đầy với quần áo và đồ đạc và sách vở của ông ấy, và người
soát vé cuối cùng nói trong thất vọng, "Tôi biết ông, mọi người đều biết
ông. Tôi không thể quan niệm được rằng ông đi tầu mà lại không có vé. Nó phải
đã bị thất lạc rồi - ông có nhiều hành lí thế. Đừng lo, tôi sẽ không tới nữa
đâu, và tôi sẽ báo cho người soát vé khác trên tầu không làm phiền ông."
George Bernard Shaw quát lên với
anh ta, "Anh ngốc vừa vừa chứ! Anh nghĩ tôi định lấy mọi thứ này gây rắc rối
cho anh sao? Vấn đề không phải là cái vé, vấn đề là ở chỗ không có vé tôi không
biết tôi đang đi đâu. Tầu hoả chạy nhanh thế và tôi không biết tôi sẽ xuống ga
nào. Và tại sao anh đứng đây như kẻ ngốc vậy? Cứ làm việc của anh đi và để tôi
tìm vé của tôi!" Ông ấy là người nổi tiếng thế giới, nhưng ông ấy là người
có trí nhớ rất tệ.
Một câu chuyện tương tự được kể
lại về Mulla Nasruddin, nhưng rôm rả hơn. Người soát vé tới, và Mulla Nasruddin
nhìn vào mọi thứ - túi của anh ấy, ví của anh ấy. Người soát vé đang đứng đó và
ông ta nói, "Anh đã nhìn vào mọi túi, nhưng anh không nhìn vào túi bên
trái của áo choàng của anh."
Mulla Nasruddin nói, "Đừng
can thiệp vào việc của tôi. Đừng bao giờ nhắc tới chiếc túi đó!"
Ông ta nói, "Anh lạ thực.
Tôi đơn giản giúp anh vì anh không thể tìm được vé. Có lẽ... sao anh bỏ ra cái
túi đó?"
Mulla Nasruddin nói, "Đó
là niềm hi vọng duy nhất của tôi. Nếu vé không có trong túi trái đó, tôi bị kết
thúc. Cho nên trước hết tôi sẽ nhìn vào mọi thứ khác. Chỉ như nỗ lực cuối cùng
tôi mới có thể chạm tới cái túi đó. Đó là niềm hi vọng cuối cùng, đừng phá huỷ
nó."
"Ta yêu cầu ni, Thiền
ni," Daio tiếp tục, "mang cái này lên và nhìn vào nó một thời gian và
lần nữa lại: làm sao đi tới từ đỉnh cột?"
Ta cho ni bài thơ này. Nhớ lấy,
rằng đây là thông điệp của ta: rằng ni phải bỏ lại chỗ này và đi vào trong
không gian.
Đột nhiên khi thời gian tới, ni
có thể đi tới một bước, và không gian chắc chắn sẽ nuốt tiếng cười. Nhớ lấy, nhớ
lấy."
Đừng sợ việc cười. Cứ lấy một
bước từ chỗ vào không gian, cười lên một tiếng thật to và cứ tiếp tục. Chúng ta
đang làm điều đó mọi ngày - không chỉ một mà nhiều tiếng cười.
(Một tiếng cười lớn được nghe thấy từ
Sardar Gurudayal Singh.)
Sardar Gurudayal Singh, bất kì
khi nào lễ hội hoá trang này diễn ra bạn sẽ được cần tới. Không có bạn cuộc sống
sẽ không được rôm rả thế.
Một bài cú của Sodo:
Sau ngắm trăng,
Cái bóng bước về nhà
Cùng tôi.
Sau ngắm trăng... Trăng tròn -
điều đó đã trở thành truyền thống trong Thiền. Vào đêm trăng tròn những người
tìm kiếm Thiền không ngủ, họ bước vào trong núi nơi trăng đã làm thành thác đổ
có vẻ dường như bạc đang đổ xuống, nơi trăng đã làm toàn thể mọi thứ xung quanh
thành mơ.
Sodo nói, Sau ngắm trăng... Điều
này được gọi là ngắm trăng; nó là kinh nghiệm cực kì thẩm mĩ.
Cái bóng bước về nhà
Cùng tôi.
Im lặng thế. Không ai đang cùng
tôi, chỉ cái bóng của tôi đang bước đi cùng tôi. Sau khi ngắm toàn thể thế giới
đẹp này, khi bạn đi vào trong nhà của bạn, không ai sẽ hiện hữu cùng bạn, thậm
chí không có cả cái bóng của bạn. Sự một mình của bạn sẽ là toàn bộ.
Mọi thiền đều là việc chuẩn bị
cho tận hưởng tính một mình mà chính là bản tính của chúng ta.
Issa viết:
Chưa trở thành phật,
Cây thông cổ này,
Mơ màng vẩn vơ.
Theo những người đã thức tỉnh,
mọi thứ đều đầy phật tính. Phật tính chính là bản tính của sự tồn tại. Bài cú của
Issa đang nói:
Chưa trở thành phật,
Cây thông cổ này,
Mặc dầu nó là cổ đại, nó vẫn chưa trở thành
phật.
Mơ màng vẩn vơ.
Nó vẫn đang mơ. Một ngày nào đó
nó có thể thức dậy. Điều này có thể được mọi người nói. Tất cả chúng ta đều vô
ý thức về thực tại tối thượng của chúng ta, và chúng ta liên tục mơ, chúng ta
liên tục ngủ, chúng ta liên tục ham muốn, chúng ta liên tục khao khát cái này
cái nọ, không biết rằng kho báu lớn nhất là ở bên trong việc thức tỉnh của
chúng ta.
Không có gì hơn việc trở thành
phật. Bạn đã đi tới đỉnh cao nhất của tâm thức.
Tâm thức là của cải duy nhất.
Câu hỏi 1
Maneesha đã hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Điều thầy sẽ nói là cái một, thuộc tính có
ý nghĩa nhất mà một sannyasin của thầy cần có?
Các sannyasin của tôi không cần
bất kì thuộc tính nào, Maneesha. Cảm nhận của tôi về tính chất sannyas là chỉ
là chính bản thân bạn. Nếu tôi nói bất kì thuộc tính nào, tôi đang áp đặt thuộc
tính đó lên các sannyasin của tôi. Tính chất sannyas của tôi là tự do tuyệt đối.
Với tự do tất nhiên tính trách nhiệm lớn tới, nhưng đó không phải là việc của
tôi.
Có một biến cố đặc biệt xảy ra ở
các phố của Jerusalem, và có sự kích động lớn trong toàn thành phố. Pontius và
bà Pilate đang đứng trên ban công của cung điện, vẫy chào đám đông phía dưới. Họ
đang nhìn khi Jesus và đám diễu hành đi theo ông ấy chậm chậm tạo ra đường đi
qua các phố hướng tới Đồi Đóng đinh.
Đột nhiên, Jesus loạng choạng
và ông ấy cùng cây chữ thập đổ sập xuống đất. Đám diễn hành dừng lại tắc nghẽn.
Từ từ, Jesus đứng dậy trên chân, nhặt lấy cây chữ thập, và mang đi.
"Pontius, ông có thấy điều
đó không?" bà Pilate nhận xét, nói ra từ khoé mép, khi bà ấy tiếp tục vẫy
tay cùng nụ cười được trát lên mặt.
"Có thấy, cưng,"
Pontius đáp, "Anh e là ông ta làm điều đó lần nữa."
"Này, em thực sự không
quan tâm ông ta là ai," bà Pilate nhận xét. "Nếu ông ta làm rơi cây
chữ thập thêm lần nữa, ông ta ra ở ngoài cuộc diễu hành!"
Trong những giờ đầu buổi sáng,
Paddy bò dọc phố bằng tay và chân. Đột nhiên anh ta để ý tới một đôi bốt to ngay
trước mình, và nhìn lên, anh ta thấy đường nét của sĩ quan cảnh sát O'Leary.
"Cái gì diễn ra ở
đây?" viên cảnh sát hỏi.
"Tôi đang tìm tờ mười đô
la," Paddy lẩm bẩm.
"Ồ!" O'Leary nói,
"anh có chắc anh đánh mất nó ở đây không?"
"Này," Paddy nhỏ dãi,
"tôi không nói tôi đã đánh mất tờ nào. Tôi chỉ nhìn thôi."
Luigi về nhà ở Italy sau khi đi
nghỉ ở California. Anh ta rất chán nản, và bạn anh ta Alfonso hỏi anh ta,
"Có chuyện gì vậy? Anh không thích-a California?"
"Mama mia!" Luigi
đáp. "Ác mộng làm sao! Tôi đi-a California và ở khách sạn Pope còn Pasta ở
Palm Springs. Buổi sáng, tôi đi-a ăn sáng. Tôi nói-a với người phục vụ, `Tôi muốn
hai đái (muốn nói cái) bánh mì nướng.' anh ta mang-a cho tôi chỉ một đái.
"Tôi nói, `Tôi muốn hai
đái.' Anh ta nói, `Vào nhà tắm.' Tôi nói, `Ông không hiểu. Tôi muốn đái vào
đĩa.' Anh ta nói, `Ông không đái vào đĩa, ông là đồ chó đẻ!'
"Sau đó, tôi đi-a ăn trưa.
Người phục vụ mang tới cho tôi dao và thìa, nhưng không có dĩa. Tôi bảo cô ấy,
`Tôi muốn đéo (muốn nói dĩa).' Cô ấy bảo tôi, `Mọi người đều muốn đéo.' Tôi nói,
`Cô không hiểu, tôi muốn đéo trên bàn.' Cô ấy nói, `Ông không đéo trên bàn, ông
là đồ chó đẻ!'
"Thế là tôi trở-a về phòng
khách sạn của tôi, và không có cứt (muốn nói ga giường) trên giường của tôi.
Tôi gọi-a người quản lí và bảo ông ta, `Tôi muốn cứt.' Ông ta nói, `Vào nhà tắm.'
Tôi nói, `Ông không hiểu, tôi muốn cứt trên giường tôi.' Ông ta nói, `Ông không
được để cứt trên giường, ông là đồ chó đẻ!'
"Thế là, tôi bị-a kết
thúc. Tôi ra-a khỏi khách sạn, và người ở quầy nói, `Chúc mừng ngày nghỉ hạnh
phúc, và an bình cho ông.'
"Tôi nói, `Đái ông nữa,
ông là đồ chó đẻ, tôi về-a nhà!'"
Bây giờ đến lúc rồi. Không khí
sạch sẽ, bạn đã cười và bạn sẵn sàng.
Nivedano...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng, nhắm mắt lại.
Cảm thấy thân thể bạn hoàn toàn
bị đông cứng.
Không chuyển động.
Thu bản thân bạn vào trong.
Giống như mũi tên, đi ngày càng
sâu hơn vào bên trong bản thân bạn.
Chẳng mấy chốc bạn sẽ tới chiếc
cột trăm đốt
Từ đó bắt đầu cuộc hành trình
vào không gian.
Lấy cú nhảy mà không nhìn lại
sau.
Nó là không gian của chúng ta,
nó là cội nguồn nguyên thuỷ của chúng a.
Bạn được ân huệ.
Buổi tối nay được ân huệ bởi việc
là phật của bạn,
Chỉ là nhận biết thuần khiết.
Nhận biết này là chính bản tính
của bạn;
Bạn có thể quên nó nhưng bạn
không thể làm mất nó.
Nó không thể bị đánh cắp. Nó là
chính trung tâm của bạn.
Để làm cho điều đó thành rõ
ràng, Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi, nhưng liên tục đi
ngày càng sâu hơn vào trong bản
thân bạn.
Thân thể vẫn còn xa xôi, xa
hàng dặm,
tâm trí vẫn còn xa hàng dặm.
Bạn chỉ là tính quan sát im lặng,
an bình đi qua hiểu biết,
phúc lạc mà không lời nào có thể
diễn đạt.
Kinh nghiệm về tính vĩnh hằng
và bất tử
cái sẽ mang tới cho bạn cảm
giác lớn
về nhảy múa, hân hoan, bài ca.
Ngay cả im lặng của bạn sẽ trở
thành bài ca
và việc không chuyển động của bạn
sẽ trở thành điệu vũ.
Những người đã biết cội nguồn
này
đã trở thành tình yêu thuần khiết,
từ bi, tâm thức, sự thuần khiết.
Đây là bản tính tối thượng của
bạn.
Cuộc sống chỉ là trường học để mang
bạn tới bản tính tối thượng này. Những người vẫn còn không may vô nhận biết về
điều vĩ đại này của bản thể bạn, đỉnh Everest này của tâm thức bạn, thực sự là
đáng thương.
Cảm thấy khoảnh khắc này và im
lặng của nó đi vì bạn phải mang nó cùng bạn trong hai mươi bốn giờ.
Trên con đường này không có thời
kì đặc biệt cho thiền. Toàn thể cuộc sống phải trở thành thiền. Ngồi, đứng, bước;
thức, ngủ, thiền liên tục như sợi chỉ trong vòng hoa. Nó không biểu lộ ra nhưng
nó có đó, móc nối từng đoá hoa.
Mọi hành động của bạn, cử chỉ,
đều giống như các đoá hoa, nhưng tâm thức nên chạy qua tất cả chúng. Chỉ thế
thì vòng hoa mới là vòng hoa; bằng không nó chỉ là đống hoa.
Để cuộc sống của bạn là vòng
hoa với tâm thức kết nối mọi hành động, mọi chuyển động, mọi tâm trạng, và nó sẽ
mang tới biến đổi toàn bộ. Bạn sẽ là người mới.
Từng việc thiền sẽ lấy đi cái
gì đó giả từ bạn và sẽ đem tới phẩm chất tươi tắn, mới mẻ nào đó.
Dần dần, dần dần một ngày tới
khi toàn thể cuộc sống của bạn trở thành cuộc sống của phật.
Nó không xa xôi,
Nó bao giờ cũng ở bên trong tầm
với của bạn.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại. Nhưng mang cùng bạn
im lặng, kinh nghiệm.
Ngồi xuống trong vài phút như
phật.
Đây là bản tính của bạn.
Như Daio nói, Nhớ lấy, nhớ lấy!
Ông ấy đang nói tới kinh nghiệm
này của thiền:
Nhớ lấy, nhớ lấy!
Trong hai mươi bốn giờ,
dù bất kì cái gì bạn đang làm
cũng không thành vấn đề,
việc nhớ lại của bạn nên vẫn
còn là sự liên tục.
Được chứ, Maneesha?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội việc tập hợp chư phật
chứ?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
..............................
0 Đánh giá