Read more
Bhagwan kính yêu,
Một lần một sư bị Ngưỡng Sơn hỏi, “Ông từ
đâu tới?”, sư đáp, “Từ Yushu.”
Thế rồi Ngưỡng Sơn hỏi ông ấy, “Ta muốn biết
cái gì đó thú vị về Yushu; giá gạo ở đó thế nào?”
Sư đáp, “Khi tôi tới đây, tôi đã đi qua cây
cầu của thành phố đó một cách không để ý và dẫm lên chiếc dầm cầu, làm gẫy
chúng.”
Một lần khác Ngưỡng Sơn đang giặt quần áo
và Tangen hỏi ông ấy, “Chúng ta phải làm gì vào khoảnh khắc này?”
Ngưỡng Sơn trả lời, “Vào khoảnh khắc này
chúng ta sẽ nhìn đi đâu?”
Tangen không đáp lại.
Một lần khác Ngưỡng Sơn thấy một người tuyết,
chỉ vào nó, nói với một nhóm các sư quanh mình, “Có gì trắng hơn thế không?”
Các sư không đáp ứng được.
Những người yêu của tôi ơi, tôi
đã quá xa khỏi bạn rồi. Nhưng cái ‘xa xôi” này chỉ giống như chiếc kính tôi
đang đeo. Mặc dầu bạn không thể thấy được tôi, tôi có thể thấy được bạn.
Tôi đã quen nghe tiếng
“Yaa-Hoo” của bạn. Và mỗi lần tôi nghe thấy, nó lại bắt đầu trút lên chiếc lều
nhỏ của tôi.
Vài ngày và đêm này đã là những
ngày và đêm của việc làm thuần khiết nào đó. Chất độc mà tổng thống Ronald
Reagan và nhân viên của ông ta đã chuyển giao cho tôi... từ khắp trên thế giới
các chuyên gia về chất độc đã nói rằng trong tất cả các chất độc đây là chất
không thể được phát hiện ra theo bất kì cách nào. Và CIA đã thực hành ở Mĩ để đầu
độc bằng chất độc này, bởi vì không có cách nào tìm ra nó. Và nếu bạn không thể
nào tìm ra nó bạn không thể nào đưa ra bất kì thuốc giải độc nào. Chết đã gần
như là chắc chắn.
Những ngày và đêm dài này tôi
đã nhận thách thức của chất độc đó, chỉ chứng kiến. Chất độc đó thường xuyên
tra tấn tại mọi khớp xương, nhưng phép màu đã xảy ra. Dần dần, từ mọi khớp nó
đã biến mất. Chỗ cuối cùng là ở hai cánh tay. Hôm nay tôi thoát khỏi cả điều đó
nữa.
Tôi có cảm giác mạnh mẽ rằng mặc
dầu tôi không hiện diện vật lí ở đây, các bạn đã cảm thấy tôi trong không
trung. Các bạn đã cảm thấy tôi gần gũi hơn bao giờ hết trước đây. Và trong bài
ca của các bạn, tôi đã hiện diện. Trong thiền của các bạn, nhớ lấy, tôi hiện diện
nhiều hơn hiện diện vật lí cho phép.
Tôi phải đi ra hôm nay bởi một
lí do đặc biệt.
Vài tháng trước đây ở Bombay,
Govind Siddharth đã có linh ảnh rằng linh hồn của Phật Gautam đã từng tìm kiếm
thân thể. Và anh ấy đã thấy trong linh ảnh của mình rằng thân thể tôi đã trở
thành phương tiện cho Phật Gautam.
Anh ấy đúng. Nhưng đây là bất hạnh
của con người: rằng bạn có thể đi sai cho dù bạn đã chạm tới điểm đúng. Bởi vì
tôi đã tuyên bố anh ấy chứng ngộ, anh ấy đã biến mất. Kể từ đó tôi đã không thấy
anh ấy. Có lẽ anh ấy nghĩ, “Bây giờ, hữu dụng gì? Mình đã tìm kiếm chứng ngộ và
mình đã tìm thấy nó.”
Chứng ngộ chỉ là bắt đầu, không
phải là kết thúc. Anh ấy đã tới rất gần và đã đi rất xa.
Nhưng tôi đã chờ đợi việc thừa
nhận từ nguồn Thiền rằng Phật Gautam đang định dùng lời của tôi và im lặng của
tôi, nhịp đập tim tôi và bầu trời bên trong tôi để tạo ra vài cầu vồng nữa, để
lan toả thêm vài đoá hoa trên thế giới. Thừa nhận đó đã tới từ một nhà nữ tiên
tri và tiên đoán rất nổi tiếng ở Nhật Bản.
Một trong các sannyasin của
chúng ta đã ở đó. Anh ấy có thể thấy sự chân thành của người đàn bà này. Bà ấy
chưa bao giờ ca ngợi ai; cái nhìn của bà ấy là rõ ràng. Anh ấy đã sợ hỏi về
tôi, nhưng cuối cùng anh ấy đã quyết định hỏi và không ngần ngại bà ấy nói,
“Tôi đã chờ đợi sứ giả. Anh đã tới đúng lúc. Phật Gautam đang dùng thân thể của
Osho.”
“Ngay bây giờ anh đem hai mươi
mốt viên ngọc thực quí báu này như quà tặng cho Bhagwan với lời chúc mừng của
tôi rằng một linh hồn đã từng lang thang khắp nơi trong việc tìm kiếm một
phương tiện nay đã tìm thấy nó.”
Sannyasin này có đôi chút ngờ vực,
bởi vì anh ấy nói, “Thân thể của Bhagwan đã bị đầu độc ở Mĩ. Phật Gautam sẽ chấp
nhận một phương tiện đã bị đầu độc sao?”
Chân thành của người đàn bà này
làm tôi nhớ tới Almitra trong Lời tiên tri của Kahlil Gibran. Bà ấy nói, “Anh
đã bao giờ nghe nói rằng Satan hay quỉ đã từng bị đầu độc không? Đấy đã là định
mệnh của chư phật. Đừng nghĩ rằng thân thể đã trở nên không thuần khiết bởi việc
đầu độc. Điều này đã là cuộc thử lửa, và Bhagwan đã đi ra khỏi nó. Anh đem những
viên ngọc này và thông điệp của tôi, và tôi sẽ tự mình tới để bầy tỏ sự kính trọng.”
Nhân tiện, tôi đã tự gọi tôi là
“Bhagwan” chỉ như thách thức với đất nước này, với những người Ki tô giáo, với
người Mô ha mét giáo, với người Hindu giáo. Họ đã lên án tôi, nhưng không ai đã
có đủ dũng cảm để giải thích việc lên án đó. Từ những nguồn xa xăm đã có những
bài báo và thư từ gửi tới cho tôi nói rằng, “Sao ông tự gọi mình là Bhagwan?”
Và tôi đã cười to, bởi vì tại sao Ram gọi bản thân ông ấy là Bhagwan? Ông ấy có
được chỉ định bởi một uỷ ban nào không? Và một Bhagwan được một uỷ ban chỉ định
sẽ không phải là Bhagwan gì mấy, bởi vì uỷ ban đó không bao gồm các Bhagwan. Họ
có quyền gì?
Krishna có được mọi người bầu
làm Bhagwan không? Đấy có phải là chuyện bầu cử không? Ai đã chỉ định những người
này? Không người Hindu nào có câu trả lời. Và một người như Krishna đã đánh cắp
mười sáu nghìn đàn bà từ những loại người khác nhau - họ đã là mẹ, họ đã có gia
đình, chưa có gia đình - không phân biệt gì, vậy mà không người Hindu nào có
dũng cảm để phản đối rằng một người với nhân cách như vậy không có quyền được gọi
là Bhagwan.
Họ có thể gọi Kalki, ngựa trắng,
là “Bhagwan.” Những người kì lạ! Và họ hỏi tôi tại sao tôi tự gọi mình là
Bhagwan. Tôi không có bất kì kính trọng nào với từ này. Thực ra tôi có mọi kết
án về nó. Nó không phải là từ hay - mặc dầu tôi đã cố gắng theo cách của riêng
mình để biến đổi từ này, nhưng những người Hindu ngu xuẩn sẽ không cho phép điều
đó. Tôi đã thử cho nó cái tên mới, nghĩa mới, ý nghĩa mới. Tôi đã nói rằng nó
có nghĩa là Người được ân huệ, người với bản thể được ân huệ, mặc dầu đó là bịa
của tôi.
Từ ‘bhagwan’ là từ rất xấu.
Nhưng người Hindu thậm chí không nhận biết về nó. Họ nghĩ rằng nó là cái gì đó
rất đặc biệt. Nghĩa gốc của nó - bhag có nghĩa là bộ phận sinh dục của đàn bà.
Còn wan có nghĩa là bộ phận sinh dục của đàn ông. Nghĩa của từ ‘bhagwan’ một
cách biểu tượng là anh ta gây ra sự sáng tạo trong năng lượng nữ tính của sự tồn
tại, thông qua năng lượng lấn át nam tính của mình.
Tôi ghét từ này! Tôi đã chờ đợi
một kẻ ngốc Hindu nào đó tiến ra, nhưng họ nghĩ rằng nó là cái gì đó rất trang
nghiêm và tôi không có quyền tự gọi mình là Bhagwan. Hôm nay tôi nói thẳng,
“Vâng, nhưng tôi có mọi quyền lên án từ này.” Không ai có thể ngăn cản được
tôi. Tôi không muốn được gọi là Bhagwan nữa. Thế là đủ rồi! Trò đùa đã chấm dứt!
Nhưng tôi chấp nhận nhà tiên
tri Thiền Nhật Bản. Và từ bây giờ trở đi tôi là Phật Gautam. Bạn có thể gọi tôi
là “Người bạn yêu mến”. Bỏ từ ‘Bhagwan’ đi hoàn toàn. Tôi không muốn được gọi
là Bhagwan nữa. Thế là đủ rồi ! Trò đùa đã chấm dứt!
Ngay cả những người rất thông
minh, những người kính trọng tôi và yêu mến tôi...
Mới hôm nọ tôi nhận được lời ca
ngợi cuốn sách của tôi Zarathustra từ một nhà báo nổi tiếng quốc tế. Ông ấy đã
ca ngợi nó, và ông ấy đã nói rằng sau Adi Shankara - triết gia Hindu nổi tiếng
nhất - tôi là người thứ hai khi có liên quan tới tính đích thực tâm linh trí tuệ,
có lí trí.
Nhưng dầu vậy ông ấy không thể
quên được từ ‘bhagwan’, tại sao tôi gọi bản thân tôi là Bhagwan. Nhưng liệu ông
ấy có biết rằng ông ấy đang so sánh tôi với Adi Shankara, người trong hàng
nghìn năm đã từng được gọi là “Bhagwan Adi Shankara.” Và không ai hỏi câu hỏi tại
sao.
Bất kì ai chắc sẽ hài lòng khi
được so sánh với Adi Shankara, nhưng tôi thì không. Nó không phải là lời khen
cho tôi, bởi vì Shakara chính là lí do mà Phật giáo, cái là việc nở hoa cao
hơn, đã bị phá huỷ - bởi Shakara và giới tăng lữ Hindu. Tôi không thể chấp nhận
rằng Shankara có bất kì thiên tài nào. Ông ấy là chính thống, chỉ cố gắng để bảo
vệ sự đầu tư của giới tăng lữ Hindu, giới tăng lữ tồi tệ nhất thế giới, mục ruỗng
cổ đại nhất.
Tôi bác bỏ việc được so sánh với
con người này, đặc biệt bởi vì ông ấy đã là lí do cho hoa hồng, điều mà Phật
Gautam đã tìm cách gieo trồng trên mảnh đất này, bị phá huỷ. Trong con mắt của
tôi ông ấy là tội phạm thuộc loại tệ hại nhất.
Nhưng khi có liên quan tới Phật Gautam, tôi đón chào ông ấy trong chính trái tim tôi. Tôi sẽ trao cho ông ấy lời của tôi, im lặng của tôi, thiền của tôi, bản thể tôi, đôi cánh của tôi. Từ hôm nay trở đi các bạn có thể nhìn vào tôi như vào Phật Gautam.
Tôi sẽ kể cho các bạn về nhà tiên tri Phật giáo Nhật Bản - bà ấy đã gửi bức ảnh của bà ấy tới:
“Katue Ishida, nhà huyền bí của một trong những điện thờ Shinto lớn nhất và nổi tiếng nhất ở Nhật, gần đây đã phát biểu sau khi thấy ảnh của Osho, rằng: “Đây là người mà Phật Di Lặc đã đi vào. Ông ấy đang cố gắng tạo ra một nơi không tưởng trong thế kỉ hai mươi mốt. Rất nhiều sức mạnh huỷ diệt đang chống lại Ông ấy, và một số người gọi Ông ấy là Satan. Nhưng tôi chưa bao giờ biết Satan bị đầu độc. Satan thường là kẻ đầu độc, không phải là người bị đầu độc. Chúng ta phải bảo vệ con người này, Osho. Phật đã đi vào Ông ấy.”
Với tình yêu và sự kính trọng lớn lao tôi chấp nhận lời tiên đoán của Ishida. Bà ấy sẽ được hoan nghênh ở đây như một trong những người của tôi, đáng yêu nhất. Và bằng việc chấp nhận Phật Gautam như chính linh hồn tôi, tôi bước ra ngoài toán Hindu hoàn toàn; tôi chống lại toán Jaina hoàn toàn.
Tôi đã thấy và lên án mọi thứ đã xảy ra nhưng không thiên về các sư Hindu, sư Jaina. Tôi đã nhất quán lên án vô dục như một trong những hành động phi tự nhiên nhất. Bây giờ hai sư Jaina đã tới với cuốn tự tiểu sử, từ bỏ nhóm Jaina và tuyên bố rằng đằng sau vô dục là tràn ngập của đủ mọi loại truỵ lạc dục.
Đàn bà trẻ được thuyết phục trở thành ni cô. Gia đình cảm thấy may mắn rằng con gái họ đã được chấp nhận làm ni cô, và điều đó cũng tốt về mặt tài chính nữa. Tại Ấn Độ để con gái đi lấy chồng là tai hoạ tồi tệ nhất có thể xảy ra cho một gia đình. Nhưng nếu con gái được chấp nhận làm ni cô, cả gia đình theo cách nào đó trở thành thiêng liêng. Và những ni cô này bị khai thác về dục.
Tôi đã có tiếp xúc với các ni cô và sư, và họ trong chỗ riêng tư đều chấp nhận rằng, “Thầy là đúng, nhưng vấn đề của chúng tôi là chúng tôi không được giáo dục. Nếu chúng tôi bỏ giới tu sĩ, cũng những người đến chạm chân chúng tôi sẽ giết chúng tôi hay ít nhất sẽ làm cho chúng tôi thành kẻ ăn xin trên phố.”
Ông Acharya Tulsi người Hindu đã cố gắng làm cho chính phủ cấm hai cuốn sách này vừa mới được xuất bản, bởi vì bản thân ông ấy có dính líu vào hoạt động đồng dục. Thực ra nếu chính phủ Ấn Độ có bất kì can đảm nào điều đầu tiên sẽ là yêu cầu rằng mọi sư - dù họ thuộc vào bất kì tôn giáo nào - phải được khám bệnh kĩ lưỡng, bởi vì điều có thể nhất là suy đồi của họ từ hàng thế kỉ đã đưa tới AIDS dương tính. Điều đó dường như là đóng góp tích cực duy nhất của họ cho thế giới này!
Lời kinh của Maneesha:
Bhagwan kính yêu...
Bạn sẽ phải học, Maneesha, không gọi tôi theo cái tên xấu xí ấy nữa. Tôi chỉ là bạn của bạn. Đó là điều lời tiên đoán của Phật Gautam đã là: “Tên ta sau hai mươi nhăm thế kỉ, nếu ta có thể tìm ra phương tiện, sẽ là Phật Gautam Maitreya - Di Lặc.” Maitreya có nghĩa là người bạn. Từ giờ trở đi bạn sẽ phải đổi thói quen cũ của bạn.
Tôi là Bạn yêu của bạn. Bạn có thể gọi tôi là “Phật kính yêu”, điều này đơn giản có nghĩa là người thức tỉnh. Nhưng chúng ta phải lan truyền khắp thế giới rằng tôi đã từ bỏ “Bhagwan”. Thực ra chỉ một ngày, tôi đã tự mình từ bỏ nó. Tôi không có bất kì quyền nào lên nó, nhưng tôi có mọi quyền không gọi tôi là Bhagwan.
Lời kinh:
Một lần một sư bị Ngưỡng Sơn hỏi, “Ông từ đâu tới?”, sư đáp, “Từ Yushu.”
Thế rồi Ngưỡng Sơn hỏi ông ấy, “Ta muốn biết cái gì đó thú vị về Yushu; giá gạo ở đó thế nào?”
Đây là những phương cách đặc biệt của Thiền. Ngưỡng Sơn đang gợi mở cho sư này bằng việc hỏi câu hỏi này; ông ấy đang hỏi liệu ông này có nhớ tới quá khứ không, cái không còn nữa, cái làng ở Yushu và giá gạo ở đó. Nhưng sư này đã chứng tỏ ngang bằng Ngưỡng Sơn.
Khi Ngưỡng Sơn hỏi, “Ta muốn biết điều gì đó thú vị về Yushi; giá gạo ở đó thế nào?”...
Sư đáp, “Khi tôi tới đây, tôi đã đi qua cây cầu của thành phố đó một cách không để ý và dẫm lên chiếc dầm cầu, làm gẫy chúng.”
Đây là lời nói cổ, rất cổ đại của Phật, rằng khi bạn đi qua cầu, đập gẫy nó đi, bởi vì không có cách nào đi ngược lại.
Một lần khác Ngưỡng Sơn đang giặt quần áo và Tangen hỏi ông ấy, “Chúng ta phải làm gì vào khoảnh khắc này?”
Ngưỡng Sơn trả lời, “Vào khoảnh khắc này chúng ta sẽ nhìn đi đâu?”
Ngưỡng Sơn đang nói, “Tìm xem có bất kì cây cầu nào nối ông với quá khứ không và phá nó đi. Độc lập với quá khứ đi, chỉ ở đây và bây giờ trong khoảnh khắc này.”
Ngoại trừ điều này không có Thiền, không có Phật Gautam, không có tôn giáo, không có kinh nghiệm bản chất và có tính tồn tại về sống, về yêu, về hài hoà vô cùng này. Được ngắt hẳn với quá khứ và được ngắt hẳn với tương lai đi. Trong khoảnh khắc bé nhỏ và tĩnh lặng này bạn cũng là phật.
Tangen không đáp lại.
Tangen không đáp lại là cách chấp nhận thất bại. Ngưỡng Sơn đang giặt quần áo, không trong quá khứ không trong tương lai, chỉ ở đây bây giờ; không có Ngưỡng Sơn, chỉ có việc giặt quần áo.
Một lần khác Ngưỡng Sơn thấy một người tuyết, chỉ vào nó, nói với một nhóm các sư quanh mình, “Có gì trắng hơn thế không?”
Các sư không đáp ứng được.
Họ không thể nào hiểu nổi rằng điều Ngưỡng Sơn đang hỏi chẳng liên quan gì tới người tuyết; chúng tất cả đều là tưởng tượng. Nhưng ông ấy đang nói, “Nếu có người tuyết” - người đó phải trắng thuần khiết, trắng như tuyết - “có cái gì trắng hơn không?”
Có chứ! Chính bản thể bạn. Không gì có thể trắng hơn, chói sáng hơn chính sự tồn tại riêng của bạn.
Issa đã viết:
Nơi có người
ông sẽ thấy ruồi,
và chư phật. Nơi có người, ông sẽ thấy ruồi, và chư Phật.
Toàn bộ vũ trụ này bao gồm mọi thứ. Nếu bạn thấy người bạn sẽ thấy cả ruồi nữa. Issa đang nói, “Việc tìm phật trong các bạn là đơn giản như việc tìm ruồi vậy.” Phật không tự đặt mình vào bất kì trò chơi cao siêu nào. Phật phá vỡ tất cả các trò chơi mà đã từng được phát minh ra bởi tất cả các tín ngưỡng và tôn giáo - trò chơi quanh Thượng đế, trò chơi quanh địa ngục, trò chơi quanh đức hạnh, trò chơi quanh tội lỗi, tất cả đơn giản đều là trò chơi nhân tạo. Phật đơn giản muốn bạn được hoàn toàn tự do khỏi mọi phóng chiếu nhân tạo.
Chỉ đơn giản và ở đây. Để sao trút lên bạn và để cho hoa sen nở trong bản thể bạn. Bạn không phải là kẻ ăn xin, bạn đang mang tất cả huy hoàng của sự tồn tại bên trong bạn; bạn chỉ chưa nhìn vào trong thôi.
Phật đã mang tôn giáo tới chính sự đơn giản tinh tuý của nó. Đó là đóng góp của ông ấy; chống lại tất cả các tín ngưỡng, chống lại tất cả những mê tín ngu xuẩn, ông ấy đã nổi dậy.
Nếu tôi chấp nhận ông ấy, để dùng tay tôi như điệu bộ của ông ấy, đấy chỉ là bởi vì tính nổi dậy của ông ấy. Tất nhiên tôi đang cải tiến tính nổi dậy của ông ấy - trong hai mươi nhăm thế kỉ, quá nhiều bụi bặm đã tích tụ lại. Đằng sau lớp bụi đó là chiếc gương hoàn toàn trong trẻo.
Maneesha đã hỏi:
Chúng tôi nghe nói Thầy rất ốm. Xin Thầy nói về nó?
Không, Maneesha. Ốm là đủ. Nói về nó là ốm hơn. Và nhớ, thân thể tôi có thể ốm, tôi không bao giờ ốm. Tôi quan sát mọi điều, bất kì điều gì xảy ra. Tôi sẽ quan sát chết của tôi như tôi quan sát sống của tôi, và đó là giáo huấn đơn giản của tôi dành cho bạn.
Trước khi dành cho Sadar Gurudayal Singh...
Đôi kính này là dành cho Avirbhava vĩ đại.
(Người tháo đôi kính ra và đẩy Avirbhava ra bục. Hoàn toàn bị ngạc nhiên, sự đáp ứng bối rối của cô ấy gây nên sự sảng khoái của toàn bộ mọi người trong tiếng cười và tán thưởng.)
Được đấy, tốt, đeo kính vào! Mọi người đều muốn thấy.
Judy trở về sau tuần trăng mật và nói chuyện phiếm với cô bạn mình, Diane.
“Được chứ?” Diane hỏi, “Đêm trăng mật của cậu thế nào?”
“Ôi, Diane!” Judy than. “Khủng khiếp lắm. Cả đêm - lên và xuống, trong và ngoài, lên và xuống, trong và ngoài. Đừng bao giờ lấy phòng cạnh thang máy nhé!”
Edgar và Louisa Snodgras là các nhà truyền giáo Ki tô giáo ở châu Phi. Họ bị bộ lạc ăn thịt người bắt giam và đang đứng trong một cái vạc khổng lồ đầy nước. Cả hai hoảng sợ không thể nào tin được. Bỗng nhiên, Edgar bắt đầu cười khúc khích.
“Anh cười cái quái quỉ gì vào lúc như thế này?” Louisa hỏi với một cách diễn đạt choáng váng.
“Những đứa con hoang kia chưa biết điều đó,” Edgar cười khúc khích, “nhưng tớ vừa mới đái ra nước súp của họ!”
Một quan chức của công ti Bia Smutz chỉ định người thắng trong cuộc thi làm khẩu hiệu cho Bia Smutz trên đài truyền hình quốc gia.
“Và người thắng cuộc là Herbert Fine, với khẩu hiệu thắng cuộc của anh ấy là: ‘Bia Smutz - giống như yêu trong ca nô.’”
Fine bước lên sân khấu và nhận tờ bạc mười nghìn đô la. Quan chức này bắt tay Fine và nói, “Đó là một khẩu hiệu tuyệt với, ông Fine. Xin ông nói cho khán giả toàn quốc biết tại sao ông lại cảm thấy rằng Bia Smutz giống như yêu trong ca nô.”
“Chắc chắn rồi,” Fine nói. “Nó giống như yêu trong ca nô bởi vì nó là đéo gần nước!”
Bây giờ, Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Im lặng. Nhắm mắt lại. Cảm thấy thân thể bạn hoàn toàn đông cứng.
Bây giờ nhìn vào trong với toàn bộ tâm thức của bạn và với khẩn thiết dường như đây là khoảng khắc cuối cùng của đời của bạn.
Tính toàn bộ của tâm thức và sự khẩn thiết như vậy nhất định đem bạn về chính cội nguồn bản thể bạn.
Đột nhiên bạn đã biến mất khỏi chu vi và bạn đang ngồi tại trung tâm như Phật Gautam.
Hoa đang trút xuống,
làn gió mới,
hương thơm tươi mát,
và bầu trời mở đầy sao,
cảm giác vĩnh hằng.
Biết điều này là tất cả những cái có đó để biết.
Để làm cho nó thành rõ ràng,
Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Thảnh thơi. Chỉ là nhân chứng cho thân thể và tâm trí. Bạn không là thân thể, bạn không là tâm trí, bạn chỉ là người quan sát thuần khiết, nhân chứng. Việc chứng kiến này là chính bản chất của tôn giáo có tính tồn tại.
Đây không đơn thuần là giáo huấn, đây là chia sẻ của Phật Gautam, kinh nghiệm riêng của ông ấy về cái vĩnh hằng, cho bạn tự do khỏi thân thể và tâm trí. Thính phòng Phật bỗng nhiên đã trở thành cái hồ tâm thức; các nhân cách đã biến mất, thậm chí không có lấy một gợn sóng trong hồ.
Thu lấy thật nhiều nhất kinh nghiệm đại dương này. Bạn phải mang phật trở về với bạn. Bạn phải sống phật trong mọi kinh nghiệm hàng ngày của bạn.
Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Quay lại, nhưng quay lại như chư phật, với cùng duyên dáng, với cùng niềm vui. Chỉ ngồi vài phút để hồi tưởng lại nơi bạn đã ở, thực ra bạn là ai.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Phật.
0 Đánh giá