Chương 3. Không đỉnh núi, không thung lũng

Chương 3. Không đỉnh núi, không thung lũng

Price:

Read more

Ngỗng ở ngoài - Osho
Trả lời câu hỏi của đệ tử
Chương 3. Không đỉnh núi, không thung lũng

Câu hỏi thứ nhất
Osho ơi, thầy đang gọi từ đỉnh núi. Tôi bị lạc trong thung lũng vang vọng. Làm sao tôi có thể tới thầy được?
Swami Deva Rahaman, làm gì có đỉnh núi, làm gì có thung lũng; toàn thể ý tưởng này là bịa đặt. Không có cao hơn, không có thấp hơn; không có cấp bậc trong sự tồn tại chút nào. Nó chỉ là một toàn thể vũ trụ, nó là một thể thống nhất hữu cơ.
Nhưng bản ngã bao giờ cũng cố phân chia mọi người thành các phân loại khác nhau: người dốt, người chứng ngộ; tội nhân, thánh nhân; kẻ tội phạm, kẻ đức hạnh; kẻ khét tiếng, người nổi tiếng; kẻ đạo đức, kẻ vô đạo. Trò chơi là một: phân chia mọi người và thế rồi cố gắng thuộc vào phân loại cao hơn để cho bạn có thể giả vờ là "linh thiêng hơn ngươi."
Do đó tôi muốn bạn liên tục ghi nhớ rằng không có đỉnh núi và không có thung lũng; tất cả chúng ta đều thuộc về một toàn thể đại dương. Nhành cỏ nhỏ nhất là có ý nghĩa như ngôi sao lớn nhất. Chúng tất cả tham gia vào cùng trò chơi vũ trụ, tất cả chúng đều đóng góp cho cái đẹp của nó, cho niềm vui của nó, cho bài ca của nó, cho việc mở hội của nó. Ngay cả một nhành cỏ nhỏ thiếu đi cũng làm cho sự tồn tại sẽ kém đi; sẽ có cái gì đó bị thiếu, sẽ có trống rỗng.
Cách tiếp cận của tôi với cuộc sống là không có tính phân chia. Các sannyasin của tôi không phải là tín đồ của tôi; họ không bắt chước tôi, họ không trở thành tôi.
Do đó, Deva Rahaman, đừng dùng ngôn ngữ đó, đừng dùng khái niệm đó.
Đừng nói:
Osho ơi, thầy đang gọi từ trên đỉnh núi. Tôi bị lạc trong những thung lũng vang vọng.
Đỉnh núi và thung lũng là các phần của một toàn thể: đỉnh núi không thể tồn tại nếu không có thung lũng, thung lũng không thể tồn tại nếu không có đỉnh núi. Vậy cái nào là quan trọng? Cả hai đều liên thuộc. Cuộc sống không phụ thuộc không độc lập, cuộc sống là sự liên tục của liên thuộc. Nó là đẹp dù bạn ở bất kì chỗ nào, nó là đáng yêu để là bất kì cái gì bạn đang là vậy.
Ham muốn được ở trên đỉnh núi là ham muốn sai - mọi ham muốn như thế đều sai, và ham muốn tôn giáo là sai nhiều hơn cả so với bất kì ham muốn nào khác bởi một lẽ đơn giản là các ham muốn khác có thể được hoàn thành. Tất nhiên, bằng việc hoàn thành chúng bạn sẽ không đi ra ngoài thất vọng đâu; được hoàn thành hay không được hoàn thành, thất vọng là không tránh khỏi. Nếu ham muốn của bạn được hoàn thành bạn sẽ bị thất vọng - thực ra, nhiều hơn thế, vì bạn bây giờ sẽ thấy bạn đang săn đuổi cái bóng; bạn đã có được nó và chẳng có gì trong nó. Nếu ham muốn của bạn không được hoàn thành bạn sẽ bị thất vọng, bởi vì toàn thể cuộc sống của bạn bị phí hoài và bạn đã không có khả năng hoàn thành một ham muốn. Mọi hi vọng của bạn đều bị tan tành.
Hi vọng nhất định bị tan tành. Hi vọng là khao khát cái vô vọng, ham muốn là nuôi dưỡng cho thất vọng. Nhưng trong những thứ trần tục ít nhất còn có một khả năng của thành công, thất bại, đạt tới, không đạt tới. Nhưng trong câu chuyện tâm linh không có vấn đề về đạt tới chút nào vì con ngỗng ở ngoài! Không cái gì có thể được làm về nó, nó đã ở ngoài rồi. Khoảnh khắc bạn bắt đầu tận hưởng thung lũng của mình, bạn ở trên đỉnh núi - không có đỉnh núi khác!
Một hôm tôi đột nhiên quyết định thế là đủ rồi. Tôi vứt bỏ ý tưởng về đỉnh núi và bắt đầu tận hưởng thung lũng, và tôi đã thấy phép màu: thung lũng biến mất. Thực ra, từ ngay lúc ban đầu đã không có thung lũng, tôi bao giờ cũng trên đỉnh núi, nhưng bởi vì đã không có thung lũng. Tôi bao giờ cũng trên đỉnh núi, nhưng bởi vì tôi đã tìm kiếm đỉnh núi, tôi không thể thấy được nơi tôi đang ở.
Mắt bạn bị hội tụ vào chỗ xa xăm, do đó bạn bỏ lỡ điều hiển nhiên. Nó ở đây, và tâm trí bạn ở kia, mũi tên đi vào trời xanh. Và thực tại bao quanh bạn: nó gần hơn chính nhịp đập trái tim bạn, nó gần hơn việc thở của bạn, nó gần hơn việc tuần hoàn máu của bạn, nó gần hơn chính tuỷ của bạn, nó gần hơn chính tâm thức của bạn. Nó ở chính cốt lõi của bạn, chính bản thể bạn!
Rahaman, đừng hỏi về các đỉnh núi, bằng không bạn sẽ liên tục bỏ lỡ nó. Và bạn càng bỏ lỡ nó bạn sẽ càng trong cái vòng luẩn quẩn, vì bạn càng bỏ lỡ bạn càng cố đạt tới, bạn càng bỏ lỡ, nỗ lực càng lớn hơn, bạn càng bỏ lỡ bạn càng trở thành người Mĩ: "Cố nó lần nữa và lần nữa, cố gắng chăm chỉ." Một kết luận đơn giản: nếu bạn bỏ lỡ điều đó chỉ ra bạn không cố gắng đủ chăm chỉ, cho nên đưa toàn bộ năng lượng của bạn vào trong nó. Và bạn sẽ vẫn bỏ lỡ; không có cách nào để làm nó. Bạn đang cố điều không thể được và điều không thể được thì không xảy ra; nó không thể nào xảy ra được, nó chưa bao giờ xảy ra - nó không trong bản chất của mọi sự.
Phật nói đi nói lại: ais dhammo sanantano - đây là bản tính của mọi thứ. Lắng nghe bản tính của mọi thứ và bạn sẽ không bao giờ trong khổ; cố cải tiến nó và bạn sẽ sống trong địa ngục. Địa ngục là bịa đặt của chúng ta, và chúng ta tạo ra địa ngục bằng việc cố gắng làm điều không thể được. Cõi trời là bản tính của chúng ta, nó là tính tự phát của chúng ta, nó là chỗ chúng ta bao giờ cũng hiện hữu.
Bạn đã nghe câu chuyện kinh thánh rằng Thượng đế tống Adam và Eve ra khỏi vương quốc của ngài, Vườn Eden. Điều đó về căn bản là sai; bởi hai lí do nó sai. Thứ nhất: lí do tại sao ngài tống họ ra là rất độc đoán - họ đã không vâng lời ngài. Ngài dường như là ông bố rất bình thường, quá bình thường, cuồng tín! Việc nổi dậy kiểu trẻ con, nhỏ bé, vốn là một phần của tự nhiên, một phần của trưởng thành... Chúng ta phải biết ơn vô cùng với Adam và Eve vì họ đã không vâng lời. Đó là bắt đầu của nhân loại, đó là bắt đầu của cách mạng, đó là bắt đầu của trưởng thành, của chín chắn, của tự do, của nhận thức về nhân phẩm. Họ đã nổi dậy chống lại việc là con vật. Mọi con vật khác đều là những kẻ Cơ đốc giáo rất ngoan, tất cả đều đi nhà thờ mọi chủ nhật, đọc Kinh Thánh, tuân theo các lời răn, tuân theo mọi mệnh lệnh mà thậm chí không hỏi lại điều đó. Họ vẫn làm cùng điều, do đó chó vẫn còn là chó, chim ưng vẫn là chim ưng, trâu vẫn còn là trâu; lừa, dù chúng có vẻ thánh thiện và linh thiêng thế nào, vẫn còn là lừa. Duy nhất con người đã trưởng thành; trưởng thành của con người bắt đầu với nổi dậy.
Việc nổi dậy là đơn giản - mọi đứa trẻ đều phải trải qua điều đó. Một khoảnh khắc tới khi đứa trẻ phải nói không, nó phải khăng khăng nói không. Thực ra, chừng nào đứa trẻ chưa học nói không, nó sẽ không bao giờ có khả năng nói có; có của nó sẽ bất lực nếu không có bối cảnh của không. Cái không nền tảng được cần như bảng đen; chỉ trên bảng đen nền của cái không đó nó mới có thể viết cái có đẹp.
Thượng đế phủ nhận quyền nền tảng của nó để nói không, và trong chính việc phủ nhận đó ngài đã phủ nhận sự trưởng thành tối thượng của con người để nói có. Toàn thể câu chuyện này là cuồng tín, xấu xí.
Thứ hai: bạn có thể tống con người tới chỗ nào được? Toàn thể sự tồn tại này đều là Vườn Eden! Không có chỗ khác, không có không gian khác, không có thời gian khác. Toàn thể vũ trụ là thiêng liêng, cho nên bất kì chỗ nào bạn hiện hữu, bạn đều ở trong Vườn Eden. Điều duy nhất mà có thể có là: ý tưởng này đã được cấy vào trong con người tới mức bạn phải đạt tới Vườn Eden. Bạn đang trong Vườn rồi, và ý tưởng rằng bạn đã bị tống ra khỏi Vườn và bạn phải quay lại Vườn đang tạo ra rắc rối cho bạn, toàn thể khổ của bạn, toàn thể ác mộng của bạn. Không nhận ra bạn ở đâu, bạn khao khát cái gì đó mà không thể được, bởi vì đây là chỗ đó rồi.
Chính thân thể này là Phật.
Và chính chỗ này là thiên đường hoa sen.
Không có Phật tính khác và không có Thiên đường Hoa sen khác. Từ "paradise - thiên đường" bắt nguồn từ từ vùng vịnh Persian firdaus; firdaus nghĩa là vườn - cùng câu chuyện này, Vườn Eden. Mọi người đều đang tìm thiên đường. Bạn có thể cho nó các cái tên khác nhau - niết bàn, chứng ngộ, samadhi, vương quốc của Thượng đế, chân lí tối thượng - bạn có thể cứ cho nó những cái tên khác nhau, nhưng bạn vẫn sẽ bỏ lỡ - bỏ lỡ không phải bởi vì bạn đã bị tống ra khỏi Vườn đâu, nhưng bỏ lỡ vì bạn ở trong Vườn và bạn đã rơi vào trong trạng thái như mơ sâu. Mơ này bao gồm các ham muốn của bạn để đạt tới đâu đó khác, tới các đỉnh núi.
Nhấn mạnh của tôi là ở chỗ bạn đã ở đó rồi. Chỉ ngồi im lặng và nhìn quanh, ngồi im lặng và nhìn vào trong. Bạn chưa bao giờ ở bất kì chỗ nào khác! Ais dhammo sanantano - đây là bản tính của mọi vật - bạn không thể ở bất kì chỗ nào khác được.
Hoa hồng là hoa hồng là hoa hồng - không có khả năng khác - nhưng bạn có thể làm cho hoa hồng phát rồ. Bạn có thể để ý tưởng vào trong tâm trí của hoa hồng rằng "Mày phải là hoa hồng. Mày đang làm gì ở đây? Phí thời gian, phí cơ hội lớn. Thượng đế đã cho mày cơ hội là hoa hồng. Mày đang làm gì ở đây? Đung đưa theo gió, múa dưới ánh mặt trời, coi cuộc sống như trò đùa sao? Nghiêm chỉnh vào, đăm chiêu vào, trở thành linh thiêng đi! Đọc kinh Koran, Gita, Kinh Thánh," và bạn sẽ làm cho hoa hồng phát điên.
Điều tốt là hoa hồng không hiểu ngôn ngữ của bạn. Điều tốt là chúng không bận tâm chút nào về điều bạn nói. Điều tốt là chúng liên tục làm mọi điều của chúng mà không bận tâm chút nào về các chính khách của bạn, các tu sĩ của bạn, các giáo sư của bạn. Đó là lí do tại sao chúng đẹp thế, hồn nhiên thế. Các tu sĩ của bạn không thể đẹp thế, họ không thể hồn nhiên thế; họ nhất định tinh ranh.
Sau khi đăng kí vào một phức hợp nhà nghỉ lớn, nhà truyền giáo đọc trong phòng trong nhiều giờ, rồi đi tản bộ qua quán rượu ở đó ông ấy bắt đầu nói chuyện với một cô gái giữ mũ kí gửi khá xinh. Sau khi cô ấy kết thúc làm việc họ ngồi uống nước và rồi về nghỉ ở phòng ông ấy. Nhưng khi nhà truyền giáo bắt đầu cởi áo choàng của cô ấy, cô ấy dường như có ý nghĩ thứ hai. "Anh có chắc điều này là phải không?" cô ấy hỏi. "Em ngụ ý, anh là người linh thiêng."
"Em yêu ơi," ông ấy đáp, "điều đó được viết trong Kinh Thánh."
Cô ấy bắt ông ấy phải giữ lời, và hai người dành ra một đêm thân mật với nhau. Tuy nhiên sáng hôm sau, khi cô gái chuẩn bị đi, cô ấy nói, "Anh biết đấy, em không nhớ phần nào của Kinh thánh mà anh nhắc tới đêm qua. Anh có thể chỉ nó cho em được không?"
Đáp lại, nhà truyền giáo với cuốn Kinh Thánh Gideon từ bàn đầu giường, mở trang bìa ra và trỏ vào trang giấy để trắng mà trên đó ai đó đã viết vào, "Cô gái giữ mũ kí gửi giao hợp."
Đây là các tu sĩ, nhà truyền giáo, những người lãnh đạo tâm linh lớn của bạn đấy! Họ thần kinh và họ làm cho toàn thể nhân loại thành thần kinh. Tránh mọi cái vô nghĩa tâm linh ra - và cái vô nghĩa tâm linh này là vô nghĩa thực; mọi cái vô nghĩa khác là rất bình thường, rất trần tục. Thực ra, với vấn đề trần tục bạn không thể quá vô lí được - thực tại sẽ ngăn cản bạn - nhưng với cái vô nghĩa tôn giáo không có kiểm tra. Không có thực tại, không tiêu chí, bạn không thể phán xét, cho nên bạn có thể chuồn vào trong mọi loại chuyện vớ vẩn bí truyền.
Và các tu sĩ của bạn là những người buôn chuyện vớ vẩn thế, và trong nhiều thế kỉ họ đã từng buôn chuyện cho bạn! Bạn bò lổn nhổn trong đống cứt bò linh thiêng! Đã đến lúc thoát ra khỏi nó.
Deva Rahaman, cách bạn đang vậy là cách duy nhất bạn có thể vậy. Chấp nhận nó đi - không chỉ chấp nhận nó mà hân hoan trong nó, yêu nó, và đỉnh núi sẽ bắt đầu mở ra bên trong chính trái tim bạn, và đột nhiên bạn sẽ thấy bạn thức tỉnh trong Vườn Eden, ngay lập tức. Vấn đề không phải là đi bất kì chỗ nào, chỉ ở đây.
Bạn hỏi tôi:
Làm sao tôi có thể tới thầy được?
Không có nhu cầu. Bạn phải tới bạn chứ, không tới tôi. Tôi không ở đây để tạo ra một loại thần kinh mới. Có đủ các phương án sẵn có rồi! Ki tô giáo, Hindu giáo, Mô ha mét giáo, Jaina giáo, Phật giáo... ba trăm tôn giáo trên thế giới. Bạn có thể chọn loại thần kinh riêng của bạn; chúng tới theo đủ mọi hình dạng, theo mọi kích cỡ. Bạn có thể dễ dàng lấy bất kì loại cuồng tín, thần kinh, và điều đó sẽ giữ cho bạn dính líu cả đời bạn - nhưng đơn giản bị dính líu vào. Nó sẽ không cho bạn thời gian hay không gian để nhảy múa, ca hát, mở hội.
Mọi loại mục đích về cơ bản đều tạo ra sâu bên trong bạn sự chia chẻ, đạo đức giả. Bạn là cái bạn đang vậy và bạn bắt đầu cố là cái bạn không vậy. Lúc ban đầu đó chỉ là nỗ lực để là cái mà bạn không là vậy; dần dần, dần dần bạn bắt đầu giả vờ nữa rằng bạn đang trở thành cái mà bạn không là vậy, vì đương đầu với thất bại liên tục là rất mất mặt. Ít nhất bạn có thể giả vờ với người khác, bạn có thể đeo mặt nạ, bạn có thể tạo ra một persona nào đó, một nhân cách, quần áo, mẽ ngoài, và bạn có thể bắt đầu sống đằng sau mẽ ngoài đó. Và mọi người sẽ nhìn chỉ vào mặt nạ của bạn và họ sẽ tin nó, và một khi họ bắt đầu tin vào nó - bạn sẽ bắt đầu tin vào nó - vì họ tin rằng bạn là linh thiêng, rằng bạn là thánh thiện, rằng bạn là thế này và bạn là thế nọ.
Đó là một trò chơi rất kì lạ: bạn bắt đầu nó, và chẳng mấy chốc bản thân bạn sẽ bị mắc vào trong nó - trong dối trá riêng của bạn! Và một khi bạn bị mắc vào dối trá riêng của bạn, bạn sẽ cố che giấu chân lí, để lảng tránh chân lí, để kìm nén chân lí; bạn sẽ bắt đầu đầu tư ngày càng nhiều hơn vào trong dối trá của mình. Bạn có thể là hoa cúc vạn thọ và bạn có thể đầu tư cả đời bạn vào việc là hoa hồng. Bạn có thể là hoa hồng và bạn có thể đầu tư cả đời bạn vào việc là kim cương - điều bạn không thể thế được. Đây là ngu xuẩn cực kì của kinh nghiệm mà nhân loại đã từng sống cùng trong nhiều thế kỉ.
Do đó điều tôi nói gây tổn thương. Nó không phải là vấn đề về các chiều hướng nhỏ, nó là vấn đề có chiều hướng mênh mông. Trong hàng nghìn năm con người đã sống cuộc sống đạo đức giả, hoàn toàn giả, rởm, và bây giờ đập tan tành toàn thể đầu tư của con người, đập tan tành toàn thể tâm trí của con người, chắc chắn gây đau. Do đó mọi người sẽ chống lại tôi ngoại trừ vài người đủ thông minh để thức dậy.
"Cái gọi là người mẹ tự do của tôi thực sự là người đáng hổ thẹn thế," cô hoạt náo viên trường trung học nói một cách buồn bã với đối tác của mình. "Bà ấy nói rằng tôi chỉ có thể âu yếm trong cuộc hẹn hò của tôi nếu họ không chạm tới phía dưới eo tôi."
"Ồ, điều đó thì quá tệ," cô bạn cùng trường thương hại. "Cậu định làm gì về điều đó?"
"Này," cô hoạt náo viên cười khúc khích, "điều đầu tiên tớ sẽ làm là học cách đứng trên đầu."
Đó là điều người tôn giáo của bạn đã từng làm: sirshasana - nghệ thuật, cách yoga đứng trên đầu bạn. Nó chắc chắn đáp ứng cho cái gì đó: bản ngã. Bất kì khi nào bạn có thể làm cái gì đó phi tự nhiên hay ít nhất giả vờ rằng bạn đang làm nó, việc đó đáp ứng cho bản ngã. Tự nhiên không thể đáp ứng cho bản ngã được. Nếu bạn ăn và tận hưởng việc ăn, cái gì có đó để mà ba hoa? Nếu bạn làm tình và bạn tận hưởng nó, cái gì có đó để mà ba hoa? Nhưng nếu bạn trở nên vô dục thế thì có cái gì đó để ba hoa, nếu bạn nhịn ăn thế thì bạn có cái gì đó mà không ai khác có. Thế thì bạn có thể cảm thấy cao siêu, cao hơn, lớn hơn, to hơn, được chọn. Điều phi tự nhiên có sức hấp dẫn, mặc dầu nó phá huỷ toàn thể cuộc sống của bạn, nhưng hấp dẫn là trong bản ngã. Và chừng nào chúng ta chưa bỏ toàn thể trò chơi bản ngã này, đạo đức giả không thể biến mất khỏi thế giới.
Giáo sĩ Goldstein mới chuyển tới căn hộ của ông ta và quyết định ông ta phải làm quen với hàng xóm đối diện qua hành lang. Khi cửa mở ra, ông hài lòng ngạc nhiên được đương đầu với một thiếu nữ trẻ đẹp khác thường và ăn mặc hở hang đáng kể.
Mặc dầu xốn xang chính đáng bởi sự xuất hiện mỉm cười này, giáo sĩ dẫu sao cũng xoay xở nói ra một nhận xét khác thường cho cơ hội này: "Xin chào, tôi là cục cưng mới của cô qua hành lang đây - tôi có thể mượn cái cốc của hàng xóm không?"
Bạn có thể cố là phi tự nhiên, nhưng bản tính của bạn sẽ khẳng định bản thân nó theo cả nghìn lẻ một cách; nó sẽ tới đi tới lại. Bạn sẽ phải bưng bít nó, bạn sẽ phải kìm nén nó.
Lúc đó là tám giờ sáng ở lâu đài đánh bạc Las Vegas và hai người bơ vơ vẫn đứng bên cạnh bàn súc sắc đợi thi thố tiếp, thì một cô tóc nâu ngọt ngào ăn mặc trong bộ vét xuất hiện bên cạnh.
"Mặc dầu trời còn rất sớm trong ngày," cô ấy tuyên bố, "tôi cảm thấy may mắn sáng nay. Tôi muốn lăn súc sắc một lần để được hai mươi nghìn đô la. Hai người trong các anh có quan tâm đưa tôi tới cuộc đánh cá này không?"
"Chắc chắn, thưa quí bà," một trong những người đàn ông này trả lời, "chúng tôi sẽ tham gia vào hành động của bà."
"Tôi hi vọng các quí ông sẽ không cảm thấy phiền," bà ấy nói, "nhưng cách duy nhất tôi có thể có được vận may là lăn con súc sắc mà không mặc si líp."
Nói vậy, người đàn bà uyển chuyển tiến hàng cởi quần và si lip ra. Với một tiếng hô "Mẹ cần đôi quần mới!" bà ấy lăn con súc sắc, kêu rú lên vui mừng và hét, "Tôi được rồi!" Bà ấy vớ lấy tiền, quần và quần lót và vội vàng thoát ra khỏi phòng.
Hai người đàn ông nhìn nhau kinh ngạc, và một người trong họ buột miệng nói ra, "Này, dẫu sao thì bà ấy lăn cái gì nhỉ?"
"Làm sao tôi biết cái chết tiệt đó?" người kia cắn cảu, "tôi cứ tưởng anh quan sát con súc sắc chứ!"
Chúng ta đã tạo ra một nhân loại kì lạ thế, và toàn thể lí do căn bản của toàn thể trái đất điên này, nhân loại điên này, là tôn giáo, tâm linh. Tìm kiếm chân lí, tìm kiếm Thượng đế, tìm kiếm các đỉnh núi, và bạn đã đánh mất bản thân bạn trong việc tìm này.
Chỉ có một việc tìm kiếm thôi - tìm ra bản thân bạn - và để làm điều đó bạn cần không đi bất kì chỗ nào khác. Để làm điều đó bạn phải rút ra khỏi mọi ham muốn, tham vọng, mục đích của bạn. Bạn phải quay về nhà.
Rahaman, bạn đừng trở thành tôi. Tôi không là kẻ thù của bạn - tôi không thể bảo bạn trở thành tôi được. Nếu bạn cố trở thành tôi, bạn sẽ chỉ là bản sao giấy than, đạo đức giả, bạn sẽ chỉ là kẻ bắt chước.
Những người đã tụ tập quanh tôi không phải là tín đồ của tôi, không phải là người bắt chước tôi - chỉ là bạn đồng hành, bạn mở hội, đối tác múa! Sự tồn tại với tôi là lễ hội hoá trang, nó chỉ là lễ hội. Nó dành cho những người biết cách múa. Và múa không cần đợi tới ngày mai - ngày mai không bao giờ tới đâu - múa phải là bây giờ, ở đây, chính khoảnh khắc này. Chính im lặng này phải trở thành điệu vũ!
Cho nên đừng khao khát bất kì đỉnh núi nào, cứ ở chỗn bạn là toàn bộ, hoàn toàn, và con ngỗng ở ngoài! Khao khát các đỉnh, và con ngỗng ở trong chai. Những đỉnh đó là cái chai, những mục đích đó là cái chai. Chúng giữ bạn bị bao bọc, chúng giữ bạn bị cầm tù. Tương lai là tù túng của bạn và hiện tại là tự do của bạn.
Ở đây tôi khác toàn bộ với Jesus, với Phật, với Krishna, với Mahavira, với mọi người khác. Có chủ ý, không chủ ý, họ đã tạo ra hình mẫu bắt chước của nhân loại. Tôi muốn phá huỷ toàn thể hình mẫu này, toàn thể nguyên trạng này. Tôi muốn bạn chỉ là bản thân bạn. Dù bạn là bất kì cái gì, bạn là đẹp như bạn vậy; bạn không cần là ai đó khác để là đẹp.
Đó là cách duy nhất để tận hưởng, nhưng điều đó là tuỳ ở bạn. Nếu bạn muốn khổ... và có những người thích khổ, họ không thể sống mà không có khổ được; niềm vui duy nhất của họ là trong khổ và nhiều khổ hơn. Họ càng khổ nhiều họ càng cảm thấy rằng họ đang làm cái gì đó lớn lao. Thế thì điều đó là tuỳ ở bạn; thế thì đừng làm ồn ào về nó, thế thì đi lên đỉnh núi đi. Nhưng đỉnh núi sẽ không thoả mãn cho bạn bởi vì từ các đỉnh đó bạn sẽ lại nhìn xa ra trước tới các đỉnh núi khác.
Một đêm bà hiệu trưởng của trường nội trú nữ đột ngột bị đánh thức bởi một trong các học sinh của bà ấy, một cô bé mười sáu tuổi có vẻ chín chắn. "Cô Forbes ơi," cô ta kêu lên, "con vừa mới bị cưỡng hiếp!"
"Này, bình tĩnh đi, Melissa," bà hiệu trưởng nói với cô bé một cách kiên quyết. "Điều đầu tiên con phải làm là đi tới tủ lạnh và ăn nửa quả chanh."
"Nửa quả chanh à?" co học sinh ngạc nhiên hỏi. "Điều đó có giữ cho con khỏi mang thai không?"
"Không," cô hiệu trưởng thừa nhận, "nhưng nó sẽ gạt bỏ cái cười ngu xuẩn kia."
Đó là điều người tôn giáo đã từng làm: gạt bỏ mọi nụ cười của bạn, làm cho bạn có vẻ buồn nhất có thể được, mặt dài ra nhất có thể được.
Người Ki tô giáo nói Jesus không bao giờ cười. Nếu điều đó là đúng, thế thì bất kì cái gì ông ấy đã nói cũng đều sai. Nếu điều ông ấy đã nói là đúng thế thì điều này không thể đúng được, vì người này liên tục nói, "Hân hoan đi! Ta nói với các ông lặp đi lặp lại là hân hoan!" Và người Ki tô giáo nói ông ấy không bao giờ cười! Tiếng cười dường như là trần tục cho họ, tiếng cười dường như là có tính thế gian; nó là không tốt cho người linh thiêng. Người linh thiêng phải liên tục buồn, do đó họ đã tạo ra truyền thống lâu dài về những người buồn, ốm, yếu, bệnh hoạn mà họ tôn thờ.
Bạn càng có vẻ bệnh hoạn bạn càng sẽ được tôn thờ. Bạn càng là kẻ tàn bạo và kẻ tự bạo, bạn sẽ càng được tôn thờ. Tự hành hạ bản thân bạn và dạy người khác hành hạ bản thân họ - họ gọi điều đó là chủ nghĩa khổ hạnh - trở thành sư, từ bỏ thế giới...
Từ "sư" có nghĩa là người sống một mình, trốn khỏi mọi người. Và thực ra chính mối quan hệ mới là cơ hội cho trưởng thành, chính yêu mới là thách thức cho trưởng thành, chính tình bạn mới mang bạn tới hương vị thực của bạn. Chính cuộc sống trong mọi phiêu lưu, thách thức của nó mới giúp cho bạn trở nên trưởng thành, hoà nhập.
Sư vẫn còn chậm tiến, họ vẫn còn ngu xuẩn. Họ nhất định còn ngu xuẩn - họ đã bị lôi ra khỏi mảnh đất của cuộc sống. Nhiều nhất họ là cây trong nhà kính: đem họ vào trong thế gian và họ lập tức sẽ co lại và chết. Họ là những người rất sợ sệt, liên tục run rẩy, sợ địa ngục, cái không tồn tại, tham cõi trời, cái không tồn tại - và giữa địa ngục và cõi trời bỏ lỡ mọi thứ đang tồn tại.
Một thanh niên thiếu kinh nghiệm đã nghe nói rằng cách tốt để khuấy động ham muốn dục trong con gái, người tỏ ra trơ trơ với các hình thức tán tỉnh thông thường là đặt tay cô ấy vào bộ phận của anh ta. Sau khi đậu xe với thời hạn hơn một giờ ở làn xe dành cho những người yêu địa phương mà chẳng có gì để biểu lộ cho điều đó ngoài vài cái hôn như chị em, anh ta quyết định thử kĩ thuật mới này. Đáp ứng là tức thời: cô gái mắng nhiếc anh ta với chuỗi dài nhất những lời chửi rủa thậm tệ mà anh ta đã bao giờ nghe. Sững sờ, anh ta thử đáp lại, nhưng cô ấy từ chối nghe, thay vì thế khăng khăng rằng anh ta phải đưa cô ta về nhà ngay lập tức.
Khi anh ta dừng lại trước nhà cô ấy, cô ấy lại bắt đầu hét lên những lời chửi rủa. Cuối cùng, hết hơi, cô ấy đòi hỏi, "Thôi được, anh có gì để nói cho bản thân anh không?"
"Có, tôi có," là lời đáp đau khổ của anh ta. "Xin buông bỏ."
Câu hỏi thứ hai
Osho ơi, tôi là người cơ đốc giáo đồng dục và khổ lắm với việc nói lắp. Thầy có thể giúp tôi thoát khỏi đống lộn xộn của tôi không?
Gyaneshwar, điều đầu tiên bạn phải thoát ra khỏi Cơ đốc giáo của bạn; đó là đống lộn xộn thực. Đồng dục không phải là vấn đề lớn thế, thực ra nó không phải là vấn đề chút nào. Nó là một phần của tự do con người. Không có gì sai nếu hai người chọn một phong cách nào đó cho mối quan hệ dục; nó không nên là chuyện của bất kì ai. Nhưng các tu sĩ và các chính khách đang chõ mũi vào mọi thứ! Họ tạo ra mặc cảm trong bạn - tuyệt đối không cần thiết.
Nếu hai đàn ông đang trong yêu, cái gì sai trong nó? Họ có làm hại gì cho bất kì ai không? Thực ra, họ có vẻ hạnh phúc hơn là dị dục; đó là lí do tại sao họ được gọi là "gay." Điều này là kì lạ: tôi chưa bao giờ thấy đàn bà đồng dục có vẻ gay (hớn hở) - họ có vẻ buồn, họ có vẻ nghiêm chỉnh - nhưng đồng dục nam bao giờ cũng có vẻ rất hớn hở, rất dịu dàng, thực sự ngọt ngào.
Tôi đã từng tự hỏi vấn đề là gì, tại sao đồng dục nữ không hạnh phúc thế? Có thể họ không thể tận hưởng được việc cằn nhằn, điều đã là niềm vui mãi mãi cho đàn bà. Thực ra, không có cằn nhằn của họ tôi nghĩ mọi người chắc đã trở nên tôn giáo hơn. Mọi thánh nhân của bạn đều là sản phẩm phụ của cằn nhằn. Mọi thánh nhân của bạn nên biết ơn vô cùng với đàn bà: đàn bà đã làm cho họ thành có tính tâm linh! Đàn bà đã không để lại bất kì khả năng nào cho họ còn ở trong thế giới; họ phải trốn vào các tu viện. Họ nói họ đi tìm Thượng đế; thực ra, họ đơn giản đi xa khỏi vợ. Họ là kẻ hèn.
Đồng dục nữ không có vẻ rất hạnh phúc. Cái gì đó bị thiếu, và cái gì đó đó dường như là họ không thể hành hạ nhau được. Họ hiểu nhau hoàn hảo, và bởi vì họ hiểu nhau rõ nên không điều huyền bí nào còn lại.
Đàn ông sống trong cái đầu, đàn bà sống trong trái tim. Trái tim có thể hân hoan chỉ khi có cái gì đó rất huyền bí, cái gì đó như công án: con ngỗng ở trong chai. Chai không được vỡ và ngỗng không được chết, và nó phải được lấy ra nữa. Trái tim thích thú điều huyền bí; cái đầu không quan tâm tới điều huyền bí, nó quan tâm tới việc thách đố, việc khó đoán. Bất kì điều khó hiểu nào, bất kì câu đố nào, và cái đầu quan tâm. Cách tiếp cận của cái đầu là logic.
Với đàn ông, đàn bà là điều huyền bí; kết nối với đàn bà anh ta phải đi tới trái tim mình, và anh ta sống trong cái đầu. Do đó đàn bà bao giờ cũng còn là điều lo lắng. Anh ta không thể hiểu được cô ấy, anh ta không thể giải thích được cái gì đang xảy ra, anh ta không thể giải thích được nó hết đi. Anh ta phải sống với điều huyền bí, và đó là nỗi đau thường xuyên trong cổ anh ta; nó ở bên ngoài việc hiểu thấu của anh ta.
Nhưng với đàn ông, mọi sự là đơn giản: cả hai đều logic. Họ hiểu ngôn ngữ, họ hiểu logic, họ hiểu toán học, tính toán. Nhiều nhất đàn ông chỉ là câu hỏi mới để được giải - không phải là điều huyền bí để được sống mà là vấn đề để được giải; vấn đề mà có thể được giải, không phải là không thể nào giải được. Điều đó giữ cho họ quan tâm, điều đó giữ cho họ mê say. Do đó tôi thấy đồng dục nam có vẻ hớn hở. Đồng dục nữ có vẻ buồn.
Và một điều nữa xảy ra: người đồng dục nam trở nên nữ tính hơn và họ bắt đầu có cái đẹp nào đó, cái "xinh" nào đó về họ, sự tròn trĩnh nào đó, duyên dáng.
Người đồng dục nữ trở nên nam tính, cô ấy bắt đầu mất duyên dáng nữ tính của mình; cô ấy trở thành có tính nam, hùng hổ, khắc nghiệt. Do đó, Gyaneshwar, nếu bạn mà là nữ điều đó chắc đã là vấn đề và tôi chắc đã phải giúp bạn thoát ra khỏi nó. Nhưng bạn là đàn ông. Sao bận tâm? Sao làm ra nhiều thứ từ một điều đơn giản? Nếu bạn tận hưởng mối quan hệ với đàn ông, tận hưởng nó đi!
Bản thân Thượng đế của người Ki tô giáo dường như là đồng dục - toàn thể ba ngôi chỉ gồm ba đàn ông. Làm sao họ xoay xở điều đó chẳng ai biết được - không một người đàn bà nào! Chỉ mỗi Thánh thần linh thiêng là lưỡng dục sao? Thánh thần có thể làm bất kì loại cái gì! Bằng không thì Cha và Con trai và Thánh thần linh thiêng - đây là loại ba ngôi gì vậy? Nó rất đồng dục! Họ đã không cho phép một người đàn bà ở trong nó, chỉ để giữ cho khỏi bị rắc rối. Một người đàn bà chắc đã phá huỷ toàn thể ba ngôi; nó chắc đã trở thành tam giác thực!
Cho nên đồng dục không phải là vấn đề. Chúng ta nên bắt đầu nhìn vào vấn đề thực và không nên bị bận tâm về vấn đề không thực. Có vấn đề thực cần được giải quyết. Và đây là thủ đoạn của tâm trí con người: tạo ra vấn đề không thực để cho bạn trở nên bị bận bịu với chúng trong khi vấn đề thực cứ tăng trưởng. Và đây là chiến lược cổ: các chính khách, tu sĩ, cái gọi là người lãnh đạo tôn giáo liên tục cho bạn vấn đề giả để giải quyết để cho bạn trở nên bị bận bịu với cái giả.
Vấn đề trong bản thân nó là vô nghĩa, vấn đề không phải là vấn đề chút nào, nhưng biết bao nhiêu ồn ào đã diễn ra qua nhiều thời đại về đồng dục! Có những nước mà mọi người vẫn bị giết vì hành động đồng dục, bị sát hại, bị xử tù chung thân. Thế giới kì lạ! Đây là thế giới thế kỉ hai mươi sao? Đồng dục không phải là vấn đề chút nào; có hàng nghìn vấn đề thực cần được giải quyết. Nhưng con người phải bị giữ dính líu với đồ chơi.
Nỗ lực của tôi là để kéo mọi chú ý của bạn ra khỏi đồ chơi để cho bạn có thể hội tụ vào các vấn đề thực của cuộc sống; và nếu bạn hội tụ vào vấn đề thực của cuộc sống, chúng có thể được giải quyết. Bây giờ, tôi không thấy đồng dục trở thành vấn đề. Làm sao nó trở thành vấn đề được? Tại sao nó phải là mối quan tâm cho bất kì ai? Chuyện tình là mối quan tâm riêng tư của hai cá nhân; nó là sự thân thiết của họ, nó không phải là hiện tượng xã hội.
Và, thực ra, nó sẽ giúp cho dân số thế giới nếu nhiều người chuyển sang đồng dục. Nó sẽ là tốt, rất tốt cho thế giới: ít người hơn sẽ được sinh ra, trái đất sẽ đỡ nặng gánh hơn, sẽ ít nghèo nàn hơn. Tất nhiên, ít con côi hơn là ít Mẹ Teresas hơn! Sẽ ít có nhu cầu ngừa thai, phương pháp kiểm soát sinh đẻ, triệt sản, và tất nhiên toàn thể kinh doanh của giáo hoàng Polack sẽ tuột khỏi tay ông ấy. Đó là toàn thể kinh doanh của ông ấy! Trong một năm liên tục ông ấy đã nói chống lại ngừa thai, chống lại kiểm soát sinh đẻ, triệt sản, phá thai. Đồng dục có thể giải quyết được mọi vấn đề này một cách đơn giản!
Cho nên tôi không thấy có mấy vấn đề trong nó. Vấn đề duy nhất là Cơ đốc giáo của bạn.
Rodney, con trai cả của gia đình Boston đáng kính, công bố với ông bố bị choáng của anh ta rằng anh ta dự định sống với bạn trai Thuỵ Sĩ của mình ở Núi Beacon.
"Chết tiệt, Rodney," bố mẹ đáp lại, "gia đình chúng ta choáng váng với John Winthrop, và chúng ta chưa bao giờ có vụ bê bối như thế này."
"Con không thể đừng được điều đó, bố, con yêu anh ấy."
"Nhưng vì Chúa đi, con trai, anh ta là người Cơ đốc giáo!"
Đó mới là vấn đề thực! Thoát ra khỏi Cơ đốc giáo của bạn đi. Và khi tôi nói thoát ra khỏi Cơ đốc giáo của bạn, tôi ngụ ý thoát ra khỏi mọi loại ý thức hệ ngu xuẩn và bắt đầu sống cuộc sống dường như bạn là Adam và Eve - người đàn ông đầu tiên trên trái đất, người đàn bà đầu tiên trên trái đất. Bắt đầu tươi tắn, từ số không.
Và khi có liên quan tới nói lắp của bạn, cái gì sai trong nó? Nó có thể chỉ là vì bạn đã làm ra vấn đề từ đồng dục tới mức bạn nói lắp. Nói lắp - tôi đã quan sát nó trong nhiều người - tới trong trạng thái căng thẳng, dồn nén.
Khi tôi còn là sinh viên ở đại học, hàng xóm của tôi... một thanh niên, người đẹp, mạnh khoẻ, theo mọi cách là thông minh, và tôi chưa bao giờ thấy anh ta nói lắp. Một lần bố anh ta tới thăm anh ta và anh ta lập tức bắt đầu nói lắp - trước người bố. Tôi không thể nào tin được điều đã xảy ra. Khoảnh khắc người bố ra về anh ta lại hoàn toàn bình thường. Tôi hỏi anh ta.
Anh ta nói, "Đây là vấn đề. Khi tôi về lại nhà, tôi không thể tránh được nói lắp trước bố và mẹ tôi. Nó cứ xảy ra... tôi càng cố tránh nó thì nó lại càng xảy ra nhiều hơn. Ngay cả khi thư của bố tôi tới và tôi bắt đầu đọc nó, tôi đột nhiên cảm thấy run rẩy. Tôi không thể đọc được thư của bố tôi mà không nói lắp. Ngoài ra thì tôi hoàn toàn ổn."
Thế là tôi nói với anh ta, "Vậy vấn đề không phải là nói lắp; có căng thẳng nào đó, dồn nén nào đó. Người bố đè nặng lên anh và ông ấy đẩy lui anh về thời thơ ấu, trở lại nỗi sợ cũ của anh, và những nỗi sợ đó bắt đầu tràn ngập thông minh của anh."
Tôi nói với anh ta, "Làm một điều này: lần sau khi bố anh tới, cố nói lắp với mọi từ!"
Anh ta nói, "Làm sao điều đó sẽ giúp ích?"
Tôi nói, "Anh cứ thử đi. Đừng cố không nói lắp nữa, ngược lại thử nói lắp. Làm mọi nỗ lực để không một lời nào thoát ra mà không nói lắp!"
Anh ta nói, "Anh gợi ý gì kì vậy? Tôi đã từng làm chính điều đối lập lại và đã thất bại hoàn toàn, còn phương pháp của anh dường như nó nhất định tạo ra nhiều rắc rối hơn cho tôi!"
Tôi nói, "Thì cứ thử đi."
Và người bố tới, và tôi cũng ở đó, và anh ta thử nó - và anh ta không thể nói lắp được!
Có vài điều xảy ra chỉ nếu bạn cố; có vài điều xảy ra chỉ nếu bạn không cố, vì chính nỗ lực đó bắt nguồn từ sợ và nếu sợ là nguyên nhân thế thì nỗ lực đó không thể giúp được.
Thôi miên liệu pháp gọi nó là "luật hiệu quả ngược."
Nếu bạn đang học đi xe đạp, bạn có thể đi trên con đường rộng hai mươi mét, tuyệt đối trống rỗng, không ai trên đường, và thế rồi bạn thấy một cột mốc bên cạnh đường, và đột nhiên xe đạp của bạn cứ đi nhắm tới cột mốc đó chẳng bởi lí do gì cả. Bạn bắt đầu cảm thấy sợ, bạn cố tránh cột mốc đó. Bây giờ, trên con đường rộng hai mươi mét thậm chí người mù cũng hiếm khi có cơ hội đâm vào cột mốc, nhưng bạn sẽ cố gắng vất vả, và bạn càng cố gắng bạn sẽ càng bị hội tụ. Bây giờ toàn thể con đường biến mất, chỉ có mỗi cột mốc đó đứng đó như Hanumanji, hầu vương, cười khúc khích vào bạn, nhăn mặt với bạn, hấp dẫn bạn như từ lực. Và bạn làm mọi hành động mà bạn có thể làm để tránh nó, nhưng bạn đang đi... bạn biết bạn đang đi. Nó là không thể tránh được! Bạn càng cảm thấy nó là không thể tránh được, bạn càng để nhiều năng lượng vào trong nó. Bạn trở nên căng thẳng. Toàn thể thế giới đã co lại tới Hanumanji... và đâm sình!
Đây là một trong những luật nền tảng của cuộc sống. Đồng dục có thể là nguyên nhân, nhưng vấn đề không phải thực sự là đồng dục mà là thái độ của bạn với nó, cách tiếp cận của bạn tới nó. Bạn đang làm ra vấn đề từ nó; thế thì sẽ có rắc rối.
Gợi ý của tôi, Gyaneshwar, là: nói lắp cho hay vào - làm nói lắp thành bài ca! Bạn sẽ tận hưởng, người khác sẽ tận hưởng, và đó là điều chúng ta đang ở đây để làm.
"Có đức tin và quí vị sẽ được chữa lành!" người truyền giáo phát âm có ngữ điệu trong cuộc họp gây dựng niềm tin. Một người đàn bà chống nạng và một người đàn ông tiến lên trước. Người truyền giáo hỏi, "Tên các vị là gì, thưa quí bà?"
"Tôi là bà Smith," bà ấy trả lời, "và tôi đã không thể nào bước đi được nếu không có đôi nạng trong hai mươi năm."
"Được, bà Smith," ông ấy nói, "đi ra sau tấm màn và cầu nguyện đi."
Quay sang người đàn ông, ông ấy hỏi, "Tên ông là gì?"
"Tên tôi là Thamuels," ông ta trả lời, "và tôi bao rờ cũng lói ngọn."
"Được rồi, ông Samuels," người truyền giáo nói, "đi ra đằng sau màn đó cùng bà Smith và cầu nguyện."
Sau khi vài phút trôi qua, người điều hành cuộc họp công bố, "Tôi nghĩ thời gian đã tới. Các vị chứng kiến các phép màu này. Bà Smith, ném nạng trái của bà qua bức màn đi." Khán giả há hốc miệng khi nạng lướt qua. "Bà Smith, ném nạng phải của bà qua màn đi." Đám đông hoan hô và chiếc nạng thứ hai xuất hiện.
Được cổ vũ, nhà truyền giáo ra lệnh, "Ông Samuels, nói cái gì đó to lên, giọng rõ ràng, để cho tất cả chúng tôi có thể nghe được ông."
Samuels trả lời "Pà Sthmith dừa mới ngã ngồi trên đít!"
Vậy cái gì sai trong nó? Nó là phép màu lớn hơn nhiều! Cho nên đừng lo nghĩ về những điều không cần thiết. Nói lắp một cách vui vẻ vào, tận hưởng nó, và có khả năng là bạn có thể thôi nói lắp - cẩn thận về nó đi! Nếu bạn không muốn dừng nó lại thế thì đừng nghe tôi, bạn cứ liên tục cố không nói lắp.
Gợi ý của tôi là nói lắp đi, và đừng là kẻ keo kiệt. Rót đầy toàn thể chỗ này bằng việc nói lắp! Bất kì ai bạn gặp, nói lắp luôn - đừng bỏ lỡ một cơ hội. Ngay cả những từ bạn có thể nói rõ, đừng nói rõ, nói lắp đi! Và bạn có thể ngạc nhiên rằng một khi bạn thảnh thơi, một khi bạn bắt đầu tận hưởng, một khi căng thẳng bị bỏ đi, việc nói lắp có thể biến mất. Nếu nó biến mất, tốt; nếu nó không biến mất cũng chẳng có hại gì trong nó. Việc đó là hồn nhiên!
Coi cuộc sống là dễ dàng nhất có thể được đi. Nhưng mọi người không hiểu tôi. Tôi nói với họ, "Cuộc sống là điều huyền bí. Nó không để được giải mà để được sống." Và ai đó đã hỏi tôi, "Osho ơi, khi thầy nói điều đó, tôi nghe, "Cuộc sống là khổ, không để được giải mà để được sống." Điều đó là tuỳ bạn. Với tôi nó là điều huyền bí, không để được giải mà để được sống, nhưng bạn có thể nghe nó là "khổ."
Đừng làm ra vấn đề không cần thiết cho bản thân bạn, để cho toàn thể năng lượng của bạn có thể trở nên được hội tụ vào vấn đề bản chất. Và vấn đề bản chất chỉ là một: Biết bản thân ông.
Câu hỏi cuối cùng
Osho ơi, tôi quan tâm vô cùng tới việc đi lên mặt trăng. Niềm khao khát này bao giờ cũng ám ảnh tôi lâu như tôi có thể nhớ được. Thầy có thể kể cho tôi một hay hai chuyện đùa về trăng không?
Gandharva, có lẽ đó là lí do tại sao bạn đã tới tôi - tên tôi nghĩa là trăng. Bạn là moonstruck-hâm hâm; điều đó nghĩa là bạn là trên cung trăng! "Cung trăng" đơn giản nghĩa là bị hâm bởi trăng... và đây là việc tụ tập của những người điên. Bạn đã tới trăng rồi đấy! Ham muốn yêu dấu dài lâu của bạn được hoàn thành rồi... con ngỗng ở ngoài rồi!
Nhưng tôi có hai chuyện đùa dành cho bạn:
Ngay sau khi con tầu không gian hạ cánh xuống mặt trăng, phi hành gia ra khỏi tầu và bắt đầu thám hiểm mảnh đất mới kì lạ. Anh ta bước đi được mười lăm phút thì bắt gặp một cô gái mặt trăng đáng yêu đang bận rộn khuấy một cái bình rỗng bằng một cái gậy.
"Xin chào," anh ta nói, tự giới thiệu mình, "tôi là phi hành gia ở đây để khám phá các điều về mặt trăng."
Cô gái mặt trăng dừng khuấy đủ lâu để ném cho anh ta một nụ cười dễ thương. "Thật là hay rằng anh đã được mang hình dạng giống hệt đàn ông mặt trăng của chúng em," cô ấy quan sát. Cởi hết quần áo ra, cô ấy hỏi, "Và em có cấu trúc như đàn bà trái đất chứ?"
"Vâng, cô quả như vậy," nhà du hành bây giờ bị kích động trả lời. "Nhưng nói cho tôi biết, tại sao cô khuấy cái bình đó?"
"Em đang làm ra em bé đây," cô ấy nói. Và, chắc chắn, vài phút nữa một bé sẽ xuất hiện trong bình.
"Vậy em có muốn xem cách chúng tôi làm ra em bé trên trái đất không?" nhà phi hành gia hỏi. Cô gái đồng ý, và phi hành gia tiến hành biểu diễn đam mê.
"Điều đó thực là thích," cô ấy nói sau đó, "nhưng em bé đâu?"
"Ồ, điều đó mất chín tháng cơ," phi hành gia giải thích.
"Chín tháng?" cô ấy hỏi. "Thế thì sao anh dừng khuấy?"
Một nhóm nhỏ các nhà khoa học đã dành một tuần làm việc cho rõ trên mặt trăng khi so sánh cuộc sống ở đó với cuộc sống của chúng ta.
"Nói cho tôi," một nhà khoa học trái đất hỏi người bạn mặt trăng tương ứng, "các anh sinh sản các loài thế nào ở đây trên hành tinh này?"
"Tôi hài lòng làm trình diễn," người lãnh đạo của nhóm trăng đáp, và ông ta gọi tới một cô gái trăng đầy khêu gợi với ba đầu. Thế rồi họ thò các xúc tu ra trong vài khoảnh khắc, và gần như ngay lập tức một túi nhỏ bắt đầu hình thành trên lưng của người nữ; nó lớn lên, và trong vòng không đầy một phút nó mở ra rất giống hoa nở, và một đứa trẻ con mặt trăng rơi ra, được phát triển đầy đủ như người lớn nhưng nhỏ hơn nhiều, và bắt đầu chạy láo nháo quanh phòng.
Khi các nhà khoa học trái đất đã tỉnh lại từ kinh nghiệm bất ngờ này họ định giải thích cách tái tạo khác trong thế giới của chúng ta. Người mặt trăng cứ đòi được trình diễn, và sau những nỗ lực không thành công để can gián họ, nhà khoa học chính của đoàn thám hiểm cuối cùng đồng ý. Chọn ra một người phụ tá từ trong nhóm, ông ấy đưa cô ấy tới giường cũi của phòng và ở đó tiến hành làm tình với cô ấy theo cách chúng ta ở đây trên trái đất quá quen thuộc.
Người mặt trăng kiểm tra đôi này từ mọi góc độ, và khi họ kết thúc, người lãnh đạo của họ nói, "Điều đó chắc chắn là bất thường và, tôi phải nói, thú vị, nhưng em bé đâu - hay cuộc trình diễn là thất bại?"
"Thật khó nói," nhà khoa học trái đất đáp. "Chúng tôi không thể nói ra ngay lập tức được. Nhưng nếu tiếp xúc mà thành công, em bé sẽ tới trong gần chín tháng."

"Chín tháng à!" người mặt trăng kêu lên. "Kì quái! Nhưng vậy nói cho chúng tôi đi, tiến sĩ, nếu em bé của trái đất sẽ không được sinh ra trong suốt chín tháng, tại sao các ông vội vã thế ở lúc cuối?"
..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post