Read more
Câu hỏi thứ nhất
Osho ơi, thầy có thể không sai được không?
Thomas V. Kempis, tôi là người
có thể sai một cách không thể sai được! Thứ nhất, tôi không phải là người hoàn
hảo vì với tôi hoàn hảo là căn nguyên của mọi chứng thần kinh. Chừng nào nhân
loại còn chưa gạt bỏ ý tưởng về hoàn hảo nó sẽ không bao giờ được lành mạnh.
Chính ý tưởng về hoàn hảo đã đưa toàn nhân loại tới trạng thái điên khùng. Nghĩ
dưới dạng hoàn hảo có nghĩa là bạn đang nghĩ dưới dạng ý thức hệ, mục đích, giá
trị, phải, không phải. Bạn có hình mẫu nào đó để hoàn thành và nếu bạn rơi khỏi
hình mẫu bạn sẽ cảm thấy mặc cảm vô cùng, tội nhân. Và hình mẫu nhất định là tới
mức bạn không thể đạt tới nó. Nếu bạn có thể đạt tới nó thế thì nó sẽ không có
mấy giá trị cho bản ngã.
Cho nên phẩm chất cố hữu của lí
tưởng hoàn hảo là ở chỗ nó phải là không thể nào đạt tới được, chỉ thế thì nó mới
xứng đáng đạt tới. Bạn thấy mâu thuẫn không? Và mâu thuẫn đó tạo ra tinh thần
phân liệt: bạn đang cố làm điều không thể được, điều bạn biết hoàn toàn rõ sẽ
không xảy ra - nó không thể xảy ra được trong chính bản chất của mọi sự. Nếu nó
có thể xảy ra nó không mấy là hoàn hảo; thế thì bất kì ai cũng có thể làm được
nó. Thế thì không có mấy chất nuôi dưỡng cho bản bản ngã trong nó: bản ngã của
bạn không thể nhai được nó, không thể trưởng thành trên nó. Bản ngã cần điều
không thể được - và điều không thể được, bởi chính bản chất của nó, sẽ không xảy
ra. Cho nên chỉ còn lại hai phương án: một là, bạn bắt đầu cảm thấy mặc cảm. Nếu
bạn hồn nhiên, đơn giản, thông minh, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy mặc cảm - và mặc cảm
là trạng thái ốm bệnh.
Tôi không ở đây để tạo ra mặc cảm
trong bạn. Toàn thể nỗ lực của tôi ở đây là để giúp bạn gạt bỏ mọi mặc cảm. Khoảnh
khắc bạn tự do với mặc cảm, hân hoan bột phát ra. Và mặc cảm được bắt rễ trong
ý tưởng về hoàn hảo.
Phương án thứ hai là: nếu bạn
tinh ranh thế thì bạn sẽ trở thành kẻ đạo đức giả, bạn sẽ bắt đầu giả vờ rằng bạn
đã đạt tới nói. Bạn sẽ lừa người khác và bạn thậm chí sẽ cố lừa bản thân bạn. Bạn
sẽ bắt đầu sống trong ảo tưởng, ảo giác, và điều đó là rất không linh thiêng, rất
phi tôn giáo, rất độc hại. Giả vờ, sống cuộc sống của việc giả vờ là tồi hơn
nhiều so với cuộc sống của người mặc cảm. Người mặc cảm ít nhất là đơn giản,
nhưng người giả vờ, người đạo đức giả, thánh nhân, cái gọi là hiền nhân,
mahatma, là kẻ lừa gạt. Người đó về căn bản là vô nhân - vô nhân với bản thân
người đó vì người đó đang kìm nén; đó là cách duy nhất để giả vờ. Bất kì cái gì
người đó thấy trong bản thân mình mà đi ngược lại hoàn hảo đều phải bị kìm nén.
Người đó sẽ sôi lên bên trong, người đó sẽ đầy giận dữ và cuồng nộ. Giận dữ và
cuồng nộ của người đó sẽ đi ra theo cả nghìn cách; theo những cách tinh vi,
theo cách gián tiếp, nó sẽ trồi lên bề mặt.
Ngay cả những người như Jesus -
hiền, tốt - cũng đầy giận dữ, cuồng nộ: và họ chống lại những điều hồn nhiên thế
- bạn không thể tin được.
Jesus tới, được đi theo bởi những
tín đồ của ông ấy - bầy ngốc mà họ gọi là tông đồ. Ông ấy đói, cả bọn đó đói. Họ
đi tới một cây sung, và cây sung này không trong mùa vụ. Đấy không phải là lỗi
của nó, nhưng Jesus nổi giận tới mức ông ấy kết án cây sung này, ông ấy nguyền
rủa cây sung này. Bây giờ, làm sao điều này là có thể được? Một mặt ông ấy nói,
"Yêu kẻ thù của ông như bản thân ông." Mặt khác ông ấy thậm chí không
thể tha thứ được cho cây sung không có quả vì nó không đúng mùa vụ.
Sự lưỡng phân này, bệnh tâm thần
phân liệt này đã lan rộng trong nhân loại từ hàng nghìn năm.
Ông ấy nói, "Thượng đế là
yêu," nhưng dầu vậy Thượng đế quản lí địa ngục. Nếu Thượng đế là yêu, điều
đầu tiên cần bị phá huỷ phải là địa ngục; địa ngục nên bị thiêu cháy ngay lập tức,
bị loại bỏ. Chính ý tưởng về địa ngục là của một Thượng đế rất ghen tị. Nhưng
Jesus được sinh ra là người Do Thái, đã sống là người Do Thái, đã chết là người
Do Thái; ông ấy không phải là người Ki tô giáo, ông ấy chưa bao giờ nghe tới từ
"người Ki tô giáo." Và ý tưởng Do Thái về Thượng đế không phải là ý
tưởng rất hay đâu.
Văn bản luật tín ngưỡng Do Thái
Talmud nói - tuyên bố này được làm theo lời riêng của Thượng đế - "Ta là
Thượng đế ghen tị, rất ghen tị. Ta không hiền lành đâu! Ta không phải là bác của
ngươi!" Thượng đế này nhất định tạo ra địa ngục. Thực ra, ngay cả sống
trong cõi trời với một Thượng đế như vậy - người không phải là bác của bạn,
không không hiền lành, người ghen tị - sẽ là địa ngục. Bạn sẽ đạt tới loại
thiên đường nào bằng việc sống cùng ngài? Sẽ có bầu không khí độc đoán, chuyên
chế - không tự do, không tình yêu. Ghen và yêu không thể cùng tồn tại.
Cho nên ngay cả cái gọi là người
tốt đã từng là nguyên nhân cho khổ của con người. Điều đó gây đau vì chúng ta
chưa bao giờ suy tư về những điều này. Chúng ta chưa bao giờ thử khai quật quá
khứ của mình, và mọi căn nguyên của khổ của chúng đều từ quá khứ của chúng ta.
Và, nhớ cho thực rõ, quá khứ của bạn bị chi phối phần nhiều bởi Jesus,
Mahavira, Khổng Tử, Krishna, Rama, Phật, hơn là bởi Alexander the Great, Julius
Caesar, Tamburlaine, Genghis Khan, Nadir Shah. Sách sử nói về những người này,
nhưng họ không phải là một phần của vô ý thức của bạn. Họ có thể là một phần của
lịch sử, nhưng họ không làm nên nhân cách của bạn; nhân cách của bạn được hình
thành từ cái gọi là người tốt. Chắc chắn, họ có vài phẩm chất tốt trong họ,
nhưng sát bên cạnh có nhị nguyên, và nhị nguyên nảy sinh từ ý tưởng về hoàn hảo.
Người Jaina nói rằng Mahavira
chưa bao giờ vã mồ hôi. Làm sao người hoàn hảo có thể vã mồ hôi được? Tôi có thể
vã mồ hôi - tôi không phải là người hoàn hảo! Và vã mồ hôi trong mùa hè là hay
tới mức tôi thà chọn vã mồ hôi còn hơn là hoàn hảo! Vì người không vã mồ hôi
đơn giản có thân thể bằng nhựa, chất tổng hợp, không thở, không lỗ chân lông.
Toàn thân đều thở, đó là lí do tại sao bạn vã mồ hôi; vã mồ hôi là quá trình tự
nhiên của việc giữa cho nhiệt độ thân thể thường xuyên là như nhau. Bây giờ,
Mahavira phải thiêu cháy bên trong như địa ngục! Làm sao ông ấy xoay xở giữ được
nhiệt độ thân thể hằng số được? Không có vã mồ hôi thì điều đó không thể nào được
thực hiện, đó là không thể được.
Người Jaina nói rằng khi con rắt
cắn vào chân Mahavira, không phải máu mà sữa chảy ra từ chân. Bây giờ, sữa là
có thể chỉ nếu chân của Mahavira không phải là chân mà là vú - và một người có
vú ở chân phải đưa vào trong rạp xiếc! Đây là ý tưởng về hoàn hảo: người hoàn hảo
không thể có những thứ bẩn như máu, thứ vấy đỏ như máu, ông ấy đầy sữa và mật
ong. Nhưng cứ tưởng tượng mà xem: một người đầy sữa và mật ong sẽ bốc mùi! Sữa
sẽ biến thành sữa đông và mật ong sẽ hấp dẫn đủ loại muỗi và ruồi; ông ấy sẽ bị
ruồi bu đầy người! Tôi không thích loại hoàn hảo này.
Mahavira là hoàn hảo tới mức
ông ấy không đi đái, không đi ỉa; những thứ này dành cho người không hoàn hảo.
Bạn không thể hình dung được Mahavira ngồi bồn cầu - không thể được - nhưng thế
thì mọi cứt của ông ấy biến đi đâu? Thế thì ông ấy phải là người cứt nhất thế
giới.
Tôi đã đọc trong các tạp chí y
dược về một người - một ca bị táo bón lâu nhất: mười tám tháng. Nhưng những người
y dược này không nhận biết về Mahavira - điều này không là gì cả - bốn mươi năm
nhé! Đây là thời kì dài nhất mà không người nào có khả năng kiểm soát ruột của
mình. Đây mới thực là yoga! Ca táo bón dài nhất trong toàn thể lịch sử con người...
và tôi không nghĩ người nào sẽ đánh bại được ông ấy.
Các ý tưởng ngu xuẩn này đã từng
được kéo dài mãi chỉ để làm cho nhân loại khổ. Nếu bạn có những ý tưởng này
trong tâm trí thế thì bạn sẽ cảm thấy mặc cảm về mọi thứ. Đi đái, bạn mặc cảm -
bạn đang làm gì? Ngồi trên bồn cầu, và bạn đang rơi vào địa ngục! Nếu máu chảy
ra từ thân thể bạn - sự sỉ nhục sâu sắc.
Jesus bước trên nước, cố làm sống
lại người bạn chết, nhưng bản thân ông ấy không thể sống sót được trên cây chữ
thập; cố chữa người mù, người điếc, nhưng không thể làm cho một người ngu được
chứng ngộ, không thể giúp được cho một người ngu thoát khỏi cái ngu si của người
đó, không thể cứu được một người bằng việc đánh mạnh vào đầu người đó và nói,
"Thấy chưa, con ngỗng ở ngoài!"
Thomas V. Kempis, tôi rất hay
sai sót vì tôi không phải là người thần kinh, tôi không phải là người tâm thần,
tôi không phải là người hoàn hảo. Và tôi yêu việc bất toàn của tôi... Tôi yêu
thế giới này vì nó là bất toàn. Nó là bất toàn, và đó là lí do tại sao nó đang
trưởng thành; nếu nó là hoàn hảo nó chắc đã chết. Trưởng thành là có thể chỉ nếu
có bất toàn. Hoàn hảo nghĩa là dấu chấm hết, hoàn hảo nghĩa là cái chết tối thượng;
thế thì không có cách nào đi ra ngoài nó.
Tôi muốn bạn nhớ đi nhớ lại,
tôi là không hoàn hảo, toàn thể vũ trụ là không hoàn hảo, và yêu việc bất toàn
này, hân hoan trong sự bất toàn này là toàn thể thông điệp của tôi.
Nhà phân tâm nghiêng người lại
sau và gõ nhẹ các đầu ngón tay trong khi ông ấy xoa dịu người đang bị rối loạn
sâu sắc, người đứng trước ông ấy. "Giữ bình thản bản thân ông, ông bạn tốt
của tôi," ông ấy nhẹ nhàng thúc giục. "Tôi đã giúp nhiều người khác với
những ấn định nghiêm trọng hơn của ông nhiều. Bây giờ, để tôi xem liệu tôi hiểu
vấn đề có đúng không. Ông ra dấu rằng trong những khoảnh khắc của căng thẳng
tình cảm lớn ông tin là ông là con chó. Một con chó săn cáo, điều đó không hẳn
là vậy chứ?"
"Vâng, thưa ông," bệnh
nhân lẩm bẩm. "Con chó săn cáo nhỏ với các đốm đen và nâu. Ồ, xin ông nói
cho tôi ông có thể giúp được tôi, bác sĩ. Nếu điều này cứ duy trì thế lâu hơn,
tôi không biết tôi sẽ làm gì..."
Bác sĩ chỉ chiếc tràng kỉ.
"Bây giờ, bây giờ," ông ấy dỗ dành, "điều đầu tiên cần làm là nằm
ra đây, và chúng tôi sẽ xem liệu chúng ta có thể lần tới gốc rễ ảo tưởng của
ông hay không."
"Ồ, tôi không thể làm được
điều đó đâu, bác sĩ," bệnh nhân nói. "Tôi không được phép trèo lên đồ
đạc."
Một khi bạn có một ý tưởng bắt
rễ sâu trong bạn, nó bắt đầu trở thành thực tại. Chủ nghĩa hoàn hảo là một ý tưởng
thần kinh. Tính không thể sai được là tốt cho các giáo hoàng Polack ngu xuẩn
nhưng không tốt cho người thông minh. Người thông minh sẽ hiểu rằng cuộc sống
là cuộc phiêu lưu, thám hiểm thường xuyên qua thử và sai. Đó là chính niềm vui
của nó, chính thú vị của nó!
Tôi không muốn bạn là hoàn hảo.
Tôi muốn bạn chỉ là bất toàn một cách hoàn hảo nhất có thể được. Hân hoan trong
bất toàn của bạn đi! Hân hoan trong chính tính bình thường của bạn! Cảnh giác với
cái gọi là "Đức giáo hoàng" - họ tất cả đều là "Đức giả
hoàng." Nếu bạn thích những từ lớn lao như "Đức giáo hoàng" thế
thì làm một cái danh xưng kiểu như "Đức rất thường" - ĐRT, không phải
là ĐGH! Tôi thuyết giảng về tính bình thường. Tôi không làm tuyên bố nào về bất
kì phép màu nào; tôi là người đơn giản. Và tôi muốn bạn cũng rất đơn giản để
cho bạn có thể gạt bỏ hai cực này: cực của mặc cảm và cực của đạo đức giả. Đích
xác ở giữa là lành mạnh.
Thánh Peter thách thức Tổng
thiên thần Gabriel chơi golf. Lượt đi đầu của thánh Peter ghi bàn thắng. Lượt
đi đầu của Gabriel tạo ra cùng kết quả. Cùng việc đó xảy ra ở cú đánh tiếp.
Thánh Peter nhìn Gabriel một
cách trầm ngâm rồi nói, "Ông nói gì nếu chúng ta bỏ phép màu và chơi golf
thôi?"
Tôi không phải là người không
thể sai, và tôi sẽ không bao giờ thích là người không thể sai, vì đó là tự tử.
Tôi muốn phạm thật nhiều sai lầm nhất có thể được và tôi muốn liên tục phạm sai
lầm tới chính tận cùng của hơi thở cuối cùng của tôi, vì đó là nghĩa của cuộc sống.
Nếu bạn có khả năng phạm sai lầm cho dù ở chính hơi thở cuối cùng bạn đã chinh
phục được cái chết.
Một Thiền sư sắp chết... và tôi
có tình yêu sâu sắc với cách tiếp cận Thiền bởi lí do đơn giản là họ cũng hân
hoan trong tính bình thường. Đó là cái đẹp của Thiền: không tôn giáo nào đã từng
có khả năng vươn lên tới những chiều cao thế của tính bình thường.
Thiền sư này rất già, gần tám
mươi. Ông ấy tập hợp các đệ tử của mình lại và nói, "Bây giờ đây là ngày
cuối của ta. Ta không nghĩ ta sẽ có thể thấy mặt trời lặn, và mặt trời đang lặn
trên đường chân trời. Ta gọi tất cả các ông tới để gợi ý cách mới nào đó để chết."
Họ có hơi chút phân vân. Họ
nói, "Thầy ngụ ý gì bởi 'cách mới'?"
Ông ấy nói, "Mọi người đã
chết trên giường, mọi người đã chết trong nhà tắm, mọi người đã chết theo cách
này cách nọ. Tất cả những điều này đã từng được làm trước đây, và ta bao giờ
cũng thích làm mọi thứ theo cách mới, theo cách riêng của ta. Các ông có thể gợi
ý cái gì đó không? Các ông đã bao giờ nghe nói về ai đó chết trong tư thế đứng
không?"
Có im lặng. Một người nói,
"Có, tôi đã nghe nói về một Thiền sư chết đứng."
Ông ấy nói, "Thế thì điều
đó bỏ đi! Các ông có nghe nói về bất kì ai chết khi đứng lộn ngược không, đứng
trên đầu, làm tư thế sirshasan, đầu lộn xuống đất?"
Mọi người nói, "Chúng tôi
đã không nghe nói về điều như vậy, chúng tôi thậm chí đã không hình dung được
điều như vậy, rằng bất kì ai chết lại đứng trên đầu mình!"
Thế là ông ấy nói, "Điều
đó được đấy!" Ông già này đứng trên đầu mình, và người ta nói rằng đã có mọi
dấu hiệu thấy được là ông ấy chết. Nhưng có khó khăn; khó khăn là ở chỗ các đệ
tử Thiền ở vào tình thế rất bối rối: phải làm gì với ông già này bây giờ? Họ
chưa bao giờ nghe nói về bất kì nghi lễ nào cho ai đó chết mà đứng trên đầu
mình. Cái gì phải được làm? Họ biết hoàn toàn rõ phải làm gì khi ai đó chết
trong giường, nhưng phải làm gì với người này? Và ông ấy đang đứng đó chết trên
đầu mình!
Ai đó gợi ý: "Chúng ta nên
chạy tới... Bà chị già của ông ấy sống ngay bên cạnh; bà ấy là ni cô. Bà ấy có thể
có khả năng làm cái gì đó hay gợi ý cái gì đó. Và bà ấy thậm chí còn điên rồ
hơn ông già này!"
Thế là họ chạy đi. Bà chị tới
và quát lên với em trai và nói, "Này, cả đời ông đã là rắc rối rồi! Ít nhất
chết một cách an bình đi, đừng có làm ồn ào lên về nó! Và tại sao ông làm cho
lũ đệ tử đáng thương này phát rồ lên? Dậy đi và nằm ra chết trên giường!"
Ông già cười, bò dậy và nằm ra
trên giường, vào ông ấy nói, "Ai đã mang bà chị điên rồ của ta tới đây? Bà
ấy thậm chí không để cho ta chết theo cách không đúng!"
Nhưng ông ấy nói, "Thôi được,
chị hài lòng nhé. Đây là ham muốn cuối cùng của tôi, và tôi chưa bao giờ theo bất
kì lời khuyên nào của chị. Ít nhất ngần này tôi có thể làm trước khi tôi
đi."
Nhưng bà này không ở lại đó để
xem ông ấy ra đi. Bầ ấy nói, "Ông cứ nằm ra đó đi. Ta đi đây. Và chết trên
giường theo cách đúng. Không thêm rắc rối."
Và bà ấy đi, và ông già này chết
trong giường theo cách đúng.
Đây là cách cuộc sống đáng phải
được sống.
Tôi không phải là thánh nhân,
tôi không là hiền nhân. Mọi từ bịp bợm đó chẳng có nghĩa gì với tôi. Tôi chắc
chắn có hơi chút điên rồ, nhưng đó là vì tính điên rồ của tôi mà bạn có thể dựa
vào tôi! Đừng bao giờ dựa vào các thánh nhân, đừng bao giờ dựa vào các hiền
nhân - họ sẽ làm cho các bạn thành gàn dở!
Lúc đó là giờ uống trà buổi chiều,
và không khí trôi đi chậm chạp trong những khe núi xanh dầy khi cả lũ và những
bạn du lịch của họ bật lửa. Đột nhiên, một tiếng nói to trong phòng yêu cầu rằng
họ mở cửa nhân danh pháp luật. Những người hút thuốc đua nhau đem thuốc lá đang
hút và dúi chúng vào trong đồng hồ đánh tiếng chim. Cảnh sát bước vào, lục soát
kĩ lưỡng, chả tìm thấy gì và bỏ đi. Cả lũ thở dài nhẹ người và làm cho đồng hồ
điểm chuông có kim chỉ vào 3 giờ sáng. Cánh cửa nhỏ bật mở, con chim thò đầu nó
ra và nói, "Này, anh bạn, mấy giờ rồi?"
Câu hỏi thứ hai
Osho ơi,
Tôi đã nghe nói rằng đằng sau từng cái gọi
là con người vĩ đại - như Julius Caesar hay Napoleon, hay ngay cả một người thực
sự vĩ đại như Socrates - đều có một người đàn bà chịu trách nhiệm.
Tôi bao giờ cũng xoay xở để
chuyển từ việc là người ngưỡng mộ đàn bà thành kẻ ngu vì đàn bà. Bí mật của thầy
là gì? Thầy đã để nhiều đàn bà chịu trách nhiệm hơn là thực sự có thể, và vậy
mà thầy vẫn còn tự do và được tất cả họ yêu mến. Và tôi yêu thầy nữa.
Prem Prasad, cái gọi là những
người vĩ đại - Julius Caesar, Alexander, Napoleon và những người khác - chắc chắn
bị đàn bà dẫn lái; họ cố chứng minh bản thân họ.
Đàn bà có một phẩm chất rất đặc
biệt về cô ấy: theo một cách nào đó, cô ấy rất bằng lòng với những điều nhỏ bé.
Chỉ bởi vì cô ấy là đàn bà, cô ấy có năng lực tự nhiên để tạo ra trẻ con; ham
muốn của cô ấy về tính sáng tạo được hoàn thành - cô ấy trở thành người sáng tạo
một cách tự nhiên, về sinh học. Ở đó đàn ông cảm thấy bất lực: anh ta không thể
tạo ra trẻ con được. Cái gì đó như bụng mẹ trống rỗng gây đau bên trong. Anh ta
muốn chứng minh trước đàn bà, đặc biệt người đàn bà anh ta yêu, rằng "Tôi
cũng có thể sáng tạo," rằng "Tôi cũng có thể chinh phục," rằng
"Tôi cũng có thể chỉ ra cho thế giới rằng tôi không chỉ vô dụng, chỉ như
ruột thừa," rằng "Tôi cũng có cái gì đó để đóng góp cho thế giới, cho
cái đẹp của nó, cho sức mạnh của nó, cho nghệ thuật, cho âm nhạc, cho điệu múa.
Tôi phải chứng minh điều đó!"
Đó là khao khát rất vô ý thức
trong mọi con người - chứng minh cái gì đó. Và khoảnh khắc một người rơi vào
tình yêu với người đàn bà, ngay lập tức câu hỏi này trở thành có tầm quan trọng
nổi bật. Anh ta bắt đầu chứng minh bản thân mình bằng việc kiếm nhiều tiền hơn,
bằng việc trở thành tổng thống hay thủ tướng, bằng việc chinh phục thế giới.
Nhưng bất kì cái gì anh ta làm vẫn còn không đầy đủ - anh ta không thể cạnh
tranh được với đàn bà. Cô ấy vẫn còn được tiếp đất, định tâm và tiếp đất tới mức
đàn ông có thể đi tới tận cùng thế giới, nhưng dầu vậy anh ta vẫn sẽ không được
tiếp đất. Anh ta sẽ đi tới Everest, anh ta sẽ đi tới mặt trăng, anh ta sẽ trở
thành người chinh phục thế giới, anh ta sẽ khám phá những chân lí lớn của khoa
học, anh sẽ tranh đấu các cuộc chiến tranh, anh ta sẽ thám hiểm cái không biết,
nhưng bất kì chỗ nào anh ta ở anh ta sẽ thấy rằng cái gì đó bị thiếu. Móc nối bị
thiếu đó là sinh học.
Đàn bà có sinh học được cân bằng;
hệ thống hoá chất của cô ấy được cân bằng tương đương. Đàn ông có sinh học với
chút ít không cân bằng: phần này nặng hơn và phần kia hơi chút nhẹ hơn, và điều
đó tạo ra căng thẳng bên trong anh ta. Đó là lí do tại sao nhiều đàn ông phát
điên hơn đàn bà, nhiều đàn ông tự tử hơn đàn bà, nhiều đàn ông giết người hơn
đàn bà. Và nếu bạn nhìn vào thế giới bạn sẽ thấy nó bị chi phối bởi đàn ông bởi
một lẽ đơn giản là đàn bà không quan tâm tới việc chi phối; không có nhu cầu -
cô ấy cảm thấy một loại hoàn thành nào đó trong cốt lõi bên trong nhất của cô ấy.
Đàn ông bao giờ cũng chạy xô, đi đâu đó, bao giờ cũng đi. Mọi đàn ông đều là
người Mĩ, khách du lịch! Họ không thể ở đây bây giờ.
Và điều đó bắt đầu ngay cả
trong bụng mẹ. Người mẹ có kinh nghiệm, người cho sinh ra một hay hai con đều
biết hoàn toàn rõ sau vài tháng liệu bên trong bụng mình có bé trai hay bé gái.
Bé trai bắt đầu đá, nó bắt đầu trở thành một Alexander Đại đế! Bé gái vẫn còn
yên tĩnh, thoải mái, có tính thiền; bé gái không tạo ra nhiều rối loạn.
Chính bởi vì điều này mà đàn bà
dễ dàng bị đàn ông chi phối. Không phải vì tính cao siêu của đàn ông, không phải
vì sức mạnh của anh ta, mà anh ta có khả năng chi phối đàn bà, nó chính là điều
đối lập. Đàn bà là cao siêu theo nhiều cách, và bởi vì đàn ông khổ từ tính kém
cỏi nên anh ta phải chi phối đàn bà; chỉ thế thì anh ta mới có thể gạt bỏ được
chút ít tính kém cỏi của mình.
Đàn ông đã chi phối toàn thể lịch
sử, đàn ông theo mọi cách đã cố gắng làm đàn bà thành nô lệ. Nhưng anh ta đã
không thành công: trên bề mặt có vẻ như anh ta đã thành công, nhưng từng anh chồng
đều biết hoàn toàn rõ rằng khoảnh khắc anh ta vào nhà anh ta không còn là sư tử
mà anh ta giả vờ là vậy ở bên ngoài. Anh ta đột nhiên trở thành con chó, con
chó đáng thương, với đuôi cụp giữa hai chân! Khi anh ta đi ra khỏi nhà anh ta
đi như sấm sét, khi anh ta về nhà mọi khí thế mất rồi! Bằng cách nào đó anh ta
về sợ hãi, run rẩy, và bắt đầu đọc cùng tờ báo mà anh ta đã từng đọc cả ngày chỉ
để tránh đàn bà. Tờ báo đó chỉ là tấm màn. Ngay cả người đàn bà nhỏ bé cũng đủ
để đem bất kì Mohammed Ali vĩ đại nào về với ý thức của mình.
Có câu chuyện hay trong đời của
Hoàng đế Ấn Độ vĩ đại Akbar:
Một hôm một trong những người bạn
của ông ấy, Birbal, bảo ông ấy, "Cứ như tôi biết, mọi đàn ông đều bị chi
phối bởi đàn bà, dù họ có thể giả vờ bất kì cái gì." Akbar khó chịu. Ông ấy
nói, "Ông sẽ phải chứng minh điều đó. Phải có vài đàn ông không bị chi phối
chứ; phát biểu của ông không thể được tổng quát hoá. Cho nên ta sẽ cho ông hai
con ngựa đẹp. Đi quanh đi - và đem vài gà mái đi cùng ông. Nếu ông tìm ra người
đàn ông sợ vợ, tặng cho anh ta một gà mái; nếu ông tìm ra một đàn ông không sợ
vợ, thế thì cho anh ta một chọn lựa - anh ta hoặc có thể có ngựa đen hay ngựa
trắng. Đây là những con ngựa đẹp nhất ta có, đắt nhất." Vào thời đó ngựa cực
kì có giá trị.
Birbal đi quanh Delhi, và bất
kì khi nào ông ấy đi ông ấy đều phải tặng gà mái. Chỉ ở một chỗ ông ấy mới gặp
chút khó khăn. Một người đàn ông lực lưỡng - ông ấy chưa bao giờ thấy một thân
thể mạnh mẽ, cơ bắp thế - đang ngồi dưới ánh mặt trời, xoa bóp các cơ bắp.
Birbal hỏi anh ta, "Anh có
phải là người chồng sợ vợ không?"
Anh ta đơn giản lên gân các cơ
bắp của mình ra cho Birbal và nói, "Cầm tay tôi và tôi sẽ chỉ ra cho
ông!" Anh ta bóp tay của Birbal mạnh tới mức Birbal kêu lên, và anh ta
nói, "Bây giờ, ông có phải hỏi lại tôi nữa không? Thế thì tôi sẽ đánh ông!
Chính câu hỏi này là sự sỉ nhục! Ai có thể chi phối tôi được?"
Một người đàn bà rất nhỏ bé
đang nấu thức ăn bên trong - chỉ là người đàn bà nhỏ bé mà người đàn ông này có
thể bóp nát bằng một tay. Chả cần thử thách nào, chỉ ép một chút lên cổ cô ấy
và cô ấy chắc đã chết ngoẻo!
Birbal hỏi, "Vợ anh
đâu?"
Anh ta nói, "Vợ tôi kia
đang nấu nướng bên trong. Ông có thể nhìn cô ấy và ông có thể nhìn tôi, và ông
có thể quyết định ai là chủ."
Điều đó là tuyệt đối rõ ràng tới
mức Birbal nói, "Chắc chắn anh là chủ, cho nên tôi sẽ phải rút lại việc tổng
quát hoá của tôi. Anh có thể chọn món quà từ nhà vua hoặc ngựa đen, hoặc ngựa
trắng."
Và người này nhìn người đàn bà
và nói, "Anh phải chọn ngựa nào, đen hay trắng?"
Và người đàn bà nói, "Chọn
con trắng đi!"
Và Birbal nói, "Bây giờ
anh được gà mái! Câu chuyện kết thúc! Anh có thể có sức mạnh cơ bắp, nhưng điều
đó chẳng chứng minh cái gì."
Đàn bà nắm giữ tâm lí.
Andrew Carnegie, một trong những
nhà công nghiệp giầu có lớn của thế giới, được hỏi vào ngày cuối cùng của đời
ông ấy, "Làm sao ông xoay xở kiếm được nhiều tiền thế? Bí mật gì đằng sau
điều đó?"
Ông ấy nói, "Không có bí mật
gì cả. Tôi chỉ cố để xem liệu tôi có thể kiếm được nhiều tới mức vợ tôi không
thể tiêu được nó không, nhưng tôi đã thất bại, bà ấy đã thành công."
Prasad, bạn hỏi tôi:
Tôi đã nghe nói rằng đằng sau từng
cái gọi là con người vĩ đại - như Julius Caesar hay Napoleon, hay ngay cả một
người thực sự vĩ đại như Socrates - đều có một người đàn bà chịu trách nhiệm.
Điều đó là đúng. Về cái gọi là
những người vĩ đại điều đó là đúng vì họ đã cố gắng là vĩ đại chỉ để cạnh tranh
với vợ của họ, và về những người thực sự vĩ đại như Socrates điều đó cũng đúng.
Một thanh niên hỏi Socrates,
"Tôi đang nghĩ tới lấy vợ. Lời khuyên của thầy là gì?"
Anh ta đã nghe mọi câu chuyện về
Socrates và vợ ông ấy, Xanthippe. Bà ấy phải đã là người đàn bà thực sự nguy hiểm,
một nữ tướng Amazon! Bà ấy thường đánh Socrates. Có lần bà ấy đổ cả nước nóng,
nước sôi lên ông ấy; bà ấy đun sôi nó để pha trà nhưng trở nên giận dữ và đổ nó
lên mặt Socrates.
Socrates là người xấu, rất xấu
- mũi hếch, chẳng cái gì đáng nhìn, kinh dị. Xanthippe làm cho ông ấy trông
kinh dị hơn! Nửa mặt ông ấy vẫn còn bị bỏng cả đời.
Cho nên chàng thanh niên này đã
tới đúng người để hỏi: "Thầy đã trải nghiệm việc là chồng là cái gì còn
hơn bất kì ai khác, và toàn thể Athens đầy những câu chuyện về vợ thầy và thầy,
và thầy là người khôn ngoan nhất, đền thờ Oracle of Delphi đã tuyên bố vậy, cho
nên tôi đã tới để hỏi thầy - tôi đang khó xử - tôi có nên lấy vợ hay
không?"
Socrates nói, "Anh nên lấy
vợ."
Chàng thanh niên không thể tin
được điều đó - anh ta đã không mong đợi câu trả lời này. Anh ta nói, "Thầy
nói điều đó sau toàn thể kinh nghiệm của thầy về việc có Xanthippe làm vợ thầy
sao?"
Ông ấy nói, "Đúng. Nếu anh
lấy được vợ tốt, cô ấy sẽ làm cho anh thành công trong cuộc sống, cô ấy sẽ đổ
tham vọng vào anh. Và anh còn trẻ; anh sẽ cần tham vọng nào đó. Nếu anh có được
người vợ như của ta thế thì anh sẽ trở thành triết gia. Vợ ta đã giúp ta vô
cùng để học nghệ thuật vẫn còn không bị ảnh hưởng. Bất kì cái gì xảy ra - thành
công hay thất bại, khổ hay sướng - nó tất cả đều như nhau với ta. Bà ấy đã làm
cho ta được định tâm. Cả hai đằng anh đều sẽ không mất, cho nên lấy vợ
đi."
Có một khả năng - thực ra mọi
khả năng - là toàn thể công lao để Phật trở nên chứng ngộ thuộc vào Yashodhara,
vợ ông ấy. Toàn thể công lao để cho Mohammed trở thành nhà tiên tri của Thượng
đế phải thuộc về chín bà vợ của ông ấy. Có mọi khả năng rằng những người này đã
cố gắng bằng cách nào đó không bị rối loạn, không bị sao lãng, và họ đã bắt đầu
tìm cõi bên kia, họ bắt đầu tìm bên trong, cõi bên kia bên trong, để cho họ có
thể quên đi toàn thế giới. Người vợ, người đàn bà thực sự là thế giới gần nhất
quanh bạn: cô ấy bao quanh bạn ở mọi nơi, từ mọi ngóc ngách. Cho nên cái gọi là
những người vĩ đại của bạn mang nợ với đàn bà, và nhiều đàn ông thực sự vĩ đại
của bạn cũng mang nợ với đàn bà, mặc dầu họ đã không chấp nhận điều đó. Việc đó
là xấu.
Nhiều lần tôi được hỏi tại sao
đàn bà không trở nên chứng ngộ. Lí do là, không đàn ông nào có khả năng làm cho
họ đi tới cực điểm đó! Điều đó chẳng liên quan gì tới đàn bà, điều đó chỉ là sự
bất lực của đàn ông - anh ta không thể làm cho họ đi tới điểm đó được. Hơn nữa,
đàn bà bao giờ cũng tiếp đất, định tâm, đàn ông thì không tiếp đất, không định
tâm. Anh ta vẫn còn không thực tế và anh ta cần tiếp đất, anh ta cần định tâm.
Đi dạo qua quận Soho của
London, người thành thị trẻ để ý tới một cô gái hấp dẫn đang vật lộn dữ dội để
giữ cái váy siêu ngắn của mình trong làn gió lồng lộng. Đập nhẹ mũ mình, anh ta
nói, "Vui, phải không?"
"Anh mong đợi cái khỉ
gì?" cô gái đáp. "Lông à?"
Sheila và George dành đêm đầu
tiên của tuần trăng mật của họ ở một thị trấn cổ ở Pháp. Để thêm sự khêu gợi ngầm
cho buổi tối, Sheila bẽn lẽn gợi ý rằng họ làm tình mọi lúc ông già bảo vệ ban
đêm rung chuông theo giờ. George mỉm cười vui sướng với triển vọng này, nhưng
sau bốn lần rung chuông anh ta giả vờ rằng anh ta phải đi ra ngoài để kiếm thuốc
lá và loạng choạng đi tới tháp của ông già bảo vệ.
"Nghe đây, ông già,"
anh ta khò khè với người này, "xin ông cho tôi một ân huệ? Với phần đêm
còn lại ông rung chuông cứ sau khoảng hai giờ thay vì từng giờ một!"
"À," ông già bảo vệ
đáp, để ngón tay vân vê râu mép, "Tôi muốn theo lời, thưa ông, nhưng tôi
không thể làm điều này được."
"Sao không?" George hỏi.
"Tôi sẽ cho ông tiền, nếu đó là điều gây rắc rối cho ông!"
"Không rắc rối chút nào
đâu," ông già đáp. "Anh thấy đấy, một quí bà trẻ đẹp đã hối lộ tôi để
rung chung cứ mỗi nửa giờ."
Tôi bao giờ cũng xoay xở để
chuyển từ việc là người ngưỡng mộ đàn bà thành kẻ ngu vì đàn bà.
Nếu bạn là người ngưỡng mộ đàn
bà bạn sẽ không tránh khỏi biến thành kẻ ngu vì đàn bà, vì ngưỡng mộ là ảo tưởng;
ngưỡng mộ là có thể chỉ từ một khoảnh cách. Bạn càng tới gần hơn bạn sẽ càng có
vẻ ngu hơn, và khi bạn bị đàn bà bắt bạn nhất định biến thành kẻ ngu tồi tệ. Và
bạn đã cố gắng theo đủ mọi cách để bị bắt, cho nên bạn không thể dễ dàng thoát
ra khỏi điều đó.
Bẫy chuột chưa bao giờ đuổi
theo chuột; bẫy chuột đơn giản ngồi được định tâm, tiếp đất. Chuột trong sự
lãng mạn phi thực tế bắt đầu mơ về thoải mái bên trong bẫy chuột, mùi của thức
ăn bên trong, mì ống và mọi thứ đó, và bị bắt. Dễ dàng bị bắt, rất khó thoát ra
lần nữa, vì bẫy chuột chỉ có một lối vào và không có lối ra.
Cho nên, Prasad này, điều đó sẽ
xảy ra lặp đi lặp lại đấy!
Tôi không ngưỡng mộ đàn bà nào:
tôi không là người lãng mạn, tôi rất căn cứ theo sự kiện. Bất kì cái gì tôi nói
về đàn ông hay đàn bà đơn giản đều là sự kiện - không hư cấu về nó! Và một khi
bạn bị bắt bạn sẽ thường xuyên trong khó khăn vì có những bẫy chuột khác khắp
xung quanh mà có vẻ ấm cúng hơn, ấm áp hơn, đẹp hơn, nhiều gia vị hơn. Thực ra,
từ "spicy - gia vị" chỉ là từ số nhiều của "spouse-chồng vợ."
Và hôn nhân là chuyện rất kì lạ: món tráng miệng được phục vụ trước và thế rồi
mọi thứ cứ chảy hết đi!
Sau cuộc mổ cấy tim bệnh nhân
nhận được chỉ dẫn từ bác sĩ. Anh ta được đặt vào chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt, từ
chối thuốc lá và được khuyên phải có ít nhất tám giờ ngủ trong đêm.
Cuối cùng bệnh nhân hỏi,
"Thế về cuộc sống dục của tôi thì sao, bác sĩ? Tôi giao hợp được chứ?"
"Chỉ với vợ anh
thôi," bác sĩ đáp. "Chúng tôi không muốn anh bị quá kích động."
Một người chồng trung niên đi tới
bác sĩ và giải thích rằng vợ anh ta thường xuyên chì chiết anh ta về việc tan
biến năng lực. Sau khi cho anh ta một chai thuốc bác sĩ đảm bảo với anh ta rằng
họ sẽ làm điều kì diệu.
Một tháng sau người này quay lại,
hiển nhiên được thoả mãn với kết quả. "Thuốc này thực là xuất sắc!"
anh ta nói. "Tôi đã làm nó ba lần một đêm."
"Tuyệt vời," bác sĩ
đáp. "Vợ anh nói gì về việc làm tình của anh bây giờ?"
"Làm sao mà tôi biết được?"
anh chàng nhún vai. "Tôi vẫn chưa về nhà!"
Bạn hỏi tôi, Prasad:
Bí mật của thầy là gì?
Trong đời tôi không có bí mật -
hay bạn có thể gọi nó là bí mật mở. Tôi chẳng có gì che giấu: tôi không sống
như nắm đấm, tôi sống như bàn tay mở. Không cái gì bị giấu, không cái gì bí
truyền, không cái gì bí mật; mọi thứ là đơn giản và rõ ràng.
Bạn nói:
Thầy đã để nhiều đàn bà chịu
trách nhiệm hơn là thực sự có thể, và vậy mà thầy vẫn còn tự do và được tất cả
họ yêu mến...
Bí mật để mở là ở chỗ bạn có thể
tự do chỉ nếu bạn đã để quá nhiều đàn bà quanh bạn. Thế thì họ quan tâm tới
nhau nhiều tới mức họ bỏ bạn lại tuyệt đối một mình; thực ra họ quên tất cả về
bạn! Ghen tuông của họ, ghen tị của họ là đủ để giữ cho họ bận bịu. Nếu người
ta muốn thực sự tự do với đàn bà, đó là cách duy nhất. Đây là bí mật để mở của
tôi!
Và tất cả họ đều yêu tôi vì một
lí do đơn giản là tôi không bị sở hữu bởi người nào cả, mà tôi cũng không sở hữu
ai cả. Nếu bạn sở hữu người đàn bà nào đó thế thì sẽ có rắc rối, nếu bạn bị sở
hữu bởi người đàn bà nào đó thế thì sẽ có rắc rối. Tôi không sở hữu ai cả, tôi
không bị ai sở hữu. Tôi liên tục ngồi làm việc riêng của tôi - mà cũng chẳng là
cái gì - và tôi giữ cho đàn bà cứ đi vòng quanh vòng quanh và vòng quanh. Và họ
có nhiều vấn đề thế, họ có thể đảm đương để quên tất cả về tôi!
Và bạn nói:
Thầy đã để nhiều đàn bà chịu
trách nhiệm hơn là thực sự có thể...
Không, bạn không biết giới hạn
đâu. Ngay cả trời cũng không phải là giới hạn! Khi tâm xã mới xảy ra bạn sẽ thấy:
tôi sẽ để nhiều đàn bà chịu trách nhiệm tới mức cho dù tôi chết bạn sẽ phải mất
nhiều năm để khám phá ra rằng người này không còn đó nữa! Họ sẽ làm nhiều ồn ào
và nhảy múa và yêu và đủ mọi thứ ngu xuẩn mà bạn thậm chí sẽ không đi tới biết
được liệu tôi vẫn còn đó hay đã đi rồi.
Và tôi đã để cho họ chịu trách
nhiệm vì họ là thực chứng hơn đàn ông, họ có năng lực lớn hơn để giải quyết với
thực tại, họ hướng đất. Đàn ông hướng tới trời và đàn bà được bắt rễ trong đất.
Đó là thu xếp rất thực chứng.
Nếu đàn bà nhận trách nhiệm về
toàn thế giới, thế giới sẽ bỏ đi nhiều thứ ngu xuẩn. Chẳng hạn, chiến tranh sẽ
biến mất. Tất nhiên sẽ có nhiều quần áo đẹp hơn, các cuộc biểu diễn thời trang,
người mẫu, nhưng vũ khí, bom nguyên tử, bom khinh khí, vân vân sẽ biến mất -
không đàn bà nào quan tâm tới tất cả những thứ này. Hiroshima và Nagasaki sẽ
không xảy ra lần nữa; chính là chỉ đàn ông mới có thể làm những điều này. Các
cuộc viễn chinh sẽ biến mất, các cuộc chiến tranh tôn giáo sẽ biến mất, jihads
- thánh chiến sẽ biến mất. Không đàn bà nào quan tâm; mối quan tâm của cô ấy là
rất thực chứng, thực. Cô ấy quan tâm nhiều tới quần áo hơn, tới mĩ phẩm, tới
cái đẹp; và những quan tâm đó là tốt - chúng giữ cho bạn sống động hơn. Quan
tâm của đàn ông là rất nguy hiểm - chính trị, tôn giáo, kinh tế - và họ gây ra
ngày càng nhiều điều tệ hại.
Nhân danh phục vụ nhân loại nhiều
điều hại đã xảy ra hơn bất kì cái gì khác: trong ba nghìn năm, năm nghìn cuộc
chiến tranh đã được tiến hành và toàn thể công lao thuộc về đàn ông. Hàng triệu
người bị giết nhân danh tình yêu, nhân danh dân chủ, nhân danh tự do, nhân danh
tình yêu. Bây giờ, không đàn bà nào có thể làm được điều đó. Và tôi không nghĩ
bạn có thể có cuộc chiến tranh thế giới vì đồ mĩ phẩm hay quần áo và thiết kế
và sân khấu và những món ăn mới - bạn không thể có chiến tranh thế giới vì những
điều này!
Tôi muốn tâm xã của tôi rất hướng
đất, vì đây là kinh nghiệm của tôi, việc quan sát của nhiều kiếp: rằng cây trước
hết phải ăn sâu vào trong đất; rễ càng ăn sâu, cành càng vươn cao hơn. Nếu bạn
muốn chạm tới các vì sao bằng hoa của bạn thế thì bạn phải đi tới chính tảng đá
đáy của đất.
Mọi tôn giáo của thế giới vẫn
còn chút ít lờ mờ, lẫn lộn, bởi lẽ đơn giản là tất cả chúng đều cố đạt tới các
vì sao, cõi bên kia, tới nơi xa xăm, mà không hề nghĩ về rễ.
Phật đã chống lại đàn bà, ông ấy
không sẵn lòng khai tâm cho đàn bà. Ông ấy nói rằng tôn giáo của ông ấy sẽ kéo
dài năm nghìn năm, nhưng vì chung cuộc ông ấy đã đồng ý để khai tâm cho đàn bà,
tôn giáo của ông ấy sẽ biến mất trong vòng năm trăm năm. Quan sát riêng của tôi
là chính điều đối lập: không có đàn bà nó chắc đã không kéo dài ngay cả năm
trăm năm, vì khoảnh khắc Phật chết tất cả đàn ông bắt đầu cãi nhau - những cuộc
chiến ý thức hệ. Ba mươi hai giáo phái lập tức được sinh ra, cùng một ngày! Thậm
chí thân thể của Phật còn chưa được thiêu hết và ba mươi hai trường phái triết
học, ba mươi hai cách diễn giải đã nảy sinh. Chiến tranh đã bắt đầu.
Khi Jesus bị đóng đinh, tất cả
mười hai kẻ ngu kia đã biến mất. Ba người đàn bà đã ở đó để đem thân thể ông ấy
từ cây chữ thập xuống nhưng không một người đàn ông nào. Mary Magdalene có đó,
gái mãi dâm, em cô ấy có đó, Martha, và mẹ Mary của Jesus có đó. Và tất cả những
tông đồ kia, những kẻ cuồng tín kia, họ đã đi đâu rồi? Họ đã chuẩn bị cho
Vatican, họ đã chuẩn bị cho tương lai. Jesus bị kết thúc rồi! Bây giờ vấn đề là
thượng đế học, triết học, ý thức hệ. Nhưng ba người đàn bà kia không quan tâm tới
thượng đế học hay triết học, họ quan tâm tới thân thể ông ấy. Họ thực chứng
hơn, họ thực hơn, chân thực, chân thành. Họ yêu người này, họ mạo hiểm vì người
này, họ sẵn sàng bị kết án. Tất cả những người đàn ông kia đã biến mất.
Một trong những đệ tử có giáo dục
nhất của Jesus là Judas; ông ta đã phản bội Jesus chỉ vì ba mươi đồng bạc.
Không đàn bà nào có thể đã làm điều đó. Và ông ta là người trí thức nhất trong
các đệ tử của Jesus. Nhưng những người trí thức có thể phản bội rất dễ dàng: họ
là những kẻ phản bội nhất trên thế giới vì trái tim họ không ở trong đó, chỉ
cái đầu của họ - và cái đầu là tinh ranh, cái đầu là tính toán. Đàn bà sống qua
trái tim.
Do đó, tâm xã của tôi vận hành
theo cách mới toàn bộ: nó phải được bắt rễ trước hết. Đó là cách thức của mọi
người làm vườn: đầu tiên bạn phải cho đất, phân bón, rễ tới rồi cây tới, và thế
rồi hoa tới theo cách riêng của chúng. Hoa sẽ tiếp tục, nhưng chúng không thể tới
mà không có rễ. Rễ và hoa giống như hai cánh: nếu bạn có cả hai cánh thế thì
toàn thể bầu trời là của bạn. Nhưng điều quan trọng nhất, điều đầu tiên, điều
cơ bản, điều nền tảng, là rễ.
Đàn bà là rễ của mọi cuộc sống;
đàn ông nhiều nhất có thể là cành, cành nở hoa, cành đẹp - niềm khao khát, niềm
hứng khởi để chạm tới sao. Họ phải đi cùng nhau. Đó là lí do tại sao, Prasad,
tôi đã để nhiều đàn bà thế ở đây, và dần dần, dần dần họ sẽ tiếp quản toàn thể
mảnh đất và để lại cho bạn tự do, để cho đàn ông tự do trưởng thành trong hoa.
Một tâm xã thực sẽ có đàn ông
và đàn bà trong tính đồng bộ sâu sắc. Mọi tâm xã quá khứ phải chết đi vì chúng
phụ thuộc chỉ vào đàn ông; chúng không bao giờ chăm sóc tới đàn bà. Và không
đàn bà nào đã bao giờ có khả năng tạo ra tâm xã vì cô ấy không hứng khởi với
các ngôi sao.
Tâm xã nghĩa là việc gây hứng
khởi, niềm khao khát, niềm khao khát vô cùng để trưởng thành, niềm thôi thúc vô
cùng để thám hiểm. Không đàn bà nào có thể tìm ra các lí do để đặt hòn đá nền
cho tâm xã. Đàn ông bao giờ cũng quan tâm tới chỗ xa xăm, cho nên anh ta trở
thành cội nguồn nguyên thuỷ của tâm xã, nhưng không đàn ông nào có khả năng cho
gốc rễ.
Và đây đã từng là vấn đề trong
quá khứ: đàn bà có thể cung cấp rễ nhưng cô ấy không quan tâm tới hoa, và đàn
ông có thể cung cấp hoa nhưng anh ta không quan tâm tới rễ. Đồng bộ sâu được cần,
hài hoà sâu. Đó là điều tôi đang cố gắng hoàn thành ở đây.
Bị ám ảnh với ý tưởng về làm
hài lòng mọi loại khách hàng với các cô gái có phẩm cấp cao nhất, một bà doanh
nhân thiết lập một ngôi nhà thể thao ba tầng. Bà ấy có các cựu thư kí, được lựa
chọn về tính hiệu quả của họ, ở tầng thứ nhất; các cựu người mẫu, được chọn về
cái đẹp của họ, ở tầng thứ hai; và các cựu giáo viên trường học, được lựa chọn
về thông minh của họ, ở tầng thứ ba. Khi thời gian trôi qua bà này để ý rằng gần
như mọi cuộc chơi đều lên tầng số ba. Bà ấy hỏi tại sao, và câu trả lời cho câu
đố này chung cuộc tới từ một trong những khách hàng đều đặn.
"Thế này," một quí
ông thể thao nói, "bà biết các cô giáo trường đó thế nào: họ làm cho bà
làm điều đó lặp đi lặp lại, cho tới khi bà làm nó đúng!"
Và đây là bí mật mở thực: các nữ
sannyasins của tôi thực sự làm tốt hoàn hảo, và họ sẽ làm cho bạn làm điều đó lặp
đi lặp lại cho tới khi bạn làm điều đó đúng!
Sáng hôm sau bữa tiệc Nô en văn
phòng, anh chồng thức dậy với dư vị đau đớn. "Anh cảm thấy khủng khiếp,"
anh ta phàn nàn.
"Anh sẽ phải vậy mà,"
chị vợ anh ta nói. "Anh thực sự làm anh thành hề ngu đêm qua."
"Anh đã làm gì?"
"Anh đã lâm vào cãi cọ với
ông chủ của anh và ông ấy đã đuổi anh."
"Được, ông ta có thể xuống
địa ngục!"
"Đó đích xác là điều anh
đã nói với ông ấy."
"Anh nói à?" anh ta
nói một cách ngờ vực. "Thế thì đéo con dê già!"
"Đó là điều em đã
làm," vợ anh ta trả lời. "Anh trở lại làm việc vào thứ hai."
Rất thực chứng!
Sam nói với vợ anh ta, Becky, rằng
vì lạm phát họ phải cắt giảm chi tiêu - không đi ăn tối bên ngoài nữa, không rạp
hát, hoà nhạc vân vân. Becky rầy la anh ta khi đáp lại, "Nhưng, Sam, nếu
anh chỉ học cách đéo, chúng ta có thể bỏ lái xe được!"
Nhưng đàn ông sống trong thế giới
khác toàn bộ!
Một người trở về từ cuộc hội
nghị và tự hào chỉ cho vợ mình một thùng rượu uýt ki ngô mà anh ta được vì có bộ
phận sinh dục lớn nhất trong mọi người có mặt.
"Cái gì!" cô ấy kêu
lên. "Anh ngụ ý nói với em là anh trưng bày bản thân anh ra trước tất cả
những người đó à?"
"Chỉ đủ để thắng thôi, em
yêu," anh ta đáp lại. "Chỉ đủ thắng!"
Câu hỏi cuối cùng
Osho ơi,
Tôi đã bắt đầu hỏi thầy một số câu hỏi ba
hay bốn lần rồi. Mọi lần tôi kết thúc một bức thư, tôi cảm thấy rằng mọi thứ
tôi viết đều vô nghĩa và do vậy tôi ném chúng vào sọt rác. Dầu vậy, tôi muốn thầy
nói vài lời với tôi, mặc dầu tôi hiếm khi nghe theo lời thầy - chỉ nghe, ở gần
thầy.
Vì tôi đã tới đây tôi đã thực sự bực tức.
Tôi thì tốt ở phương Tây và chưa bao giờ tìm thầy. Bây giờ tôi ở đây và không
có ham muốn quay lại. Cái gì đã xảy ra cho tôi?
Anneliese, tôi đã xảy ra cho bạn!
Bây giờ không có việc quay lại, và cho dù bạn đi, tôi tới với bạn. Tôi sẽ ám ảnh
bạn ở mọi nơi! Tôi có thể hiểu bực tức của bạn. Đó là toàn thể niềm vui của tôi
- chọc tức mọi người! Một khi họ bị bực tức họ bị bắt.
Tất nhiên, bạn là đúng rằng bạn
đã tốt ở phương Tây; bây giờ bạn không bao giờ có thể tốt ở bất kì chỗ nào khác
được, mà chỉ bây giờ, ở đây. Bây giờ không phương Tây, không phương Đông nào có
thể giúp gì được. Bạn đã nếm trải cái gì đó mà bạn đã không nếm trải trước đây,
và một khi bạn đã nếm trải cái gì đó - cái gì đó có rượu, cái gì đó như LSD - bạn
không bao giờ có thể là cùng người cũ nữa. Việc nếm trải đó sẽ còn nấn ná, nó sẽ
ám ảnh bạn.
Và đây là LSD thuần khiết đang
xảy ra ở đây! Nó không phải là LSD hoá học, nó là giả kim thuật - tinh luyện
hơn nhiều so với LSD hoá chất có thể có. Nó là thân thể thực! Nó là điều bao giờ
cũng xảy ra giữa thầy và đệ tử.
Không cần lắng nghe lời tôi
đâu, Anneliese, chỉ ở cùng tôi là đủ, chỉ ở trong hoà điệu, thế là đủ. Lời là
chiến lược duy nhất để giữ bạn hài hoà với tôi để cho bạn không rơi vào trong
giấc ngủ, để cho bạn vẫn còn thức.
Bạn nói:
Mọi lần tôi kết thúc một bức
thư, tôi cảm thấy rằng mọi thứ tôi viết đều vô nghĩa...
Nó vậy đấy! Nhưng không cần ném
nó đi, bằng không tôi sẽ làm gì ở đây? Dùng tôi làm thùng rác đi, để cho bất kì
cái gì bạn viết, cảm, cái vô nghĩa... nó tất cả đều vô nghĩa - khi có liên quan
tới tôi nó toàn là vô nghĩa. Cho nên bạn có thể gửi nó cho tôi, và tôi sẽ làm
ra một thứ điên rồ từ nó.
Sau khi kiếm được đủ tiền từ những
của bố thí, một cư dân của Bowery quyết định đem đồ ăn của mình tới một trong
những cơ sở uống tốt hơn ở Phố Wall.
Một ông trùm tài chính ngồi cạnh
ông ấy, bị kinh hoàng hiển nhiên với dáng vẻ và mùi của kẻ kiệt lực, nhiều tới
mức, thực ra, ông ta quay sang người này và nói một cách mỉa mai, "Sạch sẽ
là cận kề tính thượng đế - John Wesley." Lời của ông ấy bị bỏ qua.
Vài phút sau, nhà tài chính lại
lên giọng to, "Sạch sẽ là cận kề tính thượng đế - John Wesley." Ông ấy
vẫn bị bỏ qua.
Cuối cùng, nhà tài chính bực
mình rõ ràng hét vào mặt người này, "Sạch sẽ là cận kề tính thượng đế - John
Wesley."
Với điều đó cư dân nhà ổ chuột
bình thản đáp lại, "Đồ gàn! - Tennessee Williams."
Bạn có thể hỏi tôi bất kì cái
gì vô nghĩa, và tôi sẽ cho bạn cái vô nghĩa lớn hơn. Tôi là chuyên gia về điều
đó, tri thức chuyên gia duy nhất tôi có thể tuyên bố! Và một câu hỏi càng nhiều
vô nghĩa tôi càng thích nó hơn, vì nó mong đợi câu trả lời càng vô nghĩa hơn. Nếu
bạn hỏi cái gì đó điên rồ điều đó nghĩa là bạn đang hỏi cái gì đó điên rồ, và
tôi là người cuối cùng bị thất bại!
Anneliese...
Một người đi vào nhà hàng và gọi
bữa sáng. Khi cô phục vụ mang cà phê lên, anh ta quan sát thấy rằng ngón tay
cái của cô ấy nhúng vào trong cốc cà phê. Khi trứng tráng đưa tới, anh ta lại
quan sát thấy ngón tay cái của cô ấy ngập trong trứng.
Điều này là quá thể, và anh ta
nói, "Thưa cô, tôi không nói gì khi tôi thấy ngón cái của cô trong cà phê
của tôi, nhưng bây giờ tôi thấy ngón tay cái của cô ở trong trứng của tôi nữa."
"Dạ," cô phục vụ nói,
"em bị viêm khớp đau ở khớp ngón cái, và bác sĩ bảo em cần để nó vào trong
cái gì ấm và điều này sẽ làm đỡ đau."
Người này bực lắm và nói,
"Này, sao cô không nhét nó vào đít cô ấy?"
"Ồ, em có làm chứ, em có
làm," cô phục vụ trả lời, "nhưng chỉ khi em ở trong bếp thôi!"
..............................
0 Đánh giá