Chương 5. Cổng của chư phật

Chương 5. Cổng của chư phật

Price:

Read more

Ngôn ngữ của sự tồn tại - Osho
Bài nói về Thiền
Chương 5. Cổng của chư phật
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Torei nói:
Nếu ông muốn được tự do khỏi thế giới khổ này, đầu tiên ông phải suy ngẫm về vô thường.
Người sinh ra tất yếu phải chết. Ngay cả người trẻ cũng không được miễn trừ; ngay cả người mạnh cũng trong nguy hiểm. Ngay cả cuộc sống lâu cũng không kéo dài hơn tám mươi năm hay đại loại như vậy. Nếu ông không triệt tiêu bản tính của khổ bằng cách nào đó, và đi tới trên con đường của giải thoát, cho dù ông đi lên tới cấp tối cao của quốc gia, đại thượng thư, thần, thánh hay thiên tài, điều đó cũng tan biến đi như chớp loé và giọt sương sớm, chỉ kéo dài một lúc.
Khi các điều kiện hội lại, mọi thứ dường như chắc chắn tồn tại; nhưng khi các điều kiện rã ra - trống rỗng. Thân thể này có được qua mối quan hệ của bố và mẹ, và tới từ các điều kiện của họ. Tính vững chắc trở thành da, thịt, dây chằng, và xương; tính linh động trở thành nước bọt, nước mắt, mủ và máu; nhiệt trở thành hơi ấm và tính linh hoạt; khí trở thành hơi thở và chuyển động.
Khi bốn điều kiện này đột nhiên bị cạn kiệt, thân thể lạnh đi và hơi thở dừng lại - không có gì gọi là “tôi” cả. Vào lúc đó thân thể này thực sự không phải là của riêng chúng ta; nó chỉ là nhà trọ tạm thời. Làm sao chúng ta có thể bị gắn bó một cách tham lam vào nhà trọ tạm thời này tới mức chúng ta bỏ qua cái vĩnh hằng?
Suy ngẫm về bốn điều siêu việt này - vô thường, khổ, trống rỗng, vô ngã - tìm con đường của chứng ngộ được gọi là, "giáo huấn về bốn thực tại cho đệ tử." Đây là lối cổng bản chất để bắt đầu đi vào trong con đường dành cho mọi người chứng ngộ.
Maneesha, trước khi tôi thảo luận về những điều nghiêm chỉnh của Torei, tôi phải giới thiệu về vài thần con vật mới trong bảo tàng các thần của Avirbhava. Trước khi tôi gọi cô ấy, tôi sẽ phải nói cho bạn cái gì đó về những thần này.
"Cừu: Cừu đực được biết tới là ram (cừu đực chưa thiến) và đã từng là biểu tượng cho một số thần. Osiris và Ammon-Ra của Ai Cập cả hai đã được tôn thờ như các ram. Cừu đực bị hiến tế hàng năm ở Ai Cập. Nó bị lột da và da được đặt trên hình ảnh của thượng đế, gợi nhớ thời mà Ammon-Ra đã được hoá thân dưới dạng cừu đực.
Khỉ: Ở Ai Cập cổ đại, khỉ được coi là linh thiêng và được gìn giữ bằng việc ướp chúng lúc chết.
Chuột: Một trong những vị thần vĩ đại nhất trong các thần Hi Lạp, Apollo, đã được biết tới lấy hình dạng của chuột trong vai trò của mình như sứ giả của các bệnh dịch. Apollo, thần mặt trời, sẽ hoá thân như chuột nhắt và chuột to để reo rắc các lực của đêm tối.
Ngựa: Theo Hindu giáo, hoá thân thứ mười của Vishnu là ngựa trắng, Kalki. Điều đó chưa xảy ra. Chín hoá thân đã xảy ra; hoá thân thứ mười đang còn được chờ đợi. Hoá thân thứ mười sẽ được gọi là Kalki. Thần sẽ là ngựa trắng, người dự định tới để phán xét thế giới vào lúc kết thúc của yuga này, chu kì thứ tư và chu kì cuối cùng của một triệu tám trăm nghìn năm theo quan niệm Hindu về thế giới. Thần sẽ tiêu diệt kẻ ác, thưởng cho người tốt, và tạo khả năng cho Vishnu tạo ra thế giới mới."
Dường như là thời dành cho Kalki đang tới gần. Cẩn thận với ngựa trắng đi!
"Trâu: Ở vùng Persia cổ đại, trâu được tôn thờ như thần, người làm cho cỏ mọc lên. Ở Hi Lạp, thần vĩ đại nhất Zeus thường trá hình là con trâu để dụ dỗ Europa, do đó hi vọng rằng việc biến hình con vật này sẽ tránh né được bà vợ luôn nhòm ngó, Hera, để dò việc ngoại tình của ông ta. Những người đi theo của Dionysius sẽ giết trâu trong lễ hội trung hè để tôn vinh thần vĩ đại Zeus."
Bảo tàng các thần này không chỉ là bảo tàng, nó chỉ ra cách tâm trí con người vẫn còn bị trì trệ. Thay vì đem tâm thức tới các chiều cao của mình, con người đã từng tôn thờ đủ mọi loại con vật. Ngay cả tương lai, hoá thân cuối cùng của Thượng đế trong Hindu giáo, Kalki, sẽ là con ngựa trắng - không phải là người, không phải là phật. Điều đó chỉ ra sự trì trệ, tính nguyên thuỷ của thông minh của chúng ta. Bảo tàng này sẽ là biểu tượng cho toàn thế giới để nhắc nhở họ: "Đây là điều cha ông chúng ta đã từng làm, điều các bạn đang làm. Và bạn gọi nó là tôn giáo!"
Trước khi tôi đề nghị Avirbhava mang các đồ thu nhận mới của cô ấy tới, có hai chuyện đùa về những thần này.
Muộn trong đêm, quỉ Satan và đối tác của nó, con khỉ Lucifer, gõ cửa căn hộ Vatican của nhà giáo hoàng Polack. Giáo hoàng Polack đi ra cửa với một cánh tay quàng quanh người bạn tốt nhất của mình, con chiên Simon.
"Chào buổi tối, đồ dỏm," quỉ nói, vừa cười xấc xược và vuốt đuôi toè ra. "Ông bạn ơi và ta tự hỏi, ông có xơ lùn nào trong căn hộ của ông không?"
"Chắc chắn là không có!" giáo hoàng cắn cảu, cố đóng sầm cửa lại.
"Được thế thì, Cha linh thiêng ơi," quỉ tặc lưỡi, liếm môi hồng và chẹn cái chĩa vào lối cửa, "ông có xơ lùn nào sống ở Vatican không?"
"Ta không biết người nào," giáo hoàng Polack hoảng sợ kêu lên.
"Có lẽ," Lucifer, con khỉ, cười khúc khích, nhún nhảy từ cái chĩa của Satan, "ông biết có xơ lùn nào sống ở bất kì đâu chăng?"
"Ta không thể nói được," giáo hoàng Polack quát lên, bực tức, "rằng ta biết về xơ lùn nào ở bất kì đâu chút nào!" Và ông ta tóm lấy mô hình thánh giá của con chiên, và vung vẩy lung tung dưới mũi quỉ.
Quỉ đưa con khỉ lên vai, nâng nó lên không trung, và lắc nó dữ dội.
"Ông thấy đấy, đồ ngốc!" Satan quát lên. "Ta bảo ông , ông đéo con chim cánh cụt!"
Giáo hoàng Polack đi tìm chỗ ẩn cư mùa hè trong vùng núi Italy. Ông ta sống trong một lều đá nhỏ, và kẻ đồng hành duy nhất của ông ta là một bầy cừu.
Sau vài ngày không có bạn đồng hành, giáo hoàng Polack trở nên điên về dục, và ông ta chọn một trong những con cừu có sừng làm bạn tình.
Ông ta cởi áo choàng ra và cho máy của mình vào trong cừu. Nhưng trong khi ông ta đang hành động với con vật đáng thương, nó đột nhiên bắt đầu chạy. Giáo hoàng Polack, với quần lót tụt xuống dưới mắt cá chân, không thể nào làm được gì ngoài việc túm chặt lấy sừng cừu.
Họ chạy xuống núi cùng nhau, đi qua cánh đồng nơi bà Pickle đng hái hoa cúc. Bà có hơi cận thị, nhưng nhìn lên thấy ngỡ ngàng vì cừu và giáo hoàng Polack chạy nhanh qua.
"Trời!" bà ấy tự lẩm bẩm. "Không có tiền mà mua quần, nhưng ông ta đang lái xe máy trắng!"
Bây giờ, Avirbhava, đem các thần của bạn lại đây.
(Thầy vẫy tay ra hiệu một cách cười đùa cho Avirbhava tiến tới. Avirbhave tiến tới với con trâu ăn mặc như giáo hoàng, đồng thời trong khi đó cừu và chuột bắt đầu nhảy múa phía trước thầy trên dây, và một con khỉ hình người nhảy tưng tưng liên hồi trên tấm đệm đàn hồi.)
Hay!
(Avirbhava giúp cho giáo hoàng nhỏ hôn chân thầy, trong khi bản ghi âm lời thuyết giảng của giáo hoàng vang vang qua loa phóng thanh.)
Hay lắm, Avirbhava!
(Có sự vui nhộn chung với con chuột kêu chít chít, con khỉ hình người làu bàu, v.v. Vào lúc này thầy thực sự thích thú điều đó!)
Thật hay!
Giờ tới chuyện nghiêm chỉnh...
Torei không phải là thầy nhưng ông ấy chắc chắn là thầy giáo lớn. Và tôi đã chọn ông ấy để cho bạn có thể phân biệt rõ ràng giữa thầy giáo lớn nhất và thầy nhỏ nhất.
Ngay cả thầy nhỏ nhất, thầy khiêm tốn nhất, cũng có cái đẹp, chân lí, việc nhận ra. Thầy có thể không nói một lời, nhưng im lặng của thầy là kinh sách. Thầy giáo lớn nhất có thể biết mọi kinh sách, có thể có diễn giải lớn, nhưng ông ấy vẫn còn là con vẹt. Điều ông ấy nói ông ấy không biết; việc nói của ông ấy là tuỳ thuộc vào việc học của ông ấy, việc nghiên cứu, nhưng không dựa trên kinh nghiệm của ông ấy, không dựa trên cách tiếp cận có tính tồn tại tới bản thể riêng của ông ấy.
Torei là ví dụ hay về một thầy giáo lớn. Nhưng những thầy giáo như vậy có thể lừa nhân loại - họ đã từng lừa dối, vì họ nói hay ho. Lời của họ cũng hệt như lời của các thầy - đôi khi còn tinh luyện hơn, được trau dồi hơn, có văn hoá hơn - nhưng dầu vậy chúng vẫn trống rỗng. Thỉnh thoảng họ có thể trích dẫn một câu có ý nghĩa; không phải bởi vì họ, nhưng vì câu đó đã tới từ một thầy sống vĩ đại nào đó. Họ đã trở thành những người thu thập lớn, nhưng khi có liên quan tới thực tại riêng của họ, họ là dốt nát như người ta có thể vậy.
Torei nói:
Nếu ông muốn được tự do khỏi thế giới khổ này, đầu tiên ông phải suy ngẫm về vô thường.
Tôi đã nói với các bạn về những từ này: tập trung, suy ngẫm, suy tư. Từ thứ tư, bị thiếu trong tiếng Anh, là dhyana (thiền), hay Zen trong tiếng Nhật Bản.
Suy ngẫm là cách thức của triết gia. Ông ấy nghĩ về nói lật đi lật lại. Nó không ra ngoài tâm trí, nó là bên trong tâm trí. Ông ấy có thể rất phức tạp, lời của ông ấy có thể được sắp xếp hay, nhưng ông ấy không thể hiểu được thiền là gì; ông ấy chỉ có thể hiểu suy ngẫm. Chính từ ‘suy ngẫm' nghĩa là suy nghĩ về những thứ cao hơn. Nhưng nếu bạn không biết những thứ đó, bạn có thể nghĩ về cái gì được?
Suy ngẫm là một trong những từ trống rỗng nhất. Nếu bạn biết, bạn biết; không cần suy ngẫm. Nếu bạn không biết, làm sao bạn có thể suy ngẫm? Bạn định suy ngẫm cái gì? Cái gì sẽ là chủ đề của bạn? Bạn đơn giản dò dẫm trong bóng tối và gọi nó là suy ngẫm.
Ông ấy chắc chắn quen thuộc với kinh sách, rất quen thuộc, nhưng ông ấy đang phạm phải cùng sai lầm mà hàng triệu thầy giáo trên khắp thế giới đã phạm phải. Thứ nhất:
Nếu ông muốn được tự do khỏi thế giới khổ này...
Bạn có thể tìm ra người không muốn tự do khỏi khổ không? Không có vấn đề về điều đó. Mọi người đều muốn gạt bỏ khổ, khổ sở.
Cách Torei gợi ý là, trước hết ông phải suy ngẫm về vô thường. Điều đó sẽ không giúp gì được. Bạn có thể nghĩ về mọi thứ là vô thường: sinh là vô thường, tuổi trẻ là vô thường, giầu có là vô thường; bản thân cuộc sống đang cạn kiệt. Mọi thứ là vô thường. Điều đó không có nghĩa nó sẽ đem bạn thoát khỏi khổ. Nó đơn giản làm cho bạn nhận biết hơn rằng trong khi có thời gian, tận hưởng nhiều nhất bạn có thể tận hưởng đi, vì thời gian trôi qua và cái chết không còn xa xôi.
Khá kì lạ là cùng biện luận này đã được Charvakas, người vô thần Ấn Độ nêu ra. Họ nói, "Mọi thứ đang lướt qua nhanh, cho nên đừng phí thời gian vào đền chùa, vào nghi lễ, cứ ăn, uống và vui vẻ thôi. Và nếu bạn không có tiền, thì vay tiền, vì sau khi chết mọi người đều bị kết thúc, không ai sẽ đòi lại tiền. Sau cái chết, trong nấm mồ mọi người ngủ ngon lành. Người vay tiền và người cho vay tiền cả hai đều chết. Cho nên đừng bỏ lỡ một khoảnh khắc. Tận hưởng nó đi, cho dù nó là được tận hưởng bằng tiền đi vay."
Phát biểu trong tiếng Phạn là rất hay. Phát biểu này nói, không ai đã đi ra ngoài cái chết mà đã từng quay lại. Đây là đủ bằng chứng, quá đủ, rằng chết là kết thúc. Và nếu chết là kết thúc, thế thì tại sao lo nghĩ về những thứ nhỏ bé? Nó có thể là túi riêng của bạn hay túi của ai đó khác, điều đó chẳng thành vấn đề. Chết sẽ không tạo khác biệt giữa tội nhân và thánh nhân. Không có ai để đưa ra phán xét.
Rinam kritva ghritam pibet. Cho dù bạn phải vay tiền, cứ vay nó đi, nhưng uống bơ tinh luyện. Đừng lo nghĩ về ngày mai.
Đó là trường phái lớn, không chỉ ở Ấn Độ mà ở Hi Lạp nữa. Đây là hai nước vào thời đó đã chạm tới đỉnh của văn minh. Ở Hi Lạp đã có một người vĩ đại, Epicurus, và ông ấy vẫn có số nhỏ người đi theo. Nhưng nói chung, toàn thể thế giới phương Tây đều mang tính Epicurus; họ có thể biết, họ có thể không biết.
Toàn thể giáo huấn của Epicurus là mọi thứ đều là vật chất, và khi mọi vật chất tan rã không cái gì còn lại đằng sau. Cho nên đừng bận tâm về bất kì tính tâm linh nào, và đừng bận tâm về bất kì thế giới khác nào - không có cái nào đâu. Đã không có một nhân chứng nào. Đó chắc chắn là một luận cứ khác thường, rằng không có một nhân chứng nào về thế giới khác, thiên đường. Điều đó dường như toàn là hư cấu, tưởng tượng, thoả ước muốn. Điều bạn không thể có ở đây, bạn phóng chiếu rằng bạn sẽ có nó sau cuộc sống. Điều đó cho sự an ủi nào đó.
Nhưng bạn có thể suy ngẫm cái gì? Cho dù bạn suy ngẫm rằng mọi thứ là vô thường, điều đó đơn giản nghĩa là làm nó cho nhanh chóng, có tốc độ vào, mọi thứ đang tuột nhanh khỏi tay; vắt tinh chất của mọi khoảnh khắc mà không để trễ. Suy ngẫm có thể đưa bạn vào thế giới quan vô thần.
Người sinh ra tất yếu phải chết. Ngay cả người trẻ cũng không được miễn trừ
Chỉ bởi vì mọi người đều sẽ chết... Torei và các thầy giáo tương tự nghĩ rằng đó là đủ cho mọi người trở nên được tách rời vì mọi thứ đều sẽ chết. Kết quả lại là điều ngược lại - vì mọi thứ sẽ chết, phải nhanh chóng lên trước khi nó chết.
Một người bị đưa ra toà án ở Pháp vì làm tình với người đàn bà trên bãi biển. Lời buộc tội là anh ta đã làm tình với người đàn bà chết.
Quan toà hỏi anh ta, "Anh phải nói gì?"
Anh ta nói, "Tôi tưởng cô ấy là quí bà người Anh."
Con người đã được các thầy giáo này nói cho:
ngay cả người mạnh cũng trong nguy hiểm. Ngay cả cuộc sống lâu cũng không kéo dài hơn tám mươi năm hay đại loại như vậy.
Ham muốn là điều bạn sẽ nghĩ, "Mọi thứ đang thay đổi thế, phỏng có ích gì mà đi theo nó?" Đó là điều Torei đang nghĩ. Nhưng ông ấy tuyệt đối mù với sự kiện là mọi người càng nghĩ mọi thứ sẽ thay đổi, họ càng tăng tốc độ của họ. Tại sao nhân loại đã tăng tốc độ của nó?
Tôi đã nghe... Một đôi mới cưới đang chạy tăng tốc trong chiếc Ferrari mới toanh. Cô gái cảm thấy sợ vì chiếc xe chạy một trăm năm mươi dặm một giờ. Cô ấy run rẩy, và cô ấy đề nghị người đàn ông, "Ít nhất anh xem bản đồ đi chứ."
Người đàn ông nói, "Ai bận tâm tới bản đồ làm gì! Tận hưởng bản thân tốc độ không đủ sao? Chúng ta phải tới đâu đó, nó không thể là không đâu được. Em có thể xem bản đồ - anh tận hưởng tốc độ. Anh không có thời gian nào để phí hoài cho việc xem bản đồ. Phỏng có ích gì? Bất kì chỗ nào chúng ta tới, chúng ta sẽ tìm ra khách sạn; dù tên của nó là Khách sạn Tuần trăng mật hay không thì cũng chẳng thành vấn đề."
Cứ tăng dần, nhân loại đã quan tâm tới tốc độ, tốc độ hơn. Có lẽ bạn đã không tính tới hậu quả. Hậu quả là, làm mọi thứ nhanh nhất có thể vì cuộc sống là ngắn. Nhưng những người này như Torei tưởng rằng nếu mọi người suy tư rằng mọi thứ sẽ chết... tại sao yêu người đàn bà này nếu cô ấy sẽ chết? - nếu không hôm nay thì ngày mai hay ngày kia. Cho dù cô ấy không chết, cô ấy sẽ ở tình thế tồi tệ hơn - cô ấy sẽ trở nên già. Phỏng có ích gì mà đi yêu người đàn bà sẽ trở nên già?
Một người đàn ông nói với người đàn bà, "Anh yêu em. Anh yêu em hơn cả đời anh."
Người đàn bà nói, "Thật không? Bao giờ anh cũng yêu em như yêu em bây giờ sao?"
Người đàn ông suy ngẫm và nói, "Chỉ có mỗi một vấn đề. Khi em trở nên già, em có giống mẹ em không? Thế thì anh sẽ rút lại phát biểu của anh. Anh không thể yêu mẹ em được - chừng đó là chắc chắn. Em sẽ vẫn còn như cũ chứ?"
Không cái gì vẫn còn như cũ cả.
Từ điểm thay đổi có hai con đường. Một con đường dẫn tới vô thần, chủ nghĩa vật chất - tận hưởng đi, chẳng có gì mấy để mà khám phá. Con đường kia là ở chỗ vì mọi thứ đều vô thường, cố tìm ra cái gì đó thường hằng. Đó là điều thầy làm - giúp một người tìm ra cái gì đó trong bản thân người đó, điều tuyệt đối vĩnh hằng.
Đó là mục đích của thiền, không của suy ngẫm. Nhưng người suy nghĩ không thể hiểu được thiền. Người đó không thể hiểu được rằng bạn có thể đi ra ngoài tâm trí bạn. Làm sao bạn có thể nhảy ra khỏi tâm trí bạn được? Bạn là tâm trí. Với người đó bạn không là gì nhiều hơn tâm trí. Và bạn có thể thấy phát biểu của ông ấy:
Nếu ông không triệt tiêu bản tính của khổ bằng cách nào đó, và đi tới trên con đường của giải thoát, cho dù ông đi lên tới cấp tối cao của quốc gia, đại thượng thư, thần, thánh hay thiên tài, điều đó cũng tan biến đi như chớp loé và giọt sương sớm, chỉ kéo dài một lúc.
Khi các điều kiện hội lại, mọi thứ dường như chắc chắn tồn tại; nhưng khi các điều kiện rã ra - trống rỗng.
Bạn chỉ là việc tổ hợp nào đó của các điều kiện. Khi những điều kiện đó hội lại, bạn hiện hữu. Khi những điều kiện đó tan rã - hư không. Phật cũng có thể nói cùng điều này, nhưng ông ấy nói nó vì ông ấy biết hư không không phải là hư không, vì ông ấy biết bạn đã đi vào trong bầu trời bên trong của bạn - điều với người ngoài thì có vẻ như hư không.
Nhưng khi thầy giáo nói điều này, không biết gì về nó, có mọi nguy hiểm là ông ta sẽ tạo ra những người sẽ trở thành người duy vật chất. Nếu mọi thứ đều kết thúc thế thì phỏng có ích gì mà đức hạnh, lời cầu nguyện có ích gì, cúng dường có ích gì, phục vụ cho người nghèo có ích gì? Tại sao phí thời gian? Cứ tận hưởng cuộc sống đi - uống rượu, nhảy múa, làm bất kì cái gì bạn muốn làm, vì cái chết sẽ tới. Và nó tới với mọi người, thánh nhân và tội nhân, theo cách tương tự; nó không tạo ra bất kì phân loại nào.
Thân thể này có được qua mối quan hệ của bố và mẹ,
Kiểu điều này có thể được mỗi thầy giáo nói thôi. Mọi người đều biết thân thể này có được qua mối quan hệ của bố và mẹ. Và thế rồi nhiều thứ ngu xuẩn hơn ông ấy liên tục nói:
… và tới từ các điều kiện của họ. Tính vững chắc trở thành da,
Làm sao tính vững chắc trở thành da được? Nếu mà tôi gặp anh chàng này... tôi có mọi kính trọng cho kiến thức của anh ta nhưng tôi sẽ để anh ta vào nhiệm vụ, biến tính vững chắc thành da - hay da thành tính vững chắc, điều đó cũng được.
… thịt, dây chằng, và xương; tính linh động trở thành nước bọt, nước mắt, mủ và máu; nhiệt trở thành hơi ấm và tính linh hoạt; khí trở thành hơi thở và chuyển động.
Triết học lớn lao thế! Và ông ta đang nói dường như ông ta đang phát biểu khám phá khoa học nào đó.
Khi bốn điều kiện này đột nhiên bị cạn kiệt, thân thể lạnh đi và hơi thở dừng lại -
Suy ngẫm lớn đấy!
Không có gì gọi là “tôi” cả. Vào lúc đó thân thể này thực sự không phải là của riêng chúng ta; nó chỉ là nhà trọ tạm thời. Làm sao chúng ta có thể bị gắn bó một cách tham lam vào nhà trọ tạm thời này tới mức chúng ta bỏ qua cái vĩnh hằng?
Suy ngẫm về bốn điều siêu việt này - vô thường, khổ, trống rỗng, vô ngã - tìm con đường của chứng ngộ được gọi là, "giáo huấn về bốn thực tại cho đệ tử." Đây là lối cổng bản chất để bắt đầu đi vào trong con đường dành cho mọi người chứng ngộ.
Đây là vấn đề với sự uyên thâm của người có học. Họ thấy rằng người chứng ngộ biểu lộ trong mọi hành động của mình việc không gắn bó, vô thường, vì người chứng ngộ không bao giờ khổ; trong tâm thức của mình người đó ở bên ngoài khổ. Học giả quan sát tất cả những phẩm chất này từ bên ngoài và thế rồi ông ta tạo ra ý thức hệ lớn của mình: nếu bạn suy ngẫm về vô thường, không gắn bó, khổ, bạn sẽ đi vào trong lối cổng của chư phật.
Bản thân ông ấy đã không đi vào. Đây không phải là lời của phật, đây là lời của thầy giáo lớn người đã thu thập các mảnh mẩu của giáo huấn từ đây đó. Và ông ta không trung thực nữa - không học giả nào trung thực cả. Rất khó tìm ra một học giả sẽ nói rằng điều ông ấy nói không phải là tri thức của ông ấy. Ông ấy giả vờ rằng điều ông ấy nói, ông ấy biết, rằng ông ấy đang nói điều đó vì ông ấy biết.
Mọi học giả, gần như không có ngoại lệ nào, đều là kẻ giả vờ. Và bởi vì những kẻ giả vờ này, rất khó cho mọi người hình dung ra thầy đích thực là ai. Các học giả nói về lối cổng của phật, họ nói về vĩnh hằng, họ nói về trống rỗng. Lời của họ là hoàn toàn đúng, nhưng người đang nói chúng lại không đúng, vì những lời đó được vay mượn.
Một khi bạn vay mượn chân lí, nó trở thành phi chân lí. Chân lí có thể nảy sinh chỉ bên trong bạn; nó không thể được nhận vào - bạn phải nhớ điều này. Trong cuộc sống bạn sẽ gặp nhiều người dường như là biết nhiều tới mức bạn bị tràn ngập bởi tri thức của họ. Nhưng bên trong chẳng có gì, không có kinh nghiệm.
Một nhà tâm lí lớn, trưởng khoa tâm lí ở đại học Varanasi... Tôi chỉ là sinh viên và một trong các bạn tôi đã đi từ đại học của tôi để tới học ở Varanasi. Anh ấy tới tiếp xúc với nhà tâm lí này, Giáo sư Laljiram Shukla, và vị giáo sư này trở nên quan tâm tới anh ấy nhiều tới mức ông ấy đã gả con gái của mình cho anh thanh niên này.
Anh thanh niên này liên tục nói về tôi với ông ấy: "Bố nên gặp bạn con." Liên tục nhắc tới tôi, ông ấy trở nên bị ám ảnh.
Ông ấy bắt đầu viết thư cho tôi nói, "Tôi sẽ trả mọi chi phí và anh sẽ ở lại với tôi trong đại học của tôi. Anh cứ tới đi, chỉ là khách thăm một tuần, vì tôi đã nghe nói nhiều về anh từ con rể tôi tới mức bây giờ điều đó đang trở thành sự bối rối trong tôi." Thế là tôi tới.
Buổi sáng hôm đó, quãng hai mươi nhăm giáo sư của đại học đã tụ tập lại để gặp tôi. Vị giáo sư tâm lí này, Laljiram Shukla, có lẽ là nhà tâm lí học lớn duy nhất ở Ấn Độ; mọi người rất kính trọng ông ấy. Tất cả chúng tôi đều phải chờ đợi vì ông ấy tôn thờ thần khỉ, Hanuman. Khi việc tôn thờ của ông ấy qua rồi ông ấy tới và ông ấy chào mừng tôi, và ông ấy nói, "Tôi đã từng chờ đợi. Anh sẽ ở lại bao lâu?"
Tôi nói, "Điều đó sẽ được quyết định trong vòng mười phút."
Ông ấy nói, "Anh ngụ ý gì?"
Tôi nói, "Cứ ngồi xuống đã. Thầy nghĩ thầy là nhà tâm lí và thầy tôn thờ khỉ! Thầy có tin vào Darwin - rằng con người được sinh ra từ khỉ không? Có lẽ thầy đang tôn thờ tổ tiên của thầy?"
Ông ấy nói, "Điều này rất xúc phạm."
Tôi nói, "Đó là lí do tại sao tôi nói rằng trong vòng mười phút tôi sẽ quyết định tôi phải ở đây bao lâu. Tôi có thể ở đây cả đời tôi, nhưng tôi không nghĩ rằng ngay cả trong một giờ thầy sẽ có khả năng dung thứ tôi."
Tôi đã hỏi thẳng ông ấy. Tôi nói với ông ấy, "Thầy đang tôn thờ vì cái gì? Phải có ham muốn nào đó. Một số ham muốn có lẽ là phó hiệu trưởng hay là bộ trưởng giáo dục hay là thủ tướng Ấn Độ? Thầy đang tôn thờ vì cái gì? Vì người không có ham muốn thì không có nhu cầu tôn thờ. Thầy có cho rằng khỉ có thể xoay xở được điều thầy không thể xoay xở được không? Tại sao thầy để bản thân thầy thấp kém thế trước con khỉ?"
Ông ấy nói, "Đừng nói tới thần của tôi lặp đi lặp lại bằng cái tên ‘khỉ'."
Tôi nói, "Tôi có thể làm gì được? Ông ấy là khỉ. Và đó không phải là vấn đề liệu ông ấy là tổ tiên của thầy hay không. Vấn đề là, một nhà tâm lí vẫn còn nguyên thuỷ. Thầy đã thấy Thần đó chưa?"
Những giáo sư đó, người đã tụ tập, trở nên rất không thoải mái. Họ đã tới để xem liệu thảo luận nào đó sẽ xảy ra không, điều có thể lợi cho họ, nhưng dường như không có cách nào thảo luận với tôi. Tôi nói, "Gạt cái không bản chất sang bên đi, chỉ nhớ tới thần khỉ và nói ra chân lí: thầy đã bao giờ thấy Thần chưa?"
Ông ấy trở nên giận thế, ông ấy gọi con rể tới và nói với anh ta, "Mày ngốc lắm! Mày đã làm phiền phức cho tao lặp đi lặp lại, và bây giờ nó đang quấy rối hệ thống niềm tin của tao."
Tôi nói, "Con người của hiểu biết trong thầy không nên vẫn còn lại với hệ thống niềm tin. Người đó nên có cái gì đó mà người đó biết, không chỉ tin, và thầy không có cái gì mà thầy biết. Hay nếu thầy biết thì cứ nói cho tôi đi, chúng ta có thể thảo luận về nó. Phỏng có ích gì mà đi thảo luận cái gì đó mà thầy không biết?"
Kết quả tối thượng là ở chỗ ông ấy bảo con rể xếp va li của tôi lại và đưa ngay tôi ra sân bay. "Tao không muốn thấy người như vậy; trong bẩy ngày nó sẽ phá huỷ tính tôn giáo của cả đời tao." Và bởi vì mọi giáo sư đã đi tiễn để nói lời tạm biệt tôi, ông ấy rất giận. Về sau con rể ông ấy viết thư cho tôi, nói rằng ông ấy giận thế với mọi giáo sư: "Các ông bỏ tôi một mình và các ông đi với nó để nói lời tạm biệt nó. Dường như là các ông đồng ý với nó."
Họ nói, "Không có vấn đề đồng ý - thầy cư xử không đứng đắn. Nếu thầy không biết, thầy nên nói, ‘Tôi không biết.' Điều đó chắc chắn có nhiều phẩm giá hơn. Thầy đã mời anh ta, anh ta đã không tự tới; giờ thầy đã tống anh ta ra khỏi nhà. Dầu vậy, anh ta đã không giận, anh ta chỉ cười."
Tôi nói, "Tôi biết điều đó. Đó là lí do tại sao tôi đã không cho thời gian, tôi sẽ ở đó bao lâu. Tôi biết bản thân tôi."
Nhưng về sau ông ấy cảm thấy rất mặc cảm. Và ông ấy cũng cảm thấy, làm sao ông ấy sẽ đối diện được với tất cả hai mươi nhăm giáo sư đó ở đại học? Ông ấy đã viết cho tôi bức thư xin lỗi. Tôi trả lời ông ấy rằng "Không có vấn đề xin lỗi. Thầy đã không xúc phạm tôi, thầy đã chỉ xúc phạm bản thân thầy thôi. Thầy đã từng xúc phạm bản thân thầy cả đời rồi - bằng việc tôn thờ của thầy, bằng cái gọi là tính tôn giáo của thầy, bằng đủ mọi loại hệ thống niềm tin. Và không biết tới một điều. Điều tốt là tôi đã chấp nhận lời mời của thầy và đã tạo ra hỗn độn trong tâm trí thầy. Có lẽ, nhìn thấy những hỗn độn này, thầy sẽ thoát ra khỏi tâm trí. Và đó là thế giới mà tôi đã tới để thảo luận với thầy - thế giới bên ngoài tâm trí." Nhưng với các học giả tâm trí là tất cả.
Khi mọi điều kiện sụp đổ, Torei nói, cái không còn lại. Từ này ‘cái không’ có nghĩa rộng rất lạ. Khi phật nói “cái không” ông ấy đơn giản ngụ ý không vật nào, còn khi học giả nói “cái không” ông ấy đơn giản ngụ ý trống rỗng. Khi phật nói "cái không" ông ấy nói không có vật nào: không gian thuần khiết, hoàn toàn im lặng...
Tất cả chúng ta đều nói cùng một ngôn ngữ. Thầy cũng phải dùng cùng ngôn ngữ nhưng thầy cho nghĩa mới cho các từ, hương thơm mới cho các từ, thi vị mới cho các từ. Chúng nhảy múa trong tim bạn, vẫn cùng những từ bình thường đó, với sự toả sáng, xuyên thấu phi thường. Nhưng người ta phải là người biết bản thân mình.
Việc tụ tập này không dành cho những người quan tâm tới học tôn giáo. Việc tụ tập này chỉ dành cho những người quan tâm tới việc trải nghiệm tôn giáo tất cả là gì. Nó là phòng thí nghiệm thực nghiệm, có tính tồn tại. Nó có tính khoa học như bất kì khoa học nào. Không có vấn đề về niềm tin - bạn không được yêu cầu phải tin vào cái gì. Không có vấn đề về tâm trí bạn - dù bạn có bất kì tâm trí nào, gạt nó sang bên.
Bạn có thể có tâm trí ham học lớn; điều đó là hoàn toàn được, gạt nó sang bên đi. Bạn có thể có tâm trí rất bình thường, vô giáo dục; không thành vấn đề, cứ gạt nó sang bên như tâm trí của học giả lớn. Tâm trí không có giá trị ở đây. Giá trị nảy sinh chỉ khi tâm trí không còn đó nữa. Thế thì bạn bắt đầu trưởng thành trong chiều hướng khác mà chỉ có thể được gọi là tính tồn tại.
Trước khi chúng ta hành thiền, vài lời từ những thầy đích thực.
Bài cú của Issa:
Lắng nghe,
Mọi thứ lén tới -
Chuông của nhất thời.
Không cái gì cần được làm, chỉ lắng nghe... mọi thứ đang thay đổi. Vấn đề là gì? Vấn đề là ở chỗ người lắng nghe không bao giờ thay đổi; người quan sát bao giờ cũng có đó. Đó là thứ thường hằng duy nhất trong sự tồn tại.
Lắng nghe - hay quan sát -
Mọi thứ lén tới -
Chuông của nhất thời.
Bây giờ, bất kì học giả nào cũng có thể lặp lại điều đó, không có vấn đề gì - những từ này rất đơn giản. Nhưng Issa biết nó.
Sengai nói:
Ông nhấn mạnh tâm trí nào?
Quá khứ, hiện tại, hay tương lai?
Nến bị thổi tắt,
Và kim cương biến thành tro.
Ông ấy đang nói cùng điều: Ông nhấn mạnh tâm trí nào? Quá khứ không còn nữa, tương lai thì chưa có, và nếu không có quá khứ và không có tương lai, làm sao có thể có hiện tại nào được?
Thời gian nào... Ông nhấn mạnh tâm trí nào? Tâm trí không có đó, mà thời gian cũng không có đó. Khi tâm trí và thời gian cả hai đều biến mất, nến bị thổi tắt.
Đó đích xác là nghĩa của từ ‘niết bàn’: Nến bị thổi tắt. Bây giờ bạn có thể tìm ra ngọn lửa của nến không? Cho dù bạn nhìn khắp toàn thể vũ trụ bạn sẽ không tìm ra nó. Nó đã đơn giản trở thành một với vũ trụ. Khoảnh khắc chiếc nến tâm trí, điều tương đương với chiếc nến thời gian, bị thổi tắt - im lặng hoàn toàn... Cái không được tìm thấy, nhưng an bình vô cùng, cảm giác về nhà...
Câu hỏi 1
Maneesha có câu hỏi:
Thưa thầy kính yêu của chúng tôi,
Suy ngẫm về khái niệm có thể giúp ích được không? Nếu khái niệm chỉ là hiểu biết trí tuệ của người ta, hay cái nhìn sâu của ai đó khác, giá trị là gì? Và cho dù nó là từ cái nhìn sâu của người ta, vấn đề là gì? - Nếu mình đã biết nó, mình đã biết nó rồi.
Maneesha, đây không phải là câu hỏi - đây là câu trả lời. Chẳng có gì mà suy ngẫm và không có ai để suy ngẫm. Khi bạn biến mất với mọi tâm trí của bạn và thậm chí không dấu vết nào còn lại đằng sau, chỉ là bầu trời thuần khiết... bạn đã tìm ra. Tôi sẽ không nói cái gì, bởi vì khoảnh khắc bạn nói điều bạn đã tìm ra bạn làm ô uế nó rồi. Nó là cực lạc không diễn tả được.
Hàng nghìn chư phật đã thử đem nó xuống lời; không ai đã thành công. Bản chất của mọi thứ là cực lạc tối thượng không thể được mang vào trong lời.
Trước khi chúng ta đi vào, không phải suy ngẫm, mà thiền, tôi không muốn bạn thành nghiêm chỉnh. Tôi chống lại nghiêm chỉnh thế - nó là ốm yếu tâm linh. Tiếng cười là mạnh khoẻ tâm linh. Và tiếng cười làm nhẹ gánh rất nhiều. Trong khi bạn cười, bạn có thể gạt tâm trí của bạn sang bên rất dễ dàng. Với người không thể cười được những cánh cửa của phật bị đóng lại.
Với tôi, tiếng cười là một trong những giá trị lớn lao nhất. Không tôn giáo nào đã bao giờ nghĩ về điều đó. Họ bao giờ cũng nhấn mạnh và nghiêm chỉnh, và bởi vì nhấn mạnh của họ mà toàn thế giới là ốm yếu về tâm lí.
"Này, nghe điều này đi, anh bạn!" Starlight Butterfly nói, anh chàng người hippy có tuổi vừa đưa điếu thuốc lá cho bạn mình, Golden Buffalo-Grass.
"Những anh chàng này ở Ectoplasm Arcade đang cung cấp tua du lịch Phóng vía đấy."
"Thực à?" Golden Buffalo-Grass nói, vừa hút thuốc điên cuồng. "Nó nói gì vậy?"
"Nó nói," Butterfly đáp, "nếu anh là người bí truyền trung bình đang phiêu diêu trên phố, anh có lẽ khá hợp để nhảy ra khỏi thân thể anh và nhìn vào bản thân anh. Như chất chua, anh bạn - anh chỉ làm nó nhiều lần thế rồi anh phát chán.
"Chẳng phải điều hay là anh có thể đưa năng lực của anh vào việc dùng lớn lao hơn chỉ là treo vào Nowhere's-Ville? Thế chuyến đi tới chỗ linh thiêng Deep-Space Disco, hay Big Dipper Dance Hall thì sao?"
Ho vì thuốc lá, Butterfly đọc tiếp, "Bây giờ chúng tôi giới thiệu tua du lịch Phóng vía. Chúng tôi để cho anh tới nhưng khung cảnh rất khác lạ nơi thân thể vật lí không thể nào làm điều đó được. Bật ra khỏi cái túi da của anh, và đi chơi tới những chỗ ngoài tầm nhìn và gặp gỡ những người lạ.
"Tua Phóng vía cung cấp các tua cho cá nhân hay nhóm đi tới địa ngục thứ bẩy của Horowitz. Trải nghiệm việc đi lang thang vô suy nghĩ của Baba Rum-Raisin và không gian bên ngoài cho vui đùa Bục dàn nhạc Allah-Hoo! - tất cả chỉ hai mươi đô la."
"Úi chào, anh bạn! Cái này phê đây," Buffalo-Grass gào lên, châm thêm điếu thuốc khác. "Cái này có vẻ khác lạ đây. Tôi đóng gói ngay bây giờ. Tôi sẽ bỏ thân thể tôi và hoà vào trong vũ trụ!"
"Này, anh bạn!" Butterfly gào lên, trong đám khói, "anh đi đâu vậy?"
"Đi đâu à? Tôi đã nửa đường ở đó rồi!" Buffalo-Grass gào lên, nuốt điếu thuốc và đứng trên đầu. "Tôi định đem đít vía của tôi đi và nhảy cùng Jesus, cưỡi la cùng Mohammed, và đi chơi bowling với Phật!"
Anh chàng da đen to lớn Leroy đang cố có được tôn giáo, cho nên anh ta đi tới cuộc học Holy Rollers ở một thị trấn nhỏ miền nam Mississippi.
Xơ Sara, một cô gái da đen có hình dáng đẹp, đột nhiên nhảy trên chân và hô lên, "Đội ơn chúa! Đêm qua tôi đã trong vòng tay của Satan, và đêm nay tôi sẽ trong vòng tay của thánh Peter!"
"Xơ ơi," Leroy nói một cách yên tĩnh khi cô gái ngồi xuống, "vậy cô sẽ làm gì đêm mai?"
Khi nhà thổ của bà Fifi bị cảnh sát vây ráp, cả chỗ đó bị lộn xộn. Bằng cách nào đó Pinky, con vẹt biết nói, trốn ra và bay đi mất. Nó đỗ xuống khu nghĩa địa và ngay lập tức bị vợ của người thuyết giáo bắt lấy và cho vào lồng.
"Polly có muốn ăn bánh không?" bà vợ người thuyết giáo hỏi, khi Pinky đang đậu trong lồng để trên chiếc piano. Nhưng Pinky chả nói gì.
Nhiều ngày trôi qua và Pinky cứ đậu im lặng trong lồng tự hỏi cái gì đã xảy ra. Một hôm có cuộc tụ tập của câu lạc bộ phụ nữ của nhà thờ, và trong số mọi cô gái có mặt, cuộc thảo luận xoay sang bộ đồ lót lụa.
"Trông cái silip tuyệt vời này!" bà Jones nói, xoè góc bộ đồ của mình ra.
"A! và trông cái quần lót tuyệt vời này!" bà Foster nói, vừa kéo váy tốc lên.
"Ơn Trời!" Pinky thở dài, đưa mắt nhìn bà Foster. "Chào mừng đã về nhà, các cô gái! Ai được thuốc lá không?"
Nivedano...
(Tiếng trống)
(Nói lắp bắp)
Nivedano...
(Tiếng trống)
Im lặng. Tâm trí bạn đã vứt đi.
Nhắm mắt lại.
Cảm thấy thân thể hoàn toàn bị đông cứng.
Nhìn vào bên trong.
Tại chính trung tâm của bản thể bạn,
là cánh cửa của chư phật.
Sâu hơn... và sâu hơn.
Không sợ hãi gì, đi vào như bạn có thể đi được.
Bạn sẽ không gặp bất kì ai trên con đường này ngoại trừ bản thân bạn. Và gặp gỡ với bản thân người ta là nghĩa của việc là phật.
Người đã đương đầu với bản thân mình, đã nhận ra bản thân mình, đã trở nên được định tâm trong bản thân mình, là phật. Đây là tiềm năng của mọi người.
Chỉ đi vào bên trong một chút thôi.
Con đường là rất ngắn:
Từ tâm trí tới vô trí.
Để làm cho điều đó thành rõ ràng, Nivedano...
(Tiếng trống)
Thảnh thơi đi. Cảm thấy thân thể hoàn toàn chết.
Cái đầu đã rơi đi đâu đó khác và bạn đơn giản là người quan sát, không là người làm; không là người nghĩ, mà chỉ là nhân chứng. Và buổi tối này trở nên đẹp. Và bạn sẽ đi ra được ngất ngây hoàn toàn với điều thiêng liêng.
Bạn phải mang im lặng này, tính như thế này vào mọi hành động, suốt cả ngày. Không có cực lạc nào lớn hơn, không phúc lành nào lớn hơn là đã tìm ra bản thể bên trong của bạn - phật.
Khoảnh khắc này bạn là tất cả chư phật.
Khoảnh khắc này các bạn không tách rời khỏi nhau.
Nó là một đại dương tâm thức
Trong đó tất cả các bạn đều tan biến.
Để điều đó chìm sâu vào trong bạn rằng bạn không tách rời khỏi sự tồn tại.
Nivedano...
(Tiếng trống)
Quay lại. Nhưng quay lại như chư phật,
không vội vàng gì,
trong im lặng, trong duyên dáng, trong đẹp đẽ.
Chỉ ngồi như chư phật trong vài khoảnh khắc - nhớ lại, thu lại kinh nghiệm bạn vừa trải qua. Dần dần, dần dần nó sẽ trở thành chính hơi thở của bạn. Ngày đó sẽ là ngày may mắn nhất trong đời bạn.
Được chứ, Maneesha?
Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
Chúng ta có thể mở hội việc tụ tập của chư phật chứ?

Dạ vâng, thưa Thầy kính yêu.
..............................

0 Đánh giá

Ads Belove Post