Read more
Phật kính yêu,
Có lần một đệ tử của Mã Tổ, tên là Ikan, được
một sư hỏi, “Chó có phật tính hay không?”
Ikan đáp có, và sư hỏi, “Ông có nó hay
không?”
Ikan đáp ứng, “Ta không có.”
Thế rồi sư hỏi, “Mọi sinh linh tồn tại đều
có phật tính;làm sao có chuyện ông không có?”
Ikan nói, “Ta không thuộc vào tất cả sinh
linh hiện có.”
Sư bình, “Ông nói ông không thuộc vào tất cả
các sinh linh hiện có. Cái ‘Ông’ này - nó là phật hay không?”
Ikan nói, “Nó không là phật.”
Thế rồi sư lại hỏi,
“Nỗ lực lần cuối đây, cái ‘Ông’ này là loại
gì vậy?”
Ikan đáp, “Nó không là vật.”
Sư tiếp tục, “Liệu nó có thể được cảm nhận
hay được nghĩ tới không?” - với điều đó Ikan kết luận,
“Ý nghĩ không thể đạt tới nó; nó không thể
được thăm dò. Bởi lí do này, nó được gọi là điều huyền bí.”
Người yêu của tôi ơi,
Geeta phải thông báo cho Katue
Ishida, nhà nữ tiên tri và tiên đoán của một trong nhưng điện thờ cổ kính nhất
của tôn giáo Shinto ở Nhật. Geeta có chút ít băn khoăn rằng bà ấy sẽ bị khuấy động
và choáng, nhưng ngược lại, Ishida đã sung sướng vô cùng.
Bà ấy nói, “Tôi đã không chỉ
tiên đoán rằng Phật Gautam sẽ đi vào bản thể của thầy bạn; tôi cũng đã tiên
đoán rằng, cũng hệt như bản thân Phật đã đổi tên bốn lần, thầy của bạn cũng sẽ
làm cùng điều đó."
Bà ấy nói, “Mối quan tâm duy nhất
của tôi là sức khoẻ của thầy bạn và công trình của ông ấy. Việc Phật có còn
trong bản thể ông ấy hay không cũng chẳng thành vấn đề.”
Tôi biết ơn Ishida vô cùng bởi
việc hiểu biết tình huống với sự sáng tỏ.
Vâng, đúng là Phật Gautam đã đổi
tên ông ấy bốn lần. Và như tôi còn nhớ, việc làm điều đó không đáng cho ông ấy.
Sự thay đổi của tôi đã đưa tôi lên cao hơn.
Tôi đã thấy Phật quá cũ và quá
bị cố định trong cách tiếp cận tới cuộc sống. Cuối cùng tôi đã vứt bỏ tất cả mối
bận tâm với bất kì ai. Tôi đã chọn cái tên riêng của mình Phật Zorba.
Điều đó có nghĩa, nó không chỉ
là cái tên. Nó là toàn bộ ái lí (philosia) của tôi; nó là toàn thể viễn kiến của
tôi, trong đó cái thấp nhất sẽ gặp cái cao nhất, trong đó vật chất và tâm linh
sẽ không phải là hai điều tách biệt và đối kháng. Phân chia đó đã ám hại tâm
linh con người ghê lắm. Nó đã làm cho con người thành chiến trường, và tôi muốn
con người là điệu vũ, sự hài hoà, sự cân bằng.
Nhưng việc đổi tên của Phật
Gautam có chút ít không phù hợp với ông ấy.
Tôi không có mối bận tâm nào tới
việc bảo vệ bất kì ai; bây giờ tôi sẽ đơn giản phát biểu ra chân lí. Dù nó gây
đau đớn, làm tổn thương, hay chữa lành, điều đó tuỳ bạn.
Tên của Phật Gautam do bố mẹ đặt
cho là Siddharth. Đó là cái tên hoàn chỉnh - tên Phật không đi cao hơn
Siddharth. Siddharth có nghĩa là “người đã đạt tới nghĩa của cuộc sống.” Bạn
còn muốn gì hơn nữa?
Thế rồi, vào thời đó đã có đua
tranh lớn, điều làm cho tôi phì cười - đua tranh giữa Mahavira, Phật Gautam và
sáu người khác cùng tầm cỡ.
Dòng truyền thừa Jaina có lẽ là
cổ đại nhất. Trong một kỉ kalpa - có nghĩa bốn triệu năm - sẽ chỉ có hai mươi bốn
tirthankara Jaina. Hai mươi ba người đã xuất hiện, chỉ một chỗ cuối cùng là còn
trống, và tất cả tám người này đều đang đua tranh để là jinna thứ hai mươi bốn.
Jinna có nghĩa là “người chinh phục bản thân mình.”
Phật cũng trong cuộc đua tranh
đó. Điều này làm cho tôi cảm thấy rất xấu hổ. Ông ấy đã muốn đổi tên mình thành
Siddharth Jinna. Jinna nghĩa là kẻ chinh phục, nhưng ông ấy lại không thể đánh
bại được Mahavira - không phải bởi vì ông ấy kém ý thức hơn, mà bởi vì ông ấy
đã không là nhà khổ hạnh lớn đến thế. Mahavira gần như kẻ tự bạo; ông ấy đã
khép kỉ luật lên cuộc đời mình với chuỗi dài việc tự hành xác. Và không may là
nhân loại vẫn còn tàn ác; nó muốn mọi người tự hành hạ mình. Chỉ bởi việc tự
hành hạ mình mà họ mới trở thành các vị thánh được kính trọng.
Phật đã không thể đảm đương được
điều đó; sáu người kia cũng không đảm đương được, và Mahavira đã được chỉ định
làm người thứ hai mươi tư và là nhà tiên tri cuối cùng của Jaina giáo. Cảm thấy
bị thất bại... Ngay chỗ đầu tiên ganh đua đã không là phẩm chất đúng cho người tôn
giáo. Ganh đua là rất tầm thường và trần tục. Bạn đã từ bỏ thế giới - từ đâu mà
ganh đua này nảy sinh? Bạn vẫn chưa từ bỏ tâm trí, bạn vẫn chưa từ bỏ bản ngã.
Đây là cách diễn đạt của bản ngã, là tirthankara cuối cùng của dòng truyền thừa
rất đáng kính.
Và thế rồi, khi ông ấy đã thất
bại, ông ấy đã trong thất vọng hoàn toàn. Ông ấy đã đổi tên mình từ Siddharth.
Thay vì được gọi là Jinna, ông ấy đã chọn một cái tên khác, tương tự: Phật. Thế
thì mọi sự thậm chí trở nên phức tạp hơn, bởi vì Mahavira có hai mươi ba người
đi trước, và điều đó làm tổn thương bản ngã của Phật Gautam. Ông ấy đã quán tưởng
hai mươi ba vị phật hoàn toàn tưởng tượng đi trước ông ấy.
Trong mọi kinh sách chưa bao giờ
có bất kì lời nhắc nào về những vị phật này. Tirthankara Jaina được kinh sách
Hindu nói tới nữa, không chỉ kinh sách Jaina. Nhưng hai mươi ba phật chỉ do Phật
Gautam tưởng tượng ra - chỉ để hoàn thành kỉ lục hai mươi tư - chứng tỏ ra rằng
thậm chí những tâm trí vĩ đại nhất cũng sa ngã nhiều lần trước khi họ đi tới sự
viên mãn và chấm dứt sa ngã.
Katue Ishida không là Phật tử
mà cô ấy cũng không có liên hệ gì với tôi . Cô ấy dường như là người đàn bà của
hiểu biết vô cùng, của tình yêu và của việc tìm kiếm một người đã về nhà. Cô ấy
nghèo, bởi vì cô ấy sống theo dòng truyền thừa không sở hữu. Đó là lí do tại
sao cô ấy đã bị chậm trễ; bây giờ cô ấy đang thu thập tiền bạc để tới đây để
bày tỏ sự kính trọng của mình.
Geeta không thể nào tin được
vào điều đó. Cô ấy cứ nghĩ rằng Ishida chắc sẽ bị khuấy động rằng lời tiên tri
của bà ấy không đúng, hay sai ngay dọc đường. Nhưng người tìm kiếm đích thực chẳng
bận tâm tới các cá nhân. Bà ấy đã nói với Geeta, “Đừng cảm thấy lo nghĩ và bận tâm.
Với mọi thay đổi thầy bạn đã đạt tới giai đoạn cao hơn.”
Loạt bài nói này tôi muốn dành
riêng với tình yêu và ân huệ cho Katue Ishida.
Chỉ bởi vì lời tiên tri của bà ấy
về tôi mà bà ấy bỗng nhiên trở thành một cái tên nổi tiếng thế giới. Bây giờ
phương tiện truyền thông đang tiếp cận bà ấy để hỏi về lời tiên tri này - dựa
trên cơ sở nào, và đủ mọi loại câu hỏi. Bà ấy đã sống im lặng trong khu điện thờ
sâu trong rừng, nhưng chỉ một lời tiên tri đã đưa bà ấy ra ánh sáng. Bà ấy cần
được đưa ra ánh sáng, bà ấy có thể có ích trong việc giải quyết nhiều vấn đề mà
con người đang đương đầu.
Nhưng cách thức đương đầu với vấn
đề của con người bao giờ cũng kì lạ và mù quáng. Chẳng hạn, ngay bây giờ một
trong những giáo phái Jaina có tổ chức nhất, Terapanth, đang bị công kích - đặc
biệt là ông trưởng giáo phái, Acharya Tulsi - với hết tiết lộ nọ đến tiết lộ
kia, gần như trong một dây chuyền.
Hai đệ tử của Acharya Tulsi đã
rời bỏ toán này và để lộ tất cả những truỵ lạc, sự khai thác dục nhân danh tôn
giáo. Acharya Tulsi có hơn một nghìn bẩy trăm sư và gấp đôi số đó là ni. Đấy là
một cộng đồng bao la các sư và ni, và sự tiết lộ từ hai người này - và từ đó trở
đi những người khác đã gia nhập - để lộ ra đủ mọi loại thực hành truỵ lạc, đồng
dục, dị dục và các ni bị đối xử như gái mãi dâm. Các sư hoặc là dị dục, bằng việc
khai thác các ni, hoặc nhiều người trong họ là đồng dục. Và họ tất cả đều lấy lời
thề vô dục!
Acharya Tulsi đã cố gắng, qua
chính phủ, để làm cho cuốn sách bị cấm. Nhưng nhà xuất bản lại rất kiên trì, và
ông ấy đã sẵn sàng ra hầu toà chống lại chính phủ. Thấy tình huống này, rằng ra
toà sẽ có nghĩa là để lộ nhiều hơn, bẩn thỉu hơn, Acharya Tulsi chấm dứt hành động
đó. Cuốn sách đã được đưa ra.
Một trong những sư đó, Satish
Kumar, đã tới tôi khi anh ta rời bỏ phe của Acharya Tulsi, tưởng rằng tôi bao
giờ cũng chống lại Acharya Tulsi và toàn bộ triết lí của ông ấy. Nhưng tôi bảo
anh ta, “Không thành vấn đề gì, tôi sẽ không khai thác tình huống này đâu, bởi
vì với tôi vấn đề không phải là Acharya Tulsi. Đó là cách thức trong hàng thế kỉ
chúng ta đã chữa trị triệu chứng, và chúng ta chưa bao giờ đi sâu tới gốc rễ.”
Acharya Tulsi không có lỗi. Cả
các sư và ni của ông ấy cũng không có lỗi. Lỗi là cái cũ hàng thế kỉ - chừng
nào vô dục còn được thuyết giảng vẫn còn truỵ lạc dục.
Tôi muốn Acharya Tulsi thu được
dũng cảm và đi ra công khai, thay vì cố gắng che giấu. Đấy không phải là lỗi của
ông ấy, lấy là lỗi của xã hội đã áp đặt lên các sư và ni của họ những điều
không tự nhiên giống như vô dục.
Tôi sẽ ủng hộ cho Acharya
Tulsi. Tôi bao giờ cũng sẵn sàng cho bất kì thách thức không phổ biến nào!
Nhưng ông ấy phải thu được dũng cảm. Tất nhiên ông ấy sẽ bị mất kính trọng,
nhưng mất kính trọng còn tốt hơn là mất chân lí.
Tất cả những sư này - Jaina hay
Hindu, Ki tô giáo hay bất kì tôn giáo nào khác - đều đã sống trong đạo đức giả
sâu sắc qua nhiều thời đại, và họ sợ rằng nếu họ nói ra chân lí họ sẽ mất danh
tiếng của mình. Không ai sẽ kính trọng chân lí của họ.
Đây là một xã hội kì lạ. Mọi
người đều nói về chân lí và kính trọng chân lí, nhưng cứ thử một chân lí mà
xem, và ngay lập tức bạn sẽ thấy bạn bị kết án biết bao nhiêu và chân lí của bạn
bị bóp méo.
Nhưng chỉ có hai khả năng cho
Acharya Tulsi và hàng nghìn sư và ni của ông ấy; hoặc là vẫn còn trong đạo đức
giả cổ lỗ hoặc thoát ra và tuyên bố rõ ràng rằng “Đó không phải là lỗi của
chúng tôi. Đó là lỗi của truyền thống, của tôn giáo đã áp đặt lên chúng tôi cái
gì đó phi tự nhiên.” Và bất kì khi nào có cái gì đó phi tự nhiên, truỵ lạc nhất
định xảy ra.
Nhưng cũng khá kì lạ, mọi người
đều chống Acharya Tulsi nhưng không ai chống vô dục. Và lỗi là ở ý tưởng về vô
dục, không phải ở Acharya Tulsi hay shankaracharya hay giáo hoàng nào đó. Người
đó là ai không thành vấn đề; vấn đề là liệu theo cách nào đó xã hội giúp cho
người đó thành phi tự nhiên hay không, có kính trọng người đó nếu người đó trở
thành phi tự nhiên hay không. Thế thì bạn đang bóp méo chính bản thể người đó.
Và để có được sự kính trọng, mọi người đều sẵn sàng; để là thánh nhân, mọi người
đều sẵn sàng. Nhưng từ cửa sau đôi khi bạn sẽ thấy cùng những thánh nhân đó
trong những tình huống bạn không thể quan niệm nổi.
Vấn đề là, thánh nhân cố giữ sự
kính trọng cho mình - còn xã hội theo ông ta cũng cố để che giấu mọi truỵ lạc,
bởi vì nếu tất cả các thánh nhân mà họ tôn thờ đều bị phơi bầy ra, điều đó sẽ
làm suy đồi tôn giáo của họ, sự kính trọng của họ nữa. Cho nên cả hai, xã hội,
tôn giáo có tổ chức và thói đạo đức giả đồi bại, phi tự nhiên bao giờ cũng gắn
với nhau để bảo vệ cho kiểu sống phi tự nhiên.
Cũng tốt là Acharya Tulsi bị
phơi bầy ra, nhưng tôi không nghĩ đấy là lỗi của ông ấy. Ông ấy được phong chức
khi mới chỉ mười bốn tuổi. Bây giờ một người mười bốn tuổi hiểu gì về vô dục? Tất
cả những điều ông ấy hiểu là ở chỗ cả xã hội kính trọng ông ấy, ông ấy đang được
họ công kênh trên vai; những người già cả của riêng ông ấy đều tới chạm chân
ông ấy. Không chỉ ông ấy đã trở thành anh hùng, gia đình ông ấy cũng trở thành
linh thiêng cùng ông ấy.
Bây giờ việc chuyển đạo cho đứa
trẻ mười bốn tuổi - bạn có cho rằng nó sẽ vẫn có thể duy trì điều phi tự nhiên
trong cả đời nó được không? Điều đó sẽ là sự hành hạ và ác mộng thế. Người đó sẽ
phải tìm ra giải pháp nào đó, theo cách mà sự kính trọng với người đó vẫn còn lại
và mọi thứ mà người đó làm đều được làm trong bóng tối. Nhưng đôi khi ai đó bước
ra và phô bầy điều đó - phải là như vậy.
Satish Kumar, khi anh ta tới gặp
tôi năm 1960, là một thanh niên với ngọn lửa rừng rực, và anh ấy kể cho tôi câu
chuyện về điều đã xảy ra cho anh ấy - đủ mọi loại truỵ lạc dục. Anh ấy đã trở
nên xấu xí trong con mắt của riêng mình. Anh ấy nói, “Tôi đã đi tìm kiếm chân
lí ở đó, và tôi đã bị lạm dụng và bị ngược đãi theo đủ mọi cách.”
Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng
các ni cô đã bị tận dụng về tình dục, và khi họ già đi, acharya trong Jaina
giáo có quyền ra lệnh cho họ tự tử. Tất nhiên đó là một cái tên tôn giáo đẹp,
nó không được gọi là tự tử. Nhưng chỉ thay đổi tên mọi sự đâu có thay đổi. Điều
đó được gọi là santhara, và santhara có nghĩa là chết bởi nhịn ăn - một loại
cái chết bị hành hạ từ từ. Khi một người đàn bà trở nên quá già, và việc xử sự
với người đó bây giờ là vô dụng - bà ấy được lệnh phải tự tử qua nhịn ăn. Và bà
ấy phải tuân theo mệnh lệnh của acharya: không nghe lời là tội lỗi.
Nhưng toàn bộ nhân loại này dường
như ngủ đến mức chẳng ai muốn đi tới gốc rễ. Và mọi sự đều tuyệt đối rõ ràng:
ngoại trừ giải phẫu não, bạn không thể nào vô dục được, trừ phi bạn sinh ra đã
bất lực.
Nhưng bạn có hiểu không? Liệu
có người bất lực nào đóng góp được cái gì cho thế giới suốt các thời đại qua
không? - bức tranh, bài thơ, bài ca, điệu nhạc, điệu vũ? Liệu có người bất lực
nào trên khắp thế giới trong toàn bộ lịch sử nhân loại mà có đóng góp được cái
gì không?
Thực ra tất cả mọi sáng tạo đều
là một phần của năng lượng dục. Năng lượng dục không là gì khác hơn lực sáng tạo.
Nếu nó có thể sinh ra cuộc sống mới, nó có thể sinh ra hàng triệu thứ. Tất cả
những người sáng tạo đều quá nhiều dục; chỉ người xoàng xĩnh mới có tính dục
trung bình. Đó là lí do tại sao các nhà thơ lớn không thể vẫn còn với một đàn
bà, các hoạ sĩ lớn không thể vẫn còn với một đàn bà. Họ có quá nhiều nhạy cảm,
quá nhiều cảm nhận đến mức một là không đủ. Gấp đôi là ngu xuẩn.
Nhưng một điều là chắc chắn: rằng
thậm chí nếu bạn cắt bỏ bộ phận sinh dục đi - điều này đã được thực hiện; ở nước
Nga trước cách mạng có một giáo phái Ki tô giáo lớn cắt bỏ bộ phận sinh dục. Và
người cắt bỏ bộ phận sinh dục được đón nhận như vị thánh vĩ đại. Đàn bà nghèo,
chẳng tìm thấy gì để cắt, bắt đầu cắt vú đi, và họ cũng được kính trọng là vĩ đại
và linh thiêng.
Nhưng tôi muốn bạn biết rằng bằng
việc cắt bỏ bộ phận sinh dục bạn vẫn không thể nào phá huỷ được dục tính. Nó sẽ
trở thành vấn đề não bộ, nó sẽ đi vào trong tâm trí bạn, bởi vì trung tâm thực
của năng lượng dục không ở bộ phận sinh dục. Trung tâm thực là trong não bạn.
Kích thích trung tâm đó, bạn có thể ngay lập tức cảm thấy bộ phận sinh dục của
mình bị kích động. Cứ tưởng tượng về đàn bà đẹp mà xem... bạn đang nghĩ trong đầu,
và có dịch vụ không dây!
Chừng nào tâm trí của người ta
chưa được tiến hành mổ theo cách phẫu thuật, không ai có thể vô dục được.
Nhưng khoảnh khắc bạn tiến hành
mổ theo cách phẫu thuật trung tâm dục, người này sẽ trở thành hoàn toàn vô dụng,
hoàn toàn tồi tệ - bạn sẽ dựng anh ta lên và anh ta sẽ ngồi phịch xuống! Anh ta
đã mất năng lượng sống của mình, anh ta không còn xương sống nữa.
Nhưng điều như vậy... Và có nhiều
thực hành thuộc cùng loại đã được tất cả các tôn giáo trên khắp thế giới khởi
xướng. Tôi lên án tất cả họ không ngoại lệ nào, thẳng thừng, với thẩm quyền tuyệt
đối.
Y học nên được tư vấn trước khi
bạn cho việc khai tâm vào vô dục. Không may là thậm chí các bác sĩ là bất lực đến
mức họ sẽ không nói ra chân lí. Họ biết nó! Thậm chí các bác sĩ mà tôi đã thấy
cứ tới chạm chân một thánh nhân vẫn được coi là vô dục. Bác sĩ sao? Người ta
đơn giản muốn kêu khóc!
Những kẻ xuẩn ngốc này đã mang
các bằng cấp từ các đại học phương tây; họ biết rất rõ rằng vô dục là không thể
được. Nhưng tâm trí họ bị ước định rằng thông qua mật chú, thông qua yoga,
thông qua cách thức nào đó, tôn thờ tâm linh nào đó, lời cầu nguyện, có lẽ vô dục
là điều có thể.
Tôi muốn nhân cơ hội này thách
thức với hội y tế Ấn Độ để điều tra trường hợp của Tulsi và tín đồ của ông ấy.
Và điều đó sẽ rất xác quyết - bởi vì điều đó sẽ giống hệt cho các
shankaracharya, các giám mục và giáo hoàng.
Một lần cho dứt, người ta phải
quyết định rằng việc tranh đấu với dục là tự huỷ diệt mình. Bạn dùng năng Tất cả
những người sáng tạo đều quá nhiều dục; chỉ người xoàng xĩnh mới có tính dục
trung bình.
Lượng dục của mình theo cách đa
chiều. Mọi thứ đều được tạo ra bởi cùng năng lượng. Nó không chỉ dành cho việc
sinh sản, nó cũng còn dành cho việc sáng tạo âm nhạc, hội hoạ, thơ ca.
Chỉ bởi vì vô dục mà hai điều
đã xảy ra trong tất cả các tôn giáo: họ đã trở thành không sáng tạo, và họ tất
cả đều đã trở thành đồi bại. Và họ là những người chi phối xã hội: họ thuyết giảng
cho bạn và họ làm chính điều đối lập lại, chính điều mâu thuẫn lại.
Bây giờ đến lúc rồi! Bây giờ là
cuối thế kỉ hai mươi, và các thánh nhân và tôn giáo và các giám mục và các tu
sĩ vẫn còn sống trong thời nguyên thuỷ, man rợ. Thế thì khi ai đó bị phơi bầy
ra, người đó bị lên án, không phải là gốc rễ được tìm ra.
Tôi hoàn toàn đồng tình với
Acharya Tulsi. Ông ấy nên bước ra và phơi bầy toàn bộ truyền thống: “Đấy không
phải là lỗi của chúng tôi. Chúng tôi đã bị bắt buộc là phi tự nhiên, và kết quả
là sự đồi bại.”
Thay vì coi nó là mang tính cá
nhân, ông ấy nên đưa ra vấn đề để chỉ cho toàn bộ nhân loại rằng việc phi tự
nhiên gần như tương đương với việc phi tôn giáo. Cách duy nhất để là tôn giáo
là ngày càng tự nhiên hơn.
Bạn sẽ tự hỏi rằng nếu các sư
và ni được phép có quan hệ dục, thế sẽ có gì khác biệt giữa chúng ta và họ? Cần
gì phải tạo ra phân biệt?
Khác biệt sẽ là về tâm thức.
Khác biệt sẽ là về thiền. Và những chuyện nhỏ bé của họ sẽ không làm phân tán
việc thiền của họ, nhưng sẽ cho họ thêm chút thời gian để thảnh thơi và chơi
đùa và thế rồi trở lại việc thiền của họ.
Bây giờ, khi tình huống đương đấy,
tính dục nền tảng đang chạy qua khắp các giáo phái tôn giáo... Họ cứ thuyết giảng
chống lại các phương pháp kiểm soát sinh đẻ, cho nên họ không thể dùng chúng và
họ không thể tìm thấy bất kì ai sẽ cung cấp cho họ. Biết bao nhiêu đàn bà, đàn
bà trẻ mang thai, và cách duy nhất là tự tử bằng cách nào đó. Bạn gọi điều đó
là santhara, bạn gọi nó là bất kì cái gì bạn muốn, nhưng tôi muốn gọi thẳng và
trực tiếp ra.
Maneesha đã đem tới một giai
thoại hay:
Phật kính yêu,
Có lần một đệ tử của Mã Tổ, tên
là Ikan, được một sư hỏi, “Chó có phật tính hay không?”
Ikan đáp có, và sư hỏi, “Ông có
nó hay không?”
Ban đầu sư này nghĩ rằng Ikan,
đệ tử của Mã Tổ, sẽ ngần ngại chút ít trong khi nói rằng chó có phật tính.
Nhưng Ikan đã gần như tới từ mùa xuân của mình. Ông ấy nói, “Chó có phật tính,
mặc dầu bị giấu kín rất sâu. Có lẽ sẽ phải mất nhiều kiếp để cho con chó này
phát hiện ra điều đó, nhưng điều đó không thành vấn đề. Tại chính trung tâm của
bản thể chó, phật hiện hữu.”
Ikan đáp “Có,” và sư có chút ít
lo nghĩ. Ông ta đã khơi gợi thêm Ikan; ông ta nói, “Thôi được, thế về ông sao?
Ông có nó hay không?”
Ikan đáp ứng, “Ta không có.”
Đây là một câu trả lời rất kì lạ,
nhưng có tầm quan trọng tối thượng.
Thế rồi sư hỏi, “Mọi sinh linh
tồn tại đều có phật tính;làm sao có chuyện ông không có?”
Thậm chí chó cũng có; chính ông
vừa mới nói thế.
Ikan nói, “Ta không thuộc vào tất
cả sinh linh hiện có.”
Sư bình, “Ông nói ông không thuộc
vào tất cả các sinh linh hiện có. Cái ‘Ông’ này - nó là phật hay không?”
Ikan nói, “Nó không là phật.”
Thế rồi sư lại hỏi,
“Nỗ lực lần cuối đây, cái ‘Ông’
này là loại gì vậy?”
Ikan đáp, “Nó không là vật.”
Sư tiếp tục, “Liệu nó có thể được
cảm nhận hay được nghĩ tới không?” - với điều đó Ikan kết luận,
“Ý nghĩ không thể đạt tới nó;
nó không thể được thăm dò. Bởi lí do này, nó được gọi là điều huyền bí.”
Khi tôi nói ‘phật tính’ điều đó
đích xác tương đương với việc nói về bản tính huyền bí, huyền bí tối thượng của
sự tồn tại.
Basho đã viết:
Mùa xuân nữa, rất sớm thôi!
Chúng đang dàn cảnh cho nó - mận
và trăng.
Chuẩn bị đất, chuẩn bị giai đoạn
cho mùa xuân tới sớm... ông ấy không nói về mùa xuân bên ngoài; ông ấy đang nói
về mùa xuân bên trong. Điều đó cũng sẽ sớm thôi, nhưng bạn nên chuẩn bị giống
như cây mận và mặt trăng đang chuẩn bị cho mùa xuân bên ngoài. Ngoại trừ bạn,
không ai có thể chuẩn bị cho mùa xuân bên trong.
Maneesha đã hỏi một câu hỏi:
Rõ ràng tờ báo “Akashic Daily
Chronicle” đã đăng cuộc phỏng vấn với Gautama. Kết quả là Krishna và Christ
đang đóng gói các túi cho lần tới thứ hai của họ - điểm tới, Poona. Gautama bảo
họ rằng sống với Thầy thực sự là cái gì đó, và do vậy họ muốn kiểm khung cảnh
này cho bản thân họ.
Thầy có bình luận gì không?
Maneesha, xin cố gắng cản họ lại,
bởi vì tôi đã làm bỏng ngón tay mình với Phật Gautam rồi - thế là đủ rồi! Không
thêm rối loạn nữa trong giấc ngủ của tôi; không thêm gõ cửa phòng tôi nữa. Những
anh chàng này là tốt từ nơi xa xôi. Sống trong cùng phòng hay trong cùng thân
thể... bốn ngày kia tôi sẽ chẳng bao giờ quên được!
Sau nhiều nhiều ngày, thời điểm
cho Sadar Gurudayal Singh đã tới.
Một hôm cha Fumble đang lật từng
sổ sách của nhà thờ, ông ấy để ý thấy rằng một trong những con chiên của mình,
Hamish McTavish, dường như không cúng tiền gì cho việc từ thiện của nhà thờ.
Viên tu sĩ trẻ quyết định gọi Hamish, người nghe đồn rất giầu có, và xem liệu
mình có thể bóp hầu bao anh ta ra chút tiền nào không.
“Sổ sách chỉ ra,” Cha Fumble
nói, “rằng ông chưa bao giờ cúng tiến cho hoạt động từ thiện của chúng ta.”
“Phải đấy,” Hamish nói. “Và sổ
sách của cha có chỉ ra rằng tôi có ông bác què, người hoàn toàn không có khả
năng chăm nom bản thân mình không? Hơn nữa,” Hamish tiếp tục, “chúng có chỉ ra
rằng chị tôi đã bị bỏ lại làm bà goá với mười đứa con phải chăm nom và không có
bảo hiểm hay các phương tiện hỗ trợ khác không?”
“Này, không có đâu,” Cha Fumble
nói, chút ít bối rối. “Sổ sách của chúng ta không chỉ ra điều đó.”
“Vậy thì,” Hamish nói, “sao tôi
phải đưa cái gì cho cha, khi tôi không đưa cái gì cho họ?”
Ông già Babblebrain cuối cùng
cũng được thuyết phục để đưa lũ cháu, Biff và Bippy, tới vườn bách thú cả ngày.
Biff và Bippy thực sự có thời gian thích thú khi chúng lôi Ông tới chỗ nọ chỗ
kia, chỉ vào các con vật.
Ông có chút ít bị lão suy, và
không phải bao giờ cũng thật chắc chắn mình ở đâu, hay mình đang làm gì. Thế rồi
Bippy trỏ vào một cái chuồng và kêu lên, “Ôi! Ông ơi, nhìn kìa! Kia là con linh
cẩu cười!”
Ông nhìn vào con vật này, và chẳng
nhận ra nó chút nào. “Ông không tin điều đó,” Ông nói. Thế là ông đi tới người
coi vườn thú và hỏi đấy là con vật gì.
“Ấy,” người coi vườn thú nói,
“nó là con linh cẩu cười, phải đấy.”
“Có gì đặc biệt về con vật
này?” Ông hỏi.
“Thế này,” người coi vườn thú
nói, “nó chỉ ăn một lần mỗi ngày.”
“Hừ,” Ông nói, “giống tôi.”
“Và,” người coi vườn thú tiếp tục,
“nó chỉ tắm một lần một tuần.”
“Hừ,” Ông nói, “giống tôi.”
“Và,” người coi vườn thú nói, “nó chỉ làm tình
một lần một năm.”
“Hừ,” Ông nói, lắc đầu. “Thế tại
sao nó cười?”
Ông trùm Boonga, thủ lĩnh bộ lạc
châu Phi nguyên thuỷ, viết thư cho giáo hoàng Polack tại Vatican. Giáo hoàng
Polack đã phái ba nhà truyền giáo tới bộ lạc Boonga vài tháng trước đó.
“Thưa Đức giáo hoàng,” Ông trùm
Boonga viết, “Tôi muốn cám ơn ông ấy với tư cách riêng tư về việc đã phái ba
nhà truyền giáo Cơ đốc tới chúng tôi. Tôi và bộ lạc của tôi thấy họ tốt, từ bi,
đáng yêu, khôn ngoan, nhạy cảm - và ngon tuyệt!”
Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Im lặng. Nhắm mắt lại và cảm thấy
thân thể bạn hoàn toàn đông cứng.
103
Đây là khoảnh khắc bạn có thể
nhìn vào trong với toàn thể tâm thức của bạn, và với sự khẩn thiết dường như
đây sắp là khoảnh khắc cuối cùng của bạn. Chỉ với sự khẩn thiết như vậy bạn mới
có thể đạt tới chính trung tâm của bạn ngay lập tức! Và ở chính trung tâm của bạn
là phật. Không có gì bên ngoài nó.
Trong im lặng này, trong phúc lạc
này, đêm nay trở thành hoàng kim, một cái gì đó của cõi bên kia.
Nhớ lấy một điều: phẩm chất duy
nhất của phật là việc là nhân chứng. Khoảnh khắc bạn chỉ là nhân chứng... nhìn
vào thân thể, bạn không là nó; nhìn vào tâm trí, bạn không là nó. Bạn chỉ là
nhân chứng. Ngay lập tức bạn được biến đổi thành một thế giới khác toàn bộ.
Để làm cho nó rõ ràng, Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Thảnh thơi, nhưng nhớ tới nhân
chứng của bạn. Dù bạn ngồi hay nằm hay bước đi, nhân chứng của bạn bao giờ cũng
ở trung tâm, hoàn toàn im lặng - giống như tượng phật. Hoa sẽ bắt đầu trút lên
bạn, mùa xuân đã tới bất thần thế. Thính phòng Phật đã trở thành hồ tâm thức
không một gợn sóng.
Thu thật nhiều năng lượng sống,
thu thật nhiều hoa khi gió xuân đã đem tới bên trong bạn. Bạn phải đem chúng trở
lại và thuyết phục phật tới cùng bạn. Đấy chính là bản tính của bạn. Không có vấn
đề rằng nó sẽ không được thuyết phục; nó bao giờ cũng được thuyết phục.
Chừng nào phật chưa trở thành
chính cuộc sống của bạn - việc đi của bạn, việc làm của bạn, việc nói của bạn,
im lặng của bạn - chừng nào nó còn chưa trở thành tất cả những cái bạn đang là,
bạn vẫn còn chưa thức tỉnh. Và không được thức tỉnh bạn bỏ lỡ cuộc sống, ý
nghĩa của nó, và bạn sẽ bỏ lỡ cái chết của bạn và ý nghĩa của nó.
Chỉ phật không bỏ lỡ thậm chí một
giọt cái đẹp của sự tồn tại, phúc lạc và cực lạc.
Nivedano...
( ( ( ( . ) ) ) )
Quay lại. Nhưng quay lại như phật
- im lặng, an bình, với sự duyên dáng lớn. Ngồi vài phút để nhớ lại và gợi lại
con đường hoàng kim bạn đã đi qua, an bình tối thượng tại trung tâm bản thể bạn,
và kinh nghiệm về phật tính, cái tên khác cho tính vĩnh hằng của bản thể bạn.
Từng li một, phật đang tới gần
bạn hơn. Thu xếp con đường cho ông ấy. Mùa xuân được đảm bảo sẽ tới; phật cũng
thế.
Được chứ, Maneesha?
Vâng, thưa Phật.
..............................
0 Đánh giá